Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 290: Chương 290



Hoắc Khải hiểu rõ con gái giống tính vợ cũ, cũng vì vậy nên mới thiên vị và dung túng con gái hơn.

“Em cứ yên tâm, chờ con bé lớn lên, hiểu chuyện hơn, sẽ hiểu nỗi khổ của em, bình thường em đừng cãi nhau với nó làm gì.”

Trần Kiều cố nuốt trôi cục tức kia: “Vậy chuyện đi học em nói khi nãy thì sao đây?”

Hoắc Khải vội đồng ý:

“Tùy ý em, em muốn đi học thì cứ đi, nhưng anh không có dư thời gian để dạy kèm cho em đâu.”

Trần Kiều chưa từng nghĩ tới chuyện dựa vào anh ta: “Em đi học bổ túc, không dùng tới tiền lương của anh, mắc công lại bị nói.”

Hoắc Khải xấu hổ không thôi:

“Em đừng nghe Hoắc Tuyền nói lung tung, em cần dùng thì cứ dùng, không cần phân chia rạch ròi như thế đâu.”

Tình cảm anh ta dành cho Trần Kiều đa phần là cảm kích.

Nếu như không có Trần Kiều lo liệu nhà cửa đâu ra đó, anh ta thật sự không thể vừa trông con vừa đi làm được.

DTV

Nhờ có cô ta mà cái nhà này mới giống một cái nhà, chỉ cần trong phạm vi có thể chấp nhận, anh ta không ngại chuyện cô ta dùng tiền.

Trần Kiều miễn cưỡng hài lòng, quả nhiên phụ nữ vẫn nên tự mình kiếm tiền.

Anh ta đã nói như vậy, cô ta cũng có thể tiết kiệm được một khoản.

“Được rồi, em sẽ trích tiền lương của anh ra để đi học bổ túc, còn lại em tự lấy tiền của mình trả.”

Hoắc Khải lúng túng nói:

“Em cứ tính toán là được. Đúng rồi, em nói Tiểu Tống cũng ở đây, sao không mời cô ấy tới nhà mình làm khách.”

“Em không có thời gian, cả ngày loay hoay chân không chạm đất nào có thời gian rảnh rỗi chứ?”

Trong nhà có cả đống chuyện lớn lớn bé bé phải lo, cô làm gì có tâm tư đãi khách.

Hoắc Khải lại không đồng ý:

“Bạn bè cũng phải qua lại chứ, huống hồ gì hai người còn là đồng hương cùng thôn, có thể gặp được nhau ở cùng một trường thế này cũng là duyên phận.”

“Anh nói vậy là có ý gì đây? Tiểu Tống tới nhà chúng ta thì có thể được gì? Cô ấy lại không thể ảnh hưởng tới quyết định của giáo sư Quý.

Huống hồ gì anh và giáo sư Quý cũng không có quan hệ gì, cần gì phải cố ý lấy lòng như thế chứ?”

Hoắc Khải giả bộ điềm nhiên như không:

“Anh chỉ quan tâm quan hệ bạn bè của em thôi, làm gì phức tạp như em nghĩ.”

Lý Mộng Tuyền nói cho anh ta biết ba của giáo sư Quý là lãnh đạo đã về hưu, nhờ anh ta móc nối giới thiệu, anh ta làm gì có bản lĩnh mời được giáo sư Quý chứ.

“Việc này anh không cần lo, cho dù mời thì cũng ra ngoài ăn cơm, nhà mình nhỏ như cái lỗ mũi thế này, người ta tới làm gì có chỗ ngồi chứ?”

Câu này của Trần Kiều đúng là đ.â.m thẳng vào chỗ đau của Hoắc Khải, Hoắc Khải lập tức nhụt chí không nói thêm nữa.

Lý Mộng Tuyền có tệ cách mấy thì chồng của cô ta cũng là con của quản đốc, ở nhà riêng có sân vườn.

Nhà anh ta ở chỉ như cái lồng chim sẻ, lo nghĩ linh tinh làm gì không biết?

Trần Kiều không ngờ một câu tự giễu của mình không chỉ tổn thương lòng tự trọng của chồng, còn dội tắt nhiệt tình của anh ta dành cho vợ cũ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 291: Chương 291



Tống Thời Hạ đi học ở trường một tuần, cảm giác còn phải học thêm một tuần nữa mới tìm được cớ chuồn.

Cũng may cô đã quen dậy sớm, không còn vật vã như ngày đầu tiên nữa.

Hạnh phúc nhất là mỗi buổi sáng còn có bữa sáng do mẹ chồng chuẩn bị cho, giữa trưa có chị cả mang cơm trưa cho.

Cô cảm giác như mình trở thành sĩ tử quốc bảo của cả nhà vậy.

Quý Yên Nhiên phải ở trọ lại trường, nghe nói điều kiện ký túc xá cực kỳ tệ, nhưng vì được điểm cao, cô bé cũng liều mạng.

Tinh thần phấn đấu này khiến Tống Thời Hạ cảm thấy mặc cảm, mỗi ngày đến tiết cuối cô toàn thất thần nghĩ xem hôm nay nên ăn gì.

Quý Duy Thanh đã gọi điện đến, nói hôm nay sẽ mang theo bọn nhỏ tới, đỡ cho cô vất vả về nhà.

Tống Thời Hạ dặn dò Quý Duy Thanh nhớ mang quần áo mới tới cho cô, hai hôm nay trời lạnh hơn, có thể mặc áo khoác dày hơn rồi.

Hai chú hổ con ở bên kia cũng vô cùng vui vẻ, đã năm ngày rồi hai đứa bé không được thấy mẹ.

Cả nhà ba người đóng gói hành lý đi, ai không biết còn tưởng là họ đang dọn nhà nữa.

Quý Duy Thanh đã mặc quần áo mới vào, quần áo Tống Thời Hạ đang mặc là đồ cũ của mẹ chồng và chị cả.

Hôm nay trời lạnh quá bất ngờ, nếu không có áo cũ của chị cả, chắc cô phải quấn chăn đi học mất.

Thật ra quần áo của chị cả cũng không xấu, chỉ là màu hơi già.

Áo khoác màu xanh lá với vân màu nâu, nút áo là kiểu hai hàng nút nghiêm chỉnh, áo dài đến bắp đùi, cổ áo hình tam giác.

Chị cả thấy bộ này nhìn cũ với già quá nên nhét trong tủ quần áo ở nhà, về nhà sợ làm dơ quần áo thì sẽ thay nó ra để vào bếp.

Tống Thời Hạ không chê chiếc áo khoác này phối màu già.

Người ta gọi đây là phong cách phục cổ, nhưng tiếc là không ai hiểu nổi gu thẩm mỹ của cô, haiz.

Tống Thời Hạ không ngờ Quý Duy Thanh lại lấy cái túi lớn cô dùng để đựng đồ lúc vào thành phố.

Nhưng cái vali duy nhất trong nhà đã bị cô mang đi, chỉ còn mỗi cái này có thể đựng đồ mà thôi.

Cô ngồi xổm xuống ôm hai đứa bé, cọ cọ má hai đứa.

“Hai đứa có nhớ mẹ không?”

Quý Nguyên ôm cổ mẹ, giọng ngọt như mía lùi.

“Nhớ mẹ lắm, năm ngày rồi bọn con không được gặp mẹ, bọn con ngoan lắm đó.”

Quý Dương cố nghiêm mặt, nhưng vẫn không giấu được vẻ vui mừng kia.

“Con cũng ngoan ngoãn chăm sóc em trai, không cho em ăn vụng kẹo sữa.”

“Ngoan quá đi, mẹ thấy ngoài đường có ông cụ bán kẹo hồ lô, chờ ba mẹ đi mua vali đựng đồ xong, quay về sẽ dẫn các con đi mua kẹo hồ lô nhé?”

Quý Nguyên cọ cọ má lên mặt cô: “Con cũng muốn đi.”

Tống Thời Hạ cười tít mắt:

“Bà nội cũng nhớ hai đứa lắm, còn làm bánh bông lan cuộn cho hai đứa đấy.”

Quý Nguyên nuốt nước bọt.

Mẹ không ở nhà, hai anh em không có đồ ngon ăn, mỗi ngày chỉ có thể theo ba tới căn tin ăn thôi.

Cậu bé xoắn ngón tay: “...Vậy bọn con ở đây chờ mẹ về.”

Tống Thời Hạ ôm cậu bé, tay kia nắm tay Quý Dương: “Ngoan quá, không hổ là bé ngoan của mẹ.”

Học hành vất vả, chỉ có hổ con ngoan ngoãn mới có thể giảm bớt mệt mỏi của cô.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 292: Chương 292



Chị cả gọi điện tới, Tống Thời Hạ còn tưởng là có chuyện gì quan trọng hơn, kết quả lại là muốn buôn chuyện bình thường mà thôi.

“Trà hoa em tặng tốt thật đấy, hai hôm nay chị ngủ rất ngon, quầng thâm mắt cũng nhạt bớt rồi này.”

Tống Thời Hạ cười khẽ:

“Có quầng thâm mắt là vì mất ngủ với ngủ không ngon, được ngủ ngon thì quầng thâm nhất định sẽ mất thôi.”

Bị cả bị quầng thâm nặng, bình thường đeo mắt kính không thấy rõ.

DTV

Mãi tới khi đi học Tống Thời Hạ mới phát hiện, chị cả hơn 30 tuổi nhưng làn da lại giống như hơn 40 vậy.

“Chị là làm việc vất vả quá nên khiến bản thân bị mệt. Kiên trì uống trà dưỡng nhan sẽ từ từ có hiệu quả. Đây là trà lài em tự mình điều phối, không có tác dụng phụ.”

Chị cả cười lớn nói:

“Trà giảm cân kia có thể cho anh rể em uống được không? Từ khi thăng chức tới nay, ngày nào anh ấy cũng chỉ ngồi trong phòng làm việc, bụng béo ra rồi.”

“Đương nhiên là có thể rồi, trà dưỡng nhan này nam nữ gì cũng dùng được.

Nhưng trà bổ khí huyết chị giữ lại tự mình uống đi nhé, tốt cho sức khỏe lắm.”

“Được rồi, hai đứa nhỏ nhà chị về rồi, chị cúp máy trước đây.”

Tống Thời Hạ cúp máy, không ngờ đi học lại giúp quan hệ của cô và chị cả bỗng nhiên tốt hơn.

Hai người thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện với nhau.

May mà mẹ chồng không có ý kiến gì, thậm chí còn vui mừng khi quan hệ giữa hai chị em ngày một tốt đẹp hơn như thế.

Rõ ràng chị cả lớn tuổi hơn cô rất nhiều, nhưng hai người lại thân thiết với nhau như thế.

Hôm nay là thứ sáu, thời gian tan học của mỗi trường đều khác nhau.

Trường trung học phổ thông số 9 buổi chiều chỉ có hai tiết, rất nhiều học sinh nhà ở xa, được tan học sớm thì bọn họ cũng được về nhà sớm một chút.

Đại khái là vì đi học lại cấp 3, khiến Tống Thời Hạ có cảm giác không chân thực lắm.

Cô và Quý Duy Thanh cùng nhau đi trên đường, nhưng cứ có cảm giác mình như học sinh cấp 3 đang lén lút yêu sớm.

Rõ ràng hai người không hề có động tác thân mật nào, chỉ sóng vai đi cùng với nhau, mặc áo khoác cùng kiểu dáng cũng khiến cô cảm thấy chột dạ.

Cô nói cảm giác của mình cho Quý Duy Thanh nghe.

“Anh thấy có giống không?”

Quý Duy Thanh trầm tư: “Nếu như em là học sinh cấp 3 thì anh có thể sẽ bị lên án đấy.”

Tống Thời Hạ không muốn để ý tới anh nữa: “Em chỉ đùa với anh thôi mà, sao anh lại tính kỹ thế.”

Quý Duy Thanh mỉm cười: “Anh cũng đùa với em thôi mà.”

Tống Thời Hạ bị nụ cười của anh hớp hồn, tim đập rộn ràng.

Cô quay đầu sang chỗ khác, sai sử anh: “Em muốn ăn kẹo hồ lô, anh đi mua cho em đi.”

Quý Duy Thanh thấy một ông cụ bán kẹo hồ lô ở vệ đường đối diện trường học.

“Chờ anh một lát.”

Tống Thời Hạ đứng im tại chỗ chờ anh.

Cùng lúc đó, ở đối diện cũng có một nhóm học sinh đang ngồi ngay cổng trường.

Trịnh Thắng Lợi dụi dụi mắt:

“Anh Bạch, đó không phải học sinh chuyển trường của lớp mình à? Em không nhìn lầm đấy chứ, đồ nhà quê kia ăn diện lên đẹp như vậy à?”

Bạch Thu Thụy tức giận quay đầu:

“Đồ nhà quê thì có gì mà nhìn? Đám bọn mày chưa thấy người đẹp bao giờ à?”

Nói xong, cậu ta quay sang nhìn về phía Tống Thời Hạ, trống n.g.ự.c bỗng đập nhanh hơn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 293: Chương 293



Trước khi ra ngoài, Tống Thời Hạ đã gội đầu sạch sẽ, xõa tóc ra.

Cô mặc áo khoác lông cừu màu trắng sữa, mái tóc đen dài xõa sau lưng, chỉ có vài lọn rũ xuống bên mặt, cô còn cố ý bôi son cho có vẻ tươi tắn nữa.

Chỉ xõa tóc với bôi son thôi mà đã trái hẳn với hình tượng ở trường.

Đám người Trịnh Thắng Lợi đến cổng trường học thì thấy em gái Lý Mộng của Lý Kiến An.

DTV

Lý Mộng quen rất nhiều bạn nữ xinh đẹp ở trường, chuyên môn giới thiệu người yêu cho anh trai và bạn bè của anh trai.

Sở dĩ Trịnh Thắng Lợi để ý xe máy mà ba Bạch Thu Thụy hứa sẽ cho như thế là vì muốn lấy le với bạn gái.

Lý Kiến An thấy Tống Thời Hạ thì không khỏi ngây người: “Tôi có thể theo đuổi bạn học sinh chuyển trường kia không?”

Bạch Thu Thủy đập lưng cậu ta một cái.

“Tôi chấm trước rồi, cậu lượn qua một bên đi.”

Đám Trịnh Thắng Lợi đều không dám tin.

“Anh Bạch, cô gái kia thì có gì tốt chứ?”

Học sinh mới này cứ như hũ nút ấy, bình thường hỏi ba câu cũng không thèm đáp tiếng nào, nếu làm chị dâu của cả bọn thì mất giá quá.

Bạch Thu Thụy thì chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Thời Hạ, không để ý tới phản ứng của đám bạn.

Quý Duy Thanh mua kẹo hồ lô về.

Tống Thời Hạ cầm kẹo hồ lô, yêu thích không nỡ buông tay.

Cô mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Kẹo hồ lô to quá, thêm lớp đường áo này nữa, nhất định sẽ ngọt lắm cho mà xem.”

Quý Duy Thanh kiên nhẫn nhìn một phút mới chọn ra được xâu kẹo lớn nhất.

Tống Thời Hạ cắn một nửa, đường nát ngọt ngào và quả sơn tra chua nhẹ hòa quyện vào nhau, vị chua chua ngọt ngọt tan ra trong miệng.

Vị chua của quả sơn tra đã bị lớp đường áo trung hòa.

Điều khiến Tống Thời Hạ bất ngờ chính là xâu kẹo hồ lô này đã được lấy hết hạt ra, không cần vừa ăn vừa nhả hạt.

Tống Thời Hạ giơ xâu hồ lô lên đưa cho anh: “Anh cũng ăn thử đi, ngon lắm!”

Quý Duy Thanh do dự cắn một quả, sau đó vội trả xâu kẹo hồ lô lại cho cô.

“Em ăn đi.”

Tống Thời Hạ cười thầm, vui vẻ ăn hết xâu kẹo hồ lô.

“Đi thôi, đi mua vali nào.”

Bạch Thu Thụy đứng bên kia đường nhìn theo từng hành động của Tống Thời Hạ và người đàn ông kia.

Hóa ra cô học sinh chuyển trường bị bọn họ cười nhạo là hũ nút cười lên lại xinh đẹp như thế.

Văn Xương Hoa vỗ vai cậu ta: “Thôi bỏ đi anh Bạch, người ta là hoa đã có chủ rồi.”

Bạch Thu Thụy thu hồi tầm mắt, vẫn cảm thấy không cam lòng.

Lý Kiến An cũng vội nói: “Ôi gái xinh ở đâu không có, em gái em ra rồi kìa.”

Lý Mộng dẫn theo mấy cô bạn xinh đẹp đi ra, họ đều là bạn cùng lớp với cô ấy, tất cả đều trang điểm kỹ lưỡng.

“Anh à, bạn em tới rồi đây.”

Lý Mộng nhìn thấy người mình thầm thương trộm nhớ, không khỏi xấu hổ nhìn lén Bạch Thu Thụy một cái.

Trịnh Thắng Lợi nhảy tưng tưng chào hỏi, mấy cô gái kia đều ưng người đẹp trai nhất hội là Bạch Thu Thụy.

Bạch Thu Thụy lại cảm thấy mất hết hứng thú: “Tôi còn có việc khác, đi trước đây.”

Trong đầu cậu ta lúc này chỉ có mái tóc xõa dài, nụ cười và ánh mắt ở cổng trường ban nãy mà thôi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 294: Chương 294



Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh tới trung tâm mua sắm mua vali, sau đó lại cùng nhau mua quần áo.

Tống Thời Hạ quay sang đo đo ướm ướm thử trên người Quý Duy Thanh.

“Trong tủ của anh ít áo len dày quá, mùa đông anh mặc cái gì thế?”

“Trong phòng có hệ thống sưởi nên không cần mặc áo dày.”

Anh không thích mặc áo len cổ lọ, cảm giác cứ bó cổ rất khó chịu.

“Không được, nói cứ như anh không ra ngoài bao giờ ấy, lỡ như bị cảm em lại phải chăm sóc anh nữa.”

Tống Thời Hạ chọn ai chiếc áo len cao cổ cho Tống Thời Hạ, lại mua thêm một bột đồ giữ ấm cho anh.

Quý Duy Thanh cố gắng ngăn cản cô: “Không cần mua cho anh đâu, đồ của anh đủ mặc rồi.”

Tống Thời Hạ cũng không ngẩng đầu lên: “Không được, chuyện mua quần áo anh phải nghe lời em.”

Không tìm thêm được bộ nào thích hợp với anh nữa, chỉ có thể mua cho mình thôi.

“Mua đồ cho anh xong rồi, bây giờ tới phiên mua cho em.”

Kiểu dáng quần áo trong trung tâm thương mại có hạn, nên không có kiểu dáng mới.

Nhưng quần áo phong cách phục cổ ở đây lại là kiểu đang thịnh hành trước khi cô xuyên không tới đây.

Tống Thời Hạ mua hai chiếc áo len hở cổ, lại mua thêm áo gi lê màu nâu và tím.

Để phối chung với chúng, cô còn mua thêm một chiếc váy màu lam.

Cô phụ trách mua, Quý Duy Thanh ở sau lưng cô phụ trách xách đồ và thanh toán, mua quần áo xong thì nhét thẳng vào vali luôn.

Tống Thời Hạ quay đầu lại hỏi anh.

“Anh có thấy em tiêu hoang không?”

Vẻ mặt của anh không hề thay đổi: “Không có, thích thì cứ mua, em cũng đâu có nhiều quần áo đâu.”

Tống Thời Hạ yên tâm rồi, chung chăn chung gối bao lâu nay, cô cũng hiểu tính anh, anh nói gì thì tức là nghĩ như thế đó.

Quý Duy Thanh đi ở phía sau lại nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.

Chỉ cần không phải mua cho anh thì cô muốn mua bao nhiêu quần áo mới cũng được.

Nếu giá đồ bình thường ở thủ đô đắt hơn những nơi khác một chút, vậy thì quần áo ở thủ đô lại rẻ hơn các vùng khác.

Thủ đô cũng có nhiều trung tâm mua sắm, rồi còn đủ loại con buôn quần áo tuồn hàng từ Hương Cảng về nữa.

Mấy thành phố nhỏ khác chỉ có hợp tác xã mua bán lớn một chút ở thị trấn và huyện mới có bán quần áo.

Kiểu dáng nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có mấy món mà thôi.

Rời khỏi trung tâm thương mại, Tống Thời Hạ cho rằng mua nhiều quần áo như thế cũng phải tốn mấy trăm.

Cuối cùng tính tiền mới thấy chỉ hơn 200 đồng, cô toàn mua quần áo để mặc mùa thu và mùa đông.

“Chờ tới tết mình về nhà mua cho ba mẹ mấy cái áo len và áo bông đi.”

Quý Duy Thanh không có ý kiến gì về chuyện này: “Ừ, tới lúc đó anh lại đi chung với em.”

DTV

Trên đường về nhà cô lại mua thêm hạt dẻ rang đường.

Vừa vào đông, hạt dẻ rang đường thơm ngào ngạt, hương thơm bao trùm nửa con phốg.

Mua xong cô lại ăn không nổi, lên xe buýt lại đút cho Quý Duy Thanh ăn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 295: Chương 295



Vali đã bị nhét đầy ụ.

Hàn Dung thấy con trai và con dâu đã về, hai người đi tay không về, con trai lại cầm vali mới mua, bà lập tức bất mãn với con trai.

“Vợ con chỉ có mấy bộ đồ, sao con không mua thêm mấy bộ cho con bé? Nói đi mua vali thì con chỉ mua mỗi vali thật đấy à.”

Tống Thời Hạ vội vàng giải thích thay cho anh:

“Mẹ hiểu lầm rồi, con mua nhiều quần áo lắm, nhưng để trong vali đấy ạ.”

Lúc này Hàn Dung mới mỉm cười:

“Thế còn coi được, kết hôn nửa năm rồi, nếu nó không biết yêu thương vợ thì con cứ dắt con cái về ở với hai ông bà già này đi, để ba mẹ thương yêu con.”

Tống Thời h* th*n mật ôm lấy cánh tay của mẹ chồng, nhẹ nhàng tựa lên vai bà.

“Con đúng là may mắn mà, mẹ đúng là người mẹ thứ hai của con.”

Hàn Dung đắc ý nhìn con trai, đến chuyện yêu thương con dâu còn phải giao cho bà làm.

Tống Thời Hạ vui vẻ chạy lên lầu thay quần áo, Quý Duy Thanh thì xuống lầu tìm mẹ mình.

“Hạ Hạ nói tết về sẽ mua thêm quần áo cho ba mẹ cô ấy, dưới quê cô ấy không có hệ thống sưởi hơi, mẹ có thể giúp con gửi chút quần áo cho nhà cô ấy không.”

Hàn Dung trêu chọc anh:

“Sao con không tự mua đi, lớn tướng rồi, không phải là chưa từng mua đấy chứ?”

Quý Duy Thanh xoắn xuýt nhíu mày:

“Lúc trước con mua tivi cho nhà cô ấy, nhưng cô ấy có vẻ không vui, cảm thấy con lãng phí tiền. Mẹ thân với cô ấy hơn, chắc chắn cô ấy sẽ không giận mẹ.”

Hàn Dung cười nói:

“Con kể đại khái cân nặng của người nhà con bé cho mẹ nghe, để mẹ đi mua rồi gửi qua đó giúp con.”

Chân mày của Quý Duy Thanh giãn ra: “Cảm ơn mẹ, để con đưa tiền cho mẹ nhé.”

Hàn Dung lại không kìm được mà lải nhải: “Phải đối xử tốt với vợ con đấy, Tiểu Tống là cô gái tốt.”

“Con biết mà.”

Tống Thời Hạ thay một bộ váy len màu xanh.

Phần eo bó sát, mặc váy len kín đáo lại tôn lên đường nét cơ thể quyến rũ của cô, mang theo cảm giác cấm dục.

Chính bản thân cô còn ngại không dám nhìn mình trong gương.

“Có kỳ lắm không ạ?”

Người đàn ông vừa về phòng dịu dàng ôm lấy eo cô, gác cằm lên vai cô.

“Anh hối hận rồi.”

Tống Thời Hạ nghi hoặc nghiêng đầu nhìn anh: “Anh hối hận cái gì?”

Quý Duy Thanh nói thật:

DTV

“Anh không nên mua bộ váy này, anh không muốn để người khác nhìn thấy em mặc nó.”

Tống Thời Hạ bật cười: “Váy này em chỉ để mặc ở nhà thôi, em cũng ngại không dám mặc ra ngoài.”

Chủ yếu là cô vẫn không chắc về tính bao dung và khả năng chấp nhận của thời đại này.

Để tránh rước phải phiền phức không đáng có, đừng nên mặc đi ra ngoài thì hơn.

Ai ngờ anh lại nói: “Không cần để ý đến anh, mặc cái gì là quyền tự do của em mà.”

Tống Thời Hạ vươn tay xoa mặt anh, tay kia cầm lấy tay anh, kéo tay anh đặt lên bụng mình.

“Em nói thật nhé, chiếc váy này bó sát quá, em ăn nhiều một chút thì sẽ lộ bụng mất, hâm mộ đàn ông các anh ghê, không bị béo bụng.”

Lúc ở trung tâm thương mại không được thử quần áo nên cô đã xem thường độ bó của chiếc váy này.

Nó bó sát như thế thật sự rất gợi cảm, lần đầu tiên cô biết vóc dáng của mình quyến rũ như thế đấy.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 296: Chương 296



Quý Duy Thanh cũng khen không ngớt miệng:

“Em mặc như thế rất đẹp, nếu như em cảm thấy ngại thì chờ tới lúc đi ra ngoài với anh hãy mặc.”

“Chờ tới đó rồi tính.”

Hãy thông cảm cho tính bảo thủ của cô, quần áo gợi cảm nhất cô từng mặc đại khái chính là váy ngủ hai dây thôi.

Quý Duy Thanh lại dắt cô xuống lầu.

Hàn Dung ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cô:

“Chà, váy này đẹp thế, tôn hẳn vóc dáng Tiểu Tống lên, vừa cao lại thon thả. Thế mới biết con dâu của mẹ có dáng người đẹp thế.”

Bình thường không nhìn ra, thằng ba nhà mình đùng là có phúc mà.

Tống Thời Hạ hơi do dự: “Liệu có hở hang quá không ạ?”

Hàn Dung trừng mắt:

DTV

“Váy này thì có gì mà hở? Che kín mít thế kia mà, tôn dáng mà là hở à? Con còn trẻ mà sao còn cổ hủ hơn cả mẹ thế.”

Tống Thời Hạ đột nhiên cảm thấy đúng là cô còn cổ hủ hơn cả mẹ chồng nữa.

....

Lúc Tống Thu Sinh gọi điện tới, cô còn đang làm bài tập.

Được nghỉ nên cô hăng quá, dắt đám trẻ đi chơi khắp nơi, ai mà ngờ cô lớn như thế rồi còn phải cắm đầu làm bài tập bù chứ.

“Ăn cơm ạ? Em không rảnh, em đang làm bài.”

Tiếng cười nhạo của anh trai vọng tới từ đầu dây bên kia, Tống Thời Hạ thật sự chỉ muốn cúp máy mà thôi.

“Có việc gì thì nói đi, đừng có làm ảnh hưởng tới sinh viên tương lai nữa, chờ em thi đậu đại học thì anh đừng hòng bấu víu em nhá.”

“Được rồi được rồi, anh sẽ chờ cái ngày anh bấu víu không nổi nhé. Nếu em thi đậu đại học thì anh tặng em cái máy nhắn tin.”

Tống Thời Hạ cũng không xem là thật:

“Máy nhắn tin đó là hàng nước ngoài đấy, nếu anh mà có bản lĩnh này thì đã thành ông nọ bà kia từ lâu rồi.”

“Em đừng có nghi ngờ anh, cái máy nhắn tin thôi mà, anh biết đường mua.”

Anh trai nói chuyện tự tin như thế, Tống Thời Hạ cũng thấy tò mò.

“Anh à, anh phát tài rồi à?”

Người ta gặp chuyện vui thì tâm trạng cũng vui vẻ theo, trạng thái của Tống Thu Sinh hiện tại chính là như thế.

“Cũng không hẳn, chẳng qua là hẹn em đi ăn cơm, để em gặp mặt chị dâu tương lai của em thôi.”

Tống Thời Hạ lập tức ném bút qua một bên:

“Em thật sự sắp có chị dâu à? Tống Thu Sinh à, anh giỏi đấy, tốc độ nhanh tới vậy luôn!”

“Chứ còn gì nữa, em cũng biết là không ai cưỡng lại nổi sức hút của anh mà, em có chị dâu không phải là chuyện sớm hay muộn à?”

Tống Thu Sinh còn chưa nói hết thì điện thoại đã bị người ngồi bên cạnh giật mất.

“Anh dong dài quá đấy, để em nói cho.”

“Em gái à, chị là Diêu Tuyết, lúc trước em từng gặp chị rồi đấy.”

Tống Thời Hạ nhớ lại, Diêu Tuyết là người yêu cũ của anh trai.

Lúc trước chị ấy còn tự mình tìm tới nơi đòi anh ấy trả lời rõ ràng.

Sau này chuyện kia cũng c.h.ế.t từ trong trứng nước, cô còn thấy tiếc giùm họ.

Cô nhiệt tình đáp: “Chị Diêu Tuyết ạ, em chào chị.”

Diêu Tuyết nói ngắn gọn:

“Chị với anh trai em đang quen nhau, muốn mời em ăn bữa cơm. Chị có chuẩn bị quà cho em đây, lúc nào thì em rảnh thế?”

Thế này thì rảnh ngay và luôn chứ chờ chi nữa!
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 297: Chương 297



Anh trai cô chia tay xong lại quay lại với bạn gái cũ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau này đây sẽ là chị dâu của cô.

“Cụ thể là mấy giờ ạ? Bây giờ em hơi bận một chút, có thể tối nay mới rảnh.”

Diêu Tuyết cũng cười nói: “Tối nay cũng được, chị lái xe hơi đưa em về nhà.”

Hay lắm, hóa ra anh trai mượn xe của bạn gái, chẳng trách nói chuyện nhẹ bỡn, cứ như xài đồ của người nhà ấy.

Cô còn nghĩ người bạn nào mà hào phóng tới mức cho mượn xe hơi thoải mái như thế.

Hóa ra là chị dâu tương lai, thế thì cũng dễ hiểu thôi.

Hẹn giờ xong, Tống Thu Sinh lại lấy lại điện thoại.

Tống Thời Hạ bây giờ vô cùng tò mò: “Ba mẹ có biết anh đang quen bạn gái không?”

“Ba mẹ chưa biết, tết này cùng về nhà cho ba mẹ bất ngờ.”

Tống Thời Hạ nói với vẻ hâm mộ:

“Anh giỏi thật đấy, quen được cô người yêu xinh đẹp như thế, em cảm thấy người ta đẹp người đẹp nết như thế, quen anh thì phí quá.”

Nhưng nghe hai người thân mật như thế, xem ra ngày ăn tiệc cưới không còn xa nữa rồi.

Tống Thu Sinh ở đầu dây bên kia cũng cười hì hì.

“Em nói thế mà nghe được ạ, anh trai em tuy không phải kiểu đẹp trai chấn động gì, nhưng cũng ưa nhìn lắm mà?

Anh tốt tính nhé, lại còn kiên nhẫn nữa, quan trọng nhất là có tinh thần cầu tiến đấy, em ghen tị chứ gì?”

Tống Thời Hạ phản bác:

“Em ghen tị cái gì cơ, em sắp là thí sinh thi đại học của nhà mình rồi đấy nhé!”

Tống Thời Hạ sang phòng ngủ tìm Quý Duy Thanh, anh đang xếp quần áo chuẩn bị về trường.

Cô ôm chầm lấy eo anh từ phía sau, bàn tay tinh nghịch chui vào trong áo anh, sờ lên mấy múi cơ bụng.

“Giáo sư Quý thân yêu ~”

Tống Thời Hạ ngọt ngào mềm giọng gọi, âm thanh nũng nịu khiến người ta giật mình.

Quý Duy Thanh đang gập quần áo chợt khựng lại: “Có chuyện gì thế?”

“Anh em với bạn gái anh ấy mời em đi ăn cơm, nhưng mà em còn chưa làm xong bài tập nữa.”

Quý Duy Thanh nói ngay không hề do dự: “Vậy đổi dịp khác, việc học quan trọng hơn.”

Tống Thời Hạ dịch tay lên phía trên, nhéo một cái: “Nhưng đây là lần đầu được gặp chị dâu tương lai, em tò mò lắm.”

Hô hấp của Quý Duy Thanh dần trở nên nặng nề: “Về sau còn nhiều dịp.”

“Em không muốn, nếu anh không giúp em thì hôm nay em thức thâu đêm làm cho xong.”

Quý Duy Thanh cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở: “Trường em mà không làm bài tập thì sẽ thế nào?”

“Sẽ chẳng thế nào cả, nhưng em sẽ ngại.”

Tống Thời Hạ ôm eo anh làm nũng: “Đi mà, xin anh đấy, làm ơn đi, giúp em lần này thôi.”

Quý Duy Thanh bóp trán: “Em còn bao nhiêu bài?”

Tống Thời Hạ lập tức đáp ngay: “Còn mười bài toán, 5 bài vật lý với hóa học.”

“Làm xong hẵng đi.”

Tống Thời Hạ lại ôm ghì lấy anh:

“Đợi em làm xong chẳng biết đến bao giờ, chẳng lẽ anh có thể yên tâm để em ra ngoài vào tối muộn à?”

“Bài vở của em cứ muốn nhờ anh làm hộ, thế đến khi thi thì em định thế nào?”

Tống Thời Hạ nhỏ giọng:

DTV

“Thực ra em cảm thấy kiến thức mà thầy cô giảng trên lớp đơn giản lắm, nhưng cô Mạnh cứ khăng khăng muốn em tới lớp cho nhanh thích ứng với tiến độ học tập.

Em không tiện từ chối ý tốt của cô ấy, nếu không, em đã về nhà tự học rồi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 298: Chương 298



Quý Duy Thanh thấy cô đã dốc hết thủ đoạn để cầu xin, cuối cùng vẫn nhượng bộ cô.

“Chỉ lần này thôi nhé, không có lần sau, những bài đó anh sẽ thay đổi đầu đề, lúc nào rảnh em phải làm lại cho anh xem.”

Anh còn chưa nói xong, Tống Thời Hạ đã vui mừng nhảy lên: “Yêu anh quá! Nhất định sẽ không làm anh thất vọng đâu.”

Cô hớn hở chạy tới mở tủ quần áo chọn đồ, vứt lại sau lưng vị giáo sư đáng kính đang sững sờ.

Tống Thời Hạ chọn chiếc áo khoác ngoài màu xanh biển, phối với áo sơ mi trắng cổ Đức.

Bộ đồ này trông rất trẻ trung, không hề có cảm giác lạc lõng hay quá già dặn trong môi trường học sinh.

Chân váy dài màu vàng nâu bằng vải nỉ, vạt tới cẳng chân, lại xỏ đôi giày da cùng với đôi tất trắng, tổng thể nhìn thật xinh đẹp và linh động.

Cô quay một vòng trước mặt Quý Duy Thanh, hỏi: “Anh thấy sao?”

Quý Duy Thanh nhìn cô vợ nhỏ trong phong cách thiếu nữ 18 trước mặt, thật thà đáp: “Rất đẹp.”

Tống Thời Hạ lại quay về trước gương, tô một lớp son đỏ, cảm thấy màu son hơi đậm.

Cô xoay sang phía chồng, nhón chân hôn anh một cái, sau đó lầm bầm: “Ừm, màu như thế này là vừa đẹp.”

Quý Duy Thanh còn chưa kịp hoàn hồn, cô đã tung tăng cầm túi ra đến cửa.

Xuống sân, Tống Thời Hạ thấy mẹ chồng đang tưới hoa.

“Tiểu Tống hôm nay mặc đẹp thế, con tự phối váy áo hả?”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười: “Vâng, con cảm thấy mặc thế này nhìn trẻ.”

Hàn Dung lập tức khen ngợi không tiếc lời: “Đâu chỉ trẻ, con mặc thế này trông chỉ trạc tuổi Yên Nhiên thôi đó.”

Tống Thời Hạ thông báo với mẹ chồng về lí do mình ra ngoài:

“Anh con có bạn gái, muốn mời con đi ăn một bữa, tối anh ấy sẽ đưa con về ạ.”

Hàn Dung tươi cười:

“Thế thì là chuyện vui đấy, nếu ăn xong thấy muộn quá thì cứ ở tạm bên đó, mai hẵng về cũng được, đừng đi đêm, không an toàn.”

Tống Thời Hạ thấy lòng ấm áp lắm: “Ăn xong chắc mới chỉ tầm hơn 8 giờ thôi, hẳn là có thể về nhà trước 9 giờ.”

Cô đi rồi, hàng xóm từ trong nhà ló ra hỏi Hàn Dung: “Vừa rồi là Yên Nhiên hả? Con bé quên cái gì ở nhà à?”

Hàn Dung hớn hở khoe: “Con dâu tôi đấy, mắt bà làm sao vậy.”

“Ấy chà, con dâu bà ăn mặc lòe loẹt như thế đi chơi à?”

Nụ cười trên môi Hàn Dung vụt tắt:

“Cái gì mà lòe loẹt? Người thân bên nhà nó mời ăn cơm, chả lẽ phải mặc đồ cũ đi?”

Hàng xóm bị bẽ mặt, xấu hổ cười cười:

“Ấy ấy, bà đừng nóng, tôi nói thế chỉ vì tôi nóng ruột thay cho bà thôi mà, con dâu quá trẻ trung xinh đẹp thì không được an toàn lắm.”

Hàn Dung cười lạnh, phản bác:

“Có gì mà không an toàn? Con dâu tôi xinh đẹp trẻ trung là vì nó sinh ra đã thế, mà con trai tôi cũng chả kém chỗ nào.

Hai đứa nó xứng đôi vừa lứa, vợ chồng son tình cảm đầm ấm yên ổn, cần ai lo hộ?

Con trai tôi mua quần áo cho vợ toàn mua theo rương đấy, như tôi đây trải đời nhiều còn chưa thấy người nào chiều vợ thương vợ như nó đâu.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 299: Chương 299



Hàng xóm cười gượng:

“Mua cả rương thế thì phải tốn kém cỡ nào? Ít nhất cũng phải cả trăm đồng đi? Nhà ai mà nuôi nổi con dâu kiểu đó?

Con trai bà với con dâu dù tình cảm đến đâu thì hình như vẫn chưa thấy cái bụng nó có động tĩnh gì nhỉ, kết hôn cũng nửa năm rồi còn gì…”

Lần này Hàn Dung rốt cuộc thấy rõ bộ mặt của người hàng xóm lâu năm.

Người này hẳn là kiểu người ghen ghét khó chịu khi thấy người khác sống tốt.

Trước kia bà bận công việc, không qua lại nhiều với hàng xóm láng giềng.

Nửa năm trước về hưu mới giao lưu nhiều một chút nên bà chưa rõ bản tính người ta.

Ngày thường không gặp nhiều thì còn không thấy gì, nhưng từ khi con dâu tới, hàng xóm nhà bên hơi chút lại chĩa sang nói mát mấy câu.

Hôm nay bà đã hiểu được, chẳng qua đây là hạng người hẹp hòi, không thích nhìn thấy nhà người khác đầm ấm yên vui.

“Mới kết hôn nửa năm thôi, có gì mà phải vội, con dâu tôi còn đi học, con trai tôi cũng không nỡ để nó vừa đi học lại vừa mang bầu, vất vả quá.

Mà nói chuyện đó làm gì, Vu Phương nhà bà thế nào rồi, thấy bảo đi xem mắt rồi à?

Người ta cũng không ngại chuyện con bé có một đứa con nhỏ mà, thế đã sắp được ăn tiệc chưa?”

Nói tới chuyện nhà mình, hàng xóm như thể không nhịn được, mới tố khổ:

“Ôi chán lắm, Vu Phương nhà tôi không ưng người ta. Nó muốn đưa con về bên kia.

Nhưng thằng kia nó cưới vợ mới, cũng sinh con trai rồi, đâu chịu nhận nuôi đứa con gái này.

Còn nó thì… chẳng biết điều, lúc thì chê người này không cao, lúc thì chê người kia béo, người ta không chê nó, nó lại đã kén với chọn.”

Hàn Dung đã hiểu được.

Vậy là chuyện nhà mình không thuận lợi, cho nên đặc biệt chú ý chuyện nhà người ta, muốn chọc ngoáy cho nhà người ta ầm ĩ khó sống thì mới thấy dễ chịu đây mà.

Vu Phương ở ngay bên kia tường, đang tưới rau trong vườn, nghe mẹ mình nói thế, tức giận quên cả việc, rót cho khóm rau một vũng nước mà không hay.

Tống Thời Hạ gọi taxi đến địa điểm đã hẹn, đó là một nhà hàng thịt nướng.

Cô vừa vào đến cửa đã thấy Diêu Tuyết đang vẫy tay gọi mình.

Hôm nay Diêu Tuyết vận chiếc áo khoác da, vấn tóc cao, khoe chiếc cổ thon và sợi dây chuyền có mặt kim cương rất to.

Chậc, bà chị dâu này thật là sành điệu.

Tống Thời Hạ cảm thấy anh mình có thể tán được một cô gái như thế, chắc chắn đời trước anh chàng đã cứu mạng người ta.

Diêu Tuyết tươi cười bước tới: “Sao em lại đánh xe tới? Biết thế chị bảo anh em lái xe qua đón.”

“Thế thì làm phiền ông anh bận rộn của em quá, gọi xe qua tiện lắm, chỉ mất phí mở cửa.”

Diêu Tuyết ôm vai cô: “Vậy cũng được, vào đi, chúng mình vừa ăn vừa nói chuyện.”

Lại gần, Tống Thời Hạ còn nhận ra cô ấy có dùng nước hoa, mùi hương thoang thoảng thật dễ chịu.

Đã rất lâu rồi cô chưa ngửi thấy mùi hương nước hoa rồi, chị dâu sành điệu quá.

“Chị mang quà cho em đây, nhiều lắm, lát để chị đưa em về, không thì sợ em cầm không hết.”

Tống Thời Hạ hớn hở: “Ôi ngại quá, lại làm chị dâu tốn tiền rồi.”

Diêu Tuyết cười khanh khách: “Chỉ một câu ‘chị dâu’ này của em thôi là đủ để lần sau chị lại mang quà cho em nữa.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back