Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 630: Chương 630



Quý Yên Nhiên cắn môi, đột nhiên Chu Việt xoay người lại nói với mấy người kia: “Phim bắt đầu chiếu rồi, các bạn vui lòng giữ im lặng nhé.”

Khí thế của anh ấy đủ để dọa mấy cô cậu sinh viên chưa ra trường kia sợ hú hồn.

Đám người Trương Kim Phượng cũng ngoan ngoãn ngồi im, mãi tới khi phim chiếu xong bọn họ cũng không dám lên tiếng nữa.

Cô gái phía trước có phải Quý Yên Nhiên hay không đã thành đáp án mà Trương Kim Phượng muốn biết nhất, khiến cô ta cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Nhưng người đàn ông kia quá hung dữ, ánh mắt sắc lẻm khiến cô ta không dám hó hé gì.

Chắc là Quý Yên Nhiên sẽ không quen người hung dữ như thế đâu.

...

Tống Thời Hạ đi đến phòng của giáo sư để nộp luận văn.

Giáo sư là viện trưởng của cả học viện, cả học viện y dược gần như đều là giáo sư, không có giáo viên trẻ tuổi nào cả.

Trước khi đi, giáo sư còn gọi Tống Thời Hạ lại:

“Nếu em muốn học điều chế dược, thầy đề nghị em nên học lên thạc sĩ, vói thành tích của em, học lên thạc sĩ trường mình chắc chắn sẽ không thành vấn đề.”

Tống Thời Hạ trịnh trọng cảm ơn giáo sư: “Cảm ơn thầy, em sẽ nghiêm túc cân nhắc ạ.”

“Nghe nói em còn đang học trung y, trung y xưa nay chỉ chú trọng truyền thừa đời đời, trong nhà không có ai theo nghiệp trung y dẫn dắt, chi bằng cố nâng cao trình độ ở mặt dược học đi.”

“Cái kem bôi da nổi tiếng trên báo gần đây là kem bôi da chữa cháy nắng mà em làm lúc trước đúng không?”

Tống Thời Hạ khiêm tốn gật đầu:

“Dạ, em tình cờ làm ra được thứ đó, không ngờ lại có tác dụng làm dịu và khôi phục làn da.”

“Báo cáo em viết rất chuyên nghiệp, chống nắng là khái niệm mà thầy chưa nghe bao giờ.

Nhưng trong đó có nói tia cực tím trong ánh mặt trời sẽ tạo thành tổn thương cho da, điều này có căn cứ khoa học nào không?”

Tống Thời Hạ cố hồi tưởng kiến thức trong đầu, cố chắp vá ra được một câu trả lời xem như hợp lý.

Giáo sư gật đầu nói:

“Khá lắm, thiên phú của em rất cao, không nên bị thuốc đông y kéo chân, ảnh hưởng tới tiền đồ.”

Làm việc với giáo sư xong, Tống Thời Hạ mới đi ra khỏi văn phòng lại đụng mặt Cát Tình mặt mày đắc ý.

Cát Tình vẫn luôn nhịn tới giờ, cô ta muốn chờ thi xong mới tố báo Tống Thời Hạ, để Tống Thời Hạ nợ môn trong học kỳ này.

Cô ta biết Tống Thời Hạ là đại diện tân sinh viên lên bục phát biểu hồi khai giảng.

Nếu như Tống Thời Hạ bị ảnh hưởng, phải nợ môn, nghĩa là sau này cả học bổng hay nghiên cứu sinh, nhà trường cũng sẽ không ưu tiên cho Tống Thời Hạ nữa.

Mà chỉ cần thành tích của mình đạt chuẩn là có thể nhờ ba đi cửa sau để giành học bổng quốc gia, thuận tiện chiếm luôn vị trí của nghiên cứu sinh của Tống Thời Hạ.

Cát Tình đã nghe ngóng rồi, nếu Tống Thời Hạ muốn được đào tạo chuyên sâu hơn ở phương diện y dược thì phải thi đậu nghiên cứu sinh mới có thể tiếp tục học lên tiến sĩ.

Ngành y dược này, muốn được bào chế dược thì phải có văn bằng thạc sĩ hoặc tiến sĩ.

Cô ta muốn cho Tống Thời Hạ biết kết quả đắc tội với mình sẽ thê thảm thế nào.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 631: Chương 631



Cả nước chỉ có đại học quốc lập ở bên cạnh mới sánh được với đại học Yên Kinh.

Đại học quốc lập không có ngành dược.

Trừ phi thành tích của Tống Thời Hạ ưu tú tới mức có thể vượt qua kỳ thi nghiên cứu sinh chuyên ngành, bằng không đại học quốc lập sẽ ưu tiên tuyển nghiên cứu sinh từ các sinh viên trường mình.

Cát Tình cười khẩy với Tống Thời Hạ, Tống Thời Hạ làm như không hề nghe thấy, ung dung rời đi.

Cát Tình ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi vào văn phòng của giáo sư.

“Chào thầy, em muốn tố cáo Tống Thời Hạ khoa dược chế thuốc làm sai quy định, đây là chứng cứ của em.”

Giáo sư không thèm để ý:

“Em muốn phản ánh chuyện này thì đi tìm lãnh đạo trường học ấy, chỗ tôi điều tra ra em Tống không làm bất kỳ điều gì trái với quy định cả.”

Cát Tình tức muốn nổ phổi:

“Thầy phải làm tấm gương cho sinh viên chứ, sinh viên chế dược bất hợp pháp mà thầy cũng không xử phạt gì à?”

Giáo sư tức giận ngẩng đầu lên: “Em là sinh viên khoa nào? Em làm vậy là có mục đích gì?”

Quá trình Cát Tình và Bạch Thu Thụy được vào trường đều như nhau, toàn dựa vào “sở trường đặc biệt” để nhét vào khoa lịch sử ít bị dòm ngó nhất cho đủ số.

“Em là Cát Tình của khoa lịch sử, hiệu trưởng Cát là ba của em.”

Giáo sư không thèm nể nang thân phận con ông cháu cha của cô ta:

“Em tố báo với tôi cũng vô dụng, em có chứng cứ thì mang đi mà nói chuyện với lãnh đạo trường, tôi chỉ là giáo sư chủ nhiệm khoa thôi.”

Cát Tình không cam lòng, tức tối giậm chân chạy đi.

Chuyện này khác với tưởng tượng của cô ta.

Cô ta nghe nói giáo sư khoa dược học cực kỳ nghiêm khắc, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, tuyệt đối sẽ không cho phép học sinh điều phối dược trái quy định.

Chính vì đây là dược học, nên ông lại càng nghiêm khắc trong vấn đề quản lý chế dược hơn.

Trừ khi được giáo viên cho phép, nếu không thì tất cả sinh viên đều không được tự ý phối dược một mình, nếu nghiêm trọng còn có thể ghi vào hồ sơ học bạ.

Thuốc do sinh viên chế ra, ai mà biết nó có an toàn hay không.

Cát Tình nghe nói giáo sư khoa dược học đều cực kỳ khó tính và nghiêm khắc, thầm nghĩ lỡ như có thể khiến Tống Thời Hạ bị xử phạt thì sau này hồ sơ sẽ có vết nhơ.

Cát Tình lại cầm chứng cứ đi tìm bạn trai, hy vọng bạn trai có thể cùng cô ta đi tố báo với ban lãnh đạo trường.

DTV

Vừa đi tới cửa phòng ngủ của bạn trai, cô ta đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô ta không khỏi đi chậm lại.

Mấy thằng đàn em của Bạch Thu Thụy thi cuối kỳ xong thì tới đây tìm cậu ta, mấy người bạn cùng phòng ở vùng khác nên đã đi ra nhà ga mua vé tàu về quê rồi.

Lý An cao giọng nói:

“Anh Bạch, anh nói mình quen bạn gái, bọn em còn tưởng anh đã theo đuổi được cô học sinh chuyển trường rồi chứ, sao lại quen cô đại tiểu thư đỏng đảnh khó chiều thế?”

Trịnh Thắng Lợi cũng thấy khó hiểu:

“Đúng đó, em gái Lý An còn tốt tính ngoan ngoãn hơn bạn gái của anh nữa! Không giống anh chút nào hết.”

Văn Xương Hoa trêu chọc:

“Nhất định là anh Bạch có điều khó xử không muốn ai biết rồi, mấy đứa bây có khi nào thấy anh Bạch quen đứa nào lâu như thế chưa?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 632: Chương 632



Bạch Thu Thụy bực bội:

“Được rồi, tôi thấy cô ấy ở trường học rồi, tìm lâu như thế, không ngờ chỉ cách có một tòa nhà dạy học.

Nếu biết trước như thế thì đã nhờ ông bô của tôi chuyển tôi qua khoa dược học rồi, khoa lịch sử chỉ toàn đọc sách là sách, đau hết cả đầu.”

Lý An ngồi rung chân: “Với điều kiện nhà anh Bạch, chuyển khoa đơn giản thôi mà.”

Bạch Thu Thụy bực bội ôm đầu:

“Không dễ thế đâu, nhà tôi ghê gớm thế nào đi nữa thì cũng không thể nhúng tay quá sâu vào việc của trường học được.

Bằng không cậu nghĩ vì sao tôi phải tìm một cô bạn gái chứ? Ba của cô ta là hiệu trưởng đấy, các cậu không hiểu tính của tôi à?”

Trịnh Thắng Lợi phụ họa:

“Đúng đó, anh Bạch sẽ không thích mấy cô nàng đanh đá chua ngoa như thế này đâu, anh Bạch của bọn mình thích mấy cô gái dịu dàng xinh đẹp hiền lành mà.”

Văn Xương Hoa cười gian: “Anh Bạch, hai người quen nhau nửa năm rồi, đã ấy ấy chưa thế?”

Cậu ta nói xong thì giơ hai ngón tay cái lên ngoắc ngoắc.

Bạch Thu Thụy bất đắc dĩ:

“Nhìn cô ta như thế, ai mà nuốt cho nổi? Tôi đâu phải kiểu bụng đói ăn quàng đâu, cô ta còn thua xa em gái của Lý An với mấy cô bạn của con bé nữa.”

Cát Tình đá bật cửa ra, nước mắt tuôn như mưa:

“Hóa ra từ đầu chí cuối anh toàn lừa tôi, anh nói kết hôn cũng là giả đúng không?”

Đám người ở trong phòng không ngờ lại có con gái chạy vào ký túc xá nam như thế này.

Cát Tình xưa nay không thèm xem quy định của trường học ra gì, dù cô ta có vào ký túc xá nam thì bác canh gác ký túc xá cũng không dám nói gì.

Bạch Thu Thụy chai mặt đáp:

“Nếu cô cũng nghe thấy rồi thì tôi cũng không lừa cô nữa, ngay từ đầu tôi đã không thích cô rồi, tôi quen cô cũng là vì ba tôi muốn thế mà thôi.”

Dù sao cậu ta cũng lên đại học rồi, dù có chia tay với Cát Tình đi nữa, chỉ cần nói là hai bên không hợp nhau là được.

DTV

Cát Tình tức giận trừng mắt nhìn cậu ta:

“Anh đừng hòng chia tay, chỉ cần tôi không đồng ý, anh vẫn phải kết hôn với tôi, anh đã chạm vào tôi rồi, nếu anh dám giở thói chơi xong dong thì tôi sẽ nói cho ba anh biết.”

Đám người trong phòng hai mặt nhìn nhau, Bạch Thu Thụy cũng không ngờ Cát Tình lại điên tình tới mức này, đến mấy lời này mà cũng dám nói ra.

Cậu ta bối rối giải thích: “Cô đừng có nói vậy nhé, tôi chạm vào cô khi nào?”

Cát Tình chẳng thèm để ý, thẳng thừng vạch mặt:

“Một tháng trước anh uống say, vừa ôm tôi vừa nói là thích tôi lắm, còn hôn tôi nữa, anh quên rồi, nhưng tôi thì vẫn còn nhớ rõ đấy nhé.”

Cát Tình nói xong thì lại thấy lợm giọng buồn nôn.

Hóa ra trong lòng Bạch Thu Thụy đã có người khác, uống say chạm vào cô ta cũng là vì nhìn cô ta thành người kia.

Cô ta vịn cửa nôn khan, Bạch Thu Thụy và đám đàn em đều ngơ ngác.

Giờ phải làm sao bây giờ?

Cả đám nói xấu sau lưng người ta, lại bị chính chủ nghe thấy rồi.

Đám đàn em vội đứng dậy chạy lấy người, Bạch Thu Thụy gọi cả đám lại.

“Không cần đi, tôi là đàn ông, chuyện này nói ra thì người xấu hổ mất mặt cũng không phải tôi.”

Cát Tình vịn cửa lại nôn dữ dội hơn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 633: Chương 633



Tống Thời Hạ lái xe chở thím Phùng và Trần Kiều lên thành phố mua hàng tết.

Còn một tháng nữa là tới tết, nhưng cô còn phải lo chuyện công ty, làm xong thì phải chuẩn bị về quê ăn tết, nhất định sẽ không có thời gian đi dạo phố.

Thế là thím Phùng và Trần Kiều muốn nhân lúc trước tết, giá cả còn chưa tăng lên mà sắm sửa trước, mắc công tới lúc đó đi nhờ xe của căn tin đi ra ngoài mua, sát tết quá đồ đạc nhất định sẽ tăng giá.

Thím Phùng và Trần Kiều thường xuyên tiếp xúc qua lại ở trường, nên cũng hóng được nhiều tin đồn hay ho hơn.

Thím Phùng ngồi ở phía sau, vừa bóc vỏ quýt vừa chia sẻ tin tức mà mình nghe được gần đây:

“Lão Tạ nhà thím nói khoa bọn họ có một cậu sinh viên lỡ làm bạn gái to bụng, sau chuyến này, hai người kia xem như mất hết mặt mũi thanh danh luôn.”

Tuy Trần Kiều chỉ hơn 20 tuổi, nhưng cộng thêm cả kiếp trước thì tuổi tâm hồn đã gần 50 rồi, nghe vậy, cô ta không khỏi nhíu mày:

“Các cô cậu thanh niên bây giờ thật chẳng ra sao, không biết giữ gìn gì hết. Cháu còn tưởng chỉ có ở dưới quê mới có mấy chuyện thế này.

Vất vả nuôi con gái tới lớn, cho ăn học lên tới đại học, thế mà lại đi ăn cơm trước kẻng như thế thì còn ra thể thống gì nữa?”

Thím Phùng gật đầu đồng ý:

“Chậc, chứ còn gì nữa? May mà là ở trường đấy, nếu làm lớn chuyện này, nhà trai kiểu gì cũng phải vướng tội lưu manh.”

Tống Thời Hạ nhàn rỗi nói xen vào:

“Chuyện này nhà trường xử lý thế nào? Đến lão Tạ chẳng mấy khi nghe chuyện ngoài đường nhà thím cũng hay tin, chắc là cũng có không ít người biết nhỉ?”

“Ôi, để thím kể cho hai đứa nghe, nghe nói gia cảnh của hai cô cậu kia cũng ghê gớm lắm.

Nhà gái hình như là lãnh đạo trong trường, nhà trai là gia đình cán bộ, lão Tạ chỉ nói bấy nhiêu thôi, không kể nhiều cho dì nghe.”

Tống Thời Hạ cảm thấy nghe quen quen:

“Ba của cô gái kia có phải hiệu trưởng không? Nhà trai họ Bạch đúng không ạ?”

Thím Phùng vỗ tay:

“Đến cháu cũng nghe việc này à? Xem ra tiếp theo hiệu trưởng Hồ lại phải đau đầu rồi đây.

Xảy ra chuyện tai tiếng thế này, ảnh hưởng tới danh tiếng của nhà trường lắm.”

Lần trước gặp được Cát Tình ở cửa phòng làm việc của giáo sư, Tống Thời Hạ vẫn luôn chờ đối phương ra chiều.

Kết quả chờ mãi chẳng thấy gì, cô còn tưởng là Cát Tình đang chờ thời cơ, không ngờ là mang thai.

“Nhắc cũng khéo, hai người này tình cờ có chút mâu thuẫn với cháu, con gái của hiệu trưởng Cát từng đe dọa cháu, cháu còn đang chờ cô ta tìm chỗ dựa, ỷ thế bắt nạt cháu đây.”

Thím Phùng giật mình:

“Cái gì cơ, cô ta dám bắt nạt cháu á? chẳng lẽ cô ta không biết cháu là vợ của giáo sư Quý à?”

“Chắc là cô ta không biết ạ, nhưng mặc dù cháu chỉ là sinh viên bình thường thì cũng không thể ỷ thế h.i.ế.p người như thế chứ.

Cũng vì chuyện kem dưỡng da phục hồi sau khi cháy nắng đấy ạ, lúc đó cháu nhờ các bạn cùng phòng dùng thử rồi cho cháu xin cảm nhận.

DTV

Không ngờ lại bị người ở phòng bên cạnh nghe thấy rồi đồn thổi khắp nơi, không biết thế nào lại chọc tới cái cô Cát Tình kia.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 634: Chương 634



Trần Kiều cười lạnh một tiếng:

“Lần này xem như gặp báo ứng rồi. Ỷ mình là con gái của hiệu trưởng, lấy quyền thế chèn ép người khác, kết quả bản thân lại xui xẻo trước, hiện tại chắc cô ta cũng khó mà giữ mình được rồi.”

Trần Kiều ghét nhất là những kẻ ỷ thế h.i.ế.p người.

Thím Phùng giơ ngón tay cái lên:

“Thím đã nói Tiểu Tống bẩm sinh đã may mắn rồi mà, thím thấy chắc là cái cô kia muốn kiếm chuyện hãm hại cháu.

DTV

Nhưng bị chuyện gì khác ngáng chân nên không thể không im lặng chờ đợi, chuyện kem bôi là từ hồi tháng 10 rồi đúng không?”

Tống Thời Hạ đánh tay lái, cười khẽ nói:

“Chắc thế ạ, cháu cảm thấy chỉ cần mình không chủ động làm hại ai, sớm muộn gì đám người tâm thuật bất chính cũng sẽ gặp báo ứng thôi.”

Trần Kiều cũng tán thành:

“Đúng vậy, chỉ cần chúng ta không có ý đồ làm hại người khác, đám người xấu xa kia đi đêm lắm cũng sẽ có ngày gặp ma thôi.”

Tống Thời Hạ lại hỏi thăm Trần Kiều: “Gần đây cô buôn bán thế nào rồi?”

“Cũng được, lúc trước tôi có kể là mình gặp một đối thủ cạnh tranh đúng không, người đó bày quầy ở đối diện tôi, giá cả còn thấp hơn tôi.

May mà khách hàng phát hiện đồ tôi bán có chất lượng tốt hơn người đó, nên người đó chỉ bán một tuần là dẹp quầy rồi.”

Lúc này quần áo nhập từ nước ngoài về, ngoại trừ hàng xưởng đàng hoàng ra còn có đủ thứ quần áo cũ nhập về bán lại, gọi là đồ si đa.

Tuy không phải đồ si đa nào cũng là đồ bỏ đi, nhưng dù sao chất lượng cũng không được mới và tốt bằng quần áo do các xưởng lớn may rồi.

Hơn nữa đồ si đa lai lịch không rõ ràng, nếu bị điều tra thì sẽ bị bắt về đồn như chơi.

Tống Thời Hạ trấn an cô ta:

“Dù sao cô cũng gầy dựng được uy tín trước, khách hàng cũng biết có thể mua được quần áo đẹp giá rẻ ở chỗ cô ấy.

Hàng mình bán toàn là đồ xưởng chính quy, ai mà biết mớ quần áo giá rẻ do đối thủ cạnh tranh của cô bán có phải là đồ si đa hay không.”

Kiếp trước Trần Kiều chưa từng buôn bán bao giờ.

Cô ta làm công nhân may, đạp máy may trong nhà máy hơn nửa đời người, cô ta là bà nội trợ nên cũng rất rành chất lượng quần áo.

“Đúng vậy, tôi không cần cầm lên xem, đứng từ xa nhìn qua cũng biết quần áo cô ta bán không giống mẫu mã trong nhà máy sản xuất, nhìn nó kỳ lạ lắm.”

Tống Thời Hạ nhớ, trong nguyên tác ban đầu Trần Kiều cũng bán quần áo.

Ban đầu cô ấy nóng lòng muốn được thành công, kết quả bị người ta hãm hại một vố, nhập trúng một lô hàng si đa.

Còn chưa bán được cái nào đã bị tịch thu, không chỉ mất hết vốn liếng mà còn bị nhốt nửa tháng.

Bản thân nguyên tác khá thực tế, mỗi bước phấn đấu của Trần Kiều đều là đắng trước ngọt sau.

Đời này Trần Kiều đi học trước rồi mới đi làm ăn buôn bán.

Mặc dù tình cảm vợ chồng không còn như trước đây, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện kiếm tiền thật nhanh, mà là từ từ tích lũy.

Hiệu ứng hồ điệp do cô mang đến xem như đã gián tiếp giúp Trần Kiều đỡ đi đường vòng.

“Đúng vậy, tôi cũng có quen với vài doanh nhân có kiến thức rộng rãi, bọn họ nói có một vài người bụng dạ khó lường chuyên gia mua quần áo cũ ở nước ngoài về bán, nói không chừng đối thủ cạnh tranh của cô cũng mua loại đó đó.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 635: Chương 635



Thím Phùng nghe xong thì bĩu môi ghét bỏ:

“Nghe nói người nước ngoài lắm lông lắm, quần áo bọn họ từng mặc mà mang đi bán thì ghê muốn chết.”

Trần Kiều chợt hiểu:

“Bởi tôi mới nói sao kiểu dáng của mớ đồ kia cứ là lạ, chưa từng thấy ở xưởng bao giờ, xưởng may tôi nhập hàng toàn dùng mẫu mã mới nhất ở mấy thành phố lớn đấy.”

Quần áo mà Trần Kiều bày bán là nhập về từ chỗ bạn bè.

Người bạn kia của Trần Kiều nhập hàng từ bên ngoài về, chất ở trong xưởng, chuyên môn cung cấp cho các nhà bán sỉ lẻ.

Bởi vì hợp tác xã mua bán chỉ bán quần áo do nhà nước thiết kế và sản xuất, nên bạn của Trần Kiều chỉ có thể bán cho thương nhân bán lẻ.

Cô ta có ký ức kiếp trước nên biết những kiểu dáng thịnh hành là gì, nên mới không bị vướng bẫy hàng giá rẻ.

DTV

Thím Phùng cảm thấy may mắn thay cho Trần Kiều:

“May mà cháu thận trọng, chạy xem vài chỗ mới chọn mua bên này, nếu cháu bán hàng rẻ tiền như cô gái kia, lỡ như người ta mặc vào bị cái gì thì lại bắt đền cháu nữa.”

Ai mà biết đám Tây lông kia có bị bệnh truyền nhiễm gì hay không, lỡ như bị mắc bệnh ngoài da gì thì chẳng phải sẽ bị bắt đền à?

Trần Kiều cũng thấy sợ:

“Ban đầu lúc mới định buôn bán, đúng là cũng có người đi quảng cáo với cháu, nói là một bộ đồ chỉ vài xu thôi, dù cháu bán hai đồng một món cũng có thể lấy lại vốn cực nhanh.

Cháu còn nghĩ quần áo có bán sát giá cũng đâu thể rẻ như thế được? Đâu phải đồ bằng giấy đâu.”

Thím Phùng nói:

“Lần này đúng là nhờ có ông trời phù hộ, may mà cháu không bị dính vào đấy.”

“Vâng ạ, thời gian đó cháu chỉ muốn tranh thủ ly hôn với Hoắc Khải, may mà bận thi cử, cháu mới nghĩ hay là chờ thêm một thời gian nữa hay đi buôn bán.

Tiền kiếm lúc nào cũng được, kiến thức thì nhất định phải học, nếu đến một chữ bẻ đôi cũng không biết thì cháu còn kiếm tiền thế nào được?”

Đến nơi, Tống Thời Hạ bèn dừng xe ở ven đường.

“Cô nghĩ được như thế thì tốt quá, kiến thức là tài sản vô giá, sau này mỗi đồng cô kiếm được đều có liên quan tới kiến thức cô đã học được hết đấy.”

Cuộc sống của Cát Tình bên này đúng là không dễ chịu gì cho cam.

Từ sau khi cô ta và Bạch Thu Thụy cãi nhau, ăn cơm ngửi thấy mùi thức ăn hay thịt thà gì thì sẽ nôn ọe.

Mẹ cô ta đưa con gái đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện đã mang thai hơn một tháng.

Cô ta không ngờ mình và Bạch Thu Thụy chỉ mới làm bậy có một lần mà đã dính bầu.

Phản ứng đầu tiên của Cát Tình chính là mừng rỡ, có con rồi, Bạch Thu Thụy chỉ có thể cưới cô ta mà thôi.

Nhưng còn chưa đi ra khỏi bệnh viện thì cô ta đã bị mẹ mình tát cho một bạt tai, mẹ cô ta mắng cô ta không biết liêm sỉ.

Cát Tình không hiểu, rõ ràng cả nhà đều làm mai, muốn cô ta và Bạch Thu Thụy quen nhau.

Vì sao khi mình mang thai con của Bạch Thu Thụy thì người nhà lại mắng mình chứ?

Sau khi về nhà, Cát Tình bị giam lỏng trong nhà.

Vốn dĩ cô ta muốn nhân cơ hội này để đối phó với Tống Thời Hạ, khiến Tống Thời Hạ nợ môn, không được làm nghiên cứu sinh, nhưng lần này lại để Tống Thời Hạ may mắn thoát được một kiếp.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 636: Chương 636



Cát Tình một lòng nghĩ rằng Bạch Thu Thụy và ba mẹ của cậu ta sẽ đến nhà cô ta nói chuyện.

Ai ngờ chỉ chờ được ba mẹ cô ta đưa cô ta đến một phòng khám nhỏ.

“Mẹ, con không đi khám đâu, con với anh Thu Thụy đều tới tuổi kết hôn rồi, tại sao lại không để bọn con kết hôn luôn chứ?”

Cát Tình cảm thấy chuyện này rất dễ giải quyết, gạo nấu thành cơm rồi, chỉ cần kết hôn là được chứ gì.

Lý Ái Nam quát con gái:

“Con tưởng chưa cưới đã chửa thì vẻ vang lắm à? Mặt mũi của nhà mình đã bị con hủy cả rồi, con bảo các anh trai và chị dâu con sau này biết nhìn mặt người đời thế nào đây?”

Cát Tình luống cuống, cô ta nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ mình cầu xin:

“Mẹ à, con và anh Thu Thụy thật lòng yêu nhau, không phải ba mẹ vẫn luôn muốn hai đứa bọn con quen nhau sao? Tại sao lại không để anh ấy lấy con chứ?”

“Con còn nhỏ, chuyện kết hôn này, chờ các con tốt nghiệp đại học xong rồi tính.”

Lý Ái Nam lo lắng nhiều vấn đề hơn.

Hai năm qua chồng bà ta càng lúc càng bị đá ra rìa, hiện tại có một cơ hội là được phân đến trường khác làm hiệu trưởng.

DTV

Mặc dù tiếng tăm không lớn bằng đại học Yên Kinh, nhưng ít nhất cũng không cần tiếp tục làm cấp phó, chỉ lo liệu mấy việc linh tinh nữa.

Bây giờ là thời khắc mấu chốt chờ lên chức, trong nhà không thể có chuyện gì được.

“Tình Tình à, con hãy nghe lời mẹ, chuyện này chỉ có người nhà mình biết, bên phía bệnh viện mẹ đã cho bác sĩ tiền bịt miệng rồi, con hãy tranh thủ bụng còn chưa lộ mà phá thai đi.

Nếu con muốn kết hôn với Bạch Thu Thụy thì mẹ sẽ để hai đứa đính hôn trước, con thấy có sinh viên nào lại đi kết hôn sớm hay không?”

Cát Tình xoa bụng, do dự nói: “Đây là đứa con đầu tiên của con với anh Thu Thụy, nhất định phải bỏ sao?”

Lý Ái Nam nói:

“Hai đứa còn chưa kết hôn đã làm ra chuyện rùm beng như vậy, nó sẽ gây ảnh hưởng xấu cho gia đình mình.

Nếu như bị người ta cử báo, công việc của ba con nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Con cũng nên hiểu rõ, con và Thu Thụy có được ngày hôm nay đều là nhờ ba con, con không thể nghĩ cho nhà mình sao?”

“Mẹ, mẹ nói rất đúng, con không nên ích kỷ như thế, nhưng con muốn nói cho anh Thu Thụy biết chuyện con mang thai.

Bây giờ bọn con đang cãi nhau, con muốn để anh ấy cảm thấy hổ thẹn, có lỗi với con vì chuyện này.”

Ở trước mặt mẹ ruột, Cát Tình chưa bao giờ che giấu suy nghĩ của bản thân mình.

Lý Ái Nam xót xa vỗ vai con gái:

“Đợi lát nữa chúng ta sẽ tới nhà họ Bạch nói chuyện con mang thai cho cậu ta biết, sau đó bảo cậu ta cùng con đến phòng khám.

Mẹ đã đánh tiếng với người ta rồi, chuyện này mình sẽ lặng lẽ xử lý. Ba của con sẽ xem như không biết gì, bên phía phòng khám chỉ cần cho ít tiền là được.”

Cát Tình cảm động ôm lấy mẹ mình: “Mẹ ơi, mẹ tốt quá đi.”

“Ai bảo con là con gái của mẹ làm gì, mẹ không thương con thì còn thương ai được nữa?”

...
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 637: Chương 637



Thím Phùng chọn một tấm vải bông, Trần Kiều không khỏi kinh ngạc.

“Thím định may quần áo ạ?”

“Đúng vậy, sắp tới tết rồi, phải thay áo bông mới cho cả nhà chứ, quần áo bên ngoài bán dù đẹp cỡ nào cũng không thể bằng áo bông nhà tự may được.”

Tống Thời Hạ chọn tới chọn lui ở hợp tác xã mua bán, bên cạnh có hai cô gái đang nói chuyện phiếm với người bán hàng.

Cô gái tóc b.í.m nói: “Sao chỗ này cũng không có kem bôi da chứ, chúng tôi đã đi mấy tiệm rồi đó.”

Người bán hàng cũng bất đắc dĩ:

“Đến nhân viên như chúng tôi cũng không mua được, vừa mới nhập hàng từ xưởng về thì đã bị mua hết rồi.

Nếu các cô tới sớm một chút, nói không chừng còn có thể giành được một hũ đấy.”

Cô gái tóc b.í.m thở dài:

“Mới sáng sớm chúng tôi đã đứng xếp hàng ở hợp tác xã mua bán gần nhà rồi, trước đó có hơn 50 người xếp hàng, nhưng mới bán tới hơn 30 người thì đã hết rồi.

Chúng tôi đã chạy hết ba hợp tác xã mua bán rồi, thật tình không biết phải đi đâu mới mua được nữa.”

Cô gái mặt tròn đi cùng cũng uể oải nói:

“Nếu thật sự không được thì mình chờ qua tết rồi mua, trên báo nói hiệu quả tốt như thế, mình có muốn giành cũng giành không được.”

Tống Thời Hạ mỉm cười nói xen vào:

“Các cô có thể tới cửa hàng bách hóa xem thử, trong cửa hàng bách hóa có mở một cửa hàng bán sản phẩm dưỡng da tên Ngu Mỹ Nhân.

Các cô cứ nói với nhân viên là muốn mua kem bôi da là được, nếu thiếu hàng thì họ sẽ điều hàng từ kho tới cho các cô, qua hôm sau là có thể mua được rồi.”

Cô gái tóc b.í.m kinh ngạc nói:

“Trong cửa hàng bách hóa thật sự có ư? Đồ trong đó bán không rẻ đâu, chúng tôi đi ngang qua nhìn bên ngoài thôi, chưa dám vào lần nào hết.”

Tống Thời Hạ cười nói:

“Kem bôi da đó là sản phẩm dưỡng da do công ty Ngu Mỹ Nhân sản xuất, giá thị trường bao nhiêu thì giá bán trong tiệm cũng y như vậy, không cần lo giá cả sẽ đắt hơn.”

“Hóa ra là vậy, tên nghe cũng hay ghê, cảm ơn cô nhé!”

Người bán hàng cũng cố ghi nhớ, tan làm cô ấy cũng phải tới đó mua mới được.

Trần Kiều sáp tới:

“Sản phẩm dưỡng da của công ty của các cô nổi tiếng nhỉ, mấy cô mấy dì trong lớp bổ túc của bọn tôi cũng nói về nó nhiều lắm.”

Tống Thời Hạ mỉm cười giới thiệu:

“Phần giới thiệu trên báo không hề nói quá đâu, quả thật có hiệu quả chống nắng đấy.

Chị Diêu Tuyết từng đi ra nước ngoài, nghe nói ở nước ngoài đều có sản phẩm chuyên chống nắng đấy.”

Trần Kiều gật đầu, cái hiểu cái không.

Thật ra trong lòng cô ta cũng hoài nghi Tống Thời Hạ cũng sống lại như mình.

Năm cô ta hơn 40 tuổi mới rộ lên khái niệm chống nắng, nhưng nếu như là Diêu Tuyết đưa về thì có thể hiểu được, hình như ở nước ngoài làm cái gì cũng nhanh hơn trong nước một bước cả.

“Nước ngoài phát triển sớm hơn, chúng ta cũng không thua kém gì, chỉ là chưa có danh tiếng gì mà thôi.

Nếu như các cô quảng cáo ra cả nước ngoài thì sản phẩm nước ngoài làm gì còn thị trường nữa!”

DTV

“Từ từ sẽ được thôi, mục tiêu của tôi với chị Diêu Tuyết chính là đi ra thị trường quốc tế, hiện tại chỉ mới bắt đầu lưu hành ở thủ đô mà thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 638: Chương 638



Trần Kiều vụng về khích lệ:

“Cô nhất định có thể làm được! Vừa mới đưa ra thị trường không bao lâu đã cháy hàng như thế, đủ để chứng tỏ sản phẩm của nhà cô vừa tốt vừa phải chăng!”

“Chúng ta cùng nhau nỗ lực lên, tôi chờ mong ngày cô trở thành bà chủ xưởng quần áo đấy.”

Trần Kiều mỉm cười.

Đúng là cô ta muốn trở thành chủ xưởng quần áo, bán những mẫu quần áo do mình thiết kế, trước mắt còn đang ở trong giai đoạn bày quầy để gom tiền.

Nếu thiết kế quần áo dựa vào xu thế thịnh hành trong ký ức của cô ta, nhất định sẽ dẫn đầu xu hướng.

Chỉ cần kiểm tra nghiêm ngặt mảng chất lượng thì không sợ không thể gầy dựng được sự nghiệp của riêng mình.

Ai cũng nói ba người phụ nữ thành một tuồng kịch.

Nhưng ba người phụ nữ cùng đi dạo phố lại vui vẻ hòa thuận, tuổi tác của bọn họ chênh nhau rất nhiều, nhưng lại có thể thân thiết với nhau đến vậy.

Thím Phùng ôm vài cuộn vải bông quay về: “Hai đứa nói chuyện gì mà cười tươi như hoa thế?”

Tống Thời Hạ cười tủm tỉm trả lời: “Bọn cháu đang tưởng tượng sau này sẽ thành phú bà.”

Thím Phùng nghiêng đầu: “Phú bà? Cái từ này nghe có vẻ như hơn 30 tuổi thế.”

“Cũng tầm ấy đấy ạ, chờ cháu với Trần Kiều kiếm được nhiều tiền thì cũng phải đến 30 tuổi rồi.”

Thím Phùng cười lớn: “Mới 30 tuổi mà đã gọi là phú bà à?”

Trần Kiều trịnh trọng gật đầu: “Phụ nữ 30 tuổi mà có tiền thì gọi là phú bà đấy ạ.”

Thím Phùng cười nói: “Vậy xem ra thím không có cửa rồi, không được làm phú bà rồi.”

Tống Thời Hạ cười đáp:

“Tương lai của thím tiền đồ vô lượng mà, cuối năm nay giáo sư Tạ nhà thím sẽ có buổi đánh giá chức vụ đúng không ạ?

Năm nay có thể tăng lương rồi. Chờ thím tốt nghiệp lớp bổ túc xong kiểu gì cũng có thể làm quản lý trong trường học, bát sắt thế này còn ghê gớm hơn cả phú bà nữa.”

Trần Kiều gật đầu tán thành.

Thím Phùng nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, cảm thấy nghe cũng có lý lắm.

“Cháu dẻo miệng quá, thím thích nhất là nói chuyện với cháu đấy.”

Ba người cùng nhau đi dạo phố xong, Tống Thời Hạ lại kéo hai người đi ăn mì xào tương.

Tống Thời Hạ tẩy não hai người:

DTV

“Phụ nữ nên đối xử tốt với bản thân một chút, khó khăn lắm mới được đi ra ngoài một chuyến.

Đừng chỉ lo nghĩ cho chồng với con, ăn một tô mì xào tương thì tốn mấy đồng của mấy ông chồng chứ?

Đâu phải chúng ta không thể kiếm được tiền, kiếm tiền chính là để mình sống thoải mái hơn mà.”

Thím Phùng cảm thấy rất có lý.

“Cháu nói đúng lắm, lúc trước mỗi lần đi ra ngoài, ngửi thấy mùi thơm thím cũng không dám đứng lại lâu, thầm nghĩ ráng nhịn một lát, chờ về nhà có thể ăn cơm cho chắc bụng.

Trừ khi dắt đám nhỏ theo mới nỡ tiêu tiền mua mấy cái bánh bao thịt cho bọn nhỏ, bản thân thím xưa nay đi ra ngoài chưa bao giờ nỡ tiêu tiền cho bản thân mình.”

Trần Kiều cũng khuyên thím Phùng:

“Thím à, chúng ta không cần phải hà khắc với bản thân mình như thế đâu, thức ăn bán bên ngoài cũng không đắt.

Bây giờ không ăn, chẳng lẽ lại chờ sau này già rồi, rụng hết răng, ăn không nổi mới thấy hối hận vì sao lúc còn trẻ không ăn thử à?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 639: Chương 639



Thím Phùng cười trêu:

“Thím phát hiện, kể từ sau khi kiếm được tiền thì hai đứa tự tin hơn hẳn nhé, thím cũng phải học theo các cháu mới được.”

Tống Thời Hạ cười nói:

“Đây gọi là đầu tư cho bản thân đấy ạ, tiền tiêu cho bản thân mình sao có thể gọi là lãng phí được?

Chúng ta tiêu tiền cho bản thân thấy vui, quay về niềm nở vui vẻ với chồng con, lẽ nào họ lại không vui à?”

Thím Phùng mỉm cười lắc đầu:

“Lời này thốt ra từ miệng cháu, thím không tin được câu nào nhé, tiền lương của giáo sư Quý nhà cháu đều đưa hết cho cháu quản lý.

Thím chưa từng thấy người đàn ông nào lo cho gia đình như giáo sư Quý nhà cháu đấy.”

Tống Thời Hạ xấu hổ cười cười:

“Thì tại cháu sợ thím tiêu tiền xong sẽ thấy tiếc với tự trách bản thân, về nhà không tiện ăn nói với chồng mà.

Cháu cũng có thể mời hai người ăn bữa cơm này, nhưng cháu biết thừa hai người nhất định sẽ không chịu ăn không đồ của cháu như thế đâu.”

Thím Phùng cười nói:

“Thím biết ngay là cháu rào trước đón sau mà! Đi ăn tiệm một bữa, chẳng lẽ lão Tạ lại mắng mỏ thím được chắc?

DTV

Các cháu đừng có xem thường ông ấy, lão Tạ chỉ ước gì thím có thể đi ra ngoài tiêu tiền nhiều một chút đấy.”

Trần Kiều cố ý trêu chọc:

“Không ngờ giáo sư Tạ lại có một mặt không muốn để người khác biết như thế đấy.”

Thím Phùng đỏ mặt nói: “Các cháu nói chuyện không biết ngại là gì thế, lo ăn mì đi.”

...

Bạch Thu Thụy vội vã chạy về nhà, vừa mới vào cửa đã bị ba mình tát cho một cái đau điếng.

Sau đó lại bị ông nội cầm gậy nện ngay đầu gối, không đứng dậy nổi.

Tự nhiên lại bị đánh như thế, cậu ba mím môi quỳ trước từ đường.

“Ông nội, ba, rốt cuộc cháu đã làm sai chuyện gì mà hai người lại vội vàng gọi cháu về nhà để đánh cháu một trận như thế?”

Ông Bạch tức giận trừng mắt nhìn thằng quý tử:

“Cả nhà bảo con quen con bé Cát Tình, con lại khiến con gái nhà người ta chưa cưới đã chửa.

Ba của con bé đang ở trong giai đoạn mấu chốt, con nói xem bây giờ phải làm sao đây?”

Bạch Thu Thụy như sét đánh ngang tai, cậu ta làm Cát Tình mang thai khi nào chứ?

Cậu ta lập tức phủi sạch quan hệ: “Không thể nào, con chưa từng làm chuyện đó.”

Ông Bạch hừ lạnh: “Sao ba lại sinh ra thứ hèn nhát, dám làm không dám nhận như con chứ!”

Bạch Thu Thụy không hề có bất kỳ ấn tượng nào về cái đêm uống say đó.

Cậu ta chỉ nhớ lúc uống say hình như mình có ôm lấy một người, ký ức sau đó cứ ngắt quãng mơ hồ, cậu ta hoàn toàn không nhớ rõ.

Cậu ta đột nhiên nhớ tới cái ngày cãi nhau với Cát Tình ở ký túc xá, lúc đó cô ta tức giận tới mức nôn khan.

Cậu ta không để ý lắm, đây chẳng phải dấu hiệu thường thấy trong mấy tháng đầu của thai kỳ ư?

Bạch Thu Thụy hoảng sợ giải thích với ông nội và ba mình:

“Ba, ông nội, hôm đó con không vui nên ở nhà uống rượu, đúng lúc Cát Tình tới tìm con.

Con nhớ lúc mình mơ mơ màng màng, có ai đó ôm lấy con, sau khi con tỉnh lại thì Cát Tình không nói gì cả.

Con cũng không biết gì, cũng không muốn để cô ta mang thai, con hoàn toàn không muốn chạm vào cô ta.”
 
Back
Top Bottom