Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 300: Chương 300



Chị dâu hào phóng quá đi, Tống Thời Hạ chớp chớp mắt ngưỡng mộ.

“Chị dâu, chị yên tâm, em nắm vững quá khứ của anh em như lòng bàn tay, nếu anh ấy dám bắt nạt chị, em có thể vạch trần cả chuyện 7 tuổi anh ấy còn tè dầm cho người ta biết.”

“Em gái ngoan, chị thích nhất là những cô gái hào sảng thoải mái như em.”

Tống Thời Hạ ngại ngùng xấu hổ khi được khen như thế, theo cô, nếu nói hào sảng, cô không bằng một góc chị ấy.

Vốn cho rằng hôm nay chỉ tới cùng ăn một bữa cơm, nhận món quà gặp mặt thôi, không ngờ chị dâu tương lai lại thật tình chuẩn bị rất nhiều quà cho cô.

Tống Thời Hạ cảm thấy mình chỉ xách mỗi cái túi xách tới ăn cơm như thế thật là xấu hổ, lần sau nhất định phải chuẩn bị quà cho chị ấy mới được.

Thịt nướng thời này và thời sau không giống nhau, không phải nướng trực tiếp trên than hoa hay bếp điện, chỉ nướng trên mâm sắt tròn.

Lại vì thịt dê quá tanh, chưa có nhiều gia vị để khử mùi nên không có thịt dê nướng mà chỉ có thịt bò nướng.

Cửa hàng thịt nướng có chia khu vực chung và những phòng riêng, chị dâu bao một gian riêng.

Tống Thời Hạ nhìn quanh một lượt: “Anh em đâu ạ?”

“Ảnh đi mua đồ ngọt, ăn xong cho em mang về.”

Tống Thời Hạ trêu chọc: “Thế thì ngại quá, em qua đây ăn không uống không lại còn có đồ mang về nữa.”

“Nhà em có trẻ con mà, trẻ con hay thích đồ ngọt, chị mua cho chúng nó ít quà, sắp mang tới rồi.”

Đây đâu phải chị dâu chứ, đây rõ ràng là chị ruột mà.

Khi Tống Thu Sinh xách túi lớn túi nhỏ các kiểu bánh ngọt về, em gái và bạn gái anh ấy đã ngồi trò chuyện thân mật đến độ không ai để ý anh chàng.

Anh ấy ra vẻ chua xót: “Hai chị em có thể chia ra một người thương xót anh chút được không?”

Diêu Tuyết mím môi cười.

“Em đã đưa chìa khóa ô tô cho anh rồi cơ mà, lái xe qua đó chẳng mệt hay lạnh gì, sao phải thương với xót.”

Tống Thu Sinh bỏ đống đồ xuống, ngồi vào cạnh cô ấy, vòng tay ôm vai bạn gái.

“Không bị gió lùa, nhưng lòng anh lạnh lẽo quá.”

Tống Thời Hạ ngồi bên còn khiêu khích:

“Lòng lạnh thì lát ăn nhiều thịt vào, chị dâu em đã nhờ đầu bếp chế biến thịt dê nướng đấy.”

“Em dẹp qua một bên đi, em có biết bạn gái anh mua bao nhiêu quà cho em không? Cô ấy quan tâm em còn hơn cả anh.”

Nói đoạn, anh ấy kéo ra một hộp giấy to dưới gầm bàn.

“Đây, xem đi, bọn anh yêu nhau bao lâu mà cô ấy chỉ tặng anh mỗi một chiếc khăn cô ấy tự đan, trong khi hai người chỉ gặp nhau có đúng một lần, cô ấy mua cho em cả thùng quà.”

Tống Thời Hạ cố tình ôm chầm lấy Diêu Tuyết.

“Đây là tình hữu nghị của con gái, gọi là vừa gặp đã như quen biết trăm năm.”

“Thôi thôi, ăn nhanh lên, ăn xong thì về đi cho rảnh, đừng có quấy rầy bọn anh nữa.”

Tống Thời Hạ không tiếp tục khiêu khích anh trai, để tránh cho anh chàng càng nói càng bại lộ tính ấu trĩ.

Nhỡ đâu ấu trĩ quá bị chị dâu chê thì sao?

“Em xem thử đi, toàn đồ chị mua bên thành phố G đấy, bảo đảm em sẽ thích.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 301: Chương 301



Trên cùng là một bộ mỹ phẩm dưỡng da, cô không nhận ra nhãn hiệu gì, nhưng nhìn bao bì cũng biết không phải hàng rẻ tiền.

DTV

Tống Thu Sinh nói:

“Bộ mỹ phẩm này 80 đồng, hàng nhập ngoại đấy, chị dâu em lấy từ suất đồ của chị ấy cho em dùng đó.”

Tống Thời Hạ ngọt ngào nói: “Cảm ơn chị dâu.”

“Khách sáo làm gì, nếu em thấy dùng hợp thì lần sau chị lại mua cho em một bộ.

Đây đều là nhãn hiệu mà người nước ngoài ưa chuộng, chị cảm thấy dùng cái này đúng là khiến da không bị khô như trước.”

Thực ra, Tống Thời Hạ muốn nói với cô ấy rằng, da cô ấy bị khô là vì cô ấy là người phương Nam ra phương Bắc, chưa thích ứng với thời tiết nên sẽ cảm thấy như vậy.

Nhưng dù sao thì mỹ phẩm này thực sự có tác dụng giữ ẩm và dưỡng ẩm tốt là được rồi.

Bên dưới là vô số món đồ thuộc về ăn mặc dùng.

Có một chiếc áo khoác hồng nhạt, chất liệu rất mượt tay, màu hồng dịu chứ không phải hồng baby, da ngả vàng hay da hơi tối màu mặc cũng không bị xỉn.

“Em mới 20, chị nghĩ màu này hợp với em.”

Tống Thời Hạ kinh ngạc: “Không phải chị cũng cùng tuổi em sao?”

Diêu Tuyết cười bảo: “Chị chỉ nhỏ hơn anh em 3 tuổi thôi.”

“Em không nhận ra đấy, em còn tưởng chị chỉ bằng tuổi em thôi.”

Con gái thích nhất là được khen trẻ hơn tuổi, Diêu Tuyết nghe vậy càng tươi cười hớn hở.

“Em khéo nói quá đi, mở thử cái hộp xanh lục kia xem, chị vốn định đánh cho em cái vòng vàng nhưng ngẫm kĩ lại cảm thấy kim cương đẹp hơn.”

Tống Thời Hạ mở hộp, suýt thì bị ánh sáng của viên kim cương lớn trong đó chói mù mắt.

Giá trị của kim cương về sau mới bị đẩy lên cao, nhưng thời đại này muốn mua dây chuyền đính kim cươi thì phải qua thành phố G mới có.

“Đẹp quá.”

Diêu Tuyết còn giới thiệu:

“Phối hợp với quần áo đẹp thì kim cương cỡ nhỏ sẽ không bắt mắt, phải loại cỡ lớn hình thoi thế này, phối với áo len màu đen mới gọi là đẹp nổi bật.”

Dây chuyền đính kim cương quả thật rất đẹp khi kết hợp với áo len, nếu đeo riêng lại trông hơi khoa trương quá.

Tống Thời Hạ cầm sợi dây chuyền kim cương, mặt mày hớn hở.

“Cảm ơn chị dâu, em rất thích ạ.”

Bên dưới đều là quần áo, mà lúc này, đồ ăn cũng đã được đưa lên, Tống Thời Hạ không tiếp tục giở ra xem.

Quà gặp mặt của chị dâu tương lai thật quá long trọng, cô phải ngẫm kĩ xem lần sau đáp lễ thế nào mới được.

Thịt được đưa lên, nhân viên phục vụ cũng chia thức ăn vào từng khay riêng cho mỗi người.

Tống Thời Hạ nếm thử một miếng, hương vị có vẻ giống thịt bò nướng khay sắt.

Món sườn dê này không có trong thực đơn, Diêu Tuyết đã mua thịt dê bên ngoài, mang tới nhờ đầu bếp chế biến và nướng giúp.

Cô ấy nhiệt tình nói:

“Các nhà hàng thịt nướng ở đây không có thịt dê, em nhất định phải nếm thử món sườn dê nướng chính tông này, nếu có cơ hội qua nhà chị, chị mời em ăn dê nướng nguyên con.”

Tống Thời Hạ hớn hở nói ngay: “Chắc chắn rồi ạ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 302: Chương 302



Thừa dịp Diêu Tuyết vào nhà vệ sinh, Tống Thời Hạ dò hỏi anh mình.

“Anh này, có phải anh đã từng cứu mạng chị ấy không, một người đẹp từ trong ra ngoài như thế mà lại tốt với cả anh em thế này, làm em nhận quà cũng thấy ngại.”

Tống Thu Sinh cười cười thản nhiên.

“Chút tiền đó không là gì với chị dâu em, không cần phải ngạc nhiên như thế.”

Tống Thời Hạ che miệng: “Chẳng lẽ anh toàn tiêu tiền của chị ấy?”

DTV

“Này này, anh em chỉ làm thuê dưới trướng chị dâu em thôi, ai bảo anh tiêu tiền của chị ấy? Chị dâu em còn phải phát lương cho anh kìa.”

“Ý là sao? Tức là anh với đối tác cũ không làm với nhau nữa, xong anh quay sang châm lại tình xưa với chị ấy, tiện thể hợp tác làm ăn?”

Tống Thu Sinh thong thả chữa lại:

“Em nói ngược trình tự rồi, anh với Diêu Tuyết hợp tác với nhau rồi mới nối lại tình xưa.

Đối tác cũ của anh nhát c.h.ế.t quá, làm có tí mà lo trước tính sau, đấu thầu thất bại có một lần thôi đã không dám ngó sang địa ốc.

Anh không làm ăn với bên đó nữa, tình cờ lại gặp Diêu Tuyết đang bàn chuyện làm ăn với người khác.

Tình cờ hơn nữa là, người kia anh cũng từng nghe nói, là thứ bịp bợm có tiếng, cho nên mới tiện thể giúp cô ấy.

Chị dâu em là con gái một của trùm địa ốc, nhà giàu số hai thành phố G.”

Tống Thời Hạ nhìn cách ăn mặc của chị dâu Diêu Tuyết thì đã biết cô ấy rất có mắt thẩm mỹ, phong thái còn sang trọng lịch lãm, nhưng thật không ngờ gia cảnh cô ấy lại mạnh như vậy.

Cô chợt nghĩ đến một vấn đề:

“Anh, anh nói thật cho em biết đi, chuyện của anh với chị ấy, bên nhà chị ấy có biết không?”

Tống Thu Sinh có vẻ xấu hổ:

“Lúc trước chia tay cũng vì vấn đề này, ba cô ấy tới tìm anh, nói mấy câu, anh cũng cảm thấy Diêu Tuyết mà ở bên anh thì sẽ phải chịu khổ, thế nên anh mới về quê.”

Môn không đăng hộ không đối, về tình mà nói, Tống Thời Hạ hẳn nên đứng về phía anh mình.

Nhưng chị dâu vì anh ấy mà phải gánh chịu áp lực nặng nề từ phía gia đình, cô lại thấy lo lắng.

“Vậy hai người phải làm sao đây? Về sau chị ấy có thể tiếp tục ở lại thủ đô không?”

Tống Thu Sinh mỉm cười:

“Cho nên mới phải cảm ơn em, chỉ cần mảnh đất em chọn cho anh không có vấn đề gì, vụ làm ăn này thắng lớn là chị dâu em có thể ở lại đây tiếp tục phát triển sự nghiệp.”

Tống Thời Hạ thở phào một hơi, sau đó lại thấy tò mò: “Anh làm thuê cho chị ấy, có cảm thấy bị mất mặt không?”

Với đa số đàn ông, họ đều không thích bạn gái mạnh hơn mình, anh cô không thể làm một kẻ ăn của người ta rồi sau đó lợi dụng phụ bạc được.

“Làm cho ai mà chẳng như nhau, lúc làm việc, bọn anh là cấp trên cấp dưới, tan tầm thì lại là bạn trai bạn gái.

Hơn nữa, bọn anh đã làm hợp đồng trước rồi, không phức tạp như em nghĩ đâu.”

Tống Thời Hạ tiếp tục truy hỏi:

“Vậy về sau phải làm sao? Dù thế nào, nếu đã có ý định lâu dài thì cuối cùng cũng phải để gia đình hai bên gặp mặt.

Không thể để chị ấy trộm sổ hộ khẩu đi đăng ký với anh mà không nhận được sự chúc phúc của cha mẹ chứ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 303: Chương 303



Tống Thu Sinh bình tĩnh bảo:

“Đợi khi nào dự án này kết thúc, anh có thể lấy được tầm hơn trăm nghìn tiền lãi, anh sẽ mua cái xe tải, làm trại chăn nuôi ở quê mình.

Đại đội ta dư thừa đất trống, không sợ không có chỗ làm nông trại.

Lần trước về ăn tết trung thu, anh đã hỏi đám bạn từng cùng anh đi làm ăn, mấy đứa từng ra ngoài kiếm tiền thường sẽ không cam chịu tiếp tục làm đồng áng.

Lập trại chăn nuôi ở đó, không sợ thiếu đất không sợ thiếu người, chỉ cần có tài chính khởi đầu là có thể làm được.”

Nghĩ anh trai mình lăn lộn kiếm sống ở một nơi xa xôi nào đó, còn mình thì nằm chơi hưởng thụ suốt nửa năm trời, Tống Thời Hạ hơi xấu hổ.

“Em cũng có ít tiền ở đây, để em đầu tư đi.”

Diêu Tuyết đẩy cửa đi vào.

“Đầu tư gì đấy? Có cái gì kiếm ra tiền thì thêm một suất của chị vào.”

Tống Thời Hạ cười cười, nhìn anh mình.

Tống Thu Sinh thành thật khai báo:

“Anh em anh đang nói chuyện sau dự án kia sẽ về nhà lập trại chăn nuôi, đại đội chỗ chúng anh nhiều người thạo việc chịu khó, muốn xem xem có thể hỗ trợ thúc đẩy quê hương phát triển kinh tế.

Thủ đô tiêu phí cao, thực tế thiếu đủ thứ, đồng hương không xa nhà lên đây làm ăn được, mình chuyển hướng làm ăn về đó, có thể hỗ trợ mọi người, cùng nhau làm giàu.”

Diêu Tuyết vén tóc:

“Ra là chuyện này, em còn tưởng có vụ đầu tư nào mới. Vậy anh cố lên, chưa biết chừng thành công rồi, ba em sẽ cho anh vào nhà đấy.”

Anh trai và chị dâu không hề e dè sự chênh lệch thân phận, Tống Thời Hạ chân thành chúc phúc hai người, đồng thời lòng cũng hừng hực ý chí chiến đấu.

“Em à, lần trước em chọn cho anh em mảnh đất khá đẹp, lần sau chị đòi được tiền ở chỗ ba chị, muốn đầu tư cái gì sẽ nhờ em xem hộ nhé.”

Tống Thời Hạ cười hì hì:

“Được ạ, tình cờ em cũng có một đôi mắt phát tài, nhìn rất chuẩn đó, chị chọn đúng người rồi.”

Ăn cơm xong, Tống Thu Sinh lái xe chở bạn gái và em gái về nhà.

Chiếc ô tô này không giống chiếc xe lần trước anh ấy mượn.

Chiếc xe lần trước thuộc hãng nào, Tống Thời Hạ không biết, nhưng chiếc này là sản phẩm của một hãng xe trong nước.

“Diêu Tuyết còn có việc, anh đưa cô ấy về trước, lát sẽ đưa em về nhé.”

“Em thì không có việc gì, em đã nói với người trong nhà rằng sẽ về hơi trễ, giờ mới 7 giờ thôi, không cần vội.”

“Mẹ chồng em đối xử với em ra sao? Trông có vẻ là một người hiền lành.”

“Mẹ chồng em tốt lắm, tốt bụng hiền lành như mẹ mình ấy, kể ra số em cũng may ghê, chưa từng gặp người xấu bao giờ nhỉ.”

Chỉ có hai lần cô gặp kẻ xấu, còn đều là tội phạm trọng điểm, bị bắt không lâu đã bị phán tử hình.

“Đúng, vận may của em hơi lớn, ngày nào anh với Diêu Tuyết ra mắt người lớn, mang em đi theo chưa biết chừng lại may mắn trót lọt qua được ấy nhỉ.”

“Thôi cho xin, em cảm thấy chỉ cần anh nỗ lực tiến tới, ba chị ấy nhất định sẽ nhận ra được điểm sáng của anh thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 304: Chương 304



Diêu Tuyết ngồi trên ghế phụ cười bảo:

“Cái tính của ba chị ấy à, khó chơi lắm, ổng còn muốn lấy hôn nhân của chị để phát triển cơ nghiệp cơ, nhưng tìm khắp vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp.

Chị nói thật, ổng quá cứng nhắc, tìm cậu chàng nào tài giỏi và có tiền đồ chẳng phải hơn đám nhà giàu ăn sẵn hay sao.”

Tống Thu Sinh an ủi cô ấy:

“Em không cần nóng ruột, cho anh hai năm thôi, anh nhất định sẽ khiến ba vợ anh hài lòng.

“Vậy em chờ xem.”

Tống Thời Hạ bị đôi này tàn nhẫn khoe tình cảm ngay trước mặt, nhưng đã nhận của người ta cả thùng quà, đành phải lẳng lặng nuốt vào.

Khi Diêu Tuyết xuống xe, cô vẫy tay chào, thình lình lại bị chị dâu nhéo má.

“Lúc mới gặp đã muốn bóp thử, da em trắng đẹp quá, như cục bột vậy.”

“Em toàn rửa mặt bằng nước lã thôi, nhưng em thích pha chế trà hoa để uống, lần sau em mang cho chị một ít, uống cái đó bổ khí sắc.”

Tống Thu Sinh còn bổ sung:

“Con bé còn biết ủ rượu trái cây, ngâm rượu thuốc nữa đấy, chẳng phải mỗi tháng em đều có mấy ngày đau eo đó sao, lấy ít rượu thuốc bôi xem có đỡ không.”

“Lần sau em làm xong sẽ bảo anh em mang qua cho chị.” Chậc, thì ra anh trai cô săn sóc tỉ mỉ như thế cơ à.

Tiễn chị dâu về, trên xe chỉ còn lại hai anh em.

Tống Thời Hạ ra vẻ thần bí:

“Anh này, em có cách này chắc chắn có thể làm ba vợ anh hài lòng, dù anh có bước chân vào nhà họ cũng sẽ không bị đánh gãy chân ném văng ra ngoài.”

Tống Thu Sinh nửa tin nửa ngờ: “Cách gì, nói nghe thử xem.”

“Em nói anh đừng cáu nhé, anh chỉ cần bảo đảm với ông ấy, về sau chị dâu sinh con sẽ theo họ chị ấy, vậy là anh có thể rời khỏi nhà chị ấy mà không sứt mẻ gì.”

Tống Thu Sinh cau mày: “Thế chẳng phải anh cô thành đứa ở rể à?”

“Không phải chứ, thời đại nào rồi còn kêu ở rể? Chỉ là để con cái theo họ chị ấy thôi, chị ấy vẫn gả cho anh mà.”

“Anh nghĩ mà xem, vì sao ba chị ấy lại muốn chị ấy lấy một người môn đăng hộ đối? Chẳng phải là vì cơ nghiệp nhà chị ấy sao.

Chị ấy vượt ngàn dặm xa xôi gả cho anh, như thế vốn dĩ đã hi sinh quá nhiều.

Mặc dù hai năm sau anh có được chút thành công nhỏ nhoi thì ba chị ấy nhận anh cũng chỉ vì chị ấy thích anh mà thôi, chị ấy bị kẹp giữa hai bên, thực sự rất khó xử đó.”

“Nhà mình không có ngôi hoàng đế cần thừa kế, nhưng nhà người ta thực sự có cả một gia tài cần kế thừa.

Không phải cứ để con theo họ mẹ thì nó không thân thiết với anh nữa, đấy là kết tinh tình yêu của hai người mà. Nhà mình còn có Đông Đông, ba mẹ mình sẽ không nói gì đâu.”

DTV

Tuy rằng ở nông thôn mọi người đều ngầm quy định con trai cả sẽ là người chăm sóc cha mẹ khi về già, cũng là người thờ cúng sau này.

Nhưng theo tình hình nhà cô, mấy đứa con đều có điều kiện, có thể cùng nhau chăm sóc cha mẹ.

Tống Thu Sinh càng nghe càng d.a.o động, nhưng sau lại quay sang trêu ghẹo em gái: “Nghe ý em thì có phải em muốn sinh một đứa rồi không?”

“Thôi dẹp anh đi, trước mắt em không có ý định đấy, tốt nghiệp cấp ba xong còn phải học đại học nữa.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 305: Chương 305



Tống Thu Sinh ngừng cười đùa, nghiêm túc nói:

“Anh thấy em có sinh hay không cũng không vấn đề gì, hai đứa cháu anh chẳng chỗ nào kém con ruột cả.”

Tống Thời Hạ đắc ý:

“Đúng vậy, em cũng cảm thấy bọn nhỏ đáng yêu, trong nhà có đám nhỏ ngoan như thế, em đã rất hài lòng rồi.”

Tống Thu Sinh dừng xe, xuống bê thùng đồ vào nhà cho Tống Thời Hạ.

Tống Thời Hạ xuống xe, trông thấy dưới ngọn đèn đường có một nhóm phụ nữ đang ngồi trò chuyện, trong đó có cả mẹ của Vu Phương.

Bà Vu tinh mắt trông thấy ngay: “Con dâu nhà ông Quý về rồi à, gọi là Tiểu Tống nhỉ.”

Tống Thời Hạ mỉm cười chào hỏi:

“Cháu chào bà ạ, bà với mọi người cứ nói chuyện tiếp, cháu với anh cháu dọn đồ vào nhà đã ạ.”

Bà Vu sa sầm mặt xuống, thầm nhủ, mình già đến thế cơ à?

“Đây là con dâu Hàn Dung à? Bộ dạng xinh đẹp quá.”

“Chậc, anh trai còn lái xe Hồng Kỳ, điều kiện gia đình đó cũng được đấy chứ nhỉ.”

Bà Vu bĩu môi: “Chưa biết chừng là tài xế lái xe thôi.”

Có người bất mãn: “Bà đừng có khinh tài xế, cậu nào biết lái xe đều là mối ngon cả đấy.”

“Đúng vậy, làm tài xế cho một người có thể mua được xe Hồng Kỳ thì cũng không đơn giản đâu.”

“Không biết có bạn gái chưa, cậu ta trông mày rậm mắt to, nhìn là biết nhanh nhẹn tháo vát, có chí tiến thủ.”

“Trông không giống như đã có vợ, đợi lát hỏi thử xem.”

Bà Vu bịa đặt không nhận được kết quả như mong muốn, còn khiến người ta khen hai anh em Tống Thời Hạ một chập, lòng bất mãn lắm.

Hàn Dung nhiệt tình giữ Tống Thu Sinh ở lại ăn bữa khuya rồi hẵng về, Tống Thu Sinh phải từ chối mãi mới ra được đến cửa.

Anh chàng lau mồ hồi, chép miệng, mẹ chồng của em gái mình nhiệt tình quá.

Hàn Dung đóng cửa, tò mò hỏi: “Sao đi ăn còn mang về cả thùng to thế này?”

Tống Thời Hạ nhìn quanh phòng khách, Hàn Dung cười bảo:

DTV

“Ở trên kia, cả buổi chẳng biết hí hoáy cái gì trong phòng sách, mẹ liếc qua thấy giống như là sách giáo khoa của con, cẩn thận nó lại ra bài tập cho con.”

Tống Thời Hạ bật cười:

“Bài tập mà giáo sư Quý nhà mình soạn riêng thì nhất định phải làm rồi, bọn nhỏ đã về chưa mẹ?”

“Ngủ rồi. Mẹ xin hiệu trưởng cho nghỉ, mấy giờ học đó, đi hay không cũng thế cả.”

Tống Thời Hạ thở phào một hơi:

“Mẹ, trên cùng là đồ ngọt chị dâu con mua cho đám nhỏ, con thấy có cả sô cô la, sợ bị hai đứa nó phát hiện, mẹ giấu đi hộ con.”

“Cái đó chắc chắn phải giấu rồi, để mẹ cất cho.”

Hàn Dung cho rằng chỉ có ít sô cô la làm quà, ai dè có nguyên hai hộp sô cô la to tướng cùng với mấy túi bánh ngọt, nhét đầy tủ bát.

Bà chậc lưỡi: “Chị dâu con mua sạch tiệm bánh nhà người ta à?”

Tống Thời Hạ mở thùng to:

“Sô cô la với đồ ngọt là quà cho đám nhỏ. Tính tình chị ấy thoải mái thế đó. Còn chỗ này là quà cho con.”

Hàn Dung nghe xong, càng cảm thấy có tình cảm với cô chị dâu tương lai của con dâu mình.

Tống Thời Hạ phát hiện dưới đáy thùng còn có hai chiếc áo lông vũ, màu đỏ và màu đen.

Cô còn tưởng mùa đông này sẽ phải mặc áo bông to sụ cơ, không ngờ chị dâu lại tinh tế đến thế.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 306: Chương 306



Chỉ có điều, áo lông vũ hiện nay không được nhẹ mỏng như áo lông vũ đời sau, cầm vào tay rất dày và khá nặng.

Quý Duy Thanh đẩy cửa phòng ngủ, đi vào, Tống Thời Hạ giơ chiếc áo nhìn anh:

“Làm xong chưa? Nếu chưa thì để em làm nốt, còn tưởng hôm nay sẽ về hơi muộn cơ.”

Quý Duy Thanh thong thả dùng ngữ điệu dịu dàng nhất để nói ra những lời tàn khốc nhất: “Anh soạn đề cho em, bài tập của bọn em có hơi đơn giản quá.”

May mắn thay, Tống Thời Hạ có chuẩn bị trước, cô làm bộ ngoan ngoãn bỏ chiếc áo xuống.

“Lúc nào em cần làm?”

“Chờ em rửa mặt xong, anh chỉ soạn ba bài thôi, làm đúng hai bài thì coi như em hoàn thành nhiệm vụ.”

Tống Thời Hạ thấp thỏm không yên, đề bài do giáo sư Quý đích thân soạn ra, liệu có phải là toán cao cấp không?

Đời trước cô cũng chưa học đến đại học, chỉ học xong chương trình cấp ba thôi.

Trường cô hồi đó, lớp 11 đã học xong hết chương trình, lên lớp 12 là thời gian đ.â.m đầu vào biển đề vô tận và củng cố tri thức.

Tống Thời Hạ lề mề rửa mặt rửa tay thật lâu, còn định dùng cớ sửa soạn quần áo để kéo dài thời gian.

Nhưng Quý Duy Thanh đã giúp cô gấp hết quần áo mới bỏ vào tủ.

“Anh thu dọn quần áo cho em rồi, em sang phòng sách làm bài đi, trước 9 giờ 30 phải xong.”

DTV

Được lắm, lại còn có hạn chế thời gian nữa.

Tống Thời Hạ lập tức không dám rề rà, phóng ngay sang phòng sách.

Cũng may, mấy bài tập này không đến mức rất khó, chỉ bị cài thêm mấy bước dễ bị sai thôi, độ khó tương đương với mấy đề thi cấp bậc cao nhất của các tỉnh lớn mà thầy cô đời trước từng kiếm về cho các học sinh làm.

Tống Thời Hạ nhìn đồng hồ, mới hơn một tiếng, ba bài tập này làm cô có cảm giác vừa quay lại thời kỳ luyện đề điên cuồng.

Quý Duy Thanh đợi một tiếng rưỡi mới vào xem vợ mình đang làm gì.

Tống Thời Hạ đang thảnh thơi ngồi quay bút, tiện thể kiểm tra vở bài tập của mình.

Không thể ngờ, Quý Duy Thanh còn chịu khó bắt chước chữ cô, mãi cô mới tìm được đâu là bài mình làm, đâu là bài anh làm hộ.

Cô phân tích mấy bài anh làm giùm mình để khi lên lớp, thầy cô hỏi đến còn có thể đáp được.

Quý Duy Thanh tủm tỉm cười nhìn cô: “Em đang xem gì thế? Đáp án không ở trong sách bài tập của em đâu.”

Tống Thời Hạ đẩy tờ giấy qua.

“Em làm xong rồi, anh kiểm tra đi. Em còn tưởng giáo sư Quý sẽ ra đề toán cao cấp cho em luôn cơ, không ngờ anh vẫn còn nhân tính thế.”

Cô nhoẻn cười thật xinh đẹp với anh.

Quý Duy Thanh thoáng kinh ngạc, cầm bài giải của cô lên xem.

Tống Thời Hạ vừa kiểm tra bài vở của mình vừa hỏi anh xem chỗ này vì sao lại làm như thế này thế kia.

“Quả không hổ là giáo sư Quý, bài tập của em đúng hết rồi.”

Quý Duy Thanh xem một lượt bài giải của cô, đúng hết.

Vốn còn cho rằng ba bài này sẽ gây cho cô chút áp lực, để cô chú ý hơn đến việc thi cử, nhưng khả năng của cô đã nằm ngoài dự kiến của anh.

Ba bài toán này, anh đã từng cho Yên Nhiên làm thử, chỉ thay đổi con số mà thôi.

Yên Nhiên làm hai tiếng mới được hai bài, mà khi giải đề cũng vò đầu bứt tai, cuối cùng, cả hai bài đều sai.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 307: Chương 307



Quý Duy Thanh vô thức hỏi cô: “Sao em lại thích khoa học tự nhiên?”

Tống Thời Hạ vừa nghịch vừa đáp qua loa:

“Thì học các môn xã hội phải học thuộc lòng nhiều quá mà, khoa học tự nhiên đơn giản hơn bao nhiêu, chỉ cần học thuộc công thức, luyện vài đề là thạo ngay.”

Thực ra trước kia Tống Thời Hạ chọn phân ban khoa học tự nhiên là vì cô nghe người ta nói tốt nghiệp các ngành thuộc khối khoa học tự nhiên dễ kiếm việc hơn, lại còn kiếm được nhiều.

Hiện tại cô chọn theo ban khoa học tự nhiên thuần túy chỉ vì đây là khu vực an toàn của cô.

Nếu đã có thể an nhàn thì tuyệt đối không muốn phấn đấu làm gì.

Quý Duy Thanh bật cười, lại nhớ cô vợ nhỏ nhà mình ngày ngày đều muốn ngủ nướng, cho nên lý do này đối với cô quả thật rất hợp tình hợp lý.

“Dù vậy cũng không được lơi lỏng nhé, hết tháng này rồi về học ở nhà.”

Tống Thời Hạ còn đang mong mà không được: “Hay là hết tuần này về nhà luôn? Hết tháng thì lâu quá.”

Quý Duy Thanh nghi hoặc: “Sao phải sốt ruột thế?”

Tống Thời Hạ ủ rũ:

“Thì tuần sau đã phải dậy chạy buổi sáng rồi, trời lạnh lắm, em không muốn dậy sớm, mà em cũng chẳng dậy được đâu.”

Anh lo lắng hỏi:

“Thế lúc vào đại học thì phải làm sao? Bình thường các khoa đều sẽ có tiết vào lúc 8 giờ.”

Tống Thời Hạ nhún vai: “8 giờ thì được, lúc đó ở trong ký túc, gần giảng đường, đi cũng tiện.”

Hiện giờ mỗi ngày cô đều phải dậy sớm đón chuyến xe buýt đầu tiên, lỡ một chuyến thôi cũng đã muộn giờ học.

“Em muốn trọ ở trường?”

“Em không thể trọ ở trường ạ?”

Quý Duy Thanh lâm vào trầm tư, không phải là không thể trọ ở trường, nhưng mà vì sao lại không ở nhà mình?

Tống Thời Hạ nhìn vẻ mặt của anh, lập tức hiểu ra.

“Không phải anh đang cảm thấy… em có thể thi đỗ vào trường anh dạy đấy chứ?”

“Vì sao lại không được?”

Trời đất ơi, Tống Thời Hạ cảm thấy mình có thể thi đỗ vào mấy trường trong Top 10 đã là giỏi lắm rồi, đại học Yến Kinh cô thực sự không dám mơ tưởng.

“Nhưng em… em thì không tin mình lắm.”

“Anh rất tin vào em, em có thể giải nhanh mấy đề anh soạn cho em chứng tỏ vốn kiến thức cơ sở của em rất vững.”

Cơ sở thì có thật đấy, nhưng đại học Yến Kinh chính là nơi đãi cát tìm vàng, ngàn dặm mới tuyển được một người, mình thực sự có năng lực vào đó sao?

“Em…”

“Em không muốn thi vào đại học Yến Kinh à?”

Không phải là không muốn, vấn đề là thi có đỗ được không?

“Muốn thì em cũng muốn, nhưng chỉ sợ mơ mới đỗ nổi.”

Quý Duy Thanh an ủi cô: “Có anh kèm thêm cho em, em có thể tin tưởng vào bản thân hơn nữa.”

Tống Thời Hạ nhắm mắt.

Thôi, liều một phen xem sao, đằng nào cũng phải thi thì cứ đăng kí ngay trường to nhất, như thế không uổng công mình đến với thế giới này.

Tối đó trời đột ngột trở lạnh, sau một đêm, cửa sổ đã phủ một tầng sương trắng.

Tống Thời Hạ vẫn nhắm nghiền mắt, quờ quạng lấy được chiếc áo khoác đắp lên người, đợi áo ấm lên mới mặc vào.

Cô lấy đại quần áo trong lúc chưa tỉnh ngủ, mặc vào mới cảm thấy hình như kích cỡ không vừa lắm, mở mắt nhìn kĩ, không phải quần áo cũ của chị dâu.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 308: Chương 308



Nhưng đã mất công ủ ấm rồi, cô lười cởi ra tìm cái khác, bèn mặc áo khoác mới xuống nhà, gặp ngay mẹ chồng đang tất bật.

“Đồ của chị dâu con bẩn rồi, mẹ định mang đi giặt, cho nên bỏ quần áo mới ở đầu giường cho con.”

Tống Thời Hạ cầm miếng bánh quẩy, chấm sữa đậu nành.

“Cảm ơn mẹ, hay mẹ dùng máy giặt đi, nước mùa này lạnh quá, nẻ tay mất.”

Hàn Dung xua tay: “Không sao, mẹ chờ nắng lên mới ra giặt.”

Hôm nay Tống Thời Hạ muốn đến trường đề nghị chuyện tự học ở nhà với cô Mạnh, cô cảm thấy lần này chắc cô Mạnh sẽ đồng ý thôi.

“Được, không ngờ mấy năm không đi học mà nền tảng kiến thức cơ bản của em vẫn tốt như vậy, các thầy cô bộ môn đều khen em nhiều lắm.

Chồng em còn là giáo sư đại học, chị không cần lo cho thành tích của em, nhưng hi vọng các đợt thi thử, em có thể trở về trường để tham dự.”

“Chắc chắn rồi ạ, em cũng muốn xem xem trình độ tự học của mình đến đâu.”

“Vậy thì không thành vấn đề, ăn trưa xong qua chỗ chị lấy đơn đề nghị mà điền.”

Tống Thời Hạ vui vẻ nhảy chân sáo ra khỏi phòng giáo viên, sau hôm nay, cô không cần phải dậy sớm nữa rồi.

Mùa đông, trời sáng rất muộn, nếu còn phải đến trường thì chỉ e cô sẽ phải dậy từ tờ mờ sáng, trời còn chập choạng đã phải ra chờ xe buýt.

Ngõ nhà cô có một đoạn đường không có đèn, tuy cô không sợ tối nhưng nhỡ đâu có người xấu thì sao?

Tống Thời Hạ đi đến đầu cầu thang thì đụng ngay một tên đầu gấu trong lớp.

Bạch Thu Thụy chủ động gọi cô:

“Này, chờ tôi tí, rồi cùng về lớp luôn.”

“Hả? Tôi á? Xin lỗi, đang có việc gấp không chờ được.”

Tống Thời Hạ chuồn vội như trốn dịch bệnh, mặc dù không biết người đó có ý gì nhưng cô không có hứng thú qua lại với nhóm người bên ấy.

Về lớp, bạn ngồi cùng bàn đã lấy nước ấm cho cô.

“Cảm ơn nhé, lại làm phiền cậu rồi, hôm nay cậu cứ thoải mái xem bài nháp của tôi đi, từ mai tôi không lên lớp nữa.”

Bạn ngồi cùng bàn đang cười cười, chợt biến thành khiếp sợ ra mặt.

“Có chuyện gì thế? Sao đột nhiên cậu lại muốn về nhà? Thành tích của cậu tốt như thế, nhất định có thể đỗ đại học mà.”

Tống Thời Hạ vội giải thích với cô bạn: “Tôi về nhà tự học, nhà tôi có người làm giáo viên, có thể dạy kèm cho tôi.”

Bạn cùng bàn ‘à’ lên một tiếng rồi lại buồn bã: “Cậu mà không lên lớp, tôi lại phải ngồi một mình.”

“Cậu muốn ngồi cùng người khác không? Muốn thì bảo tôi, tôi nói với cô chủ nhiệm cho.”

Bạn cùng bàn lắc đầu:

“Thôi bỏ đi, ngồi một mình tập trung học cho dễ vậy, có bạn ngồi cùng dễ phân tâm quá. Nhưng cậu sẽ còn về trường đúng không?”

Tống Thời Hạ dặn dò:

“Chừng nào thi thử tôi sẽ về, cậu có thể ghi chú lại những chỗ chưa rõ, tôi về trường sẽ giảng lại cho.”

Cô bạn kia cảm kích lắm: “Cảm ơn cậu, cậu là người tốt nhất tôi từng gặp đấy.”

Tống Thời Hạ lại lấy ra một quyển sách tiếng Anh:

“Chuyện nhỏ thôi, cũng chẳng mất gì. Ngày nào cậu cũng đi lấy nước ấm cho tôi, tôi còn chưa cảm ơn cậu được.”

Cô bạn nhiệt tình nói: “Đấy cũng chỉ là tiện tay, không có gì, cậu đã trợ giúp cho tôi rất nhiều.”

Tống Thời Hạ nhấc tay ra hiệu hai bên dừng lại: “Được rồi, mình đừng khen nhau nữa, tiếp tục học từ vựng đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 309: Chương 309



Bạch Thu Thụy về lớp, sắc mặt hết sức khó coi, cậu ta liếc qua chỗ Tống Thời Hạ rồi ngồi vào chỗ mình.

Lý Kiến An xích lại: “Anh Bạch, anh nói với người ta chưa?”

“Chưa kịp nói.”

Văn Xương Hoa cầm sách nghiêng sang hỏi: “Có phải người ta không biết gia cảnh nhà anh Bạch không?”

Trịnh Thắng Lợi biếng nhác nằm bò ra bàn: “Có khả năng lắm, nếu biết gia cảnh anh Bạch thế nào, có khi tự đổ từ lâu rồi.”

Bạch Thu Thụy không nói vừa rồi Tống Thời Hạ tránh mình như rắn rết, cậu ta không hiểu, trông mình đâu có đáng sợ gì đâu nhỉ?

Bạch Thu Thụy này muốn có bạn gái kiểu gì mà không được, vì sao chỉ mình cô ấy không thèm nhìn mình lấy một cái?

Cậu ta nhìn lại bản thân, cảm thấy kiểu tóc hay cách ăn vận đều rất sành điệu, tháng sau còn có thể sở hữu một chiếc xe máy.

Trong toàn bộ các trường cấp ba của thủ đô không có một nam sinh nào ngầu được như cậu ta cả.

Trưa nay Bạch Thu Thụy không ăn cơm mà xin nghỉ để ra ngoài tìm anh họ mình.

Tống Thời Hạ làm xong thủ tục, vui sướng phấn chấn chờ giờ tan học buổi chiều, rốt cuộc có thể về nhà rồi.

Tối qua cô đã bảo Quý Duy Thanh mang sổ tiết kiệm qua cho mình, anh trai cô chuẩn bị làm ăn riêng, cô muốn góp tiền đầu tư.

Nếu đưa tiền cho anh ấy vay, chắc chắn anh ấy sẽ từ chối.

Nhưng nếu bỏ tiền đầu tư, có khi sau này còn được chia hoa hồng, mà dù lỗ cũng không đến mức xót của lắm.

Trong không gian của cô còn khá nhiều lá trà quý và nhân sâm mới mọc.

Đây là cây nhân sâm được trồng ra từ rễ nhân sâm hoang dã, thì cũng coi như là nhân sâm hoang dã nhỉ?

Tiền không còn có thể kiếm tiếp, nhưng sự nghiệp và tình yêu của anh trai cần được bảo vệ chặt chẽ và ủng hộ nhiệt tình.

Tống Thời Hạ cũng tin vào năng lực của anh ấy.

Lần trước anh ấy khởi nghiệp thất bại chủ yếu là do có kẻ chơi xấu, lần này có cô ở đây, hi vọng vận may của cô có thể giúp sự nghiệp của anh ấy suôn sẻ một chút.

Tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh nội trú trường thì cần tham gia lớp tự học buổi tối, nhưng các học sinh ngoại trú thì không cần.

Tống Thời Hạ chạy một mạch ra cổng.

Lý Kiến An thấy thế mới bảo:

“Anh Bạch mới mượn được chiếc xe máy, cô nàng đã nôn nóng không kiềm chế được nữa rồi.”

Trịnh Thắng Lợi cũng mỉa một câu: “Con gái đẹp đều thế hết, lần sau ông chọn cô nào xấu xấu thôi.”

Lý Kiến An bất mãn: “Tôi chỉ thích cô nào xinh, chọn xấu chẳng phải mất mặt anh Bạch à.”

Tống Thời Hạ hớn hở chạy ra cổng tường, ngó quanh tìm Quý Duy Thanh.

Một chiếc xe máy lao vút về phía cô, khiến cô giật mình sợ hãi, vội vàng lùi lại mấy bước, tay giữ chặt túi xách.

Nhìn rõ người lái mô tô là ai, Tống Thời Hạ cạn lời, còn tưởng gặp trúng đám đua xe cơ.

Bạch Thu Thụy vuốt tóc ngược ra sau như mấy tay lãng tử trong phim: “Lên xe, tôi chở cậu về.”

Tống Thời Hạ lùi lại, kéo dài khoảng cách với cậu ta: “Không cần, cảm ơn.”

Cô với cậu học sinh đầu gấu này thật sự không có gì để nói.

Nếu có thì cũng chỉ là thành kiến tự nhiên mà cô dành cho đám học sinh đến lớp chỉ để chơi và phá rối.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back