Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 900: Chương 900



Hai người bận rộn như thế, việc có con quả thực không dễ dàng.

Nhưng hiện giờ, thấy mọi người lần lượt sinh con, họ cũng phải suy nghĩ lại.

Không phải vì bị Tô Nhân thúc giục mà áp lực, mà là lo sợ nếu không sinh sớm, vài năm nữa, khoảng cách tuổi tác giữa các đứa trẻ sẽ quá lớn, khó tìm bạn chơi cùng.

Sau khi Lâm Lạp Bắc và Lâm Thư Thư đến, ngay sau hai người là Từ Tiểu Cần và Tạ Tiểu Quyên.

Tô Ý thấy chỉ có hai người đến, liền hỏi: “Thiên Hoa và Giang Viễn đâu rồi?”

“Hai người họ đang bận rộn ở nhà hàng, dạo này toàn tổ chức tiệc mừng nhập học, bận không kịp thở.”

“Đúng vậy, hôm nay chúng em đến đại diện thôi! Ha ha.”

Tô Ý giật mình, đúng rồi, sắp khai giảng rồi mà.

Thời gian này đúng là lúc nhà hàng bận rộn nhất.

“Các em có gặp Miêu Miêu chưa? Sao cô ấy chưa đến?”

Lời vừa dứt, Bạch Miêu Miêu liền mang theo hai hộp lớn bước vào.

“Đến rồi, đến rồi đây, ở đây rồi này!

Tô Ý ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Bạch Miêu Miêu đang bước tới.

Chẳng qua là hôm nay cô ấy đặc biệt chải tóc ngắn uốn nhẹ, tô son đỏ, trang phục cũng mang đậm phong cách Hồng Kông.

“Ô, giám đốc Bạch, trang phục hôm nay của cậu đẹp quá!”

“Ôi, giám đốc gì chứ, tại đồng chí Lâm Trạch Tây cứ nhất quyết ném cho mình làm ấy chứ.

Nếu không phải anh ấy bỏ mặc mọi thứ chạy đi, thì mình đâu có bận rộn đến thế này đâu.”

Tô Ý bật cười khúc khích: “Đúng rồi, còn Tiểu Quân và con đâu? Đừng nói cậu bận quá mà quên mất bọn họ đấy chứ?”

“Sao có thể quên chứ! Hai ba con họ đang ở phía sau, vừa thấy bán diều bên đường liền đòi mua.”

Nói xong, quả nhiên Tạ Tiểu Quân ôm con trai hai người, bé Cường Cường, cùng bước vào.

Triệu Lam và Chu Hoằng Nghĩa cũng đẩy xe lăn của ông Chu vào.

“Có phải mọi người đều đã đến đủ cả rồi không?”

Mọi người nhìn nhau, cảm giác như cứ thiếu thiếu ai đó.

“Anh ba chưa đến!”

“À, đúng rồi! Anh ấy đi mua bánh kem.”

Cái này thì không chờ cũng không được.

May mắn là Lâm Trạch Tây không để mọi người phải chờ lâu, chẳng mấy chốc đã cẩn thận mang theo hai cái bánh kem bước vào.

“Ban đầu, anh định đặt bánh hai tầng, nhưng nhân viên vô tình làm hỏng, bù lại họ làm cho chúng ta hai cái lớn.

Thần Thần và An An mỗi đứa một cái, vừa đẹp!”

Có bánh kem, lũ trẻ đang chơi đùa trong sân cũng dừng lại, rửa tay sạch sẽ rồi chạy đến, chuẩn bị cùng nhau ăn bánh.

“Khoan đã, từ từ nào, mọi người cùng hát bài chúc mừng sinh nhật cho Thần Thần và An An đã.”

“Đúng vậy, hát xong ước nguyện xong rồi mới được ăn bánh.”

Sau khi mừng sinh nhật tròn năm tuổi của Thần Thần và An An, Diệp Tiểu Vũ cũng phải rời nhà lên đường đến trường Đại học Quốc phòng nhập học.

Ngoài Tô Ý và Chu Cận Xuyên, Diệp Noãn Noãn vừa đậu vào trường cấp ba với thành tích xuất sắc cũng muốn cùng đến trường tiễn anh trai.

Khi rời nhà, nhìn thấy Diệp Tiểu Vũ xách hành lý lên xe, Tô Ý không kiềm được mà rơi nước mắt.

Cô không tài nào hiểu được, làm sao cậu bé khi xưa bỗng chốc trở thành một chàng trai cao lớn thế này?

Nghĩ lại lúc đầu khi gặp Diệp Tiểu Vũ, là ở khu sân lớn ở Tây Bắc.

Khi ấy, Tô Ý đang gặp bế tắc, tình cờ thấy Diệp Tiểu Vũ dưới ánh đèn đường bị một nhóm trẻ vây đánh.

Để bảo vệ em gái, cậu bé nhỏ nhắn đã dũng cảm che chắn cho em, mặc cho bị đánh cũng không phản kháng.

Sau này, khi mẹ ruột của hai đứa định lén đưa Diệp Noãn Noãn đi, chính Tiểu Vũ đã cầm gạch đòi liều mình bảo vệ em.

Nghĩ tới cậu bé bẩn thỉu và đầy bụi bặm ngày nào, giờ đã trưởng thành, trở thành chàng trai xuất sắc thế này, lòng Tô Ý lại dâng lên cảm giác xót xa.

Thời gian trôi nhanh quá, nhanh đến mức cô khó lòng thích ứng được.

Khi cả bốn người đến cổng trường nhìn dòng người đông đúc đầy tân sinh viên, Tô Ý bỗng chần chừ không dám vào.

“Tiểu Vũ, hay là để chú đưa con vào nhé? Thím chờ trong xe.”

Diệp Tiểu Vũ chưa hiểu ý cô: “Thím, có phải thím thấy nóng quá nên không thoải mái?”

Tô Ý ngại ngùng cười: “Thật ra, thím thấy người khác đều chỉ có một người thân đi cùng, sợ chúng ta đi đông quá, cháu sẽ bị bạn bè chê cười.

DTV

Thím cũng lo lắng nếu lỡ khóc thì lại làm cháu xấu hổ.”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 901: Chương 901



Diệp Tiểu Vũ nghe vậy liền cảm thấy ấm áp, nở nụ cười tươi rói: “Thím, cháu không sợ bị cười, người khác thấy cháu được nhiều người tiễn, họ sẽ còn ghen tỵ không kịp ấy chứ! Chúng ta cùng vào nhé!”

Chu Cận Xuyên cũng tiếp lời: “Ngôi trường này khác hẳn với các trường đại học bình thường, muốn vào thăm cũng không dễ.

Nếu hôm nay em không vào, lát nữa chắc chắn sẽ lại làm phiền anh để hỏi Tiểu Vũ sống thế nào, ăn uống ra sao cho xem.”

Không đợi Chu Cận Xuyên nói hết, Tô Ý đã tự điều chỉnh tâm trạng, bước xuống xe: “Được rồi, chúng ta cùng đi tiễn Tiểu Vũ.”

Khi cả bốn người bước vào trường.

Tô Ý phát hiện ra ngôi trường này khác biệt hoàn toàn so với các trường đại học thông thường.

DTV

Việc ăn uống, nghỉ ngơi, học tập và huấn luyện đều được quy định nghiêm ngặt, không thể tùy ý ra ngoài như các trường khác.

Nếu muốn về nhà, phải xin phép trước, nên việc thường xuyên gặp mặt là không thể.

Điều này khiến Tô Ý và Diệp Noãn Noãn vốn quen sống cùng nhau, cảm thấy khó chấp nhận.

Nhưng may mắn là Chu Cận Xuyên đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho họ trước đó.

Mặc dù vậy, khi chia tay, Tô Ý vẫn không nhịn được mà dặn dò Tiểu Vũ kỹ càng.

“Khi nào có thể về, gọi điện báo trước cho thím, thím sẽ chuẩn bị món ngon đợi con về.

Nhớ chăm sóc bản thân, có việc gì thì cứ gọi về nhà.”

Thời gian ở trường không thể kéo dài, sau khi sắp xếp đồ đạc, ba người đành bước ra ngoài, mỗi bước đều quay đầu lại nhìn.

Sợ Tiểu Vũ lo lắng Tô Ý cố gắng kìm nén không khóc.

Nhưng khi vừa quay đi, cô vẫn không thể kiềm chế được nước mắt, Diệp Noãn Noãn cũng vậy.

Hai người đã gắn bó từ nhỏ đến lớn, hầu như chưa bao giờ phải rời xa nhau.

Việc đột ngột không được gặp nhau khiến lòng họ không khỏi khó chịu.

…..

Mùa hè năm 1991.

Chớp mắt một cái đã tới ngày kỷ niệm mười năm kết hôn của Chu Cận Xuyên và Tô Ý.

Dù hai người có bận rộn đến đâu, suốt những năm qua, hai người luôn dành thời gian để kỷ niệm ngày này cùng nhau.

Dù đôi khi chỉ đơn giản là ăn một bữa ở nhà hàng phương Tây, xem một bộ phim rồi đi dạo, nhưng chưa bao giờ bỏ lỡ.

Vì cho rằng mười năm là một cột mốc quan trọng, Tô Ý đã bí mật chuẩn bị một món quà kỷ niệm từ sớm.

Đó là một con d.a.o quân dụng đa năng mà cô nhờ người mang về từ nước ngoài.

Trước đây Chu Cận Xuyên cũng từng có một con d.a.o tương tự, nhưng làm thủ công đơn giản hơn, đã tặng lại cho Lâm Lạp Bắc.

Sau khi chuẩn bị xong món quà, Tô Ý đợi Chu Cận Xuyên đề xuất địa điểm mừng kỷ niệm.

Nhưng sáng hôm ấy, anh vội vã ra khỏi nhà mà không nói một lời nào.

Tô Ý suy nghĩ mãi thấy không ổn, nên trước giờ trưa đã chủ động gọi điện cho anh.

"Thủ trưởng Chu, hôm nay tan ca chúng ta đi đâu ăn? Ăn gì đây?"

Đầu dây bên kia có vẻ hơi ồn ào, nhưng Chu Cận Xuyên vẫn nhanh chóng trả lời: "Tối nay ăn ở nhà nhé? Em muốn ăn gì? Anh sẽ mua trước."

Tô Ý "ừm" một tiếng, hơi thất vọng trong lòng: "Không có gì đặc biệt muốn ăn cả."

Chưa kịp gác máy, Chu Cận Xuyên đã hỏi thêm: "Bây giờ em đang ở nhà máy dược phẩm phải không?"

Đôi mắt Tô Ý sáng lên: "Đúng rồi, có việc gì sao?"

Chu Cận Xuyên cười nhẹ: "Không có gì, anh bận chút việc, lát gặp lại."

Nói xong, anh liền gác máy.

Nghe tiếng tút tút vang lên tử điện thoại, Tô Ý không kìm được hừ một tiếng: "Ha, đúng là đàn ông mà, thời gian qua đi rồi cũng thay đổi, nhớ lúc trước tình cảm dạt dào bao nhiêu, giờ mới mười năm đã học cách lơ là người ta rồi!"

Dẫu phàn nàn như vậy, sau khi gác máy, Tô Ý vẫn nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục công việc.

Trong khoảng thời gian qua, mọi hoạt động của nhà máy dược phẩm đều đã đi vào ổn định, không còn bận rộn như trước nữa, nhất là vào mùa hè, đây vốn là thời gian ế hàng.

Vì vậy, cái gọi là bận rộn của cô cũng chỉ là nói miệng, ngồi xuống bàn làm việc thì lòng lại không ngừng nghĩ đến sự khác thường của Chu Cận Xuyên.

Nào ngờ chỉ mới hơn nửa tiếng trôi qua, điện thoại trên bàn lại reo lên.

Lần này là từ bảo vệ dưới lầu gọi tới: "Giám đốc Tô, phiền cô xuống một lát, dưới lầu có người tìm."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 902: Chương 902



"Người đó còn nói cô mang theo điện thoại di động và túi xách nữa."

Tô Ý chẳng hiểu gì cả, chưa kịp hỏi rõ là ai dưới lầu, điện thoại đã bị cắt.

Sau một chút đắn đo, cô quyết định đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động và túi xách rồi đi ra ngoài.

Vừa xuống đến lầu dưới, Tô Ý đã thấy xe của Chu Cận Xuyên từ xa, anh đang ngồi trong xe vẫy tay gọi cô.

Tô Ý vui vẻ trong lòng, vội vàng bước tới: "Sao lại là anh?"

"Vợ à, em lên xe trước đã."

Nói rồi, Chu Cận Xuyên tỏ vẻ thần bí, mở cửa xe cho cô.

Tô Ý đầy nghi hoặc bước lên xe, rồi liếc mắt nhìn anh: "Nói thật đi, anh đang giở trò gì vậy? Lúc nãy chẳng phải nói tối về nhà mới gặp nhau sao?"

DTV

Chu Cận Xuyên khẽ cười: "Vợ ơi, anh sai rồi, lúc nãy chỉ muốn tạo bất ngờ cho em nên mới không nói."

"Bất ngờ?"

"Anh không quên hôm nay là ngày gì chứ?"

"Tất nhiên là không quên, anh còn nghĩ em đã quên rồi chứ!Sáng nay anh còn phải ra ngoài lấy vé nữa."

"Em cũng không quên.

Mà anh lấy vé gì thế?"

Tô Ý khó hiểu nhận lấy, rồi nhìn thấy hai tấm vé máy bay mà anh đưa cho cô.

Điểm đến là thành phố Nam Đảo vừa mới mở tuyến bay không lâu, thời gian khởi hành chỉ còn một tiếng rưỡi nữa.

"Anh muốn đưa em đến đó à?"

Chu Cận Xuyên gật gù: "Trước đây chẳng phải em nói chờ lúc nào có thời gian rảnh muốn đi tắm biển một chuyến sao? Anh đã tìm hiểu rồi, tuy nơi này hơi xa, nhưng có bãi biển đẹp nhất trong nước ta, lại không cách sân bay quá xa, thế nào? Em có muốn đi luôn không?"

Mắt Tô Ý bừng sáng nhưng rồi lại chùng xuống: "Đi bất ngờ thế này, công việc của em còn chưa sắp xếp xong nữa."

Chu Cận Xuyên cười khẽ: "Anh đã hỏi ba rồi, ông ấy nói bất cứ lúc nào em muốn cũng đều có thể nghỉ.

Còn ông Tôn, anh đã thông báo trước rồi."

"Còn con thì sao?"

"Con cái em không cần lo, anh đã bàn với mẹ xong xuôi cả rồi.

Vả lại mấy năm nay chúng ta luôn quẩn quanh với con cái, cũng nên dành chút thời gian cho riêng mình chứ!"

Tô Ý không còn gì để nói, chỉ còn một vấn đề cuối cùng: "Em chưa thu dọn hành lý, liệu có kịp lên máy bay không?"

Lời vừa dứt, Chu Cận Xuyên đã chỉ vào ghế sau: "Anh đã về nhà thu dọn xong rồi.

Nếu thiếu gì, khi đến nơi chúng ta sẽ mua thêm."

Nói xong, anh lại cười nhìn cô: "Vợ à, bây giờ em không cần lo nghĩ gì cả, cứ mặc kệ mọi thứ và đi theo anh là xong.

Em đi chứ?"

Tô Ý ngẩn ra một lát, rồi cười gật đầu: "Đi!"

Vừa dứt lời, xe của Chu Cận Xuyên đã lăn bánh, thẳng hướng sân bay mà đi.

Dù đã lên máy bay, thế nhưng Tô Ý vẫn cảm thấy mọi thứ không chân thực.

Những năm qua, đặc biệt là sau khi sinh con, tính cách của cô đã thay đổi nhiều.

Mọi việc cô đều suy nghĩ cẩn trọng tính toán kỹ lưỡng.

Còn kiểu nói đi là đi thế này, thì đây là lần đầu tiên.

Nhưng cũng phải nói rằng, thỉnh thoảng có một bất ngờ như vậy cũng thật thú vị.

Tô Ý không biết Chu Cận Xuyên đã chuẩn bị từ bao giờ, chỉ biết mọi thứ đều được sắp xếp hết sức hoàn hảo, như thể đã luyện tập từ trước vậy.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ từ lúc đi đến sân bay, lên máy bay, rồi bắt taxi đến khách sạn bờ biển, không một phút nào bị lãng phí.

Dọc đường, tâm trạng của Tô Ý cũng dần trở nên thoải mái hơn khi rời xa Bắc Kinh, có một cảm giác thoát ly thực tại thật kỳ lạ.

Hiện tại, thành phố biển này vẫn chưa đông đúc như sau này, nhiều điểm du lịch chưa được khai thác, thật sự là một thị trấn ven biển nguyên sơ.

Phải nói rằng vẻ đẹp tự nhiên của bãi biển này có một sức hấp dẫn đặc biệt.

Khách sạn này cũng là khách sạn duy nhất trên bãi biển, vừa bước vào, hai người đã được nhân viên chúc mừng kỳ nghỉ trăng mật vui vẻ.

Còn có cả những bó hoa hồng lớn được tặng.

Tô Ý ngạc nhiên liếc nhìn Chu Cận Xuyên, không nhịn được cười: "Sao lại thành đi nghỉ tuần trăng mật rồi?"

Chu Cận Xuyên cũng tỏ vẻ bối rối, rồi bật cười: "Có lẽ hầu hết những người đến đây đều là để hưởng tuần trăng mật, chắc nhân viên thấy em trẻ quá nên không nghĩ là đang kỷ niệm mười năm ngày cưới."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 903: Chương 903



"Không sao, thật ra em nghĩ lần này mình cứ coi như là đi nghỉ tuần trăng mật cũng được, dù sao lúc trước khi kết hôn, chúng ta chỉ về Tây Bắc, đâu có coi là tuần trăng mật."

Dù ngay từ đầu nhân viên đã nhầm lẫn, nhưng căn phòng mà Chu Cận Xuyên đã đặt trước thì không hề sai sót.

Vừa bước vào phòng, cả một giường đầy hoa, thậm chí bồn tắm cũng ngập tràn cánh hoa.

Đối với người đời sau, có lẽ điều này có phần tầm thường, nhưng với thời kỳ hiện tại ở trong nước, vẫn là điều khá mới mẻ và lãng mạn.

Tô Ý bước vào phòng, đi một vòng, phát hiện cửa sổ phòng nhìn thẳng ra biển, cảnh tượng đẹp đến ngỡ ngàng.

Ngay lập tức, cô cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến.

Thậm chí, cô còn không muốn nghỉ ngơi: "Cận Xuyên, sắp hoàng hôn rồi, chúng ta ra biển đạo một vòng nhé?"

Chu Cận Xuyên nhẹ nhàng cười: "Tất cả nghe theo ý em."

Nói rồi, anh mở va li, lấy ra một chiếc váy hoa dài.

"Cái váy này là đồ anh bí mật mua cho em đó, em thử xem đi?"

"Bí mật mua cho em? Ồ, cả đồ bơi cũng có nữa à?"

Vốn cô còn tưởng chuyến đi này là quyết định bất ngờ, không ngờ Chu Cận Xuyên lại chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy.

Mọi thứ đều đã được tính toán kỹ càng.

Tô Ý vui vẻ ôm lấy đồ rồi vào phòng tắm thay váy, khi mặc xong, cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Váy thì đẹp, rất hợp với biển.

Nhưng kiểu tóc vẫn là kiểu cô buộc khi đi làm, tất cả đều được búi gọn.

Sau khi cân nhắc, Tô Ý cười rồi thả tóc xuống, dùng tay túm lại một chút, buộc một b.í.m tóc lệch sang một bên.

Khi bước ra, Chu Cận Xuyên đang thay đồ cũng sững người một lúc, nhìn cô từ trên xuống dưới không rời mắt.

"Thế nào?"

"Đẹp, đẹp lắm!"

Tô Ý cười rồi khoác tay anh: "Đi thôi, không nhanh là hết hoàng hôn mất."

DTV

"Đợi đã, anh lấy máy ảnh."

Chu Cận Xuyên cầm máy ảnh, không nói hai lời liền dắt tay Tô Ý chạy thẳng ra bãi biển bên ngoài khách sạn.

Lúc này bãi biển dù chưa được khai thác, nhưng cát mịn trắng xóa, nước biển trong vắt ánh lên sắc xanh lục.

Ven biển, những hàng dừa cao vút mọc lên.

Gió biển thổi qua, trong không khí phảng phất hương dừa ngọt ngào, hòa quyện với vị mặn của biển cả, khiến lòng người nhẹ nhàng, thư thái.

Hai người tay trong tay chậm rãi dạo bước bên bờ biển một hồi.

Hoàng hôn lúc này thật đẹp, Chu Cận Xuyên không kìm lòng được mà liên tục bấm máy, muốn lưu giữ khoảnh khắc tuyệt vời này.

Khoảnh khắc chỉ thuộc về riêng hai người.

Vừa đi, Chu Cận Xuyên vừa bàn bạc với Tô Ý về kế hoạch những ngày tới: “Nếu em dậy sớm được, sáng mai chúng mình ra biển ngắm bình minh nhé?”

“Em có thấy hòn đảo nhỏ phía xa không? Anh tính ngày mai thuê thuyền, chúng ta qua đó chơi một ngày, nghe nói bên ấy cảnh đẹp lắm.”

“Đúng rồi, em thích ăn hải sản mà, ở đây hải sản tươi ngon lắm! Anh sẽ mua thật nhiều để về dự trữ, khi nào em muốn ăn là có ngay.”

“Nếu em muốn thử trải nghiệm câu cá, chúng mình có thể cùng ra khơi câu luôn.”

Nghe từng lời gợi ý của Chu Cận Xuyên, Tô Ý bỗng cảm thấy từ khi có con, người đàn ông này càng trở nên chu đáo hơn.

Quả nhiên đúng như lời anh nói trước khi đến đây, cô chỉ cần đi là được, còn mọi việc khác anh sẽ lo liệu.

Cô không kìm được cười nói: “Được, tất cả theo anh sắp xếp.”

Dù sao đến đây cũng chỉ là để nghỉ dưỡng cứ vui vẻ là được.

Tô Ý không thể tưởng tượng nổi buổi sáng mình vẫn còn làm việc ở nhà máy được mà đến chiều đã có mặt ở đây.

Mãi đến khi dắt tay Chu Cận Xuyên đi dạo quanh bờ biển, cô mới có cảm giác chân thực.

Khi mặt trời dần lặn xuống, Chu Cận Xuyên mới phá vỡ sự bình yên tốt đẹp này: “Vợ đói không?”

Tô Ý sờ bụng: “Đúng là có chút đói bụng.”

Bữa trưa hai người ăn trên máy bay, cô chỉ ăn qua loa vài miếng.

Sau khi xuống máy bay, hai người lại vội vã đến khách sạn nên vẫn chưa có thời gian ăn uống gì.

Vừa nghe cô nói đói, Chu Cận Xuyên đã bí mật kéo cô đến một nơi trên bờ biển: “Ở đây có một nhà hàng bên mũi biển, anh đã đặt chỗ trước rồi.

Anh đưa em đến xem.”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 904: Chương 904



Ban đầu Tô Ý cứ tưởng quanh đây không có nhà hàng, ai ngờ khi đến nơi, đúng là có một nhà hàng nhỏ, hơn nữa họ còn chuẩn bị sẵn một chiếc bàn đặt bên bờ biển, cạnh những hàng dừa.

“Anh đã nói với chủ quán mình muốn một chỗ yên tĩnh, càng gần biển càng tốt, không ngờ lại được sắp xếp ở ngoài trời.”

Tô Ý nhìn quanh, thấy không gian thật sự rất yên tĩnh, đối diện thẳng với biển, cô mỉm cười hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, ngồi ở đây thật sự rất tuyệt.”

DTV

Gió biển thổi qua, sóng vỗ rì rào, hoàng hôn dần buông xuống.

Ngày hôm nay thực sự mang đến quá nhiều bất ngờ.

Khi hai người ngồi xuống, món ăn được dọn lên, Chu Cận Xuyên lập tức giục cô ăn: “Không phải em đói sao? Mau nếm thử xem đồ ăn chỗ này có hợp khẩu vị không?”

Tô Ý ăn vài miếng, thấy anh có vẻ muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, vẻ mặt hơi căng thẳng, cô liền cười trêu: “Sao anh không ăn? Có phải lại có bất ngờ gì giấu em không?”

Chu Cận Xuyên gãi đầu ngượng ngùng, nói: “Quả nhiên không giấu được em.”

Dứt lời, anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo.

Mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương cực lớn.

“Anh nghe nói gần đây thịnh hành kiểu nhẫn này nên mua cho em.

Không biết em có thích không?”

Tô Ý nhìn chiếc nhẫn trên tay mình: “Không phải em đã có nhẫn rồi đây sao?”

“Không giống nhau.

Mười năm trước, điều kiện của chúng ta còn hạn chế, không thể mua được chiếc nhẫn đẹp.

Bây giờ mười năm đã qua, cũng nên đổi một chiếc mới.”

Vừa nói, Chu Cận Xuyên vừa cẩn thận đeo chiếc nhẫn mới vào tay Tô Ý.

Sau đó, anh nhìn cô, ánh mắt đầy tình cảm: “Vợ, đeo chiếc nhẫn này, chúng ta cùng bắt đầu chặng đường mười năm tiếp theo nhé!”

Tô Ý nhìn xuống chiếc nhẫn, mím môi cười: “Vậy nói như thế, mỗi mười năm chúng ta lại có thể đổi nhẫn một lần sao?”

Chu Cận Xuyên gật đầu liên tục: “Chỉ cần em thích, mỗi năm đổi một lần cũng được, chỉ cần không đổi chồng là được rồi.”

Tô Ý bật cười thành tiếng.

Chu Cận Xuyên vội hỏi: “Em có thích không?”

“Thích!”

Chu Cận Xuyên không kiềm được nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Vợ, anh còn điều muốn nói với em.”

“Ừm...

anh nói đi!”

Chu Cận Xuyên căng thẳng nuốt nước bọt, chậm rãi nói: “Người ta nói vợ chồng sống chung lâu ngày sẽ thấy chán nhau, nhưng anh lại cảm thấy, sau khi ở bên em, anh chẳng những không chán mà còn càng không thể rời xa em.”

“Tiểu Ý, cảm ơn em đã đến bên anh.

Anh hy vọng sau này mỗi ngày thức dậy đều được nhìn thấy em, cùng em ngắm từng buổi hoàng hôn, cho đến ngày tử thần chia cắt chúng ta.”

Nói đến đây, trán Chu Cận Xuyên đã lấm tấm mồ hôi.

Lòng bàn tay anh căng thẳng đến mức ướt đẫm, giọng nói run run.

Nhưng từng lời của anh, Tô Ý đều nghe trọn vẹn.

Cô nhìn anh, mắt đỏ hoe, nhưng miệng lại nói: “Sến c.h.ế.t đi được.”

Dù vậy, trong đôi mắt cô vẫn không giấu nổi niềm vui sướng.

[Cận Xuyên, em yêu anh, yêu đến tận cùng của cuộc đời này.]

Chu Cận Xuyên ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy cô đang nhìn anh cười đầy tình cảm, môi cô không hề động đậy.

Ngay lập tức, anh hiểu ra, đó là tiếng lòng của cô.

Dù bao năm qua ít khi nghe được tiếng lòng của cô, nhưng khi nghe thấy, anh vẫn không kìm được vui sướng.

Anh kích động đứng bật dậy: “Vợ, anh cũng yêu em.”

Tô Ý ngỡ ngàng nhìn anh, chưa kịp phản ứng thì đã bị anh nhấc bổng lên, ôm cô quay tròn trên bãi biển.

“Thả em xuống mau, lát nữa có người thấy thì xấu hổ c.h.ế.t mất!”

“Không thả, dù sao cũng không ai quen biết chúng ta.”

Tô Ý bất lực ngước lên nhìn anh, thấy anh cười ngây ngô như một kẻ ngốc.

Dù sao cũng không thoát được, cô cũng quyết định phóng túng một lần, nhón chân lên chủ động hôn anh.

Chu Cận Xuyên thoáng sững sờ, ngay sau đó cũng cuồng nhiệt đáp lại.

Đến khi mặt trời đỏ rực khuất dưới chân trời, tình yêu của họ vẫn tiếp tục.

Tình yêu sẽ không bao giờ phai nhạt.

Chúc cho mỗi người trong chúng ta đều tìm thấy hạnh phúc.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 905: Chương 905



Sau khi việc phát triển khu Giang Đông, Thượng Hải đã ổn định, Liêu Chính Dân dần dần bắt đầu rút lui khỏi công việc.

Hiện tại, cả ông ấy và Tô Nhân đều đã đến tuổi nghỉ hưu.

Liêu Chính Dân quyết định, khi sức khỏe vẫn còn khá tốt, đầu óc vẫn còn minh mẫn, ông ấy nên nhanh chóng nắm bắt cơ hội để đưa Tô Nhân đi khắp nơi trên thế giới.

Năm đó khi cả hai còn trẻ, Tô Nhân đã từng nói với ông ấy rằng ước mơ lớn nhất của bà ấy là được đi thuyền ra nước ngoài ngắm nhìn thế giới.

DTV

Hiện tại thời đại đã thay đổi, việc đi nước ngoài đã không còn khó khăn như trước nữa.

Hơn nữa, đi máy bay giờ cũng rất tiện lợi, chỉ cần có tiền là có thể đi bất cứ nơi đâu trên thế giới.

Dù đã nhiều năm trôi qua, Liêu Chính Dân vẫn luôn nhớ rõ ước mơ này của Tô Nhân.

Ngay từ khi kết hôn với bà ấy, ông ấy đã bắt đầu âm thầm lên kế hoạch, trong những năm qua cũng thu thập nhiều điểm đến mà họ muốn ghé thăm.

Thời điểm hiện tại cũng vừa lúc thích hợp, ông lên kế hoạch sắp xếp lại công việc, giao hết lại cho các con.

Sau khi các con tiếp nhận mọi thứ ổn thỏa, ông ấy và Tô Nhân sẽ chuẩn bị lên đường xuất phát.

Hôm ấy Liêu Chính Dân đặc biệt nhân dịp mọi người có mặt đông đủ, liền gọi tất cả đến để họp gia đình.

Khi mọi người đã có mặt, Liêu Chính Dân chia sẻ ý định cùng Tô Nhân đi du lịch vòng quanh thế giới.

Mọi người đều rất ngạc nhiên, nhưng cũng rất ủng hộ.

“Mẹ cả đời chăm sóc chúng con, đúng là cũng nên ra ngoài du lịch một chuyến.”

“Đúng thế, bây giờ việc ra nước ngoài đã dễ dàng, nên đi ngắm nhìn thế giới.”

Nhận được sự ủng hộ từ mọi người, Liêu Chính Dân bắt đầu lên kế hoạch cho các bước tiếp theo.

“Ba dự định sẽ thành lập tập đoàn Tô thị ở trong nước, gộp tất cả tài sản và công ty hiện có vào dưới trướng tập đoàn Tô thị, giao cho Tiểu Ý và Trạch Tây quản lý.”

Vừa nói xong, tất cả các con đều không khỏi bất ngờ.

Dù nhiều nhà máy mới được thành lập sau khi chuyển đến Bắc Kinh, Tô Ý cùng Lâm Trạch Tây cũng góp phần không nhỏ, nhưng phần lớn số vốn vẫn là từ tập đoàn Liêu thị trước đây đầu tư.

Giờ bỗng dưng lại đổi họ?

Hơn nữa, không chỉ là những đơn vị ở Bắc Kinh, mà các tài sản của ông ấy ở Hồng Kông và Dương Thành cũng đều sẽ được gộp vào.

Tô Ý hiểu đây là ý muốn để cô tiếp quản tập đoàn, ông ấy muốn hoàn toàn đổi họ cho tập đoàn.

Vì vậy, cô liền bước ra nói: “Ba, sau này ba chỉ cần nghỉ ngơi và nhìn chúng con làm việc là được rồi.

Con ủng hộ ba mẹ đi du lịch, nhưng không cần phải đổi họ của tập đoàn đâu ạ.”

Lâm Trạch Tây cũng lên tiếng đồng tình: “Đúng vậy, dù tập đoàn mang họ gì thì chúng con vẫn sẽ làm việc hết mình.”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và khiếp sợ của hai người, Liêu Chính Dân bật cười, khoát tay nói: “Thành lập tập đoàn Tô thị là ước nguyện của ông ngoại và của mẹ các con, nên cũng là nguyện vọng của ba.”

“Cả đời ba không còn gì tiếc nuối nữa, phần đời còn lại chỉ muốn cùng mẹ các con đi du lịch khắp nơi, tận hưởng tuổi già.”

“Dù gì thì tài sản này sớm muộn gì cũng sẽ giao lại cho các con, đã vậy giao sớm có phải là tốt hơn không?”

“Hơn nữa, tập đoàn có thể phát triển lớn mạnh như hôm nay cũng nhờ sự đóng góp của các con, nhất là Tiểu Ý, nên việc đổi họ cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”

Thấy Liêu Chính Dân kiên quyết như vậy, Lâm Trạch Tây cũng không biết nói gì thêm.

“Ba, nếu ba đã quyết vậy thì cứ đổi thôi! Sau này Tiểu Ý là người đứng đầu, con sẽ hỗ trợ em ấy hết sức!”

Hiện tại, ngoài những tài sản do trợ lý Triệu quản lý, những nhà máy còn lại đều có sự tham gia góp mặt của Lâm Trạch Tây và Tô Ý.

Hai ngành lớn là dược phẩm và bất động sản do Tô Ý cùng Liêu Chính Dân cùng quản lý.

Nhà máy xúc xích hiện tại do Lâm Thư Thư quản lý.

Nhà máy mì ăn liền, nước giải khát và trạm xuất nhập khẩu do Lâm Trạch Tây phụ trách.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 906: Chương 906



Nếu tính kỹ thì nhà hàng Tô thị cũng là một phần trong đó.

Những năm gần đây, Tô Ý đã lần lượt mở chi nhánh tại Thượng Hải và Dương Thành.

Cô dự định sau này sẽ thành lập một công ty quản lý nhà hàng riêng, mở rộng nhà hàng Tô thị ra khắp cả nước.

Liêu Chính Dân sắp xếp công việc cho từng người, cuối cùng trực tiếp nói: “Những việc khác không rõ thì cứ để trợ lý Triệu phối hợp với các con, còn lại các con cứ yên tâm làm việc đi!”

Khi thực sự tới bước này, Lâm Trạch Tây bỗng cảm thấy áp lực.

“Tiểu Ý, ba đột nhiên mặc kệ, sao anh thấy lo lắng quá!”

Tô Ý mỉm cười, dù cô cũng cảm nhận áp lực rất lớn, nhưng Liêu Chính Dân đã nói trước với cô điều này từ nhiều năm về trước, vậy nên cô không hề bất ngờ.

Những năm qua, cô luôn cố gắng để trở thành một doanh nhân giỏi, dù vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng cô luôn luôn nỗ lực tiến bộ.

Giờ đây, khi Liêu Chính Dân và Tô Nhân đã sẵn sàng cho chuyển du lịch của mình, cô không muốn khiến hai người họ phải lo lắng.

“Anh yên tâm đi! Em tin anh!”

Sau cuộc họp gia đình, Liêu Chính Dân và Tô Nhân bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị cho chuyến du lịch vòng quanh thế giới.

Điểm đến đầu tiên của họ là Hồng Kông.

Liêu Chính Dân dự định đưa Tô Nhân gặp lại bạn bè cũ, đồng thời xử lý việc bàn giao công việc.

Sau đó, họ sẽ xuất phát từ Hồng Kông đi một vòng Đông Nam Á.

Sau khi từ Đông Nam Á về, họ sẽ về Bắc Kinh để ăn Tết cùng gia đình, nghỉ ngơi một hai tháng

Sau đó lại tiếp tục khởi hành sang châu Âu.

Sau đó lại quay về Bắc Kinh nghỉ ngơi, rồi lại xuất phát đi Úc và New Zealand.

Cho đến khi cả hai già đến mức không thể đi nữa, Liêu Chính Dân sẽ luôn bên cạnh Tô Nhân, cùng bà ấy ngắm cảnh bình minh và hoàng hôn mỗi ngày.

Vì nghĩ đến sức khỏe của cả hai, đặc biệt là Tô Nhân không hay đi xa, lịch trình của họ khá thoải mái.

Nói ngắn gọn là, có máy bay thì không đi xe, có xe thì không đi bộ, chủ yếu là nghỉ dưỡng không lo thiếu tiền.

Nhìn kế hoạch của ba mẹ, Tô Ý và các anh chị em không khỏi ganh tị.

Họ chỉ mong đến tuổi đó, mình vẫn còn đủ sức khỏe và tinh thần để nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

Điều quan trọng nhất là có thể cùng người mình yêu ngắm nhìn thế giới.

DTV

Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đó là một điều vô cùng tuyệt vời.

Từ khi Tô Ý thành lập tập đoàn Tô thị và trở thành chủ tịch, công việc của cô ngày càng bận rộn.

Tuy nhiên, cô luôn đặt mục tiêu rõ ràng, dù công việc có bận đến đâu, cũng phải về nhà ăn cơm tối với gia đình.

Buổi tối, cô nhất định dành thời gian cho chồng con.

Bởi vì công việc chỉ là tạm thời, còn chồng và con cái là mãi mãi.

Quản lý thời gian tốt thì mọi thứ đều có thể sắp xếp ổn thỏa.

Vì vậy, không chỉ các hoạt động ở trường của con cô không vắng mặt, mà thỉnh thoảng cô và Chu Cận Xuyên vẫn có những buổi hẹn hò riêng tư.

Nếu không thể ra ngoài, cả hai sẽ hẹn hò trong không gian của họ.

Hiện tại Chu Cận Xuyên đã biến không gian của Tô Ý trở nên ngày càng đẹp.

Không chỉ xây một căn nhà gỗ nhỏ, mà còn có cả một cái đình.

Đây thực sự là thế giới riêng của hai người.

Ngoài khu vực nghỉ ngơi, phần còn lại là vườn trồng nhân sâm do Chu Cận Xuyên chăm sóc, kho hàng chất đầy các món đồ dự trữ.

Trong đó có mấy thùng bảo vật do Tô Nhân từ nhà cũ nhà họ Tô để lại cho cô nhiều năm trước.

Đến hiện tại Tô Ý vẫn nhớ rõ ràng khi ông ngoại để lại những bảo vật này, ông ấy hy vọng rằng hậu duệ của mình một ngày nào đó có thể dùng chúng để khôi phục lại gia tộc.

Hiện tại tập đoàn Tô thị đã lớn mạnh, nhưng đáng tiếc những bảo vật ấy vẫn chưa được sử dụng.

Nghĩ đến việc những tâm huyết của ông ngoại giờ phải nằm một góc bỏ bụi, Tô Ý không khỏi thấy tiếc nuối.

Nhưng bán đi thì chắc chắn là không thể.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Tô Ý quyết định sẽ xây một bảo tàng dưới danh nghĩa tập đoàn Tô thị để mọi người có thể vào tham quan miễn phí.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 907: Chương 907



Khi đó, toàn bộ những cổ vật và tranh thư pháp mà ông ngoại để lại sẽ được trưng bày, cũng là cơ hội để nhiều người biết đến và trân trọng những báu vật của tổ tiên hơn.

Nếu làm tốt, còn có thể nâng cao danh tiếng của tập đoàn Tô thị.

Khi thấy bảo tàng của Tô Ý hoạt động tốt, Lâm Trạch Tây cũng không chịu thua kém.

Trong những năm qua, anh và Liễu Phương Lâm đã tài trợ cho nhiều trẻ em nghèo ở vùng núi được đi học.

Hiện tại, mỗi năm tập đoàn Tô thị đều trích ra một khoản tiền để làm từ thiện, Lâm Trạch Tây nảy ra ý tưởng, nếu đã làm từ thiện thì tại sao không xây thêm vài ngôi trường tiểu học?

Ý tưởng này vừa được đưa ra, ngay lập tức nhận được sự ủng hộ của Tô Ý.

Vì thế, Liễu Phương Lâm và Lâm Trạch Tây đích thân đến các vùng quê để khảo sát địa điểm xây trường.

Ngay cả việc tuyển giáo viên cũng được cả hai tự mình tham gia.

Nhờ có sự giúp đỡ của Liễu Phương Lâm, Lâm Trạch Tây nhanh chóng xây dựng thành công trường tiểu học.

Tầm ảnh hưởng của tập đoàn Tô thị ở trong nước cũng ngày càng lớn.

…..

Năm 2002.

Đó là một năm định mệnh, không hề tầm thường.

Năm này, cuối cùng thì ước mơ của Diệp Noãn Noãn cũng thành hiện thực.

Sau khi tốt nghiệp Đại học Y, cô ấy chính thức trở thành dược sĩ tại nhà máy dược phẩm Xuân Hòa Đường.

Những năm qua, cô ấy luôn miệt mài học hỏi cách bào chế thuốc đông y, chỉ để chuẩn bị cho ngày này.

Kỳ thực ngay từ trước khi tốt nghiệp, cô ấy đã tham gia vào quá trình nghiên cứu và sản xuất một số loại dược phẩm tại nhà máy.

Vì thế cô ấy không còn xa lạ với công việc và môi trường ở đây, nhanh chóng thích nghi, nhận được sự khen ngợi của đồng nghiệp khen ngợi.

Hôm nay, khi Diệp Noãn Noãn đang ở trong phòng thí nghiệm của nhà máy dược thì nhận được một tin nhắn từ bạn đại học: "Mau xem tin tức đi!"

Diệp Noãn Noãn đang không hiểu gì, cô ấy bật tivi lên, ngay lập tức c.h.ế.t lặng.

Ngay sau đó, điện thoại trong văn phòng của Tô Ý cũng đổ chuông liên tục, như thể có chuyện lớn đang xảy ra.

Buổi sáng hôm nay, Tô Ý đã cảm thấy mí mắt phải giật giật liên tục, đến khi nghe điện thoại, cô cũng hết sức ngỡ ngàng.

Trong lúc đang ngây người, Diệp Noãn Noãn không kịp gõ cửa, vội vàng xông vào phòng.

“Thím ơi, thím xem tin tức chưa?”

Tô Ý nghiêm túc gật đầu: “Thím vừa nhận được điện thoại.”

“Nghe nói vi rút này từ Đông Nam Á lây sang, bây giờ đã bùng phát ở Dương Thành.”

Tô Ý gật đầu xác nhận, rồi nhanh chóng đứng dậy: “Thím phải ra ngoài một lát, cháu ở lại nhà máy, đừng chạy lung tung.

Bảo mọi người chú ý sức khỏe, không ai được ra ngoài.”

Nói xong, Tô Ý vội vàng xuống tầng chuẩn bị lái xe.

Cô biết cuộc chiến này sớm muộn cũng sẽ đến, chỉ là không ngờ nó lại xảy ra nhanh hơn dự đoán.

Sau một chút hoảng loạn, Tô Ý dần bình tĩnh lại.

Nếu đã đến thì lo sợ cũng vô ích.

DTV

Những năm qua, Xuân Hòa Đường đã nghiên cứu thuốc đặc trị cho loại vi rút này, dù chưa được phổ biến rộng rãi nhưng cũng đã sẵn sàng ứng phó.

Đây là lúc để hành động.

Tô Ý vừa nhận điện thoại, tất cả lãnh đạo ngành phải đến cơ quan liên quan để họp khẩn, tìm giải pháp đối phó.

Chưa kịp nổ máy, Diệp Noãn Noãn đã đeo ba lô trèo lên xe: “Thím, cháu đi cùng thím.

Cháu đã sắp xếp ổn thỏa ở nhà máy rồi.”

Tô Ý đang vội, nghĩ để cô ấy đi cùng cũng là cơ hội học hỏi, đành để Diệp Noãn Noãn đi theo.

Tại phòng họp, Tô Ý nhắc Diệp Noãn Noãn ghi chép cẩn thận, không được chạy lung tung.

Thực tế thì Diệp Noãn Noãn rất chín chắn, trong toàn bộ quá trình cũng không hề làm gì khác người, nhưng nội dung cuộc họp khiến cô ấy không khỏi kinh ngạc.

Khi rời khỏi phòng họp, cô vẫn chưa hết bàng hoàng: “Thím, thím thật sự sẽ đi sao? Mọi người vừa nói, virus lần này rất dễ lây lan, nếu dì bị nhiễm thì...”

Tô Ý biết cô ấy lo lắng chỉ mỉm cười trấn an: “Đây không chỉ là chuyện của Xuân Hòa Đường mà còn liên quan đến cả đất nước.

Nếu không nhanh chóng kiểm soát, có khi nó sẽ lan ra tận Bắc Kinh.

Thím bắt buộc phải đi.”

“Dù Xuân Hòa Đường là doanh nghiệp tư nhân, nhưng đã chọn ngành này thì phải có trách nhiệm với xã hội.”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 908: Chương 908



Nghe Tô Ý nói chắc như đinh đóng cột, Diệp Noãn Noãn cũng dần bình tĩnh lại: “Thím, lần nào gặp chuyện thím cũng đi trước.

Lần này thím để cháu thay thím đi đi.”

Nhìn cô ấy nghiêm túc nói, Tô Ý mỉm cười ấm áp: “Cháu còn nhỏ, ở lại Bắc Kinh giúp thím giữ vững hậu phương.

Chuyện đi Dương Thành cháu không được nghĩ tới nữa, nghe lời thím.”

Chỉ trong một ngày, tin tức về dịch bệnh ở Dương Thành đã lan ra khắp cả nước, thậm chí là toàn cầu.

Ngay cả Liêu Chính Dân và Tô Nhân vừa trở về từ Nam Cực cũng nghe tin, lo lắng gọi điện cho Tô Ý.

Nghe cô nói chuẩn bị đi Dương Thành, cả hai đều lo lắng.

“Có thể để người khác đi được không? Lần này nguy hiểm quá.”

“Đúng rồi, lần này hãy nghe mẹ, để người khác lo đi.”

Tô Ý hiểu sự lo lắng của họ, liền giải thích cặn kẽ mọi phương án ứng phó mà cô đã chuẩn bị.

“Ba mẹ yên tâm, con chỉ đi để quảng bá thuốc mới, không phải chữa trị hay chăm sóc bệnh nhân.

Người thật sự nguy hiểm là các nhân viên y tế.”

Biết không thể thay đổi quyết định của Tô Ý, họ chỉ đành dặn dò cô cẩn thận.

Sau khi tắt điện thoại, Tô Ý trở về giường, cùng Chu Cận Xuyên bàn bạc.

Hai người đã ngoài bốn mươi, vẫn giữ thói quen ôm nhau trò chuyện trước khi đi ngủ.

DTV

Nhưng hôm nay, bầu không khí trầm trọng hơn thường ngày.

“Vợ à, anh biết không cản được em, nhưng anh muốn đi cùng em.”

Tô Ý vẫn luôn trấn an người khác rằng mọi việc không sao, nhưng cô hiểu rõ tính nghiêm trọng của tình hình, nên kiên quyết phản đối Chu Cận Xuyên đi cùng.

“Anh không giỏi công tác phòng hộ, em không đồng ý cho anh đi đâu.

Vả lại, em cần anh ở lại giữ vững hậu phương.

Năm sau hai đứa nhỏ chuẩn bị thi đại học, thời điểm này rất quan trọng.

Em cũng lo sớm muộn gì Bắc Kinh cũng có dịch, lần này anh nhất định phải nghe em.”

Chu Cận Xuyên không thể thuyết phục được cô, chỉ biết ôm chặt vợ vào lòng.

“Được, anh sẽ chăm lo mọi việc ở đây.

Em cũng phải chăm sóc bản thân, đừng cố quá.”

“Nếu em có chuyện gì, anh sẽ bỏ hết mọi thứ mà đi tìm em.

Nếu không muốn nhà mình không có ai chăm lo, thì nhớ bảo vệ bản thân thật tốt đấy.”

“Em biết rồi, em sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.”

Vi đã chuẩn bị trước, Tô Ý nhanh chóng sẵn sàng lên đường.

Vật tư được chuyển bằng xe tải của công ty xuất nhập khẩu của nhà tới Dương Thành, sau đó Tô Ý dẫn người ra sân bay bắt chuyến bay.

Nào ngờ vừa bước vào sân bay, cô đã nghe thấy có người gọi tên mình.

Tô Ý ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Từ Đan và Diêu Ngọc Phương.

“Sao hai chị cũng tới đây?”

Từ Đan và Diêu Ngọc Phương hiện giờ đều là lãnh đạo cao cấp ở đơn vị của mình, không ngờ họ lại đích thân tham gia đợt hỗ trợ này.

Từ Đan khoác tay Tô Ý cười: “Giờ em đã là chủ tịch Tô, không phải vẫn tự mình tới sao?”

Diêu Ngọc Phương cười theo: “Đúng thế, lần trước là ở Thượng Hải, lần này là ở Dương Thành.

Không ngờ chúng ta lại có dịp cùng kề vai chiến đấu lần nữa.”

Tô Ý mỉm cười bất lực.

Dù lo cho an toàn của họ, nhưng nhìn hai người vẫn giữ nguyên sơ tâm năm xưa, cô không khỏi khâm phục.

“Tốt, chúng ta lại cùng nhau đánh một trận đẹp mắt!”

Ba người chuẩn bị cùng nhau qua cổng an ninh.

Bất ngờ, có một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Thím! Chờ cháu với!”

Cả ba ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Diệp Noãn Noãn mồ hôi nhễ nhại chạy tới.

“May mà kịp.”

“Cháu tới đây làm gì?”

“Cháu đi cùng mọi người! Ông bà không yên tâm về thím.

Cháu rảnh rỗi nên qua giúp, làm trợ thủ cho mọi người!”

Cả ba đều phản đối: “Không được, cháu còn nhỏ, bọn thím đâu cần cháu chăm sóc.”

“Cháu không nhỏ nữa, giờ cháu là nhân viên chính thức của Xuân Hòa Đường rồi.

Lần này cháu cũng tham gia vào việc nghiên cứu thuốc, cháu phải đi xem hiệu quả lâm sàng.”

“Còn nữa, anh Vũ cũng ở đó, cháu sợ anh ấy không chú ý an toàn, nên cháu qua để nhắc nhở anh ấy."

Tô Ý giật mình: “Tiểu Vũ sao cũng ở đó?”

“Đội của anh ấy đóng quân gần Dương Thành, họ đang đi làm nhiệm vụ hỗ trợ.”

“Thím, không phải là thím đã nói sao, một nơi gặp nạn, tám phương giúp đỡ.

Người nhà họ Tô không được sợ hãi!”

Máy bay sắp cất cánh, Tô Ý biết không thể ngăn cản cô ấy nữa.

Thay vì để cô ấy liều lĩnh một mình tới Dương Thành, tốt hơn là đi cùng cô, thế vẫn an toàn hơn.

Cô thở dài bất lực: “Được, nhưng làm việc gì cũng phải nghe lời thím, rõ chưa?”

“Yên tâm đi, chủ tịch Tô, mọi hành động đều nghe theo lời chỉ huy của thím!”

Lời vừa dứt, tất cả đều bật cười.

Xuống máy bay, mọi người cùng nhau tới tuyến đầu, chuẩn bị tham gia cuộc chiến.

May mắn thay, Tô Ý đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Ngay khi tới trung tâm chỉ huy, cô lập tức chia sẻ mọi kinh nghiệm từ kiếp trước, đồng thời đưa ra nhiều ý kiến quý báu cho việc phòng ngừa và điều trị.

Sau khi thử nghiệm thuốc mới của Xuân Hòa Đường, các cơ sở y tế địa phương phát hiện thuốc này như được tạo ra để đối phó với vi rút lần này.

Phát hiện này mang lại tia sáng hy vọng cho Dương Thành.

Sau hơn một tháng chiến đấu, dịch bệnh ở Dương Thành cuối cùng đã được kiểm soát, không lan rộng ra ngoài.

Qua sự việc này, Diệp Noãn Noãn trưởng thành hơn nhiều, hiểu rõ con đường sự nghiệp của mình.

Trong suốt hành trình nghiên cứu và sản xuất thuốc sau này, mỗi khi gặp khó khăn, cô ấy luôn nhớ về những tháng ngày ở Dương Thành.

Xuân Hòa Đường sau trận chiến này cũng ghi dấu ấn trên toàn thế giới, trở thành thương hiệu dược phẩm uy tín được nhiều người biết đến..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 909: Chương 909



Ngày mai, Thần Thần và An An sẽ bước vào kỳ thi đại học khi vừa tròn mười tám tuổi.

Kể từ khi Tiểu Vũ và Noãn Noãn vượt qua kỳ thi đại học, trong nhà đã lâu không có thí sinh tham dự kỳ thi lớn này.

Vì vậy, mùa hè năm nay, cả nhà ai nấy đều vô cùng khẩn trương.

DTV

Chu Cận Xuyên và Tô Ý còn tranh thủ xin nghỉ phép trước kỳ thi để giống như các bậc phụ huynh khác, có thể đưa đón con cái trong hai ngày thi.

Ngày thi, thời tiết ở Bắc Kinh đặc biệt nóng nực.

Sáng sớm, Tô Ý đã chuẩn bị sẵn chè đậu xanh cho bọn trẻ uống, rồi liên tục nhắc nhở trên đường đi: “Đừng căng thẳng quá, cứ coi như bình thường mà làm bài, nhưng cũng đừng lơ là, thiếu tập trung đấy nhé.”

"An An, đặc biệt là con đấy, nhớ ghi tên vào bài thi, đừng để như lần trước..."

Chưa để mẹ nói hết câu, An An đã ngắt lời: "Mẹ à, đó chỉ là một lần duy nhất trong kỳ thi cuối kỳ mà con quên ghi tên rồi bị điểm không, chứ những lần khác con cũng cẩn thận mà!"

Tô Ý nhìn con bé, thở dài bất lực.

Thôi, bọn trẻ lớn cả rồi, chẳng cần cô phải cằn nhằn nhiều nữa.

Trên đường, nơi nơi đều là các bậc phụ huynh và thí sinh đến điểm thi.

May mắn thay, Thần Thần và An An cùng thi chung một trường vậy nên cả hai có thể đi cùng nhau, không cần tách nhau ra.

Khi đến cổng trường, Tô Ý và Chu Cận Xuyên vỗ vai hai đứa trẻ.

“Cố gắng nhé, chúc hai con làm bài tốt!”

“Bọn con biết rồi mà, trời nóng lắm, ba mẹ đừng đợi ngoài cổng đến gần giờ kết thúc hãy đến.”

Chu Cận Xuyên cười, vẫy tay với hai đứa: “Biết rồi!”

Bọn họ cũng không ngốc.

Khi bọn trẻ đã vào trong Chu Cận Xuyên kéo tay Tô Ý ra công viên gần đó, tìm một chỗ râm mát để nghỉ ngơi.

Dù sao về nhà cũng căng thẳng như nhau, ra ngoài đạo chơi giải khuây còn hơn.

“Lâu rồi chúng ta chưa ra công viên cùng nhau nhỉ?”

“Hồi Thần Thần và An An còn nhỏ thì hay đi, nhưng từ khi bọn trẻ lớn lên, có bạn bè riêng rồi, chúng ta cũng không tới nữa.”

Nghe vậy, Chu Cận Xuyên khẽ cười: “Chớp mắt đã mười tám năm rồi, cả hai ta đều già rồi.”

Tô Ý nhìn chồng thấy mái tóc vẫn đen, bèn trêu anh: “Già đâu, sao em thấy anh còn trẻ trung phong độ hơn trước, còn đàn ông hơn nữa.”

Chu Cận Xuyên được khen, vui vẻ cười: “Tất cả là nhờ vợ chăm sóc tốt đó chứ.”

Tô Ý không nhịn được cười: “Vợ như chăm hoa, em đây là coi anh như bông hoa mà chăm rồi.”

Chu Cận Xuyên ngây ngô cười, kéo Tô Ý vào quầy tạp hóa gần đó: “Trời nóng quá, mình mua hai cây kem nhé?”

“Được, tranh thủ lúc bọn trẻ không có ở đây, đỡ bị chúng cằn nhằn."

Sau khi mua kem, hai vợ chồng tìm một gốc cây râm mát, vừa chờ con thi, vừa ôn lại những kỷ niệm trong suốt những năm qua.

Chẳng mấy chốc, thời gian đã trôi qua, kỳ thi kết thúc.

Khi hai người quay lại cổng trường, Thần Thần và An An đã bước ra.

“Thi thế nào rồi?”

“Cũng bình thường thôi, con đứng thứ ba toàn trường.”

“Chậc, con bé này...

Thần Thần thì sao?”

“Con vẫn ổn định phát huy như mọi khi.”

Thấy hai đứa đều tự tin như vậy, Tô Ý và Chu Cận Xuyên nhìn nhau, cũng xem như đã yên lòng.

Sau hai ngày thi đại học, cuối cùng hai phụ huynh này cũng được giải phóng.

Tiếp theo là bước chấm điểm và xét tuyển nguyện vọng.

Thần Thần và An An đều đã sớm định hướng cho mình khi lên cấp ba.

Thần Thần nhắm tới ngành Vật lý của Đại học Thanh Bắc, cùng ngành với cậu út Lâm Lạp Bắc.

Đúng vậy, thằng bé muốn đi theo con đường nghiên cứu khoa học của cậu út.

Còn An An, dù đã thay đổi vài lần nhưng hướng đi vẫn không thay đổi: con bé muốn theo học Đại học Quốc phòng, giống anh trai Tiểu Vũ.

Không chỉ vậy, con bé còn quyết định chọn chuyên ngành phi công, nói là muốn lái máy b** ch**n đ**.

Tô Ý đối với con bé đã không có lòng ảo tưởng góp ý gì nữa, nhưng nghe con gái nói muốn lái máy b** ch**n đ**, vẫn không khỏi xác nhận lại: “Con thực sự yêu thích nghề này, hay chỉ thấy lái máy b** ch**n đ** ngầu?”

An An trả lời rất thản nhiên: “Cả hai ạ, con yêu thích và cũng thấy việc lái máy bay rất ngầu.”

Tô Ý chỉ biết thở dài, giao lại nhiệm vụ xác nhận cho Chu Cận Xuyên..
 
Back
Top Bottom