Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 160: Chương 160



"Hiện tại cứ làm tốt trước đã." Thư Nhan vốn tưởng rằng h*m m**n của Hồ Thụy Tuyết đã đủ lớn rồi, nhưng không ngờ còn lớn hơn cô nghĩ.

Một thương hiệu quốc tế phải trải qua công sức của mấy thế hệ mới có thể tạo nên được, nên làm sao có thể dễ dàng như vậy được.

Kế hoạch quảng cáo của Thư Nhan chính là tinh hoa của mấy thập niên sau, có thể có một vài chỗ biểu đạt không chuẩn xác, nhưng sự sáng tạo bên trong khiến đám người chuyên ngành sau khi nhìn thấy đều được dẫn dắt sâu sắc, tán thưởng không thôi.

Thậm chí còn có người hỏi Thư Nhan có muốn học làm quảng cáo cùng bọn họ không, Thư Nhan nghe xong thật sự không biết nên khóc hay cười.

"Tôi nói này, phương án quảng cáo của cô tuyệt đối không có vấn đề, cho nên tôi nói cô là thiên tài." Hồ Thụy Tuyết nhìn Thư Nhan cảm thán lần nữa, nếu cô ấy sinh ra ở một gia đình như vậy, hiện tại kinh tài tuyệt thế cỡ nào chứ.

Nhìn thấy ánh mắt tiếc hận của Hồ Thụy Tuyết, Thư Nhan cười nói: "Mẹ tôi từng nói với tôi, một người sinh ra ở trên đời đã được quyết định ăn cơm gì. Phối với món gì phải dựa vào sự cố gắng của mình, cơm đã quyết định, thức ăn thì sao? Không phải tôi đang chuẩn bị làm một bàn cao lương mỹ vị sao?" Người mẹ này đương nhiên là chỉ mẹ của Thư Nhan.

"Đúng, như cô bây giờ cũng rất tốt, chúng ta cùng nhau nấy một bàn cao lương mỹ vị." Tâm tình Hồ Thụy Tuyết hớn hở hỏi: "Đúng rồi, vừa rồi tôi nhìn thấy cô nói chuyện với quản lý Vương?"

TBC

Quản lý Vương là nhân tài do Hồ Thụy Tuyết đào khoét ở công ty anh trai cô ấy về, năm nay ba mươi lăm tuổi, cũng ly hôn giống Thư Nhan, sống một mình nuôi con gái.

"Cô ấy có một đứa con gái tám tuổi cho nên cùng nói về tâm đắc nuôi con, không biết nói thế nào lại nói đến vết tàn nhan trên mặt, cô ấy nói cô ấy sinh con xong cũng có, ở bệnh viện dùng laser xóa đi, đúng lúc tôi cũng muốn đi làm nên hỏi thăm cô ấy một chút." Bây giờ Thư Nhan nặng 115 cân, mặc dù vẫn còn béo nhưng béo không khó coi, nhìn khá phúc hậu, da dẻ trắng hơn trước rất nhiều, chỉ là vết tàn nhan này có làm thế nào cũng không hết.

Gần như mỗi ngày cô đều đắp mặt nạ thoa kem dưỡng da nhưng vết tàn nhan chỉ nhạt đi một chút, Thư Nhan định đợi có thời gian rảnh sẽ đến bệnh viện kiểm tra, may mà nhìn thấy quản lý Vương là một ví dụ sống thành công, Thư Nhan quyết định ngày mai sẽ đến bệnh viện xin tư vấn.

"Gặp bác sĩ tôi giới thiệu cho cô à?" Hồ Thụy Tuyết nhìn vết tàn nhan trên mặt Thư Nhan, cho dù với tư cách là bạn bè kèm theo lọc kính cũng không thể nói Thư Nhan có vết tàn nhan đáng yêu được.

"Tạm thời không cần, quản lý Vương giới thiệu bác sĩ của cô ấy cho tôi." Thư Nhan vẫn tin vào hai mắt của mình, làn da của quản lý Vương trắng trẻo lại mềm mại, hiệu quả tốt như vậy cô cần gì bỏ gần tìm xa.

Thư Nhan cầm lấy danh thiếp quản lý Vương đưa cho thuận lợi tìm được vị bác sĩ kia, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, Thư Nhan nói tên của quản lý Vương ra, bác sĩ lập tức biết là ai.

"Cô ấy có gọi điện qua nói với tôi, cô ngồi xuống trước đi, tôi nhìn xem tình huống của cô một chút." Bác sĩ nhìn kỹ vết tàn nhan của Thư Nhan, trên sống mũi có tàn nhang bẩm sinh, gò má cao và phần dưới mí mắt có bọng mắt, hai vết tàn nhan này rất khó để xóa: "Vết tàn nhan này của cô có thể xóa được, nhưng có lẽ không có cách nào làm sạch được như cô Vương."

"Có lẽ không được như cô ấy là ở mức độ nào?" Thư Nhan biết mức độ của mình nghiêm trọng, không mong sẽ có hiệu quả như quản lý Vương, chỉ cần sau khi xóa đi trang điểm lên che đi là được.

"Có thể đạt được tám mươi phần trăm, có lẽ sẽ để lại vết." Bác sĩ không dám bảo đảm, tận lực nói về sự nghiêm trọng của nó trước.

Thư Nhan biết bác sĩ sẽ không nói chắc chắn, anh ta nói tám mươi phần trăm, vậy ít nhất có thể được chín mươi phần trăm.

"Hôm nay có thể làm không?" Thư Nhan thật sự rất hận vết tàn nhan trên mặt mình, muốn xóa bỏ càng nhanh càng tốt.

"Có thể, hiện tại đúng lúc là mùa đông, là mùa tốt nhất để xóa tàn nhan. Nếu cô muốn làm, hôm nay có thể làm. Sau khi làm xong trong vòng bảy ngày không thể phơi nắng. Nếu cô có thể làm được, tốt nhất đừng phơi nắng trong vòng một tháng." Bác sĩ cẩn thận nói các hạng mục cần chú ý.

"Chỉ có thể ở trong nhà, không thể ra khỏi cửa sao?"

"Không phải, ý của tôi là muốn phòng nắng tốt, lúc đi ra ngoài tốt nhất nên mang khẩu trang và mang kính mắt, đội mũ hoặc che dù. Một khi phơi dưới ánh nắng mặt trời sẽ bị phản đen, đến lúc đó tình huống sẽ nghiêm trọng hơn." Bác sĩ giải thích cặn kẽ hết mức.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 161: Chương 161



"Vậy sau khi xóa xong sẽ không để lại di chứng gì chứ?" Đây là vấn đề Thư Nhan lo lắng nhất, không phơi nắng một tuần, một tháng đương nhiên không thành vấn đề, dù sao cũng không thể không phơi nắng cả đời chứ?

"Cái này tùy vào chất da của mỗi người khác nhau, nơi sinh ra vấn đề cũng khác nhau, có vài người sau khi làm xong không để lại bất kỳ di chứng nào. Cũng có một vài người sau khi làm xong, làn da có thể sẽ trở nên hơi nhạy cảm. Đều không phải là vấn đề lớn, sau khi cô làm xong chỉ cần kiên trì uống nước là được, ngoài ra không phải là không thể phơi nắng, mà là không thể để nắng chiếu trực tiếp vào da. Người bình thường có làn da khỏe mạnh bị ánh mặt trời chiếu rọi vào cũng sẽ nhạy cảm đỏ lên, có không ít người cũng sẽ nổi tàn nhan. Điều tôi muốn nói với cô chính là, không phải làm cái phẫu thuật laser này xong là cô có thể thả cả đời không quan tâm, không có thần kỳ đến mức đó, vẫn phải dựa vào quá trình bảo dưỡng của cô sau này." Bác sĩ cực kỳ kiên nhẫn trả lời các loại vấn đề của Thư Nhan.

"Vậy thì làm đi." Thư Nhan là loại người do dự trước khi quyết định, nhưng một khi đã quyết định sẽ kiên trì tới cùng.

Bác sĩ kê đơn, để Thư Nhan đi thanh toán tiền. Xóa tàn nhan cộng thêm một số thuốc điều trị tổng hết mười ngàn. Thư Nhan hết cả hồn, không ngờ dùng laser xóa tàn nhan lại mắc như vậy, nhớ trước kia cô có một đồng nghiệp, lương đi làm lúc mười bảy tuổi là mười ngàn, nhưng mười ngàn của chín năm sau hoàn toàn không thể so với mười ngàn của năm mười bảy.

Suy nghĩ lại, laser xóa tàn nhan là dụng cụ cao cấp ở hiện tại, cái giá tiền này dường như cũng chỉ có thể nói ở quá khứ.

Trước đó Thư Nhan đã hỏi quản lý Vương, cô ấy nói lúc b.ắ.n laser sẽ có hơi đau, nhưng vẫn có thể chịu được, cứ như bị muỗi cắn vậy, cô còn tin là thật, lần thứ nhất b.ắ.n lên mặt, Thư Nhan xém chút nữa nhảy lên, bị bác sĩ đè giữ lại.

"Đừng động, nếu b.ắ.n trúng hai mắt thì không phải chuyện giỡn đâu. Sẽ đau một chút, tôi cố gắng nhanh động tác tay, cô nhịn đau một chút thì sẽ qua thôi." Bác sĩ thấy nhiều rồi, sẽ không vì Thư Nhan la đau mà dừng lại, đánh nhanh thắng nhanh tốt hơn nhiều.

"Sao mà đau quá vậy?" Thư Nhan là người cực kỳ chịu đau, kết quả bị laser này b.ắ.n ứa nước mắt.

TBC

"Laser quả thật có hơi đau, muốn trở nên xinh đẹp phải trả giá lớn, ngẫm lại xem sau khi hết tàn nhan mình xinh đẹp thế nào? Nhịn một chút sẽ qua thôi." Bác sĩ an ủi cô.

Thư Nhan nhịn hai tiếng, thật sự là vừa b.ắ.n vừa ch** n**c mắt. Sau khi bác sĩ bảo b.ắ.n xong rồi, Thư Nhan cảm thấy hàm răng của mình đã bị cô nghiến đến chảy m.á.u rồi.

Có một vài chỗ chảy tơ máu, bác sĩ nói ra nguyên nhân là do tàn nhan quá sau, cho nên phải đánh tàn nhan mấy lần, không phải là vấn đề gì lớn.

"Sau khi về nhà, tàn nhan trên mặt sẽ càng ngày càng rõ, cô đừng quan tâm tới nó, cũng đừng lau gì hết, sẽ từ từ kết vảy rồi rụng xuống, tuyệt đối đừng dùng tay gãi. Mấy ngày này đừng rửa mặt, chỉ lau nhẹ thôi, ngoài ra tuyệt đối không được phơi nắng." Bác sĩ dặn dò lần nữa.

"Được, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ, mà khi nào thì tôi đến tái khám vậy?" Trước khi đi, Thư Nhan hỏi.

"Một tuần hoặc nửa tháng sau đều có thể."

Thư Nhan đội mũ đeo khẩu trang đi đón con, nếu không phải cô mở miệng trước, Lâm Tuệ và Ngô Tú Nguyệt đều không biết người đứng ở bên cạnh là Thư Nhan.

"Chị đang làm gì thế?" Ngô Tú Nguyệt nhìn Thư Nhan từ trên xuống dưới, bọc kín thật, đi làm trộm cũng được nữa.

Thư Nhan kề sát lại gần bọn họ nhỏ giọng nói: "Tôi đi bệnh viện xóa tàn nhan, hiện tại mặt đỏ lắm không thể gặp người được."

"Nghe nói cái đó đắt lắm." Ngô Tú Nguyệt lấy khẩu trang ra, nhìn tình hình trên mặt Thư Nhan thì hơi sợ: "Ối, sao lại kinh khủng thế, chị làm hết bao nhiêu tiền vậy?"

"Không phải nhìn là biết mới làm xong à? Sắp tới thoa kem bảo dưỡng cho tốt là được rồi. Có điều hơi mắc, nhưng hiệu quả rất tốt, tôi có quen một chị kia, mặt cô ấy hiện giờ trắng nõn nà, không có chút vết tàn nhan nào luôn."

Ngô Tú Nguyệt cảm thấy không cần thiết phải tiêu số tiền này, Lâm Tuệ ở bên cạnh nghe có hơi động lòng: "Chị nói vết tàn nhan giống như tôi cũng có thể xóa được không?"

"Trên mặt chị mới có mấy vết thôi mà? Không đi xóa cũng đâu có sao." Ngô Tú Nguyệt ở một bên nói.

"Không thể nói như vậy được. Chị nhìn xem hai bên mặt tôi đi, sau khi sinh con xong thì không hề nhạt đi, cũng rất khó nhìn, nếu b.ắ.n laser xóa sạch vậy tôi cũng đi bắn."

"Tôi cùng ý kiến với Tú Nguyệt, chút tàn nhan này của chị không có gì đâu, trang điểm sơ là che được rồi, còn tàn nhan của tôi như chó đốm, hết cách rồi cho nên mới đi b.ắ.n để đỡ xấu mặt."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 162: Chương 162



Trong ba người bọn họ thì da của Lâm Tuệ là trắng nhất, vết tàn nhan cũng ít nhất, nhưng có lẽ có quan hệ đến cuộc sống an nhàn của cô ấy.

Ba người tán gẫu, đám nhỏ từ bên trong đi ra, nghe thấy Thư Nhan gọi mình, Tinh Tinh tò mò nhìn mẹ: "Mẹ bị sao vậy?"

TBC

"Không có gì, đi thôi, chúng ta đi đón em trai, sau đó đi xem nhà mới nhé." Ngoảnh đầu vẫy tay với Lâm Tuệ và Ngô Tú Nguyệt, dắt con gái đi đến nhà trẻ.

Nhìn thấy Thư Nhan bọc kín như vậy, Thiên Bảo cũng bị dọa sợ.

"Mẹ, có phải mẹ làm chuyện xấu rồi không?" Thiên Bảo ra vẻ làm như biết tỏng rồi.

"Mẹ làm chuyện xấu gì hửm?" Thư Nhan kéo mũ, che khuất ánh mắt tò mò của người đi đường.

"Mẹ lén nói cho con biết đi, con tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết đâu." Thiên Bảo đột nhiên hạ thấp giọng nói.

Thư Nhan xoa nhẹ đầu của cậu: "Khiến con thất vọng rồi, mẹ thật sự không làm chuyện xấu, đi thôi, dẫn hai con đi xem nhà mới."

Hiện tại căn nhà đỡ hết mùi rồi, nhưng vì lý do an toàn, Thư Nhan vẫn quyết định đợi đến cuối năm mới chuyển vào.

"Mẹ, đây chính là nhà mới của chúng ta sao?" Tinh Tinh và Thiên Bảo chỉ vào căn nhà vừa mới tới hai lần là lúc đang lắp đặt và sau khi mới lắp đặt xong, nhưng vẫn là lần đầu tiên đặt chân đi vào nhà.

"Đúng vậy, sau này nơi đây chính là nhà của chúng ta." Thư Nhan dẫn Thiên Bảo, gọi Tinh Tinh mau tới đây: "Nhìn thấy gì không? Về sau chỗ này sẽ ghi lại số đo chiều cao của con và Thiên Bảo, bên cạnh là nơi treo ảnh, lát nữa chúng ta sẽ dán ảnh chụp ở vườn bách thú lên, đợi nghỉ đông rồi, mẹ dẫn hai con đến nơi khác chơi, đến lúc đó chúng ta lại chụp hình tiếp nhé."

"Chỗ này là tường vẻ vang, Thiên Bảo nhận được hoa hồng nhỏ và con nhận được bằng khen đều sẽ dán vào đó." Thư Nhan cười khẽ: "Cho nên con và em trai đều phải cố gắng lên, nếu như không dán kín mặt tường này, mẹ sẽ mất mặt lắm."

"Con có rất nhiều rất nhiều hoa hồng nhỏ, muốn dán ở đây, ở đây, còn có ở đây nữa." Thiên Bảo chạy khắp phòng khách.

"Tinh Tinh, tới đây, mẹ đo chiều cao cho con." Tinh Tinh đã được bảy tuổi rưỡi chỉ cao 114 centimet, chiều cao này chắc chắn thấp hơn mức bình thường, lát nữa đến bệnh viện hỏi xem nên bổ sung thêm thứ gì để tăng chiều cao.

Viết ngày tháng năm lên, Thư Nhan lại kéo Thiên Bảo tới đo chiều cao, nhật ký phát triển lần thứ nhất đã hoàn thành.

Buổi tối đi ngủ, trên mặt đau rát, chút đau này vẫn có thể nhịn được, khó chịu ở chỗ là không thể xoay người, sợ mặt bị đè xuống.

Ngủ một giấc dậy, lúc Thư Nhan soi gương thì suýt chút nữa tự hù c.h.ế.t mình, hôm qua mới b.ắ.n laser xong, cả mặt đỏ lên rất khó coi nhưng vẫn có thể chấp nhận được, bây giờ khuôn mặt cứ như... không có cách nào tả được, tóm lại cứ như con mèo mướp, lốm đốm không nhìn ra được thứ gì.

Dùng khăn lông lau mắt và môi, còn lại chẳng dám đụng vào nước, bác sĩ nói sẽ càng ngày càng rõ, chắc hẳn mấy ngày tới càng khó coi hơn.

Có xấu hơn nữa cũng phải đưa mấy đứa nhỏ đi học, Thư Nhan mang khẩu trang, đeo kính, đội mũ đi ra ngoài, người đi đường 100% đều quay đầu lại nhìn, trong đó còn có một bác gái tốt bụng đi tới kéo hai đứa bé, hỏi có phải Thư Nhan là mẹ của hai bé không.

Thư Nhan lập tức dở khóc dở cười: "Tôi bị cảm hơi nặng, cho nên mới mang khẩu trang." Lấy kính và mũ xuống thì đỡ hơn nhiều, chí ít sẽ không bị người ta nhận lầm là bọn buôn người.

Thấy dáng vẻ kia của Thư Nhan, Lâm Tuệ cũng có hơi sợ.

"Nhìn chị sao kinh khủng thế, tôi nên suy nghĩ lại thôi." Tối qua cô ấy còn nói với chồng, định b.ắ.n laser xóa tàn nhan, chồng cô ấy cũng đồng ý rồi, bây giờ nhìn dáng vẻ này của Thư Nhan, có lẽ cô ấy nên đợi thêm vài ngày nữa.

"Bác sĩ nói sắp tới còn rõ hơn nữa, đến lúc đó sẽ vảy kết, đương nhiên sau khi tróc vảy rồi sẽ khôi phục lại, hơn nữa b.ắ.n này còn để lại di chứng, sau này cần phải chăm chú bảo dưỡng, không thể phơi nắng. Nếu không phải nghiêm trọng quá, tôi sẽ không đi b.ắ.n đâu, chút tàn nhan ấy của chị thật sự không cần thiết." Vết tàn nhan trên mặt Lâm Tuệ rất nhạt, nếu Thư Nhan giống cô ấy thì cũng sẽ không đi b.ắ.n laser là gì.

"Đúng vậy, chị thật sự không cần b.ắ.n đâu, ngược lại là tôi có nhiều tàn nhan thế này, nếu có tiền thì sẽ đi b.ắ.n ngay." Ngô Tú Nguyệt ở một bên nói.

Lúc vào quán, Trương Hoa Tú và Oánh Oánh cũng sợ hết hồn.

"Bà chủ, chị sao vậy?" Oánh Oánh nhìn mặt Thư Nhan hỏi.

"Bắn laser xóa tàn nhan, chị biết có một người từng làm, hiệu quả rất tốt nên chị cũng đi làm. Trong hai ngày tới mặt của chị sẽ càng ngày càng khó nhìn, có thể sẽ không thường xuyên đến quán, hai người trông quán, có chuyện gì thì gọi cho số này, để cô ấy gọi cho chị là được." Thư Nhan đưa số điện thoại ở căn tin cho hai người.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 163: Chương 163



Trước khi rời đi, nhiều khách quen nhìn thấy mặt của Thư Nhan đều hỏi một câu, nghe cô nói là vì b.ắ.n laser xóa tàn nhan thì đều rối rít nói bọn họ đợi nhìn thấy hiệu quả của cô, nếu tốt cũng sẽ đi bắn.

Cả một ngày, khuôn mặt vẫn luôn nóng bừng đau rát, đến tối thì càng đau hơn, Thư Nhan gọi điện thoại cho bác sĩ, thầy thuốc nói với cô đây là hiện tượng bình thường, nếu thật sự đau quá không chịu nổi thì có thể chườm đá, căn phòng thuê này không có tủ lạnh, Thư Nhan bèn dùng khăn mặt thoa, nóng lên lại dùng nước lạnh, lặp lại mấy lần như vậy, cảm thấy lúc thoa thì tốt hơn chút, không thoa lại khó chịu, dứt khoát nhịn đau.

Qua ba ngày sau, cảm giác nhoi nhói mới từ từ giảm đi, nhưng bây giờ khuôn mặt hoàn toàn không thể nhìn, từng mảng đen dính trên mặt, không mang khẩu trang thì không ra ngoài được.

Thư Nhan trực tiếp tìm Trương Hoa Tú ở trong khu chung cư, nói với cô ấy hai ngày tới sẽ không đến quán, đợi vảy rụng rồi thì sẽ đến lại, tránh cho dọa sợ khách hàng.

Tới gần giữa trưa, chị gái ở căn tin đến gọi Tiểu Nhan, nói Tú Tú tìm cô có chuyện, hỏi mới biết tổng giám đốc Trương tìm cô.

"Tổng giám đốc Thư, hot, quần áo mùa thu hot rồi, lần này chúng ta thật sự có lời rồi." Giọng nói vui sướng của lão Trương truyền tới.

"Là sao? Ông đừng kích động, từ từ nói." Vợ của ông ấy lợi hại vậy à, mới đi Hàng Châu có mấy ngày đã kiếm được thị trường rồi?

"Có một người ở tỉnh Vịnh muốn hai mươi ngàn bộ, vẫn là nhóm thứ nhất, người đó nói nếu bán tốt, lần sau sẽ lấy thêm một trăm ngàn bộ, hơn nữa có thể thanh toán hết tiền." Lão Trương vui mừng cười híp cả mắt.

Đã bao nhiêu năm rồi? Ông đã quên cái cảm giác khi nhận được đơn lớn rồi, vốn cho rằng nhà máy sẽ đóng cửa, không ngờ lại cải tử hoàn sinh, còn tốt hơn cả trước kia nữa.

"Hiện tại người đó có ở trong xưởng của ông không?" Thư Nhan thật không ngờ sẽ có người ở tỉnh Vịnh lấy hàng: "Chính người đó tìm đến?"

"Đang ở xưởng xem hàng. Người đó nói lúc đến Hàn Thành lấy hàng thì nhìn thấy quần áo mùa thu, đúng lúc vợ của tôi cũng đang ở đó nên mời người đó đến xưởng xem luôn." Lão Trương không khỏi đắc ý nói.

Nghĩ đến mặt của mình, Thư Nhan có chút do dự: "Hiện tại tôi không tiện qua đó."

"Cô bận gì sao? Thật ra tôi và người đó bàn chuyện cũng hòm hòm rồi, phần sau thì cứ để chúng tôi, nhưng ký hợp đồng thì cô vẫn nên đi một chuyến." Đơn hàng lớn như vậy vẫn nên cùng nhau ký hợp đồng mới được.

Thư Nhan suy nghĩ, cuối cùng nói: "Được rồi, buổi chiều tôi sẽ qua."

Nếu đi gặp khách mà mang kính đen và đeo khẩu trang có hơi mất lễ phép, Thư Nhan quyết định chỉ cần ký tên là được rồi.

Nói đến vợ của lão Trương thì cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, là một người phụ nữ có dáng dấp xinh đẹp tính tình cực kỳ dịu dàng, rất khó nhìn ra bà ấy lại chạy mảng marketing, hơn nữa kéo kiếm được một đơn lớn về cho xưởng.

"Cô chính là tổng giám đốc Thư phải không? Lão Trương đã nói với tôi về cô rất nhiều lần, đã sớm muốn gặp cô một lần nhưng mãi chẳng có cơ hội." Giọng của Diệp Thục Cầm cũng vô cùng mềm mại.

"Chị dâu quá khách sáo rồi, gọi tôi là Thư Nhan là được, tôi gọi là chị dâu không sao chứ?"

"Đương nhiên không sao rồi, vậy tôi gọi cô là Thư Nhan." Diệp Thục Cầm nhìn Thư Nhan, lại không nhìn chằm chằm vào vết tàn nhan trên mặt Thư Nhan, làm như không nhìn thấy vậy.

TBC

Tán gẫu mấy câu, Thư Nhan phát hiện bà ấy là một người hay nói, cũng không khiến bầu không khó ngột ngạt, càng không khiến người ta xấu hổ.

Vết xóa tàn nhan trên mặt Thư Nhan tự mình nói ra, nghe nói là b.ắ.n laser, Diệp Thục Cầm còn cảm thán một câu: "Bây giờ khoa học kỹ thuật thật sự càng ngày càng tân tiến, lần trước tôi còn nhìn thấy một bà chủ cửa hàng quần áo cắt mí mắt, cắt thật sự rất giống."

"Ở bệnh viện tôi làm cũng có, hơn nữa còn nhiều người làm lắm, sửa mũi cũng có luôn, chỉ là tôi nhát gan, không dám động d.a.o lên mặt." Thư Nhan cười nói.

"Các nét trên mặt cô đều đẹp, hoàn toàn không cần động dao. Đúng rồi, có chuyện muốn bàn với cô, có thể xưởng của nhà chúng tôi sẽ không theo kịp sản lượng, ý của lão Trương tìm bạn sản xuất thay, cô có ý định gì không?" Diệp Thục Cầm thử dò xét nói.

Nói là hợp tác, thật ra tiền vốn đều do Thư Nhan bỏ ra, bọn họ chỉ xuất xưởng với nhân công, khách bên Hàng Châu đều là do Thư Nhan khai thác, nói ra là bọn họ được hưởng lợi lớn, hiện tại tìm người sản xuất thay, cảm thấy hơi không đúng lắm.

"Tôi thì không sao, vấn đề về phương diện sản xuất tôi không hiểu lắm, hai người quyết định rồi làm đi." Thư Nhan thật sự không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ tinh lực chính của cô đều đặt hết vào công ty cô chung vốn với Hồ Thụy Tuyết mở ra.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 164: Chương 164



Lúc trước hợp tác với lão Trương cũng không nghĩ sẽ làm được đến mức này, nửa tháng ngắn ngủi bán gần một trăm ngàn bộ, hơn nữa theo Thư Nhan thấy, cô chỉ bỏ ra một phần phí vật tư, giai đoạn sau phần lớn là ghi nợ, ở Hàng Châu thì cũng chỉ ở có một ngày, sau đó đều do Diệp Thục Cầm chạy ngược chạy xuôi, trong lòng vẫn có hơi ngại ngùng.

Có thể nói hai bên đều thấy đủ, cho nên hợp tác giữa bọn họ rất vui vẻ.

Chuyện tốt không ngừng kéo đến, bên Hồ Thụy Tuyết công ty đã sẵn sàng, chọn ngày tốt là có thể khai trương, ngoài ra quảng cáo cũng chạy chương trình một ngày, nghe Hồ Thụy Tuyết nói, bọn họ đã muốn liên lạc với người đại diện của đôi vợ chồng ngôi sao kia.

"Bọn họ có mục đích này, chỉ là giá hơi cao." Hồ Thụy Tuyết nói ra một con số cho Thư Nhan, nghe xong Thư Nhan hít một hơi.

"Một triệu, sao bọn họ không đi cướp đi?" Đừng thấy sau này phí đại ngôn của minh tinh là mấy trăm ngàn, hạng A thì một triệu, còn lúc này minh tinh trong nước không cao như vậy đâu.

Cũng như phim chiếu trên tivi, minh tinh bình thường thì một tập phim có thể kiếm được một hai ngàn, có tiếng tăm chút thì bốn năm ngàn, nổi tiếng thì có thể hơn mười ngàn đã không tệ rồi, phí biểu diễn của ca sĩ cũng hơn mười ngàn, còn sau này thì động một chút là trên một triệu.

"Hai người họ nổi tiếng, hiện tại vừa mới kết hôn, đang là lúc hot nhất, cho nên mới ra giá cao. Cố định thì lên giá, rớt đất thì hoàn tiền, đương nhiên không thể theo giá bọn họ đưa ra được, thật sự hết cách thì chúng ta có thể chọn minh tinh khác, đâu nhất thiết phải là bọn họ đâu." Hồ Thụy Tuyết cười nhẹ nói.

Mặc dù độ hot của bọn họ rất cao, nhưng cũng không cao tới mức này, dựa theo quyết định của Hồ Thụy Tuyết, một người năm mươi ngàn, hai người thì một trăm năm mươi ngàn, giá này cũng không ít đâu.

"Cái này để qua một bên trước, chúng ta đã liên lạc với bảy đài truyền hình, giá cả coi như phù hợp, chủ là Ương Thị (CCTV)... giá cả vượt khỏi dự tính, cô xem." Hồ Thụy Tuyết lấy tờ báo giá ra cho Thư Nhan xem.

Thư Nhan nhận lấy tờ báo giá nhìn xem thì bị giá bên Ương Thị dọa sợ: "Năm triệu? Cái giá này..." Đợi đến lúc cô nhìn thấy rõ đơn vị thì nhất thời dừng lại: "Một năm?"

"Đương nhiên." Hồ Thụy Tuyết gật đầu.

TBC

Thư Nhan ôm ngực, thực ra một đài, cho dù thời gian rỗi thì cái giá này cũng phải chăng, năm triệu một năm, còn là quảng cáo thời gian dài, Thư Nhan thật sự rất tò mò về năng lực của nhà Hồ Thụy Tuyết.

"Duyệt." Thư Nhan cắn răng giậm chân một cái, cùng lắm thì vay thôi, không phải hiện này ai cũng vay mở công ty sao, dùng tiền của ngân hàng để kiếm tiền.

Hồ Thụy Tuyết đã chuẩn bị xong phương án nếu Thư Nhan phản đối, không ngờ cô còn kiên quyết hơn cô ấy, quyết định một cách nhanh chóng không do dự.

"Xác định rồi hả?" Hồ Thụy Tuyết hỏi lại lần nữa.

"Đúng vậy, nhất định phải nắm lấy." Thư Nhan cảm thấy bọn họ có thể thật sự nổi tiếng, không thể trì hoãn nữa, Thư Nhan lại không nhịn được mà lo lắng: "Cô nói xem lỡ như chúng ta bị thua lỗ thì sao."

Làm xong hết tất tần tật các quảng cáo, ít nhất phải hơn mười triệu, mười triệu chia hai, cho dù cô bỏ ra một nữa thì cũng hơn năm triệu, có bán cô đi cũng không trả nổi.

Hồ Thụy Tuyết cười một tiếng: "Có biết vì sao chồng cũ của tôi làm ăn về mảng trang phục không?"

Đề tài này có phải chuyển nhanh quá rồi không?

Không đợi Thư Nhan trả lời, Hồ Thụy Tuyết thản nhiên nói: "Bởi vì nhà của chúng tôi đã khởi nghiệp rồi, hiện tại chen chân vào đủ loại tư liệu về trang phục, cũng buôn bán trang phục, chẳng qua là đều xuất khẩu, lúc ấy tôi dự định kinh doanh thì anh trai tôi nói với tôi, hàng mẫu cứ gởi bán chỗ anh ấy, mấy hôm trước tôi đã trưng bày hàng mẫu ở sảnh rồi, cũng có được ba đơn rồi, cho nên... cô đừng lo lắng bán không được, bây giờ nên nghĩ cách phải làm sao để nâng cao sản lượng thôi."

Thư Nhan im lặng, chuyện này khiến cô không biết phải nói thế nào, đây chính là phiên bản buôn bán đơn giản của người ta.

Xem như cô đã hiểu, Hồ Thụy Tuyết tìm cô hợp tác, hoàn toàn là đưa tiền cho cô.

"Cô đã nói vậy, tôi cũng không biết nên nói thế nào." Thư Nhan cảm thấy nhìn nhận quá nhiều cổ phần.

"Vậy thì đừng nói gì cả, lần tới mời tôi ăn bữa cơm là được rồi."

Nhìn ánh mắt Hồ Thụy Tuyết, Thư Nhan đột nhiên bật cười: "Được, trừ thịt người và thịt động vật không thể ăn, cô muốn ăn gì tôi đều mời cô ăn."

Ngoài cửa truyền tới tiếng cười khẽ, Thư Nhan xoay người lại nhìn, một người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, phong độ lịch lãm buồn cười nhìn hai người các cô.

Mặt Thư Nhan đỏ lên, lời bọn họ vừa nói khi nãy đều bị người này nghe thấy hết, còn nữa, ai đây?
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 165: Chương 165



"Anh cả, sao anh lại tới đây?" Hồ Thuỵ Tuyết nhìn thấy người tới nên kinh ngạc hỏi.

Thư Nhạn tò mò đánh giá người kia, người này có vài phần nhìn tương tự Hồ Thuỵ Tuyết, ngũ quan càng thêm góc cạnh, nam tính hơn, là một loại rất có khí chất hiên ngang nhưng cũng tuấn tú phong độ nhẹ nhàng.

"Xin chào, tôi là anh trai Thuỵ Tuyết tên là Hồ Thuỵ Dương." Hồ Thuỵ Dương không trả lời vấn đề của Hồ Thuỵ Tuyết mà ngược lại lên tiếng chào hỏi với Thư Nhan trước.

Lúc đối mặt với trai đẹp thì đương nhiên mỗi một người phụ nữ nào đều sẽ vô thức kìm lại bản tính của mình, giống như giờ phút này giọng nói của Thư Nhan đã hạ thấp xuống hẳn hai độ: "Chào anh, tôi tên là Thư Nhan, là bạn của Thuỵ Tuyết."

"Tôi có nghe Thuỵ Tuyết nói qua về cô rồi, nếu như cô không ngại cô cũng có thể gọi tôi là anh cả giống như Thuỵ Tuyết." Hồ Thuỵ Dương ấm áp nói.

Gọi anh cả thì nghe qua hình như quá mức thân mật, gọi là anh cả Hồ thì lại quá kỳ quái, mà gọi là anh Dương thì lại càng thân mật hơn. Trong lúc nhất thời Thư Nhan giống như thật sự không biết phải gọi Hồ Thuỵ Dương là gì.

"Tuy rằng Thư Nhan là chị em của em nhưng anh muốn nhận người ta là em gái ngay khi vừa quen biết gần đây thì quả thật cũng quá chiếm hời rồi đấy. Thư Nhan, cô đừng để ý đến anh ấy cứ gọi là anh Thuỵ Dương đi." Hồ Thuỵ Tuyết đứng ra thay Thư Nhan giải vây.

"Là do anh đường đột." Hồ Thuỵ Dương phản ứng lại nói với vẻ có lỗi: "Lúc trước anh thường xuyên nghe Thuỵ Tuyết nhắc tới em, con bé nói nếu như mình cũng có một cô em gái như vậy thì sẽ thế nào. Từ lâu trong lòng anh đã coi em như em gái của mình, ngoài ra anh cũng rất tán thưởng về lòng dũng cảm và ý tưởng trong kinh doanh của em."

Trong lòng Thư Nhan hơi đột ngột một chút, thật sự chỉ là đường đột thôi sao? Với một nhân vật cỡ như anh ấy thì việc nói ra những gì trong đầu là không thể, anh ấy tuyệt đối sẽ không nói ra những gì trong lòng đang nghĩ, chẳng lẽ đang muốn thử cô sao?

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Thư Nhan không thích giao thiệp với những kẻ có tiền, dường như bọn họ luôn cảm thấy người khác tiếp cận bọn họ là có mục đích. Lúc nói chuyện nói không chừng lời nói đó có thể là đang muốn thử người, ở chung như vậy thật sự cực kỳ mệt nhưng đương nhiên Hồ Thuỵ Tuyết lại là một ngoại lệ, nguyên nhân bởi vì cô ấy với cô đồng bệnh tương liên, vậy nên Hồ Thuỵ Tuyết đối với cô tương đối tốt bụng?

Những thứ này đều chỉ là suy đoán, trước mắt thì Hồ Thuỵ Tuyết là một người rất đáng để kết bạn. Đã là một người bạn thì trong lòng không nên hoài nghi tới hoài nghi lui, nhưng Hồ Thuỵ Dương lại không phải là bạn, lời nói của anh ấy rất đáng để người ta hoài nghi.

Thư Nhan ngồi ở một góc sô pha có hơi câu nệ cầm ly nước lên uống, có Hồ Thuỵ Dương ngồi bên cạnh làm Thư Nhan luôn cảm thấy áp lực rất lớn.

"Anh, anh tới đây có chuyện gì sao?" Hồ Thuỵ Tuyết hỏi lại một lần nữa.

TBC

"Không có việc gì, vừa lúc anh tiện đường đến bên này xử lý chút việc nên mới tới đây xem em thôi. Công ty của em làm ăn cũng không tệ lắm, thế nào, có gặp khó khăn gì không?" Hồ Thuỵ Dương rất giống như các bậc phụ huynh khác đều hy vọng đứa nhỏ nhà mình có thể thuận buồm xuôi gió, anh ấy hận không thể giúp cô ấy dọn sạch hết chướng ngại.

"Tạm thời cũng không có gì cả nên anh yên tâm đi, chẳng lẽ anh không tin tưởng em như vậy sao?" Hồ Thuỵ Tuyết nửa nói giỡn.

"Không phải anh có ý này, anh chỉ lo lắng lần đầu tiên em làm buôn bán gặp phải khó khăn gì đó. Đừng cố gắng gượng quá, có gì có thể tìm anh anh giúp em giải quyết." Hồ Thuỵ Dương dẫn dắt từng bước.

"Thật sự không cần mà, có gì cần em chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho anh. Không phải anh còn có việc sao, anh nhanh đi đi đừng trì hoãn." Hồ Thuỵ Tuyết đuổi Hồ Thuỵ Dương rời đi.

Hồ Thuỵ Dương làm như không nghe thấy lại thay đổi đề tài nói: "Ngày kia là sinh nhật bà nội, Thư Nhan có muốn tới không? Vừa lúc bà nội anh cũng vẫn luôn muốn gặp em."

"Em sao?" Thư Nhan có hơi kinh ngạc chỉ vào mình.

"Đúng vậy, em là bạn thân của Thuỵ Tuyết, ở nhà Thuỵ Tuyết cũng luôn nhắc tới em. Bà nội đã từng nói rất nhiều lần bảo Thuỵ Tuyết đưa em về nhà ăn cơm, vừa vặn thừa dịp có cơ hội này." Hồ Thuỵ Dương chân thành nhìn Thư Nhan.

"Không được đâu." Thư Nhan nhanh chóng lắc đầu, nhà có tiền mở tiệc cô đến xem náo nhiệt làm gì? Đi để sắm vai hề cho người ta xem sao? Cô cũng không muốn bấu víu cành cao cho nên đối với tiệc hội của những kẻ giàu có cô thật sự không có hứng thú: "Anh nhìn mặt em đi, hiện tại đến cả ra cửa em còn chẳng dám huống chi là đi tham gia tiệc."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 166: Chương 166



Dường như lúc này Hồ Thuỵ Dương mới phát hiện ra mặt của Thư Nhan: "Làm sao vậy?"

"Không có gì đâu, em đi phẫu thuật laser để xoá tàn nhang thôi, nếu như không có việc gì vậy em đi trước đây, một lát nữa em còn phải đi đến bọn nhỏ tan học." Thư Nhan không tính toán tiếp tục nói chuyện với Hồ Thuỵ Dương nữa, quá mệt mỏi.

Thường ngày Hồ Thuỵ Tuyết đều muốn lôi kéo Thư Nhan cùng nhau ăn cơm nhưng hôm nay hiếm thấy cô ấy lại không kéo Thư Nhan ở lại mà đưa cô đến cửa thang máy.

"Thật ngại quá, anh cả tôi thường không phải như vậy đâu, mỗi khi gặp phải chuyện gì của tôi là anh ấy sẽ trở nên cực kỳ lo lắng." Hồ Thuỵ Tuyết nói với vẻ có lỗi.

"Không sao đâu, cô là cô còn anh ấy là anh ấy, tôi và cô là bạn bè, tôi lại còn cùng cô cùng nhau làm ăn nữa." Ngụ ý của Thư Nhan chính là đã biết Hồ Thuỵ Dương đang thử mình rồi. Hơn nữa đối với hành vi của anh ấy cô sẽ có chút tức giận nhưng cô sẽ không tức giận với Hồ Thuỵ Tuyết.

Hồ Thuỵ Tuyết nhìn theo Thư Nhan rời đi thì gương mặt tươi cười cũng thu lại, vẻ mặt cô ấy trầm xuống quay trở lại văn phòng: "Anh cả, anh muốn làm gì vậy?"

TBC

Hồ Thuỵ Dương vẫn làm ra bộ dạng mỉm cười tủm tỉm như cũ: "Không phải đã nói anh vừa lúc tiện đường lại đây sao, anh muốn nhìn xem rốt cuộc tình hình của công ty em như thế nào, anh sẽ tham mưu cho em."

"Thư Nhan đã về rồi, em là em gái của anh mà em còn không hiểu biết anh sao, vì sao anh lại muốn làm như vậy? Thông tin của Thư Nhan cũng đã nằm trên bàn làm việc của anh rồi, cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ đồng bệnh tương liên giống như em thôi." Hồ Thuỵ Tuyết dừng một chút: "Anh cả, em với Thư Nhan là bạn bè, em không hy vọng chỉ vì vấn đề của anh mà em mất đi một người bạn này."

"Anh thật sự cũng chỉ muốn quan tâm em gái mình một chút thôi mà." Hồ Thuỵ Dương cảm thấy hơi oan ức nhìn Hồ Thuỵ Tuyết, hồi lâu sau anh ấy mới bất lực nói: "Được rồi, anh chỉ muốn đến nhìn xem rốt cuộc đồng bọn hợp tác với em là kiểu người gì thôi."

"Anh có ý gì? Cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ mang theo hai đứa nhỏ ở Nam Thành dốc sức làm việc, cô ấy có gì để đáng bị hoài nghi?" Hồ Thuỵ Tuyết nhíu mày.

"Em nói bản thân cô ấy còn là người chưa học xong mấy năm tiểu học vậy vì sao lại nhận biết nhiều chữ như vậy? Thậm chí cô ấy đã viết ra một phương án khiến những người đứng đầu trong ngành quảng cáo đều phải trầm trồ khen ngợi?" Hồ Thuỵ Dương tin trên thế giới này có thiên tài nhưng không có người nào không học mà trở thành thiên tài được.

"Từ kết quả điều tra ở quê quán cô ấy còn chưa tốt nghiệp tiểu học, vẫn luôn giúp người trong nhà việc làm nông. Sau khi lấy chồng vẫn luôn ở lại nông thôn nuôi con, vậy rốt cuộc sao phương án kia lại được như thế? Một người thật sự chưa được đi học, chưa hiểu việc đời lại nghĩ ra được sao?" Nếu như không phải trên người Thư Nhan có nhiều điểm đáng ngờ thì hôm nay Hồ Thuỵ Dương đã không lại đây rồi.

"Chẳng lẽ anh không cho phép cô ấy là thiên tài sao? Có lẽ trước đây cô ấy vẫn luôn có ý tưởng này nhưng chỉ bị hạn chế mà thôi, hoặc là nên nói sau khi cô ấy ly hôn thì mới hoàn toàn hiểu ra. Không phải anh nghĩ Thư Nhan là giả đấy chứ?" Hồ Thuỵ Tuyết có hơi tức hộc m.á.u mồm hỏi lại.

"Tiểu Tuyết, em phải biết rằng những việc anh làm đều vì muốn tốt cho em thôi. Ngộ nhỡ cô ấy có dụng ý khác thì người tổn thương cuối cùng cũng chỉ là em. Anh chỉ không hy vọng em bị tổn thương mà thôi." Hồ Thuỵ Dương khuyên nhủ.

"Tốt cho em? Từ nhỏ tới lớn anh đều nói là muốn tốt cho em, bởi vì mấy chữ này mà em chưa từng có bạn lại càng không được tiếp xúc với những người khác phái cho nên em mới có thể bị Trương Bá Tông lừa. Lúc trước em muốn gả cho anh ta mãnh liệt như vậy một phần là vì quả thật em thích anh ta còn một phần là bởi vì em muốn phản kháng. Anh cả, em đã hai mươi bảy tuổi rồi, là mẹ của đứa con, anh có thể đừng coi em trở thành trẻ ba tuổi được không? Em có năng lực phân biệt rõ phải trái đúng sai." Hồ Thuỵ Tuyết kích động đến mức hai mắt ngân ngấn lệ: "Thư Nhan là một người bạn thật sự của em, về điểm này em sẽ không thay đổi đâu."

"Anh cũng không có ý không để cho em kết bạn với cô ấy. Anh chỉ cảm thấy cô Thư Nhan này có hơi kỳ quái, cô ấy được lớn lên trong gia đình trọng nam khinh nữ lại ở nhà chồng nhiều năm như vậy, yếu đuối vô năng ngoan ngoãn phục tùng bọn họ. Vậy nên tại sao đột nhiên cô ấy lại xảy ra thay đổi lớn như vậy?" Còn cả sáng ý trong quảng cáo lần này nữa, ngón trỏ của Hồ Thuỵ Dương nhẹ gõ trên lưng ghế: "Anh không có ý gì khác, nhưng mà em với cô ấy làm việc hợp tác tốt nhất vẫn nên để ý nhiều một chút."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 167: Chương 167



"Thay đổi? Một khi một người phụ nữ đã thay đổi thì chắc chắn là vì gia đình đã xảy ra biến cố lớn. Chồng trước của Thư Nhan có tiểu tam ở bên ngoài, thậm chí vì tiểu tam kia mà vứt bỏ cô ấy và con cái, Thư Nhan có thay đổi cũng là chuyện bình thường. Ngoài ra, cô ấy chưa bao giờ hỏi đến tình hình công ty cả, anh cả em chỉ có thể nói lần này anh nhìn lầm rồi." Hồ Thuỵ Tuyết ở chung với Thư Nhan một thời gian mà đã có thể cảm nhận ra được cô không phải là loại người tính toán chi li. Cô ấy có thích tiền nhưng thích rất sòng phẳng, không phải của cô thì một đồng cô cũng không cần.

"Anh cũng không nói là cô ấy không tốt, anh chỉ là, thôi... Em đã chuẩn bị tặng gì trong sinh nhật bà nội chưa?" Quà sinh nhật mỗi năm đều làm cho người ta, cũng không biết tặng cái gì mới tốt.

"Em đã chuẩn bị xong rồi." Hồ Thuỵ Tuyết liếc mắt nhìn anh ấy: "Đừng có hỏi em, có hỏi em cũng sẽ không nói cho anh đâu."

Hồ Thuỵ Dương cười khẽ: "Anh biết, anh đi trước đây." Lúc tới cửa anh ấy lại nói: "Ngoại trừ những nghi ngờ về Thư Nhan thì anh rất bội phục với bản lĩnh kinh doanh của cô ấy."

Thư Nhan còn không biết bản thân mình đã khiến cho người ta hoài nghi. Cô đi tới cửa hàng trước một chuyến để giải quyết các khoản của ngày hôm qua, sau đó chuẩn bị một chút để tối nay đi tới Hàng Thành nhập hàng.

Thị trường trang phục của Hàng Thành cực kỳ lớn, ở gần đó cũng có chợ bán quần áo và giày cho trẻ em. Lúc trước khi cô đưa hai đứa nhỏ đến Nam Thành cũng chỉ mang theo vài bộ quần áo để tắm rửa. Khoảng thời gian trước cô có mua mấy bộ quần áo mùa thu trong cửa tiệm ở bên kia đường Học Phủ, chúng cũng hơi đắt một chút. Sau đó cô nhớ tới ở thành phố bên cạnh có buôn bán sỉ lẻ thời trang của trẻ em, thời tiết ngày càng lạnh chẳng biết ngày nào sẽ hạ nhiệt cho nên trang phục mùa đông vẫn phải nên chuẩn bị trước.

Con của Ngô Tú Nguyệt và Lâm Tuệ lớn bằng Thanh Thanh, ngày thường hai người bọn họ vẫn luôn giúp đỡ cô, đặc biệt là Ngô Tú Nguyệt mỗi lần cô có việc gì là cô đều sẽ gọi cô ấy giúp đỡ đưa đón bọn nhỏ. Có qua có lại mới tình cảm, vì vậy cô đã chọn riêng cho Trương Thành Hàm hai bộ quần áo và mua cho con gái của Lâm Tuệ một bộ.

Ngày hôm sau trở về, Thư Nhan nhìn thấy Phương Trạch Vũ ở trên xe nên cực kỳ kinh ngạc: "Tối hôm qua... hình như tôi không thấy anh?"

"Hôm trước tôi lại đây có chút việc, cô tới đây nhập hàng sao?" Phương Trạch Vũ không phải là người biết ăn nói, phải hồi lâu sau anh mới hỏi ra vấn đề này.

TBC

"Đúng vậy." Thư Nhan mỉm cười, lúc đó sau khi Phương Trạch Vũ rời khỏi đã làm cho Thư Nhan không thích ứng kịp tới vài ngày, vốn dĩ cô muốn nói lời cảm ơn anh nhưng vẫn luôn không gặp được người.

"Khoảng thời gian này tôi khá bận nên vẫn luôn không ở Nam Thành. Đúng rồi, hộp cơm kia của cô vẫn còn ở chỗ tôi, trở về tôi sẽ đưa lại cho cô." Phương Trạch Vũ trả lời.

"Không sao đâu cũng chỉ là hộp cơm thôi mà." Thư Nhan nhìn thoáng qua Phương Trạch Vũ: "Vậy anh đã xong chuyện chưa?"

"Gần như xong rồi."

Một cơn gió thổi tới thổi loạn mọi thứ, cô buông đồ xuống hất hết mái tóc ra sau đầu rồi đội mũ lại, sau đó lại lần nữa mang theo túi lớn túi nhỏ chạy trở về nhà.

"Mẹ." Thanh Thanh nhìn thấy mẹ trở về nên cực kỳ vui vẻ, cô bé chạy chậm tới bên người mẹ nhận lấy những đồ mà mình có thể cầm được.

Tóc của Thanh Thanh đã dài tới tai, hiện tại cũng mềm hơn rất nhiều ít nhất tóc cũng không hướng lên trời, mùa hè năm sau chắc hẳn là có thể thắt hai b.í.m tóc nhỏ được rồi. Sau khi đến Nam Thành, Thư Nhan vẫn luôn bổ sung dinh dưỡng cho cô bé cho nên cả người cô bé nhìn đã mũm mĩm hơn rất nhiều, làn da cũng trắng hơn, chủ yếu là do da dẻ hồng hào nên cuối cùng cũng trông ra dáng bộ dạng của một cô bé khoẻ mạnh.

"Mẹ mua quần áo cho các con, đều tới đây thử xem." Lúc cô đi đến chợ quần áo trẻ em mới biết được quần áo mùa thu đã có bày bán ở bên kia rồi. Đây quả thật là sở suất của Thư Hoan, lúc ấy cô có chút ảo não vì mình đã quên, ngay sau đó lại cảm thấy lòng mình quá lớn tiền còn kiếm chưa xong cũng không thể chiếm hết mọi thứ được, có thể hoàn thành được những việc trong tay là đã không tồi rồi.

Mỗi đứa nhỏ hai bộ quần áo mùa thu, hai chiếc áo len dệt kim, một chiếc áo khoác dệt bông, áo khoác nhỏ, áo bông quần bông cùng linh tinh vụn vặt là đã thành cả một túi quần áo lớn rồi.

"Mẹ ơi cái này quá nhiều rồi." Diệp Thanh Thanh thay quần áo mùa thu rồi nhìn thấy Thư Nhan lấy quần áo bên trong ra mà trừng lớn hai mắt.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 168: Chương 168



"Không nhiều lắm, toàn bộ quần áo mùa đông của các con còn phải mua một lần nữa, từ trong ra ngoài một bộ thì cô bao nhiêu chứ? Nhìn thì nhiều vậy thôi nhưng đến lúc đó có lẽ còn không đủ mặc." Thời tới mùa đông lạnh lúc không có ánh mặt trời sẽ khó khô quần áo, chỉ có hai bộ quần áo sẽ không kịp thay giặt. Hôm nay là do cô lo lắng để bác tài chờ lâu cho nên chỉ đi qua lại được vài cửa hàng thôi, lần tới lúc đi nhập hàng cô sẽ lại mua hai bộ cho tụi nhỏ nữa.

"Cái này là của ai ạ?" Thanh Thanh cầm lấy một túi quần áo khác, bên trong cũng có hai bộ quần áo mùa thu một bộ màu xanh làm còn một bộ màu hồng nhạt, hai chiếc áo khoác con trai, một cái quần, một chiếc áo khoác con gái và một cái váy. Quần áo của bé gái giống hệt như quần áo mặc trên người cô bé, chỉ có màu sắc là không giống nhau, của cô bé là màu đỏ còn cái trong túi là màu hồng nhạt.

"Là cho Trương Thành Hàm với Vương Nghệ Đồng. Ngày thường mẹ của các bạn ấy đối xử với các con rất tốt, có đôi khi mẹ không rảnh đi đón các con thì đều là do bọn họ giúp đỡ, vậy nên mẹ mua quần áo cho các bạn để tỏ lòng cảm ơn. Mẹ nhìn thấy ngày thường Vương Nghệ Đồng đều mặc quần áo hồng nhạt cho nên mua hồng nhạt cho con bé." Thư Nhan tìm ra hai túi giấy thật đẹp rồi gấp quần áo lại cất vào từng túi riêng.

"Không sao ạ, vừa lúc con cũng thích màu đỏ." Thanh Thanh mỉm cười nói.

Thư Nhan nhướng mày, đừng tưởng rằng cô không biết là Thanh Thanh cũng thích màu hồng nhạt, đẹp thì có đẹp nhưng rất dễ bẩn cho nên cô mới mua cho cô bé một bộ màu đỏ, ngoài ra cô còn mua cả áo khoác màu đen nữa. Thấy cô bé như vậy nên Thư Nhan dự định lần tới cô sẽ mua cho cô bé một chiếc áo khoác màu hồng nhạt.

Ăn cơm trưa xong, Thư Nhan đưa hai đứa nhỏ đi đến nhà Ngô Tú Nguyệt trước, vừa lúc nhà bọn họ cũng vừa ăn cơm xong.

"Đã về rồi sao, thế đã ăn cơm trưa chưa? Nếu còn chưa ăn thì ăn ở chỗ tôi này, mỳ cũng làm xong nhanh thôi." Nói xong cô ấy lại đứng dậy đi tới phòng bếp.

TBC

"Không cần đâu, chúng tôi ăn rồi. Cũng không phải sắp bắt đầu mùa đông rồi sao? Lúc tôi đi tới Hàng Thành lấy hàng có phát hiện ở bên cạnh đó có chợ quần áo cho trẻ em. Chất lượng quần áo cũng khá tốt, giá cả cũng rẻ hơn rất nhiều so với mua ở trong tiệm nên tôi cũng mang về cho Hàm Hàm nhà chị hai bộ. Mau thử xem xem, nếu như không thích thì cứ nói với tôi cuối tuần tôi lấy đi đổi." Thư Nhan nhanh chóng ngăn cản rồi cầm lấy quần áo đưa cho cô ấy: "Mấy bộ quần áo mùa thu gần đây đang được thịnh hành chị cũng biết chứ? Tôi đều đặc biệt chọn thuần bông hết nên buổi tối có thể mặc làm áo ngủ cũng được còn ban ngày thì mặc bên trong để giữ ấm. Lúc trời lạnh cũng có thể trực tiếp thêm một chiếc áo len hoặc quần len, sẽ không bị đ.â.m vào thịt còn rất thực dụng nữa."

"Chị làm gì vậy? Quần áo Hàm Hàm nhà chúng tôi nhiều còn mặc không hết, chị mua quần áo cho thằng bé làm cái gì? Đúng thật là, mau nhanh lấy về đi." Vẻ mặt của Ngô Tú Nguyệt không vui.

Sau này quả thật có rất nhiều nhà có nhiều quần áo đến không thể mặc hết được nhưng vào thời buổi hiện tại thì quả thật đúng là không nhất định cho lắm. Nếu như cô nhớ không lầm thì quần áo mùa thu của Trương Thành Hàm cũng chỉ có hai ba bộ đổi qua đổi lại, tuyệt đối không có khả năng nhiều đến mức mặc không hết được.

"Chị mà như vậy là tôi giận đấy, ngày thường chị đều bảo tôi đừng khách sáo nhờ chị giúp đỡ đưa đón tụi nhỏ, hiện tại làm một người dì tôi không thể mua hai bộ quần áo cho đứa nhỏ được sao? Lần sau làm sao tôi còn không biết xấu hộ mà nhờ chị giúp đỡ được chứ? Chị nhanh để đứa nhỏ thử xem, nếu nhỏ quá cũng có thể đổi được." Thư Nhan cầm ngay quần áo lấy ra: "Mau đi."

Ngô Tú Nguyệt đẩy hồi lâu mới chịu nhận lấy đồ, cô ấy đưa Trương Thành Hàm vào bên trong thay quần áo. Quần áo rất vừa vặn, hơn nữa mắt nhìn của Thư Nhan rất tốt, lúc mặc vào trông cực kỳ khôi ngô. Dù sao Trương Thành Hàm mặc đẹp như vậy, có c.h.ế.t cũng không muốn cởi ra.

"Có thể mặc được là tốt rồi, tôi còn mua bộ quần áo cho con gái của Lâm Tuệ nữa, hiện tại tôi đi qua đó đưa cho cô ấy đợi trở về lại tìm chị chơi." Nói vài lời khách sáo xong, Thư Nhan lại dẫn theo tụi nhỏ đi tới nhà của Lâm Tuệ.

"Vậy được rồi, một lát nữa trở về lại tới chỗ tôi chơi nhé." Ngô Tú Nguyệt đưa Thư Nhan đến cửa thang lầu rồi mỉm cười đi về nhà.

Lâm Tuệ không có ở nhà, Thư Nhan cầm lấy quần áo đặt ở nhà hàng xóm đối diện để nhờ họ giúp chuyển cho Lâm Tuệ.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 169: Chương 169



Thời gian vẫn còn nhưng Thư Nhan cũng không tính đi tới tiệm, nếu đã không đi vậy thì cô sẽ ở nhà cùng tụi nhỏ, cũng đã rất lâu rồi cô không được yên tĩnh nằm ngủ một giấc ngủ trưa. Lúc tỉnh dậy, Thư Nhan cảm thấy cực kỳ thoải mái, khi ra cửa lại thấy hai đứa nhỏ cũng đã thức dậy mà ngồi làm bài tập ở đó, Thư Nhan duỗi người.

"Đừng luôn làm bài tập như thế thỉnh thoảng chơi một chút hoạt động cơ thể." Trong lòng Thư Nhan cảm thán, con cái nhà người ta thì quá nghịch ngợm luôn khiến phụ huynh buộc làm bài tập. Còn con cái nhà cô thì lại quá ngoan, tụi nhỏ chẳng cần thúc giục cũng đã tự mình ngồi học, hơn nữa còn vượt qua mức hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng cô tự khoe khoang một trận xong rồi lại chuẩn bị đi mua đồ ăn nấu cơm.

Mua xong đồ ăn đi ra ngoài, cô lại nhìn thấy Phương Trạch Vũ đang đứng ở chỗ tương đối vắng người, trên tay anh đang cầm theo một chiếc túi màu đen. Nhìn thấy Thư Nhan, anh đặt túi cơm xuống mặt đất bên cạnh sau đó gật đầu với Thư Nhan một cái rồi chuẩn bị rời đi.

"Từ từ đã." Thư Nhan không nghĩ nhiều như vậy mà đuổi theo: "Tôi mua có hơi nhiều đồ ăn, một lát nữa để lại cho anh một phần."

"Không cần đâu, tôi có chỗ ăn cơm rồi." Nội tâm Phương Trạch Vũ do dự một chút, ngay sau đó anh lại lập tức đáp lại: "Tôi đi trước đây, người khác nhìn thì không tốt."

Thư Nhan há miệng th* d*c, cô rất muốn nói rằng không có vấn đề gì nhưng khi nghĩ đến hai đứa nhỏ lại nhịn xuống. Cô thì không sợ lời đồn đãi vớ vẩn nhưng còn bọn nhỏ thì sao?

Cô nhặt lấy chiếc túi trên mặt đất lên, bên trong có hộp cơm làm trong lòng cô nặng trĩu.

Tan tầm mẹ Trương trở về nhìn thấy Trương Thành Hàm mặc quần áo mới nên nhíu mày nói: "Không phải mới mua quần áo sao? Sao giờ lại mua quần áo mới nữa rồi?"

Thế mà cả ngày cứ nghĩ đến chuyện mua phòng ở, thế này thì ngày tháng năm nào mới có thể mua nổi đây?

Ngô Tú Nguyệt bưng đồ ăn ra: "Là Thư Nhan mua cho, cô ấy nói con thường xuyên giúp đỡ đưa đón con của cô ấy nên cô ấy cứ khăng khăng muốn mua quần áo cho Hàm Hàm. Con nói không nhận nhưng cô ấy không vui."

"Cô ấy cũng quá khách sáo rồi." Mẹ Trương nghe thấy đồ là của Thư Nhan mua nên giọng điệu nhanh chóng thay đổi: "Vừa vặn thì vừa vặn nhưng mà lại vừa vào người quá, quần áo này chỉ mặc được năm nay thôi sang năm sau là không thể mặc được nữa rồi. Có thể bảo cô ấy đi đổi số lớn hơn không?" Mẹ Trương nhìn quần áo trên người Trương Thành Hàm từ trên xuống dưới rồi hỏi.

"Mẹ, đây là đồ mà người ta mua tặng cho chúng ta, sao con có thể không biết xấu hổ mở lời thế được." Ngô Tú Nguyệt cũng cảm thấy quá mức vừa người nhưng quần áo là người ta đưa cho, sao cô ấy còn có thể kén cá chọn canh được chứ?

Bà ta thở dài: "Người ta làm ăn thì khác nên căn bản chẳng sợ tiêu tiền. Con cũng đừng trách giọng điệu của mẹ không tốt, mẹ tiết kiệm như vậy không phải đều là vì muốn tốt cho các con sao? Tú Tú cũng sắp lấy chồng rồi, con bé là người chậm chạp nhưng lại có phúc của chậm chạp, gả đi một cái là có phòng ở ngay lại còn là căn phòng chín mươi mét vuông. Về phần của nó mẹ và ba con cũng chẳng cần phải nhọc lòng nhưng các con nhìn nơi này của các con và Hàm Hàm đi, trong lòng chúng ta cũng chẳng dễ chịu gì cả chỉ nghĩ nếu như các con có thể có một phòng ở như vậy thì cả đời này mẹ và ba con cũng cảm thấy viên mãn."

"Mẹ, con hiểu mà, con cũng đang nỗ lực tích góp tiền nhưng mà... phải tích góp đến khi nào đây?" Ngô Tú Nguyệt uể oải ngồi xuống.

TBC

Mẹ Trương cũng thở dài: "Hiện tại hiệu quả và ích lợi trong nhà máy càng lúc càng kém, mẹ với ba con cũng không biết có khả năng tới khi nào. Chỉ dựa vào một mình tiền lương của Hoa Phong thì muốn mua phòng ở cũng quả thật không dễ dàng. Con nói xem hay là chúng ta cũng làm buôn bán thì thế nào?"

Ngô Tú Nguyệt kinh ngạc nhìn mẹ Trương, cô ấy không dám tin tưởng mẹ Trương mà cũng sẽ nói ra chuyện làm ăn buôn bán.

Trong tư tưởng của người thế hệ trước thì việc làm ăn buôn bán chính là lợi dụng trục lợi, thuộc về hành vi rất mất mặt nhưng theo thời gian đổi dời thì càng ngày càng nhiều người đứng ra mạo hiểm làm ăn hơn, thậm chí còn có một số lãnh đạo vứt bỏ công việc để đi làm ăn kinh doanh. Hơn nữa trên các tin tức tuyên truyền có không ít người cũng từ từ thay đổi.

Sở dĩ mẹ Trương thay đổi tư tưởng không chỉ là vì nhìn thấy Thư Nhan làm ăn buôn bán kiếm được tiền mà động lòng, cái càng quan trọng hơn chính là bà ta có một đồng nghiệp, vốn dĩ con trai của bà này là tên vẫn luôn chơi bời lêu lổng du thủ du thực (*). Hai năm trước chạy tới Dương Thành vậy mà vài ngày trước bà lại nhìn thấy người ta mở cửa xe con trở về. Đồng nghiệp kia của bà ta sướng run lên nên mỗi ngày cứ ở trước mặt bà ta diễu võ dương oai.

(*) 二流子 (Du thủ du thực): Ý chỉ người không có công ăn việc làm ổn định chỉ chơi bời lêu lổng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back