Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 235: Chương 235



Đoạn Dũng và mẹ anh ta bị tách ra để thẩm vấn riêng, lời khai của hai người không khớp nhau, khiến công an dễ dàng phát hiện ra họ đang che giấu điều gì đó.

Ban đầu, mẹ Đoạn Dũng khăng khăng cho rằng Phan Phương vẫn là con dâu của bà ta và đang ngoại tình.

Cho đến khi Phan Phương cung cấp giấy tờ tùy thân, tra cứu cho thấy hai người đã ly hôn được ba tháng và hộ khẩu của cô ấy đã được chuyển ra ngoài.

Dựa trên khách quan mà nói thì Đoạn gia chỉ còn quan hệ m.á.u mủ với Phan Noãn, nhưng hành vi gây rối này đã vi phạm pháp luật và sẽ bị xử lý theo tội gây rối trật tự công cộng.

Sau khi công an quay lại từ bệnh viện đã mang theo báo cáo giám định thương tật.

Tiền thuốc men cộng với các khoản bồi thường, tổng số tiền mà Đoạn Dũng và mẹ anh ta phải trả là 426 đồng.

Nghe thấy con số này, mẹ Đoạn Dũng lập tức ngất xỉu, vốn đã thừa cân và có tiền sử tiểu đường, cú sốc này khiến bà ta bị liệt nửa người, do đó thoát khỏi án tù.

Còn Đoạn Dũng ngoài việc phải bồi thường tiền thì còn bị kết án ba năm tù giam.

Khi nghe tuyên án, Đoạn Dũng đã căm hận mẹ mình đến mức muốn lao vào đánh bà ta, lúc này mẹ Đoạn Dũng đang ngồi trên xe lăn và được công an đẩy đi. Nếu không phải mẹ anh ta xúi giục thì làm sao anh lại đi vào con đường không lối thoát này...

Sau khi mãn hạn tù, Đoạn Dũng trở về thì thấy ngôi nhà của mẹ anh ta đã thành hoang phế, bà mẹ đã c.h.ế.t từ lâu, cỏ mọc cao cả nửa người. Nhà cửa của Đoạn gia cũng đã bị các họ hàng thâu tóm hết. Số tiền bồi thường 426 đồng mà họ phải trả cho Trương Kính cũng là do những người họ hàng gom góp. Khi đó, Đoạn Dũng mới 30 tuổi, không phải là đối thủ của các họ hàng và cuối cùng phải sống lang thang, nhặt rác dưới gầm cầu.

Nhưng những chuyện này là chuyện phía sau.

Mặc dù chuyện Trương Kính bị thương bắt nguồn từ việc của Phan Phương, nhưng cô ấy còn phải chăm sóc Phan Noãn, không tiện đi đi về về giữa bệnh viện và cửa hàng, mà thiếu Phan Phương thì tiệm bánh không thể hoạt động bình thường. Cả Trương Viễn Sơn và Dư Ái đều có công việc chính thức, nhà họ Trương thì có người giúp việc, nhưng cuối cùng giúp việc cũng chỉ là phụ nữ, chỉ có thể lo chuyện ăn uống. Trong khi đó, hiện tại mắt Trương Kính rất mờ vì bị áp lực từ chấn thương phía sau đầu, ngay cả đi vệ sinh cũng phải có người đỡ, chưa kể tới việc vệ sinh cơ thể và tránh làm tổn thương vết thương.

Tống Ngọc Lan quyết định thuê hẳn hai nhân viên y tế nam để chăm sóc cho anh ấy.

Đại học Thanh Hoa cách bệnh viện không xa, chỉ cần đi bộ mất khoảng 20 phút.

Buổi trưa, Tống Ngọc Lan thường tranh thủ thời gian nghỉ trưa để ghé thăm Trương Kính, trò chuyện cùng anh ấy. Anh ấy bị thương vì bảo vệ cô, dù không giúp được nhiều nhưng cô vẫn muốn thể hiện sự quan tâm của mình.

Chỉ đến khi đó thì cả Trương Kính, Dư Ái và Trương Viễn Sơn mới biết rằng Tống Ngọc Lan không học ở một trường đại học bình thường mà chính là đại học Thanh Hoa danh tiếng!

Từ đó, suy nghĩ của Dư Ái lập tức trở lên sinh động.

“Tuy em nghe bác Tống nói rằng Tống Ngọc Lan có bạn trai rồi, nhưng lại chưa bao giờ thấy cậu ấy xuất hiện. Biết đâu đó chỉ là lời bịa ra để đối phó với người ngoài mà thôi! Dù sao thì với ngoại hình xuất chúng của Ngọc Lan, cô ấy rất dễ thu hút sự chú ý. Nhìn mà xem, những người hàng xóm trước đây chẳng thèm để ý đến bà Tống, giờ lại chủ động tới thăm hỏi chỉ vì đã thấy Tống Ngọc Lan.”

Dư Ái không khỏi thầm vui vì mình đã có mắt nhìn từ trước, khi lần đầu bà ấy thấy bà nội Tống tới gõ cửa đã cảm thấy bà lão này giống người thân đã mất của mình, nên tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiết.

Qua một thời gian qua lại, Dư Ái càng thấy cảm mến bà cụ không biết chữ nhưng có những suy nghĩ vô cùng sâu sắc này.

Trương Viễn Sơn đặt tờ báo xuống, nhấc ly cà phê lên uống một ngụm rồi hỏi: “Cà phê này ngon đấy, lấy ở đâu vậy?”

Dư Ái chỉ vào túi bánh trên bàn: “Tiệm bánh ngọt của Ngọc Lan mang tới đấy, từ hôm kia đã bắt đầu gửi. Anh không biết đâu, một cốc cà phê ở đó bán tận một đồng rưỡi, còn đắt hơn cả thịt heo! Chắc chắn phải ngon rồi.”

Trương Viễn Sơn gật đầu uống thêm ngụm nữa rồi nhìn Dư Ái: “Tất cả những suy nghĩ này là của em, nhưng em đã hỏi qua ý kiến của A Kính chưa? Nó có thích Tống Ngọc Lan không?”

Dư Ái trừng mắt nhìn Trương Viễn Sơn: “Anh là cha mà chẳng bao giờ để ý con cái! Rõ ràng là con trai chúng ta có tình cảm với Ngọc Lan mà anh không nhận ra à? Hôm trước khi nó tỉnh lại, nghe giọng của chúng ta thì mặt chẳng có biểu cảm gì, nhưng khi nghe thấy giọng của Ngọc Lan thì khuôn mặt nó lập tức trở nên dịu dàng. Nếu không thì công việc của em sao có thể quan trọng bằng con trai, không phải em đang tạo cơ hội cho con trai sao!”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 236: Chương 236



Trương Viễn Sơn đặt cốc cà phê xuống, nhấc tờ báo lên: “Được rồi, tùy em. Nhưng anh nhắc em trước, đừng can thiệp quá sâu vào chuyện của con. Tống Ngọc Lan có vẻ không mấy quan tâm đến A Kính đâu. Nếu cô ấy không thích thì đừng làm hai gia đình trở lên khó xử.”

Dư Ái cười nhạt: “Anh sống với em bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ không hiểu em sao? Em chỉ giúp con một chút thôi, thành hay không thì tình cảm vẫn còn đấy mà.”

Tại bệnh viện, Tống Ngọc Lan hắt hơi mấy cái liền, đành đặt trái táo đang gọt xuống rồi vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó tiếp tục gọt.

Trương Kính đang nằm trên giường bệnh lo lắng hỏi: “Ngọc Lan, có phải cô mặc ít quá không?”

Tống Ngọc Lan đưa miếng táo đã gọt xong cho Trương Kính, kéo tay anh ấy chạm vào phần tay áo của mình: “Tôi mặc áo phao dày lắm rồi, chắc là ba mẹ tôi đang nhắc tới tôi nên mới hắt hơi thôi.”

Ngoài cửa, Lục Hà Hoa đi ngang qua và nhìn thấy cảnh hai người tay trong tay qua cửa phòng bệnh. Cây bút trên tay cô ấy rơi xuống đất.

Tuy nhiên, những người trong phòng dường như không chú ý đến cô ấy.

Trước đó Lục Hà Hoa đã xác nhận lại với bà nội mình rằng Tống Ngọc Lan mở tiệm bánh ngọt chính là bạn gái của Lục Trạch Dân.

Vậy chuyện gì đang xảy ra ở đây?

Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân đã chia tay rồi sao?

Nếu vậy thì tốt, nhưng nếu họ chưa chia tay thì chẳng phải Lục Trạch Dân đang bị cắm sừng sao?

Lục Hà Hoa còn đặc biệt hỏi y tá phụ trách phòng bệnh của Trương Kính, y tá khẳng định chắc chắn: “Hai người đó chắc chắn là một cặp. Ngoài ngày đầu tiên còn thấy cha mẹ bệnh nhân thì sau đó chỉ có cô gái đó tới thôi. Không phải bạn gái thì là gì?”

Lục Hà Hoa nhanh chóng quay về văn phòng và gọi điện thoại về nhà cũ để lấy số điện thoại của đơn vị Lục Trạch Dân.

Mặc dù cô ấy hơn Lục Trạch Dân ba tuổi, từ nhỏ hai người cũng không chơi chung, nhưng dù sao họ cũng là anh chị em họ. Cô ấy không thể khoanh tay đứng nhìn em trai mình bị lừa dối mà không làm gì.

Khi gọi đến đơn vị của Lục Trạch Dân và nói rõ tình hình thì phía bên kia chỉ im lặng.

Lục Trạch Dân nghe xong, khuôn mặt không thể hiện cảm xúc gì, nhưng lý trí mách bảo anh rằng chắc chắn có điều gì uẩn khúc. Tống Ngọc Lan không phải là loại người như vậy.

Lục Hà Hoa không nghe thấy phản hồi từ đầu dây bên kia, liền thận trọng hỏi: “Em có muốn chị ra mặt giúp em không?” Vì ở trong quân đội, việc ra vào của Lục Trạch Dân bị hạn chế, anh không thể tự do qua lại.

Giọng nói trầm ổn của Lục Trạch Dân vang lên: “Chắc chắn là chị đã hiểu lầm rồi. Em tin tưởng Ngọc Lan, chắc chắn có điều gì đó phía sau chuyện này. Chị cứ coi như không quen biết cô ấy, để sau này em tự hỏi chuyện với cô ấy.”

Lục Trạch Dân không thích để người khác can thiệp vào chuyện tình cảm của mình. Anh rất tin tưởng Tống Ngọc Lan, anh sẵn lòng trao cho cô niềm tin đó.

Lục Hà Hoa ngạc nhiên vì bình thường Lục Trạch Dân khá thông minh, nhưng trong chuyện rõ ràng như thế này lại chọn cách trốn tránh sao?

Tuy nhiên, cô hiểu rõ em trai mình, một khi đã nói thì sẽ không thay đổi. Nếu anh không muốn cô ấy xen vào, mà cô ấy cứ làm ngược lại thì chắc chắn Lục Trạch Dân sẽ không để yên cho cô ấy.

Thế nhưng, cô ấy cũng không phải là người giữ bí mật giỏi, vì vậy đã kể chuyện này cho chồng mình là Tào Lãng Nguyệt.

Tào Lãng Nguyệt ôm eo Lục Hà Hoa và nhẹ nhàng dụi đầu vào mái tóc cô ấy: “Chúng ta đã kết hôn hai ba năm rồi mà anh chỉ mới gặp Trạch Dân có một lần. Anh không hiểu rõ cậu ấy lắm, nhưng nếu cậu ấy đã nói vậy thì em cứ để yên đi. Chuyện này không phải chuyện của em nữa.”

Lục Hà Hoa thì thầm: “Nhưng em không thể không lo được. Anh không biết đâu, lúc em tan ca ghé qua bệnh viện thì thấy Tống Ngọc Lan vẫn ở phòng bệnh. Chuyện này không thể chỉ đơn giản là thăm bạn bè được, chắc chắn là cô ta đang cắm sừng Trạch Dân rồi! Bên ngoài thì tỏ vẻ ngoan hiền, ai ngờ lại là một con cáo hai mặt!”

Tào Lãng Nguyệt nghiêm giọng: “Lời này em có thể nói với anh thì không sao, nhưng trước mặt người khác, đặc biệt là Đoạn Giai Giai thì tốt nhất em đừng nói ra mấy lời suy đoán như vậy. Sẽ gây rắc rối lớn đó.”

“Em biết rồi, em không ngốc đến mức ấy đâu. Anh giỏi thì phân tích xem, liệu Trạch Dân có bị Tống Ngọc Lan mê hoặc đến độ không phân biệt được đúng sai không? Một người thông minh, tài giỏi như vậy mà lại dễ dàng bỏ qua chuyện này sao?”

Tào Lãng Nguyệt chưa từng gặp Tống Ngọc Lan nên không rõ cô ấy có sức hút như thế nào, nhưng anh ấy vẫn đưa ra phân tích khách quan: “Cô ấy xuất thân từ nông thôn, có ngoại hình đẹp. Nếu cô ấy khôn ngoan thì việc dùng nhan sắc để thay đổi số phận là điều bình thường. Nhưng với việc thi đậu vào Thanh Hoa thì chứng tỏ cô ấy đã chọn con đường tự lập bằng học vấn. Em còn nói cô ấy đang mở một cửa hàng ở Thập Sát Hải. Như vậy thì Tống Ngọc Lan không chỉ xinh đẹp mà còn rất tài giỏi. Trạch Dân tin tưởng cô ấy chắc chắn có lý do của cậu ấy. Em chỉ cần tin tưởng em trai mình là đủ. Dù có chuyện gì xảy ra thì đó cũng không phải là chuyện em cần lo lắng. Việc em cần quan tâm bây giờ là kế hoạch sinh con của chúng ta thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 237: Chương 237



Lục Hà Hoa đỏ mặt khi nghe thấy câu nói cuối cùng của Tào Lãng Nguyệt: “Anh thật là, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc mà sao lại nhắc đến chuyện con cái?”

Tào Lãng Nguyệt kéo chăn phủ kín hai người, vòng tay ôm chặt eo vợ: “Anh lớn hơn em ba tuổi, năm nay anh đã 28 rồi. Lão Trần ở cơ quan cũng bằng tuổi anh mà con trai lớn của cậu ấy đã học lớp một, con gái nhỏ thì đang học mẫu giáo. Em không cảm thấy chúng ta cũng nên tính đến chuyện con cái sao?”

Không đợi Lục Hà Hoa trả lời thì Tào Lãng Nguyệt đã cúi xuống hôn cô ấy. Bầu không khí trong phòng nhanh chóng trở nên ấm áp, và những lo lắng về Tống Ngọc Lan dường như tan biến, nhường chỗ cho những khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai vợ chồng.

Khi Tống Ngọc Lan trở về ký túc xá, chỉ có Dương Chiêu Đệ đang giúp Khương Nam xoa bóp chân và thoa thuốc. Những người khác đều không có trong phòng.

“Chân của cậu không cần đến bệnh viện kiểm tra sao?” Tống Ngọc Lan cau mày nhìn mắt cá chân của Khương Nam, nơi có một vết bầm tím to lớn và trông rất đáng sợ.

Khương Nam lắc đầu, giọng kiên định: “Không cần đâu. Y sĩ trong trường đã kiểm tra rồi, không bị tổn thương xương. Chỉ cần thoa thuốc và xoa bóp, khoảng nửa tháng nữa là có thể nhảy nhót lại bình thường. Hôm nay mình còn có thể tự đi học được mà. À, Ngọc Lan, còn Trương Kính thì sao? Thị lực của anh ấy có khá hơn chút nào không?”

Tống Ngọc Lan thở dài: “Tình trạng vẫn như cũ, anh ấy vẫn chỉ thấy một màu trắng xóa. Bác sĩ nói có thể cần phải ở lại viện thêm nửa tháng để theo dõi.”

“Nhưng cậu cứ chạy tới bệnh viện suốt như vậy, nếu kéo dài đến nửa tháng sau là chúng ta sẽ bắt đầu thi cuối kỳ đấy. Cậu có theo kịp tiến độ học không?” Dương Chiêu Đệ lo lắng nhìn Tống Ngọc Lan, rồi lấy ra hai tờ đề thi từ giường của mình, đưa cho cô: “Đây là đề thi toán cao cấp mà bố của Đa Nhạc gửi tới. Nếu có thời gian thì chúng ta có thể cùng làm bài.”

Tống Ngọc Lan xem qua, thấy đề không quá khó, liếc qua đã biết đáp án. Cô lắc đầu: “Trương Kính vì cứu mình mà bị thương, mình phải đến thăm anh ấy là chuyện nên làm. Đề thi này không khó, chắc thi cũng sẽ ổn thôi.”

Thấy Tống Ngọc Lan tự tin như vậy, Dương Chiêu Đệ cũng không nói thêm gì nữa.

Tống Ngọc Lan quay lại bàn học, lấy ra lá thư đã kẹp trong sách giáo khoa. Trước đó cô đã hứa với Lục Trạch Dân rằng khi về trường sẽ viết thư cho anh, nhưng mãi vẫn chưa tìm được thời gian để thực hiện lời hứa đó.

Hôm nay bảo mẫu nhà họ Trương đến sớm hơn một chút, nên Tống Ngọc Lan tranh thủ về trước 10 phút, định viết thư cho Lục Trạch Dân.

Cô suy nghĩ một lúc rồi chỉ viết về những chuyện vụn vặt ở trường. Còn việc lần này liên quan đến sự riêng tư của Phan Phương, dù sao chuyện cũng đã giải quyết êm đẹp, nói ra chỉ thêm phiền phức, chẳng có ích gì.

Lục Trạch Dân vừa nhận được thư của Tống Ngọc Lan, gần như ngay khi cánh cửa văn phòng khép lại, anh đã không thể chờ thêm mà vội vàng xé phong bì ra.

Lúc này văn phòng chỉ còn mỗi anh, Lý Trường Doanh đã được điều sang bộ phận văn thư, không còn ở cùng khu vực với anh nữa.

Mở lá thư, dòng đầu tiên viết: “Gửi người bạn trai yêu quý của em, Lục Trạch Dân.”

Dòng thứ hai: “Xin chào, em là người bạn gái yêu quý của anh, Tống Ngọc Lan.”

Ánh mắt sắc lạnh ban đầu của Lục Trạch Dân ngay lập tức trở nên dịu dàng khi nhìn thấy hai dòng này, như ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu lên người, khiến lòng anh ấm áp lạ thường.

Khóe miệng anh bất giác nở một nụ cười nhẹ, đôi môi khẽ nhếch lên.

Trong thư, Tống Ngọc Lan chỉ kể về những chuyện vui ở trường, không hề nhắc đến chuyện mà Lục Hà Hoa từng đề cập ở bệnh viện.

Nụ cười trên môi Lục Trạch Dân từ từ thu lại. Sau một hồi lâu, anh mới cầm bút lên hồi âm.

Anh không định tiếp tục truy hỏi, dù chưa hiểu hết Tống Ngọc Lan, nhưng cũng biết cô đang giấu chuyện gì đó, nên mới không muốn nói với mình.

Nếu là vậy thì anh tôn trọng quyết định của cô.

---

“Không đúng. Thật sự không nhìn thấy gì à?” Bác sĩ nhìn vào tờ kết quả kiểm tra, chỉ vào cái bóng mờ trên đó, nói: “Cái bóng này đã gần như biến mất, không có dây thần kinh nào bị chèn ép cả.”

Trương Kính hơi đỏ tai, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu: “Trước mắt tôi chỉ thấy mờ mờ, nhìn cái gì cũng nhòe đi.”

Tống Ngọc Lan lo lắng tiến lên, nhìn vào tờ kết quả trong tay bác sĩ: “Có phải có nguyên nhân tiềm ẩn nào mà chúng ta chưa kiểm tra ra không?”

Bác sĩ gật đầu: “Không loại trừ khả năng đó. Nhưng những ngày gần đây các kết quả kiểm tra đều như nhau. Hai người xem xét xem có muốn tiếp tục ở lại bệnh viện để theo dõi thêm hay về nhà nghỉ ngơi thử xem thế nào. Dù sao vết thương ở lưng cậu ấy cũng đã lành hẳn rồi, chỉ cần bôi thuốc trị sẹo thêm nửa tháng nữa là ổn thôi.”

Tống Ngọc Lan vốn định bảo nên ở lại bệnh viện để theo dõi thêm, nhưng Trương Kính đã nhanh chóng trả lời trước: “Về nhà đi, ngày mai cô còn phải thi cuối kỳ, tôi không muốn làm phiền cô.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 238: Chương 238



Bệnh nhân đã nói vậy, Tống Ngọc Lan cũng chẳng biết nói gì thêm.

Buổi trưa, bảo mẫu nhà họ Trương đến đưa cơm, Trương Kính lập tức nhờ y tá làm thủ tục xuất viện và cùng bảo mẫu về nhà.

Trong suốt nửa tháng Trương Kính nằm viện, Dư Ái chỉ đến thăm vào cuối tuần, để lại ấn tượng về một người mẹ bận rộn với công việc trong mắt Tống Ngọc Lan.

Khi thấy bảo mẫu dìu Trương Kính về nhà, Dư Ái liền đặt tách cà phê xuống và tiến tới hỏi: “Sao lại xuất viện sớm thế?”

Trương Kính nhìn vào tách cà phê mà Dư Ái vừa đặt xuống, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ: “Đã gần như khỏi rồi. Bác sĩ nói có thể về nhà nghỉ ngơi, có khi mấy ngày nữa là mắt sẽ ổn thôi.”

Dư Ái đưa tay quơ quơ trước mắt Trương Kính, có phần lo lắng: “Bác sĩ này có đáng tin không? Mắt con vẫn chưa nhìn rõ mà, chẳng phải nói là nửa tháng sẽ khỏi sao?”

Trương Kính giải thích: “Không sao đâu, do cận thị nặng gây ra thôi. Bác sĩ nói có sự chênh lệch thời gian là chuyện bình thường, từ từ sẽ hồi phục.”

Trương Kính vốn đã bị cận nặng nên lời giải thích này rất hợp lý.

Sau khi thi xong, các thành viên trong phòng ký túc xá bắt đầu thu dọn đồ đạc, chỉ riêng Dương Chiêu Đệ là vẫn chưa có động tĩnh gì. Cô ấy đã không còn nhà để về nữa.

Trường đại học Thanh Hoa không bắt buộc sinh viên phải rời khỏi ký túc xá trong kỳ nghỉ. Những ai muốn ở lại chỉ cần báo cáo với cố vấn và đăng ký với quản lý ký túc xá.

Ban đầu, Tần Đa Nhạc đã định rủ Dương Chiêu Đệ về nhà cùng mình, vì mẹ cô rất quý Dương Chiêu Đệ. Nhưng Dương Chiêu Đệ từ chối, nói: “Tớ ở lại Thanh Hoa để tiện học tập hơn, với lại tớ đã tìm được một công việc làm thêm gần trường, đi đi về về cũng bất tiện.”

Tần Đa Nhạc biết tính cách của Chiêu Đệ, một khi cô ấy đã quyết thì khó mà thay đổi, nên chỉ đành miễn cưỡng chấp nhận.

Ôn Tình và Lý Vũ cũng chỉ nói vài câu tượng trưng rồi để Dương Chiêu Đệ tự quyết định.

Phòng ký túc xá có 6 người, nhưng chỉ có Khương Nam là phải về quê xa. Từ Bắc Kinh đến huyện Ngọc Lâm, nếu đi cả ngày đêm không nghỉ thì ít nhất cũng mất ba ngày hai đêm mới đến nơi.

Tống Ngọc Lan hiểu tâm trạng nóng lòng muốn về nhà của Khương Nam, nên không ngăn cản cô ấy. Cô đích thân đưa Khương Nam ra ga tàu, trên đường đi còn không ngừng dặn dò đủ thứ chuyện: Trên tàu tuyệt đối không được ngủ quên, không nên tin lời người lạ, thậm chí còn lấy ví dụ từ sự cố của Lý Anh trước đây để cảnh báo Khương Nam.

Khương Nam ôm chặt Tống Ngọc Lan an ủi: “Được rồi, mình nhớ hết rồi mà. Bây giờ cậu thật lắm lời, chẳng giống với cậu thường ngày chút nào. Với lại ông nội mình đã nói trên tàu có một trưởng toa mà ông quen biết, vé mình mua lần này cũng nhờ ông ấy giúp mới có được vé giường nằm mềm, cậu cứ yên tâm nhé. Khi mình về đến nhà thì sẽ lập tức gửi điện báo để báo bình an cho cậu.”

Nghe Khương Nam nói thế, Tống Ngọc Lan mới thấy yên tâm phần nào.

Tiễn Khương Nam xong, Tống Ngọc Lan quay lại tứ hợp viện ở Thập Sát Hải, tự nhốt mình trong phòng để lên kế hoạch. Bây giờ còn khoảng một tháng rưỡi nữa là đến Tết Nguyên đán, cô dự định quay lại công việc quen thuộc trước đây là bán hàng ngoài chợ.

Ban đầu, cô định mở một cửa hàng quần áo, nhưng vì nguồn vốn hiện tại khá hạn hẹp, sau khi trả lương và thưởng cho nhân viên thì trong tay chỉ còn lại hơn hai vạn đồng.

Cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên vẫn chưa thu hồi được vốn đầu tư, năm nay gần như không được chia lợi nhuận.

Tống Ngọc Lan không muốn bỏ lỡ dịp kiếm tiền trong dịp tết, nên giải pháp duy nhất là quay lại bán hàng ngoài chợ. Sau khi mùa cao điểm bán hàng trước tết kết thúc thì cô sẽ cân nhắc kế hoạch mở cửa hàng vào năm tới.

Ngoài ra, cửa hàng bánh ngọt của cô hiện đã có một mô hình kinh doanh ổn định, thời điểm này không thích hợp để thử nghiệm các sản phẩm mới.

Tống Ngọc Lan hoàn toàn tin tưởng vào Lý Anh và Phan Phương, dù cô có làm gì cũng không bị ràng buộc hay hạn chế.

Tuy nhiên, dù là nguồn hàng hay cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên thì cô đều phải tự mình về Bằng Thành để xử lý.

Tống Ngọc Lan không muốn lãng phí thời gian, dự định ngay ngày mai sẽ xuất phát về Bằng Thành luôn.

Sau khi bàn bạc với bà nội Tống, Tống Ngọc Cảnh còn một tuần nữa mới thi xong và nghỉ học nên hai người không thể đi cùng cô. Hơn nữa, Tống Ngọc Lan chỉ đi vài ngày rồi sẽ quay lại, không cần phải làm phiền bà nội Tống.

Tống Ngọc Lan đi chợ mua một ít thực phẩm bổ dưỡng, lần đầu tiên bước vào nhà hàng xóm nhà họ Trương để chào hỏi. Cô phải nói rõ ràng, nếu không họ lại nghĩ rằng cô là kẻ vô ơn. Sau khi giải thích về việc mình phải về quê, Dư Ái chỉ thoáng liếc nhìn Trương Kính đang giả vờ như không thấy kia. Dư Ái biết rõ con trai mình đang giả vờ, tối hôm qua bà ấy vô tình nhìn thấy Trương Kính đi vệ sinh, con trai mang kính mắt và đi vào nhà vệ sinh rất chính xác.

Làm mẹ đương nhiên phải hiểu rõ con trai của mình, chắc chắn là con trai nghĩ rằng cứ giả vờ không nhìn thấy gì thì Tống Ngọc Lan sẽ phải đến thăm mình nhiều hơn. Nhưng giờ thì khác, người ta có công việc chính đáng phải làm, Dư Ái muốn xem thử con trai mình sẽ làm gì tiếp theo.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 239: Chương 239



Sắc mặt của Trương Kính thoáng ngơ ngác trong giây lát, rồi anh ấy đưa ra quyết định, nhìn về phía Tống Ngọc Lan: “Sáng nay thị lực của tôi đã hồi phục được phần lớn rồi, cô đừng lo lắng.”

Tống Ngọc Lan ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”

Trương Kính không thoải mái, khẽ ho vài tiếng: “Có lẽ do ở nhà làm tôi thấy thoải mái hơn. Dù sao thì cô không cần lo, cô cứ lo công việc của mình đi.”

Dư Ái nhướng mày, xem ra mấy năm nay bà dạy con trai mình cũng không tệ.

Xã hội luôn đòi hỏi phụ nữ phải đặt chồng hoặc con trai lên hàng đầu, trở thành một “người phụ nữ của gia đình” hỗ trợ phía sau.

Nhưng Dư Ái và Trương Viễn Sơn đọc sách nhiều năm, thấu hiểu rằng câu nói “Phụ nữ có thể gánh một nửa bầu trời” không phải là lời nói suông.

Vì vậy, từ nhỏ bà ấy luôn dạy Trương Kính phải tôn trọng và thấu hiểu phụ nữ.

Vẻ đẹp của Tống Ngọc Lan, trong mắt bà không chỉ nằm ở ngoại hình mà còn ở sự thông minh, khéo léo, khả năng xử lý công việc và sự nghiệp của cô. So với những điều đó thì nhan sắc chẳng đáng là gì.

Dù sau này Tống Ngọc Lan có tiếp tục quan hệ với con trai mình hay không thì Dư Ái vẫn rất ngưỡng mộ cô. Điều này càng củng cố niềm tin của bà rằng mỗi người phụ nữ đều cần được học hành, trang bị kiến thức.

Tống Ngọc Lan không hiểu rõ suy nghĩ của hai mẹ con Trương Kính, thấy mình đã đạt được mục đích, cô liền về nhà thu xếp đồ đạc.

Có thể nói điều duy nhất khiến Tống Ngọc Lan không hài lòng về thời đại này chính là việc đi lại bằng tàu hỏa. Thật sự đã tốn không ít thời gian của cô trên đường, trong khi dù có tiền thì cô cũng chưa chắc có thể mua được vé máy bay.

Thôi thì đành mua vé tàu vậy.

Lần này Tống Ngọc Lan không đi một mình, cô mang theo ông Ngụy làm thợ mộc.

Chuyện này phải bắt đầu từ việc cô trả nốt tiền cho Thẩm Lượng.

Ông Ngụy quả thật là một thợ thủ công có tay nghề cao, nhưng thời điểm này người có thể chi hơn một ngàn khối để làm đồ nội thất không nhiều, nên những ngày rảnh rỗi thì ông ấy không có gì làm. Ông ấy chẳng thiếu tiền, chỉ thích ở sân tập luyện quyền cước.

Dù là người ngoài nghề nhưng Tống Ngọc Lan cũng có thể nhận ra quyền cước của ông Ngụy rất lợi hại. Thẩm Lượng đã kể cho cô nghe về những thành tích lừng lẫy của ông khi còn trong quân đội.

Lúc còn nhỏ, quê hương của ông Ngụy xảy ra chiến tranh loạn lạc, cha mẹ ông ấy đều mất trong thời kỳ đó.

Ông được một người lính hồng quân cứu về nuôi dưỡng trong quân đội.

Người lính ấy bị thương trong chiến tranh, suốt đời không thể có con, vợ chồng người lính ấy động lòng trắc ẩn nên đã nhận nuôi ông Ngụy.

Tự nhiên, ông Ngụy đi theo con đường làm binh.

Kết quả là, ông Ngụy sinh ra để làm lính, không chỉ có đầu óc nhạy bén mà suốt 10 năm trong quân ngũ, mỗi nhiệm vụ ông đều đóng vai trò then chốt, còn trong các cuộc thi đấu hàng năm thì không ai có thể vượt qua ông.

Còn tại sao một người xuất sắc như vậy lại rơi vào tình cảnh hiện tại, không ai biết rõ, ít nhất là Thẩm Lượng cũng không rõ.

Tống Ngọc Lan đề nghị muốn thuê ông Ngụy làm bảo vệ thỉnh thoảng theo cô đi xa. Vì bản thân cô tay chân yếu mềm, nếu gặp phải kẻ xấu thực sự thì cô không chắc mình có thể đối phó được, không thể ôm hy vọng may mắn mà đánh cược với mạng sống của mình được.

Tìm một người bảo vệ đáng tin cậy là lựa chọn an toàn nhất, ông Ngụy là một cựu quân nhân chính là người thích hợp nhất, lại còn là người mà cô biết rõ.

Ông Ngụy vốn là người ít nói, nghe Tống Ngọc Lan nói vậy, sau khi suy nghĩ một chút thì ông liền đồng ý.

Tống Ngọc Lan viết một lá thư gửi cho Lục Trạch Dân, rồi cùng ông Ngụy, người mà từ đầu đến chân đều toát lên vẻ “không dễ động vào” đi lên tàu hỏa.

Vừa ngồi vào chỗ thì Tống Ngọc Lan đã cảm thấy mình mời ông Ngụy là hoàn toàn đúng đắn.

Vết sẹo d.a.o kéo từ trán trái xuống cằm phải của ông Ngụy khiến khuôn mặt ông càng thêm dữ tợn, ánh mắt sắc lẹm và đầy đe dọa. Dù đã gần 40 tuổi nhưng ông vẫn không bị “phát tướng” như nhiều người đàn ông trung niên khác, ngược lại, ông rất vạm vỡ. Vạm vỡ đến mức nào? Đến mức khi ngồi cạnh ông, Tống Ngọc Lan phải ép sát người vào cửa sổ thì ông mới ngồi vừa.

Thời gian này đúng lúc các trường đại học nghỉ hè, việc mua được vé đã là điều khó khăn, Tống Ngọc Lan phải trả gấp đôi giá vé chứ đừng nói đến vé giường nằm, muốn mua cũng không mua được.

Đành làm phiền ông Ngụy phải ngồi ghế cứng cùng cô.

Trên suốt chuyến đi, ông Ngụy thường ngồi một tiếng, đứng hai tiếng để nhường chỗ cho Tống Ngọc Lan có không gian nghỉ ngơi.

Tống Ngọc Lan xúc động, cảm thấy quyết định mời ông Ngụy thật sự là một quyết định đúng đắn.

Vì vậy, cô bù đắp cho ông Ngụy bằng cách chuẩn bị bữa ăn đầy đủ, mỗi ngày ba bữa của ông đều có hai món mặn, hai món chay và một bát cơm to.

Đương nhiên là Tống Ngọc Lan cũng không để bản thân thiệt thòi, cô ăn phiên bản thu nhỏ của phần ăn của ông Ngụy.

Mùi thức ăn thơm phức lan tỏa trong toa tàu, không ít người phải nuốt nước miếng khi tiếp tục gặm nhấm bánh bao trắng nhạt nhẽo của mình.

Những ánh mắt ganh tị cũng không ít, nhưng chỉ cần chạm phải ánh mắt sắc bén của ông Ngụy thì tất cả lập tức cúi đầu im lặng.
 
Back
Top Bottom