Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 315



Tô Mạt nghe vậy thì ngồi thẳng lưng lên, dáng vẻ nghiêm chỉnh lại.

Là mẹ của thiên tài thì không thể để mất mặt được!

Sau khi đám người Tô Mạt xuống xe thì những người lính kia thì thầm to nhỏ với nhau.

“Không ngờ vợ của Lục Diêm Vương lại đẹp như vậy, đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà.”

“Cậu không sợ c.h.ế.t à, dám nói Lục Diêm Vương là phân trâu, để anh ta biết được thì kỳ huấn luyện tiếp theo sẽ hành c.h.ế.t cậu.”

“Tôi ngậm chặt miệng của mình mà, nếu Lục Diêm Vương biết được thì chính là do các cậu nói.” Người đó nói xong còn run run, nếu thật sự để Lục Diêm Vương biết được hắn nói như vậy thì cái mạng nhỏ của hắn cũng đi đời.

“Vậy lát nữa đãi anh em một bữa ở nhà hàng quốc doanh đi, chúng tôi sẽ coi như chưa nghe thấy gì.” Mấy người kia nhân cơ hội muốn được ăn chùa.

“Hả… Đừng ác như thế chứ? Mỗi người ăn tô mì ở quán cơm quốc doanh là được rồi.”

“Xem cậu nói kìa! Nếu không đãi thì ngày mai đến tìm Lục Diêm Vương tố cáo cậu.”

“Được rồi, đãi đãi đãi! Nhà hàng quốc doanh thì nhà hàng quốc doanh. Nhưng mà nói trước, mỗi người chỉ được gọi một món thôi đó.” Người lính đó đặc biệt nhấn mạnh.

Mấy người khác vui vẻ đồng ý.

Điều kiện gia đình của người lính đó khá tốt, cha mẹ đều là công nhân viên chức, bản thân là cấp đại đội trưởng nên tiền lương cũng không thấp. Nhưng mà thường ngày có hơi keo kiệt nên lúc này những người còn lại mới nhân cơ hội mà chỉnh đốn một phen.

Cảm ơn Lục Diêm Vương, để cho họ ăn được một bữa ngon.

Sau khi Tô Mạt gặp cha mẹ thì mọi người lại ngồi xe ba bánh đi đến nhà ga, lên chuyến xe đi đến thư viện của tòa nhà công nhân viên chức.

Tô Mạt xách trái cây và rau xanh cho hai người, Mạc Ngọc Dung thì mua hai cân thịt và một ít trứng gà.

Thư viện không có phòng ăn, các công nhân viên chức đều tự nấu ăn ở nhà mình.

Sau một lúc trò chuyện, Tô Mạt nói chuyện muốn tìm sách giáo khoa với Trương Chấn.

Trương Chấn giao thiệp rộng rãi nên nghe được tin rất có thể sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học.

“Đã chuẩn bị trước cho cháu rồi, cháu không đến lấy thì lần sau ông đi qua cũng đem theo cho cháu.” Trương Chân nói rồi đứng dậy đi vào phòng, lấy ra một chồng sách giáo khoa.

Tô Mạt nhận lấy, tất cả sách cấp hai và cấp ba đều có đầy đủ, hơn nữa còn rất mới.

“Cảm ơn ông nội Trương.” Tô Mạt vội vàng nói cảm ơn.

Trương Chấn xua tay nói: “Không cần, nếu thật sự muốn cảm ơn thì phải chăm chỉ học tập, thi đậu một trường đại học tốt.”

“Ông nội Trương, năm này sẽ thật sự khôi phục thi đại học ạ? Cháu chỉ căn cứ vào tình thế mà suy đoán thôi.” Ông nội Trương đã chuẩn bị trước sách giáo khoa cho cô, có lẽ là đã biết được tin tức nào đó.

Những người đó đã ngã xuống trước, hiện giờ cô cũng không biết khi nào thì thi đại học sẽ khôi phục.

“Ông có bạn lâu năm ở Bộ Giáo dục, lần trước ông ấy nói lãnh đạo đang cân nhắc. Nhưng năm nay có quá nhiều chuyện xảy ra nên khả năng khôi phục thi đại học không lớn, có lẽ nhanh nhất cũng phải năm sau.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-315.html.]

“Vâng, cháu hiểu rồi, nhất định cháu sẽ học tập chăm chỉ.” Tô Mạt nói.

Cô và Lục Tiểu Lan dùng một bộ sách giáo khoa là đủ rồi.

Năm đầu tiên khôi phục lại thi đại học, chắc chắn đề thi sẽ không quá khó. Cô định thi ban khoa học tự nhiên, đến khi đó lại thi thêm môn ngoại ngữ.

Cô không lo về ngữ văn, toán và ngoại ngữ. Ngay cả môn chính trị lúc trước từng khá lo lắng, sau khi làm việc tại trung tâm thương mại, gần như mỗi ngày đều phải học chính trị thì bây giờ cô đã có thể đọc làu làu những trích dẫn, ngược lại đã trở thành môn cô giỏi nhất.

Đến khi đó, bỏ ra chút thời gian để củng cố lại kiến thức lý hóa là được, dù sao đã nhiều năm rồi không dùng đến những công thức kia, quả thật đã quên gần hết.

Sau khi về đến nhà, Tô Mạt đưa sách giáo khoa cấp hai cho Lục Tiểu Lan, để cô ấy ôn lại kiến thức cấp hai trước, nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi cô. Nếu cô biết thì cô sẽ chỉ, còn nếu cô cũng không biết thì cứ nhớ chỗ thắc mắc đó, khi có dịp thì tìm giáo viên hỏi.

Tô Đình Khiêm biết được hai người muốn thi đại học thì sau khi trở về trường đã nhờ vài đồng nghiệp có quan hệ tốt với ông làm cho họ một ít đề luyện tập. Tiện đường lại tìm một số học sinh cấp ba lấy vài bài thi năm nay và đề ôn tập.

Là người trong hệ thống giáo dục, ông ra mặt đi kiếm mấy thứ này dễ dàng hơn so với hai người Tô Mạt nhiều.

Vốn dĩ Lục Tiểu Lan có hơi không tự tin, dù sao lúc cô ấy còn đi học thì thành tích cũng không được tốt, cảm thấy bản thân có lẽ thi không đậu. Nhưng bây giờ cô ấy đã được tạo nhiều điều kiện như vậy, cô ấy cảm thấy nếu như mình không cố gắng thử sức một lần thì thật có lỗi với anh ba và chị dâu ba.

Người khác muốn học nhưng lại khó tìm được sách giáo khoa, còn cô ấy không chỉ có được sách giáo khoa mới mà còn có giáo sư đại học cho đề luyện tập, chị dâu ba luôn sẵn sàng chỉ dạy cho cô ấy, như vậy sao có thể không cố gắng được?

Vì thế, bắt đầu từ ngày đó, sau khi Lục Tiểu Lan tan làm về nhà, làm xong hết việc nhà thì luôn ở trong phòng, vùi đầu chăm chỉ học tập, ngay cả TV cũng không xem.

Tô Mạt thì ôn tập kiến thức cấp ba, dù sao cô vẫn còn nền tảng cơ bản, mặc dù không quá nhớ rõ vài chỗ nhưng xem lại một lần, làm vài bộ đề thì rất nhanh đã hiểu lại, cho nên học tập vẫn khá nhẹ nhàng.

Sau khi Lục Trường Chinh tan làm về cũng cố gắng dành nhiều thời gian để chơi với bọn nhỏ hơn.

Trẻ con bám người chỉ vài trong năm, chờ khi lớn hơn chút nữa thì anh muốn cho bám chúng cũng không thèm bám nữa.

Vài ngày sau, trong nhà lại có thêm một người vùi đầu học tập, đó là Lục Trường Chinh. Nhưng mà Lục Trường Chinh không phải muốn thi đại học mà muốn học ngoại ngữ.

Lục Trường Chinh có yêu cầu rất cao đối với tiểu đội đặc biệt, không chỉ có vũ lực mà còn phải có trình độ văn hóa. Anh không hy vọng đội viên của mình khi mới vừa xâm nhập vào hàng ngũ kẻ địch thì đã gặp khó khăn vì trở ngại ngôn ngữ.

Lục Trường Chinh làm đội trưởng, đương nhiên phải làm gương cho mọi người. Chờ sau sinh nhật ba tuổi của hai đứa nhóc thì lại có thêm hai người chăm chỉ học tập trong nhà.

Tư lệnh Hứa đã cho hai đứa nhỏ đi học lớp văn hóa, biết Tô Mạt thành thạo tiếng Anh thì bảo cô buổi tối dành ra chút thời gian để dạy cho hai đứa.

Vì thế, buổi tối Tô Mạt vừa dạy tiếng Anh cho bọn nhỏ, vừa giải thích những chỗ khó hiểu cho Lục Tiểu Lan, còn phải tự ôn lại kiến thức, vô cùng bận rộn.

TV trong nhà, ngoại trừ được bật lên một lúc khi ăn cơm thì thời gian khác đều bị tắt, tiết kiệm được một khoản tiền điện kha khá.

Tháng 8, Hà Nam gặp những trận mưa rất to, mấy chục cái đập chứa nước lần lượt bị vỡ, nhiều nơi ở Hà Nam thành biển nước, mấy chục nghìn người thiệt mạng.

Bởi vì những người kia đã ngã xuống, để lộ nhiều tin tức, các phương tiện truyền thông và các tờ báo lớn, các kênh tin tức đều liên tục đưa tin về trận thiên tai thảm khốc này.

Quốc gia cũng lập tức phái bộ đội đến hỗ trợ, còn chi ra 700 triệu tệ tiền cứu viện.

Theo thống kê, trong đợt thiên tai lần này, có 10.150.000 người gặp nạn, hơn 26.000 người tử vong, 5.240.000 ngôi nhà bị phá hủy, khoảng 300.000 con gia súc bị chết, gây thiệt hại hàng chục tỷ tệ cho nền kinh tế.

Bởi vì truyền thông đưa tin liên tục nên nhân dân khắp cả nước đều biết đến thảm họa Hà Nam thông qua báo chí hay TV, nhiều nơi bắt đầu vận động quyên góp tiền hoặc đồ vật hỗ trợ.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 316



Những dòng chữ “Một nơi gặp nạn, các nơi chi viện.”, “Mọi người đồng tâm hiệp lực, đoàn kết là sức mạnh.”, “Hà Nam cố lên.” thường xuyên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, hỗn loạn gần mười năm, sức mạnh dân tộc lại được tập hợp một lần nữa, đoàn kết chưa từng có.

Trung tâm ngoại thương còn tổ chức các hoạt động hợp tác với Hoa Kiều và những tổ chức nước ngoài, rất nhiều Hoa Kiều tình nguyện bỏ tiền hỗ trợ. Không đến nửa tháng, đã quyên góp được hàng triệu đô la, thu nhận được rất nhiều nhu yếu phẩm sinh hoạt.

Trong nội bộ trung tâm ngoại thương cũng tổ chức quyên góp tiền, Tô Mạt coi như là lãnh đạo trong ngành, xung phong quyên góp 100 tệ, đó là tiền lương một tháng sau, đã là rất nhiều.

Vào cuối tháng 8, lãnh đạo trung ương và cán bộ tỉnh Quảng Đông mang theo tiền quyên góp và vật tư đến Hà Nam, giao những thứ này cho người phụ trách cứu hộ. Báo đài Quảng Đông cũng tiến hành đưa tin chuyện này.

Qua trận thiên tai này, quốc gia đã hiểu được rõ ràng tầm quan trọng của tri thức. Nếu lúc trước đập chứa nước để cho một người có nhiều kinh nghiệm hơn xây dựng và thiết kế thì có lẽ thảm kịch lần này đã không xảy ra.

Công tác sửa lại án sai cũng được tiến hành nhanh hơn, một vài phần tử trí thức có những cống hiến kiệt xuất trên lĩnh vực chuyên môn đã lần lượt được quay về làm việc trong lĩnh vực của mình.

Bầu không khí cả nước sôi nổi hẳn lên!

Tháng 10, biên tập của tòa báo Thượng Hải đã lâu không liên lạc viết một bức thư gửi cho Tô Mạt, hỏi hiện giờ cô có thời gian phiên dịch không. Gần đây tòa báo định đăng phần tiếp theo của quyển tiểu thuyết mà cô phiên dịch lần trước, được mọi người hưởng ứng khá tích cực.

Lãnh đạo của tòa báo cho rằng Tô Mạt phiên dịch rất ổn, nếu Tô Mạt vẫn rảnh thì ưu tiên để cho cô phiên dịch, phí phiên dịch có thể nâng lên cao nhất là 5 tệ một ngàn chữ.

Sau khi Tô Mạt đến Quảng Châu, bởi vì bận rộn công việc mà không viết bản thảo nữa, nhưng cũng viết thư hồi âm cho biên tập, gửi địa chỉ ở Quảng Châu của cô cho hắn.

Tô mạt nhớ đến 700 tệ tiền phiên dịch lần trước, cảm thấy vẫn rất có lời, sắp xếp thời gian lại thì vẫn có thể dành ra chút để phiên dịch.

Nhưng cô vẫn viết trong thư hồi âm là công việc của mình rất bận, có lẽ tốc độ phiên dịch sẽ không còn nhanh như trước, nếu họ có thể chấp nhận được thì cô sẽ nhận việc.

Một tuần sau, Tô Mạt nhận được bảo thảo phiên dịch do tòa báo Thượng Hải gửi đến, còn cẩn thận chia thành từng chương, nhắn cô mỗi tuần dịch một chương gửi qua là được.

Điều này đối với Tô Mạt thì thật sự không khó, một tuần phiên dịch hai ba chương không phải là vấn đề. Tô Mạt quyết định sẽ dịch hai chương một tuần, nếu còn thời gian thì dịch thêm.

Vì thế Tô Mạt bắt đầu lịch trình sinh hoạt ban ngày đi làm, buổi tối ôn tập, dạy học và phiên dịch.

Hôm nay, sau khi Tô Mạt dạy tiếng Anh cho hai đứa nhỏ xong thì bảo bọn nhỏ đọc lại cho thật diễn cảm, còn cô thì ở trong phòng phiên dịch tiểu thuyết. Đang viết, cô nghe thấy tiếng cãi nhau truyền đến từ cách vách.

Tuy hai người đó đã cố tình nhỏ giọng xuống, nhưng đang tức giận nên vẫn không kiểm soát giọng điệu nổi, một hồi thì tiếng cãi nhau đã lớn hơn.

Huống chi trong thời đại này, chất lượng cách âm của nhà ở không được tốt cho lắm, mặc dù Tô Mạt không muốn nghe chuyện riêng nhà người khác nhưng từng câu từng chữ vẫn đi thẳng vào trong tai cô.

Nghe có vẻ như Vương Thúy Mai đã làm sai chuyện gì đó, Trịnh Quốc Thịnh cảm thấy bà ta đã làm mình mất mặt. Mà Vương Thúy Mai thì cãi lại, cho rằng bà ta không trộm không cướp, kiếm tiền bằng năng lực của bản thân nên không sai.

Tô Mạt nghe vậy thì đoán rằng có lẽ chị dâu Vương này không chỉ đơn giản là làm con buôn.

Nhưng cô không ngờ là chị dâu Vương lại lặng lẽ trở thành người tiên phong.

Ở bên cạnh, Trịnh Quốc Thịnh nổi điên rồi, nhớ lại những lời lãnh đạo nói lúc nãy, gương mặt của ông ta trắng bệch.

Vừa rồi lãnh đạo nói gì? Nói rằng nếu gia đình có gặp chuyện khó khăn hãy báo cáo với cơ quan, đừng đi làm những chuyện không hay gây ảnh hưởng không tốt.

Ông ta không hiểu ra sao, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lãnh đạo thấy dáng vẻ của ông ta dường như không hề biết gì mới nói cho ông ta biết rằng vợ ông ta buôn bán hàng hóa trái phép ở bên ngoài bị lãnh đạo bắt được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-316.html.]

Đồng thời phê bình ông ta phải quan tâm đến người nhà nhiều hơn, chuyện lớn như vậy mà ông ta chẳng hay biết gì.

Lúc ấy Trịnh Quốc Thịnh chỉ cảm thấy mất hết thể diện, ông ta làm việc cẩn thận nhiều năm, chưa từng bị lãnh đạo phê bình, lại bị lãnh đạo nói vì người vợ ngu ngốc này.

“Tôi để bà thiếu ăn hay thiếu mặc à? Tiền lương hơn một trăm tệ mỗi tháng không đủ cho bà tiêu sao? Sao bà phải đi làm chuyện trái pháp luật thế?”

“Trái pháp luật gì? Không trái pháp luật đâu, bây giờ quốc gia đã không quản lý nữa rồi.” Vương Thúy Mai phản bác, nếu là trước đây bà ta không dám làm vậy đâu.

“Quốc gia không nói rõ là được phép tức là trái pháp luật.” Trịnh Quốc Thịnh phẫn nộ mắng: “Tôi nói cho bà biết, nếu bà hại tôi bị phạt lần nữa thì bà về quê luôn đi.”

“Từ ngày mai bà phải ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, không được đi đâu hết.”

Vương Thúy Mai biết mình đuối lý, không dám to tiếng: “Vậy sắp xếp cho tôi một công việc ở trong đội nhé?”

Vương Thúy Mai đã trải nghiệm cảm giác tự kiếm ra tiền, không muốn sống những ngày tháng phải xem sắc mặt người khác nữa.

Lúc ban đầu bà ta chỉ lấy một ít hàng hóa sau đó bán ở những nơi xa, sau khi bán xong sẽ đi ngay, có đôi khi bán rất nhanh, bán hết ngay trong một buổi sáng, buổi chiều không phải đi ra ngoài, mỗi tháng tiết kiệm được ba bốn mươi đồng.

Nhưng tháng 8 Hà Nam gặp nạn, nhà mẹ đẻ bà ta cũng bị ảnh hưởng, gửi thư vay tiền bà ta.

Bà ta đã theo quân bảy tám năm, từ trước đến nay nhà mẹ đẻ chưa bao giờ mở miệng xin tiền bà ta, e rằng lần này thật sự không gượng nổi nữa mới vay tiền bà ta.

Bao nhiêu năm không trở về, bà ta đã cảm thấy xấu hổ với cha mẹ, bây giờ gia đình gặp nạn, đương nhiên bà ta phải giúp. Lúc ấy bà ta dứt khoát gửi 100 đồng tiền về, nhưng bà ta không muốn dùng tiền lương của ông Trịnh, tránh bị ông ta nói là nâng đỡ nhà mẹ đẻ.

Sau đó bà ta bắt đầu lấy nhiều hàng hơn, một ngày chạy đến vài nơi muốn nhanh chóng kiếm lại 100 đồng.

Lần này, Vương Thúy Mai rất hưởng thụ.

Tuy chạy đến nhiều nơi có vất vả nhưng kiếm được rất nhiều tiền, hai tháng nay, mỗi tháng bà ta kiếm được bảy chục đồng, thậm chí cao hơn tiền lương của hầu hết các công nhân.

Trịnh Quốc Thịnh vốn định mắng mỏ rằng không có công việc, nhưng ông ta thấy trông dáng vẻ của Dương Thúy Mai, nếu ông ta nói thế chắc hai ngày nữa bà ta lại lén lút chạy đi nên nói: “Ngày mai tôi đi hỏi xem.”

Cứ ổn định tình hình trước, vấn đề sắp xếp trong bao lâu ông ta không thể quyết định.

Ông ta biết ngay mà, sao dạo gần đây người phụ nữ này vênh váo thế, hóa ra là kiếm được tiền.

“Bà làm bao lâu rồi?”

Vương Thúy Mai không dám nói bắt đầu từ tháng 6: “Từ khi nhà gặp nạn, em trai tôi gửi thư vay tiền, tôi muốn gửi tiền giúp đỡ bọn họ.”

Trịnh Quốc Thịnh gật đầu, vậy chưa lâu lắm, có lý do bất đắc dĩ, ông ta có thể giải thích với lãnh đạo.

Nhưng nghĩ lại khi nhà ông ta có chuyện, bọn họ không hề gửi thư vay tiền, nhà vợ lại rất tích cực, vừa xảy ra chuyện đã đòi tiền ông ta, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

“Số tiền bà gửi hàng ngày không đủ à? Sao có chuyện lại đòi tiền tôi? Rốt cuộc là bọn họ có chuyện hay tôi có chuyện thế?”

Vương Thúy Mai vừa nghe thấy câu này đã nổi giận: “Trịnh Quốc Thịnh, khi nói chuyện phải nhìn vào lương tâm. Tôi theo quân nhiều năm như thế, trù 20 đồng tiền gửi về nhà mẹ đẻ dịp tết hàng năm thì chưa từng gửi cho bọn họ một xu nào cả.”

Nhà ông không cần viết thư vay tiền bởi vì tiền nhà mình đều bị người nhà ông cướp sạch rồi.”
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 317



“Tôi đã nói mà, bảo sao những người họ hàng đó mượn tiền không trả, thì ra là rơi vào tay bố mẹ ông hết. Sao da mặt của bố mẹ ông dày thế? 870 đồng tiền chứ không phải 87 đồng, sao bọn họ lại lặng lẽ lủi mất thế chứ?”

Sau khi tính toán thu chi tiền lương của Trịnh Quốc Thịnh, Vương Thúy Mai càng nghĩ càng bực, bà ta nhờ con trai viết thư giúp bà ta gửi cho những người họ hàng đã từng mượn tiền thúc giục bọn họ trả tiền.

Kết quả, ngoài những người chưa trả hết ra, hầu hết mọi người đều nói đã đưa tiền cho cha mẹ Trịnh Quốc Thịnh rồi, còn có vài người hỏi chuyện là thế nào.

Cha mẹ Trịnh Quốc Thịnh bị chuyện này làm mất mặt, cố ý gửi thư mắng Trịnh Quốc Thịnh một trận.

Trịnh Quốc Thịnh cũng không thích kiểu cha mẹ tham tiền này. Mỗi tháng ông ta đều gửi tiền về, cha mẹ không cần ăn chặn số tiền đó, cho dù muốn lấy cũng phải nói cho ông ta biết, không thể lặng lẽ ăn chặn thế được.

Cách làm này không đúng thật.

Nhưng ông ta kiêu ngạo với Vương Thúy Mai đã quen rồi, dù sao cha mẹ vẫn là cha mẹ, dù thế nào cũng không thể chịu thua trước mặt bà ta.

Sau khi trở về ông ta nổi giận với Vương Thúy Mai nói bà ta không nên viết thư giục nợ, ông ta đã biết việc những người đó đưa tiền cho cha mẹ từ lâu rồi, ông ta là người bảo bọn họ cầm tiền.

Vương Thúy Mai rất hiểu người nhà họ Trịnh, đương nhiên không tin lời Trịnh Quốc Thịnh, bây giờ nhắc đến chuyện này nhân tiện khơi lại chuyện cũ.

Trịnh Quốc Thịnh tức đến mức nói giọng địa phương: “Tôi đã nói rồi mà, là tôi nói cha mẹ giữ số tiền đó.”

Vương Thúy Mai cười lạnh: “Ông tưởng tôi tin chắc? Tính tình hai ông bà thế nào ông cũng hiểu mà.”

Trước khi theo quân, bà ta đã sống ở nhà họ Trịnh bốn năm, trước đây chị có một mình phải chịu rất nhiều tủi nhục, sau khi sinh đứa con trai lớn mới khá hơn chút.

Bà ta sợ Trịnh Quốc Thịnh đuổi bà ta về quê cũng vì hai ông bà kia không dễ sống chung.

Trịnh Quốc Thịnh tức giận nhưng việc này là ông ta sai thật, ông ta chỉ hừ một cái rồi xách cặp da bỏ đi.

Vương Thúy Mai thấy ông ta bỏ đi thì bĩu môi.

Đã bao nhiêu tuổi rồi mà động tí là bỏ nhà đi?

Ngày tiếp theo, có lẽ Trịnh Quốc Thịnh sợ Vương Thúy Mai chạy ra ngoài nên quay về nhà ăn cơm trưa. Bình thường ông ta hay ăn cơm ở nhà ăn quân đội.

Trịnh Quốc Thịnh thấy bữa trưa Vương Thúy mai không chỉ rán trứng mà còn đến nhà ăn gọi hai món thịt, thả tóp mỡ xào với rau xanh, món chính không phải khoai lang mà là cơm thì nhướng mày, xem ra bà ta kiếm được rất nhiều tiền.

Nếu không theo cái tính tiết kiệm của bà ta, lúc ông ta không có ở nhà không thể ăn ngon như vậy đâu.

Lúc ăn cơm, Trịnh Quốc Thịnh hỏi: “Bà làm công việc kia mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền?”

Vương Thúy Mai: “Tôi không quen, chỉ lấy hàng của người khác, chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, một tháng kiếm được hai mươi ba mươi đồng.”

Trịnh Quốc Thịnh không tin lắm nhưng nghĩ Vương Thúy Mai chẳng có kỹ năng gì, kiếm được hai ba mươi đồng là giỏi lắm rồi.

“Vậy sao buổi trưa bà ăn ngon thế này?”

Vương Thúy Mai lườm ông ta: “Chỉ có mình ông được ăn cơm ngon rượu say, không cho phụ nữ chúng tôi ăn ngon à?”

“Đương nhiên chúng tôi cũng muốn được ăn ngon, nếu không chút tiền kiếm được sẽ rơi vào túi người khác hết. Nào, con trai lớn, nhóc hai, thằng ba ăn nhiều hơn đi, sau này cứ cách một ngày mẹ sẽ mua thịt cho các con ăn.” Sau khi nói xong Vương Thúy Mai gắp trứng gà và thịt vào bát của ba đứa nhỏ.

Trịnh Quốc Thịnh nghẹn họng, người phụ nữ này như thùng thuốc s.ú.n.g ý, ông ta nói một câu bà ta đáp lại ông ta mười câu.

Sau khi cơm nước xong, Vương Thúy Mai lại hỏi: “Ông đã nói với bộ hậu cần chuyện sắp xếp công việc chưa?”

Trịnh Quốc Thịnh trả lời qua loa: “Nói rồi.”

“Vậy có nói khi nào xếp xong không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-317.html.]

“Tôi biết đâu được, có công việc bọn họ sẽ sắp xếp.”

“Tôi nói ông nghe này, ông phải dí thật gấp nhé, nếu không khi có công việc bọn họ sẽ xếp cho người khác mất, chẳng biết phải đợi đến khi nào đâu.”

Trịnh Quốc Thịnh vốn định ngủ trưa ở nhà, thấy Vương Thúy Mai bám chặt, sợ bà ta nhìn ra manh mối nên lấy cớ đơn vị có việc, xách cặp da đến đơn vị nghỉ ngơi.

Vương Thúy Mai đợi gần một tháng, đã tháng 11 rồi nhưng vẫn không có thông báo nào về công việc. Bà ta đã hỏi Trịnh Quốc Thịnh và nhận được câu trả lời là hiện tại không còn vị trí làm việc nào nữa.

Vương Thúy Mai cũng biết hiện giờ khó tìm việc cho nên cũng không đến hỏi bộ phận hậu cần, nếu đến hỏi thường xuyên cũng không phải chuyện tốt. Trong lòng bà ta thầm nghĩ nếu hai tháng nữa mà không tìm được việc thì sẽ lại lén lấy hàng hóa đi bán, có lẽ khi đó người khác sẽ không chú ý đến nữa.

Đến lúc ấy không lấy nhiều như vậy, bán ít đi một chút, cố gắng bán hết trong một buổi sáng, như vậy sẽ không khiến người khác chú ý là còn có thể kiếm được thêm ít tiền.

Hôm nay Vương Thúy Mai đi lấy thức ăn ở nhà ăn thì nghe thấy hai nhân viên múc cơm đang nói chuyện. Một người trong đó nói tháng sau chồng mình sẽ được điều đến Hải Nam làm việc, cô ta cũng muốn được điều đi theo.

Trong lòng Vương Thúy Mai vui vẻ, nếu người này được điều đi rồi thì vị trí làm việc sẽ bị trống, như vậy bà ta có thể vào thay thế.

Vương Thúy Mai cố ý đến lấy đồ ăn ở cửa sổ đó, muốn xác nhận lại lần nữa.

Buổi tối, khi Trịnh Quốc Thịnh trở về thì Vương Thúy Mai cố ý dặn dò ông ta, bảo ông ta chú ý đến chuyện này, đừng bỏ lỡ cơ hội lần nữa.

Mặc dù công việc ở nhà ăn không có tiền lương cao, chỉ được 24 tệ, nhưng làm ở đó được bao ăn cho nên tính ra cũng tiết kiệm được một khoản ăn uống. Chủ yếu là công việc vừa an toàn lại vừa ổn định. Tuy rằng làm bán hàng trung gian kiếm được nhiều tiền, nhưng suy cho cùng vẫn là bất hợp pháp, lỡ như ngày nào đó nhà nước siết chặt quản lý, bị bắt thì toi đời.

Với tính nết của lão Trịnh kia, có lẽ sẽ đòi ly hôn với bà ta.

Nhưng mãi đến đầu tháng 12, Vương Thúy Mai cũng không nhận được thông báo công việc nào. Hỏi Trịnh Quốc Thịnh thì ông ta cứ ấp a ấp úng nói bộ phận hậu cần còn chưa sắp xếp.

Vương Thúy Mai đã sống với Trịnh Quốc Thịnh lâu như vậy, nhìn dáng vẻ này là biết ngay ông ta đang nói dối.

Hôm sau bà ta đến nhà ăn nhìn thử thì quả nhiên vị trí kia đã bị một cô vợ nhỏ trẻ tuổi hơn chiếm được.

Vương Thúy Mai biết cô vợ nhỏ trẻ tuổi này, theo quân còn muộn hơn một chút so với Tô Mạt, cấp bậc của chồng người này cũng chỉ là đoàn trưởng.

Dù so về thời gian theo quân hay cấp bậc của chồng thì đều phải ưu tiên cho bà ta mới đúng.

Vương Thúy Mai vô cùng tức giận, đi thẳng đến bộ phận hậu cần hỏi cho ra lẽ.

Hỏi ra thì mới biết, Vương Thúy Mai tức đến nỗi run rẩy cả người.

Hóa ra bộ phận hậu cần đã định sắp xếp công việc này cho Vương Thúy Mai, cũng đã nói với Trịnh Quốc Thịnh.

Nhưng chồng của cô vợ nhỏ trẻ tuổi kia đến tìm Trịnh Quốc Thịnh, nói nhà hắn đang khó khăn, mẹ bệnh nặng cần tiền chữa, hắn hỏi Trịnh Quốc Thịnh có thể nhường cơ hội làm việc này cho vợ mình không.

Ở bộ đội, Trịnh Quốc Thịnh có tiếng là người hiền lành, luôn quan tâm cấp dưới. Ông ta cảm thấy người ta đã đến tận nơi cầu xin mình mà không cho thì không được, cho nên đã đi đến bộ phận hậu cần với chồng của cô vợ nhỏ kia, chuyển đổi công việc.

Đây đã không phải lần đầu tiên!

Lão Trịnh này, vì thanh danh và mặt mũi của anh ta mà năm lần bảy lượt hy sinh Vương Thúy Mai!

Vương Thúy Mai nổi giận đùng đùng đi đến văn phòng của Trịnh Quốc Thịnh, chuẩn bị cãi nhau với anh ta. Nhưng đi một hồi, tâm trạng bà ta lại đột nhiên bình tĩnh lại.

Bỏ đi, ồn ào với ông ta như vậy, người thiệt thòi chỉ là bản thân. Người khác sẽ nghĩ rằng bà ta giống như một người đàn bà đanh đá, đến khi đó lại gánh thêm tiếng xấu.

Dù sao ai mà không biết tham mưu Trịnh là người tốt chứ?

Lão Trịnh thích sĩ diện như thế thì cứ cho ông ta chút thể diện đi, còn bà ta thì cứ sống cuộc sống của mình, kiếm tiền phần mình.

Không ai can thiệp vào chuyện của ai.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 318



Trịnh Quốc Thịnh cũng nghe nói Vương Thúy Mai đã đến bộ phận hậu cần, cũng đoán trước bà ta sẽ đến chỗ mình quậy nên trong đầu đã chuẩn bị sẵn một đống câu nói đạo lý. Chỉ chờ Vương Thúy Mai đến là dạy dỗ một trận.

Nhưng ông ta chờ đến khi tan làm rồi cũng không thấy Vương Thúy Mai tới, nghĩ thầm chẳng lẽ mụ già này đổi tính đổi nết? Hay là đợi khi về nhà mới cho ông ta một trận?

Trên đường trở về, trong lòng Trịnh Quốc Thịnh thấp thỏm không yên.

Kết quả khi về đến nhà, trong nhà vẫn gió êm sóng lặng. Vương Thúy Mai còn nấu một bàn đồ ăn ngon, không có dáng vẻ gì là đang cố nén cơn tức.

Sau khi ăn cơm xong, Trịnh Quốc Thịnh giải thích với Vương Thúy Mai: “Mẹ của người đó bị bệnh nên đang cần tiền gấp, trong nhà còn khó khăn. Tôi thấy tiền lương của tôi cũng đủ nuôi cả nhà nên đem công việc nhường cho người đó trước.”

“Lần sau có cơ hội thì tôi lại xin cho bà.”

“Được rồi.” Vương Thúy Mai đáp lại một câu, không để ý đến Trịnh Quốc Thịnh nữa. Sau khi bà ta dọn dẹp xong thì xem TV.

Trịnh Quốc Thịnh đã chuẩn bị sẵn một bụng chữ trong lòng, bây giờ lại không để làm gì, chỉ cảm giác như đ.ấ.m vào mớ bông.

Ngày hôm sau, Vương Thúy Mai dậy sớm nấu cơm sau đó dắt xe đạp ra ngoài.

Hôm qua bà ta đã tìm Tiểu Hoàng, sáng sớm hôm nay sẽ đi lấy hàng cùng.

Làm bán hàng trung gian cũng có con đường của bán hàng trung gian. Họ nghe nói cấp trên cố ý làm thể chế bất đồng kinh tế ở Quảng Đông, bây giờ dù ra sao cũng muốn nhìn xem có hiệu quả không.

Nếu cấp trên cố tình buông lỏng thì sẽ không bị bắt, họ cũng to gan hơn, cũng không loại bỏ Vương Thúy Mai đi lấy hàng.

Dù sao bà ta cũng đã bán được vài tháng, lượng tiêu thụ vô cùng ổn định.

Nơi lấy hàng hóa là ở gần một thôn, cổng thôn có người canh gác. Vương Thúy Mai đi theo Tiểu Hoàng tới kho hàng nằm ở phía sau nhà thờ tổ của thôn, nơi đó đang bày rất nhiều hàng hóa. Các loại mặt hàng đa dạng không kém hơn so với trong hợp tác xã mua bán.

Đây là lần đầu tiên Vương Thúy Mai đến đây, trong lòng rất hồi hộp, bà ta chọn một vài mặt hàng nghĩ sẽ bán chạy rồi giao tiền, sau đó nhanh chóng rời đi.

Tuy rằng Trịnh Quốc Thịnh ít khi quan tâm đến chuyện nhà, nhưng Vương Thúy Mai liên tiếp mấy ngày đều đi sớm về trễ, sao ông ta có thể không biết bà ta lại bắt đầu bán hàng trung gian trở lại. Trịnh Quốc Thịnh tức giận đến nỗi đập vỡ vài cái chén, bọn nhỏ cũng sợ đến mức bật khóc.

“Vương Thúy Mai, tôi nói cho bà biết, nếu bà lại làm việc này thì chúng ta ly hôn.”

“Ly hôn thì ly hôn.” Vương Thúy Mai bĩu môi.

Mấy ngày nay bà ta đã suy nghĩ rất nhiều, lão Trịnh là một người sĩ diện, chắc là ông ta sẽ không dám thật sự ly hôn với bà ta. Mà cho dù có ly hôn thật thì bà ta cũng không sợ.

Hiện giờ đã là thời đại mới, ly hôn cũng được, phụ nữ cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời.

Bà ta bán hàng quen biết được một bà chị, sau khi ly hôn vẫn sống rất tốt. Bà chị đó nói đúng, người đàn ông mà không suy nghĩ cho gia đình thì không có cũng được.

Trịnh Quốc Thịnh không ngờ là Vương Thúy Mai lại kiên quyết như vậy, ông ta nghẹn họng không biết nói gì. Một lúc lâu sau, ông ta mới nói: “Cho dù bà không nghĩ cho tôi thì cũng phải nghĩ đến tương lai của con chứ? Bà làm vậy, lỡ như bị bắt được thì sẽ có tiền án. Sau này bọn nhỏ muốn vào quân đội hay thi công chức nhà nước cũng không được thông qua.”

“Sẽ không, bây giờ đã có rất nhiều người bán, quốc gian cũng mặc lệ.” Khí thế phản đối của Vương Thúy Mai đã yếu đi một chút. Bà ta có thể không quan tâm đến lão Trịnh, nhưng đúng thật không thể không nghĩ cho con mình được.

“Sao tôi nói vậy rồi mà bà vẫn không hiểu? Bà cho rằng bây giờ quốc gia mặc kệ thì tức là không để ý đến sao? Nếu tương lai nhà nước lại siết chặt quản lý lần nữa thì những người làm việc đó như bà ngoi đầu lên là bị bắt ngay, tất cả đều chạy không thoát đâu.”

Vương Thúy Mai nghe Trịnh Quốc Thịnh nói vậy thì hơi hoảng hốt, dù sao bà ta cũng là người ít học, phần lớn những gì bà ta biết là do nghe người khác nói.

Những câu nói của lão Trịnh cũng không phải là không có lý.

Dù sao cũng có câu tục ngữ thả dây câu dài, câu con cá lớn.

Thoáng chốc, Vương Thúy Mai như quả bóng bị xì hơi, cả người ủ rũ không có tinh thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-318.html.]

Bà ta chỉ muốn kiếm chút tiền thôi mà, sao lại khó khăn như vậy?

Hôm sau, Vương Thúy Mai không đi lấy hàng nữa, lại ngoan ngoãn ở trong nhà làm nội trợ.

Chỉ là cả người như không có sức sống nào, tràn đầy u sầu.

Cuối tháng 12, tỉnh Quảng Đông đón một luồng không khí lạnh cực mạnh, nhiệt độ trung bình hạ thấp đến mức âm bốn năm độ. Nếu so với Quảng Châu có nhiệt độ không khí trung bình vào mùa đông chỉ khoảng mười mấy độ mà nói, đã là thời tiết khắc nghiệt vài chục năm khó gặp.

Toàn bộ bầu trời đều chỉ có một màu xám xịt, còn thường xuyên đổ những trận gió tuyết nhỏ.

Vào sáng sớm, trên mặt đất kết một tầng băng rất dày, mặt đường ở nhiều khu vực đã bị đóng băng, giao thông công cộng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Có thể thường xuyên nhìn thấy cảnh người đi xe đạp bị té ngã.

Xung quanh công xã gieo trồng rau củ, phần lớn đều đã c.h.ế.t do thời tiết giá lạnh, gây ra thiệt hại kinh tế rất lớn. Những thành thị nhờ tỉnh Quảng Đông cung cấp rau củ vào mùa đông càng bị tổn thất nặng nề hơn, đến nỗi thiếu thốn đồ ăn.

Quảng Châu còn nặng về phong tục tập quán, nhiều người già ở các nơi thấy như vậy thì cứ nói mãi đây là ông trời cảnh báo trước, có lẽ sang năm sẽ không được suôn sẻ tốt đẹp.

Cứ như vậy, trong quá trình phòng chống thiên tai băng giá thì Quảng Châu đã chào đón năm 1976.

Đầu tháng 1, có tin dữ truyền đến, người tận tâm cống hiến hết mình vì đất nước đã vĩnh viễn rời khỏi chúng ta.

Trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi đều vang lên tiếng khóc thương.

Phố Trường An dài mười dặm, hàng triệu người dân rưng rưng tiễn đưa.

Ông không có con cái, nhưng lại là cha mẹ của hàng tỉ nhân dân; ông không có mộ bia, nhưng là tượng đài bất hủ trong lòng mọi người.

Nhân dân trên khắp cả nước đều vô cùng tiếc thương, Nhân dân Quảng Châu thì cũng đổ về quảng trường để đưa tang cho vị vĩ nhân trong lòng họ.

Bởi vì họ biết, nếu không nhờ có ông ấy cố gắng duy trì, hội chợ xuất khẩu sẽ không thể diễn ra thuận lợi như vậy, kinh tế Quảng Châu cũng sẽ không phát triển tốt như bây giờ.

Vĩ nhân qua đời khiến cho tâm trạng của mọi người đều trầm xuống. Tết Âm Lịch năm nay, cả nước bớt đi những hoạt động chúc mừng.

Những người tham gia vào chính trị cũng lo lắng rằng liệu phong trào sắp kết thúc có tái diễn trở lại hay không.

Trong nỗi lo lắng như vậy, một thông tin được tuyên bố giống như lưỡi d.a.o sắc bén phá vỡ sương mù, để mọi người thấy được ánh bình minh thắng lợi.

Ngày 3 tháng 2, mùng bốn của năm mới, ngày đầu tiên đi làm lại, tờ [Nhật báo Nhân dân] đăng thông báo lên trang nhất, tuyên bố thi đại học sắp được khôi phục. Đồng thời, đài phát thanh và TV cũng liên tục đưa tin về thông báo này.

Trong nháy mắt, tin này đã được lan truyền rộng khắp trên cả nước, thanh niên trí thức các nơi rối rít báo tin cho bạn bè, vui sướng đến bật khóc.

Thời gian tổ chức thi đại học được quyết định từ ngày 20 tháng 7 đến ngày 22 tháng 7.

Những đối tượng có thể tham gia gồm: Công dân; nông dân; những thanh niên trí thức ở trên núi, ở làng hoặc đã về quê; quân nhân giải ngũ; cán bộ thuộc khóa này và học sinh tốt nghiệp trung học.

So với lúc trước, sau khi tuyên bố chỉ cho hơn một tháng để chuẩn bị thì lần này mọi người đã có nhiều thời gian để ôn tập hơn.

Đồng thời, vì để tạo thuận lợi cho các học sinh ôn luyện, chính phủ còn tái bản bộ sách [Tự học Toán Lý Hóa]. Trong khoảng thời gian ngắn, giá giấy bị đẩy lên cao, người người nhà nhà đổ xô đi mua tài liệu sách vở.

Để giảm bớt áp lực cho trung ương, các tỉnh còn kêu gọi những giáo viên giỏi biên soạn đề cương ôn tập và đề luyện tập, hỗ trợ cho học sinh tỉnh mình.

Vì là chỗ quen biết nên Tô Mạt và Lục Tiểu Lan đã được Trương Chấn cho những tài liệu ôn tập từ trước.

Lần này mọi người có đầy đủ thời gian ôn tập, Tô Mạt cũng không dám chủ quan, nhiều người rất có năng lực, đừng để đến lúc quan trọng lại lật thuyền trong mương.

Nhưng Tô Mạt đang gặp khó trong việc lựa chọn trường học để thi vào.

Nếu không theo quân đến Quảng Châu, chắc chắn cô sẽ không chút do dự mà báo danh vào Đại học Thanh Hoa, nhưng hiện giờ cô phải cân nhắc lại lần nữa.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 319



Thứ nhất, Lục Trường Chinh và bọn nhỏ đều ở Quảng Châu. Nếu chỉ có Lục Trường Chinh thì khi cô đi học còn có thể đưa đám trẻ đến Bắc Kinh. Nhưng Tư lệnh Hứa rất coi trọng hai đứa trẻ, cách vài ngày sẽ có lớp học, chắc chắn không thể rời khỏi Quảng Châu. Nhưng bảo Tô Mạt bỏ chồng bỏ con để một mình đến Bắc Kinh thì cô không nỡ.

Thứ hai, dựa vào tình hình trước mắt mà suy đoán, có lẽ tỉnh Quảng Đông vẫn là nơi tiên phong mở cửa cải cách. Không lâu nữa sẽ đến thời đại “Đông tây nam bắc trung, phát tài ở Quảng Đông.” Nếu lúc này mà rời khỏi Quảng Châu để đến nơi khác, đến với người muốn gia nhập vào thương trường như cô mà nói là một chuyện không khôn ngoan.

Thứ ba, Tô Mạt đã ở Quảng Châu ngần ấy năm, cũng có chút quan hệ. Có câu nói người đi trà lạnh, nếu cô rời khỏi đây vài năm thì sẽ có những mối quan hệ dần phai nhạt.

Cuối cùng, Tô Mạt quyết định vẫn ở lại Quảng Châu, báo danh vào trường đại học tốt nhất Quảng Châu. Đến lúc đó cô sẽ vừa học vừa buôn bán, cũng không bỏ lỡ mất thời cơ.

Tô Mạt dốc hết sức lực, trong vòng ba tháng đã phiên dịch xong hết phần còn lại của tiểu thuyết. Khi làm xong thì cũng sắp có hội chợ mùa xuân, cô phải hoàn toàn tập trung vào việc ôn luyện.

Quyển tiểu thuyết này có 800.000 chữ, lúc Tô Mạt ở thôn Lục Gia đã phiên dịch được 200.000 chữ, còn lại 600.000 chữ đã dịch xong trong bốn tháng này.

Lần này tòa báo đưa phí phiên dịch là 5 tệ một ngàn chữ, không quá năm tháng, Tô Mạt đã kiếm được 2935 tệ. Nhưng Tô Mạt cũng không nói với ai khác mà yên lặng cất tiền đi, để dành sau này làm tiền vốn.

Sau khi tin tức khôi phục thi đại học được công bố, Lục Tiểu Lan đã viết thư gửi về, nói với người nhà chuyện cô ấy và Tô Mạt chuẩn bị thi đại học.

Lục Thanh An vô cùng vui vẻ, trước đây ông ấy vẫn luôn nuối tiếc vì chuyện Lục Trường Chi không đi học đại học. Bây giờ trong nhà có chị dâu em chồng đều có thể thi đậu, nhà họ Lục họ coi như có sinh viên rồi.

Nghe người ta nói hạch đào bổ não, hai vợ chồng Lục Thanh An không những đi đổi ở đại đội nhà mình mà còn đi đổi rất nhiều với đại đội bên cạnh, đổi được bốn năm bao tải đều chuẩn bị gửi lên Quảng Châu.

Nhiều đồ như vậy, nếu gửi qua bưu điện thì sẽ tốn khá nhiều tiền. Vậy nên Lục Thanh An đã đi tìm Đào Bồi Thắng nhờ anh ta giúp, vận chuyển bằng xe lửa đến đó. Năm ngoái, thằng ba gửi hai bao lương thực đặc biệt về, cũng là nhờ Đào Bồi Thắng giúp vận chuyển bằng xe lửa.

Đào Bồi Thắng thấy Lục Thanh An định gửi nhiều bao hạch đào đi Quảng Châu như vậy, nói là vì giúp bổ não cho hai người Tô Mạt nên anh ta cũng xin một túi.

Vì thi đại học nên trong khoảng thời gian này, Mã Tiểu Quyên cũng đang chạy nước rút. Ban ngày dạy học còn ban đêm thức khuya ôn tập, cô ta còn đang mang thai nữa cho nên Đào Bồi Thắng rất lo lắng.

Nếu hạch đào có thể bổ não thì xin về cho vợ nhiều một chút. Anh ta không giúp được gì nhiều, cũng chỉ biết quan tâm vài chuyện nhỏ.

Sau khi Tô Mạt nhìn thấy Lục Trường Chinh đến nhà ga lấy về bốn bao tải hạch đào lớn thì cũng dở khóc dở cười. Nhưng mà thấy cha mẹ chồng đã quan tâm như vậy, cô cũng biết ơn trong lòng.

Tô Mạt tặng một ít cho cha mẹ, ông nội Trương và Tư lệnh Hứa. Phần còn lại cất trong nhà để cho hai đứa nhóc và Lục Tiểu Lan ăn.

Mặc dù hạch đào không thể bổ não, nhưng có rất nhiều dinh dưỡng, còn có thể bổ sung canxi, để trẻ con và người già ăn thường xuyên thì rất tốt cho sức khỏe.

Hội chợ mùa xuân năm nay diễn ra vô cùng thuận lợi, thương nhân nước ngoài đến đây nhiều hơn so với năm trước, doanh thu lại đột phá kỷ lục mới.

Sau khi hội chợ mùa xuân kết thúc, Tô Mạt bắt đầu giai đoạn ôn tập chạy nước rút.

Đến tháng 5, Lục Tiểu Lan quyết định từ chức, coi như đã đập nồi dìm thuyền, không thành công thì thành nhân.

Tháng 6 là thời điểm đăng ký nguyện vọng, Lục Tiểu Lan vẫn luôn suy nghĩ mãi, cuối cùng lựa chọn báo danh vào Học viện Sư phạm Cáp Nhĩ Tân.

Hai đứa trẻ đã lớn khôn, vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn nghe lời, không cần cô ấy ở bên cạnh cũng được. Dù sao tỉnh Hắc Giang cũng là quê hương của cô ấy, cha mẹ đều ở đó, mấy năm nay cô ấy đã không thể báo hiếu cho họ.

Nếu có thể thi đậu, vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè cô ấy sẽ có thể về nhà chăm sóc cha mẹ. Nếu thi không đậu thì cô ấy cũng chuẩn bị về nhà, sau khi trở về kiếm một công việc gì đó làm cũng tốt.

Thời thế hiện nay đang càng ngày càng tốt đẹp, nghe chị dâu ba nói có lẽ không lâu nữa nhà nước sẽ cho phép tư nhân buôn bán. Nếu không thi đậu, cô ấy sẽ trở về nhà làm nông trước, chờ đến khi tư nhân được phép buôn bán rồi thì sẽ tự học kinh doanh, làm chút buôn bán nhỏ.

Tháng 7, kỳ thi tuyển sinh đại học đã được tổ chức như dự kiến.

Lục Trường Chinh cố ý nghỉ ba ngày, đến quân đội mượn xe để đưa Tô Mạt đi thi.

Trường của Lục Tiểu Lan khá xa nên Tô Mạt nhờ Lục Trường Chinh đặt phòng ở khách sạn gần trường thi, để cô ấy ở đó không cần đi lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-319.html.]

Về việc ăn uống thì đến chỗ Trương Chấn, trường thi của Lục Tiểu Lan rất gần thư viện, Tiểu Đinh cũng tham gia thi đại học, đúng lúc thi chung trường với Lục Tiểu Lan, thi xong hai người có thể cùng nhau quay về.

Sau khi hai vợ chồng Tô Đình Khiêm nghỉ hè đã đến viện gia chúc giúp con gái trông hai cháu ngoại, để Tô Mạt và Lục Tiểu Lan có thể yên tâm ôn bài, ông bà chăm chỉ nấu ăn để cho hai thí sinh bồi bổ cơ thể.

Sáng ngày 20, 8:30 ~ 10:30 thi ngữ văn.

Bài thi không quá khó, mọi người có đủ thời gian chuẩn bị, có lẽ thi không tệ lắm. Dù sao trong lớp Tô Mạt không có trường hợp nào có sắc mặt tái nhợt hay khóc lóc thảm thiết khi nhìn bài thi.

Tô Mạt không nộp bài thi trước mà kiên trì chờ đến giây phút cuối cùng.

Lúc đi ra, Lục Trường Chinh đã đứng chờ ở cổng.

Có rất nhiều thanh niên trí thức từ các xã ngoại thành đến thi, nhìn thấy Tô Mạt được xe quân sự đưa đón đều rất ghen tị.

Thật sự khiến người khác tức chết, bọn họ đến đây thi, năm sáu người ngủ chung một phòng khách sạn rất nóng nực. Còn người ta có xe quân sự đón đưa, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của cô, có lẽ là con gái của một sĩ quan lớn.

“Vợ ơi, thế nào rồi?” Sau khi lên xe, Lục Trường Chinh hỏi.

Tô Mạt mỉm cười: “Cũng không tệ.”

Lục Trường Chinh nhếch miệng cười: “Xem ra nhà họ Lục chúng ta sắp có sinh viên đại học.”

Khi về đến nhà, Mạc Ngọc Dung đã nấu ăn xong, để Tô Mạt nhanh chóng ăn rồi nghỉ ngơi.

Trong lúc ăn, Tô Đình Khiêm muốn nói lại thôi, ông muốn hỏi Tô Mạt thi như thế nào, nhưng sợ ảnh hưởng đến con.

Tô Mạt thấy ông như vậy liền nói: “Đề thi sáng nay không quá khó, con cảm thấy con thi khá tốt.”

Lúc này Tô Đình Khiêm mới yên lòng, mặc dù từ nhỏ thành tích của con gái không tồi, nhưng dù sao đã tốt nghiệp nhiều năm, trong khoảng thời gian ôn tập, buổi sáng còn phải đi làm.

Buổi chiều, hai giờ đến bốn giờ thi vật lý, hóa học hoặc lịch sử và địa lý.

Tô Mạt thi vật lý và hóa học, vốn dĩ cô giỏi khoa học tự nhiên, câu hỏi thật sự không khó, rất nhanh đã làm xong, Tô Mạt kiểm tra hai lần, chắc chắn không có vấn đề gì mới nộp bài.

Có nhiều người đau khổ ngồi cắn bút, thấy Tô Mạt nộp bài, không khỏi lo lắng, nghĩ rằng thời gian sắp hết, cho đến khi thầy giám thị nhắc nhở còn hơn nửa tiếng, lúc này bọn họ mới thoáng yên tâm.

Ngày 21, buổi sáng thi toán học, buổi chiều thi chính trị.

Hai môn này đối với Tô Mạt cũng không khó, cô thi rất tốt.

Sau khi Lục Trường Chinh đón Tô Mạt lại đến khách sạn đón Lục Tiểu Lan, hai người hỏi Lục Tiểu Lan, cô ấy nói không có vấn đề gì, hầu hết câu hỏi cô ấy đều trả lời được.

Ngày 22 là bài kiểm tra bổ sung, Lục Tiểu Lan không đăng ký bài kiểm tra bổ sung nên không cần thi, buổi chiều Tô Mạt phải làm thêm một bài kiểm tra tiếng Anh.

Sau khi thi xong, Tô Mạt, Lục Tiểu Lan và những người thi đại học trong viện gia chúc cùng nhau kiểm tra đáp án, ước lượng điểm số.

Các đề thi đại học chưa thống nhất trên cả nước, có nhiều tỉnh tự ra đề thi, bài thi của tỉnh Quảng Đông do bộ giáo dục tỉnh Quảng Đông ra.

Mỗi môn học có tối đa 100 điểm, tổng cộng 400 điểm, không có câu hỏi phụ.

Điểm của Lục Tiểu Lan khoảng 323, cô ấy đăng ký chuyên ngành học viện sư phạm, nếu dựa theo số điểm này có lẽ sẽ ổn.

Tô Mạt tự tính điểm toán học, vật lý và hóa học một chút, rất có thể đạt điểm tối đa, ngữ văn và chính trị không mắc lỗi nhiều, cô cảm thấy bốn môn có thể khoảng 378 điểm, tiếng anh ít nhất cũng được 90 điểm, với số điểm này đăng ký trường đứng đầu ở tỉnh Quảng Đông vẫn ổn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back