Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 510: Chương 510



Hàn Dung không đặt được phòng riêng ở nhà hàng.

Hơn nữa, số lượng khách nhà bà quá lớn, có phòng riêng cũng không đủ kê bàn nên bữa tiệc mừng này phải đặt ở phòng ăn tầng hai của nhà hàng.

Tống Thời Hạ không có ý kiến gì, với cô, chỉ cần nhớ được nhà mình đặt bàn số bao nhiêu là được.

Bữa tiệc mừng lần này nhà Tống Thời Hạ mời khá nhiều khách.

Bạn bè người quen của hai vợ chồng đều sẽ được thông báo, có những người còn chủ động gọi tới hỏi chừng nào mới tổ chức chúc mừng.

Người ta vồn vã như thế là bởi Tống Thời Hạ là thủ khoa ban khoa học tự nhiên.

Nếu xếp ở cổ đại thì chính là trạng nguyên, là Văn Khúc Tinh hạ phàm, nhà nào có trẻ con đều muốn đưa tới hòng mong lây dính chút phúc phần.

Hàn Dung đặt tám bàn lớn, mời toàn bộ người quen tới.

Tống Thời Hạ bắt gặp rất nhiều gương mặt quen thuộc trong đám đông, có những gương mặt thường xuyên gặp ở trường, đó là những đồng nghiệp của Quý Duy Thanh.

Điều khiến Tống Thời Hạ bất ngờ là, cũng vào lúc này, trên tầng hai có hai bàn tiệc, là tiệc cưới của Vu Phương.

Thật quá trùng hợp.

Khi chọn ngày đặt tiệc, Vu Phương cũng không biết hôm nay nhà Tống Thời Hạ tổ chức tiệc mừng thi đỗ.

Nếu biết, nói thế nào cô ta cũng sẽ không chọn ngày này, thật xấu hổ.

Bàn tiệc cưới của cô ta bao gồm bốn món mặn, ba món chay và hai món nguội, một món canh.

Trước đó cô ta còn hết sức đắc chí vì cảm thấy tiệc cưới lần thứ hai của mình mà còn linh đình hơn cả tiệc cưới lần đầu của người khác.

Nhưng sau khi nhìn sang bàn tiệc nhà họ Quý, cô ta chỉ cảm thấy thật mất mặt.

Bàn tiệc bên kia chỉ là tiệc mừng thi đỗ, ấy vậy mà chẳng thiếu thứ gì, vây cá, tổ yến, tay gấu, …

Có khi ông bà Quý đã phải dốc cạn hầu bao để tổ chức tiệc này.

Vu Phương chỉ có thể tự an ủi trong lòng rằng, cố tình làm lớn như vậy chỉ để cho có mặt mũi thôi.

Ăn xong bữa này, có khi nhà hàng xóm phải thắt lưng buộc bụng ăn cơm độn vài tháng.

Nhưng, cô ta có thể tự kiềm chế được bản thân, lại không thể kiềm chế được ánh mắt và lời nói của người ngồi cùng bàn.

“Nhìn bàn tiệc nhà người ta kìa, gia đình đó có địa vị thế nào vậy?”

Bà Vu vui vẻ khoe ra:

“Đấy là tiệc mừng con dâu và con gái thi đỗ đại học của nhà hàng xóm tôi đấy, con dâu người ta xuất thân nông thôn, không ngờ lại có thể thi được thủ khoa cơ, đám người nhà quê này đúng là khó lường.”

DTV

“Ấy chà, chúng ta gặp trúng tiệc mừng của thủ khoa cơ à, hay là qua mời người ta một ly?”

Vu Phương tức đến run người, tay đã siết chặt dưới gầm bàn, nhưng ngoài mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

Có điều, anh chồng mới không đủ tinh ý, không hề nhận ra, còn đứng lên sang khu bên đó mời rượu.

Vu Phương gượng gạo cười cười, đối mặt với người mình ghét nhất lại còn phải ra vẻ vui sướng chúc mừng người ta thi đỗ, lòng uất nghẹn khó tả.

Tống Thời Hạ đã trông thấy Vu Phương, nhìn cô ta tức nghẹn mà vẫn phải nhẫn nhịn, cô chỉ muốn bật cười.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 511: Chương 511



Mẹ chồng thật sự không cố tình chơi xấu nhà bên, họ vào nhà hàng, thấy nhà người ta cũng ở đó mới biết hai bên chọn ngày giống nhau.

Vu Phương tái hôn, tiệc cưới chỉ mời họ hàng thân thích hai bên, không mời láng giềng.

Hàn Dung bèn đem biếu bên kia một xâu giò coi như quà mừng, hai bên đều ăn ý không nhắc tới chuyện mời nhau sang ăn tiệc.

Người khác khi tái hôn đều sẽ rất khiêm tốn, không làm linh đình.

Hàn Dung còn tưởng nhà bên không tổ chức hôn lễ mà cho Vu Phương sang bên đó ở luôn.

Ai ngờ nhà trai lại làm long trọng như thế, còn đặt hai bàn tiệc ở nhà hàng thủ đô, số tiền chi ra không nhỏ đâu.

Nếu không gặp ở đây, hai bên còn không biết lại có sự trùng hợp như vậy, vì cả hai bên đều không hề mời đối phương tới dự tiệc nhà mình.

Hàn Dung nhắc Tống Thời Hạ chịu khó ăn nhiều chút, nhà hàng thủ đô không dễ đặt chỗ, nhân dịp này hãy nếm thử các món ngon hiếm có ở đây.

Vu Phương trở lại vị trí ngồi, rất không cam lòng, hậm hực thật lâu mới bình tĩnh lại được.

Vừa rồi cô ta đã thấy A Thanh nhìn mình với ánh mắt vô cùng xa lạ, giữ khoảng cách rất triệt để.

Hai người quen biết từ nhỏ đến lớn, ấy vậy mà hiện giờ lại chẳng chừa cho cô ta chút thể diện nào.

Chồng Vu Phương đang hào hứng trò chuyện với khách, nói qua nói lại đều là về Tống Thời Hạ, Vu Phương càng nghe càng bực bội.

Xung quanh còn có đám trẻ con cứ chốc chốc lại ngó về bên kia, điều này càng khiến Vu Phương khó chịu.

Nhưng cô ta không biết rằng xui xẻo của mình chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Bữa tiệc mới tiến hành được một nửa, đột nhiên có hai đứa nhỏ tầm tuổi choai choai từ đâu tới, hướng thẳng về phía chồng cô ta khóc lóc kêu than.

Vu Phương nhận ra bọn nhỏ này, đây là con của chồng cô ta với vợ trước.

Người đàn bà kia thường xuyên kéo hai đứa nhỏ này ra để vòi tiền chồng cũ, khó khăn lắm cô ta mới kéo chồng về quỹ đạo đúng đắn.

Nhưng hôm nay, mẹ con nhà kia dường như quyết tâm phá đám đến cùng.

Hai đứa nhóc này tới nhà hàng sang trọng bậc nhất lại mặc bộ đồ rách rưới cũ nát, có ý gì chắc không cần phải nói rõ hơn.

Tống Thời Hạ vùi đầu ăn uống, nhưng tai vẫn vểnh lên hóng chuyện khu bên kia.

Hàn Dung làm bộ không thấy, liên tục gắp đồ ăn vào bát con dâu, đồ ăn chất cao có ngọn.

Người nhà họ Tống trông thấy đều hết sức kinh ngạc.

Ở nông thôn thật không kiếm đâu được bà mẹ chồng tốt như thế.

Mẹ chồng ở quê đa phần đều thích hành tội con dâu, để con dâu phải nếm trải hết những nỗi khổ mình từng phải chịu hồi còn trẻ.

Ai đã từng thấy mẹ chồng chiều con dâu đến thế này?

Họ đều cảm thấy, mẹ chồng nhà này đối xử với con dâu còn tốt hơn cả con trai.

Các cô gái trẻ cảm thán Tống Thời Hạ tốt số, ở nhà không phải ra đồng làm việc, lớn lên vào thành phố kiếm việc lại nhanh chóng lấy được một anh chồng là giáo sư đại học.

Quay về trường học tiếp thì thi đỗ đại học, còn thi được thủ khoa, ai thấy mà không hâm mộ?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 512: Chương 512



Tuy rằng chồng Tống Thời Hạ đã có hai đứa con riêng nhưng nhìn mà xem, con riêng nhà người ta xinh xắn đáng yên, ngoan ngoãn lễ phép, khác hẳn đám trẻ bẩn thỉu quậy phá ở nông thôn.

Tống Thời Hạ chăm sóc chúng hẳn chẳng vất vả gì.

Nhà chồng Tống Thời Hạ còn có cô em chồng nhỏ tuổi, nhưng hai bên hoàn toàn không có mâu thuẫn chị dâu em chồng như nhà người ta.

Thậm chí mọi người còn thấy em chồng có vẻ rất quý mến Tống Thời Hạ.

Gia đình người ta vừa có gia giáo vừa có của cải lại còn hòa thuận.

Vợ chồng già về hưu có tiền lương hưu, ngày ngày không cần đi làm, ở nhà giúp chăm trẻ, ai cũng biết cuộc sống của Tống Thời Hạ sẽ càng ngày càng tốt lên.

Tống Thời Hạ không biết họ hàng thân thích nghĩ gì, cô chỉ biết món chân giò thủy tinh trước mặt ngon quá.

Thím Phùng và Trần Kiều ngồi bàn bên, hai người vừa ăn vừa trò chuyện với nhau rằng tháng chín tới cùng đi đăng kí lớp bổ túc ban đêm.

Chồng Trần Kiều đưa cả hai con tới dự tiệc, làm cô ta cảm thấy ngượng ngùng lắm, không dám qua chào hỏi Tống Thời Hạ.

Hoắc Khải vừa ăn vừa thất thần, ánh mắt không ngừng liếc về phía xa.

Anh ta không ngờ hôm nay lại có thể trông thấy vợ trước ngay trong bữa tiệc này.

Hôm nay Lý Mộng Tuyền vốn không định đi dự tiệc, nhưng vợ mới của em họ cô ta lại là hàng xóm của nhà họ Quý, cô ta liền muốn lợi dụng Vu Phương để tạo dựng quan hệ tốt đẹp với nhà đó.

Lý Mộng Tuyền đã sớm biết nhà họ Quý này rất lợi hại.

Chớ thấy ông Quý cả ngày lông bông ở ngoài, tính tình xuề xòa mà tưởng ông ấy chỉ là kẻ tầm thường.

Người này đặc biệt có địa vị, chỉ cần ông ấy nói giúp vài câu trước mặt lãnh đạo thì con đường sự nghiệp của cô ta sẽ trôi chảy hơn nhiều.

Ông Quý đã về hưu nhưng cấp dưới do một tay ông đề bạt vẫn còn rất nhiều, lãnh đạo của cô ta chính là một trong những người như thế.

Lý Mộng Tuyền cảm giác có ánh mắt đâu đó đang nhìn mình, ngẩng đầu mới phát hiện đó là anh chồng trước không quyết đoán cùng với hai đứa con đã lâu chưa gặp.

Từ sau khi tái hôn, cô ta chưa hề mang thai lần nào.

Mà trước đó có thể thuận lợi kết hôn với con trai xưởng trưởng, một nguyên nhân rất lớn đó là nhà chồng thấy cô ta từng sinh hai đứa, cảm thấy cô ta mắn con.

Nhưng nay, thấy con dâu mới mãi không có thai, gia đình bên đó bắt đầu mất kiên nhẫn.

Lý Mộng Tuyền rất muốn nói với cha mẹ chồng rằng nên tìm nguyên nhân từ con trai họ xem thế nào.

Bởi vì vợ trước của anh ta cũng không thể có thai, lúc ấy còn bị mắng là đồ gà mái không biết đẻ trứng.

Trước khi kết hôn, Lý Mộng Tuyền rất tin tưởng vào bản thân có thể ‘dạy chồng’.

Nhưng sau khi kết hôn, thấy được bộ mặt thật của chồng mới sau lớp mặt nạ nhã nhặn ôn hòa, Lý Mộng Tuyền chỉ muốn bấu víu lấy nhà họ Quý hòng mong thoát khỏi bể khổ.

Con dâu xưởng trưởng nghe oai phong lắm, nhưng về nhà, dăm ba bữa lại ăn một trận dây lưng, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, chưa bao giờ lành lặn.

Nhớ tới người chồng ở nhà, cô ta lại rùng mình một cái.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 513: Chương 513



Thấy vợ trước đứng dậy, Hoắc Khải vội đứng lên theo, vờ như muốn vào nhà vệ sinh.

Trần Kiều cảm thấy thái độ của chồng mình hôm nay rất khác lạ, nhưng cô ta không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh ta muốn tìm cơ hội để tạo dựng quan hệ với giáo sư Quý mà thôi.

Giáo sư Quý đã từng dạy Hoắc Khải môn toán cao cấp, nhưng đó là môn chung, lớp rất đông, nghe nói ba lớp học chung với nhau ở đại giảng đường.

Về cơ bản hai bên không có qua lại gì, Hoắc Khải muốn nương ‘tình thầy trò’ để gây dựng quan hệ, sợ là sẽ thất bại thôi.

Trần Kiều đã từng hỏi Tống Thời Hạ, giáo sư Quý có ấn tượng gì với Hoắc Khải không.

Tống Thời Hạ cho cô ta biết, giáo sư Quý chỉ nhớ được Hoắc Khải là đồng nghiệp dạy cùng trường, hoàn toàn không nhớ anh ta từng là học trò của mình.

Hoắc Khải sải bước đuổi theo vợ cũ ra đến bên ngoài.

“Mộng Tuyền, trùng hợp quá.”

Lý Mộng Tuyền nhìn chồng trước, lòng chợt nảy lên một kế.

“Hoắc Khải, sao anh lại ở đây?”

Hoắc Khải vội vàng nói hết ngọn nguồn, Lý Mộng Tuyền nhanh chóng xác định được phương hướng hành động tiếp theo.

Đó là có thể từ chỗ Hoắc Khải để lại gần gia đình họ Quý.

Vợ mới của Hoắc Khải là bạn cùng thôn với vợ giáo sư Quý, mối quan hệ này thậm chí còn gần gũi và dễ sử dụng hơn là thông qua vợ mới của em họ.

Vợ mới của em họ nhìn là biết con cái nhà tầm thường.

Lý Mộng Tuyền không thích kiểu phụ nữ có vẻ mặt cau có khổ hạnh như thế, nhìn đã thấy khắc chồng.

“Hoắc Khải, tôi biết tôi không nên nhờ anh giúp, tôi cũng không có mặt mũi nào làm thế, nhưng hiện giờ tôi thật sự không chịu nổi nữa.”

Lý Mộng Tuyền vừa nức nở vừa kéo tay áo lên.

Bấy giờ Hoắc Khải mới nhận ra, giữa ngày hè nóng bức mà Lý Mộng Tuyền vẫn mặc áo dài tay, che chắn kín mít, thật không giống phong cách của cô ta ngày trước.

Ngày còn ở nông thôn, cứ vào hè là Lý Mộng Tuyền nhất quyết muốn mặc váy áo ngắn tay, nhưng giờ về thành phố, lấy chồng nhà giàu lại ăn mặc bảo thủ hẳn.

Hoắc Khải ngó xuống nhìn, vô cùng chấn kinh khi thấy những vết thương chi chít trên cánh tay vợ cũ.

Anh ta phẫn nộ rít lên: “Nó đánh cô à?”

Lý Mộng Tuyền ngậm ngùi nức nở:

“Phải, anh ta là thứ súc vật chứ không phải người, ngày ngày uống rượu, cứ có rượu vào là lại đánh tôi. Tôi biết vì sao anh ta lại như thế.

Vợ trước lấy anh ta 5 năm vẫn không sinh được một đứa, tôi lấy anh ta mấy năm cũng không sinh được. Anh còn nhớ chúng ta vừa kết hôn là tôi đã có thai không?

Cho nên, vấn đề là ở anh ta, anh ta vô sinh, hẳn anh ta cũng biết nên tính tình mới b**n th**, thích đánh đập gây thương tổn người khác.”

Hoắc Khải không ngờ cuộc sống mới của vợ cũ trông bề ngoài chỉn chu ngăn nắp mà bên trong lại khổ sở cỡ này.

Anh ta đau lòng đến mất cả lý trí, kéo tay Lý Mộng Tuyền muốn đi đòi lại công bằng cho cô ta.

Lý Mộng Tuyền lại không muốn trở mặt với nhà chồng vào lúc này, thế là hai người giằng co một lúc, vô tình va phải Tống Thời Hạ đang đi ra ngoài.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 514: Chương 514



Tống Thời Hạ xấu hổ muốn độn thổ tại chỗ.

Trần Kiều đang đi bên cạnh cô, sắc mặt đã khó coi đến không thể tưởng tượng, hẳn là đã nhận ra Lý Mộng Tuyền.

Trần Kiều cố gắng kìm nén lửa giận, cô ta không muốn mất mặt trước vợ cũ của Hoắc Khải.

Dù đã biết đối phương là ai, Trần Kiều vẫn thản nhiên hỏi chồng:

“Anh bảo uống nhiều quá muốn đi vệ sinh cơ mà, thế nữ đồng chí này là ai vậy?”

Không biết vì sao, Hoắc Khải chợt thấy chột dạ, không kịp nghĩ ngợi, anh ta vội giải thích:

“Đây là vợ cũ của anh, chắc trước kia em chưa gặp bao giờ, hôm nay anh tình cờ gặp cô ấy ở đây nên trò chuyện mấy câu thôi.”

Trần Kiều cười lạnh trong lòng.

Sao cô ta lại không nhận ra Lý Mộng Tuyền chứ, chẳng phải Hoắc Khải còn giấu ảnh vợ cũ trong những cuốn sách quý của mình đó sao.

Trần Kiều vô cùng tức giận, nhưng vẫn phải đè nén lửa giận trong lòng, giả bộ làm một người vợ rộng lượng bao dung.

Lý Mộng Tuyền hôm nay đi dự tiệc để tìm kiếm mối quan hệ có lợi, trang điểm rất Tây, tóc uốn xoăn, tô son đỏ, áo sơ mi in hoa kết hợp chân váy dài, chân đi xăng đan nhựa trong, nhìn rất phong cách.

Mà Trần Kiều, sau khi lấy Hoắc Khải, một mình ôm hết việc nhà, chăm lo cho chồng còn phải chăm sóc và dạy dỗ hai đứa con riêng, chẳng có thời gian quan tâm đến bản thân.

Một người phụ nữ chưa từng sinh nở lại trông già nua khắc khổ hơn cả Lý Mộng Tuyền đã sinh hai con.

Trần Kiều thầm nghĩ, mình chịu thương chịu khó, vất vả sớm hôm vì điều gì thế nhỉ?

Là để hiện tại bắt quả tang chồng mình nhập nhằng với vợ trước mà không dám làm căng lên?

Hay là hi vọng hai đứa con vô ơn của anh ta sẽ có ngày đột nhiên biết ơn mình, về sau sẽ chăm sóc mình những ngày cuối đời?

Nói khó nghe một chút thì hiện giờ trong cái nhà đó, cô ta chính là một bảo mẫu không lương.

Bảo mẫu nhà khác một tháng còn kiếm được 50 đồng, mà cô ta cũng đi làm có lương, nhưng lương này còn phải cống hiến hết cho nhà đó.

Trần Kiều biết rõ thứ vô ơn thì yêu thương chăm sóc cũng chẳng ích gì.

Đời trước, con đẻ còn có thể bỏ mặc cô ta chẳng quan tâm, nói gì đến con của Lý Mộng Tuyền.

Cô ta muốn nhờ cuộc hôn nhân này để thoát khỏi đám người nhà hút m.á.u mình, tránh đi cuộc hôn nhân sẽ đẩy mình vào kết cục bi thảm.

Nhưng ban đầu, cô ta cũng thật lòng muốn gây dựng một mái ấm hạnh phúc với Hoắc Khải.

Chỉ cần bản thân không dẫm lên vết xe đổ của đời trước thì tương lai không thể tồi tệ như kiếp trước được.

Chỉ có điều, Trần Kiều đã xem nhẹ sự ngu xuẩn của đàn ông khi vướng vào tình cũ, cô ta không nên trông cậy vào đàn ông mới phải.

Hôn nhân là cái mạng thứ hai của phụ nữ, lấy chồng cũng giống như lần thứ hai đầu thai, mà mạng mình thì không nên giao vào tay người khác, dựa vào đàn ông sẽ có ngày tự hại mình mất mạng.

Đã có bài học xương m.á.u từ kiếp trước mà đến nay cô ta còn chưa hoàn toàn tỉnh ngộ.

Trần Kiều cười khổ.

Có lẽ là vì những biểu hiện trong ngày thường của Hoắc Khải đã mê hoặc cô ta, khiến cô ta cảm thấy cuộc sống này tuy cũng có khó khăn mâu thuẫn nhưng vẫn còn có thể tạm chấp nhận.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 515: Chương 515



Thím Phùng và Tống Thời Hạ thì không giống như thế.

Trần Kiều cũng không biết là không giống chỗ nào, chỉ biết sống như hai người đó mới gọi là sống.

Nhà thím Phùng đông con, cuộc sống không tính là sung túc, nhưng lúc nào trông thím ấy cũng rất vui vẻ yêu đời.

Giáo sư Tạ cũng chưa từng chê bai thím không có văn hóa không có bằng cấp.

Ngược lại, ông ấy còn tranh thủ lúc rảnh rỗi để dạy kèm thêm cho vợ mình.

Tống Thời Hạ thì càng không cần nói đến, vận may của người này thật sự có ước cũng không được.

Bản thân Tống Thời Hạ cũng đã rất xuất sắc, cho nên người người quanh cô đều rất yêu thích cô.

Bắt gian phải bắt tại trận, nhưng lần này Trần Kiều chỉ bắt được Hoắc Khải với vợ cũ giùng giằng kéo tay, áo quần trên người vẫn ngay ngắn.

Huống chi, người ta là vợ chồng cũ, tình xưa khó phai.

Trần Kiều biết, người xung quanh sẽ không đứng về phía mình, có khi còn cho rằng mình nhỏ nhen hẹp hòi.

Việc này chẳng thể đi đến đâu, Trần Kiều nghẹn một bụng tức tối mà không làm gì được.

Tống Thời Hạ cũng không biết phải đánh giá thế nào, chủ yếu là cô không rõ thái độ của Trần Kiều.

Cô và Trần Kiều là chỗ bạn bè, nhưng còn chưa thân thiết đến mức có thể tâm sự với nhau về những chuyện riêng tư như thế.

Trần Kiều ra khỏi buồng vệ sinh, rửa tay xong mới ngầng nhìn bóng mình qua gương.

Trong gương là một cô gái trẻ với làn da sạm và nhợt nhạt, ánh mắt ảm đạm.

Chuyện vừa rồi hệt như một cú đánh mạnh vào đầu, đánh thức cô ta.

Trần Kiều rốt cuộc hiểu được, mình không thể tiếp tục coi đàn ông là trụ cột của cuộc đời.

Muốn có tiếng nói, có địa vị trong nhà thì hoặc là phải quản được anh ta, hoặc là kiếm được nhiều hơn anh ta.

Tống Thời Hạ đang đợi cô ta ở ngoài cửa.

“Nếu cô không thoải mái thì qua phòng nghỉ kia ngồi một lát, uống cốc nước ấm cho tâm tình hòa hoãn lại.

Trần Kiều chua xót nói:

“Cô cũng thấy buồn cười lắm đúng không, có phải tôi quá vô dụng rồi không?”

Tống Thời Hạ chần chừ giây lát rồi gật đầu.

“Đúng là có một chút, cô như thế chỉ khiến người ta cảm thấy cô dễ bắt nạt, về sau sẽ càng phũ phàng với cô mà không cần kiêng nể gì.”

Mặc dù cô cảm thấy cô ả Lý Mộng Tuyền kia cực kì có dã tâm, tuyệt đối sẽ không để mắt tới Hoắc Khải.

Nhưng không khó để nhận ra thái độ của Hoắc Khải.

Ánh mắt anh ta nhìn Lý Mộng Tuyền dường như sáng hẳn lên, lực sát thương của tình đầu dang dở quả không phải tầm thường.

Trần Kiều cười khổ:

“Cô cứ nói thẳng đi, tôi không cảm thấy lời cô nói có ý xúc phạm hay làm tổn thương người khác đâu, bản thân tôi cũng đang muốn thay đổi.

DTV

Cô cũng biết tình cảnh hiện giờ của tôi đấy, con cái không nghe, chồng cũng chẳng phải chỗ đáng tin đáng trông cậy, tôi chỉ có thể dựa vào bản thân.”

Cô ta tạm thời không thể li hôn với Hoắc Khải, trước mặt sau lưng đều là tình cảnh gian truân, tiếp theo phải làm thế nào còn cần suy xét kĩ hơn.

“Tôi nói thật thế này, cô hãy ghi chép lại cẩn thận toàn bộ tài sản trong hôn nhân, hiện Hoắc Khải vẫn còn thương nhớ người kia, hẳn cô cũng có thể nhận ra.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 516: Chương 516



Kết quả tệ nhất là li hôn.

Tống Thời Hạ cảm thấy li hôn có lẽ mới chính là bước lột xác của Trần Kiều, nhưng không phải ai cũng có can đảm đi một bước này.

Trần Kiều li hôn với Hoắc Khải là sẽ không có nhà để về, về quê có lẽ sẽ bị gia đình mình gả bán cho kẻ không ra gì.

Đây chính là vận mệnh của những người phụ nữ đã một đời chồng ở nông thôn.

Đầu óc Trần Kiều đột nhiên trống rỗng.

Đời trước sống thảm như vậy, cô ta còn chưa từng nghĩ đến li hôn, nếu li hôn rồi, mình có thể đi đâu về đâu?

Về nhà mẹ đẻ ư?

Đó là nơi hang hùm ổ sói, có c.h.ế.t cũng không thể về.

“Bây giờ đầu tôi rối quá, không nghĩ được gì, hôm nay là tiệc chúc mừng của cô, đừng để khách khứa đợi mình, lúc nào có thời gian, tôi sẽ qua tâm sự sau.”

Cảnh tượng hôm nay tận mắt chứng kiến đã khiến bong bóng hạnh phúc giả dối mà Hoắc Khải tạo ra cho Trần Kiều đã vỡ tan.

Anh ta từng tạo cho Trần Kiều một ảo giác rằng cuộc sống của họ rất tốt đẹp.

Con gái không nghe lời, anh ta sẽ răn dạy con và xin lỗi Trần Kiều.

Anh ta sẽ tỏ ý thông cảm Trần Kiều phải giặt giũ với nước lạnh vào mùa đông rồi ủ tay cho cô ta.

Anh ta sẽ dẫn con cái ra căn tin lấy cơm về trong những ngày cô ta tới kì sinh lý để cô ta không phải đụng tay vào nước lạnh.

Có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt như thế khiến Trần Kiều cảm thấy dù cuộc sống này có hơi vất vả nhưng cũng rất ngọt ngào.

Tống Thời Hạ nghe cô ta kể mà thấy cạn lời.

Loại người như Hoắc Khải người đời sau gọi là thứ đàn ông chỉ biết yêu bằng mồm, nói thì hay lắm nhưng sẽ chẳng bao giờ có hành động cụ thể thiết thực nào.

“Không sao, cô cứ từ từ suy nghĩ thêm, những chuyện thế này chỉ có thể tự mình quyết định, nhưng nhà tôi lúc nào cũng chào đón cô tới chơi.”

Cô sợ Trần Kiều là dạng yêu đương vào liền chỉ biết tôn thờ tình yêu cho nên không nói bất cứ điều gì về Hoắc Khải, tránh tình huống sau này hai vợ chồng người ta làm hòa thì cô lại thành kẻ thọc gậy bánh xe.

Nói cho cùng, cô và Hoắc Khải không có bất kì xung đột nào, nếu không nhờ Trần Kiều, hai người thậm chí sẽ chẳng bao giờ quen biết.

Trần Kiều vốc nước rửa mặt, lại nhìn mình trong gương.

Hôm nay tuy cô ta đã trang điểm cẩn thận, ăn mặc chỉnh chu nhưng so với Lý Mộng Tuyền vẫn chẳng khác nào một cô thôn nữ tới thành phố.

Lên thủ đô sinh sống đã một năm, Trần Kiều chưa từng mua cho mình lấy một chiếc váy mới.

Tống Thời Hạ về bàn tiệc.

“Nãy mẹ còn đang nói sao không thấy con đâu, vừa rồi A Thanh đã đi tìm con đấy.”

Tống Thời Hạ ngó quanh.

“Anh ấy đâu rồi ạ?”

DTV

Hàn Dung hất cằm:

“Kia kìa, mấy người kia muốn nói chuyện với con nhưng không tìm thấy con nên kéo A Thanh qua nói chuyện.

Con qua nói giúp mấy câu đi, không thì người ta mời rượu mà thằng nhóc này không chịu uống lại làm xung quanh khó xử.”

Tống Thời Hạ bưng tách trà qua giải vây.

Quý Duy Thanh đang bị một đám vây quanh mời rượu, nhưng bất kể ai nói gì, anh cũng kiên quyết không uống, khiến người mời rượu cũng đã tối mặt lại.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 517: Chương 517



Tống Thời Hạ chỉ nói mấy câu đã hóa giải tình cảnh gượng gạo này, sau đó bảo giáo sư Quý lấy trà thay rượu để tạ lỗi.

Cô cười cười, nói:

“Thực ra nhà chúng tôi không hay uống rượu, ba mẹ tôi thích uống rượu thuốc, những ngày trở trời sẽ uống một chén, giảm phong thấp.

Còn rượu trắng, cồn trong đó sẽ làm não bộ tê liệt, khiến cho cơ thể phản ứng chậm lại, trì độn đầu óc, mọi người ai đã từng say đều biết cảm giác đó rồi nhỉ?

Nếu thường xuyên uống, đầu óc sẽ chậm chạp hẳn đi, già rồi, có khi con đẻ cũng không nhận ra được.”

Nếu là người khác nói, có khi mọi người còn chẳng tin, nhưng Tống Thời Hạ lại khác.

Người ta là thủ khoa cả kì thi toàn quốc, chồng là giáo sư trẻ nhất đại học Yến Kinh, hai vợ chồng này nói không uống rượu mọi người đều sẽ tin.

Cũng có người biết Tống Thời Hạ thường tặng rượu thuốc cho bạn bè thân thích nên càng thêm tin tưởng lời cô nói.

Mấy người đàn ông đang cầm chén rượu tức khắc cảm thấy cái chén này phỏng tay quá.

Quả đúng là những khi uống say, đầu óc dường như trì độn hẳn đi, có khi tỉnh lại còn thấy mình từng làm những chuyện thật ngu xuẩn.

Hàn Dung quay đầu đi cố nén cười.

Con dâu tung chiêu này đã khiến mấy người kia sợ hẳn rồi, có lẽ lần sau mời khách không dám dùng rượu trắng đâu.

Tống Thời Hạ đã từng rất phiền lòng với văn hóa bàn rượu này.

Mời không uống là giở bài không nể mặt nhau, vì đều là bạn bè thân thích, không tiện từ chối mãi.

Nhưng ai có thể diện to đến mức một mực ép người không uống rượu phải uống mới vừa lòng.

Cha mẹ ruột người ta còn chưa nói gì, vì sao cứ phải nể mặt người chẳng có quan hệ ruột thịt gì mà phá vỡ nguyên tắc của bản thân.

Hiện giờ ngoài đường ít ô tô thì còn đỡ.

Về sau ô tô trở thành công cụ di chuyển phổ biến, uống vào rồi lại lái xe, khác gì gây nguy hiểm cho cả bản thân và xã hội?

Tống Thu Sinh nghe được lời em gái nói cũng sợ tới mức buông vội chén rượu.

Diêu Tuyết vừa ăn lạc rang vừa vui vẻ chế nhạo.

“Uống đi, giỏi thì uống tiếp xem nào, chẳng phải đã nói được nhắm rượu với lạc rang chính là cuộc sống thần tiên rồi sao.”

Tống Thu Sinh vội vàng lắc đầu:

“Không… không uống nữa, không bao giờ uống nữa.”

Tan tiệc, tiệc cưới bên kia cũng đã tiễn khách về gần hết, chỉ còn lại mấy người chủ tiệc cùng với Lý Mộng Tuyền.

Tống Thời Hạ kinh ngạc khi biết Lý Mộng Tuyền lại là chị họ của đàng trai.

May mà mẹ chồng cô đã không còn quá thân thiết với nhà bên đó, bằng không, có lẽ cô lại phải tiếp xúc với người này rồi.

Cô không bài xích phụ nữ có dã tâm, nhưng con người Lý Mộng Tuyền nhìn là biết thuộc dạng ích kỉ.

Chỉ cần là thứ có thể giúp ích cho mình, cô ta sẽ không ngại lợi dụng đến cùng, hoàn toàn không bận tâm đối phương sẽ phải gánh chịu hậu quả gì.

DTV

Nhà bên thế nào, Tống Thời Hạ không quan tâm, chỉ cần đừng giở trò tới tận trước mặt cô là được.

Khi khách đã về gần hết, Lưu Chiêu Đệ mới tìm tới chỗ Tống Thời Hạ.

“Ba cậu lưu manh lớp ta đã bị phân tới một trường trung cấp nghề, có một người khác nghe nói là vào đại học Yến Kinh bằng chỉ tiêu học sinh năng khiếu.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 518: Chương 518



Tống Thời Hạ ngạc nhiên hỏi: “Ai cơ?”

Lưu Chiêu Đệ hạ giọng: “Bạn Bạch.”

Tống Thời Hạ không nhớ nổi tên người này, chỉ nhớ hình như có cái xe máy.

“Cùng trường thì cũng kệ, nếu không theo được chương trình rồi bị nhà trường cho thôi học mới gọi là mất mặt cơ.”

Thực ra đó là một kiểu chạy chọt vào đại học thôi, ai biết đã đút lót những gì, xem ra hiệu trưởng Hồ cũng vất vả lắm.

“Thôi kệ họ đi, dù sao cũng chỉ từng học cùng lớp mấy ngày, coi như người xa lạ thôi, hôm nào cậu khai giảng, tôi đưa cậu đi.”

“Thôi không cần đâu, cậu đã giúp tôi nhiều lắm rồi, tôi không có nhiều đồ đạc, tự mang đến cũng được.”

Lưu Chiêu Đệ làm thuê cho Tống Thời Hạ hơn một tháng, kiếm đủ tiền học phí và sinh hoạt phí.

Tống Thời Hạ còn dự chi cho cô ấy sinh hoạt phí một năm, chỉ cần những lúc không có tiết học thì tới làm cho cô trong một thời gian là được.

Thậm chí, sợ Lưu Chiêu Đệ có áp lực lớn, cô còn tính công theo giờ cho cô ấy, mỗi ngày 6 giờ làm, bổ sung đủ số ngày là xong.

Ơn lớn như thế không biết đến bao giờ mới trả hết được.

Lưu Chiêu Đệ âm thầm quyết tâm, phải nỗ lực học hành, để sau này ra trường có năng lực trả ơn.

Tống Thời Hạ lại không nghĩ quá nhiều, cô chỉ cảm thấy, đằng nào mình cũng phải thuê người làm, chi bằng tìm người quen, tiện thể giúp người ta một tay.

Tống Đông Đông kích động chạy tới:

“Chị, mai em muốn đi xem lễ kéo cờ.”

Tới đây mấy ngày, cậu chàng mới biết mình ở cách nơi treo quốc kỳ có một con phố thôi.

Tống Thời Hạ không hề bất ngờ.

Thiếu niên tuổi này là như thế, muốn cái gì là đòi làm ngay, tối qua còn nói ngày mai muốn tới trường đá cầu cơ đấy.

“Ừ, vậy thì dậy sớm chút rồi đi xem, dẫn cả ba mẹ với nhà ông hai đi, xem kéo cờ buổi sáng cũng là một nghi lễ có ý nghĩa lắm đấy.”

Một nhóm người kì quái vừa xuống xe lửa.

Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, phía sau có 7, 8 người đàn ông vạm vỡ cùng với hai người phụ nữ tóc ngắn, vóc người cường tráng.

DTV

Người đàn ông mập thấp với cái bụng tròn vo nhấc bàn tay đeo đầy nhẫn ngọc xanh mướt.

“Mang đồ xuống, cẩn thận đừng để cọ xước, tay chân nhẹ nhàng chút.”

Người đàn ông trung niên chính là ông Diêu.

Lần trước con gái ông ấy có nhờ ông xem giùm ô tô, biết con gái muốn giúp Tống Thu Sinh chọn quà cho em mình.

Ông Diêu bèn nhờ bạn từ nước ngoài mua hộ một chiếc Volkswagen Beetle, mẫu xe này là mẫu hợp với phụ nữ nhất hiện nay.

Để vận chuyển xe này tới nơi, đầu tiên là phải đi đường biển, lại qua cả chặng đường tàu xa xôi mới thành công cập bến thủ đô.

Ông dám chắc rằng, chiếc xe này chính là độc nhất vô nhị ở thủ đô.

Tống Thời Hạ đang giúp Quý Yên Nhiên phối quần áo.

Hôm nay Quý Yên Nhiên đi họp lớp, là một buổi tụ họp dành cho những người ở thủ đô, Quý Yên Nhiên cũng được mời.

Thấy Tống Thời Hạ muốn vẽ mày cho mình, Quý Yên Nhiên vội ngăn lại.

“Chị ơi, không cần đâu, đây chỉ là một buổi gặp mặt nhỏ, không cần trang điểm kĩ càng như vậy đâu.”

Tống Thời Hạ dừng tay.

“Thật sự không cần kẻ mày à?”

Quý Yên Nhiên tự tin nói:

“Không cần, giờ em đã trắng hẳn lên, trông khác trước rất nhiều, chưa biết chừng họ còn chẳng nhận ra được em, nếu mình trang điểm kĩ quá, người ta lại cho là em thay đổi toàn dựa vào trang điểm.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 519: Chương 519



Tống Thời Hạ bật cười.

Con gái đến tuổi dậy thì thường có nhiều biến đổi, quả thật Yên Nhiên trông đã khác trước rất nhiều.

Cô nàng không chỉ trắng lên mà vóc dáng cũng khác, mặc váy liền thân khoe đôi chân thon nhìn rất ra dáng thiếu nữ, không giống xưa, toàn giấu mình trong những bộ đồ thùng thình.

Quý Yên Nhiên xuống nhà, chộp được miếng bánh mì rắc ruốc.

Tống Thời Hạ chưa kịp ngăn cản, cô nàng đã nhét luôn miếng bánh vào miệng.

May mà Tống Thời Hạ đã sớm dự đoán được tình hình, lúc xuống nhà có mang theo thỏi son.

“Son tô cho em bị quệt mờ hết rồi đây này, bỏ thỏi này vào túi xách, ăn uống xong nhớ tô lại.”

Quý Yên Nhiên nhanh nhảu nhai miếng bánh mì, cảm kích nói với chị dâu:

“Cảm ơn chị, bảo anh em mua cho chị thỏi khác nhé, thỏi này bị em tô bẩn mất rồi.”

Tống Thời Hạ cười khẽ:

“Chị không chê em, thôi đi đi, đừng để tới muộn.”

Quý Yên Nhiên vừa đi, Tống Đông Đông đã hồng hộc chạy về, đầu đầy mồ hôi, tay còn ôm quả bóng.

“Chị ơi, trong nhà có nước đá không?”

Tống Thời Hạ nhéo tai cậu chàng.

“Có, trời nóng thế này còn chạy đi đá bóng, em bị ngốc à, nhỡ cảm nắng thì sao.”

Tống Đông Đông vội vàng kéo lại cái tai.

“Không nóng lắm mà, với cả, mùa hè đá bóng mới đã, bọn em gọi là chơi cho ra mồ hôi, chị Yên Nhiên đi đâu rồi, chiều nay đi đá cầu không?”

Tống Thời Hạ lườm cậu em một cái.

“Em tưởng ai cũng nhàn như em hả, Yên Nhiên đi họp lớp rồi, em không có việc gì thì lát các cháu dậy, em dắt chúng nó ra sân chơi cho chị, chị còn phải đi có việc.”

Tống Đông Đông hưng phấn hỏi:

“Vậy có phải trong nhà chỉ còn mỗi em không?”

DTV

“Anh rể em cũng ở nhà đấy, nhưng anh ấy đang trong phòng làm việc, trừ lúc ăn cơm, còn không thì đừng có quấy rầy anh ấy.”

Tống Đông Đông lẽo đẽo đi theo chị gái, gật lấy gật để.

Tống Thời Hạ lấy từ trong tủ lạnh ra một lon nước ngọt đưa cho cậu chàng.

“Uống đồ lạnh ít thôi, lát nhớ phải tắm đi, người đầy mồ hôi, dính nhớp hôi rình, thôi, không còn việc gì nữa, chị đi đây.”

Tống Thời Hạ đội mũ, xách túi thong dong ra cửa, thím Phùng đã đợi cô hồi lâu.

Trên đường tới căn tin, thím Phùng và Tống Thời Hạ ríu rít trò chuyện về những vụ gần đây.

“Cháu nói xem Trần Kiều dạo này làm sao thế, thím thấy con bé học có vẻ không tập trung, nhìn mà nóng ruột thay nó.”

“Cô ấy sẽ nghĩ kĩ, cuộc sống vẫn phải tiếp tục mà, nhưng cần đổi một phương thức khác.”

Thím Phùng hạ giọng.

“Hai đứa nó không định li hôn chứ?”

Nếu li hôn, thím sẽ rất buồn vì không được gặp Trần Kiều nữa.

Cô bé Trần Kiều này thoạt nhìn hơi ngốc, nhưng tay chân cần mẫn, không lươn lẹo làm biếng, người chăm chỉ nhất ở căn tin trường chính là Trần Kiều đấy.

“Không đâu, hành vi của Hoắc Khải cùng lắm cũng chỉ coi là không hay, gây phản cảm chứ không tính là có sai, nếu mới đến đó đã đòi li hôn, người khác nhìn vào sẽ cho rằng Trần Kiều quá đáng.”

Nếu theo ý Tống Thời Hạ, cô nhất định sẽ khuyên Trần Kiều li hôn, độc thân vui sướng.

Nhưng thời đại này, hoàn cảnh này của Trần Kiều lại không cho phép làm thế, cô ta chỉ có thể nuốt ấm ức vào trong.
 
Back
Top