Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 140: Chương 140



Cả nhà họ Tống ngỡ ngàng khi nhìn ngôi nhà hai tầng bằng gạch xanh to lớn trước mặt. Không ngờ ngôi nhà lại lớn đến vậy!

Bên hông nhà còn có một khu nhà phụ độc lập, trong đó có hai phòng ngủ, một bếp và nhà vệ sinh khép kín.

Càng ngắm nhìn thì Tống Ngọc Lan lại càng hài lòng. Bỏ ra 8 vạn để mua một căn nhà như thế này đúng là quá hời!

Gia đình nhà họ Tống ở lại dọn dẹp, còn Tống Ngọc Lan lái xe chở Đào Tử đến làng Trừng Hải để lấy hàng từ Tiểu Hắc.

Cả làng mỗi ngày sản xuất được khoảng 1.200 đôi tất. Sau một tháng, Tiểu Hắc đã thu gom được khoảng 30.000 đôi.

Nghe thì có vẻ nhiều, nhưng tất rất nhỏ, chỉ cần một cốp xe đầy và thêm hàng ở ghế sau là đã chở được hết 30.000 đôi.

Số tiền phải trả cho Tiểu Hắc trong tháng này là 1,2 vạn. Trừ đi 6.000 đồng đặt cọc ban đầu, Tống Ngọc Lan đã chuẩn bị sẵn số tiền còn lại, cộng thêm 200 đồng tiền công cho Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc và hai người đàn ông khác mất 10 phút để đếm xong tiền, xác nhận không có vấn đề gì.

Tống Ngọc Lan lại rút thêm 5.000 đồng đưa cho Tiểu Hắc để làm tiền đặt cọc cho lô hàng tiếp theo.

Nhưng Tiểu Hắc không nhận, lưỡng lự rồi nói: “Đồng chí Tống, từ hôm nay chúng tôi không hợp tác nữa. Chúng tôi định tự mình làm ăn.”

Nghe đến đây, Tống Ngọc Lan hơi sững lại. Khi nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của Tiểu Hắc, cô ngay lập tức hiểu ra có chuyện gì. Rõ ràng họ thấy mỗi tháng cô bán được nhiều hàng như vậy nên họ muốn tự mình làm.

Đào Tử nhíu mày, tức giận chất vấn: “Tự làm? Muốn cướp khách à?”

Tiểu Hắc không trả lời, nhưng gã đàn ông to lớn bên cạnh anh ta đã nhếch mép nói với giọng điệu lạnh lùng: “Hừ, các cô không ký hợp đồng với chúng tôi, tại sao các cô có thể làm ăn còn chúng tôi lại không thể?”

“Đúng đấy! Tiểu Hắc, đừng sợ. Hàng của thôn mình rất tốt, chắc chắn chúng ta làm còn tốt hơn họ!” Người đàn ông khác đứng cạnh Tiểu Hắc tiếp lời, vỗ vai anh ta.

Tiểu Hắc nhìn Tống Ngọc Lan với ánh mắt đầy áy náy, rồi lại lén nhìn hai gã đàn ông bên cạnh, cuối cùng cất tiếng: “Đồng chí Tống, đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta hợp tác. Các cô đi đi.”

Tống Ngọc Lan khẽ gật đầu, cất lại tiền đặt cọc vào túi, mỉm cười: “Được thôi, vậy thì việc hợp tác của chúng ta kết thúc ở đây.”

Cô kéo tay Đào Tử đang định lên tiếng, rồi cả hai quay về xe.

Khi xe đã rời khỏi làng Trừng Hải, Tống Ngọc Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Đào Tử thì ngồi ghế phụ, không ngừng mắng chửi Tiểu Hắc vô ơn.

Tống Ngọc Lan nhìn vào gương chiếu hậu, thấy ngôi làng nhỏ dần khuất xa, cô nhẹ nhàng giải thích: “Có lẽ tiểu Hắc cũng khó xử. Chị có thấy hai gã đàn ông đứng cạnh anh ta không? Chắc họ là những người làm nghề chài lưới ở trong thôn, thấy kinh doanh tất lãi nhiều hơn nên muốn nhảy vào, chuyện này cũng dễ hiểu thôi, đừng giận.”

Thực ra Tống Ngọc Lan chưa từng có ý định làm việc kinh doanh tất này lâu dài. Chuyến hàng này có thể giúp cô kiếm được 6 vạn. Cộng thêm số tiền tiết kiệm hiện có thì cô đã có một khoản đủ để bắt đầu kinh doanh thứ khác.

Đào Tử thấy Tống Ngọc Lan bình tĩnh như vậy, lại nhớ tới lần đầu gặp Tống Ngọc Lan thì cô ấy chính là bị vẻ điềm đạm ấy thu hút.

Rõ ràng Tống Ngọc Lan chỉ mới 18 tuổi, nhưng tầm nhìn và sự sâu sắc còn vượt xa một người 25 tuổi như Đào Tử.

“Vậy em định kinh doanh gì ở ngã ba đường?”

Tống Ngọc Lan lắc đầu: “Em định xem xét thị trường ở Bằng thành rồi mới quyết định.”

“Chị chỉ có một yêu cầu thôi, làm gì cũng được, nhưng chị muốn góp vốn chung với em.” Đào Tử mở to mắt, mái tóc xoăn nhẹ nhàng bay theo làn gió biển thổi qua cửa sổ.

Tống Ngọc Lan bật cười, xoay vô lăng: “Chị tin tưởng em đến vậy sao? Không sợ lỗ à?”

“Không có em chỉ đường thì chị cũng chẳng kiếm được tiền. Với lại chị tin em, nếu có lỗ thì chị cũng chịu được.” Đào Tử nói chắc nịch.

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Được, vậy thì chúng ta cùng làm!”

Hai người quay về ngã ba đường, chào hỏi mọi người trong nhà. Hôm đó họ phải quay lại Quảng Đông để bán tất, sáng mai mới về Bằng thành, bảo mọi người đừng lo.

Bà nội Tống dặn dò: “Đi đi, cứ cẩn thận là được. Nhà cửa ở đây có bố mẹ cháu lo rồi.”

Cả hai quay lại Quảng Đông, bà chủ lâu nay hợp tác với họ nghe tin sẽ không còn nguồn cung tất nữa liền mua toàn bộ số hàng còn lại của Tống Ngọc Lan.

Bà chủ đưa cho Tống Ngọc Lan 1 vạn tiền đặt cọc: “Tôi không mang đủ tiền mặt, mai cứ giao hàng xong là tôi sẽ thanh toán đủ.”

Thấy bà chủ thẳng thắn như thế, Tống Ngọc Lan để lại toàn bộ số hàng: “Hợp tác với chị lâu rồi nên tôi tin chị. Mai trưa tôi qua lấy tiền là được.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 141: Chương 141



Trong những ngày tiếp theo, Tống Ngọc Lan và Đào Tử chính thức tách ra hoạt động riêng lẻ. Tuyến đường từ tỉnh Quảng Đông đến Bằng thành đã đi nhiều lần, lần này Đào Tử không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào. Cô ấy ngày càng trở nên tự tin và độc lập, dù có đi một mình cũng chẳng còn lo sợ.

Tống Ngọc Lan thì chọn ở lại Bằng thành để tìm hiểu thị trường. Tuy nhiên, việc phải đi khắp nơi bằng đôi chân khiến cô tốn quá nhiều sức lực. Nghĩ ngợi hồi lâu, cô nhờ Đào Tử mang giúp mình một chiếc xe đạp từ tỉnh Quảng Đông tới.

Giữa tiết trời nắng gắt của mùa hè, cô không ngại đen da, nhưng lại lo ngại bị say nắng. Vì vậy, cô chỉ có thể chạy thị trường vào sáng sớm và chiều muộn, còn buổi trưa thì phụ giúp Đào Tử bán quần.

Lúc này, cô nhận thấy không chỉ có mình Đào Tử bán quần nữa mà đã có thêm bảy, tám sạp đối thủ cạnh tranh. Tiểu Hắc cũng đã quay lại với sạp bán tất, bên cạnh anh ta vẫn là hai người đàn ông như trước.

Tống Ngọc Lan để ý thấy Tiểu Hắc cố gắng tránh ánh mắt của cô, vì vậy cô cũng không nhìn về phía anh ta nữa.

Nhiều khách hàng trung thành vẫn thích mua quần tại sạp của Đào Tử, nhưng số lượng quần bán ra không còn nhanh như trước. Trước đây, việc bán hai nghìn chiếc quần chỉ mất một giờ, nhưng giờ phải mất đến năm, sáu giờ mới bán hết. Điều này khiến Đào Tử phải đi đi về về giữa tỉnh Quảng Đông và Bằng thành nhiều hơn nên càng thêm vất vả.

Nhìn Đào Tử gầy đi rõ rệt, mặc chiếc áo thun rộng thùng thình, vòng một gần như phẳng lì, Tống Ngọc Lan nhận ra: “Cứ thế này không phải cách lâu dài.”

Bán hết quần, Tống Ngọc Lan ngồi lên ghế lái: “Hôm nay chúng ta không về Quảng Đông nữa, về ngã ba đường ở Bằng thành. Em có một vài ý tưởng về thị trường, chúng ta cần bàn bạc lại.”

Khuôn mặt mệt mỏi của Đào Tử bừng sáng, đầy phấn khởi hỏi: “Thật sao? Vậy thì tuyệt quá!”

Những ngày qua, gia đình nhà họ Tống đã dọn dẹp xong căn nhà. Tống Đại Cường và Lưu Xuân bận rộn sắp xếp bên trong, còn bà Tống đã dẫn theo Tống Ngọc Cảnh cải biến khu đất trồng hoa phía sau thành vườn rau, gieo hạt giống hy vọng.

Sau bữa tối, cả nhà ngồi dưới mái hiên sân sau, Tống Ngọc Lan mở cuốn sổ ghi chép ra bắt đầu trình bày:

“Những ngày qua, em để ý thấy số lượng người bán hàng ở vỉa hè ngày càng nhiều và đa dạng. Trước đây, chỉ có các ngư dân xung quanh bán hải sản, nhưng giờ thì đủ loại hàng hóa đã xuất hiện. Khách hàng cũng thay đổi, không chỉ là những công nhân đến Bằng thành xây dựng, mà còn có rất nhiều công nhân từ các nhà máy mới được xây dựng đổ về từ khắp nơi. Người đông lên, khiến nhà cửa càng trở nên khan hiếm. Em đã ngồi ở trung tâm phát triển bất động sản suốt ba ngày, mỗi ngày đều có hàng dài người đến xem.”

Đào Tử ngạc nhiên, há hốc miệng: “Em định xây nhà à?”

Tống Ngọc Lan nhún vai: “Em muốn xây nhà thật đấy, vì kinh doanh bất động sản kiếm tiền hàng tỷ, nhưng với số tiền hiện tại chúng ta thì còn chưa đủ để mua đất.”

“Vậy rm định làm gì?”

“Không xây nhà được thì chuyển sang kinh doanh vật liệu trang trí nội thất.” Lý do không phải vật liệu xây dựng là vì ngành này cần vốn hàng tỷ, thậm chí còn khó hơn cả xây nhà. Còn vật liệu trang trí lại là ngành tiềm năng mà Tống Ngọc Lan rất tin tưởng, bởi vì cô đã biết trước xu hướng phát triển sau này.

Dù hiện tại thì ý thức về việc trang trí nhà cửa vẫn chưa phổ biến, nhưng Tống Ngọc Lan tự tin vào tiềm năng phát triển của lĩnh vực này trong tương lai.

Quan trọng hơn là cửa hàng của cô sẽ là cửa hàng vật liệu trang trí duy nhất trong khu vực, nắm bắt cơ hội thị trường đầu tiên là điều rất quan trọng.

Đào Tử từng thấy các cửa hàng vật liệu trang trí ở tỉnh Quảng Đông, nhưng chúng tốn kém, mất nhiều thời gian và công sức. Cô ấy lo lắng không biết liệu một thành phố còn sơ khai như Bằng thành có thể phát triển ngành này không, nhất là khi vật liệu trang trí thường có kích thước lớn. Hai tầng nhà có đủ chỗ để chứa hàng không?

Đào Tử đặt câu hỏi, Tống Ngọc Lan gật đầu giải thích: “Em đã tính rồi. Căn nhà này có tổng diện tích hai tầng khoảng 600 mét vuông. Chúng ta có thể nâng thêm hai tầng nữa, cộng với sân sau rộng khoảng 300 mét vuông. Tổng cộng có thể mở rộng thành một cửa hàng rộng 1.500 mét vuông.”

Giữa tháng bảy, trời nóng bức mà trán Tống Ngọc Lan ướt đẫm mồ hôi khi cô vừa nói vừa ghi chú trong sổ. Bên cạnh, bà Tống phe phẩy quạt cho cô, nhưng luồng gió này cũng chẳng giúp giảm nhiệt bao nhiêu. Thỉnh thoảng Đào Tử lại đưa ra vài thắc mắc hợp lý.

Hai giờ sau, Tống Ngọc Lan tổng kết lại: “Chị có thể bỏ ra 11 vạn, em có 12 vạn. Nâng tầng và mở rộng sân sẽ tốn ít nhất 3 vạn. Sau đó, chỉ còn lại 20 vạn vốn lưu động cho việc trang trí, nhập hàng và tìm nhà cung cấp... Nhưng kết luận là không đủ người và không đủ tiền. Hai chúng ta khó mà làm nổi.”

Mọi việc lại rơi vào bế tắc.

Thời điểm này, Bằng thành chưa sầm uất, muốn làm ăn cũng không dễ dàng. Tống Ngọc Lan cau mày suy tư, vấn đề lớn nhất là cần thêm 5 vạn vốn nữa. Mặc dù chỉ cần chạy thêm vài chuyến giữa tỉnh Quảng Đông và Bằng thành, nửa tháng là Đào Tử có thể kiếm đủ 5 vạn, nhưng vẫn thiếu người. Bởi việc nhập hàng gạch, đèn, sơn, giấy dán tường, điều hòa... đều cần thêm nhân lực.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 142: Chương 142



Quan trọng hơn là xã hội lúc này chưa thực sự cởi mở với phụ nữ. Nhiều ông chủ nam giới khi thấy đối tác là phụ nữ thường có thành kiến, cho rằng phụ nữ không hiểu biết gì về kinh doanh, dẫn đến khó đàm phán hợp tác.

Đúng lúc ấy, Tống Đại Cường luôn im lặng ngồi ở góc sân, bất ngờ giơ tay lên: “Ngọc Lan, bố không hiểu hết những gì con nói, nhưng bố sẵn sàng học!”

Đôi mắt Tống Ngọc Lan đang ảm đạm bỗng sáng bừng lên! Tống Đại Cường vốn là người ít nói, nhưng ông cao lớn và chững chạc, chỉ cần được “đào tạo” một chút thì ông hoàn toàn có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho cô.

Cô quay sang Đào Tử chân thành nói: “Nếu chị thấy làm ăn này khó quá thì đừng vì tình cảm mà ngại rút lui, chuyện này không ảnh hưởng gì đến tình bạn của chúng ta cả.”

Đào Tử đập vào vai Tống Ngọc Lan một cái: “Em nói cái gì vậy? Chị nhất định sẽ góp vốn, ủng hộ em!”

Tống Ngọc Lan nhìn thẳng vào mắt Đào Tử, thấy sự chân thành trong ánh mắt bạn thân liền quyết định ngay lập tức: Lưu Xuân sẽ theo Đào Tử tiếp tục buôn quần để kiếm thêm tiền trong nửa tháng tới.

Còn cô sẽ dẫn Tống Đại Cường tìm thợ xây để nâng thêm hai tầng cho ngôi nhà, đồng thời dạy ông cách đàm phán, buôn bán.

Bà Tống và Tống Ngọc Cảnh sẽ lo hậu cần.

Mọi người đều có việc của mình, tuy không dễ dàng nhưng mọi thứ đang dần ổn định.

Ngoài sân nhà họ Tống thuê ở huyện Ngọc Lâm, Lục Trạch Dân đặt đồ xuống, chỉnh trang lại quần áo rồi gõ cửa.

Tuy nhiên, dù gõ rất lâu nhưng cửa vẫn đóng im ỉm.

Anh đoán rằng có lẽ Tống Ngọc Lan không có nhà, anh đành ngồi xuống bậc thềm đá xanh bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi.

Khương Nam vui vẻ chạy nhanh từ trường về nhà, từ xa cô đã thấy có người đang ngồi trước cửa căn tứ hợp viện đối diện. Kể từ khi Tống Ngọc Lan dọn đi thì bên đó không có người thuê mới, điều này khiến Khương Nam cảm thấy tò mò. Cô tiến lại gần và phát hiện ra người đang ngồi ở đó chính là Lục Trạch Dân, người cô đã gặp hai lần trước đây.

Khương Nam nhớ rằng có vẻ như Lục Trạch Dân thích Ngọc Lan, liệu lần này anh đến đây có phải để tìm Ngọc Lan không? Cô ấy bước đến chào hỏi: “Đồng chí Lục, sao anh lại ở đây?”

Nghe thấy giọng nói, Lục Trạch Dân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khương Nam, anh chỉ tay về phía cửa tứ hợp viện đang đóng chặt: “Tôi đến tìm Ngọc Lan.”

“Ngọc Lan à...” Khương Nam nhíu mày khi nghe Lục Trạch Dân gọi tên Tống Ngọc Lan thân mật như thế. Hiện giờ, quan hệ nam nữ bị kiểm soát rất chặt chẽ, nếu bị ai nghe thấy thì chắc chắn người ta sẽ bàn tán không hay về Tống Ngọc Lan. Cô ấy nghĩ vậy liền nhắc nhở: “Cô ấy đã trả xong tiền thuê nhà và chuyển đi từ lâu rồi! Với cả anh gọi thẳng tên Ngọc Lan như vậy có phải hơi thân mật quá không? Tôi nghĩ hai người còn chưa thân lắm đâu.”

Không ngờ Lục Trạch Dân lại trả lời rất nghiêm túc: “Cô ấy là bạn gái tôi, tôi gọi vậy là hợp lý.”

“Bạn gái?” Khương Nam nghi ngờ nhìn Lục Trạch Dân: “Tại sao tôi chưa từng nghe Ngọc Lan nhắc đến chuyện này?”

Lục Trạch Dân ngập ngừng một chút. Thực ra, anh và Tống Ngọc Lan đã không liên lạc với nhau suốt một tháng qua, không phải vì không muốn mà là vì không có cách liên lạc. Anh đợi mãi đến kỳ nghỉ thì mới có thể đến huyện Ngọc Lâm, nhưng không ngờ cô ấy đã chuyển đi.

Khương Nam nhìn biểu cảm của anh, càng tin chắc rằng Lục Trạch Dân chỉ đơn phương thích Tống Ngọc Lan mà thôi. Nếu khôn tại sao người bạn thân nhất của Ngọc Lan là cô ấy lại không biết được chứ?

Cô ấy không hài lòng nói: “Tôi biết anh thích Ngọc Lan, nhưng anh không thể bịa chuyện làm mất danh dự của cô ấy được! Nếu anh còn tiếp tục như vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh, đừng nghĩ rằng anh là quân nhân mà tôi không dám.”

Lục Trạch Dân khẽ cau mày, cắt ngang lời Khương Nam: “Tôi và cô ấy bắt đầu hẹn hò từ khi ở Quảng Đông, mới được một tháng thôi nên cô không biết cũng là chuyện bình thường.”

Dù vậy thì Khương Nam vẫn không tin, cô ấy nhún vai: “Thôi được, anh nói như vậy thì cứ cho là vậy đi. Nhưng cô ấy đã chuyển đi rồi, anh ngồi đây đợi cũng không gặp được đâu.” Nói xong, Khương Nam quay lưng về nhà, để mặc Lục Trạch Dân ngồi lại trước cửa tứ hợp viện.

Dù không chắc Lục Trạch Dân nói thật hay không, nhưng cô ấy vẫn không định tiết lộ tung tích của Tống Ngọc Lan cho anh, phòng trường hợp anh gây rắc rối cho cô ấy. Khương Nam cảm thấy quyết định của mình là hoàn toàn đúng.

Thêm nữa, hiện giờ cô ấy còn có việc quan trọng hơn cần làm.

Kết quả kỳ thi đại học đã có rồi, Tống Ngọc Lan đạt được thành tích đứng đầu tỉnh Hồ Nam, đứng thứ hai toàn quốc, là nữ sinh duy nhất trong top ba, chỉ thua người đứng đầu đúng một điểm. Điện thoại từ Đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh liên tục gọi đến trường tìm cô, nhưng vì không biết Ngọc Lan đang ở đâu nên cô giáo Vu Cầm chỉ còn cách gọi cho Khương Nam.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 143: Chương 143



Khương Nam cũng nhận được kết quả của mình: cô thi được 601 điểm, cao hơn 4 điểm so với dự tính nên đã trúng tuyển vào đại học Thanh Hoa. Cô ấy rất vui mừng, cũng đồng ý giúp cô giáo Vu Cầm tìm Tống Ngọc Lan giúp.

“Đi đi, bà thấy tâm hồn cháu đã bay xa rồi. Dù sao thì cũng còn một tháng rưỡi nữa mới khai giảng, cháu và Ngọc Lan đi cùng nhau cũng tốt, có người bầu bạn.” Bà nội Khương Nam âu yếm bưng ra một bát chè đậu xanh mát lạnh từ nhà bếp.

Ông nội Khương Nam gõ gậy xuống đất: “Không được, Ngọc Lan và cả gia đình con bé đã chuyển đến Quảng Đông, nơi đó lạ lẫm thế, sao tôi có thể yên tâm để con bé đi một mình?”

Khương Nam bĩu môi: “Ông à, năm nay cháu đã 20 tuổi rồi, chẳng lẽ không thể tự lo cho bản thân?”

Bà nội cười nói: “Ông cháu nói cũng đúng, bên ngoài không giống như ở trong huyện, nhiều nguy hiểm lắm. Để cháu đi một mình thì bà thật sự không yên tâm.” Bà nhét bát chè vào tay Khương Nam.

Khương Nam sốt ruột, đột nhiên nhớ đến Lục Trạch Dân, vội nói: “Ai bảo cháu đi một mình! Cháu... cháu sẽ đi cùng bạn trai của Ngọc Lan!”

“Bạn trai của Ngọc Lan à?” Bà nội Khương Nam ngạc nhiên.

Khương Nam nhanh chóng kéo Lục Trạch Dân vào tứ hợp viện: “Đợi chút nữa anh nói rõ với ông bà tôi đi, rồi tôi sẽ dẫn anh đi tìm Ngọc Lan!”

Trong phòng khách, Lục Trạch Dân cung kính cúi chào ông nội Khương Nam: “Thì ra cô ấy là cháu gái của ông Khương ạ.”

Ông nội Khương Nam nhíu mày nhìn anh: “Cậu chính là bạn trai của Ngọc Lan à?”

Lục Trạch Dân trả lời đầy nghiêm túc: “Vâng, cháu là bạn trai của đồng chí Tống Ngọc Lan.”

Ông nội Khương đứng dậy: “Cậu theo tôi vào thư phòng.”

Khương Nam cảm thấy không khí có gì đó lạ lùng liền quay sang bà nội hỏi: “Bà à, chuyện này là sao? Bà và ông quen biết Lục Trạch Dân sao?”

Bà nội mỉm cười nhẹ nhưng ánh mắt có phần nặng nề: “Bà thấy cậu ấy hơi quen mặt thôi, chứ không quen biết.”

Khương Nam cảm giác có lẽ mình đã gây rắc rối cho Lục Trạch Dân.

Cô ấy lo lắng đi đi lại lại trước cửa thư phòng. Hai người bên trong phải trò chuyện suốt nửa giờ mới bước ra.

Dù không biết nội dung cuộc trò chuyện là gì, nhưng Khương Nam cảm thấy rõ ràng thái độ của ông nội đối với Lục Trạch Dân đã thay đổi tích cực hơn.

Cuối cùng, ông đồng ý cho Khương Nam đi cùng Lục Trạch Dân đến Quảng Đông để tìm Tống Ngọc Lan.

Khương Nam vội thu xếp vài bộ quần áo, cùng Lục Trạch Dân lên xe khách đi đến Bạch Sa.

Trên đường đi, cô ấy rất muốn hỏi Lục Trạch Dân về nội dung cuộc trò chuyện với ông nội, nhưng anh ngủ suốt chặng đường nên cô ấy không có cơ hội.

Khi đến Bạch Sa thì đã là tám giờ tối, không có chuyến tàu nào đi Quảng Đông cả.

Lục Trạch Dân gọi một cuộc điện thoại, khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe hơi liền đến. Chu Thế Văn vừa gặp đã trêu: “Chà, chưa tìm được vợ à?”

Lục Trạch Dân mở cửa xe bên ghế lái ra, vẻ mặt trở lại lạnh lùng: “Bớt nói nhảm, xuống xe đi.”

Chu Thế Văn vừa bước xuống xe thì ánh mắt lập tức bị thu hút bởi dáng vẻ của một thiếu nữ. Mắt anh ấy sáng lên hỏi: “Vị này là...?”

“À, đây là cháu gái của ông Khương.” Lục Trạch Dân vừa trả lời vừa ngồi vào ghế lái. Anh quay sang Khương Nam, nói với chút không kiên nhẫn: “Lên xe đi, tôi không muốn lãng phí thời gian, chúng ta đi tìm Ngọc Lan ngay.”

Nghe nhắc đến “ông Khương”, Chu Thế Văn lập tức trở nên nghiêm túc, vội vàng hỏi: “Ông Khương nào vậy?” Ánh mắt anh ấy vẫn không rời khỏi khuôn mặt thanh tú của Khương Nam, tim đập loạn nhịp.

Khương Nam không quan tâm đến Chu Thế Văn, cô ấy chỉ mở cốp xe ra, bỏ hành lý vào rồi ngồi vào ghế sau.

Lục Trạch Dân nổ máy.

Ngay lúc đó, cửa ghế sau bất ngờ mở ra, Chu Thế Văn mặt dày ngồi vào trong, ho khan vài tiếng: “Khụ khụ, anh còn mấy ngày nghỉ phép chưa dùng hết, nhân tiện đi cùng hai người về thăm ông bà một chuyến.” Mắt anh ấy thỉnh thoảng lại liếc về phía Khương Nam ngồi bên cạnh.

Lục Trạch Dân chẳng buồn vạch trần ý đồ của Chu Thế Văn: “Giấy phép nghỉ của tôi được duyệt chưa?”

“Đại Ma Vương muốn đi tìm bạn gái, ai dám không phê chuẩn chứ?” Chu Thế Văn vừa dứt lời thì chiếc xe đã lao nhanh như tên bắn.

Chuyến đi từ Bạch Sa đến Quảng Đông vốn phải mất 24 tiếng đi tàu hỏa, nhưng Lục Trạch Dân chỉ mất 18 tiếng đã lái xe để đến nơi. Anh lái suốt nửa đêm đầu tiên, dù theo kế hoạch là sau đó Chu Thế Văn sẽ thay phiên, nhưng vì không hài lòng với tốc độ lái của Chu Thế Văn nên Lục Trạch Dân quyết định tự lái tiếp.

Chỉ có Khương Nam không biết lái xe, an tâm ngủ một giấc ngon lành suốt đêm. Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh xuyên qua lớp mây chiếu xuống mi dài khẽ cong của cô ấy, Khương Nam vẫn còn chìm trong giấc mộng ngọt ngào.

Chu Thế Văn khẽ dời ánh mắt khỏi Khương Nam, khoanh tay nhìn ra cửa sổ, hạ giọng hỏi: “Mấy năm nay ông Khương sống tốt chứ?”

Lục Trạch Dân trả lời bình tĩnh trong khi vẫn giữ c.h.ặ.t t.a.y lái: “Cũng khá ổn, sức khỏe ông ấy vẫn tốt.”

Sau đó, không ai nói thêm gì. Đến gần trưa, họ dừng lại ăn trưa qua loa ở một nhà hàng bên đường, Chu Thế Văn gọi điện cho đơn vị xin nghỉ phép qua một buồng điện thoại công cộng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 144: Chương 144



Sau khi đổ xăng và mua một vài món quà ở cửa hàng bách hóa, Lục Trạch Dân lại tiếp tục lái xe, nhưng trên khuôn mặt anh đã lộ rõ sự mệt mỏi. Chu Thế Văn không thể nhịn được nữa, anh lên tiếng lần nữa: “Chỉ còn một đoạn nữa là đến Bằng Thành, dù chúng ta có lái nhanh thì cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu thời gian. Hay là để anh lái thay cho, em tranh thủ nghỉ ngơi đi, để lát nữa không bị mệt mỏi, xấu xí trước mặt em dâu, cô ấy mà không thích em nữa thì biết làm sao đây?”

Chưa dứt lời thì một tiếng “két” vang lên khi xe phanh gấp. Chu Thế Văn và Khương Nam ngồi ghế sau không kịp phản ứng, cả hai đều bị lao về phía trước. Chu Thế Văn nhanh tay giữ chặt cổ áo Khương Nam, kéo cô ấy ngược lại, ngăn không để cô ấy đập vào ghế trước.

Lục Trạch Dân nhanh chóng rời ghế lái và ngồi vào ghế phụ, khoanh tay trước ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Chu Thế Văn nghiến răng nhìn Lục Trạch Dân, sau đó vỗ nhẹ vai Khương Nam: “Cô không sao chứ?”

Khương Nam thở hổn hển, nhịp thở gấp gáp, đôi mắt như con nai con vẫn còn chút hoảng hốt: “Sợ c.h.ế.t khiếp!”

Chu Thế Văn nhìn cô ấy, ánh mắt tràn đầy dịu dàng trêu chọc: “Không sao đâu, thằng nhóc này lái xe giỏi lắm, chắc vừa rồi nghe tôi nói đến chuyện bị vợ bỏ, nên mới cuống lên thôi.”

Khương Nam lập tức trừng mắt giận dữ nhìn Chu Thế Văn: “Anh đừng có nói bậy, đừng phá hỏng danh tiếng của Ngọc Lan. Cô ấy chưa bao giờ thừa nhận Lục Trạch Dân là bạn trai mình cả, đừng có gọi cô ấy là vợ!” Nói xong, cô liền quay đầu đi không thèm nhìn Chu Thế Văn nữa, rõ ràng không hài lòng với lời nói của anh ấy.

Chu Thế Văn thấy Khương Nam vẫn còn sinh động, biết rằng sự việc vừa rồi không ảnh hưởng gì đến cô ấy. Anh ấy liền mở cửa xe, ngồi vào ghế lái và lái xe tiếp tục hành trình.

Nửa tiếng sau, xe đột ngột dừng lại bởi vì phía trước bị chặn bởi một chiếc xe khác. Chu Thế Văn bực bội: “Sao xe này lại chắn đường thế này? Thật phiền phức!”

Lục Trạch Dân mở mắt, nhìn qua cửa sổ và nhận ra biển số xe quen thuộc. Anh nhanh chóng mở cửa ra và bước xuống. Khương Nam cũng bước xuống để duỗi chân sau khi ngồi lâu trong xe.

“Giống như là xe bị nổ lốp!” Giọng nói vang lên từ phía trước.

Lục Trạch Dân nghe thấy tiếng nói của Đào Tử liền chỉnh lại quần áo, bước tới nở một nụ cười.

Khương Nam nhanh chóng nhận ra đó là dì Lưu Xuân và Đào Tử đang loay hoay bên chiếc xe. “Dì Lưu?” Cô ấy cất tiếng gọi.

Lưu Xuân nhìn thấy Khương Nam thì rất bất ngờ, tiến lại gần: “Khương Nam à, sao cháu lại ở đây?” Bà ấy cũng liếc nhìn Lục Trạch Dân với chút bối rối trong ánh mắt.

Lục Trạch Dân cúi đầu chào Lưu Xuân: “Chào dì Lưu, đã lâu không gặp.”

Khương Nam nhanh chóng giải thích mọi chuyện, Lưu Xuân rất vui khi biết con gái mình đã đạt được thành tích xuất sắc trong kỳ thi đại học.

Đào Tử đã nghe kể về Khương Nam từ chỗ Tống Ngọc Lan, không bao lâu sau họ đã trở nên thân thiết. Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn nhanh chóng thay lốp xe.

Sau đó, hai chiếc xe tiếp tục hành trình. Lục Trạch Dân ngồi vào ghế lái của chiếc Santana, trong khi Chu Thế Văn mời Lưu Xuân lên ngồi ghế phụ của chiếc Mustang để trò chuyện.

Trong suốt chặng đường còn lại, bầu không khí trong xe trở nên vui vẻ nhờ sự hoạt bát của Chu Thế Văn. Khi nghe về thành tích đáng tự hào của Tống Ngọc Lan, mọi người đều quyết định nghỉ một ngày, không đi bán hàng nữa.

Vào đến Bằng Thành, xe rẽ thẳng về phía ngã ba.

Phía trước, một con đường đất thẳng tắp dẫn đến tận nơi xa. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, làm đường đất phản chiếu những tia sáng chói mắt. Trên con đường ấy bánh xe đạp lăn nhanh, tung lên một ít bụi đất mờ ảo.

Tống Ngọc Lan dừng xe đạp, tựa nó vào một góc nhà phụ. Cô lấy khăn tay trắng ra lau mồ hôi trên trán, sau đó ngước lên nhìn về phía những công nhân đang làm việc trên mái nhà, chăm chú quan sát tiến độ thi công.

Tống Ngọc Lan thỉnh thoảng thay đổi góc nhìn, dường như cô rất chú ý đến từng chi tiết nhỏ.

Lục Trạch Dân vừa dừng xe thì đã nhìn thấy cảnh tượng này trước mắt.

Trong tầm nhìn của anh, Tống Ngọc Lan khẽ vuốt những lọn tóc dài xuống một bên, sau đó dùng một chiếc kẹp tóc sặc sỡ để cố định. Mồ hôi rịn ra từ trán, làm ướt những lọn tóc mỏng dính sát vào da. Phần tóc dài chạm vai ở sau gáy được buộc cao thành đuôi ngựa, khiến cô trông rất năng động và mạnh mẽ.

Bộ đồ thể thao trắng rộng thùng thình cô mặc tuy giản dị nhưng lại phác họa rõ ràng những đường nét mảnh mai, thanh thoát của cô.

Lục Trạch Dân bước về phía trước, dáng người cao lớn của anh dưới ánh nắng trưa rực rỡ tạo ra một cái bóng không quá dài nhưng rất vững chãi.

Dường như cảm nhận được điều gì đó nên Tống Ngọc Lan quay đầu lại. Cô vốn tưởng mình đã dần quên đi sự hiện diện của Lục Trạch Dân sau những ngày vừa qua.

Có lẽ vì ánh nắng hôm nay quá đẹp, làn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến chiếc áo sơ mi đen trên người Lục Trạch Dân khẽ bay phấp phới. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, mọi tiếng ồn ào xung quanh như tan biến, chỉ còn lại tiếng trái tim Tống Ngọc Lan đập loạn nhịp trong lồng ngực.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back