Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 310



Sau khi về đến nhà, Vương Thúy Mai không thể kìm nén được nữa, bà ta lau nước mắt.

Lau nước mắt xong, bà ta lại đi tới nơi bà ta giấu tiền rồi lấy tiền ra đếm, còn lại một trăm hai mươi ba tệ. Trong hai tháng này, bà ta không gửi tiền về quê, không cho lão Trịnh tiền tiêu vặt thì có thể sống sót.

Vương Thúy Mai thấy thời gian không còn sớm thì đi nấu ăn, trong thùng gạo đã không còn nhiều gạo mà khoai lang còn khá nhiều. Giữa trưa, Vương Thúy Mai hấp khoai lang, sau đó xào hai dĩa cải thìa.

Bọn nhỏ đi chơi về thấy phải ăn khoai lang thì hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ không đi mua đồ ăn sao ạ? Tại sao lại ăn khoai lang?”

“Cha con đã đưa tiền lương cho chú họ cưới vợ, nhà mình hết tiền rồi, sau này phải tiết kiệm, phải ăn khoai lang.” Bà ta không định che giấu cho lão Trịnh, bà ta nói cho bọn trẻ biết mọi chuyện ông ta làm.

Ba đứa nhỏ nghe vậy thì k** r*n.

Ban đêm, Trịnh Quốc Thịnh về nhà thấy trên bàn cơm chỉ có cải thìa cằn và một chậu khoai lang to, trong nháy mắt ông ta hết muốn ăn.

“Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần, xào cải thìa thì bỏ thêm chút dầu, mỗi ngày bà đều bủn xỉn mà tôi chưa thấy bà tiết kiệm được bao nhiêu tiền.”

Vương Thúy Mai liếc ông ta: “Không có tiền mua dầu.”

“Bà có tiền mua TV mà sao không có tiền mua dầu?”

“Tôi đã dùng hết tiền để mua TV nên đợi lĩnh lương tháng này để sống qua ngày, ông đã ứng trước tiền lương, chúng ta phải sống như thế nào trong hai tháng này.”

Trịnh Quốc Thịnh nổi giận: “Mỗi tháng tôi có hơn trăm tệ tiền lương, tôi chỉ cho em họ mượn hai trăm tệ thôi mà sao lại không sống nổi? Bà tới đây theo quân c*̃ng đã bảy tám năm, dù gì với nhiều năm như vậy thì bà có thể để dành xấp xỉ một nghìn tệ. Tiền đâu? Đi đâu rồi? Thành tiền trợ cấp cho mẹ đẻ bà rồi à?”

Vương Thúy Mai nổi cáu: “Nhà mẹ đẻ tôi không dám chiếm tiện nghi như thế này, tiền đi đâu sao? Đi cho họ hàng mượn rồi đấy! Buổi chiều tôi vừa tính toán, những năm gần đây số tiền cho họ hàng là tám trăm bảy mươi tệ, cộng thêm hai trăm tệ em họ mượn, tổng cộng hơn một ngàn tệ mà không có ai trả.”

“Vậy mà ông cho rằng tiền lương chúng ta rất cao? Một tháng được một trăm hai mươi bảy tệ, mỗi tháng phải gửi cho cha mẹ ông hai mươi tệ, ông vừa hút thuốc lại uống rượu thì mỗi tháng đã tốn ba mươi tệ tiêu vặt, như vậy đã trừ đi năm mươi tệ.”

“Còn lại bảy mươi bảy tệ để nuôi năm miệng ăn, còn phải chiêu đãi cấp dưới thỉnh thoảng tới ăn một bữa, như vậy đã chi nhiều chưa?”

“Tôi tính thế này, số tiền này đã bị dùng hết rồi. Nhà chúng ta mỗi tháng được một trăm bảy mươi cân lương thực, bốn mươi phần trăm là loại tốt, sáu mươi phần trăm là loại thô. Bốn mươi mốt cân Gạo là một hào, khoai lang ba xu một cân, trừ đi mười ba tệ tiền lương mỗi tháng.”

“Mỗi tháng dùng bốn cân dầu, tám hào hai một cân dầu, tiền dầu mỗi tháng là ba tệ hai hào tám, còn phải mua xì dầu và muối, cùng với xà phòng các loại.”

“Còn có tiền than đá, nhà chúng ta mỗi tháng dùng một trăm hai mươi lăm cục than tổ ong, cộng thêm tiền vận chuyển thì mỗi tháng tốn bốn tệ rưỡi. Tiền điện mỗi tháng phải chi khoảng hai tệ, tiền nước cũng không kém.”

“Cộng những khoản chi cố định này thì mỗi tháng đều phải chi ba mươi tệ.”

“Với cả, mỗi tháng không cần mua thịt sao? Bọn nhỏ không cần đi học à? Không cần mặc quần áo mang giày dép à?”

“Nhà chúng ta còn không đủ ăn mà ông lại thích sĩ diện, thỉnh thoảng mời đồng nghiệp tới nhà ăn. Ông có biết đàn ông ăn nhiều đến mức nào không? Ông có biết tôi lén ra ngoài để mua thêm đồ ăn đắt đỏ không? Mỗi lần bọn họ đến, vì mặt mũi của ông, lần nào tôi cũng phải mua rượu ngon thịt ngon hầu hạ. Những thứ đó không tốn tiền sao?”

“Phiếu thịt của ông một tháng chỉ được sáu cân, ông đừng nói chuyện này với tôi, ông không biết số thịt này đều do tôi mua về với giá cao. Tôi không nói những tháng trước, chỉ trong tháng này, ông mời động nghiệp về ăn cơm tận ba lần. Trong ba lần này, chỉ riêng việc mua rượu mua thịt đã tốn mười mấy tệ.”

“Chẳng lẽ ông coi tôi là thần tiên trên trời, tôi có thể biến những thứ này mà không tốn tiền à?”

“Ông nói xem, sau khi chi từng này tiền, mỗi tháng tôi còn có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền?”

Vương Thúy Mai ngừng nói, Trịnh Quốc Thịnh cảm thấy cực kỳ mất mặt, ông ta thẹn quá thành giận mắng: “Các người là đồ phụ nữ trẻ em thiếu hiểu biết! Tôi mời các đồng nghiệp ăn cơm chẳng phải là vì tạo mối quan hệ sao, sau này nếu có cơ hội thì tôi có thể thăng chức. Tôi toàn suy nghĩ vì nhà chúng ta, theo ý c*̉a bà thì tôi thành người thích sĩ diện à?”

Vương Thúy Mai nhếch môi: “Tôi chưa từng thấy trung đoàn trưởng Lục ở sát vách mời ai tới ăn cơm, chẳng phải cậu ta đã thăng chức sao? Tôi nói này, ông như vậy quá mưu mô xảo quyệt, chẳng thà ông tập trung tinh thần vào công việc.”

Trịnh Quốc Thịnh bị người ông ta xem thường chọc trúng chỗ đau, nói không biết suy nghĩ: “Cậu ta có những đứa con ngoan. Nếu tôi có thể sinh ra những đứa con như vậy thì đã sớm thăng chức rồi.”

Lúc này An An và Lạc Lạc đang ở trong sân cầm ná cao su luyện tập độ chính xác, nói cho chuẩn thì Lạc Lạc đang luyện tập còn An An đang chỉ đạo ở bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-310.html.]

Khi Trịnh Quốc Thịnh và Vương Thúy Mai cãi nhau, hai người không hạ giọng nên bị hai đứa nhỏ nghe rõ ràng từng chữ.

Lạc Lạc nghe thấy người khác nói cha mình như vậy thì không luyện tập nữa, cậu bé trèo lên tường rào, nằm nhoài trên tường hô: “Bác Trịnh, cha cháu rất lợi hại, cha cháu dựa vào bản thân nên được thăng chức chứ không phải nhờ người khác.”

Trong ngày Tô Mạt lãnh lương về, cô đã kể với mọi người chuyện Lục Trường Chinh thăng chức.

Sau khi nghe Lạc Lạc nói, sắc mặt Trịnh Quốc Thịnh có hơi vặn vẹo, vừa thẹn vừa giận, hôm nay ông ta cảm thấy cực kỳ nhục nhã.

Cãi nhau bị người ta nghe thấy, không cẩn thận nói xấu người khác thì bị trẻ con nghe thấy, đứa trẻ đó còn biết phản bác. Không biết thằng nhóc này có nói xấu ông ta trước mặt tư lệnh Hứa không.

Không biết nhà hàng xóm dạy con như thế nào mà tuổi còn nhỏ đã học thói xấu đi nghe lén nhà người ta.

Sau khi Vương Thúy Mai nghe cậu bé nói thì vội vàng đi ra ngoài, mỉm cười với Lạc Lạc: “Lạc Lạc, ngại quá, bác Trịnh cãi không lại bác gái nên lỡ nói nhầm.”

Mặc dù lão Trịnh có rất nhiều điểm xấu, nhưng dù sao cũng là cha của con bà ta, Vương Thúy Mai không hi vọng ông ta đắc tội với người khác, dù sao ông ta có tiền đồ thì sau này tiền đồ của bọn nhỏ sẽ tốt hơn.

Lạc Lạc “À” một tiếng, rồi bò xuống tiếp tục luyện tập.

Mặc dù Lạc Lạc thông minh, nhưng dù sao cậu bé vẫn là trẻ em, cậu bé nghe thấy người khác nói cha mẹ mình không tốt thì phải phản bác, nói xong cũng quên.

Chờ Vương Thúy Mai đi vào nhà, Trịnh Quốc Thịnh phẫn nộ quát: “Sau này bà bớt tiếp xúc với nhà sát vách lại.”

Vương Thúy Mai nhếch môi: “Gia đình Tô Mạt rất tốt, tôi phải tiếp xúc với nhiều người mới có thể tiến bộ.”

Trịnh Quốc Thịnh cực kỳ tức giận, con mụ này thật sự muốn tạo phản, nhưng tạm thời ông ta không thể làm gì bà ta, cũng không dám cãi nhau với bà ta vì sợ bị người khác nghe thấy, ông ta chỉ có thể hất đầu xách cặp tài liệu đi ra ngoài, tới ngủ ở doanh trại nơi bộ đội hay trực ban

Vương Thúy Mai thấy Trịnh Quốc Thịnh rời đi thì không để ý tới ông ta, bà ta gọi bọn nhỏ vào ăn cơm.

Đứa con cả Trịnh Hồng Binh thấy đồ ăn trên bàn thì tỏ vẻ đau khổ: “Mẹ ơi, sau này chúng con chỉ có thể ăn khoai lang thôi ạ?”

Vương Thúy Mai mắng: “Làm sao? Khoai lang không tốt sao? Khi còn bé mẹ thường xuyên không có khoai ăn, chỉ có thể ăn rễ cây.”

Những đứa trẻ này thật sự đã bị chiều hư, khi bà ta còn bé, có khoai lang ăn là rất tốt rồi, bà ta toàn ăn cháo rau dại vừa đắng vừa chát, khoai lang chí ít còn ngọt. Gạo và mì là mỹ vị mà chỉ tới Tết bà ta mới được ăn, nào giống ba đứa trẻ này, bọn chúng có thể ăn cơm gần như mỗi ngày.

Vương Thúy Mai quyết định, nhân diệp hiện tại, bà ta sẽ chỉnh đốn thái độ của bọn trẻ, để đám trẻ ăn khổ một lần.

Đồng thời, bà ta cũng có kế hoạch, bà ta phải tranh thủ kiếm việc làm, bà ta đã trải đủ khoảng thời gian ngửa tay xin tiền.

Trước kia khi ở nông thôn, ít ra bà ta có thể kiếm tiền để tự nuôi sống bản thân, sau khi theo quân, mỗi một xu đều phải dựa vào lão Trịnh, cánh bà ta còn chưa đủ cứng.

Nếu bà ta nhận tiền lương giống như Tô Mạt, lão Trịnh dám nói to nói nhỏ với bà ta thì bà ta có thể xé xác ông ta.

Ngày thứ hai, Vương Thúy Mai đi tới bộ phận hậu cần hỏi chuyện công việc.

Người ở bộ phận hầu cần cũng gặp khó khăn, bọn họ có rất nhiều công việc, mà người không có văn hóa giống như chị dâu Vương thì chỉ có thể nhét vào nhà ăn, nhưng số người làm việc trong nhà ăn đã quá nhiều rồi, nếu nhét thêm người vào nhà ăn thì công nhân viên còn nhiều hơn khách hàng, nhà ăn sẽ thành trò cười của mọi người.

“Chị dâu Vương, tạm thời đã hết việc.”

“Hết việc thì tại sao những người đó có thể vào làm được?” Vương Thúy Mai kể tên vài người, những người này đều là những người mới theo quân trong vòng hai, ba năm.

“Chị dâu Vương, những người này đều là người nhà được điều chuyển công tác theo quân nhân, bọn họ đã từng có việc ở chỗ cũ rồi.” Người đó nói bóng gió, trước đó Vương Thúy Mai thất nghiệp, với công việc này thì phải ưu tiên người được điều chuyển.

“Vậy em gái của trung đoàn trưởng Lục thì sao, cô ấy không phải là vợ của trung đoàn trưởng Lục mà có thể được điều chuyển theo?” Vương Thúy Mai không phục.

Người đó kiểm tra biên bản: “Em gái của trung đoàn trưởng Lục được ghi thế tên cho vợ trung đoàn trưởng Lục trong danh sách điều chuyển. Vợ anh ấy có bản lĩnh nên đã tự đi tìm việc, nhường vị trí này cho em gái anh ấy.”
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 311



Vương Thúy Mai không còn lời nào để nói, chỉ có thể mất mác quay về.

Bộ đội nói không bố trí công việc cho bà ta, bà ta phải tự đi tìm việc ở nơi nào? Bà ta nghe người ta nói, hiện tại tìm việc trong thành phố tìm là cực kỳ khó, rất nhiều người trẻ trong thành phố sau khi tốt nghiệp đều bị điều xuống nông thôn.

Bà ta đang đi thì thấy tên lái buôn đeo gùi tre mà bà ta hay mua đồ, đang đứng ở ven đường buôn bán trắng trợn với người khác, không giống như xưa, muốn mua ít đồ thì phải kiếm chỗ trong góc mà lén lút mua.

Chờ người mua đồ rời đi, Vương Thúy Mai nhanh chóng đi tới: “Tiểu Hoàng, sao em gan vậy? Dám bán hàng ở ven đường.”

Người trẻ tuổi tên là Tiểu Hoàng thấy Vương Thúy Mai thì mỉm cười dùng tiếng Quảng Đông phổ thông hỏi: “Chị Vương, đã lâu không gặp, hôm nay chị muốn mua gì không?”

Nói xong, anh ta vén vải trên cái gùi lên, cho Vương Thúy Mai thấy đồ ở bên trong, trong đó có vài miếng thịt heo, có không ít trứng gà và nửa bao gạo.

Vương Thúy Mai kéo anh ta sang một bên: “Tiểu Hoàng, em không sợ bị bắt à?”

“Chị Vương, tình hình bây giờ đã khác rồi, em nghe người ta nói phía trên đã mặc kệ chúng ta. Bạn của em thử làm rồi, bây giờ cậu ta đi tới những con đường của khu người nhà và khu xưởng thì thấy không ai quản lý cả.” Tiểu Hoàng nói.

“Bọn họ thật sự đã mặc kệ?”

“Chắc là vậy, hai ngày nay em đi trên đường thì không thấy ai quan lý, nếu là trước kia thì người của hội ủy viên cách mạng đã tới bắt em.”

“Nhưng mà em vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, miễn cho có lúc bọn họ quản lý lại rồi bắt em.” Vương Thúy Mai nhắc nhở.

“Em biết rồi, cảm ơn chị Vương.”

Vương Thúy Mai nhắc nhở xong, bà ta đang chuẩn bị rời đi thì bị Tiểu Hoàng gọi lại: “Chị Vương, thịt hôm nay rất tươi, chị có mua không?”

Vương Thúy Mai lắc tay: “Không mua, trong nhà...” Bà ta đang nói thì chợt dừng lại, kéo Tiểu Hoàng đến nơi bí mật hơn.

“Tiểu Hoàng này, chị hỏi chút, em bán như vậy thì một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Tiểu Hoàng cười ha ha mà không trả lời. Anh ta có thể kiếm được ít nhất một trăm tệ mỗi tháng, còn kiếm được nhiều hơn những người đi làm.

“Tiểu Hoàng, chị mua em bao nhiêu thứ rồi, chỉ có chuyện này mà em không muốn nói cho chị biết sao?” Vương Thúy Mai sốt ruột.

“Chị Vương, cái nghề này không ổn định, bán nhiều thì kiếm được nhiều tiền.”

“Em có bán được ba mươi tệ một tháng không?”

Tiểu Hoàng gật đầu: “Được.”

Vương Thúy Mai nhanh chóng tính toán, không biết bao lâu thì bên bộ đội mới có thể sắp xếp công việc cho bà ta, có lẽ bà ta nên buôn bán như Tiểu Hoàng, bà ta không bán ở đây mà sẽ đi tới nơi khá xa, như vậy sẽ không gặp người quen.

Trước đây bà ta không dám buôn bán vì sợ ảnh hưởng tới lão Trịnh, nhưng bây giờ bà ta mặc kệ, bà ta chỉ cần cẩn thận không để người của hội ủy viên cách mạng phát hiện là được.

“Tiểu Hoàng, chị có một thỉnh cầu, chị muốn buôn bán như em, em xem em có thể dắt mối giúp chị không?”

Tiểu Hoàng giật mình, chị Vương này bị cái gì k*ch th*ch vậy? Làm vợ sĩ quan không làm mà muốn học làm người bán hàng rong với anh ta sao?

“Chị Vương, chị đừng nói đùa nữa, cái nghề này không phù hợp với chị.”

“Sao lại không phù hợp? Chị không sợ khổ.”

Khóe miệng Tiểu Hoàng run rẩy, vấn đề không phải là có chịu khổ hay không, mà là vấn đề về thân phận. Bà ta là vợ của sĩ quan, nếu anh ta dám dẫn bà ta tới nơi lấy hàng thì đại ca sẽ cách chức anh ta mất.

Hơn nữa anh ta không biết chị Vương này muốn làm người bán hàng rong thật hay là có âm mưu nào khác, đừng để đến lúc đó bà ta biết chỗ đóng quân của bọn họ rồi dẫn bộ đội tới bắt bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-311.html.]

Bình thường những người bán hàng rong như bọn họ đều rất kiêng kỵ người nhà cán bộ, bình thường không tiếp xúc với bọn họ, chỉ riêng chị Vương là người nhiệt tình, lại giúp đỡ anh ta nhiều lần nên anh ta mới nói chuyện nhiều hơn.

Vương Thúy Mai thấy Tiểu Hoàng không đồng ý thì còn định nói tiếp, bỗng nhiên có suy nghĩ lóe lên, dường như bà ta đã hiểu ra vấn đề.

“Tiểu Hoàng, bằng không thì chị lấy hàng ở chỗ em, em tính rẻ cho chị được không?”

Bà ta sẽ lấy vài món hàng để bán thử, dù sao bà ta chưa từng làm việc này. Nếu không bán được thì có thể tự ăn.

Ban đầu Tiểu Hoàng không đồng ý, nhưng anh ta không chịu nổi sự nài nỉ của Vương Thúy Mai nên đồng ý ngày mai sẽ đưa cho bà ta hai mươi cân gạo và hai cân thịt heo.

Sau khi nói địa chỉ lấy vài hàng ngày mai xong, Vương Thúy Mai yên tâm quay về. Bà ta bán thử, nếu không bán được thì có thể để lại cho nhà bà ta ăn.

Ngày hôm sau, Vương Thúy Mai dặn dò con cái, để bọn nhỏ tự chơi rồi đạp xe đạp đi tới chỗ hẹn với Tiểu Hoàng. Bà ta chuẩn bị đi tới bán ở một nơi khá xa, cho nên phải đạp xe.

Giá chính thức cho gạo và thịt heo theo thứ tự là một hào bốn và tám hào một cân.

Bình thường Tiểu Hoàng bán gạo với giá bốn hài một cân, thịt heo là hai hào một cân, nếu là người quen thì sẽ có ưu đãi.

Những người bán hàng rong như bọn họ bán giá cao hơn giá trong chợ trời, dù sao mang đồ ra ngoài bán thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.

Có vài người mua không nhiều nhưng không muốn mạo hiểm đi tới chợ đen, bọn họ sẽ mua đồ của người bán hàng rong, giảm bớt việc.

“Chị Vương, số gạo này em tính cho chị là ba hào rưỡi một cân, thịt heo là một tệ sáu, chị xem thử, nếu chị bị bắt thì đừng khai em ra, em sẽ không nhận đâu.” Tiểu Hoàng nói.

“Yên tâm, chị không phải là loại người như vậy.” Vương Thúy Mai nói, sau khi đưa tiền cho Tiểu Hoàng, bà ta lập tức chở đồ đi.

Vương Thúy Mai đạp xe hơn nửa tiếng thì đến khu người nhà của xưởng thực phẩm đứng thứ ba Quảng Châu, bà ta cất xe đạp ở chỗ đậu xe, đưa cho bảo vệ một xu rồi đeo giỏ trúc rời đi.

Lần đầu tiên đi làm, Vương Thúy Mai rất hồi hộp, bà ta cố gắng bắt chước dáng vẻ của Tiểu Hoàng để khiến bản thân bà ta tự nhiên hơn.

Vương Thúy Mai tản bộ ở phía bên ngoài trong chốc lát thì nhìn thấy một bác gái xách giỏ đi ra ngoài, vừa nhìn đã biết bác gái đi mua đồ ăn, Vương Thúy Mai đuổi theo, hạ giọng hỏi: “Chị gái, chị mua đồ không?”

Bác gái đó giật mình: “Làm rì?”

Mặc dù Vương Thúy Mai không nói tiếng Quảng Đông, nhưng bà ta đã tới đây bảy tám năm nên cũng nghe hiểu bác gái đang nói “Làm gì vậy”, bà ta nhanh chóng vén một góc vải đang đắp trên giỏ trúc: “Chị muốn gì?”

Bác gái thấy trong giỏ trúc của bà ta có gạo thì dẫn bà ta sang một bên: “Bao nhiêu tiền?”

Vương Thúy Mai giơ bốn ngón tay: “Bốn hào.” Bà ta không định bán đắt, chỉ cần không bán lệch nhiều tiền với Tiểu Hoàng là được.

Bác gái gật đầu, không lệch giá với nơi bác gái hay mua lắm, mặc dù đắt tiền nhưng dù sao công ty lương thực không phát lương thực nên bác gái cũng chỉ có thể mua lương thực với giá cao.

“Cho năm cân.”

“Được.” Vương Thúy Mai vội vàng lấy ra ống tre, đổ gạo vào năm ống tre cho bác gái.

Ống tre này là Tiểu Hoàng cho bà ta, một ống tre được một cân lương thực. Bọn họ đi khắp hang hốc và ngõ hẻm nên nào dám mang cân theo, đó không phải là bằng chứng phạm tội sáng chói sao. Bọn họ đặt hàng riêng một cái ống tre, một ống tre chính là một cân.

Bác gái thấy Vương Thúy Mai đổ vào ống tre rất nhiều gạo thì hài lòng. Bác gái mua gạo xong thấy có hai miếng thịt, hỏi thêm: “Thịt heo bán bao nhiêu?”

Vương Thúy Mai tưởng bác gái mua thịt: “Một tệ tám một cân.”

Bác gái nhíu mày, có hơi đắt, nhưng bác gái thấy hai miếng thịt ba chỉ béo gầy đan xen vào nhau khá ngon thì muốn một miếng.

Vương Thúy Mai cực kỳ vui vẻ, bà ta không ngờ ngày đầu tiên đã thuận lợi như vậy.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 312



Vừa tới trưa, Vương Thúy Mai đã bán hết hàng, kiếm được một tệ hai và hơn nửa cân gạo. Bởi vì bà ta đổ đầy gạo vào ống tre nên một ống tre cuối cùng không đủ một cân, bà ta không bán mà mang về để nhà bà ta ăn.

Vương Thúy Mai cực kỳ vui vẻ, nếu như ngày nào bà ta cũng có thể kiếm được tiền như hôm nay, vậy số tiền bà ta kiếm được mỗi tháng không kém hơn những người đi làm đó.

Chạng vạng tối, Vương Thúy Mai tới nơi đã hẹn tìm Tiểu Hoàng, xác định món đồ ngày mai sẽ bán với anh ta, bà ta định bán những món đồ như cũ trong vài ngày để xem thử.

Vương Thúy Mai bán hàng liên tục vài ngày, mặc dù những ngày tiếp theo không thuận lợi như ngày đầu tiên, nhưng bà ta có thể bán hết hàng trong ngày.

Thu nhập mỗi ngày của bà ta d.a.o động trong khoảng một tệ rưỡi, Vương Thúy Mai đã tự tin hơn, bà ta đi tìm Tiểu Hoàng trả giá.

Sau khi thương lượng với nhau, cuối cùng Tiểu Hoàng cho Vương Thúy Mai một cái giá không tệ. Một cân gạo ba hào, một cân thịt heo một tệ bốn mươi mốt, những món đồ khác cũng có không ít lợi nhuận.

Vương Thúy Mai có thể kiếm tiền thì cực kỳ bận rộn, nhiều lần Lục Tiểu Lan về nhà lấy đồ vào buổi trưa thì thấy con cái nhà họ Trịnh ngồi xổm ở trước cửa trông ngóng.

Cô ấy hỏi thì biết mẹ bọn trẻ đi ra ngoài vẫn chưa về

Lục Tiểu Lan nghi ngờ bà ta, những ngày gần đây chị dâu Vương ra ngoài mỗi ngày, còn tỏ vẻ bí hiểm, không biết đang làm gì.

Ở viện gia chúc lâu như vậy, Lục Tiểu Lan đã không còn hóng chuyện nữa, mặc dù cô ấy hiếu kỳ nhưng c*̃ng không nhiều chuyện.

Giữa tháng sáu, sau khi ngủ trưa.

Các cô giáo ở nhà trẻ để các bạn nhỏ đứng dưới bóng cây vận động một chút.

Lạc Lạc còn buồn ngủ, cậu bé đặt m.ô.n.g ngồi trên rễ cây, cậu bé đang cảm thấy nhàm chán thì chợt phát hiện rễ cây có một đội quân con kiến đang khiên đồ về tổ.

Rõ ràng đi thẳng thì khoảng cách sẽ gần hơn, nhưng những con kiến này muốn đi đường quanh co khúc khuỷu, lượn quanh thành một vòng trò thật lớn.

Lạc Lạc cảm thấy hứng thú, hỏi An An: “Chị ơi, vì sao chúng nó không đi thẳng mà phải đi vòng tròn như vaậy?”

“Con kiến phân biệt đường bằng mùi, con kiến đầu tiên đi đường vòng thì những con kiến phía sau đều đi đường vòng.” An An giải thích.

“Chị lợi hại quá, biết nhiều như vậy.” Ánh mắt Lạc Lạc lấp lóe ánh sao.

“Trước đây khi mẹ kể chuyện xưa đã từng nói cái này.”

Lạc Lạc nghiêng đầu, sau khi cậu bé xác định mình chưa từng nghe mẹ nói thì nói: “Đó là điều mẹ nói riêng cho chị, Lạc Lạc không biết.”

Cậu bé nói rồi tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất nhìn kiến, lẩm bẩm: “Kiến đần quá, đừng đi đường vòng, đi đường này gần hơn.”

Nói xong, cậu bé cầm cái nhánh cây nhỏ vẽ tuyến đường trên mặt đất, chọc con kiến: “Kiến nhỏ mau đi theo đường Lạc Lạc vẽ, đi theo đường Lạc Lạc vẽ đi.”

Ngay từ đầu, con kiến bị quấy nhiễu đường đi nên đi loạn tùng phèo, nhưng dần dần chúng nó bình tĩnh lại, ngoan ngoãn đi theo đường Lạc Lạc vẽ.

Lạc Lạc thấy con kiến đi theo đường cậu bé vẽ thì cực kỳ vui vẻ, cậu bé tiếp tục vẽ đường cho chúng nhỏ.

“Kiến nhỏ ngoan quá, đi theo đường Lạc Lạc thì các bạn có thể về nhà rất nhanh.”

An An đứng bên cạnh thấy vậy thì cảm thấy không thích hợp, theo lý mà nói con kiến có đường đi của mình, chúng nó sẽ không vui vẻ đi theo đường vẽ của cậu bé.

Quả nhiên, ngoại trừ con kiến phía sau đi theo đường vẽ của Lạc Lạc, những con kiến đi phía trước c*̃ng rối rít quay đầu đi theo đường Lạc Lạc vẽ.

Đôi mắt An An co lại, xem ra đây là dị năng Lạc Lạc, dị năng khống chế động vật sao?

“Được rồi, không xem nữa, con kiến chuyển nhà vì trời sắp mưa, chúng ta đi tới nơi khác chơi, không nên quấy rầy bọn chúng.” An An nói rồi lôi Lạc Lạc đi, cậu bé ngồi xổm ở chỗ này lâu thì người khác phát hiện dị năng của cậu bé.

Sau khoảng năm phút Lạc Lạc rời đi, những con kiến đang đi theo đường vẽ của Lạc Lạc bỗng nhiên dừng, sau đó trở nên lộn xộn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-312.html.]

An An dẫn Lạc Lạc ngồi dưới bóng cây lớn khác nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa.

Sau một lúc, các giáo viên dọn dẹp lại lớp học và gọi bọn nhỏ trở về phòng, chơi trò chuyền khăn tay.

Lạc Lạc vừa đi vừa nói với An An: “Chị ơi, Lạc Lạc buồn ngủ quá.”

“Không phải vừa mới ngủ trưa sao?”

“Nhưng Lạc Lạc vẫn buồn ngủ, có lẽ sẽ không tỉnh.” Lạc Lạc.

Sau khi các giáo viên sắp xếp các bạn nhỏ ngồi thành một vòng tròn, Lạc Lạc ngồi dưới đất bắt đầu đếm từng chút một, Lục Tiểu Lan nhìn thấy không khỏi buồn cười.

Thằng nhóc thúi này, buổi trưa đã để cậu bé ngủ, bây giờ lại ngủ gật.

Sau khi nói chuyện với một giáo viên khác, Lục Tiểu Lan trải nệm của Lạc Lạc ra để cậu bé sang một bên ngủ.

Lạc Lạc đã chịu đựng rất vất vả, chỉ cảm thấy chóng mặt, nếu không phải cố nhịn, có lẽ đã ngủ từ sớm. Điều này cho thấy cậu bé có thể ngủ, vừa nằm xuống lập tức ngủ thiếp đi.

Lục Tiểu Lan đắp chăn nhỏ cho Lạc Lạc, lắc đầu cười: “Thế mà có thể mệt mỏi như vậy.”

Lạc Lạc ngủ một giấc đến lúc tan học vẫn chưa tỉnh, Lục Tiểu Lan đến xem cậu bé rất nhiều lần, nếu không phải thấy sắc mặt cậu bé hồng hào, hơi thở đều đặn, không có dấu hiệu phát sốt thì đã nghĩ rằng Lạc Lạc bị bệnh.

Hai giáo viên bàn bạc với nhau, cảm thấy do buổi sáng chơi trò diều hâu quắp gà con, bọn trẻ chạy quá nhiều, bởi vì Lạc Lạc xung phong nhận vai diều hâu.

Sau khi tan học, Lục Tiểu Lan gọi một lúc lâu, Lạc Lạc mới ngái ngủ tỉnh dậy, được Lục Tiểu Lan dẫn về nhà.

Khi về đến nhà, Lục Tiểu Lan bật TV lên, Lạc Lạc xem một lúc liền tỉnh táo, tập trung xem TV.

Trên TV đang phát chương trình kể chuyện được ra mắt cách đây hai ngày, một nhà nghệ thuật nổi tiếng đang nói về “Câu chuyện về Nhạc Phi”, ông ấy kể rất dễ hiểu, cách miêu tả sống động khiến người khác có cảm giác như thực sự đang ở hiện trường. Đừng nói Lạc Lạc, thậm chí An An và Lục Tiểu Lan cũng bị hấp dẫn, quên luôn việc nấu ăn.

Sau khi nghe câu “Nếu muốn biết chuyện gì đã xảy ra hãy xem tập tiếp theo để nghe lời giải thích.” Lúc này Lục Tiểu Lan mới sửng sốt phát hiện mình quên nấu ăn, cô ấy vội vàng chạy vào bếp.

Lạc Lạc vẫn chưa đã ghiền, cậu bé nói với An An: “Chị ơi, chúng ta cũng phải giống như Nhạc Phi là đại anh hùng, bảo vệ quốc gia.”

An An gật đầu, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ.

Lạc Lạc ngủ một buổi trưa, Lục Tiểu Lan rất lo lắng, An An biết chuyện càng lo lắng hơn, sợ cậu nhóc này trong lúc vô ý bị thương.

Lần trước khi cô bé trở về Đông Bắc đã thử qua, cơ thể hai người còn quá non nớt, không thích hợp để tu luyện và sử dụng dị năng quá nhiều, nên chờ đến lúc trưởng thành rồi tính.

Bây giờ nhìn thấy cậu bé hoạt bát và tràn đầy sức sống trở lại, nhưng thật ra thần thức hao tổn quá mức, cần phải bổ sung bằng giấc ngủ.

Chẳng lẽ năng lực của cậu bé không phải điều khiển động vật mà là một loại năng lực thần thức?

Thế thì có vẻ đáng gờm.

Giới tu tiên phải dùng thần thức điều khiển người và vật, nhất định phải tu luyện công pháp, thằng nhóc này chưa từng tu luyện, tuổi còn nhỏ đã có thể điều khiển côn trùng và động vật cấp thấp chỉ bằng thần thức của mình, nếu như lớn hơn một chút, sau đó tu luyện một số công pháp, chẳng phải có thể điều khiển người khác dễ như trở bàn tay sao?

Đáng tiếc, kiếp trước cô bé không có tu luyện loại công pháp thần thức nào, nếu không đã có thể dẫn dắt cho thằng nhóc đó.

Khi cô bé đang tìm cách báo thù đã cướp được hai cuốn sách, nhưng lúc đó vội vàng báo thù và chạy trốn nên không có nghiên cứu, trực tiếp thu bảo vật. Nhưng sau khi cô bé đầu thai chuyển kiếp, không còn thấy bảo vật nữa.

Sau khi Tô Mạt trở về, An An kể chuyện buổi chiều cho cô nghe.

Tô Mạt rất ngạc nhiên, cô nghĩ rằng Lạc Lạc chỉ là một người có trí thông minh khá cao mà thôi, không ngờ cậu bé có thể dùng sức mạnh tinh thần để khống chế đồ vật.

“An An, con hãy quan sát em trai, nếu trong lúc vô ý thằng bé dùng dị năng, con phải ngăn cản nó. Hiện tại thằng bé còn quá nhỏ, chờ nó lớn hơn một chút, chúng ta hãy nói với nó.” Tô Mạt.

Chủ yếu là vì Lạc Lạc hơi to miệng, nếu bây giờ nói với cậu bé, không cẩn thận sẽ nói ra bên ngoài, chờ lúc cậu bé hiểu chuyện lại nói sau.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 313



Vào giữa tháng sáu, kỳ huấn luyện đầu tiên đã kết thúc, 200 binh sĩ hàng đầu được tham gia tuyển chọn, cuối cùng chỉ còn lại 62 người.

Đội phó nhìn những người còn lại, anh ta lo lắng, chỉ riêng tỷ lệ đào thải đã lên tới 7%, chờ sau khi hoàn thành hai kỳ huấn luyện, không biết còn dư lại mấy người, nếu bọn họ muốn có một trăm người thì còn phải chờ lâu.

Sau khi Lục Trường Chinh trở về quân đội đã bị lãnh đạo gọi đến và phê bình. Họ nói nhận được nhiều khiếu nại nghĩ rằng anh không phải đang tuyển chọn, mà là cố tình ngược đãi, thậm chí còn có người ám chỉ Lục Trường Chinh quá tàn bạo và không thích hợp với vị trí này.

Lục Trường Chinh đã dự đoán được tình huống này, không nói hai lời, anh đưa báo cáo huấn luyện mình đã viết.

Có bốn năm cuốn sổ tay, từ khuôn khổ đào tạo tổng thể đến thành tích huấn luyện của mỗi người, bao gồm lý do những người bị loại bỏ và nhược điểm bản thân đều viết rõ ràng, mỗi người bị loại đều nói có sách mách có chứng.

Lãnh đạo vừa nhìn thấy đã biết Lục Trường Chinh đã phân tích tình hình sau mỗi ngày huấn luyện xong, biểu hiện của mỗi người đều có lời bình luận chi tiết.

Khoảng nửa tiếng sau, lãnh đạo đóng cuốn sổ lại, nói với Lục Trường Chinh: “Tôi sẽ đưa bản tóm tắt của cậu cho thủ trưởng, những việc khác tôi sẽ giúp cậu giải quyết, nhưng chỗ tham mưu Khổng thì có lẽ cậu nên đến đó một chuyến.”

Con trai tham mưu Khổng cũng muốn gia nhập tiểu đội đặc biệt, nhưng huấn luyện không bao lâu đã bị loại, anh ta cũng là người gây ồn ào nhất.

“Được, tôi sẽ đến đó.” Lục Trường Chinh đồng ý.

“Ừ, vậy cậu mau trở về đi, rời nhà lâu như vậy, trở về thăm vợ và các con đi.” Lãnh đạo xua tay cho Lục Trường Chinh ra ngoài.

Chờ Lục Trường Chinh đi rồi, lãnh đạo lại cầm bản tóm tắt Lục Trường Chinh viết lên đọc kỹ, xem đến khuya mới xong.

Sau khi đọc xong, lãnh đạo tràn đầy cảm xúc, mỗi lần tuyển chọn đều do ông ta phụ trách, bình tĩnh xem xét, ông ta không bằng Lục Trường Chinh.

Đồng thời, ông ta cũng cảm thấy rất vui, tiểu đội đặc biệt là một nỗ lực mới của quân đội, có người như Lục Trường Chinh dẫn dắt, sẽ bớt đi rất nhiều đường vòng.

Bọn họ đều đang già đi, gánh nặng quân đội sớm muộn gì cũng phải giao cho các sĩ quan trẻ tuổi, Lục Trường Chinh là một người phát triển toàn diện, có lẽ nên bồi dưỡng nhân tài.

Lãnh đạo cất mấy cuốn sổ đi, chuẩn bị sáng mai đến gặp mấy vị thủ trưởng.

Khi Lục Trường Chinh về đến nhà, nhà trẻ vẫn chưa tan học, Lục Trường Chinh đến nhà trẻ đón hai con trở về.

Lạc Lạc nhìn thấy Lục Trường Chinh phơi da đen như vậy, cậu bé nhìn cha, muốn nói lại thôi.

Lục Trường Chinh thấy cậu bé nhìn mình, làm sao không biết cậu bé muốn nói gì: “Sao thế? Con lại chê cha xấu à?”

Lạc Lạc vội vàng xua tay, nịnh nọt: “Không phải, con cảm thấy cha càng ngày càng nam tính hơn.”

Lục Trường Chinh “hừ” một tiếng, khá hài lòng với câu trả lời này.

“Cha ơi, lần này cha đã học được kỹ năng gì mới vậy, cha dạy chúng con đi, con muốn trở thành đại anh hùng như Nhạc Phi.” Mấy ngày nay Lạc Lạc si mê bình thư, mở miệng ngậm miệng là Nhạc Phi.

Lục Trường Chinh vỗ vào m.ô.n.g Lạc Lạc, bế hai đứa nhỏ lên đi về nhà: “Được, cha biết cái gì đều dạy cho các con.”

“Tuy nhiên ngày mai các con phải đến chỗ này với cha, để cha nhìn xem kết quả học tập của các con trong khoảng thời gian này.”

Tham mưu Khổng không phải không phục vì con ông ta bị anh loại sao? Vậy để hai đứa nhỏ biểu diễn cho ông ta xem, thật ra muốn tham gia quân ngũ cần phải có thiên phú.

Giống như con của ông ta, lúc trước có thể tuyển vào chắc chắn là đi cửa sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-313.html.]

Ngày hôm sau, Lục trường Chinh để Lục Tiểu Lan xin phép cho hai đứa nghỉ học rồi dẫn hai con đến quân đội tìm các vị lãnh đạo và tham mưu Khổng.

Con trai tham mưu Khổng là Khổng Lệnh Tường không phục, sau khi bị loại vẫn không rời quân đội mà ở lại tổng bộ, muốn Lục Trường Chinh cho anh ta một lời giải thích.

Tham mưu Khổng nghe Lục Trường Chinh nói muốn thi đấu với con trai của mình, lập tức bất mãn: “Quốc gia đã bỏ ra rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng cậu, tất nhiên Lệnh Tường không thể bằng cậu được.”

Lục Trường Chinh xua tay: “Không phải so với tôi mà là so với hai người họ.” Nói xong anh chỉ tay vào hai đứa trẻ.

Tham mưu Khổng thấy Lục Trường Chinh dẫn hai đứa trẻ đến thi đấu với con trai mình, khuôn mặt thoáng chốc đỏ lên như màu gan heo: “Lục Trường Chinh, cậu có ý gì?”

Đây là một sự sỉ nhục công khai!

Nếu con trai của ông ta thắng cũng chẳng vinh quang gì, dù sao có ai không thắng được hai đứa trẻ? Nếu như thua không chỉ mất mặt, sau này con trai ông ta ở trong quân đội không thể lăn lộn.

Lục Trường Chinh mỉm cười: “Tham mưu Khổng, không phải Khổng Lệnh Tường muốn tôi cho cậu ta một lời giải thích sao? Hôm nay tôi đến để trả lời cho cậu ta.”

Cách làm của Lục Trường Chinh khá kiêu ngạo nhưng cũng là cố ý.

Lý do loại nhiều người trong kỳ huấn luyện lần này là vì có rất nhiều người đi cửa sau.

Hiện tại những người lãnh đạo bên trên đều biết rõ tiểu đội đặc biệt yêu cầu trình độ, một số người động tâm muốn nhét con cháu mình vào, lăn lộn bên trong mấy năm, đến lúc đó cũng đủ thành tích để lên chức.

Lục Trường Chinh không xem lai lịch, nếu có năng lực anh đều nguyện ý nhận, nhưng phần lớn người được đưa đến đều là gối thêu hoa.

Nhiệm vụ của bọn họ rất nguy hiểm, một khi ở giữa có người bị rơi khỏi dây xích, toàn quân có thể đối mặt với tình huống hủy diệt hoàn toàn.

Chuyện liên quan đến tính mạng của mọi người, tất nhiên Lục Trường Chinh không thể thả lỏng, hôm nay đến đây chỉ muốn nói với các vị lãnh đạo rằng không phải không thể đưa người vào, nhưng ít ra phải đưa người có năng lực đến, đừng để kém hơn so với một đứa trẻ.

Lúc này, tư lệnh Hứa đến đây: “Gọi người đến đây thi đấu đi.”

Tham mưu Khổng không ngờ Lục Trường Chinh còn gọi cho tư lệnh Hứa đến, xem ra tin đồn rất có thể là sự thật. Rất nhiều người nói tư lệnh Hứa nhìn trúng hai đứa nhỏ kia là giả, thật ra ông ấy muốn nâng đỡ Lục Trường Chinh, tuy nhiên vì sợ quá gây chú ý cho nên mới đi đường vòng.

“Tư lệnh...”

Tham mưu Khổng vừa mới lên tiếng đã tư lệnh Hứa cắt ngang: “Lão Khổng, để cậu ấy so sánh đi, xem cậu ấy có thể đưa ra lời giải thích nào, nếu lời giải thích này không làm người khác phục, vậy phải phạt thật nặng.”

Nói xong, ông ấy nói với người bảo vệ bên cạnh: “Hãy gọi tất cả mọi người ở khách sạn đến xem cuộc thi đấu này.”

Khi Lục Trường Chinh nói với ông ấy điều này, ông ấy không đồng ý anh làm bừa, nhưng sáng sớm hôm nay nhìn thấy báo cáo tập huấn do Lục Trường Chinh viết liền đồng ý.

Có một số thói quen xấu mới vừa sinh sôi phải lập tức ngăn lại.

Đúng lúc ông ấy cũng muốn nhìn hai đứa trẻ, đã dạy dỗ chúng một năm rồi, không biết đã tiến bộ bao nhiêu.

Người bảo vệ nhận được mệnh lệnh lập tức đi ra ngoài, khoảng hai mươi phút sau, Khổng Lệnh Tường và mười mấy binh sĩ tham gia huấn luyện lần này cùng nhau đến, trong số mười mấy người này, có người được chọn và có người bị loại.

Ngoại trừ Khổng Lệnh Tường, khi những người khác đến đây và nhìn thấy nhiều lãnh đạo như vậy đều giật mình, vội vàng đứng nghiêm.

Trong khoảng thời gian người bảo vệ đi gọi người đến, Lục Trường Chinh đã yêu cầu mọi người chuẩn bị đồ mình cần.

Lục Trường Chinh đi đến, bảo mười mấy người kia xếp hàng sang một bên xem, sau đó anh đi đến bên cạnh Khổng Lệnh Tường: “Khổng Lệnh Tường, tôi nghe nói cậu vẫn còn canh cánh trong lòng vì bị loại, muốn tôi cho cậu một lời giải thích đúng không?”
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 314



Khổng Lệnh Tường không sợ hãi, lớn tiếng đáp: “Đúng vậy! Tôi nghĩ mình hoàn toàn có năng lực để tiến vào tiểu đội đặc biệt. Đột nhiên anh nâng cao tiêu chuẩn đánh giá khiến tôi bị loại, tôi rất không phục.”

Anh ta hơi ám chỉ Lục Trường Chinh đang nhắm vào mình.

Lục Trường Chinh mỉm cười: “Tiêu chuẩn đánh giá của tôi, ngay từ lúc đầu tập huấn đã trình lên lãnh đạo, không hề có tình trạng đột nhiên nâng cao.”

“Còn việc cậu không phục, hôm nay chúng sẽ có một cuộc thi đấu để cho cậu tâm phục khẩu phục.”

“Lục Hòa Nhan, Lục Yến Hà, đến đây!”

“Vâng!” Âm thanh non nớt của hai đứa nhỏ rất hùng dũng oai vệ, hai đứa trẻ mặc quân phục màu xanh lá cây chạy bước nhỏ đến chỗ Lục Trường Chinh dưới sự chú ý của mọi người.

“Anh kêu tôi thi đấu với bọn chúng sao?” Vẻ mặt Khổng Lệnh Tường như gặp phải quỷ.

“Có vấn đề gì sao?” Lục Trường Chinh nói: “Ở trên chiến trường, bất cứ người nào cũng đều có thể là kẻ thù của chúng ta, cho dù là đứa trẻ ba bốn tuổi.”

“Hôm nay các người sẽ so sánh hai hạng mục, tháo lắp s.ú.n.g ống và b.ắ.n súng.” Lục Trường Chinh nói kích thước của s.ú.n.g ống cho Khổng Lệnh Tường chọn.”

Khổng Lệnh Tường thấy các vị lãnh đạo không có ý kiến, hiển nhiên đồng ý với cuộc thi đấu này nên anh ta chọn kích thước mình thường sử dụng.

Lục Trường Chinh nhờ người lấy ba khẩu s.ú.n.g cùng kích thước của loại này, sau đó đưa cho bảo vệ kiểm tra, xác định không có vấn đề mới cho ba người bắt đầu cuộc thi.

Đây là hạng mục huấn luyện thường xuyên của quân đội, cũng không khó, Khổng Lệnh tường cũng đã được huấn luyện đặc biệt để tiến vào tiểu đội đặc biệt, vì vậy tốc độ rất nhanh.

Khổng Lệnh Tường hơi đắc ý, lúc lắp ráp xong ngẩng đầu liếc nhìn An An và Lạc Lạc, vừa nhìn đã ngạc nhiên, anh ta phát hiện tốc độ của cô bé còn nhanh hơn anh ta một bước.

Ngay lúc anh ta đang nhìn, An An đã bắt đầu nạp súng, sắc mặt Khổng Lệnh Tường lập tức tối sầm lại, vội vàng hoàn thành bước cuối cùng.

Đáng hết, vậy mà anh ta lại thua một cô bé!

Kết quả vòng đầu tiên đã có, đứng đầu là Lục Hòa Nhan, hạng 2 là Khổng Lệnh Tường, hạng 3 là Lục Yến Hà.

Đối mặt với kết quả như vậy, sắc mặt tham mưu Khổng rất khó coi.

Lệnh Tường làm sao vậy? Quá bất cẩn, thậm chí một đứa trẻ cũng không thể so sánh.

Đồng thời ông ta cũng giật mình, hai đứa trẻ thật khó lường, tuổi còn nhỏ đã quen thuộc với s.ú.n.g ống, trình độ không thua kém gì các cựu chiến binh nhiều năm.

Chẳng lẽ tư lệnh Hứa thật sự coi trọng hai đứa trẻ này? Cho nên bây giờ mới cố gắng bồi dưỡng?

Trái ngược sắc mặt của tham mưu Khổng, hiển nhiên tư lệnh Hứa rất hài lòng.

Vòng thi thứ hai vẫn là tháo gỡ và lắp ráp súng, nhưng lần này bị bịt mắt.

Lục Trường Chinh vẫn như cũ bảo Khổng Lệnh Tường chọn kích cỡ, Khổng Lệnh Tường cũng đã từng bịt mắt luyện tập, nhưng không phải quá thành thục, trong lòng hơi hoảng sợ, hơn nữa anh ta đã thua vòng đầu tiên, không dám mạo hiểm, cho nên anh ta chọn cái vừa rồi.

Lục Trường Chinh sai người bịt mắt bọn họ lại, xác nhận họ không nhìn thấy, chờ bọn họ chuẩn bị xong lập tức hô bắt đầu.

Hiện trường rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tháo dỡ và lắp ráp s.ú.n.g của ba người.

Chờ Khổng Lệnh lắp ráp xong, anh ta kéo bịt mắt xuống mới phát hiện hai đứa nhóc này đã lắp ráp xong, nhìn sắc mặt cha mình đen đến mức nhỏ mực.

Lục Trường Chinh nói kết quả thi đấu: “Đứng đầu là Lục Hòa Nhanh, hạng 2 là Lục Yến Hà, hạng 3 Khổng Lệnh Tường.”

Hạng mục đầu tiên, Khổng Lệnh Tường thua hoàn toàn!

Khổng Lệnh Tường không thể tin bản thân đã thua một đứa trẻ bốn tuổi.

Trong lòng anh ta rất hoảng loạn, nhưng liên tục cỗ vũ bản thân phải bình tĩnh! Còn một cái hạng mục, chỉ cần mình thắng phần b.ắ.n s.ú.n.g vẫn có thể cứu vớt mặt mũi, anh ta khá tự tin vào kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g của mình.

Bởi vì An An và Lạc Lạc chưa học b.ắ.n s.ú.n.g thật cho nên hai người sử dụng s.ú.n.g cao su để thi đấu.

Sau khi được lãnh đạo đồng ý, An An và Lạc Lạc b.ắ.n s.ú.n.g cao su cách 20 mét, Khổng Lệnh tường b.ắ.n đạn thật cách 50 mét, mỗi người mười phát đạn, người chiến thắng được xác định bởi số vòng b.ắ.n trúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-314.html.]

Sau khi kết thúc vòng thi b.ắ.n súng, báo bia viên đọc kết quả của Khổng Lệnh Tường trước.

“Khổng Lệnh Tường 6 điểm 10, 2 điểm 9, 2 điểm 8.”

Kết quả khá tốt, sắc mặt tham mưu Khổng cũng khá hơn một chút.

“Lục Yến Hà, 3 điểm 10, 4 điểm 9, 2 điểm 8, 1 điểm 7.”

“Lục Hòa Nhan, 10 điểm 10.”

Toàn trường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

Khổng Lệnh Tường không biết mình đã trở về như thế nào, câu nói của Lục Trường Chinh cứ quanh quẩn bên tai cậu ta: “Nếu đây là ở trên chiến trường thì cậu đã c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t trên tay một đứa trẻ 4 tuổi. Đúng là cậu có chút năng lực, nhưng vẫn còn kém xa tiêu chuẩn để có thể vào tiểu đội đặc biệt. Hơn nữa cậu quá kiêu ngạo tự phụ, tự cho rằng bản thân rất giỏi giang.”

“Kiêu ngạo chính là điều cấm kỵ nhất của người lính, hy vọng sau khi trở về cậu có thể cải thiện bản thân. Đặc biệt, tiểu đội không có quy định học viên đã bị loại rồi sẽ không được tham gia tuyển chọn lại nữa. Lần tuyển chọn tiếp theo cậu vẫn có thể đến báo danh.”

Những người khác đứng xem cũng có vẻ mặt rất kinh ngạc, đợi cách xa một chút thì bàn tán xôn xao.

họ đứng ở một bên quan sát rất rõ ràng, tốc độ của Khổng Lệnh Tường khá nhanh, thành tích b.ắ.n tỉa cũng ổn. họ tự đánh giá thành tích bản thân cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Khổng Lệnh Tường.

“Lục Diêm Vương tìm đâu ra hai quái vật nhỏ kia vậy? Sao có thể lợi hại như thế?”

“Hình như là con của Lục Diêm Vương, tôi nghe người ta nói Lục Diêm Vương sinh được một cặp trai gái sinh đôi.”

“Không phải chứ? Lục Diêm Vương cũng quá b**n th** rồi, hai đứa nhỏ đó mới mấy tuổi mà đã bị anh ta huấn luyện thành ra như thế? Chẳng lẽ vừa mới tập đi tập nói đã bị anh ta kéo vào trong quân ngũ rèn luyện?”

“Nói như thế thì anh ta vẫn còn đối xử khá tốt với chúng ta đó.”

“Ngay cả con của mình mà cũng ra tay được, có người tàn nhẫn đến thế sao?”

Cũng có một vài người có sức quan sát nhạy bén, nói: “Chưa chắc đã là huấn luyện tàn nhẫn, nói không chừng hai đứa bé đó có năng lực trời ban thì sao? Cậu nhìn Lục Hòa Nhan đi, mười phát trúng mười điểm, cậu luyện mất bao lâu mới đạt được thành tích như vậy?”

“Hơn nữa tôi thấy cô bé rất bình tĩnh, không giống như là may mắn, có lẽ trời sinh chính là vua b.ắ.n tỉa.”

“Có một số người, trời sinh đã là Binh vương!”



Tư lệnh Hứa cũng vô cùng hài lòng đối với thành tích của hai đứa bé, chờ khi những binh nhất kia đi rồi thì cười ha ha nắm tay hai đứa dẫn đi chơi.

Xem ra có thể nâng cao tiêu chí được rồi.

Vào chủ nhật, Tô Mạt và Lục Tiểu Lan dẫn theo hai đứa trẻ đến trường học gặp cha mẹ, sau đó cùng đến thư viện thăm Trương Chấn.

Sở dĩ Lục Tiểu Lan đi theo là vì lúc trước Tô Mạt có nói với cô ấy về chuyện thi đại học. Lục Tiểu Lan suy nghĩ một thời gian rồi vẫn quyết định thử sức mình.

Mặc dù thành tích của cô ấy không phải rất tốt, nhưng nếu chăm chỉ học tập một thời gian thì cũng có khả năng may mắn thi đậu. Như vậy cô ấy sẽ trở thành sinh viên đầu tiên của nhà họ Lục, có thể mang lại chút vinh quang cho gia đình.

Chỉ là sách vở của cô ấy đã bị Lý Nguyệt Nga tức giận mà xé nát hết từ 800 năm trước.

Bây giờ cô ấy đi với Tô Mạt đến thư viện thử vận may, xem có thể tìm được sách giáo khoa cấp hai và cấp ba không.

Khi chờ xe điện đến, Tô Mạt nhận ra có mấy thanh niên mặc quân trang hay nhìn về phía cô và hai đứa nhóc, sau khi lên xe vẫn như vậy thì nhíu mày.

Hình như gần đây cô không làm chuyện gì lớn mà? Người trong gia đình cũng rất khiêm tốn, sao lại bị người khác chú ý đến?

Bỗng nhiên, Tô Mạt nhớ ra mấy ngày trước, Lạc Lạc từng khoe với cô khi hai đứa thi đấu với người khác thì đã chiến thắng. Vì thế mà Tư lệnh Hứa đã thưởng cho mỗi đứa một cây s.ú.n.g lục mô hình.

Bộ mô hình đó rất giống s.ú.n.g đồ chơi ở đời sau, nhưng ở thời đại này đã là rất hiếm có.

“An An, có phải những người lính kia từng gặp các con đúng không?” Tô Mạt nhỏ giọng hỏi.

An An gật đầu: “Hôm tụi con thi đấu thì họ đứng xem ở một bên.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back