Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 320: Chương 320



Quý Học Nhai do dự mãi, không biết có nên nói hay chăng.

“Anh định nói gì?”

Bị hỏi tới, ông đành chép miệng bảo:

“Nói cho cùng còn không phải do em à, trước cứ luôn miệng nói muốn người ta làm con dâu mình, cuối cùng không thành, lại chả ra vấn đề.”

Hàn Dung tức giận cười khẩy:

“À, ra là em tốt với nhầm người à, tốt với nó rồi nó biến thành thứ vong ơn, dù không thành con dâu em thì em cũng đã đối xử tệ với nó bao giờ chưa?”

Quý Học Nhai cào mũi:

“Trước nay anh vẫn luôn cảm thấy con bé Vu Phương đó trông thâm trầm lắm toan tính, cả nhà mình chắc chỉ có em với Yên Nhiên không nhận ra được.”

Hàn Dung vừa mới nguôi ngoai, nghe nói thế lại phát cáu:

“Anh làm sao mà nhận ra được? Cái đồ gỗ mục nhà anh nhìn ra người ta toan tính nhiều mà không chịu nhắc em một câu?”

“Anh không có học thức, nhưng mà bọn lính lăn lộn trên chiến trường như anh lại không phải mù.

Mỗi lần nhà ta có chuyện gì bị đồn đại nhanh ra ngoài, chỉ cần nghe ngóng một chút là biết, chuyện toàn từ miệng hai mẹ con nhà đấy mà ra thôi.”

Tính tình Hàn Dung thoải mái vô tư, chưa bao giờ nghĩ xấu cho người khác, mặc dù không thành thông gia với nhà bên nhưng lễ lạt qua lại chưa bao giờ cắt đứt.

Ai mà ngờ được, tốt với người ta quá còn bị người ta ghim.

Hàn Dung nổi giận:

“Được, em thua, anh là lãnh đạo anh có tầm nhìn, về sau anh không cho em qua lại với ai thì em sẽ không nói một câu với người ta nữa.”

Quý Học Nhai vội vàng từ chối:

“Đừng đừng, em muốn làm gì thì cứ làm đi, người ta nói mấy câu thôi, chả thể tạo thành thương tổn thực chất gì cho nhà mình, không muốn nói chuyện thì ngó lơ là được.”

“Nhưng mà em tức, phí bao nhiêu đồ ăn ngon nhà mình, phí cả bánh ú với bánh trung thu con dâu mình vất vả làm ra nữa chứ.”

Lần này Quý Học Nhai hết sức đồng cảm:

“Em cho thì cho mấy thứ mình tự làm thôi, lại cứ thích khoe con dâu giỏi giang cơ, người ta không ghen tức mới lạ đấy.”

Nói xong, ông lại cười cười lấy lòng:

“Em với con dâu mình thân thiết, tiện thể hỏi hộ anh một tiếng, mua lá trà đó ở đâu vậy, còn mua được nữa không.”

Hàn Dung còn đang giận dỗi: “Sao anh không tự đi mà hỏi?”

Quý Học Nhai cẩn thận nịnh nọt:

DTV

“Anh còn chưa mời đám bạn già kia nếm thử rượu thuốc, định hỏi con bé xem có thể bán cho anh một ít không, yên tâm, bảo đám kia trả tiền sòng phẳng.”

Hàn Dung suy nghĩ giây lát, gật đầu: “Đừng có báo giá thấp quá, con dâu mình mới là người nhà.”

Tiểu Tống hiện giờ không có thu nhập, nếu làm rượu thuốc có thể bán kiếm chút tiền tiêu vặt, hẳn con bé sẽ đồng ý.

“Không không, trà rượu đều không rẻ, anh biết chứ, huống hồ, lá trà con dâu cho anh đều thuộc hàng thượng hạng, chắc chắn bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý xẻo ví mua đồ.

Bọn anh tuổi này rồi, ai còn tiếc tiền không muốn hưởng thụ? Giờ cũng là tuổi hưởng phúc của con cháu rồi.”

“Anh hiểu được như thế thì tốt, Tiểu Tống là người thật thà, sẽ không tham tiền của bọn anh, em chỉ nhắc anh thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 321: Chương 321



Tống Thời Hạ thi xong liền muốn xả hơi.

Cô năn nỉ giáo sư Quý nhà mình cho cô nghỉ, thậm chí còn thi triển mấy kỹ thuật từng xem mà chưa từng thực hành, hậu quả là suýt thì xước cả cổ họng.

Đúng thời điểm quan trọng nhất thì cô dừng lại.

Giáo sư Quý hổn hển dỗ cô tiếp tục, nhưng cô chỉ ngửa đầu dưới bàn viết, tỏ vẻ vô tội:

“Nghỉ ba ngày, tới thứ 7 nhé.”

“Không được.”

Tống Thời Hạ cúi đầu hôn nhẹ một cái, hô hấp của giáo sư Quý lại nặng nề thêm một chút.

“Thật sự không được sao?”

Giáo sư Quý bị cô dùng mỹ nhân kế hành hạ cho căng cứng cả người nhưng không sao phát tiết ra được, ấy vậy mà anh vẫn kiên định không chịu cho nghỉ học.

Tống Thời Hạ chán nản bỏ cuộc, ngồi bệt xuống đất, gối đầu lên chân anh.

“Không chơi nữa, anh tự đi mà giải quyết.”

Giáo sư Quý hổn hển thở: “Em cởi dây ra cho anh.”

Nhưng Tống Thời Hạ chỉ nhấc cằm tì lên gối anh: “Không đấy.”

Ban đầu, để thi triển mỹ nhân kế, cô đã trói tay giáo sư Quý vào ghế, bằng không, cô nào dám xằng bậy như thế.

Quý Duy Thanh nhắm mắt lại điều chỉnh nhịp thở, Tống Thời Hạ không được lười biếng trong kỳ nghỉ nên cũng không muốn cho anh dễ chịu.

DTV

Tống Thời Hạ ngồi trên đùi giáo sư Quý, ôm lấy cổ anh rồi khẽ hôn lên má anh một cái như là dọa dẫm.

Nếu như Quý Duy Thanh không đồng ý, cô sẽ trồng đầy dâu tây trên mặt anh.

“Anh đồng ý đi mà, không là em sẽ trồng dâu tây lên mặt, khiến anh khỏi ra ngoài được luôn.”

Tống Thời Hạ cố tình cọ xát trên người anh để mè nheo.

Vốn cho rằng nhắm mắt làm ngơ, ai ngờ nhắm mắt lại khiến hành động tiếp xúc da thịt càng trở nên nhạy cảm hơn.

Quý Duy Thanh bị ép phải mở mắt ra.

Anh bất đắc dĩ thở dài.

“Cởi ra đi, anh đồng ý.”

Tống Thời Hạ hôn chụt một cái lên má Quý Duy Thanh, hai mắt lấp lánh nhìn anh.

“Thật không? Anh nói lại lần nữa đi.”

Trên trán Quý Duy Thanh lấm tấm mồ hôi, có thể thấy anh đã sắp hết nhịn nổi rồi.

“Ừm, cho em nghỉ.”

Tống Thời Hạ vui vẻ cởi trói cho anh, ngay sau đó vị trí của hai người lập tức thay đổi.

Anh vắt thứ dùng để trói hai tay mình lên lưng ghế tựa, chiếc áo lót ren màu đỏ thẫm đầy mập mờ cũng tôn lên màu đỏ ửng trong đáy mắt anh.

Tống Thời Hạ dùng mỹ nhân kế cũng không mang theo đạo cụ nào, chỉ là bỗng dưng nảy ra ý tưởng, sợ anh chống cự mới lừa anh phối hợp với mình.

Giáo sư Quý ngây thơ không hề nghi ngờ gì mà đồng ý luôn.

Cô bị đụng suýt nữa là đứng không vững mà ngã, chỉ có thể đỡ mép bàn mới đứng vững được.

Tống Thời Hạ hơi hối hận vì đã đùa giỡn quá đà.

Ít nhất cũng không nên dùng quần áo của mình trói anh lại, hoàn toàn có thể rút thắt lưng của Quý Duy Thanh làm đạo cụ kia mà.

Bên trong áo len trống không, cô bị c** s*ch, đưa đẩy hoa cả mắt.

Vậy mà người đàn ông sau lưng còn cố tình x** n*n dày vò mình.

Vất vả lắm mới chờ đến khi kết thúc.

Ngay khi cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cuối cũng thoát được thì lại bị anh ôm ngồi lên đùi, kề sát vào nhau.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 322: Chương 322



Quần áo trên người cả hai đã nhăn nheo, giáo sư Quý vùi đầu xuống c*n m*t xương quai xanh của cô.

Tống Thời Hạ như trở lại lần đầu cưỡi ngựa ở trường đua, chú ngựa cao to dịu ngoan bắt đầu chạy thì lập tức xóc nảy liên tục.

Dù có chuyên gia hướng dẫn, nhưng cô vẫn sợ tái mặt, cưỡi một hồi là eo đùi nhức mỏi.

Cô hôn anh như muốn trả thù, cái lưỡi mềm mại cạy đôi môi Quý Duy Thanh ra, ậm ừ nói: “Không thể chỉ có một mình em thử được.”

Quý Duy Thanh hôn ngược lại, khàn khàn cười nói: “Lần sau anh sẽ thử giúp em.”

Thư phòng lập tức biến thành một mớ lộn xộn, đồ đạc trên bàn vương vãi, Tống Thời Hạ dựa vào trong lòng anh.

“Em muốn tắm rửa, mau ôm em đi tắm đi.”

DTV

Chuyện xảy ra quá đột ngột nên không dùng biện pháp an toàn, cô lo sẽ dính bầu.

Giáo sư Quý giúp cô xoa xoa cái eo nhỏ đã dùng quá độ: “Em có muốn có con không?”

Tống Thời Hạ lười biếng trả lời anh: “Chúng ta đã có hai đứa rồi, không cần phải sinh thêm nữa đâu.”

Giáo sư Quý hôn lên trán cô, bảo: “Chắc chắn ba mẹ cũng hy vọng em có thể sinh đứa con của riêng mình đấy.”

“Hai đứa nhỏ gọi em là mẹ thì chẳng phải là con em à. Anh đừng bận tâm đến suy nghĩ của ba mẹ em, họ chỉ sợ em không thân với hai đứa nhỏ, sau này sẽ khổ thôi.

Đợi đến khi em thi đại học xong sẽ đón họ đến chơi một tuần, lúc đó họ sẽ không lo vẫn vơ nữa đâu.”

Tống Thời Hạ có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ba mẹ, nhưng cô tạm thời không muốn sinh con.

Vất vả lắm mới nhen nhóm được chút ý chí phấn đấu, nếu mang thai sinh con thì có lẽ cô sẽ lại lười biếng tiếp mất.

Giữa tháng 11 đã bắt đầu cung ứng hệ thống sưởi hơi, có điều nó không được ổn định cho lắm, trong nhà lúc nóng lúc lạnh.

Tống Thời Hạ tắm xong, run bần bật chui vào trong chăn, định mua một cái bếp sưởi, bên trên còn có thể làm bàn học với đun nước.

Điện thoại trong nhà vang lên, Quý Nguyên đội chiếc mũ đầu hổ mà mình thích nhất ghé vào mép giường gọi mẹ.

“Mẹ ơi, cậu gọi điện thoại nè.”

Tống Thời Hạ vất vả lắm mới ủ ấm ổ chăn, giờ lại phải xuống lầu nghe điện thoại.

“Sao thế ạ? Trời lạnh như thế này, anh có biết em gái anh đang run lẩy bẩy lạnh cóng trong chăn không?”

Tống Thu Sinh thì thầm như làm ăn trộm, hỏi: “Sao sổ tiết kiệm em cho anh có đô la thế hả?”

“Hở? Đô la à? Chắc là em lấy sai sổ tiết kiệm rồi. Nếu anh không gấp thì tạm thời đừng dùng. Đến lúc đó trả sổ lại em cho, em đưa sổ của mình cho anh.”

“Anh vẫn chưa dùng, ban nãy rảnh rỗi nên kiểm tra xem bên trong có bao nhiêu tiền. Vừa kiểm tra thì thấy có tiền nước ngoài làm anh sợ hết hồn.”

Tống Thời Hạ cười giải thích:

“Sổ tiết kiệm của tụi em đặt cùng nhau nên có lẽ anh ấy không để ý mà lấy nhầm đấy.”

Cô nghe điện thoại xong thì tiếp tục chui vào ổ chăn, còn lừa Quý Nguyên tới kể chuyện cho cậu bé nghe.

Cơ thể con nít cực kỳ ấm áp, trong chăn có nhóc con y như có thêm một cái lò sưởi nhỏ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 323: Chương 323



Đợi đến khi giáo sư Quý trở về phòng, cô ra vẻ tức giận hỏi: “Sao anh lại lấy sổ tiết kiệm của mình thế?”

Giáo sư Quý bình tĩnh đáp: “Tiền của chúng ta không cần phải phân chia rạch ròi như vậy đâu.”

“Đúng là không cần phân chia rạch ròi, nhưng đây là tiền em đầu tư cho anh trai dựng nghiệp, lỡ lỗ lã là mất tiền của anh đấy.”

Quý Duy Thanh c** q**n áo và giày cho Quý Dương, nói: “Không sao, anh có thể kiếm lại mà.”

Tống Thời Hạ không biết nên nói anh thế nào mới tốt nữa:

“Em đã bảo anh ấy trả lại rồi, trong sổ tiết kiệm của anh có tiền đô nên đừng có lấy ra lung tung, tiền đô có giá mà.”

Mùa đông thời tiết lạnh, lâu lâu hai nhóc con kia lại được ngủ cùng ba mẹ, còn muốn ngủ ở chính giữa ba mẹ nữa.

Kế hoạch tiêu tiền cho vợ của giáo sư Quý lại tiếp tục thất bại thêm lần nữa.

Hôm sau, Tống Thời Hạ tìm thím Phùng, nhờ thím liên hệ với người ta xem có thể mua được lò sưởi không, nhưng phải là loại có bề mặt lớn để ngồi làm bài tập ấy.

DTV

“Phòng khách nhà cháu to, đặt bếp sưởi cũng được đấy, nhưng đốt bằng gì?”

“Dùng than không khói chắc là được nhỉ? Nhà cháu có hai đứa nhỏ nên sợ dùng than tổ ong.”

Thím Phùng có quan hệ rất rộng, chưa đến một tuần đã nhờ được người mua bếp sưởi và than không khói.

Lần này vẫn là họ hàng của thầy Triệu lái xe ba gác đưa đến cho.

“Cháu mua bếp sưởi to như vậy, phòng khách có chứa nổi không?”

“Chứa nổi, trong nhà có hai đứa nhỏ, bình thường ngồi trên bàn làm bài tập là vừa.”

Tống Thời Hạ đã dọn chỗ từ trước.

Bếp sưởi sẽ đặt ở giữa phòng khách, xung quanh có thể bỏ thêm mấy cái ghế, dù cả nhà mẹ chồng đến cũng có đủ chỗ ngồi.

Bên cạnh bếp sưởi còn có chỗ nướng khoai, cô lấy mấy củ khoai lang đỏ bỏ vào.

Hai đứa nhóc vừa tan học về nhà đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của khoai lang từ xa.

Cả hai liếc nhìn nhau, lập tức vắt chân lên cổ chạy thật nhanh, bỏ lại ba ở đằng sau.

Bọn nhóc đã hình thành một phản xạ có điều kiện.

Chỉ cần ngửi được mùi thơm trên đường về nhà thì chắc chắn là mẹ đang nấu món ngon gì đấy.

Tạ Khang ở cách vách cực kỳ hâm mộ.

“Chị ơi, em cũng muốn ăn khoai lang nướng.”

Tạ Nhiêu l.i.ế.m môi nói:

“Chị ra căn tin tìm mẹ xin hai củ khoai lang, rồi chúng ta đến nhà chị Hạ nhờ chị ấy nướng giúp nhé.”

Tạ Khang chủ động dắt em trai: “Vậy em dẫn em trai về nhà, chị đi nhanh về nhanh nhé.”

“Mấy đứa tới đây làm bài tập đi, nhà hai đứa chắc chắn cũng lạnh, nhà chị có bếp sưởi, chờ mẹ hai đứa về hãy về nhà ăn cơm.”

Ban ngày nhà họ Tạ không có ai ở nhà, thím Phùng về mới nhóm lửa, bệnh chung của hệ thống sưởi trong nhà là không được ấm.

Tạ Nhiêu dứt khoát trở về nhà gọi em trai.

Tống Thời Hạ nướng khoai lang cho mấy đứa nhỏ, lại pha cho mỗi đứa một ly sữa mạch nha.

“Mấy đứa ngoan ngoãn làm bài đi, không biết thì hỏi chị, đừng chép bài của nhau đấy.”

Âm mưu của Tạ Khang bị phát hiện, cậu bé xấu hổ cúi đầu xuống.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 324: Chương 324



Mấy đứa nhỏ đi học mẫu giáo không có bài tập, bình thường chỉ học ghép vần, tô theo mẫu chữ và viết các con số.

Tống Thời Hạ để bọn nhỏ ngồi trên sô pha xem truyện tranh.

Tống Thời Hạ thì ngồi trên bàn ăn cắt giấy, cô định làm thẻ chữ cái ghép vần cho bọn nhỏ luyện tập.

Cô nhớ thứ này cực kỳ nổi tiếng trước khi có điện thoại di động.

Cô không mong kiếm được tiền từ thứ này, chỉ định tìm thêm trò giải trí cho mấy đứa nhỏ trong nhà mà thôi.

Vừa có thể dạy học cho bọn nhỏ, còn để chúng được vui chơi giải trí.

Nhưng vẫn có thể nói cho Tống Thu Sinh biết để anh ấy tìm nhà xưởng hợp tác kiếm một khoản.

Loại này vừa không có bí mật gì khó, bán nhiều còn dễ bị bắt chước, kiếm mấy đồng lẻ cũng được.

Ba ngày nghỉ chưa làm được gì đã trôi qua cái vèo, Tống Thời Hạ lại nhớ tới những tháng ngày vật vã giải đề.

Cũng may thứ hai đã có điểm rồi.

Khi Tống Thời Hạ biết điểm thi, cả nhà mẹ chồng cũng đã biết cô thi được 450 điểm.

Lúc biết được điểm số, cô cũng thấy hơi thất vọng, điểm tối đa là 500 mà mình chỉ thi được 450.

Tống Thời Hạ còn chưa hết buồn thì đã nhận được điện thoại báo tin vui từ cô Mạnh.

“Em là người đứng đầu khối tự nhiên luôn, hóa ra xưa nay em toàn giấu tài!”

Chẳng trách cô Mạnh kinh ngạc như vậy.

Bình thường ở trong trường Tống Thời Hạ rất khiêm tốn và kiệm lời, cô ấy biết trong nhà Tống Thời Hạ có người phụ đạo cho cô, nhưng không ngờ Tống Thời Hạ lại giỏi như thế.

Tống Thời Hạ định giải thích mình mất 50 điểm là do đã phát huy không tốt.

Có điều 450 điểm đã coi như cao rồi, nhưng Tống Thời Hạ phải biết mình sai ở đâu mới được.

Cuối cùng cô Mạnh cũng nhớ đến mục đích của cuộc gọi này:

“Em hỏi mất điểm ở đâu à? Chị đang định nói cho em chuyện này luôn đấy.

Chị vẫn cho rằng thành tích ngữ văn của em là đỡ lo nhất, kết quả môn của chị em lại viết lạc đề, chị buồn lắm đấy nhé.”

Môn học có thể cải thiện điểm số nhanh nhất là ngữ văn, chỉ cần học thuộc lòng là được.

Cô ấy từng lo về thành tích của hai môn ngoại ngữ và hóa học của Tống Thời Hạ, nhưng không ngờ Tống Thời Hạ lại trượt chân ở môn ngữ văn.

Tống Thời Hạ vắt hết óc cũng không nhớ nổi tại sao bài văn của mình lại lạc đề được?

“Em viết văn hơi giống công văn, thầy chấm thi cảm thấy em cố tình lấy lòng nịnh hót mình nên mới phê là em lạc đề.”

Vậy cũng được luôn?

Đó không phải là văn nghị luận bình thường ư?

Sao lại thành công văn chứ?

“Cô ơi, em có thể xem thử bài của người đạt điểm cao nhất môn văn không?”

“Đương nhiên là được, chị có in một phần, nhờ cô Quý mang về cho em. Em xem thử người khác viết thế nào nhé.”

DTV

Tống Thời Hạ chưa từng nghĩ đến có ngày mình lại thi được 10 điểm văn, ngay cả bản thân cô cũng không thể tin nổi.

Sau khi lấy được bài văn của người có điểm cao nhất, cuối cùng cô cũng hiểu mình sai ở đâu.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 325: Chương 325



Người khác viết văn đều là văn kể, dùng tình cảm khiến người đọc cảm động, còn cô lại viết văn nghị luận.

Bài của cô nhắc đến những nhân vật vĩ đại, khen ngợi đủ điều, đây là mánh khóe mà cô giáo dạy văn lúc trước đã dạy cô.

Ai ngờ, đến thời đại này lại thành cố tình nịnh nọt, oan ghê luôn.

Tuy cũng có ý lấy lòng ở trong đó, nhưng đều là những dẫn chứng cụ thể, không nói bừa hay tự bịa ra.

Cô còn cảm thấy bạn học viết văn y như đang kể khổ ấy.

Mất điểm rồi thì thôi đi vậy, có thể thi được hạng nhất toàn trường quả thật nằm ngoài dự đoán của cô.

Tống Thời Hạ cùng lắm chỉ dám nghĩ tới top 10, dù sao trên đời này vẫn còn có nhiều người tài giỏi hơn mình, nên cô không dám lơ là.

Tống Thời Hạ vui mừng hớn hở cầm bảng điểm chờ Quý Duy Thanh tan tầm về nhà.

Nhiệm vụ học tập của cô có thể giảm bớt, kể ra thì lý hóa là thi được cao điểm nhất, ngữ văn và chính trị là thấp nhất.

Loại đề dựa vào ý kiến khách quan như thế này, chỉ cần không viết đúng ý của thầy cô chấm thi thì đều bị trừ điểm, quả thật chỉ toàn dựa vào may mắn.

Còn chưa chờ được đến lúc Quý Duy Thanh về nhà, cô đã thấy mẹ chồng xách theo bao lớn bao nhỏ ghé thăm.

“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

Hàn Dung cười tươi như hoa.

“Con đứng nhất toàn trường nên mẹ nhờ người mua mấy cân thịt dê. Hôm nay chúng ta ăn lầu dê nhé.”

Trong lòng Tống Thời Hạ chợt cảm thấy ấm áp, cô đúng là may mắn có được nhà chồng tuyệt vời, mẹ chồng chẳng khác gì mẹ ruột.

Cô xách đồ giúp mẹ chồng:

“Mẹ, lần sau muốn chúc mừng thì chờ thứ bảy tụi con về nhà luôn. Không thì nhà chị cả với Yên Nhiên đều không được ăn.”

Hàn Dung vui khấp khởi nói:

“Hôm nay chúng ta chúc mừng ở nhà con, chờ Yên Nhiên nghỉ thì đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa chúc mừng sau.”

Tống Thời Hạ vội vàng ngăn cản bà ấy: “Mẹ, đây chỉ là một cuộc thi thử giữa kỳ thôi, đừng làm linh đình như thế.”

“Phải làm to chứ, con đứng nhất toàn trường chứng tỏ thành tích học tập của con rất tốt, cả khu phố không ai thi được 500 điểm, con là niềm tự hào của cả nhà đấy!”

Cô đang muốn nói chắc chắn lúc trước giáo sư Quý đạt điểm cao hơn mình.

Hàn Dung đoán được suy nghĩ của cô, bèn nói trước:

“Giáo sư Quý của chúng ta không tham gia thi đại học, thằng bé học cấp 1 đã nhảy lớp lên cấp 2, học cấp 2 được một học kỳ lại nhảy lớp lên đại học.

DTV

Lúc đó có rất nhiều thầy cô tới ra đề cho nó, nó đều có thể giải được. Vì vậy, đến cả cấp 3 cũng chưa học đã trực tiếp học lên đại học rồi.”

Chẳng trách còn trẻ đã là giáo sư, còn có hai bằng tiến sĩ ở nước ngoài. Hóa ra anh là thiên tài từ bé.

“Chị cả con cũng không tham gia thi đại học, con bé học trung cấp xong thì đậu sư phạm luôn, vừa tốt nghiệp đã là giáo viên.

Trước đây con bé dạy trường cấp hai, mấy năm trước mới được điều đến trường trung học phổ thông số 9 dạy.”

Thế nên Tống Thời Hạ và Yên Nhiên chính là hai sĩ tử chính quy trong nhà.

Nếu cùng thi đậu đại học thì sẽ càng đáng tự hào hơn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 326: Chương 326



Trong lúc ăn cơm, Hàn Dung nhắc đến mấy người bạn của ba chồng muốn mua trà và rượu thuốc.

Tống Thời Hạ nghĩ có thể kiếm thêm được một khoản nữa nên cũng không từ chối ngay.

Cô mặc kệ ánh mắt của giáo sư Quý, kiên trì nói:

“Gần đây bài vở của con cũng sắp xong rồi, có lẽ phải đợi thêm một chút. Để con bảo anh trai tìm người buôn trà thần bí kia.”

Hàn Dung tỏ vẻ mình hiểu.

Tuy chính sách đã lơi lỏng khiến mọi người có thể tự do mua bán, nhưng đa số người dân đều muốn làm các công việc làm ăn ổn định.

Trừ khi trong nhà thiếu tiền quá mới có thể lấy của quý trong nhà đi bán.

Hàn Dung và chồng đoán có lẽ con dâu đã mua được trà từ trong tay người có hoàn cảnh như thế.

Tình huống này thì phải dăm ba năm nữa may ra mới đỡ hơn.

Trà và rượu thuốc cũng không rẻ, đặc biệt là dược liệu dùng để ngâm rượu thuốc đều là loại cao cấp.

Tống Thời Hạ chưa tính thêm cả chi phí của linh tuyền, đối với cô thì tặng cho người thân bạn bè nên không cần thiết phải so đo những điều đó.

Nhưng nếu bán đi thì cô phải nghĩ xem nên để mức giá như thế nào cho hợp lý.

Giáo sư Quý gõ bàn nói: “Lấy giá ngang với hai bình rượu Mao Đài đi, ai chê đắt thì có thể mua trà.”

Tống Thời Hạ kinh ngạc quay đầu lại hỏi: “Giá này có đắt quá không?”

Không ngờ câu đó lại được nói ra từ miệng anh.

Quý Duy Thanh phân tích cho cô:

“Em tốn thời gian công sức ngâm rượu thuốc, dược liệu lại đắt đỏ, uống vào còn tốt cho sức khỏe, không thua gì rượu Mao Đài.”

Hình như cũng đúng.

Cô vẫn chưa tính công sức mình bỏ ra.

Trước đó, Tống Thời Hạ toàn tự làm cho người trong nhà nên không để ý, giờ muốn bán cho người ngoài thì chắc chắn phải tính kỹ lại.

Cô quyết định luôn:

“Vậy để giá này trước, sau đó lại xem thử có cần tăng giá hay không. Em cảm thấy nếu bán cho người giàu có thể tăng thêm mấy lần.”

Quý Duy Thanh thấy ban nãy cô tỏ ra giật mình, còn tưởng rằng cô ngại thu phí, không ngờ chỉ mới mấy giây đã biến thành con buôn chính hiệu rồi.

“Em tém tém lại một chút đi, giá cao quá có thể bị người ta để ý đó.”

“Yên tâm đi, người bình thường sẽ không mua ở chỗ em, việc buôn bán của em chủ yếu dựa vào danh tiếng thôi.”

Cô còn ngại buôn bán sẽ mệt ấy chứ, có người mua thì ngâm rượu, không ai mua thì khỏi làm.

Sau này, cô sẽ ba năm không khai trương, vừa khai trương thì đủ ăn ba năm, không muốn mệt mỏi cày cuốc như kiếp trước nữa.

Quý Duy Thanh châm chước mở miệng:

“Thầy anh có hỏi thăm rượu thuốc, trước đó anh chia của phần mình cho ông ấy nên sau này bán cho ông ấy có thể để anh trả không, cứ coi như anh tặng ông ấy đi.”

Tống Thời Hạ hào phóng xua tay nói:

“Anh cứ tặng đi, khỏi lấy tiền. Ông ấy là thầy của anh, em cũng không thiếu chút tiền ấy.”

“Cảm ơn em, Hạ Hạ. Bệnh phong thấp của thầy rất nặng, bị mất ngủ và ù tai thời gian dài, nhờ có rượu thuốc nên mới đỡ hơn.”

“Anh bảo thầy uống ít rượu thôi, tuy là rượu thuốc cũng không thể uống nhiều đâu. Anh tặng trà thì hơn.”

“Bệnh phong thấp có thể dùng rượu thuốc thoa ngoài da, không cần phải uống.

Trong nhà có trà an thần, cái loại mà em pha cho anh lúc anh thức khuya đó, tặng nó cho thầy ấy thử xem.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 327: Chương 327



Mặc dù rượu thuốc có linh tuyền nên sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể người già, những lỡ như ông ấy tưởng uống rượu thuốc sẽ không sao thì tiêu.

Nên chẳng thà bảo ông ấy kiêng rượu còn hơn.

Câu này của cô như nhắc nhở Quý Duy Thanh, anh vẫn luôn không có lý do ngăn cản thầy uống rượu, lần này cuối cùng cũng có lý do chính đáng rồi.

Tết nguyên đán mà mọi người chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng đến.

Cho dù chỉ có một ngày nghỉ thì Tống Thời Hạ cũng rất hài lòng.

Cuối cùng cũng không cần ngày nào cũng bị bắt viết văn nữa, từ khi bài văn của cô chỉ có 10 điểm thì những môn toán lý hóa đều bị xếp ra sau.

DTV

Hàng xóm là giáo viên hệ lịch sử văn học, sau khi viết xong sẽ đưa cho giáo viên chấm, có học sinh cấp ba nào được hưởng đãi ngộ như vậy chứ!

Từ khi thím Phùng biết cô thi giữa kỳ đứng nhất toàn trường, còn được điểm cao đến 450 điểm thì gặp ai cũng khoe khoang.

Tống Thời Hạ biết thím Phùng không có ác ý gì, chỉ đơn thuần tự hào về người bạn là cô thôi.

Nhưng qua miệng người khác thì lại là cô chắc chắn có thể thi đỗ Đại học Yên Kinh.

Nếu đề thi đại học không có gì bất ngờ thì quả thật cô có thể cố gắng thử xem.

Nhưng nói trước bước không qua, không thể nói chắc được, miễn cho vui quá hóa buồn.

Đôi khi cô còn tình cờ gặp hiệu trưởng Hồ và Trương Uyển Thanh.

Hai người nhiệt tình kéo cô lại trò chuyện cùng, ẩn ý rằng muốn cô báo danh vào đại học Yên Kinh, đừng để trường đại học quốc lập bên cạnh cướp mất.

Áp lực dồn xuống ngay và luôn, vốn dĩ chỉ cần thi vào trường đại học bình thường thì đã là phát huy tốt hơn hẳn người thường.

Kết quả hiện giờ lại biến thành nhất định phải thi vào đại học Yên Kinh.

….

Tết Nguyên đán, Quý Yên Nhiên cũng về nhà, lần này cô ấy thi giữa kỳ khá tốt, được 500 điểm.

Vừa đến cửa nhà, Vu Phương nhà bên đã gọi cô ấy lại.

Quý Yến Nhiên tiến thoái lưỡng nan.

Chị dâu tốt với cô ấy như vậy, mà cô ấy lại thường xuyên qua lại với Vu Phương khiến trong lòng cô ấy cảm thấy áy náy, có lỗi với chị dâu.

Vu Phương giả vờ không thấy vẻ khó xử của cô ấy.

“Yên Nhiên được nghỉ à, mau đến ăn đậu phộng đi, chị vừa mới rang đậu phộng xong, thơm lắm.”

Cô ấy nhìn vào trong nhà, hy vọng mẹ cô ấy đi từ trong nhà ra gọi mình vào.

Quý Yên Nhiên cười gượng, đi theo cô ta vào nhà: “Nghỉ cũng không được yên, giáo viên giao cho em một đống bài tập.”

Vu Phương bóc đậu phộng cho cô ấy:

“Học sinh cấp ba các em quá vất vả, tại sao em không tự học ở nhà chứ? Chị dâu em học ở trường mấy ngày thì về nhà, ngày nào cũng để anh trai em dạy cho cô ấy đấy.”

Ý của cô ta là người nhà họ Quý quá bất công.

Nhất là con trai học giỏi như vậy lại không dạy cho em gái ruột mà lại đi dạy người ngoài là con dâu.

Vốn dĩ cô ta muốn châm ngòi ly gián nhưng ai ngờ Quý Yên Nhiên nghe xong lại thở phào.

“May quá, chỉ cần anh ấy không dạy em là được, tâm lý chị dâu của em vững thật.

Mỗi lần anh ấy dạy là một thử thách của em, khiến em cảm thấy chẳng thà nghỉ học còn hơn.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 328: Chương 328



Mỗi lần cô ấy thi tốt đều sẽ cố gắng lấy can đảm bảo anh trai ra hai đề kiểm tra cho cô ấy.

Kết quả là vắt hết óc suy nghĩ làm hai tiếng đều sai hết, đúng là đả kích lòng tự tin của cô ấy.

Cô ấy thích học ở trường hơn, cho dù có vất vả một chút, nhưng cũng tốt hơn là bị coi như gỗ mục khi đứng bên cạnh anh trai.

Nụ cười của Vu Phương cứng lại.

“Nếu có anh trai dạy thì chắc chắn em sẽ thi được thành tích tốt hơn. Em có biết chị dâu em đứng nhất toàn trường trong đợt thi giữa kỳ này không? Hàng xóm cả khu này đều biết cả rồi đấy.”

Quý Yên Nhiên cũng biết chuyện này.

Có đôi khi được nghỉ, cô ấy không muốn về nhà thì chị cả sẽ đến trường học đưa đồ dùng hàng ngày và sinh hoạt phí cho cô ấy, lúc đó cô ấy nghe xong thì ý chí chiến đấu lập tức sục sôi.

Chẳng biết tại sao, đột nhiên cô ấy cảm thấy hôm nay Vu Phương có dụng ý khác.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cô ấy đổi giọng: “Em không biết chuyện này, chị có chắc là chị dâu em không?”

Vu Phương thở dài một hơi.

“Chuyện này còn có thể là giả được sao? Ngày nào mẹ em cũng đi ra ngoài khen ngợi chị dâu em được điểm cao, còn thân thiết với chị dâu em hơn cả em nữa, chị nghe mà khó chịu thay em đó.”

Quý Yên Nhiên không hề thấy khó chịu, cô ấy còn cảm thấy mừng thay cho chị dâu, đứng đầu trường không phải dễ.

Thảo nào anh trai lấy chị dâu, có lẽ là vì nhìn thấy tiềm năng học tập từ chị dâu cũng nên.

Về phần Vu Phương, tâm trạng của Quý Yên Nhiên bỗng trở nên phức tạp.

Trước đây cô ấy rất thân với Vu Phương, khi đó cô ấy cũng thật sự xem Vu Phương là bạn tốt.

Cho dù hai người chênh lệch tuổi tác rất nhiều, nhưng Vu Phương chưa từng coi cô ấy là trẻ con, còn chia sẻ rất nhiều bí mật nhỏ với cô ấy.

Chẳng lẽ vì mình đã trưởng thành rồi sao?

Hay đây mới là bộ mặt thật của Vu Phương.

Cô ấy cảm thấy rất buồn.

Người bạn mà cô ấy từng thật lòng đối đãi lại muốn lợi dụng cô ấy châm ngòi ly gián, phá hỏng quan hệ của cô ấy với người nhà.

Bắt đầu từ lúc nào thế?

Hình như từ khi chị dâu đến nhà, cô ấy được anh trai nhắc nhở mấy câu mới đề phòng Vu Phương, không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy.

Quý Yên Nhiên về đến nhà thì buồn rầu không vui ngồi trên sô pha lật báo của ba.

DTV

Hàn Dung đi ngang qua ghế sô pha thấy vậy thì ngạc nhiên nhìn cô ấy.

“Con trút giận vào tờ báo làm gì? Ai trêu chọc con à?”

“Mẹ, có phải con ngốc lắm không?”

“Sao vậy? Thi không tốt à? Điểm cao thì cũng không thể ăn được, lần sau thi tốt hơn là được mà.”

Đột nhiên trong đầu Quý Yên Nhiên nhớ đến lời nói ly gián của Vu Phương, cố ý hỏi bà ấy.

“Chị dâu con thi được 450 điểm, điểm của con thấp hơn chị ấy hẳn 100 điểm.”

“Con bé ngốc, con so sánh với chị dâu con làm gì? Chị dâu con nhiều tuổi hơn con, đọc nhiều sách hơn.

Con học thêm hai năm nữa cũng có thể giống con bé. Nếu con muốn nâng cao thành tích thì tìm anh trai con, chắc chắn thằng bé sẽ đồng ý.”

Quý Yên Nhiên vội lắc đầu: “Cứ để anh ấy cho chị dâu đi, con không cần.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 329: Chương 329



Tống Thời Hạ vừa vào cửa đã nghe thấy câu này, mỉm cười trêu chọc cô ấy: “Bọn chị đến không đúng lúc rồi, sao giáo sư Quý lại bị em gái chê bai vậy.”

Quý Yên Nhiên vô thức nhìn ra phía cửa, không thấy anh trai mới yên tâm.

“Chị dâu, chị đừng nói với anh ấy nhé.”

Tống Thời Hạ giả vờ suy nghĩ: “Vậy chị phải thu phí bịt miệng mới được.”

Vẻ mặt Quý Yên Nhiên đau khổ: “Thứ đáng giá nhất của em chỉ là cái bút máy thôi.”

Hàn Dung cười nói: “Hai đứa nói chuyện đi, mẹ vào bếp xem nồi xương.”

“Phí bịt miệng không nhất định phải là tiền.”

Quý Yên Nhiên tò mò: “Vậy chị muốn gì ạ?”

“Ví dụ như một bí mật nhỏ của em.”

Quý Yên Nhiên hơi chột dạ: “Em làm gì có bí mật chứ!”

“Không vội, anh trai em còn đang trên đường đưa bọn trẻ đến đây.”

Tống Thời Hạ ung dung ngồi xuống, cầm lấy tờ báo bị Quý Yên Nhiên vò nhăn nhúm lại.

DTV

Quý Yên Nhiên cẩn thận tới gần: “Chị dâu, em thật sự không có bí mật nào hết.”

Lúc trước cô ấy có rất nhiều bí mật, nhưng tất cả đều nói cho Vu Phương biết, sau này ở ký túc xá trong trường thì viết nhật ký.

Tống Thời Hạ làm bộ thờ dài: “Chị còn tưởng mấy cô gái nhỏ đều có bí mật.”

Quý Yên Nhiên nịnh nọt bóp vai cho cô: “Em là cô gái lớn rồi.”

“Được, lần này tha cho em, bóp vai cho chị đi.”

Tống Thời Hạ đã ra ngoài tìm anh trai trước, giao lá trà cho anh ấy, cô không giải thích nguồn gốc từ đâu ra.

Tống Thu Sinh cũng không hỏi, dù sao cũng là anh ruột.

Cô còn thuận tiện soạn những thẻ dạy vỡ lòng thành một quyển sách nhỏ.

Nội dung bao gồm nhìn tranh học chữ, nhìn vật, hoa quả rau củ, mọi đồ vật đều do cô tự tay vẽ.

Cô đề nghị với anh trai tìm một giáo viên mỹ thuật chuyên nghiệp vẽ lại lần nữa.

Tống Thu Sinh xem xong, cảm thấy có thể bán chạy.

Đến lúc thương lượng xong sẽ chia cho cô, Tống Thời Hạ chỉ cần 20%.

“Chị dâu, cỡ này đã được chưa ạ?”

Quý Yên Nhiên hâm mộ nhìn làn da của chị dâu, sao da chị dâu lại trắng như vậy, da của cô ấy thì đen sạm đây.

Tống Thời Hạ thoải mái duỗi lưng: “Tay nghề em không tệ, chị mang quà cho em đó, em mở ra xem thử đi.”

Quý Yên Nhiên vừa mừng vừa lo, cô ấy tưởng chị dâu thấy xa cách với cô ấy.

Cô ấy mở túi ra, bên trong là một đôi bốt nhỏ viền lông.

“Em đi thử xem có vừa chân không, cái này do chị nhờ người ta mang về giúp đấy.”

Sau khi có thành tích thi không bao lâu, anh trai gọi hỏi cô muốn quà gì, nên đã nhờ chị dâu mang một đôi bốt khá được ưa chuộng về.

Hai mắt Quý Yên Nhiên sáng rực lên: “Giày đẹp quá, em không nỡ mang luôn ấy.”

Cô ấy lưu luyến rồi đẩy về: “Chị giữ lại mang đi, đôi giày này chắc chắn không rẻ đâu.”

“Đôi giày này là cỡ của em, quà tết chị cố ý mua tặng cho em đó.”

Quý Yên Nhiên yêu thích không buông tay.

“Em cảm ơn chị.”

Tống Thời Hạ vào bếp giúp mẹ chồng, thịt cá còn phong phú hơn cả ăn tiệc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back