Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 540: Chương 540



Mùa hè rau củ lên nhanh, dưa chuột trên giàn đã có mấy ngày không ai hái, già rất nhanh, đều đã bị hái bỏ vào sọt cho heo ăn.

Nhưng giàn cà chua bên kia vẫn lúc lỉu quả xanh chín đủ màu.

“Vườn nhà cháu đẹp đấy, đất đai trông cũng màu mỡ.”

“Vâng, nhà cháu cái khác không nói, chỉ riêng rau dưa có thể đảm bảo chất lượng tuyệt hảo.

Chỉ tiếc là không thể đưa vào trồng cấy lượng lớn, chỉ có thể cung cấp cho gia đình tiêu thụ, ăn không hết thì cho gà cho heo.”

Trong phòng khách, bà Tống thì thào phân tích với chồng, hai người càng nghĩ càng cảm thấy tình hình vừa rồi rất không bình thường.

Ông Tống thở dài: “Ông thông gia trông còn uy nghiêm hơn cả chủ tịch thị trấn ta ấy nhỉ.”

“Thì đó, vừa rồi điệu bộ ổng nói làm tôi sợ giật cả mình, người làm ăn buôn bán đều dữ vậy sao?”

Khi người lớn nói chuyện với nhau, Tống Thu Sinh và Diêu Tuyết đều bị tống cổ lên tầng hai đợi, không hề hay biết tình hình dưới nhà.

Diêu Tuyết ghé sát tai vào cửa nghe ngóng: “Sao không nghe thấy ai nói gì vậy nhỉ?”

Tống Thu Sinh thính tai hơn, anh ấy áp sát tai lên cửa, nín thở tập trung lắng nghe, nhưng cũng không nghe thấy gì.

“Anh cũng không hiểu.”

Kì quái thật, sao dưới nhà lại yên tĩnh thế chứ?

“Bác Diêu, cháu biết bác lo cho tương lai của chị Diêu Tuyết, nhưng xin bác cứ yên tâm, anh cháu là người rất có trách nhiệm, chị Diêu Tuyết lấy anh ấy, nhất định anh ấy sẽ không để chị Diêu Tuyết phải chịu khổ sở gì.

Anh cháu dù chỉ còn 5 đồng thì cũng sẽ tình nguyện tiêu 4 đồng rưỡi cho chị Diêu Tuyết.

Không phải cháu cố ý phóng đại khen anh cháu đâu, nếu bác không tin thì cứ thử hỏi người trong thôn cháu sẽ biết, không ai là không khen tinh thần trách nhiệm của anh ấy cả.”

Ông Diêu chắp tay sau lưng, thong thả dạo bước.

“Tiểu Tống à, bác chỉ có một đứa con gái này thôi, nếu không phải nó cứ khăng khăng một mực đòi lấy anh cháu, chắc chắn bác sẽ không đồng ý cho nó lấy người có điều kiện thấp hơn.

Cháu đừng trách bác nói khó nghe hay có thái độ không tốt với cha mẹ cháu, bác cũng là người làm cha, hi vọng cháu có thể thông cảm.”

Tống Thời Hạ nhẹ nhàng lắc đầu:

“Cháu không có ý định làm thuyết khách, cháu chỉ mong bác có thể chịu khó tham khảo nhiều phương diện, như vậy có thể thấy được bản tính của anh cháu rõ hơn, bác cũng được yên tâm.

Còn việc cha mẹ hai bên bàn bạc thế nào, cháu sẽ không tham gia, chỉ mong bác có thể thông cảm cha mẹ cháu đã có tuổi, đừng làm họ sợ quá.”

Ông Diêu hớn hở nói:

“Thủ tục ra oai phủ đầu đã xong, bác bảo đảm sau đó hai bên sẽ trao đổi trong hòa bình cởi mở.”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ cười cười.

Cha mẹ cô đã bị dọa một mẻ, sau đây, mặc dù đối phương có hòa nhã trò chuyện thì trong lòng vẫn sẽ sinh nỗi nể sợ với ông ấy.

Ông Diêu nhặt một quả dưa chuột trong sọt rau lên, lau qua rồi cắn một miếng, mới nhai mấy cái, mắt ông ấy đã sáng lên.

“Nhà cháu bỏ dưa chuột ở đây phơi nắng thế này, nó héo hết mất.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 541: Chương 541



Tống Thời Hạ ngập ngừng tính cản ông ấy lại mà không kịp, giờ cô không thể nói với bác Diêu rằng dưa chuột này già quá, nhà cô vứt đó cho heo ăn được.

Tống Thời Hạ đành lựa lời nói khác đi:

“Dưa này nhà cháu ăn không hết, hái xuống kẻo già quá, để đó chắc là định làm dưa chuột muối ạ.”

Ông Diêu hăng hái ăn xong một quả dưa chuột rồi lại lấy thêm quả nữa tiếp tục cắn.

“Bác đã ăn dưa chuột bao năm rồi nhưng chưa từng ăn giống dưa nào giòn ngọt nhiều nước như thế này, dưa tươi thế mà đem muối thì phí quá, hay là làm nộm dưa chuột đi.”

“Hôm nay có món nộm dưa chuột đó ạ, cũng đến giờ cơm rồi, bác cháu mình vào bàn đi.”

Tống Thu Sinh và Diêu Tuyết đang thấp thỏm trên phòng thì được gọi xuống ăn cơm.

Hai người đều không biết cha mẹ hai bên đã bàn bạc trao đổi đến bước nào rồi.

Bữa cơm hôm nay xứng đáng được coi là Mãn Hán toàn tịch, món từ bầu trời, món bơi dưới nước, cái gì cũng có.

Canh bồ câu hầm tươi ngon thơm ngọt, ông Diêu uống một bát nhỏ lại muốn thêm một bát nữa.

Nhà chỉ có hai con bồ câu, bà Tống chia cho ông Diêu và Diêu Tuyết.

Ông Diêu có thói quen uống canh trước khi ăn cơm, uống xong bát canh bồ câu, ông ấy vỗ bụng bảo: “Hôm nay Tiểu Tống vào bếp à?”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười đáp:

“Vâng, trước nay mẹ cháu chưa từng làm cơm cho dịp nào trọng đại như thế này, cho nên cháu làm thay mẹ.”

Ông Diêu nhấc đũa:

“Vậy là hôm nay bác có lộc ăn rồi, tay nghề nấu nướng của cháu phải nói là quá lợi hại, còn hơn cả đầu bếp chuyên nghiệp nhà bác.”

Trong bữa cơm, Tống Thời Hạ và ông Diêu trò chuyện liên tục, những người còn lại chỉ im lặng chăm chú ăn.

Tống Thu Sinh và Diêu Tuyết muốn chen vào nhưng lại ngại chủ động đề cập đến chuyện mình muốn hỏi, vì thế đành phải yên lặng ăn cơm, chờ người lớn chủ động nhắc tới.

Ông Diêu trông thấy đĩa nộm dưa chuột thì vui mừng ra mặt, vội vươn đũa gắp.

Vừa ăn, ông vừa vui vẻ nói: “Dưa nhà anh chị ngon nhỉ, sao lại tính bỏ dưa ngon thế này ra làm dưa muối chứ?”

Bà Tống ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Muối dưa? Đâu có, nhà chúng tôi có muối dưa chuột đâu. Ý ông là sọt dưa ngoài hiên kia ạ? Dưa đó già, bỏ đấy để cho heo ăn thôi, dưa nhà ăn không hết mà.”

Tống Thời Hạ không kịp ngăn mẹ lại nữa.

Ông Diêu xấu hổ cười khan.

“Ở nông thôn nuôi heo ăn tốt vậy cơ à? Tôi còn tưởng toàn cho ăn cỏ thôi chứ.”

Diêu Tuyết thấy ba mình xấu hổ liền biết hẳn ông ấy đã ăn dưa chuột ngoài sọt rau cho heo nhà người ta rồi.

DTV

“Ba, ba nhất định phải nếm thử thịt heo nhà anh Thu Sinh nuôi mới được, hương vị nó hoàn toàn không giống thịt heo mà chúng ta hay ăn đâu.

Trước kia từng có bác nào bạn ba lên núi săn heo rừng, ba khen thịt ngon đó, nhưng mà thịt heo nhà anh Thu Sinh nuôi còn ngon hơn cơ.

Động vật hoang dã tốt nhất không nên ăn nhiều, ai biết heo rừng đó nó có từng ăn thịt người không.”

Ông Diêu trừng con gái một cái.

“Heo rừng làm sao mà ăn thịt người được, cả ngày chỉ biết nói linh tinh dọa người khác.”

Diêu Tuyết vội vàng gắp cho cha một đũa cọng tỏi non xào thịt khô, nịnh nọt: “Ba, ba nếm thử xem.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 542: Chương 542



Hôm nay nhà anh Thu Sinh không mổ heo, cho nên Diêu Tuyết đoán thịt khô này là thịt heo từ tết được xông khói để dành đến giờ.

Ông Diêu không quá để ý, thịt khô dù ngon đến đâu thì hương vị vẫn sẽ gợn cảm giác đăng đắng và ám khói, ông ấy không quá thích.

Nhưng vừa đưa sợi thịt khô này vào miệng nhai thử, ông ấy lại nhận ra nó rất đặc biệt, dai và không bị khô quắt.

Lớp ngoài bị hun ám nâu không chỉ không chát đắng mà vẫn còn giữ lại vị tươi ngon.

Ông ấy rất ít dùng ‘tươi ngon’ để hình dung những đồ ăn khô như thịt khô hun khói, cũng rất ít ăn loại đồ ăn nhà nghèo này, nhưng món hôm nay là trường hợp đặc biệt.

Món này làm thay đổi hẳn suy nghĩ của ông Diêu, thịt khô dai giòn như gân phối với cọng tỏi non giòn ngọt rất hợp.

Nhai một miếng, hương vị đã tràn ngập khoang miệng.

Vì thế, lại thêm một món khiến ông ấy không ngừng đũa được nữa.

Diêu Tuyết đắc ý khoe khoang với cha:

“Ba thấy sao? Thịt khô xông khói này có phải còn ngon hơn cả thịt heo rừng ba từng ăn không?”

Ông Diêu dường như đã từ chối mọi sự bên ngoài, chỉ biết gật gù và chăm chú gắp đồ ăn.

Diêu Tuyết hoàn toàn không cảm thấy cha mình làm như thế có gì mất mặt, ngược lại còn thở ra nhẹ nhõm.

Chỉ cần là điều khiến cha cô ấy có thêm ấn tượng tốt với nhà Thu Sinh thì có mất mặt cũng chẳng sao, dù sao cha cũng già rồi, mặt mũi không quan trọng lắm.

Tống Thời Hạ đẩy đĩa cá sốt chua ngọt tới: “Bác trai, bác nếm thử món này xem, món này ăn đỡ ngán.”

Ông Diêu không buồn ngẩng đầu, nói ngay:

“Tiếc là cháu không theo nghề đầu bếp chuyên nghiệp, không thì dù tốn bao nhiêu tiền bác cũng phải mời cháu về bằng được, mỗi ngày được ăn cơm cháu nấu quả là một hạnh phúc.”

Nghe những lời khen này từ chính cha mình, Diêu Tuyết gần như không tin nổi.

DTV

Ông cụ nhà cô ấy thường xuyên đi xã giao, nhưng gần như không quá thích những bữa tiệc thịnh soạn, bởi vì những bữa tiệc này có nghĩa là lại phải uống rượu liên miên.

Ở nhà thong dong phẩm rượu và ra ngoài uống xã giao không giống nhau, ngay cả người như cha cô ấy cũng thấy đau đầu mỗi khi bị người ta mời ăn cơm.

Cũng chính vì tần suất ăn tiệc quá lớn nên đầu bếp trong nhà thường nấu cho cha cô ấy càng thanh đạm càng tốt.

Cha cô ấy cũng quen và yêu thích ẩm thực thanh đạm hơn.

Vậy nên, khi nghe cha mình khen bàn cơm đủ sắc thịt cá thế này, Diêu Tuyết vô cùng kinh ngạc.

Tống Thời Hạ cười cười, lảng sang chuyện khác: “Rau dưa phần đa đều do nhà cháu tự trồng thôi, bác không chê đã là vinh hạnh lắm rồi.”

Sau bữa cơm, Tống Thu Sinh và Diêu Tuyết nhanh nhẹn thu dọn.

Tống Thời Hạ đã làm cơm cả buổi nên bị đuổi đi nghỉ ngơi, không cho giúp đỡ.

Ông Diêu xoa bụng, nói:

“Bữa cơm nhà cháu đã chinh phục dạ dày của bác mất rồi, giờ đừng nói chuyện khác, ta tâm sự chuyện nhà đi.”

Diêu Tuyết bưng lên một đĩa cà chua bi hái từ trong vườn.

Những cây ăn quả này trước kia được gieo trồng trong không gian, khi Tống Thời Hạ bứng ra trồng trong vườn nhà, cô còn tưởng phải mất chừng một năm mới có quả.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 543: Chương 543



Không hiểu vì sao, thỉnh thoảng chúng vẫn đậu ra những lứa quả thưa thớt khá sớm.

Không được lúc lỉu đầy cành như trong không gian nhưng cũng đủ để gia đình làm một bữa đơn giản.

Bà Tống nghe thông gia tương lai nói thế lập tức thẳng người nghiêm mặt như chuẩn bị đón địch, thận trọng lắng nghe, cho rằng như thế hẳn có thể hiểu được phần nào ý của ông thông gia.

Nhưng lúc này ông Diêu đã hoàn toàn bị bữa cơm thịnh soạn vừa rồi chinh phục.

Trừ bỏ Tống Thu Sinh có khiến ông ấy không được hài lòng lắm thì những người còn lại trong nhà đều để lại cho ông ấy ấn tượng rất tốt.

DTV

Ông Diêu chép miệng tiếc nuối, nếu Tống Thời Hạ là con trai thì tốt quá.

Lúc trước Tống Thu Sinh bị lão Vương chơi cho một vố nho nhỏ đã bay cả sự nghiệp mới lên, ông ấy thật sự không quá yên tâm về năng lực của Tống Thu Sinh.

Diêu Tuyết nghe ba mình chuẩn bị nói chuyện bèn vội vàng chạy vào bếp bổ trái cây bưng ra.

Cô ấy nhớ cha mình chỉ thích ăn trái cây đã gọt, nhưng lại không thể để cha mẹ Thu Sinh đi bổ táo cho cha mình nên mới cắt sẵn một đĩa đầy các loại hoa quả cho mọi người tiện ăn.

Quả nhiên, ban đầu ông Diêu còn ngó lơ đĩa hoa quả, nhưng khi thấy đĩa trái cây thập cẩm thì mới vui vẻ gật đầu, thong thả cầm tăm lên xiên một quả nho.

“Tôi có thấy giàn nho nhà anh chị nhưng không thấy kết quả nhỉ.”

Bà Tống giải thích:

“Cây ăn quả trong vườn nhà đều mới được trồng đầu xuân này thôi, năm nay đậu quả cũng là khá bất ngờ, không nhiều lắm, chúng tôi cũng chỉ hái được ba chùm.”

Tống Thời Hạ còn tưởng chỉ có cây táo ra quả, không ngờ các cây ăn quả khác cũng ra hoa kết quả rồi.

Ông Diêu lại xiên một miếng dưa hấu.

“Theo lí mà nói, đất vườn nhà anh chị trồng rau với cây ăn quả đều rất tốt, sao lại nghĩ tới việc xây trại chăn nuôi thế?”

Nhắc tới chuyện này, bà Tống mỉm cười, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ lại vừa vui vẻ:

“Đó cũng là vì ở nông thôn chúng tôi, rau xanh có bán vào thành phố cũng không đáng mấy đồng.

Thôn chúng tôi về sau đã có quy hoạch khu trồng cây ăn quả, Thu Sinh sẽ giúp thôn tìm nguồn tiêu thụ.”

“Năm trước heo với gà vịt nhà nuôi đều bán rất được giá, người ta đều nói thơm ngon hơn bình thường.

Tôi với ông nhà tôi ban đầu cũng không nghĩ tới chuyện mở hẳn trại chăn nuôi đâu, chúng tôi đều làm ruộng quen rồi, không có kinh nghiệm nuôi gia súc cả đàn.

Thu Sinh với Hạ Hạ khuyên mãi, cho nên cuối cùng mới làm cái trại nhỏ, không bán được thì để nhà mình dùng.”

“Sau mới phát hiện nuôi heo cũng tốt, rau dưa ăn không hết có thể cho heo ăn, không phí đi đâu, chuồng heo nhà chúng tôi mới nuôi có nửa năm thôi nhưng đã to hơn heo nhà người ta nuôi cả năm rồi.”

Ông Diêu nhớ tới sọt dưa chuột ngon ngọt ngoài hiên, đau lòng không thôi, rau dưa ngon thế mà cho heo ăn, nông dân ở đây sống còn xa xỉ hơn cả ông ấy rồi.

Ông ấy bấm bụng khen: “Cũng hay, cứ từ từ cải thiện cuộc sống như vậy, dần dà sẽ khá lên.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 544: Chương 544



Ông Diêu ở lại đây năm ngày, tham quan khắp thôn Tống Gia một lượt, ăn dưa chuột với cà chua của bao nhà trong thôn.

Cuối cùng ông cho ra kết luận rằng rau quả nhà Tống Thu Sinh vẫn là ngon nhất, ngon đặc biệt.

Rất khó để nói rau dưa nhà con rể tương lai ngon hơn chỗ nào, ông ấy chỉ biết hương vị của nó không giống những nhà khác.

Nhưng có điều khiến ông ấy phấn chấn hẳn lên là thôn Tống Gia chuẩn bị trồng cây ăn quả để kinh doanh, lấy giống cây cùng chủng loại với cây ăn quả trong vườn nhà ông bà Tống.

Vườn nhà có trồng mấy cây, kết quả ăn không hết, ông bà Tống sẽ chia cho những gia đình trong thôn đang có ý định tham gia dự án trồng cây ăn quả để họ nếm thử.

Mà những người từng được nếm đều hạ quyết tâm muốn đi theo dự án này.

Tạm gác lại việc riêng thì quả thật trái cây thôn Tống Gia này không giống như nơi khác, trong đầu ông Diêu dần hình thành một ý tưởng.

Diêu Tuyết đến cạn lời với cha mình rồi.

“Ba, lần này tới đây là để bàn chuyện cưới xin cho con, ba không nói cho con biết quyết định của ba thế nào thì thôi, lại còn quay sang đòi làm ăn buôn bán với người ta, con ngại lắm, không dám hỏi đâu.”

Ông Diêu cũng vì ngại quá không thể tự mình đi hỏi nên phải xúi con gái, thấy con nói thế mới ra sức khuyên nhủ:

“Con xem con kìa, còn chưa lấy nó đã biết hướng về nó rồi, ba con ngày ngày làm mặt lạnh còn không phải vì con à.

Sau này con lấy chồng, phải sống với nhà chồng, nếu ba không ra oai phủ đầu với nhà người ta, nhỡ người ta thấy con dễ tính nên bắt chẹt con thì sao?

Bản tính con người luôn thích bắt nạt kẻ yếu hơn, con cũng biết còn gì.”

Vừa nói xong, ông ấy cũng phát hiện mình lỡ miệng rồi.

Diêu Tuyết tròn mắt khiếp sợ thốt lên:

“Ba, ba còn ra oai phủ đầu với người ta? Trời ạ! Ba mẹ anh Thu Sinh đều là nông dân chân chất thật thà, người ta có biết địa vị nhà ta như thế nào đâu, ba làm thế, bảo con sau này biết phải nhìn mặt ra sao đây.”

Ông Diêu xua tay vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Chuyện người lớn, con đừng có nhúng mũi vào, trước khi con gả chồng, mọi chuyện đều phải nghe ba, chuyện cưới xin của hai đứa phải do cha mẹ hai bên quyết định, con nghe là được.”

Diêu Tuyết muốn phản đối nhưng chẳng biết phải làm sao.

Biết thế trước kia nên thẳng thắn trình bày rõ với cha mẹ anh Thu Sinh về gia cảnh nhà mình, để họ chuẩn bị tâm lý, khi bàn chuyện với cha mình sẽ không đến nỗi sợ hãi quá.

Trước đó Tống Thu Sinh cũng tưởng chuyện kết hôn với Diêu Tuyết đã chắc như đinh đóng cột rồi, nhưng cẩn thận nghe kĩ những lời nói mơ hồ không rõ của cha mẹ, anh ấy lại cảm thấy tình thế có vẻ không ổn.

Anh ấy đành phải dò hỏi em gái.

“Nói thế nào nhỉ, nếu đứng ở góc độ của bác Diêu thì em cảm thấy bác ấy đang nói là chuyện này không thành vấn đề.

Chỉ là thái độ có hơi hùng hổ khiến ba mẹ mình sợ chút thôi. Anh à, việc này anh phải tự giải quyết rồi, em không giúp được đâu.”

Tống Thu Sinh thở dài, lòng rối bời, đồng thời cũng hết sức áy náy với cha mẹ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 545: Chương 545



Nếu anh ấy không tự ý quyết định giấu cha mẹ thì có lẽ cha mẹ đã có thể chuẩn bị tốt hơn, sẽ không rơi vào tình cảnh khó xử và xấu hổ như thế.

Tống Thu Sinh mím môi nói: “Anh hiểu rồi, để anh đi giải thích.”

Tống Đông Đông dắt theo hai cháu chạy hùng hục về nhà.

Hai nhóc con có đội mũ rơm, buộc dây vòng xuống cằm nên chạy nhảy không sợ rơi mũ.

“Chị, chị xem chúng em phát hiện ra cái gì này.”

Tống Đông Đông thận trọng lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một món đồ, cậu xòe tay trước mặt Tống Thời Hạ, đó là một thanh ngọc như ý dính đầy bùn đất.

Tống Thời Hạ nhướng mày: “Bọn em nhặt cái này ở đâu ra đấy?”

“Lúc bọn em ra bờ sông bắt cua thì Tiểu Bảo muốn đi vệ sinh, em mới đào cho bé cái hố, thế nào mà lại đào ra cái này.”

Sông gần thôn không sâu lắm, lội xuống chỉ xâm xấp mắt cá chân trẻ con, gọi là suối thì đúng hơn, mùa mưa tới thì nước mới lên.

Ngày thường, người lớn phải lên thượng nguồn giặt giũ, trên đó nước sâu thì không cho trẻ con lảng vảng lên chơi.

Đám trẻ con thường hay tới khu vực nước nông để chơi đùa hóng mát và mò cua bắt ốc, cá thì gần như không có vì mực nước quá thấp.

Tống Đông Đông dẫn cháu ra ven suối chơi.

Tống Thời Hạ biết nhưng không ngăn cản, thời thơ ấu của lũ trẻ càng phong phú màu sắc càng tốt mà.

DTV

Tống Thời Hạ khen ngợi ba đứa nhỏ: “Giỏi quá, đi đào tiếp có khi lại đào được báu vật nào cũng nên nhỉ.”

Tống Đông Đông cười hí hửng:

“Cho nên em mới về gọi chị ra giúp nè, anh Thu Sinh bảo số chị đỏ nhất, kéo đi cùng có khi đào ra cả rương vàng.”

Trước ánh mắt đầy khát vọng của lũ nhỏ, Tống Thời Hạ bất đắc dĩ gật đầu.

“Trong nhà cũng không có việc gì, chị đi với mấy đứa vậy.”

Tống Đông Đông còn khoa trương chạy vào bếp lấy chiếc cuốc nhỏ.

Tống Thời Hạ bật cười: “Em muốn đào cỡ nào hả?”

“Chị, nếu đào ra kho báu, nhà mình giàu to rồi.”

Hồi nhỏ cậu thường nghe các cụ trong thôn kể chuyện.

Hồi xửa hồi xưa, bọn cướp trên núi cướp được tiền bạc đều sẽ chia ra, mang đi chôn giấu ở nhiều nơi, tránh sau này bị tận diệt.

Chưa biết chừng hôm nay cậu có thể đào được kho báu của lũ cướp ngày xưa cũng nên.

Tống Thời Hạ không đặt kì vọng gì vào việc này, vị trí địa lý của thôn không phải là nơi từng bị bọn cướp chiếm đóng.

Nếu thực sự từng có nhóm cướp nào chiếm lĩnh nơi này, chắc chắn đã xuất hiện vô số câu chuyện lâm li bi đát được người già thay phiên nhau truyền lại rồi.

Nhưng các bô lão trong thôn chưa bao giờ kể chuyện gì tương tự, cho nên hẳn là không có, cũng chẳng có kho báu của toán cướp chôn giấu và bỏ quên.

Thanh ngọc kia, cô cho rằng đó là đồ của một ông địa chủ nào đó từng giấu đi, nhưng tiếc là mạng quá ngắn, không sống được đến lúc trở về lấy lại.

Tống Đông Đông dẫn Tống Thời Hạ ra bờ sông.

Tống Thời Hạ vỗ tay khen ngợi: “Mấy đứa giỏi thật, chiếm ngay chỗ có nhiều bóng cây nhất.”

Nơi khác cũng có trẻ con đang nô đùa, nhưng nơi Tống Đông Đông chọn là mát mẻ nhất.

Mùa hè ở nông thôn tuy không nóng lắm nhưng ánh nắng ban chiều rất gắt, phơi nắng nhiều dễ tróc da.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 546: Chương 546



“Đại Bảo với Tiểu Bảo còn nhỏ, chơi ngoài nắng nhiều dễ bị đen mất, nếu về quê bị cháy nắng đen đúa, đi lớp sẽ bị các bạn chê cười mất.”

Tống Thời Hạ mỉm cười: “Chị không ngờ em trai chị lại tinh ý và chu đáo thế nha.”

Tống Đông Đông còn biết chọn chỗ chơi cho các cháu rồi.

“Em thấy chắc là chỗ này này, vừa nãy bọn em đào được thanh ngọc cổ kia ở đây.”

Tống Thời Hạ sửa lại lời cậu:

“Thanh ngọc kia không nhất định là đồ cổ, chúng ta không biết đánh giá mấy thứ này, em cứ nói là đào được một món đồ chơi thôi, để tránh sau này thất vọng.”

Tống Đông Đông gật đầu: “Em biết rồi, nếu không đáng tiền thì em dùng làm gậy gãi lưng cũng được.”

Đám trẻ cũng hăng hái xắn tay áo đòi đào.

DTV

Hai cậu nhóc mũm mĩm tròn tròn dẩu m.ô.n.g hì hục đạo một hồi, mặt mày và tay chân lấm lem bùn đất.

Tống Đông Đông bật cười chế nhạo cháu mình: “Mặt hai đứa đầy bùn kìa.”

Tống Thời Hạ chỉ mỉm cười, lau sạch mặt cho hai nhóc.

Thấy bọn nhỏ tỏ vẻ hối lỗi tự trách vì đã làm bẩn quần áo, cô vừa phủi bớt đất cát trên người cho chúng vừa an ủi: “Không sao đâu, mùa hè mỗi ngày đều phải tắm rửa thay quần áo mà.”

Tống Đông Đông đột nhiên ngậm miệng, nếu chị ba mà là mẹ mình thì tốt quá.

Mỗi lần đi chơi về, quần áo bị bẩn cậu sẽ bị ăn vài chổi vào mông, mẹ sẽ mắng cậu chỉ giỏi nghịch, làm bẩn hết quần áo rồi.

Nhưng cậu cũng có biết nó bẩn khi nào đâu mà tránh.

Cậu chàng buột miệng lầm bầm: “Giá mà em được đầu thai làm con chị nhỉ.”

Tống Thời Hạ trừng mắt với em trai một cái: “Em nghe xem em đang nói cái gì đó.”

Tống Đông Đông ấm ức ngậm miệng.

Tống Thời Hạ cầm xẻng thọc mạnh xuống đất một cái, ai dè nhát xẻng khiến cô tê dại cả cổ tay.

“Ai da…”

Cô kêu lên khe khẽ.

Tống Đông Đông vội vàng hỏi: “Chị, chị có sao không? Chỗ đó có đá hả?”

Cậu chàng tức giận cầm xẻng lên, đào xung quanh đó, vét hết bùn đất lên, cậu nhất định phải lôi cục đá mất nết này ra đập vụn nó.

Đám nhóc cũng hớt hải chạy tới vây quanh mẹ, tranh nhau thổi tay xua bớt cái đau. Tống Thời Hạ phải xoa một lúc, cổ tay mới lấy lại cảm giác.

Cô thở ra một hơi, bảo: “Xui xẻo quá mà, cắm bừa cái xẻng cũng trúng đá được nữa.”

Giây tiếp theo, Tống Đông Đông vứt xẻng xuống, hai tay đầy bùn đất kéo tay chị gái.

Tống Thời Hạ đang định nhắc em trai thì thấy được một cảnh tượng khác thường.

Trong hố có một chiếc rương.

Ngay chỗ em cô vừa đào.

Cũng là ‘cục đá’ đã làm tê cổ tay cô.

Hai chị em nhìn nhau.

Cuối cùng, Tống Thời Hạ nói nhỏ: “Em đào đi, chị trông chừng cho.”

Hai nhóc con tò mò vây lại, Tống Đông Đông bảo hai đứa đứng chắn một phía cho kín đáo, đừng để đám trẻ con trong thôn trông thấy thứ bên dưới hố này.

Hai nhóc ngoan ngoãn cầm tay nhau ngồi xuống, che cậu út ở sau lưng.

Tống Đông Đông moi lên một hộp sắt nhỏ bằng hộp y tế, trông không giống như đồ cổ mà giống kiểu dáng của chiếc hộp hiện đại.

Vậy hẳn không phải văn vật rồi.

Nếu là hộp sắt cổ, gia đình cô sẽ phải giao nộp lên trên.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 547: Chương 547



Tống Đông Đông ôm chiếc hộp nặng trĩu lên, tò mò lắc lắc.

“Chị ơi, nghe như là trong này còn cái hộp khác nữa.”

“Bình thường mà, chị đoán là trong này còn một cái hộp gỗ khác. Sắt nó sẽ gỉ nếu em chôn lâu dưới đất, bỏ trực tiếp đồ vào đấy rất dễ hỏng.”

Bên ngoài hộp có khóa, muốn mở ra xem ngay thì hơi khó.

Một người lớn, ba đứa nhỏ nhẫn nại ngồi chờ đến khi đám trẻ trong thôn đã chơi chán, lục tục rời bờ sông về nhà thì mới ôm hộp lén lút chạy về.

Về đến nhà, Tống Thời Hạ lập tức hối hận, vì sao mình không về trước cơ chứ?

Tống Đông Đông với hai nhóc con kia đã được bôi dầu chống muỗi trước khi đi chơi.

Nhưng vừa rồi, cô chỉ nghĩ mình ra bờ sông một chốc nên không cần bôi, kết quả là chỉ có mình cô bị muỗi tấn công ác liệt.

Tống Đông Đông chạy vào phòng chất củi lấy rìu, tính chặt cái khóa đi.

Tống Thu Sinh nghe thấy mọi người xôn xao mới chạy ra.

“Mấy đứa đang làm gì thế?”

Tống Đông Đông nhắm không chuẩn, rìu c.h.é.m không trúng khóa, lại làm hộp gỗ thủng một lỗ.

“Anh, không có thời gian giải thích đâu, anh ra bổ cái khóa này hộ em với.”

Tống Thu Sinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn cầm rìu lên giúp.

Chủ yếu là vì anh ấy sợ thằng nhóc nhà mình không biết dùng rìu lại tự làm bản thân bị thương.

Ông bà Tống đang đi dạo quanh thôn, muốn uống miếng nước cho trấn tĩnh lại nhưng đôi tay cứ run lên bần bật, không cầm vững cốc nước.

Bà Tống căng thẳng hỏi chồng: “Nhà giàu số một thì có tiền cỡ nào nhỉ?”

Ông Tống rốt cuộc đã có thể run rẩy đưa cốc nước lên miệng, uống một hớp rồi đáp: “Nhà giàu số một là nhà giàu nhất, số một mà.”

Trước kia, có gã lưu manh trong thôn nói rằng Diêu Tuyết là con gái nhà tư bản lớn, ông bà Tống đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghênh đón một cô con dâu có gia cảnh không tầm thường.

DTV

Nhưng giàu đến cỡ nào, hôm nay ông bà mới có thể hình dung.

Chẳng trách hôm đó ông thông gia nói cái gì đó khó hiểu lắm, cả hai người khi ấy thấy rất mù mờ, mãi vừa rồi mới biết là người ta muốn ra oai phủ đầu với vợ chồng mình.

Bà Tống do dự định nói gì đó rồi lại thôi.

Ông Tống thấy vậy bèn nhổ lá trà trong miệng ra, bảo:

“Hay là chuyện hôn nhân lần này thôi bỏ đi vậy, Thu Sinh nhà ta với người ta chênh lệch nhiều quá.

Diêu Tuyết rất tốt, nhưng cưới con bé, chỉ sợ đời này thằng Thu Sinh có cố đến đâu cũng chẳng ngẩng đầu lên được mất.”

Bà Tống nhớ đến ánh mắt ngập ngừng của con trai, thằng bé che giấu chuyện đó, chẳng phải chính vì sợ họ biết được sẽ phản đối hay sao?

Bà thở dài, thỏa hiệp:

“Hay để hỏi lại đã, ông Diêu dẫn con gái về nhà ta chẳng phải cũng là có ý muốn cho chúng nó kết hôn sao.

Chưa biết chừng ông ấy chỉ định thử thách Thu Sinh một chút. Nhà ta không tiêu đồng nào của nhà ông ấy, làm sao mà không ngẩng đầu được.”

Ông Tống im lặng một lát rồi cũng thở dài: “Thôi để nói sau.”

Thực ra, trừ hôm đầu có nói một tràng đánh phủ đầu với thông gia, những ngày sau đó, ông Diêu hoàn toàn không có động thái gì khác thường.

Ông ấy cũng thấy khá hài lòng với thông gia tương lai này.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 548: Chương 548



Hai vợ chồng già đều thật thà chân chất, hiền lành tử tế, ông ấy cảm thấy con gái mình có gả vào nhà này cũng không sợ khổ.

Để cho chu toàn, ông Diêu còn bảo vệ sĩ đi hỏi thăm người trong thôn về Tống Thu Sinh.

Được đến kết quả thống nhất rằng cậu con rể tương lai này thật đúng là trong ngoài như một, khi trước làm ăn thất bại chủ yếu cũng vì bản tính quá thiện lương.

Ông Diêu nghe người ta kể mới thấy chột dạ.

Lão Vương kia phải cái tính thích giúp bậy giúp bạ, mấy hôm nữa về phải nói lão một phen, về sau đừng có nhúng mũi vào mấy chuyện thiếu đạo đức nữa.

Đi dạo mát một vòng, ông Diêu quay về nhà họ Tống, thấy đám trẻ túm tụm trong sân mới tò mò ghé lại xem chúng đang làm gì.

Chiếc hộp gỗ bên trong đã bị mở ra, trong đó là mấy món trang sức khá có giá trị, trân châu đá quý, phỉ thúy đồi mồi mã não, các dạng lẫn vào nhau hỗn loạn.

Vừa mở ra là thấy lấp lánh sáng, rất đẹp mắt.

Quý Dương dắt tay em trai ngồi xổm xem.

Mẹ bảo không được chạm vào hộp, nói ra có sâu đó, sẽ chui vào tay nếu bé dám chạm bừa, cho nên cậu bé phải trông chừng em mình.

Tống Đông Đông gỡ mấy món trang sức quấn vào nhau ra, cậu là người kích động nhất, miệng cứ mãi lẩm bẩm, giàu to rồi.

Tống Thu Sinh nghe nói chiếc hộp châu báu này là do Tống Thời Hạ đào được thì hết sức kinh sợ, vận hạnh của em gái anh lớn đến kinh người.

“Mấy thứ này là thật hay giả nhỉ? Chôn ngay bờ sông mà không ai tìm thì nghe vô lí quá.”

Thực ra mọi người đều biết, hộp châu báu này rất có khả năng là đồ thật, chứ ai rảnh mà đem chôn một hộp đồ vô giá trị ở đó, còn khóa hai lớp?

“Thứ này như là đồ chôn ở đó mấy chục năm trước, có lẽ người chủ cái hộp đã gặp chuyện ngoài ý muốn gì rồi, bằng không, vị trí dễ kiếm như vậy, nếu còn sống thì đã sớm về đào lên.”

Chiếc hộp này chôn ngay dưới gốc cây ven sông, khúc sông này ngay gần triền núi, vị trí rất dễ tìm.

Tống Đông Đông ôm chiếc hộp: “Cái này là do nhà ta phát hiện nhé.”

DTV

Cậu không có nhặt của rơi, không muốn nộp lên.

Tống Thu Sinh bật cười:

“Không ai bảo phải đi nộp cho chính quyền, đồ vô chủ do chúng ta phát hiện thì thuộc về chúng ta, nếu nó có chủ thì người ta cũng đã mang nó đi từ bao giờ, chẳng đến lượt ta đào ra.”

Bấy giờ Tống Đông Đông mới yên tâm.

Mặc dù cậu chẳng dùng tới mớ trang sức này nhưng trông có vẻ chúng rất đáng giá, chưa biết chừng có thể bán được nhiều tiền.

Thu dọn xong, Tống Đông Đông cầm một chuỗi trân châu kết thành vòng cổ, mân mê thích thú và đưa cho chị gái: “Chị, chuỗi vòng này hợp chị lắm, trân châu này to bự luôn nè.”

Tống Thời Hạ đẩy ra vẻ ghét bỏ:

“To quá, chị không thích, với cả thứ này mới đào trong đất ra phải đem xử lí sạch sẽ đã, đeo ngay lên người không may mắn đâu.”

Tống Thu Sinh cũng cùng ý tưởng với em gái: “Đông Đông, mấy thứ này chẳng rõ lai lịch ra sao, tốt nhất đừng có đeo trên người.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 549: Chương 549



Tống Đông Đông rất thích mấy món đồ châu báu lấp lánh này, nhưng cũng biết anh chị nói có lí, đành ngoan ngoãn gật đầu.

“Em biết rồi, vậy mình đem bán đi.”

Tống Thu Sinh cạo thử lớp gỉ bên ngoài hộp sắt: “Cái hộp này còn dùng được, hộp gỗ kia đẹp đấy, cẩn thận đừng làm hỏng.”

Tống Thời Hạ cũng cảm thấy chiếc hộp này được điêu khắc thật tinh xảo, nhưng lại nhớ tới nó mới được đào từ trong lòng đất ra thì hứng thú lại tắt vụt.

Ông Diễu bỗng dò đầu vào, nói: “Trân châu này chất lượng cao đấy, mà cái hộp gỗ nam tơ vàng kia sao lại vứt dưới đất thế?”

Cả đám trẻ giật b.ắ.n người, Quý Nguyên ngồi bệt luôn xuống đất.

Ông Diêu xấu hổ cười cười: “Bác làm mấy đứa giật mình à?”

Mấy đứa trẻ ngó nhau, Tống Đông Đông nhìn hộp châu báu, bản năng muốn giấu đi.

Tống Thời Hạ phản ứng lại nhanh nhất, cô cười cười:

“Đúng là có hơi giật mình ạ, chúng cháu đang bàn xem nên giấu của cải ở chỗ nào, bàn một hồi lại cảm thấy bán đi thì chắc chắn hơn, không phải ngày đêm lo sợ.”

Cô cố tình nói thế là để thử ý ông Diêu.

Ông ấy quen biết rộng, lại còn làm kinh doanh mảng ngọc thạch, chắc chắn phải quen biết nhiều nhà sưu tập hay chủ tiệm đồ cổ, có thể giới thiệu con đường xử lý đám châu báu này.

Ông Diêu ngại quá, thì ra đám nhỏ đang tìm chỗ giấu tài sản.

“Trân châu này các cháu có bán không? Cái hộp kia nữa?”

Tống Thu Sinh rất thích chiếc hộp gỗ, anh ấy không muốn bán nó: “Xin lỗi bác, hộp này thì không bán ạ.”

Ông Diêu gật đầu: “Ừ không sao, bác chỉ hơi tò mò, vì hộp này làm bằng gỗ nam tơ vàng, là thứ tốt đấy.”

Được ông Diêu phổ cập tri thức, đám trẻ ở đây mới biết, long ỷ, quan tài, giường nằm của hoàng đế cổ đại đều được làm bằng gỗ nam tơ vàng.

Ở cổ đại, chỉ có bậc đế vương mới được dùng thứ gỗ quý này.

Tống Đông Đông tức thì cảm thấy chiếc hộp này bỏng tay như đang ôm cục sắt nung.

Ông Diêu ngập ngừng hỏi: “Chuỗi vòng này… 50 nghìn thì có bán không?”

50 nghìn?

Tống Đông Đông từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy 1000 đồng, bị con số kia đập cho choáng váng.

DTV

Bán chuỗi vòng này là nhà mình thành hộ gia đình bạc vạn sao?

Tống Thu Sinh nhìn về phía em gái, Tống Thời Hạ tủm tỉm cười đáp:

“Bán chứ ạ, nhà chúng cháu còn có mấy thứ do tổ tiên để lại, bác có muốn xem thử không ạ?”

Ông Diêu thấy cũng có hứng thú tìm hiểu, bèn nói: “Muốn chứ, đây chính là nghề cũ của bác đấy.”

Thường ngày ông ấy không có nhiều sở thích, chỉ thích uống rượu phẩm trà và đi dạo phố đồ cổ.

Tống Thời Hạ nhặt ra mấy thứ mà người già thường thích.

Ví dụ như ban chỉ bằng ngọc Hòa Điền, miếng ngọc treo quạt, hồng ngọc thuần màu, hạch đào điêu khắc, …

Ông Diêu còn tưởng cả hộp chỉ toàn trân châu, nếu đều là trân châu, ông ấy không thể trả mỗi món đồ 50 nghìn mua về cả được.

Nhưng những món đồ Tống Thời Hạ đưa cho ông lại đều đánh trúng sở thích của ông ấy, vừa nhìn là biết toàn chất liệu tốt nhất, giá đương nhiên không rẻ.

“Mấy thứ này mình bác không bao hết được, nếu các cháu tin được bác thì bác có thể mang về thành phố G hỏi ông bạn già của bác xem có ai mua được không. Bác thì chỉ mua được cái nhẫn ban chỉ này thôi.”
 
Back
Top Bottom