Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 215: Chương 215



Tống Ngọc Lan run lên vì lạnh, vội nhận lấy áo và khoác vào người. “Vào trong thôi, gió to quá rồi.”

Vừa bước vào trong, Lý Anh đã hớt hải chạy tới, tiếng ồn ào trong quán vọng lại có thể nghe thấy rõ ràng.

“Hai nhóm khách đang cãi nhau để giành chỗ ngồi!”

Không kịp hỏi thêm, Tống Ngọc Lan đã lập tức chạy nhanh tới để dàn xếp. Vốn dĩ cô đã cảm thấy không yên từ khi nhận thấy quán quá đông, nhưng chưa kịp nghĩ ra thiếu sót ở đâu. Giờ thì cô đã hiểu: lẽ ra phải bố trí một nhân viên đứng ngoài sắp xếp việc phát số thứ tự và chờ đợi, đồng thời mở thêm dịch vụ chuyên phục vụ đồ mang đi.

Những vấn đề này chỉ tới khi vận hành thực tế mới lộ ra.

Cô vội vàng xin lỗi khách và hứa tặng vài ly đồ uống miễn phí thì tình hình mới dịu xuống.

Tối hôm đó, đến 10 giờ 30 phút thì Tống Ngọc Lan mới kết thúc công việc. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng việc mở một tiệm bánh ngọt lại có thể kéo dài đến muộn như thế.

Ngày mai là thứ hai, cô còn phải đến trường, nên những việc tiếp theo sẽ giao cho Lý Anh và Phan Phương phụ trách.

Cô lập tức gọi cho Thẩm Lượng, yêu cầu anh ta lắp thêm một cửa sổ bán đồ mang đi và dán nhãn “Đồ mang đi” thật rõ ràng.

Hộp đóng gói thì từ đầu cô đã đặt sẵn để khách có thể mang bánh về nếu không ăn hết. Dù sao đó cũng là quyền lợi chính đáng khi họ đã bỏ tiền ra mua.

Mãi đến tận 2 giờ sáng, Tống Ngọc Lan mới thở phào nhẹ nhõm khi mọi việc được giải quyết xong. Lý Anh và Khương Nam vẫn ở đó chờ cô.

Cô dặn dò Lý Anh về việc quản lý quán trong tuần làm việc tới, dự đoán rằng lượng khách sẽ không đông như hôm nay. Cô nhấn mạnh rằng việc quan trọng nhất là làm sao để khách hàng luôn thoải mái và vui vẻ, đôi khi có thể nhượng bộ một chút để làm hài lòng khách, nhưng phải giữ nguyên tắc. Nếu khách vẫn đông như hôm nay, cô khuyên nên thuê thêm hai người làm việc theo ca để tránh quá tải.

Lý Anh ghi chép cẩn thận vào sổ và cam đoan với Tống Ngọc Lan rằng cô ấy sẽ làm tốt. Hôm nay cô ấy đã quan sát và học được cách Tống Ngọc Lan xử lý tình huống, cô ấy đã hiểu được sự cân bằng cần thiết.

Một ly cà phê hay một chiếc bánh có thể dễ dàng giải quyết được rất nhiều vấn đề.

Khi Tống Ngọc Lan và Khương Nam về tới tứ hợp viện, bà nội Tống đang ngủ trên ghế salon trong phòng khách đã lập tức thức dậy. Bà liền đi vào bếp, lấy ra nồi canh gà đang hầm sẵn để mang ra cho hai người.

“Trễ thế này rồi các cháu mới về, hôm nay có gì không suôn sẻ à?” Bà nội Tống hỏi, giọng đầy lo lắng.

“Bà ơi, muộn thế này sao bà vẫn chưa đi ngủ?” Khương Nam đón lấy bát canh gà từ tay bà nội Tống, húp một ngụm nhỏ, cảm thấy hơi ấm lan tỏa từ cổ họng xuống tận dạ dày, cô ấy thở phào một tiếng: “Ôi, ngon quá! Cháu thích nhất là canh gà bà hầm, ngọt thanh quá.”

Còn Tống Ngọc Lan thì cảm thấy cả người mệt mỏi, đau nhức rã rời. Dưới cơn buồn ngủ nặng trĩu, mí mắt cô từ từ khép lại, cơn buồn ngủ dường như chiếm trọn lấy cô.

Bà nội Tống xoa đầu Tống Ngọc Lan đầy yêu thương: “Uống hết canh rồi đi ngủ. Sáng mai bà gọi các cháu dậy. Mấy giờ thì các cháu sẽ phải lên lớp?”

“Tám giờ ạ, giờ vẫn còn ngủ được hơn ba tiếng. Từ đây lên trường mất hơn nửa tiếng nếu bắt taxi” Tống Ngọc Lan cố gắng tỉnh táo một chút, uống hết bát canh gà và ăn hết chỗ thịt gà. Sau đó cô thỏa thuận với Khương Nam về giờ dậy rồi đi thẳng vào phòng ngủ, nằm xuống giường và chìm ngay vào giấc ngủ.

Tống Ngọc Lan không quên mang theo bánh mì và bánh ngọt còn dư ở tiệm về chia cho các bạn cùng phòng.

Về đến ký túc xá, Tần Đa Nhạc đã bắt đầu trách móc: “Tối qua hai người không về, bọn tớ lo quá, cứ tưởng có chuyện gì xảy ra rồi chứ!”

“Hôm qua bọn tớ bận quá. Đây là bánh mì nhà tớ làm, coi như xin lỗi mọi người nhé!” Tống Ngọc Lan chia từng chiếc bánh cho từng người. Hiếm thấy lần này khi cô đưa cho Dương Chiêu Đệ, Dương Chiêu Đệ không từ chối mà còn nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Từ sau lần bị ốm và được cả phòng chăm sóc, Dương Chiêu Đệ đã dần hòa nhập hơn với tập thể ký túc xá.

Cô ấy cũng thỉnh thoảng nhắc mọi người nếu có chỗ nào không hiểu bài thì có thể hỏi cô ấy. Dù thành tích của Dương Chiêu Đệ đứng thứ tư toàn quốc và đứng nhất tỉnh Hắc Long Giang, nhưng không nổi bật như Tống Ngọc Lan. Thấy Tống Ngọc Lan lúc nào cũng bận rộn, mọi người đều ngầm hiểu và thường chủ động hỏi Dương Chiêu Đệ những chỗ chưa hiểu.

Mọi người cũng đã nghe Tần Đa Nhạc kể về cuộc sống bi kịch của Dương Chiêu Đệ.

Cha của Tần Đa Nhạc dạy học ở tỉnh Hắc Long Giang, khi đó ông ấy phát hiện ra thiên phú học tập của Dương Chiêu Đệ.

Nhưng gia cảnh của Dương Chiêu Đệ thực sự rất kém. Nhà cô ấy nghèo đến mức chỉ khi nào có phần thưởng học bổng cho học sinh đứng đầu trường mới được gia đình cho đi học, vì họ không thể bán cô ấy để kiếm được món hời lớn do còn quá nhỏ tuổi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 216: Chương 216



Lên cấp ba đối với Dương Chiêu Đệ là điều không tưởng.

Dương Chiêu Đệ đã cố gắng làm mọi việc, cầu xin gia đình cho cô ấy đi học, hứa rằng sau này sẽ báo đáp họ gấp bội.

Nhưng với tư duy bảo thủ, gia đình cô ấy không đời nào để cô ấy thực hiện ước mơ đó.

Dù bị suy dinh dưỡng lâu ngày, nhưng khi Dương Chiêu Đệ tròn 15 tuổi, cơ thể cô ấy bắt đầu dậy thì và có kinh nguyệt. Từ đó, gia đình liền nhìn cô ấy như món hàng, và cô ấy bắt đầu được nhận một bát cơm trên bàn ăn mỗi ngày.

Dương Chiêu Đệ biết rằng gia đình đang chuẩn bị bán mình lấy tiền, và cô ấy không cam chịu số phận. Một đêm mùa đông, cô ấy đã nhảy xuống sông.

Nhưng đó không phải là hành động tự sát, cô ấy muốn làm cơ thể mình trở thành tàn tật, để không còn ai muốn cưới cô ấy nữa. Ngay cả những người đàn ông lớn tuổi chưa có vợ trong thôn cũng sẽ không chọn cô ấy nếu biết cô ấy không thể sinh con.

Cô ấy đã đánh đổi cả mạng sống để đạt được mục đích. Dù cuối cùng không c.h.ế.t nhưng cơ thể cô ấy đã bị tàn phá nghiêm trọng, gia đình đã đuổi cô ấy ra khỏi nhà.

Khi cô ấy gần kiệt sức, một bà lão nhặt ve chai trong thôn đã tìm thấy cô ấy và đưa cô ấy về nhà chăm sóc.

Dưới sự chăm sóc của bà lão, Dương Chiêu Đệ dần hồi phục và sống sót.

Cuộc sống của hai người phụ thuộc vào số tiền ít ỏi từ việc bán ve chai của bà lão. Dù nhà trường có trợ cấp nhưng việc học của Dương Chiêu Đệ vẫn vô cùng khó khăn.

Thường xuyên phải chịu đói, sức khỏe vốn yếu của cô ấy ngày càng suy giảm, nhiều lần ngất xỉu ở trường. Hiệu trưởng lo ngại phải chịu trách nhiệm nên đã có ý định cho cô ấy thôi học.

Khi cha của Tần Đa Nhạc biết chuyện, ông ấy đã tìm đến hiệu trưởng và tình nguyện giúp đỡ Dương Chiêu Đệ.

Cuộc sống của cô ấy dần tốt hơn, nhưng vào năm lớp 11, bà lão lâm bệnh nặng.

Khi Dương Chiêu Đệ tới bệnh viện, bà lão chỉ còn chút hơi tàn. Bà lão run rẩy lấy ra từ trong áo một nắm tiền lẻ, đưa cho Dương Chiêu Đệ rồi ra đi mãi mãi.

Lúc đó Dương Chiêu Đệ mới biết rằng vì để dành tiền cho mình mà bà lão đã sống bằng cách ăn rau dại, thậm chí ăn vỏ cây khi không có rau.

Bà ấy đã hy sinh mọi thứ cho Dương Chiêu Đệ, một người không có quan hệ m.á.u mủ với mình, nhưng bà lại yêu thương cô như con ruột.

Khi bà lão mất đi, tình yêu cuối cùng trên đời cũng mất đi, khiến Dương Chiêu Đệ rơi vào trầm cảm và suy sụp.

Cơ thể vốn yếu ớt của cô ấy không chịu nổi cú sốc tinh thần đó, cô ấy liên tiếp sốt cao trong ba ngày.

Cha của Tần Đa Nhạc là đàn ông, không biết cách an ủi, nên đã gọi vợ và con gái tới động viên Dương Chiêu Đệ.

Kể từ đó, cô ấy liền trở thành một “cỗ máy học tập”.

Dành được thủ khoa tỉnh Hắc Long Giang, xếp thứ tư cả nước.

Cục giáo dục và trường Thanh Hoa đã trao cho cô ấy một khoản tiền thưởng khổng lồ lên đến 5 vạn.

Khi gia đình họ Dương biết tin, họ lập tức đến tìm Dương Chiêu Đệ để xin lỗi và mong nhận lại cô ấy về gia đình. Tuy nhiên, cô ấy không do dự mà rút sổ hộ khẩu và giấy đoạn tuyệt quan hệ gia đình ra, đuổi thẳng cổ họ đi.

Sau đó, cô ấy dành một nửa số tiền để trả ơn gia đình nhà họ Tần, những người đã giúp đỡ cô ấy trong suốt thời gian khó khăn. Nửa còn lại, cô ấy dùng để lo liệu việc xây dựng mộ cho bà cụ cưu mang mình, khắc trên bia mộ tên con gái Vương Tiểu Hoa và cháu gái Dương Chiêu Đệ.

Cô ấy mời đoàn nhạc kèn đến làm lễ tang rình rang suốt ba ngày ba đêm, khiến 18 ngôi làng lân cận đều biết rằng Dương Chiêu Đệ là cháu gái của ai, là người nhà của ai!

Từ đó, Dương Chiêu Đệ trở thành con người mà mọi người gặp vào ngày khai giảng, lạnh lùng và xa cách, như một chiếc máy học tập. Cô ấy muốn mình đứng đầu, nhưng chẳng bao lâu cô ấy đã nhận ra rằng, dù có cố gắng thế nào thì cũng không thể vượt qua Tống Ngọc Lan, người luôn đứng trước cô ấy. Trong lòng cô ấy cảm thấy có lỗi với bà cụ đã khuất, và rồi cô ấy lại càng dồn sức vào học tập hơn nữa.

Cho đến khi lần trước bị cảm nặng, Dương Chiêu Đệ đã nghĩ rằng mình sắp chết.

Trong lúc mơ màng, cô ấy dường như quay về thời điểm khi bà cụ nhặt cô ấy về nhà và ôm cô ấy để sưởi ấm. Khi tỉnh lại, đối mặt với sự quan tâm chân thành của các bạn cùng phòng, cô ấy mới tỉnh ngộ: Những người này không phải kẻ thù của cô ấy, họ là những người bạn đáng mến, không giống như những người trong gia đình cô ấy trước đây. Cô ấy không thể để mình mãi sống trong quá khứ nữa.

Từ đó, Dương Chiêu Đệ bắt đầu thay đổi.

Buổi sáng, cô ấy không còn dậy sớm đi thư viện, buổi trưa cũng không lẻ loi một mình ăn cơm, buổi tối thường cùng Tống Ngọc Lan và mọi người về ký túc xá, nghe họ vừa học vừa bàn tán chuyện trường lớp. Dương Chiêu Đệ dường như đã trở lại là chính mình.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 217: Chương 217



Lý Vũ nghe câu chuyện của Dương Chiêu Đệ xong liền bật khóc nức nở: “Chiêu Đệ thật sự quá khổ! Mẹ tớ có lập một quỹ từ thiện, để hôm nào tớ dẫn Chiêu Đệ đến gặp mẹ tớ, chắc chắn bà ấy sẽ giúp đỡ cậu ấy!”

Tần Đa Nhạc lắc đầu: “Thanh Hoa có trợ cấp, có phiếu cơm, nên việc ăn ở không phải vấn đề lớn.”

“Hồi đó bố mẹ tớ kiên quyết không nhận tiền của Chiêu Đệ, chỉ cần cô ấy thi đỗ vào Thanh Hoa là đủ tự hào rồi. Chiêu Đệ là người cố chấp và kiên định, một khi cô ấy đã quyết định điều gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi đâu. Hôm nay tớ kể câu chuyện này cũng là do đã được cô ấy đồng ý, mục đích không phải để mọi người thương hại, mà là để mọi người hiểu rõ hơn về cô ấy. Thái độ lạnh lùng trước đây của cô ấy không phải vì muốn làm tổn thương mọi người. Tớ không muốn các cậu hiểu lầm cô ấy.”

Ôn Tình gật đầu đồng tình: “Làm gì có chuyện hiểu lầm chứ, thực ra trước đây Chiêu Đệ cũng không làm gì quá đáng, bọn mình chỉ nghĩ cậu ấy là mọt sách thôi mà.”

Tần Đa Nhạc cũng gật đầu: “Chiêu Đệ không muốn dùng quá khứ của mình để cầu xin sự thương hại của người khác. Mọi chuyện đã qua rồi thì hãy để nó lùi vào dĩ vãng.”

Bỗng Khương Nam giơ tay hỏi, chờ mọi người chú ý đến mình rồi mới lên tiếng: “Tớ có thể hỏi một câu không liên quan không? Tại sao Chiêu Đệ không đổi tên nhỉ? Dù gì hiện giờ cô ấy cũng chẳng còn liên hệ gì với gia đình cũ nữa.”

Dương Chiêu Đệ vừa bước vào từ cửa đã ngắt lời cuộc trò chuyện. Thực ra cô ấy đã đứng đó khá lâu rồi.

Cô ấy nghiêm túc nhìn Khương Nam rồi quay sang nhìn Tống Ngọc Lan, Ôn Tình và Lý Vũ, cuối cùng dừng lại ở Tần Đa Nhạc: “Cái tên Chiêu Đệ này luôn nhắc nhở tớ phải bước tiếp. Những nỗi đau ấy dù đã là quá khứ, nhưng nó sẽ mãi ở lại trong tim tớ.”

Cả phòng chìm vào im lặng, cuối cùng Tống Ngọc Lan bước lên ôm lấy Dương Chiêu Đệ, giọng khản đặc nhưng mạnh mẽ: “Chiêu Đệ, cậu thật dũng cảm!”

Đã lâu lắm rồi Tống Ngọc Lan không nghĩ về những ngày tháng ấu thơ của mình. Không có cha mẹ, sống trong sự hắt hủi của dì dượng, những năm tháng đó Tống Ngọc Lan chỉ có thể nói mình may mắn hơn Dương Chiêu Đệ vì cô được sống trong một thời đại tốt hơn, và bố mẹ cô cũng để lại đủ tài sản để cô sống sót đến tuổi trưởng thành.

Nếu là cô thì có lẽ cô sẽ không đủ can đảm như Dương Chiêu Đệ!

Tần Đa Nhạc cũng ôm lấy Dương Chiêu Đệ: “Tớ đã nói mà, bọn mình chẳng ai quan tâm cậu xuất thân từ đâu cả. Cậu có thể yên tâm kết bạn với chúng tớ rồi!”

Ôn Tình, Lý Vũ và Khương Nam cũng lao vào ôm lấy Dương Chiêu Đệ, ai nấy đều mắt rưng rưng nhưng miệng lại mỉm cười.

Từ ngày ấy, cả phòng đã coi nhau như chị em thân thiết.

Chị cả là Dương Chiêu Đệ, chị hai là Khương Nam, nhỏ hơn chị cả vài tháng. Chị ba là Ôn Tình, chị tư là Lý Vũ, chị năm là Tống Ngọc Lan, và cuối cùng em út Tần Đa Nhạc!

Kể từ khi hòa nhập với mọi người, Dương Chiêu Đệ như biến thành con người hoàn toàn khác, một người không thể che giấu được bản chất lo xa.

Mỗi ngày cô ấy đều dậy sớm gọi mọi người dậy chạy bộ, giúp họ kiếm điểm rèn luyện, thậm chí còn chia nhau đi xếp hàng lấy cơm trong căng tin.

Nhưng điều đáng quý là đôi mắt của Dương Chiêu Đệ đã sáng lên, và nụ cười cũng trở lại trên khuôn mặt cô ấy.

Mẹ Tần lén lút đến thăm Dương Chiêu Đệ và nhận ra sự thay đổi lớn của cô ấy. Tần Đa Nhạc bĩu môi nói: “Rõ ràng con mới là con gái ruột của mẹ mà! Thế mà mẹ chẳng đến thăm con.”

“Thôi nào, mỗi tuần con đều về nhà, nhìn không chán sao? Con và Chiêu Đệ đều học ở đại học Thanh Hoa, có thể chăm sóc lẫn nhau. Con đâu có anh chị em, nên ba mẹ cũng sợ con sẽ gặp thiệt thòi khi ra xã hội. Có một người bạn tâm giao cũng là chuyện tốt mà” mẹ Tần nhẹ nhàng giải thích.

Tần Đa Nhạc ngẩng cao đầu đầy tự hào: “Bây giờ con đâu chỉ có Chiêu Đệ là người bạn tâm giao, còn có chị hai Khương Nam, chị ba Ôn Tình, chị tư Lý Vũ và chị năm Tống Ngọc Lan nữa!”

Mẹ Tần mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu Tần Đa Nhạc: “Được rồi, được rồi, hôm nào mẹ sẽ mời mấy chị em của con đi ăn một bữa!”

Người nào đậu được vào đại học Thanh Hoa cũng chẳng phải tầm thường, mẹ Tần rất vui khi thấy con mình có nhiều bạn tốt như thế.

Sáng thứ hai, Tống Ngọc Lan bị đánh thức bởi tiếng reo hò phấn khích của Lâm Vũ.

“Trời có tuyết rồi! Ký túc xá đã bắt đầu bật lò sưởi, chẳng trách tối qua ngủ dậy thấy mũi khô khốc.”

Tống Ngọc Lan mơ màng hé đầu ra khỏi chăn, nhìn về phía cửa sổ ban công. Lớp hơi nước mỏng bao phủ trên kính làm cô không thể nhìn rõ ngoài trời. Cô vươn tay, cảm nhận không khí trong phòng, ấm áp và thoải mái.

Khương Nam gõ nhẹ vào giường của Tống Ngọc Lan: “Tớ, Chiêu Đệ và Lý Vũ sẽ đi mua bữa sáng. Cậu muốn ăn gì không?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 218: Chương 218



Tống Ngọc Lan uể oải quay người nhìn xuống, thấy Khương Nam đã mặc đồ chỉnh tề, trên đầu còn đeo tai nghe dày. Dương Chiêu Đệ cũng đã trang bị đủ áo khoác ấm.

“Cậu ăn gì thì tớ ăn đó.”

“Được rồi, vậy chúng tớ sẽ mua đồ ăn theo ý mình. Ôn Tình, mấy người các cậu cũng dậy mau đi, sáng nay có lớp lúc tám giờ đấy, tuyết rơi nên đi sớm một chút” Chiêu Đệ giục.

“Ừ, ngủ thêm hai phút rồi dậy” Ôn Tình lầm bầm đáp lại.

Một hồi ồn ào qua lại, Tống Ngọc Lan và Chiêu Đệ là hai người đầu tiên rời khỏi ký túc xá. Phòng học của họ cách xa hơn so với khoa lịch sử.

Tống Ngọc Lan bước ra khỏi ký túc xá, một bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống trước mắt cô. Ngẩng đầu nhìn, cô thấy những cây cối bên cạnh tòa nhà đã phủ đầy những dải băng trắng sáng lấp lánh. Đất trống phía xa cũng phủ một lớp tuyết trắng mịn, kèm theo những dấu chân lớn nhỏ lốm đốm.

Nhà cửa, đường phố đều được bao phủ trong màu trắng tinh khôi. Đây là mùa đông thứ hai cô trải qua kể từ khi đến thế giới này.

“Tuyết rơi dày thật!” Tống Chiêu Đệ kéo khăn quàng cổ kín mít rồi gọi Tống Ngọc Lan nhanh chóng theo bước chân mình.

Quán bánh ngọt Ngọc Lan thực sự đúng như lời Tống Ngọc Lan dự đoán. Ngày trong tuần không có nhiều khách, nhưng so với những cửa hàng khác thì quán của cô vẫn khá đông, hầu như ngày nào cũng có lãi.

Vào thứ tư, Tống Ngọc Lan đặc biệt tranh thủ giờ nghỉ trưa, chạy về Thập Sát Hải. Thấy Lý Anh đã hoàn toàn bắt kịp công việc khiến cô thấy yên tâm hơn.

Cô cũng gọi một cuộc điện thoại cho Đào Tử ở Bằng thành, biết được cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên đã đi vào hoạt động ổn định. Bố của Tống Ngọc Lan thậm chí còn tự mình kéo về được một hợp đồng lớn.

Đào Tử kể rằng bây giờ ba Tống ngày nào cũng dành thời gian học tập, hết học sách rồi lại đi tìm các chuyên gia để trao đổi, ngay cả mẹ Tống cũng bị ông ấy kéo vào học cùng. Giờ thì cứ buổi tối là hai vợ chồng đều cùng nhau học hỏi và tiến bộ.

Tống Ngọc Lan cảm thấy rất hài lòng. Sau khi thoát khỏi vị thế nhân vật phụ, hai vợ chồng họ đã tìm lại được chính mình. Xã hội ngày càng phát triển, con người cũng phải học hỏi suốt đời. Kiến thức không bao giờ là đủ, và nó cũng chính là thứ mang lại sự tự tin nhiều nhất.

Tống Ngọc Lan còn hỏi thêm về tình hình của xưởng mà anh rể của Đào Tử quản lý.

Đào Tử thở dài một hơi rồi mới nói: “Xưởng đó giờ đã chuyển từ nhà nước sang tư nhân. Chị gái của chị thấy chồng không nỡ rời bỏ xưởng nên đã động viên anh ấy tiếp nhận toàn bộ. Nhưng gần đây chị gái của chị có kể từ khi xưởng tư nhân hóa, các đối tác nước ngoài trước đây đều đã chấm dứt hợp tác. Hiện tại anh rể chị đang chạy khắp nơi tìm đối tác mới. Nếu trong hai tháng tới mà vẫn chưa tìm được thì có lẽ xưởng sẽ phải đóng cửa.”

Trong những năm 80, việc chuyển từ xưởng nhà nước sang tư nhân là xu thế phát triển tất yếu, rất bình thường. Nhưng dù xưởng có chuyển đổi thì năng lực sản xuất và chất lượng cũng không thay đổi nhiều. Như xưởng của anh rể Đào Tử, nói to là thế nhưng thực ra chỉ có khoảng hai ba trăm công nhân, và chỉ có ba bốn dây chuyền sản xuất.

Khi đã tư nhân hóa thì các đối tác trước đây không muốn mạo hiểm làm ăn với những đơn vị nhỏ, mà sẽ chọn hợp tác với các xưởng lớn có uy tín hơn, vì tiền của ai cũng quý giá, không ai muốn mạo hiểm cả.

Còn các xưởng lớn thuộc nhà nước dù có vấn đề cũng có thể tìm đến cơ quan chức năng để khiếu nại, nhưng tư nhân thì có muốn kêu cũng chẳng có chỗ mà kêu.

Tống Ngọc Lan cũng im lặng theo, hiện tại trong tay cô không có một xu dính túi, còn nợ Lục Trạch Dân 10 vạn.

Dù muốn mở một tiệm quần áo, nhưng cũng phải chờ tiệm bánh Ngọc Lan thực sự ổn định thì mới có thể bắt đầu.

Trong lòng vướng bận nhiều chuyện, Tống Ngọc Lan trở về ký túc xá mà không để ý rằng Khương Nam chưa quay lại.

Cho đến chiều sau khi kết thúc tiết học, Tần Đa Nhạc sốt ruột lên tiếng: “Ngọc Lan, trưa nay cậu không phải đi cùng Khương Nam sao? Sao cô ấy lại không đi học suốt cả buổi chiều vậy?”

Tống Ngọc Lan nhìn sang giường của Khương Nam, thấy vẫn gọn gàng liền quay qua Tần Đa Nhạc : “Trưa nay mình về Thập Sát Hải một mình, không đi với cô ấy mà?”

“Hả? Bọn mình đều tưởng hai cậu thường đi cùng nhau, chắc chắn là cùng về chứ!” Lý Vũ và Ôn Tình cũng đứng bật dậy.

“Bọn mình đâu có ra ngoài cùng nhau, làm sao mà đi chung được? Lúc cô ấy đi trông thế nào?” Tống Ngọc Lan vừa khoác áo khoác lông vào, vừa hỏi.

“Mình nhớ loáng thoáng cô ấy có nói chuyện điện thoại gì đó.” Ôn Tình và các bạn trong phòng cũng vội khoác áo.

“Chia nhau ra, hai người đi tìm ở căng tin và thư viện, mình ra bốt điện thoại hỏi thăm.” Tống Ngọc Lan dẫn đầu bước ra khỏi ký túc xá.

Nửa tiếng sau, mấy người quay lại phòng tập hợp, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Khương Nam đâu.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 219: Chương 219



Tống Ngọc Lan ngồi xuống giường của Khương Nam, tỉ mỉ suy nghĩ lại hai tháng qua kể từ khi cô ấy đến Bắc Kinh, ngoài cô ra thì Khương Nam không hề giao thiệp với ai khác, làm sao lại có chuyện gì xảy ra được? Lại biến mất ngay trong khuôn viên đại học Thanh Hoa?

Thật kỳ quặc!

Đang định ra bốt điện thoại để báo cảnh sát, thì bỗng từ trạm bảo vệ hiện lên bóng dáng của Khương Nam, bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông cao lớn.

Chỉ là cái bóng này, Tống Ngọc Lan cảm thấy sao mà quen thuộc thế?

Giống như là...

Còn chưa kịp nghĩ ra giống ai thì người đàn ông kia đã quay đầu đưa món đồ trong tay cho Khương Nam, lúc này Tống Ngọc Lan mới nhìn thấy rõ mặt người đó, hóa ra là Triệu Kiến Quốc!

Tống Ngọc Lan hoàn toàn quên mất chuyện mình đã xuyên vào truyện, dù sao đây cũng là cuộc sống thật, chi bằng quẳng hết mọi thứ đi và sống một cuộc đời mới.

Cô đã hoàn toàn quên rằng Khương Nam là nữ phụ phản diện độc ác trong kịch bản.

Tống Ngọc Lan có chút bực bội quay người bước nhanh về phía trạm bảo vệ.

Hai người kia vẫn đang trò chuyện mà không nhận ra sự xuất hiện của cô.

“Cảm ơn đồng chí Triệu đã đưa tôi về, hôm khác mời anh ăn cơm nhé.” Giọng Khương Nam dịu dàng, giống hệt như lần đầu tiên Tống Ngọc Lan gặp cô ấy, khiến bước chân Tống Ngọc Lan dừng lại một thoáng.

“Không có gì, đều là đồng hương cả, giúp đỡ nhau là điều nên làm. Cuối tuần này tôi cũng có thời gian…” Triệu Kiến Quốc thể hiện phong thái lịch thiệp, nếu Tống Ngọc Lan không biết rõ con người này thì có khi còn bị vẻ ngoài tử tế của anh ta lừa.

Tống Ngọc Lan lên tiếng cắt ngang câu nói của Triệu Kiến Quốc: “Nam Nam! Cậu đi đâu vậy, cậu có biết mọi người đều đang lo lắng tìm cậu không!”

Cả hai người quay đầu lại nhìn Tống Ngọc Lan, người đầu tiên lên tiếng là Triệu Kiến Quốc: “Ngọc Lan! Sao cô lại ở đây?”

Không đợi Tống Ngọc Lan trả lời, Triệu Kiến Quốc đã tự ý cười khổ: “Tôi đã nói rồi, tôi không thích cô, tôi đã trốn khỏi Bạch Sa rồi, sao cô còn theo tôi đến tận Bắc Kinh thế này!”

Tống Ngọc Lan nhíu mày: “Anh bị điên à?” Cô có vẻ gì là theo đuổi anh ta đến đây chứ? Nam chính này phải chăng bị tổn thương não, không biết suy nghĩ?

Khương Nam nhìn Tống Ngọc Lan rồi lại nhìn Triệu Kiến Quốc: “Hai người quen nhau sao?”

Tống Ngọc Lan bước đến kéo Khương Nam ra sau lưng, trừng mắt nhìn Triệu Kiến Quốc: “Tất nhiên là quen.”

Triệu Kiến Quốc cứ tưởng Tống Ngọc Lan đang ghen, đưa tay lên vuốt trán cười khổ nhìn Khương Nam: “Tôi với Ngọc Lan là người cùng thôn, hồi nhỏ cô ấy thích chạy theo tôi chơi, nhưng giữa chúng tôi không có gì đâu.”

Nói xong, anh ta còn cố ý liếc nhìn về phía Tống Ngọc Lan, giọng nói đầy phiền muộn: “Đừng cố chấp nữa, Ngọc Lan. Giữa chúng ta không có khả năng gì đâu. Bố mẹ tôi không thích cô, tôi và cô mãi mãi cũng không thể.”

Nghe đến đây, Tống Ngọc Lan không nhịn được mà cười phá lên: “Đúng là nước đục bị anh khuấy cho nát bét rồi. Nam Nam, cậu còn nhớ lần chúng ta về quê, tớ bảo cậu tránh xa căn nhà cuối làng vì căn nhà đó có người bệnh không? Chính là gia đình của tên này, cả nhà đều kỳ quặc.”

Lúc đầu Khương Nam vẫn giữ vẻ lịch sự, dịu dàng, nhưng sau khi nghe lời Tống Ngọc Lan, cô ấy lập tức thay đổi thái độ, đánh giá Triệu Kiến Quốc từ trên xuống dưới.

“Đây chính là gã đàn ông bẩn thỉu ấy sao?” Cô ấy nói xong liền kéo Tống Ngọc Lan lùi lại một bước, rồi rút từ trong túi ra một tờ 10 đồng, nhét thẳng vào tay Triệu Kiến Quốc.

“Tôi đi từ ga tàu đến trường cũng chỉ mất 5 đồng thôi. Tôi đưa cho anh 10 đồng, coi như chúng ta thanh toán xong. Anh nhớ đấy, là anh tự nguyện giúp tôi chứ không phải tôi nhờ vả gì đâu.”

Triệu Kiến Quốc mở to mắt, khó tin nhìn hai người bọn họ dường như quen biết nhau. Chỉ cách đây một khoảnh khắc, anh ta còn nghĩ rằng Tống Ngọc Lan là vì biết anh ta được điều về Bắc Kinh nên đuổi theo.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, anh ta mới nhận ra rằng Tống Ngọc Lan đã thay đổi rất nhiều. Cô khoác trên mình một chiếc áo lông vũ trắng tinh tế, khiến cô càng thêm xinh đẹp rực rỡ. Chiếc áo lông vũ ấy khiến anh ta liên tưởng đến chiếc áo mà Lãnh Thúy Anh mặc, nhưng rõ ràng áo của Tống Ngọc Lan có vẻ sang trọng hơn.

Chiếc áo của Lãnh Thúy Anh đã tốn hơn một trăm đồng! Triệu Kiến Quốc thầm nghĩ: Từ lúc nào mà Tống Ngọc Lan lại trở nên giàu có thế này?

Không chỉ vậy, điều khiến anh ta kinh ngạc hơn nữa là Tống Ngọc Lan lại bước ra từ cổng trường đại học Thanh Hoa. Vừa rồi anh ta cố gắng theo Khương Nam vào trường thì đã bị bảo vệ cản lại.

“Ngọc Lan, sao cô lại đến đại học Thanh Hoa!” Triệu Kiến Quốc không dám nghĩ sâu thêm, chỉ biết tìm cách trốn tránh. Anh ta đã nghe thấy cô gái ở ga tàu nói mình là sinh viên đại học Thanh Hoa, đang đến nhận bưu kiện từ huyện Ngọc Lâm gửi tới.

Chính vì thế mà anh ta mới để ý đến Khương Nam.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back