Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 145: Chương 145



Tống Ngọc Lan cảm thấy mọi thứ xung quanh như ngừng lại. Cô nhìn anh và nhận ra mình như bị cuốn vào cơn lốc sâu thẳm ấy. Mọi thứ đều hỗn loạn, nhưng ánh mắt anh thì ngược lại, chân thật và mạnh mẽ, chỉ hướng về cô. Cô nhìn thấy tình yêu bị kiềm chế nhưng lại rất nồng nhiệt ở trong đôi mắt đó!

Ý nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu khiến Tống Ngọc Lan giật mình, cô nhanh chóng lắc đầu để xua tan sự bối rối, tìm lại sự bình tĩnh. Và rồi cô nhận ra không chỉ có Lục Trạch Dân mà còn có Lưu Xuân, Đào Tử, Khương Nam và Chu Thế Văn đang tiến về phía cô.

Tống Ngọc Lan mỉm cười, nhanh chóng lấy chiếc khăn tay trắng lau vội những giọt mồ hôi trên trán, rồi bước nhanh tới chào hỏi: “Mọi người đến đây cả à?”

“Ngọc Lan~” Khương Nam dang tay ra ôm chầm lấy cô.

“Khoan đã, người mình dính mồ hôi lắm…” Tống Ngọc Lan chưa kịp nói hết câu thì Khương Nam đã ôm chặt lấy vai cô và lắc nhẹ: “Cậu đạt hạng nhất toàn tỉnh, hạng nhì toàn quốc rồi!”

Đây không phải lần đầu tiên nghe thấy tin này, nhưng Chu Thế Văn vẫn không khỏi kinh ngạc. Anh ấy kín đáo quan sát Tống Ngọc Lan, rồi liếc nhìn biểu cảm của người em họ mình, khẽ lắc đầu.

Ngay từ lần đầu gặp Tống Ngọc Lan thì Chu Thế Văn đã nhận ra cô không phải là kiểu người ngây thơ, cũng chẳng giống như những cô gái thường vây quanh Lục Trạch Dân.

Con đường theo đuổi Tống Ngọc Lan của Lục Trạch Dân chắc chắn còn dài lắm. Anh đưa mắt nhìn về phía Khương Nam đang cười tươi rồi thở dài bất lực. Có lẽ con đường tình duyên của anh ấy cũng chẳng hề dễ dàng gì.

Bà nội Tống vội vã kéo hai quả dưa hấu đã được ướp lạnh trong giếng lên, cắt ra và đặt lên chiếc bàn ở giữa sân. Bà còn dẫn Tống Ngọc Cảnh đi nấu chè đậu xanh.

Trong nhà họ Tống chỉ có bà nội biết mối quan hệ giữa Lục Trạch Dân và Tống Ngọc Lan. Trước đây, bà nghĩ rằng mối quan hệ này chưa đủ ổn định nên chưa vội nói cho Tống Đại Cường và Lưu Xuân biết. Nhưng giờ đây, khi Lục Trạch Dân đã đến thăm tận nhà, nếu không nói ra thì có vẻ không hợp lý.

Vì vậy, khi thấy Lục Trạch Dân xách theo đủ loại quà cáp tới thì bà nội Tống liền thể hiện sự thân thiết đặc biệt.

Bà giới thiệu với Lưu Xuân và những người khác rằng Lục Trạch Dân chính là bạn trai của Tống Ngọc Lan!

Thấy vậy, Khương Nam thì thầm vào tai Tống Ngọc Lan: “Lục Trạch Dân thật sự là bạn trai của cậu sao?”

Tầm mắt của Tống Ngọc Lan chuyển sang chỗ Lục Trạch Dân, bất ngờ tầm mắt hai người lại đối diện, cô vội vã rời ánh nhìn sang chỗ khác và gật đầu: “Ừ, bọn mình mới bắt đầu quen nhau chưa lâu.”

Ngay cả bà nội Tống cũng đã thừa nhận, nếu cô không thừa nhận thì còn nói nổi không?

Khương Nam không hề giận, chỉ khẽ đảo mắt qua lại giữa hai người, cười mỉm rồi nhỏ giọng nói: “Hai người trông cũng hợp nhau đấy.”

Tống Ngọc Lan lườm Khương Nam một cái đầy ngán ngẩm.

Khương Nam vội vàng chuyển chủ đề: “À, Ngọc Lan, lần này mình không đến một mình đâu. Văn phòng tuyển sinh của đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh đã gọi cho cô giáo Vu, mình đã nói địa chỉ của cậu cho họ rồi. Họ hẹn sẽ đến gặp cậu ở Bằng Thành, chắc là ngày mai họ sẽ tới...”

Cô còn chưa nói hết câu thì cửa lớn bỗng vang lên những tiếng gõ cửa dồn dập, kèm theo đó là tiếng cãi cọ:

“Tôi đến trước, đừng chen lấn!”

“Rõ ràng xe của tôi tới trước, tôi phải vào trước chứ!”

“Tôi không quan tâm, dù sao cũng là tôi gõ cửa đầu tiên, vậy tôi sẽ được nói trước!”

Tống Ngọc Lan và Khương Nam nhìn nhau thắc mắc: “Không lẽ ngoài kia là mấy thầy cô từ văn phòng tuyển sinh mà cậu nói?”

Lưu Xuân nhanh chóng ra mở cửa.

Cửa vừa mở thì đã có bốn người, hai nam hai nữ đeo kính bước vào, nhưng hành động của họ thì chẳng chút lịch sự. Hai thầy giáo đang túm lấy nhau, giật áo vét và tóc, miệng lẩm bẩm những câu không rõ ràng:

“Tôi bước vào cừa trước nên là tôi tới trước!”

“Nói nhảm, rõ ràng là tôi cũng bước vào cùng lúc!”

Hai cô giáo đứng phía sau nhìn cảnh tượng này, cố giữ vẻ ngoài hoà nhã nhưng đôi chân lại không ngừng chen nhau, tranh giành ai sẽ là người vào cửa trước.

Lưu Xuân ngạc nhiên đến mức vội lùi lại, mắt tròn xoe khi thấy bốn người dường như sắp đánh nhau đến nơi. Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn đành phải bước tới can ngăn họ.

Khi tình hình đã tạm yên ổn, thầy giáo từ đại học Thanh Hoa tên là Phan Hoa ngay lập tức nhìn về phía hai cô gái trẻ nhưng lại không biết ai mới là Tống Ngọc Lan. Ông ấy bèn thử thăm dò: “Bạn học Tống Ngọc Lan?”

Khương Nam giơ tay chỉ về phía Tống Ngọc Lan, nhưng chưa kịp lên tiếng thì cô giáo từ đại học Bắc Kinh đã nhanh chóng kéo tay cô ấy và nói: “Em là Tống Ngọc Lan sao, trông em thật là dễ thương! Hãy vào đại học Bắc Kinh với chúng tôi nhé!” Dù cô giáo này đã chú ý đến cô gái bên cạnh đẹp hơn, nhưng lúc này trong mắt cô ấy chỉ có “Tống Ngọc Lan”.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 146: Chương 146



Khương Nam định giải thích, nhưng tay kia lại bị cô giáo từ đại học Thanh Hoa nắm lấy: “Tống Ngọc Lan, tôi là Tống Như, tới từ văn phòng tuyển sinh đại học Thanh Hoa. Tôi cũng họ Tống đấy, chúng ta là đồng hương. Tôi còn mang theo giấy báo trúng tuyển và học bổng của em nữa!”

Cô giáo đại học Bắc Kinh sững sờ, giờ cô ấy mới hiểu tại sao lúc nãy khi hỏi tên thì đối phương chỉ cười mà không nói. Hóa ra là để đánh lừa mình.

“Thế nhưng nếu em chọn đại học Bắc Kinh thì chúng tôi có thể miễn toàn bộ học phí và thậm chí tiền thường của em sẽ cao gấp mười lần đại học Thanh Hoa!”

Trước khi đến đây thì hiệu trưởng đã giao nhiệm vụ rất nghiêm túc: chỉ cần đưa được Tống Ngọc Lan về trường thì họ sẽ được thăng chức và tăng lương.

Cô giáo Tống Như tới từ đại học Thanh Hoa tức tối, nhấn mạnh: “Tống Ngọc Lan, em vốn đã đăng ký vào ngành toán của đại học Thanh Hoa rồi. Chúng tôi có đội ngũ giảng dạy không chỉ nổi tiếng trong nước mà còn cả thế giới. Nếu em chọn Thanh Hoa, ngoài việc miễn học phí thì em còn được nhận thêm 5 vạn tiền học bổng nữa!” Cô ấy liếc nhìn giáo viên của đại học Bắc Kinh, mỉa mai: “Chắc là đại học Bắc Kinh các người sẽ không lấy ra được 15 vạn đâu đúng không?”

Cô giáo đại học Bắc Kinh cứng họng, 15 vạn là con số quá lớn, trường cô ấy không thể nào cung cấp nổi. Học bổng tối đa chỉ là 10 vạn, nhưng dù sao cô ấy vẫn kiên quyết kéo tay “Tống Ngọc Lan”: “Đúng là chúng tôi không thể đưa ra 15 vạn, nhưng vẫn có thể lấy ra 10 vạn!”

Cả hai người cứ giằng co như thế khiến Khương Nam không thể nào mở miệng giải thích, chỉ có thể chịu trận với hai bàn tay bị nắm đau đớn.

Thấy vậy, cuối cùng Tống Ngọc Lan cũng lên tiếng: “Thật ra, em mới là Tống Ngọc Lan.”

Cả phòng im bặt, chỉ còn nghe thấy tiếng gạch đá vang vọng từ trên lầu.

Trước khi họ kịp phản ứng thì Tống Ngọc Lan đã nhanh tay lấy tờ giấy báo trúng tuyển bị nhàu nát từ tay cô giáo Tống Như và nói nhanh: “Em chọn đại học Thanh Hoa.”

Cô sợ nếu không nói nhanh thì mình sẽ bị giằng co như Khương Nam.

Cô giáo của đại học Bắc Kinh giận dữ nhìn Khương Nam: “Sao em lại giơ tay?”

Khương Nam lườm trả: “Em định chỉ Tống Ngọc Lan cho các cô, ai ngờ chưa kịp nói thì đã bị kéo đi rồi, làm sao em nói được!”

Chu Thế Văn nhận thấy khí thế của người đàn ông trung niên mà mình đang giữ chặt đã giảm xuống, bèn thả tay ra. Thầy Triệu Trung bị Lục Trạch Dân giữ cũng đi tới chỗ Tống Ngọc Lan: “Tống Ngọc Lan, tôi nhận ra em ngay từ đầu. Em thực sự có một sự lựa chọn sáng suốt, tôi cam đoan em sẽ không thất vọng khi chọn đại học Thanh Hoa đâu!”

Nói xong ông ấy liền rút một cuốn sổ tiết kiệm từ trong túi ra nói: “Đây là học bổng 10 vạn của em, mật khẩu là ngày sinh của em. Em cầm lấy đi.”

Tống Ngọc Lan nhận lấy, cuối cùng thầy Triệu Trung và cô giáo Tống Như cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tống Ngọc Lan cúi đầu cảm ơn các giáo viên của đại học Bắc Kinh: “Em thực sự cảm ơn tình cảm của đại học Bắc Kinh, nhưng em rất thích toán học và đại học Thanh Hoa, đây cũng là lựa chọn của em từ trước rồi. Xin lỗi.”

Biết rằng không thể thay đổi được quyết định của cô nên hai giáo viên đại học Bắc Kinh đành rời đi trong thất vọng, từ chối lời mời ở lại ăn cơm của bà nội Tống.

Ngược lại là thầy giáo Triệu Trung và cô giáo Tống Như của đại học Thanh Hoa thì vui vẻ nhận lời, thậm chí thầy Triệu Trung còn tư vấn cho Tống Ngọc Lan về việc xây nhà. Thầy nhận ra rằng ngôi nhà cần thêm hai cái cột trụ để đảm bảo đủ sức chịu lực nếu muốn làm kinh doanh.

Tống Ngọc Lan cảm thấy lời khuyên của thầy thật chính xác, bữa ăn hôm đó diễn ra trong không khí vô cùng ấm cúng.

Mắt Tống Ngọc Lan bỗng sáng lên, cô chợt nhận ra vấn đề nằm ở đâu. Hóa ra hai tầng dưới được thiết kế cho mục đích sinh hoạt, nếu muốn sử dụng không gian để đặt vật liệu xây dựng, dù không có vấn đề lớn về kết cấu nhưng chắc chắn cần phải thêm các cột chịu lực.

Ngay lập tức, cô gọi dừng thi công và nhìn về phía Triệu Trung với ánh mắt đầy hy vọng. Dự án đang đi vào giai đoạn cuối, nếu phải bổ sung cột chịu lực thì sẽ phải tháo dỡ một phần công trình để xây lại. Mặc dù hiện tại cô đã nhận được 10 vạn học bổng, đủ để mua vật liệu, nhưng tiết kiệm không bao giờ là thừa cả.

Triệu Trung điềm tĩnh v**t v* cây bút trên tay cười nói: “Nếu không gặp tôi thì việc này đúng là khó mà giải quyết. Điều đó chứng minh cái gì?” Chưa đợi Tống Ngọc Lan trả lời thì ông đã tự mình tiếp lời: “Chứng tỏ lựa chọn đại học Thanh Hoa của em là hoàn toàn sáng suốt!”

Nghe vậy, Tống Ngọc Lan cũng cười theo tán đồng: “Đúng thế ạ, thầy Triệu! Đại học Thanh Hoa quả thật rất tuyệt.”

Đứng ở cửa cầu thang, Lục Trạch Dân nhìn cô gái rạng rỡ trước mắt, nụ cười trên môi anh càng đậm hơn. Ánh chiều tà đang dần buông, kéo dài bóng dáng anh chiếu xuống dưới chân cô.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 147: Chương 147



Cảm ơn Triệu Trung xong, Tống Ngọc Lan liền đi tới cầu thang, đứng cách Lục Trạch Dân hai bậc hỏi: “Anh lên đây làm gì?”

“Anh đến tìm em.” Vừa dứt lời thì tiếng bà nội Tống đã vọng lên từ bên dưới: “Ngọc Lan, Trạch Dân, dẫn thầy Triệu xuống uống bát nước đậu xanh cho mát người nào!”

Ba người cùng nhau xuống tầng. Sau khi uống nước đậu xanh xong thì Triệu Trung và Tống Như cũng chào tạm biệt gia đình nhà họ Tống để đến nhà khác nghỉ ngơi, trước khi đi, Triệu Trung còn dặn Tống Ngọc Lan sáng mai đến lấy bản vẽ.

Tiễn họ xong, từ xa họ đã thấy Tống Đại Cường đang đạp chiếc xe đạp cũ vừa mua ở chợ đồ cũ ngày hôm qua về. Vài ngày qua ông ấy đều đi theo Tống Ngọc Lan, như một trang giấy trắng học hỏi những điều mới mẻ. Hôm nay là ngày đầu tiên ông ấy tự mình đi chợ tìm công nhân cho công trình.

Tống Ngọc Lan đã nói rõ về giá cả và yêu cầu, sau một ngày chạy ngược chạy xuôi thì ông ấy đã có được kha khá thông tin.

Cả nhà vui vẻ kể cho Tống Đại Cường nghe những chuyện đã xảy ra trước đó, không khí thật ấm áp. Nhưng khi nhắc đến việc bây giờ Lục Trạch Dân chính là bạn trai của Tống Ngọc Lan thì sắc mặt của Tống Đại Cường liền có chút không vui, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn không nói gì, chỉ cần Tống Ngọc Lan thích là được.

Khương Nam kéo Tống Ngọc Lan lại gần, mắt lấp lánh: “Cậu định làm kinh doanh vật liệu xây dựng à?”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Ừ.”

“Vậy cho mình góp vốn được không? Mình cũng muốn kinh doanh chung với cậu.” Khương Nam hào hứng nói.

Tống Ngọc Lan không ngại có thêm một cổ đông, vì vốn đầu tư cho cửa hàng vật liệu xây dựng rất lớn. Cô nhìn sang Đào Tử hỏi: “Đào Tử cũng đã góp vốn vào cửa hàng này, bọn mình chia đôi cổ phần. Mình không thể quyết định một mình.”

Cô đã bỏ ra căn nhà, còn Đào Tử sẽ bỏ việc kinh doanh ở Quảng Đông, bán chiếc xe Santana để đổi lấy một chiếc xe tải chở hàng. Chi phí mà cả hai bỏ ra là tương đương. Mặc dù Tống Ngọc Lan đã góp thêm 5 vạn, nhưng vì cô phải đi học ở Bắc Kinh nên phần lớn việc quản lý cửa hàng sau này sẽ do Đào Tử đảm nhận, nên việc chia đôi cổ phần là hợp lý.

Khương Nam cười nịnh nọt, nhanh chóng bước đến gần Đào Tử và nũng nịu; “Chị Đào Tử, chị xem, em thông minh lanh lợi, chăm chỉ dũng cảm, nếu có thể làm ăn chung với chị thì tuyệt vời biết bao! Em không tham đâu, chỉ cần cho em 1% cổ phần là đủ. Thật ra em chỉ muốn thử sức kinh doanh trải nghiệm thôi.”

Đào Tử nhìn cô gái đáng yêu trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác yêu mến. Lúc đầu cô ấy nghĩ Khương Nam là một cô gái dịu dàng, kín đáo, nhưng qua tiếp xúc thì hóa ra cô ấy dễ gần và cư xử rất đúng mực. Cô ấy nghĩ Khương Nam và Tống Ngọc Lan có thể làm bạn với nhau thì tính cách của họ hẳn cũng tương tự. Hơn nữa cả hai đều phải đi học, thêm một người nữa sẽ giúp đỡ được nhiều việc.

Đào Tử mỉm cười gật đầu, đồng ý, “Ừ, chị thấy không có vấn đề gì.”

“Yeah!” Khương Nam vui mừng, nháy mắt với Tống Ngọc Lan, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng ở huyện Ngọc Lâm. Có vẻ như cô ấy đã bị kìm nén quá lâu.

Chu Thế Văn thấy thế liền nảy ra ý tưởng, kéo tay Lục Trạch Dân cùng giơ lên: “Nghe xong lời của Tống Ngọc Lan thì tôi cảm thấy việc này rất đáng làm. Bọn tôi cũng muốn góp vốn được không?”

Tống Ngọc Lan im lặng, nghĩ thầm rằng khi cần sự giúp đỡ thì mấy người này chẳng thấy đâu, bây giờ công việc đã có chút tiến triển thì lại muốn góp vốn.

Với Khương Nam, Tống Ngọc Lan không ngại vì họ đã quen biết lâu, và cô biết Khương Nam chỉ muốn thử sức chứ cũng không có nhiều tiền, chia cho cô ấy một chút cổ phần để vui chơi cũng không sao. Nhưng Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân thì không đơn giản. Họ muốn góp vốn, ai biết sau này cửa hàng này có trở thành của họ không? Hơn nữa hình như quân nhân không được phép làm kinh doanh.

Dường như Lục Trạch Dân hiểu được suy nghĩ của Tống Ngọc Lan, anh rút tay khỏi tay Chu Thế Văn, nhìn thẳng vào mắt cô và nói: “Bọn anh không tham gia theo hình thức sở hữu cổ phần. Cửa hàng vẫn do các em quyết định, bọn anh chỉ góp vốn và giúp sức thôi.”

Chu Thế Văn thêm vào: “Bọn tôi tuy bận bịu với công việc trong quân đội, nhưng nếu cửa hàng này phát triển tốt như các cô nói thì chúng tôi sẽ góp phần đảm bảo không ai dám gây khó dễ cho các cô ở Bằng Thành!”

Tống Ngọc Lan nhìn Chu Thế Văn: “Những gì anh nói không phải không có lý, nhưng đất nước bây giờ đang phát triển mạnh ở Bằng Thành, tôi nghĩ dù không có các anh, chỉ cần chúng tôi tuân thủ pháp luật thì chắc cũng không có ai gây rắc rối.”

Đó cũng là lý do cô chọn Bằng Thành làm nơi bắt đầu kinh doanh.

Chu Thế Văn không hề khó chịu, mà tỏ vẻ tán thưởng: “Không ngờ cô lại thông minh như thế, Tống Ngọc Lan... à, xin lỗi, tôi phải gọi là em dâu mới đúng.” Anh ấy bất giác sửa lại cách gọi khi nhận ra cha mẹ Tống Ngọc Lan đang ở đây.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 148: Chương 148



“Nhưng mà, Tống Ngọc Lan, bây giờ kế hoạch của cô chỉ là lý thuyết. Số tiền các cô có chắc chỉ khoảng 30 vạn, đủ để nhập một ít gạch, giấy dán tường và sơn thôi. Những mặt hàng khác thì chắc chắn cô sẽ cần nhà cung cấp cho nợ hàng, đợi tới khi bán xong mới trả tiền. Nhưng nếu cô không có mối quan hệ nào thì liệu các nhà cung cấp có dám giao hàng cho cô không? Tôi và Lục Trạch Dân quen biết khá nhiều người ở Quảng Đông, bọn tôi có thể lo toàn bộ khoản này. Chỉ cần bọn tôi được tham gia góp vốn!”

Những lời nói sau cùng đã thật sự khiến Tống Ngọc Lan d.a.o động.

Nhà cung cấp chắc chắn không cạnh tranh trong thị trường bán lẻ, hình thức đàm phán của cô cuối cùng vẫn thuộc về đời sau. Nếu Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân thật sự có thể xử lý phần khó nhất thì việc để họ góp vốn cũng không phải vấn đề lớn.

Tống Ngọc Lan không vòng vo, cô cũng chẳng nghĩ Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân thật sự đánh giá cao dự án này của cô, có lẽ họ chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ cô mà thôi. Đối với sự giúp đỡ tự dâng đến trước mặt này mà từ chối thì phí lắm.

“Cơ bản thì tôi không phản đối việc có thêm cổ đông, miễn là việc đó có lợi cho sự phát triển của cửa hàng là được. Nhưng các anh đều là quân nhân, việc này không ảnh hưởng gì đến các anh à?”

“Chuyện đó thì cô không cần lo, bọn tôi có cách giải quyết.” Chu Thế Văn tự tin trả lời. Tống Ngọc Lan nhìn về phía Đào Tử, ngầm hỏi ý cô ấy.

Những ngày gần đây Đào Tử vẫn luôn lo lắng làm thế nào để hai người họ có thể gánh vác được cả cửa hàng lớn như vậy. Nay bỗng dưng lại có thêm ba người góp vốn khiến cô ấy như trút được gánh nặng trong lòng.

Dù việc có thêm cổ đông có nghĩa là cô ấy sẽ nhận được ít lợi nhuận hơn, nhưng đồng nghĩa với việc rủi ro cũng giảm bớt, với một người mới làm kinh doanh lớn lần đầu như Đào Tử thì cô ấy sẵn sàng chia sẻ rủi ro với nhiều người hơn.

Sau một buổi tối thảo luận hơn một tiếng, cuối cùng các bên cũng đạt được thỏa thuận.

Tống Ngọc Lan đóng góp căn nhà và 15 vạn tiền vốn ban đầu, cô cũng chịu trách nhiệm cho việc lập kế hoạch tổng thể, sở hữu 30% cổ phần.

Đào Tử góp chiếc xe và 10 vạn tiền vốn, phụ trách việc quản lý cửa hàng sau này, chiếm 25% cổ phần.

Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân mỗi người góp 5 vạn tiền vốn ban đầu, chịu trách nhiệm tìm nguồn hàng cho cửa hàng vật liệu xây dựng, mỗi người sở hữu 17% cổ phần.

Điều bất ngờ nhất là Khương Nam. Tống Ngọc Lan không ngờ rằng Khương Nam có thể góp được tới 10 vạn. Trước khi cô ấy ra ngoài thì ông nội Khương đã đưa cho cô ấy một cuốn sổ tiết kiệm với số tiền lên đến 30 vạn. Tiền học phí và sinh hoạt phí trong bốn năm đại học của cô ấy chỉ cần tiêu 10 vạn là cùng.

Vậy nên Khương Nam có thể bỏ ra 10 vạn, như vậy thì cô ấy vẫn còn lại 10 vạn dự phòng cho các trường hợp khẩn cấp khác.

Tống Ngọc Lan không khỏi tò mò nhà họ Khương giàu đến mức nào mà có thể dễ dàng đưa cho Khương Nam mấy chục vạn để đi học.

Từ lần đầu gặp Khương Nam thì cô đã biết cô gái này không thiếu thốn gì về ăn mặc hay sinh hoạt.

Khương Nam chỉ góp vốn mà không tham gia quản lý hàng ngày, vậy nên với 10 vạn tiền vốn thì cô ấy nắm giữ 11% cổ phần.

Tổng số vốn ban đầu là 45 vạn, nhiều hơn 15 vạn so với dự tính ban đầu của Tống Ngọc Lan, giúp cửa hàng vật liệu xây dựng chính thức bước vào giai đoạn chuẩn bị.

Đào Tử cũng không cần phải tiếp tục bán quần áo để kiếm tiền nữa. Gần đây, cô ấy đã cảm nhận rõ ràng rằng mình không còn đủ sức. Những người bán quần áo giống cô ấy ngày càng nhiều, điều này khiến sạp hàng của cô ấy đã không còn là duy nhất nữa.

Cô ấy quyết định quay lại Quảng Đông để bán chiếc Santana đổi lấy một chiếc xe tải Đông Phong.

Chu Thế Văn đúng lúc cần về Quảng Đông để bàn chuyện với Dương Lệnh, nên anh ấy dự định đi cùng Đào Tử, cũng tiện thể kéo Khương Nam theo, anh ấy nói một cách đầy chính nghĩa: “Mặc dù sau này cô không tham gia vào việc quản lý hàng ngày, nhưng ở giai đoạn đầu này cô vẫn phải theo cùng để học hỏi.”

Cuối cùng chỉ còn lại Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân.

Tống Ngọc Lan hiểu rõ rằng Chu Thế Văn cố ý tạo cơ hội cho hai người họ có thời gian ở riêng với nhau. Dù hiện giờ cô và Lục Trạch Dân đang trong giai đoạn tìm hiểu nhưng cô cũng không ngượng ngùng, dẫn anh đến nhà khách để lấy bản vẽ từ Triệu Trung.

Sau khi ăn trưa và tiễn Triệu Trung cùng Tống Như rời khỏi Bằng Thành, hai người mới bắt đầu làm việc.

Tống Ngọc Lan hỏi ý kiến người nhà. Lưu Xuân và Tống Đại Cường quyết định ở lại Bằng Thành.

Tống Đại Cường có thể hỗ trợ Đào Tử bán vật liệu xây dựng. Ông ấy chỉ mới học hết cấp hai, nhưng bán vật liệu xây dựng chỉ cần nắm vững đặc điểm sản phẩm thì việc bán hàng sẽ không quá khó khăn, nhất là ở thời điểm này chưa có sự cạnh tranh khốc liệt như sau này.

Do vị trí của cửa hàng hơi xa trung tâm nên Tống Ngọc Lan đã định sẽ xây thêm hai phòng bên cạnh nhà để cung cấp chỗ ăn ở.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 149: Chương 149



Lưu Xuân sẽ lo việc nấu ăn, số tiền đáng lẽ dùng để thuê người sẽ được trả cho bà ấy. Còn bà nội Tống và Tống Ngọc Cảnh sẽ đi theo Tống Ngọc Lan. Tống Ngọc Cảnh cần đi cùng cô đến Bắc Kinh để học hành.

Số tiền còn lại của Tống Ngọc Lan, sau khi trừ đi 15 vạn đầu tư vào cửa hàng thì cô vẫn còn 7 vạn, cũng đủ để cô trang trải cuộc sống.

Tống Ngọc Lan viết một tờ thông báo tuyển dụng và dán lên trước cửa.

Nội dung tuyển dụng bao gồm cung cấp chỗ ăn ở, lương tháng 300 đồng kèm hoa hồng.

Yêu cầu trình độ học vấn ít nhất là tốt nghiệp cấp hai.

Không phải cô kỳ thị người ít học, chỉ là muốn giao tiếp dễ dàng hơn và để nhân viên có thể nắm rõ đặc điểm của vật liệu xây dựng, như vậy sẽ phục vụ khách hàng tốt hơn.

Thực tế cô còn định yêu cầu bằng cấp ba, nhưng nhận ra rằng ở thời điểm này, ngay cả những người tốt nghiệp cấp hai cũng đã rất hiếm rồi.

Mức lương cô đưa ra khá cao, cô đã tìm hiểu và biết rằng những công nhân làm việc vất vả ở công trường cũng chỉ kiếm được khoảng 300 đồng mỗi tháng mà thôi.

Vừa dán thông báo lên thì đã có người đến hỏi, là một bà mẹ hỏi cho con trai mình.

Tống Ngọc Lan vui vẻ nói rằng cửa hàng vẫn đang trong giai đoạn sửa chữa nên sẽ phỏng vấn trước, nếu trúng tuyển thì sẽ phải bắt đầu công việc ngay để làm quen với công việc.

Nghe xong, bà mẹ đó lập tức chạy về nhà như một cơn gió để gọi con mình đến phỏng vấn.

Chỉ trong hai tiếng buổi chiều ngay sau khi dán thông báo, đã có năm người đàn ông đến ứng tuyển.

Tuy nhiên, đáng tiếc là họ chỉ có trình độ tiểu học, cách họ trả lời câu hỏi quá lộn xộn, không có logic, khiến cuộc phỏng vấn trở nên khó khăn.

Thậm chí có người còn liên tục phàn nàn rằng vị trí cửa hàng không phù hợp và khăng khăng đề nghị chuyển cửa hàng đến khu vực sầm uất hơn.

Đối mặt với những ứng viên tự cao tự đại này, Tống Ngọc Lan cảm thấy vừa bực bội vừa ngao ngán, cuối cùng quyết định không nhận bất kỳ ai cả.

Lục Trạch Dân quan sát từ nãy tới giờ, bước tới ngồi cạnh cô nói: “Hay để anh lo việc phỏng vấn này nhé. Dù sao bây giờ anh cũng không có việc gì làm. Công việc giám sát nhà cửa đã có chú Tống lo rồi.”

Lúc này, Tống Ngọc Lan mới thực sự có thời gian riêng tư với Lục Trạch Dân, cô hỏi: “Công việc ở bộ đội của anh đã xử lý ổn thỏa rồi chứ?”

Lục Trạch Dân nghe câu hỏi của cô thì thoáng sững lại, ánh mắt giao nhau với đôi mắt sáng long lanh của cô. Ngay lập tức, trái tim anh như mất kiểm soát mà đập loạn nhịp.

“Ừ... cũng tạm ổn.” Giọng Lục Trạch Dân trầm khàn, trong đôi mắt anh ánh lên tình yêu sâu sắc dành cho cô, như thể sắp tràn ra khỏi lòng ngực.

Mỗi lần đối diện với ánh mắt ấy là Tống Ngọc Lan cảm giác như mình bị nhấn chìm trong đôi mắt anh.

Cô vội vã dời mắt đi: “Lần trước khi em rời khỏi, sao anh lại đi ngay vậy?”

Lục Trạch Dân gật đầu: “Ừ, lúc đó anh nghĩ mình nên rời đi.”

“Sao anh không nói trước với em?” Điều này khiến cô cảm thấy hụt hẫng, ngày hôm sau cô chỉ mong được gặp lại để tiễn anh đi, bây giờ khi nhớ lại thì trong lòng cô vẫn tràn ngập sự ấm ức.

Cô không nghe thấy lời phản hồi, ngước mắt lên liền thấy Lục Trạch Dân đang nhìn cô đầy hứng thú, đôi mắt đào hoa của anh lộ rõ sự vui mừng.

“Em định sáng hôm sau đến tiễn anh phải không? Em từng nói không thích tiễn người nên anh mới không nói với em. Đó là lỗi của anh, lần sau anh nhất định sẽ báo với em trước khi rời đi.”

Anh nói xong liền ngồi lại gần cô hơn, khoảng cách giữa họ giờ chỉ còn vài centimet. Trên chiếc ghế không mấy rộng, Tống Ngọc Lan cảm nhận rõ ràng sự bối rối đang bao trùm lấy mình. Cô đứng bật dậy khẽ ho: “Em... không có, chỉ là tình cờ gặp chị lễ tân phòng khách nên chị ấy nói với em thôi.”

“Ồ, thì ra là vậy.” Giọng nói của Lục Trạch Dân chứa đầy sự dịu dàng và lưu luyến, nụ cười nhẹ nhàng của anh dường như có thể làm tan chảy trái tim người khác.

Tống Ngọc Lan bất giác cảm thấy có chút bối rối.

Ngay lúc này, ngoài cửa liền vang lên tiếng cười sảng khoái: “Ôi, anh Lục yêu đương mà không báo cho anh em một tiếng, thật là không nghĩa khí gì cả.” Chu Thế Văn và Dương Lệnh bước nhanh vào nhà.

Tống Ngọc Lan vội đứng dậy, gương mặt thoáng hiện vẻ ngượng ngùng. Cô nhìn về phía cửa nhưng không thấy Đào Tử và Khương Nam đâu, liền hỏi: “Đào Tử và Khương Nam đâu rồi?”

Chu Thế Văn đặt chiếc túi trong tay xuống, cười giải thích: “Họ đang bận xử lý chuyện xe cộ. Khương Nam hiện đang ở Quảng Đông với Đào Tử. Bọn anh đến đây là muốn bàn với em về chuyện cửa hàng vật liệu xây dựng.”

Lục Trạch Dân cũng đứng dậy theo, anh chỉ tay về phía Dương Lệnh và giới thiệu với Tống Ngọc Lan: “Ngọc Lan, đây là anh em thân thiết của anh từ nhỏ, tên là Dương Lệnh. Sau này, khi anh và Chu Thế Văn bận công tác ở đơn vị, nếu em gặp khó khăn hay vấn đề gì thì cứ tìm cậu ấy giúp đỡ.”

Dương Lệnh vừa nhìn thấy gương mặt của Tống Ngọc Lan thì nhịp thở liền khựng lại một chút. Anh ấy giơ tay lên, vui vẻ chào hỏi: “Chào chị dâu! Tôi quen thuộc với Quảng Đông lắm, nếu có nhu cầu gì thì cứ việc tìm tôi.”

Sau đó, anh ấy liền dùng cùi chỏ thúc vào Lục Trạch Dân: “Anh Lục đúng là có phúc.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back