Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 85: Chương 85



Chương 85

Tống Ngọc Lan như bắt được chiếc phao cứu sinh, vội vàng cười tươi nói: “Hôm nay cảm ơn anh nhé, đến nhà tôi ăn cơm luôn nhé?”

Lục Trạch Dân thấy mỗi khi Tống Ngọc Lan ở cạnh anh đều như đang đi lên chiến trường thì không khỏi đưa tay nhéo nhẹ má cô: “Được, bà đang chờ rồi mà.”

“A! Anh làm gì vậy!” Tống Ngọc Lan vội vàng lùi lại một bước, nhìn về phía bà nội Tống, liền thấy bà chỉ mỉm cười đứng ở cửa đợi hai người chứ không hề để ý đến hành động của Lục Trạch Dân

Từ nhỏ Lục Trạch Dân đã đẹp trai, trong khu đại viện và đơn vị, từ các cô gái trẻ đến những người đã có chồng đều mê mẩn khuôn mặt của anh. Gặp được Tống Ngọc Lan, anh liền tận dụng tối đa khuôn mặt điển trai của mình.

Trong bữa cơm, Lục Trạch Dân luôn mỉm cười dịu dàng gắp thức ăn cho Tống Ngọc Lan. Thậm chí khi thấy cô có hạt cơm dính bên miệng thì anh còn tự nhiên đưa tay lau đi cho cô.

Động tác của anh rất tự nhiên.

Những người không tự nhiên là Tống Ngọc Lan và cả Tống Đại Cường, Lưu Xuân.

Cả hai người nhìn Lục Trạch Dân như nhìn kẻ thù.

Cuối cùng, bà nội Tống phải ho nhẹ một tiếng, quay sang hai người nói: “Mau ăn cơm đi.”

Đây là lần thứ hai bà nội Tống gặp Lục Trạch Dân, thật lòng mà nói thì ở trong mắt bà nửa kia của Tống Ngọc Lan phải là một người đàn ông như Lục Trạch Dân. Diện mạo xứng đôi, gia thế cũng tốt, lại có năng lực. Về sau bà có xuống mồ thì cũng có thể an tâm.

Sau bữa cơm, bà nội Tống đề nghị Tống Ngọc Lan dẫn Lục Trạch Dân ra ngoài dạo cho tiêu cơm.

Ra khỏi sân, Tống Ngọc Lan liền trừng mắt nhìn Lục Trạch Dân. Nhưng đôi mắt to tròn của cô chẳng có chút lực sát thương nào, Lục Trạch Dân lại thấy cô càng xinh đẹp hơn, trong lòng như có pháo hoa bùng nổ.

“Những gì anh làm trên bàn ăn đều là cố ý đúng không?”

“Đúng, anh thừa nhận!”

Việc theo đuổi con gái không hề dễ hơn việc hành quân, cần có chiến lược rõ ràng, đây là điều Chu Thế Văn đã nói với anh.

Là quân nhân nên anh không có nhiều thời gian để yêu đương, nên anh chọn cách tấn công trực diện.

Ban đầu anh thích vẻ ngoài của Tống Ngọc Lan, vì đây là lần đầu tiên anh gặp một cô gái có ngoại hình vượt trội hơn cả mình.

Nhưng khi nhìn thấu tính cách của cô, Tống Ngọc Lan còn mạnh mẽ và quyết đoán hơn bất cứ cô gái nào anh từng gặp.

Điều đó làm anh càng bị cô thu hút.

Nếu Tống Ngọc Lan giống như những cô gái khác mà anh đã từng gặp thì có lẽ anh sẽ không để ý đến cô nhiều như vậy.

Nhưng điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa, anh không thể phủ nhận rằng mình đã thật sự thích cô!

Trước sự thẳng thắn của Lục Trạch Dân, Tống Ngọc Lan cũng đã dần quen hơn.

“Anh đúng là rất trực tiếp!”

Tống tổng thực sự rất mâu thuẫn trong chuyện tình cảm, vừa yêu thích vừa sợ hãi. Dù chưa từng trải qua mối tình thực sự nào, nhưng cô đã đọc không ít tiểu thuyết.

Cô rất rõ ràng không phải mình hoàn toàn không có cảm giác gì đối với Lục Trạch Dân.

Gương mặt của Lục Trạch Dân thực sự là một vũ khí chí mạng!

Anh có đôi lông mày rậm và đôi mắt sáng, gương mặt điển trai. Khi nhìn người khác thì anh luôn lạnh lùng, nhưng mỗi khi ánh mắt anh hướng về phía cô lại sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao. Ánh mắt đó nhiệt liệt, sâu sắc, có ai mà không bị rung động chứ?

Cả hai đứng yên lặng trước cửa tứ hợp viện. Dường như trời cũng ủng hộ, bất ngờ bắt đầu rơi những bông tuyết nhẹ nhàng.

Tuyết rơi lả tả như những chiếc lông vũ nhẹ nhàng bay xuống, mang đến một khung cảnh tĩnh lặng và yên bình.

Trong bầu không khí như trong mơ đó, thời gian dường như ngừng trôi.

Ánh mắt hai người giao nhau, lần này Tống Ngọc Lan không né tránh ánh nhìn thẳng thắn của Lục Trạch Dân.

Những bông tuyết rơi xuống càng làm tăng thêm bầu không khí lãng mạn giữa hai người, Tống Ngọc Lan thầm tự trách vì sự nhút nhát của mình.

Sống lại một lần nữa, vậy mà cô vẫn rất sợ hãi khi đối mặt với tình yêu.

Khoảnh khắc gặp lại Lục Trạch Dân lần này, ngoài sự ngạc nhiên thì trong lòng cô còn pha lẫn một niềm vui không thể giải thích.

Trên chuyến tàu qua lại giữa Quảng Đông và thành phố Bạch Sa, đôi khi cô cũng tự hỏi liệu mình có cơ hội gặp lại Lục Trạch Dân không?

Đây chắc hẳn là cảm giác thích phải không?

Lục Trạch Dân đứng thẳng, tiến một bước về phía cô, định nói điều gì đó thì bất ngờ có tiếng gọi nhẹ nhàng cất lên.

“Anh Lục, thật sự là anh rồi!” Tống Ngọc Lan nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy một cô gái nhỏ nhắn trong chiếc áo bông màu xanh đậm đang bước tới.

Cô gái kia có dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn trong sáng, giống như hai viên ngọc sáng.

Hai b.í.m tóc của cô ta theo nhịp bước đi mà khẽ lay động, tạo nên nét đáng yêu, tinh nghịch.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 86: Chương 86



Chương 86

Lúc này mũi cô gái đã đỏ bừng vì lạnh, ánh mắt dường như chứa chút sương mờ khi nhìn về phía Lục Trạch Dân, giọng nói dịu dàng: “Đồng chí Triệu nói anh đi dạo, thấy trời bắt đầu đổ tuyết, em sợ anh không biết đường về nhà khách nên ra ngoài tìm anh.”

Nói xong, cô gái mới như nhận ra sự hiện diện của Tống Ngọc Lan, ánh mắt thoáng qua chút oán hận, nhưng lập tức biến mất, thay vào đó là một nụ cười ngọt ngào: “Chị ơi, chị là ai vậy?”

Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của Lục Trạch Dân biến mất, anh quay sang cô gái kia nghiêm nghị nói: “Là một quân nhân mà không biết đường là một điều tối kỵ, cô đang nghi ngờ năng lực của tôi à?”

Tống Ngọc Lan ngẩn người, lời nói của Lục Trạch Dân như mang theo sự trách móc mạnh mẽ.

Cô gái nhỏ liền mím môi, vội vàng xua tay, giọng càng lúc càng nhỏ dần: “Không, em không có ý đó... chỉ là, chỉ là lo lắng cho anh thôi mà.”

Giọng nói của cô ta càng nhỏ dần, cuối cùng như cầu cứu mà nhìn về phía Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan thông minh, lập tức hiểu rõ tình huống trước mắt.

Cô gái này thích Lục Trạch Dân.

Tình cảm vừa nảy sinh trong lòng Tống Ngọc Lan với Lục Trạch Dân nhanh chóng tan biến. Một người đàn ông thu hút nhiều “ong bướm” như vậy thì cô phải cân nhắc kỹ.

Cô không muốn sống những ngày tháng phải luôn chuẩn bị tinh thần đấu trí đấu dũng với những cô gái khác.

Cô nở một nụ cười với cô gái nói: “Chào cô, tôi với đồng chí Lục chỉ là quen biết, tình cờ gặp nhau thôi.”

Rồi cô quay sang Lục Trạch Dân: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi về trước đây.”

Lục Trạch Dân định giữ cô lại, nhưng Tống Ngọc Lan đã bước nhanh, thoáng chốc đã khuất sau cánh cổng tứ hợp viện.

Cô gái kia thấy Tống Ngọc Lan rời đi, ánh mắt đầy oán trách nhìn Lục Trạch Dân: “Anh Lục, cô ấy là ai? Sao em chưa từng nghe anh nhắc đến?”

Lục Trạch Dân lạnh lùng nhìn cô gái kia: “Chuyện này thì có liên quan gì đến cô không? Đừng quên là giữa chúng ta chẳng có quan hệ gì cả.”

Nghe thấy những lời đó, mũi cô gái kia đỏ lên, mắt lập tức ngấn nước, những giọt lệ long lanh như sắp trào ra. Cô ta cắn môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, giọng run rẩy đáp trả: “Anh trai em đã hy sinh vì tổ quốc, em là người thân của liệt sĩ, chẳng lẽ em không có chút liên quan nào với anh sao?”

Khuôn mặt Lục Trạch Dân càng thêm nghiêm nghị, giọng nói mang theo sự lạnh lùng: “Tôi rất tôn trọng liệt sĩ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có quyền can thiệp vào cuộc sống cá nhân của tôi. Cô cũng nên từ bỏ những suy nghĩ vớ vẩn đi, tôi không thích cô.”

Nói xong, anh liền quay người bỏ đi, hướng về phía nhà khách.

Cô gái đứng trong tuyết khóc một mình. Đứng một lúc, cô ta nhìn về phía tứ hợp viện phía sau, rồi lại nhìn theo bóng lưng Lục Trạch Dân, cuối cùng cô ta vẫn bước theo sau anh.

Bà nội Tống thấy Tống Ngọc Lan về một mình thì thở dài một tiếng, lắc đầu.

Tống Ngọc Lan về phòng, nằm xuống và trùm chăn kín đầu ngủ một giấc.

Lưu Xuân định hỏi xem Tống Ngọc Lan có chuyện gì, nhưng bị bà nội Tống ngăn lại.

“Con sinh nó ra mà còn không biết tính nó sao? Chắc chắn lại đang trốn tránh rồi. Đừng lo chuyện của đám trẻ nữa. Mẹ thấy Trạch Dân là người thông minh, nhất định sẽ làm Ngọc Lan xiêu lòng.”

“Mẹ~ ai mới là cháu ruột của mẹ đây?” Lưu Xuân bất lực hỏi.

“Tất nhiên là Ngọc Lan rồi. Con không hiểu đâu, Ngọc Lan nhà mình xứng đáng ở bên một người ưu tú như Trạch Dân.”

“Ôi trời, bà nội, mẹ, hai người có thể để con yên tĩnh ngủ được không?” Giọng Tống Ngọc Lan yếu ớt vọng ra từ trong phòng.

Bà nội Tống nói vọng vào: “Thôi được, không làm phiền cháu nữa. Bà thấy tuyết không ngừng rơi, chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi vài ngày đi. Bà với mẹ cháu định đi chùa lễ phật đây.”

“Tuyết rơi lớn thế, mọi người đừng đi đâu nữa.” Giọng Tống Ngọc Lan vang lên từ trong phòng.

“Không sao đâu, mẹ đã hỏi tiểu Huệ rồi, chùa không xa lắm, không phải trên núi, chỉ ở ngoại thành thôi mà.”

Buổi chiều, bà nội Tống chuẩn bị đồ lễ dẫn cả nhà đi khỏi tứ hợp viện.

Trong nhà chỉ còn lại một mình Tống Ngọc Lan.

Khương Nam đến gõ cửa vào lúc hoàng hôn.

Biết được nhà họ Tống đi chùa chưa về, Khương Nam nhìn tuyết phủ đầy mặt đất: “Tuyết lớn thế này, chắc họ sẽ không về tối nay đâu. Trong chùa có chỗ ngủ nên cũng không cần phải lo lắng.”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Hình như em có nghe bà em nói là nếu về không kịp thì sẽ ở lại chùa qua đêm để cầu bình an.”

“Ngủ cả buổi chiều à?” Khương Nam tò mò hỏi.

Tống Ngọc Lan gật đầu, bước vào bếp: “Chị ăn tối chưa? Em định nấu mì.”

“Ăn rồi.” Khương Nam cũng theo cô vào bếp, định hỏi về chuyện của Lục Trạch Dân, nhưng thấy Tống Ngọc Lan không muốn nói nên lại thôi: “À, chị có chuyện muốn nói với em.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 87: Chương 87



Chương 87

Tống Ngọc Lan vừa đập trứng vừa hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Chắc là sang năm chị phải lên Bắc Kinh rồi.”

Tống Ngọc Lan ngừng tay, nhìn Khương Nam: “Vì sao?”

Khương Nam khẽ vuốt lại tóc bên tai: “Sang năm chị thi đại học, định thi vào một trường ở Bắc Kinh.”

Khương Nam chưa từng nói với Tống Ngọc Lan về người cha làm quan lớn của mình, dù Tống Ngọc Lan biết đó là cái cớ của Khương Nam nhưng cô cũng không tiện hỏi thẳng.

“Định thi trường nào?” Cô dò hỏi, muốn biết Khương Nam đi là tự nguyện hay bị ép buộc.

“Chắc là trường sư phạm, chị muốn nối nghiệp ông nội.” Khương Nam trả lời đầy quyết tâm.

Thấy vậy, Tống Ngọc Lan thở phào: “Sư phạm à, vậy thì tốt quá rồi.”

“Nhưng chuyện chị muốn nói không phải là chuyện này. Chị muốn hỏi em là năm sau em định học lại cấp ba đúng không? Trùng hợp là ông ngoại chị có một học sinh làm giáo viên ở trường cấp ba. Hôm nay bà ấy tới. Chị liền nhờ bà ấy giữ cho em một chỗ, em chỉ cần đến báo danh thôi.”

“Cảm ơn.”

“Giữa chúng ta không cần phải khách sáo thế.” Khương Nam ngồi xổm xuống, dùng kẹp lửa để thêm củi vào bếp, tiếp tục nói: “Nhưng em ở lại thị trấn để học thì tại sao không mở hẳn một cửa hàng quần áo?”

Nghĩ đến chuyện sau tết bà nội muốn về quê để sống một cuộc sống yên bình, Tống Ngọc Lan lắc đầu: “Bà nội em dự định sau tết sẽ về quê trồng trọt, nếu em vừa đi học vừa mở cửa hàng thì sẽ không có ai chăm sóc cả.”

Thời này không có điện thoại di động, còn lắp camera thì không khả thi. Mở một cửa hàng cần đầu tư ít nhất là một vạn trở lên, cô không dám tin tưởng giao cửa hàng cho người lạ.

“Vậy cũng được, chị thấy nhà em chẳng thiếu thốn gì cả, em cứ tập trung học hành đi. Sau này thi đỗ vào trường ở Bắc Kinh thì chúng ta lại có thể chơi với nhau rồi.”

Thấy Khương Nam không có ý định nói gì thêm về chuyện gia đình, Tống Ngọc Lan cũng không hỏi nhiều mà chỉ dặn dò: “Nếu chị đi Bắc Kinh trước thì nhớ tự chăm sóc bản thân, đừng dễ dàng tin tưởng ai cả.”

“Biết rồi, chị Ngọc Lan.”

Trời đã tối hẳn, bà nội và mọi người vẫn chưa về, chắc là sẽ ngủ qua đêm tại chùa.

Khương Nam về nhà báo với ông bà nội rồi mang một bộ đồ ngủ sang để ngủ chung với Tống Ngọc Lan.

Hai người nằm trên giường, bắt đầu tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất.

Cuối cùng Khương Nam cũng không nhịn được mà tò mò hỏi: “Hôm nay người đàn ông đó tên là gì vậy?”

“Lục Trạch Dân.”

“Đúng rồi, hai người quen nhau thế nào?”

“Chỉ tình cờ gặp trên chuyến tàu đi Quảng Đông thôi.”

“Em có thích anh ấy không?”

“... Chị có thể hỏi thẳng hơn nữa được không?”

“Chị thấy rõ là em thích anh ấy mà.”

Không gian chợt rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Khương Nam lại lên tiếng: “Dù chị chưa từng yêu đương, nhưng chị cũng đã tưởng tượng về mẫu người lý tưởng của mình. Anh ấy nhất định phải cao lớn, đẹp trai, có quan điểm sống đúng đắn, hiếu thảo, hiểu chị và quan trọng nhất là phải có tiền, ít nhất là không được nghèo hơn nhà họ Khương của chị!”

“Yêu cầu của chị cao quá nhỉ. Ở thị trấn này thì có bao nhiêu người dám cạnh tranh với nhà chị chứ?”

“Nên là ở thị trấn này thì chắc chẳng có ai phù hợp, chị phải ra ngoài tìm kiếm. Còn em thì sao? Đã bao giờ tưởng tượng về mẫu người lý tưởng của mình chưa?”

Hồi trẻ cô cũng từng mơ mộng về một người như thế, nhưng bây giờ thì không còn nữa.

Tống Ngọc Lan nghĩ, có lẽ trải qua bao năm sóng gió kiếp trước, cuộc sống đã mài mòn hết nhiệt huyết của cô rồi.

Dù hiện tại cô vẫn trẻ trung, nhưng bên trong cô lại là tâm hồn của một phụ nữ 45 tuổi. Về tình yêu thì cô có thể có chút rung động, nhưng sẽ không bao giờ hành động bốc đồng nữa.

Cô thử nhớ lại người đàn ông hoàn hảo mà mình từng tưởng tượng trước đây, nhưng hình ảnh ấy quá mơ hồ, cô không thể nhớ nổi nữa. “Chỉ cần phù hợp là được.”

“Nghe chung chung quá. Vậy Lục Trạch Dân có phù hợp không?”

“Em không chắc.”

“Chị thấy anh ấy rất hợp với em đấy. Hơn nữa, anh ấy cũng có vẻ thích em. Hai người mà đi cùng nhau thì chắc chắn sẽ thu hút mọi ánh nhìn!”

“Đừng lo chuyện bao đồng nữa. À, chị còn giữ sách lớp 10 và 11 không? Cho en mượn xem.”

“Quả là tâm linh tương thông, chị vừa định gom lại để đưa cho em đấy.”

Hai người nói chuyện rôm rả đến tận khuya mới ngủ.

Sáng hôm sau, hai người ngủ đến trưa, mãi đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa lớn thì mới tỉnh dậy.

Tống Ngọc Lan mặc áo khoác lông vũ, lầm bầm: “Chị cứ ngủ thêm đi, chắc là bà nội về rồi.”

Trước khi mở cửa thì cô vẫn tin là bà nội về thật.

Cho đến khi nhìn thấy Lục Trạch Dân đứng ở cửa thì cô mới lập tức tỉnh hẳn, đôi mắt còn mơ màng giờ đây đã mở to.

“Ngọc Lan? Là cô à?” Một giọng nói ngạc nhiên vang lên.

Tống Ngọc Lan nhìn theo giọng nói liền thấy Triệu Kiến Quốc đang đứng sau lưng Lục Trạch Dân. Cô cũng bất ngờ, sau đó nhớ ra Lục Trạch Dân đã giới thiệu anh thuộc quân đội Bạch Sa mà.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 88: Chương 88



Chương 88

Bên cạnh Triệu Kiến Quốc còn có cô gái nhỏ hôm qua và một người đàn ông mặc quân phục khác.

Cả bốn người đứng trước mặt Tống Ngọc Lan khiến cô bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Các người quen nhau sao?” Giọng ngọt ngào của cô gái nhỏ vang lên khi nhìn Triệu Kiến Quốc.

Triệu Kiến Quốc nhỏ giọng giải thích: “Ngọc Lan và tôi là người cùng làng.”

“Ôi, vậy là thanh mai trúc mã rồi!” Câu nói của cô gái kia khiến sắc mặt Lục Trạch Dân đen lại trong giây lát.

Tống Ngọc Lan bắt đầu có chút bực bội khi bị đánh thức, cô nhìn Lục Trạch Dân với giọng đầy khó chịu: “Các anh đến đây làm gì?”

“Ngọc Lan, không được vô lễ! Đây là Lục doanh trưởng của quân đội chúng tôi!” Triệu Kiến Quốc buột miệng dạy dỗ, khiến mặt Tống Ngọc Lan sa sầm lại.

“Doanh trưởng của quân đội các anh thì liên quan gì đến tôi?”

“Cô!”

“Triệu Kiến Quốc!”

“Có!”

“Im lặng!”

“Rõ!”

Lục Trạch Dân nhìn Tống Ngọc Lan giải thích: “Nhận được điện báo, quân đội có việc khẩn nên tôi đến để tạm biệt em.”

Tống Ngọc Lan gật đầu, giọng thờ ơ nói: “Tạm biệt.”

Ánh mắt Lục Trạch Dân thoáng qua chút thất vọng, rồi nhỏ giọng nói: “Đừng quên tôi, tôi sẽ trở lại gặp em.”

Anh chào Tống Ngọc Lan bằng một cái chào nghiêm trang của quân nhân rồi xoay người rời đi.

Cô gái nhỏ và người lính khác lập tức đi theo anh.

Triệu Kiến Quốc bước đến bên cạnh Tống Ngọc Lan, không nhịn được thấp giọng hỏi: “Ngọc Lan, sao cô lại ở đây?”

Tống Ngọc Lan chẳng buồn đáp lại Triệu Kiến Quốc, chỉ “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.

Triệu Kiến Quốc nghiến răng, hậm hực định giơ chân lên đá cửa.

“Triệu Kiến Quốc, theo sát!” Giọng nói lạnh lùng, nghiêm nghị của Lục Trạch Dân vang lên khiến Triệu Kiến Quốc nhanh chóng rụt chân lại, vội vàng bước theo đội ngũ.

Tống Ngọc Lan tựa lưng vào cửa, thở dài một tiếng.

Tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đi xa, tâm trạng của cô cũng trở nên nặng nề.

“Sao thế?” Khương Nam thò đầu ra khỏi cửa sổ hỏi.

“Không có gì đâu, không phải bà nội về đâu. Chị ngủ thêm đi, em đi nấu cơm trưa.” Tống Ngọc Lan quay người vào bếp.

Đến chiều thì bà nội và mọi người mới từ chùa trở về.

Không biết có phải do bà đi lễ cầu may mắn không, nhưng từ hôm sau thì công việc bán hàng của Tống Ngọc Lan trở nên thuận buồm xuôi gió cho đến tận tết.

Buôn bán tốt đến mức không ngờ.

Trước kia, trời vừa tối là đã hết người mua, nhưng giờ đây ngày nào họ cũng phải bận rộn đến tận 9 giờ tối mới được dọn hàng về.

Nhìn giá treo đồ chỉ còn vài món lẻ tẻ, Tống Ngọc Lan nhận ra lô hàng cuối cùng trước tết đã bán sạch.

Cô còn tưởng số hàng này có thể bán đến tận ngày 29 tết, nhưng không ngờ mới 26 tết mà đã hết sạch.

Chỉ còn 4 ngày nữa là đến tết, nếu đặt hàng từ Quảng Đông về thì sẽ không kịp nữa rồi.

Thế là cô quyết định dọn dẹp, nghỉ bán về quê ăn tết sớm!

Ngày 27 tết, bà nội và Lưu Xuân ra chợ mua sắm đồ tết, Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh thì ở nhà dọn dẹp sân vườn.

Tống Ngọc Lan mang mấy bộ quần áo đã để dành sẵn lần lượt tặng cho vợ chồng chị Huệ.

Cô cũng tặng cho ông bà ngoại của Khương Nam mỗi người một chiếc áo lông vũ. Ngoài ra, cô còn cẩn thận chuẩn bị thêm hai đôi đai giữ ấm đầu gối có tẩm ngải cứu, món hàng mà cô nhờ Đào Tử tìm kiếm ở Quảng Đông, nơi có nền y học cổ truyền phát triển hơn. Thật may là Đào Tử đã kiếm được và gửi về cho cô.

Khương Nam cũng nhận được một chiếc áo khoác dạ màu hồng phấn.

“Sau tết thì khi nào em mới quay lại đây?”

Tống Ngọc Lan lắc đầu, cô thật sự không biết. Trước đây, cô dự định sau tết sẽ mở một cửa hàng quần áo.

Nhưng bây giờ tiền bạc đã đủ, mà tâm trạng của cô cũng thay đổi. Bà nội muốn về quê sống bình yên nên cô cũng đành theo ý bà.

Trước đây cô đã từng nghĩ gia đình có thể sống chung với nhau mãi mãi, nhưng khi cô quay lại trường học, gia đình Tống không muốn lên thị trấn, cuối cùng cô vẫn sẽ phải sống một mình trên này.

Rốt cuộc, thật sự là hai bên đều khó vẹn toàn!

.....

Trở lại thôn Kim Trúc, Tống Ngọc Lan nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ của gia đình mình thì trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.

“Ơ kìa, dì Tống, cháu còn tưởng phải đến 29 thì nhà dì mới về cơ!” Vừa tới cổng làng thì họ đã gặp Vương Phân đang xách một rổ củ cải trong tay, chuẩn bị mang ra sông rửa.

Bà nội Tống lập tức tiến tới bắt chuyện: “Làm gì có chuyện đó, còn phải về dọn dẹp nhà cửa nữa chứ. Cô đi rửa củ cải đấy à?”

“Vâng ạ, cháu định muối chút dưa củ cải để ăn tết. Để hôm nào muối xong thì cháu đem cho dì một ít nếm thử, tay nghề muối dưa của cháu không đồng đâu.”

“Thế thì tốt quá, cho tôi gửi lời hỏi thăm ông trưởng thôn Hoàng nhé, tôi về nhà lo việc đã.”

Dọc đường đi, họ gặp khá nhiều người trong thôn. Ai nấy đều tò mò không biết nhà họ Tống đã đi đâu làm gì mà bây giờ lại về. Nhìn trang phục của họ không còn là những bộ quần áo cũ rách như trước nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 89: Chương 89



Chương 89

Bà nội Tống không muốn khoe khoang, nhưng cũng không định che giấu, liền nói: “Đại Cường với con dâu tôi lên huyện làm việc lặt vặt. Tôi thì ở nhà trông Ngọc Lan và Ngọc Cảnh, làm chút việc thủ công. Ngày tháng cũng tạm ổn thôi.”

Mọi người nghe thấy mức thu nhập không khác gì so với trên thị trấn thì cũng không hỏi thêm gì nữa.

Ai nấy đều bận rộn chuẩn bị đón tết.

Về đến căn nhà đất lụp xụp của họ Tống, khung cảnh xung quanh im lìm và lạnh lẽo. Gió rét rít qua các khe cửa, tờ báo cũ dán trên cửa sổ đã rách tả tơi, khó mà chống chọi với cơn lạnh mùa đông này.

Trong nhà vẫn còn ẩm thấp, những vết loang lổ trên tường như kể về những năm tháng đã qua.

Tống Ngọc Lan đứng giữa sân, tự hỏi liệu căn nhà đất này có chịu nổi đợt tuyết lớn trong mùa đông này hay không.

Bà nội Tống liền gọi Tống Đại Cường dán lại cửa sổ, còn Lưu Xuân thì dẫn Tống Ngọc Cảnh vào nhà thu dọn.

“Ngọc Lan à, bà thay ga giường cho cháu rồi, về phòng mà nghỉ ngơi đi, ở đây có bà với bố mẹ cháu lo rồi.” Bà nội Tống đứng ở cửa gọi.

Tống Ngọc Lan xách túi nhỏ vào phòng, thay bộ áo bông cũ rồi đội khăn đen che đầu, chỉ để lộ đôi mắt to tròn. “Bà ơi, cháu cũng là một phần của gia đình này mà, cháu cũng phải giúp dọn dẹp chứ!”

Bà nội Tống vẫy tay: “Không cần đâu, bố mẹ cháu làm việc này nhanh lắm, chỉ nửa tiếng là xong thôi.”

Tống Ngọc Lan không nghe lời bà nội, liền nhặt cây chổi ở chân mình lên và bắt đầu quét dọn lớp tuyết còn sót lại trong sân.

Bà nội Tống thấy vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, bà vào bếp để chuẩn bị mấy món ăn.

Dưới chân núi, ở cuối thôn, nhà họ Triệu.

“Con nói thật chứ?” Bà Triệu nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái Triệu Hoa, ánh mắt đầy căm hận.

“Dạ thật, nhiều người trong thôn đều thấy nhà họ Tống mang về không ít đồ đạc.” Triệu Hoa nhăn mặt, rút tay ra khỏi bàn tay đang bóp mạnh của mẹ mình. “Mẹ, hình như nhà họ Tống sống sung túc hơn chúng ta rồi.”

Lúc Triệu Kiến Quốc và Lãnh Thúy Anh mới đến với nhau thì đã vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp về tương lai của nhà họ Triệu. Bố mẹ Triệu liền quyết định bỏ ruộng vườn, chỉ chờ ngày hai người kết hôn và đón cả nhà lên thành phố. Thế mà nửa năm trôi qua, nhà họ Triệu đã gần như không còn cái ăn, cũng chẳng thấy bóng dáng của Triệu Kiến Quốc và Lãnh Thúy Anh đâu.

Triệu Hoa lại bị vẫn luôn bị Ngô Nhị Ngưu quấy rầy từ sau vụ ngã xuống nước lần trước, trong lòng cô ta càng căm hận Triệu Kiến Quốc hơn.

Sáng nay, khi đi giặt đồ, Triệu Hoa tình cờ bắt gặp nhà họ Tống từ trong huyện trở về, dáng vẻ đầy đắc ý. Không thể chịu nổi cuộc sống hiện tại, cô ta biết mọi rắc rối đều bắt nguồn từ Triệu Kiến Quốc và Lãnh Thúy Anh. Nếu không vì chuyện của hai người họ thì cô ta và Tống Ngọc Lan vẫn còn là bạn thân, vậy thì cô ta đã có thể thoải mái qua nhà họ Tống để nhờ vả rồi.

“Mẹ, hay chúng ta đi tìm anh trai đi?” Triệu Hoa đề nghị.

Bà Triệu có chút ngượng ngùng: “Anh con bận lắm, đừng quấy rầy nó vào lúc đang chuẩn bị thăng chức thế này.”

“Thăng chức, thăng chức, con nghe mãi mà phát chán rồi! Mẹ, nhà mình sắp hết sạch gạo rồi, liệu có cầm cự nổi đến tết không?”

“Con! Đừng có lo, mẹ có tiền đây, mai mẹ sẽ đi thị trấn mua gạo và thịt về ăn tết.”

Triệu Hoa nhìn chăm chăm vào tay mẹ đang lục tìm tiền, ánh mắt càng trở nên u ám. Cô ta biết rõ tình hình tài chính của gia đình mình, từ sau khi phải bồi thường số tiền lớn cho nhà họ Tống thì nhà cô ta đã chẳng còn đồng nào cả.

“Mẹ lấy tiền ở đâu ra?” Triệu Hoa không nhịn được mà hỏi, giọng đầy ngờ vực.

Bà Triệu ngừng lại trong giây lát rồi nhanh chóng trả lời: “Anh con gửi về.”

Nghe vậy, Triệu Hoa cau mày, trong lòng ngập tràn nghi ngờ. “Anh ấy về rồi sao?”

Bà Triệu gật đầu: “Nó chỉ về lấy ít đồ rồi đi ngay, con đi giặt đồ nên không gặp thôi.”

“Cả nhà không nói cho con biết sao? Con có phải con gái của mẹ nữa không?” Triệu Hoa tức giận, giọng cô ta bỗng cao vút. Từ nhỏ, cô ta đã luôn cảm thấy bị bố mẹ bỏ rơi, xem thường. Trước kia, cô ta nghĩ vì Triệu Kiến Quốc là con trai nên bố mẹ thiên vị hơn cũng là điều dễ hiểu. Trong thôn có nhiều nhà cũng trọng nam khinh nữ, nên phần nào cô ta cũng chấp nhận.

Nhưng bây giờ Triệu Kiến Quốc không còn ở nhà, cô ta vẫn bị bỏ rơi như cũ. Sự kiện xảy ra sau khi cô ta ngã xuống nước không chỉ chứng minh rằng bố mẹ không thương yêu cô ta, mà còn khiến Triệu Hoa nhận ra rằng hôn nhân của cô ta sau này rất có thể sẽ chỉ là công cụ để bố mẹ mưu lợi cho Triệu Kiến Quốc.

Đó mới là lý do chính khiến bố mẹ cô ta phản đối chuyện giữa cô ta và Ngô Nhị Ngưu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back