Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 70: Chương 70



Chu Diệu không nói gì, không chút phàn nàn mà tiến lên, một tay xách lên một cái giỏ tre mang vào phòng. Sau đó rất thức thời mà ra khỏi phòng đi đến phòng bếp, đem không gian để lại cho ba cô gái.

Ôn Duyệt xốc đám cỏ khô ở mặt trên lên, đập vào mắt là những hạt châu bằng nhựa đủ màu sắc mà kích cỡ, cùng với những đồ trang trí nhỏ nhắn, sáng lấp lánh và xinh đẹp khác.

Ví dụ như những dải ruy băng đầy màu sắc, còn có những chiếc kẹp tóc đơn giản và không có trang trí gì hết.

Trong chiếc giỏ còn lại thì chứa nhiều loại vải dệt và sợi với nhiều màu sắc khác nhau.

Ôn Duyệt có chút kinh ngạc: “Mua nhiều như vậy?”

“Không nhiều lắm, chỉ tiêu 50-60 đồng tiền, còn thừa hơn phân nửa.” Lý Niệm Thu cười cười, “Chúng ta phải làm nhiều hơn một chút, việc buôn bán này chỉ làm một lần, nếu bán được tốt, người khác có thể làm giống và cạnh tranh buôn bán với chúng ta.”

“Tuần sau tớ phải thi cuối kỳ, thi xong đến nghỉ hè mới có thể tới hỗ trợ, mấy ngày nay chỉ có thể phiền cậu làm việc trước một mình.”

Lý Niệm Thu có chút ngượng ngùng.

Ôn Duyệt xua xua tay, đôi mắt cong cong: “Không có gì đâu, dù sao ngày thường tớ ở nhà cũng rất nhàm chán, liền thích làm những đồ vật linh tinh.”

Lý Niệm Thu nhìn cô cười ngốc nghếch ngọt ngào, ánh mắt hiện lên tia bất đắc dĩ: “Ôn Duyệt, làm buôn bán cùng với thú vui tiêu khiển trong lúc rảnh rỗi không giống nhau, lúc trước nếu cậu muốn làm thì làm, không muốn làm thì nghỉ ngơi, nhưng làm buôn bán cậu phải làm một cách máy móc và lặp lại nhiều lần, rất khó kiên trì.”

Đặc biệt là hiện tại Ôn Duyệt đang được Chu Diệu sủng đến như vậy, Lý Niệm Thu đoán có lẽ cô sẽ kiên trì không được bao lâu.

Nhưng mà đây đều là vấn đề nhỏ.

“Mấy ngày tới, cậu chỉ cần làm ra thành phẩm là được, đợi tớ nghỉ sẽ cùng với Tưởng Đông lại đây hỗ trợ. Chỉ là chúng ta chỉ có ba người, có lẽ cũng không đủ…… Đến lúc đó lại nói sau, thật sự không được thì tìm người tới hỗ trợ, tính tiền công, nhất định có người sẵn lòng tới làm.”

Lý Niệm Thu đã có thói quen đi một bước tính ba bước, suy nghĩ xa hơn.

Ôn Duyệt có chút không theo kịp suy nghĩ của Lý Niệm Thu, câu cuối cùng còn chưa kịp phản ứng đã nghe cô ấy sắp xếp đến việc tương lai, vẻ mặt cô ngơ ngác ngốc ngốc.

Nữ chính không hổ là nữ chính, đầu óc thật sáng suốt!

Ôn Duyệt lười suy nghĩ nhiều như vậy, Niệm Thu nói như thế nào cô liền làm như thế đó. Vì thế cười khanh khách mà trả lời: “Được nha, được nha, nghe theo cậu, cậu nói cái gì chính là cái đó!”

Lý Niệm Thu bật cười, lại lần nữa cảm thán: “Chu Diệu đối với cậu thật tốt.”

Ôn Duyệt khó hiểu: “?” Có liên quan gì tới Chu Diệu?

“Tớ đi về trước đây, tuần sau thi xong được nghỉ hè sẽ tới giúp cậu.” Lý Niệm Thu đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, đi được một nửa thì dừng lại, quay đầu lại nói: “Chuyện này đừng nói ra bên ngoài, chúng ta bí mật kiếm tiền trước.”

Ôn Duyệt gật đầu đồng ý: “Được, tớ sẽ không nói!”

Cô ở chỗ này không có người quen nào, ngày thường cũng không ra khỏi cửa, vốn cũng không có ai để nói này nói nọ.

Ôn Duyệt đưa hai chị em Lý Niệm Thu ra khỏi sân, vừa ngâm nga một gia điệu nhẹ nhàng vừa đi vào phòng bếp.

Chu Diệu đã rửa sạch và cắt xong đồ ăn cho buổi tối, lúc này đang vo gạo, cẩn thận vo sạch hai lần mới bỏ vào nồi, thuận tiện anh cũng rửa sạch hai củ khoai lang cắt thành từng miếng rồi bỏ vào trong nồi cơm, anh định nấu cơm khoai lang.

Nghe thấy động tĩnh anh quay đầu nhìn qua, mày kiếm hơi nhướng lên: “Nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”

“Không nói cho anh.” Ôn Duyệt mỉm cười mà trả lời anh, “Niệm Thu nói, việc này không thể nói ra bên ngoài, cho nên em không thể nói cho anh biết.”

Chu Diệu: “?”

Tay áo của Chu Diệu cuốn lên trên, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc căng ra, sắc mặt trầm xuống, bước đi tới đây, còn nắm lấy cổ tay vặn vẹo, một bộ dáng lập tức liền phải đánh người, anh đi về phía cô, đứng yên trước mặt cô..

Chiều cao gần 1m9 mang đến cảm giác áp bách rất lớn, anh cũng không nói lời nào, liền như vậy rũ mắt nhìn xuống, đôi mắt đen sâu thẳm cảm xúc không rõ ràng. Có vẻ ánh mắt càng lúc càng trầm, nhìn rất phức tạp và khó đoán.

“Anh, anh muốn làm gì?” Ôn Duyệt có chút sợ hãi mà nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi lui về phía sau.

Không phải là tức giận muốn đánh người chứ? Bạo, bạo lực gia đình là không thể chấp nhận được!

Đôi mi cong dài và mảnh của Chu Diệu để lại một bóng râm dưới mắt, anh căng mặt, nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước.

Hai người đứng đối mặt nhau rất gần, gần đến mức hô hấp đều có thể dây dưa cùng nhau. Ánh mắt Ôn Duyệt lóe lên, đang có ý nghĩ kiều diễm, lại thoáng nhìn thấy Chu Diệu giơ tay thành nắm đấm.

Cô theo bản năng nhắm mắt lại, trong miệng buông lời hung ác: “Chu Diệu, nếu anh dám đánh em, em nhất định sẽ không tha thứ cho anh……”

“Nhìn em sợ thành cái dạng này.” Chu Diệu dùng ngón tay búng nhẹ lên trán Ôn Duyệt, không nhịn được cười ra tiếng, “Đã nói anh sẽ không đánh phụ nữ, cũng không biết em là đang sợ cái gì.”

“Anh đi nhóm lửa.”

Ôn Duyệt mở mắt ra: “…… Chu Diệu, anh thực sự có bệnh.”

Chỉ biết hù dọa cô.

“Ừ, em nói đúng, anh có bệnh, vậy em có thuốc không, đến trị bệnh cho anh đi?” Chu Diệu ngồi ở trước bếp lò, nụ cười có chút hư hỏng, tiện tay cầm lấy cỏ khô bên cạnh bậc lửa rồi nhét vào bếp.

Ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt anh, làm cho đôi lông mày nghiêm nghị của anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Ôn Duyệt nghe được ngón chân đều co rụt lại.

Trời ạ, đây là cuộc trò chuyện vớ vẩn và th* t*c gì vậy!

Cô lắc lắc đầu, đem những lời này vứt ra khỏi đầu, sờ sờ trên người đã nổi da gà, xoay người đi xào rau.

“Mấy ngày tới, anh và lão Phương hai người bọn họ sẽ đi thành phố.” Chu Diệu thêm củi vào trong bếp.

Ôn Duyệt “ồ” một tiếng, chớp chớp mắt cúi đầu nhìn về phía Chu Diệu: “Đi bán hàng mà chú Tôn mang về cho các anh sao?”

Anh thuận miệng gật đầu, “Bán sớm để nghỉ sớm, vậy mới có thể dẫn em đi xem phim.”

“Hả? Nhưng sau này chắc là em sẽ bận lắm nha.” Đôi lông mi của Ôn Duyệt run rẩy, má lúm đồng tiền nhỏ không chịu khống chế mà chạy ra, “Chờ em cũng bận xong rồi nói nhé.”

Chu Diệu nhìn chằm chằm má lúm đồng tiền nhỏ của cô một lát, sau đó nâng cằm: “Được rồi, em mới là người bận rộn.”

Ăn cơm tắm rửa xong, Ôn Duyệt vẫn rất hưng phấn, không ngủ được.

Cô dứt khoát lấy giấy bút ra vẽ, ngày mai cô sẽ làm trang sức dựa theo bản vẽ, cô suy nghĩ một cách nghiêm túc, không biết đã qua bao lâu cho đến khi có tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.

“Thùng, thùng.”

“Hả? Ai đó?” Suy nghĩ của Ôn Duyệt bị cắt đứt.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 71: Chương 71



“Là anh.” Giọng nói của Chu Diệu từ ngoài cửa truyền đến, mang theo chút buồn ngủ, khàn giọng thúc giục nói: “Đã khuya rồi, sao em còn chưa ngủ?”

Đã khuya rồi sao?

Ôn Duyệt ngước mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ. Bầu trời tối đen như mực càng làm cho mặt trăng và các ngôi sao sáng hơn, dễ thấy hơn.

Hình như là đã khuya rồi.

Ôn Duyệt bừng tỉnh, buông bút chì duỗi người, đáp lại nói: “Sắp ngủ rồi, ngủ ngay thôi.”

“Đừng thức khuya như vậy.” Chu Diệu dặn dò một câu, tiếng bước chân dần đi xa.

Thoát khỏi trạng thái nghiêm túc, Ôn Duyệt mới nhận ra mình đã buồn ngủ, ngáp dài đứng dậy tắt đèn lên giường ngủ.

……

Có việc cần làm, tinh thần Ôn Duyệt tốt lên rất nhiều.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi rửa mặt xong, tùy tiện ăn chút gì đó liền ngồi trước máy may làm việc, may theo bản vẽ cô đã vẽ đêm qua.

Đính một lớp vải lưới màu sắc lên nơ bướm lớn, ở giữa thêm vài hạt châu nhựa, dùng keo nước cố định chúng trên kẹp tóc.

Hoàn thành một cái!

Ôn Duyệt cười tủm tỉm mà thưởng thức thành phẩm một lát, rồi đặt ở bên cạnh tiếp tục làm cái tiếp theo.

Dùng những hạt châu nhỏ nhất xỏ thành một sợi dây, các cô gái thích loại trang sức dây này nhất! Khi cô còn nhỏ cũng rất thích, lớn lên tuy rằng cũng thích, nhưng hứng thú lúc ấy cũng kém đi rất nhiều.

Nhưng đây là do cô đã nhìn thấy quá nhiều món trang sức đẹp, ở niên đại này, không có những thứ như vậy.

Ôn Duyệt tươi cười vui vẻ, liếc nhìn thành phẩm ở bên cạnh, trong lòng tự khen chính mình lợi hại.

Mấy ngày kế tiếp, Ôn Duyệt và Chu Diệu đều bận rộn công việc riêng của mình, lịch trình dày đặc và rất phong phú.

Nhưng khi tất cả sản phẩm đã được làm xong, Ôn Duyệt bắt đầu làm lô hàng thứ hai, bây giờ cô mới hiểu được lời nói lúc trước của Lý Niệm Thu là có ý gì.

Làm đồ thủ công lúc rảnh rỗi là một sở thích và thú vui của cô, nhưng đem thú vui và sở thích biến thành công việc, cảm giác đó quá tra tấn!

Ôn Duyệt ghé đầu trên máy may thở dài.

Niệm Thu quả nhiên lợi hại, việc này cũng có thể đoán trước được, trách không được cô ấy có thể trở thành người phụ nữ giàu nhất với khối tài sản khổng lồ.

Nhưng nếu đã làm, nhất định phải làm cho tốt, không thể bỏ dở nửa chừng.

Ôn Duyệt đứng lên hoạt động thân thể một chút, hít sâu một hơi, một lần nữa ngồi xuống tiếp tục dẫm máy may.

“Lộc cộc lộc cộc……”

Chờ đến khi Lý Niệm Thu thi cuối kỳ xong nghỉ trở về, ở bên này Ôn Duyệt đã làm ra một giỏ thành phẩm.

“Chồng cậu không có ở nhà à?” Lý Niệm Thu làm việc xong mang theo em gái chạy tới, thấy trong phòng chỉ có mình Ôn Duyệt, thuận miệng hỏi.

“Anh ấy đi thành phố bán hàng rồi, đừng nhắc đến anh ấy.” Ôn Duyệt lôi kéo tay Lý Niệm Thu đi vào trong phòng, giọng điệu vui vẻ, “Cậu mau tới xem trang sức tớ làm ra thế nào ~”

Lý Niệm Thu thấy cô vui vẻ như vậy, cũng cười cười, bước nhanh theo sau: “Không cần xem cũng biết, nhất định rất đẹp.”

Ba người vào phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đồ vật chất đầy trên mặt bàn máy may, cùng một giỏ trang sức thành phẩm ở bên cạnh.

“Tớ còn làm mấy xâu vòng cổ và lắc tay, những hạt châu này rất đẹp, tớ cảm thấy hẳn là có thể bán được, hai người nhìn xem.” Ôn Duyệt nghẹn đã lâu.

Trong khoảng thời gian này, Chu Diệu mỗi ngày đi sớm về trễ, ban ngày lại bận, buổi tối đi ngủ rất sớm. Để lại đồ ăn khuya cho Chu Diệu xong liền đi ngủ, thời gian hai người chạm mặt không nhiều lắm, cô không tìm thấy ai để khoe ra!

Lý Niệm Thu nhìn những vòng cổ và lắc tay được Ôn Duyệt lấy ra từ trong giỏ, không chút nào bủn xỉn mà khen: “Rất đẹp, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi bán.”

“Niệm Thu, cậu có biết dùng máy may không?” Ôn Duyệt ngượng ngùng mà cười cười, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay dẫm máy may đến có chút mệt mỏi.”

Lý Niệm Thu lắc đầu: “Tớ có thể học, cậu dạy tớ là được.”

“Được!”

Trước khi dạy Lý Niệm Thu sử dụng máy may, Ôn Duyệt chỉ cho Lý Tưởng Đông xỏ hạt châu như thế nào mới đẹp, lấy ra thành phẩm cho cô bé đối chiếu theo mà làm. Hoặc là cô bé cảm thấy phối hợp như thế nào càng đẹp mắt, cũng có thể dựa theo ý tưởng của cô bé mà làm.

“Em biết rồi chị Ôn Duyệt.” Lý Tưởng Đông ngoan ngoãn đồng ý, dọn ghế ngồi ở bên cạnh giỏ tre đựng hạt châu, nghiêm túc mà bắt đầu làm việc.

Ôn Duyệt bắt đầu dạy Lý Niệm Thu dùng máy may.

Dùng máy may nói khó cũng không khó, nếu nói dễ…… Kỳ thật cũng không dễ. Các mũi chỉ sẽ thưa nếu may nhanh, còn may chậm thì chỉ lại nhặt, rất khó khống chế.

Ôn Duyệt là bởi vì đời trước thường xuyên sử dụng máy may, cho nên tương đối quen thuộc.

Một giờ sau.

Lý Niệm Thu thở dài từ trên ghế tre đứng lên, giọng điệu bất đắc dĩ: “Xem ra ở phương diện này tớ không có thiên phú rồi.”

“……” Ôn Duyệt nhìn miếng vải dệt dùng để luyện tập trên mặt bàn kia, cũng đi theo thở dài một hơi, “Tớ đây vẫn là tự mình làm thôi, hai người nói chuyện phiếm với tớ là được.”

Còn tưởng rằng Niệm Thu là vạn năng, không nghĩ tới cô ấy cũng có phương diện học cũng học không được.

“Chị Ôn Duyệt, nếu không để em làm thử đi?” Lý Tưởng Đông giơ tay nhỏ lên xung phong nhận việc.

Ôn Duyệt vui vẻ quay đầu nhìn cô bé: “Được, em tới đây đi.”

“Niệm Thu, em gái cậu ở phương diện này giỏi hơn cậu nhiều.” Ôn Duyệt cười khanh khách mà nhìn động tác ra hình ra dáng của cô bé.

Lý Niệm Thu cong khóe môi, sờ sờ đầu nhỏ của em gái, giọng nói dịu dàng: “Tưởng Đông nhà tớ quả thật lợi hại hơn tớ, vậy cậu dạy cho con bé đi, tớ đi xỏ hạt châu.”

“Chỉ bằng ba người chúng ta tốc độ này cũng quá chậm, hai ngày nữa tớ tìm vài người lại đây hỗ trợ. Tớ nghĩ, đến lúc đó một cái thành phẩm chúng ta có thể mua với giá từ một đồng đến năm đồng. Còn mỗi chuỗi hạt tương đối đơn giản như thế này, một xâu chúng ta sẽ trả một xu, còn những sản phẩm cần may thì trả năm xu…… Cậu cảm thấy thế nào?”

Lý Niệm Thu ngồi trên chiếc ghế nhỏ vừa xâu chuỗi hạt vừa suy nghĩ và hỏi ý kiến của Ôn Duyệt. Tốc độ nói chuyện của cô ấy cũng không chậm.

Ôn Duyệt cũng đang xâu chuỗi hạt, những lời này chui vào lỗ tai cô đi dạo một vòng, lại từ bên kia đi ra ngoài, hoàn toàn không tiến vào trong đầu. Cô chớp chớp mắt, ánh mắt ngốc hai giây, ngọt ngào cười, thập phần tín nhiệm mà nói: “Đều được, cứ làm theo lời cậu nói.”

“Cậu không có ý kiến gì sao?” Lý Niệm Thu nhướng mày hỏi.

Ôn Duyệt thành thật mà lắc đầu: “Không có.” Cô căn bản không suy nghĩ được nhiều như vậy, hoặc là nói cô lười suy nghĩ, dù sao cô cũng quen với cuộc sống an nhàn rồi.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 72: Chương 72



Loại đặc biệt tín nhiệm này làm cho Lý Niệm Thu áp lực có chút lớn, nhưng bản thân cô thích khiêu chiến khó khăn, tự tin mà mở miệng: “Được, vậy cậu chờ lấy tiền là được.”

Oa, cái này lên tiếng cũng quá ngầu rồi, đây là nữ tổng tài bá đạo sao!

Mắt Ôn Duyệt lấp lánh.

Chu Diệu vừa về đến nhà liền nhìn thấy một màn như vậy.

Vợ của anh, đôi mắt đang sáng lấp lánh nhìn về phía một cô gái khác, hai người tươi cười đối diện nhau.

Hình ảnh này, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.

“…… Các người đang làm gì vậy?” Chu Diệu tiến lên hai bước đến gần phòng, thân hình cao lớn chắn ở giữa, ngăn cách tầm mắt của hai người.

“Hôm nay sao anh trở về sớm vậy?” Ôn Duyệt biểu tình có chút kinh ngạc, “Anh thấy sao, bọn em đang bận.” Cô quơ quơ hạt châu trong tay, đôi mắt cười thành hình trăng khuyết.

“Hàng lần này bán được rất tốt.” Chu Diệu tiện tay kéo chiếc ghế nhỏ bên cạnh, ngồi xuống ở bên cạnh Ôn Duyệt.

Chiếc ghế này quá nhỏ so với anh, hơn nữa trong phòng lại có nhiều người và đồ đạc, đôi chân dài của anh không có chỗ nào để đặt, chỉ có thể thành thành thật thật cũng ở bên nhau. Đôi tay chống ở đầu gối, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, tư thế này miễn cưỡng thoải mái một chút.

Nhưng nhìn có chút ủy khuất cho anh.

Phòng cũng cũng không lớn, hiện tại lại chất đống không ít vật liệu, diện tích không gian trở nên hẹp hơn nhiều. Ôn Duyệt luôn bị cánh tay của Chu Diệu đụng phải, cô thở dài nhăn mày nói: “Anh dịch sang bên cạnh một chút.”

“Dịch không được, không còn chỗ.” Chu Diệu thẳng lưng ngưỡng người ra sau, ý bảo Ôn Duyệt nhìn đống đồ đạc bên cạnh, bất đắc dĩ dang hai tay ra.

Ôn Duyệt chớp chớp mắt: “Vậy anh đi ra ngoài đi, em cùng Niệm Thu và Tưởng Đông ở chỗ này là được, anh ở đây chật quá.”

Chu Diệu: “?”

Đây không phải là nhà anh sao?

Anh chậc một tiếng, nhếch khóe miệng, lười biếng đáp: “Không đi, anh chỉ thích ở lại đây thôi.”

Chu Diệu duỗi cánh tay dài ra, cầm một nắm hạt châu trong lòng bàn tay, chậm rãi xâu chúng lại với nhau. Những hạt châu nhỏ đó nằm trong lòng bàn tay anh lại càng trở nên nhỏ bé, không cẩn thận liền từ kẽ tay rơi xuống bên chân Ôn Duyệt.

Anh xoay người lại nhặt, chiếc ghế lùi lại phát ra tiếng cọt kẹt.

Thân hình cao lớn rắn chắn dán vào trên người Ôn Duyệt, hormone nam tính mạnh mẽ ập vào trước mặt.

Cô có thể cảm nhận lòng bàn tay cực nóng đang đặt trên đùi mình, xuyên qua vải dệt hơi mỏng truyền đến da thịt. Ôn Duyệt cảm thấy lòng bàn tay Chu Diệu như là mang theo điện, cảm xúc tê dại truyền thẳng vào đáy lòng.

Chu Diệu hôm nay trên người mặc một chiếc áo ba lỗ, cơ bắp của anh phồng lên theo từng động tác đập thẳng vào mắt Ôn Duyệt.

Cô không dám cử động, nín thở trong chốc lát, chờ Chu Diệu đứng dậy mở thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó cô phát hiện chiếc vòng tay mà cô vừa xâu bởi vì bị siết quá chặt mà các hạt châu đã tuột ra khỏi sợi chỉ, cần phải xâu lại lần nữa.

Lông mày liễu của Ôn Duyệt nhất thời dựng thẳng lên, cô dùng tay còn lại chọc vào trán Chu Diệu. Lần đầu chọc vào thì thấy mềm mại, lần thứ hai chọc vào thì thấy hơi cứng, cô liền thay đổi lời nói: “Mấy ngày nay anh cũng chưa được nghỉ ngơi tốt, bây giờ vẫn còn sớm, anh có muốn về phòng ngủ một lát không, khi nào nấu cơm em sẽ gọi anh?”

“Quan tâm anh?” Khóe môi Chu Diệu nhếch lên.

Ôn Duyệt gật đầu, giọng điệu đầy tình cảm, trong mắt hiện lên lo lắng và quan tâm: “Đúng vậy, hai ngày này anh cũng rất mệt nha, đi sớm về trễ, không nghỉ ngơi thật tốt lỡ như thân thể suy sụp thì em phải làm sao bây giờ? Anh đừng làm cho em lo lắng.”

“Vậy được, anh đi ngủ một lát.” Chu Diệu rất thích bộ dáng dỗ người này của cô, cũng thật sự có hơi mệt, mặt mày hớn hở mà đứng lên.

Mới vừa xoay người, đột nhiên nhớ tới cái gì, từ trong túi quần móc ra hai đồ vật hình trụ ném vào trong lòng Ôn Duyệt: “Thấy mấy cô gái đó rất thích thứ này, anh cũng để lại cho em hai cái, cầm chơi đi.”

Nói xong anh đi nhanh ra ngoài.

Trong phòng bỗng rộng rãi hơn không ít.

Ôn Duyệt cầm lấy đồ vật trong lòng n.g.ự.c mở nắp ra, phát hiện là son môi, mỉm cười, quay đầu cẩn thận đặt ở trên đầu giường.

Quay lại đầu, cô bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Lý Niệm Thu, gương mặt lập tức hiện lên một vệt ửng đỏ.…… Quên mất trong phòng còn có người.

Gần đến giờ cơm chiều, Lý Niệm Thu mới dẫn theo Lý Tưởng Đông trở về nhà. Lúc đi, hai chị em cầm theo hạt châu trở về xâu, giấu kỹ ở trong túi.

Vừa mới đi ra khỏi phòng liền đụng phải Lâm Phương.

Ánh mắt không thân thiện của Lâm Phương đảo qua trên người hai chị em hai vòng, lại liếc nhìn Ôn Duyệt bên cạnh, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở chiếc túi không thể nhìn thấy bên trong đựng thứ gì, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Mỗi ngày đều dẫn người vào trong nhà, là muốn dọn đồ trong nhà trợ cấp cho người ngoài phải không?”

“Cũng không dẫn người vào nhà thím, lấy đồ cũng không phải đồ nhà thím, thím gấp cái gì.” Ôn Duyệt nhỏ giọng hờn dỗi, “Thật là hoàng đế không vội thái giám gấp.”

Lâm Phương trợn mắt: “Cô nói ai là thái giám? Sao lại nói chuyện với trưởng bối như vậy!?”

Ôn Duyệt không phản ứng bà ta, nhìn Lý Niệm Thu và Lý Tưởng Đông cười phất tay tạm biệt, bảo bọn họ ngày mai có rảnh thì đến sớm một chút . Nhìn hai người đi ra khỏi sân, cô nhìn Lâm Phương, đôi mắt cong cong: “Sao vậy, thím đang vội à?”

“Này tôi nói cô……” Sắc mặt Lâm Phương đột nhiên dữ tợn lên.

“Chu Diệu, đừng ngủ nữa.” Ôn Duyệt quay người hướng vào phòng Chu Diệu kêu.

Cô vừa kêu lên, sắc mặt dữ tợn của Lâm Phương lập tức cứng đờ, lồng n.g.ự.c phập phồng nhanh chóng, cuối cùng cắn răng xoay người đi vào phòng bếp.

Con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia! Chỉ biết chó cậy thế chủ!!

Nụ cười trên mặt Ôn Duyệt càng tươi hơn.

Cô ngâm nga hát nhỏ đi vào phòng bếp, vớt con cá trong thùng ra rồi ném lên trên thớt, tay cầm d.a.o phay hung hăng gõ vài cái. Sau khi cá không còn động tĩnh, thuần thục mà vạo vẩy, bỏ mang, bỏ nội tạng, cắt thịt cá thành từng miếng ướp sẵn để dùng sau.

Trong góc phòng bếp có một cái bình ngâm dưa chua mà Chu Diệu đã ủ khoảng thời gian trước, Ôn Duyệt mở cái nắp ra nếm thử một chút, cảm giác không sai biệt lắm, dùng đũa gắp ra một ít bỏ vào trong chén.

“Em định làm món gì vậy?” Chu Diệu ngáp dài đi vào phòng bếp, thoáng nhìn thấy thịt cá trên thớt hỏi.

Ôn Duyệt cũng không quay đầu lại: “Cá hầm cải chua và đậu hủ Ma Bà? Anh muốn ăn gì? Cà tím xào thịt heo?”

“Cái gì cũng được, em tự quyết định đi.” Chu Diệu đi tới lấy d.a.o phay trong tay cô, “Để anh xắt cho, muốn miếng lớn hay miếng nhỏ?”
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 73: Chương 73



Ôn Duyệt: “Miếng nhỏ thôi, miếng lớn ăn không ngon.”

Chu Diệu nhướng mày đồng ý: “Được.”

Ôn Duyệt vừa vo gạo vừa nói: “Niệm Thu nói chúng ta không đủ người làm, đến lúc đó cô ấy còn phải tìm người tới giúp đỡ, nhưng đồ vật trong phòng quá nhiều, cảm giác như không còn chỗ chứa thêm người nữa.”

“Chỉ là xâu chuỗi hạt châu thôi?” Chu Diệu quay đầu lại nhìn cô, không chút do dự ném ra hai thằng em: “Để anh bảo lão Phương và Nghiệp Lương tới giúp đỡ, hiện tại hai người bọn họ không có chuyện gì làm, rất rảnh rỗi.”

“Đợi lát nữa, anh đem bàn ghế và mấy thứ em không dùng sang phòng anh, có lẽ sẽ rộng rãi hơn chút. Nếu không được có thể tới nhà của lão Phương, nhà cậu ta còn phòng trống rất nhiều.”

Ôn Duyệt vừa suy nghĩ vừa gật đầu: “Vậy máy may cũng dọn qua luôn, em muốn làm việc chung với bọn họ, ở một mình quá nhàm chán.”

“Không cần dọn, chỉ cần mua thêm cái khác đặt ở bên kia là được.” Chu Diệu nói không chút để ý.

Hơn hai trăm đồng một máy may nói mua liền mua? Người dân quê bình thường đều phải đắn đo, suy nghĩ rất lâu mới bỏ ra hai trăm đồng này.

Ôn Duyệt nhướng mày, nhẹ giọng mềm mại nói: “Làm lớn như vậy, xem ra lần này các anh kiếm được không ít tiền?”

“Cũng được, buổi chiều đưa cho em caid đồ vật kia bán được rất tốt.” Chu Diệu có chút nghi hoặc, “Cũng không biết tại sao các cô gái lại thích thứ này đến thế, không đến ba ngày đã bán hết hàng.”

Son môi là thứ mà không một ai có thể cưỡng lại, từ những cô gái nhỏ đến những bà lão hơn mấy chục tuổi đều không thể cưỡng lại được, dù sao thì lòng yêu cái đẹp ai cũng đều có, ai mà không muốn mình trở nên xinh đẹp hơn?

Ôn Duyệt hừ nhẹ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thẳng nam các người thì biết cái gì.”

“Cái gì? Thẳng cái gì?” Chu Diệu không nghe rõ.

Ôn Duyệt đôi mắt cong cong, kéo dài giọng điệu chậm rãi mà đáp: “Không có gì, không có gì đâu, làm việc của anh đi.”

Chu Diệu nhướng mày: “Được, anh đi làm việc.”

Sau khi ăn cơm xong, Chu Diệu đã thu dọn các đồ đạc trong phòng Ôn Duyệt chuyển sang phòng mình, giải phóng một khoảng không gian lớn.

Ôn Duyệt thuận tiện quét tước vệ sinh một chút, sau đó mới ôm quần áo đi tắm rửa.

-

“Dọn dẹp trong phòng sao?”

Ngày hôm sau Lý Niệm Thu mang theo em gái lại đây, phát hiện trong phòng rộng rãi hơn rất nhiều, không có chật chội giống ngày hôm qua, chân cũng không thể duỗi ra được.

Ôn Duyệt gật đầu: “Đúng vậy, không phải còn muốn tìm người tới giúp đỡ sao, không dọn dẹp một chút thì không có chỗ đặt chân.”

“Cho dù đã dọn dẹp ra, có thể vẫn không đủ rộng.” Lý Niệm Thu ngựa quen đường cũ mà ngồi ở trên ghế, kéo giỏ qua lấy ra một nắm hạt châu, “Cần phải tìm thêm người làm các vật phẩm trang sức hình nơ này, máy may chỉ có một cái, may bằng tay chắc chắn sẽ chậm hơn xâu chuỗi hạt.”

Cần tìm nhiều người như vậy?

Ôn Duyệt nhăn mày, đôi mắt trong suốt tràn đầy tò mò: “Đi đâu tìm người, Niệm Thu, ở chỗ cậu có người không?”

Lý Niệm Thu ừ một tiếng: “Có vài người, ngày mai tớ sẽ liên lạc với bọn họ xem ai có thể tới.”

“Được.” Nghĩ đến những gì Chu Diệu nói tối hôm qua, Ôn Duyệt nghịch ngợm mà chớp mắt, “Người nhiều cũng không cần lo lắng, chúng ta có thể đến nhà bà nội Phương, Chu Diệu nói nhà bà nội Phương còn phòng trống rất nhiều.”

Trong nhà Phương Thạch Đào chỉ có bốn người, Lộ Lộ tương đối dính người, buổi tối sẽ ngủ cùng bà nội Phương. Phương Thạch Đào và Nhậm Nghiệp Lương thì tách ra ngủ, mặc dù như vậy nhưng trong nhà bọn họ vẫn còn dư ba phòng trống.

Lý Niệm Thu: “Vậy thì tốt.”

Đang trò chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng sột soạt, Chu Diệu dẫn Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào vào nhà.

“Chị dâu, bọn em tới giúp đõ!” Nhậm Nghiệp Lương vừa bước vào đã hô to, ánh mắt dừng ở chiếc giỏ tre dùng để đựng thành phẩm, khoa trương nói, “Chị dâu, những thứ này đều là chị làm sao? Thật là đẹp!”

Ôn Duyệt đã quen anh ta nói năng ngọt xớt, đôi mắt cong một chút: “Đẹp đúng không? Đợi lát nữa trở về lấy mấy cái cho Lộ Lộ, cô bé nhất định rất thích.”

“Được, con bé nhất định sẽ rất vui.”

Nhậm Nghiệp Lương dọn ghế định đi vào bên trong ngồi, bị Chu Diệu ngăn lại, nhướng mày hỏi: “Chú muốn làm gì?”

Nhậm Nghiệp Lương sửng sốt một chút: “Em…… Qua đó ngồi a, nhìn xem xâu như thế nào.”

“Lăn ra bên ngoài ngồi, nhìn anh làm là được.” Chu Diệu đá vào bắp chân anh ta, thuận tiện cướp chiếc ghế trên tay anh ta đi tới ngồi bên cạnh Ôn Duyệt, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ mà nhìn Nhậm Nghiệp Lương.

Phương Thạch Đào im lặng dọn ghế đến ngồi ở gần cửa, cách Lý Niệm Thu không gần không xa xem cô ấy làm như thế nào.

Nhậm Nghiệp Lương bị ghét bỏ sờ sờ chóp mũi, quay đầu vừa thấy kêu lên: “Lão Phương, động tác của cậu cũng rất nhanh.”

Phương Thạch Đào lười để ý đến anh ta.

Tên Nhậm Nghiệp Lương này ngày thường nhìn có vẻ thông minh, nhưng có đôi khi đầu óc như bị kẹp cửa, thế nào cũng phải bị mắng hai câu mới thoải mái.

“Nghe Diệu ca nói, chị dâu muốn mướn người làm, như thế nào, có tìm được người chưa?” Nhậm Nghiệp Lương này, miệng nói liên tục không ngừng, im lặng không được hai phút lại bắt đầu lải nhải, “Cần bọn em giúp đỡ không, Diệu ca quen biết rất nhiều người.”

Ôn Duyệt dịu dàng cự tuyệt: “Không cần đâu, bên phía Niệm Thu đã có người rồi.”

“Tiền công trả như thế nào?” Nhậm nghiệp tò mò hỏi.

“Xâu những chuỗi hạt đơn giản như thế này, một xu một cái.” Động tác của Ôn Duyệt đã rất quen thuộc, hoàn toàn đều là trí nhớ cơ bắp, cho nên có thể vừa làm vừa trả lời, “Loại phức tạp hơn một chút, trả năm xu một cái.”

“A, xâu chuỗi hạt đơn giản như vậy, một ngày không phải là có thể kiếm được mấy đồng sao? Tốc độ nhanh còn có thể kiếm được mười đồng đi?” Nhậm Nghiệp Lương oa một tiếng, “Chị dâu, mướn em, tốc độ của em rất nhanh.”

Ôn Duyệt còn chưa nói, Chu Diệu ở bên cạnh liền hừ cười một tiếng, liếc xéo anh ta: “Được, anh mướn chú, cung cấp cho chú ba bữa cơm một ngày, hài lòng không?”

“Đừng đừng, em không cần mướn đâu! Anh, chỉ cần anh và chị dâu ra lệnh một tiếng, em sẽ tự nguyện tới giúp đỡ.” Nhậm Nghiệp Lương cợt nhả trả lời.

Chu Diệu cười lạnh một tiếng.

“Đúng rồi.” Lý Niệm Thu vẫn luôn an tĩnh đột nhiên lên tiếng, “Ôn Duyệt cậu đã quyết định học trường cấp ba nào chưa, ở huyện thành hay là thành phố?”
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 74: Chương 74



Đột nhiên, ánh mắt của mọi người trong phòng đều tập trung lại đây.

Ôn Duyệt nói: “Tớ đã quyết định rồi, học cùng một trường với cậu.” Có người quen ở đó cô cảm thấy yên tâm hơn, nếu người quen đó là Lý Niệm Thu thì cô càng yên tâm hơn trăm vạn lần.

“Cũng được.” Lý Niệm Thu gật gật đầu, cười cười, “Với năng lực của cậu, học ở đâu cũng đều có thể thi đậu đại học…… Chị họ của cậu cũng học ở đó, tính tình của cô ta không tốt, rất có thể sẽ nhằm vào cậu.”

Ôn Duyệt “a” một tiếng, mới nhớ tới Ôn Hiểu Ngọc cũng học trường cấp ba ở huyện thành..

Ồ, trong nguyên tác, giai đoạn đầu Ôn Hiểu Ngọc xuất hiện khá nhiều.

Ôn Hiểu Ngọc một lòng muốn leo lên cao, thoát khỏi thân phận người nông thôn trở thành người thành phố, nhưng rất khó để làm được. Cho nên trong lòng cô ta vô cùng ghen ghét nữ chính, ghen ghét với sự nổi tiếng của Lý Niệm Thu ở trong trường.

Dù sao Lý Niệm Thu cũng làm thêm công việc gia sư, những người sẵn lòng bỏ tiền đều là những người giàu có.

Ôn Duyệt không đem cô ta để ở trong lòng, đôi mắt cong cong, lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ: “Không sao đâu, không phải còn có cậu ở đây sao? Cậu thông minh như vậy, nếu cô ta bắt nạt tớ, tớ sẽ tìm cậu đến bắt nạt lại cô ta!”

Động tác xâu chuỗi hạt của Chu Diệu dừng lại một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhướng mi, trong đôi mắt đen sâu thẳm có chút nghi hoặc: “?”

Loại việc này không phải là nên đi tìm anh sao?

Anh và Lý Liệm Thu, ai mới là chồng cô?

Chu Diệu bất mãn mà hừ hừ.

“Được, tớ sẽ giúp cậu.” Lý Niệm Thu cười cười, ánh mắt liếc nhìn sắc mặt của người đàn ông ngồi bên cạnh Ôn Duyệt, nụ cười càng sâu hơn, thu hồi tầm mắt: “Đối phó loại người này tớ rất có kinh nghiệm.”

Chu Diệu đen mặt dùng sức ném vòng tay đã xâu xong vào giỏ tre.

Đối phó với loại người này anh càng có kinh nghiệm hơn! Từ nhỏ đến lớn! Kinh nghiệm đầy đủ!

“Bạch” một tiếng, thanh âm rất thanh thúy.

Ôn Duyệt kêu lên: “Anh đừng ném mạnh như thế, lỡ như ném hỏng rồi thì sao?”

“Không dùng sức.” Chu Diệu tùy ý cầm lấy một nắm hạt châu trong tay, mạnh miệng nói: “Làm sao có thể dễ dàng ném hỏng như vậy?”

Thấy vẻ mặt anh không được tốt, Ôn Duyệt cho rằng anh là ghét bỏ công việc này quá nhàm chán nên cảm thấy bực bội, chớp chớp mắt: “Nếu anh không muốn làm có thể ra ngoài đi dạo một chút, đây là hạt châu không phải cục đá, ném như vậy rất dễ bị hỏng, hỏng rồi liền bán không được nữa.”

Giọng nói cô mềm mại, không nghe ra một chút tức giận nào.

Chu Diệu thiếu chút nữa bóp nát hạt châu trong tay: “Em như vậy là đang hung dữ với anh?”

Ôn Duyệt: “?”

“Đúng vậy.”

Ôn Duyệt làm vẻ mặt hung dữ trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp không lớn hơn bàn tay Chu Diệu, mặc dù nhăn lại cũng vẫn xinh đẹp, đôi mắt trong suốt lấp lánh: “Nếu anh còn cố tình ném nữa em sẽ đánh anh đấy.”

Ôn Duyệt vẫy vẫy nắm tay trắng nõn mềm mại của mình.

Không hề có chút uy h.i.ế.p nào, nếu nắm tay nhỏ này mà đánh vào người anh, phỏng chừng giống như gãi ngứa vậy, có lẽ còn làm đau tay cô?

Chu Diệu không che dấu, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm cong cong, thấp giọng cười ra tiếng.

Đột nhiên tức giận lại đột nhiên cười ra tiếng, Ôn Duyệt cảm thấy người đàn ông này giống như có bệnh nặng.

Cô nhìn Chu Diệu hờn dỗi, đứng dậy thay cho Lý Tưởng Đông vẫn luôn giẫm lên máy may, hai người thay phiên nhau.

“Em có thể hỏi vợ của Lý Danh Kim một chút.” Chu Diệu dọn ghế đến ngồi bên cạnh Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào “Nhà anh ấy có máy may, biết dùng, lại còn kín miệng. Vừa lúc có thể trả nợ nhân tình bán đất lần trước.”

Ôn Duyệt sắp xếp lại vải trong tay, nghe vậy chớp chớp mắt: “Vậy anh giúp em hỏi một chút? Nhưng mà em nhớ rõ chị ấy đang mang thai, có làm được không?”

Chu Diệu nhướng mày: “Ngày mai anh sẽ hỏi một chút.”

Mọi người tụ tập cùng nhau vừa nói chuyện phiếm vừa làm việc, thời gian liền trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến chạng vạng, bầu trời được bao phủ bởi ánh hoàng hôn xinh đẹp.

Hai chị em Lý Niệm Thu cùng Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào giúp đỡ sắp xếp lại đồ đạc trong phòng xong, mở cửa phòng đi ra ngoài, lại đụng phải hai người Lâm Phương và Lưu Thúy Thúy từ ngoài ruộng trở về.

Lưu Thúy Thúy cười cùng bọn họ chào hỏi, Lâm Phương xụ mặt làm như không nhìn thấy.

Chờ người đi rồi, Lâm Phương mới nhỏ giọng oán giận cùng Lưu Thúy Thúy: “Em nói xem bọn họ ở đây làm gì? Phương Thạch Đào và Nhậm Nghiệp Lương cũng thôi đi, lúc trước cũng thường tới, nhưng hai đứa cháu gái của bà Lý sao mỗi ngày đều tới đây vậy?”

“Chị hỏi tôi, tôi làm sao biết được.” Lưu Thúy Thúy rửa sạch bùn trên tay, ở trên ống quần xoa xoa hai cái.

Lâm Phương lười đến rửa tay, đem đồ ăn chuẩn bị cho buổi tối ném vào trong chậu tùy tiện rửa rửa, suy nghĩ: “Buổi chiều trở về lấy đồ, nghe thấy bọn họ ở trong phòng nói gì đó, ban ngày ban mặt đóng cửa lại, chắc chắn là đang làm chuyện gì đó!”

Lưu Thúy Thúy liếc nhìn bà ta một cái: “Chị không nghe thấy bọn họ nói gì à?”

Lâm Phương kêu lên: “Máy may vẫn luôn kêu lộc cộc, nghe không rõ! Đúng rồi, ngày hôm qua cũng vậy, tôi đoán là máy may không ngừng hoạt động, bọn họ rốt cuộc là đang làm gì?” Bà ta rất tò mò, không làm rõ được trong lòng giống như bị mèo cào, rất khó chịu.

Lưu Thúy Thúy hiểu rất rõ tính tình này của chị dâu mình, khuyên bà ta một câu: “Bọn họ làm gì cũng không liên quan tới chúng ta, chị đừng có làm gì, miễn cho đến lúc đó lại chọc tới Chu Diệu, khiến cho trong nhà náo loạn đến gà bay chó sủa.”

“…… Tôi chính là tò mò.” Lâm Phương lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt lóe lên.

Lúc này Ôn Duyệt và Chu Diệu đều ở phòng bếp, cửa phòng của bọn họ khép hờ không đóng chặt.

Lâm Phương đi tới đi lui giữ phòng bếp và nhà chính vài vòng, ánh mắt vẫn luôn nhìn cánh cửa đang khép hờ, cuối cùng vẫn là không khống chế được sự tò mò, giống như một tên trộm lén lút đi về phía bọn họ, duỗi cổ ra muốn nhìn rõ trong phòng có gì.

“Thím hai, thím đang nhìn cái gì vậy?”

Lâm Phương tập trung tinh thần mà duỗi cổ ra, chỉ kịp nhìn thấy bên trong có vài cái giỏ, còn chưa kịp nhìn rõ những thứ khác, liền nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Ôn Duyệt vang lên bên cạnh, bà ta sợ tới mức hô to một câu “ai nha má ơi”, bị dọa đến lui về phía sau vài bước, không đứng vững, đặt m.ô.n.g ngồi phịch dưới đất.

Lâm Phương và Lưu Thúy Thúy đều nuôi gà vịt, ngày thường lại không chú trọng vệ sinh trong sân, rất ít đi quét dọn.

Hai ngày này, Ôn Duyệt và Chu Diệu bận nhiều việc, không có quét dọn phân trên mặt đất. Mông Lâm Phương vừa lúc ngồi trên một đống phân gà mới ị, bàn tay chống trên mặt đất cũng không thoát khỏi.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 75: Chương 75



“Cô làm gì lại hù dọa người như vậy!?” Lâm Phương nhìn phân gà trong tay ghê tởm đến mặt đều tái rồi, cố nén ghê tởm, vội vàng đứng lên.

Ôn Duyệt cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra việc này, mang chút ghét bỏ mà lui về sau hai bước, chớp chớp mắt vẻ mặt vô tội: “Tôi không hù dọa người, tôi chỉ là nhìn thấy thím hai đang lén lút ở bên này, muốn hỏi xem thím có chuyện gì.”

Cô vừa rồi ở phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, dư quang lơ đãng liếc thấy Lâm Phương đang ở bên ngoài phòng của bọn họ duỗi đầu duỗi cổ mà nhìn, liền đi ra hỏi.

Không nghĩ tới Lâm Phương có tật giật mình, đứng cũng không vững.

“Ai, ai lén lút!” Lâm Phương chột dạ, giọng nói không tự chủ được tăng lên, rống: “Tôi chỉ là đi dạo trong sân một chút, nếu không phải cô lên tiếng hù dọa người, tôi cũng sẽ không bị ngã, cũng sẽ ngã ngồi trên phân gà, cô phải giặt sạch cho tôi.”

“Chuyện gì vậy?”

Chu Diệu nghe được động tĩnh từ phòng bếp đi ra, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phương. Bà ta giống như một con vịt bị bóp cổ, lập tức im lặng, trên mặt lộ ra vẻ chột dạ và sợ hãi.

“Vừa rồi thím hai đứng bên ngoài nhìn vào phòng của chúng ta, em liền tới hỏi thím ấy có chuyện gì không, kết quả thím hai bị dọa sợ té ngã một cái.” Ôn Duyệt xòe tay, có chút bất đắc dĩ nói, “Làm dơ quần áo, thím hai còn muốn em giặt sạch cho thím ấy.”

Chu Diệu cau mày, giữa mày hiện ra một tia chán ghét, lạnh lùng nói: “Chính mình làm chuyện trái với lương tâm bị dọa ngã liền đổ tội cho người khác? Nếu bà không muốn giặt, đợi Chu Giang Hải trở về, tôi kêu ông ấy giặt cho bà.”

Đối mặt với vẻ mặt hung ác của Chu Diệu, Lâm Phương nửa câu cũng không dám nói, xám xịt trở về phòng bếp rửa tay, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dữ tợn.

“Đều nói chị đừng đi trêu chọc Chu Diệu, chị lại không nghe lời khuyên của tôi.” Lưu Thúy Thúy nhìn thấy toàn bộ quá trình, đối với người chị dâu này thật là không nói nên lời.

Đầu óc giống như bị lừa đá vậy, rõ ràng rất sợ Chu Diệu, nhưng lại cố ý đi khiêu khích người ta, đây chẳng phải ngu xuẩn sao?

Lâm Phương: “Tôi chỉ muốn nhìn thử một chút, cũng không muốn làm gì.”

Lưu Thúy Thúy: “Vậy chị thấy gì?”

“Không nhìn thấy gì hết.” Lâm Phương không cam lòng, “Chỉ nhìn thấy bên trong đặt vài cái giỏ và giỏ tre, cũng không biết bên trong đựng cái gì, dùng đồ che lại, không nhìn thấy gì.”

Lưu Thúy Thúy xoay người ngồi ở trước bếp nhóm lửa, nhìn bà ta: “Chị bình tĩnh chút đi.”

Lâm Phương không nói chuyện, trong mắt tràn đầy không phục.

Buổi chiều ngày hôm sau, Lâm Phương chọn thời gian về nhà, quả nhiên nhìn thấy cửa nhà Chu Diệu và Ôn Duyệt đóng chặt, bên trong truyền ra âm thanh máy may lộc cộc, mơ hồ còn có thể nghe được âm thanh nói chuyện với nhau.

Bà ta thật cẩn thận cong eo tới gần, giống như tên trộm ngồi xổm cạnh cửa, lỗ tai dán ở trên cửa gỗ cẩn thận mà nghe.

“…… Có khoảng bảy người, cộng thêm chị dâu của cậu nữa, được tám người, gần đủ rồi.”

“Tiền công đã nói rõ ràng với bọn họ, tớ lo họ sẽ chọn cái đơn giản nhất làm cho nên đã nói với họ mỗi ngày ít nhất phải hoàn thành mười cái trang sức tóc con bướm mới có thể làm cái khác.”

“Mười cái, vậy một ngày cũng được năm đồng tiền, bọn họ đương nhiên không có ý kiến, hơn nữa việc này đối với bọn họ cũng không khó……”

“Tớ bảo bọn họ ngày mai tới nhà bà nội Phương, tất cả các vật liệu này ngày mai đều mang qua bên đó.”

“Tớ đã hỏi chị dâu rồi, chị ấy nói có thể nhận công việc này……”

Lâm Phương nghe được những lời này như lọt vào trong sương mù, duy nhất nghe hiểu chính là câu “một ngày năm đồng tiền”.

Trong lòng bà ta tính toán một chút, một ngày năm đồng tiền, vậy một tháng cũng phải có đến một trăm đồng tiền…… Ây nha, loại chuyện tốt thế này sao có thể thiếu bà ta được!

Lâm Phương thiếu chút nữa liền muốn đẩy cửa đi vào, lại sợ Chu Diệu biết mình nghe lén sẽ tức giận, đành phải nhịn xuống, ánh mắt xoay chuyển.

……

“Hai ngày này mệt mỏi quá, buổi tối ăn mì đi? Không muốn nấu ăn.” Ôn Duyệt hoạt động bả vai và cổ một chút, cảm giác toàn thân chỗ nào cũng đều không thoải mái.

Chu Diệu không có ý kiến: “Đợi chút anh sẽ nấu, em nghỉ ngơi một lát đi.”

Ôn Duyệt đôi mắt cong cong, mỉm cười đồng ý, ngồi ở trên ghế nhéo nhéo bả vai, nghĩ thầm cứ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị viêm khớp vai.

Buổi sáng khi thức dậy, cô cần phải tập yoga một chút.

Đời trước bởi vì thường xuyên ngồi vẽ trước máy tính, bả vai và xương cổ của cô đều có tật xấu, dù có đi bệnh viện khám cũng sẽ tái phát. Sau đó, dứt khoát thuê một huấn luyện viên yoga riêng, mỗi ngày đều luyện tập một lúc, vấn đề giảm rất nhiều, cả người cũng nhẹ nhàng hơn.

“Anh xoa bóp giúp em?” Chu Diệu nhướng mày bước tới gần, không đợi Ôn Duyệt nói chuyện, bàn tay đã đặt trên vai cô, không nhẹ không nặng mà xoa bóp.

Cảm giác có hơi đau nhưng lại rất thoải mái làm cho Ôn Duyệt đôi mắt đều nhắm lại, nâng cằm lên, thả lỏng thân thể, hơi híp mắt hưởng thụ dịch vụ mát xa đến từ người đàn ông ở phía sau.

Bàn tay của Chu Diệu có độ ấm rất cao, xuyên qua lớp vải dệt truyền đến da thịt.

Ôn Duyệt theo bản năng ngã người về phía sau, đầu cô thỉnh thoảng chạm vào cơ bụng rắn chắc của người đàn ông. Cô không hề phát hiện, toàn thân tạp trung hưởng thụ, nhỏ giọng chỉ huy:

“Mạnh một chút.”.

“Sang bên cạnh một chút, đúng, chính là nơi này.”

“Cổ, cổ cũng xoa một chút.”

“Lực đạo này thật là thoải mái, Chu Diệu, kỹ thuật mát xa của anh thật sự rất tốt, em cho anh năm sao khen ngợi.”

Chu Diệu rũ mắt cười nhẹ hai tiếng, ánh mắt từ trên gương mặt hồng hào trắng nõn của cô gái nhìn xuống.

Cô mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ chấm bi trắng rộng thùng thình, cổ áo không cài cúc. Chu Diệu từ hướng này có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, mơ hồ còn có thể nhìn thấy làn da trắng nõn mịn màng phía trên ngực……

Cô đang rất hưởng thụ, nhắm hai mắt, hàng mi cong dài che phủ kín mắt, môi đỏ nhếch lên, đôi môi hồng nhuận no đủ thật xinh đẹp, giống như quả ngọt chờ người ngắt lấy.

Ánh mắt Chu Diệu tối sầm, hầu kết lăn lăn, xấu hổ quay mặt đi, rút tay lại: “Được rồi.”

“Anh……”

Chu Diệu đang muốn nói anh có việc đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở về, lời nói còn chưa nói, đã bị Ôn Duyệt nắm lấy cổ tay.

Cô gái nhỏ không hề hay biết gì, mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn anh.

Chu Diệu vội giữ đầu cô lại, tim đập nhanh, giọng nói bình tĩnh: “Đừng nhúc nhích.”

“?” Ôn Duyệt sửng sốt một chút, “Làm sao vậy?”
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 76: Chương 76



Chu Diệu nuốt nước miếng, “Anh nhìn thấy trên đầu em có cọng tóc bạc.”

Ôn Duyệt: “????”

Tóc bạc??

Cô lập tức cúi đầu, mềm như bông mà năn nỉ: “Anh giúp em nhổ.”

“Được.” Chu Diệu hít sâu một hơi, thất thần mà khảy mái tóc mềm mại mượt mà của cô, lật xem hồi lâu, trước khi Ôn Duyệt dò hỏi anh đã nói trước: “Không tìm được, có thể là anh nhìn lầm rồi.”

Ôn Duyệt nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Em nói mà, sao có thể sẽ có tóc bạc được, anh dọa em.”

Chu Diệu thành khẩn xin lỗi.

“Không có gì, anh vừa xoa bóp cho em, có qua có lại, em cũng giúp anh xoa bóp?” Ôn Duyệt cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, nói cười vui vẻ mà đứng lên, lôi kéo Chu Diệu ngồi xuống ghế.

Chu Diệu không thể từ chối, chỉ có thể ngồi trên ghế nhỏ, bắt chéo hai chân, hơi duỗi thẳng lưng về phía trước, dáng ngồi có chút quái dị.

Ôn Duyệt đặt tay trên vai Chu Diệu, bóp hai cái, phát hiện cơ bắp trên người Chu Diệu căng chặt, căn bản là không thể xoa bóp được.

“Anh thả lỏng một chút.” Cô vỗ nhẹ lên cơ bắp căng chặt của Chu Diệu, “Cứng như vậy, làm sao em xoa bóp được.”

Chu Diệu môi mỏng mím chặt, không nói chuyện, nỗ lực thả lỏng người.

Cảm nhận được đôi bàn tay nhỏ mềm mại không xương nhẹ nhàng chạm vào cơ thể anh, nơi bị chạm vào giống như là bị gieo một ngọn lửa, từng luồng lửa nóng từ vai truyền đến những nơi khác.

Đây không phải là xoa bóp, đây là tra tấn.

Chu Diệu vừa đau vừa vui sướng, lại lặng lẽ thay đổi tư thế ngồi.

Ôn Duyệt cũng có chút đau.

Chủ yếu là cơ bắp trên người Chu Diệu thật sự rất cứng, xoa bóp một lúc tay cô liền đau. Nhưng vừa rồi là cô chủ động nói phải xoa bóp cho Chu Diệu, không đến hai phút liền từ bỏ, này cũng thật không có tâm đi!

Ôn Duyệt sao không biết xấu hổ, chỉ có thể từ bỏ xoa bóp bả vai, chuyển qua xoa bóp cổ cho anh.

“Được rồi.” Giọng nói Chu Diệu khàn khàn, ho khan một tiếng, hắng giọng, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Ôn Duyệt, quay đầu nhìn qua, “Cũng muộn rồi, để anh đi nhóm lửa nấu mì.”

Ôn Duyệt đối diện với ánh mắt của Chu Diệu, cô cảm thấy đôi mắt đen sâu của anh như đang đè nén hai ngọn lửa hừng hực, có chút nguy hiểm.

Cô ngơ ngác, theo bản năng rút tay về: “Vậy anh đi nhóm lửa đi.”

Chu Diệu thấp giọng “ừ” một tiếng.

Ôn Duyệt xoay người, bước nhỏ chạy ra khỏi phòng bếp, hô hấp dồn dập, đi vào phòng thuận tay đóng cửa lại, không ngừng đưa tay ra trước mặt quạt gió.

Ánh mắt vừa rồi của Chu Diệu có chút làm cho cô sợ hãi, giống như muốn nuốt chửng cô vào trong bụng anh, nhưng vẻ mặt của anh lại rất bình tĩnh.

Ôn Duyệt cảm thấy suy nghĩ của mình có chút dơ bẩn. Nhưng cái này cũng không thể trách cô nha! Đều là do đời trước đọc một vài cuốn sách và xem một chút video ngắn.

Ôn Duyệt sờ sờ gương mặt, chờ đến khi nhiệt độ không còn quá cao, tâm tình trở nên bình tĩnh hơn một ít mới mở cửa đi ra ngoài, bất ngờ đụng phải Lâm Phương đang tươi cười xán lạn.

“Ôn Duyệt à.” Giọng nói sắc nhọn của Lâm Phương lúc này đặc biệt dịu dàng như nước, cười tủm tỉm mà nhìn qua, trong tay bưng một chén thịt, “Hôm nay thím hai có nấu thịt, mang đến cho các cháu một ít.”

Ôn Duyệt kinh ngạc mà nhìn về phía Lâm Phương, lại theo bản năng ngước mắt nhìn đám mây trên đỉnh đầu.

Hôm nay chẳng lẽ là mặt trời mọc ở phía tây?

“Thím hai, ý tốt của thím tôi nhận.” Ôn Duyệt thu hồi tầm mắt, cười cự tuyệt: “Thịt thì không cần, thím mang về cho nhà mình ăn đi.”

Tươi cười trên mặt Lâm Phương cứng đờ, không buông tay: “Đừng khách khí, chúng ta tốt xấu gì cũng là người một nhà, cầm đi ăn đi!” Nếu là không nhận, câu nói kế tiếp làm sao bà ta có thể nói a!

Ôn Duyệt thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Thím hai, có chuyện gì thì thím cứ nói thẳng đi.”

Lâm Phương vui vẻ: “Thím liền nói?”

Ôn Duyệt gật đầu: “Thím nói đi.”

“Là như thế này.” Lâm Phương thu tay lại, cười ha hả: “Nghe nói các cháu bỏ tiền thuê người làm việc a? Một ngày năm đồng tiền? Ôn Duyệt à, không phải thím nói chứ, thím hai cháu làm việc rất nhanh nhẹn, trong mắt chỉ có công việc.”

Ôn Duyệt sửng sốt, nghi hoặc nhìn qua: “Thím hai là nghe ai nói?”

“Chính là, chính là nghe người khác nói.” Lâm Phương chột dạ mà chuyển con mắt, lại nói: “Cái này không quan trọng, cháu liền mướn thím đi, không cần năm đồng, bốn đồng, ba đồng cũng được.”

Ôn Duyệt mím môi, không chút do dự cự tuyệt: “Xin lỗi thím hai, chúng tôi đã đủ người rồi, lần sau rồi nói.”

Nói xong cô xoay người bước nhanh vào phòng bếp.

Lâm Phương thở dài, nhìn theo bóng lưng Ôn Duyệt, cắn môi nhổ nước miếng, nhỏ giọng mắng: “Thứ gì chứ, đã cho mặt mũi còn không biết ơn…… Không được, tiền này tôi nhất định phải kiếm.” Bà ta không kiếm được tiền thì sẽ đi quấy rối, ai cũng đừng hòng được sống tốt!

“Chu Diệu!”

Ôn Duyệt bước vào phòng bếp: “Thím hai giống như đã biết.”

Chu Diệu mới vừa bỏ củi khô vào bếp, ánh mắt nghi hoặc quay đầu lại: “?”

Ôn Duyệt kể tóm tắt lời nói vừa rồi của Lâm Phương, cau mày: “Bà ta làm sao mà biết được? Chẳng lẽ là do người mà Niệm Thu tìm được không cẩn thận nói ra?”

“Chắc là không phải.” Vẻ mặt Chu Diệu bình tĩnh, trầm giọng nói: “Anh đoán, hẳn là Lâm Phương nghe lén chúng ta nói chuyện vào buổi chiều. Bà ta xác thật có thể làm loại chuyện này.”

Ôn Duyệt càng cau mày chặt hơn: “Bà ta sao lại như vậy, chúng ta bây giờ làm sao nha?”

“Không cần phải quan tâm, bà ta không thể gây ra sóng gió gì, nếu thật sự không được, anh lại đi đánh Chu Giang Hải một trận.” Chu Diệu nói rất nhẹ nhàng.

Ôn Duyệt im lặng hai giây: “Cũng không đến mức…… Trước tiên nhìn xem bà ta sẽ làm như thế nào? Ngày mai đi đến nhà bà nội Phương nói với Niệm Thu một tiếng.”

“Ừ.” Chu Diệu thấy cô còn cau mày, ôn nhu nói: “Em cũng đừng lo lắng, nếu xảy ra vấn đề gì anh sẽ giải quyết, em cứ vui vẻ mà chờ kiếm tiền đi.”

Những lời này nghe có chút quen tai.

Ôn Duyệt nghĩ nghĩ, trước đó Lý Niệm Thu cũng nói tương tự như vậy.

Đôi mắt cô lập tức cong thành hình trăng khuyết, cười khanh khách mà nói: “Hai người thật tốt.”

Chu Diệu nhướng mày: “Hai người?”

“Đúng vậy, trước đó Niệm Thu cũng nói vậy. Nước sôi rồi, có thể cho mì vào.” Ôn Duyệt không hề phát hiện, đi đến trước bếp mở nắp nồi lên nhìn xem, “Cô ấy nói tất cả đều không cần em phải lo, em chỉ cần đếm tiền thôi ~”
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 77: Chương 77



Chu Diệu: “……”

Được, được lắm, lại là Lý Niệm Thu! Cô gái này có phải muốn đoạt vợ của anh không? Sao nơi nào cũng có cô ấy vậy?

Chu Diệu đứng lên, đem mì sợi đặt ở trên bệ bếp ném vào trong nồi, đôi mắt nhìn chằm chằm Ôn Duyệt: “Vậy em cảm thấy là anh đối với em tốt, hay là cô ấy đối với em tốt hơn?”

“Cái này có gì để so sánh, cả hai người đều đối với em rất tốt.” Ôn Duyệt không chú ý tới sắc mặt của Chu Diệu, vỗ vỗ cổ tay của anh nói: “Đủ rồi đủ rồi, bỏ nhiều như vậy, chờ lát nữa ăn không hết sẽ lãng phí.”

“Anh có thể ăn hết.” Chu Diệu trả lời, lại tiếp tục hỏi: “Em trả lời anh trước, anh và Lý Niệm Thu, ai đối với em tốt hơn?”

Ôn Duyệt lúc này mới nhìn thấy đôi mắt đen sâu với vẻ mặt bướng bỉnh tối đen của Chu Diệu, sửng sốt một chút, anh không phải là đang ghen chứ? Ăn giấm của Niệm Thu?

Niệm Thu người ta là con gái, vẫn còn phải có chồng nha!

Cô có chút dở khóc dở cười, cong đôi mắt, nhón chân duỗi tay sờ đầu Chu Diệu. Tóc của anh có hơi dài, sờ lên cảm giác rất dễ chịu. Nhẹ nhàng vu.ốt ve hai cái như là vuốt chó mèo, cô nhẹ nhàng trả lời: “Đương nhiên là anh đối với em tốt hơn, vấn đề này, em cũng không cần phải suy nghĩ đâu.”

“Lần sau đừng hỏi loại vấn đề này, thật ngốc.”

Chu Diệu: “Thật sự?”

Ôn Duyệt gật đầu: “Thật sự, so trân châu còn thật hơn.”

Sắc mặt của Chu Diệu từ u ám trở nên sáng sủa hơn, môi mỏng đang mím chặt hơi hơi giơ lên, bị vu.ốt ve đến vô cùng hài lòng.

Cơm nước xong, Ôn Duyệt trở lại phòng định sắp xếp lại các vật liệu, ngày mai sẽ dọn đến nhà bà nội Phương.

Sắp xếp lại được một nửa, Chu Diệu đã rửa chén xong đi vào, trong tay cầm một vật căng phồng được bọc trong vải đưa qua: “Cầm đi.”

Ôn Duyệt nghi hoặc tiếp nhận, vừa mở vải dệt ra vừa hỏi: “Là cái gì?”

Chu Diệu dè dặt mà nâng cằm, bình tĩnh nói: “Không phải em thích đếm tiền sao? Đây là tiền anh kiếm được, tất cả đều cho em, đếm đi.”

Ôn Duyệt vừa lúc cũng xốc vải dệt lên, một đống tiền mệnh giá khác nhau đập vào trong mắt cô.

Đừng nói, một đống tiền lớn như vậy xếp chồng lên nhau có tác động thị giác rất mạnh. Ôn Duyệt sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, đem tiền trong tay đẩy trở về: “Đây là tiền anh kiếm được, vẫn là tự anh giữ đi, hơn nữa anh cũng phải trả tiền cho chú Tôn khi chú ấy mang hàng về cho anh mà, đúng không?”

Chu Diệu không nhận, nhướng mày nói: “Tiền hàng đã trả rồi, hơn nữa trên người anh cũng còn một ít tiền, cũng không cần dùng đến nó. Nói cho em thì chính là của em, nếu em không thích, em có thể đốt, ném, xé nó đi, tùy em.”

Đây không phải là cách nói của tổng tài bá đạo sao.

“…… Vậy trước để em giữ cho anh.” Ôn Duyệt rũ mắt một lần nữa nhìn về phía số tiền trong tay, cũng có chút tò mò, rốt cuộc là có bao nhiêu tiền.

Liếc nhìn Chu Diệu vẫn đang đứng trước mặt, đếm tiền trước mặt anh cảm giác có chút kỳ quái. Ôn Duyệt một lần nữa đem tiền bao lại cẩn thận đặt trên bàn máy may, suy nghĩ chờ lát nữa tắm rửa xong lại đến đếm tiền.

Kết quả Chu Diệu nhìn thấy động tác này của cô, mày lại nhăn lại, trầm giọng hỏi: “Sao em không đếm tiền?”

Ôn Duyệt chớp chớp mắt: “Đếm bây giờ sao?”

Chu Diệu gật đầu: “Ừ.”

“Được rồi, sở thích của anh thật kỳ quái.” Ôn Duyệt nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, một lần nữa mở tấm vải dệt ra, lấy bao tiền bên trong ra, bắt đầu đếm trước mặt Chu Diệu.

Trước tiên đếm những tờ tiền có mệnh giá lớn.

Lúc này, mệnh giá tiền lớn nhất chỉ có 50 và có nhiều tờ, Ôn Duyệt vừa đếm vừa sắp xếp những tờ tiền cùng mệnh giá lại với nhau. Sau khi đếm xong những tờ tiền mệnh giá lớn, cô mới chuyển sang đếm những đồng xu.

Đây vẫn là một công trình lớn, Ôn Duyệt đếm liên tục suốt mười phút..

“Đếm rõ ràng chưa?” Chu Diệu mỉm cười, hơi nhướng mày.

Ôn Duyệt cười gật đầu: “Em đếm rõ ràng rồi, tổng cộng có 3219.78.” Có cả tiền lẫn xu, đếm tiền còn có thể giảm bớt căng thẳng, giải tỏa stress.

Chu Diệu nhìn cô gái nhỏ đang cười vui vẻ, lại một lần nữa xác nhận, cô thật sự rất thích đếm tiền! Nếu như vậy, về sau tiền kiếm được sẽ không bỏ trong sổ tiết kiệm nữa, để cho cô đếm! Kiếm tiền nhiều hơn nữa, để cho cô vợ nhỏ vui vẻ đếm!

“Ừ, cầm đi tiêu đi.” Chu Diệu thật sự không có ý muốn nhận lại tiền, cười vui vẻ nói: “Em không phải còn muốn mướn người sao, có thể dùng số tiền này.”

Ôn Duyệt một lần nữa bao tiền lại cẩn thận, ôm vào trong ngực: “Không cần, trên tay em còn có tiền mà.”

Tiền bán đất lúc trước cô cũng chưa động tới, Chu Diệu đưa tiền lễ cưới cũng không có dùng, hơn nữa nếu cộng thêm số tiền này, trên người cô có gần 5000 đồng! Số tiền lớn như vậy, ở thời điểm này chắc hẳn là một khoản tiền khổng lồ?

Số tiền này không thể ngày ngày đều mang theo bên mình, cần phải tìm chỗ giấu đi, còn phải đặc biệt tìm một nơi kín đáo.

Bằng không nếu như bị trộm đi, cô có thể khóc chết.

Ôn Duyệt nhìn đi nhìn lại trong phòng, có chút phát sầu.

Chu Diệu lúc này mới bắt đầu thúc giục cô đi tắm rửa: “Không còn sớm nữa, tắm xong rồi đi ngủ, nghỉ ngơi thật tốt.”

“Ừ.” Ôn Duyệt đồng ý, tạm thời đem tiền đặt ở bên cạnh gối đầu, từ tủ quần áo lấy ra áo ngủ đi vào phòng bếp.

Áo ngủ này chính là áo hai dây và chiếc quần đùi dài đến đầu gối, được sửa từ quần áo cũ mang từ Ôn gia đến. Buổi tối ngủ không mặc quần áo có chút kỳ lạ, mặc mấy bộ quần áo đó lại không thoải mái, đổi thành áo hai dây là thích hợp nhất.

Ôn Duyệt mang theo một thân khí nóng từ phòng tắm nhỏ đi ra, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng hồng mềm mại. Đôi mắt bị khí nóng huân đến mờ mịt, đuôi mắt phiếm hồng, lông mi cong dài nhẹ nhàng rung động, ánh mắt chuyển động, nhìn về phía Chu Diệu ngồi trên ghế trước bếp lò.

Hai cánh tay trắng mịn giống như ngó sen của cô lộ ra ngoài, những giọt nước chưa lau khô phản chiếu ánh sáng rạng rỡ dưới ánh đèn, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp. Hai chân thon dài thẳng tắp, cho dù hai mắt cá chân có gộp lại, một bàn tay của Chu Diệu cũng có thể nắm lấy.

Chu Diệu nhìn đến ngây ngẩn cả người, hầu kết lăn lăn: “…… Em đang mặc loại quần áo gì vậy?”

“Quần áo cũ sửa lại nha.” Ôn Duyệt mỉm cười trả lời, “Làm sao vậy, không đẹp sao?”

“Đẹp thì đẹp.” Đôi mắt anh tối lại, “Thường xuyên mặc ở nhà thì được.” Tay nhỏ chân nhỏ toàn bộ đều lộ ra bên ngoài. Rõ ràng lộ những chỗ đều rất đứng đắn, nhưng anh nhìn chính là có chút không thích hợp.

Muốn giấu đi, chỉ cho một mình anh nhìn thôi, những người khác đều không được nhìn.

Ôn Duyệt: “Đương nhiên sẽ không mặc đi ra ngoài.” Thời điểm hiện tại còn chưa có cải cách mở cửa, nếu mặc như vậy đi ra ngoài sẽ có rất nhiều người nói sau lưng cô.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 78: Chương 78



“Anh đi tắm rửa đi, em về phòng ngủ đây.” Ôn Duyệt không suy nghĩ sâu xa, cởi bỏ dây buộc tóc, mái tóc đen dài xỏa xuống ngang lưng, càng làm nổi bật làn da trắng mịn như tuyết.

Cô vuốt nhẹ tóc, mỉm cười chúc Chu Diệu ngủ ngon.

Chu Diệu ngồi ở trên băng ghế nhỏ trầm mặc một hồi lâu mới đứng dậy, xách nước lạnh đi vào phòng tắm nhỏ. Tắm rửa xong, đầu dính vào gối chưa được hai phút, anh đã chìm vào giấc ngủ sâu, chìm vào một giấc mơ.

……

Nửa đêm, Chu Diệu đen mặt từ trong mơ tỉnh lại, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm màn trắng trên đầu một hồi lâu.

Sau đó anh lau mặt, rời giường, bật đèn, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Tùy tiện đem quần ném vào trong chậu, đổ nước vào rồi dùng sức xoa tẩy.

“Kẽo kẹt ——”

Ôn Duyệt ngáp dài mê mang mà đi về phía trước một bước, tầm mắt quét qua một khối đen to lớn đang ngồi xổm trong sân, ánh đèn kéo dài bóng dáng trên mặt đất, giống như đang giương nanh múa vuốt dữ tợn.

“……?”

Ôn Duyệt nháy mắt bị dọa, đầu óc hỗn loạn.

“…… Chu Diệu?” Chờ thấy rõ khối đen kia chính là Chu Diệu, Ôn Duyệt thở phào nhẹ nhỏm, giọng điệu mềm như bông mà oán giận: “Buổi tối anh không ngủ mà làm gì vậy? Làm em sợ muốn chết.”

Động tác của Chu Diệu nhất thời cứng đờ, chậm chạp trả lời: “Ngủ không được, muốn đem quần áo giặt sạch, ngày mai có thể nhẹ nhàng hơn.”

Ôn Duyệt rất là chấn động: “Hơn nửa đêm đi giặt quần áo?”

“Đúng vậy.” Chu Diệu sợ cô tiếp tục hỏi, nên nói nhanh hơn: “Đi vệ sinh? Nhớ mang theo đèn pin, mau đi đi.”

Ôn Duyệt vẫn còn có chút mơ hồ, “ồ” một tiếng, bật đèn pin trong tay, chậm rì rì đi về phía nhà vệ sinh.

Đi vệ sinh xong, Ôn Duyệt hoàn toàn thanh tỉnh, ngừng thở chạy chậm trở về, trong sân, bóng dáng Chu Diệu đã không thấy, đèn trong phòng anh cũng đã tắt, cửa cũng đóng lại.

Ôn Duyệt: “?”

Vừa rồi là cô bị ảo giác sao? Hay đó là một đoạn ngắn trong giấc mơ?

Ôn Duyệt trợn tròn đôi mắt, ngơ ngác đứng trong gió một lát, dư quang đảo qua giá phơi quần áo, phát hiện phía trên treo một cái quần.

Không phải ảo giác, cũng không phải nằm mơ. Cho nên Chu Diệu sao lại muốn giặt quần vào nửa đêm? Chắc không phải là đái dầm…… Hừm, hẳn là không phải, có thể là lúc uống nước không cầm chắc cái ly bị đổ lên người?

Dù nghĩ như thế nào thì đây là lời giải thích tương đối hợp lý nhất.

Vẫn còn buồn ngủ, Ôn Duyệt không tiếp tục suy nghĩ nữa, bước nhanh về phòng đóng cửa đi ngủ.

Chờ đến ngày hôm sau tỉnh ngủ, cô hoàn toàn quên mất sự việc tối hôm qua, vô cùng vui vẻ mà đi theo Chu Diệu đến nhà bà nội Phương. Cô vừa đi vừa nhảy nhót hưng phấn, đôi mắt vẫn luôn cong thành hình trăng khuyết.

Chu Diệu thấy cô không có ý định hỏi về sự việc tối hôm qua, trái tim đang hồi hộp của anh mới buông lỏng: “Vui như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Ôn Duyệt ngâm nga hát một bản nhạc, tươi cười rực rỡ, “Chính là cảm thấy tâm trạng thật hảo, có nhiều người như vậy, nói chuyện nhất định sẽ rất náo nhiệt.”

Chu Diệu nhướng mày: “Thích náo nhiệt?”

Ôn Duyệt tự hỏi hai giây, “Thật ra cũng không phải, có thể là khoảng thời gian trước vẫn luôn có một mình ở nhà, có chút buồn chán, hiện tại liền rất thích có người có thể nói chuyện phiếm.”

“Vậy lần sau em có muốn theo anh cùng đi thành phố bán hàng?” Chu Diệu trầm tư, “Chính là phải dậy sớm ngồi xe sẽ hơi mệt.”

Ôn Duyệt liếc nhìn anh một cái: “Không cần, nghỉ hè xong em liền trở về đi học, anh quên rồi sao?”

Chu Diệu: “…… Cũng đúng.”

Anh thật đúng là đã quên chuyện này.

Hai người một đường đi vào Phương gia.

Lúc này ở Phương gia cực kỳ náo nhiệt, Ôn Duyệt nhìn thấy Lý Niệm Thu bị vây quanh bởi sáu, bảy cô gái tuổi không lớn lắm. Diện mạo của bọn họ không giống nhau, điểm giống nhau duy nhất chính là trên người có đầy những mảnh vá, vẻ mặt thoạt nhìn có chút tang thương.

Nhìn thoáng qua là có thể nhận thấy cuộc sống của bọn họ không mấy tốt.

“Anh, chị dâu! Hai người cuối cùng đã tới.” Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào rúc vào một góc, không hề có cảm giác tồn tại.

Nhìn thấy bóng dáng của Chu Diệu và Ôn Duyệt, Nhậm Nghiệp Lương mới mở miệng, vội vàng đi tới nhỏ giọng lải nhải: “Nhiều cô gái như vậy, làm cho em và lão Phương rất ngượng ngùng, cũng không dám mở miệng nói chuyện.”

Chu Diệu cười nhạo một tiếng: “Da mặt chú dày như vậy, còn biết ngượng ngùng sao?”

Nhậm Nghiệp Lương kinh hô: “Anh, anh nói cái gì vậy, em là người chỉ cần nói chuyện với con gái hai câu thì mặt đã đỏ rồi……”

Chu Diệu bảo anh ta lăn ra xa một chút.

“Niệm Thu!” Ôn Duyệt mỉm cười đi đến bên cạnh Lý Niệm Thu, “Người đều đã đến đông đủ rồi sao?”

Lý Niệm Thu “ừ” một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt mà giới thiệu: “Đây là Ôn Duyệt, là bà chủ của chúng ta, các cậu tự giới thiệu một chút đi.” Cô đã nói với bên ngoài rằng cô cũng là người được thuê, đã nói với Ôn Duyệt trước đó.

“Chào mọi người.” Ôn Duyệt đôi mắt cong cong, rất thân thiện mà chào hỏi.

Có thể nhìn ra được tính cách của các cô gái này tương đối hướng nội thẹn thùng, cúi đầu đều không dám nhìn trực tiếp vào mắt Ôn Duyệt, giọng nói so muỗi còn nhỏ hơn: “Cậu..... Chào cô.”

“Tôi tên là Lý Chiêu Đệ.”

“…… Tôi, tôi tên Lưu Nghênh Nam.”

“Phương Thiến…”

“…… Lý Tiểu Hoa”

“……”

Ôn Duyệt nỗ lực đem tên và mặt người ghép lại, chờ các cô đều giới thiệu xong rồi, cười hô một vòng: “Tiểu Chiêu, Nam Nam, Thiến Thiến, tiểu Hoa…… Được rồi, tôi đều biết rồi! Mọi người hẳn là biết tôi mướn mọi người tới làm gì chứ? Chúng ta đây hiện tại bắt đầu?”

Mấy cô gái đôi mắt sôi nổi sáng ngời, gấp không chờ nổi gật đầu.

Mấy gian phòng trống ở Phương gia đã được Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào dọn dẹp suốt đêm, một phòng dùng để đồ thành phẩm, một phòng dùng để chứa nguyên vật liệu, dư lại một gian phòng dùng làm nơi làm việc.

Trong phòng làm việc đặt hai cái máy may mới tinh, các cô gái bước vào nhìn nhau kinh ngạc, nhìn đi nhìn lại chiếc máy may.

Hai cái máy may! Gần 500 đồng! Bà chủ của bọn họ thật là có tiền!

Ôn Duyệt cũng sửng sốt một chút, nhìn về phía Chu Diệu: “Sao anh lại mua hai cái?”

Chu Diệu nhướng mày: “Không phải trước đó em nói may tay sẽ rất chậm sao? Mua thêm một cái, người nào biết dùng thì dùng, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn.”

Anh vốn là muốn mua về để bản thân tự học, đến lúc đó có thể cùng với Ôn Duyệt dẫm máy may. Kết quả khi anh thử ở trong nhà nhưng không học được chút nào, máy may này đối với anh còn khó hơn làm nghề mộc.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 79: Chương 79



Ôn Duyệt đôi mắt cong cong: “Anh nghĩ thật chu đáo, thật thông minh, may mắn là có anh ở đây.”

Chu Diệu rất đắc ý mà liếc nhìn Lý Niệm Thu, ho nhẹ hai tiếng, dè dặt nói: “Cũng được, chỉ là vấn đề nhỏ thôi.”

Khen xong Chu Diệu, Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu hướng dẫn các cô gái này cách may nơ con bướm. Thao tác cũng không khó, nếu đã quen với việc may vá thì chỉ cần xem hai lần cơ bản liền biết, hơn nữa khát vọng kiếm tiền, sau khi xem xong, các cô gái giành giật từng giây mà bắt đầu khâu vá.

Trước đó Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu đã dành thời gian để cắt vải, chỉ cần đem chúng nó ghép nối khâu lại với nhau, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Chu Diệu cũng cùng Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào ngồi ở gần cửa hỗ trợ xâu chuỗi hạt.

Bà nội Phương ở bên cạnh cười tủm tỉm mà nhìn chằm chằm, cô bé Lộ Lộ dán ở bên người bà nhìn một lát, tò mò mà đi đến bên cạnh Phương Thạch Đào nhỏ giọng mở miệng: “Anh ơi, em cũng muốn xâu.”

“Để anh dạy em.” Phương Thạch Đào chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của em gái, nhẹ nhàng đem cô bé ôm lên đặt trên đùi mình, cầm lấy một ít hạt châu, lấy dây nhỏ làm mẫu, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Em xem, ở giữa hạt châu có cái lỗ nhỏ, đem chúng nó từng cái xâu vào, buộc nút thắt lại…… Có phải rất đơn giản hay không?”

Đôi mắt cô bé sáng lấp lánh gật gật đầu: “Em phải thử một chút.”

“Được, thử đi.” Phương Thạch Đào trìu mến mà sờ sờ đầu nhỏ của em gái.

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ có thể nghe thấy âm thanh máy may đang hoạt động lộc cộc, âm thanh rất nhỏ của những hạt châu va chạm vào nhau.

Mỗi người đều nghiêm túc làm việc trong tay.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói sắc nhọn của bà Lý:

“Lý Niệm Thu! Lý Tưởng Đông! Hai tên vô lương tâm các ngươi, mau lăn ra đây cho bà......”

“Lý Niệm Thu! Lăn ra đây cho bà!”

“Đừng tưởng rằng tránh ở bên trong không lên tiếng là được, có bản lĩnh gạt bà đây làm chuyện xấu, thì mau ra đây đối đầu với bà đây!”

“Hai tên Tang Môn tinh! Đồ sao chổi! Tai họa!”

“Nhanh lên lăn ra đây!!”

Giọng nói của bà Lý thật không phải giả, trung khí mười phần mà gào thét, âm thanh mạnh mẽ hoàn toàn không giống như một bà lão 60 tuổi có thể phát ra được.

Động tác của những người trong phòng không hẹn mà cùng dừng lại.

Mấy cô gái vẻ mặt lo lắng lại khó coi, theo bản năng rụt vào bên trong, tựa hồ rất sợ bị người khác nhìn thấy.

Lý Niệm Thu cũng có chút nghi hoặc: “Bà nội tớ sao biết tớ ở chỗ này?”

“Không biết a.” Ôn Duyệt cũng ngốc, trong đầu nhớ lại cuộc nói chuyện ngày hôm qua cùng Lâm Phương, nhăn mày lại: “Có thể là thím hai của Chu Diệu nói, quên nói với cậu chuyện này, ngày hôm qua hình như bà ta đã nghe trộm chúng ta nói chuyện.”

Lý Niệm Thu nghe vậy nhướng mày, biểu tình không có nửa điểm thay đổi, rất bình tĩnh: “Không có việc gì, tớ sẽ đi ra ngoài xử lý, mọi người tiếp tục làm việc đi, không cần lo lắng.”

Nói xong cô ấy buông đồ vật trong tay xuống, mặt vô biểu tình mà đi ra ngoài.

Bà Lý ở ngoài cửa sân điên cuồng kêu gào, nhìn thấy Lý Niệm Thu ra tới, cặp mắt đang híp lại đột nhiên lóe ra một tia sáng dữ tợn, mắng càng hung ác hơn: “Mày là cái đồ Tang Môn tinh, có phải trộm tiền của tao đưa cho người khác hay không!?”

“?”

Lý Niệm Thu còn tưởng rằng bà Lý sẽ dùng biện pháp gì, kết quả lại như này. Trong mắt cô có chút thất vọng cùng châm chọc, khoanh tay trước ngực, giọng điệu lạnh nhạt: “Bà mỗi ngày đều ở trong nhà, ra ngoài thì khóa cửa lại, phòng tôi giống như đề phòng trộm cướp vậy, tôi đi đâu trộm tiền của bà, đang nằm mơ à?”

“Tao luôn có lúc bị quên! Liền, liền hai ngày trước, tao ra ngoài quên khóa cửa lại, chỉ có mày và em gái mày ở nhà, tiền khẳng định là mày trộm!” Ánh mắt bà Lý lập loè, chủ yếu chính là muốn gây rối.

Lý Niệm Thu gật gật đầu: “Được, vậy tôi trộm của bà bao nhiêu tiền?”

“…… Trong nhà không có hai ba trăm!” Bà Lý do dự hai giây, vốn dĩ muốn nói năm sáu trăm, nhưng nói như vậy vừa nghe liền rất giả, rốt cuộc lần trước bọn họ mua đất đã tiêu gần 700 đồng tiền, đâu có thể nào còn thừa nhiều tiền như vậy.

“Hai ba trăm a.” Lý Niệm Thu lại gật đầu, vẻ mặt cũng không thay đổi, giọng điệu như cũ rất lạnh nhạt: “Được rồi, vậy bà báo công an đi thôi.”

Bà Lý: “…… Báo, báo công an!?”

Ôn Duyệt đứng ở cạnh cửa nghe: “??”

Lý Niệm Thu mỉm cười, “Đúng vậy, không phải bà nói tôi trộm tiền sao? Còn trộm hai ba trăm, vậy bà đi báo công an đi, làm đồng chí công an tới bắt tôi, bắt tôi đi ngồi tù.”

Bà Lý bị câu trả lời không thể tin được của Lý Niệm Thu làm trợn tròn mắt. Trước khi tới đều đã nghĩ kỹ rồi, mặc kệ Lý Niệm Thu nói như thế nào, giải thích làm sao, liền một ngụm cắn c.h.ế.t nói tiền của bà không thấy, bị trộm, nhất định phải từ trong tay Lý Niệm Thu moi ra tiền.

Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không tính đến, nó sẽ làm bà ta đi báo công an!

“Mày, mày đem tiền trả cho tao liền xong, dù sao mày cũng là cháu gái tao, làm gì có bà nội nào báo công an bắt cháu gái đi ngồi tù.” Bà Lý bị sốc, khí thế liền yếu đi.

Lý Niệm Thu: “Ba mẹ vừa mới c.h.ế.t bà đều có thể đem tôi cùng em gái bán, lúc ấy không sợ bị nói xấu, bây giờ lại sợ? Không cần sợ, đi thôi, tôi ở chỗ này chờ công an tới tìm tôi, còn có chuyện gì khác không? Không có bây giờ bà có thể xuất phát đi lên trấn trên, trước giờ cơm trưa còn có thể trở về.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Ôn Duyệt nghe Lý Niệm Thu một hơi nói ra nhiều như vậy.

Lý Niệm Thu nói xong liền xoay người đi vào, căn bản không thèm để ý bà Lý có vẻ mặt và tâm tình gì, nhân tiện đóng lại cửa phòng.

“Sao lại nhìn tớ như vậy?” Lý Niệm Thu thấy Ôn Duyệt nhìn chằm chằm vào chính mình, nhướng mi: “Trên mặt tớ có cái gì sao?”

“Không có.” Ôn Duyệt đôi mắt cong cong, “Chính là cảm thấy vừa rồi cậu thật ngầu, tớ còn đang suy nghĩ không biết cậu sẽ mắng lại như thế nào.”

Lý Niệm Thu: “Không cần thiết, loại người như bà nội tớ, nếu cùng bà ta giải thích cãi vã thì hoàn toàn vô dụng. Bà ta là người không đạt được mục đích quyết không bỏ qua, trừ phi có sức cản rất lớn, giống như lần trước cậu bán đất vậy.”

Ôn Duyệt trầm tư nói: “Vậy cậu và Tưởng Đông trở về, bà ta sẽ không khi dễ hai người chứ?”

Lý Niệm Thu cười cười: “Bà ta không dám.”

Trước đây bà Lý cũng đã từng gây rắc rối, mỗi lần đều bị cô giải quyết dễ dàng, sau lại biết bản thân bà ta không chiếm được chỗ tốt mới thu liễm.
 
Back
Top Bottom