Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 500: Chương 500



Tống Thời Hạ nhìn bàn cơm, bốn món, một món canh.

Từ ngày mẹ chồng qua đây giúp nấu cơm, mỗi bữa đều như thế, hai món chay, hai món mặn, một món canh.

Rau hôm nay có dưa leo trộn giấm và rau xào, món mặn là gà hầm hồ lô và thịt thái lát bóp gia vị.

Không thấy Quý Duy Thanh xuống ăn cơm, Tống Thời Hạ hỏi:

“Thầy Quý nhà mình đi đâu rồi ạ?”

Hàn Dung vừa xới cơm cho lũ nhỏ vừa cười đáp:

“Sáng nay nó bị gọi đi rồi, hình như là bên kia có xây viện khoa học gì đấy, sau này nó cũng phải qua bên đó làm, nhưng cũng sẽ tiếp tục dạy ở trường, nói chung là hơi loạn, mẹ nghe không hiểu lắm.”

Tống Thời Hạ nhớ ra, trước đây Tô Ái Dân từng nhắc tới chuyện này, hẳn là viện nghiên cứu đã xây xong, đang tổ chức nhân sự.

Trước khi thi, Tống Thời Hạ đã đăng kí nguyện vọng đầu tiên là đại học Yến Kinh.

Nhưng để bảo đảm, cô Mạnh đã đề nghị cô đăng kí thêm cả trường đại học Quốc Lập.

Tuy hai trường này có điểm gần như ngang nhau nhưng như thế cũng yên tâm hơn phần nào.

Càng gần ngày thông báo điểm, Quý Yên Nhiên càng lo lắng đến thất thần.

DTV

Tống Thời Hạ thấy, nhưng cũng không giúp được gì, để cô bé không cần chịu thêm áp lực tâm lý, cô không hỏi Quý Yên Nhiên đã đăng kí vào trường nào.

Hiệu trưởng Hồ qua chơi, biết Tống Thời Hạ báo nguyện vọng vào trường mình thì vui lắm.

Tống Thời Hạ đã cân nhắc kĩ càng về chuyên ngành mình muốn học, cô muốn đăng kí ngành Dược học.

Về sau, bất luận làm rượu thuốc hay là làm thứ gì có liên quan đến y dược thì tấm bằng này cũng sẽ khiến người khác tin phục cô hơn.

Ban đầu Tống Thời Hạ chỉ tính sống nhàn, chọn ngành tiếng Anh là được.

Khẩu ngữ tiếng Anh của cô khá tốt, thiên phú ngôn ngữ rất mạnh, ra trường làm phiên dịch hoặc giáo viên dạy ngoại ngữ cũng được.

Nhưng sau khi suy đi tính lại, cô cảm thấy mình không muốn sống theo kiểu mô thức, sáng đi chiều về, cho nên cuối cùng vẫn quyết định đi lên con đường gây dựng sự nghiệp.

Song lần này, cô sẽ không tự tay làm hết, có thể buông việc gì sẽ giao cho người khác, không dồn toàn bộ tinh lực vào kiếm tiền.

Cô muốn đời này mình sẽ làm hết một lượt những chuyện mà mình muốn.

Quý Yên Nhiên đi đến bên cạnh chị dâu.

“Chị dâu, chị tính thử mình được tầm bao nhiêu điểm?”

Tống Thời Hạ vừa trộn khoai tây nghiền vừa nhìn cô em chồng, cười cười.

“Sao lại hỏi điểm chị, không sợ nữa à?”

Quý Yên Nhiên mím môi như hạ quyết tâm liều mạng.

“Mấy hôm trước em còn tin tưởng bản thân lắm, nhưng càng đến gần ngày có điểm thì em lại càng căng thẳng. Nhỡ thi không đỗ thì phải làm sao?”

Tống Thời Hạ vo một ít khoai tây nghiền, bọc lấy phần tôm đã được bóc vỏ làm sạch.

“Thi không đỗ thì chị cũng chịu thôi, đằng nào cũng thi xong rồi, đành trông chờ vào số phận, hai hôm nữa là có kết quả, em không cần vội vã làm bản thân sợ hãi.”

Quý Yên Nhiên bất an ôm mặt thở dài.

Tống Thời Hạ lại khá ngạc nhiên khi biết cô ấy chọn trường nào, cô hỏi thêm một câu:

“Em chọn ngành nào thế?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 501: Chương 501



Quý Yên Nhiên ngại ngùng vặn tay:

“Ngành truyền thông ạ, em muốn làm người dẫn chương trình trên tivi.”

Cô ấy nói xong liền xấu hổ ngó chị dâu, nhưng thật bất ngờ, chị dâu không hề có ý cười nhạo cô ấy mà còn cổ vũ thêm.

“Ngành đó hay đấy, chiều cao của em cũng thích hợp nữa, tiếng phổ thông rất chuẩn, đợi khi tốt nghiệp, tính tình trầm ổn hơn chút thì sẽ giống người dẫn chương trình trên bản tin thời sự hơn.”

Mắt Quý Yên Nhiên như sáng lên, cô ấy hưng phấn hô:

“Thật ạ? Chị cũng cảm thấy em thích hợp với nghề đó ạ? Chị cả nói em quá dễ tin người khác, người ta nói dăm ba câu đã tin sái cổ, không hợp làm người dẫn chương trình.

Mẹ thì cảm thấy em hẳn nên học y mới phải, nhưng em sợ kim tiêm lắm, em chẳng muốn học y chút nào.”

Tống Thời Hạ đã nặn được mười mấy quả cầu khoai tây nghiền bọc tôm, cô cười khẽ:

“Chẳng có gì là không thích hợp cả, mình thích cái gì mới là quan trọng nhất. Chị cảm thấy em rất hợp.

Tuy chị cả nói cũng rất đúng, nhưng chị tin rằng sau này em sẽ trưởng thành.

Đợi khi nào vào đại học, tiếp xúc dần với xã hội, em sẽ học được nhiều điều, cứ từ từ thôi, rồi đâu sẽ vào đó hết.”

Ngành truyền thông của trường đại học nhân dân đương nhiên rất ổn.

Nếu Yên Nhiên có thể thuận lợi tốt nghiệp thì sau này sẽ dễ dàng được vào biên chế nhà nước, chưa biết chừng sau này sẽ được thấy con bé trên tivi đấy.

Tống Thời Hạ chỉ nói mấy câu đã thành công xoa dịu em chồng.

Lúc này Quý Yên Nhiên đã nhẹ nhõm hẳn, không còn sợ hãi như trước.

Chị dâu nói rất có lý, mình cần phải đi theo học hỏi và hỗ trợ chị ấy mới được.

Quý Yên Nhiên ngồi xuống bọc tôm cùng chị dâu, miệng lại tiếp tục lầm bầm:

“Chị à, chị chiều hai đứa nó thế, còn tự mình làm đồ ăn vặt cho tụi nó nữa, cứ mua hai bọc tôm chiên cho chúng nó ăn là được rồi mà.”

DTV

Tống Thời Hạ bèn nói một câu khiến Quý Yên Nhiên ngậm miệng ngay: “Vậy lát em đừng có tranh với chúng nó nhé.”

Chiên viên khoai tây nghiền bọc tôm xong, Quý Yên Nhiên đi ra ngoài, lúc về có cầm theo một phong thư.

“Chị dâu, thư nhà của chị.”

Tống Thời Hạ liếc nhìn phong bì, trên đó là hàng chữ ngoằn ngoèo như gà bới của Tống Đông Đông.

Cô mở thư, Tống Đông Đông viết thay cho mẹ, nội dung đại khái là quần áo mua về bán chạy lắm, vì thế, ba mẹ lại mua thêm 4 con heo nữa, nuôi để dành cho mỗi đứa một con, một con nữa dành riêng cho nhà chồng Tống Thời Hạ.

Con chó trông trại chăn nuôi đã lớn đến cẳng chân Tống Đông Đông rồi, tính tình hung dữ lắm, cho nên quanh nhà không còn nhiều người lảng vảng như trước.

Tống Thời Hạ đọc xong thư, ngẩng lên liền bắt quả tang Quý Yên Nhiên đang ăn vụng.

Thấy con bé bị nóng đến nhe răng mà còn muốn tiếp tục nhét viên tôm vào miệng, cô bật cười, nhắc:

“Yên Nhiên, em phải học phong thái con gái đi chứ, cứ thế này thì về sau yêu đương làm sao được.”

Quý Yên Nhiên đỏ mặt: “Tại… tại ngon quá, cái này không trách em được đâu.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 502: Chương 502



Hai hôm sau, điểm thi đại học được công bố.

Điểm của Tống Thời Hạ gần đúng như dự kiến của cô, cô Mạnh đã gọi điện tới chúc mừng, bảo cô cứ yên tâm ở nhà chờ thư thông báo trúng tuyển là được.

Người gọi tới chúc mừng không nhiều, hẳn đều đang chờ cô báo tin vui.

Nhưng đột nhiên Tống Thời Hạ nhận được một cuộc gọi bất ngờ.

“Tôi tôi…”

Đầu bên kia, Lưu Chiêu Đệ nghẹn ngào nức nở hồi lâu mới nói được, “Tôi đăng kí trường đại học chính pháp, cảm ơn cậu, Tống Thời Hạ.”

Tống Thời Hạ ngầm hiểu, cô ấy gọi điện tới tức là tình hình rất ổn, ít nhất thì điểm thi cũng đã vượt qua điểm đầu vào của trường rồi.

Tống Thời Hạ khẽ khàng động viên:

DTV

“Chúc mừng cậu, Lưu Chiêu Đệ, từ nay về sau, cuộc đời cậu do chính cậu làm chủ rồi.”

Lưu Chiêu Đệ khụt khịt một lúc mới nói tiếp, giọng thật kiên định:

“Không, tính tình tôi vẫn quá mềm yếu, đợi khi nào tôi có can đảm sửa tên thì cuộc đời tôi mới thực sự thuộc về tôi, do tôi làm chủ.”

Từ sau khi biết thành tích thi đại học của Tống Thời Hạ, thím Phùng còn vui mừng hơn cả chính mình đỗ đại học, gặp ai cũng phải khoe một lát mới được.

Hiệu trưởng Hồ và vợ là Trương Uyển Thanh cứ đôi ba bữa lại ghé qua chơi như sợ trường hàng xóm chạy qua cướp học sinh nhà mình.

Phòng tuyển sinh của đại học Quốc Lập cũng muốn cướp nữ trạng nguyên năm nay lắm.

Nhưng chồng người ta đang dạy bên đại học Yến Kinh, lại còn là vị giáo sư trẻ tuổi nhất, họ có phần thắng sao?

Nhưng mặc dù thế, họ vẫn ôm hi vọng, nhờ Tô Ái Dân sang làm thuyết khách.

Tô Ái Dân tới chơi mấy lần đều vào phòng sách nói chuyện khoa học với Quý Duy Thanh, chẳng nhớ gì đến ‘nhiệm vụ’ cả.

Tiễn Tô Ái Dân ra về, Tống Thời Hạ thu dọn chén trà của khách, tiện thể hỏi chồng:

“Các anh nói chuyện về cái gì mà hăng thế?”

Quý Duy Thanh bóp trán:

“Thì vẫn là chuyện công việc thôi, bên kia đang muốn nghiên cứu chế tạo máy tính tốc độ cao.”

Tống Thời Hạ hiểu được.

“Anh thấy thế nào?”

Quý Duy Thanh nhìn cô:

“Anh thì sẽ nghe theo sắp xếp của tổ chức, nhưng nếu bận quá, có khả năng đến cuối tuần mới về nhà được.”

Tống Thời Hạ không hề thấy bất ngờ hay bất mãn, dù sao mỗi tuần cũng đều có thể gặp, không cần phải dính lấy nhau cả ngày.

Hai bên đều có việc cần làm, có sự nghiệp cần vun đắp mà.

Cô mỉm cười với anh:

“Em ủng hộ quyết định của anh, đợi khi nào bên anh ấn định rõ ràng địa điểm làm việc, em sẽ mua một căn hộ ở khu gần đó.

Em biết chỗ anh có ký túc xá, nhưng nếu em dẫn đám nhỏ đến thăm anh, tới tận đơn vị làm việc sẽ không tiện lắm.

Em cũng không muốn tìm hiểu nội dung công việc của anh, để tránh lỡ lời làm lộ bí mật, cho nên gặp nhau ở ngoài vẫn là tốt nhất.”

Quý Duy Thanh kéo cô vào lòng.

“Không cần lo đâu, em sẽ không để lộ bí mật.”

Tống Thời Hạ vòng tay ôm cổ anh:

“Em không tới đơn vị của anh được. Về sau em sẽ càng tiếp xúc nhiều hơn với các thành phần xã hội, em làm sao có thể biết sau lưng người ta có phải là gián điệp không, cho nên tốt nhất là giảm thiểu tiếp xúc với công việc của anh, tránh gây liên lụy đến anh.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 503: Chương 503



Gián điệp rất khó phòng bị, dù cô có kín đáo đến đâu, tinh tế đến đâu cũng khó mà nhìn rõ từng người.

Chi bằng ngăn chặn từ ngọn nguồn, chỉ cần không hề tiếp xúc với công việc của anh ấy, người ta sẽ biết, chúng không thể khai thác được bất cứ thông tin hữu ích nào từ phía cô.

Quý Duy Thanh trầm mặc thật lâu, cuối cùng đành thỏa hiệp.

“Mua nhà ở gần đó chỉ sợ không được, gần đó điều kiện sống không tốt lắm, em ở không quen đâu.”

Tống Thời Hạ phản bác: “Ai mà chẳng từng nghèo khó, từ nông thôn đi ra, có gì mà không quen.”

Quý Duy Thanh bất đắc dĩ nhìn cô, sau đó đưa cô đi tra xét thực địa.

Nơi đó là một làng quê vùng ngoại thành, gần với một khu đất hoang, toàn những nhà nhỏ lại cũ kĩ đổ nát, không ngoài dự đoán của Tống Thời Hạ.

Tống Thời Hạ chỉ vào khu đất trống: “Anh thấy nếu em mua lại mảnh đất này thì thế nào?”

Quý Duy Thanh bật cười: “Em muốn xây xưởng sản xuất ở đây à?”

Tống Thời Hạ nghiêm túc nói:

“Xây nhà, xây kiểu chung cư nước ngoài ấy, rồi bán từng căn, tầng một thì để làm mặt tiền cửa hàng, cũng bán được.”

Quý Duy Thanh thở dài:

“Nhưng chỗ này vắng vẻ, không có tính cạnh tranh, em có muốn xây chung cư bán nhà thì cũng không nên chọn chỗ này đâu.”

Nhưng Tống Thời Hạ khăng khăng một mực chọn nơi này, Quý Duy Thanh mặc dù tỏ ý thuận theo cô song vẫn không ngừng khuyên nhủ.

“Hay là xây kiểu biệt thự đi, như nhà chúng ta trong trường đó.”

Tống Thời Hạ cũng hiểu những lo lắng của anh.

Tiếc là cô không thể nói rõ với anh rằng nơi này về sau sẽ cho xây dựng trạm tàu điện ngầm, giá nhà tăng cực cao, bình quân 150 nghìn một mét vuông.

Cô làm bộ đồng ý, nhưng sau đó lại chuẩn bị giao công trình bên này cho anh trai làm, xây nhà ở vành đai 4 bảo đảm không sợ lỗ.

Sau này sẽ có rất nhiều trường học đều được chuyển ra hoặc xây mới ở khu vực vành đai 4, hoặc ngoài khu vực này.

Giá nhà quanh viện khoa học sẽ chỉ tăng ngày càng nhanh.

Về sau có lẽ còn sẽ có hệ thống trường tiểu học và trung học cơ sở phụ thuộc của viện, được xây dựng để phục vụ cán bộ nhân viên, nhà đất sẽ đắt chẳng khác gì các khu quanh các trường trọng điểm.

Quý Duy Thanh biết cô chưa chịu từ bỏ ý định nhưng cũng không có cách nào thuyết phục được cô, hai người cứ thế giằng co mãi.



Hôm nay, thư thông báo trúng tuyển đã được gửi tới nhà.

Tống Thời Hạ đoán mình là người đầu tiên nhận được thư báo, vì hiệu trưởng Hồ đã đích thân mang tới cho cô.

“Thật không ngờ cháu lại chọn ngành Dược học, nhưng cháu yên tâm, chuyên ngành y học của trường ta rất tốt, nhập học ở đây tuyệt đối không hối hận đâu.”

Tống Thời Hạ cầm thư thông báo, mỉm cười hạnh phúc.

Hàn Dung từ trong sân chạy về, tay còn dính bọt xà phòng chưa kịp lau.

“Có thư thông báo rồi à? Con dâu mẹ lợi hại quá, lần này nhất định phải tổ chức tiệc chúc mừng con với Yên Nhiên vào đại học, phải làm thật to mới được.”

DTV

Hàn Dung đọc thư thông báo rồi vội vàng về phòng xem lịch chọn ngày.

Tống Thời Hạ không ngăn được nhiệt tình của mẹ chồng, đành bất đắc dĩ cười cười với hiệu trưởng Hồ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 504: Chương 504



Hiệu trưởng cười rộ lên, râu mép cũng nhếch cao:

“Chuyện vui mà, nên làm to cũng phải, bên trường các cháu còn giăng biểu ngữ kìa, tôi đoán dưới quê chắc hẳn người ta đã khua chiêng gõ trống đến nhà cháu chúc mừng rồi.”

Hàn Dung chọn được một ngày lành gần nhất, vui mừng bắt tay vào chuẩn bị.

Trước đó con dâu có điểm, bà đã muốn tổ chức ăn mừng, 690 điểm cơ đó.

Yên Nhiên thi được 595 điểm, thấp hơn chị dâu gần trăm điểm, nhưng đó cũng đã là một thành tích rất cao, cả hai đứa đều là niềm tự hào của gia đình bà.

Nếu không có sự trợ giúp của con dâu, chắc Yên Nhiên nhà bà chỉ được tầm 480 điểm.

Trước đó đi họp phụ huynh, chủ nhiệm lớp còn nhắc nhở bà, nếu Yên Nhiên phát huy không ổn định trong phòng thi, có khi còn phải học lại một năm mới đỗ được, lần này thi được ngần ấy điểm đã là tự hào lắm rồi.

Một lần có tận hai sinh viên mới, Hàn Dung hớn hở ngồi rịt ở sô pha, gọi điện thông báo cho bạn bè người quen.

Tống Thời Hạ bóp trán, lần này có muốn khiêm tốn cũng không được nữa rồi.

Đúng như hiệu trưởng Hồ đoán, bên nhà cô ở quê rất náo nhiệt.

Thị trấn cho hẳn một đội chiêng trống tới thôn Tống Gia, cả thôn đều đổ ra xem, không ai biết có chuyện gì mà làm lớn thế.

Ông bà Tống đang làm vệ sinh ở nhà, đột nhiên bị cán bộ thôn mới ra ủy ban ngồi, còn nhắc hai người thay bộ đồ trang trọng hơn.

“Chú hai, có chuyện gì thế?” ông Tống thấp thỏm hỏi.

Đại đội trưởng cười giãn cả mặt:

“Chuyện mừng, Tống Thời Hạ nhà cháu đã là sinh viên, thi đỗ thủ khoa cơ đấy, nữ thủ khoa của thủ đô.”

Theo lý mà nói, Tống Thời Hạ không thi đại học ở địa phương, thành tích không tính ở đây, học bạ cũng chuyển tới thủ đô rồi.

Nhưng trước kia cô từng nhập học ở trên thị trấn nên cũng coi như một phần tử của trường.

Năm nay cả thị trấn không có một thí sinh nào thi đỗ đại học, chỉ có mấy học sinh đủ điểm vào trung cấp và trường nghề hoặc cao đẳng mà thôi.

Vì thế, thị trấn mới muốn tích cực tuyên truyền thành tích thủ khoa 690 điểm của Tống Thời Hạ.

Tống Thời Hạ thi đỗ đại học, trên huyện thưởng cho nhà ông bà Tống 200 đồng, đi kèm với đó là cờ thưởng, còn bố trí phóng viên báo địa phương tới phỏng vấn.

Ông bà Tống đều là nông dân thành thật, không biết phải trả lời ra sao, người ta hỏi cái gì thì đáp cái đó.

Cũng may có Tống Đông Đông về kịp, mới không để cho cha mẹ bóc hết chuyện cũ ra khoe.

Cậu chàng ưỡn n.g.ự.c tự hào nói:

“Chị cháu từ nhỏ đã thông minh nhanh nhạy, nếu không phải tại nhà cháu nghèo, chị cháu đã thi đỗ đại học từ lâu rồi.

Chị ấy có thể thi đỗ đều nhờ sự nỗ lực của chính bản thân, sau này cháu cũng muốn noi gương chị ấy, trở thành người xuất sắc như vậy.”

Phóng viên được đến kết quả mong muốn, vui vẻ ra về, bà Tống còn chạy theo giúi cho người ta mấy quả táo.

DTV

Tống Đông Đông cầm cờ thưởng, mân mê không biết chán.

Chị cậu đỗ đại học, còn đỗ hẳn trường danh giá nhất là đại học Yến Kinh, điều này thậm chí còn khiến cậu vui mừng hơn cả việc chính mình thi đỗ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 505: Chương 505



Trên đường về nhà, cậu có gặp gã chạn vương Ngô Thiên Lỗi, thấy sắc mặt người kia xanh mét, hẳn cũng đã nghe tin.

Trường trung cấp sư phạm thì có là gì, cũng chỉ là bậc trung cấp cao đẳng thôi, chị cậu mới là sinh viên chân chính nhé.

Không thể không tổ chức tiệc mừng thi đỗ đại học, Tống Thời Hạ dù không muốn làm nhưng mẹ chồng nói phải tổ chức cho Yên Nhiên.

Nếu cô không đồng ý cùng làm, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng mẹ chồng cô khắc nghiệt và thiên vị con gái, chèn ép con dâu.

Vì vậy, cuối cùng Tống Thời Hạ đành đề nghị bà làm gộp cho cả hai người, như vậy mọi người sẽ không quá chú ý đến cô nữa.

Hàn Dung nghe con dâu nói, cảm thấy cũng có lý.

Tổ chức tiệc mừng cho cả con gái và con dâu, không nặng bên này nhẹ bên kia, quan trọng hơn cả là còn có thể diện, quanh đây có nhà ai có hai sinh viên một lúc như thế?

“Mẹ đi xem nhà hàng nào đủ lớn, nhà mình hơi nhỏ, tổ chức ở nhà không tiện, chúng ta tổ chức tiệc ở nhà hàng đi.”

Tống Thời Hạ thầm nhủ, nhà mình còn chê nhỏ, vậy là định mời bao nhiêu người đây?

Mẹ chồng quả là rất để bụng chuyện này.

“Lựa chọn tốt nhất hẳn là nhà hàng thủ đô, đó không chỉ là nhà hàng lâu đời mà trong đó còn có cả các món ăn cung đình, vây cá tay gấu tổ yến gì đó, mẹ đoán con chưa ăn bao giờ, chúng ta đặt tiệc ở đó cho con nếm thử luôn.”

Đời trước Tống Thời Hạ đã từng được ăn tổ yến và vây cá.

Nhưng xã hội hiện đại phát triển quá nhanh, không đề xướng ăn các món ăn hoang dã nên vây cá và tổ yến đều do con người nuôi và thu hoạch.

Còn tay gấu, vài năm nữa thôi, các loài gấu đều thuộc sách đỏ, được nhà nước bảo hộ, thứ này càng không được ăn.

Hàn Dung tiếp tục giới thiệu:

“Ngoài ra còn có Toàn Tụ Đức, Tiện Nghi Phường, nhà ăn Hồng Tân Lâu, tiệm cơm tây Moskva, … đây là thực đơn mẹ hỏi được, con xem xem nhà nào ngon hơn thì chúng ta đặt ở đó.”

Tống Thời Hạ bật cười.

DTV

“Mẹ à, nhà người ta mở tiệc, đầu tiên đều là phải dự toán chi tiêu, sau đó là để khách khứa được ngon miệng, sao nhà mình lại ưu tiên con chọn trước chứ?”

Hàn Dung đáp:

“Mẹ tổ chức tiệc này chủ yếu để khoe hai đứa với người ta, trung tâm buổi tiệc vẫn là con với Yên Nhiên, đương nhiên hai đứa thích chỗ nào mình ăn chỗ đó chứ.

Khách khứa tới đều chỉ để thơm lây phúc phần thủ khoa của con, hòng mong con mình cũng thi được thành tích tốt ấy mà.”

Mẹ chồng đã nói thế, đương nhiên Tống Thời Hạ không từ chối mà chọn ngay nhà hàng thủ đô.

Hàn Dung rất vui, hào hứng khoe:

“Ý con giống ý mẹ, nhà hàng thủ đô khó đặt lắm, một năm chắc chỉ được ăn hai, ba lần, nhưng nơi khác ăn lúc nào cũng được.

À đúng rồi, con gọi cho nhà con đi, mời họ lên đây ăn mừng luôn thể, em con cũng mới thi lên cấp 3 đúng không, tới xin ít phúc phận của Văn Khúc Tinh luôn.”

Tống Đông Đông chưa có điểm thi vào cấp ba, đoán chừng trong vòng tuần này là có, nhưng chắc c* cậu cũng sợ thi trượt lắm đây.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 506: Chương 506



Tống Thời Hạ nhờ mẹ chồng duyệt thực đơn trước, mình thì ra phòng khách gọi điện về quê.

Bà chủ quầy bán đồ ăn vặt nghe ra giọng Tống Thời Hạ, vội vàng chúc mừng cô.

Bấy giờ Tống Thời Hạ mới biết bên phòng giáo dục huyện đã tới nhà mình phát thưởng, thậm chí còn có cả phóng viên tới làm phỏng vấn.

DTV

Tống Thời Hạ cảm thấy mình thật may mắn vì không ở nhà vào lúc này, bằng không, có khi sẽ bị kéo đi dạo phố như trạng nguyên thời xưa mất.

Tống Đông Đông được tin nhà mình sắp lên thủ đô thăm chị, lập tức vùng dậy thu dọn quần áo.

Cậu ngó xuống gầm giường, mở hộp bách bảo móc ra mấy thứ, đó là những món đồ chơi bằng gỗ mà cậu đã nhờ bác thợ mộc trong thôn làm cho Đại Bảo với Tiểu Bảo.

Sau khi báo đăng tin Tống Thời Hạ thi đỗ thủ khoa ban khoa học tự nhiên của thủ đô, quầy hàng của Tống Xuân Hạ và chồng ngày càng đắt khách hơn.

Các khách quen đều biết chị ấy là chị ruột của Tống Thời Hạ nên nhiệt tình hỗ trợ loan tin cho cả thị trấn cùng biết, bà chủ quầy lẩu cay này chính là chị gái của thủ khoa ban khoa học tự nhiên của thủ đô.

Mặc dù đã có cửa hàng nhưng hai vợ chồng Tống Xuân Hạ vẫn đẩy xe bày hàng ngoài cửa tiệm.

Lẩu cay chủ yếu dựa vào hương thơm nồng cay của nó để thu hút khách ghé qua, bày hàng bên ngoài cũng tiện cho khách, họ có thể lựa chọn ăn ở bên trong tiệm mà cũng có thể mang đi.

Tống Xuân Hạ không giấu tin, thẳng thắn bày tỏ chuyện em gái mình đã chỉ đạo và hỗ trợ gia đình chị ấy làm buôn bán thế nào.

Mọi người nghe được đều cảm thán, quả không hổ là thủ khoa, đầu óc của người học giỏi vẫn cứ nghĩ sâu nghĩ rộng hơn người thường.

Mấy tháng đầu năm, quầy hàng của nhà Tống Xuân Hạ từng gặp cạnh tranh không lành mạnh.

Bên kia giảm giá thấp để giành giật khách với nhà chị ấy.

Mặc dù hương vị bên đó khá xoàng nhưng giá cả hạ rất sâu, nhiều khách cảm thấy ăn lẩu cay nào mà chẳng cay, cho nên thích chọn giá rẻ cho tiết kiệm, khiến cho tình hình kinh doanh nhà Tống Xuân Hạ giảm sút đi nhiều.

Nhưng sau khi báo chí địa phương lên tin về em gái Tống Xuân Hạ, quầy hàng của nhà chị ấy lại nhanh chóng đắt khách.

Thậm chí còn hơn trước rất nhiều, giờ cơm mỗi ngày đều thấy những dãy dài xếp hàng đợi mua.

Tống Đông Đông đạp xe lên thị trấn.

Mặc dù cậu còn hơi lùn, phải ghé người bên dưới thanh ngang chứ không trèo qua thanh ngang ngồi lên yên xe như người lớn nhưng cậu vẫn rất thích đạp xe.

Tới quầy chị gái, cậu dừng xe, hô to:

“Chị ơi, chị Hạ Hạ gọi điện về, nói là sắp tổ chức tiệc mừng lên đại học ở nhà hàng thủ đô, bảo nhà ta lên đấy một chuyến.”

Khách hàng quanh đó đều nghe thấy, đồng loạt quay lại nhìn.

Tống Đông Đông ưỡn n.g.ự.c tự hào, ừ, cậu cố ý nói ở ngay đây cho người ta biết đó.

Quả nhiên, hàng dãy khách dài đang xếp hàng trước quầy bắt đầu sôi nổi bàn tán.

“Thật là vẻ vang nhỉ, thi đỗ thủ khoa chắc phải được thưởng to lắm, còn tổ chức tiệc ở tận nhà hàng thủ đô cơ mà, chậc chậc.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 507: Chương 507



“Lần trước tôi đi công tác với lãnh đạo cũng từng được đến nhà hàng thủ đô để đón tiếp một vị khách nước ngoài.

Nhà hàng đó người ta chỉ cho vào tham quan thôi chứ không cho ăn cơm, thấy bảo là ở đó chuyên dùng để tiếp đãi khách quý từ nước ngoài tới.

“Học giỏi có lợi thế đó, người ta nói tri thức thay đổi vận mệnh quả là chí lí. Chỉ tiếc chúng ta ngần này tuổi rồi, muốn đi học cũng không kịp nữa, nhưng con cái chắc là có thể làm được.”

“Tôi cũng nghĩ thế, cứ thấy bao người bảo trường nghề, trường trung cấp sư phạm là tốt nhất vì được miễn học phí.

Nhưng mà phải nhìn vào điểm tuyển sinh mới biết chỗ nào tốt chỗ nào kém, bằng không, vì sao con người ta thi điểm cao mới được lên báo.”

“Đúng vậy. Nếu con nhà tôi mà có khả năng học, thi được vào đại học chính quy là tôi cho đi học liền.

Nếu không thi nổi chính quy thì mới lựa chọn cao đẳng trung cấp thôi, vào đấy thì về sau cũng coi như có cái nghề trong tay.”

Tống Xuân Hạ luôn tay làm đồ ăn cho khách, nụ cười trên môi vẫn tươi rói.

Nghe khách hàng vừa thảo luận chuyện trường học vừa khen em gái mình, lòng chị ấy càng thêm kiên định với ý tưởng phải dốc lòng bồi dưỡng con cái.

Tại cửa hàng mậu dịch thị trấn, sau khi biết Tống Xuân Hạ là chị gái của Tống Thời Hạ, lòng bắt đầu hối hận.

Biết thế ngày ấy đừng ham 10 đồng tiền với hai bình rượu của người ta.

Nếu không chơi xấu đuổi Tống Xuân Hạ đi, lấy chỗ cho họ hàng nhà mình thì vinh dự ngày hôm nay đã thuộc về cửa hàng mậu dịch bọn họ rồi.

Chỉ tiếc khi ấy mình bị lợi ích che mắt.

Cô gái thay thế vị trí của Tống Xuân Hạ ở đây cũng không được thuận lợi trong công việc.

Trước đó đã có tấm gương nhân viên xuất sắc như Tống Xuân Hạ, cô nàng có nhiệt tình ra sao, khách hàng vẫn cứ thấy tiếc vì Tống Xuân Hạ đã nghỉ việc.

Vốn còn tưởng thay thế Tống Xuân Hạ sẽ lấy luôn được phần thưởng nhân viên xuất sắc, cuối cùng phần thưởng này lại thuộc về một nhân viên khác rồi.

Hiện giờ, Tống Xuân Hạ đã nghỉ việc ở cửa hàng mậu dịch, ra ngoài tự làm ăn buôn bán, tình hình hết sức khả quan.

Hơn nữa còn có cô em gái thi đỗ thủ khoa đại học, trở thành sinh viên duy nhất của cả thị trấn.

Cả thị trấn đều biết chị ấy, chắc chắn từ nay về sau, việc làm ăn sẽ ngày một đi lên.

Cô gái kia thầm nhủ, nếu mình không cướp vị trí của Tống Xuân Hạ, có lẽ hiện giờ Tống Xuân Hạ vẫn chỉ là một nhân viên bán hàng tầm thường.

Càng nghĩ cô nàng càng cảm thấy mình đã gián tiếp giúp Tống Xuân Hạ, trong lòng càng thêm khó chịu.

Từ sau khi nghỉ việc, Tống Xuân Hạ đã chẳng hề chú ý đến tin tức về nơi làm cũ, bởi vậy, chị ấy cũng không hề hay biết về những hâm mộ hay ghen ghét này.

Mà có lẽ dù biết, chị ấy cũng chẳng để tâm.

Tống Xuân Hạ chỉ muốn hướng về phía trước, bởi chỉ có người không có bản lĩnh mới ngoái lại phía sau mà thôi.

Tống Xuân Hạ cùng chồng bán xong sạp lẩu hôm nay, sau đó nói với khách hàng:

“Tuần tới nhà chúng tôi không mở cửa bán hàng, chúng tôi định lên thủ đô tham dự tiệc mừng lên đại học của em gái, mọi người hãy tự nấu ăn ở nhà nhé.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 508: Chương 508



Tống Xuân Hạ nói cười giao lưu với khách, còn chồng chị ấy chăm chỉ cặm cụi lau dọn quầy hàng.

Khách hàng đều tỏ ý thông cảm.

“Lên đó nhớ mang về ít phúc phần của thủ khoa, về mở sạp là chúng tôi sẽ cho bọn nhỏ tới ăn cơm đấy, ăn cơm ở đây, chưa biết chừng sau này lại thi đỗ.”

Tống Xuân Hạ cười nói: “Nếu mà có tác dụng thì tôi sẽ cho Mao Đản nhà tôi quấn chặt dì nó thật lâu.”

Tống Thời Hạ gọi điện về, ba mẹ cô nói nhà ông hai cũng muốn tới chúc mừng, cô vội vàng tỏ ý hoan nghênh.

DTV

Lần này người nhà lên hơi đông, trong nhà không có đủ chỗ ở, mà ra khách sạn ở thì có quá nhiều thủ tục phiền phức, Tống Thời Hạ đành tới nhờ anh trai.

“Nhà hàng thủ đô cơ à, chậc chậc, mẹ chồng em tốt với em thật đấy, anh đây phải ăn ké chị dâu em là khách nước ngoài mới được nếm thử cơm canh trong đó, lần này lại ăn ké em gái.”

Tống Thời Hạ lườm anh ấy một cái.

“Nghĩ cách giúp em đi, đừng huyên thuyên nữa. Nhà ông hai chắc phải có 5 người tới.

Nhà ông ở quê luôn rất quan tâm nhà mình, chắc chắn không thể bủn xỉn trong chuyện tiếp đãi được, chỗ nào cần tiêu tiền thì phải tiêu.”

Tống Thu Sinh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Em có cái tứ hợp viện đó còn gì? Sửa sang dọn dẹp lại một chút là được rồi.”

“Nhưng trong ấy chưa trang hoàng gì, cũng chả đủ đồ đạc, bảo nhà ông hai vào ở thì sơ sài quá.”

Tống Thu Sinh cạn lời.

“Em còn muốn trang hoàng thế nào? Chẳng lẽ sửa thành cung điện cho người ta ở à? Cái nhà đó che được gió chắn được mưa, có gia cụ, có giường chiếu, chẳng phải đủ rồi sao.”

Tống Thời Hạ vỗ trán:

“Em vội quá quên béng mất. Ban đầu em định lát sàn gạch, cho nên cảm thấy chưa lát nhà xong đã để khách vào ở thì không hay, lại quên mất ở quê mình người ta toàn đầm nền đất mà.”

Tống Thu Sinh bất đắc dĩ nhìn em gái.

“Nói em ngốc, em lại thi được 700 điểm, nhưng bảo em thông minh thì cũng không đúng, có những lúc ngớ ngẩn đến sôi gan.”

Tống Thời Hạ giơ tay chặn lời:

“Xin đính chính lại, 690 điểm, không phải 700.”

“Thì chỉ thiếu có 10 điểm thôi mà, anh trai em thích làm tròn. À đúng rồi, trước đã nói em mà đỗ thì thưởng cho em chiếc ô tô.

Anh trai em muốn dùng xe còn phải mượn xe chị dâu em, nhưng đã hứa với em thì phải làm được, cho nên…”

Hai mắt Tống Thời Hạ sáng rực lên: “Cho nên là?”

Tống Thu Sinh thở dài như thể đau lòng sắp chết.

“Cho nên là, tranh thủ lúc ba mẹ chưa tới thủ đô, em đi thi cái bằng lái đi, bằng không anh em phải lái thay em à.”

“Anh yên tâm, bảo đảm không đến một tháng là em lấy được bằng, nhưng anh mua xe gì?”

“Anh không biết, anh nhờ Diêu Tuyết mua hộ, anh có qua bên đó đâu, chỉ nói là mua chiếc nào phù hợp cho nữ lái.”

Tống Thời Hạ nhớ tới những chiếc xe ô tô mui trần sặc sỡ có cửa nâng cánh bướm, hình như rất oách mà cũng rất đẹp, nếu là xe bình thường thì có lẽ không đẹp lắm.

Thôi, để đợi đến khi xe về xem thế nào.

Tống Thời Hạ về nhà bàn lại thực đơn với mẹ chồng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 509: Chương 509



Quý Yên Nhiên vô tư ngồi bên đọc tạp chí, không có ý định tham dự đề tài của người lớn, cô ấy chỉ cần biết những món chị dâu chọn ra chắc chắn không khó ăn là được.

Tống Thời Hạ đọc toàn bộ thực đơn mới thấy.

Quả nhiên không thể coi thường trí tuệ của nhân dân trong việc phục vụ dạ dày, thực đơn của một nhà hàng mà có đủ từ thứ bay trên trời cho đến thứ bơi dưới nước, chui trong đất cũng không tha.

Quả nhiên trước đây bần cùng đã hạn chế sức tưởng tượng của cô.

Tuy cô không tính là nghèo nhưng ngày trước cũng chưa được liệt vào hàng ngũ có thể được cầm thực đơn của nhà hàng thủ đô.

Không thể ngờ rằng thực đơn này chẳng hề kém cạnh quốc yến là bao.

Mẹ chồng cô chọn 20 món, Tống Thời Hạ cảm thấy như thế có vẻ khoa trương quá.

“Có nhiều quá không mẹ? Con thấy tiệc cưới người ta cũng không bày nhiều món như thế đâu.”

Hàn Dung tươi cười đáp:

“Có vài món sẽ không bày lên bàn, sau bữa tiệc chúng ta mang về ăn trong gia đình thôi.”

Quả nhiên, ngoài nhà ông hai, bên nhà bà ngoại Tống Thời Hạ cũng có người tới chúc mừng, nhưng số lượng không nhiều, vừa đủ một bàn.

Tống Đông Đông đưa quà cho hai cháu, nhìn cháu chơi ô tô mà thèm lắm.

Nhưng cậu đã khá cao, không thể chui vào chơi cùng, càng đừng nói lái xe đó.

Tống Thời Hạ thấy thế, chỉ đành bất đắc dĩ cười bảo:

“Đây là xe đồ chơi của trẻ em, em tầm này tuổi rồi không chơi được, đợi vài năm nữa đủ tuổi thì lái hẳn xe ô tô thật càng thích mà.”

Tống Đông Đông duỗi tay ước lượng: “Em phải mua một cái to thật to, như xe tải của anh hai ấy.”

Tống Thời Hạ lắc đầu ngán ngẩm trước thẩm mỹ kì dị của em mình.

“Em thích là được rồi.”

Tống Đông Đông vừa tới thủ đô thì hôm sau đã nhận được điện thoại của bạn học thông báo cậu đã thi đỗ.

Cả khối có hai lớp chỉ có ba người thi đỗ cấp ba, vì thế cậu chàng lại mắc nợ 1 xu tiền điện thoại của bạn mình.

Tống Đông Đông đỏ mặt vui sướng, hô lên: “Chị, anh rể, em đỗ rồi, em đỗ vào cấp ba rồi.”

Tống Thời Hạ cảm thấy khá bất ngờ, bởi vì kết quả học tập của Tống Đông Đông ở kì 1 quả thực có hơi bết bát.

Hơn nữa, cậu chàng còn tranh thủ thời gian rảnh để ‘làm thêm’ kiếm tiền từ bạn bè, không thực sự đặt hết tâm tư vào việc học.

Như thế mà cũng có thể thi đỗ chứng tỏ đầu óc thằng nhóc này vốn rất thông minh, chẳng qua chưa biết đặt khả năng của mình vào đúng chỗ.

Tống Thời Hạ vỗ tay cổ vũ:

“Giỏi quá, trước chị đã nói nếu em thi đỗ thì sẽ có thưởng, lúc nào em muốn nhận thưởng đều được, cứ nghĩ kĩ đi nhé.”

Quý Duy Thanh thì đã tặng cho cậu em vợ một chiếc bút máy hàng hiệu để khen thưởng.

Tống Đông Đông thi đỗ cấp ba là một kết quả ngoài dự kiến của cả nhà.

Không phải vì cậu nhóc học không tốt mà vì thành tích của cậu trong lớp chỉ ở tầm trung, có nhiều khi thi kém còn bị gọi phụ huynh nữa.

Không ngờ khi thi lên cấp lại có thể phát huy khác thường đến như vậy.

Tống Đông Đông vui sướng vô cùng, mặt mày cũng sáng hẳn lên, tự hào thẳng lưng đón nhận lời khen ngợi từ người nhà.
 
Back
Top