Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 150: Chương 150



Tống Ngọc Lan giả vờ như không nghe thấy câu nói sau đó, cô gật đầu với Dương Lệnh: “Cảm ơn anh nhiều, mời vào trong ngồi.”

Vì Tống Ngọc Lan và Khương Nam đều phải đi học đại học ở Bắc Kinh, và Lục Trạch Dân cùng Chu Thế Văn cần quay về Bạch Sa Thành muộn nhất là vào tối mai, mọi việc buôn bán sau này phải dựa vào Đào Tử. Lục Trạch Dân bàn bạc với Chu Thế Văn, quyết định gọi Dương Lệnh đến hỗ trợ. Dương Lệnh rất quen thuộc với Quảng Đông, nhà họ Dương là một gia đình kinh doanh có tiếng trong khu vực, kinh doanh đủ mọi mặt hàng.

Gia đình nhà họ Dương đã chuyển từ chính trị sang kinh doanh từ sớm, tận dụng chính sách cải cách mở cửa để xây dựng cơ nghiệp vững chắc. Dưới ảnh hưởng của mẹ là Lục Yến nên Dương Lệnh cũng chọn con đường kinh doanh.

Nghe xong phân tích của Tống Ngọc Lan về cửa hàng vật liệu xây dựng, Dương Lệnh nhanh chóng hiểu rõ ý định muốn nắm bắt cơ hội đầu tiên của cô.

Những năm gần đây, Bằng Thành phát triển rất nhanh, dù vẫn còn xa mới đuổi kịp Quảng Đông, nhưng ai có thể đoán trước 10 hay 20 năm nữa sẽ ra sao.

Khi nghe Chu Thế Văn kể về kế hoạch này, ban đầu Dương Lệnh nghĩ Lục Trạch Dân chỉ muốn làm quen với cô gái trẻ nên mới nghĩ ra chuyện này. Nhưng sau khi nghe hết ý tưởng của Tống Ngọc Lan thì anh ấy bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc tham gia vào dự án.

Dương Lệnh lớn lên trong môi trường kinh doanh, nhanh chóng nhận ra tiềm năng lớn của lĩnh vực vật liệu xây dựng, dù lợi nhuận ban đầu có thể chậm, nhưng nếu đã nắm được cơ hội thì tương lai sẽ có tiềm năng rất lớn.

“Các nhà sản xuất bây giờ chủ yếu là đại lý mang tiền mặt đến lấy hàng, cách làm mà chị dâu nói thì tôi đã từng thấy ở các doanh nghiệp nhà nước. Vụ này cứ để tôi lo. Tôi sẽ lấy danh nghĩa kinh doanh của nhà họ Dương để đảm bảo, tôi sẽ giúp cô đàm phán với các nhà sản xuất. Bây giờ điều cô cần xác định là mình muốn nhập những loại hàng hóa nào để bán.”

Dương Lệnh lấy bút ra sẵn sàng ghi chép.

“Các loại cơ bản như gạch lát và sơn thì tôi đều cần, ngoài ra tôi cũng muốn có cả đồ nội thất mềm như sofa, tủ và điều hòa. Tôi định làm ba phòng trưng bày mẫu trên tầng ba.”

Tống Ngọc Lan lấy ra bản vẽ của Triệu Trung, dùng bút chì phác thảo các khu vực dự kiến trên bản vẽ. Phòng mẫu có thể giúp khách hàng hình dung rõ ràng hơn về sự thoải mái và phong cách mà nội thất mềm mang lại.

“Vật liệu xây dựng không nhiều, dùng một tầng và sân sau là đủ. Tầng hai sẽ trưng bày các sản phẩm nhà bếp và phòng tắm. Tầng ba sẽ là ba phòng mẫu, trang bị đầy đủ các loại đèn, thiết bị gia dụng, sofa để khách hàng có thể thấy rõ giá trị của nội thất.”

Lục Trạch Dân nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm hỏi: “Vậy tầng bốn thì sao?”

Tống Ngọc Lan tán thưởng nhìn về phía Lục Trạch Dân: “Em định dành một nửa tầng bốn để làm ba văn phòng, nửa còn lại sẽ là khu vực nghỉ ngơi với bàn ghế sofa, tạo không gian thoải mái để nhân viên bán hàng và khách hàng có thể trao đổi công việc.”

Dương Lệnh không thể không vỗ tay khen ngợi, giơ ngón cái với Tống Ngọc Lan. Với năng lực kiếm tiền của cô, những người thông qua quan hệ để tiến vào đơn vị tốt kia thì có bó 10 người lại cũng không bằng một mình Tống Ngọc Lan.

“Vậy cô định đặt tên cửa hàng là gì?” Chu Thế Văn tò mò hỏi.

“Gọi là ‘An Nhiên’ đi,” Tống Ngọc Lan nhớ lại những cửa hàng vật liệu xây dựng nổi tiếng sau này rồi chọn một cái tên dễ nghe.

“Vật Liệu Xây Dựng An Nhiên! Hay đó, để Dương Lệnh lo luôn phần trang trí nhé” Lục Trạch Dân không khách sáo chỉ định.

Dương Lệnh nhún vai: “Được thôi, trước khi đến đây thì anh Chu đã nói với tôi rồi. Vừa hay cửa hàng mới của tôi sắp hoàn thiện, vật liệu không thiếu, ba ngày nữa sẽ có đủ, chỉ cần có bản vẽ là bắt đầu được ngay.”

Tống Ngọc Lan cảm thấy lo lắng, vì thời đó rất thiếu các nhà thiết kế nội thất, đặc biệt ở một vùng ven biển nhỏ như Bằng Thành. Cô biết mình phải tự tay làm, nhưng cô chưa từng học vẽ. Tuy nhiên, Khương Nam biết vẽ, chỉ cần đo đạc chính xác và phác thảo sơ bộ, sau đó chỉnh sửa dần dần là được.

Sau khi thảo luận xong, Chu Thế Văn và Dương Lệnh liền rời đi để tiếp tục công việc tại Bằng Thành.

Đứng ở cửa nhìn theo bóng dáng hai người đi xa dần, Tống Ngọc Lan nhìn khung cảnh xám xịt của thành phố nhỏ. Nơi đây không có cao ốc, không có ánh đèn lấp lánh mà chỉ là một làng chài nhỏ bé.

Quay sang Lục Trạch Dân đang theo sát mình, cô hỏi: “Anh tin tưởng em vậy sao? Lỡ thua lỗ thì sao?”

Lục Trạch Dân nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô: “Em thông minh, xinh đẹp và có tầm nhìn xa. Nếu lỡ có thua thì đó chỉ là vấn đề thời gian, không sớm thì muộn chúng ta cũng sẽ thắng.”

Tống Ngọc Lan mỉm cười, nhìn dòng người qua lại trên phố. Ai nấy đều mặc quần áo màu xám, xanh hoặc đen, tóc cắt ngắn gọn gàng, không ai béo phì. Tất cả đều tràn đầy năng lượng, đi đứng ngay ngắn, khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười tự tin, đôi mắt sáng ngời, như thể họ tin chắc vào một tương lai tươi đẹp.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 151: Chương 151



Cô đứng yên lặng nhìn họ hồi lâu, rồi bất giác nhận ra cảm giác lạc lõng từ khi xuyên không đến đây đã dần tan biến.

Từ nay trở đi, cô chính là Tống Ngọc Lan, là chính bản thân cô mà cũng là nguyên chủ.

Cô sẽ sống thật tốt thay cho nguyên chủ!

Bỗng nhiên, Tống Ngọc Lan cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể mềm nhũn ngã xuống. Lục Trạch Dân nhanh chóng đỡ lấy cô, không để ý đến khoảng cách giữa nam nữ.

“Ngọc Lan!”

Tống Ngọc Lan ngủ một giấc thật sâu, cảm giác cơ thể nhẹ nhàng như bay.

Trong giấc mơ, cô thấy mình và nguyên chủ đứng đối diện nhau.

Nguyên chủ mỉm cười dịu dàng, sau đó bước vào một lối ra đầy ánh sáng. Tống Ngọc Lan muốn giữ cô ấy lại, nhưng lại bị luồng sáng mạnh đẩy ngược về.

Lối ra biến mất, Tống Ngọc Lan mở mắt ra.

“Ngọc Lan, cháu tỉnh rồi, cháu làm bà sợ c.h.ế.t mất!” Bà nội nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô, dùng bàn tay ấm áp xoa nhẹ.

“Bác sĩ bảo gần đây cháu quá mệt mỏi nên mới bị ngất khi đến tháng. Công việc cũng gần xong rồi, để người khác làm là được, đừng có chuyện gì cũng đòi tự tay làm.” Giọng bà nội tràn đầy sự lo lắng.

Lục Trạch Dân đứng một bên, thấy Tống Ngọc Lan có vẻ khác lạ, bất chấp việc có người lớn bên cạnh, anh bước nhanh tới cúi xuống bên giường gọi cô: “Ngọc Lan, em...”

Tống Ngọc Lan ngơ ngác nhìn tờ lịch trên tường, rồi lại quay sang nhìn những gương mặt lo lắng của gia đình, bỗng nhiên bật khóc.

Lục Trạch Dân vội vã chạy đi gọi bác sĩ.

Bác sĩ bảo rằng: “Không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu, chỉ là đau bụng kinh thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn.”

Tống Ngọc Lan gục vào lòng bà nội, nức nở. Cô không đau mà là cảm thấy buồn bã.

Suốt gần một năm từ khi xuyên vào đây, cô vẫn luôn cảm nhận được một sự u uất không thuộc về mình, ngay cả khi kiếm tiền vui vẻ thì nỗi buồn nhè nhẹ đó vẫn tồn tại trong cơ thể.

Trước đây cô không hiểu, nhưng giờ thì đã rõ rồi, đó là dấu vết tồn tại của nguyên chủ. Nhưng giờ cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất, điều này chứng tỏ ý thức còn sót lại của nguyên chủ cũng đã tan biến?

Ngày hôm nay là mồng 10 tháng 8 năm 1981, ngày nguyên chủ bị Ngô Nhị Ngưu đánh c.h.ế.t ở trong truyện.

Cũng là ngày nguyên chủ hoàn toàn biến mất.

Có mối liên hệ nào giữa những sự kiện này hay không thì Tống Ngọc Lan không biết. Cô chỉ biết trong giấc mơ, nguyên chủ liên tục nói với cô là: “Cảm ơn, hãy sống thật tốt!”

Đây có phải là dấu hiệu rằng nguyên chủ đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể này?

Môi của Tống Ngọc Lan khẽ run rẩy, trong lòng dâng lên một nỗi nghi hoặc: rõ ràng cô là người ngoài đến đây, vậy tại sao người còn ở lại cuối cùng lại là cô?

Ánh mắt cô lướt qua những gương mặt lo lắng và xót xa của người nhà họ Tống. Dù có thể bị xem là ích kỷ, nhưng trong lòng cô không khỏi có chút mừng thầm, mừng vì cô thực sự đã được ở lại.

Buổi chiều, Lục Trạch Dân phải quay trở lại đơn vị ở Bạch Sa. Thấy tâm trạng của Tống Ngọc Lan đã ổn định, bà nội Tống rất tinh ý, nhanh chóng ra hiệu cho người nhà rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian riêng cho hai người.

Lục Trạch Dân ngồi xuống bên cạnh giường, trong ánh mắt anh đầy ắp sự thương cảm không hề che giấu. Anh đã nghe người nhà họ Tống kể rằng vào mùa đông năm ngoái, Tống Ngọc Lan từng rơi xuống nước và bị ốm nặng.

Tống Ngọc Lan nhìn Lục Trạch Dân, giơ tay ra để đòi một cái ôm. Giờ đây cô thực sự đã được sống lại, có một cơ thể trẻ trung, tâm trạng của cô cũng nên trẻ trung hơn. Cô mới chỉ 18 tuổi, không cần phải lúc nào cũng tỏ ra già dặn và sắc sảo. Sự khôn khéo và tinh tế có thể để dành cho công việc kinh doanh, còn trong chuyện tình cảm thì cô không cần phải áp dụng góc nhìn của một thương nhân.

Cô quyết định để mọi thứ tự nhiên hơn một chút, biết đâu điều này sẽ l.à.m t.ì.n.h cảm của hai người thêm gần gũi.

Chẳng hạn như bây giờ, cô biết rằng Lục Trạch Dân sắp rời đi, và có lẽ mấy tháng tới cả hai người khó có thể gặp lại nhau. Cô muốn ôm anh, muốn lưu giữ cảm giác an toàn ấy.

Sự chủ động lần đầu tiên của Tống Ngọc Lan khiến Lục Trạch Dân sững lại trong giây lát. Ngay lập tức anh liền cúi xuống, mở rộng vòng tay ra ôm chặt lấy cô.

Qua lớp áo mỏng của mùa hè, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại và thanh mảnh của cô.

Cả hai ôm chặt nhau, dường như thời gian đã ngừng trôi. Lục Trạch Dân gần như bị đóng băng, sợ rằng chỉ cần một động tác nhỏ thôi là sẽ phá vỡ khoảnh khắc đẹp đẽ này. Anh may mắn mình có đủ bản lĩnh để giữ bình tĩnh, che giấu đi sự bối rối trong lòng.

So với anh thì Tống Ngọc Lan lại có phần nghịch ngợm hơn. Bàn tay đặt sau lưng Lục Trạch Dân bắt đầu di chuyển, cô nhẹ nhàng chạm vào phần eo rắn chắc của anh, khám phá sự rắn chắc của cơ thể này.

Đầu ngón tay cô chạm vào những khối cơ bụng săn chắc, khiến nhịp tim của cô bất giác đập nhanh hơn.

“Ưm...” Lục Trạch Dân bật ra một tiếng rên trầm thấp. Âm thanh bất ngờ ấy như ngọn lửa đốt cháy đôi tai Tống Ngọc Lan, làm đôi má cô ửng đỏ vì ngượng ngùng.

Cô vội rút tay lại, đưa tay chạm lên chóp mũi mình để che giấu sự bối rối.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 152: Chương 152



Lục Trạch Dân thả lỏng tay ra mỉm cười nhẹ nhàng, rồi khẽ chạm vào chóp mũi tinh nghịch của Tống Ngọc Lan hai cái: “Ở Bằng Thành có gì cần giúp đỡ thì em cứ tìm Dương Lệnh, đừng ngại phiền cậu ấy. Cậu ấy còn nợ anh và Chu Thế Văn ân tình. Em là bạn gái của anh, cậu ấy giúp em cũng chính là trả nợ cho anh.”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Được.” Dù cô không muốn dựa dẫm vào Lục Trạch Dân, nhưng làm ăn kinh doanh mà có quan hệ thì không bao giờ thừa.

Lục Trạch Dân trầm ngâm một lúc rồi nói thêm: “Cẩn thận thì vẫn hơn. Bằng Thành tuy nhỏ nhưng có người từ khắp nơi đổ về, em phải cẩn trọng.”

“Em biết rồi.” Tống Ngọc Lan rất đồng ý với lời dặn của Lục Trạch Dân. Ở kiếp trước, khi cô từng bước leo lên vị trí quản lý tại một doanh nghiệp lớn thuộc top 500 thế giới thì điều cô luôn tin tưởng là cẩn thận sẽ đi được thuyền vạn năm. Thậm chí, cô còn tự cho rằng mình đã quá thận trọng.

Như với Bạch Tiểu Hải lúc đầu, khi cô nhận ra cậu ta có ý đồ với mình, biết rằng mình không thể đấu lại gia đình cậu ta nên cô đã cố tình giả vờ xấu xí.

Dù cuối cùng cậu ta không nhằm vào cô vì nhan sắc, nhưng nhờ đó mà cô cũng tránh được một tai họa lớn.

Hai người trò chuyện và dành thời gian bên nhau một lúc, đến khi Chu Thế Văn và Dương Lệnh gõ cửa phòng bệnh nhắc nhở: “Anh Lục, đến giờ rồi.”

Lục Trạch Dân đứng dậy, cúi xuống chỉnh lại chăn cho Tống Ngọc Lan, dịu dàng nói: “Khi nào em đi học ở Bắc Kinh, có địa chỉ cố định thì anh sẽ viết thư cho em.”

Anh nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đen mượt của cô, những ngón tay thô ráp khẽ lướt qua từng sợi tóc, giọng anh trầm ấm đầy tình cảm: “Đừng quên anh nhé.”

Trái tim Tống Ngọc Lan đập loạn nhịp, ánh mắt cô không thể rời khỏi Lục Trạch Dân. Căn phòng đắm chìm trong ánh hoàng hôn ấm áp, tạo ra một không gian lãng mạn khó tả, như khiến cả thế giới lắng lại chỉ còn hai người.

Lục Trạch Dân cảm thấy như bị một lực hút mạnh mẽ chi phối, từng tế bào trong cơ thể anh đều khao khát được chạm vào cô. Ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi hồng nhạt của cô, rồi tay anh khẽ lướt qua vành tai nhỏ nhắn của cô.

Cả hai đều cảm nhận được một dòng điện lướt qua cơ thể.

Tống Ngọc Lan giơ tay nắm lấy cổ áo sơ mi đen của Lục Trạch Dân, kéo nhẹ khiến anh cúi thấp xuống thêm vài phân.

Cô khẽ ngước lên, đôi má ửng đỏ, ánh mắt e thẹn nhưng đầy mong đợi. Rồi môi cô chạm vào môi anh, nhẹ nhàng mà ấm áp. Thời gian như ngừng lại, cả hai hít thở dồn dập hơn.

Ánh mắt của Lục Trạch Dân tối lại, anh không cho cô cơ hội rút lui. Bàn tay anh đưa ra sau đầu cô, giữ chặt rồi anh từ từ làm nụ hôn trở nên sâu và mãnh liệt hơn.

Tống Ngọc Lan cảm thấy nhịp tim mình như muốn vỡ tung ra, cả cơ thể nóng bừng. Cô chỉ biết vô lực đ.ấ.m nhẹ vào lồng n.g.ự.c vững chãi của anh.

Cảm nhận được sự bối rối của cô, Lục Trạch Dân dần nới lỏng tay, nhưng vẫn ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào hõm vai cô, thở nhẹ bên tai cô, thì thầm đầy mê hoặc: “Ngọc Lan, anh có nên giải ngũ không? Để anh được ở bên em...”

Nhưng còn chưa kịp nói hết lời thì anh đã buông tay, đứng dậy và cười khẽ: “Có lẽ sức chịu đựng của anh cần phải luyện tập thêm rồi.”

Gặp Tống Ngọc Lan, anh càng ngày càng không kiểm soát được bản thân.

Trước khi Tống Ngọc Lan kịp đáp lời thì giọng nói của Dương Lệnh từ bên ngoài vọng vào, có chút gấp gáp: “Anh Lục, muộn nữa thì không về kịp đâu!”

Lục Trạch Dân thở dài, đưa tay véo nhẹ má Tống Ngọc Lan đang sững sờ: “Ngọc Lan, lần sau gặp lại thì em có thể chạy về phía anh không? Không thể thì cũng không sao, anh sẽ chạy về phía em.”

Lục Trạch Dân rời đi, để lại trong lòng Tống Ngọc Lan một cảm giác nhói đau không thể diễn tả.

Cô cố gắng làm mình trở lên bận rộn, lấy giấy bút ra định vẽ bản thiết kế nội thất, nhưng không cách nào tập trung được. Tâm trí cô chỉ ngập tràn hình ảnh của Lục Trạch Dân và những khoảnh khắc ở bên anh.

Bất giác, cô liền cảm thấy có gì đó khác lạ ở trong chăn.

Tò mò nên cô nhấc chăn lên, phát hiện ra một cuốn sổ tiết kiệm nằm gọn bên trong.

Khi cô mở sổ ra liền thấy một mẩu giấy nhỏ rơi xuống.

Tống Ngọc Lan nhặt tờ giấy lên, thấy trên đó có ghi một dãy số, chắc là mật khẩu của sổ tiết kiệm.

Mắt cô dần ướt đẫm. Cuốn sổ tiết kiệm này như là minh chứng cho tình yêu của Lục Trạch Dân dành cho cô, khiến cô cảm nhận được hạnh phúc và an tâm hơn bao giờ hết.

Tuy nhiên, nghĩ đến việc anh đã rời đi thì cảm giác hạnh phúc đó lại xen lẫn nỗi nhớ nhung và chua xót không nguôi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 153: Chương 153



Trong lúc chờ đổi xe vận tải thì Đào Tử cũng tranh thủ thi bằng lái xe tải.

Người nhà liên tục thúc giục cô ấy, nói rằng năm nay cô ấy đã 26 tuổi, cần phải xem xét chuyện lập gia đình. Đào Tử nghĩ đến Trần Chiêu, cười khổ rồi lắc đầu, chỉ để lại một câu: “Không gặp được người phù hợp thì chi bằng tập trung làm việc trước đã.”

Sau khi trả lại căn hộ cho thuê ở Quảng Đông, cô liền lái xe tải, mang theo toàn bộ đồ đạc cùng Khương Nam chuyển đến Bằng Thành.

Buổi sáng, ánh nắng len lỏi qua những tán lá, chiếu sáng khu vườn, tạo nên một khung cảnh yên bình và ấm áp.

Tống Ngọc Lan ngồi giữa sân, nhẹ nhàng trải những tờ giấy trắng tinh lên chiếc bàn mà Tống Đại Cường vừa mua từ chợ đồ cũ. Trên bàn là các bản vẽ, biểu đồ và các con số chi chít.

Cô chăm chú nhìn những tài liệu này, vừa suy nghĩ vừa ghi chép lại, cố gắng sắp xếp cho hợp lý. Câu hỏi trong đầu cô lúc này là: nên chọn màu sắc chủ đạo gì cho việc trang trí cửa hàng?

Trong lúc cô đang suy tư thì có một âm thanh nhẹ nhàng từ động cơ xe vang lên bên tai.

Một chiếc xe tải Đông Phong chậm rãi chạy vào cổng, đỗ ngay trước cửa.

Cửa xe mở ra, Đào Tử bước xuống từ ghế lái, hoàn toàn thay đổi so với lần đầu tiên gặp mặt.

Thời gian gần đây Đào Tử làm việc ngoài trời rất nhiều nên da cô ấy đen hơn trước. Cô ấy còn cắt tóc ngắn, trông khác hẳn với hình ảnh của Đào Tử ngày đầu gặp Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan đứng dậy, có chút ngơ ngác nhìn Đào Tử tiến vào cửa.

Khương Nam từ ghế phụ bước xuống, vừa chỉ vào Đào Tử vừa không nhịn được mà trêu chọc: “Nếu không phải mình đã cố gắng hết sức ngăn lại thì có lẽ chị Đào Tử đã cắt tóc ngắn sát đầu rồi!”

Nghe vậy thì Đào Tử hơi xấu hổ cười, tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn đáp: “Thời tiết nóng quá, tóc dài phiền phức lắm, chi bằng cắt ngắn cho mát mẻ.”

Sau đó, cô ấy tiến lại gần Tống Ngọc Lan, ánh mắt lấp lánh sự háo hức, như không thể chờ đợi để bắt tay vào công việc. “Bên Dương Lệnh lo liệu xong phần lớn việc trang trí và vật liệu xây dựng rồi. Hôm qua mình và Khương Nam còn đến xem thử. Anh ta thật sự có năng lực, rất nhiều nhà máy quốc doanh đã đồng ý hợp tác.”

Mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, Tống Ngọc Lan cùng Khương Nam chỉ mất hai ngày để hoàn thiện bản vẽ thiết kế trang trí. Cuối cùng, cô quyết định chọn gam màu vàng ánh kim làm chủ đạo, mang lại sự sang trọng và mạnh mẽ.

Những năm 1980 không phải như sau này, xu hướng trang trí khi đó đã dần chuyển từ sự kín đáo của Trung Quốc mới sang phong cách phô trương hơn. Không cần nói đến 20 năm, ít nhất 10 năm tới phong cách này sẽ không lỗi thời.

Sau khi bản vẽ được chuyển cho Dương Lệnh, anh ta tìm người thợ của mình chỉnh sửa lại cho hợp lý hơn. Hai ngày sau, đội thợ và vật liệu đã sẵn sàng.

Nhìn bản thiết kế đã được chỉnh sửa kỹ lưỡng, Tống Ngọc Lan không ngừng gật đầu hài lòng. Dù cô và Khương Nam đã cố gắng bổ sung kiến thức về kiến trúc trong mấy ngày qua, nhưng cả hai vẫn chỉ là dân ngoại đạo, chỉ có thể làm ra những bản phác thảo sơ bộ.

Ban đầu, cô nghĩ nếu bản vẽ quá thô sơ thì cô sẽ đích thân theo sát việc thi công, từng bước triển khai theo kế hoạch. Nhưng may mắn là Dương Lệnh đã có sẵn nhà thiết kế nội thất, giúp chia nhỏ các hạng mục rõ ràng hơn. Giờ đây, dù không cần cô giám sát trực tiếp thì đội thợ vẫn có thể hoàn thành công việc một cách hoàn hảo, tiết kiệm cho cô không ít công sức.

Tống Ngọc Lan rút ra từ trong túi 200 đồng đưa cho Lý Phục để cảm ơn.

“Cảm ơn đồng chí Lý rất nhiều.”

Lý Phục luống cuống xua tay, từ chối: “Tôi làm việc cho tổng giám đốc Dương, cậu ấy đã trả lương cho tôi rồi.”

Rồi anh ấy ngượng ngùng chỉ vào bản vẽ khu vực nhà vệ sinh khô – ướt tách biệt: “Hơn nữa, thiết kế này của cô rất sáng tạo, nó đã cho tôi nhiều cảm hứng. Tôi không biết nhà vệ sinh cũng có thể được thiết kế như vậy. Sau này, tôi có thể áp dụng ý tưởng của cô cho các thiết kế khác được không?”

Tống Ngọc Lan mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên rồi.” Những thiết kế này là do cô “vay mượn” từ các công ty trang trí nội thất của tương lai, nên không hề ngại việc Lý Phục sử dụng chúng.

Từ chối nhiều lần không được nên cuối cùng Lý Phục vẫn nhận lấy số tiền từ tay Tống Ngọc Lan. Sau đó, Dương Lệnh đồng ý để Lý Phục giám sát việc thi công giúp cô.

“Việc trang trí tầng một và tầng hai không quá phức tạp, chỉ cần sơn tường, lát gạch và treo đèn là xong, mất khoảng hai ba ngày. Khó nhất là tầng ba và tầng bốn.”

Dương Lệnh chỉ vào bản vẽ bốn tầng nhà và nói về tiến độ công trình với Tống Ngọc Lan.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 154: Chương 154



Tống Ngọc Lan đưa một lần 15 vạn cho Dương Lệnh để trang trải chi phí trang trí, hoàn toàn tin tưởng giao cho anh ấy toàn quyền phụ trách. Cô không sợ anh ấy cầm số tiền này bỏ trốn mất, dù gì nhà họ Dương cũng là gia đình kinh doanh lớn ở Quảng Đông, có lẽ số tiền này chẳng đáng là bao so với quy mô của họ. Chưa kể cô còn có 15 vạn mà Lục Trạch Dân đã đưa cho cô làm thế chấp.

Gần đây, Tống Đại Cường mua được khá nhiều sách từ chợ đồ cũ và thường tranh thủ đọc để nâng cao kiến thức khi rảnh rỗi. Ông ấy cũng dạy Tống Ngọc Cảnh viết chữ. Tống Ngọc Lan vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi của ba mình!

Những ngày gần đây, cô nhận thấy rõ ràng tính cách của Tống Đại Cường ngày càng trở nên độc lập và quyết đoán hơn. Nghĩ kỹ lại thì dường như sự thay đổi này bắt đầu từ ngày linh hồn nguyên chủ rời khỏi cơ thể cô. Hôm đó, trong mắt Tống Đại Cường đã có thêm một cảm xúc gì đó ngoài sự cưng chiều dành cho cô.

Ngay cả Lưu Xuân vẫn luôn rất kín đáo, gần đây cũng dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc cho Tống Ngọc Lan. Trước đây, bà nội Tống luôn là người chăm sóc và dành tình yêu thương cho cô nhiều nhất, nhưng từ sau khi cô ngã bệnh thì mỗi tối đều là Lưu Xuân ở bên cạnh, xoa bụng và dạy cô những điều phụ nữ nên biết.

Còn Tống Ngọc Cảnh, trước đây cậu bé rất ngoan ngoãn và ít nói, nhưng giờ thỉnh thoảng cũng biết làm nũng và khóc lóc.

Điều mà Tống Ngọc Lan cảm nhận rõ ràng nhất là trước đây sự hiện diện của ba người dường như không có gì đặc biệt, dù là có họ ở đó hay không có thì cũng không quan trọng. Họ có mặt cũng không giúp được gì, mà không có họ cũng không gây tổn hại.

Nhưng gần đây Lưu Xuân và Tống Đại Cường đã trở nên có ích hơn trong cuộc sống của cô, giống như cách mà bà nội vẫn luôn bên cạnh cô. Khi cô bận rộn và không thể nghĩ đến hết mọi việc thì Tống Đại Cường và Lưu Xuân sẽ nhắc nhở cô, không còn như những nhân vật phụ mờ nhạt trong câu chuyện của cô nữa.

Có lẽ sự biến mất của linh hồn nguyên chủ cũng đã giải phóng ba người này khỏi những ràng buộc vô hình.

Trước nhập học một tuần, việc trang trí đã hoàn tất, chỉ cần để thoáng khí cho bay hết mùi sơn, sau đó sẽ bắt đầu nhập hàng và khai trương.

Trong hơn nửa tháng qua, Tống Ngọc Lan đã tuyển được ba nhân viên nam và hai nhân viên nữ, cô đã chuẩn bị chương trình đào tạo để họ có thể nhanh chóng nắm bắt cách phục vụ khách hàng. Cô cũng cho bọn họ hai tháng để làm quen và học hỏi về kiến thức bán hàng và vật liệu xây dựng.

Nhờ có sự giúp đỡ của Dương Lệnh nên Tống Ngọc Lan an tâm dẫn bà nội Tống, Tống Ngọc Cảnh và Khương Nam lên tàu đi tới Bắc Kinh.

Trước khi rời đi, Tống Đại Cường dúi vào tay cô một xấp tiền khoảng 300 đồng.

“Đây là tiền bán lương thực của nhà mình. Bây giờ bố mẹ cũng có thể tự kiếm tiền rồi, gia đình không còn thiếu thốn gì nữa. Con lên Bắc Kinh nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, đừng làm việc vất vả quá... Thôi, bố biết con thông minh mà!”

Nhìn xấp tiền trong tay, Tống Ngọc Lan không nhịn được cười rạng rỡ. Tống Đại Cường sau khi thoát khỏi những ràng buộc vô hình kia thật sự rất tuyệt vời!

Cô chủ động bước lên ôm lấy Tống Đại Cường, nép mình vào vòng tay ấm áp của ông nói: “Bố, con biết rồi.”

Sau đó cô quay sang ôm lấy Lưu Xuân, tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt của mẹ, giọng ngọt ngào: “Mẹ ơi, lần sau quay về con sẽ mang quà cho mẹ!”

“Ừ, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, học hành cho giỏi nhé.” Lưu Xuân trìu mến vỗ nhẹ lên tay Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Cảnh thì ôm chặt lấy chân Tống Đại Cường và Lưu Xuân, nức nở nói: “Bố mẹ nhất định phải nhớ đến con nhé!”

Bà nội Tống đứng bên cạnh không ngừng dặn dò hai người họ phải cố gắng làm việc ở Bằng Thành, đừng để nhà họ Tống phải xấu hổ.

Tống Đại Cường và Lưu Xuân trông rất quyết tâm, hứa chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ.

Lên tàu, Tống Ngọc Cảnh giờ đã cao lớn hơn nên cần phải mua vé với nửa giá người lớn.

Tìm được toa tàu, Khương Nam đặt hành lý xuống, háo hức chạy khắp nơi xem xét: “Ngọc Lan, chúng ta ngủ ở đây hả? Đây là lần đầu tiên mình đi tàu đấy!” Cô ấy trông còn phấn khích hơn cả Tống Ngọc Cảnh, khiến Tống Ngọc Lan không khỏi cảm thấy xót xa.

Cô biết quá khứ và tương lai của Khương Nam, kể từ khi cô ấy được gửi đến huyện Ngọc Lâm thì nơi xa nhất cô ấy từng đến chỉ là Bạch Sa. Cuộc đời đầy bi kịch đã trói buộc cô ấy, đến bao giờ Khương Nam mới có thể thoát khỏi những xiềng xích này đây?

Nhưng lần này Khương Nam đi tới Bắc Kinh để theo học ngành lịch sử của đại học Thanh Hoa, chi tiết này đã không còn giống như trong sách nữa. Liệu điều này có nghĩa rằng Khương Nam đã bắt đầu cởi bỏ những ràng buộc trong cuộc sống của mình không?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back