Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 320



Ở thôn Lục Gia, Lục Thanh An đang lo lắng chờ đợi, thấy đã thi hai ngày mà vẫn chưa thấy các con gọi điện thoại về, nên ông ấy tự lái xe đến bưu điện gọi điện thoại.

Khi ông ấy nhìn thấy những thanh niên trí thức trong đại đội, muốn biết họ thi tốt không chỉ cần nhìn sắc mặt vào ngày hôm sau sẽ rõ.

Lục Tiểu Lan đã nghỉ việc, hai ngày này cô đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ ngồi xe lửa trở về thôn Lục Gia. Nếu thi đậu, chỉ cần nhờ anh ba và chị dâu gửi thư thông báo đến là được.

Tô Mạt phải đi làm, cô cũng chỉ xin nghỉ được bốn ngày, thi xong phải quay lại làm việc.

Lục Tiểu Lan đang bận rộn, nghe thấy phòng quản lý phát sóng yêu cầu cô ấy đến nhận điện thoại, cô ấy lập tức chạy đến, vừa nghe là cha gọi, cô ấy hoảng sợ vì nghĩ đã có chuyện xảy ra.

Sau khi nghe rõ câu hỏi của Lục Thanh An, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cha, sao cha gấp gáp quá vậy? Mới vừa thi xong, sao biết được kết quả.” Lục Tiểu Lan bật cười.

“Các con không tự ước tính điểm sao? Cha thấy mấy người thanh niên trí thức trong đại đội, vừa thi xong đã bắt đầu tính điểm.”

“Có tính thử, con được khoảng 323 điểm, coi như cao hơn mức trung bình, chị dâu nói con có thể thi đậu vào trường đã đăng ký, nhưng cụ thể vẫn phải chờ thông báo đến.” Lục Tiểu Lan: “Chị dâu chắc chắn có thể thi đậu.”

“Thật sao?” Lục Thanh An rất ngạc nhiên.

“Đúng vậy, bên viện gia chúc có mười mấy người đi thi, chúng con dò đáp án, chị dâu hầu như không làm sai, nếu chị ấy không thi đậu thì sẽ không có ai thi đậu.”

“Tốt tốt tốt!” Lục Thanh An nói liên tục mấy chữ “tốt”, sau đó dặn dò khi nào Lục Tiểu Lan trở về thì gửi điện tín cho bọn họ, ông ấy sẽ kêu hai anh trai đi đón cô ấy.

Sau khi cúp điện thoại, Lục Thanh An ngâm nga bài hát suốt quãng đường trở về.

Trên đường đi gặp các xã viên đang tan làm về nhà, nhìn thấy Lục Thanh An vui vẻ, có người trêu chọc: “Bí thư đại đội, sao ông vui quá vậy? Có phải có chuyện vui gì không?”

Lục Thanh An đắc ý xua tay: “Trong nhà tôi có thể sắp có sinh viên đại học.”

Tình hình Tiểu Mạt đã ổn, còn Tiểu Lan vẫn là bí mật, chờ nhận được thư thông báo trúng tuyển, một nhà có hai sinh viên, thật sự là làm rạng rỡ tổ tông.

“Ôi, là đứa nhỏ nào thi đậu thế? Nhanh như vậy đã biết tin tức rồi sao?” Chuyện Lục Tiểu Lan và Tô Mạt đã tham gia thi đại học, trước đó Lý Nguyệt Nga đã nói rồi nên rất nhiều người biết.

“Sao có thể biết nhanh như vậy, chỉ là bọn chúng tự dò đáp án, điểm của Tiểu Mạt rất cao, nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ thi đậu.”

“Bí thư đại đội, nếu như nhận được thư trúng tuyển thì phải mời mọi người đến uống rượu đó, đây là sinh viên đầu tiên của đại đội chúng ta.” Mặc dù Tô Mạt là thanh niên trí thức, nhưng cô đã gả cho Lục Trường Chinh thì chính là người của thôn Lục Gia bọn họ.

“Được được được! Nếu như thi đậu, chắc chắn sẽ mời mọi người đến uống rượu.” Lục Thanh An nhất định sẽ không bỏ qua chuyện tốt này, nhất định phải tổ chức thật náo nhiệt.

Sau khi thi xong trở về đi làm được mấy ngày, Tô Mạt hơi lơ đãng, cô luôn chú ý đến tin tức trên báo chí và radio.

Bởi vì ngày 28 sẽ có một trận động đất lớn ở Đường Thị, nửa năm trước cô đã bắt đầu viết thư nặc danh cho cơ quan quản lý động đất quốc gia và Đường Thị, cũng như một số bộ phận lãnh đạo quan trọng. Cô đã viết thư nặc danh, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ hành động nào.

Cô không biết bọn họ có nhận được thư của cô không? Tin hay không tin?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-320.html.]

Khi đến đây, cô thật sự hy vọng có thể cứu sống nhiều người sau thảm họa.

Tối ngày 27, khi Tô Mạt nghe đài phát thanh “Cục quản lý động đất quốc gia dự đoán hôm nay và ngày mai có thể xảy ra động đất, người dân Đường Thị nên cố gắng trốn ở khu vực đất trống rộng rộng rãi nhất có thể”, nỗi lo lắng trong lòng cô đã được giải tỏa.

May mà cuối cùng vẫn có người lựa chọn tin tưởng vào bức thư nặc danh của cô.

Mặc kệ ai đưa ra quyết định này, cô rất biết ơn người đó, bởi vì ông ấy đã cứu sống hàng chục người.

Mặc dù lúc xảy ra địa chấn, khu đất trống cũng không quá an toàn nhưng ít ra vẫn tốt hơn ngủ trong một ngôi nhà lầu.

Tô Mạt phát hiện chương trình phát sóng tin tức đang lặp lại, dường như cứ vài phút sẽ phát sóng một lần. Các đài phát thanh trên cả nước có thể làm được điều này và cô tin rằng ở Đường Thị sẽ được thông báo toàn diện hơn.

Hy vọng rằng lần này sẽ không có quá nhiều bi kịch và có càng nhiều người được cứu.

Lúc này, trong phòng họp ở Bắc Kinh, một nhóm người ngồi nghiêm túc.

“Chủ nhiệm Chu, máy giám sát của chúng ta không phát hiện động đất, bây giờ ông tùy tiện phát tin tức lên, còn phát sóng lặp lại như vậy, hiện tại chỉ sợ toàn bộ Đường Thị đã dừng việc sản xuất. Nếu như không có động đất, việc này sẽ tạo ra tổn thất kinh tế, ai sẽ là người chịu trách nhiệm?” Có một người tức giận hỏi.

Đường Thị là thành phố công nghiệp quan trọng, việc đình sản gây ra tổn thất không nhỏ, đừng để đến lúc đó, toàn bộ người trong bộ phận đều bị xử phạt.

Ông cụ đứng đầu xua tay: “Nếu cấp trên khiển trách, một mình tôi sẽ chịu trách nhiệm, không làm liên lụy đến mọi người.”

“Thậm chí dù chỉ có một phần một vạn cơ hội, tôi cũng phải thông báo, đây là nhiệm vụ của tôi. Tổn thất kinh tế, sau này có thể kiếm lại, người không còn, vậy thật sự không còn gì nữa.”

Vừa rồi ầm ĩ một trận, ông Chu hơi mệt mỏi, thấy bọn họ còn muốn nói gì đó nên xua tay: “Được rồi, các người đi ra ngoài hết đi, ai tan làm thì tan làm, nếu có vấn đề gì sẽ do tôi chịu toàn bộ trách nhiệm.”

Sau khi những người khác rời đi, một người trẻ tuổi nhìn ông cụ, lo lắng hỏi: “Ông ngoại, tại sao ông phải làm như vậy?”

Ông ngoại sửa lại án sai mới hơn một năm, vốn dĩ bây giờ vị trí chưa ổn định, nếu lần này bị cấp trên khiển trách, nghỉ hưu là kết quả tốt nhất, nói không chừng còn phải chịu hình phạt hoặc tiếp tục bị đuổi xuống chuồng bò.

"A Dương, muốn làm người phải giữ vững lương tâm, xứng đáng với trời đất. Người viết bức thư nặc danh đã viết nhiều lá thư liên tiếp trong suốt nửa năm, chắc chắn họ không cố tình bịa đặt. ”

“Trong khoảng thời gian này ông đã luôn chú ý đến dữ liệu được báo cáo bởi các trạm quan sát địa chấn ở khắp nơi, mặc dù không thể xác định sẽ có động đất, nhưng thật sự số liệu có một số bất thường.

“Cho dù là một khả năng nhỏ, ông cũng không thể che giấu nó, so với những mạng người còn sống sờ sờ, việc ông mất đi lợi ích cá nhân thật sự không đáng để nhắc tới.”

Người thanh niên nhìn ông cụ, thở dài: “Cháu sẽ canh giữ cho ông, ông về nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì cháu sẽ gọi ông ngay.”

Trong cơ quan có sắp xếp phòng nghỉ cho ông ngoại, cách tòa nhà văn phòng rất gần, anh ta chạy nhanh, chỉ cần 5 phút là tới.

Ông Chu phất tay, chuyện lớn như vậy, sao ông ấy có thể yên tâm nghỉ ngơi.

“Ông ngoại, cháu biết ông lo lắng, bây giờ đã thông báo chuyện động đất, ông ở chỗ này cũng không làm gì. Sức khỏe ông không tốt, bây giờ có thời gian rảnh lại không nghỉ ngơi, lỡ như có chuyện gì xảy ra còn phải chờ ông đến giải quyết, nếu như ông lại ngã bệnh thì sao?”

“Ông về nghỉ ngơi đi, đừng để cháu lo lắng, nếu có chuyện gì cháu nhất định sẽ gọi ông....”

Không thể chịu được cháu ngoại thuyết phục, ông Chu vẫn quay trở về. Sau khi về đến nhà, ông ấy nấu đỡ món gì đó để ăn, sau đó nghe radio, tìm kiếm tài liệu để xác minh thông tin. Cho đến gần mười hai giờ, lúc này ông ấy mới nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng vẫn không ngủ được, nằm một lúc lâu, ông ấy mới mơ màng hơi buồn ngủ.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 321



Trong lúc ông Chu ngủ, mặt đất đột nhiên rung chuyển, ly nước trên bàn rớt xuống đất, thoáng chốc tòa nhà công nhân viên vang lên đủ loại tiếng la hét.

Ông Chu giật mình bật dậy, mặc thêm áo khoác, mang giày chạy ra khỏi cửa, sau đó chạy nhanh như bay đến văn phòng.

Động đất!

Thật sự có động đất!

Nếu trung tâm động đất thật sự là Đường Thị, nếu Bắc Kinh có một cơn chấn động mạnh như vậy thì.... Những người đó còn có thể sống sao?

Ông Chu cố gắng nghiên cứu địa chất, biết rõ các tài liệu lịch sử về các trận động đất nổi tiếng trên toàn thế giới, đồng thời cũng biết đối diện trước thiên tai, con người nhỏ bé như thế nào. Cho dù chuyển đến khu vực trống trải, nhưng chỉ cần một khe hở lớn cũng có thể nuốt mọi người vào trong.

Ông Chu vội vàng chạy đến văn phòng, hét lên với cháu ngoại đang trực: “Mau gọi điện thoại cho Đường Thị.”

Chu Phi Dương, cháu ngoại ông Chu tái mặt: “Gọi, ông ngoại, không gọi được, không gọi được.”

Khi cảm nhận được chấn động, Chu Phi Dương không chạy ra ngoài ngay mà bắt đầu gọi điện thoại cho Đường Thị, nhưng không thể kết nối.

Lúc này, một chiếc điện thoại khác trong văn phòng vang lên dồn dập. Ông Chu và Chu Phi Dương chia nhau ra nhận máy.

Cuộc gọi đến từ một số trạm địa chấn gần Bắc Kinh báo cáo một số máy đo địa chấn từ các trạm này đã bị đổ, ghi lại một số bất thường.

Hiện tại, trong nước chỉ có mười mấy trạm quan sát địa chấn tạo thành mạng lưới đo địa chấn cơ bản, mỗi trận động đất được xác định theo mức trung bình của cường độ do các trạm cung cấp.

Mới vừa cúp điện thoại, lãnh đạo trung ương đã gọi đến: “Tâm chấn động đất có phải ở Đường Thị không? Cấp độ bao nhiêu?”

“Có thể là Đường Thị, khi trận động đất bắt đầu, chúng tôi đã gọi điện thoại đến Đường Thị nhưng không liên lạc được, hiện tại không có cách nào xác định được cấp độ động đất, nhưng có lẽ không thấp hơn cấp 7.”

“Liệu Bắc Kinh có động đất không?” Lãnh đạo hỏi tiếp, vừa rồi có rung chuyển mạnh như vậy, nếu Bắc Kinh có động đất thì phải lập tức sơ tán người dân.

“Tạm thời không thể xác định, nhưng tối nay tôi đề nghị mọi người nên ở bãi đất trống bên ngoài.”

Sau khi nhận được câu trả lời, lãnh đạo cúp điện thoại, một bên sắp xếp người gọi điện thoại và phát điện tín cho Đường Thị, một bên để người Bắc Kinh thông báo, để người dân rời khỏi nhà lầu, di chuyển ra bãi đất trống bằng phẳng bên ngoài.

Về phía cơ quan quản lý động đất, lúc này những người khác cũng chạy đến văn phòng, tòa nhà công nhân viên của cơ quan quản lý động đất không xa văn phòng, nhiều nhất cũng chỉ mất mười phút để đến nơi.

Những người buổi chiều còn làm ầm ĩ, lúc này khuôn mặt trắng bệch: “Chủ nhiệm, Đường Thị thực sự có động đất sao?”

Cũng may chủ nhiệm Chu đã thông báo trước, nếu không tất cả bọn họ sẽ tiêu đời, cho dù bị c.h.é.m đầu hay ngồi tù đều nhẹ.

“Đúng vậy.” Ông Chu đáp: “Đừng hoảng sợ, các người chỉ cần làm việc, chuyện khác đã có tôi. Mọi người gọi đến các trạm quan sát địa chấn ở nơi khác, để cho bọn họ báo cáo số liệu...”

Dưới sự chỉ huy của ông Chu, mọi người bắt đầu làm việc có trình tự, rất nhanh đã có số liệu ở các trạm quan sát địa chấn ở nơi khác lần lượt báo cáo, Tế Nam, Lan Châu, Côn Minh...

Theo kết quả được báo cáo từ nhiều nơi khác nhau, ông Chu tính toán, cuối cùng xác định động đất “cấp 7,8.”

Bên kia, mười phút sau, người gửi điện tín cho Đường Thị đã nhận được hồi âm từ đồn trú Đường Thị, chỉ có dòng chữ “Đường Thị đã bị san bằng”.

Người nhận tin hoảng hốt, vội vàng gọi điện thoại báo cáo cho lãnh đạo.

Lãnh đạo nghe xong lập tức cầm điện thoại gọi cho tư lệnh quân khu tỉnh Hà Bắc, để ông ấy cử quân đến Đường Thị cứu người sống sót ngay trong đêm.

Sau đó ban hành một số mệnh lệnh, điều động số lượng lớn chuyên gia và nhân viên y tế trong cả nước đến Đường Thị.

Lúc này ở Đường Thị, khắp nơi tràn ngập tiếng khóc than và la hét, mặc dù đã được cảnh báo trước, hầu hết mọi người đã di chuyển đến một bãi đất trống bằng phẳng.

Nhưng đối mặt với thiên nhiên, con người vẫn còn quá nhỏ bé.

Trong mấy chục giây khi trận động đất ở mức dữ dội nhất, mặt đất đột nhiên nứt ra, nhiều người bị nó nuốt chửng. Trước khi mọi người kịp phản ứng, các khe hở nhanh chóng đóng lại, những người rơi vào chúng thậm chí không có thời gian để kêu cứu đã bị chôn vùi dưới lòng đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-321.html.]

Cũng có rất nhiều khe hở không đóng lại kín mít, mọi người trên mặt đất còn có thể nghe thấy âm thanh cầu cứu, nhưng bọn họ không có cách nào để cứu họ, bởi vì bọn họ không thể nhìn thấy mọi người đang ở đâu.

Chỉ có thể nghe tiếng cầu cứu dần dần yếu đi và biến mất.

Hơn nữa dư chấn vẫn tiếp tục, có một số khe hở to, người rơi vào còn có thể sắp bò ra ngoài, nhưng một cơn dư chấn đã khiến khe hở khép lại, trên mặt đất ngoại trừ vết m.á.u phun lên thì không còn gì khác.

Rất nhiều người không chịu nổi khi chỉ có thể trơ mắt nhìn tính mạng của bạn bè và người thân mình biến mất trong tuyệt vọng nên ngã xuống.

Buổi sáng ngày hôm sau, đài trung ương phát sóng tin tức có một trận động đất mạnh cấp 7,8 độ richter đã xảy ra ở Đường Thị, Đường Thị dường như bị san bằng.

Thoáng chốc, cả nước xôn xao, rất nhiều người đứng trước radio để chú ý đến tiến độ giải cứu.

Vào buổi trưa, khi đài truyền hình Bắc Kinh phát một video Đường Thị sau thảm họa.

Lục Tiểu Lan đang ở nhà, cô bật TV vừa xem vừa ăn cơm, nhìn thảm kịch sau thiên tai ở Đường Thị trên TV đã khiến trái tim Lục Tiểu Lan tan vỡ.

Nhìn Đường Thị đã trở thành đống đổ nát, người già và trẻ em đang bất lực khóc lóc bên cạnh, và những người cứu hộ khiêng xác c.h.ế.t trong nước mắt, Lục Tiểu Lan không khỏi bật khóc.

Ngay lúc này, cô ấy đột nhiên muốn làm cái gì đó cho những người đó.

Buông bát cơm xuống, Lục Tiểu Lan trở về phòng cầm năm mươi tệ, chuẩn bị đến văn phòng quản lý hỏi xem khi nào sẽ quyên góp.

Khi đến chỗ quản lý, nghe thấy chủ nhiệm Tống ở văn phòng quản lý đang nói với mọi người rằng bệnh viện quân y sẽ điều một nhóm bác sĩ đến Đường Thị để cứu hộ, buổi sáng hôm nay đã ngồi máy bay đến Bắc Kinh.

Nghe nói, Quảng Châu bên này có rất nhiều người thành lập một đội tình nguyện, chuẩn bị ngày mai xuất phát đến Đường Thị để cứu trợ.

Nhớ tới những đứa trẻ bất lực khóc trên TV, Lục Tiểu Lan đột nhiên có một ý tưởng.

Cô ấy muốn đến Đường Thị để giúp đỡ những đứa trẻ đó. Cô ấy làm việc ở nhà trẻ ba năm, bản thân có kinh nghiệm, hơn nữa cô ấy đăng ký trường đại học sư phạm, rất thích hợp dạy trẻ con.

Sau khi hỏi thăm chủ nhiệm Tống ngày mai tập trung ở nơi nào, Lục Tiểu Lan quay về nhà. Cô ấy thu dọn đồ đạc, chỉ lấy hai ba bộ quần áo để mặc, sau đó đến hợp tác xã nghĩa vụ quân sự để mua bảy tám cân kẹo, mấy cân bánh quy và mấy cân đường đỏ.

So với tiền, những đứa trẻ ở nơi đó cần thức ăn hơn.

Mua đồ xong, Lục Tiểu Lan đến bưu điện gọi điện thoại về nhà, nói cho Lục Thanh An biết cô ấy sẽ không về nhà mà muốn đến Đường Thị để cứu trợ.

Nhà họ Lục không có TV, Lục Thanh An chỉ nghe tin tức trên đài bằng hai tai, ông ấy không rõ tình hình bi thảm của Đường Thị mà chỉ biết tình hình rất nghiêm trọng.

“Tiểu Lan, quốc gia đã phái quân giải phóng đến cứu trợ, con không biết cái gì đi theo làm gì?” Lục Thanh An không hoàn toàn đồng ý.

“Cha, con làm được, con có thể chăm sóc trẻ con. Con làm giáo viên giữ trẻ ở Quảng Châu được ba năm, con cũng đăng ký trường đại học sư phạm, tôi có thể làm được.”

“Vậy con đi như thế nào? Tự mình đi sao?”

“Quảng Châu có đội tình nguyện, ngày mai sẽ xuất phát, con đi cùng bọn họ.”

“Vậy được, con phải chú ý an toàn, động đất không phải chuyện đùa, cứu trợ xong phải quay về nhà ngay, đến lúc đó gửi điện tín về nhà.” Lục Thanh An nói, con cái lớn rồi, đứa nào cũng không phụ thuộc vào ông ấy nữa.

Chờ thêm mấy ngày, Lục Thanh An đọc báo mới biết mức độ nghiêm trọng của trận động đất ở Đường Thị, trong lòng vừa lo lắng vừa tự hào.

Ông ấy lo cho sự an toàn của con gái, vừa tự hào con gái dũng cảm. Nhưng lúc này Lục Tiểu Lan đã xuất phát lên đường, không liên lạc được.

Buổi tối, khi Tô Mạt và Lục Trường Chinh tan làm trở về, Lục Tiểu Lan nói với hai người việc cô ấy muốn đến Đường Thị để cứu trợ, hai người không phản đối. Lục Trường Chinh dạy Lục Tiểu Lan rất nhiều cách để tự cứu mình trong trận động đất, còn viết giấy cho cô ấy để cô ấy có thể đọc bất cứ lúc nào.

Có một tai nạn lớn như vậy trong nước, anh cũng muốn đi cứu trợ, nhưng mỗi người có một trách nhiệm, trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ cổng phía nam thật tốt, không được phép thì bọn họ không thể rời đi.

Tô Mạt cũng vậy, sau khi kết thúc công việc vào tháng 8, cô bắt đầu đi học có lương, trong giây phút này, cô phải đứng dậy làm việc cuối cùng.

Các nhân cô không có nhiều sức mạnh, vì vậy thay vì đến Đường Thị còn không bằng ở chỗ này quyên góp tiền và vật tư cho Đường Thị.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 322



Ngày hôm sau, Lục Trường Chinh chở Lục Tiểu Lan đến nơi tập hợp của các tình nguyện viên, đường sắt Quảng Châu cố ý mở một đoàn tàu tốc hành vì những người tình nguyện và đưa bọn họ đến Đường Thị.

Khi Lục Tiểu Lan lên xe, trong lúc tìm vị trí ngồi, thế mà cô gặp được Tiểu Đinh. Sau khi hai người nhìn thấy đối phương đều rất ngạc nhiên, bởi vì quen biết nhau nên ngồi chung.

“Đồng chí Lục, sao cô cũng đến Đường Thị vậy?” Đinh Chí Thành hỏi.

Hiện tại Đường Thị vẫn còn dư chấn, tối ngày hôm qua, tại quận Luân cách Đường Thị 40km đã xảy ra động đất 7,1 độ richter, đồng chí nữ qua đó rất nguy hiểm.

“Đồng chí Đinh, tôi muốn đến đó để giúp đỡ những đứa trẻ đó, hôm qua tôi thấy bọn nhỏ trên TV, thật sự rất đáng thương.

Đinh Chí Thanh nghe xong, làm hậu cần chăm trẻ con cũng không quá nguy hiểm.

Mặc dù ngồi tàu tốc hành nhưng cũng phải mất hơn hai ngày mới đến được Đường Thị, suốt chuyến đi, hai người thỉnh thoảng trò chuyện với nhau, dần dần trở nên quen thuộc.

Ở Bắc Kinh, bởi vì tối hôm qua lại có một trận động đất lớn nên người dân rất sợ hãi, trên nhiều tuyến đường đã có người tận dụng mọi thứ để thành lập “nơi trú ẩn động đất.”

Lãnh đạo trung ương yêu cầu cơ quan quản lý động đất theo dõi, túc trực ngày đêm, nếu có bất cứ vấn đề gì khác thường thì phải lập tức báo cáo, để đảm bảo an toàn cho Bắc Kinh.

Về phía trung tâm ngoại thương, mọi người cùng cố gắng quyên góp tiền và vật tư cho khu vực thiên tai, sau đó chuyển nó bằng đường biển đến Đường Thị.

Đầu tháng 8, kỳ thi tuyển sinh đại học tỉnh Quảng Đông đã hoàn thành.

Điều kiện có hạn nên việc thi đại học không giống đời sau, khi có kết quả thì có thể tra cứu điểm ngay lập tức.

Hầu hết thí sinh muốn biết kết quả cụ thể của mình chỉ có thể nhờ người đến phòng giáo dục kiểm tra hồ sơ hoặc là chờ trúng tuyển đại học, lấy hồ sơ của mình xe. Do đó rất dễ xảy ra chuyện bị giả danh sau kỳ thi.

Tô Mạt muốn nhờ Tô Đình Khiêm nhờ người đến bộ giáo dục để kiểm tra kết quả của mình và Lục Tiểu Lan, nào ngờ trong ngày đã nhận được điện thoại của phòng giáo dục, thế mà cô trở thành trạng nguyên khoa học tự nhiên của tỉnh Quảng Đông.

Ngày hôm sau, Tô Mạt nhìn thấy kết quả của mình trên báo, môn vật lý, hóa học và toán học đều đạt điểm tối đa, ngữ văn 93 điểm, chính trị 95 điểm, tiếng anh 98 điểm, kết quả rất ấn tượng.

Văn Mạn, một trạng nguyên môn khoa học xã hội cũng có kết quả rất tốt, ngữ văn cao tới 99 điểm, chỉ thiếu một điểm là tối đa, chính trị 94 điểm, toán học 89 điểm và sử 90 điểm.

Phòng giáo dục tỉnh Quảng Đông đã tổ chức buổi tuyên dương hai người, một người được thưởng 500 tệ và còn mời đến rất nhiều phương tiện truyền thông để phỏng vấn.

Văn Mạn là thanh niên trí thức đến từ vùng nông thôn tỉnh Quảng Đông, quê ở tỉnh Giang Tây, cô ấy xuất thân từ gia đình trí thức, cả nhà đều là giáo viên. Mấy năm trước gặp chút khó khăn, nhưng bây giờ xem như khổ trước sướng sau.

Lúc rời đi, Văn Mạn vươn tay với Tô Mạt: “Tô Mạt, hẹn gặp nhau ở Bắc Kinh.”

Văn Mạn đăng ký trường đại học Bắc Kinh, theo cô ấy thấy với kết quả của Tô Mạt chắc chắn sẽ đăng ký đại học Thanh Hoa hoặc Bắc Kinh.

Tô Mạt mỉm cười, bắt tay cô ấy: “Tôi không đến Bắc Kinh, tôi đăng ký trường đại học Trung Sơn.”

Văn Mạn sửng sốt: “Điểm số cô cao như vậy, tại sao....”

“Chồng và con tôi ở đây, tôi không nỡ rời đi. Đại học Trung Sơn cũng rất tốt, cho dù học ở đâu, chúng ta đều phải cố gắng học tập đền đáp tổ quốc.”

Lúc này Văn Mạn càng ngạc nhiên hơn, Tô Mạt nhìn còn trẻ hơn cô ấy, không ngờ đã kết hôn sinh con rồi. Vừa rồi trong lúc phỏng vấn hai người tách ra cho nên Văn Mạn không biết thông tin của Tô Mạt.

“Đúng vậy, trường học nào cũng giống nhau.” Văn Mạn cười tươi: “Cùng nhau cố gắng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-322.html.]

Tô Đình Đức nghe Tô Đình Khiêm nói mới biết Tô Mạt là trạng nguyên khoa học tự nhiên, ông ấy vui vẻ gọi điện thoại khen ngợi cô.

Sau khi về đến nhà lại khinh thường Tô Dịch Viễn.

Tô Dịch Viễn cũng thi đại học nhưng điểm số ở mức trung bình, miễn cưỡng có thể vào trường cao đẳng.

Tô Dịch Viễn không quan tâm, dù sao anh ta thi đại học là vì có mục đích khác: “Em gái đi học là đi học, con đi học là để làm quen mọi người, mục đích không giống nhau.”

Tô Đình Đức sửng sốt, quát lớn: “Thằng khốn nạn! Nói chuyện nhảm nhí gì thế? Nếu con đến trường không chịu học tập nghiêm túc, lãng phí tài nguyên quốc gia, xem cha có lột da con ra không.”

“Muốn cống hiến cho quốc gia có rất nhiều cách, không nhất thiết phải học tập mới được.” Tô Dịch Viễn nói từ xa.

Sau hội chợ mùa xuân, anh ta cố ý ở lại Quảng Châu mấy ngày để đi dạo khắp nơi, phát hiện thật sự có rất nhiều cơ hội. Có thể mở cửa hàng vào một lúc nào đó, vì vậy anh ta nhanh chóng tìm một chỗ ngồi và chờ thời cơ đến.

Vốn dĩ ban đầu anh ta có ý định từ chức khi cơn bão bắt đầu, nhưng sợ cha không đồng ý và việc từ chức rất rắc rối. Cho nên mới đăng ký tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, sau đó đăng ký trường ở Quảng Châu, nếu có thể thi đậu vậy tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết.

Không ngờ anh ta thật sự thi đậu! Với điểm số của anh ta cho dù không thể vào đại học chính quy thì vẫn có thể vào trường cao đẳng.

“Nếu con không muốn đi học thì đừng đi thi, lần này số lượng tuyển sinh có hạn, con chiếm một chỗ, người khác đã mất đi một cơ hội.” Tô Đình Đức tức giận.

Tô Dịch Viễn thấy cha dường như tức giận thật, vội vàng nói: “Cha yên tâm! Con chỉ nói vậy thôi, sao có thể không học.”

Tô Đình Đức nhìn thấy dáng vẻ bất cần của Tô Dịch Viễn thì rất tức giận.

Thằng con hư đốn này sinh ra để chọc tức ông ấy!

Đã 27 tuổi rồi vẫn chưa có một đối tượng, chẳng lẽ muốn độc thân sao?

Nghĩ đến đây, trong nhà lại có thêm một người độc thân 35 tuổi khác, Tô Đình Đức rất đau đầu.

Tại sao người trẻ tuổi bây giờ không muốn kết hôn? Phải biết rằng, có ba loại bất hiếu, lớn nhất là không có người nối dõi!

Vào ngày thứ tư sau khi có kết quả, Tô Mạt nhận được thư thông báo trúng tuyển từ trường đại học ngoại ngữ Trung Sơn.

Tô Mạt thở dài, tốc độ của phòng tuyển sinh trung đại không có chỗ nào để chê, cô nghĩ ít nhất cũng phải đến nửa tháng sau mới có thể nhận được thư.

Thật ra chủ nhiệm tuyển sinh trường đại học Trung Sơn vừa nghe nói trạng nguyên môn khoa học tự nhiên đăng ký vào trường bọn họ, vì vậy vội vàng gửi thông báo cho Tô Mạt với tốc độ nhanh nhất, chỉ sợ trễ một bước sẽ bị các trường khác đào góc tường.

Bốn ngày, ông ấy cảm thấy hơi chậm, nếu không phải sợ bị người khác chú ý, ông ấy đã muốn tự mình mang thư đến cho Tô Mạt.

Ông ấy đã hỏi thăm, Tô Mạt không chỉ có điểm số tốt mà năng lực cũng rất tốt, là một nhân vật nổi tiếng trong trung tâm ngoại thương, tuổi còn trẻ đã trở thành chủ nhiệm bộ phận. Cô thật sự là nhân tài, không thể bỏ lỡ.

Lúc này, thư thông báo trúng tuyển được gọi là thư thông báo nhập học, không giống như đời sau được in ấn rất đẹp, đó là một tờ giấy A4, trên đó viết chuyên ngành nhập học và thời gian đăng ký, và con dấu đỏ của trường được đóng dấu bên trên.

Thời gian báo danh trường đại học Trung Sơn là ngày 25-26 tháng 9, ngày 27 chính thức khai giảng.

Ngoại trừ thư thông báo nhập học còn có lưu ý cho các sinh viên mới. Nhắc nhở sinh viên mang theo đồ dùng sinh hoạt, giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu, giấy chuyển giao quan hệ lương thực và dầu, đồng thời cho biết thời gian khu vực ban đầu đã ngừng cung cấp, bắt đầu từ tháng 10 sẽ do trường cung cấp cho bọn họ.

Học sinh từ nơi khác cũng có thể sử dụng thông báo này để tiết kiệm chi phí đi lại từ sở giáo dục địa phương, số tiền này được coi là “vé ghế cứng, vé hành khách bình thường cho ô tô hoặc giá vé thấp nhất cho tàu thủy.”

Cuối cùng, còn đính kèm tiêu chuẩn trợ cấp cho sinh viên Trung Sơn. Trợ cấp sinh hoạt mỗi tháng 14 tệ, được cố định cho mỗi người, còn có 4-7,5 tệ tiền học bổng, việc này cần phải xác định theo tình hình cụ thể của mỗi sinh viên.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 323



Nhưng những chuyện này không liên quan gì đến Tô Mạt, bởi vì những người giống như cô trước khi thi đại học đã có công việc, có thể đi học có lương, điều điều có nghĩa là công ty sẽ trả tiền cho bạn đi học.

Tô Mặt ước tính với chính sách này có thể giảm bớt áp lực tài chính cho bộ giáo dục, dù sao cũng có rất nhiều sinh viên, tiền sinh hoạt hàng tháng rất nhiều.

Cho mỗi người 18 tệ một tháng, nếu chiêu sinh 30 vạn sinh viên, vậy mỗi tháng tốn 540 vạn tiền trợ cấp sinh hoạt, một năm là 6480 vạn, đây có thể là một khoản chi phí lớn.

Tô Mạt có chức vụ cao trong đơn vị, sau khi đi học, cho dù trả lương cho cô theo tiêu chuẩn thấp nhất, mỗi tháng cũng phải trả cho cô 45 nhân dân tệ.

Chính sách quy định mức lương chi trả cho việc đi học không được thấp hơn 50% tiền lương ban đầu và không được dưới 18 tệ, dù sao cũng phải để sinh viên ăn no mới có sức học tập nếu bị đói mờ hai mắt thì làm sao có thể tiếp tục học được?

Tuy nhiên Tô Mạt cảm thấy chính sách này sẽ phải thay đổi sau một hai năm.

Rốt cuộc người phụ trách của các đơn vị không phải kẻ ngốc, nếu không làm việc còn phải trả tiền lương. Sau khi người này tốt nghiệp được quốc gia sắp xếp công việc, ai biết có thể sắp xếp quay về đơn vị ban đầu nữa không?

Có mấy ai muốn tiêu tiền để nuôi người cho gia đình khác chứ?

Vào ngày Tô Mạt nhận được thư thông báo, Lục Trường Chinh gọi điện thoại về quê báo tin vui.

Điểm của Lục Tiểu Lan đã nhờ người khác kiểm tra, 334 điểm, cô ấy đăng ký vào trường sư phạm là ổn.

Sau khi Lục Thanh An nghe xong lập tức vui đến rơi nước mắt.

Cúp điện thoại, ông ấy lái xe vào huyện mua hai dây pháo hết 200 đồng, 3 cân thịt heo, 3 cân thịt dê và một con gà to béo.

Khi về đến nhà, ông ấy ra ngoài ruộng gọi Lý Nguyệt Nga trở về để bà ấy nấu ăn, tối nay ông ấy muốn mời khách.

Trong nhà họ Lục ông ấy có hai sinh viên, một người trong đó là Trạng Nguyên! Thật sự là một sự kiện hạnh phúc.

Đêm đó, nhà họ Lục bày hai bàn, Lục Thanh An mời những người thân thiết và những người khá được yêu thích trong đại đội đến chung vui.

Trong bữa ăn, Lục Thanh An cố ý để Lục Hành Quân dành thời gian đốt pháo.

Lý Nguyệt Nga thấy Lục Thanh An vui như vậy, sau khi mọi người ra về liền trêu chọc ông ấy: “Tôi thấy ông vui vẻ như vậy còn tưởng rằng ông mới là người thi đậu đại học đó.”

“Tôi rất vui, con gái tôi thi đậu đại học, tôi xem sau này còn ai dám nói xấu con bé.” Hôm nay Lục Thanh An vui vẻ nên uống rất nhiều, bây giờ hơi say nên vô thức nói ra lời trong lòng.

“Bà già, bà biết không, tôi rất buồn, tôi có một đứa con gái, năm nay 26 tuổi vẫn chưa mang thai lại ly hôn, sau này phải làm sao đây?”

“Mặc dù nó đi theo hai vợ chồng thằng ba, bọn nó sẽ không bạc đãi con bé, nhưng xa thì thơm gần thì thối, thời gian dài, khó để bảo đảm bọn họ sẽ ghét bỏ con bé.”

“Bây giờ thì tốt rồi, con bé tự mình thi đậu đại học, sau khi tốt nghiệp còn được quốc gia sắp xếp công việc, cuộc sống sau này sẽ không quá kém.”

“Nếu như ở trường học tìm được một người chồng, tùy tiện tìm một người cũng tốt hơn thằng nhóc Dương Cảnh Minh gấp 800 lần....” Lục Thanh An nói xong rồi ngủ thiếp đi.

Lý Nguyệt Nga không ngờ Lục Thanh An cũng lo lắng, bình thường bà ấy nhắc đến chuyện kết hôn của Lục Tiểu Lan, ông ấy còn nói bà ấy đừng lo lắng quá, con cháu có phúc của con cháu, thì ra ông ấy lại giấu sâu như vậy.

Thấy Lục Thanh An đã nằm xuống ngáy ngủ, Lý Nguyệt Nga kéo chăn đắp cho ông ấy rồi ra ngoài làm việc.

Ngày hôm sau tình cờ lại là ngày họp công xã.

Lục Thanh An đặc biệt lấy hai bao t.h.u.ố.c lá ngon do Tô Mạt gửi vào dịp Tết Nguyên Đán, vừa đến phòng họp của công xã, ông ấy đã phân phát một vòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-323.html.]

"Này, bí thư Lục, chia t.h.u.ố.c lá ngon như vậy, đây là trong nhà có việc gì vui sao? Ông lại sắp lên chức ông nội à?"

Lục Thanh An mỉm cười xua tay: “Không, ông nội này cao cả hơn, không xứng phân phát t.h.u.ố.c lá ngon như này.”

“Con dâu và con gái tôi, cả hai đều đã đỗ đại học. Con dâu tôi là thủ khoa khoa học tự nhiên ở Quảng Đông, được nhận vào trường tốt nhất ở Quảng Đông, con gái tôi nhớ nhà nên con bé quay về chỗ chúng ta, được nhận vào Học viện Sư phạm Cáp Nhĩ Tân.”

Mọi người nghe xong liên tục chúc mừng nhau. Dù có chân thành hay không thì cũng phải đối mặt.

"Đã là thủ khoa rồi, tại sao bạn không nộp đơn vào Đại học Bắc Kinh hay Đại học Thanh Hoa? Quảng Đông có thể có trường nào lớn chứ." Có người đưa ra nghi hoặc.

Vào thời điểm này, việc truyền tải thông tin còn kém phát triển, miền Bắc biết rất ít về miền Nam. Trong mắt nhiều người, những trường tốt cũng chỉ có Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa, còn những trường khác cũng chỉ bình thường mà thôi.

"Cũng không phải, tôi cũng nói như vậy, đều là thủ khoa, nếu không nộp đơn vào hai trường này thì thật đáng tiếc. Nhưng con trai và cháu trai cháu gái của tôi đều ở Quảng Châu, con dâu tôi không nỡ, vì vậy con bé chỉ có thể nộp đơn vào trường gần nhất."

“Tôi nghe nói thằng ba nhà tôi nói, trường kia cũng rất lợi hại, chỉ kém Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa một chút thôi. Tôi chưa từng học đại học, cũng không hiểu, bọn nhỏ lựa chọn sao thì tôi nghe vậy thôi."

"Nghiên cứu viên Tô giỏi như vậy, ở đâu cũng có thể tỏa sáng. Kể từ khi đại đội chúng ta sử dụng hạt giống rau và phương pháp bón phân mà cô ấy dạy, đội rau đã tăng sản lượng mấy năm liên tiếp, mang lại ra rất nhiều lợi ích cho đại đội."

Tô Mạt đã theo học ở công xã hơn một năm, mọi người đều biết cô.

“Đúng vậy, vàng ở đâu cũng có thể tỏa sáng.”

“Nếu được vào đại học thì đó là điều tuyệt vời. Dù học trường nào, vẫn có thể đóng góp cho đất nước”.

"Bí thư Lục, con gái của ông đã thi đậu Học viện Sư phạm, sau khi tốt nghiệp, không phải con bé sẽ trở thành giáo viên sao? Sinh viên đại học này được quy định sẽ phân công vào một trường trung học bậc cao đẳng đi." Có người hỏi.

Hiện nay kỳ thi vào trường cao đẳng đã được tự do hóa, những người có tầm nhìn lại bắt đầu coi trọng giáo dục. Từ xưa đến nay, con đường dễ dàng nhất để trẻ em nghèo cất đầu dậy chính là học tập.

"Ai ui, nào có dễ dàng như vậy, nhà nước sắp xếp đến đâu thì đến đó thôi, chúng tôi đều nghe theo nhà nước sắp xếp." Lục Thanh An cười nói.

Trong khi Lục Thanh An vừa mỉm cười trò chuyện với những người khác, ông ấy vừa lén lút quan sát Dương Cảnh Minh và bố vợ của anh ta đang rúc vào trong góc, cảm thấy thoải mái không chịu được.

Mấy năm nay, hai tên này luôn ngoài sáng trong tối có thái độ thù địch với ông ấy, lần này ông ấy mới có khẩu khí.

Dương Cảnh Minh ngồi trong góc, vẻ mặt u ám không rõ. Anh ta không ngờ rằng Lục Tiểu Lan thế mà đậu đại học, trở thành một sinh viên đại học khiến người ta hâm mộ.

Hóa ra Lục Tiểu Lan giỏi như vậy sao?

Có hàng triệu người tham gia kỳ thi, nhưng tuyển sinh chỉ có mấy trăm nghìn người, thế mà cô ấy lại đậu.

Kể từ khi hai người ly hôn, dường như cuộc sống của họ ngày càng thay đổi, cô ấy thì ngày càng tốt hơn, anh ta thì lại ngày càng tệ hơn.

Anh ta năm nay cũng đã hai mươi tám, rất nhanh sẽ đến đầu ba, anh ta lấy vợ mới được ba năm mà đến nay vẫn chưa có con.

Vì chuyện con cái mà mối quan hệ giữa mẹ và vợ anh ta ngày càng căng thẳng và bế tắc, trong nhà ba ngày một lần lại xảy ra cãi vã nhỏ, năm ngày lại cãi nhau lớn, anh ta bị kẹp ở giữa, thật sự khó khăn.

Hai người vợ đều không có thai, anh ta âm thầm nghi ngờ chính mình, cũng bí mật đến bệnh viện Cáp Nhĩ Tân để kiểm tra nhưng kết quả vẫn bình thường.

Mẹ cô ta đổ chuyện này lên người vợ anh ta, nói gia đình anh ta xui xẻo nên cưới hai người vợ, đều là gà mái không biết đẻ trứng.

Nhưng vợ anh ta cũng đã đi kiểm tra, dường như không có vấn đề gì, cũng đã uống nhiều loại thuốc hỗ trợ có thai nhưng không có tác dụng. Vì vậy, lại đổ lỗi cho nhà anh ta, cho rằng trước đây gia đình anh ta chắc chắn đã làm điều gì trái đạo đức, ảnh hưởng đến phong thủy, phải đoạn tử tuyệt tôn.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 324



Mẹ chồng nàng dâu thường xuyên mẹ chồng mỉa mai con dâu một câu, con dâu đ.â.m chọc lại mẹ chồng một câu, khiến không khí trong nhà ngột ngạt.

Anh ta mỗi ngày bận rộn giải quyết mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, làm sao còn tinh thần hay sức lực để làm việc, kể từ khi Lục Trường Chinh giúp anh ta thăng lên một cấp vài năm trước, cũng không thấy anh ta nhúc nhích nữa.

Anh ta còn muốn chạy quan hệ, nhưng người đứng đầu hiện tại ở thành phố Song Sơn là Canh Trường Thanh nên không ai dám ra tay. Bây giờ gia đình nhà chồng của chị cả càng ngày càng sa sút, e rằng vài năm nữa, muốn nhờ cậy quan hệ cũng không có để mà nhờ cậy.

Đôi khi, anh ta cũng tự hỏi, nếu lúc trước anh ta cắn c.h.ế.t cũng không ly hôn với Lục Tiểu Lan, liệu cuộc đời anh ta có khác đi không?

Tin tức Tô Mạt và Lục Tiểu Lan đỗ vào đại học rất nhanh đã truyền khắp đại đội thôn Lục Gia, Mã Tiểu Quyên đương nhiên cũng nghe được.

Đào Bồi Thắng cũng nhờ người tra điểm của cô ta, thi không tốt nhưng cũng không tệ, cô ta ước tính mình có thể vào được một trường cao đẳng.

Vấn đề nan giải bây giờ là dự sinh của cô ta là vào cuối tháng 9 hoặc đầu tháng 10, đây cũng là thời điểm mà hầu hết các trường báo danh.

Nếu đứa nhỏ này ra sớm thì thật tốt, đến lúc đó cô sẽ chịu đựng, không ở cữ, đưa con theo, vừa học vừa chăm con.

Vừa hay trường học cô ta đăng ký ở Cáp Nhĩ Tân, cách nhà chồng không xa, đến lúc đó, cô ta sẽ để con ở nhà chồng, ban ngày sẽ tìm người trông nom, buổi tối cô ta sẽ tự mình chăm sóc đứa nhỏ.

Nhưng nếu sinh vào thời điểm báo danh hoặc sau khi khai giảng thì sẽ hơi rắc rối.

Gia đình chồng khuyên cô ta, chờ nhận được thông báo, cha chồng sẽ ra bàn với nhà trường, xin cho cô ta hoãn nhập học một năm. Như vậy, cô ta có thể sinh con ở cữ, đồng thời cũng có thể nuôi đứa nhỏ lớn hơn một chút, đến lúc đó lại an tâm đi học, không cần phải vất vả như vậy.

Trong lòng Mã Tiểu Quyến rất rối rắm, nhập học trễ một năm, cũng không phải là không thể. Nhưng nếu phải bỏ một năm, cô ta thực sự muốn năm sau thi lại, biết đâu cô ta có thể vào được ngôi trường lý tưởng.

Khi mang thai, phản ứng thai nghén quá lớn, ảnh hưởng đến trạng thái của cô ta, trong kỳ thi năm nay cô ta làm bài không được tốt. Cô ta và Khương Nguyệt đồng thời bắt đầu ôn tập, trình độ hai người ngang nhau, nhưng Khương Nguyệt cao hơn cô ta mấy chục điểm, hẳn là có thể vào đại học.

Nhưng cô ta hơi lo lắng, lỡ sang năm không có thi, hoặc kết quả thi năm sau của cô ta không bằng năm nay. Cô ta thường nghe mẹ nói, phụ nữ mang thai ngốc ba năm, lỡ như sau khi sinh con xong, trạng thái của cô ta không như trước nữa thì sao?

Mã Tiểu Quyên rất bối rối, nghĩ Tô Mạt có rất nhiều thông tin, cô ta gọi điện cho Tô Mạt, nhờ cô cho một số lời khuyên.

Tô Mạt nghe Mã Tiểu Quyên nói xong, cũng không có lập tức cho ý kiến, mà trước tiên giải thích tình huống hiện tại cho cô ta biết, còn lựa chọn như thế nào là do cô ta quyết định.

"Tiểu Quyên, nếu kỳ thi tuyển sinh đại học đã bắt đầu, chắc chắn sẽ không dừng lại, chuyện này cậu có thể yên tâm."

“Kỳ thi tuyển sinh đại học năm sau chắc chắn sẽ có nhiều thí sinh hơn năm nay, tương tự, số thí sinh trúng tuyển cũng sẽ nhiều hơn năm nay. Đề thi chắc chắn sẽ khó hơn năm nay nhưng theo đó, sẽ có nhiều đề ôn tập hơn cho mọi người cùng luyện tập.”

Mặc dù thông báo đã được đưa ra vào tháng 2 nhưng nhiều giáo viên đại học vẫn còn ở chuồng bò, phải sửa lại án xử sai, còn phải làm công việc khác, thời gian vẫn trôi, cho nên việc chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay quả thực không đủ, tỷ lệ trúng tuyển cũng không cao.

"Nhưng có muốn thi lại hay không, bên ngoài chỉ là thứ yếu, mấu chốt là ở sự quyết tâm của cậu."

“Nếu cậu có dũng khí quyết đánh đến cùng, quyết tâm thi lại thì đừng lo lắng gì cả, sau khi đứa nhỏ chào đời, thời gian ở cữ kết thúc, cậu có thể bình tĩnh nghiêm túc ôn tập."

"Nếu cậu lo lắng nhiều hơn thì tớ khuyên cậu nên hoãn việc nhập học lại, không cần phải thi lại. Bởi vì có nhiều khi, thất bại là do nhiều nguyên nhân khác nhau."

"Bài ghi chép ôn tập của ở, chờ Tiểu Lan về nhà, tớ sẽ bảo cô ấy mang về cho cậu. Cậu cũng có thể hỏi ý kiến của trung đoàn trưởng Đào trước, rồi lại đưa ra quyết định."

Cuối tháng 8, công tác cứu viện bên Đường Thị kết thúc, tình nguyện viên từ nơi khác tới cũng bắt đầu lục tục rút lui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-324.html.]

Tuy rằng đã báo trước, nhưng vẫn có mấy chục nghìn người tử vong, trên chục nghìn người mất tích. Tuy rằng tình huống vẫn thê thảm như trước, nhưng sau khi Tô Mạt nhìn thấy nhân số mà chính phủ thông báo, vẫn thở phào nhẹ nhõm.

So với hai trăm mấy chục nghìn người trong ghi chép, ít nhất đã có hơn mấy trăm nghìn người bảo vệ được tính mạn.

Lục Tiểu Lan làm nhân viên hậu cần, là nhóm cuối cùng rời đi, những đứa nhỏ cô ấy chăm sóc, hai mắt đẫm lệ đuổi theo cô ấy mãi cho đến cổng của khu an toàn.

“Cô Lục, sau này cô có về thăm tụi em không?” Bọn nhỏ khóc hỏi.

Bọn chúng không nỡ xa cô Lục, cô Lục luôn dịu dàng, lại kể chuyện cho bọn chúng, may quần áo cho bọn chúng, làm đồ ăn ngon cho chúng, còn có thể dạy chúng những đạo lý làm người nữa.

“Có, các em học hành cho giỏi, đến lúc đó viết thư cho cô. Lúc cô rảnh sẽ đến thăm các em.” Lục Tiểu Lan nói.

Mấy năm nay Lục Tiểu Lan ở Quảng Châu, lúc Tô Mạt kể chuyện cho bọn nhỏ, cô ấy cũng nghe không ít. Hơn nữa Lạc Lạc là một đứa trẻ thích chia sẻ, trước khi ngủ thường xuyên muốn chia sẻ lại cho Lục Tiểu Lan.

Nghe nhiều, Lục Tiểu Lan cũng đều nhớ kỹ.

Trẻ con bây giờ có rất ít món ăn tinh thần, những câu chuyện này của Lục Tiểu Lan, quả thực đã mở ra một cánh cửa mới cho bọn nhỏ. Bọn nhỏ ở khu an toàn, chuyện mỗi ngày thích nhất chính là nghe Lục Tiểu Lan kể chuyện.

“Được, bọn em chắc chắn sẽ học thật giỏi, đến lúc đó sẽ viết thư cho cô.” Bọn nhỏ rơi lệ nói.

Sau khi rưng rưng vẫy tay tạm biệt bọn nhỏ, Lục Tiểu Lan quả quyết xoay người leo lên chiếc xe mà bộ đội đưa họ tới ga xe lửa. Cô ấy tạm thời không có cách nào ở lại nơi này, cô ấy còn có con đường mà mình phải đi.

Trải qua khoảng thời gian này, khiến lần đầu tiên Lục Tiểu Lan có kế hoạch đối với sự nghiệp của mình.

Trước kia, công việc đối với cô ấy mà nói, chính là công cụ kiếm tiền nuôi sống bản thân. Chỉ cần có tiền lương, công việc gì cô ấy cũng có thể, cũng không kén chọn, cũng không có kế hoạch gì đáng nói.

Nhưng giờ thì khác.

Trong một tháng này, nhìn nét u sầu sợ hãi trên mặt bọn nhỏ biến mất dưới sự dạy dỗ và làm bạn của cô ấy, dần hiện hữu nụ cười, lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được cảm giác thành tựu, cũng lần đầu tiên hiểu được ý nghĩa của việc dạy học.

Lần này mọi người chia nhau rời đi, cũng không có tàu tốc hành, phải bốn ngày sau Lục Tiểu Lan mới trở lại Quảng Châu.

Lúc này, đã là ngày cuối cùng của tháng tám.

Chờ đến khi cô ấy xách hành lý xuất hiện ở khu người nhà, người quen biết cô ấy đều cảm thấy cô ấy thay đổi, nhưng không thể nói rõ là chỗ nào không giống, chỉ cảm thấy cả người giống như phát sáng.

Vương Thúy Mai đang phơi đồ trong sân, từ xa thấy Lục Tiểu Lan trở về, phấn khích hô lên: “Tiểu Lan, trở về rồi đó à? Hiện tại Đường Thị thế nào rồi? Dàn xếp ổn thỏa chưa?”

Nói xong nhanh chóng đi ra, sau khi nhìn Lục Tiểu Lan ở gần thì hơi dừng lại, nhìn lên nhìn xuống nói: “Tiểu Lan, sao đen với gầy thế này, mà sao chị cứ thấy em có gì khác ấy nhỉ?”

Lục Tiểu Lan sửng sốt: “Chị Vương, khác chỗ nào chứ? Không phải vẫn là em sao?”

“Nói không ra, dù sao cũng không giống lắm, cả người giống như… Nói thế nào nhỉ… Có hồn. Trời ơi, không đúng, chị không có học thức nên không biết nói. Dù sao nhìn cũng tốt hơn, tốt hơn so với trước kia.”

Nhìn dáng vẻ vò đầu bứt tai của Vương Thúy Mai, Lục Tiểu Lan không khỏi phì cười ra tiếng: “Chị Vương, em cảm ơn. Hiện tại gần như phía Đường Thị đã dàn xếp ổn thỏa, quốc gia phái một trăm nghìn quân giải phóng đến cứu tế, Đường Thị cũng sẽ bắt đầu xây lại ngay thôi. Qua vài năm, lại sẽ có một Đường Thị mới.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Vương Thúy Mai nói: “Chị nghe chị dâu em nói, em thi đậu đại học, hôm qua đã nhận được thư thông báo đấy.”

“Vậy sao, thật tốt quá.” Lục Tiểu Lan thở phào nhẹ nhõm, cô ấy còn nghĩ, năm nay nếu không thi đậu thì sang năm cô ấy lại thi tiếp.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back