Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 560: Chương 560



“Về sau chị đừng đề cập đến người đó với em nữa, em không nhận người đó là mẹ.

Loại người có thể nhẫn tâm vứt bỏ con ruột của mình thì cũng có thể vứt bỏ lần thứ hai thôi, chẳng tốt đẹp gì.”

Hoắc Lễ còn nhỏ, nhưng cậu bé rất thông minh.

Từ khoảnh khắc mẹ ruột không hề do dự bước lên xe về thành phố, cậu và chị khóc hết nước mắt đuổi theo vẫn không chờ được một cái nhìn từ mẹ, cậu đã không còn mẹ ruột.

Hoắc Tuyền mạnh mẽ giảo biện:

“Làm gì nghiêm trọng như em nói đâu, chị cảm thấy chắc chắn mẹ đã hối hận rồi. Thôi bỏ đi, còn chưa làm xong bài tập hè nữa.”

Hôm trước mới nhắc đến mẹ ruột, hôm sau Hoắc Tuyền đã gặp lại người mẹ ăn mặc sành điệu của mình.

Mẹ cô bé xách theo một hộp bút màu nước, Hoắc Tuyền vừa thấy, mắt đã sáng rực lên.

Đây là loại bút màu nước nhập ngoại, có 12 màu, đẹp hơn bút chì màu nhiều.

Trong lớp cô bé có một bạn cũng có hộp bút màu nước thế này, nghe nói ba bạn đó ra nước ngoài công tác, mang về cho con gái.

Bạn đó ở trong lớp đặc biệt được các bạn học yêu thích và nịnh bợ.

“Mẹ!”

Lý Mộng Tuyền không ngờ con gái còn chịu nhận mình, cô ta bất giác lau nước mắt.

“Con gái, con có nhớ mẹ không?”

Hoắc Tuyền thấy mẹ ruột liền quên bẵng nỗi khổ từng bị vứt bỏ trước đây, chạy như bay tới, nhào vào lòng mẹ.

“Nhớ! Mẹ, con nhớ mẹ lắm, bao giờ mẹ mới về? Con không thích mẹ hiện giờ đâu.”

Lý Mộng Tuyền nghĩ tới còn có chuyện cần làm, vội lau nước mắt, gượng gạo cười cười:

“Sao thế? Mẹ mới không tốt với các con à?”

“Không phải, nhưng con thích mẹ hơn, mẹ thật là đẹp, mẹ kia vừa già vừa quê, cả ngày chỉ biết gắt gỏng với bọn con, lại còn cãi nhau với ba nữa, chúng con không thích mẹ đó.”

Lý Mộng Tuyền đắc ý trong lòng.

Trần Kiều làm bảo mẫu miễn phí thì cũng có được gì, con mình vẫn cứ thương nhớ mình, coi mình mới là mẹ chúng.

Trần Kiều ở nhà đó chỉ thay mình nuôi dạy con thôi, chẳng có địa vị gì hết.

“Lần này mẹ có việc muốn nhờ con, đợi khi nào con lớn hơn một chút mẹ sẽ mang con đi, được không?”

Lý Mộng Tuyền đã tính toán cả rồi, lần này nếu có thể ly hôn thì sẽ ra ngoài tự gây dựng sự nghiệp.

Nghe nói những cô gái đẹp ra ngoài có thể làm minh tinh, tuổi mình đã hơi lớn, không thích hợp, nhưng Hoắc Tuyền giống mình quá nửa, có thể thử xem.

DTV

Hoắc Tuyền rối rít gật đầu: “Được ạ, mẹ cần con giúp chuyện gì?”

Thế là hai mẹ con thân mật nắm tay nhau đi tới nhà Tống Thời Hạ.

“Đây là nhà dì Tống, con với em từng tới đây tìm mẹ kia.”

Lý Mộng Tuyền đứng trước cửa nhà Tống Thời Hạ.

Phùng Liên ở nhà bên nghe thấy có tiếng người bên ngoài bèn tò mò ló đầu ra nhìn, Hoắc Tuyền dẫn ai tới thế nhỉ?

Cổng chính nhà Tống Thời Hạ không đóng, cô đang ngồi trong phòng khách sửa soạn lại đồ để mai đi khai giảng.

“Chào đồng chí Tống.”

Tống Thời Hạ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy người vừa đến thì càng ngạc nhiên hơn.

“Hai người tìm ai?”

Lý Mộng Tuyền rưng rưng nước mắt, bước tới muốn tóm tay Tống Thời Hạ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 561: Chương 561



Tống Thời Hạ vội lùi lại: “Có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng có động tay động chân.”

“Đồng chí Tống, xin đồng chí giúp tôi với.”

Lý Mộng Tuyền khóc lóc kể lể về chuyện mình thường xuyên bị chồng đánh đập, mỗi khi say rượu, chồng lại lôi mình ra hành hạ nhục mạ khổ sở thế nào.

Người đàn bà kia đã khóc sướt mướt ướt mặt, Tống Thời Hạ vẫn thờ ơ đứng đó.

“Rồi sao nữa?”

Lý Mộng Tuyền sửng sốt cả người, nước mắt treo trên mí như đọng lại.

“Tôi… tôi tới đây muốn xin nhờ giáo sư Quý giúp cho.”

Tống Thời Hạ thong dong nói:

“Tôi cũng rất thương cảm trước cảnh ngộ của cô, nhưng gặp phải tình cảnh này, cô tìm giáo sư Quý đâu có ích gì, cô hẳn nên nhờ Hội phụ nữ phường giúp cho mới phải.”

Bị bạo lực gia đình mà nhờ giáo sư Quý làm gì, một giảng viên đại học thì giúp thế nào đây?

Lý Mộng Tuyền không thể ngờ rằng một người thoạt trông có vẻ dễ tính như Tống Thời Hạ lại hoàn toàn không dễ d.a.o động như vậy.

Cô ta lắp bắp mãi không nói nên lời: “Tôi… tôi…”

“Nếu không còn việc gì thì lúc ra về xin hãy đóng cổng giùm tôi luôn nhé.”

Lý Mộng Tuyền cắn chặt răng đứng lên, khuỵu gối định quỳ, Tống Thời Hạ nhanh chân né đi.

“Cô có ý gì hả? Tôi đã bảo cô gặp chuyện khó khăn thì tới nhờ Hội phụ nữ giúp đỡ, cứ cố tình tới chỗ chúng tôi dùng đạo đức ép uổng người không liên quan thì có ích gì?”

Tống Thời Hạ không hiểu, bị bạo lực gia đình không đi tìm cách giải quyết vấn đề mà lại muốn móc nối quan hệ để điều động công tác, đầu óc có vấn đề rồi hay sao?

Lý Mộng Tuyền đã khóc đến lem luốc cả gương mặt được trang điểm tỉ mỉ:

DTV

“Tôi xin cô đó, đồng chí Tống, tôi thật sự cùng đường rồi, công việc hiện nay của tôi là do cha chồng tôi giới thiệu cho, nếu tôi ly hôn thì sẽ mất việc ngay.

Côi chỉ muốn nhờ gia đình giáo sư Quý nói giúp một câu, chỉ cần một câu thôi là tôi có thể đổi sang vị trí khác rồi.”

Tống Thời Hạ đã mất sạch kiên nhẫn với cô ta, cô nói thẳng:

“Thế thì cô càng nên tới tố cáo thẳng với lãnh đạo của cô mới đúng. Giáo sư Quý chỉ là một giáo sư đại học bình thường, làm sao chen vào việc của đơn vị cô được.”

“Nhưng cha của giáo sư Quý nhất định có thể giúp được, tôi chỉ nhờ ông ấy nói giùm một câu mà thôi, xin cô giúp đỡ đi mà, về sau cô bảo tôi làm chuyện gì tôi cũng sẽ không từ chối.”

Tống Thời Hạ không muốn dây dưa thêm với người này nữa, cô dứt khoát:

“Chính cô cũng biết giáo sư Quý không xen vào được mà còn tìm tới nhờ làm gì, cô tự đi nhờ người chân chính có quyền can thiệp ấy.”

Lý Mộng Tuyền không kêu khóc nữa mà chuyển sang lã chã rơi nước mắt, vẻ mặt đáng thương như thể Tống Thời Hạ đang chèn ép bắt nạt cô ta vậy.

Tống Thời Hạ còn chưa hiểu vì sao cô nàng lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô lập tức hiểu ra.

Quay đầu lại, cô hỏi: “Sao anh lại xuống đây?”

Quý Duy Thanh nhíu mày: “Nghe thấy có tiếng ồn dưới nhà nên xuống xem thế nào, đây là ai thế?”

Tống Thời Hạ cười nửa miệng: “Lý Mộng Tuyền, vợ trước của Hoắc Khải.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 562: Chương 562



Giáo sư Quý nhà cô đã gặp Lý Mộng Tuyền một lần, không biết là cố ý làm bộ không quen hay là thật sự đã quên mất người này rồi nữa.

Quý Duy Thanh tỏ vẻ khó hiểu: “Em có quen?”

Lý Mộng Tuyền còn chưa kịp trả lời, Tống Thời Hạ đã nhanh nhẹn đáp ngay:

“Không quen, bỗng dưng thấy đi vào nhà mình, chưa nói gì đã khóc lóc, ai không biết còn tưởng em bắt nạt người ta.”

Hoắc Tuyền hung tợn quát Tống Thời Hạ: “Rõ ràng cô bắt nạt mẹ tôi, mẹ tôi sắp phải quỳ xin cô rồi kìa.”

Lý Mộng Tuyền vui như mở cờ trong bụng, con gái thật biết điều, phối hợp hoàn hảo với mình.

Tống Thời Hạ nhún vai nói với Quý Duy Thanh:

“Đấy anh xem, người chưa từng quen biết gì đột nhiên chạy tới nhà chúng ta là để quỳ lạy em đó, em lợi hại không.”

Quý Duy Thanh nghiêm mặt nói:

“Người không quen biết sao lại vào được đây, bốt cảnh vệ ngoài kia không có ai trực ban à?”

Tống Thời Hạ cố nín cười.

Giáo sư Quý thật đúng là không bao giờ nể tình với những người không liên quan, muốn chơi khổ nhục kế trước mắt anh ư, công cốc thôi.

Lý Mộng Tuyền thấy tình thế phát triển không theo dự tính, mới vội than khóc kể lể về cảnh ngộ bi thảm của mình.

Giáo sư Quý nghe xong vẫn không hề xúc động mảy may.

“Cô đến nhầm chỗ rồi, chuyện như thế, cô nên báo công an mới đúng.”

Lý Mộng Tuyền ngây dại, không cách nào tiếp thu kết quả phũ phàng như thế.

Rõ ràng Hoắc Khải đã nói giáo sư Quý bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong rất tình cảm cơ mà, chính vì thế nên cô ta mới nảy ra ý muốn lợi dụng lòng tốt của anh.

Nhưng vì sao đã diễn thảm như vậy mà đối phương lại không hề d.a.o động?

“Giáo sư Quý, cha anh và lãnh đạo của tôi là chỗ quen biết, chỉ cần ông ấy nói giúp tôi một câu là đã có thể giải quyết khó khăn này cho tôi, tôi có thể thoát khỏi bể khổ.

Nhưng vì sao một câu thôi anh cũng không chịu giúp, cứ nhất quyết muốn trơ mắt thấy c.h.ế.t mà không cứu, nhìn tôi bị đẩy vào đường cùng như thế này?”

Tống Thời Hạ ngắt lời cô ta:

“Đây không phải thấy c.h.ế.t mà không cứu, nếu tình hình nghiêm trọng đến nông nỗi liên quan tới mạng người, cảnh sát nhất định sẽ đưa thủ phạm ra trước công lý.”

Lý Mộng Tuyền thấy không thể thuyết phục được đôi vợ chồng này, lòng sinh oán trách, rấm rứt khóc rên.

Khiến con gái cô ta nổi nóng, chỉ vào Tống Thời Hạ mắng to:

“Người đàn bà xấu xa này, các người đều bắt nạt mẹ tôi, các người sẽ c.h.ế.t không có chỗ chôn đâu.”

Thím Phùng đang kéo Trần Kiều đi vào, nghe thấy thế liền nổi nóng.

“Con bé này sao mà độc miệng đến thế? Chẳng lẽ thầy cô ở trường chỉ dạy cháu mắng chửi người lớn à?”

Hoắc Tuyền trông thấy thím Phùng và mẹ kế đi vào, sợ hãi núp sau lưng mẹ ruột.

Trần Kiều tức giận hổn hển mấy hơi vẫn chưa thể nói được một lời, thím Phùng vội vuốt n.g.ự.c giúp cô ta bình tĩnh lại.

“Cháu nhìn đi, thấy mẹ ruột tới nên mới thế đó, đúng là thứ vô ơn bạc nghĩa.”

Lý Mộng Tuyền lạnh lùng nói: “Đây là con gái ruột của tôi, làm ơn nói năng tích đức chút đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 563: Chương 563



Thím Phùng lạnh giọng cười nhạo:

“Ai không biết thầy Hoắc trong trường này bị vợ trước chê không có bản lĩnh nên bị bỏ.

Nếu không phải Trần Kiều chịu lấy, con gái với con trai nhỏ của cô giờ vẫn còn đang bị người trong thôn chửi là thứ con hoang không có mẹ đấy.

Trần Kiều đối xử với con cô không tệ, nhưng cuối cùng xem ra vẫn nuôi không rồi, thứ vô ơn trơ tráo như thế, sao lại không thể mắng?”

“Hoắc Tuyền chỉ thân cận quý mến mẹ ruột nó, thế thì có gì sai? Không vi phạm luân thường đạo lý gì, sao lại thành vô ơn với mẹ kế?

DTV

Nếu không phải vì những người như các người ngày ngày lải nhải những thứ đâu đâu bên tai lũ trẻ thì sao chúng nó vừa thấy tôi lại khóc?”

Trần Kiều rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, quay sang tỏ ý xin lỗi Tống Thời Hạ rồi mới nhìn về phía Hoắc Tuyền:

“Hoắc Tuyền, cháu nói với mẹ ruột cháu về dì như thế ư?”

Trần Kiều đã nguội lòng.

Mặc dù trong thâm tâm biết rõ Hoắc Tuyền và mình chẳng hề thân cận nhưng chí ít hai năm qua mình cũng đã chu đáo chăm sóc con bé, vất vả không phải giả, chưa từng làm nó chịu lạnh chịu đói.

Ấy vậy mà vừa thấy mẹ ruột, nó liền trở mặt nói xấu không hề do dự.

Hoắc Tuyền không dám hé răng, Lý Mộng Tuyền lại cố tình kéo cô bé ra.

“Hoắc Tuyền, con nói mẹ nghe, cô ta đối xử không tốt với con thế nào, cứ yên tâm, mẹ ly hôn rồi nhất định sẽ đưa con đi với mẹ.”

Lý Mộng Tuyền vừa nói đến đó, Tống Thời Hạ và thím Phùng đều nhìn về phía Trần Kiều.

Trần Kiều chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Tuyền, mắt không hề chớp lấy một lần:

“Tốt thôi, tranh thủ lúc này đang có cả mẹ cháu ở đây, cháu nói rõ ra xem dì đối xử không tốt với cháu chỗ nào.”

Nhận được sự cổ động của mẹ ruột, Hoắc Tuyền lấy hết can đảm lên tiếng:

“Cô cũng đâu có thực lòng coi chúng cháu như con đẻ, đợi đến khi chúng cháu tốt nghiệp tiểu học, cô sẽ sinh em bé khác, đến khi đó, trong nhà này làm gì còn có chỗ cho chị em cháu.

Cô lúc nào cũng rất hung dữ, cứ thích phê bình chúng cháu, rõ ràng cháu với em cháu không cố tình về muộn, thế mà cô vẫn mắng.

Hơi chút lại cãi nhau với ba cháu, làm cháu với em cháu sợ muốn chết, không dám ngủ.”

Hoắc Tuyền tuôn ra một tràng lên án mẹ kế xấu xa, mỗi lời nói chẳng khác nào lưỡi d.a.o sắc xẻo vào tim Trần Kiều.

Cho đến khi Hoắc Tuyền nói xong, cô ta đã rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào nói:

“Chuyện sinh em bé, nếu ba cháu không đồng ý thì dì buộc ba cháu sinh được chắc? Sao cháu không trách ba cháu muốn có thêm em bé mà lại đổ hết lỗi lên đầu dì?

Trước kia cháu với Hoắc Lễ bị người ta bắt nạt, không nói với người trong nhà còn lấy trộm tiền của ba cháu.

Cho nên ngày đó các cháu về muộn, dì mới cuống cuồng đi tìm, chỉ sợ các cháu bị người ta trả thù, như thế cũng là dữ với cháu sao?

Ba cháu và dì cũng chỉ cãi nhau to đúng một lần, chỉ có một lần đó thôi. Dì không cho cháu ăn thịt?

Dì vừa lĩnh lương liền đến nhà ăn mua thịt thăn chua ngọt cho chị em cháu, cháu quên rồi à.

Hoắc Tuyền, như cháu quả thật có chăm đến đâu cũng sẽ chẳng nhớ ơn, nói vô ơn có gì không đúng.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 564: Chương 564



Trần Kiều biết Hoắc Tuyền ghét bỏ mình, nhưng vẫn không ngờ trong lòng đứa trẻ này lại đánh giá thấp mình đến thế.

Mình làm chuyện gì thì nó cũng bắt bẻ và nghĩ theo hướng xấu xa nhất có thể.

Lý Mộng Tuyền xấu hổ đến không biết phải làm sao.

Tính tình Hoắc Tuyền rất giống cô ta, thực ra cô ta cũng biết những việc làm đó của Trần Kiều không có gì là không tốt với con trẻ cả, nhưng Hoắc Tuyền vẫn một lòng nhớ thương người mẹ ruột này.

Cô ta bèn tỏ ra hết sức áy náy, nói:

“Trần Kiều, Hoắc Tuyền còn chưa lớn, thiếu hiểu biết, cô đừng so đo với con bé.

Tôi sẽ bàn với Hoắc Khải để Hoắc Tuyền về sống với tôi, Hoắc Lễ ngoan ngoãn nghe lời hơn, tôi tin rằng cô có thể chăm sóc thằng bé.”

Trần Kiều gắng gượng cắn răng không để nước mắt trào ra, lạnh nhạt nói:

“Không cần, nếu thích thì cô cứ việc dẫn cả đi, dù sao thì cả hai đứa đều là con đẻ cô mà.”

Lý Mộng Tuyền thực lòng không thích Hoắc Lễ, thằng bé đó từ nhỏ đã lầm lì ít nói, không hề gần gũi với cô ta.

Nó luôn chằm chằm nhìn người khác bằng đôi mắt đen sâu thẳm, trông rất khiếp người.

Tính cách nó lại không được lòng người khác như Hoắc Tuyền, có lẽ sau này lớn lên cũng khô khan nhạt nhẽo như cha nó thôi.

Hoắc Tuyền rất muốn dẫn em trai đi cùng, nhưng mẹ lại nói chỉ cần mình cô bé.

“Mẹ ơi, con muốn cả em đi cùng có được không?”

Lý Mộng Tuyền khom lưng cúi xuống, mỉm cười nói: “Nhưng bà nội con sẽ không đồng ý để em con đi cùng mẹ, bà nội chỉ thích con trai thôi.”

Hoắc Tuyền nhớ đến bà nội, lòng càng thêm kiên định muốn đi với mẹ.

Lần vừa rồi về ăn tết, bà nội chỉ mừng tuổi cô bé có một xu thôi, thật keo kiệt.

Hoắc Tuyền quyết định phải đi với mẹ, đến khi nào đủ lớn, cô bé sẽ về đón em đi cùng.

Trần Kiều lạnh nhạt nhìn hai mẹ con bày tỏ tình cảm thắm thiết với nhau.

“Lý Mộng Tuyền, giờ nên vào chuyện chính được rồi nhỉ. Cô xúi Hoắc Khải yêu cầu tôi dẫn đường tới liên hệ với giáo sư Quý.

Bị tôi từ chối cô lại nhờ Hoắc Tuyền đưa vào đây, cô không biết chốt cảnh vệ nơi này phải kiểm chứng thân phận người ra vào à?”

Lời Trần Kiều nói khiến Lý Mộng Tuyền hốt hoảng.

“Cô có ý gì?”

“Không có ý gì, chỉ là muốn gọi điện đến nhà cô tra xét đối chiếu lại thân phận của cô một chút thôi, nếu cô chẳng làm chuyện gì trái với lương tâm thì cũng không cần sợ.”

Lý Mộng Tuyền chợt thấy trời đất quay cuồng.

Tống Thời Hạ đã sắp cười thành tiếng, Trần Kiều rất giỏi đánh rắn giập đầu đấy.

Lý Mộng Tuyền vội vàng quay sang nhìn Tống Thời Hạ cầu xin.

“Đồng chí Tống, xin cô giấu nguyên nhân giúp tôi có được không?”

Tống Thời Hạ mỉm cười thật thiện lương ngây thơ: “Cô cảm thấy tôi sẽ rộng lượng tha thứ cho người muốn hãm hại tôi sao?”

Lý Mộng Tuyền giả ngu:

“Tôi không hề có ý hãm hại cô, tôi chỉ tới xin giúp đỡ mà thôi, không thể nào hại cô được.”

Thím Phùng nói mát:

DTV

“Con gái cô vừa mới chửi người ta, chuyện này chắc cô không phủ nhận chứ?

Hoắc Tuyền đã nói nó gần gũi với cô nhất, chưa biết chừng những lời mắng chửi đó đều do cô dạy, chứ Trần Kiều trước nay đâu có mắng trẻ con.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 565: Chương 565



Lý Mộng Tuyền đã lâm vào thế tiến không được mà lùi cũng không xong.

Biết thế này chẳng thà nhờ vợ mới của em họ giúp đỡ, tuy có hơi phiền toái nhưng chí ít cũng không rơi vào ngõ cụt như lúc này.

Cô ta đành nhẫn nhục khom lưng tỏ vẻ áy náy:

“Xin lỗi cô, đồng chí Tống, hôm nay đã gây nhiều phiền toái cho cô rồi, để hôm khác tôi xin được tới nhà tạ lỗi sau.”

“Thôi khỏi, đừng tới nữa, tôi không muốn có bất cứ dính dáng gì với cô, chúng ta về sau cứ coi như người lạ đi. Với cả, vừa rồi là con cô chửi tôi, người nên xin lỗi là con bé mới đúng.”

Nếu Hoắc Tuyền đã không nhận Trần Kiều thì cô cũng không cần nể nang gì nữa.

Hoắc Tuyền từ nhỏ đã học được không ít lời th* t*c từ bà nội và những người trong thôn.

Bà nội thường hay chống nạnh đứng ngoài cửa chửi mắng người ta, cô bé đã học được cả, ngày thường ở trường cũng thường chửi rủa bạn bè như thế.

Chẳng qua về nhà hay trước mặt người lớn cũng đã biết giả làm bé ngoan nên không ai biết mà thôi.

Hôm nay thấy mẹ ruột ‘bị chèn ép’, cô bé rốt cuộc không nhịn nổi, mới tức tối chửi mắng theo thói quen.

Giờ này lại bị bắt xin lỗi, Hoắc Tuyền cảm thấy khó chịu hơn cả bị đánh đòn.

Hoắc Tuyền không muốn xin lỗi, lại nhớ tới trước đây, những lần như thế này, mẹ kế nhất định sẽ khom lưng thay mình xin lỗi người ta.

Lần nọ cũng thế, cô bé làm vỡ cốc nước của bạn, mẹ kế đã đến tận nơi xin lỗi bên kia, còn mua đền chiếc cốc mới.

Hoắc Tuyền nhớ rõ ràng khi ấy người bạn kia khoe khoang chiếc cốc, cô bé bực mình mới cố ý hất vỡ cho bõ ghét.

Nhưng Trần Kiều lại không truy hỏi, chỉ dọn dẹp hậu quả do cô bé gây ra.

Lý Mộng Tuyền véo tay con gái: “Hoắc Tuyền, mau lên, xin lỗi dì Tống đi.”

Hoắc Tuyền đau ứa nước mắt:

“Dì Tống, cháu xin lỗi.”

Cô bé lí nhí nói, nhưng giọng hoàn toàn không có lấy một chút thành tâm, ngược lại còn có vẻ không cam lòng.

“Cháu khóc to quá, tôi không nghe thấy gì.”

Hoắc Tuyền khóc sướt mướt nói lời xin lỗi lần nữa, sau đó, hai mẹ con nhìn bốn người đang ngồi trên sô pha.

Một lát sau, Tống Thời Hạ mới ra vẻ kinh ngạc ngẩng lên.

“Chà, bình trà xanh này ngon thật, nước trà xanh biếc thật đẹp, ủa, hai người xin lỗi xong rồi sao còn chưa đi?”

Đời trước Trần Kiều sinh sống trong thôn, nhưng cũng có điện thoại thông minh, cũng thích lướt video ngắn, cho nên luôn cảm thấy lời Tống Thời Hạ nói có ẩn ý gì đó.

Lý Mộng Tuyền lại không rõ ý Tống Thời Hạ là gì, chỉ cảm thấy người này cố tình ra vẻ tự cao tự đại.

Nhưng cô ta không dám tiếp tục làm mất lòng Tống Thời Hạ, bởi nếu bên chốt cảnh vệ gọi điện về cho chồng cô ta thì xong đời rồi.

Về nhà chắc chắn sẽ không tránh được một trận đòn tàn nhẫn.

Ấn tượng của người ngoài về chồng cô ta luôn là một người đàn ông hoàn hảo.

Lý Mộng Tuyền lại là người hiếu thắng, không muốn để người khác biết mình sống khổ thế nào.

Cô ta biết trong ngõ có nhiều người rất ghen ghét với mình vì mình được cha chồng tìm cho một công việc nhàn hạ, chỉ cần ngồi văn phòng viết lách.

Cho nên, Lý Mộng Tuyền không muốn để những người đó biết được bất hạnh của mình, sợ bị cười chê.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 566: Chương 566



Chỉ cần không bị đánh chết, cô ta sẽ cắn răng chịu đựng đến cùng.

Lần đó để Hoắc Khải biết cũng là vì muốn khơi gợi ý muốn bảo hộ của anh ta, hòng tìm cớ tiếp xúc với giáo sư Quý.

Lý Mộng Tuyền biết Hoắc Khải là người thành thật, dễ mắc lừa, không khó để dẫn anh ta vào tròng.

Ai ngờ, đến được chỗ này rồi nhưng lại vấp ngay phải bức tường cứng rắn nhất, Tống Thời Hạ không chịu rủ lòng thương.

Có người bề ngoài trông hiền lành thiện lương là thế, nhưng bụng dạ hẹp hòi đến độ một câu đơn giản thôi cũng không muốn giúp.

Lý Mộng Tuyền hết cách, đành dắt con gái rời khỏi đó.

Vừa rồi Trần Kiều cũng chỉ hù dọa Lý Mộng Tuyền mà thôi.

Bên chốt cảnh vệ có tra thì cũng không đến mức nghiêm khắc như thế, nhiều lắm cũng chỉ tra đến đơn vị của Lý Mộng Tuyền xem có đúng là có người này không, nếu đã xác nhận thì sẽ không tiếp tục tra xét nữa.

Nhưng hiển nhiên Lý Mộng Tuyền không biết nên mới bị dọa một trận xanh mặt.

Tống Thời Hạ đẩy giáo sư Quý nhà mình lên phòng.

“Giờ là lúc đám phụ nữ chúng em nói chuyện riêng, anh đi làm việc của anh đi.”

Quý Duy Thanh cười cười lắc đầu: “Thôi được, vậy anh không quấy rầy mọi người nữa.”

Tống Thời Hạ đổ một đĩa hạt dưa và lạc rang ra, thím Phùng vui vẻ nói: “Cháu chuẩn bị đầy đủ quá nhỉ.”

Đây cũng là vì cô quan tâm đến tâm tình của Trần Kiều lúc này.

Nếu hiện giờ mà an ủi Trần Kiều, chưa biết chừng tâm trạng của đối phương sẽ càng tệ hơn.

Chi bằng mọi người vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện, như thế sẽ có cảm giác nhẹ nhàng như đang nói chuyện phiếm, cũng khiến người ta dễ mở lời hơn.

“Mai cháu phải đi khai giảng rồi, hai người sang tuần cũng phải đi đăng kí bên lớp học bổ túc, về sau chúng ta không có nhiều cơ hội gặp mặt nữa.”

Thím Phùng bốc một nắm hạt dưa:

“Cháu định trọ ở trường à? Bổ túc văn hóa chỉ chủ nhật mới học thôi.”

Tống Thời Hạ chống trán thở dài:

“Ôi xem cháu này, mấy hôm nay anh cháu làm thủ tục chuyển trường cho em trai cháu, cháu giúp liên lạc với giáo viên, bận lu bù, cứ nhớ nhầm chuyện nọ sang chuyện kia mãi.”

Thím Phùng cũng bảo:

“Cháu xem cháu kìa, không đi làm mà còn bận hơn cả bọn thím phải đi làm cả ngày, đúng là không được ngơi nghỉ chút nào.

May mà em chồng cháu đỗ đại học rồi, không ở nhà nữa, mẹ chồng cháu có rảnh hẳn sẽ trông lũ trẻ cho cháu, từ giờ vào đại học là nhàn rồi.”

Tống Thời Hạ cười nói:

“Ba mẹ chồng cháu có tuổi rồi, không thể cứ nhờ ông bà trông mãi được. Đầu năm học cháu sẽ cho hai đứa đi học luôn.

Về sau mỗi ngày tan học cùng cháu, không chênh nhau nhiều thời gian, có khi cháu tự đón cũng được.”

Trần Kiều cầm chén trà, nhìn nước trà xanh mát, thứ này uống lạnh, thanh nhiệt mát gan, nhưng cũng lạnh lẽo như lòng cô ta lúc này.

DTV

Trước kia cô ta cũng từng rối rắm trong lòng, rằng nếu mình đi làm thì đám trẻ trong nhà phải làm sao?

Nhưng hiện giờ đã chẳng cần phải băn khoăn nữa, bỏ bao công sức nuôi ra thứ vô ơn, thế thì còn cần gì phải tiếp tục lo lắng cho chúng?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 567: Chương 567



Thím Phùng chuyên môn chọn ngay cái dở mà nói:

“Giờ cháu cũng không cần lo mình theo lớp bổ túc thì ai chăm đám nhỏ trong nhà nữa rồi, thứ vô ơn đi cùng mẹ nó rồi, cháu cũng bớt nặng nợ.”

Trần Kiều cười khổ:

“Nhưng mẹ chồng cháu sao chịu cho chúng đi theo mẹ chúng? Chắc chắn bà ta còn sẽ nhì nhằng đòi Lý Mộng Tuyền trả phí nuôi dưỡng mấy năm qua.”

Thím Phùng giật mình:

“Cái gì? Lý Mộng Tuyền bỏ chồng bỏ con mà không chịu giao phí nuôi dưỡng con chung?”

Trần Kiều bất đắc dĩ đáp:

“Nào có đưa được đồng nào ạ, toàn bộ đều do Hoắc Khải móc tiền lương ra nuôi. Lý Mộng Tuyền hồi ấy bỏ rơi con là đã không nghĩ tới chuyện trở về.

Làm gì có chuyện cô ta giao phí nuôi dưỡng. Chẳng qua Hoắc Khải còn niệm tình vợ chồng cũ, cho nên không đến đòi tiền vợ trước.”

Thím Phùng chẳng biết phải nói gì nữa.

Chẳng trách tiền lương của Hoắc Khải cũng khá, theo lí mà nói chi tiêu cho một gia đình là đủ rồi.

Trần Kiều cũng trông không giống loại người ăn xài phung phí, nhưng Trần Kiều lại vẫn cứ túng quẫn đến độ chẳng mua nổi một bộ đồ mới.

Thím thở dài một tiếng:

“Cháu nói xem, Hoắc Khải làm thế là vì cái gì? Vợ trước đã đá nó để về thành phố rôi, nó còn cứ nhớ mong người ta mãi.”

Tống Thời Hạ vừa cắn hạt dưa vừa đưa ra lời bình:

“Cháu đoán là do không cam lòng thôi, hoặc trong lòng luôn tự ti, luôn muốn mình sẽ có ngày khiến vợ cũ sáng mắt ra, khiến người từng vứt bỏ mình phải hối hận, biết được quyết định năm xưa là sai lầm cỡ nào.”

Nếu nói Hoắc Khải còn vấn vương tình cũ với Lý Mộng Tuyền thì cũng không giống lắm.

Lòng tự trọng của đàn ông từng bị Lý Mộng Tuyền giẫm nát cho nên mới càng muốn thể hiện ưu điểm của mình trước mặt cô ta, khiến cho Lý Mộng Tuyền phải hối hận vì đã bỏ chồng bỏ con.

Chỉ tiếc, mặc dù Lý Mộng Tuyền tái hôn trúng kẻ thích bạo lực gia đình, khiến cô ta khốn khổ không ít, nhưng lại chưa bao giờ tỏ ý hối hận.

Trần Kiều hoàn toàn chẳng để ý đến điều này.

“Kệ anh ta muốn nghĩ sao thì nghĩ, chẳng liên quan gì đến tôi nữa. Giờ anh ta có muốn tái hôn với vợ cũ cũng được.

Anh ta muốn giúp Lý Mộng Tuyền, tôi mặc kệ, nhưng không được phép làm liên lụy đến tôi. Chuyện hôm nay là do tôi làm cô gặp phiền toái rồi, tôi xin lỗi nhé.”

Tống Thời Hạ xua tay:

“Có phải cô chủ động dẫn người kia tới đây đâu, cô con riêng kia tôi vừa nhìn đã biết không gần gũi với cô rồi.

Cô không cần tự trách, coi như hôm nay qua đây xem một vở kịch vui là được.”

Thím Phùng kinh ngạc nhìn Trần Kiều:

“Cháu không muốn tiếp tục với nó nữa? Nhưng cháu ly hôn rồi thì hộ khẩu của cháu phải xử lí sao đây?

Cha mẹ với chị dâu ở quê nghe nói đều không phải hạng người hiền lành gì.”

Hôm Tống Thời Hạ về, gặp thím Phùng nên đã kể lại chuyện mẹ Trần Kiều làm bộ bị bệnh, tới tìm cô nhờ chuyển lời cho Trần Kiều về thăm nhà.

DTV

Cô sợ mình bận quá mà quên mất nên nhờ người báo cho Trần Kiều để chuẩn bị tinh thần trước.

Thím Phùng hẳn cũng biết tình cảnh của Trần Kiều hồi còn ở nhà cha mẹ.

Biết cô ta mà lý hôn thì chỉ có một khả năng là phải chuyển về đó, như vậy chẳng khác nào lại rơi vào ổ sói, ngày tháng sau này sẽ không được yên ổn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 568: Chương 568



Trần Kiều buồn bã cười nhẹ:

“Sao lại phải ly hôn ạ? Té ngã hai lần như thế, cháu cũng đã hiểu được một đạo lý, phụ nữ chúng ta tự thân phải mạnh mẽ đã. Hoắc Khải cũng có một ưu điểm, đó là sẽ không quan tâm cháu đang làm gì.”

Tống Thời Hạ nghe ra được ẩn ý bên trong lời của Trần Kiều.

Đời trước Trần Kiều bị ép gả cho một người chồng không ra gì, con trai cũng bị nuông chiều thành thứ bạc bẽo vô ơn.

Đời này cố gắng đổi đối tượng, gả cho một người bình thường, chỉ tiếc tính tình người này không được quyết đoán, lại không biết phân biệt nặng nhẹ, còn tặng kèm hai đứa con lòng dạ bạc bẽo.

“Cháu đã nghĩ kĩ rồi, lần trước chúng ta đi dạo phố đã thấy có người bày quán bán ở vỉa hè thím nhớ không?

DTV

Cháu đang chuẩn bị đi bày quán như thế, chủ nhật chúng ta học xong bên lớp bổ túc, cháu sẽ đi bán hàng rồi mới về nhà.”

Thím Phùng lo lắng: “Bày quán vỉa hè? Như thế liệu có an toàn không?”

“Không sao đâu ạ, cháu cũng có quen người có nguồn cung, bán mấy bộ quần áo thôi, chắc cũng không đến mức gặp phải kẻ cướp bóc cả mấy bộ đồ rẻ tiền đâu.”

Trần Kiều rốt cuộc cũng có giác ngộ của một người có cơ hội sống lại, không còn dựa dẫm vào đàn ông mà tự mình đứng lên gánh vác đời mình, Tống Thời Hạ thấy thế thì rất vui mừng.

“Nghe hay đấy, nếu tối về muộn quá thì có thể ở lại chỗ xưởng rượu của tôi, chỗ đó còn phòng nghỉ, ở đó cô có thể gặp một nữ sinh khác, đó là bạn học hồi cấp ba của tôi.”

Trần Kiều nghiêm túc bày tỏ lòng biết ơn:

“Cảm ơn cô, tôi còn đang tính xem có nên thuê nhà ở ngoài hay không, nếu được như thế, tôi sẽ gửi cô tiền thuê phòng.”

Tống Thời Hạ xua tay, bảo:

“Không cần đâu, ký túc cho nhân viên bên đó tôi cũng chỉ thỉnh thoảng qua xem sổ sách thì vào ngồi một lát thôi, cô vào ở chỉ cần dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ thì muốn ở đến bao giờ cũng được.”

Nếu không ai ở có khi còn để đóng bụi giăng mạng nhện khắp nơi, chi bằng cho người ta ở tạm.

Thím Phùng vui vẻ cười nói:

“Không cần khách sáo với đồng chí Tiểu Tống đâu, cô ấy nghĩ sao nói vậy, không phải chỉ là lời nói đầu môi.

Nếu cháu cảm thấy ở không thì ngại, vậy thì thỉnh thoảng có rảnh hãy giúp cô ấy quét dọn sân vườn, có khi cô ấy còn biết ơn cháu đấy.”

Tống Thời Hạ cười cười:

“Bên đó có người quét tước, không phải lo đâu ạ. Đấy cũng chỉ là một gian nhà để không.

Tôi đang lo cô bé kia ở một mình sẽ sợ hãi, có thêm người, có khi an toàn hơn, hai người cũng có thể nấu cơm chung cho tiết kiệm.”

Sau khi khai giảng, Lưu Chiêu Đệ chắc cũng chỉ qua đó làm thêm vào cuối tuần được thôi, như vậy là cùng thời gian với Trần Kiều rồi.

Đã nói đến nước này, Trần Kiều cũng không khách sáo nữa, chỉ lặng lẽ ghi tạc ân tình ấy vào đáy lòng.

Thím Phùng đột nhiên vỗ tay:

“Thế con trai Hoắc Khải thì phải làm sao đây? Lý Mộng Tuyền chỉ muốn mang con gái đi, không thể tưởng được thời buổi này còn có người thích con gái hơn con trai cơ đấy.”

Thời này ai mà không thích có con trai, sinh con gái còn chê con gái chiếm mất một suất sinh đẻ cơ.

Gặp đôi cha mẹ nào nhẫn tâm, có khi còn vứt bỏ con gái mới sinh luôn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 569: Chương 569



Trần Kiều thờ ơ bảo: “Cháu cũng chỉ không về nhà vào chủ nhật thôi, Hoắc Khải sẽ trông nó.”

Mặc dù hôm nay Hoắc Lễ không đến đây nhưng trong lòng Trần Kiều, cả hai đứa nhỏ nhà họ Hoắc đều là dạng không biết nhớ ơn, không biết cảm kích.

Chỉ khác ở chỗ Hoắc Lễ đối xử với bất kì ai đều lạnh nhạt dửng dưng như vậy, không chỉ riêng với mẹ kế.

Thím Phùng bảo:

“Cũng may cháu với Hoắc Khải chưa có con chung, không thì giờ làm sao mà được tư do như vậy.”

“Vâng, thực ra cháu không muốn sinh con, phụ nữ sinh con đều quá nguy hiểm, chẳng khác nào đặt một chân vào quan tài, cháu sợ c.h.ế.t lắm.”

Sau khi lấy Hoắc Khải, Trần Kiều đã nói rõ mình không muốn sinh con, hoàn toàn có thể coi hai đứa con riêng của anh ta như con đẻ.

Không phải cô ta vô tư hay thương lũ nhỏ, chỉ đơn giản là cô ta sợ mình lại sinh ra thằng con kiếp trước, vậy nên mới quyết định không sinh nữa cho chắc.

Vốn tưởng sống với nhau lâu ngày, mình chu đáo nuôi dạy có thể sẽ ủ ấm trái tim lũ nhỏ.

Ai dè, mẹ kế quả thực quá khó làm, nhất là làm mẹ kế cho những đứa trẻ đã có kí ức, có ý tưởng riêng.

Trong lòng chúng chỉ có một người mẹ là người sinh ra chúng mà thôi.

Hoắc Lễ vô tội, nhưng hôm nay cô ta đã bị Hoắc Tuyền tổn thương tới tận tâm khảm.

Thím Phùng còn cho rằng Trần Kiều chỉ nói quá lên thế thôi, bèn quay sang chòng ghẹo Tống Thời Hạ.

“Còn cháu chừng nào mới sinh? Giờ cũng lên đại học rồi, hẳn sinh được rồi nhỉ.”

Tống Thời Hạ vừa mới nhấp một ngụm trà, suýt thì sặc cả lên mũi khi nghe thím Phùng nói thế.

“Tạm thời cháu chưa nghĩ đến chuyện này, cháu không có ý định vác bụng bự lên giảng đường đâu.”

Thím Phùng trố mắt nhìn cô:

“Hai đứa này làm sao mà cứ tránh việc sinh con như tị rắn rết thế, thực ra cũng có đau lắm đâu, cố chịu đựng chút là qua thôi mà.”

Trần Kiều lộ vẻ khát khao: “Nếu nhà cháu mà có hai bé ngoan như thế, cháu càng không muốn sinh thêm.”

Tống Thời Hạ gật đầu tán đồng:

“Đúng vậy, hai nhóc nhà cháu ngoan lắm, trong nhà đã có sẵn hai bé ngoan như vậy rồi còn sinh thêm làm gì?”

Thím Phùng hạ giọng:

“Thật sự không muốn sinh à? Nói cho cùng thì đó cũng đâu phải con đẻ của cháu, nhỡ lớn lên nó biết cháu là mẹ kế thì phải làm sao?”

DTV

Nếu là trước kia, thím Phùng nhất định sẽ không nói những lời này.

Nhưng hiện giờ, mối quan hệ của ba người đã hết sức thân mật, đặc biệt là khi chứng kiến mâu thuẫn giữa Trần Kiều với con riêng của chồng, thím bắt đầu lo lắng thay cho Tống Thời Hạ.

“Hai đứa nhà cháu sẽ không trở nên như thế đâu, nếu đối với chúng, mối quan hệ huyết thống quan trọng hơn ơn chăm nuôi dạy bảo, vậy cứ coi như cháu mù rồi đi.”

Tống Thời Hạ cảm thấy hai đứa nhỏ này cũng biết cô là mẹ kế.

Trẻ con thực ra cũng không dễ lừa, ngay từ ngày đầu gặp mặt, Quý Nguyên do dự một lúc mới gọi mẹ.

Còn Quý Dương, phải sau nhiều ngày tiếp xúc mới chịu gọi cô là mẹ, điều đó chứng tỏ chúng cũng biết sự thật.

Cả hai đứa đều chưa từng gặp mẹ ruột, nhưng gặp được ‘người mẹ’ xa lạ lại đối xử tốt với mình nên mới chịu mở lòng tiếp nhận.
 
Back
Top Bottom