Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 30: Chương 30



Quả nhiên bắt gặp bóng dáng nhỏ xinh quen thuộc.

Lần này cô không ngồi ngẩn ngơ nữa, trong tay cầm sách, nương theo ánh sáng phát ra từ trong phòng và ánh trăng chiếu sáng trên đỉnh đầu để xem.

Nghe được động tĩnh, cô ngước mắt nhìn qua, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong thành hình trăng non, giọng nói mềm mại: “Anh về rồi à?”

Chu Diệu ừ một tiếng, trong đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười: “Để lại cho tôi cái gì?”

“Sủi cảo.” Ôn Duyệt buông quyển sách trên tay, “Nhân thịt heo rau cần.”

Chu Diệu nhướng mày, một tay xách chiếc giỏ phía sau lên: “Đồ cô muốn đều ở chỗ này, tự mình xem đi, tôi đi nấu sủi cảo, đói bụng.”

Ôn Duyệt hai mắt sáng lên: “Được.”

Cô đem ghế dọn về trong phòng, cất sách đi, bước chân nhảy nhót quay lại nghĩ đến việc mang giỏ vào nhà.

Dùng sức nhấc lên……

Không nhấc lên nổi!

Ôn Duyệt há hốc mồm, nặng như vậy?

Bên trong có cái gì a??

Cô nhìn vào bên trong giỏ.

Đập vào mắt chính là các loại vải đen, trắng và màu sậm, dài đến vài thước, đủ để may một vài bộ quần áo. Bên dưới vải dệt là những cuộn len sợi, trời ơi, có thật nhiều màu, ngoại trừ màu trắng, đen ở ngoài còn có màu đỏ, vàng, xanh lam, xanh lá cây.

Ôn Duyệt “ríttt” một tiếng.

Nhiều như vậy, đủ để cô chơi hơn nửa năm đi?

Quá nặng nhấc không nổi, Ôn Duyệt dứt khoát từ bỏ, xoay người đi vào phòng bếp.

Chu Diệu cởi áo khoác ra, bên trong như cũ là áo ba lỗ màu trắng.

Nếu không phải cô nhìn thấy bộ quần áo anh đã thay hôm qua khi giặt đồ, Ôn Duyệt khẳng định sẽ cho rằng anh ngày nào cũng tắm nhưng không thay đổi quần áo.

Trừ bỏ áo ba lỗ vẫn là áo ba lỗ.

Khác biệt duy nhất chính là áo khoác.

Lại nói tiếp, những cái áo khoác đó trông rất cũ kỹ, giống như là của thế hệ trước, Ôn Duyệt đoán có lẽ là quần áo của ông anh.

Anh xoay người lấy củi, chiếc áo ba lỗ theo động tác cuộn lên trên, lộ ra vòng eo săn chắc màu mật ong, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong cơ bụng rõ ràng chợt lóe qua, đặc biệt dễ thấy dưới ánh sáng của lửa.

Ôn Duyệt:!!!

Quả nhiên có cơ bụng!

Cô ho nhẹ một tiếng, chậm rãi đi đến trước bếp: “Sao anh mua nhiều vải dệt và cuộn len sợi vậy?”

Chu Diệu liếc nhìn cô một cái: “Cũng không đắt.”

Không đắt sao?

Ôn Duyệt không quá hiểu biết giá cả của thời đại này, “ồ” một tiếng, nhìn thấy nước trong nồi sôi, giúp đỡ đem tất cả sủi cảo bỏ vào trong nồi.

“Anh ăn khô hay là có nước?” Cô cầm chén hỏi.

Chu Diệu nhướng: “Loại nào ăn ngon?”

Ôn Duyệt suy nghĩ, nếu ăn khô thì phải làm nước chấm quá phiền phức: “Thôi, ăn có nước đi.”

Chu Diệu: “Đều được.”

Anh cầm lấy kẹp gắp than dập tắt lửa trong bếp, đứng dậy đi đến bên cạnh Ôn Duyệt.

Người sau đang giúp anh thêm gia vị.

Với những ngón tay trắng nõn, cô thuần thục thêm các gia vị trên bếp vào chén đảo đều.

Có lẽ do nhiệt độ lửa bếp quá cao, cô đã cởi một nút cài áo sơ mi ở cổ, từ vị trí này Chu Diệu có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo thấp thoáng dưới cổ áo, làn da mịn màng trắng đến lóa mắt.

Chu Diệu nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đột nhiên lùi về sau hai bước, eo đụng vào tấm thớt nhỏ, “rầm” một tiếng rơi trên mặt đất.

Ôn Duyệt hoảng sợ quay đầu lại: “Anh làm gì thế!?”

Cô sợ tới mức thiếu chút nữa đem chén trong tay quăng ra ngoài.

Chu Diệu ánh mắt né tránh, nhấp nhấp môi nói: “Không cẩn thận đụng vào.”

“Vậy anh cũng thật không cẩn thận, nhặt thớt lên đi rửa đi.” Ôn Duyệt vớt sủi cảo đang nổi lơ lửng trong nồi ra, múc thêm chút nước, “Anh có thể ăn rồi, ăn xong nhớ rõ dùng nước ấm rửa chén.”

Chu Diệu sắc mặt hơi đỏ lên, ở dưới ánh đèn mờ nhạt không thấy rõ.

Anh rầu rĩ mà đồng ý, hiếm khi không phản đối, ngoan ngoãn nhặt thớt rơi trên mặt đất lên đem đi xả nước, thuận tiện rửa sạch tay rồi mới bưng sủi cảo để ở trên bếp lên ăn.

Ôn Duyệt nghi hoặc mà nhìn anh hai cái, đi theo rửa tay, lau khô rồi đi ra ngoài, móc ra cuộn len sợi trong giỏ, một lần nữa lại đi đến gần phòng bếp.

Tốc độ ăn cơm của Chu Diệu rất nhanh.

Ôn Duyệt tổng cộng để lại mười lăm cái sủi cảo, chỉ với thời gian vài phút, ăn đến sạch sẽ, canh cũng uống hết.

Trách không được anh có vóc dáng cao lớn như vậy.

Ôn Duyệt đưa ra khẳng định.

Cô cầm sợi len trong tay đối diện với Chu Diệu nói: “Chờ một lát rồi rửa chén, anh đứng thẳng lên cho tôi đo một chút.”

Đang chuẩn bị rửa chén Chu Diệu nâng mí mắt nhìn qua.

Trong nhà không có thước dây chuyên dụng để đo số đo cơ thể, Ôn Duyệt chỉ có thể dùng len sợi đơn giản đo lường một chút.

Ý cô là bảo Chu Diệu đứng thẳng, dang hai tay ra.

Chu Diệu không nhúc nhích, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô: “Làm cái gì?”

Ôn Duyệt đã đứng ở trước mặt anh, ngẩng khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn còn không lớn bằng bàn tay anh, đúng lý hợp tình nói: “Tôi định học may quần áo, dùng anh để luyện tập trước, không được sao?”

Làm quần áo…… Cho anh?

Chu Diệu hầu kết lăn lăn, giả vờ không quan tâm: “Tùy cô.”

Ôn Duyệt: “Vậy anh dang tay ra, cho tôi đo một chút, quên bảo anh mua thước dây cho tôi, chỉ có thể lấy len sợi chắp vá dùng tạm.”

Chu Diệu duỗi thẳng hai cánh tay sang hai bên.

Ôn Duyệt nhón chân, nghiêm túc mà đo chiều dài.

Nhiệt độ da của người đàn ông hơi cao.

Anh chỉ một chiếc áo ba lỗ, diện tích da lộ ra bên ngoài lớn, Ôn Duyệt đã rất cẩn thận, nhưng đầu ngón tay vẫn có thể chạm vào cơ thể đối phương.

Hai người cách nhau rất gần, hơi nóng từ trên người đối phương ập vào trước mặt.

Ôn Duyệt bị luồng nhiệt khí này làm có chút đỏ mặt, nhìn đường nét cơ ngực, không nhịn được, làm bộ không cẩn thận đụng tới, nhẹ nhàng chọc hai cái.

Ối, cứng quá.

Lúc trước là ai nói cơ n.g.ự.c mềm? Gạt người! Rõ ràng là cứng!

Ôn Duyệt đôi mắt cong cong, lại chọc hai cái.

“…… Còn chưa đo xong?” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói khàn khàn của Chu Diệu.

Anh cắn chặt hàm răng, cơ bắp trên người căng ra.

Ngẩng cằm nhìn chằm chằm bóng đèn trên đỉnh đầu, như muốn nhìn ra một bông hoa, nỗ lực xem nhẹ cảm giác ấm áp và mềm mại truyền đến trên người.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 31: Chương 31



Thời gian trôi qua thật chậm.

Đo mất nhiều thời gian vậy sao?

Tay cô thật mềm.

Trên người cô có mùi hương kỳ lạ, xà phòng có thơm như vậy sao?

Trong đầu Chu Diệu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng thật sự nhịn không được mở miệng hỏi.

“Khụ, xong rồi.” Ôn Duyệt ngượng ngùng nhận ra điều này, đỏ mặt thu tay về, lui về sau mấy bước: “Anh có thể giúp tôi đem giỏ xách vào nhà không, nặng quá tôi nhấc không nổi.”

Chu Diệu thở phào nhẹ nhỏm: “Được.”

Anh đi ra ngoài nhẹ nhàng xách giỏ vào trong phòng.

Ôn Duyệt cười tủm tỉm đi theo phía sau, “Trong nồi còn chút nước, chắc là đủ để anh tắm, tôi đi ngủ trước nhé?”

“Tôi quên nói, ngày mai tôi còn phải tiếp tục vào thành phố.” Chu Diệu nhìn cô, “Còn cần mang theo gì không.”

Ôn Duyệt tự hỏi hai giây: “Vở và bút chì?”

Cô cần phải vẽ bản phác thảo.

Chu Diệu gật đầu: “Được, nhớ rồi, đi ngủ đi.”

Ôn Duyệt chúc ngủ ngon, rồi đóng cửa lại.

Cô không có đi ngủ ngay, mà lấy vải dệt trong giỏ ra, làm vài động tác, suy nghĩ nên may quần áo gì.

Nếu không thì làm áo sơmi? Cũng không khó lắm.

Chu Diệu ngày thường cũng không xuống ruộng làm việc, mặc áo sơmi cũng không ảnh hưởng đến anh.

Ừm, vậy làm áo sơmi đi.

Ôn Duyệt vui vẻ quyết định, tắt đèn lên giường ngủ.

Mà ở bên kia, luôn luôn dính giường liền ngủ_Chu Diệu.

Hiếm thấy, mất ngủ.

Anh lăn qua lộn lại không ngủ được, hình ảnh Ôn Duyệt giúp anh đo chiều dài liên tục hiện lên trong đầu, cảm giác mềm mại vẫn còn lưu lại trên cơ thể anh.

Chu Diệu cảm thấy có gì đó không thuchs hợp.

Lại trở mình, cẩn thận suy nghĩ hai giây, cuối cùng cũng tìm được lý do thích hợp.

Nhất định là do lần đầu tiên có người muốn giúp anh may quần áo nên anh quá hưng phấn.

Đi đến cái kết luận này, tâm trạng không thích hợp của Chu Diệu cuối cùng cũng ổn định chút.

Thật tốt, ngày mai lại có thể khoe khoang với Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào.

Này cưới vợ cũng thật tốt.

Chu Diệu hài lòng, khóe miệng ngậm cười đi vào giấc ngủ.

Đời trước Ôn Duyệt thường xuyên sửa quần áo.

Quần áo mua về mặc không đến hai lần thì đã trở nên lỗi thời, cô lại tiếc không muốn vứt bỏ, vì vậy cô tự mình sửa lại một chút, kết quả sau khi sửa cũng không tệ lắm.

Nhưng may quần áo, thì đây là lần đầu tiên cô làm.

Bất quá may áo sơmi cũng không khó lắm, cô hẳn là có thể làm được.

Buổi sáng, Ôn Duyệt rời giường rửa mặt ăn sáng, giặt sạch những thứ cần giặt rồi đem chăn ra ngoài phơi nắng.

Chàng trai hôm qua đưa đồ đến nhà cô lại đến nữa, hôm nay cậu ta đến đưa cho cô vở, bút chì và thước cuộn. Rõ ràng những gì cô thuận miệng nói ngày hôm qua đều được Chu Diệu nhớ kỹ, không chỉ nhớ kỹ, mà còn bổ sung thêm.

Tâm trạng của Ôn Duyệt lập tức vui vẻ, nụ cười trên mặt càng thêm tươi sáng, cô nói lời cảm ơn với chàng trai trẻ.

Cậu ta lại đỏ mặt xua xua tay: “Không, không cần khách khí như vậy.”

Sau khi tiễn chàng trai trẻ đi, Ôn Duyệt trước tiên là chuẩn bị đồ ăn buổi trưa, sau đó lấy vở và bút chì ra để vẽ bản phác thảo áo sơmi. Đời trước cô dù sao cũng là sinh viên mỹ thuật, với hai ba nét vẽ trên giấy cô đã vẽ ra hình dáng chung của áo sơmi.

May mắn là kiểu dáng của áo sơmi tương đối đơn giản, bằng không, không có máy may mà chỉ dựa vào khâu vá tay, Ôn Duyệt cảm thấy bản thân có lẽ không kiên trì được bao lâu liền sẽ từ bỏ.

Cô nhẹ giọng ngâm nga một giai điệu.

Cầm lấy kéo dựa theo trên bản vẽ phác thảo bắt đầu cắt vải dệt.

Mấy ngày nay Chu Diệu ngày nào cũng đi vào thành phố.

Buổi tối có đôi khi Ôn Duyệt sẽ chờ anh, có đôi khi cảm thấy buồn ngủ thì sẽ về phòng ngủ. Nhưng vẫn luôn để lại đèn phòng bếp và đồ ăn sẵn cho anh.

Hôm nay Chu Diệu trở về rất muộn.

Đẩy cửa sân ra, đèn phòng bếp vẫn còn sáng, nhưng cửa phòng Ôn Duyệt đóng chặt.

Anh nhẹ “chậc” một tiếng đi vào trong phòng bếp, nhìn thấy cái nồi đã đậy kín, trong bếp vẫn còn vài tia lửa, anh bước tới mở nắp nhìn xem.

Bên trong có một đĩa cơm chiên nóng hổi, những hạt cơm vàng óng rõ ràng, trông rất ngon.

Chu Diệu quay đầu đi rửa tay, lấy ra đôi đũa, bưng cơm chiên lên bắt đầu ăn.

Cơm vẫn còn ấm, hơi ấm dường như truyền vào tận đáy lòng, làm cho anh cảm thấy cả người đều ấm áp.

Anh đem đĩa cơm chiên ăn đến sạch sẽ, không còn một hạt nào.

Sau đó dùng nước ấm rửa sạch sẽ chén đũa và đi tắm bằng nước lạnh

Gần đây thời tiết trở nên nóng hơn, anh không thích dùng nước nóng để tắm.

Chu Diệu vừa tắm rửa vừa suy nghĩ.

Hai ngày nữa lô hàng ở Thượng Hải có thể bán hết, đến lúc đó không cần mỗi ngày đều chạy vào thành phố. Có thể cùng Ôn Duyệt thương lượng một chút, tìm ngày lành tháng tốt đi lên trấn lấy giấy đăng ký kết hôn.

Đúng vậy, Chu Diệu bỗng nhiên nhớ tới hai người còn chưa nhận được giấy đăng ký kết hôn!

Anh cảm thấy không an toàn lắm.

Vạn nhất Ôn Duyệt đột nhiên chạy mất anh biết đi chỗ nào nói lí đây?

Chu Diệu c.ởi tr.ần bước ra khỏi phòng tắm nhỏ, khăn lông vắt trên vai đi đến cửa phòng bếp, duỗi tay định tắt đèn đi vào nhà.

Tay mới vừa sờ đến chốt mở, bên tai đột nhiên vang lên tiếng mở cửa “kẽo kẹt”.

Ôn Duyệt xoa mắt nhập nhèm ngáp dài đi ra, híp mắt nhìn qua phòng bếp bên này.

Dưới ánh sánh ấm áp, cơ n.g.ự.c và cơ bụng màu mật ong đung đưa trước mắt cô, đường nhân ngư ẩn hiện bên dưới dây lưng quần, nhìn thật chói mắt. Vai rộng eo thon, dáng người tam giác ngược hoàn mỹ, tràn đầy sức mạnh hoang dã.

Ôn Duyệt: “?”

Ôn Duyệt: “……”

Ôn Duyệt: “!!!”

Đây là cái gì?

Phúc lợi đêm khuya sao?

Ôn Duyệt trực tiếp thanh tỉnh.

Chu Diệu theo bản năng cầm lấy khăn lông đang vắt trên vai che ở trước người, theo động tác, cơ bắp trên cánh tay phồng lên và căng cứng.

Anh có chút ngượng ngùng.

Bên tai có chút đỏ bừng, thanh âm có chút khàn khàn: “Tôi đánh thức em sao?”

Như ẩn như hiện cảm giác càng trêu ngươi.

Cảm giác quen thuộc này……

Ôn Duyệt gian nan thu hồi tầm mắt, ho nhẹ một tiếng: “Không, tôi là muốn đi vệ sinh.”

Chu Diệu nhíu mày: “Trong phòng không phải có thùng nước tiểu sao?”

“.......”
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 32: Chương 32



Những suy nghĩ kiều diễm của Ôn Duyệt ngay lập tức biến mất vì những lời này.

Cô “a” một tiếng, bình tĩnh nói: “Tôi đem cái thùng gỗ kia đặt bên cạnh nhà xí rồi, tôi không thích đặt thứ này ở trong phòng.”

Mặc dù chỉ là đặt ở trong phòng vào buổi tối cũng không được.

Cảm giác nó rất bẩn, khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Chu Diệu: “Vậy em nhớ mang theo đèn pin, bên kia không có đèn, cẩn thận đừng ngã vào đó.”

Ôn Duyệt: “…… Mời anh câm miệng.”

Bây giờ cô không còn tâm trạng thưởng thức thân hình hoàn mỹ của anh nữa, cô quay lại, lấy đèn pin từ trong phòng ra, bật đèn lên, vòng qua sân đi về phía nhà xí.

Lúc này ở nông thôn không có bồn cầu xả nước, đều là hố xí.

Có trời mới biết, lần đầu tiên Ôn Duyệt đi vệ sinh thì cảm xúc của cô gần như là suy sụp, đi xong trở về hận không thể lập tức nấu nước tắm rửa, đem cả bộ quần áo giày dép trên người toàn bộ cởi ra giặt sạch một trăm lần!.

Cuối cùng vẫn là lý trí thắng thế, cô rửa sạch tay nhiều thêm mấy lần.

Khi Ôn Duyệt quay trở về, phòng bếp đã tắt đèn.

Chu Diệu mặc áo ba lỗ màu trắng đứng ở cửa, nhìn thấy cô chạy vội trở về, nhăn chặt mày, thấp giọng dặn dò một câu: “Chạy nhanh như vậy làm gì, nếu bị vấp ngã thì em đừng có mà khóc.”

“Anh vẫn chưa đi ngủ à?” Ôn Duyệt làm bộ như không nghe thấy lời này.

Chu Diệu nhìn cô: “Chuẩn bị ngủ, chính là muốn nói với em, ngày mai tôi còn phải đi vào thành phố, chờ ngày mốt xong việc tôi sẽ có thời gian rảnh.”

Ôn Duyệt chớp chớp mắt nhẹ giọng nói: “Anh còn rất bận.”

“Đúng vậy.” Chu Diệu khoanh tay trước n.g.ự.c đáp, đợi vài giây không thấy cô trả lời, lại nhíu mày: “Em không muốn biết tôi đi thành phố làm gì à?”

Ôn Duyệt đi vào phòng, nghe vậy nhìn anh lộ ra nụ cười mỉa mai: “Liên quan gì đến tôi? Thế nào, anh còn muốn cho tôi quản anh à?”

Nói xong vào phòng “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Những lời này nghe có chút quen tai.

Chu Diệu suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ ra lần trước Ôn Duyệt có hỏi qua, anh chính là trả lời như vậy.

Anh cứng họng, sửng sốt một lát nhẹ nhàng cười một tiếng, sờ sờ mũi rồi đóng cửa.

Cô gái nhỏ này là đang ghi thù anh, rất tốt.

Chu Diệu một chút cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy cô có chút đáng yêu, tắt đèn lên giường, nhớ tới phản ứng của Ôn Duyệt không nhịn được nhếch miệng nở nụ cười.

……

Ngày hôm sau là thứ bảy, Ôn Duyệt phơi chăn xong, cầm sách đi tìm Lý Niệm Thu.

Cô mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt mà Chu Diệu mua, chiếc thắt lưng mà be tôn lên vòng eo thon gọn của cô. Màu sắc này rất kén da, nếu da trắng thì sẽ trắng hơn, nhưng nếu là da đen hoặc vàng thì trông sẽ đen và vàng hơn.

Ôn Duyệt da thịt trắng nõn, mặc vào dưới ánh mặt trời lại càng trắng đến phát sáng.

Cô đến trước cửa sân Lý gia, vừa lúc nhìn thấy hai chị em xách theo một cái giỏ đi ra ngoài, nghi hoặc hỏi: “Hai người đang muốn đi đâu?”

Lý Niệm Thu cười cười: “Trong nhà hết củi, lên núi chặt một ít củi, nếu cậu có việc thì cứ vào nhà chờ tớ trở về.”

“Tớ đi chung với hai người!” Ôn Duyệt nhanh chóng quyết định.

Cô cũng muốn đi dạo một chút, nhưng đi một mình cảm thấy không được tự nhiên.

Mấy ngày nay Chu Diệu đều bận rộn mỗi ngày chạy vào thành phố.

Lý Niệm Thu hai mắt nhìn cô: “Trên núi cỏ dại nhiều, cậu đừng đi, lỡ như làm hỏng quần áo trên người thì sao, chiếc váy này cũng không rẻ đi?”

Ôn Duyệt không mấy quan tâm mà xua tay: “Không sao đâu, nếu hỏng thì vá lại là được.”

Thấy cô kiên trì, Lý Niệm Thu cũng không khuyên nữa.

Ba người dọc theo con đường nhỏ ven ruộng, một đường đi đến ngọn núi phía sau thôn.

Hồng Sơn thôn ba mặt núi vây quanh, núi này cũng không lớn lắm, có thể nhìn thấy gà rừng, thỏ hoang, các loại động vật nhỏ khác nhưng không có mấy con thú lớn như lợn rừng, ngọai trừ phải cẩn thận với rắn, côn trùng, chuột, kiến, còn lại tương đối an toàn.

Lý Niệm Thu đi trước mở đường, vung chiếc rìu trong tay gạt đám cỏ dại hai bên đường đi, thỉnh thoảng quay đầu chú ý Ôn Duyệt ở phía sau, nhắc nhở cô cẩn thận con đường dưới chân.

Đi được một lát thì vào trong rừng, hai chị em, một người nhặt cành cây khô rơi trên mặt đất, một người dùng rìu chặt mạnh mẽ, dứt khoát đốn những cành khô từ trên cây xuống.

Khu rừng một mảng xanh mướt, những chiếc lá rậm rạp phía trên che đi phần lớn ánh sáng mặt trời, chỉ còn lại một vài tia nắng nhỏ xuyên qua kẽ lá. Trong bụi cỏ còn có một số loại hoa nhỏ màu sắc đa dạng nhưng không biết tên tạo nên phong cảnh đặc biệt xinh đẹp.

Nếu không phải trong tay không có bảng vẽ và bút vẽ, Ôn Duyệt thật muốn vẽ lại cảnh này.

Cô ngắm cảnh một lát, cảm thấy toàn thân như được thăng hoa và thư giản.

Sau đó quay đầu lại giúp Lý Tưởng Đông nhặt những cành cây gãy trên mặt đất.

Hai chị em làm việc rất nhanh, so với Ôn Duyệt_một người vô dụng thì nhanh hơn nhiều.

Nhặt nửa ngày còn không bằng cô bé Lý Tưởng Đông, chỉ nhặt hai, ba lần đã được rất nhiều.

Dù vậy, cô bé vẫn cười vui vẻ, giọng nói thanh thúy: “Cảm ơn chị Ôn Duyệt, có chị giúp đỡ hôm nay em nhặt nhanh hơn nhiều so với trước kia.”

Ôn Duyệt cảm thấy ngượng ngùng: “Chị cũng không giúp được gì nhiều……”

Lý Tưởng Đông phản bác: “Rất nhiều nha!”

“Đủ rồi, trở về thôi.” Lý Niệm Thu bên kia cũng đã chặt xong, từ trong giỏ lấy ra dây thừng đem nhánh cây trên mặt đất bó lại, đặt ngang chúng trên miệng giỏ.

Ôn Duyệt nhìn thoáng qua, trực tiếp kinh ngạc.

Một bó cây lớn như vậy, so với Lý Niệm Thu còn lớn hơn!

Nhưng vẻ mặt của cô ấy trông thật nhẹ nhàng, giống như đồ vật phía sau không tồn tại.

Ôn Duyệt: “……”

Không thể không nói, ở thời đại này phụ nữ nông thôn thật sự rất mạnh mẽ.

Cô nhỏ giọng cảm thán, nhìn vào đống củi trên lưng Lý tưởng Đông, cô rất tự giác đi ở phía sau duỗi tay đỡ một chút. Đây là việc duy nhất mà cô có thể làm

Ba người trở về nhà.

Đi được nửa đường thì gặp Lý Hoa Hồng cõng giỏ.

Lý Niệm Thu dừng bước chân, nhỏ giọng nhắc nhở Ôn Duyệt: “Bác gái cậu ở phía trước.”

Ôn Duyệt từ phía sau đống củi thò đầu ra, sau đó rút về: “Mặc kệ bà ta, cứ coi như không nhìn thấy.”

Cô không muốn chào hỏi bà ta chút nào.

Lý Niệm Thu ừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Lý Hoa Hồng cũng nhìn thấy Ôn Duyệt đang tụt lại ở phía sau.

Bà ta nhăn mặt ngay lập tức, gương mặt vốn đã khắc nghiệt lại càng dữ tợn, lớn tiếng nhổ nước bọt sang bên cạnh mắng “đen đủi”.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 33: Chương 33



Ôn Duyệt giả vờ như không nghe thấy, quay mặt sang một bên.

Lý Hoa Hồng nhìn thấy càng tức giận: “Con khốn này càng ngày càng không có giáo dưỡng, nhìn thấy bác gái cũng không chào hỏi? Tao thấy cánh của mày thật sự cứng rồi đúng không?”

Bà ta nhìn thấy Ôn Duyệt liền nghĩ một ngàn đồng cùng ruộng đất đã bay đi, trong lòng tức giận chửi mắng như điên.

Tang Môn tinh! Ôn thần! Đồ phá của!

Ôn Duyệt như cũ không để ý tới.

Bây giờ Chu Diệu không có ở đây, cô không muốn xung đột trực tiếp cùng Lý Hoa Hồng, nếu không người chịu thiệt chắc chắn là cô!

Tuy nhiên, cô không muốn tìm phiền toái không có nghĩa là phiền toái sẽ không tìm tới cô.

Lý Hoa Hồng thấy Ôn Duyệt không để ý tới mình, cơn tức giận trong lòng càng lớn thêm.

Trong lúc bà ta đi ngang qua ba người bọn họ, Lý Hoa Hồng dùng thân hình chắc nịch của mình hung hăng đ.â.m về phía Ôn Duyệt, nghe cô kêu lên một tiếng sau đó lăn xuống sườn dốc nhỏ bên cạnh, trong lòng bà ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Ném xuống một câu: “Lớn đầu như vậy còn không biết đi đường.” Rồi nghênh ngang mà rời đi.

Hai chị em Lý Niệm Thu và Lý Tưởng Đông không ngờ rằng Lý Hoa Hồng sẽ đột nhiên đ.â.m người, họ sửng sốt hai giây mới buông giỏ phía sau bay nhanh đi kéo người.

May mắn độ dốc của sườn dốc nhỏ bên cạnh không cao lắm.

Lý Niệm Thu lo lắng nhìn sang: “Ôn Duyệt! Cậu không sao chứ!?”

Ôn Duyệt hoàn toàn mơ hồ, lúc cuối đầu xuống, cô nhìn thấy chiếc váy trên người bị nhánh cây cào ra một vài vết rách, trên người cũng xuất hiện những vết xước nhưng không nhiều lắm, chỉ có cảm giác hơi đau đớn.

“Tớ không sao.” Ôn Duyệt trả lời.

Cô nghĩ mình cũng thật may mắn khi lăn xuống chỉ bị vài vết xước nhỏ.

Kết quả khi chuẩn bị đứng dậy mới cảm thấy đau nhói ở mắt cá chân.

Đau thấu tim, đau đến mức làm cô toát mồ hôi lạnh.

“Chân bị thương sao?” Lý Niệm Thu đặt chiếc giỏ trên lưng xuống cẩn thận đi xuống sườn dốc, cau mày kéo bàn tay đang che mắt cá chân của Ôn Duyệt ra nhìn xem, “Có lẽ là bị trật rồi, còn còn có thể đi được hay không?”

Ôn Duyệt thử bước đi một bước, nước mắt rơi xuống: “Đau quá.”

“Tôi sẽ cõng cậu.” Lý Niệm Thu nhanh chóng quyết định, ngồi xổm xuống.

Ôn Duyệt trong mắt hàm chứa nước mắt, giọng nói mềm mại, do dự hai giây: “Cõng tớ sẽ rất khó đi lên?”

Giọng điệu của Lý Niệm Thu không cho phép có ý kiến: “Đi lên.”

Ôn Duyệt ngoan ngoãn nằm trên lưng Lý Niệm Thu.

Lý Niệm Thu nhẹ nhàng cõng cô lên, cẩn thận giữ chặt cành cây để lên dốc.

“Tưởng Đông em ở lại đây nhìn, chị đưa Ôn Duyệt trở về trước.” Lý Niệm Thu đi lên, sau đó dặn dò Lý Tưởng Đông một câu.

Cô bé gật gật đầu, lo lắng sốt ruột mà nhìn Ôn Duyệt, thực hiểu chuyện mà không nói thêm cái gì: “Em sẽ nhìn, chị mau đưa chị Ôn Duyệt trở về đi.”

Lý Niệm Thu ừ một tiếng, ổn định vững chắc cõng Ôn Duyệt đi về nhà họ Chu.

Về tới nhà, Lý Niệm Thu tiếp nhận chìa khóa trong tay Ôn Duyệt mở cửa ra, để cô ngồi trên ghế, đứng dậy hỏi: “Trong nhà có rượu thuốc không?”

Ôn Duyệt nhắc chân nhìn qua, lắc đầu hít một hơi: “Tớ không biết.”

Lý Niệm Thu nhíu mày: “Rượu thuốc ở nhà tớ đã dùng hết, để tớ đi hỏi những người khác một chút”

“Không cần đâu.” Ôn Duyệt ngăn cản Lý Niệm Thu, “Chân cũng không sưng, tớ nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn thôi, không cần phiền phức như vậy. Tưởng Đông còn đợi cậu ở trên núi đó, cậu đi làm việc của mình trước đi.”

Lý Niệm Thu mím môi: “Thật không có việc gì?”

Ôn Duyệt gượng cười: “Ừ! Không sao đâu!”

“Được, đợi tớ xong việc lại qua đây.” Lý Niệm Thu đáp, cô còn rất nhiều chuyện phải làm, “Chân cậu tạm thời không thể đi lại, trễ một chút tớ sẽ mang cơm trưa lại đây cho cậu.”

Ôn Duyệt liên tục xua tay: “Tớ cũng không phải là dùng chân nấu cơm, không sao đâu, yên tâm, tớ không yếu đuối ngư vậy, chỉ một chút vết thương cũng không là gì cả.”

Lý Niệm Thu suy nghĩ cảm thấy cũng đúng.

Người nông thôn bị thương một chút thật sự cũng không có gì, nghỉ ngơi một thời gian là hết.

Lần trước cô đốn củi, ở trên đùi bị rạch một vết thương lớn, trở về cũng chỉ lau một ít lá thuốc, băng bó đơn giản rồi tiếp tục làm việc.

Các cô làm gì có tư cách khóc đòi, cũng chỉ có thể chịu đựng.

“Được, sau khi làm xong việc tớ sẽ đến xem cậu.” Lý Niệm Thu nói rồi đi ra ngoài, “Cậu phải nghỉ ngơi thật tốt đó.”

Ôn Duyệt gật đầu đồng ý, nhìn Lý Niệm Thu đi ra khỏi sân.

Chờ bóng dáng đối phương biến mất trong tầm mắt, Ôn Duyệt nhảy lò cò một chân đi đóng cửa lại, nước mắt không kiềm được nữa, từ trong mắt rơi xuống thành từng mảng lớn..

Cô muốn về nhà.

Cô nhớ những người bạn thân của mình, nhớ điện thoại di động, nhớ máy tính, nhớ máy điều hòa.

Cô nhớ những người hàng xóm bình thường không có mâu thuẫn.

Nhớ ngôi nhà ba phòng ngủ, một phòng khách, hai phòng tắm.

Cô chỉ là cứu người thôi, cũng không làm việc gì xấu đến mức không thể chấp nhận được?

Vì cái gì phải bị ném đến nơi đây?

Ôn Duyệt khóc nức nở.

Hu hu hu hu.



“Anh, trên đường cẩn thận, ngày mai gặp lại.”

Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào vẫy tay chào Chu Diệu.

Ba người tách ra, Chu Diệu một mình bước trên con đường về nhà.

Hôm nay ánh trăng ẩn trong đám mây không lộ diện, trước mắt tối đen một mảnh.

Chùm sáng trong tay Chu Diệu là nguồn sáng duy nhất trong đêm. Anh đi nhanh, trong lòng suy đoán xem đêm nay Ôn Duyệt sẽ để lại món ăn khuya nào cho mình, khuôn mặt mang theo nụ cười nhẹ.

Đi đến bờ ruộng bên ngoài sân Chu gia, anh ngước mắt nhìn về phía trước, nụ cười trên mặt Chu Diệu lập tức cứng lại, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc.

Sao lại thế này?

Hôm nay cho dù trong phòng có tối đi chăng nữa, nhưng tại sao phòng bếp cũng không có đèn?

Anh cau mày, bước chân nhanh hơn, đẩy cửa sân ra liếc mắt nhìn về phía bậc thang dưới mái hiên.

Không có người, ngủ rồi sao?

Chu Diệu không tin lắm, đi đến phòng bếp bật đèn nhìn xem, mặc kệ là trên thớt, tủ bát hay là trong nồi đều trống rỗng, cái gì cũng không có.

Được rồi, thật sự không có chuẩn bị đồ ăn.

Chu Diệu rất không vui, liếc mắt đi tới cửa phòng của Ôn Duyệt, mới phát hiện cửa phòng không khóa lại, để lại một khe hở.

Anh sửng sốt, tự hỏi có phải xảy ra chuyện gì không. Anh đi nhanh về phía trước, bước chân có chút vội vàng, nhưng động tác đẩy cửa lại rất nhẹ nhàng.

Trong phòng tối om.

Chu Diệu không có đi vào, chỉ đứng ở cửa nhìn vào bên trong.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 34: Chương 34



Trên giường, mùng đã được hạ xuống, có một góc nhỏ đang phình lên.

Ngủ thật à?

Chu Diệu đang chuẩn bị đóng cửa lại, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ.

Anh dừng động tác lại, thăm dò gọi: “Ôn Duyệt?”

Không ai trả lời, nhưng tiếng khóc nức nở càng lúc càng lớn.

Lạch cạch.

Chu Diệu bật đèn lên, ánh sáng màu cam ấm áp nháy mắt xua tan bóng tối trong phòng. Anh nheo mắt, sải bước đến mép giường nhìn vào bên trong.

Cô gái nhỏ cuộn tròn nằm nghiêng ở trên giường, chăn đắp ở ngang eo.

Chóp mũi cô đỏ bừng, đôi mắt cũng phiếm hồng, lông mi vừa dài vừa cong vẫn còn lấm lem những giọt nước mắt. Cô ngủ không sâu, chân mày nhíu chặt, thân hình gầy gò nhỏ bé đang run lên nức nở.

Cô mặc bộ quần áo cũ rộng thùng thình được mang theo từ nhà họ Ôn, da thịt lộ ra bên ngoài, dưới ánh đèn trở nên trắng nõn mịn màng.

Điều này càng khiến cho những vết thương đỏ hồng trên cánh tay cô trở nên rõ ràng.

Khoảnh khắc Chu Diệu nhìn thấy miệng vết thương, chân mày lập tức nhíu lại.

“Ôn Duyệt?” Anh thấp giọng gọi, kéo mùng ra, “Ôn Duyệt, tỉnh lại.”

“Ừm?”

Người trên giường phát ra tiếng kêu khe khẽ, lông mi run rẩy một chút, cố gắng mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp ẩm ướt tràn ngập hơi nước nhìn qua.

“Chu Diệu?” Giọng cô mơ hồ nhẹ nhàng, trong mắt còn mang theo chút buồn ngủ.

Chu Diệu theo bản năng hạ thấp giọng, “ừm” một tiếng hỏi: “Tay em làm sao vậy?”

Tay? Tay nào?

Ôn Duyệt vẫn còn ngơ ngác, cô đã khóc suốt cả ngày, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Bị đánh thức, đầu và đôi mắt đều cảm thấy không thoải mái, toàn thân đều đau nhức.

Cô cúi đầu nhìn xuống cánh tay mình, khi chạm đến vết thương, tất cả ký ức trở lại, đôi mắt ẩm ướt chớp chớp, nước mắt lạch cạch rơi xuống.

Ôn Duyệt khóc nức nở: “Chu Diệu, chân tôi đau quá.”

“Chân đau?” Chu Diệu có chút bối rối.

Không phải tay bị thương sao, có liên quan gì đến chân?

Tầm mắt anh di chuyển xuống, dừng lại trên đôi bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn nằm cạnh nhau.

Bàn chân của Ôn Duyệt cũng rất đẹp, không to bằng lòng bàn tay anh, ngón chân trắng nõn với những móng chân trắng hồng..

Ánh mắt Chu Diệu đảo quanh hai lần, cuối cùng dừng lại ở mắt cá chân của cô.

Nơi đó sưng lên một khối.

Chu Diệu nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”

Ôn Duyệt ngồi dậy, khóc nức nở, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, kể ngắn gọn toàn bộ câu chuyện, cô khóc thảm thiết đến nỗi bị nấc lên.

“Để tôi xem.” Chu Diệu mím môi thành một đường thẳng, ngược ánh sáng không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh. Anh nghiêng người về phía trước, đưa tay nắm lấy mắt cá chân bị thương của cô, “Chịu đựng một chút nhé.”

Ôn Duyệt nức nở, rất nghi hoặc.

Giây tiếp theo, cô hô “đau” một tiếng, nước mắt sắp ngừng lại rơi xuống: “Đau, đau quá a, anh mau buông ra……”

Ôn Duyệt giãy giụa muốn rút chân lại, nhưng sức lực của cô không bằng Chu Diệu, dễ dàng bị ấn trở lại.

“May mắn, không có bị thương đến xương cốt.”

Chu Diệu nói xong liền buông tay ra, Ôn Duyệt liền quấn chăn vào mình trốn đến phía chân giường, ánh mắt cảnh giác đỏ hoe mà nhìn anh.

Giống như một con thỏ nhỏ bị chấn kinh.

Chu Diệu bị bộ dáng này của cô chọc cười, cười khẽ, nhưng anh nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc của mình, trong lòng có chút chua xót không rõ nguyên nhân.

“Tôi đi lấy một ít rượu thuốc bôi lên cho em.”

Chu Diệu hít sâu một hơi, xoay người đi vào phòng cách vách, lấy ra một lọ rượu thuốc rồi quay lại.

Anh đổ rượu thuốc trong bình ra, xoa vào lòng bàn tay cho nóng lên, đi đến mép giường nghiêng đầu ý bảo Ôn Duyệt lại đây.

Ôn Duyệt mạnh mẽ lắc đầu: “Đau, tôi không muốn bôi.”

“Bôi một chút sẽ mau lành hơn, em muốn đau một lúc hay là đau mấy ngày?” Chu Diệu nhướng mày, thúc giục: “Ngoan nào, nghe lời, lại đây.”

Giọng nói khàn khàn mang theo chút sủng nịnh.

Tai Ôn Duyệt nghe có chút tê dại, bên tai nhiệt độ tăng lên.

Cô mím môi tủi thân do dự, hai tay chống trên giường di chuyển ra ngoài một chút: “Vậy..., vậy anh nhẹ một chút, thật sự rất đau.”

Chu Diệu nhẹ nhàng gật đầu: “Được, tôi sẽ nhẹ chút.”

Anh nghiêng người ngồi ở mép giường, một tay nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân Ôn Duyệt, một cái tay khác ấn vào chỗ sưng đỏ rồi xoa bóp.

Cảm giác đau đớn từ chỗ sưng to lập tức truyền đến, đôi mắt của Ôn Duyệt vốn đã sưng lên vì khóc lại khóc tiếp, cô đưa tay đẩy cánh tay Chu Diệu: “Đau, đau quá.”

Cánh tay Chu Diệu cứng ngắc, cô không thể đẩy được.

“Ráng chịu một chút.” Chu Diệu không d.a.o động, thậm chí còn tăng thêm lực đạo trong tay.

Ôn Duyệt khóc đến mức đầu cô có chút đau vì thiếu dưỡng khí, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trên mặt tràn đầy nước mắt, trông thật đáng thương.

Chu Diệu thở dài: “Vậy buổi tối em có ăn cơm không?”

“Không có.” Ôn Duyệt khóc nức nở, cô khóc cả một ngày, làm gì có tâm tư đi nấu cơm.

Chu Diệu đứng lên: “Có đói bụng không, tôi nấu mì cho em ăn nhé?”

Không hỏi còn không có cảm giác, vừa hỏi bụng Ôn Duyệt liền bắt đầu réo lên.

Cô có chút ngượng ngùng: “Đói.”

“Được, đợi chút.”

Chu Diệu xoay người ra khỏi phòng, không đầy một phút liền quay lại, trong tay cầm khăn lông ướt đưa cho Ôn Duyệt: “Lau mặt đi.”

Ôn Duyệt duỗi tay tiếp nhận: “Cảm ơn.”

Cô nói chuyện mang theo giọng mũi, mềm mại hơn so với ngày thường.

Chu Diệu không nói gì, chờ cô lau mặt xong lại mang theo khăn lông đi ra ngoài, thấm nước lạnh, vắt khô, mang vào để cô đắp lên mắt làm giảm bớt cảm giác đau nhức khó chịu.

Ôn Duyệt có chút cảm động.

Chu Diệu thật sự rất chu đáo.

Hôm nay cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Cảm xác bất lực và ủy khuất khi xuyên đến một thế giới xa lạ đồng thời bị kí.ch th.ích bộc phát, sau khi khóc xong, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều nhưng lại có chút xấu hổ.

Khóc thành như vậy, không cần soi gương cũng biết bộ dáng bây giờ của cô nhất định rất khó coi……

Ôn Duyệt dịch đến mép giường, nhắm hai mắt, đắp chiếc khăn lông đã thấm nước lạnh lên mắt, giảm bớt cảm giác châm chích đau nhức.

Trong phòng tràn ngập mùi rượu thuốc nồng nặc, hương vị có chút gay mũi, nhưng không khó chịu. Ý thức của cô chìm vào bóng tối, Ôn Duyệt không khống chế được những suy nghĩ miên man trong đầu mình, cô vừa nghĩ đến việc sau này sẽ tận lực không đi ra ngoài, vừa nghĩ cách để Chu Diệu trút giận thay cô.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 35: Chương 35



Chờ Chu Diệu bưng mì đã nấu xong trở lại, Ôn Duyệt lại quên mất chuyện cáo trạng. Cô muốn mang giày đi đến bên bàn ngồi nhưng bị ngăn lại.

Chu Diệu một tay bưng mì, một tay tùy ý kéo băng ghế tới mép giường, thoải mái ngồi xuống, cầm đũa khuấy sợi mì nóng hổi trong bát: “Tôi đút cho em.”

“A?” Ôn Duyệt sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Tay tôi không sao, có thể tự mình ăn.”

Chu Diệu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh rất bắt mắt: “Bát rất nóng. Hai ngày này, em cố gắng tránh việc đi lại, nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

Đôi mắt ẩm ướt của Ôn Duyệt chớp chớp: “Ừm.”

Cô không còn cố chấp nữa.

Chu Diệu là lần đầu tiên đút cho người khác ăn, động tác có chút không quen, trên mu bàn tay cầm đũa, gân xanh nhô lên rõ ràng.

Ôn Duyệt cũng là lần đầu tiên được một người đàn ông đút cho ăn, đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Chu Diệu một lúc.

Cô ăn rất chậm.

Cánh môi đỏ thắm của cô ăn vài sợi mì vào dường như không thể chứa thêm nữa, cô mím môi bắt đầu nhai chậm rãi, đôi má phồng lên chuyển động.

Trong lúc ăn mì, anh mơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi ướt át của cô nhẹ nhàng đảo qua đầu đũa.

Chu Diệu nhìn thấy đột nhiên liền có chút miệng đắng lưỡi khô, cơ bắp căng thẳng, tay cầm đũa hơi dùng sức.

“Ăn no rồi.” Ôn Duyệt chỉ ăn một bát nhỏ là không thể ăn nữa.

Chu Diệu nhìn mì trong bát còn dư lại hơn phân nửa, nhíu mày: “Ăn thêm chút nữa đi.”

Ôn Duyệt khuôn mặt nhỏ nhăn lại: “Thật sự ăn không nổi nữa.”

Chu Diệu chậc một tiếng, dùng đôi đũa gắp hai ba miếng đã giải quyết xong số mì còn dư lại.

Đôi mắt của Ôn Duyệt trừng lớn.

Đôi đũa đó cô đã dùng rồi!

Đây có được coi là…… Một nụ hôn gián tiếp không?

Thật ra Chu Diệu không nghĩ nhiều như vậy, ăn xong đứng dậy dặn dò cô: “Nghỉ ngơi cho tốt, quần áo ngày mai tôi sẽ giặt, cơm trưa và cơm chiều tôi sẽ nhờ bà nội Phương mang lại đây cho em, em cũng đừng đi vào phòng bếp.”

Ôn Duyệt ngoan ngoãn đồng ý: “Vậy anh phải giặt thật sạch nha, dùng xà phòng nhiều một chút sát kỹ vào, rồi giặt lại ba lần bằng nước sạch……”

Chu Diệu nghe có chút đau đầu, nhưng anh vẫn căng da đầu đồng ý.

“Đi ngủ sớm một chút.”

“Anh cũng vậy, ngủ ngon.”

Chu Diệu tắt đèn đóng cửa lại, lúc đứng dưới mái hiên, vẻ mặt trở nên âm trầm lạnh lùng.

-

Tại ký túc xá giáo viên tiểu học duy nhất ở huyện thành.

Ôn Hoa mỉm cười chào hỏi đồng nghiệp gặp ở trên đường rồi đi ra ngoài.

Sắc trời tờ mờ sáng, ánh sáng xám xịt làm cho đương phố trở nên tối tăm.

Bên ngoài trường học có hai cửa hàng bán đồ ăn sáng, nhưng Ôn Hoa cảm thấy hương vị của hai cửa hàng này không ngon bằng cửa hàng bên kia phố.

Hơn nữa gần đây trường học có một nữ giáo viên trẻ tuổi xinh đẹp mới tới, nghe nói gia thế rất tốt, cha công tác ở tòa thị chính, mẹ thì làm việc ở một tòa soạn báo, cô ấy là con một trong nhà.

Quan trọng nhất chính là, vị nữ giáo viên này cũng rất thích cửa hàng đồ ăn sáng ở con phố kia.

Ôn Hoa suy nghĩ sẽ mua hai phần và mang đến cho cô ấy.

Anh ta mãi mê suy nghĩ mà không chú ý đến tình hình xung quanh. Khi anh ta rẽ vào một ngã tư nào đó, đột nhiên có hai người từ con hẻm tối tăm bên cạnh lao ra, họ tròng chính xác bao tải trong tay lên đầu anh ta rồi kéo vào con hẻm nhỏ.

Bọn họ hành động rất nhanh, hơn nữa lúc này là sáng sớm, trên đường không có nhiều người, vì vậy không có ai nhìn thấy cảnh tượng này.

Trong lúc nhất thời Ôn Hoa không phản ứng kịp.

Chờ anh ta lấy lại tinh thần muốn kêu cứu, đã bị một quyền đánh vào trên bụng, kêu cứu biến thành hô đau, trực tiếp nằm liệt trên mặt đất r*n r*.

Tầm nhìn trước mắt bị bao tải che khuất, tối đen như mực.

Cảm xúc sợ hãi được phóng đại.

Ôn Hoa ôm bụng run rẩy hỏi: “Anh, các anh là ai? Tôi không trêu chọc các anh đúng không, các anh có phải tìm nhầm người rồi không……”

“Tôi tìm chính là anh, Ôn Hoa.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mạnh mẽ, có chút quen tai, giống như đã nghe qua ở đâu.

Người đàn ông nói xong những lời này, Ôn Hoa đã bị đạp mạnh hai cái.

Anh ta hét lên đau đớn, run rẩy nói: “Anh, các anh muốn làm gì? Ngàn sai vạn sai đều là tôi sai, tôi xin lỗi các anh ở đây được không? Các anh có chuyện gì từ từ nói, đừng, đừng xúc động a.”

Chu Diệu châm chọc nở nụ cười, nhìn chằm chằm thân ảnh nằm liệt trên mặt đất, ngồi xổm xuống, giơ tay không chút để ý vỗ vỗ đầu Ôn Hoa đang trùm trong bao tải: “Trở về nói cho mẹ anh, lần này chỉ là một cái cảnh cáo nho nhỏ, nếu lại có lần sau, để cho bà ta tự quyết định xem phải làm gì.”

Ôn Hoa trợn tròn mắt: “Tôi, mẹ tôi? Liên quan gì đến mẹ tôi?”

Anh ta không phải kẻ ngốc, suy nghĩ một chút liền hiểu.

Thì ra anh ta bị liên lụy bởi mẹ anh ta à??

Vậy các người đi mà tìm mẹ anh ta a, tìm anh ta làm gì!!!

Ôn Hoa có chút suy sụp.

Điều khiến anh ta càng đau lòng hơn là sau khi người đàn ông nói xong những lời này, anh ta đã bị đánh liên tục, không đánh vào mặt mà chủ yếu đánh vào cơ thể, chỗ nào đau thì đánh vào chỗ đó.

Chỗ bị đánh nhiều nhất chính là chân.

Ôn Hoa ngay từ đầu còn có thể xin tha, nhưng sau đó chỉ còn lại có tiếng r*n r*.

Cũng không biết là đã dừng đánh khi nào, chờ anh ta kịp phản ứng, thử mở bao tải trên đầu ra thì xung quanh đã sớm không có một bóng người.

Ôn Hoa nhe răng trợn mắt mà đứng dậy, khập khiễng đi ra khỏi con hẻm nhỏ, quay về trường học xin phép nghỉ bệnh.

Anh ta phải quay về hỏi một chút rốt cuộc mẹ anh ta đã làm gì!!!

Làm gì có ai hố con trai mình như vậy!?

“Anh, chúng ta đánh Ôn Hoa như vậy sẽ không có việc gì chứ?” Nhậm Nghiệp Lương nhìn Chu Diệu đang trầm mặt ở bên cạnh, lo lắng hỏi, sau đó nhớ lại vẻ mặt âm trầm lạnh lùng của anh khi họ gặp nhau sáng nay.

Lần cuối cùng anh ta nhìn thấy vẻ mặt này của Chu Diệu là khi bà nội Chu bị chú hai và chú ba nhà họ Chu làm tức giận đến mức vào bệnh viện.

Nhậm Nghiệp Lương nhớ rõ, Diệu ca chân trước vừa đưa bà nội Chu vào bệnh viện, sau lưng liền quay về thôn đem chú hai và chú ba nhà họ Chu đánh đến nửa tháng không xuống được giường.

Lần này lại là ai không có mắt? Không thể nào là chị dâu được phải không?

Nhậm Nghiệp Lương thử hỏi vài câu thăm dò mới biết được.

Tốt lắm, hóa ra là chị dâu bị bắt nạt.

Trách không được, đã lâu rồi anh ta không thấy Diệu ca tức giận như vậy.

Chu Diệu bình tĩnh nói: “Sẽ không.”
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 36: Chương 36



"Nếu Diệu ca đã nói không có việc gì thì nhất định sẽ không sao.” Phương Thạch Đào đặc biệt tin tưởng Chu Diệu, tức giận nói: “Bà già nhà họ Ôn đó thật quá đáng, sao có thể đối xử với chị dâu như vậy, cũng may là sườn núi đó không cao, nếu là cao một chút……”

Nhậm Nghiệp Lương bịt miệng Phương Thạch Đào lại: “Phi phi, nói cái gì vậy, chị dâu chúng ta phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Ai da Phương ngốc nghếch, nếu cậu còn nói thêm gì nữa, chờ lát nữa Diệu ca sẽ quay lại tiếp tục đánh Ôn Hoa, không thể nói thì không cần phải nói.

Phương Thạch Đào cũng phản ứng lại, gãi đầu xấu hổ giải thích: “Anh, em không có ý trù ẻo chị dâu đâu.”

Chu Diệu gật đầu: “Ừ, chú chỉ là đầu óc đơn giản.”

Phương Thạch Đào khờ khạo mà cười cười: “Bất quá chúng ta đánh Ôn Hoa có hiệu quả sao.”

Nhậm Nghiệp Lương: “Đương nhiên là có, cậu còn không biết Lý Hoa Hồng quan tâm đến tiền đồ của con trai mình đến mức nào sao? Đáng tiếc chúng ta phải vào thành phố, nếu không tôi thật muốn nhìn xem tiểu tử Ôn Hoa kia làm thế nào khóc lóc trở về tìm mẹ, ha ha ha.”

Phương Thạch Đào nghe Nhậm Nghiệp Lương nói, cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Chu Diệu lạnh mặt, vẻ mặt không thay đổi, lạnh lùng nói: “Đừng lãng phí thời gian, đi sớm về sớm.”

Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào lập tức ngậm miệng, theo sát phía sau.

-

Ôn Duyệt tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã sáng rồi.

Cô cảm thấy đôi mắt của mình không thích hợp, duỗi tay sờ sờ, thở dài.

Quả nhiên có chút sưng.

Ngày hôm qua khóc rất lâu, buổi tối cũng khóc, cho dù sau đó có chườm khăn lạnh cũng không có tác dụng gì, may mắn là không cần phải ra ngoài gặp người.

Ôn Duyệt nhìn mắt cá chân, vẫn còn sưng đỏ, hình như còn nghiêm trọng hơn một chút so với ngày hôm qua. Đau thì vẫn đau, nhưng không có đau như ngày hôm qua.

Cô đứng dậy mang giày, đỡ ghế chân nhảy đến trước bàn, thấy trên bàn có hai quả trứng luộc và một tờ giấy.

Trên tờ giấy có một dòng chữ được viết bằng bút chì: Tôi nấu cho e hai quả trứng gà, nhớ ăn. Nếu bác gái e đến tìm cứ trốn trong nhà đừng đi ra ngoài, trở về nói cho tôi biết, tôi sẽ giải quyết.

Chữ viết của Chu Diệu nhìn như rồng bay phượng múa, trông rất đẹp.

Ôn Duyệt đầu tiên là cảm khái một câu, sau đó lại có chút khẩn trương.

Cái gì, bác gái còn sẽ tới gây rắc rối?? Không phải là muốn tới đánh cô đi?

Cô cất tờ giấy đi, cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn trong sân không có ai mới mở cửa đỡ tường một chân nhảy đến phòng bếp.

Quần áo đã được giặt sạch phơi trên sào đồ ngoài sân, lúc này cũng gần khô rồi.

Ôn Duyệt rửa mặt xong nhảy qua kiểm tra một chút, mỗi một bộ quần áo đều tản ra mùi thơm của xà phòng, Chu Diệu xác thực đã làm theo những gì cô đã nói tối qua.

Rất tốt, cô vừa lòng gật đầu.

Ăn xong trứng luộc, Ôn Duyệt cầm bộ quần áo đã làm được một nửa tiếp tục làm tiếp, suy nghĩ, lại mang ghế trong phòng ra ngồi ở cửa, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài sân một cái.

Thời gian qua rất nhanh, chớp mắt liền đến giữa trưa.

Ôn Duyệt có chút mệt mỏi, đặt quần áo xuống đứng lên hoạt động gân cốt một chút, phát hiện ngoài sân có hai bóng dáng một lớn và một nhỏ.

Bà cụ với đôi mắt vẩn đục nhưng vẻ mặt hiền lành dẫn theo một cô bé ở ngoài sân, giương giọng kêu: “Vợ tiểu Diệu có ở nhà không? Bà là bà nội của Thạch Đào tới đưa cơm cho cháu.”

Ôn Duyệt vội vàng nhảy đi mở cửa, nhẹ nhàng nói: “Bà nội Phương mau vào đi.”

“Ôi chao!” Bà nội Phương cười ha hả đáp, nắm tay cô bé bên cạnh đi vào sân, đôi mắt vẩn đục nhìn về phía Ôn Duyệt, ôn hòa khen ngợi: “Cháu chính là vợ của tiểu Diệu à, ai nha, khuôn mặt nhỏ này thật xinh đẹp, chỉ là là quá gầy, sao lại gầy như vậy.”

Xuyên đến đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Ôn Duyệt gặp được một vị trưởng bối hiền lành lại hòa ái như vậy. Sau khi được khen ngợi cô có chút thụ sủng nhược kinh, đôi mắt xinh đẹp ẩm ướt lập tức cong thành hình lưỡi liềm.

“Cũng không biết cháu thích ăn gì, bà chỉ làm hai món ăn, khẳng định không ngon bằng cháu làm. Lần trước cháu kêu tiểu Diệu mang thịt kho tàu qua, mùi vị thật thơm ăn rất ngon, tiểu Diệu thật may mắn khi cưới được cháu.” Bà nội Phương cũng cười, nhìn càng hiền từ hơn.

Ôn Duyệt cười nói vui vẻ: “Nếu bà thích, lần sau cháu lại làm cho bà ăn.”

“Như vậy sao được, thịt rất đắt.” Bà nội Phương xua xua tay, đi theo Ôn Duyệt vào nhà, đặt giỏ tre dùng để đựng thức ăn lên bàn: “Mau tới ăn, chờ lát nữa đồ ăn lạnh ăn sẽ không ngon nữa.”

Nhìn đồ ăn trên bàn, Ôn Duyệt mỉm cười đồng ý: “Bà đã ăn chưa?”

Bà nội Phương: “Đã ăn rồi.”

Ôn Duyệt lại nhìn về phía cô bé vẫn luôn không nói chuyện, dịu dàng hỏi: “Em gái, em tên là gì?”

Cô bé trốn ở sau lưng bà nội Phương thò cái đầu nhỏ ra ngoài rụt rè nhìn cô.

Bà nội sờ đầu cô bé: “Chị đang nói chuyện với con đó.”

Cô bé nhỏ giọng: “Em tên Phương Lộ Lộ.”

“Phương Lộ Lộ? Tên thật là dễ nghe.” Ôn Duyệt cười khanh khách khen cô bé, “ em cũng thật đáng yêu, chờ chị một chút nha.”

Cô một chân nhảy đến phòng cách vách mở tủ bát ra, lấy ra kẹo sữa và bánh hạnh nhân lại nhảy trở về, đặt ở trước mặt cô bé: “Lộ Lộ, đến ăn kẹo.”

Bà nội Phương vội vàng từ chối: “Ai nha, cháu mau cất đi.”

Ôn Duyệt cười vô hại: “Không sao đâu, cháu cũng không thích ăn những thứ này lắm, để ở trong nhà lâu không dùng thì lãng phí lắm.”

Bà nội Phương từ chối vài lần không được, nên đành để cho cháu gái nhận lấy, bà chân thành nói: “Ai nha, vợ chồng son các cháu đều là người tốt, nhân hậu, mau ăn cơm nha.”

“Được.” Ôn Duyệt ngồi xuống, cầm đũa chậm rãi ăn cơm, sau đó cười nói: “Ăn ngon, có hương vị của gia đình.”

Bà nội Phương cười rất vui vẻ.

Bà ngồi xuống bên cạnh, tầm mắt dừng ở chiếc áo sơmi đã làm được phân nửa ở bên cạnh: “Đang làm áo, là làm cho tiểu Diệu sao?”

Ôn Duyệt gật đầu: “Đúng vậy ạ.”

“Cháu thật là giỏi, tiểu Diệu cưới được cô vợ tốt.” Người lớn tuổi thì tương đối dong dài, hơn nữa Ôn Duyệt vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe, tính tình lại tốt, bà nội Phương nói càng nhiều chút, lải nhải: “Tiểu Diệu là đứa trẻ tốt, là người duy nhất trong thôn không chê Thạch Đào, chịu dẫn thằng bé đi cùng. Đừng nhìn tiểu Diệu nói chuyện không dễ nghe, nhưng thằng bé rất tốt bụng, hai năm trước bà sinh bệnh vẫn là tiểu Diệu bỏ tiền ra mua thuốc……”
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 37: Chương 37



Ôn Duyệt vừa ăn cơm vừa nghe bà nội Phương nói những chuyện liên quan đến Chu Diệu.

Cô ăn rất chậm, rất chăm chú lắng nghe, đối với Chu Diệu dường như lại hiểu thêm nhiều chút, trong đầu không tự chủ được mà hiện ra hình ảnh anh lạnh mặt giúp mình bôi thuốc.

“Đúng vậy, anh ấy quả thật rất tốt bụng.” Ôn Duyệt phụ họa.

Trò chuyện một lát, chờ Ôn Duyệt ăn cơm xong, bà nội Phương dọn dẹp chén đũa, dẫn theo cháu gái về nhà.

Ăn cơm xong có chút buồn ngủ, Ôn Duyệt đóng cửa lại, lên giường ngủ trưa.

Bên kia, Ôn Hoa đi nhờ xe ba bánh trở về thôn.

Lúc này là đang là thời gian nghỉ trưa, mọi người mang theo nông cụ trở về nhà, bất ngờ nhìn thấy Ôn Hoa họ đều có chút sửng sốt. Đây là người nổi tiếng ở trong thôn, làm giáo viên ở trường tiểu học trong huyện thành, mọi người đều hâm mộ anh ta.

“Tiểu Hoa? Sao lại có thời gian rảnh trở về vậy?”

“Ai da này không phải Hoa tử sao, trở về thăm ba mẹ cậu à?”

“Chúng ta đã gần một tháng không gặp, có có rảnh thì tới nhà tôi ăn cơm nhé Hoa tử!”

“……”

Người trong thôn rất là nhiệt tình.

Ôn Hoa tươi cười có lệ gật gật đầu, cố gắng thả chậm tốc độ đi đường nhưng cơ bắp trên mặt vẫn không khống chế được khẽ co giật.

Chẳng bao lâu sau, anh ta đã về tới nhà mình dưới sự vây xem của mọi người.

Vừa về đến cửa nhà Ôn Hoa liền nghe được giọng nói lớn tiếng quen thuộc của mẹ mình, đang chửi mắng trên trời dưới đất, âm thanh sắc nhọn đến mức khiến cho màng nhĩ khó chịu.

Đáy mắt anh ta hiện lên một tia phiền chán, thở dài đẩy cửa đi vào: “Mẹ, ai lại chọc mẹ nữa, con từ xa đã nghe thấy tiếng của mẹ rồi”

“Hoa tử?!” Lý Hoa Hồng ngừng la mắng, đặt cây chổi trong tay xuống, vội vàng tươi cười chạy tới đón: “Trở về sao không nói trước với mẹ một tiếng, mẹ sẽ chuẩn bị đồ ăn mà con thích, ai da, bây giờ mẹ đi g.i.ế.c con gà mái già hầm canh cho con uống, bồi bổ thân thể, mẹ thấy con gầy đi rồi!”

Ôn Hoa tiện tay đóng cửa sân lại: “Không cần, con lần này trở về là có việc tìm mẹ.”

Lý Hoa Hồng nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Anh ta vừa định mở miệng nói, cánh cửa sân vừa mới đóng lại mở ra.

Ôn Quốc Cường khiêng nông cụ vào nhà, liếc mắt một cái nhìn thấy Ôn Hoa đứng ở giữa sân, sửng sốt, cười mở miệng: “Tiểu Hoa? Con về khi nào vậy?”

“Ba!” Nhìn thấy Ôn Quốc Cường, cảm xúc trên mặt Ôn Hoa chân thật hơn vài phần, rốt cuộc không nhịn được bực bội oán giận trong lòng nói: “Sáng nay con bị người ta trùm bao tải đánh!”

“Cái gì?? Mẹ kiếp, cái loại người độc ác gì vậy? Hoa tử con không có sao chứ, mau để cho mẹ nhìn xem, có bị thương chỗ nào không??” Lý Hoa Hồng mở to hai mắt, vội vàng bổ nhào vào trên người Ôn Hoa đánh giá từ trên xuống, trong miệng hùng hùng hổ hổ: “Ai đánh? Bà đây phải lôi mười tám đời tổ tông nhà nó ra mắng một lần!”

“Mẹ, mẹ còn nói, con bị đánh như vậy đều tại mẹ!” Ôn Hoa đẩy Lý Hoa Hồng đang nhào tới phía mình ra, càng nghĩ càng tức giận, hỏi bà ta: “Gần đây mẹ có phải hay không lại gây ra chuyện gì!?”

Lý Hoa Hồng ngơ ngác: “Mẹ có thể gây ra chuyện gì a, mẹ mỗi ngày đều ở nhà làm việc, cũng không có đi huyện thành a.”

Ôn Hoa nhíu mày: “Mẹ suy nghĩ kỹ lại đi.”

“Lúc đánh con, người nọ còn nói với con lần này chỉ là một cảnh cáo nhỏ, nếu lại có lần sau, sẽ để cho mẹ tự xem phải làm gì! Mẹ! Mẹ đừng có gây rắc rối cho con nữa, lúc này chỉ là bị thương ngoài da, nếu là lần sau……”

Lý Hoa Hồng thật bối rối.

Bà ta suy nghĩ rất lâu mà vẫn không nghĩ ra mình đã gây ra chuyện gì.

Bà ta ngoài làm việc thì chính là làm việc cả ngày, có thể đi đâu.... mà.... gây…… chuyện……?

Khoan đã!

Lý Hoa Hồng đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua đem Ôn Duyệt đ.â.m ngã xuống sườn dốc, sắc mặt thay đổi, từ chột dạ, đến đúng lý hợp tình rồi lại đến phẫn nộ.

Hai cha con Ôn Quốc Cường nhìn đến rõ ràng.

Vẻ mặt đang tươi cười của Ôn Quốc Cường lập tức sa sầm xuống, ông ta bỏ cuốc xuống, rửa tay, ngữ khí nhàn nhạt: “Vào nhà lại nói!”

Ba người vào nhà chính.

Ôn Hiểu Ngọc vẫn luôn ở trong phòng nghe được động tĩnh cũng đi ra, cô ta mỉm cười nhìn về phía Ôn Hoa, đáy mắt mang theo chút vui sướng khi người gặp họa: “Anh, anh về rồi à?”

Ôn Hoa liếc cô ta một cái, mặt không biểu tình mà trả lời.

Quan hệ của anh em Ôn gia cũng không tốt.

Cửa nhà chính đóng lại, Lý Hoa Hồng kể lại ngắn gọn chuyện xảy ra ngày hôm qua dưới ánh nhìn chăm chú của ba người. Giọng nói bà ta rất lớn, cũng không cảm thấy mình đã làm sai.

Nhưng mà sắc mặt Ôn Quốc Cường đã đen như đáy nồi.

“Lý Hoa Hồng! Trước khi làm việc gì, bà có thể dùng cái óc heo của mình suy nghĩ hậu quả được không? A? Tôi có phải đã nói với bà là sau này coi như không quen biết Ôn Duyệt, bảo bà đừng đi tìm con bé gây rắc rối, lời tôi nói có phải bà xem như gió thoảng bên tai? Hả?”

Ôn Quốc Cường hiếm khi tức giận như vậy, vừa rống giận vừa đưa tay đập mạnh vào cái bàn trước mặt, trừng mắt nhìn Lý Hoa Hồng: “Chu Diệu là dạng người gì bà còn không biết? Lần trước cậu ta tới đã nhắc nhở qua, bà còn đi tìm Ôn Duyệt gây rắc rối!”

“Đúng vậy, bà trút giận xong liền cảm thấy dễ chịu, vậy bà có nghĩ tới nếu Chu Diệu biết sẽ làm gì sao? Bảo bà nghe theo lời tôi bà không nghe, bây giờ tiểu Hoa bị đánh bà rất vui vẻ đi?”

Ôn Hoa: “??”

“Đợi chút, Ôn Duyệt và Chu Diệu là chuyện gì vậy?” Ôn Hoa còn không biết nội tình, nghe được có chút mơ hồ.

Ôn Quốc Cường nén giận đơn giản nói lại một lần.

Ôn Hoa lúc này mới hiểu rõ.

Tuy rằng cũng rất đau lòng một ngàn đồng kia, nhưng anh ta lại càng đau lòng chính mình bị đánh vô cớ, thở dài nhìn Lý Hoa Hồng nói: “Mẹ, chỉ một ngàn đồng mà thôi, về sau con nhất định có thể kiếm trở về cho mẹ, xin mẹ về sau đừng đi gây rối với Chu Diệu nữa!”

Lý Hoa Hồng ấm ức lại khó chịu: “Tại sao tất cả đều là lỗi của mẹ, Chu Diệu giữa ban ngày ban mặt đánh người, chúng ta không thể báo công an bắt nó sao?”

Ôn Hoa cười nhạo sự ngây thơ của Lý Hoa Hồng: “Mẹ, trước khi muốn bắt người thì mẹ phải có chứng cứ, lúc bọn họ đánh con là chọn một cái ngõ nhỏ không có ai, còn dùng bao tải trùm đầu lại, con có chứng cứ gì để chứng minh là anh ta đánh con?”

Lý Hoa Hồng ấp úng không nói nên lời, trong lòng có chút hối hận.

“Mẹ, nếu mẹ muốn sống tốt, thì tốt nhất là đừng đi trêu chọc Ôn Duyệt, miễn cho liên lụy đến con.” Ôn Hoa hạ giọng nói, “Trường học chúng con vừa mới tới một nữ giáo viên, nghe nói cha cô ấy làm việc ở tòa thị chính thành phố, mẹ là biên tập viên báo chí.”
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 38: Chương 38



“Cô ấy là con một trong nhà, hiện tại còn độc thân. Nếu hôm nay không bị người ta trùm bao tải, nói không chừng con đã có thể làm quen với cô ấy. Mẹ không thể giúp được con thì cũng đừng làm trở ngại con.”

Ôn Hoa oán giận.

Ôn Quốc Cường kinh ngạc: “Thật sự?”

Ôn Hoa gật đầu: “Đương nhiên là thật! Chính tai con nghe hiệu trưởng nói!”

Ôn Quốc Cường hít một hơi, trừng mắt nhìn Lý Hoa Hồng: “Nghe được không, tôi kêu bà bình tĩnh, bình tĩnh, nếu bà còn không nghe, làm chậm trễ tiền đồ của tiểu Hoa, tôi nhất định sẽ ly hôn với người đàn bà ngu xuẩn là bà!”

Trên gương mặt khắc nghiệt của Lý Hoa Hồng lộ ra vẻ ủy khuất, ăn nói khép nép mà xin lỗi: “Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, khẳng định không có lần sau! Vậy, vậy bây giờ phải làm sao?”

“Chỉ có thể lại tìm cơ hội khác.” Ôn Hoa thở dài.

Lý Hoa Hồng lại cười rộ lên, đôi mắt nhắm thành một đường thẳng: “Hoa tử nhà chúng ta đẹp trai như vậy, lại là học sinh trung cấp kỹ thuật, nhất định có thể thu phục được cô gái kia!”

Ôn Hoa không nói chuyện, nhưng vẻ mặt tự tin chứng tỏ anh ta đồng ý với những lời Lý Hoa Hồng nói.

Ôn Hiểu Ngọc ở một bên lạnh lùng nhìn, trong lòng liên tục cười nhạo.

Nếu cô là cô gái kia nhất định sẽ chướng mắt Ôn Hoa.

Đẹp trai thì có tác dụng gì, có thể làm đồ ăn hay là dùng làm tiền? Học sinh trung cấp kỹ thuật cũng không phải là sinh viên, hơn nữa lại là người nông thôn! Đàn ông trong thành phố c.h.ế.t hết thì mới có thể coi trọng anh ta?

Ôn Hiểu Ngọc bĩu môi, trong mắt hiện lên tia châm chọc.

Sau đó cô ta nghĩ đến Chu Diệu vì giúp Ôn Duyệt trút giận mà đi đánh Ôn Hoa, lại nghĩ đến những lời anh nói lần gặp mặt trước, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Ôn Duyệt nghỉ trưa một giờ.

Nắng bên ngoài hơi gay gắt nên cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ dưới bóng râm tiếp tục khâu vá.

Thời tiết rất tốt, mây trắng như những đóa kẹo bông gòn trôi chậm rãi trên bầu trời trong xanh. Thỉnh thoảng thổi qua hai trận gió, khiến hàng cây xanh trồng trước sân phát ra âm thanh xào xạc.

Giống như là một bức tranh màu nước rực rỡ, làm người xem cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.

Yên tĩnh và bình yên.

Khóe miệng Ôn Duyệt không tự chủ được nở nụ cười nhẹ.

“Ôn Duyệt.”

Giây tiếp theo, giọng nói của Lý Niệm Thu phá vỡ sự yên bình. Cô ấy đứng ở cửa sân vẫy tay, đi theo bên cạnh là Lý Tưởng Đông đang ôm sách vở trong lòng ngực.

Ôn Duyệt đôi mắt cong cong: “Hai người tới rồi, tớ đi lấy ghế cho hai người.”

Cô nói rồi đứng dậy buông quần áo trong tay xuống.

“Cậu ngồi đi để tớ tự lấy.” Lý Niệm Thu ngăn lại động tác của cô, tầm mắt nhìn về phía mắt cá chân bị thương, quan tâm hỏi: “Chân cậu thế nào rồi?”

Ôn Duyệt một lần nữa ngồi xuống, nói câu ghế ở trong phòng, cười đáp: “Không đau như ngày hôm qua, Chu Diệu nói không bị thương đến xương cốt, tối hôm qua còn giúp tớ bôi thuốc, có lẽ hai ngày nữa sẽ ổn thôi.”

Lý Niệm Thu giãn mày ra nói: “Vậy là tốt rồi.”

Chị em hai người ngồi xuống gần Ôn Duyệt.

Lý Niệm Thu: “Ôn Hoa hôm nay trở về nhà.”

Ôn Duyệt a mợt tiếng, ánh mắt mơ hồ trong chốc lát, sau đó nhanh chóng nhớ ra Ôn Hoa là anh họ của mình. Dừng một chút, hỏi: “Sao anh ta lại trở về?”

Người anh họ này sau khi làm giáo viên tiểu học ở huyện thành, ngoại trừ ngày lễ tết thì rất ít khi trỏ về.

Trên mặt Lý Niệm Thu hiện ra nụ cười nhỏ: “Nghe nói là bị người ta trùm bao tải đánh.”

Ôn Duyệt trừng lớn đôi mắt, trong con ngươi trong sáng lộ ra vẻ kinh ngạc, giống như con vẹt lặp lại một lần: “Hả? Bị người ta trùm bao tải đánh??”

“Đúng vậy.” Lý Niệm Thu gật đầu, “Chuyện này đã truyền khắp trong thôn rồi.”

Lúc này không có hoạt động giải trí nào khác, ăn dưa và buôn chuyện là trò tiêu khiển duy nhất của mọi người. Hơn nữa nhân vật chính lại là người nổi tiếng có tiền đồ trong thôn, vậy tại sao lại không truyền đi khắp nơi chứ?

Ôn Duyệt hít một hơi, không tự giác hạ giọng hỏi: “Bị ai đánh vậy? Có phải anh ta gây ra chuyện gì không?”

Lý Niệm Thu hai tay xòe ra: “Tình hình cụ thể cũng không rõ lắm, chỉ biết anh ta bị đánh.”

“Ôi.” Ôn Duyệt trên mặt lộ ra vẻ đáng tiếc, “Chuyện này là ai truyền ra vậy, tại sao lại không nói rõ ràng, làm cho người ta tò mò quá đi.”

Cô có chút tức giận, đôi mày lá liễu hơi nhăn lại. Bĩu môi, giọng điệu vô thức mang theo oán trách và làm nũng, thanh âm mềm như bông.

Lý Niệm Thu nhịn không được lại nhìn Ôn Duyệt mấy lần.

Người sau có vẻ như là một cô gái nhỏ được chiều chuộng, bởi vì không có được thứ mình muốn, mềm mại làm nũng như một đứa trẻ.

Cô ấy nhướng mày.

“Chắc là Ôn Hiểu Ngọc nói. Loại sự tình này bình thường người trong nhà sẽ giấu, huống chi Ôn Hoa lại là người c.h.ế.t vì sĩ diện? Anh ta sẽ không muốn bị người khác biết, vợ chồng bác cả cậu khẳng định sẽ không nói, người duy nhất không quan tâm đến thể diện của Ôn Hoa mà nói ra chỉ có Ôn Hiểu Ngọc.”

“Có lý.” Ôn Duyệt đồng tình.

Quan hệ giữa Ôn Hiểu Ngọc và Ôn Hoa vẫn luôn không tốt.

Trước đây Lý Hoa Hồng đã khiến nguyên chủ phải nghỉ học. Khi Ôn hoa biết anh ta cũng yêu câu cho Ôn Hiểu Ngọc cùng nhau nghỉ học, nói cái gì mà con gái đi học chính là lãng phí tiền bạc.

Nếu không phải Ôn Hiểu Ngọc quật cường không chịu nhượng bộ, cố gắng hết sức vẽ bánh cho Ôn Quốc Cường và Lý Hoa Hồng, đoán chừng lúc này, người ở nhà hỗ trợ làm việc chính là cô ta.

Ôn Hoa ghi hận Ôn Hiểu Ngọc dùng tài nguyên thuộc về anh ta.

Ôn Hiểu Ngọc căm hận Ôn Hoa thiếu chút nữa huỷ hoại tương lai của mình, hai người ghét nhau như chó với mèo.

Ôn Duyệt nhỏ giọng phàn nàn: “Hai người bọn họ đều không phải thứ gì tốt, tốt nhất là đánh nhau đi, chó cắn chó một miệng lông.”

Lý Niệm Thu nghe vậy cảm thấy buồn cười, gật đầu phụ họa: “Cậu nói đúng.”

Hai cô gái trò chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ.

Lý Niệm Thu nói rất nhiều chuyện bát quái trong thôn, Ôn Duyệt nghe được mùi ngon. Vốn là muốn vừa nghe vừa may áo, kết quả sau đó trực tiếp quên mất trong tay có cái gì, ngồi lắng nghe chăm chú.

“A? Thiệt hay giả, vậy Lý Qua Tử không biết chuyện này sao?” Ôn Duyệt trợn to đôi mắt xinh đẹp, hít một hơi kinh ngạc hỏi.

Lý Niệm Thu trêu chọc cô: “Sao có thể không biết. Ông ta đã dùng hết gia sản của mình để cưới người vợ này, biết bà ta ngoại tình cũng chỉ thể mắt nhắm mắt mở, làm sao lại có thể ly hôn được? Nghe nói có một lần ông ta về nhà còn vừa lúc bắt gặp được hai người quần áo không chỉnh tề ở trên giường.”
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 39: Chương 39



Ôn Duyệt: “Sau đó thì sao? Bọn họ có đánh nhau không?”

Lý Niệm Thu: “Lý Qua Tử làm sao có thể đánh thắng được? Nghe nói ông ta còn không có phản ứng gì, đi vào phòng bếp nấu nước cho vợ ông ta tắm rửa.”

Ôn Duyệt phát ra một tiếng kinh ngạc như chưa hiểu việc.

Lý Niệm Thu ở lại ước chừng một giờ sau đó liền dắt theo Lý Tưởng Đông trở về, nói tuần sau nghỉ sẽ tiếp tục tìm cô nói chuyện.

Ngày mai là thứ hai, cô ấy phải trở lại trường học.

Ôn Duyệt lưu luyến không rời mà đồng ý.

Lại phải chờ đến một tuần mới có thể nghe chuyện phiếm.

Trong trí nhớ của nguyên chủ không có chuyện phiếm, chỉ có ký ức bị bác gái sai làm việc. Trong cốt truyện gốc cũng không có, chỉ viết về nữ chính làm như thế nào đấu với thân thích cực phẩm, như thế nào nỗ lực rời đi thôn, như thế nào cùng nam chính nắm tay nhau phấn đấu trở thành phú bà.

Một! Chút! Chuyện! Vặt! Đều! Không! Có!

Ôn Duyệt bây giờ cảm thấy rất oán hận.

Cô đem quần áo trong tay ném vào trong phòng, đỡ tường một chân từng bước nhảy vào phòng Chu Diệu, lấy ra bột mì, lại nhảy vào phòng bếp.

Quá nhàm chán, chỉ có thể làm một ít đồ ăn để g.i.ế.c thời gian.

Làm bột, ủ bột, băm nhỏ nhân thịt, cán da bánh bao.

Ôn Duyệt cau mày tập trung, những chiếc bánh bao xinh xắn lần lượt xuất hiện trên tay cô.

Chờ bà nội Phương lại đây đưa cơm, cô đã làm được rất nhiều bánh bao.

Ôn Duyệt cười nói vui vẻ đi ra phòng bếp: “Bà nội Phương, cháu vừa mới làm bánh bao, chờ lát nữa bà mang mấy cái trở về nếm thử.”

Bà nội Phương xua tay muốn từ chối, lời nói còn chưa nói ra đã bị nuốt trở về.

“Nếu bà từ chối cháu sẽ buồn, cháu đặc biệt rất rất buồn, buồn đến muốn khóc.”

Bà nội Phương chưa bao giờ gặp qua đòn tấn công vô lại như thế này, chỉ có thể gật đầu đồng ý, lúc trở về trong giỏ tre có thêm tám cái bánh bao nhân thịt trắng nõn mềm mại.

“Thứ tốt thì vui vẻ đem cho người ngoài.” Lâm Phương âm dương quái khí mà mở miệng.

Ôn Duyệt quay đầu nhìn qua: “Thím hai cũng muốn?”

Lâm Phương sửng sốt hai giây, ánh mắt lóe lên, mở miệng muốn trả lời.

Ôn Duyệt cười tủm tỉm: “Vậy thím hai liền suy nghĩ đi.”

Lâm Phương: “?”

Cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt này!! Trêu chọc bà ta thú vị lắm đúng không?

Ôn Duyệt nhìn Lâm Phương cười, làm trò khóa lại cửa phòng bếp rồi đi vào nhà đóng cửa lại.

Lâm Phương tức giận đến mức vặn vẹo, trong miệng chửi bới: Đồ lỗ vốn c.h.ế.t tiệt, đồ phá của!!



Chu Diệu vốn cho rằng tối nay sẽ không có đồ ăn khuya, nhưng khi đi trên con đường nhỏ ven ruộng có thể nhìn thấy ánh sáng ấm áp màu cam phát ra từ phòng bếp nhà họ Chu.

Ánh sáng phản chiếu trong con ngươi đen thẫm của Chu Diệu. Lông mày anh giãn ra rồi nhăn lại, tăng tốc bước chân.

Đẩy cửa sân ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh đang ngồi ở cửa phòng bếp, trong tay cầm bánh bao gặm.

Đôi mắt trong veo xinh đẹp của cô còn sáng hơn cả bóng đèn trong phòng: “Chu Diệu, anh đã về rồi!”

Chu Diệu ừ một tiếng, nhướng mày: “Không phải đã kêu em nghỉ ngơi thật tốt? Chân còn đau không?”

“Còn đau một chút.” Ôn Duyệt vươn ngón tay trắng nõn khoa tay múa chân một chút, nhẹ giọng oán giận: “Tôi thực nhàm chán, hơn nữa cũng không phải là dùng chân nấu cơm…… Trong nồi còn có hai cái bánh bao, là tôi làm nha, anh tự lấy ăn đi.”

Ánh đèn màu cam ấm áp trong phòng bếp chiếu vào gương mặt trắng nõn của cô, làm cho đường nét và ngũ quan trên mặt cô trở nên dịu dàng và xinh đẹp. Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Chu Diệu cười, nụ cười rạng rỡ và tươi sáng.

Ánh mắt Chu Diệu hơi lập loè, bước nhanh vào phòng bếp rửa tay, sau đó mới mở nắp nồi lấy bánh bao thịt vẫn còn nóng cắn một miếng to.

Ôn Duyệt vẫn ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở cửa phòng bếp, cười tủm tỉm mà hỏi anh: “Thế nào, ăn ngon không?”

Chu Diệu ừ một tiếng.

Nụ cười của Ôn Duyệt vẫn chưa hề phai nhạt, cái miệng nhỏ ăn xong bánh bao trong tay, đứng lên một chân nhảy đi đánh răng.

Chu diệu ăn cũng rất nhanh, ăn xong liền nói: “Trở về phòng đi, tôi lại giúp em bôi thêm chút thuốc.”

Ôn Duyệt trên mặt tràn đầy kháng cự: “Không cần đâu, tôi cảm thấy đã khá hơn nhiều rồi.”

Chu Diệu không để ý tới sự kháng cự của cô, quay đầu đi lấy rượu thuốc.

Ôn Duyệt: “……”

Chờ Chu Diệu cầm bình rượu thuốc từ trong phòng ra tới, liền thấy Ôn Duyệt còn đứng ở cửa phòng bếp, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm anh, im lặng kháng nghị.

Anh hơi nhướng mày, giọng nói trầm thấp: “Nghe lời, nhanh lên chút.”

Giọng nói trầm và khàn của anh dịu dàng không thể giải thích được.

Ôn Duyệt có chút không chống cự được.

Cô do dự: “Nhưng rất đau.”

Chu Diệu: “Tôi sẽ nhẹ nhàng.”

Ôn Duyệt miễn cưỡng đồng ý: “…… Là anh nói nha.”

Lúc này cô mới đỡ tường một chân nhảy vào trong phòng, tóc được buộc sau đầu dần lỏng ra theo từng động tác nhảy của cô, vài sợi tóc rơi xuống bên tai.

Ôn Duyệt cởi giày ngồi ở mép giường, đặt cái chân bị thương của mình lên.

Ống quần rộng thùng thình cuốn lên tới đầu gối, lộ ra cẳng chân mảnh khảnh trắng nõn. Dưới ánh đèn, đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn hồng hồng.

Cô hơi nghiêng người về phía trước kiểm tra mắt cá chân sưng đỏ của mình, mái tóc lại rơi xuống, trông dịu dàng và xinh đẹp.

Chu Diệu đi theo vào, vừa vào liền nhìn thấy hình ảnh này.

Ánh mắt anh hơi tối lại, mím môi đi đến mép giường ngồi xổm xuống, bàn tay to ấm áp nắm lấy chân Ôn Duyệt đặt ở trên đùi mình.

Lúc bôi thuốc ngày hôm qua ngoại trừ đau thì không có cảm giác gì.

Nhưng bây giờ, khi Chu Diệu nắm chặt bàn chân vô, những vết chai mỏng trên lòng bàn tay nhẹ nhàng di chuyển, khiến cô có chút ngứa.

Người đàn ông mặc dù chỉ ngồi xổm, nhưng cảm giác áp bách cũng rất mạnh.

Ôn Duyệt có chút ngượng ngùng, rụt người lại.

Cô vừa cử động một chút, bàn tay to lớn đang giữ mắt cá chân của cô thoáng dùng một lực nhẹ kiềm lại.

Chu Diệu nhướng mi, không rõ ý tứ mà liếc nhìn cô một cái: “Đừng nhúc nhích.”

“Có chút ngứa.” Ôn Duyệt c*n m** d***, nhỏ giọng nói, cô cảm nhận được đột nhiên đùi người đàn ông căng chặt, lại động đậy mấy cái.

Chu Diệu lại tăng thêm lực đạo: “Không phải kêu em đừng nhúc nhích?”

Giọng điệu có chút hung dữ.

“Ngứa mà, anh hung dữ như vậy làm gì.” Ôn Duyệt khóe miệng cong xuống, cảm thấy rất ủy khuất.

Chu Diệu dứt khoát im lặng, đem rượu thuốc đổ vào lòng bàn tay ma xát cho nóng lên, sau đó đặt lên mắt cá chân sưng đỏ rồi dùng sức xoa ấn.
 
Back
Top Bottom