Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 140: Chương 140



Sau khi lấy hàng xong, Thư Nhan mang theo quần áo mẫu đi tìm vài cửa hàng bán sỉ tương đối thân quen. Cửa hàng cô thường nhập hàng cũng có nhà máy sản xuất riêng cho nên Thư Nhan đã tránh riêng bọn họ ra.

Người ta đã có nhà máy của chính mình rồi nếu như nhìn thấy được quần áo mẫu của mình thì chắc chắn sẽ trực tiếp sao chép theo kiểu dáng giống.

Cho nên ngay từ đầu Thư Nhan định tính toán không đến cửa hàng của cô ta để phân phối hàng.

Ngoài ra mấy chủ cửa hàng khác chỉ đơn thuần bán hàng với giá sỉ cho nên Thư Nhan tính sẽ phân phối hàng hoá trong tiệm của bọn họ.

"Tự nhà máy của cô làm sao?" Một bà chủ tương đối hợp ý với Thư Nhan cực kỳ kinh ngạc hỏi.

"Không phải, đấy là nhà máy của bạn tôi, tôi chỉ giúp đỡ đẩy mạnh tiêu thụ một chút thôi. Dù sao cũng không cần chị phải tiêu tiền nhập hàng mà chị chỉ cần đặt hàng mẫu ở đây, đợi đến khi có người nào để ý thì chị trực tiếp gọi điện đến trong xưởng là bên kia sẽ lập tức giao hàng cho chị, thậm chí có thể trực tiếp giao thẳng hàng cho khách luôn cũng được. Chị chẳng cần phải làm cái gì cả mà vẫn có thể kiếm được một số tiền." Sau khi Thư Nhan nói vậy xong là bà chủ lập tức đồng ý ngay.

Cũng không cần phải tiêu tiền, cứ để nguyên như vậy dù sao cũng chẳng chiếm bao nhiêu diện tích.

"Trông rất có tính thị trường đấy, giá xuất xưởng là bao nhiêu? Giá bán sỉ và giá bán lẻ là bao nhiêu?" Bà chủ hỏi thẳng.

Số tiền tính bao gồm tiền nhân công và nguyên vật liệu, tiền thuê xưởng, điện nước được tính với giá khoảng bảy tệ. Thư Nhan đã bàn bạc qua với ông Trương rồi nên quyết định tính giá xuất xưởng là mười ba tệ, nếu như lấy nhiều thì có thể giảm bớt một chút thấp nhất là mười hai tệ.

Về giá bán sỉ thì bọn họ quyết định lấy với giá mười tám tệ còn giá bán lẻ là ba mươi lăm tệ. Tuy quyết định như vậy nhưng giá cụ thể bán sỉ và bán lẻ thì bọn họ cũng không có khả năng để mắt mãi được.

"Giá xuất xưởng này có hơi cao đấy." Bà chủ do dự nói.

"Chị cứ xem chất lượng trước đi, chúng tôi đi theo con đường từ trung cấp đến cao cấp nên cũng không phải là loại được bày bán ở ven đường đâu. Không phải chị cũng bán hàng loại từ trung cấp đến cao cấp sao, mấy thứ hàng cấp thấp liệu chị có nhìn trúng không? Hơn nữa những thứ này cũng đâu phải lập tức muốn tiền của chị ngay." Thư Nhan mỉm cười nói.

"Được rồi, mỗi kiểu lấy cho tôi năm bộ." Bà chủ làm bộ như miễn cưỡng nói.

Quả thật là không có năm bộ, một mình Thư Nhan không thể tự mình mang theo nhiều quần áo đa dạng như vậy được. Trước tiên cô để lại mỗi màu một bộ cho chị ấy trước rồi sau đó mới trở về gọi điện nhờ ông Trương giao hàng rồi lại lấy cho cô thêm một ít.

Cô đã dùng những lời nói tương tự để đi đến những nhà bán sỉ từ trung đến cao cấp để phân phối hàng hoá. Sau khi nhập được một ít hàng thì cũng đã đến giữa trưa, Thư Nhan đi đến phía sau chợ thì nhìn thấy rất nhiều những cửa hàng bán rong như mì, cơm, bánh nướng, màn thầu, bánh bao cái gì cũng đều có hết.

Người Trung Quốc luôn rất thông minh, quốc gia vừa mở cửa là bọn họ đã có thể tìm được con đường để làm giàu rồi.

Đã rất lâu rồi chưa được ăn quán ven đường nên Thư Nhan chọn một nhà tương đối sạch sẽ để ngồi xuống.

Cô gọi một bát mì, hương vị cũng khá ngon, sau đó cô lại tìm một chỗ dựa để chợp mắt một lúc.

TBC

Buổi chiều cô lại đi dạo một vòng ghé qua các tiệm đã phân phối hàng hoá, chỉ có hai nhà là bán được vài món, kết quả cũng không đặc biệt lý tưởng cho lắm.

Thư Nhan quyết định ở lại Hàng Thành một đêm, chờ tới ngày mai lại nhìn xem tình hình bên này một chút rồi mới trở về.

Khách sạn có điện thoại công cộng, Thư Nhan gọi điện thoại đến văn phòng của Lâm Tuệ nhờ cô ấy hỗ trợ nói với Ngô Tú Nguyệt một tiếng buổi tối hôm nay mấy đứa nhỏ sẽ ăn cơm ở nhà bọn họ.

Trên người Thanh Thanh có chìa khoá, cơm nước xong xuôi có thể về nhà tự mình tắm rửa rồi đi ngủ.

Cô lại gọi tiếp một cuộc điện thoại đến cho Trương Hoa Tú nói cho cô ấy biết hôm nay cô không quay về, những thứ trong tiệm nhờ cô ấy trông coi.

Lúc trước cô đi tới Hàng Thành đều vội vội vàng vàng nên hôm nay hiếm có được thời gian, Thư Nhan dự định sẽ đi dạo một vòng.

Trong thế giới ban đầu, Thư Nhan đã từng đi đến Hàng Thành du lịch rất nhiều lần chủ yếu là do Nam Thành cách Hàng Thành khá gần. Cứ đến cuối tuần hoặc là vào ngày nghỉ thì cô luôn lựa chọn đi đến những nơi du lịch gần đó và Hàng Thành luôn là sự lựa chọn ưu tiên hàng đầu.

Vào những năm 1990. Hàng Thành vẫn còn chưa có những toà nhà cao ốc, rất nhiều nơi vẫn còn giữ lại hương vị của vùng sông nước Giang Nam.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 141: Chương 141



Thư Nhan tuỳ ý đi dạo đến một con phố bày bán các loại sườn xám và các loại vải lụa, chỉ đáng tiếc dáng người của cô không thể điều khiển được sườn xám nên cô chỉ có thể bất lực nhìn qua cho đã cơn thèm.

Cô lại chậm rãi đi dạo trên đường, làn gió nhẹ mơn man thổi tới khiến Thư Nhan không khỏi nheo mắt lại, đã lâu rồi cô không được thoải mái như vậy.

Trong một cửa hàng nhỏ, Thư Nhan nhìn trúng một chiếc sườn xám màu vàng nhạt được làm tỉ mỉ bằng thủ công, phía trên mặt có thêu hoa tất cả đều được thợ thủ công thêu từng đường kim mũi chỉ trên đó.

Thư Nhan nhẹ nhàng sờ một chút, chất liệu quả thật rất thoải mái, cô hỏi giá cả một chút đúng là không rẻ lắm, chỉ có một chiếc sườn xám như vậy thôi mà đã năm trăm tệ rồi. Vào thời đại những năm 90 thế này thì năm trăm tệ quả thật không phải là rẻ.

Thư Nhan thật sự rất thích nên đã quyết định xúc động một trận, cô thu chiếc sườn xám nào vào trong túi chờ khi nào cô gầy được khoảng bốn mươi lăm cân thì cô đã có thể mặc được nó rồi.

Bên cạnh là khu phố ẩm thực, Hàng Thành là đặc sản của những loại đồ ăn vặt và đồ ăn ngon. Hiếm khi được thả lỏng một lần như vậy nên hôm nay Thư Nhan không dự định ăn điều độ nữa, cô gọi ba món ăn cùng một bát cơm tẻ, nó thật sự rất thơm ngon.

Trở về khách sạn, Thư Nhan không yên tâm nên lại đi đến quầy bán quà vặt sau hẻm gọi điện thoại. Bà chủ bán quầy quà vặt cũng rất quen thuộc với Thư Nhan cho nên rất nhiệt tình gọi người giúp đỡ cô gọi đến nhà Ngô Tú Nguyệt.

TBC

"Thật sự ngại quá, vốn dĩ hôm nay tôi trở về nhưng ở bên này còn có chút việc nên mới ở đây thêm một ngày, hai đứa nhỏ lại làm phiền chị rồi." Quả thật Thư Nhan rất ngại ngùng vì đã làm phiền người ta nhiều lần như vậy, trở về cô phải mua một ít đồ đặc sản ở Hàng Thành cho Ngô Tú Nguyệt mới được.

"Chị nói cái gì vậy? Lần sau mỗi lần chị đi nhập hàng thì cứ nói với tôi một tiếng. Ngày hôm sau tôi đi đón mấy đứa nhỏ nhưng không thấy chị nên cũng đã đón mấy đứa về nhà tôi trước rồi, hai đứa vẫn còn nhỏ phải cẩn thận một chút." Ngô Tú Nguyệt mỉm cười nói.

"Chuyện xảy ra đột ngột, vốn dĩ tôi cũng không muốn ở lại Hàng Thành. Hai đứa nhỏ đều nghe lời chứ?"

"Hai đứa nhỏ nhà chị mà chị còn không biết sao? Chúng nó đều rất ngoan, vừa cơm nước xong xuôi xong bây giờ đang cùng nhau chơi với Hàm Hàm rồi. Đêm nay để cho bọn trẻ ở nhà tôi ngủ, một lát nữa tôi ra phòng khách trải giường để cho ba đứa nằm ngủ với nhau." Ngô Tú Nguyệt rất vui khi con nhà mình chơi với hai đứa nhỏ nhà Thư Nhan vui vẻ như vậy.

"Không cần đâu, chị cứ để cho hai đứa nhỏ trở về nhà ngủ đi." Diệp Thanh Thanh bảy tuổi cũng phải nên dạy con bé phân biệt sự khác nhau giữa nam nữ rồi.

"Vậy cũng được, một lát nữa tôi đưa hai đứa nhỏ trở về." Hiện tại phòng thuê mà Thư Nhan ở rất gần với chỗ ở của Ngô Tú Nguyệt, ở giữa chỉ cách nhau một toà nhà nên chỉ cần đi vài bước là tới: "Đúng rồi, chị nói xem các phòng ở kia có phải càng ngày càng đắt không?"

"Sao đột nhiên lại nói đến cái này?" Thư Nhan bị hỏi nên cũng có hỏi sửng sốt.

"Cái người Tiểu Trần kia chính là Trần Phi ấy, không phải hai ngày trước anh ta mới mua nhà sao? Tôi nhớ rõ lúc ban đầu nó bán với giá bốn nghìn hai trăm tệ một mét vuông nhưng mà lúc anh ta mua thì lại là bốn nghìn ba trăm tệ. Hôm nay bọn họ đi qua ký kết hợp đồng tôi lại nhìn thấy nó mới tăng lên năm mươi tệ nữa rồi, như vậy cũng quá nhanh đi, cũng chỉ có thời gian mấy ngày thôi mà? Tiểu Trần không cần phải làm gì mà cũng đã kiếm lời được gần mười nghìn tệ tương đương với tiền lương của chúng tôi trong mấy năm rồi. Ây da! Dù sao ngày mai chị cũng đã trở về rồi, ngày mai lại nói với chị tiếp, tiền điện thoại đắt lắm." Ngô Tú Nguyệt nói xong lại vội vội vàng vàng tắt điện thoại.

"Alo?" Thư Nhan nghe thấy bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút nên chỉ biết bất lực lắc đầu.

Lúc này gọi điện thoại vẫn phải trả phí hai chiều, không chỉ có gọi điện thoại đến mất tiền mà đến ngay cả người nghe điện thoại cũng mất.

Về vấn đề phòng ở này, mấy năm tiếp theo sẽ càng tăng hơn một chút nữa nhưng tăng lên cũng không nhiều lắm.

Những loại tình huống như vậy trước mắt rất ít khi có thể nhìn thấy ở thủ đô Nam Thành, có thể nguyên nhân là do tiểu khu gần đó ngày càng phồn hoa.

Cô đặt đồng hồ báo thức đến ba giờ ba mươi phút để đi đến Hàng Thành lấy thêm một ít hàng hoá để tuần sau không phải qua nữa.

Sau khi lấy hàng hoá xong, Thư Nhan đi tìm mấy cửa hàng mình đã phân phối.

Bà chủ đối với Thư Nhan tương đối tốt nhìn thấy cô tới vội lôi kéo cánh tay cô lại: "Mấy bộ quần áo thu của cô còn có nữa không? Nhanh chóng lấy cho tôi một chút lại đây."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 142: Chương 142



"Chị Lưu, đều bán hết rồi sao?" Thư Nhan kinh ngạc nhìn bà chủ, ngày hôm qua còn chưa bán được, chẳng ai thèm muốn cơ mà.

"Đâu chỉ bán xong hết rồi còn có không ít người đang đặt hàng kia kìa." Bà chủ lấy một cuốn sổ từ bên trong ra, phía trên viết những ai đặt hàng bao nhiêu chiếc, trong đó còn có khách hàng lớn trực tiếp lấy hẳn một trăm bộ.

"Ngày hôm qua lúc tôi lại đây phát hiện bán cũng không được tốt lắm mà cho nên tôi báo số lượng với bạn cũng hơi ít." Thư Nhan thật sự không ngờ tới mới buổi sáng hôm nay thôi mà đã có thể kiếm được một số lượng lớn hàng hoá như vậy rồi, vậy nên lúc đó cô chỉ bảo ông Trương làm mỗi màu mười bộ.

TBC

"Vậy cô nhanh chóng gọi điện thoại bảo ông ta làm nhiều hơn một chút đi, ở chỗ tôi có điện thoại đây." Bà chủ nóng vội nói.

"Cái này không vội, hiện tại có hơn sáu giờ thôi nên trong nhà máy của người cũng không có người, giờ có gọi điện qua cũng không có ai nghe." Thư Nhan lấy giấy bút ra: "Chị muốn đặt bao nhiêu để tôi ghi nhớ trước, trở về tôi lại nói cho bạn tôi nghe." Thư Nhan cẩn thận nhớ màu sắc và số lượng, cô đã nhận được một phần ba số tiền hàng.

Cô lại đi đến các cửa hàng khác xem sao mới phát hiện bọn họ đều bán gần như không khác nhau là mấy đã thế còn sôi nổi tìm Thư Nhan muốn lấy hàng.

Cô lại dùng biện pháp giống như trước để ổn định bọn họ lại rồi sau đó ghi nhớ số lượng.

Cô đi ra ngoài tìm một cây điện thoại công cộng gọi điện tới trong xưởng, tiếng chuông vừa vang lên thì ông Trương đã nhận máy: "Ai vậy?"

"Là tôi đây ông Trương, ngày hôm qua tôi đi tới bên kia phân phối hàng hoá đều đã bán xong hết rồi, còn có không ít người đặt trước nữa. Bây giờ toàn bộ người bán sỉ đều đang muốn có hàng, tôi muốn gọi điện báo cho ông số lượng hàng hoá, ông ở bên kia nhớ một chút nhé." Thư Nhan có hơi kích động.

"Được, được, được, tôi lập tức đi lấy giấy bút." Ông Trương cuống quít đứng dậy khỏi sô pha rồi chạy đến bàn làm việc lấy giấy bút ra.

Ông ấy cẩn thận nghe Thư Nhan báo kiểu dáng, màu sắc và cả số lượng: "Nhiều như vậy sao, trong xưởng của chúng ta cũng không có nhiều hàng hoá như vậy."

Vì sợ mất quá nhiều nên hai người tương đối bảo thủ không ngờ tới lại có thể đi đơn tốt như vậy.

"Ban đầu không phải tôi cũng đặt trước nhiều rồi sao, số hàng hoá kia ông cứ gửi đến Hàng Thành trước cho tôi. Ngoài ra ông lập tức đi ra chợ mua nguyên vật liệu về nhập hàng, ông có thể thiếu nợ khoản tiền trước chờ tới khi tôi trở về lại đưa... dù sao cũng lập tức đưa hàng tới đây." Tuyệt đối phải ăn được miếng thịt đầu tiên này, nếu như bỏ lỡ thì sẽ không có khả năng lại dễ dàng có một miếng thịt ăn như vậy nữa.

"Không thành vấn đề, hiện tại chúng ta cũng coi như là một khách hàng lớn nên hoàn toàn có thể kết toán theo tháng cũng được. Ở phía Hàng Thành vất vả cho cô rồi, ở phía bên này cô cứ yên tâm tôi tuyệt đối sẽ không làm rớt dây xích của cô đâu." Lúc này bà xã của ông Trương cũng đẩy cửa đi vào, trên mặt mang theo vẻ vừa mệt mỏi vừa vui mừng.

"Ngày hôm qua em chạy tới mười mấy cửa hàng, bọn họ đều đồng ý lấy thử một ít xem. Em cảm giác quần áo thu này chắc chắn có thể nổi tiếng." Diệp Thục Cầm mới vừa nói xong thì lại nhìn đến cuốn sổ kia: "Đây là cái gì vậy."

"Bà chủ Thư đi ra ngoài Hàng Thành đẩy mạnh tiêu thụ được rất nhiều đơn hàng. Thục Cầm, nhà máy của chúng ta không cần phải đóng cửa nữa rồi." Ông Trương kích động xoay vòng vòng trong văn phòng.

Ngày hôm qua trước khi Thư Nhan đi có lấy một chút hàng hoá lại đây, mỗi màu cô chỉ lấy có mười bộ nên căn bản không đủ. Thư Nhan đều trực tiếp đưa thẳng cho chị Lưu, còn những nhà khác thì ngày mai sẽ đưa sau.

Ban đầu những cửa hàng bán sỉ này bao gồm cả chị Lưu đều nể mặt mũi của Thư Nhan nên mới lấy thử hàng, hơn nữa phân phối những hàng hoá này cũng không cần tới tiền.

Hiện tại thấy có lợi nhuận nên một đám bọn họ đều rất nhiệt huyết đẩy mạnh tiêu thụ, tất nhiên có bọn họ hỗ trợ đi đơn thì sẽ càng bán được nhanh hơn.

Chẳng qua Thư Nhan cũng chỉ đi gọi điện thoại, sau khi trở về những người bán sỉ đó lại đặt thêm một ít đơn hàng, đặc biệt là ở chỗ chị Lưu đặt thêm cả năm trăm bộ.

Mặc kệ muốn bao nhiêu Thư Nhan đều tiếp hết, nếu như thật sự không được thì lại tìm nhà xưởng lớn khác gia công tiếp, dù sao nhất định không thể để bọn họ đi được.

Thư Nhan lại gọi điện thoại bàn bạc với ông Trương một chút, cô cảm thấy thị trường bên này của Hàng Thành rất lớn nếu như cứ mặc kệ thì sẽ rất đáng tiếc, cho nên cô mới quyết định muốn để cho Diệp Thục Cầm lại đây.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 143: Chương 143



Lần này không có xe con nên Thư Nhan chỉ có thể mua vé xe lửa, lần trước đã đi một lần xe lửa rồi nên ký ức về chuyến xe lửa màu xanh lá cây với cô vẫn còn rất mới mẻ.

Vậy nên cô đã đóng gói tất cả hàng hoá để gửi vận chuyển trở về, còn cô thì chỉ cần xách theo túi gồm quần áo và mang theo một ít đồ đặc sản của Hàng Thành trở về nhẹ nhàng là được.

Cái thứ gọi là duyên phận không thể nhìn cũng không thể sờ thấy được nhưng có đôi khi nó lại thần kỳ như vậy.

Khi cô đi từ Tây Thành đến Nam Thành, cặp vợ chồng ngồi đối diện kia thế mà lại ngồi cùng với cô ở trên xe tiếp.

Đã ba tháng qua đi, Thư Nhan cũng đã gầy đi mười lăm cân, làn da cũng trắng hơn một chút lại còn làm tóc, ăn mặc quần áo đơn giản thanh nhã, cả người đều thay đổi một trăm tám mươi độ.

Đừng nói là chỉ gặp mặt có mỗi một lần mà ngay cả khi cô đứng trước mặt mẹ mà bà cũng không nhất định nhận ra cô.

Thư Nhan cũng không tính toán đi chào hỏi bọn họ mà chỉ tìm vị trí ngồi xuống vừa vặn ngồi nghiêng đối diện với bọn họ.

Ban đầu cô còn tưởng rằng thứ mà người phụ nữ đang ôm trong lồng n.g.ự.c là quần áo nhưng khi ngồi xuống mới phát hiện ra phía bên trong quần áo để lộ một cái chân nhỏ.

Nếu như cô nhớ không lầm thì lần trước hai người này nói bọn họ có một đứa con trai đang học đại học, vậy đứa trẻ bé như vậy từ đâu ra?

Thư Nhan cẩn thận quan sát một chút, cô rất nhanh đã phát hiện ra được rất nhiều điểm đáng ngờ.

Ví dụ như hiện tại trong xe đang ầm ĩ như vậy thế mà đứa nhỏ nằm trong lồng n.g.ự.c của người phụ nữ kia lại không thấy phát ra động tĩnh gì, như này liệu có phải còn quá cả việc ngủ như c.h.ế.t không?

Lại ví dụ như hiện tại thời tiết căn bản không phải rất lạnh thế nhưng người phụ nữ kia lại đang lấy quần áo che kín từ đầu đến chân của đứa nhỏ, bọn họ không sợ đứa nhỏ bị ngạt sao?

Lần trước Thư Nhan đã hoài nghi hai người này không phải là người tốt, cho nên đứa nhỏ này có khả năng thật sự gặp vấn đề.

Cô không lập tức hành động ngay mà cẩn thận quan sát nửa giờ.

Trong lúc này, đứa trẻ nằm trong lồng n.g.ự.c của người phụ nữ kia vẫn luôn không nhúc nhích, dù cho ngủ như c.h.ế.t nhưng vẫn phải động đậy một chút mới đúng nhưng đứa trẻ này thật sự vẫn luôn không nhúc nhích.

Thư Nhan nhìn thấy người đàn ông đang thu dọn đồ đạc, rất có thể bọn họ sẽ xuống xe ở điểm dừng chân tiếp theo.

Cô không thể lại đợi được nữa, con cái đều là trái tim của ba mẹ, nếu như đứa trẻ này thật sự bị bắt cóc thì thứ huỷ hoại là một hoặc thậm chí là hai gia đình.

Thư Nhan đứng dậy đi tìm nhân viên bảo vệ rồi nói hết tất cả những điểm đáng ngờ mà mình đã phát hiện ra cho bọn họ nghe.

Hơn nữa cô còn nói đến chuyện lần trước mình cũng đã gặp được bọn họ và cũng nói đến chuyện cô đã lanh trí chạy thoát thế nào, điều này đã khiến cho hai nhân viên bảo vệ lập tức nâng cao cảnh giác.

Bọn họ tìm ra cớ để kiểm tra thùng xe của Thư Nhan, đến lúc kiểm tra đôi vợ chồng này thì nhân viên bảo vệ phát hiện ra đáy mắt của hai người họ đang hiện lên tia hoảng loạn.

Bọn họ lập tức cảm thấy đáng nghi nên yêu cầu hai người đó cởi bỏ quần áo đang quấn trên người đứa bé cho bọn họ xem, dù có nói cái gì thì người phụ nữ cũng không muốn cởi bỏ.

"Cháu trai của tôi đang không thoải mái, nó không thể gặp gió được."

"Bệnh gì mà không thể gặp gió được? Hơn nữa ở đây lấy đâu ra gió, nhanh lên." Một nhân viên bảo vệ trong đó muốn cởi bỏ quần ảo ra nhưng lại bị người đàn ông ngăn cản lại.

TBC

"Đã nói là cháu trai của tôi không thể gặp gió được mà."

Người phụ nữ trực tiếp ngồi xuống mặt đất: "Cảnh sát đánh người, cảnh sát ghê gớm, cảnh sát có thể tùy tiện lục soát người sao. Cháu trai đáng thương của tôi sinh bệnh không thể gặp gió được vậy mà bọn họ còn muốn xem, xảy ra chuyện gì các người có thể phụ trách được sao?"

Đám người xung quanh đều nhìn về phía này, bọn họ không rõ ràng tình hình lắm nên còn cho rằng quả thật nhân viên bảo vệ đánh người.

"Đứa nhỏ nhà bà bị bệnh gì, động tác của bà lớn như vậy mà đứa nhỏ vẫn không động đậy một chút nào, trời nóng như vậy vì sao lại bịt kín mít thế? Đừng cho rằng không có bệnh mà có thể ngộ ra bệnh được, nhé! Tôi nhớ ra bà đấy, lần trước chúng ta ngồi cùng trên một chiếc xe bà còn nói bà chỉ có một đứa con trai còn đang đi học, bà lấy cháu trai từ đâu ra hả?" Thư Nhan thấy bà ta càn quấy còn nhân viên bảo vệ có chút bất lực nên nhân cơ hội nói ra.

Ánh mắt của mọi người xung quanh đang nhìn người phụ nữ ngồi trên mặt đất đã có hơi thay đổi.

"Có ý gì, đây là bọn buôn người sao?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 144: Chương 144



"Thật sự có khả năng, mọi người có nghe thấy đứa nhỏ khóc nháo không?"

"Không có, từ lúc lên xe tới giờ cũng chưa từng thấy đứa bé cử động." Người đàn ông ngồi phía trước người phụ nữ lập tức phản ứng lại.

Nhân viên bảo vệ thừa cơ đoạt lấy đứa nhỏ, hai vợ chồng kia thấy tình hình không ổn nên muốn chạy nhưng lại bị đám người xung quanh ngăn cản.

Mấy người đàn ông trong đó cực kỳ anh dũng ra tay trợ giúp nhân viên bảo vệ bắt lấy bọn họ.

Lúc mở quần áo ra, sắc mặt của đứa trẻ bên trong ửng đỏ, ngủ giống y như chết: "Đứa trẻ phát sốt cao phải lập tức đưa tới bệnh viện."

"Bọn họ thật sự là bọn buôn người, vừa rồi nên xuống tay nặng một chút."

Thư Nhan thở dài nhẹ nhõm một hơn đồng thời cô còn có chút nghĩ mà sợ, cũng may là cô đủ cẩn thận nếu không lần trước có khả năng cô và đứa nhỏ đều gặp nguy hiểm rồi.

Còn cả ánh mắt vừa rồi của đôi vợ chồng kia lúc nhìn cô khi bị đưa đi khiến Thư Nhan nổi trận da gà.

Lần sau cô sẽ không một mình ngồi xe lửa nữa ngộ nhỡ bị trả thù thì phải làm sao bây giờ.

Một lúc sau, một nhân viên bảo vệ yêu cầu cô đi qua tố cáo người, Thư Nhan cũng phải đi đến trong cục lấy lời khai.

Kiếp trước và kiếp này, đây là lần đầu tiên Thư Nhan ngồi xe cảnh sát, cô tò mò nhìn xung quanh, thì thầm hỏi viên cảnh sát bên cạnh: "Đứa bé kia không sao chứ?"

Lúc ấy nhìn giống như con tôm luộc, đỏ đến mức muốn bốc khói, lại cho uống thuốc ngủ cũng không biết có để lại di chứng gì về sau không.

Nhìn vào tuổi tác, chắc cũng bằng tuổi Tinh Tinh, vậy thì bậc cha mẹ này sẽ lo lắng đến mức nào đây!

"Bác sĩ trên tàu đã hạ sốt cho thằng bé trước, đến ga sẽ đưa thẳng đến bệnh viện, tình hình cụ thể như thế nào thì bây giờ tôi cũng không rõ, lát nữa sẽ nói cho cô biết." Cảnh sát biết là Thư Nhan đã phát hiện báo cáo sai cho nên rất nhã nhặn với cô.

Đến đồn cảnh sát, viên cảnh sát đưa Thư Nghi đến nhận dạng hai kẻ buôn người qua cửa kính, sau đó đăng ký qua loa và làm một ghi chép là có thể đi.

Thời tiết xấu, bên ngoài đột nhiên đổ mưa, Thư Nhan không mang theo ô, xe buýt gần đây có hơi xa, cô chỉ có thể đợi ở đồn cảnh sát.

"Hay là đợi bên tôi bận xong sẽ đưa cô về nhé." Mặc dù chỗ họ không thuộc về Nam Thành nhưng có một con đường đến đại học Nam Thành rất gần, có thể đến trong khoảng nửa tiếng.

"Không cần không cần." Thư Nhan vội từ chối, để xe cảnh sát đưa cô về, không quá mười phút cô sẽ trở thành người nổi tiếng ở khu vực đó, nếu không tuyên dương người khác sẽ cho rằng cô phạm tội, nhưng nếu tuyên dương?

Ngộ ngỡ hai người kia còn có đồng bọn, đến trả thù cô thì làm thế nào?

Cô còn hai đứa con, nhỡ đâu ảnh hưởng đến đứa bé vậy thì cô có c.h.ế.t ngàn lần cũng không hết tội.

Đợi khoảng chừng hơn một tiếng, mưa ngày càng nặng hạt, Thư Nhan đang buồn phiền làm sao để trở về thì bên ngoài có một nhóm người chạy đến, người xông vào đầu tiên là một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, tóc tai rối bời, cả người nhếch nhác, mắt sưng đỏ, khóc nói: "Đứa bé, con của tôi đâu?"

Cô ấy túm lấy một cảnh sát và tiếp tục hỏi: "Con của tôi mất rồi, tôi nghe nói có người bắt được kẻ buôn người ở đây và tìm thấy một đứa bé, có phải con của tôi không? Con trai tôi là một cậu bé, cao ngần này mặc một bộ đồ thể thao màu xanh, đúng rồi, thằng bé còn có một nốt ruồi trên mũi ở ngay đây." Người phụ nữ khoa tay múa chân nói năng lộn xộn.

"Chị đừng kích động, từ từ nói." Thường Xuyên vội an ủi người phụ nữ.

"Tôi không kích động, tôi chỉ muốn tìm con trai của tôi. Đậu Đậu của tôi không thấy đâu nữa, tôi ở nhà nấu cơm, thằng bé chơi ở cổng, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa rồi. Chính là... Chính là cao như này." Cô ấy đưa tay so độ cao: "Mặc đồ thể thao màu xanh, có nốt ruồi trên mũi. Tại sao tôi lại bất cẩn như vậy, tôi nấu cơm làm gì chứ? Không ăn một bữa thì có làm sao?" Người phụ nữ tát mạnh vào mặt mình.

Những người đi theo phía sau nghe vậy đều rưng rưng nước mắt, trong đó có một cặp vợ chồng chắc là ông bà nội của đứa bé, giờ phút này đang lung lay sắp ngã dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Lúc này, một người đàn ông bước vào cùng với một cảnh sát: "Chị dâu. Em vừa mới hỏi, mười phần có tới tám chín là Đậu Đậu."

Giọng nói có chút quen tai, Thư Nhan ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ là Phương Trạch Vũ.

Phương Trạch Vũ bên này cũng nhìn thấy Thư Nhan, rõ ràng anh cũng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cô.

TBC

"Đứa bé đó là cháu anh à?" Thư Nhan thấy anh đầm đìa mồ hôi, không nhịn được hỏi.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 145: Chương 145



"Là con trai của đồng đội tôi, sao cô ở đây?" Phương Trạch Vũ nghi ngờ.

"Là đồng chí này phát hiện bất thường, báo cho cảnh sát mới giải cứu đứa trẻ." Cảnh sát bên cạnh đứng ra giải thích.

Mẹ của đứa bé khôi phục lại một chút lý trí: "Đứa bé đâu, tôi muốn gặp đứa bé."

"Đứa bé có hơi sốt, chúng tôi đã đưa đến bệnh viện rồi, bây giờ chúng tôi sẽ đưa chị đến bệnh viện xem nó rốt cuộc có phải là con trai của chị không." Cảnh sát lập tức đưa họ đi bệnh viện.

Phương Trạch Vũ đi theo hai bước, quay đầu lại nhìn Thư Nhan: "Làm sao cô về Nam Thành?"

"Tôi không sao." Thư Nhan xua tay: "Đợi trời tạnh mưa thì tôi gọi xe về."

"Tôi cũng phải về Nam Thành, nhưng tôi đến bệnh viện thăm đứa bé trước, đến lúc đó đi xe tôi về nhé." Phương Trạch Vũ nói một cách chân thành.

Thư Nhan nhìn trời mưa bên ngoài, do dự giấy lát: "Vậy thì làm phiền anh."

Trên đường, người phụ nữ vừa khóc vừa nói: "Đậu Đậu là mạng sống của tôi, ba thằng bé hy sinh rồi, nhà chúng tôi chỉ có một đứa con, nếu Đậu Đậu không còn nữa tôi thì tôi làm sao xứng đáng với nhà họ Ngô, làm sao xứng đáng với ba của thằng bé..."

Không ngờ đứa bé lại là con trai liệt sĩ, hai cảnh sát và Thư Nhan khá xúc động.

Đến bệnh viện, đứa bé vẫn còn đang ngủ, người nhà nhìn thấy Đậu Đậu trên giường bệnh thì khóc không thành tiếng, mẹ đứa bé che miệng sợ phát ra một tiếng động nhỏ sẽ quấy nhiễu đến đứa bé.

Bác sĩ nói cũng may là đã cấp cứu kịp thời, nếu không sốt cao liên tục có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho dù còn sống cũng sẽ bị tổn thương đến những nơi khác, có thể trở thành người đần độn cũng có thể bị điếc v... v... , tất cả mọi người nghe xong mặt mày đều trở nên trắng bệch vì sợ hãi.

Mẹ đứa bé xác nhận đứa bé không sao, lý trí mất đi cuối cùng cũng dần dần trở về, cô ấy đến bên cạnh Thư Nhan quỳ xuống đất.

"Này! Chị làm gì vậy?" Thư Nhan muốn kéo cô ấy dậy, nhưng lại phát hiện kéo thế nào cũng không kéo được.

"Chị không chỉ cứu mạng Đậu Đậu mà còn cứu cả mạng sống của tôi nữa, nếu không phải chị phát hiện kịp thời thì có thể tôi sẽ thật sự mất đi Đậu Đậu, vậy thì tôi cũng không thể nào sống nổi. Chị chính là ân nhân cứu mạng của Đậu Đậu và tôi, và cả gia đình tôi." Nói xong cô ấy muốn khấu đầu lạy ta, Thư Nhan nhìn về phía cảnh sát cầu cứu.

Nghe thấy động tĩnh, ông bà nội của đứa bé cũng định quỳ xuống, Thư Nhan vội vàng gọi cảnh sát và Phương Trạch Vũ giúp đỡ kéo họ lại.

"Hai ông bà tuyệt đối đừng như vậy, cháu sẽ tổn thọ mất, hơn nữa người thật sự cứu đứa bẻ là cảnh sát trên tàu và những cảnh sát này, cháu chỉ nói vài câu thôi, thật sự không cần phải như thế này đâu ạ." Thư Nhan thật sự bị họ dọa sợ.

"Nhưng chỉ có cô phát hiện ra kẻ buôn người, cho dù thế nào cũng rất cảm ơn cô." Mẹ đứa bé nói xong lại muốn quỳ xuống thì bị cảnh sát kéo lại.

Ầm ĩ hồi lâu, Thư Nhan cáo từ rời đi, Phương Trạch Vũ nói vài câu với người nhà của đứa bé rồi đuổi theo.

"Cảm ơn." Phương Trạch Vũ nói: "Cảm ơn cô đã cứu Đậu Đậu, đứa bé này rất quan trọng với tôi."

Ba của đứa bé là đồng đội cũ của anh, đã hy sinh khi thực hiện nhiệm vụ.

Khi đó đứa bé còn chưa sinh ra, mẹ của đứa bé đã sinh con bất chấp sự phản đối của gia đình, suốt bao năm qua cô ấy vẫn chưa tái hôn vì sợ ba dượng sẽ không tốt với đứa bé, cũng sợ mình sinh con thứ hai sẽ không có thời gian chăm sóc cho Đậu Đậu.

TBC

Lúc đó khi biết được tình hình của nhà đồng đội, các anh em đã bàn bạc với nhau rằng Đậu Đậu là trách nhiệm chung của họ, mỗi năm họ sẽ thay phiên nhau đến Hàng Thành thăm đứa bé để xem có gì cần giúp đỡ hay không, ngoài ra cũng sẽ hỗ trợ về kinh tế.

Phương Trạch Vũ ở Nam Thành, là người ở gần Hàng Thành nhất, lần trước cả hai mẹ con họ đều sốt cao, không còn cách nào khác cô ấy đã gọi điện thoại cho Phương Trạch Vũ, đó chính là lần đầu tiên Thư Nhan và anh đi chung xe, anh đi qua trong đêm.

Lần này vốn là đến lượt một đồng đội khác đi Hàng Thành, nhưng cậu ta tạm thời có việc trì hoãn nên nhờ Phương Trạch Vũ đi, không ngờ lại gặp phải chuyện này.

Thư Nhan sửng sốt một chút rồi nói: "Con ai không phải là bảo bối đâu chứ, tôi cũng có con, tôi có thể tưởng tượng được nếu con tôi không thấy đâu nữa thì tôi sẽ đau đớn tuyệt vọng ra sao. Cho nên khi tôi phát hiện vấn đề đã nghĩ rằng cho dù có phải là thật hay không thì cứ điều tra trước đã, không phải là tốt nhất nhưng ngộ nhỡ phải thì sao? Ba mẹ đứa bé sẽ đau khổ biết bao, tôi cũng không ngờ ba đứa bé còn là liệt sĩ, có thể giúp được tôi rất vui."

Phương Trạch Vũ gật đầu, mở cửa xe giúp Thư Nhan: "Cô về đâu?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 146: Chương 146



"Đường Phủ Tiền, hôm qua tôi không về cũng không biết hai đứa nhỏ có ăn trưa hay không." Thư Nhan nhìn thời gian đã hơn hai giờ, vốn còn muốn về nấu cơm cho bọn nhỏ.

"Cô nuôi con một mình?" Phương Trạch Vũ chưa từng hỏi thăm Thư Nhan, nên cũng không biết tình hình của cô.

"Ừm." Thư Nhan ngẩng đầu mỉm cười, không nói gì thêm.

Máy nhắn tin vang lên, Phương Trạch Vũ lấy ra xem rồi nói xin lỗi với Thư Nhan: "Xin lỗi, tôi đi gọi một cuộc điện thoại."

Đợi khoảng năm phút, Phương Trạch Vũ quay trở lại với sắc mặt không tốt lắm: "Tôi có một đồng đội đang làm việc ở đồn cảnh sát. Có thể hai người này còn có đồng bọn, rất có thể ở trên tàu nên có lẽ cô đã bị đồng bọn của chúng nhìn thấy, gần đây cô đừng đi tàu nữa, tốt nhất là đừng đi đâu xa."

Thư Nhan nhíu mày: "Anh cũng biết tôi kinh doanh quần áo, gần như mỗi tuần đều phải đi Hàng Thành nhập hàng, không đi ra ngoài hoàn toàn không thực tế. Nhưng tôi không sao, đi nhập hàng tôi có thể đi chung xe, nhiều người như thế chưa chắc bọn chúng có thể tìm được tôi, chỉ sợ chúng tìm được nhà tôi thì hai đứa con tôi phải làm sao bây giờ? Sẽ không liên lụy đến bọn trẻ đâu phải không?"

Trong một khoảnh khắc như thế, Thư Nhan có chút hối hận vì mình đã hành hiệp trượng nghĩa, hoặc là nói cô không nên ra mặt sau khi báo cáo nữa.

Phương Trạch Vũ im lặng một lúc: "Nếu cô không để ý. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ bảo vệ cô cho đến khi đồng bọn của chúng bị bắt."

"Việc này làm sao được? Chưa kể chậm trễ thời gian của anh, mà cũng không biết khi nào mới có thể bắt được đồng bọn, cũng không thể cứ như vậy mãi được?" Trong lòng Thư Nhan treo lơ lửng một tảng đá, Phương Trạch Vũ có thể bảo vệ cô tạm thời chứ không thể nào bảo vệ được cô cả đời, cũng không thể luôn sống trong nơm nớp lo sợ như vậy mãi được.

"Những kẻ buôn người đều là những kẻ có lòng dạ đen tối, cô phá hỏng chuyện của bọn chúng, rất có thể sẽ bị trả thù mà bọn này có rất nhiều thủ đoạn, hơn nữa cũng rất tàn nhẫn. Nhưng mà cô yên tâm, bọn chúng cũng không thần thông quảng đại đến mức ấy đâu, chắc chắn sẽ không tìm được cô. Nhưng cô đi Hàng Thành nhập hàng vẫn nên cẩn thận, như thế này đi, mấy hôm nay tôi sẽ đón cô đi làm và tan làm, giúp cô xem xung quánh có kẻ nào đáng nghi hay không, cô đi Hàng Thành nhập hàng thì báo với tôi một tiếng, tôi sẽ đi cùng cô." Làm thế nào Phương Trạch Vũ cũng không thể để ân nhân cứu Đậu Đậu gặp phải bất trắc được.

Nói thật, Thư Nhan vẫn có hơi sợ, do dự một hồi lâu cô mới nói: "Vậy trong khoảng thời gian này làm phiền anh rồi."

"Việc nên làm mà, cô đừng lo lắng quá, đây chỉ là những suy đoán xấu nhất thôi, tin rằng cảnh sát sẽ sớm phá được vụ án." Phương Trạch Vũ an ủi Thư Nhan bằng giọng điệu có hơi cứng nhắc.

Thư Nhan giật giật khóe miệng: "Hi vọng họ phá án nhanh một chút."

TBC

Trước khi xuống xe, Phương Trạch Vũ đã đưa cho Thư Nhan một tờ giấy, mặt trên có ghi số điện thoại với tài khoản BB của anh.

"Tôi trở về xử lý một chút chuyện, ngày mai tôi đưa cô đi đến cửa hàng." Nói xong, anh bảo tài xế lái xe chạy đi, tuyệt nhiên không đợi Thư Nhan từ chối.

Vẫn còn rất ngang ngược, nhưng có những lời này của anh, Thư Nhan cũng yên tâm rất nhiều.

Trong nhà, hai đứa nhỏ vẫn còn đang ngủ trưa, trên bàn có bánh bích quy và sữa mà bọn chúng ăn còn, cô thấy hơi đau lòng hai đứa nhỏ hôn lên trán của mỗi đứa một cái.

Chuyện lần này cô đã hơi xúc động, cô đã không còn là một mình nữa, cô còn phải nuôi hai đứa con.

Lần tới muốn làm cái gì cũng phải tự lượng sức mình, giống như lần này, cô cần phải đi báo cáo, chứ không thể thấy có vấn đề mà giả vờ như không nhìn thấy được, mọi chuyện sau đều nên giao cho cảnh sát, tại lúc đó không nên xuất hiện.

Hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy, một chút năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, nhỡ như liên lụy đến bọn chúng phải làm sao đây?

Người ta đều nói, người tốt khó làm, lúc này Thư Nhan đã cảm nhận được.

Hai ngày không ở nhà, Thanh Thanh thật rất hiểu chuyện, trong nhà vẫn sạch sẽ như cũ, nhưng Thư Nhan vẫn quét dọn lại một lần, quần áo bẩn thì chà xà phòng lên một chút, một lát nữa sẽ dễ giặt hơn.

Cô không cho hai đứa nhỏ tự mình ra ngoài cửa, bọn nhỏ cũng chưa ăn được điểm tâm hay cơm trưa nóng, Thư Nhan nấu một nồi canh nấm tuyết và táo đỏ, nấu lửa nhỏ, đợi bọn nhỏ tỉnh lại vừa lúc có thể ăn được.

Vừa mới xuống xe cô đi đến chợ thức ăn một chuyến, mua một nửa chân giò heo, Thư Nhan cầm nhíp nhổ từng cọng từng cọng lông, rồi rửa qua nước, sau đó thả muối, xì dầu, rượu, gừng hành tỏi vào nhiệt độ nóng tráng một chút, lại để vào nồi áp suất, nửa giờ có thể ăn.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 147: Chương 147



Thư Nhan vội ra khỏi phòng bếp, cẩn thận mở cửa đưa mắt nhìn hai đứa nhỏ, chúng vẫn còn đang ngủ, cô mỉm cười, đi giặt sạch vài cái quần áo, hong khô quần áo xong đã hơn ba giờ chiều nhưng trong phòng vẫn không hề có tiếng động, Thư Nhan quyết định đi đánh thức hai đứa con dậy, ngủ nhiều quá thì một lát nữa đến ban đêm sẽ không ngủ được, cô đi vào chỉ thấy hai đứa nhỏ đang làm bài tập.

"Các con dậy khi nào? Sao không có chút tiếng động thế?" Thư Nhan buông thùng xuống: "Đói bụng không? Mẹ nấu canh nấm tuyết với táo đỏ, ăn một chút để lót bụng trước."

"Mẹ." Diệp Thanh Thanh nhìn thấy Thư Nhan, vui mừng đến ánh mắt cũng cười tít.

"Mẹ." Thiên Bảo lập tức ném bút chạy đến trước mặt Thư Nhan, ôm lấy đùi của cô: "Mẹ, con rất nhớ mẹ."

TBC

Thư Nhan không kiềm được nở nụ cười tươi, vỗ đầu của cậu một chút: "Lúc trước, mẹ cũng thường xuyên đi nhập hàng, sao giờ không gặp con đã nói nhớ mẹ rồi?"

Lúc trước không giống bây giờ, lúc trước là cả đêm không gặp còn bây giờ là chỉ mới một ngày mà đã cảm thấy thật lâu không gặp mẹ rồi.

Thư Nhan xới cơm đưa điểm tâm cho hai đứa, cô cũng tự uống một chút, hỏi: "Mẹ đã nấu chân giò heo, buổi tối các con còn muốn ăn cái gì nữa không?"

"Cũng có." Thanh Thanh nói.

"Con muốn ăn tôm." Thiên Bảo nói.

"Không phải Thanh Thanh thích mầm đậu sao, mẹ xào rau hẹ với mầm đậu, Thiên Bảo muốn ăn tôm hả? Thế đi theo mẹ mua tôm nào." Hai đứa nhỏ đã ngây ngốc ở nhà một ngày trời, Thư Nhan để bọn nhỏ đi ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt.

Tây Thành gần với đất liền, nên có rất ít hải sản, sau khi Thiên Bảo đến Nam Thành, rồi nếm qua món tôm ở nhà Ngô Tú Nguyệt lập tức đã yêu thích, nhưng cậu cũng yêu thích ăn hải sản khác nữa.

Trừ tôm, Thư Nhan còn mua cá mực, cá mực xào với dưa chua cũng ăn rất ngon.

"Mẹ, chân giò heo ăn rất ngon." Thiên Bảo ăn một miếng chân giò heo nấu mềm và dẻo, khen ngợi.

"Đừng chỉ ăn món đó, con phải ăn cơm nữa." Thư Nhan lột một con tôm bỏ vào trong chén của cậu, sau đó cũng lột một con khác cho Thanh Thanh: "Ăn nhiều tôm một chút, bổ dưỡng, Thiên Bảo... Con đừng chỉ ăn một món, nhanh chóng ăn một ngụm cơm đi."

Ban đầu, hai đứa nhỏ không thích ứng được với khẩu vị của Nam Thành, bây giờ đã có thể chấp nhận đồ ăn trong nhà ngày thường rồi, có lẽ qua một hai năm nữa, bọn nhỏ sẽ không còn quen với khẩu vị của Tây Thành nữa.

Cơm chiều xong, Thư Nhan mang hoa quả đã cắt sẵn đến, vừa ăn vừa nói với bọn nhỏ: "Gần đây, nếu có người lạ đến thân thiết với hai đứa, hai đứa cũng không cần để ý nhóm của người đó, người xa lại đưa cho hai đứa ăn cái gì cũng không thể nhận."

Nghĩ nghĩ, Thư Nhan vẫn còn lo lắng: "Trừ khi mẹ cho, chứ mọi người cho ăn cái gì cũng không thể nhận, biết không?"

"Mẹ Vương Nghệ Đồng với mẹ Trương Thành Hàm cũng không được sao?" Thanh Thanh bị vẻ mặt nghiêm túc của Thư Nhan dọa rồi.

"Nếu lúc mẹ ở thì được phép, nhưng không có thì cũng không được." Thư Nhan cảm thấy vẫn là nên thật cẩn thận hơn nữa: "Mặt khác, nếu, mẹ nói là nếu thôi, có người bắt hai con đi, bên cạnh có nhiều người thì các con phải hét lên cứu mạng, nếu bên cạnh không có ai vậy thì các con cũng đừng vùng vẫy, cứ ngoan ngoãn đi cùng với người đó, đợi đến lúc gặp thời điểm thích hợp giống như nhìn thấy người quen hoặc có thể chú hay dì mặc đồng phục công an thì các con lập tức bỏ tay người kia ra, chạy đến ôm chặt lấy đùi của người chú và dì đó, nói cho họ biết người kia không phải là ba hay mẹ của các con, hai đứa không biết người này là ai."

Thư Nhan viết ra số điện thoại căn tin dưới lầu và cửa hàng, để hai đứa nhỏ nghi nhớ kỹ.

"Đây là số điện thoại của dì ở căn tin, còn đây là số điện thoại trong cửa hàng của mẹ, hai đứa phát nhớ kỹ." Thư Nhan thấy Thiên Bảo thấy cái gì cũng không hiểu, nhéo nhéo lỗ tai của cậu: "Nhất là con, nhớ kỹ chưa?"

"Con nhỡ kỹ rồi mẹ." Thiên Bảo ôm lại lỗ tai nhỏ của mình, nói.

Thư Nhan tắm rửa cho Thiên Bảo xong, rồi cũng đơn giản rửa mặt một chút, thay ảo ngủ, sau khi nằm trên giường cô đã hoàn toàn không muốn nhúc nhích nữa.

"Mẹ, con muốn ngủ với mẹ." Thanh Thanh ôm gối đầu, đi đến.

"Thế lên đây đi, nhanh chóng ngủ nào, ngày mai là thứ hai, các con phải dậy để đi học nữa." Buổi tối có hơi lạnh, Thư Nhan sợ mình cướp chăn nên đã chuẩn bị cho ba người, mỗi người có một chiếc chăn.

"Mẹ, con muốn nghe kể truyện cổ tích." Đột nhiên, Thiên Bảo nói.

"Ngày mai kể được không? Hôm nay, mẹ mới từ vùng khác về hơi mệt. Hay là chúng ta cùng chơi một trò chơi đi? Con có biết 123 người rối gỗ không?" Thấy hai đứa bé gật đầu, Thư Nhan cười nói: "Chúng ta bắt đầu nào, 123 người rối gỗ."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 148: Chương 148



Thư Nhan chọn một tư thế thật thoải mái rồi đi thẳng vào giấc ngủ, Thanh Thanh cẩn thận quay đầu đối diện với đôi mắt to tròn đen láy của Thiên Bảo, thật sự muốn nói cho cậu biết mẹ không phải đang chơi trò chơi mà mẹ đã đi ngủ rồi.

Trước khi đứa nhỏ đi ngủ có hơi khó khăn, nhưng nếu thật sự ngủ rồi thì ngủ rất nhanh, không bao lâu cậu đã ôm cánh tay của Thư Nhan ngủ say, một bên Diệp Thanh Thanh thấy em trai đang ngủ, cũng nhắm mắt lại ngủ theo.

Buổi sáng ngày thứ hai, Thư Nhan đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, cố ý nhìn dưới lầu, cũng không có bóng dáng của Phương Trạch Vũ, chẳng lễ anh vẫn chưa đến?

Cô mang theo nghi ngờ về nhà ăn sáng với hai đứa bé xong, rồi đưa hai đứa nhỏ đến trường, sau đó lại đến trạm xe buýt công cộng đợi đón xe, cô vẫn không thấy Phương Trạch Vũ đâu, cho đến khi cô lên xe buýt công cộng ngồi ổn định rồi mới thấy Phương Trạch Vũ không nhanh không chậm đi lên.

Chẳng lẽ anh vẫn luôn đi theo phía sau cô?

Thư Nhan cứ nghĩ anh sẽ ngồi bên cạnh, nhưng chỉ thấy Phương Trạch Vũ lắc đầu bảo Thư Nhan không cần nhường.

Thỉnh thoảng, cô đưa mắt ngắm nhìn Phương Trạch Vũ, thấy anh hoàn toàn không phản ứng với mình giống như cả hai là người xa lạ, đột nhiên cô hiểu cái gì đó cũng không nhìn anh nữa.

Xuống xe, Phương Trạch Vũ cũng đi theo cô xuống xe, vẫn đi theo với khoảng cách không xa không gần, đợi khi Thư Nhan đến cửa của cửa hàng, anh mới xoay người rời đi.

Ban đầu, cô muốn gọi anh nhưng có vài bà nội trợ đang đứng ở bên cạnh chú ý đến, nên Thư Nhan chỉ đành bỏ qua, cửa hàng của cô ở trên đường Tây Nam Thành cũng coi như có chút tiếng tăm, đương nhiên cô cũng đã bị một ít chú ý, cũng do tốt xấu gì cô cũng chỉ có một mình, cuối tuần cũng chỉ có một mình đưa hai đứa nhỏ đi dạo, nên có rất nhiều người vẫn còn đang bán tín bán nghi đồn đoán về chồng của cô, lúc này cô gọi Phương Trạch Vũ lại chắc chắn sẽ khiến người ta hiểu lầm.

"Bà chủ, chị đã về rồi?" Oánh Oánh nhìn thấy Thư Nhan, lập tức để lộ ra khuôn mặt tươi cười vui mừng.

"Ừ, hai ngày nay trong cửa hàng thế nào?" Thư Nhân lấy sổ sách ra xem một chút, mức buôn bán coi như cũng không tệ hơn nữa lợi nhuận bán quần áo mùa thu cũng tốt lắm, đột nhiên cô muốn mở một cửa hàng nội y tại mặt tiền cửa hàng kia, hẳn có thể có rất nhiều lợi nhuận.

"Trong cửa hàng không có chuyện gì. Đúng rồi, có một người họ Hồ gọi điện thoại đến tìm chị, nói khi chị về thì gọi lại cho cô ấy." Đột nhiên Oánh Oánh nhớ đến một cuộc điện thoại, nói.

"Được rồi, chị biết rồi." Thư Nhan gọi điện thoại lại, kết quả đúng lúc Hồ Thụy Tuyết không có ở nhà: "Cô ấy không có ở nhà, chị đi nhà ga lấy hàng trước, lát nữa cô ấy có gọi điện đến thì em nói chị đi đến chiều mới về."

Thư Nhan cố ý chú ý phía sau một chút, nhưng không có phát hiện gì, kết quả trước khi lên xe buýt công cộng lại thấy Phương Trạch Vũ.

Lúc Thư Nhan xuống xe lấy hàng, cô chạy đến bên cạnh Phương Trạch Vũ nói: "Vừa rồi, anh vẫn luôn đứng ở bên ngoài sao?"

"Mấy ngày nay đúng lúc tôi cũng rảnh rỗi, nên đi dạo bên cạnh cửa hàng của cô." Phương Trạch Vũ nhíu mày: "Hiện tại, cô không cần quá thân thiết với tôi."

"Cũng không nên trông gà hóa cuốc như vậy, tôi cảm thấy khả năng họ có thể tìm được tôi là rất ít, anh... Lúc tôi đi Hàng Thành nhập hàng, anh đi theo giúp chuyển mấy hàng hộ tôi đi."

"Không thành vấn đề. Đúng rồi, Đậu Đậu tỉnh lại, sau khi thằng bé biết cô cứu mình đã nhờ tôi nói tiếng cảm ơn cô thay thằng bé." Phương Trạch Vũ nói sang chuyện khác.

Thư Nhan bất đắc dĩ, do dự một chút, hỏi: "Bọn buôn người kia có tin tức gì không?"

"Chuyện này tôi cũng không biết, nhưng tin chắc nếu có kết quả họ sẽ nói cho tôi biết." Thông tin này thuộc tin tức mật, cho dù là đồng đội, nhưng Phương Trạch Vũ cũng không phải người trong hệ thống, nên người ta cũng không thể nói cho anh biết.

"Tại tôi nóng vội." Hai người kia chỉ mới bắt được vào buổi chiều hôm qua, sao có thể tìm ra đồng lõa nhanh như vậy được.

"Bình thường, cô yên tâm, bên kia trường học tôi đã sắp xếp người trông chừng, không có chuyện gì đâu."

"Anh cũng đã sắp xếp người ở gần trường học hai đứa nhỏ rồi sao?" Thư Nhan ngạc nhiên nhìn anh.

"Ừm, tất cả đều là quân chuyên nghiệp, cho nên cô có thể yên tâm." Phương Trạch Vũ nhìn về phía Thư Nhan: "Cô đi lấy hàng đi, không cần lo lắng cho tôi theo không kịp cô."

Thư Nhan do dự một chút: "Hay là cùng nhau đi thôi, anh theo sau như vậy rất vất vả."

TBC

Phương Trạch Vũ lắc đầu: "Không tốt lắm."

Không tốt lắm?

Thư Nhan còn muốn nói cái gì đó, Phương Trạch Vũ đã muốn tránh đi, không lâu sau Thư Nhan đã không tìm thấy bóng người của anh.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 149: Chương 149



Vài ngày kế tiếp, nếu không phải nhìn thấy Phương Trạch Vũ ở trên xe buýt công cộng, Thư Nhan còn không có cảm giác anh tồn tại.

Hôm nay, cô muốn đi bệnh viện kiểm tra lại, ba đợt thuốc bắc điều trị đã sắp uống hết, cô đến hỏi thăm thử có cần uống tiếp nữa không.

Hiệu quả cũng tốt lắm, Thư Nhan cảm thấy tật xấu đổ mồ hôi lạnh của mình đã giảm bớt rất nhiều, ban đầu còn thường xuyên rùng mình, bây giờ cũng không còn nữa, nhưng thứ duy nhất không tốt chính là quá khó ngửi, thật sự vừa thối vừa đắng, Thư Nhan chỉ cần tưởng tượng đến hương vị kia, nước chua cứ dâng lên từng trận, không nhịn được buồn nôn.

"Tốt hơn nhiều, thuốc này có thể không cần uống tiếp nhưng cần chú ý đến ăn uống điều độ trong ngày thường, mấy món như lạnh, chua cay, phải ăn ít đi." Bác sĩ già đoán mạch, nói.

Lạnh thì cô có thể nhịn được, nhưng chua cay thì Thư Nhan cảm thấy mình rất khó nhịn được.

TBC

"Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao, đừng ăn nhiều." Bác sĩ già quét mắt nhìn cô, nói cô lè lưỡi ra kiểm tra: "Tôi lại tiếp tục kê một ít thuốc cho cô cầm về ngâm chân."

"Được." Sau khi, Thư Nhan uống thuốc bắc xong, trừ có chu kỳ kinh nguyệt điều độ, chứng lạnh cũng giảm bớt, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn, không biết sao tàn nhang nhạt đi, cô hỏi: "Có thuốc bắc nào để tàn nhang nhạt đi hay không?"

"Muốn loại bỏ tàn nhang thì khó." Bác sĩ già lắc đầu.

Đúng là mấy chuyện giống với tiểu thuyết võ hiệp hay tiểu thuyết tu tiên, nhân vật gặp được thần y rồi uống một viên Mỹ Nhan đan lập tức đẹp ra đều là giả.

Đột nhiên, cô nhớ đến lúc trước có một khách hàng đề nghị mình đi bệnh viện dùng laser b.ắ.n tàn nhang, đợi đến lúc rảnh cô phải đi bệnh viện hỏi thử một chút.

Đều đã đến bệnh viện, Thư Nhan tự nhận mình là một người nặng ký – 120 cân, nhưng gần một tháng cô lại tụt xuống đến 8 cân, chả trách gần đây nhóm Ngô Tú Nguyệt đều nói cô gầy. Bóp bóp bụng, vẫn còn rất cứng, cô còn phải tiếp tục cố gắng.

Cầm thuốc ra bệnh viện, chỉ thấy Phương Trạch Vũ đang đứng dưới một cái cây cách đó không xa, Thư Nhanh chạy chậm đến.

"Hôm nay tôi không đến cửa hàng, anh không cần đi theo nữa." Thư Nhan cũng không phải không biết xấu hổ, mới ban đầu cô còn nghĩ anh là người trong tiểu đội được cử đến tiếp cận một chút, kết quả mấy ngày trời qua anh thật sự đều đến trông chừng, tuy là có cảm giác rất an toàn nhưng cũng rất ngại.

"Không sao." Phương Trạch Vũ quét mắt nhìn thuốc bắc trong ta của Thư Nhan: "Cơ thể cô khó chịu à?"

"Không phải, cơ thể đã điều trị rồi." Bệnh của phụ nữ cũng không thể nói tỉ mỉ cho Phương Trạc Vũ biết, Thư Nhan nói sang chuyện khác: "Anh nói xem hai người chúng ta quen lâu như thế, còn chưa tự giới thiệu, bây giờ chính thức làm quen một chút, tôi tên là Thư Nhan, Thư trong thoải mái, Nhan trong nhan sắc."

"Phương Trạch Vũ, Phương trong ngay thẳng, Trạch trong thiên hạ, Vũ trong vũ trụ."

Thư Nhan có lòng muốn gọi Phương Trạch Vũ đi cùng, kết quả sau một lúc người lại không thấy đâu.

Ban đầu, Thư Nhan nghĩ anh vì muốn thuận tiện tìm người đáng nghi, giống như câu cá, lấy cô làm con mồi và lợi dụng cô dụ bọn buôn người ra, hiện tại, cô mới phát hiện ra là không có chuyện như vậy, lúc ở không đại học Nam Thành, Thư Nhan có chào hỏi anh, anh cũng đáp lại, nhưng nếu ở đại học Nam Thành, thì Thư Nhan hoàn toàn không nhìn thấy cả bóng người của anh, có thấy cũng chỉ như người xa lạ.

Cô đoán Phương Trạch Vũ cảm thấy tiếng tăm của mình không tốt, nên sợ liên lụy đến cô.

Thư Nhan cúi đầu đi vào nhà trẻ, bọn trẻ còn đang học bổ túc, chừng khoảng hai mươi phút nữa, cô đi đến nhà mới nhìn xem trước.

Toàn bộ phòng ở đã được trang hoàng xong hết rồi, bao gồm cả đồ điện và đồ dụng cụ trong nhà, bởi vì chọn phát triển và bàn bạc riêng với công ty lắp đặt các thiết bị, nên họ giảm giá cho Thư Nhan, tổng cộng là mười ngàn đồng, Thư Nhan nhìn qua hóa đơn thu phí, hiện tại gạch một giảm thành hai, xi-măng bảy miếng, ống nước dây điện và mấy thứ linh tinh khác cũng khá tốt, quan trọng nhất là hiện tại phí nhân công cũng thật sự rẻ hơn trong tương lai.

Nhớ lại là mười 18 năm sau, lúc sửa chữa cái gì trong nhà, công kỹ thuật của thợ mộc, công nhân kỹ thuật điện cũng lấy ba trăm một ngày, một trăm một năm cho người giúp vần công, tiền đó còn chưa tính t.h.u.ố.c lá với đồ uống, mà hiện giờ thợ cả kỹ thuật chỉ cần 15 đồng một ngày, người giúp vần công 8 đồng.

Sỡ dĩ bỏ ra hơn mười ngàn đồng là vì Thư Nhan làm ba tủ quần áo khảm tường, phòng khách lại ngăn ra một căn phòng nhỏ để chứa vật linh tinh, hơn nữa cũng có tân trang lại ban công với hai cái toilet, nên chi phí cao.
 
Back
Top Bottom