Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 330



Lên xe ăn bánh bao, xuống xe ăn mì là phong tục ở đây, Lục Tiểu Lan cũng thật sự khá đói bụng nên đi qua ăn.

“Cảm ơn chị dâu.”

“Khách sáo cái gì, em ăn nhanh đi. Hôm nay em về, tối nay cả nhà chúng ta cùng ăn cơm, chị đi nấu cơm đây.” Lưu Ngọc Chi vừa nói vừa đi ra ngoài.

Không lâu sau, Lục Tiểu Lan nghe thấy tiếng gà kêu, cô ấy đi ra ngoài xem thì thấy Lưu Ngọc Chi đang chuẩn bị g.i.ế.c gà ở bên giếng nước trong sân.

“Chị dâu, sao chị lại g.i.ế.c gà?”

“Em về rồi, trong nhà cũng không có chút thịt nào, mấy hôm nay hợp tác xã mua bán cũng không có thịt. Giết con gà cũng không sao, mấy năm nay tình hình khá hơn rồi, có thể nuôi gà theo đầu người, nhà chị dâu nuôi năm con gà đấy.”

“Ôi chao, em đâu phải người ngoài, nhà ăn như thế nào thì em ăn như thế đó, trước đây thế nào bây giờ cứ thế đó.”

“Vậy sao được? Bây giờ em là sinh viên rồi.”

Lục Tiểu Lan: “...”

“Bất kể em là gì, em cũng là con gái của cha mẹ, là em chồng của chị.” Lục Tiểu Lan thở dài.

Cũng chỉ thi đỗ đại học thôi, thật sự không cần thiết phải nâng niu cô ấy như vậy.

“Chị dâu, chị mau thả con gà ra đi.”

Lưu Ngọc Chi hơi lúng túng: “Đều đã bắt rồi, hay là g.i.ế.c đi, bây giờ cũng đang thu hoạch mùa thu, vừa hay bồi bổ cho mọi người.”

“Bây giờ thu hoạch mùa thu mới bắt đầu, qua một thời gian nữa g.i.ế.c cũng được.” Lục Tiểu Lan nói, thấy Lưu Ngọc Chi vẫn muốn g.i.ế.c gà, cô ấy lập tức nói tiếp: “Lúc này phô trương quá không tốt.”

Lưu Ngọc Chi nghe vậy thì giật mình, bàn tay đang nắm cánh gà buông lỏng, con gà mái “cục cục tác” kêu một tiếng, nhanh chóng chạy mất, may mắn thoát nạn.

“Xem đầu óc chị này, đúng là vui quá hóa hồ đồ rồi.”

“Vậy tối nay chúng ta ăn đơn giản chút, em nghỉ ngơi đi, chị dâu đi nấu cơm.”

Đương nhiên Lục Tiểu Lan không thể nghỉ ngơi, ăn mì xong, cô ấy đi giúp Lưu Ngọc Chi nấu cơm.

Tuy rằng miệng nói ăn đơn giản tí, nhưng Lưu Ngọc Chi vẫn lấy bột mì trắng ra, hấp bánh màn thầu bằng bột mì trắng, lại lấy bảy tám quả trứng gà, xào một đĩa lớn. Ngay cả rau xanh cũng xào bằng mỡ động vật.

Bọn trẻ tan học về nhà, nhìn thấy Lục Tiểu Lan thì đều vui mừng khôn xiết.

Từ khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, giáo dục lại được coi trọng trở lại, bọn trẻ cũng không còn được nghỉ học mùa vụ nữa.

“Cô ơi, bài kiểm tra nhỏ lần này cháu được 83 điểm, cô giáo nói cháu tiến bộ rất lớn. Cháu nhất định sẽ học hành chăm chỉ, sau này cũng thi đỗ đại học giống như cô.” Lục Quốc Đống lấy bài kiểm tra từ trong cặp sách ra dâng cho Lục Tiểu Lan như dâng báu vật.

“Còn cháu nữa, mấy lần làm bài tập gần đây của cháu, cô giáo đều phê tốt.” Lục Ái Cần cũng không chịu thua kém.

“Còn cháu.”

“Còn cháu nữa.”

Năm đứa trẻ đều lần lượt cầm thành tích của mình cho Lục Tiểu Lan xem.

Chuyện Lục Tiểu Lan và Tô Mạt thi đỗ đại học, Lục Thanh An thỉnh thoảng lại nhắc đến, đối với đám con cháu cũng đủ loại dụ dỗ, nói rằng chỉ cần học giỏi thì sẽ có thưởng.

Lúc khai giảng, Lục Quốc Đống làm bài kiểm tra được điểm giỏi, Lục Thanh An quả nhiên thưởng cho một hào.

Điều này đã k*ch th*ch sâu sắc tính tích cực học tập của đám con cháu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-330.html.]

Bây giờ bọn trẻ tan học về nhà cũng không còn muốn chơi nữa, mà là vội vàng làm bài tập xong trước, sau đó mang đi cho ông nội kiểm tra.

Chỉ cần làm tốt thì sẽ được thưởng một viên kẹo.

Làm xong nhiệm vụ hôm nay, Lý Nguyệt Nga ghi điểm công tác bên tiểu đội trưởng, rồi vội vàng về nhà nấu cơm.

Tuy mấy đứa nhỏ luôn nói bà ấy đừng làm việc vất vả vậy nữa, nhưng có thể làm được thì vẫn phải là, hôm nay cũng nhận được bảy điểm công tác.

Hiện giờ sức lao động của nhà bà ấy vốn không nhiều lắm, chỉ có bà ấy và nhà thằng hai hoàn toàn làm việc trong đội sản xuất.

Thằng cả làm việc tại trạm tín dụng, mỗi cuối tuần, đều xin nghỉ nửa ngày để đi họp. Nếu là trạm tín dụng có chuyện, bất cứ khi nào có cuộc gọi đến thì phải xin nghỉ đi làm việc, dù sao cũng là nhận lương của người khác.

Tuy cha cũng kiếm điểm công tác ở đội nghề tay trái, nhưng dù sao đã lớn tuổi, còn bị bệnh hai lần. Dù còn khỏe nhưng cơ thể không còn khỏe mạnh như trước, khả năng làm việc hạn chế hơn.

Ông cụ thì khỏi phải bàn, là cán bộ rời khỏi sản xuất, thường đại đội có nhiều chuyện cần ông tới giải quyết, có thể làm việc nhà nông nửa ngày trong một ngày đã là rất tốt.

Nhưng một nhà có rất nhiều người cần chia lương thực, mọi người ai cũng nhìn chằm chằm, nếu nhà bí thư đại đội không có ai được việc là sẽ bị người ta nói.

Hơn nữa hiện giờ nhà của bà ấy không chỉ có thằng ba là quân nhân, còn hai sinh viên nữa nên càng phải làm tấm gương tốt, không thể để lại cái cớ để người ta nói mấy đứa nhỏ.

Cho nên, miễn là không cảm thấy không khỏe, không thì Lý Nguyệt Nga sẽ kiếm bảy tám điểm công tác.

Lúc trở về thôn, Lý Nguyệt Nga nhìn ống khói bốc khói từ đằng xa, cảm thấy hơi lạ, chẳng lẽ hôm nay ông già về sớm nấu cơm trước?

Cơ mà nghĩ lại thì chắc là Quốc Đống và Ái Cần tan học, đang giúp nấu nước.

Năm ngoái Lục Phượng Cần đã lên cấp hai, thôn nhà họ Lục không có trung học nên tới công xã đi học. Trước đó cô bé luôn học ngoại trú, mỗi ngày khi Lưu Ngọc Chi đi làm thì sẽ chở cô bé đi cùng, tan tầm thì rước về.

Sau khi Lục Tiểu Lan thi đậu đại học, hai vợ chồng Lục Hành Quân muốn để cô ấy yên tâm học tập nên khi khai giảng năm hai, họ để cô ấy trú ở trường, chỉ khi nghỉ chủ nhật mới đón về.

Bằng không mỗi ngày phải bôn ba như vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, với lại trong nhà còn đứa trẻ khác, hoàn cảnh học tập không tốt bằng trường học.

Về ăn uống, tự mình mang theo đồ ăn và củi, trường học có nhân viên tạp vụ giúp nấu cơm. Cách một ngày, Lưu Ngọc Chi sẽ đưa một số món đã xào xong, đồ ăn hoàn toàn không khác gì trong nhà, thậm chí còn ngon hơn.

Dù sao hiện giờ hai vợ chồng Lục Hành Quân trông đợi khác vào con, sợ con ăn không no thì sẽ ảnh hưởng việc học, đồ ăn mang theo chủ yếu là gạo, dù có trộn hạt bắp ngô thì cũng sẽ đập nhuyễn, không phải loại hạt lớn thường ăn ở trong nhà.

Còn chưa vào sân, Lý Nguyệt Nga đã nghe thấy tụi nhỏ gọi “cô ơi, cô ơi”, nhanh chóng đi vào, quả nhiên Lục Tiểu Lan đã trở về.

“Con nhỏ này, chẳng phải gửi điện báo nói anh trai sẽ tới đón à? Sao tự đi về rồi?” Lục Tiểu Lan không có gửi điện báo, họ còn tưởng cô ấy ở lại Kinh Thị vì lý do đặc biệt.

“Mẹ, con không còn con nít. Hiện giờ chuyến xe thông nhau, giao thông thuận tiện, con tự về được. Tới công xã có chị dâu cả nên chị ấy chở con về.” Lục Tiểu Lan tới đón.

Thấy người Lý Nguyệt Nga đầy bùn, lại nói: “Mẹ, nấu nước rồi, mau đi tắm, chị dâu cả nấu cơm, tối nay mọi người ăn chung.”

Lưu Ngọc Chi nghe thấy Lý Nguyệt Nga trở về từ nhà bếp, cũng nhanh chóng đi ra, bảo bà ấy đi tắm trước, lát nữa cơm xong.

Nếu nhà thằng cả nấu ăn thì Lý Nguyệt Nga cũng không gấp rút, cầm quần áo rồi đi giặt, Lục Tiểu Lan đổ nước ấm.

Khi trời tối, người đi làm và đi học đều lần lượt trở về, mọi người thấy Lục Tiểu Lan trở về, ai cũng rất vui.

Cả nhà cùng nhau ăn tối.

Sau khi ăn xong, cả nhà ngồi phòng khách tán gẫu, Lục Tiểu Lan lấy quà mang về chia cho mọi người.

Mỗi đứa nhỏ có một cái hộp bút bằng sắt in hoa văn, bên trong hộp còn in bảng cửu chương.

Hộp bút như vầy cũng chỉ mới ra ở Quảng Châu thôi chứ nói gì tới một nơi như thôn nhà họ Lục như này, tụi nhỏ nhận được, yêu thích không muốn rời tay, còn vui hơn nhận tiền mừng tuổi dịp Tết.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 331



Hai cô chị dâu, mỗi người một tấm vải kaki để họ tự may quần áo. Hai anh trai, mỗi người một đôi giày quân đội.

Ba ông bà già, ngoài thực phẩm dinh dưỡng, mỗi người còn có một bộ quần áo ấm.

Bộ quần áo ấm này tới từ Hồng Kông, nhẹ nhàng dễ mặc còn giữ ấm, hoàn toàn không có bán trong nước, mua từ con buôn trung gian. Không rẻ, một bộ tầm mười đồng, ba bộ tốn tiền lương hơn một tháng.

Bộ kia của cô ấy do Tô Mạt tặng, không thì cô ấy tiếc tiền mua, dù sao bộ đồ này chỉ có thể mặc bên trong, không thể mặc ở ngoài. Cơ mà đúng là mặc rất thoải mái còn ấm áp, khỏi phải mặc dày vào mùa đông.

Lý Nguyệt Nga nhìn bộ quần áo giữ ấm mỏng manh, hỏi: “Tiểu Lan, cái thứ này cũng giữ ấm được à?” Cầm thấy chưa nặng được hai lạng.

“Được chứ.” Lục Tiểu Lan cười: “Đừng thấy nó mỏng, hiệu quả giữ ấm khi mặc vào không kém hơn áo lông đâu. Mẹ nhìn bên trong này, nó có lớp lông.” Nói xong, mở bộ đồ cho Lý Nguyệt Nga xem.

“Uầy, đúng vậy. Hơi mỏng nhưng lại có lớp lông, đồ của Quảng Châu đúng là khác biệt.”

“Đồ này không phải từ Quảng Châu, là từ Hồng Kông, chưa bán trong nước.”

Lý Nguyệt Nga nghe vậy, lập tức cảm thấy đồ trong tay không thú vị nữa: “Con nhỏ này, sao lại liều lĩnh đi mua mấy thứ này.” Nếu như bị bắt được thì không chừng đại học không cho học nữa.

Lục Tiểu Lan xua tay: “Mẹ, không liều lĩnh, Quảng Châu không quản lý mấy cái này nữa rồi. Trên đường phố, khắp nơi đều là con buôn trung gian, mua đồ không cần phải né trốn, thấy được thì gọi lại mua thôi.”

“Mấy cô chị dâu ở viện gia chúc cũng thường xuyên mua đồ ở bên ngoài, không sợ.”

Khác với Quảng Châu, hiện giờ ở nơi khác vẫn quản lý đầu cơ tích trữ, muốn mua vẫn phải lén lút.

Từ khi nếp sống mở mang ra, hàng hóa của Quảng Châu phong phú rất nhiều, rất nhiều đồ vật đều lén lút lưu thông từ Hồng Kông qua. Vài thứ kia đúng là tiên tiến và đẹp đẽ hơn đồ trong nước.

Lục Tiểu Lan nói xong, lại móc ra một cái máy radio bỏ túi cỡ bàn tay, đưa cho Lục Bá Minh: “Ông, chị dâu ba của cháu mua radio này cho ông. Thứ này dùng pin, đi đến đâu nghe đến đó, cực kỳ tiện lợi.”

Lý Nguyệt Nga nhìn radio nhỏ gọn, hỏi: “Thứ này cũng là từ Hồng Kông?”

“Đúng vậy.” Lục Tiểu Lan gật đầu.

“Hai đứa con, sao lá gan lớn vậy, lần sau không được vậy nữa. Mấy đứa là sinh viên, nếu như bị người báo cáo thì tới lúc đó trường học không nhận nữa phải làm sao?” Lý Nguyệt Nga không đồng ý.

“Nguyệt Nga, đừng lo lắng, tụi nhỏ biết đúng mực.” Lục Bá Minh lại không thấy có gì phải lo, nếp sống mở mang cũng chưa chắc là chuyện xấu.

Lục Bá Minh nhìn sách hướng dẫn, mày mò trong chốc lát, phát hiện đúng là có thể nghe đài, hơn nữa hiệu quả còn rất tốt. Thử đút túi áo, vậy mà cũng không ảnh hưởng việc nghe đài, đúng là rất tiện lợi. Đến lúc đó có thể mang theo, vừa làm việc vừa nghe.

Từ khi mấy người đó bị kiểm soát vào năm ngoái, quốc gia phát triển đài phát thanh nhiều hơn, tín hiệu ở thôn nhà họ Lục cũng cải thiện rất nhiều, hiện giờ tiết mục radio phong phú, có rất nhiều nhà mua radio, buổi tối rảnh thì bật nghe đài.

“Thứ này rất mắc nhỉ?” Lục Bá Minh hỏi. Mấy máy lớn đều bán bốn năm chục, cái này nhỏ gọn như vậy, e là trên trăm đồng.

“Không mắc! Chị dâu ba của cháu nhờ người mang thứ này từ Hồng Kông tới. Mọi người đoán xem bao nhiêu?” Lục Tiểu Lan hỏi với vẻ bí mật.

Lưu Ngọc Chi làm ở Cung Tiêu Xã, biết rõ ràng giá cả nhất, sau khi radio giảm giá vào năm bảy mươi tư thì luôn giữ mức bốn mươi bảy phẩy sáu đồng một cái. Nếu Lục Tiểu Lan nói không mặc, chắc giá cả gần với mấy cái đó, bà thử nói: “Năm mươi?”

“Không phải.” Lục Tiểu Lan lắc đầu, sau đó giơ ba ngón tay.

“Ba đồng?” Lý Nguyệt Nga bị sốc.

“Mẹ nghĩ gì thế! Sao có thể là ba đồng được, là ba chục đồng.”

“Con nhỏ này, nói đúng là nhẹ nhàng, ba mươi đồng mà không mắc?”

“Ba mươi đồng đúng là không mắc đối với radio. Mẹ hỏi chị dâu cả xem, mấy cái máy cồng kềnh kia đã bán hơn bốn chục rồi. Cái này nhỏ gọn, còn có thể mang theo người, ba mươi đồng là rẻ.” Lục Tiểu Lan giải thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-331.html.]

Thường nói người ngoài ngành xem trò vui, trong ngành mới thấy cách thức. Lục Bá Minh nghe thứ này chỉ tốn ba chục đồng, không khỏi nhíu mày lại.

Nếu tuồn số lượng lớn thứ này vào trong nước thì e là radio sản xuất trong nước sẽ không bán được nữa. Tới lúc đó, e rằng quốc gia phải chịu nhiều thiệt hại.

Vừa rồi ông ấy còn cảm thấy nếp sống mở mang không phải là điều xấu. Nhưng nếu đồ nước ngoài đều rẻ và tiện dụng như vậy thì mọi người sẽ chạy đi mua sản phẩm nước ngoài, đến lúc đó, nhà máy ở quốc gia của chúng ta phải làm sao bây giờ?

Tặng quà xong, Lục Tiểu Lan lại kể trải nghiệm ở Đường Thị với mọi người.

Trước giờ họ chỉ biết thảm họa ở Đường Thị thông qua đài phát thanh và báo chí. Nhưng lúc ấy truyền thông còn chưa phát triển, không chỉ có lạc hậu, còn bị kiểm duyệt rất nghiêm ngặt. Rất nhiều vấn đề chỉ được báo cáo sơ sơ.

Họ chỉ biết tình hình nghiêm trọng, quốc gia cử rất nhiều người đi cứu trợ, nhưng không biết chi tiết.

Hiện giờ nghe Lục Tiểu Lan kể, mắt của mấy người Lý Nguyệt Nga đều đỏ hoe.

Dù là thiên tai hay là tai họa do con người gây ra, người dân luôn là người chịu khổ.

May mắn hiện giờ họ có thể dựa vào quốc gia, không phải cái gì cũng tự lực cánh sinh, quốc gia cũng có đủ lực lượng cứu trợ, giúp người dân không đến mức phải rày đây mai đó.

Cả nhà nói chuyện đến hơn chín giờ, lúc này mới đi ngủ với tâm trạng chưa thỏa mãn. Hiện giờ là mùa thu hoạch, năm giờ rưỡi sáng mai phải dậy đi làm, làm việc mệt mỏi, phải nghỉ ngơi sớm để hồi phục tinh thần mới được.

Khi nằm trên giường đất, cảm xúc lớn nhất của Lục Hành Quân là quả nhiên con người phải ra ngoài, thấy chuyện đời mới có thể trở nên tốt hơn.

Tuy trước đó Tiểu Lan cũng thường hay nói, nhưng toàn tán dóc mấy chuyện nhà lông gà vỏ tỏi, đâu giống bây giờ, nói đến chuyện quốc gia hệ trọng là rành mạch. Hơn nữa góc độ nhìn nhận vấn đề hơn hẳn những mấy phụ nữ đã có chồng khác, kể cả người anh như anh ta cũng không bằng cô ấy.

Có rất nhiều chuyện, sau khi cô ấy nói xong thì anh ta mới hiểu vì sao nó lại như vậy.

Nếu Lục Tiểu Lan vẫn cứ ở lại công xã Hồng Kỳ này, chắc chắn cô ấy sẽ không trở thành như bây giờ.

“Ngày mai em xin nghỉ ở trường học, trong khoảng thời gian Tiểu Lan ở nhà, để Phượng Cần học ngoại trú. Nói con bé không hiểu gì thì nhớ lại, nhân lúc cô nhỏ ở nhà thì dạy thêm cho nó.” Lục Hành Quân nói với Lưu Ngọc Chi.

Lưu Ngọc Chi nghe vậy, ánh mắt sáng lên: “Được, sáng mai em xin nghỉ cho nó.”

Bởi vì trước đó không chú trọng việc học nên thành tích của Lục Phượng Cần rất bình thường, tuy không phải là hạng chót nhưng cũng trung bình. Nếu ba năm còn lại không cố gắng thì e là không đậu đại học.

Hiện giờ có sẵn sinh viên đại học ở nhà, không thể bỏ lỡ cơ hội ôn tập, bù đắp lại lỗ hổng kiến thức.

Trong lòng của Lục Hành Quân có tính toán của mình, chuyện thi đại học nói sau, trước mắt phải thi đậu trung học. Lúc khai giảng, anh ta đi làm thủ tục ở lại cho Lục Phượng Cần và hỏi thăm giáo viên, với thành tích hiện giờ của con bé thì hơi khó thi đậu trung học.

Anh ta không ép con bé thi đậu đại học, dù sao thi đại học rất khó. Công xã Hồng Kỳ của họ, gần mười nghìn người thì chỉ có khoảng hai mươi người đỗ đại học, trong số đó, hết tám người trên mười người là thanh niên trí thức đến từ nơi khác, còn dân bản xứ thì không bao nhiêu người.

Tiểu Lan thi đậu đại học, cha của anh ta vui vẻ như vậy là vì Tiểu Lan là dân bản xứ duy nhất thi đỗ trong thôn nhà họ Lục.

Nhưng, cần phải đỗ trung học.

Chỉ cần học trung học, cho dù không có thi đậu đại học, anh ta cũng có vốn liếng nói với em ba, bảo anh dẫn Phượng Cần tới Quảng Châu, qua bên đó mở rộng tầm nhìn. Tránh giống họ, ở cả đời trong công xã Hồng Kỳ, huyện Thanh Khê, tầm nhìn hạn hẹp.

Bên kia, Lục Vệ Quốc cũng có suy nghĩ giống như Lục Hành Quân.

Thấy được sự thay đổi của Lục Tiểu Lan, anh ta cũng nhận ra tầm quan trọng của việc đi ra nhìn đời.

Trước giờ anh ta cảm thấy, chỉ cần tụi nhỏ ăn uống đủ, nuôi tụi nó lớn, rồi cưới vợ cho tụi nó là coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng bây giờ anh ta cảm thấy có thể làm nhiều hơn một ít. Có lẽ nên cố gắng tính toán tương lai tốt hơn cho tụi nhỏ, để chúng nó khỏi cần phải còng lưng đi làm nông dân cả đời, gieo trồng suốt đời.

Em trai của anh ta là sĩ quan, em gái ruột là sinh viên đại học, tất cả mọi thứ không phải là không thể thực hiện được.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 332



Ngày hôm sau, sau khi tiếng còi báo thức vang lên, Lục Tiểu Lan cũng thức dậy, thay bộ quần áo cũ đã vá rồi đi ra ngoài.

Lý Nguyệt Nga đang ngồi xổm dưới hiên đánh răng, thấy Lục Tiểu Lan đi ra thì hỏi: “Sao không ngủ thêm một lát? Sáng sớm thế này dậy làm gì?”

“Mẹ, lát nữa con đi làm cùng mẹ.” Lục Tiểu Lan múc nước, ngồi xổm bên cạnh Lý Nguyệt Nga, cũng chuẩn bị đánh răng.

Lúc này Lý Nguyệt Nga mới phát hiện cô ấy mặc quần áo làm ruộng nên nói: “Không cần con đâu, khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Người lớn tuổi trong nhà đều ra đồng làm việc cả, con làm sao mà ở nhà nghỉ ngơi được.”

“Mẹ cũng đâu có bắt con nghỉ ngơi hoàn toàn, ở nhà phụ giúp nấu cơm là được rồi. Bây giờ đang mùa gặt lúa, rất mệt mỏi, làm cả ngày lưng không thể thẳng nổi đâu, một sinh viên như con không làm được đâu.” Lý Nguyệt Nga nói.

Lục Tiểu Lan nghe vậy bật cười: “Mẹ, công việc này trước đây đâu phải con chưa từng làm. Một bà lão năm mươi tuổi như mẹ còn làm được, một thanh niên hai mươi tuổi như con lại không làm được sao?”

“Hơn nữa sinh viên thì sao chứ? Chẳng lẽ lại cao quý hơn người khác? Sao lại không làm việc đồng áng được? Con chỉ may mắn hơn người khác, có thêm một người anh trai tốt, một người chị dâu tốt thôi.”

“Hơn nữa học đại học chính là để báo đáp tổ quốc. Nếu con vì thi đỗ đại học mà tự cho mình là giỏi, không hiếu thuận với cha mẹ, vậy thì học đại học làm gì, đến đạo làm người còn chưa xong.”

Lục Bá Minh từ trong phòng đi ra, nghe được Lục Tiểu Lan nói như vậy thì gật đầu hài lòng.

Ông cũng hơi lo lắng con gái thi đỗ đại học sẽ kiêu ngạo, bây giờ xem ra đúng là ông lo lắng quá rồi.

Đứa nhỏ này không uổng công ông dạy dỗ.

Tối qua Lục Thanh An vui vẻ uống nhiều rượu hơn một chút nên dậy hơi muộn. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Lục Bá Minh gật đầu hài lòng.

Ông ấy cũng nghe được lời Lục Tiểu Lan nói, thấy Lý Nguyệt Nga còn muốn nói gì đó bèn lên tiếng: “Con bé có lòng hiếu thảo như vậy thì để con bé đi đi. Để con bé giúp con một chút, con cũng đỡ vất vả hơn.”

Lý Nguyệt Nga không nói gì nữa, dù sao lát nữa cũng không nhận nhiều điểm công tác, hai mẹ con làm xong sớm thì về nhà nghỉ ngơi sớm.

Dọn dẹp xong, hai mẹ con tới nhà bếp, mỗi người cầm hai cái bánh bao, lại đổ đầy nước vào bình, ra khỏi cửa thì gặp Lục Quế Hoa cũng đang chuẩn bị đi, ba mẹ con bèn cùng nhau đến bộ đại đội.

Mấy năm nay Lục Quế Hoa thay đổi rất nhiều, con người cũng trở nên trầm mặc, ít nói hơn.

Trên đường đi gặp không ít người, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi Lục Tiểu Lan, lại khen Lý Nguyệt Nga có phúc, sinh được cô con gái giỏi giang.

Đến bộ đại đội, sau khi mọi người đã đến đông đủ, Lục Bảo Quốc nói đơn giản mấy câu rồi phân công nhiệm vụ trong ngày.

Lý Nguyệt Nga và tiểu đội trưởng nhận mười nhiệm vụ điểm công tác, hai mẹ con cùng làm, ước chừng đến chiều là có thể làm xong. Hôm nay bà ấy đã nói với con dâu cả, nếu có thịt thì mua một ít về, để tối làm cho Tiểu Lan mấy món ngon.

Vì quan hệ hộ khẩu lương thực của Lục Tiểu Lan đã không còn ở thôn Lục Gia nữa, nên dù có lên làm việc cũng không thể tính điểm công tác được. Vì vậy, Lý Nguyệt Nga đã nhận thêm một chút và ghi dưới danh nghĩa của mình.

Sau khi Lục Tiểu Lan nhận liềm thì cùng Lý Nguyệt Nga đi đến mảnh đất được phân cho bọn họ. Dù sao Lục Tiểu Lan cũng đã nhiều năm không làm ruộng, lúc đầu có hơi không quen, tốc độ hơi chậm, gặt được nửa tiếng đồng hồ thì dần dần quen tay.

Mấy thím cùng gặt lúa trên một thửa ruộng, từ xa thấy Lục Tiểu Lan gặt lúa đâu ra đấy, khi nghỉ ngơi uống nước, bọn họ tụ tập lại nhỏ giọng bàn tán.

“Con bé Tiểu Lan này không tệ, đã thi đỗ đại học rồi, mà còn giúp mẹ xuống ruộng gặt lúa.”

“Đúng vậy, nhà họ Lục nuôi dạy con cái tốt, đứa nào đứa nấy đều có tiền đồ.” Lục Tiểu Lan vốn là người đã ly hôn, bây giờ lắc mình biến thành sinh viên rồi.

“Đúng vậy, một quân nhân, hai sinh viên đại học, ngoại trừ Lục Quế Hoa và Lý Nguyệt Nga, người nào người nấy đều có lương, gia đình công nhân ở thành phố cũng không bằng nhà bọn họ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-332.html.]

“Ông bí thư giỏi tính toán như vậy, con cái đương nhiên được hưởng lợi rồi. Tôi nghe nói ba người được minh oan ở chuồng bò trước đây đều là quan lớn. Ông bí thư từng giúp họ, sau khi về thủ đô còn không phải muốn báo đáp sao.”

Hai năm nay, mỗi dịp Tết đến, số bưu phẩm Lục Bá Minh nhận được, từ một cái biến thành bốn cái. Chuyện này lan truyền khắp đại đội thôn Lục Gia.

“Nghe chồng tôi nói tiền trợ cấp của ông bí thư đã tăng lên con số này rồi.” Một thím hạ giọng, giơ ba ngón tay ra.

Có người hít một hơi hỏi: “Ba mươi tệ?”

Người kia gật đầu, đây là chuyện chồng bà ta vô tình phát hiện ra, nghe nói là bắt đầu tăng từ năm nay.

Ba mươi tệ ở nông thôn là khái niệm gì? Nuôi sống cả nhà cũng đủ rồi.

“Thật sự không thể so sánh được. Biết trước những người đó sẽ được minh oan, lúc trước tôi cũng lén lút đưa cho bọn họ một ít lương thực.” Có người thở dài: “Tôi cũng không cầu bọn họ báo đáp, chỉ cầu bọn họ chăm sóc con cái tôi một chút là được rồi.”

Có thím cười nhạo: “Vậy thì bà cũng phải có mắt nhìn người chứ, chuồng bò còn hai người kia kìa, hay là ngày mai bà cũng đi đưa lương thực cho bọn họ đi.”

“Cút cút cút, tôi chỉ nói vậy thôi, nhà tôi còn chưa đủ lương thực ăn đâu.” Người kia mắng, những người lúc này còn ở chuồng bò có thể có bao nhiêu hy vọng? Đừng lãng phí lương thực.

Mấy thím uống nước xong thì nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục tản ra đi đến mảnh đất được phân cho mình gặt lúa.

Cách đó không xa, mấy nàng dâu trẻ tuổi cũng tụ tập lại uống nước, ánh mắt của bọn họ cũng thỉnh thoảng liếc nhìn Lục Tiểu Lan.

“Mấy người nói xem, Lục Tiểu Lan này đã mấy năm không làm ruộng rồi, sao còn làm được nhỉ? Tôi đã nghỉ ngơi mấy lần rồi, cũng không thấy cô ấy nghỉ?”

Có người ghen tị nói: “Làm bộ làm tịch thôi, mới làm được một buổi sáng, đương nhiên là hăng hái rồi. Hôm nay gặt xong, chắc ngày mai không đến nữa đâu.”

Làm ruộng mệt như vậy, có mấy ai cam tâm tình nguyện làm, người kia cho rằng Lục Tiểu Lan chỉ là đến làm màu để có tiếng thơm mà thôi. Dù sao người ta cũng đã ly hôn, lại không thể sinh con, cho dù thi đỗ đại học thì sao chứ? Trừ phi gả cho người có con rồi, nếu không thì người đàn ông nào muốn cưới.

“Tôi thấy không giống, Lục Tiểu Lan không phải là người thích làm việc bề ngoài.” Có người nói cô ta và Lục Tiểu Lan học tiểu học cùng nhau, coi như là lớn lên cùng nhau nên có tí hiểu biết về Lục Tiểu Lan

“Có phải hay không, qua hai ngày nữa là biết. Nghỉ ngơi một lát rồi mau làm việc đi, tôi thấy tiểu đội trưởng sắp đi tới rồi.” Có người nói xong lập tức cầm liềm lên lại tiếp tục đi làm việc.

Mọi người nhìn, tiểu đội trưởng thật sự đang đi về phía bên này, bọn họ vội vàng giải tán đi làm việc.

Cho tới trưa Lý Nguyệt Nga đều để ý Lục Tiểu Lan, không ngờ con gái đã nhiều năm không làm ruộng mà tay nghề vẫn không bị mai một.

“Con bé này, nghỉ ngơi uống chút nước đi.” Lý Nguyệt Nga nói: “Mẹ còn tưởng con không làm nổi, không ngờ cũng không chậm hơn mẹ là bao.”

Lục Tiểu Lan ngượng ngùng cười. Thực ra cô ấy thật sự cũng có chút không làm nổi nữa, nhưng mà nhìn thấy mẹ đã lớn tuổi như vậy, cô ấy làm nhiều hơn một chút thì mẹ có thể ít vất vả hơn một chút, nên cô ấy cứ cố gắng chịu đựng.

Lục Tiểu Lan đi qua uống nước nói: “Mẹ, sau này đừng làm những việc nặng nhọc như vậy nữa. Việc gặt lúa này để người trẻ tuổi làm, mẹ đến sân phơi lúa để phơi lúa đi.”

Lục Tiểu Lan không khuyên Lý Nguyệt Nga đừng làm, bởi vì bà ấy nhất định sẽ không đồng ý.

Lý Nguyệt Nga xua tay: “Làm sao được. Nhà chúng ta có mấy người đi làm đâu, mà người cần chia lương thực thì không ít, mọi người đều đang nhìn đấy.”

“Nhà chúng ta đều đã dọn ra riêng rồi, mẹ lo lắng nhiều như vậy làm gì? Anh cả, anh hai bọn họ tự lo liệu, ba người già các người cứ làm phần của mình là được rồi. Cùng lắm thì đến lúc đó mua lương thực của đại đội là được.”

“Mẹ biết rõ, nhân lúc còn làm được thì làm thêm mấy năm nữa. Đợi đến lúc không làm được nữa, mẹ sẽ không làm nữa, đợi bốn anh em các con dưỡng già cho mẹ.” Lý Nguyệt Nga xua tay.

“Mẹ, chị dâu ba đã nói rồi, đợi thêm hai năm nữa, khi nào tập tục cởi mở hơn một chút, sẽ để ba người già các người đến Quảng Châu sống, bên đó khí hậu tốt hơn, thích hợp cho người già sinh sống.”

Lý Nguyệt Nga cười nói: “Đến lúc đó đi cho biết đó biết đây là được rồi, ở thì không cần đâu, bố con còn đang làm bí thư. Hơn nữa, mẹ ở đây còn có thể làm chút việc, đến đó thì có thể làm gì, nhờ anh ba chị ba con nuôi sao?”
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 333



“Không phải, mẹ, chị dâu ba nói với con có thể hai năm nữa, nhà nước sẽ cho phép tư nhân kinh doanh. Chị ấy rất xem trọng tay nghề may vá của mẹ, nói sau này sẽ để mẹ đến đó, mở một tiệm may để mẹ may quần áo rồi bán.” Lục Tiểu Lan hạ thấp giọng, nói với Lý Nguyệt Nga về kế hoạch của Tô Mạt.

“Mẹ, Quảng Châu có rất nhiều người giàu có. Trong cửa hàng bách hóa đó, những chiếc áo khoác len mấy chục tệ, thậm chí cả trăm tệ một chiếc, chỉ cần đẹp mắt, chưa đến hai ngày đã bán hết. Tay nghề của mẹ tốt như vậy, chắc chắn không lo không bán được quần áo.”

Lý Nguyệt Nga nghe Lục Tiểu Lan nói có hơi động lòng, tuy bà ấy không học được mấy phần tài nghệ của cha mình, nhưng bà ấy rất thích may vá. Nếu có đủ vải để bà ấy làm, bà ấy nhất định có thể khôi phục lại những kỹ năng đã bị mai một đó.

“Vậy nếu mẹ đến Quảng Châu, cha con và ông nội con thì sao? Đến lúc đó ai nấu cơm cho bọn họ? Chuyện này e là không được.”

“Cả nhà cùng đi. Đến lúc đó mẹ mở tiệm may, lại thuê cho cha và ông nội một cái quầy hàng, bán bánh bao gì đó, đều được.” Lúc đó Tô Mạt nói với cô ấy là muốn thuê một quầy hàng ở ga xe lửa, để bọn họ bán đồ ăn ở đó.

Lúc Lục Tiểu Lan về cũng đã quan sát rồi, ga xe lửa Quảng Châu có lượng người qua lại rất lớn, cho dù chỉ bán những món đơn giản như bánh bao trứng gì đó thì cũng sẽ kiếm được không ít tiền.

“Cha con làm bí thư nhiều năm như vậy, e rằng sẽ không muốn đi, chuyện này để sau hẵng nói.” Lý Nguyệt Nga nói.

Những người đó còn đang chờ Lục Tiểu Lan làm việc một hai ngày rồi sẽ không đi làm nữa, để xem cô ấy bị bẽ mặt, không ngờ người ta lại liên tục làm việc một tuần liền.

Hôm nay là chủ nhật, Lục Tiểu Lan bảo Lý Nguyệt Nga chỉ nhận tám điểm công tác. Bởi vì buổi chiều, cô ấy phải đến thôn Lý Gia một chuyến tìm bé Thảo, Tô Mạt nhờ cô ấy mang cho cô bé một ít đồ dùng học tập. Sau đó còn phải đến quân khu một chuyến, đưa vở ghi chép cho Mã Tiểu Quyên.

Mã Tiểu Quyên cuối cùng vẫn quyết định thi lại vào năm sau, năm nay sẽ tập trung sinh con và chăm con cho lớn một chút. Vì vậy sau khi kết thúc học kỳ trước, Mã Tiểu Quyên đã từ chức công việc dạy học ở đại đội, hiện tại đang sống bên viện gia chúc quân khu.

Sau bữa trưa, Lục Tiểu Lan đạp xe đạp đến Lý Gia Ao trước. Lục Phượng Cần cũng đi theo, để bầu bạn với cô ruột.

Xe đạp là của nhà Lục Hành Quân, Lưu Ngọc Chi nghe nói Lục Tiểu Lan muốn dùng nên để xe đạp lại cho cô ấy, còn mình thì đi bộ đến chỗ làm.

“Cô ruột, đại học có khó thi không?” Trên đường đi, Lục Phượng Cần hỏi.

Gần đây cô bé thật sự rất áp lực, cha mẹ đột nhiên có nhiều kỳ vọng vào cô bé như vậy, cô bé có hơi không chịu nổi.

“Có chí thì nên, chỉ cần cháu đủ nỗ lực, thì sẽ không khó.” Lục Tiểu Lan nói: “Bây giờ cháu còn ba năm nữa, đừng vội, trước tiên hãy củng cố cho thật vững chắc.”

Mấy ngày nay, tối nào cô ấy cũng dạy thêm cho mấy đứa nhỏ, nền tảng của Phượng Cần đúng là không được tốt cho lắm. Mấy đứa nhỏ này, nhìn chung thì chỉ có thành tích của Quốc Đống là còn đỡ. Năm nay Lục Quốc Đống cũng đã học lớp năm rồi, sang năm sẽ lên cấp hai.

Chế độ học lúc bấy giờ là hệ thống 5-2-2, tiểu học 5 năm, trung học cơ sở 2 năm, trung học phổ thông 2 năm.

Lục Phượng Cần phiền muộn không thôi, thật ra cô bé thật sự không thích học tập cho lắm. Trước đây mẹ cô bé nói với cô bé, con gái biết chữ là được rồi, tan học về thì trông nom em trai em gái, giúp đỡ việc nhà nhiều hơn. Cô bé cũng luôn làm như vậy.

Bây giờ đột nhiên bắt cô bé phải học hành chăm chỉ, còn muốn cô bé thi đại học, chẳng phải đang làm khó cô bé sao?

Bây giờ cô bé chỉ hy vọng lúc kiểm tra cuối tháng, thành tích không bị thụt lùi là được rồi, nếu không cha mẹ chắc chắn sẽ mắng c.h.ế.t cô bé.

Dù sao bây giờ không chỉ cho cô bé ở nội trú, cho dù về nhà cũng không cho cô bé làm việc, còn cho cô bé ăn cơm gạo trắng no nê. Mỗi tuần ít nhất cũng cho cô bé ăn một bữa thịt hoặc trứng xào.

Bạn cùng phòng của cô bé, ai cũng ghen tị muốn chết, cảm thấy cha mẹ cô bé đối xử với cô bé thật tốt.

Nhưng cha mẹ càng tốt với cô bé, cô bé càng căng thẳng, chỉ cần nghe giáo viên nói sắp kiểm tra, cô bé sẽ hoảng sợ không thôi, sợ hãi không thi tốt sẽ khiến cha mẹ thất vọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-333.html.]

Nhưng cô bé không dám nói với cha mẹ, cô ruột đối xử tốt với cô bé, vì vậy cô bé muốn giãi bày tâm sự với Lục Tiểu Lan.

“Cô, hay là cháu không thi đại học nữa được không?”

Lục Tiểu Lan cảm thấy hình như có gì đó khác thường nên dừng xe lại, hai cô cháu đứng bên đường, chuẩn bị nói chuyện rõ ràng.

“Tại sao? Cháu không muốn thi đại học sao?”

“Cháu... Thật ra cháu không thích học tập cho lắm, bây giờ nhìn những cuốn sách đó, cháu càng nhìn càng đau đầu.”

“Phượng Cần, đừng căng thẳng, còn ba năm nữa cơ mà, cứ từ từ.” Nền tảng của cô bé này đúng là hơi kém, dục tốc bất đạt, chắc là anh cả chị dâu đã gây áp lực cho cô bé không ít.

“Cô, cháu... Cháu cũng không muốn học cấp ba, con muốn học xong cấp hai thì nghỉ học.”

Lục Tiểu Lan giật mình, không ngờ Lục Phượng Cần lại không muốn học cấp ba nữa.

“Cháu không học cấp ba, cháu muốn làm gì? Bây giờ cháu mới 14 tuổi, sang năm mới 15 tuổi, không đi học chẳng lẽ cháu muốn xuống ruộng làm việc sao?”

Lục Phượng Cần lắc đầu lia lịa: “Không, cháu cũng không muốn xuống ruộng làm việc, cháu muốn đi làm.”

“Cháu lấy đâu ra công việc? Chẳng lẽ cháu muốn mẹ cháu nhường công việc cho cháu sao?” E rằng chị dâu sẽ không đồng ý.

“Cháu... Cháu muốn đến Quảng Châu, bây giờ cô phải đi học đại học rồi, không có ai trông em trai em gái, cháu đến đó giúp chú ba thím ba trông nom em trai em gái, bọn họ cũng sẽ tìm cho cháu một công việc. Cháu không cần công việc gì tốt, chỉ cần làm công việc giống như cô trước đây là được rồi.” Lục Phượng Cần nói một hơi.

Lục Tiểu Lan hoàn toàn sững sờ, không ngờ Lục Phượng Cần lại có suy nghĩ như vậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

“Phượng Cần, lời này là ai nói với cháu?”

“Không... Không ai nói cả, tự cháu nghĩ ra.” Lục Phượng Cần nói, thật ra là lúc đó cô bé vô tình nghe được mẹ cô bé nói với cha cô bé, nhưng cha cô bé không đồng ý, nói muốn cho cô bé đi học.

“Phượng Cần, bây giờ em trai em gái đã lớn rồi, không cần người trông nom nữa, cho dù cô không thi đỗ đại học, năm nay cô cũng sẽ về.”

“Hơn nữa, công việc của cô, không phải ai cũng làm được. Bản thân cháu còn là một đứa trẻ, làm sao có thể chăm sóc tốt cho trẻ con được.”

Lục Phượng Cần có hơi không phục: “Chăm sóc được chứ, em trai em gái luôn là do cháu chăm sóc.”

“Cái đó không giống nhau, nhà trẻ ngoài việc trông trẻ, còn phải dạy dỗ trẻ.”

“Vậy cháu cũng có thể dạy, cô có bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, cháu cũng có bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, có gì khác nhau đâu.”

Lục Tiểu Lan sa sầm mặt, xem ra mấy năm nay cô bé Phượng Cần này cũng thay đổi không ít. Chẳng lẽ đây chính là cái mà chị dâu ba nói, giai đoạn nổi loạn tuổi dậy thì?

“Phượng Cần, khác nhau chứ. Bằng tốt nghiệp trung học cơ sở của cô có thể thi đỗ đại học, bằng tốt nghiệp trung học cơ sở của cháu, nếu không nỗ lực, có thể ngay cả cấp ba cũng không thi đậu.”

“Vậy thì không làm công việc ở nhà trẻ nữa, đổi công việc khác, đổi sang công việc cháu có thể làm.” Lục Phượng Cần vội vàng nói, cô bé thật sự không muốn học nữa, nếu có con đường khác, cha mẹ chắc chắn sẽ đồng ý cho cô bé học xong cấp hai thì nghỉ học.

“Phượng Cần, công việc không phải dễ tìm như vậy đâu, bao nhiêu thanh niên thành phố không có việc làm, phải đến nông thôn chúng ta làm thanh niên trí thức. Hơn nữa viện gia chúc cũng có rất nhiều gia đình quân nhân không có việc làm, vẫn đang xếp hàng chờ được sắp xếp.”
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 334



“Lúc trước cô đến đó, cũng không nghĩ sẽ có công việc. Công việc của cô vốn là quân đội sắp xếp cho thím ba cháu, thím ba cháu tốt bụng lại có bản lĩnh nên đã nhường cho cô, còn bản thân thì ra ngoài tự tìm.”

“Hơn nữa Phượng Cần, chúng ta không thể chuyện gì cũng dựa dẫm vào người khác, phải tự mình học giỏi, tự mình đứng lên mới được. Chú ba thím ba có thể giúp cháu một hai lần, nhưng không thể giúp cháu cả đời được.”

“Bây giờ cháu lại nghĩ, học xong cấp hai thì nghỉ học, dựa vào quan hệ của gia đình, xin cho cháu một công việc, vậy thì cả đời này của cháu có lẽ cũng chỉ có công việc đó mà thôi. Nhưng nếu cháu chăm chỉ học hành, thi đỗ cấp ba thậm chí là đại học, vậy thì tương lai của cháu có thể sẽ có nhiều khả năng hơn.”

“Có công việc không tốt sao? Có thể ăn cơm của nhà nước, có thể kiếm tiền.” Lục Phượng Cần không hiểu, trong lòng còn hơi hờn dỗi, cảm thấy hình như cô ruột không còn thương cô bé như trước nữa. Cứ ngăn cản cô bé, không muốn cho cô bé đến Quảng Châu.

Sau khi đến Quảng Châu, cô ruột mới trở thành người ai cũng ngợi khen. Biết đâu sau khi cô bé đến Quảng Châu, học hỏi ở đó, cũng có thể thi đỗ đại học thì sao?

Lục Tiểu Lan nhìn dáng vẻ của cô bé, rõ ràng là đang cố chấp, bây giờ có nói gì với cô bé, e rằng cô bé cũng không nghe lọt tai nên không định nói nữa.

Chờ về nhà sẽ nói chuyện với anh trai chị dâu và cha mẹ, tìm cơ hội nói chuyện lại với cô bé, dẫn dắt cô bé cho tốt.

Trong ký ức của cô ấy, Lục Phượng Cần là chị cả trong số các cháu, luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn và chịu khó, không biết mấy năm cô ấy không có nhà, sao đứa trẻ này lại thay đổi như vậy.

Hai cô cháu im lặng suốt quãng đường, im lặng đến thôn Lý Gia.

Bé Thảo không có ở nhà, ngày chủ nhật, cô bé sẽ đi làm, kiếm vài điểm công tác để trang trải cuộc sống.

Năm nay bé Thảo 11 tuổi, tháng 9 vừa mới lên lớp 4.

Lục Tiểu Lan hỏi một thành viên của Lý Gia Ao, tìm được nơi bé Thảo đang làm việc. Tuy cô bé gầy gò thấp bé, nhưng làm việc giống như người lớn, vậy mà lại đang gặt lúa, hơn nữa tốc độ cũng không chậm.

Lục Tiểu Lan thở dài, đứa nhỏ không cha không mẹ này, cho dù đại đội có giúp đỡ một chút thì cuộc sống cũng vô cùng vất vả.

Không nói đâu xa, năm nay Lục Phượng Cần 14 tuổi rồi, ở nhà còn chưa từng phải làm việc nặng nhọc, nhiều nhất cũng chỉ làm những việc nhẹ nhàng như cắt cỏ cho heo, nhổ lạc và bẻ ngô.

Bé Thảo nghe thấy tiểu đội trưởng gọi mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Tiểu Lan, hai mắt sáng lên, vội vàng đặt liềm xuống chạy tới.

“Thím Lục, thím đã về rồi ạ! Thím có về không ạ?”

Lục Tiểu Lan lắc đầu: “Thím ba cháu chưa về, thím ấy nhờ thím mang cho cháu một ít đồ dùng học tập.”

Lục Tiểu Lan vừa nói vừa đưa một túi vải qua. Cô ấy đã gói kỹ càng, người khác không thể nhìn thấy bên trong là gì. Trong đó ngoài vở bài tập và bút chì, còn có một gói sữa bột, nửa ký thịt hun khói và một đôi giày vải mới.

Đôi giày là phần thưởng Tô Mạt tặng cho bé Thảo vì đã thi được hạng nhất vào kỳ thi cuối kỳ, nhờ Lục Tiểu Lan mang về.

Lần trước Tô Mạt về, sau khi cho bé Thảo địa chỉ, thỉnh thoảng cô bé lại viết thư cho Tô Mạt, báo cáo thành tích học tập của mình. Tuy rằng hoàn cảnh học tập của bé Thảo không tốt, nhưng cô bé rất chăm chỉ, thành tích học tập luôn đứng đầu, học kỳ trước vậy mà lại thi được hạng nhất toàn khối.

Bé Thảo nghe nói Tô Mạt không về thì hơi thất vọng. Nhận lấy túi đồ của Lục Tiểu Lan, mỉm cười ngọt ngào nói lời cảm ơn: “Cảm ơn thím Lục, cháu sẽ viết thư cho thím Tô ạ.”

“Ừ, cháu hãy học hành cho giỏi, có việc gì thì đến nhà tìm mẹ thím.” Lục Tiểu Lan nói: “Bây giờ cháu đang tuổi ăn tuổi lớn, đừng làm những việc nặng nhọc như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-334.html.]

“Không sao đâu thím, một tuần cháu chỉ làm một ngày thôi.”

“Được rồi, thím còn có việc phải đi nơi khác, thím đi trước đây. Cháu tự chú ý một chút, đừng làm việc quá sức.”

Chờ Lục Tiểu Lan rời đi, người bên cạnh hỏi: “Bé Thảo này, nghiên cứu viên Tô lại cho cháu cái gì vậy? Nhìn túi to thế?”

Hai năm nay vì có Tô Mạt và thầy Cố quan tâm, cộng thêm thành tích học tập của bé Thảo không tệ, giáo viên đến nhà thăm hỏi đã khen ngợi, vì vậy thái độ của thành viên Lý Gia Ao đối với bé Thảo cũng tốt hơn không ít.

“Đều là đồ dùng học tập ạ.” Bé Thảo không nói gì, cầm túi vải đi đến chỗ mình đang gặt lúa, tìm một chỗ khô ráo, dễ nhìn thấy để đó.

Lục Phượng Cần đứng bên đường canh xe đạp, chờ Lục Tiểu Lan quay lại, lại chở cô bé tiếp tục đi về phía quân khu.

“Thím ba đối tốt với Lý Xuân Thảo thật.” Trên đường đi, Lục Phượng Cần lại nói.

“Thím ba cháu là người tốt bụng và có trách nhiệm, Lý Xuân Thảo không còn người thân nào, chuyện của con bé lúc đó là do thím ba cháu phụ trách, thím ấy quan tâm một chút rất bình thường.” Lục Tiểu Lan nói.

“Nhưng mà thím ba chưa bao giờ mua cho chúng ta nhiều đồ như vậy, chúng ta mới là cháu trai cháu gái của thím ấy.”

Lần này Lục Tiểu Lan tức giận thật, cô ấy trách mắng: “Đó là bởi vì cha mẹ các cháu đều còn sống, nếu các cháu không có cha mẹ, thím ba cháu cũng sẽ không bỏ mặc các cháu.”

“Lục Phượng Cần, cháu nhớ kỹ, chú ba thím ba cháu không nợ các cháu, nuôi dạy các cháu là trách nhiệm của cha mẹ các cháu, không liên quan gì đến chú ba thím ba cháu.”

“Các cháu đã ra riêng rồi, giúp đỡ là tình cảm, không giúp đỡ cũng là lẽ thường.”

“Hơn nữa đồ bọ họ gửi về những năm qua có bao giờ thiếu phần các cháu chưa? Cháu đừng có thấy cuộc sống của bọn họ khá giả hơn một chút thì nghĩ là của các cháu.”

“Cuộc sống của bọn họ khá giả là bởi vì bọn họ đủ cố gắng, đủ nỗ lực. Chú ba cháu thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, có khi mấy tháng liền không về nhà, vào sinh ra tử, cả người đầy vết thương. Cháu để người ta c.h.é.m một nhát thử xem? Đảm bảo cháu sẽ gào khóc đến mức cả thôn Lục Gia đều nghe thấy.”

“Thím ba cháu làm việc cũng đi sớm về trễ, làm việc không kể ngày đêm. Không chỉ vậy, tan làm về còn phải tranh thủ thời gian học ngoại ngữ.”

“Nếu các cháu có tinh thần phấn đấu như vậy thì cuộc sống của các cháu cũng có thể khá giả.”

“Không nói đâu xa, cứ nhìn cháu bây giờ xem, trong nhà không cần cháu làm gì, chỉ cần cháu học tập mà đã như muốn lấy mạng cháu rồi. Bản thân không muốn bỏ ra chút công sức nào, lại còn ghen tị với cuộc sống của người khác, chỉ muốn dựa dẫm vào người khác mà đi đường tắt, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”

“Phượng Cần, đừng có nhìn người khác, hãy nhìn lại bản thân mình đã làm được gì. Thím ba cháu thỉnh thoảng giúp đỡ Lý Xuân Thảo cũng là bởi vì con bé xứng đáng. Trong hoàn cảnh như vậy mà con bé vẫn có thể thi được hạng nhất toàn khối. Còn cháu thì sao? Đừng nói hạng nhất, mà ngay cả top mười cháu còn chưa từng lọt vào nhỉ?”

Lục Phượng Cần bị Lục Tiểu Lan mắng té tát một trận, xấu hổ, tủi thân, oán hận, đủ loại cảm xúc đan xen, cô bé che mặt khóc òa lên.

Lục Tiểu Lan cũng không để ý đến cô bé mà để cô bé tự suy nghĩ cho kỹ, đứa trẻ này, nếu không nói ra, e rằng sẽ thực sự đi sai đường.

Lục Tiểu Lan đạp xe hì hục gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến khu gia quyến của quân khu, sau khi nói rõ tình hình với bảo vệ, bên kia nhanh chóng đi thông báo, không lâu sau Mã Tiểu Quyên nâng cao bụng lớn đi ra.

“Tiểu Lan, sao cô lại đích thân mang đến vậy? Cô gọi điện thoại một tiếng, tôi bảo người đến lấy là được rồi.” Mã Tiểu Quyên vừa mời Lục Tiểu Lan vào nhà vừa nói.

Từ đây đạp xe đến đây khá xa, đường cũng không dễ đi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back