Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 310: Chương 310



Bạch Thu Thụy cau mày: “Tôi lái xe máy, cậu cũng không hài lòng, vậy cậu muốn cái gì?”

Tống Thời Hạ không hiểu cậu ta định nói gì: “Sao tôi phải vừa lòng với cậu nhỉ?”

Bạch Thu Thụy huýt sáo một tiếng: “Cậu không nhận ra à? Tôi đang theo đuổi cậu đấy.”

Tống Thời Hạ lạnh nhạt: “À, thế cảm ơn, nhưng tôi đã lập gia đình rồi, hai chúng ta không có tương lai đâu.”

Nói xong, cô định bước sang tránh cậu ta.

DTV

“Anh ta có tiền như tôi không?”

Tống Thời Hạ dừng lại, nhìn cậu ta.

“Tiền của cậu ở đâu ra?”

Bạch Thu Thụy còn tưởng cô đã chú ý đến mình.

“Nhà tôi có tiền.”

Tống Thời Hạ bĩu môi trào phúng:

“Có nhiều tiền chăng nữa cũng là tiền do người nhà cậu kiếm ra chứ có phải tiền cậu kiếm ra đâu mà đắc ý vênh váo.”

“Với cả, tư thế lái mô tô của cậu chả thấy ngầu thấy đẹp chỗ nào, tóc toàn dầu là dầu.”

Nói xong, Tống Thời Hạ nhếch môi cười, vẫy tay với người đang đứng bên đường đối diện, tung tăng chạy sang đường.

Bạch Thu Thụy nhìn theo, lại là gã đàn ông đáng ghét đó, cô ấy thà đi bộ cùng người ta chứ không thèm ngồi xe máy mình.

Cậu ta ngây người nhìn Tống Thời Hạ qua đường, nói nói cười cười với gã đàn ông nọ.

Người kia cầm túi sách cho cô, sau đó hai người cùng lên một chiếc ô tô.

Bạch Thu Thụy đ.ấ.m mạnh vào xe, đau đến nhe răng.

Quý Duy Thanh đưa sổ tiết kiệm cho Tống Thời Hạ, hỏi: “Người vừa rồi là ai thế?”

“Bạn cùng lớp, đi chiếc xe máy liền tưởng mình ngầu lắm, em thấy chân cậu ta còn chẳng tới đất, phải kiễng chân cơ.”

Tiểu Lý nói giỡn: “Học sinh cấp ba mà có xe máy thì gia đình cũng thuộc dạng giàu có đấy.”

“Nhà cậu ta đúng là có tiền thật, đến trường chẳng thấy nghe giảng bao giờ, chẳng biết để làm gì.”

Quý Duy Thanh không bình luận gì.

Tiểu Lý nhiệt tình nói:

“Chắc là gia đình đã tìm việc cho cậu ta rồi, tốt nghiệp cấp ba cũng coi là có bằng cấp cao rồi mà.”

Tống Thời Hạ thậm chí còn hoài nghi đám đầu gấu lười học đó có khi còn chưa học cấp hai đâu.

Hoặc là có bằng cấp hai thì cũng không phải học và thi mà có, bởi vì mấy cậu nhóc đó chẳng có kiến thức cơ bản gì, lần nào cũng đội sổ.

Lý Kiến An và đám bạn cùng ra cổng trường, ngạc nhiên trông thấy Bạch Thu Thụy còn ở đó.

Cậu ta khó hiểu hỏi: “Anh Bạch, anh không dẫn người ta đi xem phim à?”

Trịnh Thắng Lợi thèm thuồng sờ chiếc xe.

“Chắc là cô nàng kia không biết điều, cái này còn phải đoán à.”

Văn Xương Hoa nghi hoặc nhìn sang.

Bạch Thu Thụy bực bội cào đầu.

“Đi thôi, Lý Kiến An, em gái cậu từng bảo muốn giới thiệu bạn gái cho bọn này đúng không, đi, hôm nay tôi mời cả bọn xem phim.”

Một chiếc mô tô chỉ chở được ba người, Văn Xương Hoa bảo phải về nhà trông người già, không đi được.



Tống Thời Hạ đưa sổ tiết kiệm cho Tống Thu Sinh, anh chàng đùa cô: “Không sợ anh làm ăn thua lỗ, thâm hụt tiền à?”

Tống Thời Hạ trêu lại:

“Anh là anh trai em, không chạy đi đâu được, thua lỗ thì từ từ đi làm thuê kiếm tiền trả em thôi, em không vội dùng.”

“Chậc, tôi có cô em tàn nhẫn quá. Yên tâm, ông anh em lần này đã lên kế hoạch chu toàn rồi, dù có thâm hụt tiền cũng không để em thiệt.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 311: Chương 311



Tống Thời Hạ vui vẻ bảo:

“Làm kinh doanh vốn đã có rất nhiều khả năng không xác định, nếu em dám đầu tư cho anh thì tất nhiên cũng phải gánh vác phần nào nguy hiểm.

Chỗ nào cần dùng tiền thì anh cứ mạnh tay mà dùng, nhà chúng ta đồng tâm hiệp lực, thế nào cũng sẽ có ngày khá lên.”

“Vậy anh cứ nhận đã, không khách sáo với em, đợi khi nào kiếm ra tiền, anh mua cho em cái ô tô, cho em lái xe đi học.”

Tống Thời Hạ cười bảo: “Thế chắc em phải học lên đến tiến sĩ mới có xe mà đi nhỉ.”

“Em mà thi đỗ tiến sĩ thì chính là Văn Khúc Tinh nhà ta rồi, đừng nói một chiếc ô tô, em muốn gì anh cũng mua cho em hết.”

Tống Thời Hạ vội vàng lắc đầu: “Thôi cho em xin, em học xong đại học là quá đủ rồi.”

Quý Duy Thanh ngồi nghe không chen lời, chỉ khi Tống Thời Hạ nói không thi lên tiến sĩ mới kinh ngạc chớp mắt một cái.

Tống Thu Sinh lè lưỡi:

“Nhà em có một giáo sư rồi, chưa biết chừng em mà học lên bậc tiến sĩ thì sẽ thành học trò của chồng em đấy.”

“Anh à, anh mơ hơi xa rồi đấy, anh có dám bảo giáo viên dạy toán phụ đạo môn văn cho anh không?”

Tống Thu Sinh gãi đầu: “Hề hề, anh em không đi học, thiếu hiểu biết mà.”

Vốn tưởng về nhà tự học là có thể được ngủ đẫy giấc đến khi tự tỉnh.

Thực tế cũng được như thế thật đó, nhưng có một điểm c.h.ế.t người là giáo sư Quý đặc biệt thích ra đề cho cô làm thêm.

Vì thế, mỗi ngày đều sẽ có cảnh tượng một lớn hai nhỏ trong nhà ngồi trong phòng sách cặm cụi làm bài tập.

Quý Dương với Quý Nghiên năm sau mới lên lớp một thôi, giáo sư Quý đã cho hai đứa luyện phép cộng trừ trong vòng 100 rồi.

Ở các thành phố lớn, trẻ em lên 5 đã có thể vào lớp một, mà ở quê Tống Thời Hạ thì phải lên 7 bên trường mới nhận.

Tống Thời Hạ phát hiện, hai nhóc này hoàn toàn không giống những gì miêu tả trong nguyên tác.

Hai anh em đều rất thông minh, vì sao trong truyện lại nói chúng toàn đội sổ nhỉ?

Thím Phùng hớn hở mang sách bài tập qua.

“Tiểu Tống à, ngày kia cháu phải về trường dự thi rồi đúng không, thím mang bài vở qua nhờ cháu xem giùm trước, để hôm đó khỏi phải quấy rầy cháu.”

Tống Thời Hạ mỉm cười: “Tiện thể cháu cũng ôn lại luôn.”

“Thôi giỡn với thím làm gì, đây toàn là kiến thức cấp hai, cháu đang chuẩn bị thi cuối cấp ba, cần gì mấy thứ này.”

Tống Thời Hạ lật xem vở của thím Phùng, nhận xét: “Thím tiến bộ nhanh quá, ngữ văn đã khá hơn trước rất nhiều.”

Thím Phùng vui vẻ bảo:

DTV

“Thì trong nhà có ông giáo già mở miệng là ngâm thơ mà, dần dà thím cũng nhớ được đôi chút.”

“Trước cháu không về, thím với Trần Kiều học với nhau, không biết sao mà cô bé này còn hổng kiến thức hơn cả thím, trẻ như thế mà đến mặt chữ cũng không biết được mấy.”

Tống Thời Hạ tử tế giải thích giùm:

“Nhà Trần Kiều có anh trai, em trai cũng có, người nắm quyền tài chính trong nhà là chị dâu, cho nên cô ấy không được đi học.

Cháu cũng có em trai, nhưng khi cháu đến tuổi thì anh chị cháu đều đã lớn, có thể làm việc nhà, cha mẹ cũng được giảm bớt gánh nặng, thế nên cháu mới có cơ hội đi học.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 312: Chương 312



Thím Phùng thở dài:

“Nói vậy thì cuộc sống hiện giờ của Trần Kiều coi như cũng sung sướng lắm rồi, con bé đó nhanh nhẹn cần mẫn, đi làm chưa bao giờ thấy xin nghỉ.

Nếu chịu khó học hành hơn nữa, về sau kiếm việc nào tốt hơn, cuộc sống cũng sẽ đi lên.”

Tống Thời Hạ cúi đầu soát bài:

“Cháu cũng nghĩ vậy, học tập giúp người ta mở mang đầu óc, về sau chưa biết chừng còn làm nên sự nghiệp riêng.”

Trong nguyên tác, Trần Kiều vào đại học, được mở rộng tầm nhìn nên mới thức tỉnh.

Cô ta biết rõ về sau giá hàng ngày càng leo cao, chỉ dựa vào mấy đồng lương của chồng thì chắc chắn không đủ trang trải cho gia đình bốn người nhà họ.

Vì thế, cô ta bắt đầu làm buôn bán, cũng phải vấp ngã thua lỗ thiệt thòi nhiều lần, cuối cùng mới thành danh trong giới.

Tiễn thím Phùng về, Tống Thời Hạ đứng lên vươn vai, nhìn đồng hồ, cũng đến giờ nấu cơm rồi.

Đã mấy ngày nay toàn ăn mỳ sợi do giáo sư Quý nấu, hôm nay làm một bữa thịnh soạn đãi cả nhà thôi.

Quý Duy Thanh dắt các con từ thư viện về nhà, mới đến cổng đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn đã lâu chưa được thưởng thức.

Tống Thời Hạ chiên thịt, làm món canh bò cay.

Thịt bò này mấy hôm trước mẹ chồng cô mang tới, nói là để cô bồi bổ sức khỏe.

DTV

Cô vẫn để trong tủ lạnh không cho Quý Duy Thanh sờ vào, sợ anh không biết làm, phí đồ.

Thịt chiên giòn vừa có lớp vỏ ngoài giòn xốp lại vừa có độ mềm, ẩm và đàn hồi của phần thịt bên trong, mùi thơm lan ra khắp sân.

Canh thịt bò cay thì đỏ rực, mùi ớt cay quyện vào mùi thịt bò, khiến người ta phát thèm.

Tống Thời Hạ không cho nhiều ớt lắm, để đám nhỏ cũng có thể ăn vài miếng.

“Thơm quá đi, lại được ăn ngon rồi.”

Quý Nguyên chạy như bay vào phòng khách, quẳng cặp sách xuống rồi lại vọt vào bếp, ôm chầm lấy chân mẹ.

“Đi rửa tay đi rồi ăn cơm nào.”

Quý Duy Thanh dắt Quý Dương vào nhà.

“Nay làm xong bài sớm à?”

Tống Thời Hạ lau tay: “Chưa xong, ăn cơm xong em làm nốt.”

Giáo sư Quý bổ sung một câu: “Cứ để đó anh về nấu cũng được mà.”

Tống Thời Hạ ra vẻ khổ sở, bán thảm: “Thầy Quý, em thật không muốn lại phải ăn mỳ, em sợ sẽ suy dinh dưỡng mất.”

Quý Duy Thanh thấy cô xịu mặt đáng thương như thế, chỉ đành đồng ý:

“Nhưng thời gian làm cơm không tính vào thời gian học, tối em phải học thêm hai tiếng.”

Tống Thời Hạ ôm anh một cái rồi buông ra ngay: “Cảm ơn thầy Quý.”

Hai nhóc con đã ngồi vào bàn chờ cơm, cả hai đều đã quen với cảnh cha mẹ mình thích ôm nhau mọi lúc mọi nơi.

Hai bé đã hỏi bà nội về chuyện này, bà nội nói ba mẹ thường xuyên ôm nhau mới có thể càng thương yêu con cái hơn.

Mẹ cũng thích ôm hai bé nên đám nhóc đều tin lời bà nội.

Món thịt chiên giòn là để thỏa mãn thói thích ăn đồ ăn vặt chiên dầu của đám nhỏ.

Thường ngày Tống Thời Hạ quản lý vấn đề ăn vặt rất nghiêm khắc, cho nên thỉnh thoảng cô cũng sẽ làm một vài món cho tụi nhỏ đỡ thèm.

Thịt tẩm bột chiên giòn chính là món ăn vặt hai nhóc thích nhất, một tháng cô sẽ làm cho chúng một lần.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 313: Chương 313



Đang ăn cơm thì điện thoại trong nhà réo vang.

Tống Thời Hạ trò chuyện với đầu bên kia một lúc lâu mới gác máy.

“Tiền Tú Chi và chồng cô ấy muốn tới chơi, hẹn chúng ta ngày mai.”

Quý Duy Thanh đặt đũa xuống, nhắc: “Ngày kia em phải đi thi rồi, mai phải dành thời gian ôn tập.”

Tống Thời Hạ lầm bầm: “Chỉ là một kì thi giữa kì thôi, có gì đâu mà anh phải lo lắng thế.”

“Thi giữa kì chính là thước đo thành quả tự học ở nhà của em, nếu kết quả thi không tốt thì em phải về trường học trở lại.”

“Em không biết, bọn em đã hẹn ngày mai rồi, hơn nữa, em tin rằng kết quả kì thi tới sẽ không kém đâu.”

Quý Duy Thanh cau mày: “Không kém là thứ mấy?”

Tống Thời Hạ tính thử, ngập ngừng nói: “Tầm… thuộc Top 50 của khối.”

Giáo sư Quý nhăn mày: “Em ở nhà tốn bao thời gian tự học chỉ để giành vị trí thứ 50?”

DTV

Tống Thời Hạ trừng to mắt: “Chẳng lẽ anh còn muốn em leo lên Top 10?”

Cô mới chỉ nhặt lại kiến thức cũ được hai tháng thôi đã muốn cô phải thi vào Top 10.

Còn tưởng chính mình đặt mục tiêu học kì sau lọt vào Top 10 đã là tham vọng to lớn rồi, ai dè giáo sư Quý đây lại tin tưởng cô đến thế.

Nhưng giáo sư Quý đâu có khiêm tốn đến vậy, anh chậm rãi nói: “Anh muốn em lấy được vị trí đầu khối.”

Tống Thời Hạ bám vội vào bàn:

“Mới đi học hai tháng anh đã muốn em thi đầu khối? Ngày thường anh dạy sinh viên của anh cũng dã man thế à?”

“Họ chỉ đi học với tâm thế qua môn, bình thường là được, chứ nếu có nguyện vọng học sâu hơn, anh tuyệt đối không bủn xỉn. Em rất có thiên phú, không thể vì lười biếng mà lãng phí.”

Ồ, thì ra đây chính là một kế hoạch thâm độc nhắm vào cô.

“Nhưng em đã nhận lời với người ta rồi, hơn nữa, Tô Ái Dân coi như là đồng nghiệp của anh, anh ấy nói vẫn luôn muốn tới nhà cảm ơn anh.”

“Tuần trước mới tiễn cô Mạnh, em cũng lấy cớ y hệt.”

Tống Thời Hạ thè lưỡi.

Tuần trước cô Mạnh tới nhà để cảm ơn, tiện thể kiểm tra tiến độ học tập của cô.

Thấy cô không hề lơi lỏng, thậm chí còn chăm chỉ hơn ở trường, cô Mạnh mới hoàn toàn yên tâm.

“Thì tại em được nhiều người yêu quý mà, anh đừng có kháng cự giao tiếp vậy chứ, mọi người đều rất tốt, người ta nhiệt tình tới chơi, anh không chào đón ư?”

Quý Duy Thanh bóp trán: “Thôi, kì thi lần này lọt vào Top 20 đi.”

Tống Thời Hạ tính thử, cảm thấy không dám chắc lắm.

Chủ yếu vì không biết trình độ các bạn cùng trường thế nào, trong trường có nhiều nhân tài ẩn dật không.

“Thôi được, nếu không đạt mục tiêu, từ nay em sẽ dậy vào lúc 8 giờ sáng để học bài.

Tống Thời Hạ đã đưa ra cam đoan, Quý Duy Thanh đành đồng ý.

Thấy thế, Tống Thời Hạ nghịch nghịch ngón tay, bắt đầu kì kèo:

“Thầy Quý, thầy có thấy kế hoạch học tập do thầy vạch ra có hơi nghiêm khắc quá không, em gái thầy còn có ngày nghỉ mỗi tuần đó.”

Quý Duy Thanh nhếch miệng cười: “Nếu em đồng ý, anh có thể đưa em với Yên Nhiên đi học.”

Tống Thời Hạ vội lắc đầu: “Thôi thôi, em thấy tự học ở nhà vẫn tốt lắm.”

Ở nhà tự học, mỗi sáng có thể ngủ đến no mắt mới dậy, 10 giờ ngồi vào bàn học, 5 giờ tan học, quá nhẹ nhàng so với cường độ học tập của đám học sinh cuối cấp.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 314: Chương 314



Tiền Tú Chi và Tô Ái Dân tới chơi, mang theo đủ thứ quà cảm ơn.

Tống Thời Hạ mời hai người vào nhà, vừa cười vừa hỏi: “Đoàn Đoàn nhà chị đâu?”

Tiền Tú Chi tủm tỉm cười:

“Hôm nay lạnh quá nên không dẫn con bé đi cùng, ở nhà có ba chị trông nó.

Từ sau chuyện lần đó, ba chị thường tới chơi, ông ấy thích con bé lắm. Giới thiệu với em, vị này là chồng chị, đồng chí Tô Ái Dân.”

“Chào đồng chí Tô, tôi cũng nghe giáo sư Quý nhà tôi nhắc tới anh rồi.”

Tô Ái Dân ngạc nhiên lắm, bèn vui vẻ hỏi: “Giáo sư Quý có nhắc đến tôi à?”

Những lần trò chuyện giữa hai người đều do anh ta chủ động tìm đề tài để nói, giáo sư Quý thoạt nhìn không giống người thích nói chuyện phiếm lắm.

“Anh là đàn anh mà, anh ấy có kể, lần đó may có rượu thuốc em đưa cho anh ấy, có thể giúp được anh là điều vinh hạnh rồi.”

Tô Ái Dân cười nói:

“Rượu thuốc em ngâm rất được, tôi phải nói thật là nửa bình rượu cậu ấy để lại cho tôi, tôi chỉ dùng một ít để lau miệng vết thương, còn lại vào bụng tôi hết đấy.”

Tống Thời Hạ không ngờ lại trùng hợp như vậy.

Tô Ái Dân trời xui đất khiến lại uống rượu thuốc đó, như vậy chắc chắn sẽ càng tốt hơn cho sức khỏe của anh ta.

“Rượu thuốc đó em có dùng một vài dược liệu, nếu anh chị thích thì lát cứ mang về một ít mà dùng.”

Tiền Tú Chi vội vàng ngăn lại: “Bọn chị tới là để cảm ơn mà, ai lại còn mặt dày mang quà về.”

Tống Thời Hạ làm bộ giận dỗi:

“Chị Tú Chi, chị còn nói nữa, lần trước chị tới nhà em cũng mang bao nhiêu đồ đắt tiền.”

Tiền Tú Chi kéo tay Tống Thời Hạ: “Lần đó nhờ có em giúp, chị còn cảm thấy quà cảm ơn như thế có hơi nhẹ quá.”

Tô Ái Dân nhìn quanh sân nhà: “Giáo sư Quý không ở nhà à?”

“Giờ chắc anh ấy đang viết luận văn, giáo sư như các anh thường phải viết luận nhiều lắm sao?”

Tô Ái Dân cười cười, giải thích:

“Giáo sư Quý còn trẻ mà, tương lai rộng mở. Nếu cậu ấy muốn tiến thêm một bước thì chắc phải cần đăng tầm 100 bài luận đó.”

100 bài luận?

Tống Thời Hạ âm thầm thấy may mắn, may mà mình không quấy rầy anh nhiều, chỉ kéo anh đi dạo phố có hai lần thôi.

Tô Ái Dân lại cười bảo:

“Có phải thấy sợ rồi không? Thực ra các bài luận có thể từ từ làm cũng được, không cần phải vội.

Hơn nữa, ngành của cậu ấy còn cần số liệu, không phải cứ ngồi nhà nghĩ ra là viết được.”

“Trước em thấy cứ cuối tuần là anh ấy lại nhốt mình trong phòng sách để viết, sợ anh ấy chìm trong sách vở dễ sinh bệnh nên có kéo anh ấy ra ngoài đi chơi, nghe anh nói xong, tự dưng cảm thấy tội lỗi quá.”

Ai ngờ Tô Ái Dân lại nghiêm túc nói:

“Đồng chí Tống làm đúng lắm, thường xuyên nhốt mình vào một nơi để viết luận sẽ khiến não bộ quá tải, cần phải có thời gian nghỉ ngơi, ra ngoài ngắm phong cảnh.”

Tống Thời Hạ lập tức hình dung thế này.

Nếu đầu của giáo sư Quý nhà cô là một chiếc máy tính thì chiếc máy tính ấy luôn được vận hành tính toán liên tục, trừ những lúc đi ngủ.

Cứ làm việc với tần suất đó, lâu dần CPU sẽ dễ hỏng hóc, trước mắt có lẽ không thấy có vấn đề gì nhưng về lâu về dài sẽ có.

Cô gật gù: “Em nhớ rồi, mỗi tuần sẽ kéo anh ấy đi tản bộ nửa tiếng.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 315: Chương 315



Tống Thời Hạ dẫn Tô Ái Dân tới phòng sách.

“Khi anh ấy viết luận thường sẽ rất chuyên chú, có khả năng còn không chú ý người khác nói gì.”

“Không sao, đám làm nghiên cứu khoa học chúng tôi đều thế cả, em với Tú Chi nói chuyện đi, tôi vào tâm sự với cậu ấy.”

Tiền Tú Chi cắn hạt dưa lách tách:

“Em cẩn thận quá rồi, hai người là vợ chồng mà cũng sợ quấy rầy đến công việc của chồng à?

Nếu cậu ấy bận thật, không muốn ai làm phiền thì chắc chắn sẽ nói trước với em thôi.”

Tống Thời Hạ tò mò: “Chị Tú Chi, thế đồng chí Tô hồi ấy cũng là như thế hả?”

“Em cứ gọi ảnh là anh Tô, các nhà nghiên cứu như bọn anh ấy cần có 100 bài luận đăng tạp chí hay là xuất bản, đó là để bình xét cấp bậc.

Đây mới chỉ là bước đầu tiên thôi, ông chồng chị cũng mới gửi đi có hơn 30 bài, còn khuya mới đạt.”

Tô Ái Dân mới đăng hơn 30 bài, vậy xem ra giáo sư Quý nhà cô muốn đạt mức 100 bài thì cần đốt hết toàn bộ những ngày thứ 7 chủ nhật trong vòng 10 năm tới cho các bài luận rồi.

Có tiếng chân trên cầu thang, hai người quay ra nhìn thì thấy Tô Ái Dân đang đi xuống, mặt đầy sững sờ kinh sợ.

“Cậu ta còn là người không thế?”

Tiền Tú Chi liếc xéo chồng một cái: “Nói linh tinh gì đấy?”

Tô Ái Dân lắc đầu như không thể tin nổi: “Giáo sư Quý đã có 50 bài đăng rồi, hơn anh một nửa.”

50 bài?

Lần này đến phiên Tống Thời Hạ ngơ ngác, ai giải thích cho cô biết, 50 bài luận là thứ quái vật kh*ng b* gì?

Tô Ái Dân ngồi xuống, mặt mày ngơ ngác như đang hoài nghi cuộc đời, cứ lầm bầm nói gì đó không rõ.

Tiền Tú Chi cười nói với Tống Thời Hạ:

“Kệ anh ấy, chị quen rồi. Lần này tới đây để cảm ơn em, đồng thời còn chuyện này muốn báo cho em biết, có lẽ về sau lão Tô nhà chị sẽ thành đồng nghiệp với giáo sư Quý nhà em đấy.”

“Đồng chí Tô sắp tới đại học Yến Kinh dạy học ạ?”

“Không, ba chị nói bên trên muốn xây dựng viện khoa học gì đó, các giáo sư chuyên ngành vật lý toán học đều sẽ trở thành thành viên ở đó, bình thường vẫn giảng dạy ở trường cũ.”

Tiền Tú Chi giúp Tống Thời Hạ thu dọn phòng bếp xong mới ra về.

Tống Thời Hạ pha một cốc trà hoa ngồi ngây mặt trên sô pha.

Đã có 50 bài đăng là cỡ nào nhỉ? Giáo sư cần đăng nhiều bài đến vậy cơ à?

Cô không rõ lắm, nhưng đã biết một chuyện, giáo sư Quý nhà cô là ông vua trong lĩnh vực viết luận.

Ngày mai thi rồi, chiều nay Tống Thời Hạ sang nhà mẹ chồng, mang cả quà cho Diêu Tuyết, đợi thi xong sẽ đưa qua.

Phần quà cô mang cho Diêu Tuyết có một bình mật ong hoang dã, 40 năm sau chắc phải có giá 40 nghìn đồng một cân, còn hiện giờ thì không rõ lắm.

Loại mật ong này có sản lượng thấp lắm, không có quen biết thì không mua được.

Nhưng trước đó có ông doanh nhân nước ngoài đã tặng cho cô khá nhiều sau khi đổi được lá trà của cô.

Loại mật ong được người ta tranh cướp từng bình, trên kệ hàng trong không gian của cô vẫn còn hai dãy bình dài.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 316: Chương 316



Diêu Tuyết từng than phiền rằng thời tiết nơi này khô quá, làm da cô ấy bị khô nẻ.

Mật ong hoang dã với rượu thuốc và rượu trái cây cô cho đều có tác dụng cải thiện chất da và trạng thái làn da, nếu dùng lâu dài sẽ thấy da ngày càng đẹp lên.

Tống Thời Hạ rất ít khi dùng mỹ phẩm dưỡng da.

Cô cũng không hiểu biết nhiều về các nhãn hiệu mỹ phẩm, nhưng bộ mỹ phẩm Diêu Tuyết tặng cô cùng chiếc áo lông vũ đó đều có giá cao, điều này cô biết.

Gia đình Tống Thời Hạ vừa khóa cửa sang nhà ba mẹ chồng thì người đưa thư đã tới, yên sau xe đạp còn chở một rương đồ thật to.

Phùng Liên nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi mới chạy ra bảo:

“Nhà giáo sư Quý đi vắng rồi, cậu để hôm khác tới đi. Ấy chà, đây là cái gì thế?”

Người đưa thư đẩy xe đạp quay đầu xe: “Hình như là đồ gửi từ nước ngoài về, viết là đồ điện gia dụng đấy ạ.”

Bưu kiện vượt biển gửi về mất thời gian như thế là vì đường xa cộng với bị chuyên viên giữ lại kiểm tra, thậm chí suýt nữa bị tháo dỡ.

Thời gian này có quá nhiều mật thám và đặc vụ lẩn vào nên họ làm gì cũng phải cẩn thận hết sức.

Phùng Liên hâm mộ lắm: “Giáo sư Quý càng ngày càng biết thương vợ.”

Đồ điện gia dụng cho ai dùng? Đương nhiên là cho Tiểu Tống rồi.

Quý Học Nhai đang ngồi tán dóc với đám bạn già.

Có mấy ông chiến hữu cũ đã tới thủ đô rồi, cấp trên bố trí cho họ vào nhà khách chính phủ, Quý Học Nhai qua chơi, còn mang theo lá trà quý của mình.

“Lão Quý à, ông biết lần này bọn tôi tới đây có mang cái gì không?”

Ông và đám chiến hữu này đều là đồng chí sống c.h.ế.t cùng nhau, giữa cuộc chiến khốc liệt có thể yên tâm giao tính mạng của mình cho đồng đội, tình cảm cực kì khăng khít.

Quý Học Nhai nhìn quanh: “Đâu, đừng giấu nữa, đưa tôi xem nào.”

Một ông bạn già tóc đã bạc trắng nhưng tinh thần vẫn quắc thước chỉ cười cười lắc đầu:

“Lần này chúng tôi tới đây là tới cùng bưu kiện gửi từ nước ngoài về của con trai ông đấy, chắc giờ này đồ cũng đã được gửi đến nhà thằng bé rồi.”

DTV

“Bưu kiện nước ngoài? Nó mua cái gì thế?”

Quý Học Nhai đã quên mất chuyện lần trước có lãnh đạo gọi điện hỏi ông về vụ con trai ông nhờ bạn mua giùm đồ bên đó gửi về.

Người bạn thấy ông không biết mới thong thả giải thích: “Hình như là lò nướng, có cả máy đánh trứng với thứ gì đó, toàn là công cụ làm bếp cả.”

Quý Học Nhai nhớ ra:

“À, thì ra là việc này, tôi còn tưởng lãnh đạo bên trường chưa phê chuẩn cho thư của nó gửi ra ngoài cơ, sao lại đồng ý rồi?”

“Hiện giờ chúng ta đang mở cửa dần mà, đâu còn như mấy năm trước. Huống hồ, các nghiên cứu viên đã mở ra kiểm tra, nắm được cấu tạo và nguyên lý hoạt động của thiết bị rồi.

Nhờ có con ông giúp đỡ, tầm vài năm nữa thôi, dân ta cũng có thể được dùng những đồ điện gia dụng có ích như thế.”

Quý Học Nhai cười:

“Thôi được, tôi sẽ không mắng nó, nếu bên trên đã cho phép thì tôi sẽ không so đo với nó những việc thế này.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 317: Chương 317



Ông bạn kia bất đắc dĩ giải thích:

“Tôi nói thật đó, người kiểm tra thiết bị là cấp dưới của tôi mà, vì thanh danh cả đời của ông, bên đó cũng muốn thận trọng điều tra chi tiết, xác thực không có vấn đề gì mới trả lại.”

Ông già ngồi bên nhấc ấm trà:

“Nào nào, uống chén trà nào, khó khăn lắm chúng ta mới tụ tập được một chuyến, nói chuyện bọn trẻ làm gì, nói mấy chuyện đàn ông đàn ang đi.”

Hôm nay Tống Thời Hạ dậy sớm, cả nhà đều rất coi trọng kì thi này.

Tuy không ai tạo áp lực cho cô nhưng cô vẫn dễ dàng cảm nhận được đãi ngộ cấp quốc bảo hiếm có này.

Bữa sáng là một chiếc bánh quẩy với hai quả trứng gà, mẹ chồng cô giải thích:

“Yên Nhiên bảo mỗi lần thi con bé đều ăn như thế, đa số đều thi rất suôn sẻ.

Tống Thời Hạ nhìn bữa sáng được xếp thành con số 100, không dám nói với mẹ chồng rằng, điểm tối đa của hai môn toán học và ngữ văn là 120 cơ.

“Cảm ơn mẹ, mẹ cũng ăn luôn đi cho nóng.”

Hàn Dung đứng ở cửa nhìn quanh:

“Lát mẹ mới ăn, ba con hôm qua đi gặp bạn cũ, ngủ lại đó với họ, không biết ổng đã dặn cảnh vệ chưa.”

Tống Thời Hạ ăn xong một quả trứng: “Dặn cái gì ạ?”

“Dặn cảnh vệ của ổng đưa con đi thi, hôm nay con thi học kì, đi xe buýt nhỡ mà tắc đường thì làm sao?

Ba con hay quên lắm, để mẹ xem xem, nếu ổng quên thì sang nhà hàng xóm mượn xe đạp.”

Ngay sau đó, bà lại vỗ tay: “Thôi, giờ đi mượn luôn, đợi lát mẹ chở con sang trường.”

Tống Thời Hạ định nói không cần đâu, cô có thể tới kịp giờ, hôm nay cô đã dậy sớm hơn nửa giờ cơ mà.

Nhưng mẹ chồng làm việc luôn nhanh nhẹn như thế, vừa nói dứt lời đã bước ngay đi, Tống Thời Hạ không kịp nói gì.

Vu Phương ra vẻ khó xử:

“Dì Hàn, không phải cháu không muốn cho mượn mà hôm nay cháu phải đưa con sang nhà ba đẻ nó, con bé cứ đòi ba suốt.”

Hàn Dung vội bảo: “Muộn nhất là 8 rưỡi dì mang trả, không làm lỡ việc của cháu đâu.”

Vu Phương vẫn hết sức rối rắm, như là muốn kéo dài thời gian.

“Thôi, để dì sang nhà khác hỏi xem.”

Hàn Dung lập tức quay đi, về đến cửa nhà mình chợt nghe tiếng còi ô tô xa xa vọng lại, bà thở phào một hơi.

Vu Phương vẫn đứng đó, móng tay c*m v** lòng bàn tay, quay người vào nhà, sắc mặt hết sức khó coi.

Tài xế không phải cảnh vệ của ông Quý mà là Tiểu Lý.

Tiểu Lý hớn hở vào nhà:

“Hôm qua giáo sư Quý đã gọi điện cho cháu, dặn 7 giờ sáng nay tới, 6 rưỡi cháu đã đi rồi.”

Hàn Dung vui vẻ kéo tay Tiểu Lý vào nhà: “Chắc cháu chưa ăn sáng nhỉ, ngồi đây ăn gì đó đã nhé, còn nhiều thời gian.”

Tống Thời Hạ đã ăn xong, chào hỏi một tiếng rồi lên phòng thu xếp đồ dùng đi thi.

Tiểu Lý thường tới nhà Quý Duy Thanh nên cũng đã quen với sự nhiệt tình của bà Quý.

“Tiểu Lý này, cháu có bạn gái chưa?”

DTV

Trước kia Hàn Dung đã cảm thấy cậu Tiểu Lý này thật thà hiền lành lại tháo vát được việc, hôm nay có thể nói đã giúp bà một việc lớn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 318: Chương 318



Tiểu Lý mắc nghẹn:

“Dì ạ, cháu chưa có bạn gái, con gái thành phố cao giá quá, làm gì có ai để mắt người như cháu, con gái ở quê thì lại không muốn gả xa.”

Tiểu Lý làm tài xế ở thủ đô, kết hôn cũng sẽ ở lại đây, không muốn về quê làm ruộng.

Hàn Dung nhiệt tình giới thiệu:

“Thế lại vừa đẹp, tết này bên đơn vị dì có tổ chức bữa tiệc hữu nghị, dì cho cháu cái thiệp mời, tới đó xem có thích cô hộ sĩ nào trong viện dì không.”

Tiểu Lý vui mừng quá đỗi: “Dì, cháu sao mà được kén chọn nọ kia, cháu chỉ sợ các đồng chí hộ sĩ không ưng cháu thôi.”

Tống Thời Hạ xách ba lô xuống nhà, thấy mẹ chồng với Tiểu Lý đang trò chuyện vui vẻ.

“Mẹ, có chuyện vui gì à?”

“Không, chỉ đang chúc Tiểu Lý sớm kiếm được bạn gái.”

Tống Thời Hạ bật cười:

“Tiểu Lý làm việc nghiêm túc lại có trách nhiệm, nếu có ai giới thiệu cho quen biết các nữ đồng chí thì nhất định sẽ tìm được đối tượng phù hợp thôi.”

“Ừ, mẹ cũng đang nói chuyện này.”

Tiểu Lý đỏ bừng mặt, gục đầu uống hết cốc sữa đậu nành rồi đứng lên định đi rửa bát, Hàn Dung đã ngăn lại.

“Cứ để đó dì làm, cháu đưa Tiểu Tống đến trường đi.”

Hôm nay Tống Thời Hạ đến trường sớm nửa tiếng, trong phòng học mới có vài người.

Thấy Tống Thời Hạ, họ đều rất kinh ngạc, nhưng đa số đều không quá thân thuộc nên cũng không hỏi nhiều.

Nhóm bốn tên đầu gấu nhí cũng đến sớm, trông thấy Tống Thời Hạ hệt như thấy quỷ giữa ban ngày.

Lý Kiến An dụi dụi mắt, Trịnh Thắng Lợi lè lưỡi.

Văn Xương Hoa ngoảnh sang nhìn Bạch Thu Thụy theo bản năng, sắc mặt Bạch Thu Thụy trông hết sức phức tạp.

Trịnh Thắng Lợi nhận ra anh Bạch nhà mình không cam tâm, bèn cố tình nói to: “Anh Bạch, chị dâu bọn này là cô em xinh nhất bên trường nghề nhỉ?”

Tống Thời Hạ ngồi vào bàn, lật xem tập đề của cô bạn ngồi bên, bình thản như không hề chú ý mấy người bên đó.

Bạch Thu Thụy bước tới trước bàn cô: “Tôi có bạn gái rồi.”

Tống Thời Hạ ngẩng đầu: “Đang nói với tôi à?”

Có bạn gái thì liên quan gì tới cô? Logic kiểu gì vậy.

Bạch Thu Thụy tức thì nhụt chí, bực dọc vô cùng: “Vì sao cậu không tới lớp nữa?”

Cậu ta cho rằng Tống Thời Hạ không đến trường là vì trông thấy cậu ta có bạn gái.

Nhưng tối đó cậu ta đã hối hận vì đã đồng ý cặp kè với cô gái kia, ngay cả tên đối phương là gì, cậu ta cũng không chú ý, cặp kè chỉ vì bực với Tống Thời Hạ mà thôi.

Tống Thời Hạ tiếp tục cúi đầu sửa bài cho bạn mình: “Tôi không cần lên lớp, thi xong sẽ về nhà.”

“Nhà cậu ở đâu, tan học tôi đưa cậu về.”

Cậu ta định nói, chỉ cần Tống Thời Hạ lên tiếng, cậu ta sẽ lập tức chia tay với bạn gái, nhưng lại sợ mấy thằng bạn nghe thấy thì lại mất mặt.

Tống Thời Hạ đã mất kiên nhẫn với cậu học sinh kì quái này: “Nhà tôi ở tận ngoại thành, có tài xế đón rồi, không cần làm phiền cậu.”

Bạch Thu Thụy còn chưa chịu thôi, nhưng Tống Thời Hạ đã cúi mặt tỏ ý từ chối giao tiếp, cậu ta đành bỏ về chỗ ngồi.

“Anh Bạch, có phải cô nàng hối hận rồi không?” Trịnh Thắng Lợi hớn hở hỏi.

Anh Bạch nhà mình có gia thế hoành tráng như vậy, làm gì có cô nào từ chối được?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 319: Chương 319



Bạch Thu Thụy không hiểu vì sao mình lại tìm cớ thế này: “Cô ấy bảo muốn tập trung học tập, thôi, cô nàng bên kia nhường cậu đấy.”

Trịnh Thắng Lợi tức thì sáng mắt lên:

“Cảm ơn anh Bạch. Nhưng em hỏi thật, anh Bạch thích cô ta làm gì chứ, nói thế chẳng phải tìm cớ hay sao, rõ ràng là muốn thả mồi nhử anh nhưng lại không câu.”

Bạch Thu Thụy nhìn chằm chằm vào lưng Tống Thời Hạ: “Tôi chờ được.”

Tống Thời Hạ chợt cảm thấy sống lưng lành lạnh, hôm nay mặc mỏng quá à?

DTV

Vốn còn tưởng áp lực mà giáo sư Quý tạo ra cho cô quá lớn, nhưng không ngờ đề thi lần này lại chỉ đơn giản như 1+1=2.

Đương nhiên đề thi không đến mức như thế, nhưng theo cái nhìn của Tống Thời Hạ, cô cảm thấy đề thi kiểu này chẳng khác gì chỉ rõ đáp án rồi, cô đọc đề xong đã biết đáp án.

Chỉ cần môn hóa và vật lý không gặp vấn đề gì thì hoàn toàn có thể lọt vào Top 10.

Hai hôm thi học kì, Tống Thời Hạ cảm nhận được rõ ràng đãi ngộ cấp quốc bảo là thế nào.

Nghỉ trưa thì được chị cả và cô Mạnh dẫn xuống căn tin dành cho giáo viên, gọi một bàn ba món mặn và hai món chay.

Các bạn học khác nằm bò ra bàn nghỉ trưa, cô thì được cô Mạnh dẫn vào phòng giáo viên nghỉ cho yên tĩnh.

Cô Mạnh quá nhiệt tình, không từ chối được, mà chị cả cũng đứng về phía cô Mạnh, càng không thể từ chối.

Mọi người đều rất ăn ý, không ai hỏi Tống Thời Hạ làm bài thế nào, chỉ nói cô đừng quá căng thẳng, cứ coi như bài kiểm tra thường ngày thôi.

Tống Thời Hạ cảm động và cũng rất bất đắc dĩ, một kì thi giữa kì đã khiến cô được thể nghiệm cảm giác thi đại học sớm.

Trong giờ thi, Trịnh Thắng Lợi thò đầu muốn chép bài của Tống Thời Hạ.

Cậu chàng ngồi ngay bàn sau, chếch một vị trí, rướn người là thấy được phần bài thi trắc nghiệm, thế là vội vàng chép ngay.

Giám thị cũng thấy nhưng không ai nhắc nhở, bởi vì đám đầu gấu nhí này đến trường chỉ để kiếm cái bằng, đa số các đợt thi đều được xếp ở cùng một trường thi.

Hàn Dung ở nhà chờ, trông thấy chồng về bèn trách:

“Anh cũng thật là, hôm qua đã dặn anh bao nhiêu lần rồi, nhớ phải gọi điện cho cảnh vệ, thế mà anh cứ quên thôi, may mà con mình cẩn thận dặn trước với Tiểu Lý.”

Quý Học Nhai lúng túng:

“Hôm qua bọn anh nói chuyện quên cả việc này, may mà không làm ảnh hưởng đến chuyện thi cử của con dâu, không thì anh thành tội đồ của cả nhà này mất.”

Hàn Dung tức giận nói:

“Không ảnh hưởng, nhưng suýt thì ảnh hưởng đấy. Lần này coi như em thấy rõ bộ mặt của nhà bên kia, trước không thường tiếp xúc không biết, tiếp xúc nhiều rồi mới thấy xấu xí.”

“Làm sao? Vợ lão Vu lại khua môi múa mép gì à?”

Hàn Dung cười nhạo:

“Là con bé Vu Phương cơ. Em sang mượn xe đạp chở Tiểu Tống đi thi thì ra sức từ chối, nói là con gái nó nhớ ba, muốn đưa con gái qua bên kia chơi.

Trước kia con bé nửa đêm sốt cao, em tự mình bố trí cho hộ sĩ giỏi nhất chăm sóc con bé, ấy thế mà giờ…”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back