Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 40: Chương 40



“Đau....”

Cảm giác đau đớn lan tỏa, Ôn Duyệt lập tức đỏ mắt, run rẩy kêu đau, khống chế không được mà muốn rút chân lại, nhưng bị Chu Diệu nắm chặt.

Chu Diệu: “Chịu đựng một chút.”

Ôn Duyệt chóp mũi phiếm hồng, hít sâu một hơi: “Lừa đảo, vừa rồi còn nói sẽ nhẹ nhàng.”

Chu Diệu thấp giọng cười hai tiếng, “Này còn chưa đủ nhẹ? Tôi cũng chưa dùng sức, là do em quá yếu đuối, con gái nhà ai lại yếu đuối như em chứ.”

Chạm vào hai cái liền khóc, giống như được làm từ nước vậy, nước mắt căn bản không ngừng rơi.

“Đau như vậy mà còn không cho khóc?” Ôn Duyệt trợn to đôi mắt, đôi mắt ẩm ướt xinh đẹp của cô phản chiếu hình ảnh của Chu Diệu.

Cô cho rằng Chu Diệu lại cảm thấy phiền vì cô khóc.

Chu Diệu kéo dài giọng lười biếng mà trả lời một cách thẳng nam: “Được, em muốn khóc thì cứ khóc đi, dù sao ngày hôm sau người khó chịu cũng không phải là tôi.”

Ôn Duyệt: “……”

Đàn ông thúi.

“Oh, đúng rồi.” Ôn Duyệt suy nghĩ tìm đề tài dời đi lực chú ý của mình khỏi mắt cá chân: “Hôm nay Ôn Hoa đã trở lại, chính là đứa con trai bảo bối của bác gái tôi, nghe nói anh ta bị người ta trùm bao tải đánh một trận.”

Cô vẫn là cảm thấy buồn cười, không nhịn được cười lên.

Kết quả mắt cá chân truyền đến một trận đau đớn, nụ cười lập tức trở nên vặn vẹo: “Nhẹ một chút, đau quá.”

Chu Diệu trên mặt không có biểu tình gì: “Phải không.”

Ôn Duyệt hít một hơi, ậm ừ: “Đúng vậy, đau ~ cũng không biết là ai đánh, tôi cảm thấy đây là báo, báo ứng, ôi đau quá ~”

Chu Diệu phụ họa gật đầu: “Ừm, là báo ứng.”

Ôn Duyệt đôi mắt rưng rưng, cái miệng nhỏ còn tiếp tục nói: “Đáng đánh, tôi nói cho anh nha, trước đây anh ta còn cảm thấy tôi lãng phí lương thực trong nhà, muốn để cho bác gái đem tôi gả cho một tên ngốc ở thôn bên cạnh đổi lấy tiền, bị bác tôi ngăn lại.”

Ôn Quốc Cường muốn thể diện, nếu thật sự đem cô gả cho một tên ngốc, có thể sẽ bị người trong thôn từng ngụm nước bọt mà dìm chết, vì thế mới buông tha chuyện này.

“Có chuyện này sao?” Chu Diệu dừng động tác lại, sắc mặt đen một nửa, “Tại sao em không nói sớm?”

Sớm nói, anh sẽ xuống tay tàn nhẫn chút, trực tiếp đánh vào miệng anh ta, làm cho anh ta không thể mở miệng nói chuyện.

Ôn Duyệt chớp chớp mắt: “Tôi vừa mới nhớ ra thôi.”

Chu Diệu hơi tức giận: “Thật ngu ngốc.”

“?”Ôn Duyệt ai một tiếng, theo bản năng dùng chân còn lại không bị thương đá nhẹ vào vai Chu Diệu: “Anh mới ngu ngốc.”

Đá xong lại cảm thấy hành vi của mình không thích hợp.

Ôn Duyệt: “Tôi vừa……”

“Thế nào, chân kia cũng muốn xoa ấn một chút?” Chu Diệu chậc một tiếng, vẻ mặt không thay đổi, tựa hồ không cảm thấy bị xúc phạm.

Ôn Duyệt liền cong đôi mắt, cười khanh khách mà đáp: “Không cần.”

Chu Diệu xoa ấn hai ba phút, cảm thấy đủ rồi, dừng tay đứng dậy nói: “Được rồi, đi ngủ sớm một chút đi.”

Ôn Duyệt nhẹ giọng đồng ý, chớp mắt hỏi: “Ngày mai anh có còn đi vào thành phố không?”

Chu Diệu nhướng mày: “Có, có chuyện gì sao, muốn mua cái gì không?”

Ôn Duyệt lắc đầu: “Ừm…… Bột mì hết rồi muốn mua một chút. Trong phòng bếp còn bánh bao, sáng mai anh dậy hấp lại một ít mang theo trên đường ăn đi. Tôi làm rất nhiều, anh có thể hấp nhiều thêm chút mang cho bạn anh cùng ăn.”

Chu Diệu nghe vậy sửng sốt hai giây, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp: “Tôi biết rồi, em mau đi ngủ đi, tôi đi tắm rửa, ngủ ngon.”

Ôn Duyệt đôi mắt cong cong: “Ngủ ngon.”

Chờ đối phương rời khỏi phòng, Ôn Duyệt xuống giường tắt đèn khóa cửa.

Căn phòng chìm vào bóng tối, ánh trăng yên tĩnh chiếu qua cửa sổ, cô cẩn thận mò mẫm quay lại giường. Trong phòng tràn ngập mùi rượu thuốc, ngửi được mùi này, nhất thời không buồn ngủ.

Trở mình, những ý nghĩ lung tung rối loạn xuất hiện trong đầu.

Mối quan hệ giữa vô và Chu Diệu đã tốt lên rất nhiều, anh cũng không còn ghét bỏ cô như lúc đầu. Có đôi khi Ôn Duyệt sẽ mơ hồ sinh ra ảo giác, bọn họ giống như một đôi vợ chồng son thật sự vậy.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì liệu bọn họ có thể tiến thêm một bước hay không?

Càng tiến thêm một bước……

Càng……

Ai, cô suy nghĩ cái gì đâu??

Ngủ ngủ!

Ôn Duyệt gương mặt phiếm hồng, ôm chăn lại trở mình, cắt đứt dòng suy nghĩ nguy hiểm trong đầu, cưỡng bách bản thân nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Cách một bức tường Chu Diệu cũng không ngủ được.

Rõ ràng đã tắm bằng nước lạnh, nhưng vẫn cảm thấy rất nóng, trong đầu không ngừng nhớ lại đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn của Ôn Duyệt cùng với cảm giác mềm mại và mịn màng của nó.

Chu Diệu hít sâu một hơi, lăn qua lộn lại vài lần, cuối cùng vẫn là rời giường, tay chân nhẹ nhàng đi tới phòng bếp, xách theo một thùng gỗ nước lạnh vào phòng tắm nhỏ xối lên đầu mình.

Mùa hè hỏa khí lớn, tắm thêm hai lần nước lạnh để bình tĩnh.



Ngày hôm sau Chu Diệu trở về rất sớm, trước giờ cơm chiều đã trở lại.

Chiếc giỏ phía sau lưng anh chứa đầy đồ vật.

Bột mì, bánh hạnh nhân, thậm chí còn có vài chai nước ngọt thủy tinh! Ở dưới cùng là vài cân thịt bò, xương sườn, một con cá đã được xử lý tốt.

Cải trắng, cà tím, dưa leo, rau cần và nhiều thứ khác.

Ôn Duyệt khập khiễng mà đi tới: “Sao lại mua nhiều đồ ăn như vậy?”

Hôm nay mắt cá chân cô đã tốt hơn rất nhiều, đã bớt sưng lên, cũng không đau như hai ngày trước, không cần lại dùng một chân nhảy.

Chu Diệu một tay xách theo giỏ vào phòng bếp, gân xanh trên cánh tay nhô lên.

“Chờ lát nữa bà nội Phương và mọi người sẽ lại đây, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Anh cầm lấy muôi gỗ ở lu nước múc nước, đi ra bên ngoài rửa tay.

Ôn Duyệt bừng tỉnh: “Vậy ai nấu cơm?”

Chu Diệu ngước mắt nhìn qua, “Nếu em không muốn làm, chờ lát nữa lão Phương bọn họ tới, em ở bên cạnh chỉ đạo chúng ta là được.”

“Vẫn là tôi làm đi.” Ôn Duyệt suy nghĩ buổi tối nên nấu món gì, chậm rãi nói, “Rau củ tươi ngon như vậy, nếu làm không ngon thì thật đáng tiếc.”

Chu Diệu nhướng mày: “Không tin tưởng tôi như vậy?”

Ôn Duyệt trợn tròn mắt liếc anh: “Tôi là nên tin tưởng anh sao?”

“Không tin tưởng tôi là đúng.” Chu Diệu kéo dài giọng, chậm rãi nói: “Phương diện nấu ăn này tôi quả thật là không có thiên phú, chỉ có thể giúp em làm trợ thủ, rửa rau, xắt rau, nhóm lửa.”
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 41: Chương 41



Ôn Duyệt gật đầu: “Được, vậy bây giờ anh đi rửa rau đi.”

Thịt bò rất nhiều, có thể làm thành hai món ăn.

Một món xào và một món kho.

Xương sườn thì dùng để hầm canh, cá thì làm món cá chua cay.

Sau đó cà chua xào trứng.

Nếu cả nhà bà nội Phương đều tới, thịt bò phải nấu mềm một chút để bà nội Phương dễ ăn, lại nấu cho cô bé Lộ Lộ một bát canh trứng.

Sau khi Ôn Duyệt nghĩ xong, quay đầu khập khiễng đi vào phòng bếp, cùng với Chu Diệu xử lý đồ ăn.

Không bao lâu sau, Phương Thạch Đào và Nhậm Nghiệp Lương dẫn theo bà nội Phương và Phương Lộ Lộ tới đây.

Mấy người lập tức vào phòng bếp.

Nhìn thấy Ôn Duyệt đang xắt rau, Nhậm Nghiệp Lương lập tức kinh ngạc hô một tiếng: “Chị dâu, hôm nay là chị xuống bếp à? Em còn tưởng là Diệu ca sẽ xuống bếp chứ, suýt chút nữa em không muốn tới. Nếu là chị dâu đảm nhiệm việc nấu ăn thì em sẽ ăn nhiều hơn chút, tay nghề của chị dâu thật sự rất tuyệt! Thịt kho tàu và bánh bao thịt đến bây giờ em vẫn còn nhớ!”

Nhậm Nghiệp Lương là người quen, lại là người rất biết ăn nói, vừa vào đã khen ngợi Ôn Duyệt, khen đến mức làm cô có chút ngượng ngùng.

Ôn Duyệt mím môi cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, ngượng ngùng: “Không cần phải khoa trương như vậy……”

Nhậm Nghiệp Lương: “Em không có khoa trương, nói đều là lời nói thật! Lão Phương cậu nói đúng không?”

Phương Thạch Đào phụ họa nói: “Đúng vậy, tay nghề nấu ăn của chị dâu đặc biệt tốt.”

Nhậm Nghiệp Lương cợt nhả còn muốn mở miệng nói chuyện. Chu Diệu tay cầm đao ném tới hai ánh mắt c.h.ế.t chóc, chăm chú nhìn: “Muốn ăn mà không muốn làm việc à?”

Nhậm Nghiệp Lương bị nhìn một cái giật mình, cuốn ống tay áo lên: “Sao có thể chứ! Chị dâu yêu cầu làm gì, cứ việc nói, em không nấu ăn được, nhưng việc khác thì làm rất được!”

Phương Thạch Đào yên lặng hỗ trợ rửa rau.

Cứ như vậy Ôn Duyệt liền không có việc gì làm.

Cô quay đầu đi vào trong phòng lấy ra hai cái ghế cho bà nội Phương và Phương Lộ Lộ ngồi, chính mình cũng ngồi xuống nói chuyện phiếm, thuận tiện cầm hai viên kẹo sữa đưa cho cô bé.

Bà nội Phương rất vui vẻ.

Ngày thường, bà suốt ngày ở trong nhà cũng không tìm được người nói chuyện, Phương Thạch Đào và Nhậm Nghiệp Lương lại không phải mỗi ngày đều ở nhà, con bé Lộ Lộ tuy rằng ở nhà, lại không phải là đối tượng tốt để nói chuyện phiếm.

Hiện tại, bà nội Phương đã có người để nói chuyện phiếm với mình.

Ôn Duyệt ngồi im lặng, nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu.

Bà nội Phương nói từ chuyện ba mẹ của Phương Thạch Đào cho tới Phương Thạch Đào, rồi lại nói đến Nhậm Nghiệp Lương và Chu Diệu, cuối cùng tận tình khuyên bảo cô và Chu Diệu nhất định phải sống cùng nhau thật tốt, rất chấp nhất mà chờ cô đáp lại.

“……”

Ôn Duyệt lặng lẽ nhìn về phía Chu Diệu, lại phát hiện anh cũng đang nhìn cô, đôi mắt đen láy sâu thẩm như một hố đen có thể nuốt chửng người.

Cô sợ tới mức lập tức thu hồi tầm mắt, ngồi thẳng lưng, cứng ngắc mà gật đầu: “Bà nội, bà yên tâm, chúng con sẽ sống cùng nhau thật tốt.”

Bà nội Phương lại nhìn Chu Diệu nói: “Tiểu Diệu à, Duyệt Duyệt là một cô gái tốt. Có thể cưới được cô vợ tốt như vậy, đó là phúc khí của cháu, cháu phải biết trân trọng, biết không?”

Chu Diệu đang cắt thịt bò, vừa sắp xếp lại thịt bò trên tay vừa trả lời: “Ừm, cháu biết.”

Ánh mắt anh đảo quanh trên người Ôn Duyệt vài vòng, nhìn tư thế cô ngồi thẳng lưng, trong mắt anh hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Bà nội Phương rất hài lòng, lại quay sang nói với Phương Thạch Đào và Nhậm Nghiệp Lương, bảo bọn họ cũng nên nhanh chống cưới vợ.

Tốt nhất là cưới một người giống như Duyệt Duyệt vậy.

Nhậm Nghiệp Lương thở ngắn than dài: “Bà nội, người vợ tốt không phải muốn cưới là cưới được đâu? Vận khí của con không tốt như Diệu ca, nếu bà muốn con và lão Phương cưới người giống như chị dâu vậy, con đoán là đời này chúng con sẽ phải độc thân tới cuối đời.”

Bà nội Phương cảm thấy có lý, vì thế hạ thấp yêu cầu: “Vậy thì cưới người mà các con thích đi.”

Nhậm Nghiệp Lương: “Này liền đơn giản hơn nhiều!”

Ôn Duyệt bị cuộc trò truyện của bọn họ chọc cười, đôi mắt cong lên thành trăng non.

“Lộ Lộ năm nay bao nhiêu tuổi?” Tầm mắt cô dừng ở trên người Phương Lộ Lộ đang ngoan ngoãn ngồi ăn kẹo.

Có lẽ do là hai ngày này mỗi lần cô đều sẽ cho cô bé kẹo, cho nên cô bé không còn rụt rè như lần đầu gặp mặt, nhìn Ôn Duyệt lộ ra nụ cười trong sáng và ngây thơ.

Nụ cười của trẻ con là điều làm cho người khác dễ chịu nhất.

Phương Thạch đào nói: “Năm nay tám tuổi.”

Ôn Duyệt có chút kinh ngạc: “Tám tuổi?”

Đứa bé này trông như năm, sáu tuổi thôi!

Phương Thạch Đào giải thích nói: “Lộ Lộ trước đây không đủ dinh dưỡng, hơn nữa con bé còn bị một trận bệnh nặng, cho nên thoạt nhìn con bé rất nhỏ.”

Ôn Duyệt có chút đau lòng, giơ tay sờ sờ đầu cô bé, nhẹ giọng nói: “Các anh không có chuẩn bị đưa cô bé đi học sao?”

Phương Thạch Đào: “Có chứ, chuẩn bị sáu tháng cuối năm liền đi.”

“Vậy thì tốt rồi.” Ôn Duyệt rũ mắt.

Nên đi học để có tri thức, giống như những cô gái nông thôn, chỉ có thể nổ lực học tập mới có thể thay đổi số phận. Ví như Lý Niệm Thu, cố gắng hết sức để có được cơ hội đi học cho bản thân và cho em gái Lý Tưởng Đông, chỉ để có một tương lai tốt hơn.

Đồ ăn đều đã được rửa sạch và cắt nhỏ, việc còn lại liền giao cho Ôn Duyệt.

Cô liếc nhìn Chu Diệu một cái, anh liền hiểu ý bắt đầu đi nhóm lửa.

Khi nước sôi, cho thịt bò vào luộc khoảng năm, sáu phút rồi vớt ra để sang một bên, tiếp theo đổ dầu vào chảo, cho hành, gừng, tỏi và ớt khô đã chuẩn bị sẵn vào xào cho thơm, sau đó lại cho thịt bò và gia vị vào, xào đều lên.

Lúc sau lại cho nước sôi vào, đậy nắp rồi bắt đầu hầm.

Thịt bò này ít nhất phải hầm đến một tiếng rưỡi mới có thể mềm và thấm, cho nên ngay từ đầu, Ôn Duyệt liền dùng nồi lớn để hầm.

Ôn Duyệt nghiêm túc, di chuyển qua lại ở trong phòng bếp.

Phòng bếp này vốn không lớn, Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào đứng ở bên cạnh càng làm cản trở hơn, lúc Ôn Duyệt cầm sạn quay đầu lại lấy đồ suýt chút nữa đã dùng sạn đánh vào mặt Nhậm Nghiệp Lương, anh ta bị dọa nhảy về sau hai bước, đụng vào tấm thớt xắt rau.

Chu Diệu chậc một tiếng: “Hai chú đi ra ngoài, đừng ở bên trong làm vướng tay vướng chân, lăn đi đem bàn ghế dọn ra ngoài.”

Không có mắt nhìn, thế nào cũng phải ở lại phòng bếp ăn vạ?

Ôn Duyệt nói tương đối uyển chuyển: “Các anh đi ra ngoài nói chuyện phiếm cùng bà nội Phương đi, nơi này có tôi và Chu Diệu là được.”

Nhậm Nghiệp Lương đồng ý, lôi kéo Phương Thạch Đào_người cũng bị ghét bỏ chạy ra khỏi phòng bếp.

“Lão Phương, cậu có cảm thấy không thoải mái khi ở phòng bếp đợi hay không?” Nhậm Nghiệp Lương vừa làm mặt quỷ với Phương Thạch Đào vừa dọn bàn ghế ra ngoài.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 42: Chương 42



Phương Thạch Đào có chút ngốc: “Gì a?”

Nhậm Nghiệp Lương ghét bỏ mà nhìn anh ta: “Cậu thật là một người thô lỗ mà, không nhận ra sự hiểu ý ngầm giữa Diệu ca và chị dâu à? Chị dâu không cần nói gì, chỉ một ánh mắt Diệu ca liền đem đồ vật đưa qua, hai người còn nhìn nhau cười nữa…… Ai da ôi, tôi suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng!”

Phương Thạch Đào cẩn thận nhớ lại một chút, nhưng đầu óc trống trơn một mảnh.

Anh ta vừa rồi nghiêm túc làm việc, căn bản không chú ý tới những thứ khác, bất quá: “Nếu cậu thật sự cười ra tiếng, tôi cảm thấy Diệu ca nhất định sẽ đánh cậu.” Phương Thạch Đào thành thật mà nói ra lời trong lòng.

Nhậm Nghiệp Lương thở dài: “Cho nên tôi mới cố nhịn cười, nhưng mà tình cảm giữa Diệu ca và chị dâu thật sự rất tốt, làm tôi cũng muốn cưới vợ.”

Phương Thạch Đào gật đầu: “Tôi cũng muốn, nhưng không có tiền, tôi còn phải trang trải học phí cho em gái tôi, nên tạm thời không cưới vợ.”

Hai người thảo luận vấn đề cưới vợ trong vài phút, dọn bàn ghế xong quay đầu bồi bà nội Phương nói chuyện phiếm.

Bữa cơm này Ôn Duyệt làm mất hai tiếng đồng hồ.

Bất quá, mùa hè tối muộn, đồ ăn nóng hổi được dọn lên bàn khi sắc trời còn sáng. Chỉ còn lại một nửa mặt trời ở phía tây, những tia nắng cuối cùng của buổi chiều nhuộm những đám mây xung quanh trở thành màu cam như bị lửa đốt qua.

Hương thơm nồng đậm tràn ngập sân nhà họ Chu.

Trên bàn gỗ vuông bày đầy những món ăn vừa bắt mắt vừa thơm ngon.

Có thịt bò hầm mềm, thịt bò xào rau cần, trứng xào cà chua, canh xương sườn, cá kho……

“Tôi đi, cái này cũng quá phong phú rồi.” Nhậm Nghiệp Lương gấp không chờ nổi ngồi xuống, khoa trương nuốt nuốt nước miếng, thuận tay sờ đôi đũa trên bàn.

Chu Diệu bưng cơm đi tới, hung hăng vỗ mạnh vào mu bàn tay của Nhậm Nghiệp Lương, lạnh lùng nhìn anh ta, trong giọng nói tràn đầy ghét bỏ: “Đã rửa tay chưa mà lại sờ vào đũa?”

Nhậm Nghiệp Lương bị đánh đến kêu lên, mu bàn tay đỏ bừng, nhe răng trợn mắt nói: “Anh, anh xuống tay cũng quá độc ác đi, rửa tay cái gì, quá kỹ tính.”

Ôn Duyệt nghe vậy, quay đầu nhìn sang, môi đỏ mím lại, không nói gì.

Chu Diệu lười giải thích nhiều như vậy, trầm giọng nói lại lần nữa: “Đi rửa tay.”

Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dậy đi phòng bếp rửa tay.

Nhìn hai người bọn họ vẻ mặt không tình nguyện, Ôn Duyệt nhịn không được cười cười.

Cô chuyển ánh mắt về phía Phương Lộ Lộ, cúi người xuống dịu dàng nói: “Lộ Lộ, chị đưa em đi rửa tay nhé, được không?”

Phương Lộ Lộ thẹn thùng gật đầu: “Được ạ ~”

Một cô bé thật ngoan.

Đôi mắt Ôn Duyệt cong lên thành hình lưỡi liềm, nắm tay nhỏ của Phương Lộ Lộ đi vào phòng bếp, dùng nước ấm cẩn thận rửa tay cho cô bé.

Nhìn Phương Thạch Đào ở bên cạnh, cô nhắc nhở nói: “Trẻ em rất yếu, về sau tốt nhất nên rửa tay cho cô bé trước khi dùng cơm. Bởi vì tay không sạch sẽ sinh ra vi khuẩn, ăn vào trong miệng liền rất dễ dàng sinh bệnh, tất nhiên các anh tốt nhất cũng nên rửa tay cùng, miễn cho đến lúc đó lại lây bệnh.”

Phương Thạch Đào thành thật gãi gãi đầu, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên và cảm kích: “Thì ra là như thế, tôi hiểu rồi, chị dâu, chị biết thật nhiều.”

Nhậm Nghiệp Lương nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi nói sao Diệu ca lại đột nhiên kỹ tính như vậy.”

Thì ra là chị dâu làm nha. Vậy thì không có gì phải lo lắng.

Rửa tay sạch sẽ, mọi người ngồi vây quanh ở trước bàn bắt đầu ăn cơm.

Chu Diệu lấy ra chai nước ngọt đã chuẩn bị sẵn và mở ra cho mỗi người một chai, đặt ở bên cạnh Ôn Duyệt, không chút để ý mà nói: “Người thành phố đều thích uống loại nước ngọt này, em uống thử xem ngon không, nếu thích lần sau tôi mua thêm nhiều chút.”

“Chị dâu, chị đoán chai nước ngọt này giá bao nhiêu một chai?” Nhậm Nghiệp Lương ở bên cạnh nói chuyện.

Ôn Duyệt tò mò ngước mắt lên hỏi: “Bao nhiêu?”

Nhậm Nghiệp Lương đưa hai ngón tay lên: “Hai xu tiền một chai!”

Ôn Duyệt mờ mịt.

Hai xu…… Là đắt hay rẻ?

Ở đời sau một chai Coca cũng phải tận bốn, năm đồng.

“Gì? Hai xu một chai? Sao lại đắt vậy?” Bà nội Phương bên cạnh trừng lớn đôi mắt vẩn đục, quay đầu lại, nhìn chai nước ngọt trên tay mà bà đã uống hai ngụm, nhăn mặt nói: “Có thể trả lại không? Quá đắt, hai xu, cũng có thể mua được một cân bột mì rồi!”

Nghe bà nội Phương nói, Ôn Duyệt biết giá này quá đắt, phối hợp mà nói hai tiếng: “Đúng vậy, quá đắt, tôi cảm thấy hương vị cũng không đặc biệt ngon, vẫn là đừng nên mua.”

Cô cũng không thích uống đồ uống.

Ừm…… Thích uống trà sữa, đáng tiếc hiện tại hình như không có trà sữa.

Nhậm Nghiệp Lương kêu lên: “Chị dâu, chị đừng khách sáo, Diệu ca có tiền, mới vừa kiếm được một mớ!”

Ôn Duyệt nghe vậy quay đầu tò mò mà nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Chu Diệu cao gần 1m9, ngồi ở trên ghế cũng cao hơn cô một cái đầu, dáng người cao lớn, mang theo một cảm giác áp bức rất mạnh. Anh uống hai ngụm đồ uống trong tay, chú ý tới ánh mắt của cô, nhướng mày không tiếng động dò hỏi: Có việc gì?

Ôn Duyệt không nói gì, bưng chén lên, gắp đồ ăn ăn cơm.

Cô thật sự rất tò mò, tại sao thời gian qua, mỗi ngày Chu Diệu đều chạy vào thành phố.

Trước đó, cô đã thử hỏi qua nhưng Chu Diệu không nói, Ôn Duyệt cũng xấu hổ không dám tiếp tục hỏi. Chỉ là trong lòng cô có chút không thoải mái, cô cảm thấy Chu Diệu vẫn coi cô như người ngoài, cái gì cũng không chịu nói.

Ôn Duyệt rũ mắt, ăn vài miếng cơm.

“Đừng chỉ ăn cơm, cũng ăn nhiều đồ ăn một chút.” Giọng nói trầm thấp của Chu Diệu ở bên tai vang lên, gắp một đũa thịt ngon nhất ở bụng cá đặt vào trong chén của Ôn Duyệt.

Cái bàn này có chút nhỏ, miễn cưỡng đủ chỗ cho sáu người ngồi.

Ôn Duyệt và Chu Diệu ngồi rất gần.

Đùi của Chu Diệu dán vào chân cô, nhiệt độ nóng rực xuyên qua lớp vải mỏng truyền lên người cô. Cánh tay cũng thường xuyên cọ qua cánh tay cô, có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp rắn chắc trên cánh tay anh.

Ôn Duyệt nhìn thịt cá trong chén, ngước mắt đối diện với đôi mắt đen láy của Chu Diệu, tim đập nhanh hai nhịp, cô vội vàng lúng túng dời tầm mắt, thấp giọng đáp: “Tôi biết rồi, tôi sẽ ăn.”

Chu Diệu không phát hiện có gì không thích hợp, lại gắp thêm hai khối thịt bò bỏ vào trong chén Ôn Duyệt, sau đó quay đầu cùng với Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào nói chuyện phiếm.

Sắc mặt Ôn Duyệt hơi phiếm hồng, im lặng, cái miệng nhỏ nhấm nháp thịt bò trong chén.

Bọn họ vừa ăn, vừa nói chuyện và cười đùa. Có thể nhìn thấy hai nhà bên cạnh ra ra vào vào, vẻ mặt rất khó coi, đôi mắt không tự chủ mà liếc nhìn bàn ăn.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 43: Chương 43



Lâm Phương ở trong phòng bếp quăng ngã đồ vật.

Chu Giang Hải đi vào ngăn bà ta lại: “Bà đang làm gì vậy, chờ lát nữa làm chén vỡ rồi thì bà ăn bằng cái gì?”

Lâm Phương tức giận: “Ông nhìn xem tên tạp chủng Chu Diệu kia ăn ngon như thế nào, ăn thịt bò và xương sườn, nhà chúng ta cũng chưa từng được ăn ngon như vậy! Nó tình nguyện cho người ngoài ăn cũng không mời chúng ta ăn!”

Chu Giang Hải nghe vậy có chút không nói nên lời: “Chúng ta và nó quan hệ tệ đến mức nào, bà còn mong đợi nó sẽ mời bà ăn sao, đầu óc bà có thể thông minh lên chút được không?”

“Tôi đây chính là không thoải mái, tại sao nó có thể ăn ngon như vậy, trong khi chúng ta nửa tháng chỉ ăn thịt được vài lần.” Lâm Phương căm giận lãi nhãi không ngừng.

Chu Giang Hải nghe lãi nhãi đến đầu óc quay cuồng: “Chúng ta cũng không nghèo đến mức không mua nổi thịt, nếu bà muốn ăn thì mua đi, cũng không phải vấn đề gì to tát!”

Lâm Phương trợn trắng mắt nói ông thì hiểu cái rắm.

Sao có thể mỗi ngày đều ăn thịt, đó chẳng phải là lãng phí tiền sao? Tiền không phải là để dành cho hai con trai cưới vợ sao?

Lâm Phương đi tới đi lui giữa phòng bếp và nhà chính, mỗi lần đi ra ngoài đều phải nhìn về phía Chu Diệu hai lần, trong miệng phát ra đủ loại âm thanh kỳ quái, trợn mắt nhìn trời lộ ra sự phẫn nộ.

Chu Diệu không để ý tới.

Nhưng Ôn Duyệt nhận thấy được bà nội Phương có chút câu nệ, duỗi tay chọc chọc eo Chu Diệu, vừa mới chọc hai cái cổ tay cô đã bị Chu Diệu nắm lấy.

Chu Diệu rũ mắt nhìn cô, hơi hơi nhíu mày: “Làm gì?”

Ôn Duyệt vẫy tay ý bảo anh tới gần một chút, ở bên tai anh nhẹ giọng nói: “Bảo thím hai anh đừng có đi tới đi lui nữa, anh không thấy bà nội Phương không dám ăn cơm sao?”

Khi cô nói chuyện, phun ra một luồng nhiệt khí khiến tai anh có chút ngứa.

Chu Diệu dừng lại vài giây mới hiểu được cô đang nói gì, đúng lúc này Lâm Phương lại từ phòng bếp đi ra, trợn trắng mắt nhìn sang bên này.

Anh quay đầu, ánh mắt lạnh lùng c.h.ế.t chóc dừng ở trên người Lâm Phương, cười lạnh hai tiếng nói: “Thím hai, mắt của bà hình như có vấn đề, tôi giúp bà xem chút nhé?” Nói xong làm bộ muốn đứng dậy.

Lâm Phương run rẩy chạy về phòng đóng mạnh cửa lại, không dám ra ngoài nữa. Cửa phòng của bọn họ vừa đắp thêm vài tấm ván gỗ trông rất bắt mắt.

“Ăn nhiều một chút, mặc kệ bà ta.” Chu Diệu đem thịt bò hầm đẩy về trước mặt bà nội Phương, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhậm Nghiệp Lương cũng phản ứng lại, vội vàng gắp đồ ăn vào trong chén bà nội Phương: “Đúng vậy đúng vậy, bà nội, bà ăn nhiều một chút.”

Ôn Duyệt suy nghĩ lần sau phải chuẩn bị thêm một đôi đũa riêng dùng để gắp đồ ăn mới được, gắp tới gắp lui như vậy cũng quá không vệ sinh.

Cơm nước xong, công việc rửa chén được Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào tranh nhau làm. Dưới sự hướng dẫn của Chu Diệu, hai người dùng nước ấm rửa đi rửa lại hai lần, dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ rồi mới đỡ bà nội Phương và ôm Phương Lộ Lộ rời khỏi nhà họ Chu.

Sắc trời đã tối, ánh trăng treo trên ngọn cây.

Chu Diệu đem bàn ghế tất cả đều dọn về phòng, từ trong phòng đi ra tiện tay vén quần áo lên lau mồ hôi trên mặt, động tác thô bạo phóng túng, những cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay toát lên cảm giác mạnh mẽ.

Cơ bụng màu mật ong chợt lóe qua trước mắt, đường nhân ngư xinh đẹp và quyến rũ chìm vào cạp quần hơi rộng.

Ôn Duyệt dừng chân lại, cô nghĩ thầm cảnh tượng như thế này dù đã nhìn thấy bao nhiêu lần vẫn khó có thể quen được. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Vậy tôi đi tắm trước nha.”

Chu Diệu ừ một tiếng, ngước mắt nhìn cô: “Đi đi.”



Mấy ngày nay Chu Diệu luôn rời nhà trước khi trời sáng, Ôn Duyệt đã quen với việc buổi sáng chỉ có một mình ở nhà.

Vì vậy, buổi sáng tỉnh lại, mở cửa ra, cô có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Chu Diệu đang ngồi trong sân chăm chỉ giặt quần áo trong chậu gỗ.

“Hôm nay anh không vào thành phố à?”

Chu Diệu nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn lại.

Đại khái là bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên biểu cảm trên mặt của Ôn Duyệt có chút ngốc, ánh mắt không còn linh động như thường ngày, nhìn có vẻ ngây thơ ngốc nghếch hơn một chút.

Anh nhìn chằm chằm hai giây, không nhịn được cong môi cười.

Ôn Duyệt: “?”

Cô theo bản năng duỗi tay sờ sờ mặt, không phát hiện ra có gì không ổn, mày liễu nhíu lại: “Anh cười cái gì, trên mặt tôi có cái gì sao?”.

“Không.” Chu Diệu là nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt anh lại mở rộng thêm vài phần, thu hồi tầm mắt tiếp tục giặt quần áo: “Tôi bận xong rồi, không cần lại vào thành phố, có hai quả trứng gà vẫn còn nóng ở trong nồi.”

“Ồ.” Ôn Duyệt vẫn còn có chút mơ màng, ngáp dài đi vào phòng bếp.

Vài giây sau, cô từ trong phòng bếp ngậm bàn chải đánh răng đi ra, đứng ở trên bậc thang vừa đánh răng vừa nhìn về phía Chu Diệu. Do dự hai giây, Ôn Duyệt mơ hồ hỏi: “Anh có dùng xà phòng không?”

Chu Diệu không nghe rõ.

Ôn Duyệt súc sạch bọt trong miệng lại hỏi lần nữa.

“Dùng rồi.” Chu Diệu chậc một tiếng, vừa lúc giặt xong quần áo, chuẩn bị vắt khô đặt trên giá phơi quần áo. Anh vẫy tay gọi Ôn Duyệt, thản nhiên nói: “Em có muốn qua đây kiểm tra không?”

Ôn Duyệt đôi mắt cong cong: “Thôi, tôi tin anh.”

Chu Diệu lắc lắc quần áo trong tay, cười nhạo một tiếng.

Sau khi rửa mặt và ăn xong một quả trứng gà, Ôn Duyệt ôm chăn và khăn trải giường trong phòng ra, đặt trên một giá treo quần áo trống khác để phơi.

Cô không có việc gì để làm, còn Chu Diệu thì vẫn đang bận rộn.

Lu nước trong phòng bếp đã hết, củi cũng không còn bao nhiêu. Anh đi gánh nước thuận tiện lên núi đốn một ít củi.

Thời tiết gần đây càng thêm nóng bức, Chu Diệu cởi áo khoác bên ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ. Cơ bắp săn chắc phồng lên tràn đầy sức mạnh hoang dã, cơ n.g.ự.c trước người mơ hồ hiện ra, hai chân thon dài bao bọc trong chiếc quần đen hơi rộng, tràn đầy hormone nam tính.

Anh tiện tay nhặt rìu đốn củi lên ném vào giỏ, một tay xách theo giỏ đi ra ngoài: “Tôi đi đốn củi.”

“Được ~”

Ôn Duyệt đồng ý, nhìn theo bước chân dài rời đi của Chu Diệu, cô lấy chiếc áo sơmi trong tủ quần áo ra tiếp tục khâu vá.

Chỉ còn một chút nữa là hoàn thành!

Ôn Duyệt rất hứng khởi.

Cơm trưa, hai người ăn thức ăn còn dư lại tối hôm qua. Ôn Duyệt trộn lại xào chung với cơm, mùi thơm ngào ngạc ăn rất ngon, cuối cùng bị Chu Diệu ăn đến sạch sẽ.

Buổi chiều, Chu Diệu xách theo cái búa ở trong phòng gõ gõ đánh đánh. Chân ghế và chân bàn có một số nơi còn lỏng lẻo, anh phải cố định lại một lần nữa, tránh cho ngày nào đó liền gãy thành từng mảnh.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 44: Chương 44



Ôn Duyệt ngồi trên ghế nhỏ, hai tay ôm mặt, mỉm cười mà nhìn động tác của Chu Diệu.

Anh cầm cây búa nhỏ dùng sức gõ, cơ bắp trên cánh tay phồng lên theo từng động tác, chiếc áo cũng cuốn lên theo lộ ra vòng eo cường tráng. Làn da màu lúa mạch lấm tấm mồ hôi, phản chiếu dưới ánh sáng trở nên sáng bóng.

Chu Diệu bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, ngước mắt nhìn qua vài lần: “…… Em có muốn đi ngủ một lát không?”

Ôn Duyệt chớp chớp mắt, cười khanh khách trả lời: “Tôi không buồn ngủ, tôi đọc sách một lát, anh làm việc của anh đi, đừng quan tâm tôi.”

Chu Diệu: “……”

Anh rất muốn nói cô nhanh đi đọc sách đi, ánh mắt đó khiến anh cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Chu Diệu mím môi thành một đường thẳng, nghĩ thầm muốn nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao anh cũng không xấu.

Một lát sau, Ôn Duyệt đứng dậy đi vào nhà lấy sách, nghe tiếng gõ lách cách, đắm chìm trong biển tri thức.

“Anh!” Nhậm Nghiệp Lương xuất hiện ở cửa sân.

Chu Diệu mệt mỏi vuốt tóc lên, ngước mắt liếc nhìn anh ta một cái, lại cúi đầu tiếp tục gõ gõ chân bàn trước mặt: “Làm sao vậy?”

“Chú Trần đến rồi.” Nhậm Nghiệp Lương cẩn thận liếc nhìn biểu tình trên mặt Chu Diệu, thấp giọng hỏi: “Anh có đi qua bây giờ không?”

Chu Diệu quả nhiên nhíu mày lại, mặt mày nặng nề, không kiên nhẫn mà chậc một tiếng: “Đợi một chút đi, không thấy tôi đang bận sao?”

Nhậm Nghiệp Lương gật đầu: “Dạ, dạ, dạ, vậy anh, anh có muốn mang theo chị dâu đi cùng không?”

Chu Diệu suy nghĩ một lúc: “Không dẫn cô ấy theo, chú về trước đi, chờ lát nữa tôi sẽ qua nói chuyện một lúc, lười nói chuyện lâu.”

Nhậm Nghiệp Lương ồ một tiếng, nói, “Vậy em đi về trước đây, anh, anh nhớ đến sớm chút.”

Chu Diệu: “Ừ.”

Dọn cái bàn trở lại phòng, tất cả các chiếc ghế cũng được đóng chắc chắn lại, Chu Diệu đặt cây búa xuống và đi rửa tay, đến trước mặt Ôn Duyệt.

Một cái bóng thật lớn che khuất ánh sáng mặt trời. Ôn Duyệt nghi hoặc ngước mắt lên.

Chu Diệu lắc lắc nước trên tay: “Tôi đi đến nhà Thạch Đào một chuyến, sẽ về trễ chút.”

“Ồ, được thôi.” Ôn Duyệt cười khanh khách đồng ý, “Buổi tối ăn sủi cảo không? Tôi sẽ làm nhân cải trắng thịt heo và nhân rau hẹ trứng gà, anh thích ăn loại nào? Tôi sẽ làm nhiều một chút.”

“Đều được, tôi không kén chọn.” Chu Diệu nhướng mày, “Tôi đi trước đây.”

Ôn Duyệt gật đầu: “Ừ, đi đi.”



Khi Chu Diệu đến Phương gia, Trần Ngũ Minh đã cùng Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào uống rượu, trong nhà chính tràn ngập mùi rượu, trên bàn bày hai đĩa đậu phộng và rau trộn.

“Tiểu Diệu, cháu đến rồi à!” Trần Ngũ Minh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Diệu, đứng dậy vẫy vẫy tay cười nói: “Mau tới đây cùng chú uống một chút! Ai đúng rồi, vợ cháu đâu, sao không mang theo vợ cháu cùng đến đây?”

Chu Diệu ngửi được mùi rượu liền cau mày, thấp giọng đáp: “Chân cô ấy bị thương, ra ngoài không tiện, lần sau đi.”

Anh dùng chân kéo chiếc ghế bên cạnh Nhậm Nghiệp Lương ngồi xuống.

“Lần sau? Lần sau còn không biết là khi nào.” Trần Ngũ Minh rót một chén rượu đẩy đến trước mặt Chu Diệu, thở dài nói: “Lần này chú dự định mang theo người nhà cùng trở về Thượng Hải, thời gian ở lại đây không nhiều đâu. Nào, đến đây, uống một ly đi.”

Chu Diệu cầm chén rượu lên chạm vào chén của Trần Ngũ Minh.

“Mấy năm nay Thượng Hải phát triển rất nhanh, chính phủ đang mạnh mẽ ủng hộ Thượng Hải, ở bên đó so với nơi này tốt hơn nhiều.” Trần Ngũ Minh lại uống hai ngụm rượu, “Nghe nói khoảng thời gian trước, các cháu nhờ người từ Thượng Hải mang quần áo về bán? Bán như thế nào rồi?”

Chu Diệu liếc nhìn Nhậm Nghiệp Lương một cái, anh ta lập tức lên tiếng trả lời: “Bán cũng không tệ, dù sao cũng là quần áo từ Thượng Hải mang về, đó chính là thành phố lớn, kéo theo mười mấy túi lớn, chỉ mất mấy ngày liền bán hết.”

Trần Ngũ Minh ha ha cười hai tiếng: “Không sai, những thứ từ bên đó là gì nhỉ, cái từ đó là...... thời trang! Đúng đúng đúng, thời trang! Khi chú trở về, ở Thượng Hải vẫn còn thịnh hành cái gì đó kính...., cũng rất đẹp.”

“Tiểu Diệu à, chú muốn nói, lần này cháu có muốn cùng chú đi Thượng Hải không?” Trần Ngũ Minh cầm mấy viên đậu phộng ném vào trong miệng, nói lớn: “Lúc trước cha cháu ở Thượng Hải quen biết không ít người, nếu cháu đi cùng chú, bọn họ nhất định sẽ vì cha cháu mà giúp đỡ cháu, so với ở thành phố nhỏ này thì tốt hơn nhiều.”

“Lúc ấy, cha cháu ở Thượng Hải quen biết không ít người, trong số đó có vài người hiện đang làm ăn phát đạt. Cha cháu đã giúp đỡ họ rất nhiều, hiện tại cha cháu không còn, cháu lại là đứa con trai duy nhất của ông ấy, bọn họ chắc chắn sẽ giúp cháu một tay.”

Nhậm Nghiệp Lương nghe những lời này tay run nhẹ, đậu phộng không cầm chắc trực tiếp rơi trên mặt đất, ánh mắt cẩn thận liếc nhìn biểu tình của Chu Diệu đang ngồi bên cạnh.

Ồ! Sắc mặt quả nhiên đen thui rồi!

Chu Diệu uống hai ngụm rượu, trầm mặt cười cười không nói chuyện.

Trần Ngũ Minh cũng không ngại, ánh mắt có chút lơ đãng, tự nhớ lại: “Nhớ năm đó chú và cha cháu cùng đi Thượng Hải, chú rất khẩn trương, cảm thấy bản thân như một người quê mùa chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, đi tới nhiều nhà máy tìm việc làm, nhưng kết quả là họ nghe chú là người ngoại tỉnh thì không chịu nhận.”

“Lúc ấy chú cũng chưa biết phải làm gì, muốn dứt khoát trở về quê trồng trọt. Cha cháu thì rất lợi hại, sau hai ngày, ông ấy đột nhiên nói với chú là đã tìm được việc làm, dẫn theo chú vào một nhà máy, làm việc không đến hai tháng, cha cháu đã trở thành nhóm trưởng trong xưởng, tiền lương gấp đôi của chú!”

“Chú thật sự không nhìn ra, cha cháu ngày thường trông trầm tính như vậy thì ra lại rất lợi hại! Trong vòng hai tháng, ông ấy lại chuyển công việc sang một nhà máy khác, làm không bao lâu thì trở thành quản lý! Chú nói này, nếu không phải cha cháu đột nhiên sinh bệnh, thì có lẽ bây giờ các cháu đã sống ở Thượng Hải từ lâu rồi!”

Trần Ngũ Minh chép miệng, vẻ mặt tràn đầy sự kính trọng và ngưỡng mộ cha Chu Diệu. Đậu phộng và rau trộn trước mặt đã ăn gần hết, ông ta nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Xào thêm hai món nữa đi, lần này đi không biết lúc nào mới trở về, hôm nay phải uống nhiều hơn chút mới được!”

Nhậm Nghiệp Lương nghe vậy đứng lên, lôi kéo Phương Thạch Đào cùng đi ra ngoài: “Được, cháu liền tùy tiện xào thêm hai món nữa, chú Trần, cháu nấu ăn không được tốt, chú đừng ghét bỏ, đến lúc đó chú kể thêm một chút về Thượng Hải, cháu thích nghe cái này.”
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 45: Chương 45



“Không thành vấn đề!” Trần Ngũ Minh vui vẻ đáp lại, ợ một tiếng, tùy tiện đưa tay lau miệng, quay đầu nhìn về phía Chu Diệu.

Ông ta uống hơi nhiều, không chú ý tới sắc mặt có chút u ám và thiếu kiên nhẫn của Chu Diệu, tiếp tục nói: “Ha ha, cháu và cha cháu quả thật rất giống nhau, ít nói như nhau, chú quen ông ấy được hai ba năm mới biết ông ấy đã kết hôn và có một đứa con trai! Chú còn tưởng rằng ông ấy còn độc thân, nhìn trông rất trẻ tuổi, ha ha ha, khi đó còn có không ít cô gái theo đuổi ông ấy.”

Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào đi rồi, nhà chính chỉ còn lại Chu Diệu và Trần Ngũ Minh, không khí trong lúc nhất thời có chút nặng nề ngưng trọng.

Chu Diệu từ đầu đến cuối không nói mấy câu, đặc biệt là khi Trần Ngũ Minh nói về người cha đã qua đời của Chu Diệu, sắc mặt anh liền không được tốt. Cánh môi mím chặt thành một đường thẳng, mặt mày vốn đã lạnh lùng lại càng trở nên hung ác.

Anh trầm mặc mà uống rượu, đáy mắt tất cả đều là lạnh nhạt.

“Cha cháu thật sự rất ít nói đến chuyện trong nhà, cũng không thấy ông ấy gọi điện thoại trở về, ban đầu mọi người còn tưởng gia đình ông ấy có chuyện gì đó, nhưng sau này mới biết con trai ông ấy đều đã trưởng thành. Nhưng ông ấy vẫn quan tâm cháu, tiền kiếm được cũng không dùng, toàn bộ đều giữ lại mang về cho cháu……”

Chu Diệu cười khẩy một tiếng, giọng điệu châm chọc: “Đúng vậy, toàn bộ đều mang về cho tôi.”

Trần Ngũ Minh không phát hiện ra có gì không đúng, còn gật đầu: “Cháu không biết cha cháu có bao nhiêu tiết kiệm, mỗi ngày chỉ ăn cơm hộp rẻ nhất, quanh năm suốt tháng không thay đổi được mấy bộ quần áo, huống hồ các chi phí lẻ tẻ khác, một chút cũng không có a! Trước đây, mọi người còn tò mò tại sao ông ấy không mua gì cả, sau này mới biết là để toàn bộ giữ lại cho con trai!”

“Cha cháu thật sự rất thương cháu.”

Nhậm Nghiệp Lương bưng đồ ăn đi vào, nghe được câu nói này, động tác dừng lại, trong lòng âm thầm phàn nàn, chú Trần này mỗi câu nói đều nhắm đến điểm mấu chốt của Diệu ca, thật sự rất lợi hại!

“Đồ ăn tới rồi!” Anh ta mỉm cười, vui tươi hớn hở cắt ngang lời nói của Trần Ngũ Minh, thông minh mà nói sang chuyện khác: “ Chú Trần, kể cho cháu nghe về Thượng Hải đi, nơi đó như thế nào? Cháu nghe nói nhà ở nơi đó rất cao!”

Trần Ngũ Minh vỗ vỗ cái bàn: “Đúng vậy, bên kia nhà lầu có tới mười tầng! Còn có thang máy, các cháu có biết thang máy là gì không?”

Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào phối hợp mà lắc đầu: “Không biết, đó là gì?”

Trần Ngũ Minh tươi cười khoe khoang: “Chú nói cho các cháu……”

Uống quá nhiều rượu, Trần Ngũ Minh say đến mức không chịu nổi, chỉ có thể ở lại Phương gia ngủ một đêm, chờ ngày mai tỉnh rượu trở về.

Chu Diệu cũng uống không ít, hơn nữa lại không ăn nhiều, cảm giác say và hơi men đồng thời ập đến trong đầu. Sắc mặt anh hơi đỏ lên, nhưng mặt mày lại lạnh lùng u ám, anh trầm mặt nhớ lại mấy lời nói của Trần Ngũ Minh, hầu kết lăn lăn, nhếch miệng cười lạnh.

Đi trên bờ ruộng, gió đêm thổi qua, đầu óc anh trở nên tỉnh táo hơn một chút.

Chu Diệu cảm giác hình như mình đã quên cái gì đó, nhưng uống rượu vào, đầu có chút choáng váng, hồi lâu cũng không nghĩ ra đã quên chuyện gì.

Khi về đến cửa sân, thoáng nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh đang ngồi ở cửa phòng bếp, anh mới đột nhiên nhớ ra hình như anh đã nói buổi tối sẽ trở về ăn sủi cảo.

Mà bây giờ, đã rất muộn rồi.

Bước chân Chu Diệu dừng lại hai lần.

“Chu Diệu!” Giọng nói và vẻ mặt của Ôn Duyệt lộ rõ sự tức giận, cô đột nhiên ngước mắt lên nhìn sang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao anh trở về muộn như vậy, anh có biết tôi ở nhà đợi anh bao lâu không, bụng đói đến sắp không chịu nổi rồi!”

“Anh là đi đâu vậy? Tại sao về muộn như vậy cũng không nói cho tôi biết, tôi cũng không cần phải chờ anh lâu như vậy nha……” Ôn Duyệt thật sự hơi tức giận.

Cô ở trong nhà đợi rất lâu, chờ đến trời tối rồi Chu Diệu vẫn chưa trở về, thật sự đói đến chịu không nổi, cô mới nấu sủi cảo ăn trước.

Chu Diệu không nói chuyện, nhíu chặt mày đi về phía trước vài bước, giọng nói khàn khàn: “Có chút việc bất ngờ, em tự ăn trước là được.”

Anh cũng không nghĩ tới sẽ uống đến muộn như vậy, chủ yếu là Trần Ngũ Minh vẫn luôn lôi kéo không cho anh đi.

Mùi rượu ập vào mặt khiến Ôn Duyệt cau mày khó chịu lùi về sau một bước, trừng lớn đôi mắt: “Anh đi uống rượu sao? Anh đi đến nhà bà nội Phương chính là vì uống rượu? Nếu anh muốn ở bên ngoài uống rượu, tại sao không nói cho tôi biết, nếu anh nói tôi cũng không cần phải chờ lâu như vậy, anh luôn không nói cho tôi biết cái gì cả……”

Cái miệng nhỏ của Ôn Duyệt nói liên tục, Chu Diệu nghe có chút phiền.

“Tôi không bảo cô chờ tôi.” Giọng điệu anh rất nặng, rõ ràng là không kiên nhẫn, xoa đầu nhấc chân chuẩn bị đi về phòng, bị Ôn Duyệt chặn đường lại.

Ôn Duyệt ngửa đầu trừng anh: “Anh nói vậy là có ý gì?”

Trong đầu Chu Diệu vẫn còn vang lên những lời mà Trần Ngũ Minh nói.

‘ Cha cháu rất quan tâm cháu ’

‘ Cha cháu đem toàn bộ tiền đều để lại cho cháu ’

‘ Cha cháu thật sự rất yêu quý cháu ’

“Tôi đi đâu, khi nào trở về không liên quan gì đến cô?” Chu Diệu trả lời lạnh lùng, “Cô có thể hay không đừng có làm phiền tôi. Rửa tay cũng muốn quản, ăn cơm cũng muốn quản, đi đâu cũng muốn quản, cái gì cũng đều quản, lão tử lớn như vậy còn chưa từng bị người nào quản.”

Trong mắt anh tràn đầy bực bội cùng lạnh lẽo giống như con d.a.o nhỏ sắc bén đ.â.m vào người Ôn Duyệt.

Đồng tử của cô hơi giãn ra, hơi nước nhanh chóng tràn ngập trong mắt.

“Chu Diệu, anh là có ý gì?”

Chu Diệu nhìn hơi nước trong mắt cô, cảm giác đầu càng đau, lớn tiếng nói: “Cô có thể không khóc được không, lấy đâu ra nhiều nước mắt vậy?”

Ôn Duyệt hít sâu một hơi, nỗ lực không cho nước mắt rơi xuống..

Nhưng chỉ cần chớp mắt một chút, những giọt nước mắt lớn liền rơi xuống, rơi trên quần áo, rơi trên mặt đất.

“Tôi cũng không trêu chọc anh, sao anh lại tức giận với tôi?” Ôn Duyệt chóp mũi phiếm hồng, giơ tay lung tung lau mặt, lau đi nước mắt trên mặt, lại hít sâu một hơi, nghẹn ngào: “Được, có thể, tôi không quản nữa, sau này anh thích làm gì thì làm, muốn làm như thế nào thì làm như thế đó, tôi sẽ không yêu cầu anh làm gì nữa.”

Cô xoay người về phòng, đóng sầm cửa lại.

Được. Tốt thôi. Không thành vấn đề.

Không quản thì không quản, Chu Diệu đều đã nói như vậy, nếu cô còn vội vàng chạy theo thì cũng quá rẻ tiền, cô không có thói quen lấy mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh.

Ôn Duyệt chậm rãi thở ra một hơi, xoa xoa nước mắt trên mặt, tắt đèn lên giường kéo chăn ở một bên qua đắp ở trên bụng.

Trong phòng tối đen, cô mở to đôi mắt, nhớ tới những lời Chu Diệu nói, càng nghĩ càng giận, tức giận đến mức lăn qua lộn lại không ngủ được.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 46: Chương 46



Cô vốn cho rằng trong khoảng thời gian này, mối quan hệ của cô và Chu Diệu đã được cải thiện rất nhiều, hiện tại mới biết được, thì ra chỉ có mình cô ảo tưởng, chỉ có mình cô mong muốn. Người ta căn bản không xem cô là cái gì cả, thậm chí còn cảm thấy phiền phức.

Ôn Duyệt cô chỉ là một tên hề!

Ôn Duyệt không kiềm chế được cảm xúc, ôm chăn che đầu lại, khóc đến có chút đau lòng.

Chu Diệu là người đầu tiên mà cô gặp khi ở niên đại này, là người chồng trên danh nghĩa của cô. Tuy rằng có đôi khi tính tình tệ một chút, có thói quen không tốt, nhưng cũng giúp đỡ cô rất nhiều, cho nên đối với anh Ôn Duyệt có chút ỷ lại, cô cũng đã nghĩ muốn hòa hợp chung sống với anh, nếu có thể phát triển tình cảm thì càng tốt.

Nhưng kết quả người ta lại ghét bỏ cô phiền phức, cô còn giữ mối quan hệ này làm gì.

Ôn Duyệt nức nở nhắm mắt lại, thò ra khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ bừng vì kiềm nén, hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra.



Chu Diệu xoa xoa cái đầu đau nhức khó chịu, bước chân nặng nề đi vào phòng bếp, múc nước lạnh rửa mặt, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Anh nghiêng đầu, tùy ý để những giọt nước dọc theo gò má rơi xuống, trong đầu loáng thoáng hiện ra hình ảnh mơ hồ, ngắt quãng không rõ ràng. Chỉ có thể nhớ được Ôn Duyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói chuyện với anh, nhưng lại không nhớ được đã nói cái gì.

Chết tiệt. Lần sau phải uống ít rượu thôi. Chu Diệu không thường xuyên uống rượu.

Anh lắc lắc đầu, đứng vững, sau đó xách theo thùng gỗ múc nước đi vào phòng tắm nhỏ tắm rửa, tùy ý mặc một chiếc quần xà lỏn, rồi lắc lư đi về phòng.

Bật đèn trong phòng lên, Chu Diệu lập tức nhìn thấy bộ quần áo màu trắng được xếp gọn gàng ở trên giường. Anh sửng sốt, theo bản năng đi về phía trước hai bước, duỗi tay chuẩn bị nhìn xem, thấy trên tay còn có vết nước, liền lau qua hai cái trên ống quần.

Sau khi lau khô, anh mới lấy ra xem.

Áo sơmi màu trắng, có một số đoạn trúc và lá trúc được thêu bằng chỉ đen ở túi áo trước ngực, nhìn khá đơn giản và trang nhã, kiểu dáng cũng rất đẹp, nhìn không thua gì những bộ quần áo từ Thượng Hải mang về.

Đây là lần đầu tiên có người làm quần áo cho anh, bộ quần áo đầu tiên đặc biệt làm riêng cho anh.

Bà nội tuy rằng thiên vị anh, nhưng bởi vì tính tình của Lâm Phương và hai người con trai khác, bà cũng không thể quá thiên vị. Hơn nữa công việc thường ngày cũng nhiều, không có thời gian để làm quần áo cho anh.

Chu Diệu rất là quý trọng mà s.ờ so.ạng hai cái, đặt sang một một bên dự định ngày mai mùi rượu trên người tan hết sẽ mặc

Mặc dù đã tắm rồi nhưng mùi rượu vẫn còn, sợ dính vào quần áo.

Anh lại lần nữa gấp quần áo lại, trân trọng và cẩn thận đặt lên chiếc ghế bên cạnh, tắt đèn lên giường nằm một lát, đầu lại đau nhức.

Nghĩ đến một số chuyện không mấy tốt đẹp khi còn nhỏ.

Chu Diệu gắt gao nhíu mày, trở mình, ngủ không yên. Mãi cho đến sáng ngày hôm tỉnh lại, cảm thấy đầu óc choáng váng, đau như nổ tung, cổ họng cũng không thoải mái, ngứa ngáy.

Anh ngồi dậy, xoa huyệt thái dương liếc mắt nhìn.

Ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng rồi, hình như là 8-9 giờ sáng rồi, thức dậy muộn hơn so với ngày thường rất nhiều. Chu Diệu thở ra một hơi, nhíu chặt mày mang giày mặc quần áo vào, lúc đưa tay lấy bộ quần áo được ném trên đầu giường, đột nhiên nhớ tới cái gì đó nhìn sang bên cạnh.

Ở trên chiếc ghế cách giường không xa, có một chiếc áo sơmi trắng được lặng lễ đặt ở đó.

Không phải mơ mà là sự thật.

Chu Diệu nhịn không được khóe miệng nở nụ cười, tâm tình vui vẻ mặc quần áo đi ra ngoài, cũng không thèm để ý đến cơn đau đầu của mình nữa.

Mở cửa ra, nhìn thấy Ôn Duyệt đang phơi quần áo.

Anh ho nhẹ một tiếng, mặt mày hiếm khi ôn hòa: “Chào buổi sáng, buổi sáng ăn gì, có còn không?”

Ôn Duyệt giũ giũ quần áo trong tay treo lên giá phơi quần áo, ngoái đầu nhìn lại, lạnh nhạt liếc nhìn anh một cái không nói chuyện. Chờ đến khi phơi xong quần áo, cô xách thùng lên đặt lại vào phòng bếp, đi qua bên người Chu Diệu mới nhàn nhạt nói một câu.

“Không có, muốn ăn thì tự mình làm.”

Chu Diệu: “?”

Sao đột nhiên lại lãnh đạm như vậy?

Chu Diệu kêu lên một tiến, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Ôn Duyệt, nhướng mày: “Em làm sao vậy, sao tâm tình lại không được tốt, ai làm cho em không vui, hay lại có người bắt nạt em?”

Ôn Duyệt nhìn thấy trong mắt Chu Diệu đầy vẻ mờ mịt, cười cười, vươn một cái tay khác mở ngón tay của anh đang nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ra: “Chuyện tối hôm qua anh đều không nhớ?”

Tối hôm qua?

Chu Diệu nhíu mày nhớ lại một chút, đem những hình ảnh rời rạc trong đầu ghép nối lại. A, anh nhớ ra rồi, ngày hôm qua, trước khi ra ngoài anh đã nói với Ôn Duyệt buổi tối sẽ trở về ăn cơm, kết quả lại cùng với Trần Ngũ Minh uống quá nhiều.

Chuyện này quả thật là anh không đúng.

Chu Diệu nghĩ nghĩ, sau đó lại nhớ tới chuyện xảy ra sau khi về nhà. Nhớ tới việc anh đã không kiên nhẫn mà chỉ trích Ôn Duyệt quản chuyện quá nhiều, ghét bỏ cô luôn là khóc khóc……

Chu Diệu: “……”

Ôn Duyệt cười: “Tôi vẫn còn nhớ rõ những lời anh nói.”

Trên gương mặt nhỏ nhắn của cô vẫn mang theo nụ cười, nhưng Chu Diệu cảm nhận rõ ràng sự lạnh lùng và xa cách ẩn dưới nụ cười đó. Trong lòng anh có chút không thoải mái, thấp giọng giải thích: “Tối hôm qua anh uống quá nhiều rượu, đầu óc không được tỉnh táo, em đừng chắp nhặt với anh.”

“Không cần phải cùng tôi giải thích, tôi đều hiểu.”

Tục ngữ nói rất đúng, lời nói khi uống say đều là lời nói thật. Cô quả thật muốn giúp Chu Diệu sửa lại những thói quen xấu, dù sao thì cô cũng dự định sẽ cùng anh sống thật tốt. Nhưng Ôn Duyệt không ngờ rằng oán khí của anh lại lớn như vậy, loại chuyện mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh thế này, cô thật sự không làm được.

Một khi đã như vậy, thì cứ điều chỉnh lại vị trí của cả hai, cứ xem như là một người bạn thuê chung nhà vậy. May mà tiền cưới lúc trước Chu Diệu cho cô vẫn chưa động tới, sau này cũng không có ý định động tới, để đó và đợi sau này anh cần thì trả lại.

Chờ sau khi cô có thể hoàn toàn hòa nhập và quen thuộc với thời đại này, cô sẽ tìm thời điểm thích hợp để tách khỏi Chu Diệu, nam cưới nữ gả không liên quan với nhau. Dù sao hai người bọn họ cũng không có giấy đăng ký kết hôn, đi đến một nơi không ai biết, thì cũng không có ai biết bọn họ đã kết hôn.

Tối qua Ôn Duyệt suy nghĩ việc này đến tận nửa đêm, nghĩ kỹ rồi cô mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi, buổi sáng lại dậy quá sớm, hơn nữa cô lại khóc nhiều nên bây giờ mắt cô có chút khó chịu.

Nói xong câu đó cô liền đi về phòng đóng cửa lại, dự định ngủ thêm một chút, cũng mặc kệ vẻ mặt của Chu Diệu là cái gì.

Đêm qua đều đã nói như vậy rồi, ai còn để ý đến anh.

Chu Diệu bị cự tuyệt đứng ngoài cửa phòng: “……”
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 47: Chương 47



Trên mặt anh hiện ra một chút ảo não, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, suy nghĩ trận rượu thật khiến anh nghẹn khuất.

Chu Diệu đời này chưa từng dỗ dành ai, đối mặt với cánh cửa gỗ đang đóng chặt, anh nhất thời có chút chân tay luống cuống, mặt không biểu tình mà đứng một lát, cuối cùng vẫn là đi vào phòng bếp đánh răng rửa mặt trước.

Lúc đánh răng, sắc mặt anh đặc biệt đen như đáy nồi, phảng phất như giây tiếp theo liền giơ lên nắm đ.ấ.m đánh nhau với ai đó. Mà loại cảm xúc bực bội này đạt đến đỉnh điểm khi nhìn thấy Nhậm Nghiệp Lương đang cợt nhả đứng ở cửa.

“Anh, chú Trần đã đi về rồi, muốn em nói lại với anh hai câu.” Trong sân chỉ có mình Chu Diệu, Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào tự mở cánh cửa gỗ đang khép hờ đi vào sân.

Nhậm Nghiệp Lương nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Chu Diệu, thở dài hai tiếng: “Anh, anh sao vậy, sao sắc mặt anh xấu vậy, bởi vì những lời mà chú Trần nói tối hôm qua mà không vui sao? Haiz, ông ta cũng không biết rõ chuyện giữa anh và Chu thúc, anh cứ coi như không nghe thấy đi, đừng để trong lòng.”

“Không phải bởi vì chuyện này.” Chu Diệu cũng không phải là người hẹp hòi như vậy, tối hôm qua lúc anh nghe được cũng có chút không thoải mái, nhưng cũng không đến mức nhớ đến bây giờ. Anh nói một câu, “Sau này không thể uống nhiều như vậy.”

Tiếp theo tầm mắt của anh vẫn luôn nhìn về phía phòng của Ôn Duyệt

Nhậm Nghiệp Lương lập tức nhận ra điều gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Anh, có phải bởi vì tối hôm qua anh trở về muộn, cho nên chị dâu mới tức giận?”

Chu Diệu trầm mặc một lát, có chút khác biệt, nhưng cũng gần giống. Vì thế anh khẳng định gật gật đầu: “Ừ, anh đồng ý với chị dâu chú phải về sớm ăn cơm, cô ấy đã ở trong nhà đợi rất lâu.”

“Anh, vậy là anh không đúng rồi.” Nhậm Nghiệp Lương nghĩ tới thời gian mà Chu Diệu trở về tối hôm qua, nghĩ thầm trách không được chị dâu sẽ tức giận như vậy, ai mà sẽ không tức giận chứ.

Anh ta khuyên nhủ một cách tha thiết: “Lúc này anh cũng đừng bộc lộ tính tình nóng nảy kia của anh, phải xin lỗi và giải thích với chị dâu, rồi hãy thừa nhận lỗi lầm của mình.”

Chu Diệu mím môi.

Anh vừa mới giải thích, nhưng mà Ôn Duyệt căn bản không muốn nghe.

Trước mắt hiện ra khuôn mặt nhỏ có chút lạnh lùng và xa cách của Ôn Duyệt, Chu Diệu cảm thấy trong lòng dâng lên một ngọn lửa không rõ nguyên nhân cùng sự bực bội khó tả. Anh không kiên nhẫn mà chậc hai tiếng, mạnh miệng oán trách một câu: “Không phải chỉ về muộn một chút sao, có cái gì mà tức giận chứ ——”

“Kẽo kẹt.”

Cánh cửa gỗ đang đóng chặt mở ra, Ôn Duyệt vừa lúc nghe được những lời này, bình tĩnh mà nhìn về phía Chu Diệu.

Chu Diệu sửng sốt: “……” Này con mẹ nó?

Thời gian cũng thật chuẩn, anh vừa mới nói câu đó thì cô ra tới?

“Chị dâu!” Nhậm Nghiệp Lương vội vàng gọi người, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, cười pha trò: “Em và Diệu ca đang nói chuyện khác, là có một người bạn, bởi vì trước đây chúng tôi tìm hắn quá muộn nên hắn tức giận, không phải là nói chị dâu đâu, anh, đúng không?”

Chu Diệu mím môi, vẻ mặt cứng ngắc mà phụ họa: “Đúng vậy.”

Phương Thạch Đào ở bên cạnh cũng không dám nói chuyện, biết bản thân không thể nói gì, thành thật đứng một bên làm phông nền, quay đầu nhìn ra ngoài cổng sân, làm bộ như đang ngắm phong cảnh.

“Chị dâu à, tối hôm qua, chuyện này chị đừng trách Diệu ca.” Nhậm Nghiệp Lương nhìn bộ dạng mặt lạnh cứng đờ của Chu Diệu, hận sắt không thành thép mà thở dài, cười hỗ trợ giải thích: “Chuyện là như thế này, có một vị trưởng bối lại đây tìm Diệu ca uống rượu, ông ấy vẫn luôn lôi kéo Diệu ca không cho đi……”

Ôn Duyệt mỉm cười cắt ngang lời nói của Nhậm Nghiệp Lương nói: “Không sao đâu, chuyện này anh không cần phải nói với tôi, các anh cứ bận việc của mình đi, tôi đi ra ngoài một chút.”

Xuyên tới nơi này lâu như vậy, cô cơ bản đều ở nhà, đi ra ngoài cũng là đi tìm Lý Niệm Thu, cho nên cũng chưa bao giờ đi dạo quanh thôn một chút. Nếu sau này muốn sinh sống ở đây, Ôn Duyệt cảm thấy mình cần phải đi ra ngoài làm quen một chút.

Nói xong, không đợi ba người Chu Diệu có phản ứng, Ôn Duyệt đã đi ra khỏi sân.

Nhậm Nghiệp Lương hít một hơi khí lạnh, lẩm bẩm nói: “Anh, sao em có cảm giác hình như chị dâu đặc biệt rất tức giận, ngày hôm qua rốt cuộc anh đã làm gì?”

Chu Diệu: “……”

Anh có thể nói tối hôm qua anh bị ma ám vào người được không?

“Chuyện này các chú đừng quan tâm.” Chu Diệu không muốn nói ra mâu thuẩn giữa anh và Ôn Duyệt trước mặt người ngoài, lạnh mặt đáp, “Có cái gì thì nói nhanh, nói xong thì cút đi, đừng tới làm phiền tôi.”

Nhậm Nghiệp Lương: “…… Được.”

Lúc này tâm tình của Diệu ca không tốt, anh ta cũng không muốn bị mắng, hai ba câu giải thích mấy lời nói của Trần Ngũ Minh, liền lôi kéo Phương Thạch Đào nhanh chóng chạy ra khỏi sân, sợ rằng nếu chậm hai giây sẽ bị đánh không có lý do.

Đúng là “Người lớn cãi nhau, trẻ con chịu trận.” Nhậm Nghiệp Lương lắc đầu, “Thật là đáng sợ, tính tình chó mèo như Diệu ca có thể cưới được vợ quả thực kiếp trước đã tích đức lớn.”

Phương Thạch Đào phản ứng trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn anh ta: “Lúc trước cậu nói là có thể gả cho Diệu ca cô gái đó nhất định là kiếp trước tích đức lớn.”

Nhậm Nghiệp Lương cẩn thận suy nghĩ hai giây, hỏi: “Vậy cậu cảm thấy chị dâu và Diệu ca là ai tích đức?”

Vấn đề này không phải là làm khó người thành thật sao?

Phương Thạch Đào do dự hai giây vẫn là thành thật trả lời: “Diệu ca.”

“Thế không phải được rồi sao.” Nhậm Nghiệp Lương nói lại cười rộ lên, ôm lấy bả vai Phương Thạch Đào nhỏ giọng nói: “Tôi có chút tò mò Diệu ca sẽ dỗ dành chị dâu như thế nào, anh ấy chưa từng dỗ dành ai bao giờ. Cậu còn nhớ cô gái thích đi theo sau m.ô.n.g chúng ta trước kia không, hình như tên là tiểu Vi, Diệu ca đã nói gì khiến cho cô ấy khóc không?.”

Phương Thạch Đào gật đầu, giọng nói thành thật: “Tôi nhớ rõ, lúc đó tiểu Vi để tóc ngắn, giọng nói có chút thô, giống như con trai. Sau đó Diệu ca bảo cô ấy lăn ra xa một chút mà khóc, nói con trai mà mỗi ngày khóc sướt mướt thì là con trai gì nữa.”

Nhậm Nghiệp Lương trực tiếp bộc phát một trận cười lớn.

Cô bé vốn dĩ đã buồn, nghe những lời Chu Diệu nói, nước mắt càng không ngừng chảy dài trên khuôn mặt, ủy khuất lại buồn bã mà nói: Tôi là con gái!

Biểu tình của Diệu ca lúc đó như thế nào?

Nhậm Nghiệp Lương suy nghĩ hai giây.

Ồ, lúc đó Diệu ca vẻ mặt lạnh nhạt mà bổ sung thêm: Con gái cũng vậy, khóc sướt mướt phiền c.h.ế.t đi, đi chỗ khác mà khóc đi.

Cho nên Diệu ca có thể cưới được vợ thật sự không dễ dàng, nhưng ngàn vạn lần đừng chọc giận một người chị dâu tốt như vậy chạy mất!

……

Sau khi Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào rời đi, Chu Diệu sắc mặt âm trầm đứng trong sân ngây người hai giây, cuối cùng bước đôi chân dài đi ra ngoài.

May mà Ôn Duyệt đi cũng không nhanh lắm, thị lực anh tốt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh đang đi trên con đường nhỏ bên bờ ruộng.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 48: Chương 48



Hôm nay cô mặc chiếc váy dài màu vàng hôm trước. Trước đó từ sườn dốc lăn xuống có vài chỗ bị rách nhưng cô đã dùng kim chỉ khâu lại những vết rách đó, để không ảnh hưởng đến mỹ quan, cô còn thêu thêm nhưng hoa văn đẹp mắt lên đó.

Chiếc váy dài thuần một màu vàng có thêm vài hoa văn nhìn bắt mắt hơn chiếc váy ban đầu.

Chu Diệu thở ra một hơi, sải bước đuổi theo, không xa không gần mà đi theo cô.

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm bóng dáng trước mặt, suy nghĩ có chút loạn. Đôi khi anh cảm thấy những gì anh nói tối hôm qua cũng không sai, đôi khi anh lại cảm thấy lời mình nói có chút quá đáng, trong lòng anh cũng không có ghét bị quản thúc như vậy.

Tuy rằng ban đầu cảm thấy Ôn Duyệt thường xuyên khóc sướt mướt rất phiền, nhưng sau này, khi nhìn thấy cô khóc, cảm xúc phiền chán ban đầu liền chuyển thành cảm giác chua xót không thể diễn tả.

Chu Diệu không biết loại cảm xúc này là gì, anh chỉ biết đó chắc chắn không phải là phiền chán.

Thời tiết hôm nay cũng thật tốt, không một gợn mây, bầu trời trong xanh như được gột rửa. Thỉnh thoảng một cơn gió thổi qua, làm lay động những hoa màu xanh mướt trong ruộng, phát ra âm thanh xào xạc dễ nghe.

Ôn Duyệt đi trong một biển màu xanh lục, tâm tình yên bình đến lạ.

Cô biết Chu Diệu đi theo phía sau, anh muốn đi theo thì cứ đi theo.

Trên đồng ruộng, những thôn dân đầu đội mũ rơm đang khom lưng vùi đầu làm việc, ánh mặt trời làm cho gương mặt họ đỏ bừng, mồ hôi chảy dài xuống, quần áo hầu hết đều ướt sũng.

Nhìn họ làm việc vất vả như vậy, Ôn Duyệt càng quyết tâm đi học trở lại trong nửa năm tới. Cô không thể chịu được sự vất vả như vậy.

“Ồ, là Ôn Duyệt à, hai vợ chồng son đi đâu vậy?” Thôn dân làm việc trong ruộng nhìn thấy Ôn Duyệt đều rất ngạc nhiên, sau khi cô và Chu Diệu kết hôn, dường như không thấy cô xuất hiện nhiều trước mặt họ.

Trước khi kết hôn, ít nhất mỗi ngày cô còn lên núi cắt cỏ heo, họ có thể nhìn thấy.

Ôn Duyệt từ trong đầu tìm kiếm ký ức về người trước mặt, trên mặt mang theo nụ cười, chậm rãi đáp: “Chú Phương, cháu chỉ đi dạo xung quanh một chút thôi.”

“Ở trong thôn đã hơn mười năm còn không có xem đủ à, có gì đẹp mà xem.” Chú Phương kỳ quái nhìn cô một cái, sau đó xua xua tay, trong miệng còn lẩm bẩm: “Xem đi xem đi, tôi tiếp tục làm việc, tôi nghĩ chính là không việc gì làm nên rảnh rỗi mà.”

Ôn Duyệt làm lơ câu nói sau kia, mỉm cười tiếp tục đi về phía trước.

Không thể không nói, phong cảnh ở Hồng Sơn thôn vẫn rất đẹp, tứ phía núi vây quanh, cửa thôn còn có một con sông, non xanh nước biếc bao quanh, cảnh sắc tuyệt đẹp. Nếu đây là thời điểm đời sau của cô, chỉ cần cải tạo một chút, có thể trở thành địa điểm check-in nổi tiếng trên mạng của làng quê giải trí trong tương lai.

Ôn Duyệt dọc theo bờ ruộng một đường đi về phía trước, bất ngờ đụng phải một cô gái trẻ trạc tuổi cô.

“Ôn Duyệt?” Vẻ mặt của đối phương có chút kinh ngạc, tầm mắt quét qua người cô hai vòng, lộ ra nụ cười kỳ quái: “Đã lâu không gặp a, nghe nói cô kết hôn? Cùng với ai kết hôn vậy?”

Ôn Duyệt lật lại trí nhớ của mình.

Cô gái này tên là Phương Lan Hoa, trước kia từng là bạn tốt của nguyên chủ. Nhưng hình như từ hồi cấp hai, Phương Lan Hoa nhìn thấy đối tượng mà cô ta thầm mến tỏ tình với nguyên chủ, tuy rằng nguyên chủ không đồng ý, cô ta vẫn đơn phương ghen ghét nguyên chủ.

Sau đó cha mẹ nguyên chủ qua đời, bị bác gái ép phải thôi học, cô ta đã cười nhạo nguyên chủ. Kết quả không bao lâu cô ta cũng thôi học gả chồng, gả sang thôn Hồng Hà bên cạnh, hai người cũng chưa gặp lại nhau.

Không phải là bạn bè, chỉ là người râu ria thậm chí còn có xích mích.

Ôn Duyệt đưa ra kết luận, trên mặt tươi cười không thay đổi, nhẹ nhàng trả lời: “Không nói cho cô biết.”

Phương Lan Hoa cứng người, lại hừ hai tiếng: “Cô không nói tôi cũng biết, cô gả cho tên lưu manh Chu Diêu nổi danh ở thôn chúng ta, khoảng thời gian trước còn bị anh ta đánh vào bệnh viện.” Lời nói tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.

“Biết mà còn hỏi.” Ôn Duyệt liếc nhìn cô ta một cái, “Cô có bệnh à?”

“Sao cô còn mắng chửi người? Cô mới là có bệnh, Ôn Duyệt, cô quên trước đây mọi người đều gọi cô là đồ sao chổi, Tang Môn tinh sao?” Phương Lan Hoa tức muốn hộc máu, giọng nói càng ngày càng lớn, nước miếng bay tứ tung.

Ôn Duyệt chớp chớp mắt: “Người khác nói cái gì thì là cái đó sao? Tôi đây cũng nói cô là Tang Môn tinh, đồ sao chổi, cô cũng giống vậy à?”

Phương Lan Hoa sắc mặt nháy mắt đỏ lên: “Rõ ràng là cô! Tôi lại không khắc c.h.ế.t cha mẹ, dựa vào cái gì nói……”

“Cô lặp lại lần nữa, ai khắc c.h.ế.t cha mẹ?”

Chu Diệu nhìn thấy Ôn Duyệt đang cùng người khác nói chuyện phiếm, vốn định ở phía sau đợi, dáng người cao lớn gần 1m9 mà ngồi xổm ở bờ ruộng bên cạnh, nhìn có chút ủy khuất. Anh duỗi tay không thương tiếc nhổ cỏ dại ở ven ruộng, túm và nhổ ra một bó lớn, ánh mắt thỉnh thoảng đảo sang một bên, tâm tư căn bản là không ở chỗ này, động tác không chút để ý.

Anh là đang suy nghĩ làm thế nào để dỗ người, đột nhiên nghe thấy người phụ nữ đứng đối diện với Ôn Duyệt rống lên một tiếng, nói những lời tục tĩu.

Nghe được từ ‘ Tang Môn tinh ’, “đồ sao chổi “, sắc mặt Chu Diệu đột nhiên trầm xuống, đứng lên bước qua, lạnh giọng hỏi: “Cô nói ai là đồ sao chổi Tang Môn tinh, hả?”

Người đàn ông sắc mặt u ám, mặt mày lạnh lùng, cảm giác áp bách ập vào trước mặt khiến mặt Phương Lan Hoa tái nhợt.

Đầu óc cô ta nhất thời trống rỗng, không hiểu người đàn ông này từ đâu xuất hiện, thật kỳ quái, vừa rồi tại sao lại không nhìn thấy. Nhìn vẻ mặt hung dữ của đối phương, cô ta run rẩy lắp bắp không nói nên lời.

Chu Diệu nhíu mày, giọng điệu thô lỗ: “Nói chuyện, vừa rồi không phải còn hét to à, sao bây giờ lại câm miệng rồi? Tôi hỏi cô, cô nói ai là Tang Môn tinh?”

“Lại, lại lại không phải là tôi nói trước.” Phương Lan Hoa lắp bắp, “Là Ôn Duyệt mở miệng mắng tôi trước, cô ta nói tôi có bệnh.”

Chu Diệu cười lạnh: “Vợ tôi nói sai sao? Cô không phải có bệnh thì là gì?”

Anh kỳ thật cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh tin chắc Ôn Duyệt không phải là người sẽ chủ động đi gây rắc rối. Với lá gan bé xíu đó, cô nào dám chủ động gây rối?

Phương Lan Hoa có chút chột dạ, dù sao cô ta quả thật là muốn chế nhạo Ôn Duyệt.

Cô ta nhìn Chu Diệu đang chắn trước người Ôn Duyệt. Anh ta mặc một chiếc áo ba lỗ, cơ bắp săn chắc trên người không thể che giấu, nếu bị đánh một đòn, không biết sẽ đau đến mức nào

“Tôi, tôi còn có việc, không nói cùng các người nữa!” Phương Lan Hoa cúi đầu, nhanh chóng vòng qua đôi vợ chồng trẻ trước mặt chạy nhanh như thể lửa đốt đến mông. Với tốc độ kia, không đi tham gia thi chạy nước rút thì thật đáng tiếc.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 49: Chương 49



Chu Diệu nhìn chằm chằm bóng lưng của Phương Lan Hoa cười lạnh một tiếng, thu hồi tầm mắt, chạm và ánh mắt của Ôn Duyệt. Vốn là vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn, giống như đã bị Phương Lan Hoa lây bệnh trở nên chột dạ.

Đôi mắt của Ôn Duyệt rất đẹp, vừa to lại tròn, đường cong ở đuôi mắt hơi hướng lên trên tăng thêm vài phần quyến rũ. Con ngươi trong suốt sạch sẽ rất bình tĩnh, nhìn thẳng vào anh.

Bị nhìn như vậy, vẻ mặt Chu Diệu từ chột dạ biến thành phiền muộn, giơ tay gãi đầu nói khẽ: “Em đừng tức giận, tối hôm qua là anh sai, uống một chút rượu liền ngu người, anh xin lỗi em.”

“Không sao đâu, tôi tha thứ cho anh.” Ôn Duyệt nhẹ nhàng nói.

Chu Diệu ánh mắt sáng lên: “Thật sao?”

Ôn Duyệt ừ một tiếng.

Chu Diệu hai mắt cẩn thận nhìn chằm chằm cô, mày nhăn càng chặt: “…… Em rõ ràng vẫn còn tức giận.” Cô căn bản không khống chế được cảm xúc của mình, thái độ vẫn xa cách lạnh nhạt như cũ.

“Chuyện tối hôm qua tôi đã tha thứ cho anh rồi.” Ôn Duyệt không nhiều lời, ném xuống những lời này rồi vòng qua Chu Diệu tiếp tục dọc theo bờ ruộng đi về phía trước.

Điều làm cô tức giận không phải là những việc xảy ra tối hôm qua.

Nhưng Ôn Duyệt lười nói và cũng không cần thiết nói.

Chu Diệu: “……”

Sao lại khó dỗ như vậy, không phải anh đã xin lỗi rồi sao?

Sắc mặt Chu Diệu hết lần này đến lần khác tối sầm lại, đang nghĩ thầm “lão tử không dỗ nữa, thích làm gì thì làm”, nhưng ánh mắt lại đang nhìn bóng dáng Ôn Duyệt đi xa, thân thể lại rất thành thật mà đuổi theo.

“Ôn……”

“Chu Diệu?”

Một thanh niên đang khiêng cái cuốc đi trên bờ ruộng bên cạnh, nhìn khoảng 27-28 tuổi, lớn tiếng gọi tên Chu Diệu, đi lại đây, tầm mắt đảo qua Ôn Duyệt, cười hỏi: “Gần tới giờ cơm rồi, vợ chồng son các người đi đâu vậy?”

Chu Diệu dừng bước, chậc một tiếng, đang định không phản ứng tiếp tục đi, liền thấy Ôn Duyệt cũng dừng lại, quay đầu nhìn sang bên này.

Anh nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới trả lời: “Tùy tiện đi dạo một chút.”

“Tình cảm khá tốt nha.” Thanh niên lại nhìn về phía Ôn Duyệt.

Ôn Duyệt nhìn anh ta cười cười.

Người này là con trai út của thôn trưởng, tên là Lý Danh Kim, cẩn thận tính, hình như còn có quan hệ huyết thống xa với nguyên chủ. Vì vậy cô kêu một tiếng: “Anh họ.” Tuy rằng cô và Chu Diệu đang có một số vấn đề, nhưng cô không có ý định làm rõ vấn đề của họ trước mặt người khác.

“Ừ.” Lý Danh Kim cười trả lời.

Chu Diệu nhìn Ôn Duyệt, lôi kéo cánh tay Lý Danh Kim đi về phía bên cạnh vài bước, nhỏ giọng: “Lý ca, nghe nói anh và chị dâu tình cảm thật tốt, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.”

Lý Danh Kim nhướng mày: “Vấn đề gì, cậu và vợ cậu cãi nhau à?”

“Không phải.” Chu Diệu tạm dừng hai giây, dường như không có việc gì nói: “Là như thế này, tôi có một người bạn.”

“Tôi có một người bạn làm sai chuyện chọc cho vợ hắn tức giận, làm như thế nào cũng không thể dỗ được, xin lỗi cũng vô dụng, rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể làm vợ hắn nguôi giận?”

Lý Danh Kim ý vị thâm trường nhìn Chu Diệu: “Một người bạn? Là người bạn nào của cậu?”

“Anh không quen biết.” Chu Diệu nói một cách mơ hồ, không rõ ràng “Trực tiếp nói cho tôi biết là có cách nào không.”

Vẻ mặt của Lý Danh Kim nhìn thấu hết mọi biểu cảm của Chu Diệu: “Có t.h.u.ố.c lá không, cho tôi một điếu.”

“Tôi không hút thứ đó.” Chu Diệu đối với t.h.u.ố.c lá không có hứng thú, “Nếu anh muốn hút, hôm khác tôi sẽ mua cho anh hai bao.”

“Vậy thôi, tôi chỉ muốn lén hút một điếu. Chị dâu cậu mang thai bốn tháng rồi, không ngửi được mùi thuốc lá, tôi đã hơn một tháng không được hút thuốc rồi…… Khụ, để tôi nói cho cậu biết, phụ nữ a kỳ thật rất dễ dỗ. Cậu chỉ cần mua cho cô ấy một vài món cô ấy thích, bảo đảm liền nguôi giận!”

“Lần trước tôi chọc chị dâu cậu tức giận, ngày hôm sau họp chợ liền đi huyện thành mua cho cô ấy hai hộp kem bảo vệ da, còn tốn nhiều tiền mua một đôi giày da nhỏ! Ai nha, làm cho chị dâu của cậu rất vui, trong nửa tháng sau đó cô ấy rất dịu dàng và nghe lời tôi, tôi nói gì thì chính là cái đó.”

Lý Danh Kim hiển nhiên rất thích cùng người khác khoe khoang là mình đối xử với vợ tốt như thế nào, vừa bắt đầu nói liền không thể dừng lại được, bắt đầu kể lại từ chuyện của tháng trước đến chuyện lúc mới kết hôn.

Chu Diệu nghe có chút phiền, vỗ vỗ bả vai đối phương nói: “Được rồi, cảm ơn, hôm khác tôi sẽ mang cho anh hai bao thuốc.”

Lý Danh Kim “a” một tiếng: “Tôi đã nói rồi, chị dâu của cậu không cho tôi hút thuốc…… Đến lúc đó cậu phải lén đưa cho tôi, đừng để cho chị dâu cậu biết! Được rồi, tôi cũng không làm mất thời gian của vợ chồng son hai người nữa, về nhà thôi.”

“Tiểu Duyệt, tôi về đây.”

“Được, anh họ trên đường cẩn thận.” Ôn Duyệt cười nhạt đáp lại.

Sau khi Lý Danh Kim rời đi, Ôn Duyệt tiếp tục đi về phía trước, Chu Diệu vẫn tiếp tục đi theo sau cô. Hai người một đường đi đến cửa thôn, đi dọc theo hạ lưu con sông rồi theo lại đường cũ quay về.

Lúc này đúng lúc là thời gian tan tầm, trên đường trở về gặp không ít người trong thôn khiêng nông cụ. Ôn Duyệt nhận ra mọi người thông qua trí nhớ của nguyên chủ, trên cơ bản là đều mỉm cười chào hỏi mọi người mà cô gặp.

Chu Diệu cũng mặt không biểu tình mà gọi người ta, Ôn Duyệt gọi như thế nào thì anh liền gọi như thế đó.

“Chào dì Hoa.”

“Chào chú Lý.”

“Chào chị Trương.”

“……”

Mọi người trong thôn: “……?”

Mặt trời mọc ở hướng tây? Chu Diệu thật sự cũng có ngày biết chào hỏi à? Phải biết rằng, ngày thường bọn họ ở trên đường gặp được Chu Diệu, đừng nói chào hỏi, liền một ánh mắt cũng đều bủn xỉn không muốn bố thí cho họ, mặc kệ là người nào, hay có quan hệ gì với anh cũng vậy.

Mặc dù bây giờ vẻ mặt Chu Diệu rất lạnh lùng khi chào hỏi, giống như có ai đó kề d.a.o lên cổ ép buộc vậy, nhưng anh thực sự đã chào hỏi mọi người!

Cho đến khi Ôn Duyệt và Chu Diệu biến mất khỏi tầm nhìn, mọi người vẫn còn chưa thể tin được.

“Vừa rồi, tiểu tử Chu Diệu kia là đang chào tôi phải không? Chú Lý, là đang gọi tôi à? Cậu ta vì sao lại gọi tôi là chú Lý a…… Ồ cậu ta kết hôn với tiểu Duyệt.”

“Tôi còn là lần đầu nghe Chu Diệu gọi tôi là anh, ôi, tôi đang nằm mơ đi, sao một chút cảm giác chân thật đều không có?”

“Trước kia nhìn thấy cậu ta đều là một bộ dáng không để ý đến ai, nhưng hôm nay lại đi theo vợ chủ động chào hỏi mọi người? Ai nha, quả nhiên đàn ông sau khi kết hôn đều sẽ trở nên tốt hơn. Cho nên mới nói đàn ông sớm một chút nên thành gia……”

“Tôi nghĩ cô gái Ôn Duyệt này thật sự rất lợi hại, tiểu tử Chu Diệu này nổi tiếng là tên lưu manh cứng đầu, thậm chí còn có thể ra tay đánh người thân của mình. Lúc này lại nghe lời như vậy, đi theo sau cô ấy chào hỏi người khác, chậc, chậc, chậc, thật là không đơn giản nha!”
 
Back
Top Bottom