Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 610: Chương 610



Tống Thời Hạ cười cười.

“Để tôi đoán thử, bạn Bạch đây có thể vào được đại học, đều là nhờ cha vợ hả?”

Bạch Thu Thụy chưa kịp rũ bỏ quan hệ thì Cát Tình đã kéo tay bạn trai, la to:

“Đoán đúng rồi đấy, ba tôi chỉ cần một câu là đủ cho Thu Thụy vào đại học.”

Tống Thời Hạ cười ha hả: “Hiệu trưởng Cát lợi hại ghê, thật đúng là cha nào con nấy.”

Cát Tình không nghe ra ý châm chọc trong lời Tống Thời Hạ, Bạch Thu Thụy lại đã xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống cho rồi.

“Cho nên cô biết điều chút đi, chủ động đưa kem bôi cho tôi hay là chờ lãnh đạo bên cô gọi lên văn phòng nói chuyện, tôi cho cô một tối cân nhắc đấy.”

Nếu đã mang danh cha ra dọa, Cát Tình cũng không muốn giấu nữa.

“Tùy cô.”

Tống Thời Hạ vứt lại một câu rồi vòng qua hai người, đi luôn, hoàn toàn không nể mặt hiệu trưởng Cát chút nào.

Về đến nhà, cô trông thấy thím Phùng, thím ấy đang đẩy xe đạp ra cửa.

“Thím, cháu muốn hỏi thăm một người này.”

Thím Phùng gạt chân chống: “Cháu nói đi, nhưng thím cũng không chắc mình có biết hết.”

“Trường ta có hiệu trưởng nào họ Cát không?”

Thím Phùng ngẫm nghĩ một lát mới đáp:

“Hiệu trưởng Cát? Hình như có nhỉ? Cháu hỏi người này làm gì? Nếu muốn biết ai thì sang hỏi lão Hồ nhà bên ấy, ổng là anh cả trường cháu, nếu có thì chắc sẽ biết thôi.”

Tống Thời Hạ bật cười trước cái danh ‘anh cả’ kia.

“Hiệu trưởng Hồ là lãnh đạo cao nhất ạ?”

“Ừ, ổng còn là họ hàng thế nào với Hồ Thích đó, ông nhà thím bảo thế, thím thì không biết Hồ Thích là ai, chỉ biết đó là một người rất giỏi.”

Tống Thời Hạ có nhớ cái tên Hồ Thích này, đây là một vị danh nhân từng xuất hiện trong sách giáo khoa.

“Hôm nay cháu gặp một người tên là Cát Tình, tự xưng là con gái hiệu trưởng Cát, cô nàng muốn cho cháu không ở yên trong trường này được nữa.”

Thím Phùng bật cười:

“Con nhỏ nhà ai thiếu đạo đức thế? Nếu để hiệu trưởng Hồ biết, ổng nhất định sẽ cáu nhặng lên cho coi.

Cháu mà không thể ở yên trong trường này thì chắc chắn giáo sư Quý cũng muốn đi luôn.”

Tống Thời Hạ vội giải thích:

“Đây là hành vi cá nhân, đừng gộp chung với phong cách trường, cháu cảm thấy trường ta và hiệu trưởng Hồ đều rất tốt, nhưng cũng sẽ để lọt mấy con sâu làm rầu nồi canh như thế, không cẩn thận sẽ làm hỏng danh dự của trường.”

Thím Phùng gật đầu:

“Cháu nên phản ánh lại chuyện này với ổng, tuyệt đối đừng để một hai cá nhân làm hỏng danh dự của trường, ông nhà thím còn đang chờ được lên cấp bậc như giáo sư Quý trước khi về hưu đấy.”

“Giáo sư Tạ chắc chắn sẽ lên được mà, trình độ chuyên môn của giáo sư cao như thế, cháu dám chắc không cần đến lúc về hưu đâu, chỉ mấy năm nữa là đủ rồi.”

Thím Phùng vui vẻ nói: “Ôi chao, cảm ơn cháu nhiều, nghe cháu nói thế, thím yên tâm rồi.”

Tống Thời Hạ vào nhà, trong nhà chỉ có bảo mẫu đang tưới hoa, mẹ chồng cô đã đi đón hai đứa nhỏ tan học.

Bảo mẫu trông thấy Tống Thời Hạ về thì vội chào hỏi:

DTV

“Đồng chí Tống về à, đồ ăn đang ủ trong nồi làm nóng đó, dì Hàn nói hôm nay dẫn hai cháu đi thư viện, sẽ về ăn cơm hơi trễ, có bảo đồng chí Tống về lúc nào thì cứ ăn trước.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 611: Chương 611



Tống Thời Hạ bưng ra một đĩa cải bẹ muối.

Đây là món cô hướng dẫn mẹ chồng làm trong lúc nhàn rỗi, nhà muốn cả một bình sành to, giáo sư Quý đi công tác cũng được ấn cho một bình lớn để ăn dần.

Hôm nay mẹ chồng làm món cơm rang với tôm bóc vỏ cho cô.

Cô mời bảo mẫu: “Chị ăn chưa ạ? Chưa ăn thì ngồi vào đây ăn luôn.”

Bảo mẫu lúng túng cười bảo: “Trưa nay tôi ăn hơi muộn, để chờ dì Hàn về rồi tôi ăn cùng bọn nhỏ luôn.”

Tống Thời Hạ biết bảo mẫu muốn chờ mọi người ăn xong thì ăn nốt cơm thừa, cô đã khuyên nhiều lần nhưng không có tác dụng, đành thôi.

“Vâng, vậy tôi ăn trước nhé. Ăn xong tôi sẽ lên làm việc trên gác mái, nếu không có việc gì cần thì đừng làm phiền tôi nhé.”

Bảo mẫu hết sức cảm kích, không biết đời trước mình đã làm những việc tốt gì mà đời này may mắn thế.

Làm việc ở nhà này, chỉ cần quét dọn vệ sinh, chăm chút lại vườn hoa, đưa đón hai đứa nhỏ, tiền công vẫn rất cao.

Chủ nhà ăn gì mình ăn nấy, người ta chưa bao giờ coi mình là người hầu.

Tống Thời Hạ ăn xong, lên gác làm việc.

Trên bàn là bản kế hoạch lập công ty, có viết tên công ty do cô và Diêu Tuyết chọn ra, ‘Ngu Mỹ Nhân’.

Kem bôi ngừa cháy nắng kia về sau cũng sẽ đổi tên thật mỹ miều, nhưng tên thông dụng vẫn cứ dùng là kem bôi ngừa cháy nắng đi, dễ hiểu dễ nhớ.

Có điều, nhiều người không quá chú ý chuyện da cháy nắng hay không, có lẽ nên đổi thành kem nhuận da.

Kem nhuận da thêm chút thành phần chống nắng vào, đạt hai hiệu quả cùng lúc.

Tống Thời Hạ tính sẽ mua một chỗ trên báo để quảng cáo về tính năng chống nắng này.

Cá nhân Tống Thời Hạ cho rằng quảng cáo qua báo chí rất có hiệu quả, đài và tivi cũng là phương án tốt.

Nhưng hai phương án sau phải chờ khi tài chính công ty sung túc mới tính được, cũng không cần gấp lắm.

Vì tivi hiện này chưa thịnh hành, phải chờ nhiều năm nữa mới có độ phủ sóng cao.

Kiểm tra tài chính cá nhân, Tống Thời Hạ vui vẻ mỉm cười.

Bác Diêu đã giúp bán đi đống trang sức đó với giá khá cao, mấy hôm trước vừa chuyển tiền về cho cô.

Hiện Tống Thời Hạ đang có trong tay tầm 300 nghìn tiền mặt làm vốn lưu động, nhưng chưa rõ muốn dùng vào việc gì.

Đầu tư địa ốc?

Nhưng anh trai đang làm địa ốc rồi, cô đầu tư thêm thì tiền lời vẫn thế thôi.

Số tiền này nên xài thế nào là cả một vấn đề.

Đúng rồi, trước đó Quý Duy Thanh đã nói với cô rằng chỉ cần có phòng thí nghiệm thì làm việc ở đâu cũng như nhau, anh không có nhà, sang hỏi hiệu trưởng Hồ cũng được mà.

Tống Thời Hạ sửa sang lại một chút, xác định ăn mặc thỏa đáng rồi mới đi sang gõ cửa nhà bên.

Trương Uyển Thanh trông thấy Tống Thời Hạ ngoài cửa còn không tin được.

“Đồng chí Tiểu Hạ, mời vào mời vào.”

Tống Thời Hạ mỉm cười xách một rổ hoa quả tươi đi vào.

“Chị Hồ Du đã về chưa ạ, cháu tới thăm chị ấy với em bé.”

“Về rồi, tối qua mới đón về, nó bảo không thể chịu nổi bệnh viện nữa, tối nào cũng phải nghe thai phụ phòng bên khóc kêu, ảnh hưởng đến tâm tình.”

DTV

Hồ Du cũng sắp ở cữ xong rồi, nhưng vì không có cha mẹ chồng nên vẫn ở nhà cha mẹ ruột.

Cũng may hai vợ chồng hiệu trưởng Hồ đều thương con gái, chỉ ước gì con gái mình cứ ở lại đây cho đến khi khỏe hẳn hẵng về.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 612: Chương 612



Hồ Du trông thấy Tống Thời Hạ liền nhoẻn cười, nụ cười chân thành và cảm kích.

“Tiểu Hạ tới chơi à, sao còn mang nhiều quà thế?”

“Em đoán chị cũng muốn ăn ít trái cây cho mát nên mang qua.”

Sản phụ mới sinh xong có thể ăn trái cây, Trương Uyển Thanh lấy một quả chuối, bóc cho con gái.

“Cháu có lòng quá, mẹ con cô về vội, quên cả mua trái cây, trái cây cháu mang tới thì yên tâm rồi.

DTV

Cô cứ cảm thấy nó thơm ngọt hơn mua ở nhà khác, chỉ tiếc là vườn trái cây nhà cháu còn phải hai, ba năm nữa mới bói quả.”

Tống Thời Hạ gọt một quả táo, cười nói:

“Khi nào cây nhà cháu có quả, cháu sẽ mang qua nhà cô đầu tiên, bảo đảm nhà mình ăn đến chán mới thôi.”

Hồ Du vừa ăn chuối vừa nói: “Vậy thì tốt quá, chị ăn trái cây không chán được đâu, có bao nhiêu ăn được hết.”

Tống Thời Hạ bổ xong táo mới trình bày ý đồ tới đây, Trương Uyển Thanh tỏ ý tiếc nuối:

“Chuyện giáo sư Quý thì chỉ sợ ông Hồ nhà cô không giúp được gì rồi.”

Tiểu Hạ có việc gấp, muốn liên hệ với giáo sư Quý thì chỉ có thể qua hỏi chỗ ông Quý thôi.

Tống Thời Hạ giải thích: “Không phải là công việc của anh ấy đâu ạ, cháu chỉ hỏi chút chuyện riêng.”

Trương Uyển Thanh vội nói:

“Ông Hồ đang ở phòng sách chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp sắp tới, cháu tới đúng lúc lắm, nếu muộn chút nữa là phải chờ sang tuần mới gặp.”

Tống Thời Hạ tới chỗ hiệu trưởng Hồ, tỏ ý mình muốn giúp trường xây dựng phòng thí nghiệm mới.

“Phòng thí nghiệm hả? Chuyên ngành của cháu không cần dùng phòng thí nghiệm nhiều đâu nhỉ?”

Tống Thời Hạ vội giải thích:

“Không ạ, ý cháu là phòng thí nghiệm cho đội ngũ nghiên cứu của giáo sư Quý cơ, viện khoa học có, trường ta cũng nên có.”

Hiệu trưởng Hồ hiểu ra.

“Bác hiểu ý cháu. Nhưng để xây dựng phòng thí nghiệm, chí ít cũng phải cả chục nghìn đổ vào, lại còn thiết bị thực nghiệm nữa, cũng phải mấy chục nghìn, không phải một con số nhỏ đâu.”

Tống Thời Hạ gật đầu:

“Cháu biết, hiện cháu đang có chừng hơn 300 nghìn tiền tiết kiệm, đây là khoản riêng của cháu, có thể tự do tiêu dùng, cháu còn nguồn thu nhập thường xuyên khác nữa để bổ sung nếu thiếu.”

Nếu không đủ, trong phòng sách còn có một ít trang sức vụn vặt, nhờ bác Diêu bán đi cũng được một số tiền không nhỏ.

Hiệu trưởng Hồ chấn động con ngươi.

Vừa rồi, cô gái nhỏ bé trước mặt rất thản nhiên nhắc tới chuyện chi ra hơn 300 nghìn tiền riêng chỉ để xây phòng thí nghiệm cho trường, quả nhiên không thể trông mặt bắt hình dong được.

Mặc dù hết sức kích động nhưng ông vẫn muốn hỏi cho rõ:

“Việc này cháu đã bàn với người nhà chưa?”

Tống Thời Hạ cười đáp:

“Cháu đang muốn cho chồng cháu một bất ngờ, muốn nhờ bác giấu giùm, số tiền này là tiền riêng của cháu, cháu quyết được.”

Hiệu trưởng Hồ chậc lưỡi liên tục, không hổ là nữ sinh thi đỗ thủ khoa Khoa học tự nhiên.

Ông cũng từng nghe Hàn Dung nói con dâu bà đang làm kinh doanh, hẳn cô bé này tinh mắt, kiếm được một khoản lớn.

“Được, vậy họp xong bác sẽ về bảo bên hậu cần của trường qua bàn với cháu, bảo đảm sẽ cung cấp cho các nhà khoa học trường ta một phòng thí nghiệm ngang cỡ viện khoa học mới được.”

Tống Thời Hạ mỉm cười: “Vậy thì tốt quá ạ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 613: Chương 613



Trước khi ra khỏi phòng, Tống Thời Hạ làm bộ mới nhớ đến một chuyện, lại quay đầu hỏi:

“Cháu quên mất, bác ạ, trường ta có vị hiệu trưởng nào họ Cát không ạ?”

Hiệu trưởng Hồ nhíu mày: “Có, cháu hỏi ông ấy có chuyện gì à? Nói với bác cũng được mà.”

Lão Cát là người hơi khó tính, ngày thường nói năng cũng rất cứng nhắc, không nể mặt ai bao giờ.

Tống Thời Hạ cười nói:

DTV

“Dạ không, mấy hôm trước cháu điều phối thuốc bổ cho chị Hồ Du rồi tiện tay lấy thuốc dư lại phối một ít kem bôi chống nắng, chia cho mấy người bạn cùng phòng.

Các bạn ấy dùng thử thấy hiệu quả khá tốt, mới khen mấy câu, ai dè lọt vào tai người khác, hiện giờ có người nói muốn xử phạt cháu vì cháu đã vi phạm quy định điều chế thuốc.”

Hiệu trưởng Hồ thường rất bận đủ việc hành chính, những chuyện này hầu như không lọt đến tai ông.

“Có chuyện đó hả? Cháu đi giải thích lại với trợ giảng và viện trưởng bên cháu là được thôi.”

“Viện trưởng bên cháu là một giáo sư có tuổi rất thông tình đạt lý, cháu đã giải thích rõ rồi.

Nhưng có một bạn học nữ tên là Cát Tình cứ hăm dọa cháu chuẩn bị chịu phạt đi, cô ấy nói cô ấy là người nhà hiệu trưởng Cát.”

Hiệu trưởng Hồ trầm ngâm một lát rồi nói:

“Chuyện này cứ để đó, lúc họp bác sẽ nói với ông ấy, cháu cho bạn cháu sử dụng riêng, không phải bán ra thị trường, trường sẽ không xử phạt vô lí.”

“Cháu cảm ơn bác. Cháu vốn cũng không quá để ý chuyện này, vừa rồi đột nhiên nhớ ra, nhỡ đâu cô Cát Tình kia là người mạo danh thì không hay lắm.

Bác cũng cứ nhắc chuyện này với hiệu trưởng Cát đi ạ, cô Cát Tình kia nói năng hết sức kiêu căng.”

Hiệu trưởng Hồ truy hỏi theo thói quen:

“Kiêu căng thế nào?”

Tống Thời Hạ ra vẻ chần chừ giây lát mới đáp:

“Cháu cũng không biết cô Cát Tình kia có phải người trùng tên trùng họ với con gái hiệu trưởng Cát không, nhưng lời cô đó nói dường như có ý bôi xấu nhân phẩm hiệu trưởng Cát… Cô đó nói, dù không tham gia thi đại học thì cũng có thể vào trường ta học.”

Hiệu trưởng Hồ cả kinh.

“Có khi là nhầm người thôi, bác sẽ cho người điều tra lại, ông Cát không phải hạng người này đâu.”

Tống Thời Hạ gật đầu: “Vâng, cháu cũng hi vọng chỉ là hiểu lầm.”

Xem ra vị hiệu trưởng Cát kia là kiểu người hai mặt, không biết lần này có còn giấu được không?

Trước khi Tống Thời Hạ ra về, hiệu trưởng Hồ gọi cô lại, nói một câu:

“Cát Tình là con út nhà ông Cát, cũng là sinh viên cùng khóa với cháu, tính tình có hơi nóng nảy, nhưng tâm tính không tệ.”

Tống Thời Hạ hiểu được ý hiệu trưởng Hồ, ông ấy muốn cô phân biệt rõ xem có phải đó thật là Cát Tình không.

Cô hơi mỉm cười, nói:

“Cô Cát Tình mà cháu gặp đó hẳn không phải con gái hiệu trưởng Cát rồi, người đó chỉ vì muốn mua được kem bôi của cháu mà dám dùng phương thức tố cáo, thậm chí là đuổi học để đe dọa cháu, có thể là trùng tên hoặc cáo mượn oai hùm thôi.”

Cô không khăng khăng chắc chắn Cát Tình là con gái hiệu trưởng Cát, chỉ muốn gieo một hạt giống nghi ngờ vào lòng hiệu trưởng Hồ.

Sớm muộn gì bộ mặt thật của hai cha con kia cũng sẽ bị vạch trần.

Người càng giỏi ngụy trang, đến khi bị vạch trần gương mặt thật sẽ càng chịu phản lại nặng hơn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 614: Chương 614



Tống Thời Hạ không vội đấu trực diện với Cát Tình, nhưng đối phương lại muốn đuổi cùng diệt tận.

Cát Tình đã nhiều lần tới phản ánh với viện trưởng và các giáo sư bên Dược học về việc Tống Thời Hạ vi phạm quy chế điều phối thuốc.

Nhưng chỉ nhận được một câu trả lời thống nhất là Tống Thời Hạ không bán công khai, không hề vi phạm điều lệ học viện.

Huống chi, kem bôi ngừa cháy nắng đó chỉ có mấy cô nữ sinh cùng phòng Tống Thời Hạ sử dụng, chưa có bất kì ai cầm bằng chứng xác thực ra tố cáo kem bôi đó có vấn đề.

Mặc dù tố cáo không có kết quả nhưng các bạn cùng phòng vẫn hết sức lo lắng cho Tống Thời Hạ.

Đinh Giai Giai hỏi:

“Thật sự không sao chứ? Nghe nói cha Cát Tình là hiệu trưởng trường ta, bạn trai cô ta còn là con cháu đời thứ ba nhà họ Bạch của thủ đô, nếu họ mà muốn đối phó với cậu, lấy đại một cái cớ cũng đủ rồi.”

Tống Thời Hạ bình thản ngồi đọc sách, bảo:

“Yên tâm, lúc mang cho các cậu dùng, tôi đã đem đi kiểm tra chất lượng rồi, bên cơ quan giám sát đã cho thông qua.

Một thời gian nữa, bên nhà xưởng sẽ làm xong bao bì là có thể đem bán, như thế kem chống nắng nhuận da sẽ không còn là sản phẩm ‘ba không’ nữa.”

Công nhân nhà xưởng mỗi tháng đều có thể được phát một hộp kem chống nắng nhuận da miễn phí.

Mọi người đều nói giá cả kem bôi này hẳn không rẻ đâu, không ai cảm thấy kem bôi có mùi dược liệu là khó ngửi hay không dám bôi lên mặt.

Hách Quế Hoa vẫn không yên tâm:

“Nhưng Cát Tình rất hiếu thắng, nhỡ đâu cô ta muốn vu vạ cho cậu thì sao?”

Tống Thời Hạ chẳng thèm để ý: “Cùng lắm thì gọi cha mẹ ra đấu, tôi đâu có sợ.”

Mấy cô gái ngó nhau, đều cảm thấy Tiểu Hạ đã quá ngây thơ rồi.

Cậu ấy là người nhà viên chức trong trường, nhỡ đâu người nhà cũng bị hiệu trưởng Cát soi mói, mất việc thì sao?

Dù hiệu trưởng Cát không chấp Tống Thời Hạ, nhưng trường này bao người muốn lấy lòng một vị hiệu trưởng, chắc chắn sẽ có người đi đầu làm khó Tống Thời Hạ và người nhà cậu ấy.

Trịnh Linh Linh nhỏ giọng: “Hay là cậu báo trước với mẹ chồng đi đã, để người nhà khỏi bị bất ngờ.”

Mấy cô gái cùng phòng đều nghĩ rằng chồng Tống Thời Hạ đang dạy trong trường, mà trường cũng có khá nhiều nam giáo viên trẻ tuổi.

Nhưng ngày thường không thấy Tống Thời Hạ đi cùng ai, họ đều đoán là cô ấy cố tình tránh thôi.

Tống Thời Hạ thấy các bạn thực lòng lo cho mình, bèn gật đầu: “Cũng được, tôi sẽ về nói với người nhà.”

Bấy giờ, mấy cô gái mới thở phào.

Quách Thiên Lan vui mừng nói:

“Thế mới đúng chứ, vợ chồng là một mà, gặp phải loại chuyện thế này phải trao đổi với nhau.

DTV

Tuy chúng tôi đều chưa kết hôn nhưng cũng biết, giữa vợ chồng với nhau không nên giấu giếm, để tránh lại có mâu thuẫn không cần thiết.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý với quan điểm của Quách Thiên Lan.

Tống Thời Hạ về nhà, nói lại ngọn nguồn mọi chuyện với mẹ chồng, Hàn Dung cười khẩy.

“Hiệu trưởng Cát là ai? Chưa nghe bao giờ, cấp bậc thế nào?”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ nói:

“Chắc là phó hiệu trưởng trường con, chuyện này con đã nói với hiệu trưởng Hồ, bác ấy bảo sẽ cho người điều tra.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 615: Chương 615



Hàn Dung chống nạnh:

“Thôi đừng trông mong gì lão ấy, cả ngày chỉ biết họp, bận đến chóng mặt nên mới không có thời gian quan tâm mấy chuyện này.

Mẹ đoán cũng tại ổng suốt ngày đi họp nên bên dưới mới hoành hành như thế, hừ, rừng vắng hổ nên khỉ cũng dám xưng vương đây mà.”

Tống Thời Hạ nhớ lại, vào lễ khai giải, dãy bàn đại biểu quả thật rất đông.

Bao nhiêu là phó hiệu trưởng với giáo sư, còn có cả mấy nhà khoa học có hợp tác với trường nữa.

Khi ấy người chủ trì chỉ giới thiệu hiệu trưởng và mấy vị ngồi chính giữa, ngoài hiệu trưởng Hồ thì bốn vị kia không ai họ Cát cả.

Tống Thời Hạ nói thẳng:

“Chắc là bác ấy bận quá, bị người ta lén làm bậy sau lưng còn không biết, may mà có đề phòng rồi.”

Hàn Dung nghĩ một lát, bảo:

“Chắc là người mới chuyển về chưa lâu, hoặc là chẳng có địa vị gì nên không mấy người biết đến, mẹ thì đoán là loại thứ hai.”

“Hiệu trưởng Cát thì mẹ không biết, nhưng nhà họ Bạch thì ba con biết đó, là đứa nào nhà họ Bạch?”

Tống Thời Hạ không hề giấu giếm:

“Tên là Bạch Thu Thụy, học cùng lớp với con hồi cấp ba, theo lý mà nói, với thành tích học tập của cậu ta thì hoàn toàn không đủ khả năng thi đỗ đại học Yến Kinh, nhiều nhất cũng chỉ đỗ được một trường trung cấp nào đó thôi.”

“Tên này nghe quen tai lắm, hình như là con cháu đời thứ ba nhà đó, có một ông chú đang làm kinh doanh.”

Tống Thời Hạ thoáng lo lắng: “Mẹ, nhà đó có phải khó đụng vào lắm không?”

Hàn Dung bật cười.

“Đã là thời đại mới rồi, có gì mà khó đụng với không đụng được. Nhà đó bị người ta nắm đằng chuôi vì con cháu không nên thân, cũng không thể ăn vạ tại nhà ta được chứ.”

Tống Thời Hạ còn tưởng nhà họ Bạch đó sẽ là một thế gia vọng tộc thần bí nào đó trong giới quyền quý ở thủ đô mà ai cũng không dám đụng vào cơ đấy.

Hàn Dung cũng đã nhận ra suy nghĩ của con dâu, bà nói:

“Không phải sợ, một nhà họ Bạch thôi mà, ba con về hưu rồi nhưng cũng không phải mắt mù tai điếc, ổng còn cả đống cấp dưới do một tay ổng đề bạt vẫn còn đang tại vị kìa.”

Tống Thời Hạ có được cảm nhận sâu sắc nhất về thực lực của nhà chồng mình là khi Lý Mộng Tuyền tìm tới nhờ vả.

Cũng khi ấy, cô mới biết cha chồng mình lợi hại cỡ nào.

Lần thứ hai có cảm nhận đặc biệt rõ ràng chính là hiện tại.

Mẹ chồng nhắc đến nhà họ Bạch bằng một giọng điệu bâng quơ thản nhiên, cô đoán nhà đó với nhà chồng cô cùng lắm cũng chỉ ngang ngửa.

Nhưng mà anh chị em nhà Quý Duy Thanh thường ngày rất khiêm tốn, không ai nghĩ họ lại có một gia thế lớn cỡ đó.

Thậm chí anh trai Quý Duy Thanh còn đã ‘hi sinh nơi chiến trường’.

Bạch Thu Thụy lại không giống như thế, cậu ta dường như chỉ muốn cả thế giới này biết được mình là người nhà họ Bạch, bên cạnh lúc nào cũng kè kè mấy tay chó săn.

Học sinh bản địa nhắc tới Bạch Thu Thụy đều nói gia thế không tầm thường, khiến người trong trường thấy cậu ta đều vô thức nhường một bước, tránh voi chẳng xấu mặt nào.

Đám bạn cùng phòng Tống Thời Hạ cũng hết sức kiêng dè Bạch Thu Thụy.

Họ không biết nhà họ Bạch ở thủ đô có quyền thế cỡ nào, chỉ nghe người khác nói gia đình đó không phải người thường, cho nên theo bản năng đã thấy sợ hãi Bạch Thu Thụy, cũng sợ Tống Thời Hạ chọc đến người ta sẽ phải chịu thiệt.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 616: Chương 616



Tống Thời Hạ trấn an mẹ chồng: “Con không sợ nhà đó, con chỉ vừa nhận thức lại một số việc thôi.”

Hàn Dung gật đầu:

“Ừ, không việc gì phải sợ, nhà họ Bạch có càn quấy đến đâu cũng không dám làm khó con đâu.

Mấy cô bạn cùng phòng con có vẻ rất tốt tính đó, chừng nào có rảnh mời mấy đứa tới nhà mình ăn bữa cơm đi?”

Mẹ chồng tha thiết nhìn cô như thế, khiến Tống Thời Hạ không từ chối được.

Vừa đúng lúc, giáo sư Quý đang vắng nhà, mời bạn bè tới làm khách một chuyến cũng tiện.

“Vậy để con hỏi mấy bạn đó xem có đồng ý không, bọn họ đều còn nhỏ, tính cách hơi hướng nội.”

Có mấy cô gái trong ký túc xá góp vốn mua đào vàng đóng hộp từ hợp tác xã mua bán, mang theo tâm trạng lo lắng đi vào khu gia quyến.

Trịnh Linh Linh nói nhỏ:

“Các cô thấy không, ở cổng còn có lính đứng gác, chắc chắn nơi này rất an toàn.”

Đinh Giai Giai nghiêng đầu hơi do dự:

“Khu gia quyến không giống với tưởng tượng của tôi lắm, chẳng lẽ trong nhà Hạ Hạ có mấy giáo viên sao?”

Hách Quế Hoa không nghĩ như vậy:

“Như vậy không tốt à? Trong nhà Tiểu Hạ có quan hệ rộng thì không sợ bị Cát Tình uy h.i.ế.p nữa.”

Quách Thiên Lan thở dài:

“Đều tại chúng ta bình thường nói chuyện không chú ý, bị người ta nắm được điểm yếu.

Rõ ràng Tiểu Hạ chỉ cho chúng ta kem chống nắng thôi, nếu không để người phòng bên cạnh biết thì tốt rồi.”

Sài Thiện Tĩnh an ủi:

“Ai mà ngờ người phòng bên cạnh lại lắm mồm như vậy, chuyện chẳng liên quan gì đến họ mà cũng oang oang khắp nơi.”

Hách Quế Hoa lắc đầu nói:

“Đừng nói mấy chuyện không vui nữa, Tiểu Hạ mời chúng ta đến nhà cô ấy ăn cơm, chúng ta không thể mang cái mặt chù ụ đến được.”

Dù sao Tiểu Hạ cũng nói không sao rồi.

Trịnh Linh Linh xoa mặt:

“Đúng vậy, chúng ta cứ tự trách như vậy sẽ làm Hạ Hạ càng khó chịu hơn, rõ ràng đó cũng là lòng tốt của cô ấy.”

Mọi người đi một đoạn đường, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm.

Quách Thiên Lan hít mũi ngửi: “Các cô có ngửi thấy mùi gì không?”

Đinh Giai Giai hít sâu một hơi: “Hình như là mùi táo đỏ, thơm quá.”

Trịnh Linh Linh nuốt nước miếng nói: “Còn thơm hơn cả mùi bánh trong cửa hàng nữa.”

Mọi người đều gật đầu tán thành.

Lúc này có hai cậu bé đang lái ô tô đến, làm cho mấy cô gái mở mang kiến thức.

Hách Quế Hoa không nhịn được mà nói: “Trẻ con cũng được lái ô tô sao? Đây là đồ chơi nhập khẩu từ nước ngoài à?”

Đinh Giai Giai nhận ra hai anh em đó:

“Đây là hàng xóm nhà Hạ Hạ, con của giáo sư Quý, Hạ Hạ quen với hai cậu bé này.

Việc con của giáo sư Quý chơi đồ chơi của nước ngoài cũng là chuyện bình thường thôi, hồi là sinh viên giáo sư Quý đã du học ở nước ngoài rồi.”

Trịnh Linh Linh ôm mặt mình:

“Tôi cũng không dám tưởng tượng được làm con của giáo sư Quý hạnh phúc cỡ nào nữa.”

Sài Thiện Tĩnh chủ động cúi người xuống hỏi: “Nhóc con có biết nhà họ Tống ở đâu không?



DTV

Quý Dương và Quý Nguyên nhìn nhau, mẹ bảo hai cậu bé ra đón khách, chắc là mấy chị gái này nhỉ?

Quý Nguyên nói với giọng trẻ con: “Các cô muốn tìm dì... Tống ạ?”

Anh trai đã nhắc nhở cậu bé, suýt chút nữa thì cậu bé đã gọi là mẹ rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 617: Chương 617



Sài Thiện Tĩnh cười hiền lành: “Đúng thế, bọn cô tìm cô ấy.”

Quý Nguyên xoay ô tô về một hướng:

“Các cô đi theo cháu, dì Tống đang ở nhà làm bánh kem, bảo chúng cháu đi đón khách ạ.”

Sắc mặt mấy cô gái lập tức vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.

Nói vậy thì chắc là Tiểu Hạ với giáo sư Quý là hàng xóm, không chừng có thể nhờ giáo sư Quý giúp đỡ chuyện lần này.

Mặc dù ba của Cát Tình là hiệu trưởng nhưng giáo sư Quý cũng là nhân tài toàn diện hiếm có, nhà trường chắc chắn sẽ nể mặt giáo sư Quý.

Nếu quan hệ của Tiểu Hạ và mẹ của hai đứa nhỏ kia tốt thì...

Mọi người không khỏi cảm thấy may mắn thay cho Tống Thời Hạ.

Quả nhiên xe đến núi ắt có đường, thảo nào Tiểu Hạ không quan tâm đến chuyện của Cát Tình, hóa ra là đã lo liệu từ trước.

Tống Thời Hạ đang làm bánh kem sữa táo ở nhà, mùi hương cực kỳ ngào ngạt.

Có thể làm cho phạm vi bán kính một dặm tràn ngập mùi hương bánh kem táo, nếu mở cửa hàng bên ngoài ngã tư thì hương thơm sẽ tràn ngập khu phố.

Sở dĩ cô chọn làm món này vì cô nghĩ bột mì rất dễ bảo quản.

Cô định làm nhiều một chút rồi đóng gói cho bạn ký túc xá mang về, có dùng ăn sáng trong một tuần.

Mẹ chồng và người giúp việc đang giúp nhào bột, lò nướng bánh mì trong sân cũng đang hoạt động.

“Nhà mình làm nhiều một chút, để buổi sáng mẹ có thể ngủ được thêm.”

Sáng nào mẹ chồng cũng dậy sớm làm bữa sáng.

Tống Thời Hạ đã khuyên nhiều lần nhưng bà ấy không nghe nên chỉ có thể làm thật nhiều bánh để mẹ chồng được ngủ thêm một lúc.

“Con đừng lo cho mẹ, mẹ nhiều tuổi rồi nên ngủ ít.”

Người giúp việc ở bên cạnh mẹ chồng và con dâu trò chuyện thì trong lòng rất hâm mộ.

Quan hệ mẹ chồng con dâu hòa thuận như này rất ít gặp ở trong thôn, nếu mẹ chồng bà ấy có thể quan tâm bà ấy bằng một nửa chủ nhà này thì tốt.

Giữa chừng Tống Thời Hạ nhận một cuộc điện thoại.

Mẹ cô nói lợn ở nhà đã lớn lắm rồi, có kích thước tương đương với lợn nhà người khác nuôi một năm, hỏi cô bây giờ có muốn g.i.ế.c mấy con không.

“Để con bàn bạc mẹ chồng đã ạ, chắc chắn căn tin trường học ở đây đang đợi mua đó.”

Tống Thời Hạ cúp máy thì trong lòng thầm nghĩ phải lắp cái điện thoại trong nhà, để mỗi lần gọi điện thoại ở cửa hàng đồ ăn vặt cũng không dám nói nhiều.

Sợ tai vách mạch rừng có người nghe thấy, lại đỏ mắt ghen tỵ.

Trước kia cô cũng từng viết thư về nhà và đọc cho ba mẹ vào kỳ nghỉ đông, nếu không cho ba mẹ đi học thì làm sao đọc được chữ?

Chưa nói đến trường cấp hai, vào năm đầu chỉ cần đọc được sách là được, để bọn họ đi học vào tuổi này chắc chắn bọn họ sẽ rất ngại.

“Mẹ, nhà con gọi điện tới nói có thể g.i.ế.c lợn được rồi, hỏi mọi người có muốn đặt thịt lợn không? Nếu không đặt thì đợi đến tết mới g.i.ế.c lợn cho mọi người.”

Hàn Dung vui vẻ nói: “Lợn lớn nhanh vậy sao? Ba mẹ con giỏi quá!”

Tống Thời Hạ biết còn có công lao của linh tuyền nữa.

Nhưng cũng vì ba mẹ cô chăm tốt, nhà khác nuôi lợn đều cho ăn cỏ, cám với những loại thức ăn khác.

Cô đề nghị với ba mẹ là nếu muốn tập trung vào chăn nuôi thì phải cho chúng nó ăn một ít thức ăn mà người ăn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 618: Chương 618



Tống Thời Hạ chưa từng nuôi lợn nhưng cô từng thấy video trang trại nuôi lợn nấu cơm.

Lợn ở đó ăn ngon hơn cả người bình thường, trời nóng còn được ăn dưa hấu để hạ nhiệt, thậm chí chuồng lợn còn có điều hòa.

Đương nhiên nhà cô không thể lắp quạt hay điều hòa trong chuồng lợn được, chuồng lợn trong trang trại được xây dưới chân núi nên rất mát mẻ. Cô còn dặn ba mẹ lo lắng việc ăn uống cho lợn, bí mật cho chúng nó ăn rau mà nhà ăn không hết.

Những loại rau đó đều được tưới bằng nước linh tuyền, thịt lợn được nuôi sẽ ngon hơn thịt lợn bình thường.

Sở dĩ phải cho ăn lén lút vì hầu hết người dân trong thôn đều đưa rau nhà mình cho đoàn xe của anh trai mang đi bán hộ, đối với họ rau củ là nguồn thu nhập của họ.

Nếu họ phát hiện nhà cô cho lợn ăn thừa thì chắc chắn sẽ có người nói lung tung sau lưng.

Tống Thời Hạ cười giải thích:

“Ba mẹ con làm việc rất chăm chỉ, một khi giao nhiệm vụ cho họ thì họ sẽ làm tốt nhất có thể.

Lúc trước làm ruồng đều là nhà con đào đất, trồng cây đúng tiêu chuẩn nhất, cả cho lợn ăn cũng vậy ạ.”

Ba mẹ làm việc cẩn thận, ban đầu họ còn lo lắng sẽ không làm tốt nhưng thật sự giao trọng trách cho họ thì họ sẽ càng làm nghiêm túc hơn.

“Ba mẹ con đều là người cẩn thận, giữ lại một con lợn cho mẹ, gần đây ba con rảnh rỗi, để ba với anh trai con đến nhà con giúp g.i.ế.c lợn, thuận tiện để ông ấy quen đường trước.”

Tống Thời Hạ cười nói vâng.

Vừa nói xong, hai cậu nhóc mở cửa, lái ô tô vào trong nhà.

“Khách đến rồi ạ!”

Tống Thời Hạ, mẹ chồng và người giúp việc nhìn nhau, tất cả mọi người hôm nay đều phải diễn thật tốt, hai đứa trẻ giả vờ không phải con của cô.

Đinh Giai Giai thấy Tống Thời Hạ thì lập tức hét to.

“Hạ Hạ, sân nhà cô rộng quá.”

Tống Thời Hạ đứng ở cửa cười nói: “Nhà nào cũng có sân như nhau thôi.”

Đinh Giai Giai như chú bướm hoa, sờ rau xanh trong sân rồi lại ngửi hoa.

“Khu gia quyến giáo viên công nhân lớn như thế, tôi còn tưởng là chung cư đó.”

Hách Quế Hoa nhìn thấy dược liệu.

“Cô trồng dược liệu trong sân sao?”

“Ở hiệu thuốc nào cũng có dược liệu nên tôi thử xem mình có trồng được không.”

Mọi người đều giơ ngón cái lên với cô.

Sài Thiện Tĩnh mỉm cười: “Cô giỏi quá, sân nhà cô được quy hoạch rất tốt, trông thoải mái thế.”

Tống Thời Hạ tiếp đón mọi người:” Mau vào trong nhà ngồi ăn bánh đi, vừa mới ra lò nên thơm lắm.”

Mấy cô gái đi theo sau Tiểu Hạ, nhìn thấy toàn bộ phòng khách mới biết họ đã đánh giá thấp gia thế của cô, TV tủ lạnh radio máy giặt đều có cả, thậm chí còn có đĩa hát nữa!

Đinh Giai Giai lạnh run: “Tiểu Hạ, trong nhà cô chắc không phải có mấy giáo sư trường chúng ta chứ?”

Tống Thời Hạ cười thần bí:

“Cô đoán rất gần với đáp án.”

Mọi người không ai ngờ xuất thân của Tiểu Hạ lại lợi hại như vậy, rõ ràng nhìn giản dị gần gũi không hề kiêu ngạo chút nào.

Tống Thời Hạ ra vẻ phiền não mà đỡ trán.

“Các cô chắc sẽ không nghĩ người nhà giáo sư thì muốn làm gì cũng được phải không?

Cát Tình là thiểu số thôi, đa số người nhà giáo sư ở trường chúng ta đều rất khiêm tốn, tôi đoán là các cô đều không nhận ra được.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 619: Chương 619



Ví dụ như thím Phùng, người ngày ngày trò chuyện với bọn họ ở căn tin trường học.

Làm gì có học sinh nào mà nghĩ rằng thím Phùng thân thiện dễ gần lại là vợ của giáo sư Tạ chứ?

Mọi người đều chần chờ.

“Nếu không phải đến nhà cô thì chúng tôi đều nghĩ những người như Cát Tình chiếm đa số.”

Tống Thời Hạ bật cười lắc đầu.

“Các cô ngồi xuống ăn đi, chỗ này của chúng tôi đều là người nhà giáo viên, tôi ở đây lâu như vậy cũng chưa từng gặp loại người như Cát Tình, cho nên không cần phải kiêng dè gia thế của cô ta.”

Hách Quế Hoa không ngại ngùng gì mà ngồi phịch xuống sofa.

“Tốt quá đi, nếu biết trước gia thế cô như vậy thì chúng ta cần gì phải sợ Cát Tình gây khó dễ cho cô.”

Tống Thời Hạ cầm ấm trà đến rót nước cho mọi người.

“Đây là trà hoa quả tôi tự làm, trà hoa quả không có tác dụng gì, chỉ được cái uống ngon, các cô nếm thử xem.”

Trịnh Linh Linh đang cầm chén trà thủy tinh xinh đẹp, thở dài nói:

“Cát Tình thật đáng ghét, sao cô ta lại nhiều chuyện soi mói đủ chuyện như vậy?

Cô là sinh viên ngành dược tại sao không thể làm thuốc chứ, lại còn không cho người khác dùng?”

Tống Thời Hạ ngồi xuống đối diện với các cô ấy:

“Không cần tức giận vì cô ta, đừng để cơn giận làm mình khó chịu. Nói cho các cô một tin tức tốt.

Kem chống nắng được vượt qua bài kiểm tra thành phần rồi, cuối năm có thể mang ra bán ở hợp tác xã mua bán, tên chính thức của nó là kem dưỡng chống nắng.”

Hồ Du còn chưa kịp ngồi đã bảo mẹ sang nhà bên cạnh mua ít bánh táo về, mùi táo đỏ thật sự quá thơm.

Trương Uyển Thanh không từ chối được con gái.

Con gái đáng thương của mình vì miếng ăn mà bà ấy phải mặt dày sang nhà bên cạnh mua một ít.

Hàn Dung mang bánh kem sữa táo đặt lên bàn, sau đó đi đến lò bánh mì ngoài sân cầm khay lấy bánh kem sữa táo mới nướng ra.

“Các con trò chuyện đi, mẹ đưa sang nhà hàng xóm, chắc nhà bà ấy đang nấu cơm.”

Tống Thời Hạ đoán mẹ chồng muốn tặng cho thư ký Trương nên gật đầu tỏ ý đã biết.

Nhưng mẹ chồng còn chưa ra ngoài thì thư ký Trương đã đến phòng khách.

“Bà Hàn à, ôi trời, sao nhà bà nhiều khách thế?”

Đinh Giai Giai bật người đứng dậy: “Chào thư ký Trương ạ!”

Mấy cô gái còn lại trong ký túc xá cũng lập tức đứng dậy chào hỏi làm Trương Uyển Thanh giật mình.

Bà ấy lập tức cười:

“Các cháu lễ phép quá, mau ngồi đi, các cháu là bạn cùng phòng của đồng chí Tiểu Hạ à? Các cháu cứ nói chuyện đi, bà Hàn theo tôi ra sân một lát.”

Hàn Dung và Trương Uyển Thanh đi ra ngoài sân.

Tống Thời Hạ đưa tay xoa huyệt thái dương.

“Các cô làm tôi giật cả mình.”

Đinh Giai Giai vỗ ngực:

“Thư ký Trương đột nhiên đi vào dọa tôi sợ c.h.ế.t đi được. Cô cũng không biết lúc chúng tôi đi đưa tài liệu gặp thư ký Trương ngồi ở văn phòng nghiêm túc thế nào đâu.”

Ai ngờ rằng sẽ gặp một thư ký Trương hoàn toàn khác ở nhà Tiểu Hạ chứ, thân thiện gần gũi.

Tống Thời Hạ không giải thích nhiều:

“Mau ăn lúc còn nóng đi, thư ký Trương thân với mẹ chồng tôi, hai người chắc có việc riêng gì.”

Mọi người đều cầm bánh sữa táo lên, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, ăn vào miệng vừa thơm vừa ngọt, còn có vị sữa, ngon đến không nói nên lời, đôi mắt chớp chớp nhìn Tống Thời Hạ.

Cô bất đắc dĩ nói: “Thích thì cứ ăn thêm đi, đừng ngại.”
 
Back
Top Bottom