Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 530: Chương 530



Tống Thời Hạ đang ở trong bếp pha chế nước sốt.

“Em còn tưởng Yên Nhiên với các bạn tụ tập là tới tiệm ăn cơ, không ngờ lại tới nhà bạn nào đó tự làm cơm.

Biết thế để con bé mang theo bánh mì ruốc, con bé không biết nấu nướng, chưa biết chừng sẽ bị người ta nói ra nói vào.”

Tống Thời Hạ hiểu rất rõ những mối quan hệ lằng nhằng trong quần thể nhỏ kiểu đó.

“Không sao đâu, mấy đứa không có tiền mua thịt, anh đã tặng cho miếng thịt bò với ba con cá trích rồi.

Nhận đồ của nhà ta thì cũng phải biết điều chút, Yên Nhiên có gác chân xem tivi không làm gì cũng sẽ không có ai nói con bé đâu.”

Tống Thời Hạ lắc đầu, anh cô không hiểu năng lực cô lập, bài xích của những nhóm người kiểu này.

“Lát em làm tôm xong thì anh mang qua bên kia một đĩa, coi như là món Yên Nhiên góp vào liên hoan.”

Tống Thu Sinh trêu em gái: “Hầm một nồi thịt to thế này, ta múc một bát qua đó là được rồi còn gì.”

Tống Thời Hạ cười cười, giải thích:

“Tôm rẻ hơn, Yên Nhiên sẽ hiểu, anh không hiểu được đâu, đi nhóm lửa cho em đi.

Bác Diêu tặng em món quà quý thế, hay là anh đi ở rể nhà người ta luôn đi, chứ quà đó đắt quá, em gái anh không trả lễ được.”

Tống Thu Sinh bất đắc dĩ mắng em:

“Người ta tặng quà em thì em cứ nhận đi, nhiều chuyện, anh em không có bản lĩnh hỗ trợ trả được chắc.

Diêu Tuyết còn không bảo anh ở rể, sợ đụng chạm đến lòng tự ái của anh, chỉ có cô em ruột anh đây ngày ngày khuyến khích anh đi ở rể, để mẹ nghe thấy lại mắng cho tối mặt.”

Tống Thời Hạ thè lưỡi:

“Thì em chỉ dám giỡn trước mặt anh thôi chứ nào dám nói trước mặt mẹ, mẹ mà biết em nhận món quà đắt thế, có khi ngất ra đấy luôn đó.”

Đồ ăn được đưa lên bàn, Quý Yên Nhiên ngồi vào ghế, đầu óc vẫn như đang trên mây.

Từ sau khi bốn mắt thổ lộ với cô ấy, cô ấy bắt đầu cảm thấy chột dạ khó hiểu, như thể mọi người đều đang nhìn mình bằng ánh mắt trêu chọc vậy.

Cô ấy biết có lẽ đó chỉ là cảm giác do mình mẫn cảm nghĩ nhiều mà thôi.

Nhưng khi mấy cô bạn kia chụm đầu thì thào, thỉnh thoảng lại liếc sang phía cô ấy cười cười khiến Quý Yên Nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Có ai đó gõ cửa, Quý Yên Nhiên vội đứng lên đi khỏi phòng.

Ngoài cửa là anh Thu Sinh.

“Chị dâu em làm món tôm hấp cay, bảo anh mang qua, coi như là đồ ăn em làm góp vào.”

Tống Thời Hạ đi đón Quý Yên Nhiên về nhà.

Tống Thu Sinh tiễn em gái ra cửa, cười ngây ngô không ngừng, lòng anh ấy kích động đến không nói nên lời.

DTV

Chiếc ô tô này không phải tặng không cho em gái rồi, vào những lúc quan trọng, cô em ruột vẫn cứ là người đáng tin nhất.

Không biết bác Diêu và em gái anh ấy đã trò chuyện những gì, nhưng lúc ăn cơm, ông ấy nói rằng muốn tới quê nhà mình, chọn ngày nào thích hợp để cho anh ấy và Diêu Tuyết đính hôn.

Tin vui bất ngờ này, theo như Tống Thu Sinh đoán thì công hoàn toàn thuộc về cô em thông thái của mình.

Nếu không có cô em này, chỉ sợ phải hai năm nữa anh ấy mới có thể cưới được Diêu Tuyết.

Một chiếc ô tô đổi lấy cái kết sớm viên mãn cho tình yêu của mình, Tống Thu Sinh cảm thấy mình vớ được món hời to rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 531: Chương 531



Diêu Tuyết lắc đầu cảm thán, anh chàng này khờ quá đi, đính hôn vẫn có thể hủy bỏ được cơ mà, vậy mà tin này đã khiến anh chàng của cô ấy cười như tên ngốc.

Tống Thu Sinh vẫn cười ngây ngô: “Sao ba em lại đột nhiên thay đổi thái độ thế?”

“Ba em bảo em gái anh rất có tiền đồ, tương lai khó lường, mà anh với em gái anh thân thiết như thế, về sau chắc chắn sẽ trợ giúp cho anh phát đạt, cho nên cảm thấy anh rất có tiềm lực.”

Tống Thu Sinh gật gù xác nhận, hoàn toàn không hề cảm thấy mất mặt xấu hổ gì.

Em gái anh có bản lĩnh mới được người ta xem trọng như thế.

Mình là anh trai, hưởng chút lợi thế từ việc có em gái tài giỏi là điều bình thường, bao người hâm mộ được như mình đấy thôi.

Anh em một nhà nâng đỡ nhau cũng là chuyện đương nhiên, không có gì mà mất mặt cả.

“Ừ đúng, em gái anh giỏi mà, lần này cũng nhờ có con bé, à, còn nhờ em sáng ý nữa.

Nếu không phải do em mang rượu thuốc về nhà thì chuyện của hai ta đã không có cơ hội tiến triển nhanh như thế được.”

Diêu Tuyết cười khẽ:

“Rượu trái cây hôm nay mang lên có hương vị rất nhạt, hẳn là ba em không phòng bị, uống hơi quá.”

Tống Thu Sinh cào cào đầu, cười ngờ nghệch:

“Đấy là rượu anh đào Hạ Hạ ủ, trái cây với dược liệu qua tay con bé ủ vào rượu thì không có cái nào khó uống cả.”

“Rượu em Tiểu Tống ủ, ngoài kia người ta tranh nhau ghê lắm, có tiền cũng chẳng mua được, ba em cũng phải dựa vào mối quan hệ của hai ta mới có một ít, phúc phần của em ấy về sau còn dài lắm.”

Ba cô ấy còn nói thêm một câu nữa, nhưng Diêu Tuyết không định nói với Tống Thu Sinh.

Hồi tết cô ấy và ba từng mở lòng trò chuyện với nhau, có nhắc tới kết cục tệ hại nhất là bỏ cha lấy con.

Khi ấy Diêu Tuyết đã hết sức kinh ngạc vì tư tưởng của ba mình đã tiên tiến đến thế, quả nhiên người có thể mở rộng phạm vi kinh doanh ra tận nước ngoài đều không bình thường.

Vừa rồi, lúc trò chuyện trong phòng khách, ba cô ấy có giải thích rằng khi ấy ông chỉ đơn giản là muốn tự an ủi bản thân, muốn thử tiếp thu chuyện này nên mới đề cập đến kết quả tệ nhất, để con gái không có gánh nặng tâm lý.

Muốn nói gì thì cứ nói, người làm cha chính là hậu thuẫn của cô ấy, là sự tự tin của cô ấy trong mọi hoàn cảnh.

Lần này ba cô ấy gặp em Tiểu Tống, thấy rõ năng lực của cô em này, đồng thời cũng thấy được tình cảm anh em thân thiết của nhà họ Tống.

Rốt cuộc ông cũng cảm thấy gả con gái cho Tống Thu Sinh hẳn con mình sẽ không phải chịu khổ chịu thiệt.

Lúc đó ba cô ấy đã nói thế này:

“Có đứa em gái lợi hại như Tống Thời Hạ thì một con heo cũng có thể bước ra đầu gió mà cất cánh.”

Mặc dù ngôn từ rất thô nhưng chí ít thì ba cô ấy cũng đã chịu nhường một bước, cho phép cô ấy đính hôn trước, nhưng lời hẹn hai năm vẫn phải giữ nguyên.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 532: Chương 532



Quý Yên Nhiên ăn cơm trong trạng thái thất thần.

Xong bữa, cô ấy định vào bếp rửa bát thì mấy cô bạn kia đã ngăn lại:

“Yên Nhiên, cậu được chiều từ bé, hẳn không biết rửa bát đâu, để chúng tôi làm là được rồi, cậu cứ trò chuyện với mắt kính đi.”

Nói xong, cô bạn kia còn thè lưỡi trêu chọc, giọng điệu cũng hết sức mờ ám.

“Đúng đấy, đây là đồ đạc trong nhà mắt kính, nhỡ đâu làm vỡ, cậu phải đền cho nhà người ta thế nào đây…”

Quý Yên Nhiên càng thêm khó xử và mất tự nhiên.

Cô ấy lấy chiếc đĩa mà Tống Thu Sinh mang tới, bảo: “Tôi qua bên kia trả đĩa.”

Mấy cô bạn cười vang, Quý Yên Nhiên cuống quýt chạy đi.

Lưu Kiến Quốc khuyên cậu bạn mắt kính:

“Mắt kính này, cậu làm cho người ta xấu hổ mà không biết giúp người ta giải thích một câu à? Con gái hay ngại, cẩn thận cậu ấy giận lên sẽ không để ý tới cậu đâu.”

Cậu bạn mắt kính kia đẩy gọng kính lên, nhìn theo bóng Quý Yên Nhiên:

“Mọi người đều chỉ nói sự thật thôi mà, vì sao còn phải giải thích? Hai chúng tôi rất hợp nhau, các cậu không cần lo đâu.”

Trần Vệ Đông nghi hoặc hỏi:

“Đâu có giống xấu hổ, bình thường cậu ấy chơi bóng với nam sinh mà có phát sinh mâu thuẫn là cậu ấy có thể ấn thằng đó xuống sàn mà đ.ấ.m ấy chứ, cậu ấy không có khả năng là một nữ sinh hay thẹn thùng xấu hổ đâu.”

Lưu Kiến Quốc đến cạn lời với tên bạn ngốc này.

Hôm nay họ ăn uống tụ tập ở nhà mắt kính, Trần Vệ Đông nói thế không sợ người ta tống cổ khỏi nhà sao?

Mắt kính mỉm cười với Trần Vệ Đông:

“Tôi hiểu cậu ấy, bạn Quý Yên Nhiên trông bề ngoài tùy tiện vô tư nhưng thực ra nội tâm rất tinh tế đó.”

Trần Vệ Đông hạ giọng lầm bầm: “Hồi cấp ba đâu có thấy cậu nói chuyện với cậu ấy bao giờ.”

Mắt kính không nghe rõ nhưng Lưu Kiến Quốc thì có, cậu ta vội nhéo bạn mình một cái, bấy giờ Trần Vệ Đông mới ngậm miệng.

Quý Yên Nhiên quay lại cùng chị dâu mình.

Tống Thời Hạ cười cười, nói với đám học sinh:

“Chào các em, chị là chị dâu của Yên Nhiên, tình cờ đi ngang qua nên ghé vào đón em ấy về, chị không làm ảnh hưởng đến các em chứ?”

DTV

Cả đám học sinh đồng loạt lắc đầu, thì ra đây là chị dâu của Quý Yên Nhiên, trông chị ấy đẹp như các minh tinh trong tivi vậy.

Quý Yên Nhiên chào tạm biệt các bạn rồi ra về.

Cậu bạn mắt kính không nhịn được mới gọi Quý Yên Nhiên lại, nhưng cô ấy không hề quay đầu mà vội vã chạy ngay ra cửa.

Trương Kim Phượng từ trong bếp chạy ra, nói:

“Các cậu biết không, chị dâu Quý Yên Nhiên lái xe hơi qua đây đấy, xe đẹp lắm.”

Trần Vệ Đông ré lên hâm mộ: “Phụ nữ lái xe á? Tôi phải ra xem mới được.”

Cả đám học sinh bò lên tường nhìn Quý Yên Nhiên lên xe, người ngồi vào ghế lái đúng là chị dâu cô ấy.

Tất cả đều há hốc miệng, chị dâu Quý Yên Nhiên sành điệu ghê.

Trương Kim Phượng vô cùng hâm mộ mà cũng hết sức ghen ghét.

Quý Yên Nhiên ăn vận mộc mạc như thế, ai ngờ lại là con cái một gia đình có ô tô riêng.

Hồi cấp ba ở trong ký túc xá không nhìn ra được cô nàng đó có gia cảnh tốt, bộ dạng vừa cao gầy lại vừa đen đúa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 533: Chương 533



Cô nàng không hòa đồng với con gái mà chỉ thích làm bộ làm tịch chơi bóng rổ bóng đá với đám con trai, nhưng lúc người ta thi đấu trong giờ thể dục cũng đâu có gọi cô nàng đâu.

Ai mà ngờ được, vừa tốt nghiệp cấp ba, Quý Yên Nhiên đã lột xác từ vịt con xấu xí hóa thành thiên nga trắng muốt, làm cô ta không dám đứng cạnh cũng không dám liếc nhìn.

Quý Yên Nhiên trở nên xinh đẹp như thế dường như lại càng khiến cô ta trông xấu xí quê kệch hơn.

Trên đường về, Tống Thời Hạ thấy Quý Yên Nhiên không vui, bèn hỏi: “Em sao thế?”

“Chị dâu, em có người bạn gặp chuyện thế này…”

Tống Thời Hạ bật cười: “Ừm, cứ kể đi, chị nghe đây.”

Quý Yên Nhiên biết ngay chị dâu đã đoán được, bèn bất chấp xấu hổ, thuật lại chuyện bị người ta tỏ tình bất thình lình.

Phản ứng đầu tiên của Tống Thời Hạ lại là cảm thấy vui mừng cho cô bé.

“Sao lại không vui chứ, có người thích em chứng tỏ em rất tốt nha.”

Quý Yên Nhiên vô thức nhếch miệng cười:

“Thực ra lúc cậu ta tỏ tình, trong khoảnh khắc ấy em đã ngây ra, nhưng trong lòng thực sự rất vui vẻ, em thế mà cũng có người yêu thầm.”

Nhưng sau đó, giọng cô ấy lại trở nên rầu rĩ:

“Nhưng em không biết nên xử lí thế nào, ấn tượng của em về cậu ta chỉ là hàng tuần được tuyên dương dưới cờ thôi, thành tích học tập của cậu ta rất tốt, nhưng em chẳng quen biết gì cậu ta cả, em hơi sợ.”

“Mà mấy bạn nữ kia cứ luôn miệng nhao nhao nói làm em xấu hổ quá, chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống luôn cho rồi.”

Tống Thời Hạ hiểu được:

“Chị hiểu, ý kiến của chị là nếu em muốn thử yêu đương và không thấy bài xích người ta thì em có thể thử tiếp xúc, còn nếu em chẳng hề tò mò gì về cậu ta thì cứ quyết đoán mà từ chối đi.”

Cô phân tích thêm cho em chồng:

“Hiện giờ trong lòng em có lẽ thấy rất mờ mịt và hoang mang, điều khiến em thấy vui là có người tỏ tình với em chứ không phải vì em có tình cảm với người ta.

Em lại cảm thấy thực khó chịu vì bị người ta nói mình với người kia có liên quan, có phải thế không?”

Quý Yên Nhiên gật đầu thật mạnh:

“Đúng ạ, em cảm thấy em không thích cậu ta đâu, cậu ta gầy gò quá, mà em cứ có cảm tưởng cậu ta như anh trai em ấy.

Rất nghiêm nghị, không dễ chơi chung, chưa biết chừng về sau biến thành ông cụ non.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:

“Vậy thì cậu nhóc kia đáng thương nhỉ, mọt sách phần lớn đều như thế mà, anh em chỉ có bề ngoài trông nghiêm nghị thế thôi, tâm hồn lại rất thú vị.”

Quý Yên Nhiên nhún vai:

“Chị ấy à, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi thôi, tóm lại là em sẽ không thể kết một người giống như anh em được.

Cậu ta quá nhỏ yếu, chưa biết chừng em còn phải bảo vệ cậu ta nữa, nhỡ đâu có ngày đùa giỡn cho cậu ta một đ.ấ.m lăn ra đất thì phải làm sao.”

Tống Thời Hạ biết cậu bé kia coi như không có hi vọng gì rồi, đầu tiên là phương diện ngoại hình đã không đạt tiêu chuẩn.

“Em không thích thì lần sau nên nói rõ với cậu ta, nhất định phải từ chối thật cương quyết và rành mạch, đừng để người ta có ảo tưởng gì.”

DTV

Tránh về sau sinh chuyện phiền toái không cần thiết.

Quý Yên Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em hiểu.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 534: Chương 534



Tống Thời Hạ thay đổi lộ trình, không về nhà ngay mà rẽ sang xưởng rượu kiểm tra sổ sách.

Bác Diêu muốn hợp tác với cô, nhưng cô chỉ có thể bảo đảm mỗi tháng xuất được mười lu, tức là mỗi dạng 100 bình 500ml thôi.

Cô không thể đặt toàn bộ tinh lực vào xưởng rượu này.

Tống Thời Hạ rót một lọ rượu anh đào mang về nhà, tính cho giáo sư Quý nếm thử.

Trời nóng thế này phải ở nhà viết tiểu luận cũng nên uống chén rượu rồi nghỉ ngơi một chút.

Quý Duy Thanh vận áo sơ mi trắng ngồi sau bàn viết, trán đã lấm tấm mồ hôi, Tống Thời Hạ thấy thế bèn bật quạt cho anh.

“Nóng thế mà anh không biết bật quạt lên à.”

Quý Duy Thanh không ngẩng đầu, đáp: “Không có thời gian, anh đang mắc kẹt đúng chỗ quan trọng nhất.”

Tống Thời Hạ đặt chén rượu lên bàn:

“Em mang rượu anh đào cho anh nếm thử, rượu nhẹ lắm, có vài độ thôi, không sợ say. Em đặt ở đây nhé.”

Quý Duy Thanh mệt mỏi ngẩng lên, bóp trán: “Qua đây anh ôm chút đã.”

Tống Thời Hạ nhướng mày với anh: “Anh đang bận cơ mà?”

“Không tìm được manh mối, nghỉ giữa giờ một lát.”

Tống Thời Hạ ngoan ngoãn ngồi vào lòng anh, tựa lưng vào lồng n.g.ự.c vững chãi của anh, nói cho anh biết có lẽ mình sắp phải về nhà.

“Cũng may mà em đã dặn mẹ trang hoàng lại tầng hai, bằng không bác Diêu tới ở sẽ thấy không thoải mái.”

Quý Duy Thanh gác cằm lên vai cô: “Có muốn anh về nhà với em không?”

Hơi thở nóng ẩm của anh phả lên vành tai Tống Thời Hạ.

Tống Thời Hạ thấy nhột, vội né đi:

“Không cần, anh ở nhà có mẹ nấu cơm cho, lúc viết luận có thể tới thư viện hay phòng thí nghiệm tìm tư liệu rất tiện.

Em dẫn đám nhỏ đi chơi mấy ngày thôi, cũng không có việc gì, chỉ về ngồi đó làm linh vật ấy mà, anh mà đi theo sẽ thấy chán lắm.”

Sáng hôm sau, Tống Thời Hạ đưa họ hàng đi mua quần áo.

Cô ghé vào cửa hàng bình dân trong trung tâm thương mại, mua cho mỗi người một chiếc áo cộc tay cùng với một đôi xăng đan.

“Thật sự không đắt ạ, cũng chả biết bao giờ mọi người mới lại lên thủ đô chơi, lần này cháu tiếp đón không được chu toàn, chỉ sợ lần sau mọi người không chịu tới.”

Người trầm mặc ít lời như mợ Tống Thời Hạ cũng phải lên tiếng:

“Lần này đã để cháu tốn kém quá rồi, nào là vé tàu nào là cơm nước ở nhà hàng, lại còn mua áo với giày, như thế lần sau mọi người nào dám mặt dày lên đây nữa.”

Bà Tống cười bảo:

“Đều là người nhà, có gì đâu, đây là tấm lòng của Thời Hạ, mọi người không chịu nhận sẽ làm con bé nghĩ linh tinh, tưởng mình sơ suất ở đâu khiến mọi người phật lòng.”

Mua xong đồ, Tống Thời Hạ mới nhắc tới chuyện chính với mẹ mình.

Bà Tống vỗ ngực:

“Chuyện quan trọng thế sao con không nói sớm, mau đặt vé tàu cho mẹ về thôi, phải về ngay còn chuẩn bị cho chu đáo.”

DTV

Những người họ hàng thấy bà ấy lo lắng mới xúm lại hỏi có chuyện gì.

Tống Thời Hạ giải thích với mọi người rằng anh trai cô chuẩn bị đính hôn.

Mọi người không biết gia cảnh của Diêu Tuyết nên không hiểu vì sao bà Tống lại phản ứng mạnh như thế, nhưng tất cả đều hiểu ý, nhanh nhẹn đi thu dọn hành lý.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 535: Chương 535



Mọi người đều âm thầm thở phào một hơi, rốt cuộc cũng có thể về nhà rồi.

Vào thành phố mới nhận ra, ở nhà trồng cấy vẫn thoải mái hơn cả, ở trong thành phố chơi mấy hôm thôi mà xương cốt như rệu rã cả ra.

Tống Thời Hạ mua quần áo và dép mới cho họ hàng tới dự tiệc tốn chừng 200 đồng.

Cô làm vậy không phải vì khoe tiền hay giàu quá muốn phá của mà vì Quý Duy Thanh với anh trai đã bàn như thế từ trước, mọi người đều cảm thấy nên làm như vậy.

Họ hàng tới tham dự tiệc mừng lên đại học của cô đều là người thân bên nhà cha mẹ cô, ngày thường cũng hay qua lại, muốn giúp cha mẹ ở trong thôn được thoải mái thì không thể lơ là những mối quan hệ này.

Hiện tại cô bỏ tiền tiêu pha cho họ, những người này đều hiểu một lý lẽ bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, về sau nhà cô nếu có việc gì cần giúp, nhất định họ sẽ không từ chối.

Trưa hôm đó, Tống Thời Hạ đưa cha mẹ và những người họ hàng đi mua vé tàu, anh cô thì đi cùng với ông Diêu.

Cô dắt theo hai nhóc con, cha cô xách valy hành lý cho cô, hai nhóc lần này được mẹ đưa đi cùng nên vui lắm.

Tống Thời Hạ chỉ mua vé ghế mềm chứ không mua vé giường nằm.

Đông người đi cùng như thế, nếu mình dùng riêng một đãi ngộ thì không được hay cho lắm.

Hơn nữa, hai tên nhóc này hiếu động tò mò như thế, không chịu ngồi yên đâu.

Tới khi xuống tàu, cả nhà vội vàng về thôn, không kịp hàn huyên nhiều với thân thích.

Bởi vì nhiệm vụ quan trọng trước mắt chính là chuyện lớn nhất trong đời anh con trai của gia đình.

Tống Đông Đông được phân công trông hai nhóc, Tống Thời Hạ và chị cả đi theo cha mẹ kiểm tra lại nhà cửa.

Sàn tầng một cũng đã được lát lại gạch, nhưng mẹ cô vẫn có vẻ lo lắng:

“Có phải trông xấu lắm không? Mẹ với ba con đã tìm mấy chỗ mới mua được, nhưng trông nó vẫn không được sáng bóng như sàn nhà ở thành phố.”

“Đẹp mà mẹ, không xấu đâu, hơn nữa, như vậy đỡ bẩn.”

Điều kiện sinh hoạt ở nông thôn có khác thành phố, nên vật liệu lát sàn người ta cũng dùng loại khác, nhà cô lát đá, ưu điểm của nó là chống bụi, dễ làm sạch.

Mẹ cô nói thêm: “Phòng con lát sàn gỗ, mẹ với ba con nghĩ là sẽ hợp với ý các con.”

Tống Thời Hạ đẩy cửa nhìn vào, sàn lát gỗ rất hợp với đồ gỗ trong phòng, cảm giác rất sang trọng.

Tống Đông Đông tựa ở cửa, khoe khoang với chị mình: “Mẹ đã thay giường lớn cho em rồi, đi ngủ có thể lăn lộn thoải mái.”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, chắc là vì cha mẹ cô mua lố nhiều gỗ quá đây mà.

Tối đó, trừ hai nhóc con, cả nhà Tống Thời Hạ không ai ngủ được.

Mọi người đều tất bật tổng vệ sinh, dọn dẹp lau chùi cho căn nhà không còn một hạt bụi.

Nửa đêm, nhà bên có người tỉnh dậy, thấy nhà ông bà Tống vẫn sáng đèn thì hết sức thắc mắc, không hiểu họ mò mẫm làm gì đến đêm còn chưa xong.

DTV

Sáng hôm sau, Tống Thời Hạ và chị cả đạp xe vào thành phố mua nguyên liệu nấu ăn.

Tuy trong nhà đã có sẵn gà vịt nhưng heo còn chưa lớn, không có thịt heo thì nấu nướng rất hạn chế.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 536: Chương 536



Hôm qua anh rể cô không về đây cùng, vì bên nhà anh cũng mang về rất nhiều đồ cần có người sắp xếp lại.

Tống Xuân Hạ và chồng mỗi người vác một bao tải lớn, một bao là nguyên liệu làm nước ô mai, một bao là nguyên liệu làm thạch.

“Để chị về gọi anh rể em, chỉ có hai chị em mình sợ là không mang được hết.”

Tống Thời Hạ không phản đối, lần này nhà có khách quý tới, càng cẩn thận chu đáo càng tốt.

Tống Xuân Hạ kéo chồng vội vàng đi chợ.

“Cô em dâu này của em là người thế nào mà phải huy động cả nhà chuẩn bị tiếp đãi gia đình bên đó thế?”

DTV

Lúc trước anh ấy và Tống Xuân Hạ kết hôn, hai nhà chỉ gặp mặt và ngồi ăn chung bữa cơm là xong, sao đến phiên Tống Thu Sinh chuẩn bị kết hôn lại long trọng như thế nhỉ?

Tống Xuân Hạ hiểu ý chồng, chị ấy giải thích:

“Là một cô tiểu thư con nhà giàu, nghe nói nhà làm ăn to lắm, xe tải mà Thu Sinh chở hàng tết về lần trước cũng là xe nhà con bé đấy.”

Tôn Quốc Cường ngậm miệng, chẳng trách nhà vợ lại chuẩn bị long trọng như thế.

Vậy là cậu em vợ thật sự cưới được tiểu thư con nhà giàu rồi.

Nhưng ngẫm lại cũng phải, bằng vào năng lực và tầm nhìn của Tống Thu Sinh, xác thực có bản lĩnh khiến nhà giàu đồng ý gả con gái.

Tống Thời Hạ và vợ chồng chị cả đi hai chiếc xe đạp, thồ về rất nhiều đồ, người trong thôn trông thấy cô về thì rất lấy làm ngạc nhiên.

Hôm qua về đến nhà là Tống Thời Hạ không ra khỏi cửa nữa, đa số người trong thôn đều không biết cô về, còn tưởng chỉ có ông bà Tống và Tống Đông Đông trở về nhà thôi.

Ông bà Tống về nhà cũng không đi chơi quanh làng xóm, người ta cảm thấy không tiện tới nhà hỏi han, vậy nên đều vây ở trước cửa nhà đội trưởng để hỏi.

Nghe vợ đội trưởng kể lại bữa tiệc mừng của Tống Thời Hạ được tổ chức linh đình ở nhà hàng thủ đô, lại còn do chính mẹ chồng cô chủ trì.

Trên bàn la liệt các món thịt, nghe tên thôi đã thấy khí phái sang trọng, còn được bày đẹp đến mức không dám động đũa.

Mẹ chồng Tống Thời Hạ còn có tài xế lái ô tô riêng đến đưa đón.

Họ hàng tới chúc mừng đều được Tống Thời Hạ đưa đến trung tâm mua sắm, mua tặng áo quần và giày.

Tóm lại một câu là, cuộc sống hiện giờ của Tống Thời Hạ vô cùng tốt, vận may cũng cực kì lớn.

Sau khi lên thành phố, tính cách trở nên hào phóng ngoan hiền và rất tâm lý, cuộc sống của người thủ đô quả thực rất tuyệt.

Vợ đội trưởng còn lấy áo quần và giày mới của mình ra khoe.

“Đây đều là những kiểu dáng đang được lưu hành trong thành phố, giày xăng đan kiểu này ở thị trấn ta còn chưa có mà bán đâu.”

Mặc dù đôi xăng đan màu hồng nhạt xỏ lên chân người nông dân sớm tối lội bùn càng làm tối màu da hơn nhưng nó vẫn rất đẹp mắt.

Đi xăng đan này tới chơi nhà bạn bè thân thích sẽ rất có thể diện.

Mọi người xung quanh đều sôi nổi khen ngợi.

“Con cháu nhà họ Tống các bà có tiền đồ rồi, sau này phất lên nhanh chắc sẽ kéo anh em họ hàng cùng lên đấy, sướng nhé.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 537: Chương 537



Vợ đội trường ngại ngùng cười bảo:

“Đâu có đâu có, chúng tôi đâu phải ông bà ruột thịt của Thời Hạ, chỉ là ông họ thôi, người ta có lòng biết ơn.

Mua đồ cho chúng tôi là để xin lỗi vì trước kia đã gây phiền toái cho chúng tôi thôi. Hiện giờ trưởng thành rồi, cư xử cũng chín chắn hẳn lên, có học đúng là rất tốt đó.”

Nếu bà ấy có thể đừng cười tươi như thế thì lời này sẽ có sức thuyết phục hơn đó.

Hàng xóm đua nhau vui đùa, càng nói, lòng càng hâm mộ hơn.

Nếu nhà mình với nhà ông bà Tống bên kia có họ hàng thân thích gì thì tốt quá.

Chưa nói đến quà cáp đắt tiền, chỉ cần được tặng bộ quần áo theo mốt thủ đô thôi đã là sang lắm rồi.

Vợ đội trưởng cũng biết đám người này nghĩ gì, toàn là những kẻ lòng tham không đáy.

Cuộc sống của bản thân không được tốt đẹp liền chỉ biết săm soi chuyện nhà người khác.

Mếu bà không kịp thời tách bạch mối quan hệ giữa hai nhà, chỉ sợ đám người này sẽ mặt dạn mày dày tới nhà Tống Thời Hạ đòi quà.

Gần trưa, trong thôn đã có vài chiếc ô tô lái vào.

Người trong thôn đều tụ tập xì xào bàn tán.

Có người bảo, hẳn là Tống Thu Sinh đã về, cả thôn này cũng chỉ có Tống Thu Sinh mới biết lái ô tô thôi.

Quả nhiên, người ta trông thấy Tống Thu Sinh bước xuống từ một chiếc xe rồi chạy qua bên kia mở cửa xe cho người ngồi ở ghế phụ.

“Chẳng lẽ là lãnh đạo của Thu Sinh? Nhìn Thu Sinh có vẻ cung kính lắm.”

“Ấy chà, là bạn gái Thu Sinh đấy, ủa, lại có một ông già nữa kìa, nhìn là biết người thành phố rồi, xem xem người ta ăn vận sang chưa kìa.”

Họ chỉ dám đứng xa xa xì xầm bình phẩm, Tống Thu Sinh không nghe thấy.

Anh ấy đang vui vẻ giới thiệu thôn quê nhà mình với ông Diêu.

“Nhà cháu có xây một trại chăn nuôi, trước mắt thì cha mẹ cháu đang phụ trách.

Ngày thường cha mẹ cháu chỉ làm nông, không có nguồn thu khác, cháu với Tiểu Hạ mới nghĩ ra cách này để họ có thu nhập riêng.”

Ông Diêu vừa lòng gật đầu.

“Hẳn em cháu về rồi nhỉ, chúng ta qua nhà cháu nói chuyện tiếp.”

Ông ấy đã nghe con gái nói, nhà Tống Thu Sinh ở nông thôn trông rất bề thế, nhưng chắc chắn không thể nào so được với nhà ở thành phố đâu nhỉ.

Hồi còn trẻ ông ấy cũng từng đi xa vận hàng, từng phải sinh hoạt trên những khoang thuyền chật hẹp bẩn thỉu và thiếu thốn đủ thứ, cũng từng ở tạm trong miếu dột chùa hoang.

Cho nên chỉ cần nhà Tống Thu Sinh không phải dạng gian nhà đắp đất lợp cỏ tranh thì đều có thể chịu đựng được thôi.

Những chiếc xe sau cũng đã mở cửa, người trong đó lục tục đi ra, tất cả đều là vệ sĩ nhà họ Diêu.

Cảnh tượng này khiến người trong thôn đang đứng hóng chuyện ở xa xa đều phải ngây ra.

“Đấy… đấy là ai thế nhỉ? Có phải Tống Thu Sinh lại dính phải chuyện gì trên thành phố rồi không?”

Mặc dù nhóm người áo đen kia không mang vũ khí nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực cực lớn.

Đột nhiên trong thôn xuất hiện một đám áo đen cao lớn vạm vỡ hùng hùng hổ hổ, những người nông dân này sẽ cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 538: Chương 538



Đại đội trưởng nghe nói có ô tô vào thôn liền biết Tống Thu Sinh và người bên kia đã tới.

Ông ấy vội vàng chạy ra, cố gắng giải tán đám thôn dân tò mò.

“Nào nào, đừng xúm lại chỗ này, Thu Sinh đưa người nhà bạn gái tới bàn chuyện đám cưới thôi, các người tò mò làm cái gì, có cái gì mà phải sợ.”

Mọi người đều xấu hổ, đều là người cả đời chưa ra khỏi lũy tre làng, trông thấy một đám thế kia, sợ hãi cũng là điều dễ hiểu mà.

Tống Thời Hạ hôm nay đứng bếp nấu chính, mẹ và chị gái ở trong sân nhặt rau rửa rau.

Phòng bếp bày đầy nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn sàng, cô chỉ cần trổ tài nấu nướng là được.

Hai nhóc con hôm nay vui lắm, cả hai đều không hiểu đính hôn là gì, chỉ biết nay bếp nhà thơm nhức mũi, nhiều loại mùi đồ ăn quá, đếm sơ cũng phải 5, 6 món rồi.

Tống Đông Đông cẩn thận theo sát hai cháu nhỏ, không để chúng quấy rầy chị gái nấu cơm.

Ông Tống đã cắt tiết vịt, trụng con gà mới g.i.ế.c vào nước nóng để vặt lông, bên cạnh còn có con cá to đang chờ đánh vảy.

Cả nhà đều đang bận rộn không ngừng, chợt nghe ngoài cổng có tiếng ai gõ mạnh.

Tống Đông Đông dắt hai cháu ra mở cổng.

“Anh, anh về rồi.”

Cậu chàng vui mừng reo lên, hai nhóc con cũng ngoan ngoãn chào cậu lớn.

Tống Thu Sinh vỗ vai em trai, nhấc Quý Nguyên đặt lên vai mình: “Tiểu Bảo, mẹ cháu đâu?”

Quý Nguyên chỉ vào bếp: “Mẹ đang nấu cơm, hôm nay làm nhiều món thơm lắm cậu ạ.”

Tiểu Bảo được bế lên rồi, chỉ còn Quý Dương lẻ loi đứng ngửa cổ ngóng lên.

Tống Đông Đông muốn học anh trai bế cháu nhưng hì hục mãi vẫn chưa nhấc Quý Dương lên vai được, bèn ngồi luôn xuống bảo:

“Dương Dương, ôm cổ cậu, cẩn thận đừng để ngã.”

Cậu út đang nhổ giò, người gầy teo, trông rõ là nhu nhược, nhưng nhóc con lại hết sức tin tưởng cậu út nhà mình.

Quý Dương vòng tay ôm cổ cậu út: “Vâng!”

Ông Diêu mỉm cười nhìn hai cậu nhóc láu lỉnh xinh xắn, mặc dù chúng sợ người lạ, chưa chào ông ấy nhưng ông không hề bực bội.

Ông ấy quay sang hỏi con gái: “Đây là chủ nhân của chiếc ô tô nhỏ đó hả?”

Tống Thu Sinh bóp nhẹ chân Quý Nguyên: “Ông ấy chính là người tốt đã mua ô tô cho các cháu đấy.”

Quý Nguyên lảnh lót cảm ơn: “Cháu cảm ơn ông ạ, cháu với anh cháu thích ô tô ông mua lắm ạ.”

Quý Dương cũng thò đầu ra: “Cháu cảm ơn ông.”

Ông Diêu đã có tuổi, khẩu vị thiên về thanh đạm dưỡng sinh, mấy hôm trước cùng ăn cơm.

Tống Thời Hạ đã quan sát được thói quen ẩm thực của ông ấy nên hôm nay cô làm toàn những món ông ấy thích.

Mong rằng đồ ăn ngon có thể giúp tâm trạng ông Diêu vui vẻ, chuyện của anh cô được thuận lợi hơn.

Khách vào nhà, ông bà Tống đã kịp thay đồ, Tống Thu Sinh trông thấy mẹ đang chỉnh lại tóc cho cha.

Bài trí trong nhà thay đổi nhiều quá khiến chính anh ấy cũng thấy lạ mắt.

Trước có nghe em gái nói rằng cha mẹ tính sửa chữa lại một chút, anh ấy còn tưởng họ chỉ thuê thợ mộc đánh bộ gia cụ mới mà thôi, ai dè đến cả sàn nhà cũng lát mới.

Tống Thu Sinh rất mừng vì điều đó, mà sự thay đổi này không chỉ mình anh ấy thấy mừng, cả ông Diêu và Diêu Tuyết cũng vừa lòng vui vẻ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 539: Chương 539



Nếu được lựa chọn, đương nhiên phải chọn điều kiện sinh hoạt thoải mái nhất rồi.

Nhà họ Tống ở những phương diện khác thế nào chưa rõ, nhưng chắc chắn đã thể hiện sự tôn trọng hết sức đối với con dâu và nhà thông gia tương lai.

Ở nông thôn, mấy ai chịu hao tốn tiền tài công sức để cưới con dâu như thế đâu.

Ông bà Tống đã tỏ rõ thái độ trân trọng nhà gái, ông Diêu cũng cảm thấy tướng mạo hai người này thật thà chất phác, không sợ con gái gả tới nhà người ta sẽ phải chịu khổ.

Hai bên ngồi vào bàn, ông Diêu xưa nay thích vào thẳng chủ đề, dù là bàn chuyện làm ăn hay chuyện nhà cũng đều theo phong cách này cả.

Ông ấy lên tiếng trước:

“Con gái tôi với Thu Sinh nhà anh chị quen nhau, chuyện này tôi không phản đối, hai đứa nhỏ có thể đi đến bước nào là chuyện của chúng nó.

DTV

Tôi là ba con bé, tôi ủng hộ con gái tôi tự do yêu đương, tôi cũng có vốn liếng để nó có thể sống sung sướng cả đời.

Tôi ủng hộ tình yêu của hai đứa chúng nó chỉ là muốn cho con gái tôi được vui vẻ mà thôi.

Chứ tôi nói thật, điều kiện gia đình anh chị hơi hạn hẹp, tôi không có ý chê bai gì, nhưng thực sự thì xuất thân là điều đầu tiên quyết định kiến thức của một người.”

“Trước kia tôi cũng từng phản đối hai đứa đến với nhau, khiến hai cha con lục đục không vui, cho nên hiện giờ tôi đã nghĩ thoáng hơn.

Nếu về sau Thu Sinh cưới con gái tôi, nhà anh chị cho bao nhiêu lễ hỏi, tôi cho con bé gấp đôi làm hồi môn.

Tôi không có ý khác, chỉ muốn cho con bé sau khi kết hôn có thể sống thoải mái như trước đây mà thôi.”

Ông thông gia tương lai nói một tràng dài, khiến cho ông bà Tống ngây người.

Thế là có ý gì nhỉ?

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười, bưng khay vào nhà.

“Chú Diêu, đi đường chắc vất vả lắm, chú thử chén trà Thiết Quan Âm cháu mới pha xem thế nào.”

Thấy Tống Thời Hạ xuất hiện, ông bà Tống thở phào nhẹ nhõm.

Trông thấy Tống Thời Hạ, thái độ của ông Diêu cũng hòa hoãn hẳn đi.

“Trà cháu tự pha, chắc chắn phải tỉ mỉ thưởng thức mới được.”

Từ lúc ở ngoài cửa, Tống Thời Hạ đã nghe ra ông Diêu cố tình nói mấy lời như thế để đe dọa cha mẹ cô.

Mặc dù cô biết ông ấy làm thế chỉ vì thương con gái nhưng cha mẹ cô đều là những người nông dân chân chất, đâu từng phải đối mặt với thông gia hùng hổ khắt khe như thế.

Tống Thời Hạ đưa mắt cho cha mẹ, ý bảo họ đừng nóng vội.

“Bác ạ, ba mẹ cháu làm nông cả đời, đã quen với cách nói chuyện bộc trực, giờ lại là lúc bàn chuyện lớn của anh trai cháu, không tránh khỏi sẽ thấy căng thẳng lo lắng.

Bác có gì cứ nói thông tục dễ hiểu nhất cho họ không phải nghĩ xa xôi, hai bên cũng dễ hiểu ý nhau.”

Ông Diêu nhấp ngụm trà, nheo mắt hưởng thụ hương trà dìu dịu.

“Không vội, bác còn tính ở đây mấy hôm, chúng ta cứ từ từ trao đổi cũng được.”

Bà Tống không biết phải làm sao, ý ông thông gia là việc hôn nhân này được hay không được đây?

“Cháu mời bác đi tham quan nhà cháu một lát, vườn nhà cháu cũng có trồng cấy ít rau dưa ngon.”
 
Back
Top Bottom