Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 225: Chương 225



Khi Lý Trường Doanh nghe thấy Tống Ngọc Lan nói như vậy, trong lòng có chút không vui, nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ, chỉ cười và nói: “Đồng chí Tống, chào cô. Thật ngại quá, là tôi hơi hấp tấp. Tôi với đội trưởng Lục là chiến hữu lâu năm, quan hệ rất thân thiết nên cứ nghĩ chúng ta cũng quen biết nhau rồi, không cần phải khách sáo nữa.”

Giọng của Tống Ngọc Lan trở nên mềm mại hơn, cô nhẹ nhàng nhìn Lý Trường Doanh, khiến người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm nhận được sự dịu dàng của cô.

“Đồng chí à, dù anh với bạn trai tôi là Lục Trạch Dân có thân thiết đến đâu thì cũng phải biết giữ khoảng cách chứ, đúng không?”

Nói xong, Tống Ngọc Lan không để ý đến Lý Trường Doanh nữa, quay sang nhìn Lục Trạch Dân.

Khi cô thấy nụ cười ngày càng rộng trên khóe môi Lục Trạch Dân, không kìm được khẽ cù vào lòng bàn tay anh một cái.

Lục Trạch Dân nắm chặt lấy tay nhỏ của Tống Ngọc Lan, sau đó quay đầu nhìn các binh lính xung quanh đang đứng xem, lớn giọng quát: “Tất cả về ký túc xá nghỉ trưa ngay! Ai mà dám lãng phí thời gian của tôi, buổi chiều sẽ phải chạy thêm 10km!”

Nghe vậy, mọi người nhanh chóng tản đi, không ai dám nán lại lâu thêm.

Thấy chỉ còn mỗi Lý Trường Doanh đứng đó không nhúc nhích, Lục Trạch Dân nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: Người này bị làm sao vậy? Từ khi mình đến chi đội Tân Thái, anh ta cứ tỏ ra khó chịu, giờ mình dẫn bạn gái đến, thế mà vẫn không biết điều, xem ra trước giờ mình quá hiền lành rồi.

Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc để tính toán chuyện cũ, dù sao Tống Ngọc Lan cũng đang ở đây.

Lục Trạch Dân nắm tay Tống Ngọc Lan, dẫn cô về phía khu ký túc xá. Nhưng Lý Trường Doanh vẫn bám theo không buông.

Thấy vậy, Lục Trạch Dân giả vờ như không thấy, tiếp tục cùng Tống Ngọc Lan trò chuyện vài chuyện nhà cửa.

Khi vào đến ký túc xá, Lục Trạch Dân lập tức quay lại, ngăn không cho Lý Trường Doanh bước vào phòng. Anh bước một bước thật dài, đứng chắn ngay trước cửa. Vốn dĩ Lục Trạch Dân đã cao hơn Lý Trường Doanh nửa cái đầu, lúc này anh đứng thẳng lưng, trông càng cao lớn, vững chãi như một ngọn đồi không thể lay chuyển. Anh nói rất nghiêm túc: “Tôi không nhớ là mình có mời anh vào ký túc xá của tôi.”

Lý Trường Doanh dường như không nhận ra sự không hài lòng của Lục Trạch Dân, liền gật đầu theo lời anh nói: “Đúng là cậu chưa mời tôi, nhưng tôi là vì tốt cho cậu với em dâu thôi. Hai người chưa lấy nhau, nam nữ chưa cưới mà ở cùng phòng thế này, không sợ người ta dị nghị sao?”

Lục Trạch Dân mỉm cười: “Chuyện này không cần phó đội trưởng Lý lo lắng. Chúng tôi chắc chắn sẽ kết hôn, chẳng có gì phải sợ dị nghị cả. Với lại trong quân đội, tôi nghĩ chỉ cần phó đội trưởng Lý không lên tiếng, cũng chẳng ai dám nói xấu tôi đâu.”

Ý tứ của Lục Trạch Dân đã rõ ràng, hơn nữa anh còn nhấn mạnh cụm từ “phó đội trưởng Lý”, điều này khiến sắc mặt Lý Trường Doanh tối sầm lại. Anh ta trừng mắt nhìn Lục Trạch Dân rồi hậm hực bỏ đi về phòng bên cạnh.

Sự ác ý của Lý Trường Doanh rõ ràng đến mức Tống Ngọc Lan cũng thấy hơi khó hiểu.

Lục Trạch Dân không đóng cửa, để mở hẳn, dù trước đó anh đã nói như vậy nhưng trong lòng vẫn lo danh dự của Tống Ngọc Lan bị ảnh hưởng. Dù anh rất chắc chắn muốn cưới cô, nhưng anh cũng muốn giữ cho cô một lối thoát nếu cô không muốn kết hôn.

Lục Trạch Dân không định kể về những chuyện ở quân đội cho Tống Ngọc Lan nghe, nhưng hành động vừa rồi của Lý Trường Doanh khiến anh phải đưa ra lời giải thích.

“Chuyện anh chuyển về đội Tân Thái vốn rất bất ngờ. Ban đầu nếu anh không đến thì chức đội trưởng đã là của phó đội trưởng Lý rồi, ít nhất là anh ta nghĩ vậy. Nên suốt nửa tháng anh đến đây, lúc nào anh ta cũng tỏ thái độ khó chịu với anh.

Trước đây anh không hiểu tại sao lại phải đến làm đội trưởng ở đây, rõ ràng là có vị trí tốt hơn cho anh. Nhưng giờ thì anh hiểu rồi, Lý Trường Doanh không có khả năng suy nghĩ thấu đáo, lại quá nhỏ mọn. Dù có dựa vào mối quan hệ gia đình thì anh ta cũng không đi xa được, hoàn toàn không thích hợp làm đội trưởng.”

Tống Ngọc Lan gật đầu ra hiệu đã hiểu. Cô lấy tất và áo giữ nhiệt từ trong túi xách của mình ra đưa cho Lục Trạch Dân. Trên xe taxi vẫn còn để đầy đồ ăn.

Lục Trạch Dân cũng trân trọng khoảng thời gian được ở bên cạnh Tống Ngọc Lan, nên không nói thêm về chuyện của người khác nữa.

Chẳng bao lâu sau, hai người mới chỉ trò chuyện được một lúc thì người trực gác đã dẫn theo hai liên lạc viên, trên vai họ vác theo những món đồ đã kiểm tra xong, nhanh chóng chạy tới: “Đội trưởng Lục, mấy thứ chị dâu mang đến đã kiểm tra và đăng ký xong hết rồi. Anh muốn mang hết về ký túc xá hay để ở văn phòng?”

Cũng không trách người trực gác lại hỏi như vậy. Trong đơn vị, mỗi lần có người nhà đến thăm, họ thường mang theo chút đồ ăn để cải thiện bữa ăn cho chồng mình. Nhưng chưa có ai mang nhiều như Tống Ngọc Lan.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 226: Chương 226



Người trực gác nghi ngờ rằng ký túc xá nhỏ của Lục Trạch Dân không đủ chỗ để chứa hết đồ, nên mới hỏi có cần để ở văn phòng hay không.

Lục Trạch Dân cũng không để ý lắm đến số lượng đồ đạc khi lấy xuống từ xe taxi, giờ đây nhìn thấy thì anh cũng có phần ngạc nhiên.

Nhưng anh biết rõ Tống Ngọc Lan mang theo nhiều như vậy chắc chắn là có phần dành cho các anh em dưới quyền của mình.

Anh giữ lại một thùng thịt hộp, một túi thịt bò khô, một cân thịt lợn khô và hai cái bánh mì, còn lại thì để cho người trực gác và liên lạc viên mang về ký túc xá chia cho các anh em trong đơn vị.

Ba người tay bận cầm đồ nên không thể chào theo nghi thức, chỉ cười rạng rỡ và trang trọng cúi chào Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân: “Cảm ơn đội trưởng Lục và chị dâu! Cảm ơn hai người rất nhiều!”

Lý Trường Doanh ở phòng bên cạnh vẫn đang chú ý động tĩnh, lúc này không kìm được mà đập nhẹ tay vào tường, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ biết đi đường tắt để lấy lòng người khác!”

Tống Ngọc Lan lấy từ đáy túi ra ba hộp trà mao tiêm. Cô để riêng chỗ này vì nó khá đắt, không thể chia đều cho mọi người được. Đặt trà lên bàn, cô để mặc Lục Trạch Dân tự chia phần cho ai, việc đó không liên quan đến cô nữa.

Lục Trạch Dân bước ra cửa, nhìn trước ngó sau, chắc chắn không có ai trong hành lang rồi nhanh như cắt, quay lại như con hổ đói vồ mồi, lao về phía Tống Ngọc Lan đang ngồi trên ghế.

Anh vươn tay ôm chặt cô vào lòng, như muốn hòa tan cô vào cơ thể mình.

Sau đó, môi anh chạm nhẹ vào trán cô rồi lại nhanh chóng tách ra như bị điện giật.

Làm xong tất cả, Lục Trạch Dân thản nhiên ngồi xuống cách Tống Ngọc Lan khoảng một mét, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tống Ngọc Lan vẫn còn choáng váng trước những hành động bất ngờ này, cô ngập ngừng hỏi, giọng vừa thẹn thùng vừa bối rối: “Vừa rồi anh… đang làm gì thế?” Làm gì mà giống như một nghi thức gặp mặt vậy?

Tai của Lục Trạch Dân đỏ bừng lên, anh ngượng ngùng mím môi, nhưng ánh mắt lại hướng về cửa, như lo sợ có ai đó đi ngang qua.

Anh nói với giọng thấp: “Tất nhiên là anh muốn ôm em rồi, nhưng lại sợ có người thấy, sẽ không tốt cho danh tiếng của em. Nên anh đành phải vội vàng thể hiện tình cảm một chút thôi...” Giọng anh đầy vẻ bất lực và ấm ức.

Nghe vậy, Tống Ngọc Lan bật cười. Người này nhìn bề ngoài thì có vẻ nghiêm túc, điềm tĩnh, cái gì cũng như nắm chắc trong tay, nhưng hóa ra anh cũng có mặt trẻ con như vậy.

Lục Trạch Dân ngồi cách Tống Ngọc Lan tầm một mét, nhưng ánh mắt cứ như móc câu, lặng lẽ dõi theo cô từ đầu đến chân, ánh mắt không giấu nổi tình cảm sâu đậm.

Hai người ngồi đối diện nhau, chẳng cần nói gì nhiều, chỉ nhìn nhau mà bầu không khí xung quanh dần trở nên mập mờ, ám muội.

Cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, phá tan sự yên tĩnh đầy tình cảm giữa họ.

Vượng Tài bước vào, ngại ngùng cúi chào Lục Trạch Dân và Tống Ngọc Lan, rồi nói: “Đội trưởng Lục, em họ tôi biết chị dâu tới đây, sợ chị dâu ở doanh trại một mình sẽ không quen, nên tôi dẫn em họ đến để bầu bạn với chị dâu, đỡ phải buồn khi anh đi huấn luyện buổi chiều.”

Lục Trạch Dân suýt nữa đã trợn trắng mắt, thầm chửi rủa trong lòng: Đây là cái ý tưởng ngớ ngẩn gì thế hả?

Anh chỉ muốn dành thêm chút thời gian bên vợ mình, sao lại khó đến vậy?

Tống Ngọc Lan nghe lời Vượng Tài nói, tò mò liếc mắt nhìn về phía sau lưng anh ta. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì suýt nữa giật mình!

Đây đâu phải đến để bầu bạn, chẳng khác gì đến tham gia thi hoa hậu cả!

Trước mặt cô là Chu Hà, cô ta mặc một chiếc váy dài đỏ rực rỡ, tà váy tung bay như một bông hoa đỏ thắm. Trên chân là đôi giày cao gót 8 phân màu đen.

Điều thu hút nhất chính là khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của Chu Hà. Kỹ đến mức khuôn mặt dày phấn, má hồng và son môi đỏ rực nổi bật, khiến tổng thể trông loè loẹt không kém gì nhân vật kinh dị trong phim ma!

Trang điểm quá đà, lòe loẹt và hoàn toàn thiếu đi sự tinh tế.

Đáng nói hơn, trong thời tiết giá lạnh thế này, đến Tống Ngọc Lan mặc áo lông vũ còn thấy lạnh, mà Chu Hà lại chỉ mặc một chiếc váy đỏ rực. Điều này khiến Tống Ngọc Lan không khỏi rùng mình.

Dù cô có chậm hiểu về tình cảm thì cũng dễ dàng nhận ra mục đích thật sự của Chu Hà rõ ràng là nhắm vào Lục Trạch Dân.

Khi Chu Hà thấy mặt của Tống Ngọc Lan, toàn thân cô ta cứng đờ đứng ngay cửa. Đôi môi tím tái vì lạnh, được son môi đỏ rực che lấp, làm cho cô ta trông chẳng khác gì một mụ phù thủy đáng sợ.

Khi ở cửa, cô ta không nhìn thấy mặt của Tống Ngọc Lan mà chỉ thấy bóng lưng cao ráo.

Lúc về ký túc xá, Chu Hà nghĩ chắc chắn mình phải trang điểm thật đẹp để đến “xem mặt” Tống Ngọc Lan, tưởng tượng rằng Tống Ngọc Lan không xinh bằng mình, rồi Lục Trạch Dân chắc chắn sẽ bỏ bạn gái để đến với mình.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 227: Chương 227



Nhưng cô ta lại không hề nghĩ đến viễn cảnh nếu Tống Ngọc Lan là một đại mỹ nhân thì phải làm sao.

Giờ đây cô ta cảm thấy mình chẳng khác gì một chú hề. Dù đã tốn công tỉ mỉ trang điểm, Chu Hà vẫn không thể phủ nhận rằng cô ta không đẹp hơn Tống Ngọc Lan.

Khuôn mặt của Tống Ngọc Lan đúng như lời mấy người lính nói, trông như quả trứng gà vừa bóc vỏ, và lại là vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên, không cần bất kỳ sự trang điểm gì.

Vượng Tài không biết được suy nghĩ của Chu Hà, anh ta cười toe toét, để lộ hàm răng trắng, vui vẻ giới thiệu: “Chị dâu, đây là em họ tôi, tên là Chu Hà, chị cứ gọi là em gái Chu cũng được.”

Em gái Chu?

Chu Hà lập tức nở một nụ cười ngượng ngùng, vội vàng đính chính: “Chị dâu cứ gọi em là Chu Hà thôi là được rồi.”

Tống Ngọc Lan chăm chú nhìn người đối diện, trong ánh mắt cô luôn có một sự dịu dàng đặc biệt, như thể trong đó chứa đựng một dòng nước mênh mang. Điều này khiến Chu Hà ngỡ rằng mình đã che giấu suy nghĩ rất kỹ lưỡng.

Vào đến phòng ký túc xá, cô ta lập tức ngồi phịch xuống chiếc giường duy nhất trong phòng.

Ký túc của Lục Trạch Dân được trang bị bốn chiếc ghế và một chiếc bàn, vì vậy không có chuyện thiếu ghế để ngồi.

Lúc Chu Hà ngồi xuống, ánh mắt vẫn không ngừng liếc về phía Tống Ngọc Lan, để ý xem liệu cô có phát hiện ra ý đồ của mình hay không. Thấy Ngọc Lan vẫn giữ vẻ thản nhiên, không tỏ ra điều gì khác thường, Chu Hà liền mạnh dạn hơn.

“Chị dâu ơi, nhà chị ở đâu vậy?”

Tống Ngọc Lan cúi mắt, không muốn đôi co với loại người như thế này, tránh làm Lục Trạch Dân mất mặt. Cô lịch sự trả lơi: “Tôi là người Tương tỉnh.”

Tương tỉnh có nhiều vùng núi, khá là nghèo khó.

Chu Hà thầm đánh giá quần áo trên người Tống Ngọc Lan, trông rất đẹp và có vẻ đắt tiền, ít nhất cũng phải vài chục đồng một bộ. Vùng núi nghèo như vậy sao có thể có tiền mua đồ đẹp thế này được?

Chu Hà nhanh chóng nghĩ thông suốt, nhà Lục Trạch Dân là ở Bắc Kinh, lại làm đến chức vụ như hiện tại, tiền trợ cấp hẳn là cao hơn anh họ của mình, gấp bốn năm lần. Có lẽ Tống Ngọc Lan đang dựa vào Lục Trạch Dân để sống sung sướng.

Thấy Tống Ngọc Lan cúi mắt, dáng vẻ dịu dàng yếu đuối, điều này càng khẳng định thêm suy nghĩ của Chu Hà. Cô ta lập tức ưỡn n.g.ự.c lên, bắt đầu nói với giọng điệu đầy mỉa mai.

“Tương tỉnh à? Tôi nhớ Vượng Tài từng kể nơi đó nghèo lắm, đến ăn còn chẳng đủ no.” Nói xong, ánh mắt cô ta lại quét qua người Tống Ngọc Lan, không che giấu sự khinh bỉ.

Nơi nghèo khó như thế mà Tống Ngọc Lan lại mặc đồ đắt tiền như vậy, chắc chắn là hút m.á.u Lục Trạch Dân để sống.

Tống Ngọc Lan không nhịn được cười nhẹ, nhưng cô chưa kịp nói gì thì Lục Trạch Dân đã lên tiếng trước.

“Tôi nhớ hình như bạn gái Vượng Tài là người tỉnh Vân lên nhỉ? Nơi đó đúng là lạc hậu thật, nhìn xem, bạn gái cậu còn bị lạnh đến mức da mặt trắng một mảng, đen một mảng, trông thật xấu xí.”

Vừa tống khứ Lý Trường Doanh thì lại gặp ngay Chu Hà, Lục Trạch Dân cảm thấy cực kỳ khó chịu. Sao toàn gặp những người như thế này, chẳng có chút ý tứ nào, lại còn nói năng đầy móc mỉa. Bọn họ nghĩ anh mới đến đơn vị, sẽ không dễ dàng gây thù chuốc oán nên cứ thích bắt nạt người khác. Nhưng bọn họ lầm to rồi.

Lục Trạch Dân có được vị trí hiện tại là nhờ vào năng lực thực sự của mình.

Giờ đến bạn gái của một binh lính cũng dám đến gây sự với bạn gái anh, thật quá đáng. Anh không phải là người quá lịch sự! Bị người khác bắt nạt, không thể động tay thì vẫn có thể động miệng mà.

Chu Hà lập tức đỏ bừng mặt, không ngờ Lục Trạch Dân lại không cho cô ta chút thể diện nào. “Đội trưởng Lục, anh...”

“Tôi thì sao?” Lục Trạch Dân khoanh tay trước ngực: “Tôi nói sai à? Còn nữa, ai cho cô ngồi lên giường của tôi, xuống ngay!”

Chu Hà cắn chặt môi, tỏ vẻ uất ức nhìn về phía Vượng Tài, nhưng anh ta cũng chỉ lắc đầu bất lực. Lúc đầu, Vượng Tài có thể không rõ chuyện, nhưng bây giờ thì đã rõ ràng quá rồi.

Chu Hà thích Lục Trạch Dân. Rõ ràng là mẹ anh ta đã nói rằng cô em họ đến để thử tìm hiểu anh ta, nếu có cảm tình thì sẽ kết hôn. Nhưng giờ thì xem ra cô em họ này lại phải lòng đội trưởng Lục.

Nếu đội trưởng Lục chưa có bạn gái thì anh ta cũng không ngại tác thành cho họ, bởi dù sao anh ta cũng không quá thích Chu Hà. Nếu Chu Hà và Lục Trạch Dân thành đôi thì tương lai của anh ta sẽ chẳng cần lo lắng gì nữa.

Nhưng giờ thì… Lục Trạch Dân đã có bạn gái, Chu Hà còn chẳng thể so bì với ngón chân của Tống Ngọc Lan, thế mà cô ta vẫn không tự biết mình.

Vương Tài chào Lục Trạch Dân theo kiểu quân đội: “Xin lỗi, là lỗi của tôi. Em họ của tôi không khéo nói chuyện, mong chị dâu bỏ qua cho.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 228: Chương 228



Tống Ngọc Lan nhìn về phía Lục Trạch Dân, cô không muốn làm mất mặt bạn trai của mình.

“Đi nhanh đi, đừng làm phiền tôi với bạn gái nữa” Lục Trạch Dân vẫy tay đuổi khách.

Vương Tài vội kéo Chu Hà lại, cả hai cúi đầu chào rồi lặng lẽ rời đi. Trước khi bước ra khỏi cửa, Chu Hà còn hung hăng lườm Tống Ngọc Lan một cái.

Tống Ngọc Lan cười khổ, cô nhìn Lục Trạch Dân rồi nói: “Anh làm vậy, người ta sẽ thù hận chúng ta mất.”

“Sợ gì chứ?” Lục Trạch Dân nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngọc Lan: “Anh chẳng sợ họ ghét mình đâu. Cũng tại anh, vừa mới đến đây, vốn định dò xét tình hình trước rồi thể hiện năng lực, nên mới để em chịu ấm ức.”

Lòng Tống Ngọc Lan chợt ấm áp. Cô hiểu để đạt được vị trí hiện tại thì Lục Trạch Dân đã phải cố gắng rất nhiều.

Cô đến đây đột ngột có lẽ đã vô tình làm hỏng chuyện, chỉ trong hơn nửa tiếng mà đã gặp phải hai rắc rối.

Tống Ngọc Lan đứng dậy kéo tay Lục Trạch Dân, bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay thô ráp của anh, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.

Ánh mắt anh dịu dàng: “Vậy trước khi anh ổn định thì em sẽ không đến nữa.” Cô nói trước, lo rằng vì buổi hôm nay mà Lục Trạch Dân sẽ luôn trông đợi cô xuất hiện.

Không để anh đáp lời, Tống Ngọc Lan dịu giọng nói tiếp: “Nhưng em hứa là mỗi thứ bảy sẽ gửi thư cho anh.”

Lục Trạch Dân nhẹ kéo tay, khiến Tống Ngọc Lan ngã vào lòng anh. May mà lúc này đang là giờ nghỉ trưa, ngoài cửa không có động tĩnh gì.

“Anh cũng đã muốn viết thư cho em lâu rồi, nhưng lại sợ em bận, làm phiền em thôi” giọng Lục Trạch Dân mang theo mùi hương gỗ thông nhè nhẹ phả vào tai Tống Ngọc Lan, khiến cô ngứa ngáy.

Tống Ngọc Lan cảm nhận môi của Lục Trạch Dân dường như sắp chạm vào tai mình, mà tai lại là nơi nhạy cảm nhất của cô, khiến cô không khỏi căng cứng người, khẽ vặn vẹo tránh né.

Lục Trạch Dân suýt nữa đã không kiềm chế được, cố gắng nén lại phản ứng của cơ thể mình, sợ nếu Tống Ngọc Lan phát hiện thì cô sẽ tức giận.

Anh liền lùi lại một chút, tách môi khỏi tai cô.

Lúc này, Tống Ngọc Lan mới ngồi thẳng dậy, kéo ghế ngồi đối diện, để dù có ai đi qua cũng không thấy họ làm gì quá đáng.

“Anh cảm thấy thế nào khi có cô gái bày tỏ sự quan tâm với mình?”

Câu hỏi của Tống Ngọc Lan khiến Lục Trạch Dân lập tức giơ tay thề: “Anh thật sự không biết cô ta có ý gì với anh, mãi tới lúc nãy anh mới nhận ra. Hơn nữa, anh đến đây nửa tháng rồi, mới gặp cô ta có một lần, lúc Vương Tài dẫn cô ta tới xin giấy phép nghỉ phép. Nếu anh biết sớm thì chắc chắn anh sẽ ngăn chặn ngay từ đầu. Lúc mới đến đây, anh không quen ai nên không ai hỏi anh đã có bạn gái chưa. Anh cũng không thể cứ đi bắt chuyện với người ta và bảo rằng mình đã có bạn gái rồi.”

Lục Trạch Dân nói hoàn toàn thật lòng. Sau khi chuyển đến đội Tân Thái, lại bị điều đi huấn luyện quân sự, anh vốn đã không được nhiều người trong đội ưa thích. Trong suốt nửa tháng nghỉ ngơi vừa qua, anh chỉ tập trung vào việc thu phục nhân tâm, không hề quan tâm đến mấy chuyện tán tỉnh vặt vãnh.

Nếu không phải hôm nay Tống Ngọc Lan tới thì anh cũng chỉ nghĩ rằng Lý Trường Doanh vốn không có ý xấu, chỉ là thích đối nghịch với anh mà thôi.

Anh đã có kế hoạch rồi, thời cơ hiện tại cũng đã chín muồi, đội của anh với hai trăm người dưới quyền cơ bản đã quy thuận. Chuyện bất tiện mà Tống Ngọc Lan phải chịu dưới tay Lý Trường Doanh hôm nay, đợi khi cô rời đi thì anh sẽ xử lý ổn thỏa.

Câu hỏi của Tống Ngọc Lan chỉ là để trêu chọc Lục Trạch Dân, nhưng thấy anh nghiêm túc giải thích thì cô liền thu lại nụ cười: “Em biết anh luôn có chừng mực. Em chỉ đùa thôi.”

Lục Trạch Dân vẫn nghiêm túc nói: “Làm em phải chịu thiệt thòi rồi. Dù sao Chu Hà cũng là bạn gái của đồng đội, anh không tiện nói nhiều, nhưng còn Lý Trường Doanh, trước tết anh sẽ mang tin vui về cho em.”

Tống Ngọc Lan thấy anh chân thành và dễ thương, rõ ràng là một người mạnh mẽ, kiêu ngạo, nhưng mỗi khi ở bên cô thì anh luôn hạ mình, cố gắng để cô thấy được điều tốt nhất ở anh.

Điều đó không chỉ là thích nữa rồi. Nghĩ vậy, Tống Ngọc Lan không kiềm được, cúi người hôn lên môi Lục Trạch Dân.

Sự chủ động này của Tống Ngọc Lan khiến Lục Trạch Dân hoàn toàn bất ngờ, anh sững người trong giây lát.

Rồi nhanh chóng lấy lại phản ứng, anh đưa tay ra sau đầu cô, chủ động hôn đáp trả. Tống Ngọc Lan không thể thoát ra, đành buông xuôi, nhắm mắt tận hưởng nụ hôn ngọt ngào kéo dài.

Trong đầu, Tống Ngọc Lan vẫn đang thầm trách Lục Trạch Dân đúng là quá ngây thơ, hai người họ chỉ mới chạm môi đơn giản. Nhưng không lâu sau, bàn tay còn lại của Lục Trạch Dân đã lần lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, không còn hài lòng với những nụ hôn nhẹ nhàng, anh từ từ xâm chiếm đôi môi, lưỡi của cô bằng một nụ hôn sâu, mãnh liệt và đầy sự chiếm hữu.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 229: Chương 229



Tống Ngọc Lan bị hôn đến mức toàn thân tê dại, đầu óc choáng váng, nếu không có tay Lục Trạch Dân đỡ lấy đầu và eo cô thì có lẽ cô đã khuỵu xuống đất. Bản năng của cô đã khiến cô đáp lại nụ hôn ấy, điều này càng làm tăng thêm sự tự tin cho Lục Trạch Dân.

Môi lưỡi quấn quýt, trong phòng tràn ngập không khí ngọt ngào và nóng bỏng. Hai người đứng sát nhau đến mức Tống Ngọc Lan có thể cảm nhận rõ nhịp tim dồn dập của Lục Trạch Dân, như đang đập loạn vì cô.

Dù Tống Ngọc Lan không phải là kiểu người e thẹn, nhưng cô cũng không phải là một “tay chơi” sành sỏi. Nụ hôn này khiến cô đỏ bừng mặt. Chỉ cần nghĩ rằng cả hai đều là mối tình đầu của nhau thì cô đã không khỏi cảm thấy mình thật may mắn.

Sau khi tách ra, Tống Ngọc Lan không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Trạch Dân. Trong khi đó, anh lại mỉm cười, ánh mắt tràn ngập sự thích thú, nhìn cô chăm chú. Lưỡi anh lướt qua khóe môi, như muốn hồi tưởng lại vị ngọt ngào của nụ hôn vừa rồi – ngọt như kẹo, mang theo chút hương thơm dễ chịu.

Tiếng chuông báo thức vang lên, Tống Ngọc Lan ngước nhìn Lục Trạch Dân, khẽ nói: “Em phải đi rồi, tài xế taxi còn đang đợi ngoài cửa.”

Dù cô không biết rõ lắm về thời gian biểu trong quân đội, nhưng cô biết rằng nó cũng không khác gì với thời gian học hành của mình. Trước khi tới đây, cô đã dặn tài xế rằng sẽ trả gấp ba tiền để ông ấy chờ cô trong một tiếng.

Dù muốn ở lại lâu hơn, nhưng cả hai đều không phải là những người có nhiều thời gian rảnh, nên đành phải tạm biệt.

Lục Trạch Dân có chút hụt hẫng, anh nghĩ nếu Ngọc Lan là vợ anh thì anh đã có thể đường đường chính chính giữ cô lại bên mình. Anh đứng dậy, lấy ra một chiếc hộp quà lớn từ tủ: “Sinh nhật em sắp tới rồi, anh sợ không thể tham dự được nên anh tặng em trước.”

Tống Ngọc Lan ngạc nhiên nhận lấy: “Anh bận như vậy, làm sao có thời gian mua quà chứ?”

Lục Trạch Dân chỉ tay về phía chiếc hộp: “Đây là quà dành cho em, sao anh lại có thể không có thời gian được chứ.”

Thực ra, ngay từ khi họ bắt đầu yêu nhau thì Lục Trạch Dân đã nhờ Dương Lệnh đặt làm bộ trang sức đặc biệt cho cô. Đêm hôm đó, anh còn rời đi sớm để đích thân chọn nguyên liệu, hy vọng mang lại cho cô một sự bất ngờ.

Tống Ngọc Lan vui vẻ mở nắp hộp quà ra, ngay khi nhìn thấy thứ bên trong, cô không khỏi giật mình. Trong hộp là một chiếc vòng tay mạ vàng tinh xảo, trên đó đính ba viên kim cương lấp lánh, toát lên vẻ sang trọng và quý phái. Dù là vàng, nhưng thiết kế hoàn toàn không mang đến cảm giác nặng nề hay phô trương, mà lại rất thời trang và hiện đại.

Không chỉ có vậy, ngoài chiếc vòng tay thì còn có một đôi bông tai và một sợi dây chuyền vàng, mỗi món đều được điểm xuyết bằng kim cương, sáng chói và đầy mê hoặc.

Chưa hết, khi cô lấy hết các món trang sức ra khỏi hộp, cô phát hiện ở đáy hộp còn có một chiếc trâm cài tóc bằng vàng cực kỳ tinh xảo. Từng chi tiết của chiếc trâm đều được chế tác tỉ mỉ, thể hiện tay nghề xuất sắc của người thợ làm ra nó.

Món quà này quá đắt giá!

Tống Ngọc Lan không tin nổi vào mắt mình, nhìn Lục Trạch Dân và vội vàng nói: “Em không thể nhận được!”

Cô chưa từng tặng anh bất cứ món quà gì, ngay cả hôm nay tới thăm anh thì cô cũng chỉ mua một ít quà đơn giản. Đối diện với món quà quý giá thế này của Lục Trạch Dân, cô thật sự cảm thấy khó mà nhận được!

Lục Trạch Dân thấy Tống Ngọc Lan do dự, nghĩ rằng cô không thích, liền thầm nghĩ: Không phải Dương Lệnh nói đây là kiểu dáng mà các cô gái thích sao?

“Nếu em không thích kiểu này thì cứ giữ lại làm kỷ niệm.”

Tống Ngọc Lan xua tay: “Không phải là em không thích, mà là nó quá quý giá.” Trong lòng cô cũng đang nghĩ xem Lục Trạch Dân giàu có đến mức nào, ngoài khoản tiền trong sổ tiết kiệm mà anh cho mượn, giờ lại có thể mua món quà đắt đỏ thế này?

Khả năng cao là tiền này từ nhà anh mà có...

Tống Ngọc Lan nghiêm túc đẩy hộp quà lại: “Trạch Dân, anh trả lại món này đi. Em nhận tấm lòng của anh, nhưng em không thể nhận món quà này.”

Dường như Lục Trạch Dân đã đoán được lý do tại sao Tống Ngọc Lan từ chối, anh cười nhẹ: “Em yên tâm, không phải tiền của gia đình, một phần nhỏ là tiền tiêu vặt từ nhỏ anh tích góp, phần lớn là tiền đầu tư mà Dương Lệnh giúp anh kiếm được. Anh không nghèo như em nghĩ đâu. Tuy không giàu có gì, nhưng cũng không đến nỗi mua quà mà hết sạch tiền.”

Chưa kịp để Tống Ngọc Lan nói thêm, Lục Trạch Dân liền cầm lấy chiếc vòng tay, xoay mặt trong của nó cho Tống Ngọc Lan xem: “Hơn nữa, em thực sự không nhận sao? Trong này có khắc tên em, trả lại cũng không được nữa. Nếu em không thích thì lần sau anh sẽ mua món khác mà em thích hơn.”

Tống Ngọc Lan cúi đầu nhìn kỹ, quả nhiên bên trong có khắc ba chữ “Tống Ngọc Lan” nho nhỏ!

Một bộ trang sức tinh xảo như thế, không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới hoàn thành?

Từ lúc cô và Lục Trạch Dân hẹn hò vào tháng bảy đến nay mới chỉ bốn tháng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back