Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMVHZ8PReKV8zpNY5FmWx4oHOcIawEbzLs7IVeBapcxl_iYCzecOoPyNyeqEl3EEB4EuABKYowmQwcl6fuRnOwpeZVKhVMrgTjvCTjQeq9b1tmTj_IwyeQzUBSLHPD0HTFvOE8tDg7wnRFF_FEG3TLb=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Tác giả: Chiêu Huỳnh
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ôn Duyệt xuyên thành nữ phụ pháo hôi trong một quyển niên đại văn.

Nguyên chủ cùng nữ chính giống nhau đều là ăn nhờ ở đậu. Nữ chính có can đảm phản kháng, cuối cùng rời nông thôn lên thành phố lớn trở thành người thành đạt. Mà nguyên chủ nhu nhược không dũng khí, thay thế chị họ gả cho tên lưu manh chơi bời lêu lỏng cùng thôn. Một bên ghét bỏ lưu manh, một bên than trời trách đất, cuối cùng chết vì trầm cảm.

Ôn Duyệt xuyên đến là vào thời gian sau khi đã kết hôn, mở mắt liền nhìn thấy người chồng lưu manh của mình với gương mặt u ám, ánh mắt lạnh lùng, lời ít mà ý nhiều nói:

"Chúng ta chưa đăng ký kết hôn, cô có thể trở về bất cứ lúc nào, tôi sẽ không ngăn cản."

Như vậy sao được, cô về nhà có thể bị một nhà chị họ chỉnh chết.

Ôn Duyệt nhìn chằm chằm người đàn ông cao một mét tám mấy, bộ dáng tuấn tú, vai rộng, eo hẹp, chân dài, bình tĩnh nghĩ: Cuộc sống vẫn có thể chấp nhận được.

Trước tiên nhìn xem chồng cô có khả năng thay đổi hay không...​
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 1: Chương 1



Bên bờ, phía hạ lưu sông tập trung một nhóm người phụ nữ, vừa giặt đồ vừa nói chuyện bát quái, nói đủ thứ chuyện này chuyện kia, từng nhà đều có chuyện để nói.

Hôm nay đề tài nhân vật chính, là đôi vợ chồng trẻ trong thôn vừa mới kết hôn cách đây không lâu.

“Mọi người có nghe gì chưa? Tối hôm qua, tên nhóc nhà họ Chu đánh vợ đến nhập viện! Ôi trời, tạo nghiệt nha, vừa mới kết hôn đã như vậy, sau này biết sống thế nào đây. Tên nhóc nhà họ Chu kia chính là một người vô dụng, thật đáng thương cho nha đầu Ôn Duyệt.”

“Có gì mà đáng thương, không phải chính bản thân cô ta muốn gả qua đây? Theo tôi thấy là đáng bị đánh, cô ta thoạt nhìn không phải loại người tốt lành gì, lần trước còn làm con trai tôi mất mặt.”

“Nhưng đánh như vậy thì quá đáng, rõ ràng con trai bà nhìn chằm chằm vào Ôn Duyệt người ta, tôi ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng.”

“Bà lại nói bậy, xem tôi có xé nát miệng bà không ……”

“Sao, còn không cho người ta nói thật, tôi cứ nói đấy, bà có gan thì đánh tôi thử xem!”

Mắt nhìn mùi thuốc s.ú.n.g tỏa ra nồng nặc trong không khí, những người phụ nữ khác vội vàng tiến lên khuyên can.

Bên bờ sông, chỗ này vừa hay có thể nhìn thấy con đường lớn dẫn vào thôn, một số người phụ nữ có ánh mắt nhạy bén đã nhận ra hai hình bóng quen thuộc đang đi tới, lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người: “Mọi người xem, đó có phải là Chu Diệu và Ôn Duyệt không? Hai người bọn họ là từ bệnh viện trở về?”

Mọi người rất ăn ý mà dừng lại, quay đầu nhìn về hướng cửa thôn.

“Ồ, đúng là họ!”

“Nhìn Ôn Duyệt như vậy, hẳn là đánh cũng không quá tàn nhẫn, tốt xấu gì cũng còn có thể đi lại được. Không giống như cái cô nhà Hoa Quế kia, cả ngày bị đàn ông đánh đến không thể đứng dậy được.”

“Tên nhóc Chu gia sắc mặt thật xấu, liệu trở về có động thủ đánh vợ nữa không?”

“…… Nói không chừng, vẫn là đến khuyên nhủ một chút.”

Trong miệng thì nói là đến khuyên, nhưng không một ai dám đi lên mở miệng nói chuyện.

Chủ yếu là do vóc dáng cao lớn cộng thêm vẻ mặt u ám của Chu Diệu, khiến mọi người e dè.

Ở Hồng Sơn thôn, Chu Diệu nổi tiếng là người lưu manh, cả ngày chơi bời lêu lổng không làm việc, cùng với một đám người không đàng hoàng gây náo loạn, rắc rối khắp nơi.

Muốn trêu chọc hắn, không cần biết có phải họ hàng của hắn hay không, vung lên nắm đ.ấ.m lên liền đánh tới, thân thể này của đám phụ nữ, ai có thể chịu được một quyền.

Ôn Duyệt vừa vào thôn liền cảm nhận được không ít ánh mắt tập trung ở trên người, quay đầu nhìn, thấy một nhóm người phụ nữ ở phía xa một mực nhìn về bên này xì xào bàn tán. Điệu bộ này, theo miêu tả ở thời hiện đại, chính là đi ngang qua một con ch.ó mà mỗi bước đi đều thu hút sự chú ý và bàn tán.

Cô thu hồi tầm mắt, nhìn về đồng ruộng ở phía xa.

Ngày đầu hạ thời tiết không quá nóng, ánh nắng chiếu xuống đồng ruộng.

Gió nhẹ thổi qua, cây cối bên trong ruộng theo hướng gió hai bên trái phải đong đưa, tạo ra cảnh tượng tràn đầy sức sống.

Cảnh tượng này, đời trước chỉ xem được trên điện thoại di động.

Ôn Duyệt đôi mắt cong cong, tham lam mà hít thở không khí trong lành.

Sống lại một đời, cảm giác rất không tệ.

Ánh mắt chuyển hướng đến nam nhân cao lớn phía trước, Ôn Duyệt thả chậm bước chân, sắp xếp lại ký ức lộn xộn trong đầu.

Theo lý mà nói, cô đã chết.

Đi ra ngoài ăn cơm xui xẻo gặp phải khí ga bạo nổ, phạm vi tác động của vụ nổ có chút lớn, cả khu phố tràn ngập trong ngọn lửa, hỗn loạn không chịu nổi.

Lúc chạy trốn thì nhìn thấy một cô bé khoảng bốn, năm tuổi đang sợ hãi khóc lên, bên cạnh lại không có một người lớn nào, trên đỉnh đầu cô bé biển quảng cáo lung lay sắp sập, Ôn Duyệt chưa kịp suy nghĩ đã nhào tới đẩy cô bé ra, bản thân bị biển quảng cáo đập trúng, nháy mắt liền ngất xỉu.

Sống khẳng định là không nổi, không thể nói là hối hận, chẳng qua cảm thấy đáng tiếc.

Sớm biết đột nhiên phát sinh sự việc ngoài ý muốn như vậy, cô liền mua luôn chiếc áo khoác năm vạn đã nhìn trúng vào hai ngày trước.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 2: Chương 2



Mở mắt ra lần nữa, phát hiện bản thân đang nằm trong bệnh viện, trong đầu là đống tin tức lung tung rối loạn.

Chờ tiếp thu tin tức xong, Ôn Duyệt mới kịp phản ứng lại.

Thì ra là cô xuyên vào một quyển niên đại văn, trở thành nữ phụ pháo hôi, được dùng để so sánh phụ trợ cho nữ chính.

Nguyên chủ cùng nữ chính đều có cha mẹ mất sớm, được thân thích nuôi dưỡng, trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu. Tuy nhiên, những người thân thích này cũng không phải là người tốt đẹp gì, dù sao cũng không phải ruột thịt, đây chính là khó khăn mà cả hai phải đối mặt.

Nữ chính có can đảm phản kháng, không cúi đầu, không chịu thua, tuy rằng thường xuyên huyên náo đến gà bay chó sủa, nhưng cũng thành công bảo vệ thứ thuộc về chính mình, sau khi thi đậu đại học liền rời thôn, rất ít trở về, cuối cùng ở thành phố làm nên sự nghiệp.

Mà nguyên chủ nhát gan, yếu đuối, không có chủ kiến, bị một nhà Bác cả nắm gắt gao.

Sau khi ông bà mất, liền nghe theo lời Bác gái cả nghỉ học, cả ngày ở trong nhà làm việc, một tay ôm đồm tất cả việc lớn nhỏ, trong ngoài, giống như một người giúp việc miễn phí. Sau đó, nguyên chủ còn thay thế chị họ, gả cho đối tượng được đính hôn từ bé.

Đối tượng đính hôn của chị họ, ở trong thôn có tiếng là người lưu manh, cả ngày chơi bời lêu lổng không làm việc, cùng một nhóm người không đàng hoàng mỗi ngày lêu lổng bên ngoài. Nguyên chủ không muốn gả, nhưng cũng không dám phản kháng, cứ như vậy bị ép gả thay.

Sau khi gả qua, nguyên chủ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, oán trời trách đất, không tới hai mươi lăm tuổi liền hậm hực qua đời.

Tính tình nguyên chủ rất khó nói.

Càng khó nói chính là, sau khi Ôn Duyệt tỉnh không bao lâu, liền nhìn thấy người chồng lưu manh cầm ấm nước đi vào tới, vẻ mặt không kiên nhẫn, bực bội mà nhìn cô, ngữ khí lạnh lẽo:

“Hai chúng ta không có lãnh chứng, nếu không muốn sống cùng tôi, cô có thể trở về, không ai cản cô.”

Nói thật, Ôn Duyệt khi nhìn đến người chồng lưu manh, ánh mắt đầu tiên có chút kinh ngạc.

Ngoài dự đoán của cô, người đàn ông trước mặt rất đẹp trai. Mày kiếm, mắt sáng, dáng vẻ hiên ngang, đại khái cao tầm một mét tám mươi lăm, vai rộng, eo thon, chân dài. Ngay cả khi mặc một bộ quần áo xanh đậm đã cũ, trên áo còn có mảnh vá cũng không ảnh hưởng đến dáng vẻ đẹp trai của hắn.

Ngay cả lúc đen mặt nhíu mày nhìn qua bộ dáng cũng rất điển trai, cùng với bộ dạng cà lơ phất phơ lưu manh không giống nhau.

Một giây trước còn nghĩ sẽ ly hôn, Ôn Duyệt nhìn gương mặt chồng mình, bình tĩnh tự hỏi hai giây, nghĩ thầm cuộc sống này cũng có thể chấp nhận được.

Chủ yếu là nếu cô trở về nhà Bác cả, khẳng định sẽ c.h.ế.t thực thảm. Cô không có kinh nghiệm xử lý mấy người thân thích cực phẩm này, cũng sợ phiền toái.

Vì thế Ôn Duyệt nở nụ cười nhạt, nói với anh: “Tôi không có nghĩ sẽ cùng anh ly hôn.”

Anh nghe vậy cười lạnh một tiếng, gương mặt mang theo vài phần châm chọc, bộ dáng rõ ràng là không tin.

Không tin cũng bình thường.

Ôn Duyệt nhớ tới nguyên nhân khiến cô đến bệnh viện lần này.

Nguyên chủ bởi vì không muốn gả, hơn nữa người chồng lưu manh ở trong thôn danh tiếng không tốt, trong lòng không dễ chịu, không hài lòng với anh ta, cảm thấy bản thân mệnh khổ. Cô cũng không muốn nói chuyện với anh ta, mỗi ngày luôn ở trong phòng khóc.

Anh ta thật sự chịu không nổi mới nói hai câu, giọng điệu có chút hung dữ, dọa nguyên chủ trực tiếp hôn mê.

Không sai, dọa hôn mê.

Hiện tại đổi thành Ôn Duyệt, cô cảm thấy tốt nhất nên giải thích một chút, làm hòa hoãn quan hệ của hai người, đôi tay chống ở mép giường muốn ngồi dậy.

Chỉ là cô không có sức lực, nửa ngày cũng chưa ngồi dậy được.

Cuối cùng vẫn là anh nhìn không nổi nữa, đi về phía trước một bước, tay đỡ eo cô nhẹ nhàng đem người đỡ dậy.

Đông tác của anh không tính là ôn nhu, nhưng cũng không làm đau Ôn Duyệt, còn thuận tay cầm lấy gối đầu lót ở sau thắt lưng.

Ôn Duyệt thân mình cứng đờ, lại thực mau thả lỏng, mỉm cười dựa vào nói: “Cảm ơn.”

“Tôi không phải là không muốn sống chung với anh.” Cô nhìn chằm mắt anh, nghiêm túc mà nói, “Là Bác cả, bọn họ nói với tôi anh thích đánh người, anh cao lớn uy vũ như vậy, nếu là đánh người khẳng định rất đau, tôi sợ.”

Chu Diệu: “……”

Chu Diệu biểu tình như cũ không tốt lắm, gắt gỏng một tiếng, “Ông đây không đánh phụ nữ.”

Ôn Duyệt gật gật đầu: “Tôi biết, cho nên hiện tại không sợ.”

Chu Diệu lại “a” một tiếng, như cũ lạnh mặt, nhìn không ra biểu tình.

Ôn Duyệt cũng không để bụng anh có tin hay không, rũ mắt suy nghĩ sau này nên làm sao xử lý.

Không đợi cô nghĩ ra cái cớ thích hợp, một ly nước nóng hổi được đặt trong tay, còn một tay khác thì đang cầm bánh bao thịt nóng hầm hập.

Ôn Duyệt ngước mắt nhìn về phía Chu Diệu.

“Cô tính tiếp tục ở bệnh viện hay là về nhà.” Chu Diệu hỏi

“Bác sĩ nói cô cần phải bổ sung dinh dưỡng, bảo tôi đừng ngược đãi cô, hiện tại là xã hội mới, ngược đãi phạm pháp.”

Nói xong anh tựa hồ cảm thấy lời này rất có ý tứ, khóe môi nở nụ cười nhạt, chính là tươi cười nhìn có chút âm u.

“……”

Ôn Duyệt yên lặng ăn bánh bao thịt, lớp vỏ mềm xốp cùng nhân thịt heo tươi ngon, mỗi một miếng ăn vào như an ủi cho cái bụng đang réo lên vì đói của cô vậy.

Sau đó cô mơ hồ mà nói nên về nhà.

Chu Diệu không lên tiếng, quay đầu liền đi xử lý thủ tục xuất viện.

-

Ôn Duyệt đang nghiêm túc suy nghĩ, không chú ý tới dưới chân đường nhỏ càng thêm gập ghềnh, không cẩn thận dẫm hụt, cả người hướng phía đường mương mà đi, lại được người túm cánh tay kéo lại.

“Đôi mắt ở trên đỉnh đầu hả?” Âm thanh Chu Diệu từ đỉnh đầu truyền xuống, mang theo hai phần không kiên nhẫn.

Ôn Duyệt sợ tới mức trái tim đập bịch bịch, nương lực đạo của anh đứng vững.

Vốn dĩ thân thể cô không quá thoải mái, lại bị dọa như vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cánh môi không có nửa điểm huyết sắc, nhìn gầy yếu lại đáng thương.

“Cảm ơn.” Cô không để ý ngữ khí của Chu Diệu, nhẹ nhàng vỗ ngực, nhẹ nhàng nói: “May mắn là có anh ở đây, bằng không tôi khẳng định ngã thực thảm, anh thật tốt.”

Chu diệu nhấp môi buông tay ra, ngữ khí so vừa rồi tốt hơn một chút: “Nhìn đường.”

Ôn Duyệt đôi mắt cong cong, ừ một tiếng.

Hai người tiếp tục đi trên con đường nhỏ gập ghềnh, bất quá lần này Chu Diệu bước chân thả chậm rất nhiều.

Chu gia ở gần cuối thôn, đi thêm bảy tám phút nữa mới đến.

Ôn Duyệt xa xa liền nhìn thấy một căn nhà bằng gạch đất.

Ngôi nhà hai phòng ở bên trái làm từ gạch xanh, cùng với căn nhà gạch đất bên cạnh tạo nên sự tương phản đáng chú ý. Trước cổng nhà, có hai cây lê và một cây đào. Phía sau nhà còn có một cây sơn trà cao hơn cả mái nhà.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 3: Chương 3



Cửa sân khẽ mở, Chu Diệu tiện tay đẩy cửa ra.

Ôn Duyệt đi theo sau bước vào, ánh mắt cẩn thận mà đánh giá sân nhà.

Sân nhà rất lớn.

Trên mặt đất còn lưu lại dấu vết phân gia cầm, cách đó không xa có hai giàn phơi quần áo, phía dưới mái hiên treo mấy xâu tỏi và bắp ngô.

Bên tay phải có gian nhà nhìn thấp hơn một chút, có lẽ là nhà bếp, nhà bếp nằm gần chuồng gà, phía sau là chuồng lợn được bao quanh bằng hàng rào.

Bên tai thỉnh thoảng nghe thấy tiếng kêu của gia súc, kèm theo một mùi khó ngửi xông thẳng vào mũi.

Nhà gạch xanh bên trái trông không có nhiều đồ vật, chỉ có một căn nhà bếp nhỏ cũng làm từ gạch xanh.

Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi nhìn thấy hoàn cảnh như vậy, Ôn Duyệt vẫn là có chút khiếp sợ, đứng ở cửa sân, cảm thấy bất an không có chỗ đặt chân.

Trời ạ, hoàn cảnh này cũng quá kém đi.

“Thất thần làm gì, mau vào.” Chu Diệu quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Ôn Duyệt hít sâu một hơi, thấy c.h.ế.t không sờn mà bước vào, nhấc chân nín thở bước nhanh qua sân nhà tràn đầy phân gia cầm, đạp lên bậc thang dưới mái hiên.

Chu Diệu đứng ở trước cửa phònh gạch xanh, móc ra chìa khóa mở cửa đi vào trong.

Ôn Duyệt hơi hơi nghiêng đầu nhìn vào bên trong.

Dựa vào tường là cái giá giường treo màn chắn muỗi, trên giường chăn gối lộn xộn đoàn thành một đoàn, màn chắn muỗi trắng pha xám, thoạt nhìn không quá sạch sẽ, giường này thoạt nhìn mang đậm nét niên đại mà cô chỉ thấy qua trong ti vi.

Bên cạnh còn có một tủ quần áo kiểu cũ màu xanh, chính giữa có một tấm gương. Bên dưới cửa sổ đặt bàn đọc sách, trên bàn là đủ thứ đồ vật linh tinh.

Ở giữa là một cái bàn gỗ hình vuông hơi nhỏ, xem ra là dùng để ăn cơm.

Ôn Duyệt đứng ở cửa, chậm rãi di chuyển ánh mắt nhìn từ chỗ này sang chỗ khác trong phòng.

Điều kiện của niên đại này, thật sự khó khăn.

Bây giờ, cô cũng không biết, bản thân được sống lại một kiếp là may mắn hay xui xẻo.

Ngoài sân truyền tới tiếng nói chuyện.

Hai người phụ nữ bưng chậu gỗ nói nói cười cười đu vào sân, thấy Ôn Duyệt đứng ở dưới mái hiên ngẩn người.

Người phụ nữ mặc đồ trắng nhận ra đầu tiên, đu đến sào phơi đồ, vừa đi vừa cười, giọng rất lớn: “Là vợ Chu Diệu à, nhanh như vậy đã về rồi, bác sĩ nói như thế nào? Này Chu Diệu cũng thật là, có gì mà không thể nói chuyện với nhau một cách tốt đẹp, động thủ làm gì.”

“Cô tốt xấu cũng là vợ hắn, vừa mới gả qua liền động thủ đánh người cũng quá không nên! Hơn nữa Chu Diệu tính tình cứng đầu, cô……”

“Ai đứng ở cửa?” Chu Diệu từ trong phòng đi ra, đứng ở bên cạnh Ôn Duyệt, so với cô cao hơn một cái đầu, rất có cảm giác áp bách.

Anh quét mắt nhìn người phụ nữ vừa mới nói chuyện, cái gì cũng chưa nói, cổ họng giống như là bị bóp chặt, những lời chưa nói xong đành nuốt ngược vào không dám thốt ra.

Biểu cảm người phụ nữ ngượng ngùng, khí thế nháy mắt yếu đi, giọng nói cũng không còn lớn như trước: “Chu Diệu cũng đã trở về.”

Tốc độ phơi quần áo của bà ta nhanh hơn nhiều, nếu nhìn kỹ, cánh môi tựa hồ đang run run.

Còn người phụ kia, thở mạnh một chút cũng không dám.

Ôn Duyệt không chú ý tới biểu tình của hai người, chỉ là nghĩ giúp Chu Diệu giải thích một chút, cong cong đôi mắt, cười nhẹ nhàng nói:

“Các người hiểu lầm rồi, Chu Diệu không có đánh tôi, bác sĩ nói tôi ngất xỉu là bởi vì không đủ dinh dưỡng, hắn sáng nay còn mua cho tôi hai cái bánh bao thịt, để cho tôi bổ sung dinh dưỡng.”

Cô nói nhỏ nhẹ, còn từ trong túi móc ra bánh bao thịt còn chưa ăn xong.

Bánh bao thịt to bằng nắm tay, ăn một cái đã no rồi.

Dư lại cái kia, Ôn Duyệt vốn định đưa cho Chu Diệu, nhưng anh nói đã ăn rồi, cho nên cô liền bỏ vào túi quần áo mang về, suy nghĩ giữa trưa sẽ hâm nóng lại ăn.

Ôn Duyệt biết niên đại này lương thực rất khan hiếm, không dám lãng phí.

“Ha hả, phải không.” Người phụ nữ xấu hổ mà cười cười, nội tâm nhịn không được mắng một hồi.

Sớm không nói muộn không nói cố tình lúc này nói, trông cô ta cũng không phải người ngốc, quả nhiên vợ Chu Diệu cùng với hắn giống nhau, đều không phải thứ gì tốt!

Bà ta nhịn không được, lại mở miệng âm dương quái khí nói một câu: “Thật là có tiền, còn mua bánh bao thịt ăn, tôi cũng chưa bao giờ được ăn thử bánh bao thịt bên ngoài bán có mùi vị gì.”

Ôn Duyệt không nghe ra được ý tứ trong lời nói của đối phương, nghe vậy biểu cảm thành khẩn nói: “Hương vị không tồi, cô có thể mua một cái về nếm thử.”

Hơn nữa bánh bao thịt ở niên đại so với đời sau thật sự ngon hơn nhiều.

Lâm Phương cười gượng hai tiếng, “Tôi làm gì có phúc như hai người, muốn ăn gì là có thể ăn.”

“Biết chính mình không có phúc thì im miệng lại.” Lúc này nói chuyện chính là Chu Diệu, ngữ khí hắn thật bình tĩnh, liếc mắt nhìn Lâm Phương một cái.

Lâm Phương ngậm miệng lại, phơi xong quần áo liền đem chậu gỗ đặt ở dưới mái hiên, xoay người về phòng đóng “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Còn người phụ nữ kia cũng nhanh chóng rời đi.

Ôn Duyệt hậu tri bất giác mà nhìn về phía Chu Diệu: “…… Quan hệ của các người không tốt?”

Chu Diệu lười phản ứng đến cô, móc chìa khóa mở cửa phòng bếp đi vào bên trong.

Ôn Duyệt cảm thấy đứng ở nơi này quá xấu hổ, liền bước nhanh đi theo.

Không gian phòng bếp không phải rất lớn, đập vào mắt là một cái bếp lò đất từng nhìn thấy trong ti vi, trên bếp lò có hai cái nồi. Trước chỗ nhóm lửa là một cái ghế nhỏ, phía sau ghế là một vài bó cỏ khô cùng với củi.

Dựa vào tường là một tấm gỗ nhỏ dùng để xắt thức ăn, trên vách tường treo nồi và đũa, bàn nhỏ bên cạnh thì được dùng để chén. Còn có một cái gian phòng nhỏ, không biết là dùng để làm gì…

Ôn Duyệt quét mắt nhìn qua phòng bếp, Chu Diệu đã cầm d.a.o phay đứng ở trước tấm gỗ nhỏ thuần thục mà xắt thịt khối. Anh rũ mắt, lông mi vừa dài vừa dày rũ xuống tạo thành một bóng râm, môi mím chặt thành đường thẳng, mày nhăn lại, nghiêm túc lại không kiên nhẫn.

Khi xắt rau, cơ bắp trên cánh tay nổi lên, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng rất có cảm giác mạnh mẽ.

“Anh đang nấu cơm?” Cô hơi hơi trừng lớn đôi mắt.

“Không có.” Chu Diệu cũng không ngẩng đầu lên, ngữ khí nhàn nhạt: “Tôi đang khắc hoa.”

Ôn Duyệt nghe ra được sự mỉa mai của anh.

Cô nhớ lại, sau khi gả qua đây đều là Chu Diệu nấu cơm, mà nguyên chủ luôn ở trong phòng khóc, thuận tiện chờ đồ ăn dọn lên bàn, một bên ăn một bên khóc.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 4: Chương 4



Nhưng sau đó lại nhớ đến hương vị đồ ăn.

…… Ực.

“Nếu không để tôi làm đi?” Ôŋ Duyệt nhắm mắt, có chút không muốn đối mặt.

Chu Diệu nấu cơm khá tốt, nhưng lại không thể ăn.

Nguyên chủ có thể ăn được, còn cô thì không, miệng cô tương đối kén chọn.

“?”

Chu Diệu nâng mí mắt nhìn qua, nhìn chằm chằm cô hai giây, ném xuống một câu “được”, nhanh chóng đem thịt còn thừa trong tay cắt xong, dứt khoát lưu loát mà buông d.a.o quay đầu đi nhóm lửa.

Động tác giống như gấp không chờ nổi.

Ôŋ Duyệt nhìn mấy thứ đồ ăn trên thớt, cân nhắc làm món ớt xanh xào thịt, khoai tây sợi và đậu hủ Ma Bà.

Đang muốn đi rửa rau, liền nghe Chu Diệu giọng điệu lười biếng nói: “Đúng rồi, cơm còn chưa nấu, cô đi nấu cơm đi.”

Sai sử rất thuận tay.

Ôn Duyệt “a” một tiếng, nháy mắt mềm giọng nói: “Tôi không biết nấu cơm.”

Nấu cơm bằng bếp lò đất, cô không biết làm.

“Biết xào rau nhưng không biết nấu cơm?” Chu Diệu nhướng mày, ngữ khí lành lạnh, vẻ mặt biểu lộ cô đừng có làm tôi cười.

Ôŋ Duyệt khẽ cắn môi: “Anh làm mẫu một lần, tôi sẽ học.”

“... Được.”

Chu Diệu tiện tay ném củi gỗ qua bên cạnh, đứng dậy đi đến lu gạo, lấy nắp ra, khom lưng cầm lấy chén múc một chén gạo sau đó bỏ vào nồi.

Ôŋ Duyệt cảm thấy không thích hợp, hỏi một câu: “Anh không vo gạo?”

Chu Diệu không sao cả: “Yên tâm, ăn không chết.”

“Không được, nhất định phải vo gạo.” Ôŋ Duyệt không chịu được, điều kiện kém có thể chịu đựng, nhưng không vệ sinh thật sự có chút chịu không nổi. Cô đánh bạo nắm chặt lấy cổ tay Chu Diệu, đối diện với ánh mắt u ám của Chu Diệu cô nói: “Không sạch sẽ ăn vào sẽ dễ sinh bệnh.”

“Anh cũng biết thân thể của tôi kém, đến lúc đó sinh bệnh lại phải vào bệnh viện.”

Chu Diệu chịu đựng, trầm giọng không kiên nhẫn nói: “Được, được, vo gạo, vo gạo, cưới phải cô vợ như cô thật là phiền phức.” Anh nhíu mày xoay người đem gạo bỏ vào trong chậu, có lệ mà múc nước vo gạo hai lần.

Vừa định đem gạo bỏ vào trong nồi, Ôn Duyệt ở bên cạnh lại múc một gáo nước, không tiếng động mà nhìn chằm chằm anh, quật cường đến chết.

Chu Diệu nhận mệnh, lại vo gạo thêm hai lần, đến cuối cùng, cả người không kiên nhẫn tới cực điểm, quanh người tràn ngập sự bực bội, phảng phất một chút thì sẽ nổ tung.

Anh cố nén tức giận vo sạch gạo ném vào trong nồi, lại đổ nước vào, lấy nắp nồi treo ở trên móc xuống, liếc xéo cô gái đang nghiêm túc đứng xem ở bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Hiểu chưa?”

“Chỉ cần làm như vậy?” Ôn Duyệt có chút kinh ngạc.

Chu Diệu: “Đúng, cứ như vậy.”

Cũng rất đơn giản.

“Tôi hiểu rồi.” Ôn Duyệt gật gật đầu, nhìn Chu Diệu mỉm cười ngọt ngào, một chút cũng không thèm để ý khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Cô vừa mới xuyên qua, không quen thuộc nơi này, chỉ có người đàn ông trước mắt là có thể miễn cưỡng dựa vào một chút, tính tình không tốt cũng không sao, cứ coi là một cấp trên phiền phức cố gắng tránh gây xung đột là được. Rốt cuộc trong trí nhớ của nguyên chủ, một nhà Bác cả lại càng khó đối phó hơn.

Nếu cô bị đưa trở về, cho dù không c.h.ế.t cũng rớt mất một lớp da.

Ôn Duyệt tự tẩy não cho chính mình, cười càng thêm ngọt, ôn hòa nói: “Cảm ơn anh đã dạy cho tôi.”

Khóe miệng cô có má lúm đồng tiền, lúc cười rộ lên má lúm đồng tiền liền xuất hiện, vừa xinh đẹp lại vô hại không hề lực công kích.

Chu Diệu cười lạnh một tiếng, quay người trở về ngồi trên ghế.

Một cái ghế nhỏ như vậy, anh cao gần 1m9 ngồi xuống rõ ràng có chút thiệt thòi. Chân dài không có chỗ để, liền mở rộng hai đầu gối chân cách nhau một khoảng, khuỷu tay chống ở trên đùi mà nhóm lửa, đem cỏ khô bỏ vào miệng bếp.

Ánh lửa trong bếp phản chiếu lên khuôn mặt, nhiệt độ tăng lên, hơi nóng.

Chu Diệu cuốn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, chiếc áo lót màu trắng bên trong được cơ n.g.ự.c căng ra hiện lên hình dáng rõ ràng.

Anh thêm củi vào bếp từ từ, ánh mắt ngẫu nhiên liếc nhìn bóng dáng nhỏ xinh trong phòng bếp.

Giải quyết xong vấn đề cơm, Ôn Duyệt bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.

Cô rửa sạch thịt mà Chu Diệu cắt lúc nãy một lần nữa, rửa rất chậm rất cẩn thận, lại rửa sạch khoai tây cùng đậu hủ hai lần, cắt thành sợi và miếng.

Gia vị trên bếp vẫn đầy đủ.

Khi chảo nóng, Ôn Duyệt cho dầu vào chảo, bỏ gừng và tỏi đã cắt vào, sau khi có mùi thơm thì cho thịt vào rồi dùng xẻng đảo đều. Mùi thịt nháy mắt bay ra, toàn bộ phòng bếp tràn ngập mùi thơm hấp dẫn.

Chu Diệu ngồi ở trước miệng bếp thêm củi ngước mắt nhìn về phía Ôn Duyệt, rũ mắt xuống, rồi lại nhìn lên, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Thật không ngờ, mùi vị này khá ổn, xem ra cưới cô vợ này cũng không phải là xấu.

Ôn Duyệt không chú ý đến ánh mắt của Chu Diệu.

Cô là một trạch nữ, lúc không làm việc, cô thích làm đồ thủ công hoặc tự học nấu ăn. Khi học xong thì mời bạn thân đến nhà ăn cơm, nhìn họ ăn đến no căng bụng cô cảm giác rất có thành tựu.

Cho nên kỹ năng nấu ăn của cô rất tốt.

Hơi nóng trắng xóa từ bếp theo ống khói bay ra ngoài.

Nhiệt độ phòng bếp đang rất cao, trên cái trán trắng nõn của Ôn Duyệt bắt đầu tỏa ra những giọt mồ hôi nhỏ li ti. Bên tai, những sợi tóc ướt nhẹp dán ở trên mặt có hơi ngứa, cô vén tóc ra phía sau tai, biểu tình chuyên chú, đem những sợi khoai tây cuối cùng cho vào đĩa.

Sau đó, cô mở nắp nồi cơm lên, đợi hơi nước tản ra, nhìn vào bên trong, cơm trong nồi cũng đã chín.

“Có thể ăn cơm rồi.” Ôn Duyệt dùng mu bàn tay lau mồ hôi.

Chu Diệu phản ứng thực mau, đứng dậy bưng đồ ăn trên bệ bếp đi vào trong phòng, ngửi hương thơm bay ra, bước chân càng nhanh hơn.

Chân anh dài, phòng bếp lại nhỏ, hai ba bước đã đi ra ngoài.

Còn lại món đậu hủ Ma Bà, Ôn Duyệt lấy tô múc cơm, bưng cơm cùng đồ ăn từ từ bước ra ngoài.

Trong sân có thêm vài người, hai người đàn ông trung niên có ngoại hình tương tự nhau và một người thanh niên đứng rửa tay ở cửa phòng bếp, nghe tiến động họ quay đầu nhìn qua.

Ôn Duyệt cũng nhìn bọn họ, bước chân dừng lại, thông tin về thân phận của bọn họ tự động hiện ra trong đầu cô.

Người hơi đen là chú hai Chu Giang Hải, người cao một chút là chú ba Chu Thanh Sơn, thanh niên còn lại là con trai lớn của Chu Giang Hải tên Chu Quang Tông.

Không có ai mở miệng nói chuyện, ba người đàn ông đều đang nhìn vào đĩa đồ ăn trên tay của Ôn Duyệt. Ở chung một cái sân, phòng bếp bay ra mùi thơm như vậy không thể không để ý, đi làm cả một buổi sáng, bụng lại đang đói, ngửi được mùi thơm này bụng càng kêu gào dữ dội.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 5: Chương 5



Đồ ăn này nhìn thật ngon, thật muốn nếm thử.

Chu Thanh Sơn không biết Chu Ɗiệu cũng ở nhà, liếc mắt nhìn thật kỹ cô cháu dâu này, ho nhẹ hai tiếng, dùng giọng điệu trưởng bối mà nói chuyện: “Chuẩn bị ăn cơm hả? Bác sĩ nói như thế nào, con không có việc gì chứ? Chờ tiểu Diệu trở về, chú ba thay con nói hắn một……”

“Cô rất thích đứng ngoài cửa?” Chu Diệu thân hình cao lớn đứng ở cửa, cặp mắt hẹp dài sắc bén tùy ý quét mắt nhìn mấy người Chu Thanh Sơn, cảm giác áp bách cực mạnh.

Ôŋ Duyệt “a” một tiếng, lấy lại tinh thần nói không có, chạy nhanh vào nhà.

Chu Diệu xoay người trở vào nhà.

Vừa nhìn thấy Chu Diệu, Chu Thanh Sơn liền ngậm miệng lại, vẫy vẫy nước trên tay làm bộ như không có việc gì nhưng bước chân thực mau đi về phía phòng bếp.

Chu Quang Hải và Chu Quang Tông thấy vậy cũng theo sát sau đó.

Chu Thanh Sơn đi vào phòng liền chất vấn Lưu Thúy Thúy: “Thằng nhóc kia ở nhà sao bà không nói cho tôi một tiếng!?”

“Ông cũng không có hỏi tôi.” Đang xào rau Lưu Thúy Thúy sửng sốt một chút, lại nói: “Tên đó đưa vợ của hắn đi bệnh viện, vợ hắn trở về đương nhiên hắn cũng sẽ trở về, ông muốn làm gì?”

Chu Thanh Sơn phun một ngụm nước bọt, nói một tiếng xui xẻo, tức giận mà trả lời: “Không có gì, bà nấu cơm đi!”

Ông ta nói xong nhìn đồ ăn trong nồi.

Từng miếng lớn cải trắng xào chung với ớt xanh, chỉ có một chút dầu, so với món đậu hủ Ma Bà mùi vị đậm đà nhìn thấy lúc nãy, đồ ăn nhà mình giống như đồ ăn cho heo vậy, nhìn liền không muốn ăn.

“Bà không thể cho thêm chút dầu à?” Chu Thanh Sơn hơi ghét bỏ.

Lưu Thúy Thúy mắt trợn trắng: “Dầu không tốn tiền hả? Trong nhà có được mấy đồng tiền?”

Lâm Phương ở bên cạnh phụ họa nói: “Đúng vậy, chú Ba, chú cho rằng chúng ta có cha giàu có giống thằng nhóc kia à? Chúng tôi không có hào phóng như hắn, xào một nồi đồ ăn hết nửa chai dầu!”

“Thằng nhóc kia thật tốt số, cũng không biết anh tôi rốt cuộc để lại cho hắn bao nhiêu tiền.” Chu Thanh Sơn tức giận bất bình, sau đó lại nhớ tới cái gì, nhỏ giọng nói chuyện, “Ta nghe Ôn Quốc Cường nói con bé Ôn Duyệt kia tính tình mềm yếu, dễ bắt nạt, canh lúc thằng nhóc kia không có ở nhà, hai người làm tốt quan hệ với con bé đó một chút.”

Lưu Thúy Thúy không nói chuyện, động tác trong tay chậm lại, trong lòng suy nghĩ ý của chồng mình.

Lâm Phương thì không vui: “Tại sao phải cùng con bé đó tạo quan hệ tốt, nó xứng à!?”

“Chị dâu, tầm nhìn hẹp quá không tốt.” Chu Thanh Sơn nhếch miệng cười, “Thằng nhóc kia thường xuyên đi ra ngoài, chờ hắn không ở nhà, người lớn chúng ta hỏi mượn con bé vài thứ cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cần con bé đó không nói thì thằng nhóc kia cũng sẽ không biết.”

Không kiểm soát được Chu Diệu, không lẽ còn không kiểm soát được vợ hắn?

Lâm Phương đôi mắt lập tức khắc sáng ngời, nghĩ đến đồ vật trong nhà Chu Diệu trong lòng nóng lên, cười khen: “Vẫn là chú Ba thông minh, nhà tôi suốt ngày chỉ biết làm việc ngoài ruộng, không biết gì ngoài việc đó.”

Chu Giang Hải ở bên cạnh không hé răng.

Chu Thanh Sơn cười cười không nói chuyện, chờ cả nhà Lâm Phương đi ra khỏi phòng bếp, lại nhỏ giọng nói với vợ mình: “Bà thông minh một chút, đừng có làm chim đầu đàn, chỉ cần đi theo phúa sau chị dâu lấy một ít đồ là được, đừng quá mức.”

Lưu Thúy Thúy oán trách nói: “Tôi làm việc ông còn không yên tâm?”

Bà ta không có ngu như Lâm phương, làm gì cũng không suy xét đến hậu quả!

Ôn Duyệt không biết mình bị mấy người Chu Thanh Sơn tính kế, ngồi đối diện với Chu Diệu trên bàn ăn cơm. Nhìn thấy người đối diện cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị gắp đồ ăn, cô đột nhiên ngăn cản: “Từ từ, anh vừa rồi nhóm lửa nhưng chưa rửa tay phải không?”

“Rửa tay cái gì, phiền phức.” Chu Diệu đã cầm đũa gắp đồ ăn bỏ vào miệng. Có lẽ là do đồ ăn ngon và hợp khẩu vị của anh, mặt anh giản ra một chút, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn.

Bây giờ đến lượt Ôn Duyệt chau mày, “Không được, anh phải rửa tay, nếu không, trên tay sẽ có rất nhiều vi khuẩn, sẽ sinh bệnh.”

Đặc biệt là tay anh còn dơ như vậy! Trời ạ, này cũng thật không vệ sinh!

“Ông đây ăn như vậy 20 năm rồi cũng không sinh bệnh gì.” Chu Diệu ngước mắt liếc cô một cái, giọng điệu lạnh nhạt, “Đừng có nhiều chuyện nữa, mau ăn đi.”

Ôn Duyệt buông đũa xuống: “Anh không rửa tôi ăn không vô.”

Cô có bệnh thích sạch sẽ.

Xuyên đến niên đại này điều kiện kém có thể nhịn, nhưng vấn đề vệ sinh thật không nhịn nổi, giữ vệ sinh cũng không phải là việc khó khăn, chỉ mất một phút rửa tay chẳng lẽ không làm được?

“……”

“Ôn Duyệt, cô phải kiếm chuyện gây sự trong lòng mới dễ chịu phải không?” Chu Diệu trầm mặc hai giây dùng sức ném đũa lên bàn phát ra một tiếng “bang” lớn.

Đôi mắt hung ác của anh như hai con d.a.o nhỏ sắc bén cắt qua, anh trầm mặt, khuôn mặt lạnh lùng không kiên nhẫn, toát ra vẻ tức giận, giọng điệu âm u lớn tiếng nói: “Ông đây không đánh phụ nữ, nhưng cô cũng đừng có mà kiếm chuyện! Tôi là cưới vợ, chứ không phải tổ tông.”

Ôn Duyệt bị hoảng sợ, cơ thể nhỏ bé run lên, mắt mơ hồ đối mặt với Chu Diệu.

…… Cô kiếm chuyện lúc nào?

Chu Diệu thật sự rất tức giận, đột ngột đứng dậy, cái ghế sau lưng văng ra, cọ xát mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Anh từ trên cao nhìn xuống Ôn Duyệt, nói chuyện một chút cũng không khách khí: “Lúc trước là Bác cả cô muốn cô gả qua đây, tôi cũng đã hỏi cô, cô nói cô đồng ý.”

“Gả qua đây mới hai ngày, mỗi ngày ở trong phòng khóc lóc, nói chuyện với cô, cô cũng không quan tâm, hỏi cô làm sao cô cũng không nói, cô CMN nếu không muốn gả ông đây cũng không ép, tự mình muốn gả qua đây lại trưng ra bộ dạng uất ức là muốn cho ai xem?”

“Lúc ở bệnh viện cô nói với tôi sẽ không giống như trước nữa, sau đó lại bắt đầu kiếm chuyện khác? Ông đây sống 20 năm, chưa từng rửa tay trước khi ăn cơm, còn không phải vẫn sống đến bây giờ? Tôi đã nói rồi, nếu không muốn ở thì đi, ông đây cũng không bắt cô ở lại.”

Chu Diệu nổi giận, vừa hung tợn vừa dữ dằn lại còn lớn tiếng, chân mày nhíu chặt lại, càng nói càng tức giận.

Chỉ có mình cô uất ức sao, anh cũng uất ức vậy.

Ban đầu, anh chỉ muốn theo đúng di chúc của bà nội cưới một cô vợ về, nhưng kết quả là cưới phải một cô vợ không ra gì, mấy ngày trước đều là anh nấu cơm đưa đến trước mặt cô, còn cô thì một bên khóc một bên ăn, như thể bị anh ngược đãi, anh đã làm gì khiến trời giận người oán vậy.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 6: Chương 6



Được lắm, lúc ở bệnh viện thì nói không khóc, về đến nhà lại bắt đầu kiếm chuyện.

Cuộc sống này thật chẳng ra làm sao cả, thật là nghẹn khuất, còn không bằng không lấy vợ. Dù sao hai người bọn họ cũng không có lãnh chứng, dứt khoát coi như cuộc hôn nhân này chưa bắt đầu.

Chu Ɗiệu bực bội mà vò đầu bứt tóc.

Ôŋ Duyệt ngốc lăng, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai mắng như vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Cô hít sâu một hơi, miễn cưỡng khống chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng không cho nước mắt rơi xuống, trong lòng tự thôi miên chính mình: Không tức giận, không tức giận, không tức giận, coi như anh ta đang nói linh tinh.

Dù nghĩ như vậy, nhưng cảm xúc dường như không dễ dàng khống chế.

Mũi cô phiếm hồng, đôi mắt chứa đầy ánh nước, khóe môi mím chặt cùng đuôi mắt đỏ hoe lộ ra vẻ đáng thương.

Chu Diệu vừa nhìn thấy bộ dáng này của cô liền đau đầu, nghĩ thầm cô ấy lại sắp khóc.

Quả nhiên, giây tiếp theo, nước mắt như những viên ngọc lớn từ trên mặt Ôn Duyệt rơi xuống không ngừng. Cô hít hít cái mũi, đôi mắt đỏ hồng giống như con thỏ nhìn hắn: “Sao anh lại lớn tiếng như thế? Lại còn dữ như vậy? Anh không thể nói chuyện đàng hoàng sao?”

Chu Diệu: “?”

“…… Cô mẹ nó còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi.” Chu Diệu giọng điệu lạnh lẽo, âm lượng một chút cũng không giảm: “Khóc, khóc, khóc! Suốt ngày chỉ biết khóc! Có gì mà khóc!? Tôi đánh cô hay là ngược đãi cô?”

Ôn Duyệt nhấp nháy đôi mắt, nước mắt tiếp tục rơi như mưa: “Anh nói chuyện hung dữ như vậy, dọa tôi sợ, còn không cho tôi khóc?”

Chu Diệu tức cười, “Cho nên ý của cô là tôi sai?”

Ôn Duyệt không hé răng, dùng mu bàn tay lung tung lau nước mắt, nghĩ thầm đương nhiên là anh sai rồi, không thể hiểu được tự nhiên lại nổi giận lôi chuyện cũ ra. Những việc đó đều là nguyên chủ làm, cùng cô có quan hệ gì, cô ở bệnh viện rõ ràng cũng nói sẽ không còn như vậy.

Tuy rằng biết không thể toàn bộ đổ lỗi cho Chu Diệu, anh cũng không biết bên trong thân thể này đã đổi một người khác, nhưng bắt cô phải đội cái nồi lớn này, cô không muốn xử lý những vấn đề đó.

Có chuyện gì mà không thể nói một cách bình thường chứ? Phải làm như ăn trúng thuốc nổ mới được sao?

“Đừng khóc, cô khóc làm tôi đau đầu.” Chu Diệu nhăn mặt, chịu không nổi, nghĩ thầm nếu cô tiếp tục khóc, anh liền đi ra ngoài, cứ nhắm mắt làm ngơ.

“Anh đừng nói tục nữa.” Ôn Duyệt nói, nước mắt vẫn còn chảy, nhưng cảm xúc ấm ức đã giảm không ít, nhìn anh bằng đôi mắt ướt át sáng ngời.

Chu diệu: “……”

Ôn Duyệt khóc đến có chút mất tiếng, giọng điệu mềm như bông: “Chúng ta nói chuyện đàng hoàng không được sao, anh ngồi xuống đi, tôi vẫn luôn phải ngẩng đầu nhìn anh, cổ rất mỏi.”

“Vậy cô đừng khóc, tôi nhìn đau đầu.” Chu Diệu có chút kháng cự.

Ôn Duyệt lại lau nước mắt, đỏ mắt khụt khịt nói: “Tôi không khóc, anh ngồi xuống đi.”

Chu Diệu “chậc” một tiếng, thấy cô thật sự không khóc nữa, lúc này mới không tình nguyện mà ngồi xuống, giọng điệu không kiên nhẫn: “Nói đi, cô muốn nói chuyện gì?”

“Lúc ở bệnh viện lời tôi nói là thật không có lừa anh, hiện tại tôi thật sự muốn cùng anh sống thật tốt, tôi bảo đảm sẽ không giống như trước kia, mỗi ngày khóc không để ý tới anh, nhưng anh cũng phải đáp ứng tôi một việc mới được.” Ôn Duyệt nói, đôi lông mi dài dày vẫn còn dính nước mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì khóc, trông thật đáng thương.

Chu Diệu thật sợ cô nói xong lại khóc, nhưng may mà hình ảnh đáng sợ đó không xuất hiện.

Giọng nói của cô nghiêm túc: “Tôi hy vọng ở trong nhà vấn đề vệ sinh anh có thể nghe theo tôi, như là phải vo gạo trước khi nấu cơm, trước khi ăn cơm thì phải rửa tay, việc này rất đơn giản, không khó, cũng không tốn nhiều thời gian.”

Chu Diệu không hiểu: “Tôi luôn sống như vậy, vẫn sống tốt đến bây giờ, không cần phải làm mấy việc phiền phức như vậy.”

“Chính là tôi có bệnh thích sạch sẽ, không làm sạch cả người sẽ không thoải mái, đặc biệt khó chịu.” Ôn Duyệt đáng thương mà nói, chớp chớp đôi mắt ướt sáng long lanh, “Nếu anh cũng muốn cùng tôi chung sống hòa hợp thì đồng ý tôi chuyện này được không?”

Chu Diệu nhướng mày: “Nếu tôi nói không thì sao?”

“………”

Ôn Duyệt sửng sốt.

Ôn duyệt há hốc mồm.

Ôn duyệt nhíu mày bắt đầu suy nghĩ.

Nếu là không đồng ý……

Dù sao cô sẽ không trở về nhà Bác cả, trở về kết cục đoán chừng rất thê thảm. Cùng lắm thì, đến lúc đó bọn họ sẽ không cùng nhau ăn cơm, mỗi người ăn một bên, chỉ cần cô không nhìn thấy là được, đây cũng là một cách giải quyết.

“Có phải cô muốn trở về hay không?” Thấy Ôŋ Duyệt chậm chạp không trả lời, Chu Diệu cười lạnh mở miệng, “Đừng mơ, tôi đã đưa tiền cưới rồi, nếu cô trở về thì tôi phải chịu thiệt à?”

“Làm ăn lỗ vốn, ông đây chưa bao giờ làm.”

Nếu cô thật sự có thể thay đổi tật xấu động một chút liền khóc, thì việc đồng ý cũng không sao, cô cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại nấu ăn rất giỏi, hương vị rất ngon.

Chu Diệu nhớ lại hương vị món ớt xanh xào thịt và đậu hủ Ma Bà vừa mới ăn lúc nãy, l.i.ế.m li.ếm môi, đứng dậy đi ra ngoài: “Được rồi, bây giờ tôi đi rửa tay.”

Ôn Duyệt nghe vậy gương mặt lộ vẻ tươi cười: “được, nhất định phải rửa sạch sẽ nha.”

Chu Diệu: “.”

Một lát sau, Chu Diệu mặt không biểu cảm vẫy vẫy nước trên tay bước vào nhà, dường như đã chà rất mạnh, làn da hơi đỏ lên. Anh đứng ở bên cạnh Ôn Duyệt, xòe tay ra hỏi: “Hiện tại đã sạch chưa?”

Ôn Duyệt nắm tay anh, kiểm tra tỉ mỉ trong ngoài bao gồm cả móng tay đều nhìn qua một lần, vừa lòng gật đầu, giọng điệu mềm mại khen: “Rửa sạch lắm, anh thật giỏi, ăn cơm thôi.”

Đầu ngón tay còn lưu lại xúc cảm mềm mại vừa rồi, Chu Diệu vô thức vu.ốt ve hai cái, lại cảm thấy hành động của mình không đúng lắm, nhấp môi quay trở lại ghế ngồi, gương mặt lạnh lùng trông đặc biệt hung dữ.

Hai người im lặng mà ăn cơm.

Buổi sáng ăn bánh bao thịt đến giờ vẫn chưa tiêu hóa hết, không đói lắm, Ôn Duyệt ăn được nửa chén cơm rồi buông đũa xuống.

Chu Diệu ngước mắt nhìn cô: “Không ăn nữa à?”

“Đã ăn no rồi.” Ôn Duyệt ngoan ngoãn trả lời, “Buổi sáng bánh bao thịt quá lớn, tôi vẫn chưa đói lắm, thật sự không ăn được nữa.”

Chu Diệu cười nhạo một tiếng: “Mèo còn ăn nhiều hơn cô.”

Sau đó trong phòng lại tiếp tục im lặng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh ăn cơm của người đàn ông.

……

Nhà chính cách vách im ắng, Lâm Phương nghiêng lỗ tai dùng sức nghe một hồi lâu, một tiếng động nhỏ cũng không nghe được, bĩu môi: “Vừa trở về có bao lâu, hai người họ lại cãi nhau rồi, tôi thấy hai người bọn họ quan hệ không được tốt lắm. Nhưng cũng bình thường thôi, thằng nhóc Chu Diệu kia tính tình tệ hại như vậy, ai mà chịu nổi.”

“Đáng thương con bé Ôŋ Duyệt kia, là một cô gái ngoan.” Lưu Thúy Thúy đáng tiếc mà thở dài, “Nếu những người khác trong thôn biết, khẳng định cũng sẽ đau lòng.”

Lâm Phương có chút hưng phấn, chuyện này bà nhất định sẽ nói với mọi người trong thôn. Chu Diệu ở trong thôn thanh danh kém như vậy, ít nhất có hơn phân nửa công lao đều ở trên bà.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 7: Chương 7



Ăn cơm xong, Chu Diệu nhanh nhẹn thuần thục thu thập chén đũa đi vào phòng bếp.

Ôŋ Duyệt sửng sốt một chút, chạy nhanh theo sau.

Cô thấy Chu Ɗiệu đem chén đũa bỏ vào một cái bồn gỗ, tiện tay cầm lấy xơ mướp khô treo trên tường, múc hai gáo nước lạnh chuẩn bị rửa chén.

“Từ từ.” Ôn Duyệt không nghĩ tới Chu Diệu sẽ chủ động rửa chén, thất thần hai giây mới lấy lại tinh thần, gọi anh lại, chỉ vào cái nồi sắt nói: “Trong nồi có nước ấm, dùng nước ấm rửa chén, sẽ rửa sạch hơn.”

Cô vừa rồi xào đồ ăn xong, nhớ tới lúc này nông thôn chắc là chưa có xà phòng rửa chén, cô rửa nồi rồi múc vài gáo nước đổ vào trong nồi, thêm củi vào bếp lò, dự định sẽ dùng nước ấm để rửa chén.

Không có xà phòng rửa chén, chỉ có thế dùng nước ấm rửa chén, mặc dù hơi bất tiện nhưng cũng chấp nhận được, dù sao đó cũng là đồ ăn cần phải đảm bảo sạch sẽ vệ sinh.

“Chậc.” Chu Ɗiệu ngẩng đầu mặt vô cảm nhìn cô, nhấp môi mỏng, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn rất có cảm giác áp bách, “Có cần phải phiền phức vậy không?”

Ôn Duyệt nhìn lại với đôi mắt sáng lấp lánh: “Vừa rồi anh đã đồng ý nghe theo lời tôi, chỉ có nước không rửa sạch được, bắt buộc phải dùng nước ấm.”

Chu Diệu: “.”

Được lắm, bây giờ đã bắt đầu dựa vào việc anh đồng ý nghe theo cô mà bắt đầu ra lệnh cho anh.

Anh đen mặt đổ nước trong chậu gỗ ra ngoài, lại đi múc nước ấm trong nồi.

Ôn Duyệt thấy thế mỉm cười, đi vào bếp nhìn qua.

Lửa trong bếp đã tắt, cô cầm bó cỏ khô, rút một que diêm định nhóm lửa nấu lại một nồi nước ấm, đem tất cả đồ đạc trong nhà rửa sạch.

Cỏ khô rất dễ châm lửa, nhưng vừa để vào một lúc thì đã tắt.

Ôn Duyệt nhăn mặt.

Sao lại thế này?

Cô lấy một que diêm khác, châm lửa cỏ khô lần nữa, nhét vào bếp vài giây sau lại tắt.

“……”

Nhóm lửa khó như vậy??

Trong lúc Ôn Duyệt đang bối rối, bên cạnh xuất hiện một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng, lấy que diêm từ tay cô, dùng kẹp lấy một nửa cỏ khô đã cháy, không nói một lời châm lửa cỏ khô bỏ vào bếp, nắm chặt kẹp bới hai lần, cỏ khô đốt lên thành công.

Chu Diệu lại bỏ thêm một bó cỏ khô vào, sau đó thêm củi lửa.

Ánh sáng màu đỏ cam phản chiếu lên con ngươi đen bóng của Ôn Duyệt, đôi môi nhợt nhạt hơi giương lên, ngạc nhiên xen lẫn ngượng ngùng.

“Cứ nhóm lửa như cô thì một trăm hộp que diêm cũng không đủ dùng.” Chu Diệu giọng điệu trào phúng.

Anh cúi người, lồng n.g.ự.c rộng lớn cách lưng Ôn Duyệt vài centimet, nhìn lướt qua, giống như đang ôm Ôn Duyệt ở trong ngực.

Hai người cách thật sự gần, ngửi được mùi bồ kết tươi mát trên người hắn, Ôn Duyệt không kiềm chế được đỏ mặt.

“Tôi muốn nấu nước rửa sạch tất cả đồ vật trong nhà.” Cô rũ mắt, lông mi run rẩy, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn nổi lên một tầng hồng nhạt, “Một lát nữa anh có thể giúp tôi đem những bàn ghế kia ra ngoài được không?”

Chu Diệu không chú ý tới vẻ mặt không thích hợp của cô, sau khi xác định lửa sẽ không tắt liền thẳng đứng lên. Nghe vậy, anh liếc nhìn cô gái nhỏ ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt nhìn qua cổ tay mảnh khảnh của cô một vòng, “được.”

Khi nước sôi, Ôn Duyệt thêm một ít nước lạnh rồi bưng ra ngoài.

Sau khi ra ngoài mới phát hiện tất cả bàn ghế trong phòng đã được Chu Diệu đem ra ngoài sân, trên mặt đất những phân của gia cầm bị anh dùng cây chổi quét tới trước cửa hai người nhà bên cạnh, dọn sạch sẽ một mảnh sân trước nhà.

Thời điểm này trời nắng nóng gay gắt, Chu Diệu tiện tay cởi áo khoát màu xanh biển ra, lộ ra chiếc áo lót màu trắng bên trong.

Thời tiết oi bức, những giọt mồ hôi xuất hiện trên cơ thể hắn, làm ướt những cơ bắp màu mật ong, dưới ánh nắng hiện rõ những đường cong cơ bắp mạnh mẽ cuốn hút. Khi anh cử động, những cơ bắp trên cánh tay nổi lên, thể hiện sức mạnh rất lớn.

Khi khom lưng quần áo bị cuốn lên, lộ ra vòng eo rắn chắc, vai rộng, eo hẹp, tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ.

Dáng người này cộng thêm gương mặt điển trai, thật sự rất tuyệt, nếu hắn làm trong ngành giải trí, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền còn có hàng ngàn fan hâm mộ.

Ôn duyệt liếc nhìn một cái, lại nhìn thêm lần nữa.

Quả nhiên, tìm đàn ông nên tìm người đẹp trai, ít nhất có thể xem đến cảnh đẹp ý vui, tâm tình thoải mái. Giống như cô hiện tại, đã tha thứ việc vừa rồi bị hắn mắng đến phát khóc.

Ôn Duyệt mỉm cười đem chậu nước đặt ở bậc thang, cầm lấy giẻ lau thấm ướt trong nước ấm đặt trực tiếp trên mặt bàn, sau đó dùng sức lau.

Mặt bàn rất dơ, có lẽ là từ khi mang về nhà dùng đến bây giờ cũng chưa lau qua, còn có một lớp mỏng dầu phủ ở phía trên. Cô cố gắng hết sức nhưng chỉ làm sạch được một ít vết bẩn.

Chỉ trong chốc lát, trên trán đã đổ mồ hôi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Chu Diệu: “…… Cô đừng lau nữa, để tôi làm đi.”

Anh không muốn lại đi bệnh viện nột lần nữa.

“A?” Ôn Duyệt dừng lại, thở hổn hển, có chút ù tai: “Anh, anh nói cái gì, lặp lại lần nữa, tôi không nghe thấy.”

Chu Diệu lười nói chuyện, đi lên trực tiếp lấy giẻ lau trong tay cô, không hề ôn nhu mà đẩy người vào trong phòng: “Đi ra xa chút, đừng chặn đường.”

Thật phiền phức, với cái thân hình nhỏ bé đó thì có thể làm được gì?

Anh xụ mặt tay cầm giẻ lau tùy ý ở trên bàn lau hai cái, những vết bẩn cứng đầu mà Ôn Duyệt thấy đã giảm đi một nửa.

Cô kinh ngạc mà trợn tròn đôi mắt, đôi môi nhợt nhạt khẽ nhếch, giọng nói mềm mại đến không ngờ: “Anh lau thật nhanh, tôi vừa nảy một chút cũng không lau sạch được, Chu Diệu, anh thật lợi hại!”

Chu Diệu nhếch môi, không phản ứng.

Ôn Duyệt nhìn anh làm việc chăm chỉ, nghỉ ngơi một lát, sau đó cầm chổi vào phòng quét sạch tro bụi trên mặt đất, quay đầu lại giũ chăn trên giường.

Có chút mùi mốc.

Hiện tại giặt là không kịp rồi, trước lấy ra phơi nắng, ngày mai sẽ đem đi giặt!

Cô ôm chăn đi ra ngoài, phơi trên cái sào duy nhất không có quần áo trên đó, đập đập hai cái.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 8: Chương 8



Chu Diệu lau xong cái bàn bắt đầu lau ghế, Ôŋ Duyệt phơi chăn xong thì đi vào phòng, sửa sang đồ vật lộn xộn trên bàn đọc sách. Rác rưởi vô dụng thì vứt bỏ, còn hữu dụng thì đặt ở một bên.

Nói thật, cô cũng muốn tháo màn chắn muỗi ra đem đi giặt, nhưng cô không biết cách tháo.

Cô dự định để Chu Diệu làm.

Ôn Duyệt vỗ vỗ tay, quay đầu sửa sang lại những đồ vật khác.

“Anh Diệu ! Anh!”

Chu Diệu nghe được âm thanh ngoài sân, ngẩng đầu nhìn lên. Có hai thanh niên đứng ngoài cửa, nhe răng cười cực kỳ xán lạn.

Anh không lên tiếng, hai người quen thuộc tự mình đi vào.

“Anh, anh đang làm gì.” Phương Thạch Đào gãi gãi đầu.

Chu Diệu liếc nhìn anh ta một cái: “Đang tắm.”

Phương Thạch Đào: “A?”

“Đần, chú không nhìn ra anh Diệu đang rửa đồ đạc à, còn hỏi.” Nhậm Nghiệp Lương vỗ đầu hắn, sau đó tiến lên giúp đỡ một tay, “Anh, người trong thôn đều nói anh đánh vợ đến nhập viện, có chuyện gì vậy?”

“Bọn họ đồn nhảm.”

Chu Diệu chưa từng giải thích nhiều, tiện tay vứt tấm vải đen sì vào chậu gỗ, nhìn bàn ghế đã được lau chùi sạch sẽ thầm nghĩ thì ra chúng nó không phải màu đen, còn nghĩ rằng màu gốc của chúng nó là màu đó.

Làm xong rồi mới hỏi hai người: “Có việc gì không?”

“Có.” Nhậm Nghiệp Lương nhỏ giọng, “Anh quên rồi, ông chủ Tôn ngày mai từ Thượng Hải đến đây, đồ vật mà chúng ta nhờ ông ấy mang theo……”

Chu Diệu sửng sốt một chút, gần đây thật sự quá bận rộn, đúng thật là đã quên chuyện này.

Thấy Chu Diệu không trả lời, Nhậm Nghiệp Lương ha ha cười hai tiếng, làm mặt quỷ nói: “Quên cũng bình thường mà, anh vừa mới cưới vợ, phải ngọt ngào mấy ngày chứ. Anh, có vợ cảm giác như thế nào, có phải là rất hạnh phúc?”

“Tránh ra.” Chu Diệu nhấc chân đá qua, “Muốn biết thì tự mình đi mà tìm vợ.”

“Chu Diệu, anh có thể giúp tôi tháo màn chắn muỗi được không, tôi muốn đem đi giặt……” Nhìn thấy hai bóng dáng lạ lẫm, Ôn Duyệt lập tức ngừng lại.

“Chào chị dâu!” Nhậm Nghiệp Lương là người thân thiện, cười hì hì gọi, còn kéo theo Phương Thạch Đào, “Ngây ngốc làm gì, mau gọi.”

Phương Thạch Đào gãi gãi ót, cười ngây ngô: “Chào chị dâu.”

“Chào các anh.” Ôn Duyệt nở nụ cười, đôi mắt hạnh ngọt ngào cong cong thành hình trăng non, nhưng thực tế cô đang cảm thấy rất ngượng ngùng, “Các anh cứ nói chuyện đi, tôi tiếp tục đi sắp xếp lại đồ đạc.”

Vừa nói vừa quay vào trong.

Chu Diệu theo sau, “Không phải muốn tháo màn chắn muỗi à?”

Anh đi vào phòng, phát hiện trong phòng sạch sẽ không ít, những thứ trước đó lộn xộn trên bàn được sắp xếp gọn gàng.

Không chỉ có sạch sẽ, mà còn sáng sủa hơn nhiều.

Chu Diệu nhìn thấy sự thay đổi, không nói gì, nhẹ nhàng tháo màn ra ôm vào lòng ngực: “Cô đừng làm việc quá sức, đi nghỉ ngơi đi, đừng để đến lúc đó lại phải vào bệnh viện.”

Ôn Duyệt ngoan ngoãn đáp một tiếng.

Cô cũng cảm nhận được cơ thể này có bao nhiêu yếu đuối, quét tước vệ sinh giống như thi chạy 1000 mét vậy, mệt đến không thở nổi, còn ù tai hoa mắt và buồn nôn.

Thật sự cần phải nghỉ ngơi.

Cô nghiêng người cuộn tròn nằm xuống, rất nhanh đã ngủ thiếp.

Chu Diệu đem cái bàn dọn vào trong phòng, chú ý tới hình bóng nằm trên giường, dừng một chút, động tác nhẹ nhàng hơn.

“Anh, anh có mang theo chị dâu cùng đi thành phố không?” Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào ngồi xổm bên bồn gỗ giúp đỡ giặt mùng, hai người làm việc cũng rất nhanh nhẹn.

Chu Diệu không chút do dự lắc đầu: “Không mang theo, thân thể cô ấy không tốt lắm, ở nhà đợi là được.”

Từ thôn đến thành phố phải mất ba bốn giờ, thân thể nhỏ bé của Ôŋ Duyệt chắc chắn không chịu nổi.

Nhậm Nghiệp Lương cười hì hì: “Anh đây là đau lòng chị dâu.”

Chu Ɗiệu không phản ứng.

Anh chỉ là sợ Ôn Ɗuyệt ngất xỉu lại phải vào bệnh viện, chỗ đó làm anh cảm thấy khó chịu, anh không thích, không liên quan gì đến việc đau lòng.

Thật ra là anh đau lòng tiền.

Ôn Ɗuyệt chạng vạng tối tỉnh lại, mặt trời lặn, ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ rải vào nhà, làm cho tất cả đồ dùng trong phòng phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp màu cam.

Cô ngồi dậy, ở mép giường ngáp một cái, khóe mắt tràn ra nước mắt sinh lý. Nghe thấy tiếng sột soạt bên tai, cô quay đầu nhìn thấy Chu Diệu ôm lấy chiếc chăn mà cô đã phơi lúc sáng, đem vào đặt ở trên giường.

Bàn ghế cũng được rửa sạch sẽ và dọn vào trong phòng, căn phòng so với lúc trước sạch sẽ ngăn nắp hơn không ít.

“Tỉnh rồi?”

Chu Diệu chỉ mặc một chiếc áo lót chữ “工”, đường cong cơ bắp trên cánh tay theo động tác hiện ra, đôi mắt hẹp dài hướng lên trên nhẹ nhàng nhìn sang. Anh vốn đã đẹp mắt, hiện giờ đứng trong ánh sáng, đường nét trên khuôn mặt lại càng sâu sắc góc cạnh, mày kiếm mắt sáng, mạnh mẽ điển trai.

Ôn Duyệt nhìn không chớp mắt.

Kiếp trước, cô chỉ nhìn thấy người đẹp như vậy trên điện thoại, nhưng là được hỗ trợ bởi bộ lọc làm đẹp, đây là lần đầu cô nhìn ở khoảng cách gần như vậy, trái tim nhỏ bé của cô không tự chủ mà đập nhanh.

Thật là đẹp trai.

Nếu vào giới giải trí, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Đáng tiếc, sinh ra quá sớm.

Cô lại lần nữa cảm khái.

Chu Diệu nhăn mày, cảm thấy người trước mắt có chút kỳ quặc.

Anh đương nhiên không đoán được suy nghĩ của Ôn Duyệt, nhíu mày một cái, chớp mắt lại buông xuống nói: “Ngày mai tôi phải đi một chuyến vào thành phố, cô ở nhà đợi. Trước khi đi, tôi sẽ đem chìa khóa phòng bếp và phòng tôi cho cô, thức ăn trong tủ, muốn ăn cái gì thì cô tự mình làm.”

Ôn Duyệt đang chìm đắm trong sắc đẹp lấy lại tinh thần, “Anh đi thành phố làm cái gì?”

“Không liên quan đến cô.” Chu Diệu nói chuyện một chút cũng không khách khí, nhếch mày cười khẩy, “Thế nào, cô muốn quản tôi?”

Ôn Duyệt không quen nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ này của anh, hừ một tiếng: “Chúng ta kết hôn, là vợ chồng, hiện tại tôi vợ anh, quản anh không được sao?”

Chu Diệu mặt không đổi sắc, “Vợ chồng? Được, vậy đêm nay tôi dọn về, hai chúng ta ngủ cùng nhau. Vợ chồng đã kết hôn thì nên ngủ cùng nhau phải không?”

Ôn Duyệt: “……”

Nói không lại anh.

Ôn Duyệt đỏ mặt, viền mắt cũng có chút phiếm hồng, khẽ cắn môi tiếng âm thanh từ kẽ răng phát ra mơ hồ không rõ mà nói không “biết xấu hổ”.

Chu Diệu lỗ tai thính, nghe được cô nói rất rõ ràng, khẽ cười.
 
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 9: Chương 9



Anh sao lại không biết xấu hổ chứ? Trước đây, vợ chồng ngủ chung không phải là chuyện đương nhiên sao? Tất nhiên hiện tại anh cũng không có ý đó, chỉ là thấy vẻ mặt cô buồn cười nên có hứng thú muốn trêu chọc cô một chút.

Chu Ɗiệu cảm thấy phân phòng ngủ riêng rất tốt, ít nhất buổi tối cũng không cần lo lắng mở mắt ra đối diện với khuôn mặt khóc lóc đầy nước mắt.

“Được rồi, tối nay cô nấu cơm hay là tôi nấu?”

Ôn Ɗuyệt yên lặng ngồi dậy: “Để tôi làm.”

Chu Diệu hài lòng, “Được.”

Trong chậu gỗ có một con cá đã được làm sạch, nên Ôŋ Duyệt quyết định làm món cá kho, xào một đĩa rau cải xanh và nấu một bát canh trứng nấm.

Mùi thơm đậm đà từ phòng bếp bay vào nhà Chu Giang Hải và Chu Thanh Sơn, hai nhà ngửi thấy mùi thơm, một mặt chửi rủa, một mặt ăn đồ ăn trong bát trông giống như đồ ăn cho heo, trong lòng cảm thấy không vui.

Chu Diệu vẫn là người rửa chén, dưới ánh nhìn chăm chú của Ôn Duyệt, anh thành thật rửa qua hai lần bằng nước nóng. Sắc mặt thật xấu, động tác rửa chén rất mạnh, gần như muốn rửa cho đến khi chén bóng lên.

Nhìn ra được tâm trạng của anh, Ôn Duyệt ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước bếp, hai tay chống cằm cười tủm tỉm nói: “Chu Diệu, anh rửa chén thật sạch, tôi nghĩ trong thôn này không có người thứ hai có thể rửa chén sạch như anh.”

Chu Diệu khóe miệng giật giật, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, cả thôn cũng không có người thứ hai dùng nước nóng rửa chén và rửa hai lần như tôi.”

“Điều này chứng tỏ chúng ta là người sạch sẽ và vệ sinh nhất thôn.” Ôn Duyệt nháy mắt một cái, giả vờ như không nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của anh, giọng nói mềm mại dịu dàng: “Anh cũng phải suy nghĩ cho tôi chứ, thân thể tôi vốn đã không tốt, ăn đồ ăn không sạch sẽ dễ bị bệnh, đến lúc đó đưa tôi đến bệnh viện chẳng phải là anh sẽ gặp rắc rối sao?”

Cô nói rõ ràng và chậm rãi, giọng nói nhẹ nhàng có chút ngọt ngào, nghe giống như đang làm nũng. Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên người cô gái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trở nên mềm mại hơn, tỏa ra ánh sáng dịu dàng xinh đẹp.

Đôi mắt hạnh cong cong, hàng mi dài và dày như những chiếc quạt nhỏ chớp chớp.

Nếu là người khác thì có lẽ đã mềm lòng.

Tuy nhiên người như Chu Diệu, không chỉ cơ thể cứng rắn, tính cách cứng nhắc mà trái tim cũng rất lạnh lùng, không hề lay động, nhếch môi mỉa mai: “Tôi thật sự là cưới về một người tổ tông.”

“Đừng ngồi xổm ở chỗ này, đi tắm đi, lát nữa nước trong nồi nguội lại phải đun sôi lần nữa.”

Chu Diệu không kiên nhẫn mà xua xua tay.

Ôn Duyệt: “…… Được.”

Wow, thật là một người đàn ông khó chịu.

Cô hừ nhẹ hai tiếng, đứng dậy cầm thùng gỗ đến bếp để lấy nước nóng.

Niên đại này ở nông thôn tắm rửa thật phiền phức, không có máy nước nóng, phải tự mình nấu nước mới có thể tắm.

Phòng tắm là từ nhà bếp chia ra một ngăn nhỏ, Ôŋ Duyệt pha nước xong, cố gắng lắc lư lảo đảo mà nâng thùng gỗ vào phòng tắm, đi một bước là nước tràn ra một chút.

Chu Diệu nhịn không được nữa, bỏ dở việc đang làm, đứng dậy bước hai bước đến bên cạnh Ôn Duyệt, đoạt lấy thùng gỗ từ tay cô, châm chọc nói: “Nếu cứ đi như thế này, đến nơi cũng không còn nước ở trong thùng.”

Ôn Duyệt nhẹ nhàng thở ra, cụp mắt xuống nhìn lòng bàn tay mình, bàn tay trắng nõn mềm mại bị thùng gỗ cọ xát để lại dấu đỏ rõ ràng, có cảm giác nóng rát đau đớn, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống: “Nặng quá, tôi không nhấc nổi.”

Chu Diệu: “…… Sao lại khóc nữa!”

“Tay đau.” Ôn Duyệt đưa tay về phía Chu Diệu, cho anh xem lòng bàn tay đỏ bừng vì bị cọ xát.

Chu Diệu liếc mắt một cái, lòng bàn tay trắng nõn của cô gái trong rất mềm mại, không hề có một vết chai nào, trông như không thể làm việc gì cả.

Anh “chậc” một tiếng, thầm nghĩ thật sự là một tổ tông, nhưng cũng nghi ngờ: “Tôi nhớ rõ cô ở nhà Bác cả cũng làm việc, sao trên tay lại không có vết chai nào?”

Ôn Duyệt không khóc, hít hít cái mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi làm sao biết.”

Cô còn ngạc nhiên nữa.

Lúc chiều khi đang dọn dẹp nhà cửa, cô đã nhìn vào gương và phát hiện ra bộ dáng của cô cùng nguyên chủ rất giống nhau, giống khoảng tám mươi phần trăm. Điểm khác biệt duy nhất là má lúm đồng tiền, cô không có, nhưng nguyên chủ có.

Mặt khác bởi vì nguyên chủ mỗi ngày đều buồn bã, u sầu, đôi mắt và lông mày lây nhiễm một chút sự u ám và buồn bã, vốn là xinh đẹp rạng rỡ lại trở nên u ám hơn. Nhưng sau khi Ôn Duyệt đến, đôi mắt và lông mày này đã trở lại vẻ đẹp ban đầu của chúng.

Người xưa vẫn nói: “Nét đẹp bắt nguồn từ tâm hồn!”

“Được rồi, đi tắm đi.” Chu Diệu cũng không có ý định dò hỏi tới cùng, sau khi đem thùng gỗ vào phòng tắm nhỏ, anh gật đầu nhẹ với Ôn Duyệt, ra hiệu cho cô đi tắm.

Đôi mắt ngấn nước của Ôn Duyệt cong thành hình trăng non cười nói: “Cảm ơn anh ~”

Cô vui vẻ mà đi vào phòng tắm nhỏ, sau đó nụ cười đột nhiên cứng lại.

Phòng tắm có diện tích rất nhỏ, chỉ đủ chứa một người. Bởi vì không tiếp xúc với ánh mặt trời, phòng tắm nhỏ tản ra mùi ẩm ướt nhẹ nhàng, trong góc có một lỗ thoát nước to bằng nắm tay, trên đỉnh đầu còn có mạng nhện. Chỗ vị trí ngang bả vai có một cái hố lõm nhỏ, bên trong có một miếng xà phòng nhỏ.

Nói thật, nhìn thấy khung cảnh này, Ôn Duyệt gần như không muốn tắm nữa.

Nhưng hôm nay làm việc ra rất nhiều mồ hôi, nếu không tắm trên người dính nhớp khó chịu. Ôn Duyệt cuối cùng vẫn là c.ởi q.uần áo, nơm nớp lo sợ tắm rửa, hai mắt mở to, đồng tử màu hổ phách quay tròn lên xuống, sợ rằng sẽ có con nhện từ đỉnh đầu hoặc là nơi nào bò ra.

Tắm bằng xà phòng không tốt cho da, cô do dự hai giây, rồi cầm lấy xà phòng có lệ mà lau hai lần. Đối với cô chỉ dùng nước để rửa không khác gì không tắm.

Khoảnh khắc khi cô mặc quần áo vào, Ôn Duyệt thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Việc tắm này, tốn quá nhiều năng lượng.

“Tôi tắm xong rồi.”

Chu Diệu ngồi ở cửa bếp đưa lưng về phía phòng tắm nhỏ, bóng lưng rộng lớn tạo ra một cảm giác an toàn. Nghe được động tĩnh, anh quay đầu nhìn qua, đôi mắt đen láy lập tức khóa chặt vào thân hình mảnh khảnh đang đứng trước bếp.

Hơi nóng làm cho gương mặt trắng nõn của Ôn Duyệt ửng hồng, đôi mắt ướt vẫn cong cong, môi nhẹ nhàng mở ra, lúm đồng tiền nhỏ ở hai bên lại hiện ra, trông mềm mại lại dễ bắt nạt.

Chiếc áo hoa màu hồng trên người cô khiến làn da của cô trở nên trắng hơn và tỏa sáng hơn dưới ánh đèn mờ. Chiếc áo này hơi rộng so với cô, cổ ái chữ V có thể mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh thanh tú và xinh đẹp của cô.
 
Back
Top Bottom