Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 550: Chương 550



Vừa nhìn một cái, ông Diêu đã chú ý ngay chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc này, nếu không lầm, ban chỉ này được làm bằng ngọc Hòa Điền.

Tuy hiện giờ ông ấy đeo đủ mười chiếc nhẫn trên mười ngón tay nhưng cũng không ngại mua thêm khi gặp được thứ mình thích, mua về để đeo luân phiên cũng được mà.

Ông Diêu vỗ vỗ bụng, nói:

“Đôi san hô đỏ này đẹp đấy, bác mua cả cái này, để về nhà tìm thợ đánh một đôi bông tai và vòng cổ cho Diêu Tuyết.”

Ba thứ một trăm nghìn, vòng cổ trân châu và ban chỉ ngọc Hòa Điền, mỗi món năm mươi nghìn, san hô đỏ thì Tống Thời Hạ không lấy tiền.

Tống Thu Sinh và Tống Đông Đông đều không có ý kiến.

Về sau Diêu Tuyết sẽ là người một nhà với họ, ông Diêu đã nói sẽ dùng thứ này đánh trang sức cho Diêu Tuyết thì ai lại đi lấy tiền của người nhà.

DTV

Ông bà Tống còn chưa tìm được cơ hội trò chuyện riêng với ông Diêu thì ngay bữa tối đó, trên bàn cơm, ông ấy đã chủ động mở đề tài:

“Anh Tống, em Trịnh này, lần này tôi tới đây đã làm trễ nải nhiều việc của hai người, tôi đang tính sáng sớm ngày mai sẽ về.

Còn về chuyện hai đứa nhỏ, chúng ta coi như quyết định nhé, trước cứ cho chúng nó đính hôn đã.

Tầm hai năm nữa, Thu Sinh nhà hai người chuẩn bị xong lễ hỏi, cho bao nhiêu thì nhà chúng tôi cho con gái gấp đôi làm của hồi môn.

Cái này không đổi được, phong tục gả cưới bên chúng tôi là như thế. Vậy ý hai người ra sao?”

Bà Tống sửng sốt: “Quyết định rồi ấy ạ? Ông Diêu, ông không cân nhắc lại ạ?”

Thu Sinh nhà bà cũng đâu phải chàng rể lí tưởng người người tranh đoạt, sao mà ông thông gia thay đổi ý định nhanh thế nhỉ.

Ông Diêu múc một bát canh gà đen hầm nhân sâm, vừa uống vừa cười bảo:

“Thu Sinh rất tốt, tôi tin rằng ngày sau cháu nó không để con tôi phải khổ. Huống hồ, hai đứa chúng nó có tình cảm với nhau, chúng ta là người làm cha mẹ, không thể cố tình chia rẽ lứa đôi làm khổ chúng nó đúng không?”

Ông Tống trầm ngâm:

“Anh Diêu, tình hình bên nhà anh, chúng tôi đã biết, Thu Sinh nhà tôi cưới con gái anh quả đúng là trèo cao rồi.”

Ông Diêu lắc đầu cười nói:

“Nói như cách của anh thì ai cưới Diêu Tuyết nhà tôi cũng là trèo cao thì con gái tôi khỏi lấy chồng luôn sao?

Cũng chính vì nhà tôi không thiếu tiền nên tôi mới muốn tìm một chàng trai thật lòng tốt với con bé.

Khi tôi không còn ở bên nó thì người ta cũng sẽ không chèn ép bắt nạt nó. Ngày đó tôi nói có hơi nặng lời, nay xin lấy trà thay rượu, tạ lỗi với anh chị.”

Diêu Tuyết cũng vội nâng chung trà lên.

“Thưa cô chú, chuyện này cháu cũng có lỗi phần nào vì đã không nói rõ với anh Thu Sinh. Cháu cũng xin được tạ lỗi với cô chú, ba cháu không cố ý đe dọa cô chú đâu ạ.”

Tống Thu Sinh đứng lên.

“Mẹ, ba, trước kia con sợ hai người không đồng ý chuyện của con với Diêu Tuyết nên mới cố ý không làm rõ tình hình nhà cô ấy, việc này con cũng có lỗi.”

Ông bà Tống vội đứng dậy.

Biết kết cục đã định, bà Tống nói: “Nếu mọi người đều đã đồng ý thì chúng ta vui vẻ ăn bữa cơm chúc mừng đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 551: Chương 551



Con trai mình và Diêu Tuyết đôi lứa yêu nhau, cha Diêu Tuyết cũng đã đồng ý, họ làm cha mẹ nhà trai nếu còn ngại ngùng không dám nhận thì sẽ khiến người ta chê cười.

“Anh Diêu, anh yên tâm, Diêu Tuyết gả vào nhà tôi nhất định sẽ không ai làm khó cháu nó cả.

Tầng hai trên nhà để riêng cho đám trẻ, người trẻ tuổi ưa sạch sẽ, ở riêng tách biệt ra như thế, có phòng vệ sinh trên đó rồi, chỉ chưa lắp đặt xong bồn cầu thôi.”

“Thu Sinh nhà tôi đã mua nhà ở thủ đô, về sau hai đứa nó cứ ở đó, người trẻ tuổi thích sống riêng, không thích cha mẹ kè kè bên cạnh.

Chúng tôi hiểu cả, hai vợ chồng chúng tôi chỉ ở đây trồng trọt nuôi heo, thỉnh thoảng lễ tết con cháu về nhà chơi mấy ngày là được.”

Ông Diêu bổ sung một câu:

“Cũng có thể làm một vườn trái cây rồi thuê người chăm sóc, nếu nhà anh chị làm vườn trái cây, về sau trái cây nhà tôi đặt hàng hết ở đây.”

Bà Tống cười cười:

“Đâu cần phiền toái thế ạ? Đợi khi nào vườn trái cây trong thôn đậu quả, mỗi tháng chúng tôi sẽ gửi cho các nhà một ít.”

Ông Diêu từ chối:

“Sao có thể mặt dày lấy không đồ nhà anh chị được, huống hồ, tôi cũng muốn đặt nhiều.

Chất lượng trái cây nhà anh chị quá tốt, tôi cũng muốn cho đám bạn già bên kia nếm thử.

Cả giỏ quà ngày lễ cho đối tác nữa, tất cả đều muốn nhập từ chỗ anh chị, nên là cái này phải rành rọt ra mới được.”

Ông Diêu càng nói càng thèm, cuối cùng dứt khoát quyết định:

“Đợi khi nào vườn trái cây trong thôn đi vào cung ứng, tôi sẽ dẫn bọn họ tới tận nơi nếm thử.

Nếu hương vị ổn thì chúng ta kí hợp đồng hợp tác lâu dài, trái cây thôn anh chị cung ứng riêng cho bên chúng tôi.”

Tống Thu Sinh nghi hoặc: “Nhưng đường xa quá, liệu có quá bất tiện cho vận chuyển không ạ?”

Ông Diêu hào hứng nói:

“Không xa, có tàu hỏa đó còn gì? Hơn nữa, bọn họ mà từng nếm thử trái cây nhà cháu, có khi còn tranh nhau làm đường cho nơi này luôn để tiện được ăn.”

Tống Thời Hạ cười cười chen vào:

“Làm đường thì hẳn không kịp rồi ạ, cháu với anh cháu đang chuẩn bị bỏ tiền làm đường từ trong thôn vào thành phố.

Nhà cháu thường có ô tô về, người trong thôn nói xe nhà cháu đè hỏng đường thôn rồi.”

Ý cười trên mặt ông Diêu dần nhạt đi:

“Các cháu lấy ơn báo oán, làm khó các cháu rồi. Loại người như họ, bác không có ý hợp tác.”

Tống Thời Hạ nói thêm:

“Những người đó toàn là những người muốn tham gia trồng cây ăn quả với nhà cháu nhưng lại không chịu bỏ tiền.

Người ta cảm thấy nếu nhà cháu đã chịu dẫn dắt người trong thôn cùng làm ăn buôn bán thì vì sao không tiện thể ra tiền cho bọn họ luôn đi.”

Đương nhiên, người thôn Tống Gia tham gia làm ăn chuyến này chủ yếu là vì có gia đình Tống Thời Hạ đi đầu.

Nhóm người thích nói mát kia là người bên thôn Trần Gia.

Người bên thôn Trần Gia trước nay đều bủn xỉn keo kiệt.

Nếu ban đầu họ muốn cùng theo bên này làm ăn thì Tống Thu Sinh cũng đồng ý thôi.

Nhưng hồi thu mua rau dưa trong thôn đi bán, họ toàn lựa hàng kém chất lượng, rau dưa thối hỏng đôn vào giữa rau tươi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 552: Chương 552



Bị phát hiện mấy lần mà bọn họ vẫn không chịu sửa đổi, ngược lại còn già miệng cãi rằng rau già thối cũng ăn được, chẳng vấn đề gì.

Nói mấy lần không thể chấn chỉnh được, Tống Thu Sinh quyết định không cho đám người đó tham gia.

Bất kể bọn họ hùng hổ thế nào cũng không muốn hợp tác cùng nữa.

Chuyện tổ chức làm vườn trái cây cũng đã được trưởng thôn mở cuộc họp toàn thôn để công bố.

Nhưng người bên đó vừa nghe nói nhà nào muốn tham gia phải tự bỏ tiền, lại thêm tin rằng người tổ chức là Tống Thu Sinh, thù mới hận cũ chồng chất lên nhau, họ cảm thấy Tống Thu Sinh cố ý nhắm vào họ.

Vì thế, trong thôn này, mặc dù gia đình ông bà Tống rất có uy tín nhưng vẫn liên tục có những tin đồn nhảm về nhà này, tất cả đều được truyền từ miệng đám phụ nữ thích ngồi lê đôi mách bên thôn Trần Gia.

Ông Diêu là người làm ăn, không thích xen chuyện tình cảm, ông ấy nói thẳng:

“Thế sao nhà cháu còn muốn làm đường cho họ? Phải bác, bác mặc kệ luôn, họ cũng đâu dám xông đến đập ô tô nhà cháu.”

Ô tô làm gì nặng tới nỗi hỏng đường, nhà Tống Thời Hạ lái xe về toàn xe tải trọng nhỏ, xe con mấy chỗ ngồi, đâu phải xe vận tải lớn.

Tống Thu Sinh chủ động giải thích:

“Chúng cháu muốn làm đường sửa đường cho thôn cũng là một cách hồi báo thôn này thôi ạ, tiếp đó mới là để chặn miệng đám người kia.”

Ông Diêu gật gù:

“Người thôn các cháu thật sự rất tốt đó, bác ra ngoài chơi mấy ngày này, tay chưa bao giờ trống không, đi đến đâu cũng có người tặng thứ này thứ kia.”

Cho nên, vì sao người thôn Tống Gia với người thôn Trần Gia lại cứ phải hợp làm một, ông Diêu thực sự không hiểu.

Tống Thời Hạ có thể đoán được nguyên do, thôn Trần Gia bên đó nếu không hợp nhất với thôn Tống Gia, chỉ sợ về sau sẽ tự mình đẩy mình vào ngõ cụt.

Lễ đính hôn của Tống Thu Sinh và Diêu Tuyết không làm rầm rộ.

Bà Tống lên thị trấn mời bà mối tới chủ trì nghi thức trao hôn thư của hai nhà, người nhà hai bên ngồi với nhau ăn một bữa cơm thế là xong.

Từ nay, Diêu Tuyết tới nhà họ Tống sẽ không còn bị người ta bàn tán sau lưng, bởi đính hôn và kết hôn chỉ còn cách một nghi thức cuối cùng mà thôi.

Đều đã coi là người nhà, Tống Thời Hạ cũng yên tâm hơn.

Tuy nói hiện nay đã là thời đại mới, nhưng đối với người dân quê, nam nữ vẫn cần có khoảng cách, có nghi thức đính hôn tức là cha mẹ hai bên đã gặp mặt và tán thành.

DTV

Đội trưởng Tống Quốc Trụ còn bảo vợ ra sân phơi hợp tác xã cố ý nhắc tới chuyện Tống Thu Sinh đã đính hôn, chính là để người khác không có cơ hội nói xấu nữa.

Sau khi thu hoạch vụ thu, Tống Thu Sinh sẽ lại đưa Diêu Tuyết về thôn, lần đó sẽ coi là đường đường chính chính về nhà.

Người trong thôn ồn ào sôi nổi bàn tán về gia thế nhà Diêu Tuyết.

Cha cô gái này trông còn oai vệ hơn cả chủ tịch thị trấn nữa.

Chủ tịch thị trấn xuống thôn chỉ đi xe đạp, cha cô ấy về nhà trai bàn chuyện cưới hỏi đi hẳn ô tô, còn mang theo bao nhiêu vệ sĩ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 553: Chương 553



Thấy mọi người càng nói càng khoa trương, bà vợ Tống Quốc Trụ lắc đầu ngán ngẩm:

“Nếu không nhờ bản thân có tài năng thì Thu Sinh làm sao có thể được cha con người ta để mắt?

Lúc nào cũng kêu Thu Sinh may mắn, chẳng lẽ các người cho rằng cha người ta về thôn này là do thích đi chơi đây đó? Rõ ràng chủ đích của người ta là đi hỏi thăm về Thu Sinh thôi.”

Hà Tố Cầm thở dài:

DTV

“Tôi biết các người hâm mộ nhà người ta, nhưng ngồi nhà hâm mộ thì sẽ được như người ta à?

Con nhà các người chẳng phải cũng đi theo Thu Sinh lên phố kiếm tiền đấy sao, chưa biết chừng có ngày sẽ dẫn con dâu thành phố về nhà đấy.

Nóng ruột làm gì? Thu Sinh nó cũng gần 30 rồi mới được như vậy, con nhà mình mà có bản lĩnh thì sợ gì không cưới được vợ tốt.”

Nhắc tới tuổi tác của Tống Thu Sinh, người trong thôn mới vơi bớt chút ngưỡng mộ.

Đúng rồi, Tống Thu Sinh gần 30 mới cưới được vợ, con nhà họ mới 25, 26 thôi, chưa biết chừng cố gắng vài năm cũng sẽ cưới được con gái thành phố.

Hôm sau, ông Diêu và vệ sĩ của mình lên đường về thành phố.

Trước khi đi còn tha thiết dặn dò rằng nhất định phải nhanh chóng làm vườn trái cây, ông ấy sẽ là khách hàng đầu tiên của thôn này.

Tống Thời Hạ đành phải nói rõ, cây ăn quả thì sớm nhất là sang năm mới có quả được.

Ông Diêu gật đầu bảo ông ấy có thể chờ.

Hỏi tới lá trà, Tống Thời Hạ nhún vai tỏ ý rằng lá trà của cô đều là lá sơn trà hái trên núi, không thể sản xuất hàng loạt được đâu, pha một bình là ít một bình.

Ông Diêu lại thở dài, trông mong nói, giá mà nhà thông gia có thể trồng mấy cây sơn trà thì hay quá.

Thế là từ sáng sớm, ông Tống đã khiêng cuốc lên núi đánh mấy gốc trà về trồng trong sân nhà.

“Anh Diêu, khi nào lá trà đến vụ hái, tôi sẽ gửi cho Thời Hạ, bảo nó sao khô gửi cho anh.”

Ông Diêu càng ngày càng cảm thấy quyết định tới thôn Tống Gia lần này quả là chính xác.

Nếu không phải vì vận chuyển gà vịt quá khó khăn, ông ấy còn tưởng nhập cả gà vịt ở đây về dùng dần.

Tiếc rằng, nghe Thu Sinh nói là trại chăn nuôi nhà ông bà Tống đã hợp tác với bên nhà ăn của đại học Yến Kinh rồi, toàn bộ gia cầm gia súc ở đây đều phải cung cấp cho bên kia.

Yêu cầu của trường học có thể cao cỡ nào?

Toàn sinh viên là nhiều, hẳn không yêu sách lắm về hương vị.

Nhưng nhà ông bà Tống có thể trở thành nhà cung ứng chuyên dụng cho trường, chứng tỏ bên trường học có người sành ăn.

Chỉ tiếc địa bàn kinh doanh của mình không ở bên này, nếu không cũng có thể tranh thủ chiều dạ dày rồi.

Trong đại lục hiện giờ thật đúng là khắp nơi nhan nhản cơ hội, Tống Thu Sinh chỉ cần nắm bắt được một cơ hội tốt là có thể phất lên rồi.

Ông Diêu cảm thấy tương lai chàng rể nhà mình sẽ không thua kém ai.

Ông Diêu rời khỏi thôn Tống Gia với mấy xe đầy ắp thổ sản, gia cầm, trái cây.

Ông ấy còn phải về thủ đô có chút chuyện, cho nên đành bảo vệ sĩ mang theo toàn bộ số quà này lên tàu về thành phố G trước, còn cẩn thận dặn dò họ phải cho hết vào tủ lạnh.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 554: Chương 554



Tống Thời Hạ và Tống Thu Sinh, Diêu Tuyết ở nhà thêm mấy ngày mới trở về.

Khi cô đi, bà Tống gần như vơ vét hết rau củ và gà vịt trong nhà đóng gói cho con mang đi.

Tống Thời Hạ và Tống Thu Sinh ra sức từ chối, mãi mới thuyết phục được bà không xử lí toàn bộ gà vịt, mỗi người chỉ lấy một con.

Trước khi đi, hai anh em tới nhà ông hai bàn về chuyện làm đường.

“Nhà chúng cháu sẽ chi tiền làm đường, nhưng có một yêu cầu thế này, công nhân làm đường đều phải lấy từ thôn ta.

Nếu là người thôn Trần Gia thì nhất định phải là người chưa từng mắng gì nhà cháu, anh em cháu còn không rộng lượng đến mức cái gì cũng bỏ qua được.”

Tống Quốc Trụ trịnh trọng gật đầu:

“Yên tâm, chắc chắn ông sẽ quản chặt vụ này, nếu ai có ý kiến thì khỏi làm đường mới, thích bò đường đất thì tùy.”

Tống Thời Hạ và Tống Thu Sinh nhìn nhau cười cười.

“Ông hai, ông nói thế thì bọn cháu yên tâm rồi. Ông chịu khó động viên những người có ý tưởng làm vườn cây ăn quả ở thôn ta, chỉ cần chịu bỏ một số tiền không lớn coi như là đầu tư, không sợ lỗ vốn đâu.

Nếu năm đầu thâm hụt tiền, không muốn làm tiếp thì có thể bán lại cây ăn quả nhà mình với giá gốc cho nhà cháu.

Cháu bảo đảm chỉ cần thôn ta có thể cung ứng trái cây thì bao nhiêu anh cháu cũng sẽ tìm được nguồn tiêu thụ bằng hết.”

Tống Thời Hạ chưa đi xa nhiều nên ban đầu chỉ tính đến chuyện bán trái cây ở thủ đô, đánh ô tô về và chở hàng đi trong ngày là được.

Trước mắt, thị trường trái cây hầu như đều là tư nhân bán lẻ, có rất ít tiểu thương bán ra với quy mô lớn.

Nhưng bác Diêu đã đánh thức cô, cho cô biết rằng, trái cây ngon thì dù cách mấy trăm cây số, họ cũng chịu chi tiền mua.

Hơn nữa, Tống Thời Hạ còn nhớ, những quả không đủ tiêu chuẩn, dễ hư dập còn có thể chế biến thành đồ hộp.

Nếu thôn mở một xưởng đồ hộp thì có thể vận chuyển xa hơn, thậm chí vận chuyển ra biển.

Vì thế, nếu trong thôn chỉ có vài nhà tham gia trồng cây ăn quả thì đúng là không đủ bán.

Tống Quốc Trụ nửa tin nửa ngờ: “Thật hả? Có bao nhiêu đều bán được hết?”

Tống Thu Sinh gật đầu khẳng định:

“Thật đấy ạ, ông hai, lần này ông lên thủ đô chắc cũng thấy khác rồi chứ ạ. Người ở đó có tiền đều không có chỗ tiêu, muốn ăn rau ngon trái cây tươi cũng chẳng được tiện như ở nông thôn chúng ta.”

Tống Quốc Trụ gật gù tán thành:

“Đúng đúng, trong thôn ta chỉ rầu lòng vì không kiếm được tiền, người thành phố thì có tiền không có chỗ tiêu.

Nếu ta bán đồ trong thôn ta cho họ, chúng ta kiếm được tiền mà họ cũng mua được những thứ họ cần, thế chẳng phải hai bên đều có lợi sao.”

Tống Thu Sinh vỗ tay:

“Đúng vậy ạ, cho nên ông không cần quá lo lắng đâu, cứ khuyên mọi người tin vào chúng cháu là được.

DTV

Đất đai trồng trọt thì nhà nào cũng có, chỉ tốn chút tiền mua cây giống thôi, nếu thật sự không yên tâm thì chúng ta có thể làm hợp đồng.

Tiền mua cây giống trả dần cũng được, nhưng không cho phép người không có chữ tín tham gia vụ này.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 555: Chương 555



Tống Thời Hạ lại nói thêm về ý tưởng làm xưởng của mình:

“Hiện giờ, nếu ai tham gia trồng cây ăn quả, về sau thôn ta mở xưởng đồ hộp sẽ ưu tiên nhà đó vào xưởng làm công nhân.

Một nhà bốn người không thể để cả bốn đi trồng cây, quá lãng phí, cho thanh niên trai tráng vào xưởng, như vậy thì người trẻ tuổi thôn ta cũng coi như có nghề nghiệp ổn định.”

Thời buổi này, chỉ nghe đến được vào làm trong xưởng là người ta đã mừng lắm rồi.

Làm công nhân có thu nhập ổn định lại cao, coi như một công việc rất có thể diện.

Quả nhiên, Tống Quốc Trụ tưởng tượng đến tương lai thôn mình có xưởng sản xuất riêng thì lập tức hừng hực khí thế.

“Được, chuyện này cứ giao cho ông, bảo đảm sẽ làm được thỏa đáng.”

“Ông hai, ông cũng đừng vất vả quá, phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Ông hai là chỗ dựa của nhà cô ở đây, nếu con ông ấy có thể cạnh tranh được chức trưởng thôn thì về sau địa vị của nhà họ Tống trong thôn sẽ đi lên.

Tống Thời Hạ thực ra cũng không phải muốn nhà họ Tống lấn át người khác, nhưng nếu có trưởng thôn là người nhà mình thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Nhà cô có kiếm được nhiều hơn, người trong thôn cũng chỉ ao ước mà không ghen tị, không vì thù phú mà tới tơi hạch sách bắt bẻ làm khó.

Loại chuyện như thế, thôn Tống Gia có lẽ không phát sinh nhưng thôn Trần Gia thì chưa chắc.

Vợ ông hai nhiệt tình giữ lại, hai anh em Tống Thời Hạ bèn ở lại ăn bữa cơm với gia đình ông bà.

Ông hai nhấc đũa:

“Bình thường toàn là ông qua nhà các cháu ăn cơm, hôm nay hai cháu qua đây phải nếm thử xem đồ ăn nhà ông bà thế nào.”

Ông hai đã nói thế, hai anh em không thể không nhiệt tình ăn uống.

Nhà ông hai chỉ nuôi mấy con gà, bà hai đã thịt một con để chiêu đãi hai anh em, đây có thể coi là đãi ngộ dành cho khách quý.

Tống Thời Hạ cười nói:

“Gà hầm măng trong nồi đất ạ? Rồi lại rải mấy miếng bánh nướng chấm nước canh hầm, ở thủ đô nhà cháu cũng hay làm món này đấy ạ.”

Ông hai lấy ra một chai rượu, rót cho hai anh em.

“Hồi nhỏ cháu cứ thích dắt Đông Đông chạy sang đây chơi, khi đó nhà ông nghèo, chỉ có thể đãi hai chị em bánh bột ngô thôi.”

“Anh cháu mỗi khi đi tìm bọn cháu là sẽ nghĩ ngay tới nhà ông, chạy đến đây trước tiên, cắp nách mỗi đứa một bên đem về, sau đấy cháu khôn lên, còn biết trốn dưới gầm giường.”

Tống Thời Hạ không có kí ức rõ ràng về thời này, nhưng cô quả thật nhớ rõ nguyên thân thường xuyên dắt em trai đi ăn chực cơm nhà người.

Nhà nguyên thân hồi ấy nghèo quá, chẳng có gì nhiều, nếu có thể ăn chực nhà người ta một quả trứng thôi, nguyên thân cũng có thể vui vẻ nửa tháng trời.

Nhưng khi đó, nhà nào cũng nghèo như nhau.

Mặc dù ông hai là đội trưởng, trong nhà cũng chỉ nhiều hơn nhà người khác một chút bột ngô mà thôi.

Vì thế, Tống Thời Hạ hồi nhỏ rất thích dắt Tống Đông Đông đến nhà ông hai ăn chực bánh ngô.

“Bánh này là bánh ngô đúng không ạ?”

Bà hai vén mành bước vào.

“Bà mang quạt điện đến đây, bằng không hai đứa ăn cơm lại thấy nóng. Bánh bột ngô giờ người ta đều thoải mái cho đường rồi, chứ nếu là mười mấy năm trước, chả ai dám lãng phí thế cả.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 556: Chương 556



Thực ra thì ngày thường cũng ít ai làm thế, bánh bột ngô ăn để chống đói mà thôi, ai còn cho đường vào.

Nhưng hai anh em Thu Sinh là khách quý nhà bà, là người quan trọng của cả thôn, phải chiêu đã chu đáo nên bà mới làm thế.

Tống Thời Hạ cười bảo:

“Thôn ta về sau sẽ càng ngày càng đi lên, chưa biết chừng ba chục năm nữa sẽ chẳng còn hộ nghèo, mỗi nhà đều khá giả.”

Tương lai như thế, Tống Quốc Trụ quả thực không dám tưởng tượng.

“Nếu thực sự có một ngày như thế, có khi mỗi bữa người ta có thể ăn bánh màn thầu trắng đến no ấy nhỉ.”

Tống Thời Hạ cười cười, Tống Thu Sinh chạm chén với ông hai rồi nói:

“Chắc chắn rồi ạ. Cháu đi làm ăn xa, từng sang bên Hongkong, người bên đó nhiều tiền lắm, ai giàu còn có thể cưới bốn, năm bà vợ, người nghèo thì gầy như que củi, làm trâu làm ngựa cho người ta.”

Ông hai cau mày: “Thế khác gì xã hội phong kiến?”

Tống Thu Sinh cười ha hả:

“Không ạ, bên đó có thể nói là phát triển hơn chúng ta, nhưng người nghèo thì không có đường sống, bên chúng ta đây chí ít chỉ cần chăm chỉ trồng trọt là có thể ăn no.”

Tống Quốc Trụ gật gù.

Ăn cơm xong, Tống Thời Hạ và Tống Thu Sinh ra về.

Vừa ra đến cổng, hai người chạm mặt ngay một vị khách không tưởng.

Tống Thời Hạ không biết người này, nhưng người nọ chỉ nói một câu, cô đã nhận ra ngay thân phận của đối phương.

Ngoài cổng nhà ông hai có một người phụ nữ trung niên, tóc tai rối bời, áo quần nhếch nhác, bên cạnh là một người trẻ tuổi hơn, mặt trái xoan, chanh chua cau có.

Người phụ nữ chanh chua kia vừa trông thấy Tống Thời Hạ liền liếc từ đầu đến chân một lượt rồi ‘xì’ một tiếng khinh khỉnh.

Tống Thời Hạ chưa kịp tỏ thái độ, Tống Thu Sinh đã sa sầm mặt xuống.

Người phụ nữ trung niên vội vàng kéo người kia lại rồi tự mình bước tới, chào hỏi Tống Thời Hạ:

“Cháu là Tống Thời Hạ nhỉ? Bác nghe nói cháu đã thi đỗ đại học Yến Kinh, cháu có quen Trần Kiều đúng không?

Trần Kiều nhà bác đang ở ngay trong đại học Yến Kinh đấy, cháu có thể giúp bác nhắn với con bé một câu, nói là mẹ nó ốm, bảo nó về thăm một chuyến.”

Bà ta nói một tràng, không có gì khó nghe, nhưng Tống Thời Hạ lại cảm thấy cửa nhà ông hai bị người này dẫm bẩn rồi.

“Bà là ai?”

Người phụ nữ trung niên kia lúng túng đáp:

“Bác là mẹ ruột Trần Kiều, hai mẹ con bác trước kia có đôi chút hiểu lầm, muốn phiền cháu chuyển lời giúp bác đến con gái bác.”

Tống Thời Hạ hoàn toàn không có chút ấn tượng tốt nào với người thân của Trần Kiều.

Người nhà này trong nguyên tác chính là một đám người quái đản xấu xí, mặc dù cô và Trần Kiều cũng có qua lại nhưng cô không muốn dính đến đám người này.

“Cháu không thân với Trần Kiều lắm, chuyện này bác hẳn nên nhờ người viết thư gửi cho cô ấy, như thế tiện hơn là nhắn gửi thế này ạ.”

DTV

Mẹ Trần Kiều còn muốn nói thêm điều gì, người phụ nữ bên cạnh đã khinh thường trợn trắng mắt.

“Là người cùng một thôn mà nhờ nhắn một câu cũng không chịu, sợ mất miếng thịt nào chắc.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 557: Chương 557



Tống Thời Hạ ra vẻ kinh ngạc: “Xin hỏi chị là? Hình như tôi chưa từng gặp chị trong thôn bao giờ.”

“Tôi là chị dâu của Trần Kiều, cô chỉ nói dứt khoát một câu, giúp hay không giúp.”

DTV

Tống Thời Hạ lắc đầu: “Về trường tôi rất bận việc học, nhà chị tốt nhất vẫn nên viết thư đi.”

Chị dâu Trần Kiều tức tối nhổ một bãi nước miếng xuống đất, hầm hừ nói với mẹ chồng: “Mẹ, về đi, người thôn Tống Gia này kênh kiệu lắm, không giúp đâu.”

Tống Thu Sinh tức giận định bước ra nói chuyện, Tống Thời Hạ đã nhanh tay giữ anh ấy lại, lắc lắc đầu ra hiệu.

“Sao không để anh mắng trả? Em không thấy thái độ của họ thế nào à?”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ bảo:

“Anh, anh đàn ông đàn ang cãi nhau với họ làm gì, họ mà nổi tính chơi xấu, lăn ra đất ăn vạ thì anh có mười cái lí cũng không cãi lại được, hơn nữa, đây còn đang là ngay cửa nhà ta, cãi cọ ồn ào không hay.”

Tống Thu Sinh không cam lòng:

“Bọn họ nhờ người ta mà còn dám khinh khi trợn mắt, lại còn nhổ ra đất, sao loại người này lại cùng thôn với mình được nhỉ.”

Tống Thời Hạ an ủi anh:

“Anh đừng bực, tức giận vì loại người này chẳng đáng đâu, người bên thôn đó chẳng phải toàn là như thế sao, đâu phải lần đầu mình gặp.”

Buổi tối trước khi đi, bà Tống trò chuyện riêng với Tống Thời Hạ, đề cập đến chuyện đưa Tống Đông Đông lên thủ đô học cấp ba.

“Trường trung học thị trấn ta đông quá, một giáo viên phải phụ trách nhiều học sinh lắm, mà em con giỏi lắm cũng chỉ thi được vào một trường cao đẳng.

Mẹ muốn chuyển trường cho nó lên trường con học, giáo viên thành phố đều tốt nghiệp đại học ra, chưa biết chừng dạy tốt hơn ở thị trấn.”

Trước đó Tống Thời Hạ cũng đã cân nhắc đến vấn đề cho em mình học cấp ba ở đâu, nhưng thấy trong nhà không ai để ý nên cô cũng không đề cập tới.

Nhà khác nhắc đến chuyện con mình có thể lên học trường trung học ở thị trấn là đã mừng rồi, vì trường trong thị trấn đã có chất lượng cao hơn nông thôn, nhưng cha mẹ cô có vẻ còn chưa yên tâm.

Cũng may thời này không hạn chế học lại hay lưu ban, mặc dù thi không đỗ cũng có thể học lại từ đầu.

Tống Đông Đông biết tin mình có thể chuyển trường lên thủ đô thì hưng phấn vô cùng.

Cậu tíu tít nói với chị gái: “Chị, vậy có nghĩa là em có thể sang nhà chị ăn cơm hàng ngày cũng được đúng không?”

Tống Thời Hạ vô tình chọc vỡ bong bóng ảo tưởng của cậu em:

“Em mơ hơi xa rồi, nhà chị ở cách trường khá xa, em mà tới đó học thì phải trọ ở trường.”

Tống Thời Hạ bàn với mẹ, cô muốn cho Tống Đông Đông trọ lại ký túc trường, cuối tháng sẽ đón về nhà cô, cải thiện vài bữa.

Tống Đông Đông tức thì ỉu xìu.

“Trọ ở trường làm gì, em không thích đâu.”

Hồi cấp hai cậu cũng phải trọ ở trường, một căn phòng hơn 40 học sinh, nằm chung giường lớn.

Tối nào cũng vậy, nào là tiếng ngáy như kéo bễ, nào là mùi hôi chân, cậu khó chịu lắm rồi.

Vất vả lắm mới thi vào được cấp ba, tưởng thoát khỏi khổ ải đó rồi, nay lại bắt cậu trọ ở trường nữa à?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 558: Chương 558



Tống Thời Hạ khuyên nhủ:

“Em học cấp ba ở thị trấn thì cũng phải trọ ở trường mà, lên đại học bắt buộc phải ở ký túc một năm đấy, em không thể cứ thích chơi trội, không muốn giống bạn bè chứ?

Trọ ở trường, mỗi sáng có thể ngủ nướng thêm một lát, buổi tối có thể ngủ sớm một chút, thế còn chưa đủ tốt à?”

Tống Đông Đông trề môi:

“Em biết trọ ở trường có thể dậy trễ hơn, nhưng mà em đã chán cái việc nghe người ta nghiến răng nói mớ cả đêm lắm rồi, lại còn có khả năng có người hôi chân nữa chứ, khỏi muốn sống luôn.”

Tống Thời Hạ bật cười:

“Ký túc trường cấp ba chỉ có 8 người một phòng, nếu điều kiện sinh hoạt thật sự quá tệ, chị sẽ thuê phòng ở gần trường cho em.”

Tống Đông Đông lập tức sáng bừng cả mặt: “Có 8 người một phòng thôi? Trường thành phố tốt thế.”

“Trường chị là trường mới, sửa chữa xây dựng lại mới được mười mấy năm, đương nhiên phải tốt rồi.”

Điều kiện học tập và sinh hoạt đương nhiên không so được với trường học sau này, nhưng so với những trường học cùng thời ở các vùng khác thì có thể coi là xa hoa lắm rồi.

“Em trọ ở trường! Chị, từ đầu mà chị nói với em chỉ có 8 người một phòng thì em đã đồng ý hai tay hai chân ngay rồi.”

Ô tô đã chất đầy bao này túi nọ, đủ thứ rau dưa trái cây trứng gà trứng vịt và lạp xưởng.

Tống Thời Hạ và Tống Thu Sinh phải từ chối mãi, cha mẹ mới không nhét thêm gà vịt sống lên xe.

Thời tiết nóng nực, nếu trong xe còn nhét thêm gà vịt, họ sẽ c.h.ế.t ngạt với cái mùi đó mất thôi.

Ông Diêu đi trước, có để lại một chiếc xe 6 chỗ, chen chúc một chút là ngồi đủ.

Thủ tục chuyển trường thường chỉ có thể tiến hành vào đầu năm học, nhưng Tống Thời Hạ có quen biết với bên cán bộ phòng tuyển sinh.

Vì thế, chỉ chưa đầy nửa tiếng, cô đã hoàn thành thủ tục nhập học cho em trai.

Cán bộ phòng tuyển sinh tươi cười tiễn hai chị em ra về: “Khi nào khai giảng thì mang giấy tờ qua đây đóng dấu là được.”



Hôm nay Trần Kiều và chồng lại một lần nữa xảy ra tranh cãi nảy lửa, mà mồi lửa châm lên vụ cãi cọ này vẫn như trước, là vợ cũ của Hoắc Khải.

“Kiều Kiều, lần này xin em giúp một chút được không. Lý Mộng Tuyền khổ như thế rồi, tốt xấu gì anh với cô ấy cũng từng là vợ chồng, không thể thấy mà cứ khoanh tay đứng nhìn được.”

Trần Kiều khoanh tay, lạnh nhạt nhìn anh ta, đây chính là người đàn ông mà mình đã chọn.

“Hoắc Khải, tôi đã nói bao lần rồi, tôi với Tống Thời Hạ chỉ là quen biết xã giao, vì sao tôi phải vì một người xa lạ mà hủy hoại mối quan hệ này.

Người ta tử tế dạy tôi học, thế mà anh lại xúi tôi dẫn người khác tới chỗ người ta xin xỏ luồn cúi, anh cảm thấy làm thế thích hợp à?”

Hoắc Khải đau đầu thở dài:

“Anh không có ý đó, Lý Mộng Tuyền cũng không có ý định nhờ suông, chắc chắn cô ấy cũng sẽ mang lễ tới cảm tạ, chỉ nhờ em dẫn đường thôi, có cần phải phản ứng dữ dội vậy không.”

Trần Kiều hừ lạnh một tiếng: “Tôi không có gan lớn đến mức dẫn người lạ vào khu đó, anh nhờ người khác đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 559: Chương 559



“Kiều Kiều, anh biết em không thích anh gặp Lý Mộng Tuyền nhưng anh là chồng em mà, em có thể rộng rãi phóng khoáng một chút, những lúc như thế này đừng trở tính được không?”

Trần Kiều chợt cảm thấy vừa tức cười lại vừa thất vọng.

“Ý anh là tôi hẹp hòi ích kỉ, ghen tuông vô cớ nên không chịu giúp đỡ, phải không?

Được thôi, anh muốn nói sao thì nói, muốn nghĩ gì thì nghĩ, muốn đi, anh tự đi cũng được, dù sao đối với anh, tôi chỉ là một kẻ hẹp hòi.”

Trần Kiều nản lòng thối chí:

“Lại nữa, anh còn đang là chồng tôi, nhưng anh lại chưa bao giờ là một người chồng đủ tư cách.

Anh cưới tôi chỉ vì tôi có thể làm bảo mẫu miễn phí cho nhà anh, có thể giúp anh nuôi dạy con nhỏ.

Trong lòng anh chỉ có Lý Mộng Tuyền, không cần phải lừa mình dối người làm gì.”

Hoắc Khải bối rối sợ hãi biện bạch:

“Em đừng nói linh tinh, anh với Lý Mộng Tuyền đã kết thúc rồi, em nói xem cả ngày em cứ nghĩ vớ vẩn những gì thế.

Anh không hề coi em là bảo mẫu, em là mẹ của hai đứa nhỏ mà.”

Trần Kiều vừa bỏ sách vở vào túi vừa nói:

“Là thế nào, tự anh biết rõ trong lòng, hôm nay tôi không muốn tranh cãi với anh nữa, chuyện đến đây thôi.”

Hoắc Khải vội bước tới kéo cô ta lại.

“Em định đi đâu? Ở đây em làm gì có chỗ nào khác, đừng có chạy lung tung.”

Trần Kiều cúi đầu, tự giễu:

“Tôi chỉ lên thư viện ôn tập thôi. Chắc anh không biết hệ bổ túc văn hóa bên kia đã cho đăng kí báo danh rồi nhỉ.

À, đương nhiên anh không biết rồi, anh đã bao giờ để ý đến những chuyện của tôi đâu, mặc dù anh thật sự coi tôi là vợ.”

Hoắc Khải sững sờ ngây người.

Trần Kiều bước qua anh ta, đi thẳng ra cửa.

Hoắc Tuyền đã bị đánh thức từ lúc cha mẹ cãi nhau, lén đứng bên cửa nghe toàn bộ câu chuyện.

Nghe thấy cha mình nhắc tới mẹ ruột, lòng cô bé sinh ra một tia chờ mong, có phải mẹ mình sắp về rồi không?

Cô bé lay em trai dậy: “Nếu mẹ mình về, em có thích không?”

Hoắc Lễ cụp mắt: “Chỉ có chị mới đi chờ mong một người đã vứt bỏ chúng ta thôi.”

Hoắc Tuyền không đồng ý với điều này, cô bé cãi:

“Chắc mẹ mình có nỗi khổ riêng không tiện nói, chị chỉ biết chị không thích mẹ hiện giờ, lần trước đi ăn tiệc em có trông thấy mẹ mình không?

Mẹ trông sành điệu lắm luôn, nếu mẹ đi dự họp phụ huynh cho mình thì tốt biết bao, mẹ hiện giờ chẳng bằng một góc mẹ mình đâu.”

Hoắc Lễ nhớ tới mẹ ruột, nhưng trong lòng không gợn một tia cảm xúc.

“Ít nhất mẹ còn giặt quần áo nấu cơm cho chúng ta, chúng ta không thiếu ăn, thiếu mặc, mà bà mẹ kia thì đến cả học phí của chị còn lấy đi mua quần áo, chị thích thì cứ bám lấy bả đi.”

Hoắc Tuyền lâm vào rối rắm.

Năm ấy mẹ cô bé nói cô bé còn nhỏ tuổi, học muộn một năm cũng được.

Nhưng rồi, sau khi mẹ lấy tiền học phí của cô bé đi mua quần áo, chưa được bao lâu lại bỏ về thành phố.

Cô bé với em trai đuổi theo ô tô thật lâu mà mẹ không hề ngoái đầu lấy một lần.
 
Back
Top Bottom