Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 80: Chương 80



Chương 80

Tống Ngọc Lan không khỏi tự trách bản thân, cô thường cư xử khéo léo, chu đáo với người ngoài, nhưng lại thiếu tinh tế và có phần áp đặt đối với gia đình mình.

Bà nội Tống thấy Tống Ngọc Lan bỗng nhiên đổi ý, suy nghĩ một lát rồi cũng hiểu ra.

“Bây giờ cháu ăn đi, đừng để cháo nguội. Ăn xong thì hai bà cháu mình cùng đi ngủ.”

Sau khi ăn xong, Tống Ngọc Lan cùng bà nội Tống trở về phòng. Cô ôm chặt lấy cánh tay của bà nội rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ ấy, Tống Ngọc Lan như được quay ngược lại thời gian, gặp lại cha mẹ ruột của mình. Ban đầu, khuôn mặt họ mờ ảo và xa lạ, nhưng dần dần, qua từng khoảnh khắc trong giấc mơ, hình ảnh họ trở nên rõ ràng hơn. Kỳ lạ thay là cha mẹ trong mơ của cô lại có hình dáng của Tống Đại Cường và Lưu Xuân.

Nụ cười ấm áp của họ như những tia nắng ban mai, lan tỏa niềm hạnh phúc vào lòng Tống Ngọc Lan, khiến cô không thể cưỡng lại được sự êm dịu đó.

Trong giấc mơ, cô như được sống lại những kỷ niệm từ nhỏ đến lớn: được chơi đùa với cha mẹ, được học hành, đến tuổi trưởng thành lại cùng họ đối mặt với những khó khăn, thử thách trong cuộc sống.

Sau đó, cô khoác lên mình chiếc váy cưới bước vào lễ đường, rồi đến khi mang thai và chuẩn bị chào đón đứa con đầu lòng. Từng khoảnh khắc của cuộc đời cô đều có sự hiện diện của cha mẹ, từ niềm vui đến nỗi buồn, từ hạnh phúc đến đau khổ, tất cả đều được san sẻ và yêu thương.

Cô cứ thế chìm đắm trong giấc mơ, cho đến khi cuộc đời của cô trong giấc mơ kết thúc ở khoảnh khắc cuối cùng của tuổi già.

Khi mở mắt ra, Tống Ngọc Lan cảm thấy bối rối, m.ô.n.g lung, không thể phân định rõ đâu là thực tại và đâu là mộng ảo. Là thế giới đầy cô độc và lạnh lẽo kia, hay là thực tại với gia đình hoàn chỉnh đầy ấm áp?

Cô vươn người, kéo căng cơ thể và ngáp dài một cái, rồi từ từ ngồi dậy. Từ phía cửa có tiếng kẽo kẹt vang lên. Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra một khe nhỏ, Tống Ngọc Cảnh thò đầu vào.

Thời gian qua nhờ ăn uống đủ đầy nên khuôn mặt gầy gò của Tống Ngọc Cảnh đã đầy đặn hơn, đôi mắt trở nên sáng rực và lanh lợi, khác hẳn vẻ ngây ngô lần đầu gặp.

Cậu cười tươi rói nhìn vào trong phòng, rồi nói lớn: “Chị ơi, chị Khương Nam đến tìm chị chơi rồi. Chị dậy chưa?”

Tống Ngọc Lan xoay cổ và vai, cảm thấy đau nhói do nằm ngủ sai tư thế, khiến cô không khỏi nhăn mặt vì đau. “Chị dậy ngay đây, bảo cô ấy đợi chị một lát nhé.”

Nhìn theo dáng vẻ vui vẻ nhảy nhót của em trai, Tống Ngọc Lan mỉm cười dịu dàng. Thế giới nào là thực tại không còn quan trọng, điều quan trọng là cô có những người thân yêu bên cạnh mình.

Tống Ngọc Cảnh vui tươi trở lại chỗ Khương Nam, cả hai cùng ăn trưa trong sân nhà tứ hợp viện. Sau đó, bà nội Tống bảo Tống Ngọc Lan và Khương Nam ra ngoài chơi, còn bà cùng Lưu Xuân thì đã học được hết các kỹ năng bán hàng từ Tống Ngọc Lan nên hai người sẽ tự lo việc buôn bán. Tống Ngọc Lan thấy cả Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh cũng muốn đi theo liền gật đầu đồng ý.

Cô và Khương Nam cùng đi đến đồn công an để hỏi thăm về sự việc hôm qua. Nữ công an thấy bọn họ là đương sự nên cũng không giấu giếm gì mà nói ra tình hình hiện tại.

Giữa hai vợ chồng đã xảy ra mâu thuẫn, người đàn ông là người ra tay trước, khiến mặt mũi của người phụ nữ bị bầm tím nặng nề. Trong hoàn cảnh như vậy thì người phụ nữ có quyền phản kháng, sự việc có thể được xem như hai bên đánh nhau, nhưng thường sẽ không dẫn đến việc phải chịu trách nhiệm hình sự.

Nữ công an nhìn Tống Ngọc Lan với ánh mắt ngưỡng mộ nói: “Hôm qua các cô xử lý rất tốt, đã ngăn chặn được một sự việc nghiêm trọng. Cho dù cô không đến đây thì chúng tôi cũng định tìm cô để hỏi thêm. Về chuyện người đàn ông kia ác ý gây chuyện ngày hôm qua. Cô có muốn tiếp tục truy cứu trách nhiệm của người đàn ông đó không?”

“Đương nhiên là có, tôi sẽ truy cứu đến cùng!” Tống Ngọc Lan không chút do dự trả lời.

Khi biết rằng vết thương của người đàn ông kia chỉ là ngoài da, cũng không gây nguy hiểm quá lớn cho người phụ nữ kia, cô liền kiên quyết theo đuổi việc này đến cùng. Một kẻ đã dám ra tay đánh vợ thì không phải là người tử tế, cô sẽ không bỏ qua chuyện này.

Sau đó Tống Ngọc Lan đưa ra một yêu cầu: “Tôi có thể gặp người phụ nữ hôm qua được không?”

Vì sự việc liên quan đến chiếc áo lông mà cô bán, nên cô cảm thấy cần thiết phải nói chuyện với người phụ nữ đó.

Nữ công an nhanh chóng tìm được lý do hợp lý và sắp xếp cho Tống Ngọc Lan gặp người phụ nữ trong phòng thẩm vấn. Hôm nay người phụ nữ kia đã chải lại tóc tai gọn gàng, trong đôi mắt đã có chút ánh sáng, hoàn toàn khác xa vẻ u ám của ngày hôm qua.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 81: Chương 81



Chương 81

Tống Ngọc Lan có thể thấy rõ người phụ nữ này đã vượt qua được cú sốc và nhìn thấu mọi chuyện.

Chưa kịp nói gì thì người phụ nữ đã lên tiếng trước: “Cảm ơn cô vì hôm qua đã giúp đỡ. Tôi đã quá xúc động nên khiến cô cũng bị liên lụy, xin lỗi cô.”

Tống Ngọc Lan chưa kịp đáp lời thì người phụ nữ đó đã nở nụ cười nhẹ nhàng và tiếp tục nói: “Tôi đã quyết định ly hôn. Thật ra sau hai tháng cưới nhau thì chúng tôi đã có vấn đề. Nhưng tôi cứ mãi tin vào lời hứa của anh ta, để rồi tự đẩy mình vào tình cảnh này. Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, nhưng mà Lý Anh tôi có thể thua được”

Giọng nói của Lý Anh trầm tĩnh và kiên định, dường như đã trải qua một cuộc lột xác lớn.

Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt kiên nghị của cô ấy.

Tống Ngọc Lan thầm cảm phục người phụ nữ này. Thời đại này, việc một người phụ nữ dám đối mặt với thực tại và chọn bắt đầu lại là điều rất đáng trân trọng.

“Không cần cảm ơn đâu. Hôm qua tôi cũng chỉ là đang tự cứu mình. Nếu chị thật sự g.i.ế.c người đàn ông đó thì tôi cũng đã trở thành đồng phạm rồi.” Tống Ngọc Lan trả lời một cách ngắn gọn.

Cô nhìn Lý Anh với ánh mắt khích lệ và nói thêm: “Vì một quyết định sai lầm mà đánh đổi cả cuộc đời là không đáng. Chị đã nhận ra điều này, vậy là tốt rồi.”

Nói xong, Tống Ngọc Lan đứng dậy và đưa cho Lý Anh một chiếc khăn tay trắng. Bên trong chiếc khăn tay có gói hai viên kẹo sữa thỏ trắng.

Nữ công an đứng bên cạnh giả vờ không nhìn thấy gì rồi nhắc nhở: “Thời gian đã hết.”

Tống Ngọc Lan và Khương Nam cúi chào nữ công an, cảm ơn cô ấy rồi rời khỏi đồn.

Nhận được tin tức rõ ràng, tâm trạng của Tống Ngọc Lan rất tốt, suốt dọc đường cô đều ngân nga một khúc nhạc nhỏ.

Thấy vậy, Khương Nam không khỏi mỉm cười: “Ngọc Lan, em đáng yêu quá.”

Tống Ngọc Lan nhìn Khương Nam nhướng mày hỏi: “Sao cơ?”

Khương Nam dừng bước, nhìn cô với nụ cười trên môi: “Chiều qua lúc chị rời đi thấy nét mặt em rất căng thẳng, chị cứ nghĩ là do em lo lắng chuyện áo lông vũ. Nhưng lúc nãy khi nghe tin gã đàn ông kia chỉ bị thương nhẹ thì chị thấy em thở phào nhẹ nhõm, lúc đó chị mới hiểu, em lo lắng vì sợ Lý Anh bị phạt tù.”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Đúng vậy, nếu Lý Anh phải ngồi tù vì chuyện này thì em cũng có một phần trách nhiệm.”

Dù sao thì chiếc áo lông vũ cũng là một điểm bùng phát.

Khương Nam khoác tay Tống Ngọc Lan, cười vui vẻ: “Giờ chị mới biết em thực sự là một người thuần thiện, sau này chúng ta làm bạn nhé.”

“Ừm~?” Tống Ngọc Lan nhướng mày, mấy ngày qua gần như ngày nào Khương Nam cũng tìm cô, nhưng thái độ của cô ấy không quá nhiệt tình mà cũng chẳng hờ hững.

Ban đầu, cô còn nghi ngờ Khương Nam cũng là người xuyên không, cố ý tiếp cận cô.

Nhưng khi cô thử nói vài từ ngữ hiện đại thì cô ấy lại chẳng phản ứng gì.

“Thôi được rồi, chị thú thật nhé.” Khương Nam đỏ mặt, nụ cười chân thành.

“Lần đầu tiên chị gặp em thì đã thấy em là một cô gái rất đặc biệt, không chỉ vì em có vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn vì cách em làm việc. Em thật lòng khen ngợi khách hàng chứ không phải kiểu lấy lòng họ chỉ để bán quần áo. Sau đó chị thấy em chuyển đến ở ngay đối diện nhà chị. Cửa nhà chị được làm bằng kính trong suốt, mỗi khi em xuất hiện thì chị luôn là người đầu tiên nhìn thấy. Dần dần, chị liền cảm thấy rất hứng thú với em.”

“Hôm đó đi qua nhà em để mua quần áo thật ra là chị rủ mấy người bạn kia, chỉ để được tiếp xúc với em. Chị không biết vì sao em lại thu hút chị như thế, nhưng chị cảm thấy làm bạn với em chắc chắn sẽ rất vui. Tuy nhiên từ nhỏ chị đã quen biết nhiều người và cũng chịu không ít tổn thương, nên chị rất cẩn trọng đối với việc chọn bạn. Vì vậy, Tống Ngọc Lan, em có muốn làm bạn với chị không?”

Thấy Khương Nam có vẻ mặt ngây thơ đáng yêu như một chú cún con, Tống Ngọc Lan bất chợt nảy ra ý định trêu đùa cô ấy.

Cô nghiêm nghị thu lại nụ cười: “Chuyện này, cần phải…”

Khương Nam mở to mắt chờ đợi, thấy Tống Ngọc Lan ngừng lại liền sốt sắng hỏi: “Cần gì cơ? Nói nhanh đi!”

Tống Ngọc Lan không nhịn được mà nhéo nhẹ má Khương Nam rồi bật cười: “Cần một chút thời gian, chị kiểm tra em thì chẳng lẽ em không được kiểm tra chị sao?”

Việc kết bạn với Khương Nam là ý định mà Tống Ngọc Lan đã có từ khi biết Khương Nam là vai nữ phản diện độc ác trong sách. Cô từng chủ động tiếp cận, nhưng Khương Nam lại không quá quan tâm đến sự chủ động đó.

Khương Nam nghe xong lời của Tống Ngọc Lan liền biết cô nhóc này đang đùa giỡn mình, cũng không tỏ ra tức giận mà cười đáp: “Được thôi, em định kiểm tra chị thế nào đây?”

“Vậy thì bắt đầu từ bây giờ luôn nhé!” Tống Ngọc Lan cười kéo tay Khương Nam: “Đi nào, vừa đi vừa nói chuyện.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 82: Chương 82



Chương 82

Hai người vừa dạo phố vừa trò chuyện vui vẻ.

Khi ngang qua một tiệm chụp ảnh, Khương Nam dừng lại: “Hay chúng ta chụp một tấm làm kỷ niệm đi.”

Tống Ngọc Lan ngước nhìn tiệm chụp ảnh, cảm thấy hơi động lòng, rồi theo Khương Nam bước vào trong. Nhiếp ảnh gia điều chỉnh máy ảnh rồi bấm nút chụp, ghi lại khoảnh khắc tươi đẹp của cả hai.

Trong bức ảnh là Tống Ngọc Lan và Khương Nam đang cười rạng rỡ, giống như hai chị em thân thiết.

Phải mất vài ngày mới lấy được ảnh nên hai người quyết định trở lại sạp hàng.

Khi vừa đến ngã tư thì Tống Ngọc Lan nhìn thấy vài người đàn ông đeo băng tay đỏ đứng trước sạp hàng, đang nói chuyện gì đó với bà nội Tống và Lưu Xuân. Trông hai người có vẻ không vui. Không thấy Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh đâu.

Tống Ngọc Lan lập tức chạy đến, đứng bên cạnh bà nội: “Bà ơi!”

“Cháu về làm gì? Không phải cháu còn có việc sao? Mau đi đi,” Bà nội Tống nháy mắt ra hiệu cho Tống Ngọc Lan.

“Ồ, về rồi à?” Một người đàn ông lùn mập cầm chiếc áo khoác dạ đỏ sậm, nhìn Tống Ngọc Lan với ánh mắt gian tà.

“Em gái à, chúng tôi muốn mua vài cái áo khoác cho vợ ở nhà. Cái này bao nhiêu tiền?”

Những người đàn ông đeo băng tay đỏ khác cũng nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Lan như thể cô đang không mặc gì vậy.

Tống Ngọc Lan cảm thấy ghê tởm nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười chuyên nghiệp: “Chiếc áo này có chất lượng rất tốt, có 30% là lông cừu, chỉ 169 đồng một cái.”

“169 đồng à? Sao cô không đi cướp luôn đi!” Người đàn ông lùn mập hét lên: “Cô đúng là đồ buôn bán vô lương tâm!”

Bà nội Tống vội vàng phân bua: “Các đồng chí à, nhà chúng tôi chỉ buôn bán nhỏ, thật sự không kiếm được bao nhiêu đâu.”

“Ít nói nhảm đi!” Người đàn ông lùn mập trừng mắt nhìn bà nội Tống: “40 đồng, lấy cho tôi hai cái.”

Tống Ngọc Lan biết rõ bọn họ cố ý gây sự, nhưng vẫn không nhịn được cười khẩy: “40 đồng? Nếu vậy thì mời anh vào cửa hàng bách hóa mà mua, ở đây chúng tôi không bán giá đó.”

Lúc này, một số người bắt đầu tụ tập xung quanh xem.

Người đàn ông lùn mập nhếch miệng cười nham hiểm: “Không bán? Vậy thì sạp hàng này cũng không cần phải bày bán nữa.”

Tống Ngọc Lan nhíu mày. Mặc dù chỗ cô bán không phải chỗ cố định, nhưng nơi này toàn là người bán hàng rong, không hề cản trở giao thông. Rõ ràng là người này đang nhắm vào cô.

Gã đàn ông lùn không đợi Tống Ngọc Lan lên tiếng liền rút ra một tờ giấy phạt ra và bắt đầu ghi.

“Đây là khu vực cấm buôn bán, làm mất mỹ quan đô thị, phạt tiền.”

Tống Ngọc Lan cầm lấy tờ giấy phạt, chỉ liếc qua một cái đã lập tức sa sầm mặt, tiền phạt lên đến 338 đồng!

Con số này bằng với giá hai chiếc áo dạ mà cô bán, nếu nói không phải nhằm vào cô thì ai tin?

“Quy định nào phạt 338 đồng vì ảnh hưởng mỹ quan đô thị?” Tống Ngọc Lan hỏi.

Khương Nam ghé mắt nhìn, thực sự là 338 đồng.

Những người xung quanh nghe con số đó cũng hít một hơi lạnh. Các tiểu thương gần đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi ngay lập tức. Chỉ còn lại mỗi sạp hàng của Tống Ngọc Lan.

Gã đàn ông lùn nhếch mép cười nói: “Tôi cũng đâu muốn lấy tiền của cô. Chỉ cần bán cho tôi hai cái áo với giá 40 đồng thì tôi sẽ bỏ qua cho cô.”

Tống Ngọc Lan cầm tờ giấy phạt, giọng nói không quá lớn nhưng cũng đủ để đám đông nghe thấy: “Tôi chấp nhận phạt. Tôi sẽ đến đội liên phòng nộp tiền. Tôi cũng muốn xem cái gọi là ảnh hưởng mỹ quan này sẽ phạt 338 đồng như thế nào. Đúng là một dịp tốt để học hỏi.”

Đám đông bắt đầu bàn tán: “Phạt quá nhiều! Người bình thường làm cả năm còn chưa có ngần ấy tiền...”

Gã đàn ông lùn thấy tình hình không ổn thì tức giận nói: “Cô! Tốt thôi, vậy thì đi cùng tôi!”

Anh ta định tiến lên kéo Tống Ngọc Lan, cha vợ của anh ta chính là đội trưởng đội liên phòng, anh ta có gì phải sợ chứ.

Khương Nam vội đứng chắn trước người Tống Ngọc Lan, cau mày nói: “Dừng tay! Anh thuộc đội liên phòng nào? Quy trình thi hành công vụ này không đúng!”

Tống Ngọc Lan kéo tay Khương Nam, giọng bình thản: “Chắc là em đã phạm lỗi nghiêm trọng, chi bằng báo công an đi. Dù sao đội liên phòng cũng chỉ là lực lượng hỗ trợ của công an thôi mà.”

Khương Nam lập tức hiểu ra ý của Tống Ngọc Lan: “Đúng, đội liên phòng cũng phải thuộc quyền quản lý của công an. Đi thôi!”

Cả hai vừa quay đi thì bị gã đàn ông lùn cản lại. Anh ta nhổ một bãi nước bọt xuống đất, rồi vươn tay định giật tờ giấy phạt trên tay Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan đẩy Khương Nam ra, ôm tờ giấy phạt trước n.g.ự.c rồi ngã xuống đất, hét lớn: “Chơi lưu manh rồi!”

Đám đông thấy rõ gã đàn ông lùn đưa tay về phía n.g.ự.c Tống Ngọc Lan.

Ngay lúc đó, một bàn tay trắng trẻo, mạnh mẽ tóm lấy tay gã đàn ông lùn rồi quật ngã anh ta xuống đất trong tích tắc.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 83: Chương 83



Chương 83

Tống Ngọc Lan cũng không ngờ sự việc lại diễn ra nhanh đến vậy. Cô chỉ định khiến gã đàn ông kia bị đám đông nhìn thấy hành vi sàm sỡ, vì ở thời điểm này, tội quấy rối phụ nữ là rất nghiêm trọng, chắc chắn sẽ bị xử lý. Ai dám động vào Tống tổng thì phải chịu đòn phản công của cô.

Gã đàn ông lùn dám làm càn thì chắc chắn là có chỗ dựa đằng sau. Cô vốn không định đối đầu trực diện mà chọn đường cong cứu quốc. Dù sao cũng không có ai ở đây quen biết cô, cô không cần lo lắng về danh tiếng.

Nhưng sự việc lại thay đổi bất ngờ, bàn tay anh ta còn chưa chạm đến cô nên không đủ căn cứ để buộc tội anh ta.

Tống Ngọc Lan cau mày nhìn về phía người đã khống chế gã đàn ông kia.

Lại bất ngờ đối diện với đôi mắt hoa đào sâu thẳm của một người đàn ông, với vẻ ngoài tuấn tú, đôi lông mày sắc bén, khoác trên mình bộ quân phục xanh lá khiến anh trông càng thêm oai phong.

Người này cô quen mà, không ngờ lại gặp Lục Trạch Dân ở đây!

“Giữa ban ngày ban mặt lại dám quấy rối con gái nhà lành. Theo tôi về đồn ngay!” Lục Trạch Dân lạnh nhạt thu ánh mắt lại, nhìn gã đàn ông đang bị khống chế, giọng nói như băng giá mùa đông.

“Cậu là ai! Đừng xía vào chuyện không phải của mình!” Gã đàn ông lùn cố gắng giãy giụa, nhưng bàn tay của Lục Trạch Dân giống như một cái kìm sắt, không cho anh ta cơ hội để thoát thân.

“Tôi là bộ đội Giải phóng Nhân dân!” Đôi mắt của Lục Trạch Dân rực lên sự kiên định, toát lên vẻ chính nghĩa.

“Đồng chí bộ đội ơi, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi không có...” Mấy người đàn ông khác đeo băng đỏ vội vã giải thích.

“Có hiểu lầm hay không thì đến đồn công an rồi nói!” Lục Trạch Dân không để cho bọn họ có cơ hội biện bạch.

Tống Ngọc Lan cũng nhanh chóng đứng dậy, cô vốn nghĩ kế hoạch đã thất bại, nhưng không ngờ lại có cứu tinh xuất hiện, có một người như Lục Trạch Dân làm chứng cho cô thì sẽ không cần phải lo lắng gì về bằng chứng nữa.

“Cảm ơn cậu nhé, Trạch... à không, cảm ơn đồng chí bộ đội!” Bà nội Tống vội bước tới, mắt rưng rưng, suýt chút nữa đã gọi nhầm tên thật của Lục Trạch Dân.

Lục Trạch Dân khẽ gật đầu: “Không cần khách sáo, bảo vệ trật tự xã hội là trách nhiệm của chúng tôi.”

“Không ai được bắt chồng tôi!” Một giọng nói chói tai vang lên.

Mọi người quay đầu lại nhìn liền thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo bông hoa, khí thế hùng hổ tiến tới.

“Vợ ơi, cứu anh!” Gã đàn ông lùn như vớ được chiếc phao cứu sinh, lớn tiếng kêu cứu.

“Ai dám động đến chồng tôi!” Người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn Tống Ngọc Lan, đầy ác ý nói: “Chắc chắn là đồ giày rách này quyến rũ chồng tao!”

Nghe lại câu “giày rách” này làm Tống Ngọc Lan cảm thấy quen thuộc, cô liền nở nụ cười nói: “Bằng chứng đâu? Chị vừa xúc phạm danh dự của tôi, điều này cấu thành tội phỉ báng, mời chị đến đồn công an một chuyến nhé!”

“Đúng rồi, chúng tôi là người chứng kiến, rõ ràng chính chồng cô có hành vi quấy rối phụ nữ trước, cả đồng chí bộ đội cũng nhìn thấy.”

Nhiều người xung quanh bắt đầu lên tiếng chỉ trích gã đàn ông lùn và người phụ nữ trung niên kia. Trong cái thị trấn nhỏ này, mọi người đều quen biết nhau.

Người phụ nữ trung niên cứng miệng: “Các người nói dối! Chồng tôi là thành viên đội liên phòng, anh ấy đang thực thi nhiệm vụ! Tôi luôn ở đây quan sát, không hề có chuyện đó!”

“Thực thi nhiệm vụ à?” Tống Ngọc Lan cười lạnh, giơ tờ biên lai phạt lên.

“Ai cũng thấy chồng chị viết tờ giấy phạt này. Nếu nói là nhiệm vụ thì tôi chấp nhận. Nhưng tôi muốn hỏi tại sao bày quán lại phải chịu mức phạt 338 đồng?”

“Thì cứ thử đi, tôi cũng muốn xem cô định làm gì!” Người phụ nữ trung niên đầy khí thế nói, tay còn lại kéo tay áo của Lục Trạch Dân: “Thả chồng tôi ra ngay, không thì các người đừng hòng rời khỏi huyện Ngọc Lâm này!”

“Ồ, chị Hoàng to gan quá nhỉ!” Khương Nam bước ra từ phía sau Tống Ngọc Lan, trên mặt hiện rõ vẻ châm chọc.

Người phụ nữ trung niên vốn đang cau có bực bội, nhưng khi nhìn thấy Khương Nam thì sắc mặt lập tức thay đổi, tay cũng buông ra ngay. Cô ta cười nịnh nọt: “Ôi chao, Giang tiểu thư, sao cô lại ở đây?”

Khương Nam đứng cạnh Tống Ngọc Lan, liếc mắt nhìn chị Hoàng với ánh mắt lạnh lẽo: “Sao tôi lại không biết chị có bản lĩnh lớn thế, còn dám bảo bạn tôi không thể ra khỏi huyện Ngọc Lâm. Xem ra chuyện ông Hoàng nhờ ông nội tôi giúp đỡ, ông nội tôi đúng là lo chuyện bao đồng rồi.”

Người phụ nữ lập tức thay đổi thái độ, cúi đầu nhận lỗi với Tống Ngọc Lan và Khương Nam: “Ôi trời, đây là một sự hiểu lầm! Không ngờ người nhà mà lại không nhận ra nhau. Tôi xin lỗi cô nhé.”

Vừa nói, chị ta vừa giáng một cái tát mạnh lên người chồng béo lùn của mình: “Lỗi tại anh hết! Anh nhìn xem anh đã làm chuyện gì đây? Mau xin lỗi đi!”

Ai trong đội cũng biết người đàn ông béo này thăng chức là dựa vào gia đình nhà vợ.

Gã đàn ông béo cũng không dám nổi giận, vội vã bò dậy quỳ gối bên cạnh vợ, nở nụ cười nịnh nọt: “Người này là...?”

“Gọi là Giang tiểu thư, cháu gái ruột của ông Giang.” Bà Hoàng mắng như rít qua kẽ mũi.

Khương Nam không cho họ cơ hội thoát thân, quay đầu hỏi Tống Ngọc Lan: “Đi báo công an thôi?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 84: Chương 84



Chương 84

Tống Ngọc Lan cảm giác mình vừa ôm được một cái “đùi vàng” rồi! Cô nhìn Khương Nam với ánh mắt rực sáng.

Dù người phụ nữ trung niên và gã đàn ông béo có cầu xin tha thứ thế nào thì Khương Nam vẫn kiên quyết muốn đến đồn công an để làm rõ mọi chuyện.

Vị trí bày quầy của Tống Ngọc Lan không phải là nơi rõ ràng cho phép bán hàng, nhưng dân huyện Ngọc Lâm ai cũng hiểu ngầm rằng khu vực này thường là nơi nông dân bán các mặt hàng tự sản xuất.

Thông thường, đội liên phòng cũng chỉ nhắc nhở qua loa, hiếm khi nào phạt, mà có phạt thì cũng chỉ là vài đồng với lý do “ảnh hưởng mỹ quan”.

Lần này rõ ràng gã đàn ông béo muốn lợi dụng chức vụ để chiếm lợi ích từ việc bán quần áo của Tống Ngọc Lan.

Không cần Tống Ngọc Lan phải nói nhiều thì bà vợ kia đã tự mang chồng đến đồn công an nhận tội.

Kết cục cuối cùng là gã đàn ông béo bị đuổi khỏi đội liên phòng, nộp phạt và bị tạm giữ.

Sau đó, cả người phụ nữ trung niên và gã đàn ông béo đều phải theo bố của chị ta đến nhà họ Khương để xin lỗi.

Nhưng đó là chuyện về sau.

Trong vòng hai ngày, Tống Ngọc Lan đã phải vào đồn công an hai lần, khiến cô tự hỏi liệu có phải vì tháng trước mọi chuyện quá suôn sẻ nên tới tháng này trời mới đột nhiên tăng độ khó cho cô như vậy.

Khi rời khỏi đồn công an, Khương Nam nhìn Lục Trạch Dân với ánh mắt đầy tò mò: “Anh quen em gái Ngọc Lan của tôi à?”

Lục Trạch Dân gật đầu: “Ừ, không ngờ lần này về quê lại gặp cô ấy.”

Câu nói đó là dành cho Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan có chút ngại ngùng, sờ mũi một cách lúng túng: “Anh đến huyện Ngọc Lâm làm gì?”

Trong mắt Lục Trạch Dân thoáng hiện lên chút buồn bã, sau đó lại bình tĩnh nói: “Đến thăm gia đình liệt sĩ.”

Một câu nói đơn giản đã khiến cả Tống Ngọc Lan và Khương Nam đều trầm mặc, lộ ra vẻ đau xót.

Lục Trạch Dân không đi một mình, anh đi cùng hai người đồng đội đến thăm viếng gia đình liệt sĩ, sau đó liền ra ngoài đi dạo.

Ngoài ra, lần trước ở nhà khách anh đã nhìn thấy địa chỉ của Tống Ngọc Lan trên thư giới thiệu và nghĩ rằng chắc chắn cô sẽ bán quần áo ở huyện nên mới thử đi tìm.

Không ngờ thật sự tình cờ gặp được Tống Ngọc Lan ở huyện Ngọc Lâm.

Sau một tháng không gặp, Tống Ngọc Lan vẫn xinh đẹp rực rỡ như ngày nào.

Tống Ngọc Lan cảm nhận được ánh nhìn không giấu iếm của Lục Trạch Dân, trong lòng không khỏi cảm thấy bối rối. Người này thật sự không hề che đậy chút nào cả.

“Khương Nam, lúc nãy sao chị Hoàng kia lại sợ chị thế? Nếu không thì chắc chị ta không dễ dàng tha cho em vậy đâu.” Tống Ngọc Lan nhanh chóng chuyển chủ đề.

Khương Nam cũng không vạch trần bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, vừa đi vừa nói: “À, cũng chẳng có gì to tát đâu. Chị Hoàng là con gái của học trò đầu tiên của ông nội chị, vì mối quan hệ gia đình nên hai nhà vẫn qua lại với nhau. Nhưng nghe nói năm xưa chị Hoàng kia nhất quyết đòi lấy người mà ông Hoàng không ưa. Cũng chỉ vài năm gần đây, sau khi con trai ông Hoàng qua đời vì bệnh thì hai nhà mới nối lại liên lạc. Thú thật thì hôm nay là lần đầu tiên chị gặp chồng chị ta, trước đây chị còn tưởng người đó phải đẹp trai như anh chàng này cơ” Khương Nam chỉ vào Lục Trạch Dân rồi nhún vai: “nhưng gặp rồi mới thấy, ôi chao, thật đáng tiếc cho ông Hoàng.”

Tống Ngọc Lan nghe Khương Nam kể xong liền không nhịn được cười phá lên: “Ha ha ha, thì ra là thế! Không thể không nói ánh mắt của chị Hoàng kia đúng là không được tốt. Gã đàn ông đó đã xấu còn ăn bám, đúng là một kẻ ăn không ngồi rồi.”

Chưa kịp nói dứt câu thì Lục Trạch Dân đã đột nhiên chen vào: “Tôi không ăn bám, trông cũng tạm được, cô có muốn cân nhắc đến tôi không?”

Câu nói của anh như một viên đá rơi xuống mặt hồ yên ả, lập tức phá vỡ bầu không khí xung quanh, khiến cả Tống Ngọc Lan và Khương Nam đều sững sờ.

Khương Nam nhận thấy tình hình liền lặng lẽ buông tay đang khoác lấy Tống Ngọc Lan ra, nhướng mày cười: “À, chị bỗng nhớ ra bà nội có dặn chị đi mua giúp bà một bát hoành thánh. Thôi được rồi, chị sẽ không về cùng hai người nữa đâu. Nhưng yên tâm, tối nay chị sẽ tới tìm em chơi!”

Nói xong, Khương Nam nhanh chóng chạy đi như một con thỏ, nhanh đến mức Tống Ngọc Lan không kịp với tay giữ lại, chỉ có thể bất lực trừng mắt với Lục Trạch Dân.

Lục Trạch Dân đáp lại cô bằng một nụ cười rạng rỡ.

Nụ cười của anh tựa như ánh nắng xuân, sáng chói và ấm áp, khiến tim Tống Ngọc Lan đập loạn nhịp, hai má bất giác đỏ bừng lên.

Ngay lúc này, Tống tổng cũng tự hiểu rằng gương mặt mình chắc chắn đang đỏ ửng, tai cũng nóng bừng, cô thầm mắng một tiếng: “Đúng là nam hồ ly tinh!”

“Trạch Dân, Ngọc Lan, hai đứa đứng đó làm gì? Mau về ăn cơm thôi.” Bà nội Tống bước ra cửa, gọi hai người vào ăn tối.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back