Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 120: Chương 120



"Dì Tú Tú cho con đó." Hiện tại, Thiên Bảo ngoài thích Thư Nhan và chị gái ra, cậu còn thích dì Tú Tú nhất nữa.

"Tại bong bóng lần trước làm xong vẫn còn, nên tôi lấy cho mấy bọn nhỏ chơi." Tú Tú chưa từng sinh con, nhưng cô ấy lại có duyên với trẻ con, dù là cháu trai nhà ngoại của cô ấy hay là Thanh Thanh và Thiên Bảo của họ, đều rất thích Tú Tú.

Thư Nhan nhìn hai đứa bé đang chơi đùa trong cửa hàng, cũng không cản lại, trẻ con mà như thế mới bình thường, chủ yếu sau khi trưởng thành tách ra là được.

Theo số lượng khách mua chậm rãi tăng lên, Thư Nhan để hai đứa bé chơi ở sau quầy thu tiền, cô đi giới thiệu cho khách: "Vóc người của chị thật sự rất chuẩn. Chị mặc chiếc váy này thật sự rất xinh đẹp, không bằng chị cứ thử trước một chút xem sao."

Thư Nhan chọn một chiếc váy giúp cho khách, rồi để cho người đó đi vào thử quần áo, thuận tiện cầm theo một chiếc áo khoác đợi lúc vị khách đi ra, bèn thuận thế đưa áo khoác cho người này, cảm giác phong cách lại thay đổi hơn rồi.

"Trời này có thể mặc váy, buổi sáng và buổi tối khi trời lạnh thì khoác thêm cái áo khoác này vào là vừa đẹp. Khi nào trời lạnh hơn chút rồi chị có thể khoác thêm chiếc áo khoác dày một chút, chiếc váy này mặc bên trong với gì cũng hợp hết."

Người phụ nữ kia quay một vòng, thật sự chiếc váy này cô ấy mặc lên lại có phong cách hơn những chiếc váy bình thường cô ấy hay mặc, không hỏi giá đã mua ngay, ngay cả chiếc áo khoác đi kèm cũng mua luôn.

Bạn của cô ấy đứng ở bên cạnh nhìn một lát, cũng nhờ Thư Nhan giúp mình phối đồ, dáng của người này thuộc lớp nhỏ bé như nữ sinh, Thư Nhan chọn một bộ trang phục thích hợp cho người dáng nhỏ con, sau khi người này mặc xong lập tức trở nên xinh đẹp làm lay động lòng người.

"Bà chủ, cô phối đồ đẹp quá." Sau khi, người có dáng người nhỏ con như nữ sinh kia mua bộ đồ vừa thử, lại nhờ Thư Nhan phối giúp thêm hai bộ đồ mùa thu phù hợp với mình.

"Các vị hài lòng là được rồi." Thư Nhan phát hiện khi được khách hàng có thiện cảm và khen ngợi, lại làm cho người ta có cảm giác thành công.

TBC

"Tôi rất thích chúng." Lúc người có dáng người nhỏ này tính tiền, lại nhìn gương mặt của Thư Nhan nói: "Có thể tôi nói cái này hơi mạo muội một chút, nhưng những nốt tàn nhang trên mặt cô là do sau khi sinh mà thành sao?"

"Đúng vậy, lúc tôi sinh đứa bé đầu tiên còn có thể trang điểm đỡ hơn chút, nhưng lúc mang thai đứa thứ hai, mặt tôi đã đầy tàn nhang rồi, sau khi sinh xong cũng không giảm đi." Thư Nhan xoa mặt mình một lần, cô cũng hết cách với những đốm tàn nhang này rồi, sau khi về Nam Thành, vừa có chỗ ở cô đã đi đến cửa hàng mua mỹ phẩm dưỡng da, nhưng mỹ phẩm dưỡng da bấy giờ vẫn chưa có nhiều, các hàng xa xỉ cũng cần tiền ngoại tệ mới mua được, Thư Nhan cũng mua các mặt hàng nội địa tốt nhất, nhưng đáng tiếc trừ kem ngọc trai ra, thì những thứ khác đều là làm ẩm và giữ nước cho da, rất ít sản phẩm là làm trắng đẹp da.

"Chị của tôi cũng sau khi sinh con xong trên mặt cùng đầy tàn nhang, sau đó nhờ mẹ tôi tìm được bài thuốc dân gian, vừa uống vừa thoa nên mới khiến cho tàn nhang nhanh chóng giảm bớt, làn da cũng trắng ra rất nhiều." Người có vóc dáng nhỏ con rất nhiệt tình kể.

"Có thật không? Thế bài thuốc dân gian đó là gì, cô biết không?" Chỉ thoáng chốc hai mắt của Thư Nhan đã sáng lên, cô còn nghĩ đợi một thời gian ngắn nữa sẽ đến bệnh viện kiểm tra xem có nên dùng lazer, hay tẩy rụng tàn nhang hay không, nếu thật sự có bài thuốc dân gian này, vậy cô cũng không cần đi đến bệnh viện rồi.

"Cái này tôi không biết, đợi sau khi về nhà tôi hỏi mẹ mình một chút, lần sau lúc đến mua quần áo, tôi sẽ nói cho cô nghe." Người phụ nữ có dáng người nhỏ con cầm theo quần áo rời đi.

Thư Nhan thở dài, cũng không biết người đó nói thật hay là giả, nên cô cũng không mang theo hi vọng quá lớn.

Nhưng người phụ nữ vừa rồi đã nhắc nhở cô, trên mặt xuất hiện tàn nhang chủ yếu do nội tiết mất cân bằng, Thư Nhan quyết định qua ít ngày nữa sẽ đi tìm một người thầy thuốc Bắc để kiểm tra một chút, uống chút thuốc Đông y để điều trị thử xem.

"Bà chủ, em cảm thấy bài thuốc dân gian vẫn không nên uống thì tốt hơn." Oánh Oánh hơi phản đối: "Hàng xóm của em có người đã kết hôn một năm không có một mụn con, nên bà ngoại của cô ấy tìm rất nhiều bài thuốc dân gian cho cô ấy, kết quả uống xong nhập viện luôn, lúc này mới biết người ta vốn không có bị bệnh gì hết, mà vấn đề ở chồng của cô ấy, em cảm thấy chị nên đi bệnh viện thì đáng tin hơn."

Thư Nhan nhìn Oánh Oánh nói: "Được, chị biết rồi."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 121: Chương 121



Không ngờ cô gái nhỏ kia thật nhiệt tình, ngày thứ hai đã cầm bài thuốc dân gian kia đến tiệm tìm cô, còn cố ý cẩn thận nói cho Thư Nhan biết làm thế nào để dùng.

"Thật sự cảm ơn cô nhiều lắm, đợi lát tôi về nhà thì sẽ dùng." Thư Nhan thật sự cho rằng mình chỉ thuận miệng nói một chút, ai ngờ người này lại không quên chuyện này hoặc có lẽ đợi sau khi về nhìn quần áo mới mua lại nhớ đến, nhưng dù sao cũng không ngờ người này lại chịu khó đi một chuyến đến đây như vậy.

Vì muốn cảm ơn, lúc đầu Thư Nhan còn muốn tặng cho người này một bộ quần áo, nhưng cô gái nhỏ này nói không cần nhận cái gì hết, Thư Nhan lại đưa cho cô ấy một tấm thẻ hội viên, cô gái nhỏ thể hiện sau này mình sẽ thường xuyên đến cửa hàng của cô mua quần áo.

Buổi chiều, Thư Nhan lại đến xem phòng ở tại đối diện. Đã có những người khác nghe được bóng gió nên đã sang đây xem phòng, tất cả mọi người cũng vì giá cả mà chỉ đến để xem trước, trong lòng Thư Nhan cũng hơi nôn nóng, giống như người xưa có câu, chỉ cần đời sau không có thứ tán gia bại sản thì dù không tài giỏi cũng có thể dựa vào tiền thuê nhà nuôi sống gia đình, còn có thể gặp được cơ hội dựa vào khả năng của cửa hàng vươn mình nên, vì thế các căn nhà ở đường Nam Tây Thành thật sự không sợ không bán được.

Bỏ lỡ lần này, lần sau không biết khi nào mới mua được, Thư Nhan có ý định đi hỏi ông Hồ một chút, nếu thật sự không được, thì dù có đắt một chút thì cô cũng mua lại.

Nhưng cô đến không đúng dịp, ông Hồ không có ở nhà, thời gian lại còn sớm để đi đón con, nên Thư Nhan quyết định đi đến phòng mới xem trang trí thế nào trước.

Lúc đi ngang quan nhà trẻ, Thư Nhan lại gặp phải cô giáo Thiên Bảo.

"Mẹ của Thiên Bảo, cô đến cũng đúng lúc quá, ban đầu tôi còn định làm sao để có thể liên lạc với cô đây." Cô giáo biết năng lực của Thư Nhan, cô là người đi với một nhóm phụ huynh đến đập phá hết tài sản của nhà trường, khiến cho hiệu trưởng và phó hiệu trưởng phải nói chuyện với cô vô cùng lễ phép.

"Sao thế? Thiên Bảo gặp rắc rối gì ở trường học à?" Cô giáo tìm cô chắc vì đứa bé, gần đây biểu hiện của Diệp Thiên Bảo rất ngon, nhưng Thư Nhan lại không nắm chặt được chuyện gì với cậu bé, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao?

"Ngày hôm nay, bạn Thiên Bảo đã đánh khóc một bạn nhỏ khác, tôi đã gọi điện thoại thông báo cho phụ huynh của em này, nên họ sẽ đến đây ngay." Cô giáo dẫn Thư Nhan đến phòng làm việc.

Nếu là lúc trước, Thư Nhan khẳng định không hai lời cho Thiên Bảo làm sai, nhưng gần đây biểu hiện của Thiên Bảo thật sự rất ngoan, Thư Nhan quyết định phải hỏi rõ ràng toàn bộ tình hình trước đã rồi nói tiếp.

Trong phòng làm việc của giáo viên đứng hai đứa bé, Thiên Bảo đứng dựa vào tường, thỉnh thoảng còn hung dữ liếc mắt đứa bé đang khóc kia.

"Thiên Bảo." Thư Nhan gọi cậu một tiếng.

"Mẹ." Thiên Bảo nhìn thấy Thư Nhanh, nhanh chóng cúi đầu, đợi nửa ngày không bị mắng hay bị đánh, Thiên Bảo mới cẩn thận ngẩng đầu nhìn Thư Nhan một chút.

"Nói cho mẹ nghe, tại sao con đánh bạn?" Thư Nhan ngồi xổm xuống, giọng điệu cũng cố gắng bình tĩnh hỏi.

Thiên Bảo nhìn Thư Nhan một chút, thấy cô thật sự không có tức giận mới bực bội nói: "Tại bạn đó mắng con không có ba trước."

"Cậu không có ba còn gì." Đứa bé trai vẫn đang nức nở nghe thế hét lên.

TBC

"Bạn còn nói à." Nói đoạn, Thiên Bảo lại muốn vung nắm đ.ấ.m nhỏ nhào đến, nhưng lại bị Thư Nhan ôm về.

"Dương Dương, nói gì đấy, nhanh chóng xin lỗi người bạn nhỏ này đi." Người kia vừa đến cửa đã nghe tiếng gào của con trai mình, đầu tiên là trách móc con trai của mình một câu, rồi nói: "Tuy con trai của tôi nói nhầm, nhưng con trai của cô cũng không thể đánh người được, cô xem mặt mũi này đã bầm đen hết rồi."

Thư Nhan liếc mắt nhìn bầm đen gì đó, ban đầu lúc thằng bé chơi vô tình bị sướt qua mà thôi, có điều mẹ của đứa nhỏ này cũng xem như là nói có tình có lý, nếu không giống như người thích gây phiền, thì Thư Nhan thật sự sẽ đau đầu hơn.

"Biết sai mới là con ngoan, bạn nhỏ Dương Dương, có thể nói cho dì biết tại sao cháu lại nói Thiên Bảo như vậy không?" Tâm trạng của Thư Nhan hơi nặng nề, cô độc thân mang theo hai đứa trẻ, chuyện này rõ ràng thu hút rất nhiều ánh mắt người nhìn, nhưng không ngờ nhanh như thế, hơn nữa đến đứa bé cũng bị liên lụy.

"Cháu nói không sai, Thiên Bảo không có ba, mẹ nói đi, đúng không mẹ." Dương Dương bị mẹ thằng bé đánh một cái.

"Đứa nhỏ này, con đừng nói lung tung nữa, sao mẹ lại đi nói mấy chuyện như vậy, còn nữa hai mẹ không quen biết sao mẹ lại nói người ta như thế?" Mẹ của Dương Dương hơi lúng túng liếc mắt nhìn Thư Nhan.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 122: Chương 122



"Chính mẹ nói mà, mẹ với bà nội nói mẹ của Thiên Bảo bị chồng đuổi ra ngoài, Thiên Bảo là trẻ con không có ba, con nghe được hết." Sau đó, Dương Dương lại bị mẹ mình đánh một cái.

Dường như Thư Nhan nhìn mẹ Dương Dương cười như không cười, bây giờ đã không còn đơn giản chuyện hai đứa bé đánh nhau nữa rồi: "Trẻ con sẽ không lừa người, nếu con trai của cô đã nói do cô nói, thì chắc chắn thằng bé đã nghe từ cô, người sau lưng bàn tán chuyện đời tư của người khác cũng không phải cách dạy dỗ tốt, hơn nữa tôi rất tò mò, cô nghe được mấy thứ lung tung này từ đâu vậy?"

Mẹ Dương Dương đánh giá Thư Nhan, xác định là không hấp dẫn như lời đồn, nhưng cũng không có truyền đến cảm giác khó coi, thật ra cô ta cũng biết Thư Nhan, lần trước Thư Nhan đến nói chuyện nhà bếp với v.ú nuôi Ngô ở nhà trẻ, cô ta cũng đứng một bên, có điều cô ta luôn luôn không có tiến lên đằng trước, dù như thế nào nếu không phải cô, thì bây giờ Dương Dương vẫn chưa ăn cơm trưa đầy đủ và no bung, cho nên trong lòng của cô ta cũng rất cảm kích cô.

"Hai ngày nay thật sự có không đúng, tôi nói cô là... Vì không đứng đắn mới bị đuổi ra khỏi nhà, nên một mình dẫn hai... đứa bé dốc sức làm việc tại Nam Thành. Tôi cũng chỉ nói hai câu với bà nội thằng bé, thật không có nói gì với người khác cả, có thể đứa bé vô tình nghe được. Dương Dương, con nhanh xin lỗi bạn Thiên Bảo đi." Mẹ Dương Dương kéo Dương Dương để giảm bớt lúng túng.

Cô ta nói ấp a ấp úng, Thư Nhan tin chắc câu nguyên gốc càng khó mở miệng hơn, cô hơi nheo mắt lại, được rồi lại là con rệp nào bịa đặt sau lưng đây?

"Tôi muốn biết ai nói với cô?" Thư Nhan hỏi thẳng.

"Chuyện này..."

TBC

"Cô yên tâm, tôi sẽ không nói là cô nói, tôi muốn biết cuối cùng thì ai lại bịa đặt chuyện sau lưng tôi thôi." Trong đầu của Thư Nhan hiện lên mấy cái tên, nhưng lại cảm thấy không thể lắm.

"Vậy cô cũng đừng nói là tôi nói đấy. Chu Hồng đó, cô biết không? Nhà mẹ của cô ta nằm ngay ở khu chung cư nhỏ của chúng tôi, lúc trước cô ta về nói chuyện đó với mẹ của mình, còn nữa... Người ở tầng trên cũng đã biết." Mẹ Dương Dương kiểm tra cơ thể Dương Dương, xác định không bị tổn thương chỗ nào, sau đó đợi Thư Nhan dỗ Thiên Bảo xin lỗi, rồi dẫn con rời đi.

Không có A Nhạc lại tới một Chu Hồng, ba người này thật sự đúng là cá mè một lứa, thật khiến người buồn nôn.

Dọc theo đường đi, Thiên Bảo có chút im lặng, sau khi đón Diệp Thanh Thanh xong, Thiên Bảo mới nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, ba đâu? Đã lâu rồi sao ba chẳng đến thăm con."

Trẻ con có bệnh rất hay quên, trước cô cũng đã nói chuyện ly hôn với Thiên Bảo, chia ra ở với cô, nhưng cậu vẫn không nhớ chút gì, dù nhớ cũng không hiểu.

"Ba đang ở Tây Thành, đợi sau này... Lúc con lớn lên, mẹ sẽ dẫn con đến thăm ba." Thư Nhan không biết nên làm sao để giải thích cho đứa bé nhỏ như thế này hiểu, nên chỉ có thể kéo dài thời gian trước, đợi khi cậu bé lớn hơn một chút sẽ biết ba mẹ đã ly hôn, không thể ở cùng nhau nữa, lúc đó đương nhiên sẽ không muốn tìm ba nữa.

Một bên, Diệp Thanh Thanh vẫn không lên tiếng, không giống như Thiên Bảo, con bé cũng đã nhớ kỹ chuyện này và cũng biết một chút gì đó về ly hôn, thế nào là ba không cần mẹ nữa, huống hồ Diệp Chí Cường cũng không có đối xử nào tốt với đứa con gái tên Diệp Thanh Thanh này, cho nên con bé không nhớ đến ba của mình một chút nào, ngược lại, con bé còn hy vọng cả đời này không nhìn thấy anh ta.

Cô dẫn con về nhà, cầm tài liệu mà lúc trước ông Hồ đã đưa cho cô ra, trước kia chuyện cô quan tâm nhất là A Nhạc, cũng không có xem kỹ tài liệu của Chu Hồng, bây giờ cũng cần phải ngắm nghía cẩn thận hơn, hiện tại cô ta đang ở chung cư bên kia đường Bắc Thành, cũng xem là một chung cư nhỏ không tệ, chồng của cô ta là một lãnh đạo nhỏ trong nhà máy may trang phục, tên nhà xưởng này khá quen?

Thư Nhan nghĩ rất lâu, mới nhớ ra xưởng này chẳng phải do Trương Bách Tông sáng lập sao? Vì thế nên chồng của Chu Hồng mới nhờ A Nhạc vào được nhà máy trang phục này sao?"

Ông Hồ thật giỏi, không chỉ điều tra được quan hệ giữa A Nhạc và Trương Bách Tông, mà còn điều tra được bằng chứng chồng của Chu Hồng là túi tiền kiếm lời riêng giữa hai người đó, anh ta cố ý xử lý một ít quần áo tốt chuyển sang hàng nhái, trong nhóm người xử lý hàng lại là em trai của Chu Hồng, cuối cùng quần áo lại rơi vào cửa hàng Chu Hồng và được xem là quần áo thời trang nam cao cấp xa xỉ bán đi.

Hèn gì, cô nói một lãnh đạo nhỏ trong xưởng sao có tiền mà đổi phòng, còn mở lại cửa tiệm cho vợ mình, thì ra tiền đều từ đó mà ra.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 123: Chương 123



Ban đầu, những tài liệu này cô không có nhìn thấy, cũng không có ý định xem qua, dù sao cô vẫn đối phó với A Nhạc là chủ yếu, cũng chẳng quan tâm đám người Chu Hồng đang làm gì ở cạnh, nhưng đối phương lại cố ý muốn đụng chạm đến cô, đã như vậy rồi không để cô ta đổ chút máu, còn nghĩ cô là quả hồng mềm dễ bắt nạt.

Thừa dịp sắc trời còn sớm, Thư Nhan để Diệp Thanh Thanh đã em trai đi tắm rửa, cô xuống lầu gọi điện cho Hồ Thụy Tuyết.

"Thật hiếm khi. Sao lại gọi điện thoại cho tôi thế?" Hồ Thụy Tuyết cười khẽ, cô ấy nghĩ rằng sau khi Thư Nhan biết gốc gác của mình sẽ nhanh chóng gọi điện thoại cho cô ấy, kết quá chờ mãi vẫn chẳng có động tĩnh gì.

"Cô có nhận được nhà xưởng của chồng cũ của mình không?" Thư Nhan đi thẳng vào vấn đề.

"Đang tiếp nhận, sao thế?" Hồ Thụy Tuyết tò mò hỏi.

"Trong xưởng của các người có người được A Nhạc giúp đỡ sắp xếp cho vào, vợ của người này không biết cô có ấn tượng gì không, người mà A Nhạc mở miệng nhờ cô ta giúp đỡ, cô ta nói mắt mình bị mù ở trên đường Tây Nam Thành đó." Thư Nhan không vòng quanh mà nói thẳng: "Trong tay tôi có chút bằng chứng, chồng của cô ta làm kẻ đứng giữa kiếm tiền lời bỏ túi riêng."

"Tôi hiểu rõ ý của cô rồi." Hồ Thụy Tuyết không nói tiếp chuyện này: "Bên chỗ tôi, sắp làm thủ tục nhận được rồi, sắp tới tôi dự định tự mình kinh doanh, nhà máy may quần áo của tôi là làm thời trang cho nam giới, có điều tôi tính làm thời trang cho nữ giới, tôi cũng càng cảm thấy mình hứng thú với lĩnh vực này hơn, nhưng hình như tôi chưa nói cho cô biết, tôi chỉ là người học vẽ vời và có hứng thú với thiết kế thời trang, cô thấy sao có hứng thú hợp tác với tôi hay không?"

Thư Nhan bị cô ấy chuyển chủ đề đột ngột mà bất ngờ, cô còn nghĩ cô ấy sẽ rất vui sướng nói về lý tưởng của mình, nhưng sao khi nhìn lại cô ấy lại nói đến chuyện hợp tác rồi?

"Ý gì đấy?"

"Nhà máy may trang phục của Trương Bách Tông xem như không tệ, hiện tại có hai mươi, ba mươi công nhân, tôi dự định sẽ xây thêm một ít nữa, sau đó tự mình thành lập một nhãn hiệu, lần trước tôi có xem quần áo trong cửa hàng của cô, phối hợp với nhau cũng rất đẹp, không bằng chúng ta hợp tác với nhau đi." Hồ Thụy Tuyết cười, nói.

Tự mình sáng tạo một nhãn hiệu? Lời kiến nghị của Hồ Thụy Tuyết thật sự làm cho Thư Nhan động lòng, thật khi nhắc đến thời đại này mà nói không có chút ý đồ cho sự nghiệp là giả, chỉ là Thư Nhan còn nuôi hai đứa bé, nên hạn chế suy nghĩ của cô.

"Tôi có hai đứa con, bây giờ mở một cửa tiệm bán quần áo đã bận đến mức chân không chạm đất rồi, nên nếu hợp tác sáng lập xưởng với cô thì tôi càng không giúp được gì, tôi thấy bây giờ cũng được rồi, hơn nữa cô cũng không cần hợp tác với tôi, tôi chắc rằng với điều kiện của nhà cô, có rất nhiều nhà thiết kế đợi cô chọn vào nhóm." Tỉnh táo lại, Thư Nhan bèn nghĩ đến tại sao Hồ Thụy Tuyết lại phải hợp tác với mình, cô cũng không có tài chính hay chơi thân thiết gì với cô ấy.

"Tôi muốn làm sự nghiệp thuộc về riêng mình. Trước đây, tôi vẫn luôn dựa vào nhà mình, sau khi kết hôn cũng không quan tâm đến chuyện xảy ra bên ngoài, lúc trước Trương Bách Tông cũng có kể cho tôi một ít chuyện xảy ra bên ngoài nhưng tôi lại không thể thốt lên bất cứ lời nào, ngược lại tôi cũng không muốn chứng minh cái gì, chẳng qua tôi cảm thấy nếu so sánh với cô, tôi thật sự là người tẻ nhạt, có lẽ cô không biết, tôi cảm nhận được có rất nhiều năng lượng từ trên người của cô." Hồ Thụy Tuyết không lừa Thư Nhan, cô ấy thật sự nhìn thấy tình hình của Thư Nhan nên mới quyết định đá Trương Bách Tông đi.

TBC

"Suy nghĩ của cô rất tốt, tôi tin cô cũng có thể làm được, nhưng tôi... Tự nghĩ ra một nhãn hiệu riêng của mình thì cần có thời gian, nhân lực và kinh phí, tài chính của tôi bây giờ sức hạn còn mang theo hai đứa con, những chuyện này cũng không thể làm ổn thỏa được, vì thế nên..." Thư Nhan uyển chuyển từ chối.

"Vậy vì sao lúc trước, cô lại đến Nam Thành đã mở tiệm bán quần áo? Cái gì không có thời gian, đều là mượn cớ, tài chính là bột lên men nên không cần lo lắng, tạm thời sẽ không dùng quá nhiều, tôi muốn như thế, tôi nắm được nhà xưởng, cô bỏ ra một cổ phần nhập quần áo vào tiệm bán, cổ phần này có lời rồi thì chia đôi, cô cảm thấy thế nào?"

Thư Nhan lập tức dở khóc dở cười nói: "Đương nhiên, chuyện này không được, cửa tiệm bán quần áo của tôi làm sao có thể so sánh với một nhà máy may trang phục được?"

"Đương nhiên, cửa tiệm bán quần áo kia của cô không đáng giá, nhưng cô lại rất đáng giá." Hồ Thụy Tuyết im lặng một lúc: "Khi cô khai trương cửa hàng của mình làm chủ, đã khiến anh trai cả của tôi khen không dứt lời, anh ấy nói nếu như cô đã từng đọc sách, rồi trải qua bồi dưỡng, chắc chắn là một tinh anh trong giới kinh doanh."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 124: Chương 124



Thư Nhan ngượng, cô chỉ bắt chướng lời của người khác, giờ bị thổi phồng đế mức mặt cô cũng đỏ lên.

"Tôi chỉ có chút khôn vặt." Cũng không thể nói là học từ người khác, nên cô chỉ có thể nói tránh như thế.

"Sao cô lại gọi là khôn vặt được, người được anh trai cả của tôi khen không có mấy người đâu, Thư Nhan, tôi thật tình muốn hợp tác với cô, trong điện thoại không thể nói nhiều được, thế này vậy, ngày mai chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện, còn cái người tên Chu Hồng gì kia cứ giao cho tôi xử lý là được."

Về đến nhà, Thư Nhan cũng không có tâm tình dọn dẹp cửa hàng nữa, cô tắm rửa sạch sẽ qua loa rồi nằm trên giường nghĩ đến chuyện hợp tác với Hồ Thụy Tuyết vừa rồi.

Ai mà không có chút gan lỳ muốn thử thách, cô nhớ lúc đầu tốt nghiệp đại học xong cũng đầy khí thế như mây bay muốn tạo ra một vùng trời của mình, ngay cả gửi CV cũng không gửi cho các công ty nhỏ, tất cả đều là các xí nghiệp và các công ty có đầu tư và hợp tác thị trường nước ngoài, hơn ba mươi bảng CV không có cái nào gửi lại, đã tát cho cô một cái tỉnh dậy, cô buồn rầu về nhà tìm một công việc, nói hoa mỹ là chuẩn bị thi công chức, ban đầu cô còn nghĩ phải làm sao để thi đậu công chức, kết quả thi cả hai năm cũng không đậu, lúc đó trong nhà lại ép hôn, nên cô kéo hành lý về lại Nam Thành, tìm một công ty bình thường làm một chức vụ nhỏ bình thường.

Trong thế giới của cô, xã hội này đã dạy cho cô cách làm người, cho nên sau khi cô xuyên qua nơi này cũng nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, bản thân cô cũng không phải người có năng lực rất mạnh, nếu đã là rồng thì đến đâu cũng là rồng, còn cô chỉ là một người bình thường, ý vào kiến thứ mấy chúc năm hơn người thoải mái uống chút canh khi gặp đúng thời cơ ở thời đại này.

Vấn đề bây giờ là có một cơ hội trước mặt cô, Hồ Thụy Tuyết có gia thế, có tiền, hợp tác với cô ấy có thể nói là làm ít nhưng hiệu quả nhiều, cứ từ bỏ như thế thật sự có hơi đáng tiệc.

Mặc kệ đợi ngày mai gặp mặt nói cái gì, thuận đường giải quyết Chu Hồng luôn, người tốt lại không thích làm, cứ thích làm yêu quái.

Vẫn như cũ, Hồ Thụy Tuyết cử người đến đón Thư Nhan, nơi gặp mặt là trong một sân nhỏ tại con ngõ hẻm, dù là bên ngoài hay là bên trong hoàn toàn không thể nhìn ra nơi này là một tiệm cơm, chắc nơi này là quán cơm chỉ tiếp đãi riêng các đại lão trong truyền thuyết rồi.

TBC

"Đồ ăn Nam Thành của tiệm này vô cùng chính hiệu , một lát nữa cô nếm thử xem." Đúng lúc, Hồ Thụy Tuyết rót một ly trà cho Thư Nhan, đẩy bánh ngọt về phía trước mặt cô, nói: "Bánh ngọt ở đây cũng rất ngoan, nhưng đừng ăn nhiều."

Thư Nhan cầm lấy một miếng cắn một miếng, cô vẫn nghĩ cho vào miệng đã tan chỉ là cách dùng từ quá lên, nhưng khi vừa ăn xong một miếng này lại không kiềm chế xúc động cầm miếng thứ hai, hiện tại Thư Nhan đã có chút chờ mong đồ ăn đằng sau.

Hai người cũng chưa nhắc đến bất cứ chuyện gì trong điện thoại và tối hôm qua, câu được câu mất tán gẫu đều là một ít chuyện vặt, vô cùng ung dung và dễ dàng.

"Con gái của tôi năm nay đã ba tuổi rồi, còn con của cô cũng năm tuổi, khi nào đó cô dẫn hai đứa bé ra ngoài chơi, con bé luôn ở trong nhà nên không có bạn bè, nhìn thấy con trai con gái của cô chắc con bé sẽ rất vui." Trạng thái tinh thần của Hồ Thụy Tuyết trông còn tốt hơn rất nhiều lần trước.

"Được rồi, cuối tuần sau, chúng ta cùng đi dạo ở ngoại thành." Hiện tại, Nam Thành cũng thật không tính tốt bao nhiêu, rất nhiều nơi rất nổi tiếng trong tương lai bây giờ vẫn còn là một mảnh đất hoang.

"Ừm, sắp đến thời tiết cũng đẹp rồi, đi ra ngoài chơi một chút cũng rất tốt." Lúc Hồ Thụy Tuyết cười lên, đôi mắt loan loan như ánh trắng xinh đẹp vô cùng.

Thư Nhan rất nghi ngờ, tại cô xấu xí, không có học thức, Diệp Chí Cường tìm một sinh viên tuổi trẻ xinh đẹp còn có văn hóa thì có thể hiểu được, nhưng vì sao Trương Bách Tống tìm một A Nhạc mà mọi thứ lại không bằng Hồ Thụy Tuyết? Chẳng lẽ bởi vì tự ti? Muốn lấy được tự trọng của đàn ông từ chỗ A Nhạc kia? Thật hèn hạ.

Đồ ăn lần lượt bưng lên, mùi hương phảng phất quẩn quanh Thư Nhan, cô gắp một đũa cho vào miệng, mắt hơi hơi nheo lại, tuy Thư Nhan đã từng ăn đồ ăn của Nam Thành nhưng lại thiên vị đồ ăn theo quê hương của mình hơn, mà hôm nay cô mới phát hiện không có thiên vị hay không thiên vị, chỉ cần đồ ăn nấu ra ăn thật ngoan, thì món ăn đó tự nhiên được người ta yêu thích.

Ăn cũng đã sắp no, Thư Nhan cầm ly trà đặt lên miệng nhỏ uống: "Cô đã điều tra chuyện của chồng Chu Hồng chưa?"
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 125: Chương 125



Hồ Thụy Tuyết cũng bắt chước Thư Nhan tựa vào trên ghế, tuy rằng cảm thấy không có nho nhã, nhưng lại rất thoải mái, sau đó cô ấy cũng bưng một ly trà lên chậm rãi uống.

"Tôi đã cử người ta đi điều tra rồi, Trương Bách Tông có thể xây dựng chuyện làm ăn đến bây giờ cũng là một kỳ tích. Trong công xưởng tổng cộng có bốn mươi người, mười người làm lãnh đạo, trong có có bảy người đã bám váy quan hệ mà đi vào, cái gì là em trai, em gái kia, anh rể nữa, đúng rồi còn có chú với cậu, tất cả đều nằm ở vị trí quan trọng, gần như tất cả tầng quản lý trong công xưởng đều là người thân của nhau." Tuy Hồ Thụy Tuyết chưa từng xây dựng chuyện làm ăn, nhưng cũng coi như là mưa dầm thấm đất, cô ấy cũng biết rất nhiều chuyện buôn bán, công xưởng như thế thật sự để cô ấy mở rộng tầm mắt: "Mà quan trọng nhất là người thân thích của Trương Bách Tông này cũng không phải là người có năng lực gì, cơ bản không biết về quản lý, đặt bọn họ lên vị trí quan trọng, cuối cùng trong công xưởng loạn thành một cục."

Có rất nhiều xí nghiệp của các dòng họ tại Trung Quốc, nhưng thật không làm giống như Trương Bách Tông, họ đều chung vốn việc buôn bán với mấy người thân ruột thịt, hoặc sau khi việc làm ăn của mình phát triển rồi sẽ quay lại giúp mấy người thân giải quyết vấn đề vào nghề, chứ tuyệt đối sẽ không tha lên vị trí quan trọng.

TBC

Đây... Thật sự, Thư Nhan đã từng trải, sau khi cô tốt nghiệp đại học xong về với ông bà tìm một vị trí để đi làm, vợ con của công ty kia cũng giống như công xưởng hiện tại của Trương Bách Tông, tất cả lãnh đạo trong đó đều là người thân của ông chủ, rất nhiều công nhân đi vào chưa đến vài ngày đã từ chức, dù sao trước khi cô rời khỏi quê nhà, thì công ty của dòng họ kia đã sắp đóng cửa.

"Tài vụ trong công xưởng thật sự có rất nhiều vấn đề, tôi tìm vài kế toán già ở chải vuốt sợi. Công xưởng quần áo này đã sớm bị sâu mọt phía dưới đục gần hết rồi, thật ra chỉ còn cái xác không. Lúc trước, tôi thật sự bị mù mới có thể tìm một người dát vàng nạm ngọc bên ngoài, bên trong thối rữa như vậy. Không đúng, anh ta ngay cả việc dát vàng nạm ngọc bên ngoài cũng không có." Đã không còn bị che mắt bởi tình yêu, Hồ Thụy Tuyết nhìn Trương Bách Tông thật sự rất tồi tệ.

Có rất nhiều lời Hồ Thụy Tuyết sẽ không đi nói với người khác, hay là ba mẹ và bạn bè trước kia của mình, nhưng cô ấy lại tự nguyện nói cho Thư Nhan nghe, có lẽ cô ấy cảm thấy Thư Nhan với cô có hoàn cảnh giống nhau, nên cảm động lây và không sợ Thư Nhan xem thường mình.

"Cô có tính toàn gì với những người này hay không?"

"Tôi sẽ báo cáo." Dù sao những người đó đừng nghĩ chạy thoát một ai, hơn nữa còn có thân thích của Trương Bách Tông, ban đầu đã không có cảm tình gì rồi, bây giờ Trương Bách Tông đã chạy lấy mình, Hồ Thụy Tuyết càng không thèm quan tâm bọn họ.

"Đúng rồi, ngày hôm qua tôi nói hợp tác với cô, nghĩ đến đâu rồi? Hiện tại, công xưởng của nhà máy này đã được tôi rửa sạch sẽ rồi, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng, còn có mấy người công nhân già cũng xem như là thành thục, cứ thế đuổi mấy người không có giá trị, cô dùng chút cổ phần gia nhập của mình vào, chúng ta cùng nhau sáng tạo một nhãn hiệu, cô xem mấy nhãn hiệu lớn bây giờ đều là của nước ngoài. Lịch sử Trung Quốc của chúng ta cũng rất lâu đời, thừa hưởng cũng rất phong phú, không nên không có nhãn hiệu của riêng mình." Sau khi Hồ Thụy Tuyết quyết định gây dựng sự nghiệp, cô ấy đã rất bỏ công ra học một khóa.

"Tôi từng nghĩ về chuyện hợp tác cô nói. Nói thật, tôi bị lay động thật. Nhưng hai đứa con của tôi còn quá nhỏ, đến lúc đó tôi không hẳn có nhiều tinh thần sức lực để đi quản lý chuyện trong công xưởng như vậy." Cuối cùng, giữ sự nghiệp và con cái, Thư Nhan chọn con cái.

Sự nghiệp sau này có thể gây dựng, nhưng con cái lớn dần cũng không có sau này, chỉ vài năm nữa đợi Thiên Bảo lên tiểu học, cô có thể thoải mái hơn rất nhiều.

Hồ Thụy Tuyết cũng có đứa con của mình, có thể hiểu được suy nghĩ của Thư Nhan, cô một mình ở Nam Thành không có người giúp đỡ, khó tránh được có nhiều sự băn khoăn.

"Không sao, lời mời của tôi vẫn còn tác dụng, đợi khi cô muốn hợp tác với tôi rồi, cô có thể tìm tôi lúc nào cũng được." Hồ Thụy Tuyết cười nói.

Bên này, hai người ăn uống thoải mái, bên kia chỗ Chu Hồng đã không thể ăn ngon. Lúc này, ở nhà vội đến mức như kiến bò trên chảo nóng.

"Sao lại thế này? Chúng ta làm chuyện bí mật như vậy, sao bị điều tra ra được? Tôi nói ông từ chức, tức chức, ông lại nói không có chuyện gì, bây giờ có chuyện chưa?" Lúc Chu Hồng thấy A Nhạc gặp chuyện không may ngay ngày đó cũng khuyên Lý Kiến Quốc từ chức đi, nhưng Lý Kiến Quốc luôn nghe lời lại kiên cường hiếm thấy, nói thế nào cũng không đồng ý từ chức.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 126: Chương 126



"Lúc trước tôi đã nói không thể làm chuyện này, không thể làm, tại bà nói tôi đổi hàng hóa ra ngoài, bây giờ đã xảy ra chuyện rồi kìa?" Lý Kiến Quốc đã oán trách Chu Hồng.

"Tôi làm vì ai? Không phải vì gia đình này sao? Nếu không, bây giờ tôi với ông vẫn còn là công nhân viên chức quèn, có thể đi vào làm lãnh đạo trong công xưởng sao? Nếu không làm như vậy, chúng ta có ở trong căn phòng lớn như giờ không? Đứa con của chúng ta có thể đi vào học trường học tốt sao? Còn nữa, ông đột nhiên ăn thịt, mặc vest, còn không phải nhờ tôi. Bây giờ xảy ra chuyện lại trách tôi, ai bảo ông tự làm việc mà không cẩn thận như thế." Dáng vẻ của Chu Hồng kiêu căng chỉ một chút đã đè bẹp Lý Kiến Quốc.

"Thế bây giờ làm sao đây?" Lý Kiến Quốc ngồi ở trên sô pha, hoang mang và lo sợ.

Chu Hồng ghét bỏ nhìn anh ta một cái, kẻ bất lực, xảy ra chuyện như vậy còn hỏi làm sao đây, cô ta thở hồng hộc mấy hơi, ngồi vào một chỗ khác của sô pha: "Có thể đổ chuyện này lên người khác được không? Không phải ông nói mấy người thân của Trương Bách Tông cũng làm như thế sao? Tất cả đều đổ hết lên người bọn chúng được không?"

Lý Kiến Quốc vò đầu, ủ rũ nói: "Vô ích, người lấy hàng là em trai của bà, đồ này nọ đều bỏ trong cửa hàng của bà bán đi, mấy cái này điều tra đại một xíu đã điều tra ra rồi."

"Thế làm sao đây? Có phải tôi với em trai cũng bị liên lụy không? Chúng ta có thể cùng vào ngồi tù hay không?" Chu Hồng thật sự tức giận.

Lý Kiến Quốc ngẩng đầu liếc mắt Chu Hồng, tròng mắt hơi hơi phiếm hồng, đến lúc này rồi mà cô ta chỉ muốn bản thân không bị liên lụy, thế anh ta đi vào thì cô ta thật sự có thể bảo vệ gia đình tốt sao? Nghĩ đến đứa con mình mới học năm nhất tiểu học.

"Yên tâm đi, tôi sẽ lãnh toàn bộ chuyện này lên người mình, sẽ không làm liên lụy đến bà"

Chu Hồng đi đến bên cạnh Lý Kiến Quốc, ôm thắt lưng của anh ta, vô cùng dịu dàng nói: "Chồng, tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn nhà mình phải tốt hơn, tôi không nghĩ đến chuyện lại xảy ra như vậy, ông yên tâm đi, tôi sẽ quản và bảo vệ nhà thật tốt, nuôi con ở nhà đợi ông ra."

Lý Kiến Quốc không nói chuyện, lúc Chu Hồng đi nấu cơm, anh ta đi vào phòng ngủ lấy toàn bộ sổ đỏ, sổ tiết kiệm, hộ khẩu và chứng minh nhân dân của mình, nói lớn với Chu Hồng ở phòng bếp: "Tôi đi ra ngoài có chút chuyện, lát nữa sẽ về."

"Đồ ăn tôi cũng sắp làm xong rồi, ông muốn đi đâu?"

"Đột nhiên tôi nhớ đến có một bạn đang đi làm ở sở lý, tôi đi tìm người đó hỏi chút tình hình."

Chu Hồng không nghi ngờ anh ta, chủ yếu mọi chuyện Lý Kiến Quốc đều nghe lời của cô ta, nên cũng sẽ không nghĩ đến anh ta làm cái gì.

Lý Kiến Quốc đi ra cửa nhà, xoa xoa gì đó trong lồng ngực, hai tay run nhè nhẹ.

Lúc trước, phòng Thư Nhan thuê là của ba mẹ anh ta, Chu Hồng đó vừa vào đã muốn đổi sổ đỏ sang tên hai người đứng, ba Lý thật sự thấy chẳng ra sao, còn mẹ Lý vẫn luôn không đồng ý, sau này lại để cho con của anh ta đứng tên, hiện tại phòng mua này là hai người họ đứng tên, không có sổ đỏ và bản hộ khẩu, Chu Hồng muốn bán cũng bán không được, trong số tiết kiệm có bảy trăm ngàn đồng, tất cả đều gửi đến nơi của ba mẹ anh ta, bây giờ người có thể tin nhất cũng chỉ có ba mẹ của mình.

Lúc đến nhà em gái, họ ăn cơm nước xong đang thu dọn chén đũa, nhìn thấy Lý Kiến Quốc hơi chật vật, em gái hừ lạnh một tiếng, cầm lấy chổi đuổi anh ta đi.

"Ba mẹ, con sai rồi, lần này con thật sự tiêu rồi." Lý Kiến Quốc quỳ trên mặt đất một tiếng "phịch", làm người trong phòng trở nên sửng sốt, em rể kéo em gái vào trong, nếu người ta không phải là đứa con của ba mẹ vợ, họ còn thật sự hận anh ta cả đời.

TBC

"Chuyện gì mà tiêu rồi? Xảy ra chuyện gì?" Ba mẹ Lý đang quyết tâm không quan tâm đến đứa con không có tiền đồ này nữa, nhưng bây giờ thấy con mình như vậy lại đau lòng.

"Con có thể sẽ ngồi tù." Lý Kiến Quốc rút hai bàn tay của mình ra, kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho ba mẹ: "Mẹ, con sợ Chu Hồng giữ không được, cho nên tính giao hết mất thứ này nọ cho hai người bảo quản, còn có cháu trai lớn của hai người, tuyệt đối không thể sửa họ qua họ mẹ được."

Nghe đứa con mình phải ngồi tù, mẹ Lý suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh, nhưng khi nghe câu nói kế tiếp của anh ta, bà ấy lập tức khóc ròng, nói: "Mẹ đã nói Chu Hồng không phải người tốt, con không nghe, bây giờ đã xảy ra chuyện chưa? Tề Tề là đời sau cả nhà họ Lý chúng ta, đương nhiên không thể sửa họ, nếu Chu Hồng dám dẫn Tế Tế tái giá, mẹ sẽ đồng quy vu tận với cô ta."
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 127: Chương 127



"Nói chuyện này để làm gì, bây giờ chuyện quan trọng nhất của con xử lý thế nào." Cha Lý bĩnh tĩnh hơn một chút: "Nhanh chạy đi tự thú, để mọi chuyện có lẽ phải chung, tranh thủ được xử lý nhẹ hơn."

"Tôi đã làm ra nghiệp gì?" Mẹ Lý vừa khóc vừa vỗ tay Lý Kiến Quốc: "Mẹ với ba con cả đời này đều thanh bạch trong sạch, từ nhỏ cũng đã dạy con với em gái con phải làm người tốt, kết quả con lại khen ngược, vì tiền làm ra chuyện như vậy." Bà ấy hít mũi: "Em gái nhỏ, em gái nhỏ, con mau thu dọn đồ này nọ của ba mẹ, mẹ với ba sẽ chuyển ra sau ngõ hẻm, anh trai con số khổ, cưới một người vợ như vậy, mẹ phải về dẫn Tề Tề đi, cháu nội lớn đáng thương của mẹ!"

Em gái đang nấp ở cửa phòng tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Cuối cùng vẫn là con trai, mình hiếu thảo nữa thì sao?"

Thư Nhan vừa trở lại trong cửa hàng, chợt nghe Trương Hoa Tú nói ông Hồ tìm đến cô, chuyện này khá trùng hợp, ngày hôm qua cô đi tìm ông ta cũng không thấy, kết quả ông Hồ đến tìm cô cũng không gặp, chẳng lẽ ông trời không muốn cô mua? Trong lòng Thư Nhan tự chọc chính mình một câu.

"Ông ấy có nói cái gì khác không?" Trong lòng Thư Nhan rất sốt ruột, nếu có thể mua, cô thật sự dừng bước ở Nam Thành.

"Ông ấy nói đợi khi chị rảnh đến nhà ông ấy tìm ông ấy, có tin tức tốt." Trương Hoa Tú rất hiếu kỳ đó là tin tức tốt gì, nhưng thuộc việc tư của bà chủ, cô ấy cũng không hỏi nhiều.

Cầm lấy túi xách vừa mới bỏ xuống, Thư Nhan nói một tiếng với Trương Hoa Tú, rồi vội vã chạy đến nhà ông Hồ.

Ông Hồ nhìn thấy Thư Nhan, chạy nhanh đón cô vào cửa, ông ta cũng hy vọng có thể hoàn thành xong giao dịch này, phí vài ngàn giới thiệu đủ ông ta nghỉ một trận.

"Tối hôm qua tôi có mời chủ phòng kia ăn cơm, nói chuyện ban ngày với người này, cuối cùng người này đồng ý mỗi mét vuông tính tám ngàn tám đồng, tôi thấy người này chắc không muốn lấy thiếu, hơn nữa gần đây người đến xem phòng rất nhiều, bên này cô vẫn nên sớm quyết định cũng tốt hơn."

"Tám ngàn tám? Giá cả này tôi có thể nhận." Ban đầu, Thư Nhan còn muốn nói nếu thật sự không thương lượng được, 9500 cô cũng sẽ mua, không ngờ đến có thể nói đến tám ngàn tám, đã vượt ngoài dự kiến của cô.

Tránh đêm dài lắm mộng, lúc này hai người đi tìm chủ phòng, nếu có thể hôm nay sẽ giao tiền đặt cọc, ký đơn giao dịch nếu không Thư Nhan thật sự ngủ không ngoan.

"Ông Hồ, tôi tính cho thuê căn phòng này, mất bao lâu mới có thể duyệt, đối phương có thể đợi được không?" Thư Nhan có đủ tiền, nhưng không muốn trả hết toàn bộ, hơn nữa lúc này, tiền sẽ càng ngày càng ít giá trị hơn, cho vay chắc chắn rất có lợi.

"Tôi có bạn làm ở ngân hàng, tôi đã hỏi người này rồi, chỉ cần tài liệu đầy đủ hết lập tức có thể duyệt." Ông Hồ vỗ ngực, cam đoan.

Lúc này cho thuê không giống với sau này, hiện tại ngân hàng có nhiệm vụ cho vay, không được thì không có tiền thưởng, có thể còn bị trừ tiền lương, chỉ cần chứng minh năng lực của mình, ngân hàng ước gì bạn vay nhiều một chút.

Thư Nhan có bất động sản cố định, còn có một mặt bằng cửa hàng làm ăn không tệ, chắc chắn có thể duyệt.

Chủ phòng là một người tuổi hơn ba mươi, năm trước vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vợ là bạn học của người đó, hai người đều tìm được việc làm ở nước ngoài hơn nữa quyết định định cư ở nước ngoài, năm nay chuẩn bị mua phòng còn thiếu ít tiền, cho nên mới tính bán mặt bằng cửa hàng trên đường Tây Nam Thành đi.

Ở với người đó còn có ba mẹ của người đó, hai người này thất nhiên là người của Nam Thành, vừa nhìn thấy Thư Nhan còn rất nhiệt tình, vừa rót nước vừa lấy điểm tâm.

TBC

"Dì đừng khách sáo như vậy." Thư Nhân nhận nước, uống một ngụm cười nói: "Chuyện cụ thể chắc ông Hồ đã nói với mọi người rồi, bên này tôi không có ý kiến giá cả, nhưng tôi tính đóng dấu, bên kia ngân hàng có thể cần thời gian vài ngày."

"Thế phải mất bao lâu? Con của tôi một tuần nữa sẽ ra nước ngoài." Dì nhíu mày, nếu không phải do thời gian quá gấp, bà ấy bán phòng kia hơn chín ngàn cũng sẽ có người mua, hiện tại cũng có người mua chỉ còn chuyện duy nhất là thanh toán, nhưng con lại đồng ý bán tám ngàn năm.

"Yên tâm, thời gian chắc chắn đủ." Thư Nhan cười nói: "Nếu đến lúc đó làm không được, tôi sẽ thanh toàn toàn bộ tiền."

Trong lời nói của Thư Nhan khiến cho hai cụ như uống thuốc an thần, giai đoạn trước, ông Hồ đã muốn bàn bạc với họ cũng gần hết, lần này gặp mặt chủ yếu chỉ là bàn bạc một ít vấn đề nhỏ.

Thư Nhan giao hai mươi nghìn tiền đặt cọc trước, thỏa thuận chia ba, cô với chủ phòng và ông Hồ được một phần.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 128: Chương 128



8800 một mét vuông, 80 mét vuông, tổng cộng là 740 nghìn tệ, ông Hồ làm trung gian cho họ, tốn 4000. tổng cộng là 700 nghìn chẵn, đứng tên 210 nghìn, cho vay 20 năm, một tháng 2200. Thư Nhan cầm thỏa thuận thiếu chút nữa vui mừng đến khóc, đây là mặt của cửa hàng đường Tây Nam Thành đó! Của cô...

Tiếp theo là đi gặp bạn của ông Hồ làm ở ngân hàng kia, kiểm chứng bất động sản với việc làm ăn mặt bằng cửa hàng của Thư Nhan bây giờ, rồi xác định Thư Nhan gửi ngân hàng, rất nhanh đã thông qua, trước sau chỉ tốn thời gian ba ngày, trong lúc đó còn mời Thư Nhan đi ăn cơm: "dụ dỗ" Thư Nhan chuyển tiền đến chi nhánh ngân hàng của họ.

"Tôi đã nói từ trước, cô nhất định có thể làm được." Vừa có phòng ở, vừa có mặt bằng cửa hàng, tuyệt đối là người thuê nhà có chất lượng tốt, ông Hồ cảm thấy Thư Nhan là người thuê nhà chất lượng tốt, nói chuyện thẳng thắng, trả thù lao sảng khoái.

"Đây là phí giới thiệu, ông đếm đi." Thư Nhan đưa tiền cho ông Hồ.

Ông Hồ đếm hai lần: "Không đúng, cô đưa nhiều."

"Không có, như vậy chưa là nhiều." Thư Nhan nhìn thoáng qua, xác định mình chưa đưa nhiều.

"Phí giới thiệu hai ngàn, chia 1% cho chuyện bàn bạc, tổng cộng 2560. cô đưa 3200. tức là năm sáu trăm nữa. Dù tôi yêu tiền nhưng tôi sẽ không tham lam chút tiền lẻ này." Ông Hồ nói sẽ trả lại số tiền thừa cho Thư Nhan.

"Đúng là 3200. tuy lúc đấy nói đến 8500 thì chia ông 2% nhưng ông có thể nói hạ tưới 8800 đã rất khó khăn, cho nên tôi tính 2% cho ông, 2000 cộng 1120 tổng cộng là 3120. thừa 80 coi như tiền để ông mua thuốc lá, tôi là một người phụ nữ cũng không mang theo t.h.u.ố.c lá nên phiền ông tự đi mua." Thư Nhan cười nói.

Nghe nói để giới thiệu phòng ở, trong đó ông Hồ còn giúp vay tiền ngân hàng, chuyện đó ông ta không nhắc, Thư Nhan cũng không thể xem không biết, rõ ràng là tính 2%, làm tròn lên, tóm lại thật ra cô không hoàn toàn bị thiệt, ngược lại có quan hệ thân thiết với ông Hồ xem như mới có lợi cho cô.

"Rộng rãi, cô đã nói như vậy, tôi mặt dày nhận, sau này có chuyện gì chỉ cần tìm tôi, có thể làm tôi nhất định làm." Ông Hồ thích người giao tiếp sảng khoái như Thư Nhan.

Lấy được sổ phòng, trái tim trong lòng của Thư Nhan cuối cùng cũng buông xuống, cô cầm sổ phòng nhìn xung quanh, một mình vui vẻ ở nhà nửa ngày, lôi tủ khóa ra đặt sổ phòng cùng với sổ phòng mặt bằng cửa hàng Nam Thành, trong lòng không khỏi yên tâm.

Hiện tại, một cửa tiệm đủ cho cô bận rộn, cho nên sau khi mua xong mặt của cửa hàng này, Thư Nhan cũng không tính đến việc làm ăn, cho thuê gấp gáp.

Trước đó, Chu Hồng cho thuê một tháng 650, ký hợp đồng hai năm, vừa lúc tháng này đến kỳ, hiện tại tiền thuê nhà ở Nam Thành khoảng chừng từ 800 đến 1000. Thư Nhan ra giá trước 1000 tệ, có người trả giá trong lời nói còn bày thêm chút tiện nghi, cô ta hé ra quảng cáo cho thuê dán ở trên cửa, mặc khác cũng là khách thuê được ông Hồ giúp đỡ giới thiệu.

Trước tiên, tính đến giá tiêu chuẩn thấp nhất của tiền thuê nhà, một tháng là 800 đồng, 2200 trừ 800 thì còn 1400. nhưng 800 đồng này chỉ thuộc năm nay, sang năm có thể sẽ tăng giá lên cao, dù sao theo hiểu biết của Thư Nhan, bên này hằng năm giá thuê nhà càng tăng, cố gắng qua ba năm rưỡi tiền thuê nhà hàng tháng được bù trừ khỏi khoản thế chấp, vẫn còn dư.

"Bà chủ, có chuyện gì vui vẻ như thế?" Trương Hoa Tú thấy Thư Nhan thì thầm hát, trên mặt vẫn mang nụ cười đầy hạnh phúc, bèn hỏi.

TBC

"Không có gì." Chuyện mua mặt bằng cửa hàng trừ ông Hồ ra, Thư Nhan không có nói bất cứ ai.

Có thể không vui được sao, trong thế giới cũ, cô sống đến 30 tuổi vẫn nghĩ mua một căn phòng thuộc về mình tại Nam Thành để định cự, nhưng khi đó giá phòng đã ở trên trời, lớn nhất là hàng chục nghìn một mét vuông, với chút tiền lương của cô, nhịn ăn nhịn uống một năm cũng không mua được mấy mét vuông.

Hiện tại cô không những có phòng ở, còn có được mặt tiền khu vực hoàng kim, chuyện này khiến Thư Nhan đang lo lắng cũng yên tâm hẳn, có cái này... Lực lượng, sau này có làm gì đi nữa, cô với bọn nhỏ cũng không đói, hoặc nói có thể nói cuộc sống qua nhà ngày sẽ dễ dàng tự tại.

Chuyện tốt đến một cây tiếp đến một cây, cuối cùng phòng ở mới của Thư Nhan đã sửa xong rồi, cô cố tình đi tìm Trần Phi nhờ anh ấy kiểm tra giúp, xác định không có bất cứ vấn đề gì, Thư Nhan thoải mái ký tên, thanh toán số dư.

"Đúng lúc đồ dùng trong nhà bên kia cũng không xê dịch gì nhiều, sau này tôi sẽ bảo người ta đưa tới, đặt hết ở nhà bên này luôn." Trần Phi rất thích căn phòng này: "Cô mua bao nhiêu một mét vuông?"

"Bốn ngàn, sao thế, anh cũng định mua nơi này sao?" Thư Nhan lộ ra gương mặt xem kịch vui nhìn anh ấy.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 129: Chương 129



"Tôi rất thích nơi này." Trần Phi im lặng một hồi, thì thầm hỏi: "Bà chủ, cô có thể giúp tôi hỏi một chút, Tú Tú có thích nơi này hay không?"

Thư Nhan cười ha hả: "Ui trời! Các người cũng đã đến bước mua nhà rồi."

"Không phải, không phải." Trần Phi vội vàng lắc đầu: "Tôi... Tôi cảm thấy bố cục căn phòng này rất tốt, quan trọng nhất là cách nhà của Tú Tú gần, tôi... Tôi còn chưa tỏ tình với Tú Tú, tôi không biết cô ấy nghĩ như thế nào."

Trần Phi lúng túng, nói năng lộn xộn.

Thư Nhan hé miệng cười: "Vậy thì nhanh tỏ tình với cô ấy đi, gặp cô gái tốt không dễ dàng, nam chưa lập gia đình, gái chưa gả đi rất bình thường, đừng đợi đến lúc tuột mất rồi mới hối hận."

Tiễn Trần Phi đi, Thư Nhan còn chậm rãi đi lại trong phòng, nếu không có gì thì cuối năm có thể chuyển vào, căn phòng này là căn phòng đầu tiên trong thế giới này của cô, thật tốt.

Ngày thứ hai, lúc Thư Nhan hỏi Trương Hoa Tú có thích thủ phủ Nam Thành hay không, Trương Hoa Tú hơi sững sờ một chút: "Thủ phủ Nam Thành? Đương nhiên thích, chị dâu của em đã đi xem mấy lần nhưng đáng tiếc giá cao quá mua không nổi."

"Lời này có người nhờ chị hỏi." Thấy Trương Tú Hoa đột nhiên ngượng ngùng, Thư Nhan thở dài, hai người này lang hữu tình muội cố ý, còn thiếu đ.â.m thủng tầng giấy cửa sổ mà thôi, họ không vội, nhưng người đứng ngoài quan sát như Thư Nhan lo lắng: "Cuối cùng trong lòng em nghĩ như thế nào? Nếu thật sự cảm thấy anh ấy không tệ, thì nói chuyện ra, giữa trưa hoặc ban đêm cùng đi ăn một bữa cơm, tiếp xúc nhiều một chút, hiểu rõ mà vẫn cảm thấy có thể thì đi nói với người trong nhà, sẵn xác định chuyện này luôn."

"Bà chủ, chị cảm thấy anh ấy thế nào?" Trương Hoa Tú có chút xoắn xuýt hỏi Thư Nhan.

"Chị cảm thấy anh ấy thế nào cũng vô dụng, chính em tự thích mới được. Vì lẽ đó, cuối cùng em nghĩ như thế nào?" Thư Nhan ép hỏi.

"Chuyện này còn phải qua sự đồng ý của ba mẹ mới được." Trương Hoa Tú đỏ mặt, cúi đầu.

Nói cách khác, chính là thỏa mãn với Trần Phi!

"Chúng ta âm thầm một chút chuyện không liên quan, Trần Phi, từ trong lời nói của anh ấy có thể nhận ra được anh ấy oán hận ba mình, nhiều năm như vậy không về, sau này có lẽ cũng phải vờ như thân thích bình thường. Mà anh ấy còn đồng ý mua phòng ở gần nhà em, chuyện này hiếm thấy. Thủ phủ Nam Thanh đến nhà em có bao nhiêu đường? Ở chung một chung cư, sau này em về nhà cũng tiện lợi. Rất ít người có thể cảm thấy bình thường khi không có ba mẹ chồng giúp đỡ, hai người sẽ chịu áp lực rất lớn, nhưng cứ theo chị nói, chuyện không có ba mẹ chồng hay có ba mẹ chồng cũng có chỗ tốt."

Bản thân Thư Nhan chưa kết hôn, nhưng nguyên thân có, căn cứ vào ký ức, bà mẹ chồng của nguyên thân thật sự rất khó chơi. Bà ấy luôn cho rằng nguyên thân là con dâu dùng tiền của nhà họ, nên phải nghe bà ấy, dù sao bà ấy nói một thì nguyên thân cũng không thể nói hai, nhất là lúc sinh con gái, trong tháng cũng không cho làm, thẳng đến sinh Thiên Bảo thái độ mới tốt lên chút, dù sao loại mẹ chồng như này, Thư Nhan cũng tình nguyện không muốn có.

TBC

Thư Nhan không tiếp tục nhúng tay vào chuyện của Trương Hoa Tú và Trần Phi, lời có thể nói cô đã nói hết, nhiều chuyện cô cũng không nói nhiều được.

Dù sao, chuyện tình cảm ai biết sau này sẽ như thế nào, lỡ như không xong, có lẽ còn oán trách cô nối loạn dây tơ, chuyện tốn công mà không có kết quả như thế này, Thư Nhan không muốn nhún vào quá nhiều.

Tuần trước cô không có đi nhập hàng, cuối tuần này không thể không đi, trong tiệm có rất nhiều quần áo đã hết hàng, cô đã liên lạc với tài xế mấy ngày trước, đêm nay cô vẫn đi chung với hai người đã lái xe đến trước đó, không biết hai người này kéo thêm một người từ nơi nào, tổng cộng có bốn người, Thư Nhan không khách sáo chiếm vị trí kế bên tài xế.

Cửa sổ mở ra có chút lạnh nên không mở, đối với người không thể ngồi trong xe được thì mùi bên trong thật khiến người ta không chịu được, lột cả quả quýt, thịt quýt cô không ăn mà đưa cho lái xe, rồi cầm vỏ quả quýt che mũi, miễn cưỡng cũng chịu được cả đoạn đường đến Hàng Thành.

Lúc này, Thư Nhan hỏi họ đi nghỉ, họ nói không đi, cô tự đi đến thuê một phòng nghỉ ngơi, nếu nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nếu không nên tiết kiệm thì không cần tiết kiệm. Tiền là gì với cơ thể của cô?

Tinh thần cô sáng láng đi vào cửa chính của chợ, nhìn thấy gương mặt mỏi mệt của ba người, Thư Nhan cảm giác rõ ràng mình bị xác lánh.

Vì cô thuê phòng nghỉ ngơi sao?

Hoặc nói đúng hơn là vì cô thuê phòng nghỉ ngơi nhưng không thuê cho họ?

Khóe miệng của Thư Nhan khẽ nhếch lên, không muốn trả tiền còn muốn lấy tiện ích, lấy đâu ra nhiều chuyện tốt như vậy, xa lánh thì xa lánh thôi, dù sao trừ nhập hàng cũng không liên lạc.
 
Back
Top Bottom