Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 620: Chương 620



Sau khi các bạn ký túc xá về nhà cô ăn cơm xong, Tống Thời Hạ phát hiện quan hệ của bọn cô càng thân thiết hơn.

Thực tế là bởi vì các cô gái cảm thấy tính cách của Tiểu Hạ quá tốt, không phải kiểu dối trá mà trên người cô như tỏa ra sức hấp dẫn kỳ lạ, bất kỳ ai tiếp xúc với cô đều sẽ vô thức thích cô.

Gia thế bối cảnh rất tốt nhưng không khoe khoang, khiêm tốn lại tài giỏi, bình thường rất quan tâm chăm sóc các cô ấy như chị em ruột.

Ký túc xá có một người bạn như vậy gần như đã loại bỏ 90% xung đột, còn lại chỉ có những xích mích nhỏ không đáng nói, cãi nhau cũng nhanh chóng hòa giải.

Vô tình Tống Thời Hạ biết được hình dung của các cô ấy về mình thì không biết nên khóc hay cười.

Cô có thói quen coi những cô ấy thành cô gái nhỏ, mới hai mươi tuổi không phải còn rất nhỏ sao?

Còn về sức hấp dẫn kỳ lạ kia thì tính cách cô vốn tích cực luôn tiến về phía trước đã ảnh hưởng đến các cô ấy, mọi người đều sẽ bất giác mà hướng về ánh mặt trời.

Tống Thu Sinh về nhà với ông Quý, vốn định g.i.ế.c lợn ở nhà nhưng nghĩ thịt lợn mới mổ ăn rất ngon nên gọi điện thoại cho em gái bảo căn tin trường học gửi xe kéo lợn đến.

Hậu cần căn tin của trường đại học Yên Kinh đã mài d.a.o từ lâu đợi lợn nhà họ Tống nuôi.

Kể từ khi nhà đồng chí Tiểu Tống xây trang trại, trừ khi thiếu gà vịt mới mua ở chợ ra thì đều đặt của nhà họ Tống.

DTV

Đáng tiếc là trang trại nhà họ Tống quá nhỏ, cách ba tháng mới có thể mua một đàn gà vịt.

Gà vịt ba tháng tuổi ở chợ chỉ có hai ba cân, còn gà vịt nhà họ Tống nuôi ba tháng thì đã to sáu bảy cân.

Lãnh đạo của trường là người rất thích ăn gà hầm nấm, lần nào cũng hỏi gà mua ở đâu, nếu mua gà ở chợ thì sẽ không chịu gọi món này.

May mắn rất dễ mua gà, một tháng có thể mua ở nhà họ Tống một lần.

Hậu cần căn tin trường học đợi thịt lớn của nhà họ Tống hơn nửa năm, nghe nói rất ngon, lần này cuối cũng có thể phái xe đi đón lợn về.

Thím Phùng tựa vào cửa chúc mừng Tống Thời Hạ.

“Đừng nói vậy, thím cũng đang đợi ăn thử lợn nhà cháu nuôi đây.”

“Không phải trước đây thím ăn thử rồi sao? Cháu thấy cũng được, thím đừng mong chờ quá.”

Thím Phùng trợn tròn mắt:

“Hương vị như vậy mà là cũng được á? Thím đã ăn cơm niêu một lần rồi, chính là lần cháu làm đó, cả đời thím cũng không quên được hương vị đó, đầu lưỡi cũng cảm nhận được vị ngon.”

Tống Thời Hạ mỉm cười:

“Ba mẹ cháu đặc biệt nuôi riêng mộ con cho nhà mẹ chồng, lần này cháu định tìm một người g.i.ế.c lợn trong thành phố giúp g.i.ế.c hộ, đến lúc đó thím đến nhà cháu ăn cơm nhé.”

Thím Phùng bình thường không hay đến ăn cơm, nếu cứ hay đến ăn chực thì rất xấu hổ.

Nhưng vừa nghe nói được ăn lợn nhà Tiểu Tống nuôi thì bà ấy nói chắc chắn phải ăn thử.

“Được, vậy thím sẽ mặt dày đến ăn một bữa, sau đó đến căn tin mua mấy cân.”

Khi anh trai và ba chồng trở về còn mang theo một tin tức khác về.

Tống Thu Sinh lau mặt.

“Anh quên nói với em, Đông Đông đá bóng ở trường vô tình đá bị thương một bạn học, anh đã xin lỗi rồi.

Giáo viên thể dục của trường cũng nói thể chất của Đông Đông rất tốt, hỏi thằng bé có muốn thi trường quân đội không.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 621: Chương 621



Tống Thời Hạ chưa hiểu: “Thi cái gì? Sao lại nói Đông Đông hợp vào trường quân đội?”

Tống Thu Sinh lúng túng nói:

“Người bị Đông Đông vô tình đá ngã là một cậu nhóc mập mạp, giáo viên thể dục nói Đông Đông có năng khiếu chạy nhảy.

Chân có rất nhiều sức, không chừng có thể vượt qua kỳ thi của trường quân đội.”

Lãnh đạo trường học và giáo viên dạy thay đều biết Tống Đông Đông là em trai Tống Thời Hạ, ngày thường đều rất để ý đến cậu ấy.

Cũng bởi vậy mà sau khi giáo viên thể dục phát hiện thể lực của Tống Đông Đông tốt hơn bạn bè cùng trang lứa thì đã dốc lòng đề nghị nhà trường cho cậu ấy nộp hồ sơ vào trường quân đội.

DTV

Tống Đông Đông không có suy nghĩ gì về tương lai.

Cậu ấy thích bóng đá, muốn làm cầu thủ bóng đá, nhưng nếu có thể vào trường quan đội để bảo vệ tổ quốc và gia đình thì cậu ấy rất sẵn lòng.

Tống Thời Hạ thật lòng mừng thay cho em trai.

Không có cậu bé nào lại không thích quân phục, đặc biệt là tính cách của em trai cô rất phù hợp với ngành nghề này.

Hiện tại em trai cô có thể chất tốt, dinh dưỡng phải theo kịp giai đoạn phát triển của thanh thiếu niên, vóc dáng mới có thể phát triển tốt hơn.

Cô bảo anh trao mỗi tuần cho Tống Đông Đông thêm phí sinh hoạt, con trai ở độ tuổi này tiêu hao nhiều năng lượng nên dễ nhanh đói.

Trong nhà sẽ có một quân nhân, chưa nói đến ba mẹ ở quê sẽ sung sướng thế nào.

Hàn Dung đã thấy vui thay cho con dâu.

“Nhà chúng ta sắp có một quân nhân rồi!”

Nói xong, mắt bà ấy lại buồn đi, nhớ đến xương cốt người con trai của bà ấy đã biến mất trong lúc hy sinh vì nhiệm vụ.

Tống Thời Hạ nhạy cảm phát hiện ra cảm xúc mất mát của mẹ chồng, lập tức nghĩ đến anh trai của Quý Duy Thanh.

Trong cốt truyện gốc, anh trai của Quý Duy Thanh vài năm sau sẽ trở lại.

Anh ấy không c.h.ế.t mà chỉ giả c.h.ế.t để hoàn thành nhiệm vụ lớn và rất khó.

Anh ấy phải mai danh ẩn tích để không ai tìm ra, mức độ giữ bí mật của nhiệm vụ cao đến mức ba chồng cô cũng không biết.

Tống Thời Hạ ôm lấy vai mẹ chồng.

“Mẹ ơi, con mua tổ yến vừa được thu hoạch từ Đồng Nhân Đường, để con lấy cho mẹ nếm thử một chút.”

Hàn Dung miễn cưỡng mỉm cười:

“Con ăn đi, người trẻ các con ăn tổ yến mới bổ, mẹ già rồi còn ăn tổ yến làm gì.”

Tống Thời Hạ không có hứng thú với tổ yến.

Thật ra mãi đến mấy chục năm sau tổ yến mới xuất hiện trên thị trường, người bình thường cũng có thể ăn được, rồi mọi người mới phát hiện tổ yến cũng không quá quý giá.

Sự quý hiếm của tổ yến thuần khiết tự nhiên bị hạn chế bởi số lượng yến làm tổ rất nhỏ, với cả chi phí thu gom và chế biến.

Nhưng không phải là thứ người bình thường không thể mua được, hoàn toàn là do nâng cao giá lên khiến người dân nghĩ rằng nó quý hiếm đắt đỏ.

Cũng giống như thời đại này, thu thập tổ yến phải leo lên vách đá, chi phí nhân công và vận chuyển cũng tăng lên.

Người thường nghe đến tổ yến cũng giống như người thời xưa nghe đến bữa tiệc Mãn Hán vậy.

“Mẹ, giấc ngủ của mẹ không tốt nên phải ăn nhiều tổ yến bồi bổ cơ thể, người trẻ chúng con sao phải ăn nhiều đồ bồi bổ làm gì.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 622: Chương 622



Hàn Dung hơi dừng lại, khó mà từ chối tấm lòng của con dâu.

“Mấy thứ giá quý như vậy cứ giữ lại cho chị dâu con đi.”

Bà ấy nhớ Tống Thu Sinh quen với một cô gái trong thành phố, điều kiện gia đình rất tốt.

Tống Thời Hạ khẽ cười:

“Nhà chị dâu con không thiếu tổ yến, mẹ cứ yên tâm mà ăn, nếu cảm thấy ngon thì lần sau con mua tiếp.”

Cô nhớ hình như có mấy hộp tổ yến do người khác để lên kệ trong không gian của cô.

Nghe nói là tổ yến sạch tự nhiên được nhập khẩu từ nước ngoài, cô nhận lấy rồi ném vào không gian, cũng không quan tâm.

Các đối tác đều là những ông chủ lớn, họ sẽ không lừa lọc mấy việc tặng quà này.

Tổ yến đang sôi sùng sục trên cái bếp nhỏ, Tống Thời Hạ lấy cớ lên tầng tìm dược liệu, lấy ra một vài hộp tổ yến do người trong không gian tặng, thấy nơi sản xuất và nguyên liệu đều là nhập khẩu.

Tống Thời Hạ mở bao bì bên ngoài ra, chỉ còn lại hộp đựng tổ yến. Lượng tổ yến khô trong hộp quà khá lớn, một hộp có thể ăn trong ba tháng, trông phải hơn một trăm cái.

Hàn Dung đứng trước gương nhổ một sợi tóc trắng.

Cũng kỳ lạ, bạn cùng tuổi của bà ấy đều đã bạc nửa đầu rồi, mà trên đầu bà ấy chỉ có vài sợi tóc bạc, còn phải cẩn thận tìm mới thấy.

Mẹ Vu Phương ở nhà bên cạnh nhỏ hơn bà ấy một giáp, mà đứng cạnh cũng khó phân biệt được ai lớn hơn ai.

DTV

Hàn Dung đi đến trước mặt chồng.

“Anh xem em có gì thay đổi không?”

Quý Học Nhai đẩy chiếc kính lão viễn thị lên.

“Không có gì thay đổi, em đi đâu mà mặc chiếc váy sặc sỡ thế?”

Hàn Dung trừng mắt lườm chồng.

“Váy này có gì mà sặc sỡ, bình thường không phải em vẫn mặc vậy sao?”

Quý Học Nhai đẩy kính trên sống mũi, đưa mắt nhìn vợ từ trên xuống dưới.

“Chậc chậc, đã đến tuổi làm bà rồi mà còn mặc lòe loẹt như vậy.”

Hàn Dung tức giận nói:

“Bây giờ em đi với anh người ta còn tưởng chúng ta là anh em đó, anh xem xem hai ta có giống vợ chồng không hả? Anh là ông già, còn em ngay cả tóc bạc cũng không có.”

Đầu Quý Học Nhai đã bạc một nửa, nhưng ông ấy cũng không thèm để ý đến, nghe vợ nói vậy thì ông ấy không phục.

“Ồ, người ta nói em trẻ thì em tưởng là chuyện tốt à? Người ta sẽ cảm thấy bà già này không trưởng thành chín chắn gì cả.”

Hàn Dung tức đến bật cười.

“Được, anh nói gì cũng đúng, anh cứ ở nhà đọc báo đi.”

Quý Học Nhai nhìn theo vợ mà gọi.

“Khi nào thì em về?”

“Không về nữa, em sẽ ở nhà con trai, ở với Tiểu Tống và cháu của chúng ta.”

Quý Học Nhai thở rung cả râu, trợn mắt nhìn tờ báo.

“Ngày nào cũng không về nhà, đến cả đứa học đại học cũng không chịu về nhà, một người thì ở trong nhà con trai ăn uống, chẳng ra thể thống gì cả!”

Vợ mới ra khỏi nhà được mười phút, Quý Học Nhai đã đập tờ báo xuống bàn, chạy vào trong phòng tắm, nhìn vào mình trong gương và lẩm bẩm.

Ông ấy sờ cằm mình:

“Ai mà chả có tóc bạc khi già chứ? Người năm sáu mươi tuổi mà chả có sợi tóc bạc nào, nói ra còn sợ dọa người ta.”

Quý Học Nhai càng nhìn càng hài lòng, phụ nữ tóc dài mà kiến thức lại ít.

Cái đầu bạc này của ông ấy trông oai phong biết bao, mấy tân binh nhìn thấy đều cúi đầu chào ông ấy.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 623: Chương 623



Khí sắc của Hàn Dung ngày càng tốt, nhưng những người hàng xóm trên đường lại càng nghi ngờ khó hiểu.

Theo lý mà nói Hàn Dung về hưu xong thì giúp con dâu chăm cháu, chắc chắn là bận những chuyện lặt vặt phiền phức.

Có nhà nào mẹ chồng con dâu hòa thuận với nhau chứ?

Dù có hòa thuận cũng vì không hay gặp nhau, mẹ chồng và con dâu không sinh hoạt chung sẽ rất hòa hợp, chỉ cần sống chung thì chắc chắn sẽ gà bay chó sủa.

Hàn Dung thì ngược lại, khi đến nhà con trai thì đều ở dài mười ngày nửa tháng, trở về mới hai ngày đã lại đi.

Sắc mặt bà cũng ngày càng tốt hơn, không biết còn tưởng bà ấy đi hưởng phúc.

Ai không biết sẽ nói chăm cháu vất vả, còn phải nấu cơm và làm việc nhà, chẳng khác gì người giúp việc cả.

Hàn Dung bị người ở đầu ngõ kéo lại.

“Bà Hàn à, sao đến nhà con dâu mà trông bà ngày càng đẹp lên vậy?”

Trong ấn tượng của hàng xóm, Hàn Dung đi làm vẫn luôn có sắc mặt tái nhợt.

Không phải vì không ăn được và suy dinh dưỡng mà là quá bận rộn công việc, đôi khi bận rộn trong thời gian dài nên khiến gương mặt bà ấy đen sạm vào.

Nhưng trong hai năm qua, bà ấy bàn giao công việc lại và nghỉ hưu nên khí sắc cũng cải thiện, nhưng sắc mặt không được hồng hòa như bây giờ.

Dường như khuôn mặt cũng phúc hậu hơn, chắc phải gì mấy phu nhân trong TV cả.

Hàn Dung mỉm cười vui vẻ.

“Con dâu tôi sợ tôi ngủ không ngon luôn mua tổ yến từ Đồng Nhân Đường cho tôi, con bé thường xuyên giao dịch với mọi người nên cứ nửa tháng trở về là lại mua rất nhiều đồ ăn.

Không phải con bé học trung y sao, cũng không biết sao lại làm cả cao, nghe nói ăn vào rất tốt cho sức khỏe phụ nữ chúng ta.

Con bé ngày nào cũng cho tôi ăn. Chưa kể ngày nào tôi cũng ngủ ngon và tràn đầy năng lượng hơn.”

Hàng xóm nghe vậy thì vô cùng hâm mộ.

DTV

Đây đâu phải đi làm giúp việc, rõ ràng là đi hưởng thụ mà!

Làm gì có con dâu nhà ai lại chăm sóc mẹ chồng như mẹ ruột giống Tiểu Tống chứ, đúng là gia đình yên ấm hơn nhiều.

“Tiểu Tống còn thuê người giúp việc cho tôi, bình thường việc nhà đều có người giúp việc làm cùng.

Tôi không cần phải nấu ăn, chỉ cần thư giãn xem tv, ở nhà con dâu còn sướng hơn về nhà phục vụ ông chồng già.”

Một mình chồng ở nhà có thể ăn ở căn tin hoặc ra quán ăn, dù sao cũng để lại tiền ở nhà cho ông ấy.

Có hàng xóm tỏ vẻ khó hiểu:

“Bà cũng không giúp gì mà con dâu không nghĩ gì sao? Sao không thuê luôn một giúp việc? Hai người ở chung mà không cãi nhau à?”

“Cãi nhau cái gì? Con trai tôi đi công tác, con dâu thì bận rộn học tập nên ở nhà chỉ có tôi và giúp việc.

Cháu trai nhà mình thì tự trông, cũng không thể giao hết mọi việc cho giúp việc còn mình thì nhàn rỗi được.”

Nhóm hàng xóm không hiểu, nhưng nghe Hàn Dung nói vậy thì lại cảm thấy cũng có lý.

“Đúng vậy, dù sao cũng chỉ là giúp việc, đứa trẻ cũng không thân thiết như với bà nội.

Người ta nói cưới vợ phải cưới người hiền thục, con trai bà chọn vợ tốt lắm.”

Mọi người đều sâu sắc thấu hiểu.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 624: Chương 624



“Lúc trước tôi nghe nói con trai bà lấy một cô gái ở nông thôn, thậm chí còn không đi học.

Chúng tôi còn cho rằng nhà bà sẽ ầm ĩ gà bay chó sủa, hiện giờ chúng tôi đều hâm mộ cuộc sống của bà.”

Hàn Dung che miệng cười:

“Con dâu của các bà cũng không kém. Đừng cứ hâm mộ tôi, đồng chí Tiểu Tống nhà tôi luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.

Con bé nói đều nhờ tôi đối xử với con bé tốt, con bé cảm nhận được tấm lòng của tôi nên mới hiếu thảo với tôi như mẹ ruột.”

Sau khi Hàn Dung rời đi, mấy người hàng xóm đều trầm tư.

Đặt mình vào vị trí của người khác để cải thiện quan hệ mẹ chồng nàng dâu, có phải họ cũng có thể thay đổi quan hệ với con dâu không?

...

Chuyện điều tra ba con Cát Tình vẫn chưa có kết quả, Quý Duy Thanh cũng sắp đi công tác về.

Tống Thời Hạ vội vàng thu dọn tài liệu, giáo sư Quý không ở nhà nên cô thường làm bài tập trong phòng sách của anh.

Trên bàn làm việc có một chồng hợp đồng rất dày, với hai cuốn sách luật mà Tống Thời Hạ mượn tạm thời, cô bị một đống tài liệu lớn này làm lóa mắt.

Giáo sư Quý đang mặc áo gió, tay cầm vali đứng ngoài cửa phòng sách.

Chuyện đầu tiên sau khi về nhà là anh bắt tay vào sắp xếp tài liệu trong vali.

Tống Thời Hạ để bản hợp đồng dưới quyển sách, cô bình tĩnh đứng lên đón anh.

“Em chưa từng thấy bộ đồ này của anh.”

“Anh đi công tác không kịp mang quần áo theo, lúc về nhiệt độ giảm, đây là quần áo tiền bối tặng anh.”

Tống Thời Hạ có hơi đăm chiêu, thảo nào nhìn phong cách có hơi cổ điển, hóa ra là quần áo cũ.

Cô không nhịn được mà hờn giận: “Lần này anh đi công tác vội vàng quá, em về mà anh đã đi rồi.”

Giáo sư Quý mỉm cười: “Anh vẫn còn nhớ, sao đột nhiên em lại tham gia lớp học của anh?”

Tống Thời Hạ đánh đòn phủ đầu.

“Em còn chưa hỏi anh đâu, không phải anh nói anh chỉ là một giáo sư bình thường thôi sao? Kỹ sư cấp cao là sao?

Còn có một đống chức danh mà em không nhớ nổi nữa, thỏa nào tiền lương của anh lại cao thế.

Tiền lương của giáo sư Tạ nhà bên chỉ bằng một phần ba của anh, tiền lương của ông ấy mới là của giáo sư bình thường!”

Quý Duy Thanh đưa tay che mặt nhưng cô vẫn tinh mắt phát hiện anh đang cười.

Tống Thời Hạ vừa tủi thân vừa tức giận:

“Em còn nghĩ gia đình chúng ta là gia đình giáo viên bình thường, thu thập không cao nên luôn tiết kiệm.

Lần đó em còn sợ không thể lấp đầy chỗ trống nếu em dùng sổ tiết kiệm của anh...”

“Cùng lắm thì anh trẻ trung, tương lai sáng sủa, còn trẻ mà đã làm giáo sư, đợi sau này phát triển chắc chắn có thể một nhân vật lớn trong sách giáo khoa, ai mà ngờ rằng anh chỉ còn cách một bước nữa thôi.”

Tống Thời Hạ càng nghĩ càng thấy ấm ức.

Nhất là khi cô nghĩ đến chuyện mấy năm sau này giá cả tăng cao, mấy chục nghìn đồng chỉ như muối bỏ biển.

Hai đứa con trai lớn lên phải kết hôn, mua nhà sẽ tiêu một số tiền lớn.

Lỡ như cô quản lý tài chính mà mấy vạn đồng không đủ, càng chưa kể người lớn trong nhà sẽ ốm đau bệnh tật...

Cho nên khi chị Diêu Tuyết nhắc đến việc kinh doanh cùng nhau, cô đã không do dự gì nhiều mà đồng ý.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 625: Chương 625



Nếu biết trước anh tài giỏi như vậy thì cô sẽ tiếp tục lười biếng.

Dù sao với địa vị hiện giờ của anh, đi bất kỳ công ty khoa học kỹ thuật nào cũng đều nhận tiền lương rất cao.

Chưa nói đến việc Quý Duy Thanh làm hợp đồng, ngoài tiền lương ra còn có tiền thưởng, mỗi lần đi công tác về đều có tiền lương riêng, những khoản thu nhập linh tinh này cộng lại đều cao.

Cho dù sau này giá cả tăng cao, lý lịch với trình độ kỹ sư và giáo sư của anh đều được nhận mức lương không thấp, nuôi mấy người trong nhà cũng không thành đề gì.

Quý Duy Thanh bỏ hành lý xuống, đi nhanh đến trước mặt vợ và ôm cô.

“Anh xin lỗi, anh tưởng em biết rồi.”

Anh không ngờ cô lại chậm chạp như vậy, kết hôn một năm rồi cũng không biết chức vị cụ thể của anh là gì.

Tống Thời Hạ cầm lấy quần áo anh.

“Đều tại anh, hiện giờ công ty và tài chính đã đăng ký rồi, cũng không thể hối hận được.”

Quý Duy Thanh dịu dàng dỗ dành cô: “Đều do anh không tốt, anh nên làm gì mới khiến em vui vẻ đây?”

Tống Thời Hạ thở dài than thở:

“Em chưa nghĩ ra, em cũng không thật sự tức giận. Chỉ là cảm thấy vốn dĩ em có thể sống một cuộc sống nhàn rỗi, nhưng vì sợi chúng ta không có tiền tiêu nên mới phải phấn đấu.”

Quý Duy Thanh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.

“Mỗi một cuộc sống đều có ý nghĩa riêng của nó, em đã chọn con đường này đã nói lên rằng trong tiềm thức của em thích kinh doanh và phấn đấu, anh không nghĩ tính cách của em là tham lam và thích lười biếng đâu.”

Tống Thời Hạ nghe xong thì tim đập nhanh hơn.

“Anh nói đúng, trong tiềm thức của em đúng là cố chấp với tiền, một khi nghĩ đến cảnh không có tiền là em rất bất an.

Chỉ có nhìn thấy tiền trên sổ tiết kiệm ngày càng nhiều lên em mới yên tâm, ý nghĩ này của em có phải không tốt không?”

“Từ lúc anh quen biết em đến nay đều là em tự dựa vào năng lực của bản thân mà kiếm tiền.

Quân tử yêu người tài, anh không nghĩ kiếm tiền một cách khôn ngoan là việc xấu hổ gì.”

Tống Thời Hạ hít mũi:

“Có lẽ do trước đây quá khổ sở nên em mới ảo tưởng rằng sau khi lớn lên phải thật giàu có, như vậy có thể mua những thứ mình thích mà không phải chớp mắt.”

Quý Duy Thanh dịu dàng an ủi cô:

“Kiếm tiền cũng là một nghề em thích, em có thể tiếp tục kiên trì, anh và ba mẹ đều là chỗ dựa cho em.”

Ánh mắt của Tống Thời Hạ kiên định nhìn anh:

“Vâng ạ, em chắc chắn sẽ làm cho công ty của em với chị Diêu Tuyết trở nên lớn mạnh, trở thành công ty trong top 500 trên thế giới.

Việc anh lừa em, tạm thời em bỏ qua nhưng anh nợ em một lời hứa, nếu không em sẽ rất khó chịu.”

“Nợ em 10 lời hứa cũng được, chuyện anh hứa với em có bao giờ không làm được chưa?”

Tống Thời Hạ lắc đầu:

“Nói một là một, anh là viện sĩ tương lai, em nào dám để anh nợ em 10 lời hứa chứ.”

Quý Duy Thanh nói:

“Còn lâu mới là viện sĩ, ít nhất phải hoàn thành 100 bài luận văn đã, thật ra anh cũng không vĩ đại như em nói đâu, đồng chí Tiểu Hạ có thấy chê anh không?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 626: Chương 626



Tống Thời Hạ tỏ vẻ chê bai đẩy anh ra:

“Thôi đi, đồng chí Tô nói luận văn của anh đã được phát biểu hơn một nửa rồi, nửa năm này chắc chắn anh chỉ còn thiếu chục bài thôi phải không? Anh đang khoe khoang, còn lâu em mới không tin anh không tài giỏi.”

Quý Duy Thanh lấy cái cớ khác:

“Anh không hiểu việc kinh doanh, sau này thu thập không cao bằng e, ở nhà phải dựa vào đồng chí Tiểu Hạ trợ cấp rồi.”

Tống Thời Hạ vung bàn tay lên, giận dỗi nói:

“Đừng ngại, khi nào công ty kiếm được khoản lợi nhuận đầu tiên, việc chi tiêu của chúng ta đều do em quyết!”

Thời gian sản phẩm đầu tiên của công ty được đưa ra thị trường trùng khớp với cuối học kỳ của Tống Thời Hạ.

DTV

Chị Diêu Tuyết bảo cô cứ tập trung học tập, chuyện của công ty cô không cần phải quan tâm.

Tống Thời Hạ đi ra khỏi trường thi, giống như cách một thế hệ vậy.

Cuối học kỳ mỗi ngày đều ở nhà học bài.

Không chỉ phải học sách dược chuyên nghiệp, còn phải đọc cả sách thuốc đông y.

Quyển sách chuyên ngành còn dày hơn cả cục gạch này toàn là kiến thức trọng điểm.

Giáo viên dạy dược gần như đều là giáo sư cao tuổi, hoàn toàn không có khả năng sẽ đưa nhầm kiến thức trọng điểm.

Mặc dù cô rất thông minh, nhưng vẫn học đến mức đầu váng mắt hoa, tai kêu ong ong, Tống Thời Hạ mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương.

Trước khi kem bôi da đưa ra thị trường đã lên báo cáo quảng cáo rồi, Tống Thời Hạ còn chưa tới công ty xem lượng tiêu thụ thế nào nữa, nhưng chắc là sẽ không kém, dù sao giá cả cũng chỉ ngang ngửa với kem dưỡng da thôi mà.

Tống Thời Hạ quyết định về nhà ăn cơm trước, người là sắt cơm là thép, dù có lo lắng cách mấy cũng phải nhét đầy dạ dày trước đã.

Mấy hôm nay phải thi, mẹ chồng nghe thím Phùng ở bên cạnh nói canh cá bổ não nên liên tục nấu canh đậu hũ cá trích.

Tống Thời Hạ ôm sách về nhà, quả nhiên, trên bàn là một bát canh cá trích nóng hổi.

“Mẹ à, con thi xong rồi, mình không cần ăn canh cá mỗi ngày nữa đâu.”

Hàn Dung thò đầu ra từ dưới bếp:

“Con nhìn con đi, ngày nào cũng ôm quyển sách dày cộp như thế học, không bồi bổ nhiều vào, lỡ con đau đầu thì sao đây?”

Tống Thời Hạ đặt sách xuống, xoa đầu Quý Nguyên đang ngồi chơi đồ chơi:

“Trong nhà, ngoại trừ con với mẹ ra thì không còn ai thích ăn cá cả, hai đứa nhỏ ngửi thấy mùi canh cá thì đã nhăn nhúm mặt mày rồi.”

Hàn Dung không quan tâm: “Bọn nhỏ còn nhỏ, chờ lớn lên sẽ biết ăn cá bổ não.”

Tống Thời Hạ nhớ lúc mình vừa tới đây, hai đứa nhỏ không hề tỏ vẻ ghét canh cá, còn có thể ăn vài miếng nạc cá.

Mẹ chồng thích nấu canh cá cũng được, nhưng bọn nhỏ không thích ăn, bọn nhỏ thích ăn canh cá viên hơn.

Cô đi vào bếp nhìn thử, trong chậu vẫn còn hai con cá sống đang bơi qua bơi lại.

Tống Thời Hạ vén tay áo lên: “Hay để con làm món cá hấp đi, dù sao con cũng thi xong rồi.”

Hàn Dung chần chừ hỏi: “Con cá này không lớn lắm, hấp lên ăn có ngon không?”

“Dạ, con thấy chắc là cũng được, mình tranh thủ ăn hết cá đi, nhìn hai đứa nhỏ ăn cơm như tra tấn như thế tội nghiệp lắm.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 627: Chương 627



Hàn Dung nhìn ra phòng khách: “Con cứ chiều bọn nhỏ, trẻ con kén ăn thì khó nuôi lắm.”

Tống Thời Hạ cười nói: “Mấy đứa nhỏ nhà mình ngoan lắm, sẽ không như thế đâu.”

Thần kỳ nhất chính là canh cá mẹ chồng nấu, hai đứa nhỏ không thèm đụng vào, nhưng cá hấp Tống Thời Hạ nấu thì hai đứa lại tranh nhau ăn.

Hàn Dung giả bộ tức giận đập đũa: “Cơm bà nội nấu dở lắm à?”

Quý Dương và Quý Nguyên đồng loạt lắc đầu: “Cá có xương, dễ mắc cổ lắm, mẹ lúc nào cũng gỡ xương cho bọn con.”

Mấy hôm trước Tống Thời Hạ phải thi, không thể quan tâm chuyện cơm nước của mấy đứa nhỏ được, toàn là mẹ chồng chăm sóc.

Hàn Dung bất đắc dĩ, lắc đầu dạy dỗ bọn nhỏ:

“Các cháu đã năm tuổi rồi, phải học cách tự mình ăn cơm, đừng có làm phiền mẹ mãi như thế.”

Quý Nguyên rụt cổ lại: “Mẹ không gỡ xương cho, bọn cháu không dám ăn.”

Quý Dương bổ sung: “Mắc xương cá đau lắm, có thể bị câm nữa.”

Hàn Dung dở khóc dở cười:

“Làm gì dễ câm như thế được? Xương của con cá này nhỏ như thế, các cháu ăn cơm đừng nói chuyện thì sẽ không sao hết.”

Cũng tại bà, bình thường luôn dọa đám nhỏ ăn cá phải tập trung, nên hai anh em mới sợ, không dám ăn cá.

Bà còn tưởng là hai đứa nhỏ kén ăn, không ngờ là sợ xương.

“Mẹ, lần sau ăn cá mình cứ làm thành cá viên đi, hai đứa nhỏ thích ăn cá nhưng lại sợ không dám ăn, cá với tôm có nhiều dinh dưỡng lắm.”

Hàn Dung lắc đầu: “Cá ngon khó mua lắm, bữa này ăn xong phải chờ tới tết mới có tiếp để ăn.”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ nhún vai với hai đứa nhỏ, quyền đi chợ nằm trong tay mẹ chồng, cô đành bó tay chịu chết.

“Thích thì ăn nhiều vào, ăn chậm một chút thì sẽ không mắc xương đâu. Nếu mẹ không ở nhà, có phải hai đứa dù thích cũng không dám ăn đúng không?”

Quý Dương và em trai im lặng bưng bát, dè dặt gật đầu, hai đứa nhỏ sợ bị mắc xương cá xong thành người câm.

“Mẹ với bà nội đều ở đây, các con cứ cẩn thận nhai kỹ, nếu cắn trúng xương thì nhả ra cái đĩa nhỏ đựng xương của mình là được.”

Hai anh em cố lấy hết can đảm ăn cá dưới ánh mắt cổ vũ của mẹ mình. Hai đứa khá may mắn, miếng cá mẹ gắp cho có rất ít xương, ăn hết miếng cá trong bát thôi mà hai đứa đã rịn mồ hôi.

Tống Thời Hạ lau miệng cho hai đứa:

“Vậy là xong rồi đó. Nếu bà nội dắt hai đứa đi ra ngoài ăn, hai đứa thấy cá, có phải sẽ nhấp nha nhấp nhỏm, vừa thèm vừa sợ không?”

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe dạy bảo, hôm nay hai đứa đã học được cách tự mình ăn cá, lần sau có thể nhặt xương cá cho mẹ rồi.

...

Quý Yên Nhiên dùng khăn quàng cổ che cằm, lén lén lút lút, sợ người khác nhận ra cô ấy.

DTV

Một chiếc xe chạy tới dừng lại trước mặt cô ấy.

Quý Yên Nhiên mở cửa xe thật nhanh, chưa đến ba giây đã chui tọt vào trong xe, vỗ n.g.ự.c lấy lại bình tĩnh.

Người đàn ông lái xe thấy vậy thì bật cười, “Đáng sợ tới vậy sao?”

Quý Yên Nhiên nghiêm mặt trừng anh ấy: “Đương nhiên là sợ rồi, ai mà biết có gặp phải người quen hay không!”

Chu Việt hai tay cầm tay lái, bất đắc dĩ cười:

“Xung quanh đây toàn là khu gia quyến của quân nhân, không thể nào đụng mặt họ hàng người quen của em đâu.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 628: Chương 628



Quý Yên Nhiên chột dạ nhìn sang chỗ khác.

Cũng vì là khu gia quyến của quân nhân nên mới có nguy cơ đụng mặt các chú các bác của cô ấy.

Rất nhiều chiến hữu của ba cô ấy đều ở đây, lễ tết cô đều gặp mặt họ.

“Lỡ như gặp thì sao? Thủ đô chỉ có bây lớn, em lại là dân thủ đô, nói không chừng người quen của nhà em cũng đi làm ở đây thì sao.”

Chu Việt cũng không nghi ngờ nữa.

“Được rồi, lần sau anh sẽ tới trường đón em vậy, mắc công em cứ lo trước sợ sau thế này.”

Quý Yên Nhiên cứ đảo mắt trốn tránh.

DTV

Anh ấy tới trường học đón mình, lỡ như gặp phải chị dâu thì làm sao bây giờ?

“Ôi, em sắp được nghỉ đông tới nơi rồi, anh tới trường không tìm được em đâu. Mình đến rạp phim nhanh đi, anh mua vé mấy giờ thế?”

Chu Việt không hề nghi ngờ gì, Quý Yên Nhiên bình thường luôn tùy tiện, nhưng lại cực kỳ nhát gan, đi đâu cũng sợ gặp phải họ hàng người quen, giống như đi đâu cũng gặp được người quen vậy.

Đến rạp chiếu phim, Quý Yên Nhiên lại kéo khăn quàng cổ lên che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Chu Việt cười nhạt nhìn cô: “Hay là anh giả vờ không quen em nhé?”

Quý Yên Nhiên vội lắc đầu, cười tít mắt dùng ngón út móc ngón tay của anh.

Chu Việt nhướng mày:

“Anh phát hiện em cứ là lạ thế nào ấy, lúc thì cực kỳ nhát gan, lúc lại cực kỳ bạo gan.”

Quý Yên Nhiên chột dạ cười hì hì với anh, “Ở đây không có ai biết em, nắm tay bạn trai mình một lát thì sao chứ?”

Chu Việt cũng đồng ý:

“Được rồi, để lát nữa anh đi mua cho em cái khẩu trang, anh muốn cùng đi dạo và nói chuyện với bạn gái mình, em thấy có được không?”

Quý Yên Nhiên giơ chân đạp chân anh một cái: “Vậy anh đi mua đi, hừ!”

Chu Việt vội chạy theo sau lưng cô: “Em sợ gặp họ hàng tới vậy à?”

Quý Yên Nhiên đã nghĩ ra cớ để lấp l.i.ế.m lâu rồi:

“Ba mẹ em không cho em quen bạn trai lúc học đại học, nói là em còn nhỏ, dễ bị lừa.”

Không phải cô ấy không tin Chu Việt, chỉ là Chu Việt lớn hơn cô ấy năm tuổi, còn là quân nhân nữa, cô ấy lại liên tưởng tới mắt kính lúc trước từng theo đuổi mình.

Mắt kính và cô ấy ở trường chỉ đụng mặt vài lần, mới 20 tuổi đã muốn dùng hôn nhân để đổi lấy lợi ích, khiến cô cảm thấy sợ hãi tới giờ.

Chu Việt là người tốt, cũng rất tốt với cô ấy, nhưng lỡ như anh ấy có mục đích thì sao?

Biết người biết mặt không biết lòng, cứ chờ mình làm quen lâu hơn một chút, lại tham khảo ý kiến của chị dâu cái đã, mắc công lại thành trò cười cho mọi người nữa.

Quý Yên Nhiên sợ cái gì thì gặp cái đó.

Cô và Chu Việt vừa ngồi xuống thì đã thấy bạn học cấp ba sóng vai ngồi sau lưng cô.

Trương Kim Phượng vất vả lắm mới hẹn được Trần Vệ Đông và Lưu Kiến Quốc cùng đi xem phim trong kỳ nghỉ đông này, còn dẫn theo hai cô bạn cùng phòng ký túc xá của mình.

Vừa ngồi xuống cô ta đã cảm thấy người ngồi phía trước trông khá quen.

Trương Kim Phượng cố ý nhắc tới mắt kính.

“Mọi người nói xem mắt kính có thể xuất ngoại hay không? Tương lai nhất định cậu ta sẽ làm nhà ngoại giao giống ba mình nhỉ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 629: Chương 629



Trần Vệ Đông nói tiếp:

“Tôi biết này, trường bọn họ lên năm hai sẽ xuất ngoại trao đổi sinh viên, hâm mộ mấy người học ngành ngoại ngữ như họ ghê, có thể đi ra nước ngoài để mở rộng tầm mắt.”

Lưu Kiến Quốc nói với vẻ hâm mộ:

“Nghe nói trường học sẽ chi trả chi phí, nhưng ở nước ngoái cái gì cũng đắt đỏ, người bình thường như chúng ta khó mà mua được mấy thứ đó.”

Trương Kim Phượng thử một phen, người ngồi phía trước vẫn ngồi im bất động, cuối cùng cũng gạt bỏ nghi ngờ trong lòng.

“Gia đình mắt kính có truyền thống ngoại giao, nói không chừng cậu ta cũng có thể xuất ngoại giống ba mình.

Các cậu nói xem Quý Yên Nhiên với mắt kính có thành đôi không nhỉ?”

Quý Yên Nhiên như ngồi trên bàn chông, lồng n.g.ự.c của Chu Việt ngồi bên cạnh thì rung lên.

Cô ấy cảm giác bàn tay của mình bị thứ gì đó ấm áp bao lấy, là bàn tay của anh ấy.

Chu Việt không nói gì, hiển nhiên là đang tập trung nghe mấy người ngồi phía sau nói chuyện.

Lưu Kiến Quốc nhanh mồm nhanh miệng nói:

“Quý Yên Nhiên bây giờ trở nên xinh đẹp như thế, có cả đống người theo đuổi, mọi người không thấy mắt kính trông khá tồ à? Quý Yên Nhiên nhất định sẽ không ưng mắt kính đâu.”

Trương Kim Phượng khinh khỉnh nói:

“Chưa chắc đâu, gia đình nhà Quý Yên Nhiên chỉ là nhà công nhân viên chức bình thường thôi.

Anh trai với chị dâu cô ấy giàu có thì liên quan gì tới cô ấy chứ? Quen mắt kính đã xem như cô ấy trèo cao rồi đấy.”

Trần Vệ Đông cảm khái:

“Nói vậy đâu có được, Quý Yên Nhiên là người có thành tích tốt nhất trong lớp mình.

Người ta vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, tiền đồ vô lượng, với điều kiện gia đình của mắt kính, lên tới đại học cũng chỉ thường thôi.”

Trương Kim Phượng nhếch môi.

Gia đình ngoại giao oách cỡ nào chứ, muốn xuất ngoại là xuất ngoại, hai tên nhà quê này đúng là không biết gì hết.

Bạn cùng phòng của Trương Kim Phượng rất có hứng thú với cái cô Quý Yên Nhiên mà Trần Vệ Đông và Lưu Kiến Quốc nhắc tới.

“Các cậu thấy Quý Yên Nhiên rất đẹp à?”

Trương Kim Phượng giành nói:

“Hồi cấp 3 Quý Yên Nhiên còn thô hơn cả đàn ông ấy, cao hơn Trần Vệ Đông một cái đầu.

Suốt ngày đi đá bóng, chơi bóng rổ với đám con trai ngoài sân thể dục, chẳng ra dáng con cái gì hết. Nếu không phải để tóc dài thì chẳng biết là con gái luôn đấy.”

Bạn cùng phòng của cô ta òa lên rất khoa trương: “Vậy sao lại được cái cậu con nhà ngoại giao kia theo đuổi thế?”

Lưu Kiến Quốc liếc mắt nhìn Trương Kim Phượng.

“Thì tại Quý Yên Nhiên bây giờ đã xinh đẹp hơn nhiều rồi, hồi thi đại học xong, bọn này có họp mặt bạn học.

Lúc ấy Quý Yên Nhiên đẹp như thay hình đổi dạng ấy. Đẹp y như cái cô Tống Thời Hạ lên báo hôm nay vậy.”

Trương Kim Phượng bất mãn bĩu môi:

“Cũng không biết cô ta dùng cách gì nữa, mới một tháng không gặp đã đẹp hẳn ra như thế.”

Quý Yên Nhiên nghe vậy thì giật b.ắ.n người, nhiều lần muốn quay đầu lại bịt miệng bọn họ, nhưng lại không muốn cãi nhau với cô nàng miệng rộng Trương Kim Phượng kia.

DTV

Nếu như để Trương Kim Phượng thấy mình ngồi xem phim cùng một người đàn ông trưởng thành, không chừng cô ta lại đặt điều nói xấu mình nữa.
 
Back
Top Bottom