Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 330: Chương 330



“Mẹ, đây là dây chuyền con mua cho mẹ, con nghe nói ngọc có thể nuôi người, mẹ đeo là hợp nhất đấy.”

Hàn Dung vui sướng cười không ngậm được miệng lại: “Không ngờ mẹ bằng này tuổi rồi còn được nhận quà.”

Tống Thời Hạ đeo vòng cổ giúp bà ấy: “Cả nhà chúng ta đều có quà.”

Quý Duy Thanh dẫn hai đứa trẻ về nhà, hai đứa trẻ đội mũ hổ do bà ngoại gửi đến, trông rất kháu khỉnh đáng yêu.

Quý Nguyên chạy đến ôm cô: “Mẹ ơi!”

Mặt mày Hàn Dung hớn hở, trẻ con bám mẹ như vậy chứng tỏ Tiểu Hạ đối xử rất tốt với con cái.

Tống Thời Hạ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu bé: “Con có lạnh không?”

“Con không lạnh, chúng con muốn đắp người tuyết, nhưng ba không cho bọn con làm.”

“Làm nũng với mẹ cũng vô dụng, mẹ cũng không đồng ý cho các con đi đắp người tuyết.”

Ánh sáng trong mắt hai đứa trẻ lập tức tắt ngúm, Tống Thời Hạ bất đắc dĩ lắc đầu.

“Thật sự không được, làm người tuyết sẽ dễ bị cảm lạnh, cảm thì phải tiêm, các con muốn tiêm không?”

Sống lưng Quý Dương thẳng tắp: “Con là con trai, con không sợ.”

“Sức khỏe con tốt nhưng em trai lại dễ bị cảm lạnh, con muốn tiêm thay em sao?”

Quý Nguyên tủi thân xị mặt.

“Ngoan nào, hôm nay có cá viên mà các con thích đó.”

Khó khăn lắm mới dỗ dành các cậu bé xong, Tống Thời Hạ cảm thấy đau hết cả đầu.

“Mẹ, con cá này giao cho con đi, để con làm thành cá viên.”

“Mẹ còn ngại nhiều xương không dễ gỡ, con làm cá viên thì quá tốt.”

Đám nhóc không thích ăn cá, nhưng lại thích ăn cá viên thịt viên quấy thêm bột mì, cũng không biết đây là thói quen gì nữa.

Quý Duy Thanh đặt túi lớn túi nhỏ xuống, những thứ anh mang đến đều là quà cáp đã chuẩn bị kỹ từ nhà.

Đương nhiên anh chỉ phụ trách bỏ sức lực ra, chuyện chuẩn bị quà cáp này giao cho anh thì chắc là có cái gì thì tặng cái đấy thôi.

Hàn Dung thò đầu ra khỏi phòng bếp: “Giáo sư Quý nhà chúng ta đến rồi đấy à.”

Tống Thời Hạ phủi tuyết trên tóc giúp anh.

“Sao anh không che ô?”

Trên người giáo sư Quý lạnh buốt: “Anh cầm nhiều thứ như vậy mà, mà cũng chỉ đi mấy bước thôi.”

“Anh đi thay áo khoác đi, đừng để lúc nóng lúc lạnh lại bị cảm.”

Trong nhà ấm áp, Tống Thời Hạ vừa vào đã cởi áo khoác ra.

Cả nhà chị cả không đến, buổi sáng họ ăn cơm với mẹ chồng, đến tối mới trở về.

Hai đứa nhỏ ngồi cạnh cửa sổ mong ngóng nhìn tuyết trong sân, bọn họ muốn ra ngoài nghịch tuyết nhưng người lớn không cho.

Tống Thời Hạ lần lượt bế hai đứa xuống dưới.

“Đợi các con lớn rồi, muốn chơi tuyết thế nào cũng được.”

Hai đứa bé uể oải buồn chán, Tống Thời Hạ không khỏi mềm lòng.

DTV

“Chúng ta ra ngoài ném tuyết đi, chỉ được chơi mười phút thôi đấy.”

Hai đứa vừa ủ rũ lập tức hưng phấn vui sướng.

“Vâng ạ!”

Hàn Dung không ngăn cản, chỉ mặc mấy lớp áo khoác cho bọn trẻ, khiến hai cậu bé khó hoạt động.

Tống Thời Hạ: “Chúng ta chia đội trước, ai muốn chung đội với mẹ nào?”

Giáo sư Quý đứng bên cạnh cô.

“Hai người lớn chung đội có được không?”

Quý Dương vỗ ngực: “Con với em trai chung một đội, con sẽ bảo vệ em ấy.”

Thấy ánh mắt ngây thơ kiên định của cậu bé, Tống Thời Hạ cũng không trêu cậu bé.

“Được, hai con một đội, mẹ với ba một đội.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 331: Chương 331



Nghe nhà bên cạnh vang lên tiếng cười đùa, có tiếng người lớn cười nói, cũng có tiếng la hét của trẻ con, Vu Phương bực bội lườm con gái.

“Con không biết sang đó chơi sao?”

Con gái sợ hãi rụt rè: “Mẹ, trời lạnh lắm, con không muốn ra ngoài chơi đâu.”

“Con chẳng được tích sự gì cả, đến cả bạn bè cũng không có, nói con hai câu đã khóc rồi, giả vờ đáng thương như thế cho ai nhìn hả?”

DTV

Con gái cô ta cố nén nước mắt xuống, mặt đỏ bừng.

Mẹ cô ta nghe vậy thì vào nhà.

“Con lại đánh con làm gì, năm sau con đi tìm lớp học đi, cả ngày chỉ làm ổ ở nhà, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”

Sắc mặt Vu Phương xanh mét:

“Được rồi, mẹ chê con ở nhà làm mẹ xấu hổ phải không, con tìm đại ai đó kết hôn cho mẹ vừa lòng.”

Quý Yên Nhiên dựa vào cửa sổ ở phòng khách, hâm mộ nhìn một nhà bốn người của anh trai chơi ném tuyết.

Cô ấy thể hàn nên không thể động vào bất kỳ đồ gì lạnh, chỉ có thể nhìn với vẻ ao ước.

Nhà bên cạnh hình như có tiếng cãi nhau, cẩn thận lắng nghe thì không thấy nữa.

Quý Yên Nhiên lắc đầu không để ý đến, cầm cốc trà đen táo đỏ hoa hồng nóng hổi lên uống từng ngụm nhỏ.

Lúc nhà chị cả đến thì thợ chụp ảnh do mẹ chồng hẹn trước cũng đến.

Hai cậu nhóc khuôn mặt đỏ bừng, cho dù ném tuyết thua thì cũng đã chơi rất vui.

Tống Thời Hạ vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hai cậu bé, xác định là đỏ mặt sau khi vận động chứ không phải bị đông lạnh.

“Lần này các con hài lòng rồi chứ? Mau vào nhà c** q**n áo bên ngoài ra đi.”

Sở dĩ hai đứa trẻ bị thua là vì bà nội cho mặc nhiều áo quá, khiến hai cậu bé hành động bất tiện, cơ thể tròn vo như con gấu nhỏ.

Tống Thời Hạ thay quần áo sạch cho bọn trẻ, lại cởi mũ ra rồi treo lên.

Quý Duy Thanh nói trước đây mỗi năm cả nhà sẽ tổ chức chụp ảnh gia đình, năm nay đúng vào dịp tết nguyên đán.

Hàn Dung mặt mày hồng hào:

“Năm nay nhà chúng ta có thêm thành viên mới, chụp ảnh gia đình xong các con có thể về quê ăn tết sớm một chút.”

Bà ấy với chồng còn chưa nghỉ hưu, trong Tết có mấy chuyện quan trọng phải làm nên không về quê chúc tết người thân được, đi đường mệt mỏi giày vò như mấy thế kỷ vậy.

Thế là bà ấy quyết định cho con trai với con dâu về quê ăn tết, dù sao trong nhà cũng còn có Yên Nhiên.

Hàn Dung áy náy nói với Tống Thời Hạ:

“Sang năm các con đón giao thừa ở nhà, mùng một đầu năm ba mẹ đến nhà con ở đến mùng tám mới về.”

Tống Thời Hạ nhẹ nhàng an ủi mẹ chồng:

“Mẹ, không sao đâu ạ, đường xá xa xôi nên ba mẹ con sẽ hiểu thôi, nhưng tết năm nay mẹ với ba sẽ cô đơn rồi.”

Nếu xe lửa có thể dừng ở huyện thì về nhà sẽ tiện hơn, từ nhà ga thủ đô đến huyện chỉ mất sáu giờ.

Đáng tiếc xe lửa ở thành phố chỉ dừng mấy phút, về nhà phải đi đường vòng rất xa.

Hàn Dung cười nói:

“Cô đơn cái gì, cùng lắm thì để chị cả của con dẫn cả nhà về ăn tết. Mẹ chồng con bé lớn tuổi, không nấu cơm được, không bằng hai nhà cùng đón tết.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 332: Chương 332



Quý Nhiễm thò đầu ra nói:

“Thật không ạ? Con còn đang lo vì không biết nấu gì trong bữa cơm tất niên đây, mẹ chồng con nấu chỉ phí thức ăn, toàn phải để con xuống bếp.”

“Chỉ cần mẹ chồng con đồng ý thì mẹ với ba con không có ý kiến gì.”

Sau bữa tối, cả nhà bưng tách trà nóng, hai cậu nhóc thì bưng sữa mạch nha, ngồi trên ghế sô pha xem tin tức thời sự.

Hai anh em nhà họ Trần thấy Tống Thời Hạ thì như chuột thấy mèo, vừa vào nhà đã rụt rè ngoan ngoãn chào hỏi rồi ngồi xem ti vi, khiến Tống Thời Hạ ngạc nhiên vô cùng.

Cô nhỏ giọng hỏi chị cả: “Sao hôm nay hai đứa nhỏ ngoan vậy chị?”

“Em thi được điểm cao như vậy, hai đứa nó chạy theo chị hỏi rất nhiều lần, không thể tin được đây là thành tích của em.

Chị thấy phiền nên bảo A Thanh ra đề cho bọn nó, mỗi ngày không cần chị mắng nữa, anh rể em đã đổi đến sợi thắt lưng thứ hai rồi.”

Tống Thời Hạ nghe thôi cũng thấy đau.

“Làm bài tập có hiệu quả không chị?”

Quý Nhiễm lắc đầu: “Không, nhưng cuối cùng cũng có thể trị được bọn nó rồi.”

Từ sau khi xảy ra chuyện của Dương Uy, cuối cùng Trần Khang cũng bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề giáo dục con cái.

Đương nhiên cũng có liên quan rất lớn đến việc anh ấy thăng chức.

Lúc trước anh ấy có thể vượt qua đối thủ cạnh tranh, ngoại trừ việc anh ấy không có nhược điểm, cẩn trọng trong công việc ra thì cũng có một phần do may mắn.

Vận may của anh ấy không thể nào tốt mãi được, phải làm việc cẩn thận chặt chẽ.

Đầu tiên là mẹ.

Vấn đề trọng nam khinh nữ không thể truyền ra từ nhà anh ấy ra được, ai cũng có thể trọng nam khinh nữ nhưng mẹ anh ấy thì không được.

“Hiện tại cuộc sống của chị lắm, tính cách Tuyết Yến cũng hoạt bát hơn. Chị với mẹ chồng xảy ra mâu thuẫn cũng không đối đầu trực tiếp.

DTV

Hiện tại vì vị trí của mình nên Trần Khang thường kiểm soát mẹ anh ấy, hoàn toàn không cần chị ra mặt cãi nhau với mẹ chồng.”

Giáo dục con cái cũng như vậy.

Trước đây Trần Khang nghĩ là để con học lại chờ đủ tuổi, chờ lớn rồi thì tìm quan hệ đưa vào trường trung cấp.

Tốt nghiệp trung cấp xong cho dù tìm bát sắt hay đưa vào quân đội cũng là một khởi đầu tốt.

Nhưng khi anh ấy thật sự ngồi lên vị trí lãnh đạo mới phát hiện mình bị những người xung quanh nhìn chằm chằm.

Anh ấy còn quá trẻ đã ngồi lên vị trí cao, một khi dám có những ý nghĩ đó thì chắc chắn sẽ có người lập tức tố cáo anh ấy.

Chuyện của Dương Uy đã cảnh báo Trần Khang, anh ấy hoàn toàn không xót con vì đánh nhau bị thương mà cảm thấy may mắn thở phào nhẹ nhõm.

Nếu để mẹ ruột anh ấy tiếp tục nuông chiều hai thằng nhóc này thì không đợi mấy năm nữa sẽ thành Dương Uy tiếp theo.

Huống chi anh ấy còn có ý khác.

Hai đứa con trai cũng nên có người nối tiếp vị trí của anh ấy, còn là thằng lớn hay thằng nhỏ thì phải xem bản lĩnh của chúng.

Cuộc sống của Quý Nhiễm gần đây sống thảnh thơi biết bao.

Mẹ chồng có chồng quản lý, đám con trai hư không nghe lời là bị ăn đòn, chị ấy chỉ cần dạy dỗ con gái cho tốt, bồi dưỡng con gái thành tài là được.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 333: Chương 333



Tống Thời Hạ hơi lo lắng: “Hai đứa nó không bắt nạt em gái nữa sao?”

Quý Nhiễm bật cười:

“Sao có thể chứ, bài tập ba nó giao cho chỉ có Yến Tử biết làm, bọn nó lấy lòng còn không kịp nữa là, nếu viết sai sẽ bị đánh đấy.”

Trần Khang tin vào quan niệm trẻ con không đánh không thành tài của nông thôn, đứa trẻ bị đánh mấy trận thì đầu óc sẽ trở nên thông minh hơn.

Tống Thời Hạ lại không đồng tình, nhưng vẫn thấy hơi hả hê.

Hai thằng nhóc này vô cùng may mắn.

Lúc ở nhà cô, không làm được bài tập chỉ không được ăn ngon mà thôi, bây giờ về nhà bị đánh, so sánh ra thì nhà cô chẳng khác gì thiên đường với chúng.

Hai anh em nhà họ Trần không dám trêu chọc mợ và em họ nữa.

Ai mà biết được có phải cậu cố ý làm khó bọn chúng mới ra nhiều bài khó như vậy hay không.

Bọn chúng lật nát sách toán học cũng không tìm được đáp án, còn phải cầu xin sự giúp đỡ từ em gái mít ướt mà bọn chúng coi thường nhất.

Trần Tuyết Yến cũng có ngày được lên mặt với bọn chúng.

Điện thoại trong nhà liên tục reo vang, chỉ chụp bức ảnh thôi mà nó đã reo không biết bao nhiêu lần.

Hàn Dung không cho mọi người bắt máy, dù sao cũng không phải chuyện gì gấp gáp.

Quả nhiên, các cuộc gọi đến đều là chúc tết và nghe ngóng chuyện rượu thuốc.

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Tống Thời Hạ bỗng thấy khó hiểu.

“Rượu thuốc của con chỉ cho người nhà chứ chưa từng bán bao giờ.”

Người gọi đến có rất nhiều người không quen biết Tống Thời Hạ, nhưng đều quen biết Hàn Dung và Quý Học Nhai, biết rượu thuốc kia là đồ tốt.

Quý Duy Thanh suy nghĩ một hồi rồi nói:

“Lúc trước con cầm theo mấy bình rượu thuốc đi công tác, có lẽ các chú các bác nói cho người nhà biết.”

Chỉ có tết nhất trụ sở mới cho các nhà nghiên cứu gọi điện về nhà, co người phải giữ bí mật cao hơn thì xử lý theo dạng mất tích.

Nhưng đa số các giáo sư hay viện sĩ đều được bảo vệ bí mật, hàng năm có thể gọi điện thoại về nhà vào các ngày lễ lớn.

Quý Duy Thanh không thường uống rượu.

Anh thích trà dại giúp mình tỉnh táo tập trung, còn rượu thuốc được các chú các bác khen không dứt miệng thì anh tặng hết cho thầy và Tô Ái Dân.

Tống Thời Hạ giải thích với người nhà:

“A Thanh nói các tiền bối của anh ấy thích rượu thuốc, lần thứ hai anh ấy đi công tác con đã bảo anh ấy tặng một ít cho các giáo sư, hay là nguyên nhân là thế nhỉ?”

Trần Khang gãi gãi đầu, thật ra anh ấy cũng muốn xin một ít rượu thuốc.

DTV

Đàn ông khi lớn tuổi thì thân thể cũng yếu đi, nhất là chứng ù tai mất ngủ, hay đi vệ sinh.

Anh ấy không uống rượu hút thuốc.

Nhưng có một lần vô tình uống rượu thuốc, cảm thấy toàn thân nóng ran, thấy khỏe khoắn như được ngâm nước nóng vậy, ngay cả đánh con cũng có sức hơn hẳn.

Ngoài ra anh ấy còn có vấn đề hơi khó nói, phía sau gáy của anh ấy bị hói.

Thỉnh thoảng chải đầu rụng cả mớ tóc, rõ ràng không làm gì cũng rụng rất nhiều tóc, nếu tiếp tục rụng thì anh ấy sẽ hói sớm mất thôi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 334: Chương 334



Lúc rụng tóc nghiêm trọng nhất vào khoảng thời gian anh ấy với đối thủ cạnh tranh giành căng nhất.

Năng lực của bọn họ ngang nhau, chỉ cần phạm chút sai lầm thôi thì anh ấy phải đợi đến khi đối phương về hưu mới có thêm cơ hội nữa.

Từ lúc đó trở đi, anh ấy bắt đầu rụng tóc rất nhiều.

Do ban đầu khóc khá dày nên anh ấy không để ý mấy.

Nhưng mãi đến một ngày đột nhiên cảm thấy sau gáy mát mát, anh ấy mới hoảng sợ phát hiện đỉnh đầu đã lưa thưa rồi, một cơn gió thổi qua cũng sẽ lộ ra sau gáy trụi lủi.

Cũng may vào đông, anh ấy có thể lấy cớ trời lạnh mà đội mũ lên, che giấu mấy tháng.

Mãi đến khi uống rượu thuốc thì anh ấy cảm thấy trên đầu có thay đổi.

Hồi còn nhỏ anh ấy ở nông thôn, nghe được rất nhiều câu chuyện xưa.

Nghe nói có bác sĩ trung y thần bí ngâm rượu thuốc có thể khiến người c.h.ế.t sống lại, xương khô mọc thịt.

Em dâu ngâm rượu thuốc có bỏ nhiều dược liệu như vậy, chắc chắn có một loại có tác dụng khiến thân thể anh ấy khỏe mạnh, khiến chỗ bị hói mọc ra ít tóc.

Cho dù không nhiều, nhưng cũng an ủi được phần nào.

Quý Học Nhai giả vờ ho hai tiếng.

“Rượu thuốc đúng là rất hữu dụng, bạn bè ba uống xong đều khen, hiệu thuốc bên ngoài ngâm cùng một loại dược liệu với con cũng không có tác dụng tốt như thế đâu.”

Tống Thời Hạ đang định mở miệng giải thích thì Quý Duy Thanh đã nắm tay cô, chủ động nói.

“Hiệu quả không giống nhau cũng bình thường. Dùng cùng một loại gia vị xào rau, mùi vị chúng ta làm ra cũng khác với đầu bếp, chuyện này cũng không có gì lạ.”

Ai ngờ Quý Học Nhai lại nói:

“Ba không phải so sánh rượu thuốc của các con với bên ngoài, ý của ba là Tiểu Tống có thể ngâm nhiều một chút không?

Nhóm chiến hữu cũ của ba đều thèm rượu này, uống xong lưng với chân không mỏi không đau nữa, đi ngủ cũng không ngáy luôn.”

Tống Thời Hạ nhéo lòng bàn tay Quý Duy Thanh.

“Ba, mọi người lớn tuổi rồi nên ít uống rượu đi, con bảo anh trai con liên hệ với thương nhân kia rồi, nói không chừng có thể mua hết trà tồn kho của người đó đấy.”

Vừa nhắc đến trà, Quý Học Nhai không còn nhớ đến rượu thuốc nữa, ông ấy thích uống trà hơn.

Bị chuyển chủ đề, lòng Trần Khang nóng như lửa đốt.

Đợi đến khi chỉ có hai người, Tống Thời Hạ ôm cổ giáo sư Quý, nghiêng đầu hỏi anh.

“Sao anh không cho em giải thích?”

Quý Duy Thanh chưa kịp nói thì có tiếng gõ cửa.

Trần Khang đứng ở cửa, ngại ngùng cười.

“Anh có thể vào nói chuyện không?”

Tống Thời Hạ mời anh rể vào thư phòng.

“Có chuyện gì vậy anh?”

Trần Khang ngồi xuống thì lập tức nói thẳng vào vấn đề: “Em dâu, em trai, anh thật sự có một việc cần nhờ các em.”

DTV

Tống Thời Hạ nhìn Quý Duy Thanh, sau đó mới nhìn lại anh rể.

“Chưa chắc bọn em đã giúp được đâu.”

Sắc mặt Trần Khang có vẻ nôn nóng: “Có thể, nếu là em thì có thể giải quyết được.”

Anh ấy nói xong thì cởi mũ xuống, xoay người vén tóc lên, lúc này Tống Thời Hạ mới thấy sau gáy anh rể trọc một mảng.

Xung quanh có một ít tóc đen mọc lởm chởm, trông như hàng rào quanh sân băng vậy.

“Anh rể, anh bị gì thế?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 335: Chương 335



Trần Khang xấu hổ nói:

“Trước đây không phải anh đã ra sức cạnh tranh vì vị trí này sao, ngày nào cũng lo âu không ngủ ngon, tinh thần không tốt.

Khi đó rụng tóc cũng không quan tâm, đợi công việc ổn định rồi mới phát hiện sau gáy đã trọc rồi.”

Thật ra còn có thêm nhiều tóc bạc hơn, nhưng kỳ lạ là đã biến mất rồi.

Tạm thời anh ấy cho rằng đây là công hiệu của rượu thuốc.

Tống Thời Hạ giả vờ khó hiểu: “Anh rể muốn bọn em giúp giấu chị gái tìm bác sĩ sao?”

“Không phải, anh vô tình uống rượu thuốc mới phát hiện tóc xung quanh mọc ra một ít cho nên mới hỏi em.

Có thể cho anh một ít rượu thuốc được không? Anh sẽ bỏ tiền mua, làm ơn đừng nói cho chị cả của các em biết.”

Tống Thời Hạ chỉ tay ra cửa, Quý Nhiễm cười như không cười đứng dựa vào cửa.

Quý Nhiễm lạnh lùng cười nói:

“Em còn tưởng rằng anh ngoại tình cơ đấy, tự nhiên lại che che giấu giấu chia phòng ra ngủ.”

Trần Khang nghiêm mặt nói:

“Ăn nói linh tinh, anh là loại người đó sao! Em không thấy gáy anh thành cái gì rồi à? Anh xấu hổ nên mới không muốn em thấy.”

Quý Nhiễm thuận tay đóng cửa lại:

“Rụng tóc thì anh nói sớm cho em biết chứ, sắp tết nhất tới nơi rồi anh lại đến làm phiền Tiểu Tống ngâm thuốc cho anh, tạm thời anh cứ đội mũ che đi, đợi hết tết rồi tính”

Trần Khang khổ sở nói: “Hết tết không phải đến mùa xuân rồi sao, anh không đội mũ được nữa.”

Quý Nhiễm đưa tay chỉ vào n.g.ự.c anh ấy: “Một cục trưởng như anh còn sợ người ta cười chê sao?”

Trần Khang nhỏ giọng ngụy biện: “Đây là vấn đề mặt mũi mà.”

Tống Thời Hạ cũng hiểu ra, hai người này đến đây liếc mắt đưa tình.

“Tạm thời em không rảnh, nhưng nhà em còn rượu thuốc chưa uống hết, nhưng em không thể cam đoan có trị được chứng rụng tóc của anh rể nhé, vấn đề này vẫn phải đến bệnh viện khám thì hơn.”

Trần Khang từng đi khám rồi, bác sĩ bảo anh ấy nên ăn nhiều rau củ và vừng.

“Vớt vát được đến đâu hay đến đó, đến bác sĩ cũng không trị rụng tóc được, dù sao cũng phải có cái gì đó an ủi tinh thần chứ.”

Thi cuối kỳ xong, Tống Thời Hạ đã xin nghỉ đông.

Tin tốt là không cần làm bài tập mùa đông, tin xấu là đức ông chồng giáo sư Quý lại tự mình soạn bài tập cho cô.

Bài tập ngữ văn của cô là giáo sư Tạ cách vách soạn.

Cô tò mò nhìn giáo sư Tạ soạn bài cho cả thím Phùng.

Bài tập của thím Phùng là viết chính tả mấy bài thơ cổ và dịch thể văn ngôn ra, còn của cô lại là mỗi ngày phải viết một bài văn.

Trong lúc nhất thời, Tống Thời Hạ cũng không biết nên hâm mộ thím Phùng hay là thương cho phận mình nữa.

Tống Thời Hạ ngâm hết hũ rượu lớn cuối cùng, rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi.

Từ tết nguyên đán tới giờ, đã có rất nhiều cuộc gọi điện tới nhà mẹ chồng hỏi han, ngoài mặt thì nói là chúc tết, nhưng thật ra lại là hỏi chuyện rượu thuốc.

Tới hiện tại, tất cả triệu chứng Tống Thời Hạ biết tới không giới hạn trong chuyện rụng tóc, mất ngủ, phong thấp, đổ mồ hôi trộm vân vân.

Lý do lớn nhất là mất ngủ, đổ mồ hôi trộm và đau eo nhức chân.

Mồ hôi trộm là nói giảm nói tránh rồi.

Cô cho rằng các cụ trung niên đổ mồ hôi trộm thì nên đi khám nam khoa chứ không phải uống thuốc rượu.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 336: Chương 336



Thím Phùng qua giúp cô soạn dược liệu, Tống Thời Hạ cũng sớt một bình rượu thuốc cho bà.

Lần này thím Phùng không từ chối nữa.

“Cháu ngâm cả hũ đồ như thế, nhất định là đồ tốt rồi.”

Tống Thời Hạ bịt miệng hũ lại:

“Vốn dĩ ban đầu cháu chỉ ngâm đại một ít để ở nhà uống thôi, ai ngờ ma xui quỷ khiến thế nào, cháu tặng cho bạn bè người quen một ít.

Mọi người đều phản hồi là có tác dụng khá tốt, nên muốn mua thêm một ít từ chỗ cháu.”

Cô cũng không muốn kinh doanh rượu thuốc.

Ngặt nỗi người ta có thể gọi điện tìm ba mẹ chồng của cô, nói rõ quan hệ thật sự không tệ, cô cũng không muốn mích lòng người ta.

Lần này ngâm rượu thuốc cô có cho thêm cẩu kỷ với mấy thứ bồi bổ thân thể, cũng cho khá nhiều hà thủ ô.

Nói tóm lại, vẫn dùng dược liệu tốc nhất để ngâm chung với nhau, người ta nhìn vào chỉ cảm thấy là do cho nhiều dược liệu nên hiệu quả mới tốt mà thôi.

Nước linh tuyền cũng sẽ giúp tất cả dược liệu phát huy toàn bộ công hiệu.

Mặc kệ kiểm tra kiểu gì cũng sẽ không lộ ra, cùng lắm chỉ cho là chất nước tốt mà thôi.

Thím Phùng cảm thấy Tiểu Tống khiêm tốn quá rồi:

“Đồ qua tay cháu có cái gì là bình thường đâu, rau củ quả trong sân được cháu trồng xong cũng biến thành món ngon hiếm có đấy.”

Tống Thời Hạ cười cười, dẫn thím Phùng đi lên bàn ăn ở phòng khách cùng nhồi bột mì.

“Hôm nay lại phải làm phiền thím, cháu muốn nướng thêm ít quà bánh để mang về nhà.”

Quà Quý Duy Thanh chuẩn bị cho cô đúng là hết chỗ chê, không ngờ anh lại tặng dụng cụ làm bếp với máy đánh trứng cho cô.

Cô hoài nghi là trước đây làm máy đánh trứng chạy bằng cơm mệt quá nên giáo sư Quý mới tặng cô một bộ dụng cụ như thế.

Thím Phùng thấy lò nướng thì hâm mộ vô cùng, bà còn trêu ghẹo Tống Thời Hạ.

“Đây là hiệu nước ngoài đấy, chơi với cháu lâu mới phát hiện giáo sư Quý là người ngoài lạnh trong nóng, còn chu đáo nữa chứ, nhìn xem cậu ấy yêu chiều vợ biết bao.”

Tống Thời Hạ cũng cười đùa:

“Anh ấy tặng mớ này cho cháu còn không phải vì để cháu nấu cơm cho ba cha con, đàn ông ai lại đi tặng dụng cụ làm bếp cho vợ chứ.”

Thím Phùng chậc chậc hai tiếng rồi lắc đầu.

Lúc nói lời này, Tiểu Tống phải giấu nụ cười trên môi đi mới có sức thuyết phục, nhìn cô cười tươi như hoa thế kia.

Tống Thời Hạ ngoài miệng thì chê ỏng chê eo, nhưng giáo sư Quý có lòng như thế khiến cô rất vui mừng.

Lò nướng và lò vi sóng có tác dụng rất lớn, sau này làm bánh thuận tiện hơn, không những thế, hâm thức ăn lại cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Thím Phùng giúp Tống Thời Hạ nhồi bột mì.

Tống Thời Hạ thì làm vài loại quà bánh có thể để được lâu, mang về nhà cho ba mẹ và chị gái nếm thử.

Mỗi lần ra một mẻ, Tống Thời Hạ lại mời thím Phùng cùng nếm thử và cho nhận xét, thím Phùng cảm thấy ngon thì sẽ làm nhiều một chút để mang về.

Ở nông thôn ăn tết xong phải chờ thêm một hai tháng mới ấm dần lên, để ở trong nhà cũng sẽ không bị hỏng ngay.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 337: Chương 337



Thím Phùng ăn bánh mì mềm xốp nóng hổi thì cười tươi nói, “Hôm nay hưởng sái nhà cháu, nhà thím lại không cần nấu cơm rồi.”

Tống Thời Hạ tháo tạp dề ra:

“Nếu không có thím giúp đỡ, một mình cháu khéo phải làm đến tối mới xong được.”

Còn trứng và sữa chưa dùng hết, Tống Thời Hạ nghĩ có thể làm bánh trứng.

Tuy bánh trứng mình làm ra không ngon như hàng chính tông nhà người kia, nhưng mùi vị chắc sẽ không tệ lắm.

Mùi bánh trứng ngọt ngào hơn điểm tâm bình thường rất nhiều.

Thím Phùng chân trước mới vừa mang bánh mà Tiểu Tống cho về nhà, chân sau đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào truyền tới từ cách vách.

Thím Phùng lẩm bẩm:

“May mà hôm nay ăn no rồi, bằng không ngửi mùi thôi cũng sẽ thèm c.h.ế.t mất.”

Mỗi lần tới giúp đỡ Tiểu Tống, bà đều thấy rất ngại, đồ ăn mới ra lò Tiểu Tống đều mời bà nếm thử.

Bà không cần tốn xu nào cũng được ăn các loại quà bánh đắt đỏ mà mình không thể mua nổi, đám trẻ ở nhà cũng có lộc ăn theo.

Đám nhóc trên lầu ban đầu chạy xuống ăn hai cái bánh rán, xong xuôi lại chạy về thư phòng ngồi học với ba.

Bây giờ ngửi thấy mùi bánh trứng là chúng nó lại bắt đầu ngồi không yên.

Giáo sư Quý đeo mắt kính tìm đọc tài liệu viết luận văn, hai đứa bé nhoài người nằm trên bàn, mắt đảo láo liên.

Quý Nguyên cố ý nói lớn nhắc nhở ba mình, “Ùng ục ùng ục, sao tự nhiên bụng cứ kêu hoài vậy ta?”

Quý Dương cũng nhịn không được mà nuốt nước bọt, trẻ con mới 4 tuổi làm sao đỡ nổi sức hút của bánh trứng chứ.

Giáo sư Quý thì nghiêm túc ngồi viết luận văn, giống như khứu giác đã bị tịt mất rồi.

Hai đứa nhỏ cứ xoay tới xoay lui, chẳng buồn nhìn sách tập viết nữa, định lén chuồn xuống tầng dưới ăn bánh.

Vừa đi tới cửa phòng, giáo sư Quý đã ngẩng đầu lên, “Hai con đi đâu đó?”

Quý Nguyên xoa bụng: “Ba ơi, con với anh đói bụng quá à.”

Tống Thời Hạ bưng mâm lên lầu.

“Đứng ở cửa làm gì thế? Mẹ mới nướng bánh trứng đây, mau ăn thử đi.”

Hai đứa bé hưng phấn reo lên, lúc này giáo sư Quý mới ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào quanh quẩn khắp nhà.

Tống Thời Hạ đưa bánh cho hai đứa bé xong mới đến lượt Quý Duy Thanh, cô đặc biệt giới thiệu:

“Em bắt chước làm bánh tart trứng ngoài tiệm này, không biết có giống không, dù sao thì vẻ ngoài trông cũng giống y hệt đấy.”

DTV

Giáo sư Quý ăn thử một miếng rồi cho nhận xét:

“Ngon lắm, mùi cũng thơm, không thua gì bánh tart trứng chính tông ở nước ngoài cả.”

Tống Thời Hạ được khen thì vô cùng hài lòng.

Hương thơm ngọt ngào kia đến tối vẫn còn quanh quẩn khắp nhà, ngay cả giấc mơ cũng trở nên ngọt ngào đẹp đẽ hơn.

...

Đến cuối năm, Tống Thu Sinh cầm túi lớn túi nhỏ đến thăm.

Mỗi lần anh trai tới thăm đều khệ nệ tay xách nách mang như cứ như mấy tay nhà giàu mới nổi vậy.

Tống Thời Hạ không khỏi mở đầu bằng câu hỏi quen thuộc.

“Anh à, anh phát tài rồi ạ?”

Tống Thu Sinh liếc cô một cái.

“Lần nào cũng nói mấy lời này, còn lâu lắm anh trai em mới phát tài, nhưng đúng là kiếm được một mớ, còn không mau phụ anh xách mớ này vào nhà đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 338: Chương 338



Tống Thời Hạ thè lưỡi, nhận lấy mớ quà anh trai đưa tới.

“Tại em thấy anh cầm nhẹ nhàng quá, còn tưởng anh không cần ai giúp.”

Tống Thu Sinh cạn lời: “Anh là khách tới chơi nhà, em tiếp đãi khách như thế đấy à?”

Tống Thời Hạ cười hì hì nói: “Mình là người một nhà mà, nói khách khứa thì xa lạ quá.”

“Được rồi, anh nói không lại em. Mớ đồ này là quà tết anh mua, còn có quà cho em, em rể với hai đứa nhỏ đấy.

Có cả quà tết Diêu Tuyết mua cho em nữa, đồ em tặng lúc trước cô ấy thích lắm, cô ấy còn nói có cảm giác như gần đây da trắng với mịn hơn hẳn rồi.”

Tống Thu Sinh không khỏi càm ràm: “Anh cũng chẳng thấy có gì khác, không phải xưa nay cô ấy đã trắng rồi à?”

DTV

Tống Thời Hạ không khỏi vặc lại:

“Anh đương nhiên không nhìn ra cái gì rồi, trong mắt anh, chỉ cần da không đen thì xem như trắng rồi.”

“Đúng là anh không hiểu thật, đàn bà con gái các em suốt ngày bôi bôi trét trét lên mặt, đã đẹp lắm rồi, còn bày vẽ ra làm gì nữa không biết?”

“Anh không hiểu đâu, ai mà chẳng yêu cái đẹp chứ?”

“Hai người đã đẹp thế rồi còn yêu làm đẹp nữa, không chừa đường sống cho người khác chứ gì.

Thôi bỏ đi, tạm thời không nói cái này nữa, anh là đàn ông thô lỗ không rành mấy cái này. Anh đưa tiền cho em trước nhé.”

Tống Thời Hạ cũng thường thấy lo lắng cho EQ của anh trai mình.

Nói anh ấy là kiểu đàn ông vô tâm, nhưng anh ấy lại biết cách dùng lời nói đơn giản thành tâm nhất để khen em gái và bạn gái xinh đẹp.

Nói anh ấy tinh tế thì lời nói với hành động lại chuẩn phong cách đàn ông vô tâm.

“Tiền gì cơ?” Chẳng lẽ anh trai cô mới đó đã kiếm được tiền lời rồi ư?!

Tống Thu Sinh đứng thẳng lưng:

“Không phải lần trước em bảo anh làm sách tranh thiếu nhi bán lấy tiền à? Anh đã đi tìm giáo viên trường mỹ thuật thủ đô, người ta tốn một tuần đã vẽ ra mẫu rồi.

Chị dâu em nhìn xong cảm thấy cũng không tệ, nên xin anh mua bản quyền tới thành phố G bán, anh nghĩ dù sao mối làm ăn này cũng không tệ, bán thì bán thôi.”

Tương đương với việc bây giờ còn chưa bán thì đã có tiền vốn, không cần dùng tới tiền lập nghiệp.

Tống Thời Hạ chỉ lấy 50%, nên anh trai đưa cho cô 2000 đồng.

“Anh à, anh có chắc là không phải chị dâu đang trợ cấp cho anh đấy chứ?”

Tống Thu Sinh bĩu môi:

“Chị dâu em không làm mấy mối lỗ vốn đâu, khả năng làm ăn kinh doanh của cô ấy giỏi hơn anh nhiều, chuyện yêu đương với làm ăn cô ấy có thể phân biệt rõ ràng mà.”

Lúc này Tống Thời Hạ mới yên tâm nhận tiền.

“Thế cũng được, bằng không em nhận tiền này sẽ không yên tâm.”

“Hai hôm nữa bên anh cũng xuất bản được rồi, em nói xem mình nên bán giá bao nhiêu thì được nhỉ?”

“Sao nhanh thế?”

Không thể trách vì sao Tống Thời Hạ lại kinh ngạc như thế.

Mới có nửa tháng, anh trai cô làm ăn nhanh nhẹn rốp rẻng như thế sao?!

“Sắp tới tết rồi, phải kiếm ít tiền mới có tiền tiêu tết chứ. Không chỉ anh sốt ruột đâu, bên nhà in cũng đang chờ anh kia kìa.”

“Cũng phải, vậy anh nhớ tìm vài giáo viên chuyên nghiệp xét duyệt nhé, nhớ để ý lỗi chính tả hoặc vấn đề in ấn đấy.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 339: Chương 339



Giáo viên mỹ thuật của trường mỹ thuật thủ đô thì không cần nghi ngờ, chủ yếu là sợ khâu in ấn có vấn đề thôi.

“Mấy chuyện em nói anh đều nhớ kỹ đây, anh đã bỏ tiền thuê giảng viên đại học kiểm tra hai lần rồi, tuyệt đối không có vấn đề.”

Tống Thời Hạ cũng yên tâm phần nào: “Thế cũng được, nhưng anh à, năm nay anh không về nhà ăn tết ạ?”

“Đương nhiên là phải về chứ, bán đến trước tết thì xưởng in mới nghỉ.”

Cô lại cho anh trai thêm mấy ý kiến.

Ví dụ như đăng báo để quảng cáo, biến phần quà tết kia thành quà hạng sang tết nhất phải mua biếu tặng.

DTV

Hàng có một không hai như thế, mọi người nhất định sẽ thích cho mà xem.

Kiếm tiền đợt tết này xong, chờ sang năm đám thương nhân khác muốn ăn theo thì phải kiếm được khác để làm ăn mới được.

Tống Thu Sinh cũng nghĩ vậy, ban đầu anh ấy muốn biến nó thành nghề tay trái, nhưng Diêu Tuyết đã nhắc nhở anh ấy.

Mấy nghề dễ dàng, không cần kỹ thuật này sẽ bị giành mất bát cơm rất nhanh.

Chẳng thà anh cứ giữ vững mục tiêu, phấn đấu ở mảng chăn nuôi rồi nhận thầu mối cung ứng nguyên liệu cho siêu thị với khách sạn và nhà hàng ở thủ đô, tiền kiếm được nhất định không thấp hơn cái này.

Trước khi anh trai rời đi, Tống Thời Hạ lại rót một bình rượu thuốc thích hợp cho nữ dùng, cùng loại với rượu cô đã tặng cho Qúy Yên Nhiên.

“Nếu chị dâu vất vả quá hoặc mất ngủ thì có thể uống, nhưng bình thường đừng uống thường xuyên nhé.”

“Ái chà, rượu thuốc à, hai hôm trước chị dâu em còn nói với anh là cô ấy tìm người mở rộng quan hệ.

Sau khi nghe được tin mấy người kia đều thích uống rượu thuốc, cô ấy còn nói không hiểu nổi đam mê của họ.”

Trùng hợp tới vậy ư?

Không phải là cùng một nhóm người đấy chứ.

Tống Thời Hạ cười nói:

“Có thể là có tuổi rồi nên thích mấy thứ bổ cho thân thể ấy mà, rượu thuốc có biết bao nhiêu loại.”

“Chứ còn gì nữa, thuốc viên của Đồng Nhân Đường gì đó cũng được yêu thích lắm, một viên đến 70 đồng, lại còn phải có quan hệ mới mua được cơ.”

Tống Thời Hạ có nghe nói, hình như là một loại thuốc tên An Cung Ngưu Hoàng hoàn.

Trong đó có một vị thuốc dùng tới sừng tê giác, qua 30 năm nữa, vì tê giác trở thành động vật được bảo vệ nên chỉ có thể dùng thứ khác thay vào.

Ngưu Hoàng hoàn này tới 30 năm sau có thể đấu giá tới 150 ngàn luôn.

“Là An Cung Ngưu Hoàng hoàn ạ? Nó cũng có tác dụng với một nhóm người. Như tặng quà đừng có tặng thứ này, em cảm giác ngụ ý không được tốt lắm.”

Anh trai nhắc tới Đồng Nhân Đường xem như nhắc nhở cô, có thể mua vài viên về xem thử.

Cô không thiếu 300 nghìn trong tương lai, chỉ tò mò không biết vì sao thứ thuốc này lại bán đắt như vậy.

Tống Thời Hạ nhờ anh trai mua vài viên thuốc cho mình, mua xong thì cô lập tức hối hận.

Cô cũng có dùng được đâu, mua về chỉ tổ phí tiền mà thôi.

Cô cất thuốc vào trong không gian, lỡ như ngày nào đó cần dùng tới nó thì sao.

Năm đầu kết hôn, theo lý thì ăn tết phải đi chúc tết họ hàng, nhưng vì Tống Thời Hạ phải về quê nên đã đi biếu quà tết cho họ hàng trước tết.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back