Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 520: Chương 520



Thím Phùng thở dài:

“Là phụ nữ khổ thật, lại còn bị người cùng giới gây khó dễ. Vợ trước cậu Hoắc Khải đó cũng đã lấy chồng rồi mà còn không chịu vun vén cuộc sống riêng của mình đi.

Cô ta cứ phải chạy ra dây dưa với chồng cũ, làm đủ trò mèo, chắc cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.”

Tống Thời Hạ hết sức đồng tình với nhận định này.

Cô nàng kia xuống nông thôn thì lợi dụng hôn nhân để tránh né lao động, sau khi có cơ hội về thành phố thì lập tức vứt bỏ chồng con.

Người như thế hẳn phải có tâm lý cực kì vững.

Xe mua thực phẩm của căn tin đã tới, hai người đến vừa đúng lúc.

Chào hỏi xong, hai người lên xe, mọi người trên xem ríu rít hỏi chuyện Tống Thời Hạ.

Khu này ai mà không biết Tống Thời Hạ chứ.

Trước kia thì người ta gọi cô là cô vợ tốt tính và nấu ăn siêu ngon của giáo sư Quý, còn bây giờ, mọi người gọi cô là nữ thủ khoa Tống Thời Hạ.

Thím Phùng ngồi bên cạnh, nghe người ta khen Tống Thời Hạ cũng hết sức hân hoan, Tiểu Tống là bạn của bà, bạn giỏi, bà cũng được thơm lây.

Vào trung tâm thành phố, Tống Thời Hạ và thím Phùng tách ra.

Thím Phùng nói muốn đi thăm cháu trai, còn Tống Thời Hạ muốn tới tứ hợp viện của mình.

Mấy hôm nay, cô đã nhờ cha mẹ đưa họ hàng hai bên đi chơi khắp thủ đô, phí dụng đều do cô chi trả.

Trước đó, cha mẹ cô đã bao tiền tàu xe cho mọi người, Tống Thời Hạ tính sẽ trả lại tiền này cho cha mẹ.

Hôm qua mọi người đi thăm Trường Thành, hôm nay nghe nói cả nhà đều mệt đến không dậy được, Tống Thời Hạ vào đến nhà chính mới nghe thấy tiếng người.

Ông hai đang nói:

“Chúng ta đã tới chơi nhiều ngày rồi, hai cháu đã tốn kém nhiều, nếu còn không về nhà, mọi người cũng thấy ngai lắm.”

“Đúng vậy, anh chị nhận được chút tiền thưởng nhưng cũng không thể tiêu pha như thế được, mấy ngày nay đi ăn đi chơi, cũng phải tốn đến 50 đồng chứ không ít.”

DTV

Tống Thời Hạ cười cười đi vào nhà.

“Ông hai, cậu, mọi người cất công đi xa một chuyến đương nhiên phải chơi thoải mái hẵng về chứ, không thì phí công, đúng không ạ.”

Ông bà Tống thấy con gái tới thì mừng lắm.

Bà Tống vội nói theo:

“Đúng đúng, chẳng mấy khi có cơ hội đến thủ đô, phải chịu khó đi đây đi đó nhiều vào.

Chứ không thì lúc về thôn, mọi người hỏi đã làm những gì lại không biết nói sao, chẳng lẽ nói đi xem kéo cờ rồi leo Trường Thành là về nhà.”

Tống Thời Hạ cố ý giữ mọi người ở lại thêm mấy ngày là vì họ đều là người thân trực hệ với cha mẹ cô.

Ngày thường mọi người cũng hay qua lại, trong thôn có việc gì đều sẽ giúp đỡ nhau.

“Thời Hạ à, chồng cháu kiếm tiền nuôi gia đình cũng không dễ dàng gì, cháu nghe ông hai, bọn ông ở đây đã nhiều ngày rồi.

Cũng đến lúc phải về nhà thôi, về kể rằng từng tới nhà hàng thủ đô ăn tiệc là có thể để người trong thôn hâm mộ cả năm.”

Tống Xuân Hạ và chồng vừa về đến nơi, nghe ông hai nói thế mới bảo:

“Ông hai, đã tới chơi thì đừng vội nghĩ về nhà làm gì, chúng cháu đây còn không sốt ruột về mở quầy bán hàng, ông cứ vội về ra đồng làm gì cơ chứ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 521: Chương 521



Tống Xuân Hạ ra ngoài mua chè đậu xanh.

Ban nãy chị ấy nghe thấy trong ngõ có người rao hàng, bèn muốn học vài món vặt ở thủ đô về làm.

Tiệm nhà chị làm ăn cũng khá, có điều, khách hàng hiện đang phàn nàn rằng còn thiếu đồ uống thanh nhiệt.

Chị ấy không biết nên làm món gì, lần này gặp trúng cơ hội, mới chạy ra mua mấy túi chè đậu xanh về cho mọi người thử.

Bà Tống nghe nói một túi chè phải hai hào thì xót ruột lắm, nhưng ăn thử xong vẫn công tâm nhận xét:

“Hương vị cũng tạm, chủ yếu ngon ở chỗ lạnh lạnh mát mát, giải nhiệt.”

Tống Thời Hạ cũng cảm thấy hương vị chè này chỉ tạm được thôi.

“Chị định làm đồ uống lạnh bán trong tiệm à?”

Tống Xuân Hạ chần chừ bảo:

“Đồ uống lạnh thì phải dùng tủ lạnh, chị tính làm món đồ uống gì giải nhiệt giải ngấy thôi, khách cứ nói mùa hè ăn lẩu cay nên có đồ uống đi kèm.”

Tống Thời Hạ lập tức nghĩ tới một thứ.

“Chị, đi với em, em vừa nghĩ ra nên cho tiệm nhà chị thêm cái gì.”

Tống Xuân Hạ đi theo em gái vòng vào một ngõ nhỏ.

Rẽ không biết bao nhiêu lần, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng bán dược phẩm trung y.

“Trung dược?”

Tống Thời Hạ nháy mắt: “Cứ vào là biết.”

“Thầy ơi, cho cháu bốc một thang ô mai, thêm nửa cân mộc lan với hai trăm gam sơn tra.”

Ông thầy trung y già không buồn ngẩng lên, nói: “Sao, lại tới nhập hàng mở tiệm cơm à?”

Cậu bé bốc thuốc dường như đã quen với Tống Thời Hạ, ông thầy gật đầu với nó một cái, nó liền cặm cụi bốc thuốc cho cô.

Tống Xuân Hạ cố nén nghi hoặc trong lòng, tò mò quan sát xung quanh.

Cậu bé bốc thuốc rất thạo việc, chỉ một lát đã chọn xong, Tống Thời Hạ trả tiền rồi chào thầy thuốc:

“Hai thầy trò làm việc đi ạ, lần sau cháu lại tới.”

Ông thầy trung y xua tay vẻ không kiên nhẫn: “Thôi thôi, lần sau đừng tới nhập hàng nữa.”

Tống Xuân Hạ ngơ ngác đi theo em gái ra ngoài.

“Sao em phải bốc thuốc trung y? Tiệm ăn cũng có thể cho khách uống thứ này à?”

“Về nhà em làm cho chị xem.”

Tống Thời Hạ dẫn chị gái tới cửa hàng mậu dịch mua đường đỏ, đường phèn, lạc rang và hạt mè rang.

Dưới cái nhìn chăm chú của cả nhà, Tống Thời Hạ bắt tay vào việc.

Cô bảo anh rể đi đun ô mai, đợi nước sôi mới bỏ đường phèn vào, điều chỉnh độ ngọt theo khẩu vị.

Sau đó, cô dẫn chị gái và mẹ mình xuống bếp làm thạch.

“Chúng ta sẽ làm thạch mộc lan, hẳn mẹ với chị chưa từng nghe nói đến, làm theo con là được.”

DTV

Ba người nhào tới nhũn tay, Tống Xuân Hạ không hiểu thứ này trông khó coi như thế, sẽ có người muốn nếm thật ư?

Nhưng khi món thạch ra lò, chị ấy không thể tưởng nổi, một bát thạch có chút xíu mà cũng có thể bán với giá một hào.

Tống Thời Hạ nói với chị gái:

“Thật đấy, nói chung là chị có thể định giá khác cũng được, nhưng giá mộc lan chị cũng nghe thấy rồi, nước ô mai giải nhiệt giảm khát lại khai vị, hai loại này đều rất thích hợp dùng vào mùa hè.”

Nước ô mai cũng đã nấu xong, thạch mộc lan đường đỏ cho vào nước ô mai quả thật ngon hơn chè đậu xanh nhiều.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 522: Chương 522



“Chè đậu xanh dễ làm, cũng có tác dụng giải nhiệt giải khát, nhưng lại không khai vị.

Chị nghĩ mà xem, ăn lẩu cay uống một ly nước ô mai chua chua ngọt ngọt, có phải tăng cảm giác thèm ăn hơn không.

Thạch đường đỏ là thứ vốn ít lãi nhiều, dù chị bán với giá một bát 5 xu thì cũng có thể hòa vốn được.”

Tống Xuân Hạ nghe mà sửng sốt.

Tôn Quốc Cường cũng gật gù tâm đắc, nhất định phải dốc sức cho Mao Đản nhà mình học hành đàng hoàng, lên tới đại học là tốt nhất.

Nhìn mà xem, sức mạnh tri thức đúng là không gì bằng.

Mọi người ở đây đều hết sức tin tưởng Tống Thời Hạ, Tống Xuân Hạ cũng muốn thử xem, bèn hỏi xin công thức làm.

Chị ấy không định nhập hàng ở cửa hàng trung y tại thị trấn, bằng không sẽ bị người ta bắt chước, cho nên định tranh thủ khi còn ở đây thì mua nguyên liệu đầy đủ, về nhà chỉ việc dùng thôi.

Tống Thu Sinh cũng vừa tới nơi.

Ban nãy anh ấy gọi điện tới nhà, Tống Đông Đông nghe điện thoại, nói rằng chị đã ra ngoài.

Tống Thu Sinh đoán cô đã tới xưởng rượu, nhưng tới đó không tìm được em gái, lại đang muốn thông báo tin vui, bèn hộc tốc chạy tới tứ hợp viện.

“Xe em tới rồi đấy.” Tống Thu Sinh hớn hở khoe, đồng thời sắc mặt còn thoáng một tia kì dị.

Đi nhận xe, anh ấy cũng đã gặp cha vợ tương lai, ông Diêu đích thân đưa xe tới thủ đô cho em gái anh.

Chậc, cô em này của anh ấy được nể nang thật đó.

Tống Thời Hạ cảm thấy thái độ của anh trai rất khác thường, nhưng vì tin tưởng anh ấy nên vẫn đi cùng anh ra ngoài.

Trong nhà, bà Tống tiếp tục khuyên họ hàng:

“Đã hẹn rồi, lại chơi thêm mấy ngày hẵng về, chẳng mấy khi có dịp đi chơi xa, Thời Hạ nhà tôi cũng đã nói thế rồi.”

Những người họ hàng ngó nhau, tới đây vốn chỉ định ‘xin’ chút vận học vận thi về cho con cháu, ở lâu quá, ăn chầu uống chực nhà cháu mình mãi cũng thấy ngại.

“Chị ơi, hay là chúng ta đi mua gạo về tự làm cơm, đi đâu chơi thì đi bộ là được rồi, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

Bà Tống chần chừ một lát rồi cũng gật đầu:

“Vậy cũng được, chúng ta tự nấu ăn, chỗ này cũng có nhà bếp mà.”

Tống Thời Hạ đã ra xe với anh trai.

“Anh, có chuyện gì mà vội thế?”

Tống Thu Sinh ghen tị bảo:

“Có người nghìn dặm xa xôi tới tìm em, hiện giờ em oai thật đó.”

Tống Thời Hạ bật cười.

“Đừng trêu em nữa, rốt cuộc là ai? Họ hàng nhà ta à?”

Nhưng chắc là không phải, nếu là họ hàng nhà mình thì hẳn anh ấy đã thông báo cho cha mẹ rồi mới đúng.

Tống Thu Sinh nhấn chân ga, ngữ điệu đầy tang thương:

“Ba Diêu Tuyết tìm em, người ta đích thân đưa ô tô tới thủ đô cho em luôn đấy, đãi ngộ bậc này, anh trai em nằm mơ cũng không dám mơ tới luôn.”

Tống Thời Hạ kinh ngạc:

“Thật ạ? Nể mặt em vậy cơ à?”

Tống Thu Sinh lườm một cái.

“Anh cũng đang muốn biết vì sao em lại được nể nang như thế? Phải nhớ nói giúp anh vài câu trước mặt bác ấy đấy nhá.”

DTV

Tống Thời Hạ bảo đảm:

“Anh yên tâm, cứ giao cho em, bảo đảm tết này anh tới nhà chúc tết sẽ được cho ngồi vào bàn ăn cơm.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 523: Chương 523



Tống Thu Sinh ghen tị lắm.

Nếu mình mà được săn đón như em gái có phải tốt rồi không, được như thế, có khi mình đã có vợ rồi cũng nên.

Diêu Tuyết vừa bóp vai cho cha mình vừa thận trọng quan sát sắc mặt ông ấy.

Thường ngày, cô ấy và Tống Thu Sinh luôn biết giữ chừng mực, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc không kìm lòng được, sẽ ôm ấp thân mật một chốc.

Đã lâu rồi chưa có thời gian dành cho nhau, hôm nay mới có rảnh, đang ôm hôn nhau thắm thiết trên sô pha thì bị cha bắt gặp tại trận.

“Hai đứa đã đến bước nào rồi?”

Diêu Tuyết cười lấy lòng: “Thì cũng mới chỉ đến bước mà ba trông thấy thôi, chuyện khác chưa hề có.”

Ông Diêu cau mày.

“Có phải nó có chỗ nào không ổn không?”

Xì, mới có thế, hại ông ngày ngày lo con gái chịu thiệt.

Diêu Tuyết bĩu môi bất mãn.

“Ba nói gì thế? Anh ấy như vậy là vì anh ấy tôn trọng ý kiến của con, con không đồng ý, chẳng lẽ anh ấy có thể cưỡng ép con được?”

Thực ra là chính Tống Thu Sinh cũng không đồng ý, nhất quyết phải giữ gìn cho nhau tới đêm tân hôn.

Diêu Tuyết sống cởi mở hơn, vì cô từng ở nước ngoài, sống theo văn hóa phương Tây, cảm thấy ý nghĩ đó của người đại lục có hơi bảo thủ phong kiến.

Ông Diêu hừ một tiếng.

“Ba thấy là người ta không đồng ý mới đúng, người nông thôn rất để ý danh dự của con gái, muốn cưới hỏi đàng hoàng sẽ không để xuất hiện những gièm pha điều tiếng như gạo nấu thành cơm, ăn cơm trước kẻng.”

Diêu Tuyết ôm cổ cha làm nũng: “Daddy, ba biết rồi còn cố tình hỏi thế.”

Ông Diêu quay đi:

“Bớt bớt cái trò làm nũng này đi, ba biết với ba trông thấy là hai chuyện khác nhau.

Hai đứa còn chưa kết hôn đã dính vào nhau như thế, ba con không muốn đột nhiên có một ngày lên chức ông ngoại bất thình lình đâu.”

Diêu Tuyết dậm chân đứng lên.

“Ba cứ nói thế thì con cũng chẳng có cách nào, hừ, ông cụ cứng đầu này, không muốn con gái có chồng, muốn nó ế đến già đây mà.”

Ông Diêu cũng muốn con gái lấy chồng lắm chứ.

Tống Thu Sinh này xem như cũng là một thanh niên có tiềm lực, em gái lại xuất sắc, có tay nghề ủ rượu lợi hại, làm lá trà và bánh trà đều cực kì độc đáo, nếu thành người một nhà cũng rất tốt.

Nhưng ông ấy cho rằng mình không thể quá dễ dãi với Tống Thu Sinh, cần phải giữ chặt quyền quyết định trong tay mình.

Cô con gái cưng mà ông ấy nuôi dạy bao năm không thể tùy tiện gả đi được.

“Căn nhà này có vẻ hơi nhỏ nhỉ, chắc chỉ bằng phòng chứa đồ cũ nhà ta.”

Diêu Tuyết hiểu ngay ý cha, bèn phụ họa:

“Đúng ạ, tổng diện tích tính ra còn chưa tới 200 mét vuông, không bằng nửa cái sân nhà ta nữa.

Con đang ở tạm đây một thời gian, Thu Sinh đã mua cho con một bộ tứ hợp viện, đang sửa chữa trang hoàng lại.

DTV

Chỗ đó nhỏ hơn nhà ta một chút, nghe nói là phủ của vị đại thần nhị phẩm nào đó thời phong kiến, hai tháng trước anh ấy mới trả hết tiền vay mua nhà.”

Ông Diêu không nhịn được mới chọc con gái.

“Mua một bộ tứ hợp viện cũng phải đi vay, thế mà con cũng cảm động được à? Đấy chỉ là chuyện nó nên làm thôi.

Nhà đó sau này nó cũng sẽ ở, có chút chuyện cỏn con đã khiến con xúc động thé rồi, chẳng lẽ ba con không mua được cho con?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 524: Chương 524



Diêu Tuyết dỗi:

“Được rồi, ba nói thế nào cũng đúng hết, vậy ba mua cho con chục bộ đi, nhớ để con đứng tên, lúc nào con chán con sẽ lôi ra xem.”

Ông Diêu thờ ơ bảo: “Một bộ tứ hợp viện mới mấy đồng, mười bộ chứ gì, cứ chờ đấy.”

Tống Thời Hạ và anh trai đến đúng lúc chị dâu và chú Diêu cha chị ấy có vẻ đang có mâu thuẫn.

Bầu không khí không được hài hòa lắm, một người ngồi ở sô pha ngoài phòng khách, một người ngồi trong phòng ăn.

Diêu Tuyết thấy Tống Thời Hạ tới mới cố gắng nặn ra được một nụ cười.

“Em đến chơi à, đây là ba chị, em cứ gọi bác là được.”

Ông Diêu vừa trông thấy Tống Thời Hạ đã hết sức kinh ngạc.

Trước ông ấy còn cho rằng Tống Thời Hạ là một cô thôn nữ chất phác, áo sơ mi quần đen, tóc tết hai bên, da ngăm đen, cười lên sẽ khoe hai hàng răng trắng, đây chính là ấn tượng cố hữu của ông ấy về những cô thôn nữ.

Nhưng cô gái trẻ trước mắt hoàn toàn không giống một cô con gái nhà nông.

Da cô ấy trắng bóc, vóc dáng thon thả, mắt sáng mày ngài, thần thái mẫn tiệp và trí thức toát ra từ từng cử chỉ, trông cứ như một cô giáo nhã nhặn dịu dàng.

Ông Diêu định thần lại sau mấy giây ngạc nhiên, cười cười chào hỏi.

“Vị này… là đồng chí Tiểu Tống à?”

Diêu Tuyết bất mãn nói: “Ba gọi xa lạ thế làm gì.”

Ông Diêu xấu hổ đáp:

“Thì ba cũng sợ nhiệt tình quá làm người ta ngại, cô bé còn nhỏ tuổi mà, dễ ngượng ngùng mất tự nhiên, với cả, chẳng phải con cứ luôn nói ba cười lên trông đáng sợ hay sao.”

Tống Thời Hạ âm thầm quan sát cha vợ tương lai của anh trai.

Thành thật mà nói, thẩm mỹ của mấy vị có tiền thời này rất giống với mấy ông chủ mỏ than mới phất lên của đời sau.

Mười ngón tay đeo đủ kiểu nhẫn vàng nhẫn ngọc, trên cổ đeo dây chuyền vàng sợi thô, mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đỏ sậm, đi đâu cũng phải có một đàn vệ sĩ đi cùng.

Ầy, đột nhiên thấy lo cho anh trai quá.

DTV

Chút tiền dành dụm của anh ấy đối với người ta chắc chỉ là hạt cát, chẳng có lấy một chút khả năng cạnh tranh nào.

“Cháu gái à, cháu cứ gọi bác là được rồi, bác chắc cũng phải hơn tuổi cha mẹ cháu, à đúng rồi, ô tô của cháu đã được đưa tới đây, có muốn đi lái thử không?”

“Có chứ ạ, cháu cũng mới lấy được bằng lái rồi.”

Trong gara có một chiếc Volkswagen Beetle màu trắng.

Tống Thời Hạ biết kiểu xe này, 30 năm sau mẫu này sẽ bị ngừng sản xuất, hiện giờ cũng chỉ có 3 nhà máy lắp ráp xe này, những nhà máy còn lại đều đã đi vào sản xuất mẫu khác.

Ông Diêu đi bên cạnh, giải thích:

“Chiếc này tốc độ không cao, nhưng dễ lái, chống va chạm tốt, bên này đường xi măng còn chưa trải đến nông thôn, nếu mà mua xe quá đắt, xước xát sẽ rất xót ruột.

Ở nước ngoài, có tiền người ta hay mua loại xe nhỏ như thế này, trông nó nhỏ thế thôi nhưng nội thất và sức chứa không kém gì các mẫu khác.”

Tống Thời Hạ hết sức vừa lòng với chiếc xe này, màu sắc cũng rất ổn.

Cô thích thú vuốt nhẹ lớp sơn trắng: “Xe này hẳn là đã được tu tạo lại rồi đúng không ạ?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 525: Chương 525



“Cháu gái tinh mắt lắm, chiếc này vốn màu đen, nhưng bác thấy loại xe này con gái hay thích màu sáng, màu hồng gì đó, cho nên mới nhờ người phun lại sơn cho nó, bác đoán cháu sẽ thích hơn.”

Tống Thời Hạ gật đầu thật mạnh:

“Màu này quá đẹp, nhã nhặn sạch sẽ, nhìn là thấy sang trọng, để cháu lên xe thử xem thế nào.”

Tống Thời Hạ thử tốc độ xe, không cao lắm nhưng đây không phải khuyết điểm với cô, vì hiện giờ chưa có hệ thống cao tốc phủ khắp nơi.

Tống Thu Sinh càng nhìn càng hâm mộ, nếu bác ấy cũng có thể thân thiện với mình như thế thì tốt biết bao.

Chỉ tiếc anh ấy đang chột dạ, âu yếm bạn gái trên sô pha bị cha vợ tương lai bắt ngay tại trận, giờ phải đối diện với ông ấy, Tống Thu Sinh thật sự rất bối rối.

Nhưng cũng không thể lảng tránh mãi được, anh ấy bèn chủ động bước tới hỏi: “Bác trai, bác uống nước không ạ?”

Ông Diêu nói chuyện nãy giờ đã khô cả cổ.

Con gái ông cãi nhau với ông nên thậm chí còn chẳng thèm rót cho ba nó cốc nước, mà ông ấy ở nhà chưa từng tự mình rót nước bao giờ.

“Tôi uống trà.”

Tống Thu Sinh vui mừng chạy đi pha trà.

Ba vợ chịu đáp lời đã là một dấu hiệu khả quan lắm rồi, lại còn có ý muốn sai sử mình làm việc, chứng tỏ trong lòng ông ấy đã không còn quá bài xích mình.

Diêu Tuyết thấy thế thì càng thêm chột dạ.

Bấy giờ cô ấy mới nhớ ra, từ lúc ba mình vào nhà tới nay vẫn chưa được một miếng nước.

Tống Thời Hạ lái một vòng rồi quay về.

“Xe này tuyệt lắm ạ, không có vấn đề gì.”

Ông Diêu vui vẻ nói:

“Nếu đã không có vấn đề gì thì lúc nào tiện cứ mang về, chúc mừng cháu thi đỗ đại học, bác cũng có món quà nhỏ cho cháu đây.”

Tống Thời Hạ ngạc nhiên: “Cảm ơn bác đã từ xa tới chúc mừng, không biết cháu gặp được vận hạnh gì rồi nữa.”

Ông Diêu xua tay cười cười.

“Một chút quà nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới, bác tới đây tiện thể xem xem tình hình kinh doanh của Tiểu Tuyết thế nào, làm kiểm toán cho công ty con bé luôn.

Nếu cháu muốn cảm ơn thì bác cũng rất vinh hạnh, nghe nói tài nấu nướng của cháu rất đặc sắc, hôm nào rảnh có thể làm một bữa mời bác không?”

“Chắc chắn là được chứ ạ, để lát cháu bảo anh cháu đi mua nguyên liệu nấu ăn, cháu sẽ làm một bàn đãi bác, để bác xem tay nghề của cháu thế nào, mấy ngày này cháu cũng đang thử làm một món mới là tôm Long Tĩnh.”

Quả nhiên, vừa nhắc tới thứ có liên quan đến lá trà, ông Diêu bắt đầu không ngồi yên được, thái độ đối với Tống Thu Sinh cũng hòa hoãn hẳn đi.

“Thu Sinh à, đi chợ thì lái xe đi cho nhanh, mang thêm anh vệ sĩ, bằng không một mình xách không hết.”

Tống Thu Sinh đã ngây ra như phỗng, sao đột nhiên thái độ của bác Diêu lại thân thiết như thế nhỉ?

Tống Thời Hạ ra sức nháy mắt cho anh trai, Tống Thu Sinh bắt được tín hiệu, lập tức hiểu ngay.

“Vâng thưa bác, mọi người nói chuyện tiếp đi, cháu ra ngoài mua đồ ăn rồi về ngay.”

Tống Thời Hạ ra cửa theo anh ấy, dặn anh ấy qua xưởng rượu mang rượu về, nhớ nói Lưu Chiêu Đệ lấy rượu anh đào.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 526: Chương 526



“Rượu anh đào liệu có mùi rượu không?”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ bảo:

“Anh, chuốc say người ta rồi thì anh còn thổ lộ tâm tình trình bày quyết tâm thế nào được.

Rượu anh đào khá nhẹ, chỉ hơi chuếnh choáng thôi, nhưng vẫn còn giữ lại phần nào lí trí, sau khi tỉnh rượu sẽ không sợ mất mặt.”

Em gái nói chí lí, quả nhiên có học có khác, thật là thông minh.

“Cảm ơn em, không uổng công anh thương em nhất nhà, lần sau muốn gì cứ nói, anh sẽ lại mua cho.”

Tống Thời Hạ cười cười.

“Thôi, mua cho em cái xe có lẽ đã vắt kiệt vốn lưu động của anh rồi, anh cứ tập trung phấn đấu cưới chị Diêu Tuyết về nhà đi đã, sớm ngày cho em ăn tiệc cưới, thế là được.”

Tống Thu Sinh nghiêm trang giơ tay đảm bảo.

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

Khi Tống Thời Hạ vào trong nhà, trên bàn đã có một chiếc hộp gỗ hình lập phương.

Diêu Tuyết thè lưỡi với cô một cái.

“Quà của ba chị cho em, mở ra xem xem.”

Tống Thời Hạ chợt có một dự cảm chẳng lành.

Cô mở hộp quà ra, quả nhiên trong đó là một đôi vòng tay phỉ thúy, nhìn màu sắc là biết ngọc hiếm, cực kì đắt tiền.

Món quà này quá đắt giá rồi.

“Bác, quà này quá quý, cháu không dám nhận.”

Diêu Tuyết che miệng cười:

“Bán đi thì đúng là giá rất cao đó, nhưng nhà chị có làm bên mảng khai thác ngọc, lấy của nhà tặng em nên thực ra không đáng bao tiền, em cứ nhận đi, không phải ngại.”

Tống Thời Hạ âm thầm cười khổ.

Đôi vòng này chắc chắn là phỉ thúy hạng Đế Vương Lục, nhận thì ngại mà không nhận thì lại xa cách quá, nhưng chuyện của anh trai còn chưa đi đến đâu, cô cũng rất khó xử.

Có điều…

Tống Thời Hạ chợt nở nụ cười tươi rói.

“Vậy cháu xin nhận ạ.”

Ông Diêu cũng vui vẻ cười bảo:

“Đôi vòng này vốn được chế tạo cho cháu mà, cháu không chịu nhận thì cũng chẳng biết phải làm gì với nó.”

Chẳng trách mỗi lần trò chuyện, chị Diêu Tuyết đều thích nắm tay cô, thì ra là để đo cỡ tay.

Quý Yên Nhiên và bạn học hẹn gặp nhau ở nhà sách Tân Hoa, khi cô ấy vừa tới đã thấy hai nam sinh nói nhiều nhất lớp có mặt ở đó.

Hai người bạn trông thấy Quý Yên Nhiên nhưng không nhận ra cô ấy ngay.

DTV

Quý Yên Nhiên chủ động đi tới chào hỏi.

“Hai bạn tới lâu chưa?”

Một bạn nam hơi ngạc nhiên một lát, sau đó ngập ngừng hỏi: “Cậu là… Quý Yên Nhiên?”

Quý Yên Nhiên thoải mái gật đầu.

“Tôi đây, không nhận ra tôi à?”

Hai bạn nam đều ngơ ngác nhìn Quý Yên Nhiên, cô bạn này thực sự đã khác hẳn trước đây, họ không thể nhận ra.

Cậu bạn gầy gò như khỉ với gương mặt lấm tấm mụn trứng cá vội khen:

“Cậu trông khác quá, xinh hơn hồi trước nhiều, hồi trước mà cậu không để tóc dài thì chắc bọn tôi không biết cậu là con gái đâu.”

Bạn nam kia vội vàng huých khuỷu tay nhắc nhở bạn mình.

“Trần Vệ Đông không có ý gì đâu, cậu ấy nói không biết lựa lời thôi, cậu đừng để ý nhé.”

Trần Vệ Đông ấm ức biện giải cho bản thân:

“Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi mà, Quý Yên Nhiên giờ đâu có khó coi gì đâu?

Nhưng hồi cấp ba trông cậu ấy ý như thằng đàn ông tóc dài thật mà, chúng ta còn từng thảo luận rằng liệu sau này cậu ấy có lấy chồng được không nhỉ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 527: Chương 527



Lưu Kiến Quốc vội giải thích với Quý Yên Nhiên:

“Không phải như cậu ta nói đâu, chúng tôi chỉ nói là lúc đấy cậu không có ai theo đuổi chứ không có nói cậu không lấy được chồng.”

DTV

Quý Yên Nhiên chỉ đứng yên, lặng lẽ nở một nụ cười ngại ngùng và lịch sự.

Không biết nói sao cho tử tế thì đừng nói có được không, giải thích như thế còn chẳng bằng đừng giải thích gì.

Cũng may, lúc này đã có mấy bạn học khác đến, xóa tan không khí xấu hổ.

Mọi người khi thấy Quý Yên Nhiên đều phải kinh ngạc cảm thán một câu.

Ai mà ngờ được, chỉ sau mấy tháng ôn thi đại học ở nhà, Quý Yên Nhiên lại như lột xác thành người khác.

Mấy tháng tự học, chỉ có hai lần thi chung toàn thành phố là có gặp nhau, nhưng cũng chỉ chào hỏi một câu.

Sau khi thi đại học, mọi người cũng có về trường lấy giấy báo điểm.

Nghe nói Quý Yên Nhiên thi đỗ đại học Nhân Dân, bấy giờ mọi người mới nghĩ đến chuyện tổ chức họp lớp nhằm duy trì mối quan hệ này.

Trong 12 người tham gia tụ họp có một nửa là học sinh lớp bên, nhưng tất cả đều là người địa phương và đã thi đỗ một trường đại học chính quy.

Quý Yên Nhiên có thành tích tốt nhất.

Nam sinh tranh vị trí số một trong lớp với cô ấy đã thi đỗ vào đại học ngoại ngữ, các bạn còn lại đều có thành tích không tệ.

Một bạn đeo kính của lớp bên hỏi: “Nhà tôi có căn hộ để trống, hay là chúng ta tự đi mua nguyên liệu về nấu ăn đi.”

Quý Yên Nhiên nhận ra người này, ba cậu ta là một vị lãnh đạo có chức vị khá cao, những buổi họp phụ huynh, ba cậu ta và mẹ cô ấy mà gặp nhau sẽ chào hỏi xã giao.

Đề nghị của bạn bốn mắt được mọi người tán đồng, tự mua đồ về nấu sẽ tiết kiệm tiền hơn là đi ăn tiệm.

Học sinh bản địa không nhất định đều có gia cảnh tốt, bạn bốn mắt này thuộc dạng có điều kiện khá tốt trong đám nam sinh.

Bên nữ sinh, tính cả Quý Yên Nhiên thì có tổng cộng 4 người, nam sinh về nhóm bếp, nữ sinh đi mua thức ăn.

Sau khi hai bên nam nữ tách ra làm việc, mọi người bắt đầu trao đổi với nhau, thông báo mình biết làm những gì.

Đến phiên Quý Yên Nhiên, cô ấy hơi xấu hổ, nói: “Tôi thì không biết nấu nướng gì.”

Trương Kim Phượng che miệng như thể ngạc nhiên lắm:

“Sao lại không biết nấu cơm được nhỉ? Làm thế nào mà cậu lớn được đến như bây giờ?”

Quý Yên Nhiên cạn lời: “Tôi không biết nấu cơm chứ có phải không biết ăn cơm đâu.”

“Nhưng cậu cũng nên dành thời gian ra học đi, con gái không biết nấu cơm, nói ra mất mặt lắm, về sau lấy chồng, nhà chồng sẽ bảo cậu không đảm đang.”

Quý Yên Nhiên đột nhiên nhớ tới lời dạy của chị dâu, rằng yêu đương thì phải mở to mắt ra mà quan sát.

Nếu sống trong nhà mình tự tại thoải mái thì đừng có lấy người nào mà mình phải làm trâu làm ngựa cho nhà người ta, tối thiểu cũng phải tìm một người môn đăng hộ đối.

Trước kia cô ấy không hiểu vì sao kết hôn lại phải làm trâu làm ngựa, nhưng hiện giờ cô ấy đã hiểu được, chị dâu mình nói không hề sai tí nào.

Bản thân cô ấy không biết nấu ăn, nếu lấy chồng là phải giặt đồ nấu cơm hầu mẹ chồng thì đúng là không khác gì làm trâu làm ngựa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 528: Chương 528



Quý Yên Nhiên lộ vẻ thương hại:

“Cậu đáng thương thật, vượt trăm cay ngàn đắng thi đỗ vào đại học lại chỉ để về sau lấy chồng hầu hạ mẹ chồng, học nhiều quá bị ngộ chữ rồi à.”

Trương Kim Phương nghẹn họng.

Cô ta chỉ tính thể hiện mình đảm đang hiền thảo thế nào trước mặt cánh nam sinh thôi, Quý Yên Nhiên nói năng sắc bén độc địa như thế, sớm muộn cũng sẽ bị xung quanh ghét bỏ.

Quý Yên Nhiên đi cùng các cô bạn học tới chợ bán đồ ăn, tình cờ gặp ngay Tống Thu Sinh cũng đang đi mua thịt.

Cô ấy rón rén tới gần từ sau lưng, rồi bất thình lình vỗ mạnh lên vai anh Thu Sinh một cái.

“Anh Thu Sinh, sao anh lại ở đây? Mua thức ăn à?”

Tống Thu Sinh quay lại, kinh ngạc cười đáp:

“Trùng hợp nhỉ, đợi anh mua xong thì cùng về đi, chị dâu em cũng đang ở bên đó, hôm nay chị dâu em đích thân vào bếp đấy.”

DTV

Quý Yên Nhiên hoang mang hỏi:

“Lúc em đi thì chị ấy vẫn còn ở nhà mà, nhưng chị ấy đã nói hôm nay muốn tới xưởng rượu cơ mà.”

“Chuyện của người lớn, trẻ con đừng quan tâm, anh mua thức ăn xong rồi lái xe đưa em qua đó luôn.”

Quý Yên Nhiên vội từ chối:

“Không cần đâu ạ, nay em đi mua đồ ăn với các bạn, mấy bạn đó tính tự nấu ăn để liên hoan.”

Tống Thu Sinh cười: “Em cũng vào nấu?”

Quý Yên Nhiên thành thật lắc đầu.

“Thôi được, hôm nay em không có lộc ăn rồi, nay nhà anh có khách quý tới chơi, chị dâu em tính làm một bàn to, thấy anh mua nhiều đồ không, riêng rau thôi đã mười mấy đồng rồi.”

Quý Yên Nhiên không muốn người khác chú ý nhưng Trương Kim Phượng lại rất tinh mắt, đã trông thấy cô ấy và Tống Thu Sinh.

“Quý Yên Nhiên, đây là người quen của cậu à?”

“Đây là anh trai của chị dâu tôi, cũng là anh tôi, anh ấy đang đi mua thức ăn.”

Trương Kim Phương liếc nhìn túi đồ ăn trên tay Tống Thu Sinh, có một túi thịt bò rất to.

Cô ta nịnh nọt cười nói: “Chúng ta không đủ tiền mua thịt, hay là bảo anh cậu chia cho bọn mình một ít đi.”

Quý Yên Nhiên ngây người ra, da mặt người này làm bằng chất liệu gì mà có thể nói ra những lời vô sỉ tham lam cỡ đó?

“Tôi có mang tiền, không cần xin đồ ăn.”

Tống Thu Sinh vui vẻ lấy ra một miếng thịt bò chừng nửa cân đưa cho Quý Yên Nhiên: “Lấy đi, tiêu tiền làm gì, tiền tiêu vặt của em cứ để mua kẹo ăn.”

Không đợi Quý Yên Nhiên từ chối, Trương Kim Phương đã nhanh tay giật lấy miếng thịt bò bỏ vào giỏ đồ ăn.

Quý Yên Nhiên rất bực, Trương Kim Phương tham lam keo kiệt làm cô ấy thấy mất mặt thay.

Không muốn bỏ tiền thì cô ấy có thể tự chi ra mua thịt, nửa cân thịt bò có đáng bao nhiêu đâu.

Cô ấy không thích người khác lợi dụng người nhà mình như thế, sao mà anh Thu Sinh ngốc vậy nhỉ.

Mấy nữ sinh khác cũng đã xúm lại, Quý Yên Nhiên đành phải nuốt những lời muốn nói vào trong, còn chưa ăn cơm đâu mà đã tức anh ách đầy bụng rồi.

Trương Kim Phương rất biết nhìn mặt đoán ý, tất nhiên cũng đã nhìn ra sự bất mãn của Quý Yên Nhiên.

Nhưng cô ta thầm nhủ, anh trai Quý Yên Nhiên còn chưa nói gì đâu, cô nàng này thật là keo kiệt.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 529: Chương 529



Tống Thu Sinh cũng nhận ra mấy cô bé này bằng mặt không bằng lòng với nhau, hiển nhiên Quý Yên Nhiên không thân thiết gì với mấy cô kia.

Cử chỉ vừa rồi chỉ là thói quen trong làm ăn kinh doanh của anh, lại vô tình chọc cô bé Yên Nhiên không vui rồi.

“Các em đi đâu, anh lái xe đưa đi.”

Quý Yên Nhiên ngồi trên ghế phụ, mặt rầu rĩ không vui, phía sau là mấy cô bạn đang ríu rít vui vẻ với nhau.

Cô ấy cũng biết anh Thu Sinh chỉ muốn giúp cô ấy tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với bạn bè thôi, nhưng cô ấy thật không muốn trông thấy vẻ tiểu nhân đắc chí của Trương Kim Phượng.

Càng đi càng thấy đường quen, Tống Thu Sinh trêu chọc: “Tiện đường quá, vậy là anh không cần vòng về rồi.”

Trương Kim Phương bóp giọng ỏn ẻn nói: “Lát chúng em sẽ làm cơm liên hoan, anh tới ăn cùng cho vui.”

Tống Thu Sinh nhanh nhẹn từ chối:

“Anh mua thức ăn rồi, nhà anh có khách, thôi thì làm phiền các em chăm sóc Yên Nhiên nhà anh vậy.

Em ấy từ nhỏ đến lớn được nhà chiều chuộng quen rồi, chưa từng vào bếp làm cơm, các em thông cảm dùm nhé.”

Trương Kim Phượng thuận thế nói theo:

“Yên Nhiên tốt số quá, chẳng như bọn em, từ nhỏ đã phải làm việc nhà, em nhớ là hồi lớp 2 đã phải vừa cõng em trai vừa nấu cơm rồi, khói lò than sặc lắm, nấu cơm xong thì cũng nhọ nhẹm hết cả mặt hệt như con mèo.”

Tống Thu Sinh lại nhớ tới em gái mình.

Khi cả nhà ra đồng làm việc, có phải Hạ Hạ nhà anh ấy cũng là như thế, vừa cõng Đông Đông vừa nhặt củi?

Điểm khác nhau chính là em gái anh 8 tuổi đã biết nhóm bếp củi, trong nhà không có bếp lò.

Nhà câu bạn bốn mắt cách nhà Diêu Tuyết chỉ một con phố.

Mấy cô nữ sinh tinh mắt thấy được bên kia có biệt thự kiểu Tây, bèn tụm lại kích động xì xào.

Tống Thu Sinh cho mấy cô gái ba con cá trích, bảo họ nấu canh.

Tống Thu Sinh đã tặng đồ, Quý Yên Nhiên có thể không cần vào bếp hỗ trợ, cho nên chỉ ba cô bạn vào làm cơm, ngay cả việc nhóm lửa cũng không cho nam sinh vào giúp.

Quý Yên Nhiên ngồi dưới gốc hồng trụi lủi trong sân, dưới tàng cây có hai khối đá đẽo thành ghế ngồi, bốn mắt cầm một quyển tạp chí tới ngồi đối diện với cô ấy.

Hai người lơ đãng trò chuyện, Quý Yên Nhiên cứ có cảm giác lời cậu bạn này có ẩn ý gì đó.

Cho đến khi cô ấy đã sắp mất kiên nhẫn, bốn mắt đột nhiên đứng lên.

“Bạn Quý Yên Nhiên, thực ra tôi đã thích bạn từ rất lâu rồi. Bạn trở nên xinh đẹp hơn, tôi cảm thấy vô cùng vui mừng, bởi vì cô gái tôi thích đẹp từ trong ra ngoài, từ tâm hồn đến diện mạo.

Trước đây tôi thích bạn vì thái độ học tập chuyên chú và kiên cường, hiện tại bạn khiến tôi thích từ linh hồn đến diện mạo xinh đẹp.

Bạn chính là cô gái trong mộng của tôi. Xin hãy tin tôi, tình cảm chân thành của tôi có đất trời chứng giám.”

Quý Yên Nhiên đã sững sờ đến ngây ra.

Cô ấy và bốn mắt đâu có tiếp xúc nhiều, chỉ có vài lần được phân đến cùng một trường thi, nhưng trước nay chưa từng trò chuyện, bốn mắt thình lình tỏ tình khiến cô ấy không biết phải làm sao.

Quý Yên Nhiên lắp bắp: “Tôi… tôi phải suy xét thêm đã, có lẽ mẹ tôi không cho tôi yêu sớm đâu.”

DTV


 
Back
Top Bottom