Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 190: Chương 190



Tốt nhất là tạm gác lại những khác biệt giữa hai người. Sau khi cân nhắc, Tống Ngọc Lan nhẹ giọng nói: “Lục Trạch Dân, em hiểu tấm lòng của anh, nhưng em cũng hy vọng anh tôn trọng em. Hôm nay anh đã tự ý quyết định mà không hỏi ý kiến em, lần sau mong rằng sẽ không như thế nữa. Nếu anh muốn làm gì thì chúng ta có thể bàn bạc cùng nhau. Việc yêu đương cũng là để hiểu nhau và hòa hợp với nhau qua những chuyện như thế này, phải không?”

“Về chuyện kết hôn, em nghĩ rằng tình cảm của chúng ta hiện tại chưa đến mức để bàn đến điều đó. Em phải đi học, còn cả việc kinh doanh nữa. Anh cũng có công việc của mình. Em muốn để mọi thứ phát triển tự nhiên. Nếu tình cảm bền vững thì sớm muộn gì cũng sẽ tới bước kết hôn.”

“Nhưng nếu anh cảm thấy không muốn yêu mà không có kết quả, thì chúng ta có thể chia tay và làm bạn bè.”

Tuy giọng nói của Tống Ngọc Lan mềm mại, nhưng Lục Trạch Dân vẫn cảm nhận được sự kiên quyết trong lời nói của cô.

Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm, Lục Trạch Dân thực sự động lòng với một cô gái. Đối với anh thì chuyện yêu đương và kết hôn dường như rất đơn giản. Gia đình tốt, năng lực giỏi là những thứ mang lại sự tự tin cho anh. Nhưng khi nghe Tống Ngọc Lan chia sẻ quan điểm của mình thì anh chợt nhận ra rằng những gì cô nói không phải không đúng.

Anh đã nghĩ quá đơn giản, còn Tống Ngọc Lan lại suy nghĩ rất sâu sắc. Cả hai lớn lên trong những môi trường khác nhau, tất nhiên không thể có cùng một cách nghĩ.

Trong tương lai, chắc chắn sẽ còn nhiều bất đồng. Lúc đó, ai sẽ là người nhượng bộ?

Trước đây, Lục Trạch Dân nghĩ rằng các đồng đội của anh đều kết hôn theo cách tương tự, vợ của họ đều nghe theo sự sắp đặt của họ. Anh liền tự nhiên mà cho rằng Tống Ngọc Lan cũng sẽ nghĩ giống như vậy.

Nhưng anh đã quên mất rằng điều thu hút anh ở Tống Ngọc Lan, ngoài nhan sắc thì chính là sự khác biệt và đặc biệt của cô!

Anh không thích những cô gái chỉ có ngoại hình mà không có trí tuệ. Việc Tống Ngọc Lan từ một vùng quê nhỏ thi đỗ vào đại học Thanh Hoa đã chứng minh cô là một người cực kỳ thông minh. Thậm chí, một số quan điểm của cô còn thông thoáng và sắc bén hơn anh.

Anh không thể vì cảm nhận được tình cảm của cô mà tự động cho rằng cô chắc chắn sẽ muốn gặp gia đình anh. Đây chính là dấu hiệu của chủ nghĩa gia trưởng.

Việc hôm nay là lỗi của anh khi không giải thích rõ ràng. Khi về thăm ông bà nội vào buổi trưa, anh nghe họ nhắc nhiều lần về Tống Ngọc Lan, nên mới nghĩ đến việc đưa cô về gặp những người thân yêu nhất của mình.

Ông nội và bà nội của Lục Trạch Dân đều là những người có công trạng trong cuộc chiến trước đây. Sau chiến tranh, họ sinh ra hai người con trai. Con trai cả Lục Quốc Cường là người đứng đầu một cơ quan quan trọng trong chính phủ.

Con trai thứ hai Lục Quốc Phú, ban đầu được định sẵn sẽ sống một cuộc đời bình thường để tránh làm ảnh hưởng đến địa vị của gia đình trong giai đoạn đất nước còn bất ổn. Nhưng từ nhỏ ông đã lớn lên trong môi trường quân đội và đã quyết định theo đuổi con đường binh nghiệp khi mới 18 tuổi.

Lục Quốc Phú đã tự mình phấn đầu từ một người lính bình thường ở tỉnh Dự Nam cho đến khi trở thành một thành viên trong đội quân dã chiến ở thủ đô.

Ông nội của Lục Trạch Dân biết rằng không thể ngăn cản sự tỏa sáng của Lục Quốc Phú. Với việc Lục Quốc Cường đã vững chắc trong chính trường, dù có ai đó muốn hạ bệ gia đình nhà họ Lục thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cả hai anh em đều là những người xuất sắc trong gia đình cán bộ cao cấp tại thủ đô.

Lục Quốc Cường không cần thêm sự hỗ trợ nào để tiến xa hơn. Vợ của ông ấy cũng được lựa chọn từ một gia đình có học thức cao, phù hợp với yêu cầu của ông Lục. Sau khi kết hôn, hai người sinh ra một cô con gái, hoàn toàn tuân thủ chính sách sinh con theo kế hoạch của nhà nước.

Ở tỉnh Dự Nam, Lục Quốc Phú gặp được Chu Huệ đang làm buôn bán. Hai người có thể nói là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ông Lục đã điều tra qua gia đình của Chu Huệ, biết rằng gia đình cô ấy ba đời đều làm quân nhân tại tỉnh Quảng Đông. Ông nghĩ đến những bất công đã dành cho người con trai thứ hai nên đồng ý cho họ kết hôn.

Chu Huệ là một người phụ nữ làm kinh doanh. Sau khi sinh ra Lục Trạch Dân liền giao con cho ông bà nội chăm sóc, còn mình thì tiếp tục bận rộn với công việc kinh doanh. Tuy nhiên, không lâu sau, Chu Huệ nhận ra rằng dù đã đạt đến một mức độ nhất định trong kinh doanh, nhưng với lý lịch quân nhân lại khiến mình không thể tiến xa hơn.

Khi nhận thấy tham vọng của mình bị chặn lại, cô ấy liền bắt đầu chuyển sự chú ý sang việc lập kế hoạch cho tương lai của Lục Trạch Dân. Nhưng tính cách của Lục Trạch Dân lại được thừa hưởng từ cha mình, một người kiêu hãnh, thông minh và không bao giờ chịu thua. Sau lần cãi vã thứ ba với mẹ, anh liền quyết định gia nhập lực lượng dã chiến tại Bắc Kinh, bất chấp sự phản đối của mẹ mình.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 191: Chương 191



Dù vậy, Chu Huệ vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục mong muốn rằng việc Lục Trạch Dân gia nhập quân đội sẽ là bước đệm cho sự nghiệp chính trị sau này. Nhưng không ngờ, sau ba năm phục vụ trong quân ngũ, Lục Trạch Dân đã chuyển thẳng tới đơn vị của Chu Thế Văn tại thành phố Bạch Sa, hoàn toàn cắt đứt sự kiểm soát của mẹ mình.

Do thất vọng nên Chu Huệ đổ lỗi cho cách giáo dục của ông bà nội, cho rằng Lục Quốc Phú cũng là người không chịu nghe lời, giờ thì Lục Trạch Dân cũng đi theo con đường đó. Nhưng đối với ông Lục, một người từng trải qua những cuộc chiến khốc liệt, sự vô lý của Chu Huệ chẳng làm ông bận tâm. Ông nhanh chóng chia cho gia đình Lục Quốc Phú một phần đất riêng, để họ tự lập môn hộ.

Sau nhiều năm chung sống, Lục Quốc Phú cũng quá hiểu tính cách của vợ mình. Khi xưa nhà họ Chu đã cử cha của Chu Thế Văn, cũng là anh trai của Chu Huệ đi phục vụ trong quân đội. Chu Huệ cảm thấy bị gia đình ruồng bỏ, nên dồn hết sức lực vào việc phát triển sự nghiệp kinh doanh tại tỉnh Quảng Đông. Tuy nhiên, thành công của Chu Huệ chủ yếu dựa vào mối quan hệ với gia đình nhà chồng hơn là năng lực thực sự của bà ta. Khi không còn sự hỗ trợ từ chính sách nhà nước nữa thì việc kinh doanh của bà ta mới dần chững lại.

Ban đầu, Lục Quốc Phú cũng đã cố gắng giao tiếp với vợ để giải quyết vấn đề, nhưng sau nhiều lần thất bại, ông quyết định chuyển ra khỏi nhà để sống trong doanh trại, hoàn toàn không còn quan tâm đến việc của Chu Huệ nữa.

Gia đình nhà họ Lục đến thế hệ của Lục Trạch Dân chỉ còn lại hai người cháu: một là Lục Trạch Dân, người kia là cô cháu gái đã kết hôn và theo đuổi con đường y học. Vì vậy, tương lai của gia đình nhà họ Lục gần như đặt hết vào Lục Trạch Dân.

Ông Lục rất tự hào về những thành tích mà Lục Trạch Dân đạt được trong quân đội. Từ kinh nghiệm của Lục Quốc Phú, ông rút ra kết luận rằng chỉ cần đi trên con đường mình yêu thích thì bất cứ ai cũng sẽ tỏa sáng. Lục Trạch Dân cũng là người do chính tay ông bà chăm sóc từ nhỏ, vì vậy ông luôn ủng hộ quyết định gia nhập quân đội của cháu mình.

Vào buổi sáng sau khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự, Chu Huệ mới biết tin Lục Trạch Dân đã chuyển công tác về Bắc Kinh, rằng con trai đã quyết tâm theo đuổi con đường quân đội. Nhận thấy mình không thể thay đổi được quyết định của con trai, Chu Huệ bắt đầu muốn can thiệp vào chuyện hôn nhân của anh.

Bà ta liền nghĩ tới Đoạn gia, một trong những gia đình quyền lực trong xã hội.

Từ nhỏ Đoạn Giai Giai đã thích Lục Trạch Dân, Chu Huệ liền muốn tác hợp cho hai người.

Về sau cũng sẽ có người trợ giúp cho Lục Trạch Dân trong sự nghiệp.

Dù Chu Huệ có chút khả năng trong kinh doanh, nhưng trong chính trị thì lại thiếu sự nhạy bén. Thực ra Đoạn gia là đối thủ của Lục Quốc Cường tại cơ quan chính phủ. Ngay cả khi Lục Trạch Dân đồng ý thì ông Lục và gia đình cũng sẽ không bao giờ chấp nhận mối hôn sự này. Chính vì điều này mà ông Lục đã nhanh chóng gọi Lục Trạch Dân về để bàn bạc.

Sau khi trở về nhà, Lục Trạch Dân cam đoan với ông bà rằng anh đã có người yêu, và không có ý định kết hôn với Đoạn Giai Giai, như vậy mới khiến ông bà nội yên tâm hơn.

Sau đó, Lục Trạch Dân liền cùng Tống Ngọc Lan đi tới Thượng Hải và ở đó 4 ngày. Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của anh nên buổi sáng anh liền về thăm ông bà nội một lần nữa.

Khi nghe bà nội đề nghị muốn gặp bạn gái của mình thì Lục Trạch Dân mới nảy ra ý định mời Tống Ngọc Lan về gặp gia đình.

Nghe xong lời giải thích dài dòng của Lục Trạch Dân, Tống Ngọc Lan tiến đến ôm lấy anh: “Có lẽ em đã làm hơi quá rồi. Nhưng sao anh không giải thích ngay từ đầu?”

Lục Trạch Dân tựa đầu lên vai Tống Ngọc Lan, có chút tủi thân: “Anh định giải thích, nhưng thấy em phản ứng lớn quá nên chưa kịp nói gì.”

Tống Ngọc Lan thả tay ra và nhận lấy hai hộp quà nhỏ từ tay Lục Trạch Dân, rồi chuyển chủ đề: “Thôi được rồi, nhanh lên đi, đừng để ông bà phải đợi lâu.”

Lục Trạch Dân rất tinh tế, anh nhanh chóng nhận ra tín hiệu hòa giải mà Tống Ngọc Lan gửi đến, lập tức nắm lấy cơ hội để dịu lại tình hình. Từ những lời nói vừa rồi của cô, anh đã hiểu rõ hơn về suy nghĩ thực sự trong lòng cô, cũng như cách mà anh cần phải điều chỉnh mình để phù hợp với cô hơn trong tương lai.

Khoảnh khắc này, cuối cùng Lục Trạch Dân cũng thực sự thấm thía câu nói mà Chu Thế Văn đã từng nói với anh: Yêu đương sẽ làm người ta quên đi nguyên tắc và ranh giới của bản thân.

Nhưng khi đối diện với cô gái mà mình yêu thương, anh thấy điều đó là hoàn toàn xứng đáng.

Căn nhà cổ của gia đình nhà họ Lục nằm ở một khu vực có bề dày lịch sử đặc biệt, đây là tài sản do nhà nước phân chia cho gia đình nhà họ Lục dựa trên công lao của họ. Nằm trong khu vực tập trung nhiều gia đình quyền quý, không gian xung quanh yên tĩnh và nghiêm trang, rợp bóng cây xanh và đầy hoa thơm cỏ lạ.

Ngôi nhà mà ông bà Lục sống rộng rãi hơn hẳn những căn nhà xung quanh. Tống Ngọc Lan đứng sau lưng Lục Trạch Dân, xuyên qua cánh cổng đang mở rộng để nhìn vào khung cảnh bên trong.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 192: Chương 192



Trong bầu không khí yên bình, một khu núi nhỏ và thác nước nhân tạo hiện ra trước mắt cô. Nước từ đỉnh núi chảy xuống, phát ra âm thanh róc rách như bản nhạc của thiên nhiên.

Dưới hồ nước, những con cá chép mập mạp bơi lượn thong dong, vảy của chúng lấp lánh ánh sáng ngũ sắc, mang đến một cảm giác sinh động và tươi mới.

Bên trái là một ngọn núi giả với đá xếp chồng lên nhau, dây leo quấn quanh, trông như một tác phẩm nghệ thuật của tự nhiên. Phía bên phải là một khu vườn nhỏ xinh đẹp, rực rỡ sắc hoa và tỏa hương thơm ngát, giữa vườn là một chiếc đình nhỏ phủ đầy cây leo, tạo nên vẻ đẹp tràn đầy sức sống.

Dưới mái đình có hai chiếc ghế đu, một bà lão với mái tóc bạc trắng, gương mặt hiền từ đang chăm chú đọc sách. Thỉnh thoảng, bà lại ngước mắt nhìn về phía cổng nhà.

Khi nhìn thấy Lục Trạch Dân và Tống Ngọc Lan bước vào, bà lão vui vẻ đặt cuốn sách xuống, nở nụ cười rạng rỡ bước tới.

Lục Trạch Dân khẽ nói với Tống Ngọc Lan: “Đừng lo, có anh ở đây.” Anh giới thiệu với bà nội: “Bà ơi, cháu đưa bạn gái tới thăm bà. Đây là Tống Ngọc Lan, người yêu của cháu.”

Tống Ngọc Lan nở nụ cười dịu dàng và lễ phép chào: “Cháu chào bà ạ!”

Bà lão chăm chú ngắm nhìn Tống Ngọc Lan, rồi gật đầu hài lòng: “Tốt, tốt, Ngọc Lan à, vào nhà ngồi đi.” Bà nắm lấy tay Tống Ngọc Lan một cách thân thiết, vừa dẫn cô vào trong nhà vừa nói chuyện: “Cháu tới là được rồi, mang nhiều đồ tới như thế làm gì?”

“Chỉ là chút tấm lòng nhỏ thôi ạ” Tống Ngọc Lan lễ phép đáp lại.

Khi họ bước vào phòng khách, ông lão đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo đã nghe thấy tiếng bên ngoài, liền đứng dậy. Lục Trạch Dân gọi một tiếng ông nội, rồi giới thiệu Tống Ngọc Lan với ông. Cô lễ phép cúi chào: “Cháu chào ông ạ.”

Ông lão ngước lên nhìn Tống Ngọc Lan, gương mặt ông nở nụ cười rạng rỡ: “Ừ, tốt lắm.”

Khi họ đang trò chuyện liền có một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào từ ngoài cửa. Người đàn ông mặc quân phục, còn người phụ nữ mặc bộ đồ màu xám, trên eo thắt tạp dề.

Lục Trạch Dân giới thiệu: “Đây là dì Hồng, từ nhỏ đã chăm sóc cho anh ở nhà cũ.”

Dì Hồng là người mà ông bà Lục đã mời về để chăm sóc cho Lục Trạch Dân khi anh còn nhỏ. Trong những năm tháng trưởng thành, vì bị mẹ ruột bỏ mặc nên anh đã từng tưởng tượng rằng dì Hồng mới chính là mẹ mình. Điều này khiến tình cảm giữa anh và dì Hồng trở lên rất đặc biệt.

“Cháu chào dì Hồng ạ.”

Dì Hồng vội vàng đặt giỏ rau mới mua xuống, lau tay vào tạp dề rồi cúi đầu chào Tống Ngọc Lan; “Cô là cô Tống, bạn gái của cậu chủ đúng không? Chào cô.”

Lục Trạch Dân cau mày: “Dì Hồng, sao dì vẫn gọi cháu là cậu chủ? Cháu đã nói nhiều lần rồi, cứ gọi tên cháu như ngày xưa, cứ gọi Trạch Dân là được.”

Dì Hồng hoảng sợ, vội vàng xua tay: “Cậu là chủ nhà, tôi chỉ là người giúp việc, không dám vượt quá giới hạn.”

Dì Hồng vẫn nhớ rõ lần đầu tiên khi bà ấy gọi tên Trạch Dân thì mẹ của anh là Chu Huệ đã trừng mắt nhìn bà ấy với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Dù dì Hồng đã ở nhà họ Lục nhiều năm, chăm sóc Lục Trạch Dân từ nhỏ như con ruột, nhưng bà ấy vẫn chỉ là người giúp việc. Bà ấy luôn giữ quy tắc, không vượt quá bổn phận của mình.

Lục Trạch Dân không muốn tranh luận về vấn đề này trước mặt Tống Ngọc Lan nên cũng không nói thêm gì.

Tống Ngọc Lan nghe thấy giọng nói của dì Hồng, chợt nhận ra đó chính là giọng người phụ nữ đã nhận điện thoại khi cô gọi cho Lục Trạch Dân lần trước. Lúc đó cô đã thắc mắc sao thời buổi này vẫn còn người gọi người khác là “cậu chủ”, giờ lại bị gọi là “cô Tống”, cô không khỏi cảm thấy rùng mình.

Người đàn ông trẻ mặc quân phục tên là Tiểu Vương, là lính cảnh vệ được cấp trên cử đến để bảo vệ ông bà Lục. Bình thường, anh ấy cũng giúp dì Hồng chăm sóc hai cụ.

Bà Lục mời tiểu Vương vào bếp giúp dì Hồng, rồi kéo Tống Ngọc Lan ngồi xuống trò chuyện.

Ông Lục không còn đọc báo nữa, ông ngồi một bên lặng lẽ lắng nghe. Tống Ngọc Lan cảm thấy ông Lục tỏa ra một khí chất uy nghiêm, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ông ấy đã làm cô có cảm giác như bị nhìn thấu mọi điều trong lòng.

Dù vậy, Tống Ngọc Lan không hề nao núng. Kiếp trước cô đã từng gặp gỡ và làm việc với không ít người có quyền lực như thế. Hơn nữa, cô không hề cảm thấy mình bắt buộc phải trở thành vợ của Lục Trạch Dân.

Cô vừa khéo léo trả lời những câu hỏi của bà Lục, vừa ngấm ngầm quan sát nội thất căn nhà cổ.

Phòng khách rộng rãi, có trần cao, đồ nội thất tuy đã có niên đại nhưng toát lên vẻ sang trọng và trang nghiêm. Ở góc phòng, có một chiếc đàn piano đen trắng. Mọi chi tiết trong căn nhà đều phản ánh một điều là nội tình nhà họ Lục không hề đơn giản.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 193: Chương 193



Trong lúc Tống Ngọc Lan đang đánh giá mọi thứ, ánh mắt cô tình cờ chạm phải ánh mắt của ông Lục. Cô không né tránh, thay vào đó cô mỉm cười tự tin và cung kính gật đầu chào ông trước khi tiếp tục trả lời bà Lục.

“Vâng, cháu mới vào đại học...”

Bỗng một giọng nữ the thé vang lên, ngắt lời cô giữa chừng: “Bố mẹ, con nghe nói Trạch Dân đưa bạn gái về rồi.”

Tiếng nói xuất hiện trước khi người đó bước vào.

Lục Trạch Dân lập tức đứng dậy, chắn trước mặt Tống Ngọc Lan, bà Lục cũng nhanh chóng nắm lấy tay cô để trấn an.

Còn ông Lục thì điềm tĩnh tiếp tục thưởng trà như không có chuyện gì xảy ra.

“Ồ, bạn gái của Trạch Dân đâu? Chỉ biết núp sau lưng Trạch Dân thôi à? Để con xem thử cô ta trông thế nào? Đừng nói với con là một cô gái xấu xí đến nỗi không dám ló mặt ra nhé!” Chu Huệ vừa bước vào vừa uốn éo, ánh mắt quét qua từng người trong phòng, dừng lại ở phía sau Lục Trạch Dân, bà ta khẽ nghiêng đầu và nhăn mày.

Lục Trạch Dân cau mày, giọng nói lạnh lùng: “Sao mẹ lại đến đây?”

“Sao mẹ không được đến? Mẹ là mẹ của con! Mẹ đến xem con tìm được cô con dâu ra sao, không được à?” Giọng điệu của Chu Huệ đầy châm biếm.

Bà Lục vừa nãy còn rất thân thiện và niềm nở, lúc này đột nhiên trở nên lạnh nhạt: “Cô và Quốc Phú đã chuyển ra ngoài ở rồi. Nhà này không hoan nghênh cô, mời cô đi cho.”

“Mẹ! Con chính là mẹ của Trạch Dân, tại sao lại muốn đuổi con đi?” Chu Huệ giận dữ, ánh mắt đầy hằn học hướng về phía Tống Ngọc Lan: “Sao? Cô dâu xấu không dám ra mắt bố mẹ chồng à? Tôi nói cho cô biết, tôi không đồng ý, đừng có mơ mà bước vào...”

Chưa kịp nói hết câu thì Tống Ngọc Lan đã đứng dậy, vòng qua Lục Trạch Dân và đứng bên cạnh anh, ánh mắt mỉm cười nhìn thẳng vào Chu Huệ.

Nếu không phải Lục Trạch Dân đã kể trước cho cô nghe về chuyện của Chu Huệ thì có lẽ cô đã bị vài câu nói mỉa mai kia làm cho tổn thương.

“Cô...” Chu Huệ định tìm cách chỉ trích vẻ ngoài của Tống Ngọc Lan.

Nhưng cô gái trẻ trước mặt khoác trên mình chiếc váy dài màu xanh nhạt, eo thon gọn được buộc lại bằng một chiếc dây cùng màu, dáng người cao ráo, làn da trắng ngần, đôi môi đỏ thắm và hàm răng trắng đều. Dù cô ăn mặc kín đáo, nhưng vòng một đầy đặn vẫn lộ rõ, chứng tỏ dáng người cân đối, khỏe mạnh. Gương mặt tươi sáng, rạng rỡ một cách tự nhiên, không có dấu vết của việc trang điểm cầu kỳ.

Ai muốn soi mói vẻ ngoài của Tống Ngọc Lan chắc chắn phải rất tinh mắt hoặc chính bản thân họ phải hoàn mỹ đến mức nào mới có thể bắt bẻ được.

Chu Huệ cũng không ngờ rằng đối tượng của Lục Trạch Dân lại xinh đẹp đến vậy, thậm chí còn đẹp hơn hẳn Đoạn Giai Giai. Không lạ gì khi Lục Trạch Dân lại không để mắt đến Đoạn Giai Giai. Nhưng nhan sắc có thể giúp ích được gì? Điều Lục Trạch Dân cần là một người có thể hỗ trợ sự nghiệp!

Thu hồi ánh mắt đang đánh giá Tống Ngọc Lan, Chu Huệ hắng giọng: “Nhà cháu làm nghề gì?”

Không bắt bẻ được ngoại hình, bà ta liền chuyển sang tấn công gia cảnh. Nhìn vẻ ngoài của Tống Ngọc Lan đơn giản thế này, chắc chắn gia đình cũng không có gì đáng kể.

Tống Ngọc Lan mỉm cười nhẹ nhàng trả lời: “Bố mẹ cháu chỉ là nông dân bình thường thôi ạ.”

Sắc mặt Chu Huệ lập tức thay đổi: “Nông dân? Nhà họ Lục chúng tôi không phải gia đình bình thường, Trạch Dân phải kế thừa sự nghiệp gia đình.”

Ông Lục đặt tách trà xuống, giọng trầm thấp, nghiêm nghị; “Đủ rồi, vợ Quốc Phú, nếu cô không có việc gì thì mời về đi. Cô bé này chỉ đến thăm hai ông bà già chúng tôi thôi, còn chưa chắc đã cưới con trai cô, đừng có mang cái thái độ ấy ra đây nữa.”

Đây là lần đầu tiên ông Lục thẳng thừng không giữ mặt mũi cho Chu Huệ như vậy. Trước đây, dù không hài lòng thì ông luôn chọn cách nói chuyện trực tiếp với con trai, vì tôn trọng con dâu nên ông chưa bao giờ nặng lời.

Dù sao con dâu cũng là người ngoài, về nhà sinh con đẻ cái cho dòng họ Lục, ông không có quyền chỉ trích con gái nhà người ta. Ngay cả lần trước khi Chu Huệ đến nhà lớn làm ầm lên về chuyện Lục Trạch Dân bị nuông chiều quá mức thì ông cũng chỉ lặng lẽ đuổi con trai thứ hai ra khỏi nhà mà thôi.

“Ba, con không có ý đó. Con chỉ nghĩ rằng Lục Trạch Dân nên tìm một người môn đăng hộ đối.” Chu Huệ cố biện minh.

“Môn đăng hộ đối cái gì? Tôi thấy Ngọc Lan rất tốt mà.” Bà Lục nhẹ nhàng lên tiếng: “Chỉ cần chúng nó yêu nhau là đủ rồi.”

“Mẹ, mẹ không hiểu đâu. Yêu nhau thì có ăn được không?” Chu Huệ phản bác: “Nếu Trạch Dân ở bên cô ta thì sau này chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.”

Lục Trạch Dân không thể nhịn thêm nữa: “Mẹ, có phải mẹ đã quên rồi không, chuyện của con không cần mẹ lo. Nếu mẹ cứ ép thì mẹ biết con sẽ làm gì mà.” Lời nói của anh mang đầy ẩn ý.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 194: Chương 194



Chu Huệ tức giận, cầm túi xách ném thẳng vào Lục Trạch Dân: “Mẹ sinh ra và nuôi dạy con, thế mà con lại biến thành cái loại người bội bạc này! Mẹ không đồng ý cho con lấy con gái nhà nông, cô ta chẳng có gì để trợ giúp cho con cả!”

Lông mày của Tống Ngọc Lan khẽ nhíu lại, cô đẩy Lục Trạch Dân sang một bên, ánh mắt sắc bén quét qua Chu Huệ, giọng nói đầy châm biếm: “Dì à, cơm dì ăn, quần áo dì mặc đều từ nông dân mà có. Nếu không có nông dân thì dì đã c.h.ế.t đói lâu rồi.”

Cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Còn chuyện tôi không xứng với con trai dì? Đúng là nực cười...”

Lời còn chưa dứt, tiếng ti vi vốn rất nhỏ bỗng nhiên vang lên rõ mồn một.

“Tống Ngọc Lan, em là thủ khoa tỉnh Hồ Nam, á khoa toàn quốc trong kỳ thi đại học. Chị có thể hỏi tại sao em lại chọn ngành toán của Đại học Thanh Hoa không?”

Chu Huệ không thể tin vào mắt mình, quay đầu nhìn về phía màn hình ti vi. Đúng lúc đó, trên kênh giáo dục yêu thích của ông Lục đang chiếu chương trình phỏng vấn Tống Ngọc Lan.

Ông Lục ung dung đặt điều khiển xuống, tiếp tục uống trà một cách thản nhiên.

Ông Lục là ai chứ, ông đã sớm điều tra rõ ràng về cô gái này ngay khi nghe Lục Trạch Dân nhắc đến cô lúc sáng rồi.

Thật sự làm ông ấy vô cùng bội phục.

Cứ nghĩ Tống Ngọc Lan đến từ một vùng quê nhỏ, nhưng không ngờ cô lại đang theo học tại một trong những ngôi trường danh giá nhất là đại học Thanh Hoa, thậm chí còn sở hữu cửa hàng riêng ở cả Bằng Thành lẫn Bắc Kinh, dù những cửa hàng này chỉ mới ở giai đoạn khởi đầu.

Điều đặc biệt là những thành tựu này hoàn toàn không có chút công sức nào của Lục Trạch Dân. Một cô gái có thể tự mình xoay xở và đạt được những thành quả ấy thì chắc chắn không phải là người đơn giản.

Lục Trạch Dân cần một người vợ không nhất thiết phải có gia thế giàu có, nhưng nhất định phải đủ thông minh. Lấy cha anh làm ví dụ, vì cưới phải một người vợ như Chu Huệ đã làm cho sự nghiệp bị cản trở suốt nhiều năm.

Chu Huệ luôn đổ lỗi cho gia đình nhà họ Lục đã khiến cho việc kinh doanh của bà ta không thể phát triển, nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Gia đình nhà họ Lục chỉ muốn làm rõ rằng việc kinh doanh của Chu Huệ không liên quan đến họ mà thôi. Thực chất là bà ta không thông minh như mình tưởng, mà chỉ đơn giản là may mắn gặp thời ở Quảng Đông, một nơi mà ngay cả một con lợn cũng có thể làm ăn thành công nhờ vào cơ hội kinh tế khi đó.

Ngay từ lúc Tống Ngọc Lan bước vào cửa thì ông Lục đã quan sát kỹ lưỡng. Ông phát hiện ra rằng cô gái này biết giữ chừng mực và có cách xử lý tình huống tinh tế. Ví dụ như khi bà Lục tháo chiếc vòng ngọc từ tay mình để tặng, Tống Ngọc Lan không từ chối thẳng thừng mà chỉ nhẹ nhàng đặt chiếc vòng xuống ghế sofa, dùng cách từ chối khéo léo và lịch sự.

Hình ảnh Tống Ngọc Lan trên tivi và ngoài đời thực giống nhau đến mức không thể phủ nhận. Dù Chu Huệ có muốn tự lừa dối mình rằng chỉ là trùng tên thì cũng không thể nói nổi nữa. Thậm chí, việc ông Lục bật tivi ngay lúc đó chính là một cách “tát vào mặt” bà ta một cách thẳng thừng.

Chu Huệ tìm cách soi mói ngoại hình, nhưng Tống Ngọc Lan xinh đẹp như một ngôi sao, không thể bắt bẻ. Bà ta chuyển sang gia thế?

Nhưng một thủ khoa một tỉnh, á khoa toàn quốc, sinh viên của trường danh giá như đại học Thanh Hoa thì còn gì để bắt bẻ nữa? Con trai bà ta là con trai của chủ tịch nước à mà chê bai?

Còn so với Đoạn Giai Giai? Dù gia thế của Tống Ngọc Lan có thể chưa bằng, nhưng nếu xét về năng lực và khả năng tự lập thì người có bằng trung cấp, chỉ dựa vào quan hệ gia đình mới vào được một vị trí nhàn hạ như Đoạn Giai Giai chẳng thể nào so sánh được.

Tiếng tivi ngừng phát, ông Lục quay sang Tống Ngọc Lan và nhẹ nhàng xin lỗi: “Ngọc Lan, ngồi xuống đi, để cháu phải chứng kiến cảnh không hay rồi. Chuyện trong gia đình nhà họ Lục thì ông già này vẫn có thể làm chủ. Người khác muốn nhúng tay vào thì phải đợi đến khi ông c.h.ế.t đã. Cháu cứ thoải mái mà hẹn hò với Lục Trạch Dân.”

Lời nói của ông Lục nặng nề, nếu Chu Huệ tiếp tục đôi co thì chẳng khác nào ám chỉ rằng bà ta đang mong ông c.h.ế.t sớm. Bà Lục liền đứng dậy kéo Tống Ngọc Lan đang đứng sau lưng Lục Trạch Dân, vẻ mặt đầy áy náy. Bà ấy đeo lại chiếc vòng ngọc vào cổ tay mảnh mai của Tống Ngọc Lan: “Cháu ngoan, thật sự làm cháu phải chịu thiệt rồi.”

Tống Ngọc Lan bình thản ngồi xuống ghế, nét mặt không hề tỏ ra khó chịu, trái lại càng làm nổi bật lên vẻ điềm tĩnh, đối lập hoàn toàn với sự hỗn loạn của Chu Huệ.

Lục Trạch Dân đứng chắn trước mặt Chu Huệ, tay nắm chặt đến mức các khớp kêu lên lách cách. Dĩ nhiên là anh sẽ không bao giờ đánh mẹ mình, nhưng nếu mẹ anh còn nói thêm một câu nữa thì anh cũng không ngại bế bà ra khỏi nhà.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back