Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 730



Kiều Triều lắc đầu: "Hễ thấy nam tử trưởng thành là họ bắt, ví dụ như nhà ta, ta, đệ, tam đệ, thậm chí cả A Sơ cũng không thoát."

Chân Nguyệt vội nắm lấy tay A Sơ: "A Sơ còn nhỏ như vậy!"

Kiều Triều đáp: "Mười bốn tuổi không còn nhỏ đâu." Hắn nhớ kiếp trước mình đã bắt đầu xử lý việc triều đình và ra chiến trường khi mới mười bốn tuổi.

Chân Nguyệt lo lắng: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Kiều Triều nói: "Cứ đợi xem tình hình, nếu không ổn thì chúng ta sẽ trốn đi."

Không cần trốn, chỉ vài ngày sau, họ đã nghe tin Nhị hoàng tử tử trận, nhi tử của nhị hoàng tử lên ngôi. Nhưng chẳng bao lâu, nhi tử này cũng chết, bị kẻ thân cận ám sát. Mọi người đều nghĩ Đại hoàng tử ở phương Bắc đã thắng thế, nhưng rồi Đại hoàng tử cũng bất ngờ qua đời sau khi quá vui vẻ...

Thực ra, cái c.h.ế.t của Đại hoàng tử không phải tự nhiên. Sau khi vui chơi với các kỹ nữ, hắn ta liền qua đời một cách đột ngột. Lúc đó, chỉ còn một tiểu hoàng tử mười tuổi là người kế vị.

Mặc dù mới mười tuổi, nhưng mọi người đã chuẩn bị để đưa hài tử đó lên ngôi. Tuy nhiên, đêm trước lễ đăng cơ, hài tử cũng bị g.i.ế.c bởi chính cữu cữu của mình. Sau đó, triều Đại Chu hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, Tư Mã gia ở phương Bắc khởi binh với danh nghĩa là họ hàng của tiên hoàng, nhằm chiếm ngôi.

Đúng vậy, hài tử mười tuổi chưa đăng cơ kia đã được gọi là tiên hoàng.

Khi tin tức này đến tai Kiều gia, đã vài tháng trôi qua và trời bắt đầu trở lạnh.

Nghe tin, Kiều Triều và Chân Nguyệt im lặng hồi lâu...

Chân Nguyệt ngỡ ngàng hỏi: "Vậy là... triều Đại Chu không còn nữa?"

Kiều Triều trầm ngâm: "Không còn người kế vị, có thể xem như vậy. Nhưng liệu có ai sau này tuyên bố mình là chính thống thì chưa biết được."

Chân Nguyệt hỏi: "Cả hai hoàng tử đều mất, còn tông thất thì sao? Không ai còn sống à?"

Kiều Triều lắc đầu: "Không rõ, nếu có tông thất còn sống thì họ đã chạy thoát từ lâu rồi. Nếu ai đó có thực lực, có thể họ sẽ xuất hiện sau này. Còn nếu không có thực lực, thì dù có xuất hiện cũng nhanh chóng bị giết."

Chân Nguyệt: "Đúng là có lý. Vậy chúng ta bây giờ phải làm sao?"

Kiều Triều đáp: "Theo tình hình hiện tại, có lẽ họ sẽ không bắt lính nữa. Chỉ cần chiến tranh không lan tới đây, chúng ta cứ sống như trước, làm ruộng, thu hoạch lương thực."

Chân Nguyệt thở phào: "Không hiểu sao ta thấy nhẹ nhõm hơn."

Kiều Triều cũng cảm thấy tương tự. Hắn thực sự không muốn bị bắt đi lính.

Về phía thông gia, khi huyện thành ổn định, họ đã sớm trở về. Kiều Nhị và Kiều Tam cũng quay lại để mở cửa tiệm, nhưng chỉ mới khôi phục được vài tháng.

Không lâu sau, phía nam xuất hiện một thế lực mới, tự xưng là hậu duệ của tiền triều, định khôi phục lại triều đại cũ.

Chân Nguyệt ngạc nhiên: "Tiền triều sao? Triều đó đã tồn tại từ bao nhiêu năm trước rồi? Có đến 300 năm không?"

Kiều Triều đáp: "Chưa tới, khoảng hai trăm năm thôi."

Chân Nguyệt thắc mắc: "Vậy hậu duệ này..."

Kiều Triều nói: "Chắc là giả thôi. Dù có thật, thì cũng đã quá lâu rồi... chỉ là bịa ra một danh xưng để dễ chiêu mộ quân lính mà thôi." Hắn cười: "Nói ta là hậu duệ của tiền triều còn đáng tin hơn."

Chân Nguyệt cười theo: "Ta cảm giác chúng ta cũng có thể bịa ra một danh nghĩa gì đó để trở thành quân khởi nghĩa."

Kiều Triều đáp: "Cũng có thể thật, nhưng mà... chúng ta không có binh lực."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt cười nói: "Ta chỉ đùa thôi, ta không muốn làm việc nặng, mệt c.h.ế.t đi được." Thực ra nàng chỉ muốn chăm lo ruộng vườn, rảnh rỗi thì ngủ nhiều một chút
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 731



Nhưng mà trong suy nghĩ của nàng thì bọn họ cũng không phải không có cơ hội, bởi vì toàn bộ triều Đại Chu lâm vào hỗn loạn với đủ loại thế lực nổi lên, đất nước rơi vào tình cảnh chia năm xẻ bảy.

Khi chiến tranh xảy ra, khổ nhất vẫn là dân chúng. Hiện tại, khắp phủ An Bình đều hỗn loạn, dân chạy nạn đầy đường, ăn mày xuất hiện khắp nơi, ngay cả ở huyện thành cũng có.

Tiền thị lo lắng nói: "Chúng ta có nên quay về không?"

Kiều Nhị đáp: "Chờ thêm một thời gian nữa xem sao. Chỗ này của chúng ta còn tương đối an toàn. Nếu có chuyện gì, chúng ta sẽ chạy ngay."

"Được." Tiền thị mỗi ngày mở cửa tiệm trong lo sợ, chủ yếu là vì đã trải qua nhiều biến cố trước đây. Dù vậy, đóng cửa tiệm ở nhà chờ đại ca đại tẩu nuôi thì nàng ấy cảm thấy không ổn lắm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bên ngoài, có rất nhiều người bán nữ nhi nhà mình đẻ ra, thậm chí còn có người đến quỳ ở cửa xin Kiều Nhị mua họ, nhưng cả Kiều Nhị và Tiền thị đều từ chối. Trong loạn thế này, người trong nhà còn lo không xuể, lấy đâu ra tiền để nuôi thêm người khác?

Thời buổi loạn lạc đã đến thật sự, các mặt hàng của Kiều gia trở nên quý giá. Rau củ và các vật phẩm khác mỗi ngày đều bán hết rất nhanh, thậm chí có người xếp hàng dài để mua, có lẽ lo sợ giá sẽ tăng thêm.

Ở thôn Đại Nam, trước đây từng có dân chạy nạn muốn vào thôn, nhưng đã bị dân làng phát hiện và đuổi đi. Thôn không nhận người lạ, vì sợ gặp rắc rối.

Không những không tiếp nhận, họ còn cảnh báo những người chạy nạn tránh xa thôn, nếu không sẽ bị đánh đuổi.

Hôm nay, Hồ lão đại đến nhà Kiều Triều để bàn bạc. Hồ lão đại: "Ta nghe được tin tức, hình như ở huyện bên cạnh có một thôn bị tàn sát hầu như không còn người sống! Tất cả tài sản đều bị cướp sạch, không rõ là do thổ phỉ hay quan binh."

Quan binh mà Hồ lão đại nhắc tới thực ra là quân của một kẻ tự xưng là Hoài Dương Vương, người đang kiểm soát vùng này.

Đánh trận thì cần người và lương thực, nhưng những thứ này lấy từ đâu? Mua à? Không phải không có những người có lòng dạ tốt bụng, nhưng Hồ lão đại không mấy tin tưởng Hoài Dương Vương, không rõ y từ đâu xuất hiện.

"Mấy năm trước, chúng ta bị cháy nhà, huynh cũng biết. Giờ ta sợ cả thôn lại gặp cảnh như thế. Nếu thổ phỉ thực sự đến, huynh nghĩ chúng ta phải làm sao?"

Kiều Triều đáp thẳng: "Luyện binh, chống đỡ."

Hồ lão đại lo lắng: "Nhưng trong thôn chỉ có ngần ấy người thôi."

Kiều Triều: "Vậy thì hợp sức với các thôn lân cận."

Hồ lão đại: "Được, ta sẽ đi tìm trưởng thôn các thôn bên cạnh. Khi nào bàn bạc, Kiều lão đại huynh cũng đến chứ?"

Kiều Triều gật đầu: "Không thành vấn đề."

Sau khi Hồ lão đại rời đi, Kiều Triều cũng cảm thấy lo lắng. Vừa bước ra khỏi nhà, hắn thấy A Sơ và A Trọng đang luyện b.ắ.n cung liền gọi to: "A Sơ!"

"Phụ thân!" A Sơ chạy tới, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Vừa rồi Hồ đại thúc đến có việc gì sao?"

"Không có gì, chỉ là trao đổi chuyện thu hoạch năm nay và thảo luận việc trồng trọt cho năm tới."

"A, vậy phụ thân cần gì sao?"

Kiều Triều nói: "Gọi hết hạ nhân nam trong nhà tụ tập lại, ta có chuyện muốn nói."

A Sơ lập tức đi truyền lời. Chẳng mấy chốc, tất cả hạ nhân nam trong nhà đều tập hợp lại. Kiều Triều đứng phía trước, A Sơ và A Trọng đứng bên cạnh.

Kiều Triều lên tiếng: "Tình hình bên ngoài chắc các ngươi đều biết. Vài ngày trước, có dân chạy nạn đến làng, nếu cảnh tượng như năm đó tái diễn, e rằng những ngày bình yên sẽ kết thúc."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 732



Vừa nói xong, đám hạ nhân trong nhà bắt đầu xì xào, khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng. Nhiều người bán mình làm hạ nhân chính vì đợt hạn hán năm ấy, mà bây giờ cả phủ An Bình cũng rơi vào hỗn loạn sao?

Một hạ nhân hỏi: "Đại gia, ngài muốn chúng tiểu nhân làm gì? Có phải ngài định bán chúng tiểu nhân không?"

Kiều Triều lắc đầu: "Chưa có ý định đó. Ta chỉ muốn các ngươi từ nay sẽ luyện tập cùng các thiếu gia. Nếu có chuyện xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau chống đỡ."

Mọi người đều không phản đối. Trước đó, Kiều Triều cũng đã tổ chức tuần tra và huấn luyện, nên bây giờ yêu cầu luyện tập thêm không có gì lạ. Hơn nữa, họ có nơi ăn chốn ở ổn định, chủ nhân đối xử tốt. Rời đi chẳng khác nào trở thành dân chạy nạn, nên ai cũng muốn ở lại.

A Sơ thì thắc mắc: "Phụ thân, chẳng phải vừa nói không có chuyện gì lớn sao?"

Kiều Triều đáp: "Không có gì lớn, chỉ là tăng cường luyện tập thôi. Ngày mai, các con sẽ dẫn mọi người chạy quanh nhà mười vòng."

A Sơ kêu lên: "Mười... mười vòng? Phụ thân, còn công việc trong nhà thì sao?"

Kiều Triều: "Công việc cũng không nhiều lắm. Chạy xong rồi thì làm tiếp là được."

"Nương biết chuyện này chưa?"

"Ta sẽ nói với nương con."

"Vâng, được rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày hôm sau, Kiều Triều mang người đến huyện thành, tìm Lộ Đại Thiết và nói khẽ: "Ta cần một lô cung tên."

Lộ Đại Thiết nghe xong thì rất ngạc nhiên và có phần lo sợ: "Thông gia, cái này... cái này phải báo quan chứ?"

Kiều Triều lắc đầu: "Thông gia nghĩ tình hình hiện tại còn cần báo quan sao?"

Lộ Đại Thiết ngẫm nghĩ một lát, thấy cũng đúng, rồi hỏi: "Kiều lão đại cần bao nhiêu?"

Kiều Triều đáp: "Thông gia làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Ngoài ra, làm thêm cho ta vài thanh kiếm."

Lộ Đại Thiết nói: "Chỗ ta sắt thép không còn nhiều, trừ khi có được quặng sắt, bằng không..." Hắn lắc đầu. Hiện giờ, quặng sắt đều bị quân Hoài Dương Vương chiếm giữ.

Kiều Triều nói: "Thông gia cố gắng làm được bao nhiêu thì làm. Đây là tiền đặt cọc, ta sẽ đến lấy sau." Nói rồi, Kiều Triều đưa cho Lộ Đại Thiết một chiếc hộp.

Lộ Đại Thiết không khách sáo, nhận lấy chiếc hộp và nói: "Khi làm xong, ta sẽ bảo người báo tin cho ngươi."

"Được, cảm ơn nhiều."

"Không có gì, thông gia đã giúp đỡ chúng ta nhiều rồi."

Kiều Triều mau chóng rời đi, lo toan mua ít đồ vật rồi trở về. Trên đường về, có kẻ quỳ trước mặt, muốn bán mình cho hắn, nhưng Kiều Triều cũng chưa nhìn một cái liền bước qua.

Khi về đến nhà thì trời cũng đã tối, Chân Nguyệt đã dùng bữa xong nhưng vẫn để phần thức ăn cho hắn.

"Ăn chút gì trước đi, hôm nay vất vả rồi," nàng nói.

Kiều Triều rửa tay rồi bắt đầu ăn, ăn xong mới hỏi về tình hình trong nhà: "A Sơ hôm nay có dẫn người ra luyện tập không?"

Chân Nguyệt đáp: "Có chứ. Huynh vừa đi không bao lâu, thằng bé đã dẫn người ra chạy bộ. Buổi chiều còn cho người đứng tấn."

Kiều Triều hài lòng gật đầu,"Vậy là tốt."

Chân Nguyệt lại tiếp lời,"Hôm nay nương còn nói sẽ tìm cho A Sơ một cô nương để kết thân, ý của huynh thế nào?"

Kiều Triều nhíu mày,"Không cần vội. Tình hình hiện tại còn rối ren, với lại A Sơ mới có mười bốn tuổi, trai tráng thì sợ gì không có nương tử. Mai ta sẽ nói chuyện này với nương."

"Ừ, cũng được."

Sau đó, Kiều Triều nắm tay Chân Nguyệt, cả hai cùng đi ra phía hậu viện. Phòng của A Sơ bên cạnh vẫn còn ánh đèn, cửa cũng mở. Cả hai bước nhẹ nhàng đến gần, nhìn thấy A Sơ đang ngồi bên án thư, chăm chú viết gì đó, phong thái hệt như công tử nhà quyền quý.

Giờ đây A Sơ đã trưởng thành hơn nhiều, dáng vẻ thư sinh nhẹ nhàng, lại cả ngày luyện võ nên càng cao lớn. Mỗi lần ra ngoài, chẳng biết bao nhiêu cô nương nhìn lén theo sau.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 733



Phương Bắc vừa yên bình được một thời gian ngắn, Tư Mã gia đã lại dựng cờ, tuyên bố thống nhất thiên hạ rồi lại kéo quân gây chiến.

Thiên hạ đại loạn, khắp nơi cướp bóc hoành hành, dịch bệnh lan rộng, lũ lụt ngập tràn.

Lộ Đại Thiết đem một ít vật phẩm giao cho Kiều Triều: "Hiện giờ việc quản lý quặng sắt rất nghiêm ngặt, sau này muốn lấy thêm có lẽ không dễ."

Kiều Triều cảm tạ: "Cảm ơn ngài."

Mang đồ về nhà, Kiều Triều liền cẩn thận cất giữ số vũ khí vừa có được. Ở chỗ Hồ lão đại, hắn ta cũng đã hợp sức với vài thôn lân cận để bàn bạc cách đối phó với thời thế loạn lạc sắp đến.

Trưởng thôn cùng các bậc kỳ lão, đức cao vọng trọng đều tụ tập tại thôn Đại Nam, ba huynh đệ nhà họ Kiều đều có mặt.

Hồ lão đại lên tiếng trước, nói về một thôn gần huyện thành bị bọn cướp tấn công cướp sạch. Hắn ta còn phân tích thêm về tình hình hiện tại.

Thẩm Châu, trưởng thôn thôn Đại Bắc, hỏi: "Chúng ta có cần làm như năm xưa, tìm đường mà trốn tránh không?"

Ngô Cương, trưởng thôn thôn Đại Tây, đáp: "Nếu mấy thôn chúng ta cùng nhau trốn, đông người như vậy rồi ai quản? Giữa đường có chuyện gì xảy ra thì làm sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiết Dụng, trưởng thôn thôn Hoa Lê, tiếp lời: "Trốn làm gì? Bọn cướp chưa đến đây, chẳng lẽ vội vàng bỏ nhà mà chạy, ngay người trong nhà còn không quản nổi, làm sao quản được cả thôn?"

Hồ lão đại giải thích: "Không phải trốn, mà là đoàn kết lại. Nếu bọn cướp đến, chúng ta sẽ hợp sức chống lại chúng."

Có người ngờ vực hỏi: "Chống thế nào? Bọn cướp đều là kẻ hung ác, g.i.ế.c người không chớp mắt, lại còn có vũ khí."

Kiều Nhị đáp ngay: "Chúng ta cũng có vũ khí a?"

"Nhưng đâu có giống nhau? Chúng là bọn g.i.ế.c người, lại có khi ăn thịt người nữa."

Hồ lão đại nói cứng: "Chúng ta cũng có thể giết! Lão tử ngày xưa đi lính còn g.i.ế.c không biết bao nhiêu người. Mấy tên cướp ấy, đáng phải c.h.ế.t hết, chúng ta không xử lý chúng thì ai xử lý? Chúng ta cũng có vũ khí!"

Có người hỏi lại: "Chúng ta có vũ khí gì?"

Hồ lão đại đáp: "Cuốc xẻng không phải vũ khí sao? Dao phay không phải vũ khí sao? Thứ gì có thể chặt củi, cày ruộng đều có thể làm vũ khí."

"Này này, nghĩ đến chuyện g.i.ế.c người thật đáng sợ."

Hồ lão đại thẳng thừng: "Các ngươi không g.i.ế.c chúng thì chúng sẽ g.i.ế.c các ngươi. Chẳng lẽ các ngươi chịu để chúng g.i.ế.c mình, đốt cả thôn làng? Nhớ lại những năm trước trải qua cảnh loạn lạc, hẳn ai cũng còn nhớ rõ cảm giác ấy."

Mọi người bàn bạc một hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý phải đoàn kết. Nhưng đến lúc quyết định ai sẽ lãnh đạo, mọi người lại không biết nên chọn ai.

"Ai sẽ lãnh đạo tất cả đây?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng muốn nhưng lại ngại năng lực của mình không đủ. Hồ lão đại lên tiếng: "Mọi người cứ đề cử, cuối cùng chúng ta cùng nhau biểu quyết. Ta xin đề cử Kiều Đại thôn Kiều Triều, trước đây là thiên phu trưởng, sau cởi áo giáp trở về quê, tài năng đánh trận rất cao."

Mọi người nghe nói đến thân phận Kiều Triều, cũng không ai còn có thể đưa ra ứng cử khác.

Cuối cùng, thôn Hoa Lê đề cử một tú tài trong thôn, thôn Đại Bắc thì chọn ngay trưởng thôn của mình, thôn Đại Tây cũng chọn một người đọc sách. Mọi người đều nghĩ người có học là tốt.

Khi biểu quyết, mỗi thôn đều chọn người trong thôn mình. Tuy nhiên, vì thôn Đại Nam đông người hơn nên Kiều Triều được bầu. Dù vậy, những người từ thôn khác lại không bằng lòng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 734



"Thôn của các ngươi đông người, như thế không công bằng."

Kiều Triều bình thản đáp: "Nếu các vị không hài lòng, thì mỗi thôn cứ tự quản lý thôn của mình." Không nghe lời, thật ra hắn cũng không muốn quản, càng đông người, đôi khi lại càng thêm rối loạn.

Hồ lão đại đồng ý: "Đúng vậy! Vậy thì mỗi thôn tự quản thôn của mình."

Các thôn khác nhìn nhau, cuối cùng không ai thống nhất được, cuộc họp cũng vì thế mà nhanh chóng giải tán.

Về đến nhà, Kiều Nhị tức giận nói: "Đại ca muốn giúp họ mà họ còn chẳng cảm kích!"

Kiều Triều: "Họ không tin ta là chuyện thường. Họ nào biết được năng lực của ta. Không sao, chúng ta cứ chuẩn bị phòng thủ trong thôn, sau này ta sẽ bàn lại với Hồ lão đại. Các ngươi cũng chung tay giúp đỡ."

"Được."

Chưa đến vài ngày sau, thôn Đại Tây bên cạnh liền xảy ra án mạng. Một nhóm người tị nạn đột nhập vào một nhà trong thôn, g.i.ế.c cả nhà rồi cướp sạch đồ đạc.

Thôn dân nghe thấy tiếng la hét, chạy đến nhưng đã quá muộn, cả gia đình kia đều đã c.h.ế.t thảm.

Ngày hôm sau, tin tức truyền đi khiến cả vùng đều kinh hãi thất sắc.

Chân Nguyệt nói: "Trước đây Hồ lão đại chẳng phải đã khuyên mọi người rằng tình hình hiện tại nguy hiểm, cần phải cảnh giác hơn, tốt nhất là ban đêm cử người tuần tra rồi sao?"

Kiều Triều lắc đầu: "Có lẽ họ chỉ nghe cho có, không đặt nặng trong lòng."

A Sơ: "Đáng đời, đã không nghe lời, lại còn nói chúng ta đông người bầu không công bằng. Về sau chẳng giải quyết được gì nữa rồi."

Chân Nguyệt khẽ vỗ vào người A Sơ, nhắc nhở: "Sao có thể nói như vậy! Không phải ai cũng biết rõ phụ thân con. Bảo họ tin tưởng người lạ, đâu phải dễ."

A Sơ: "Nhưng nhà ta xưa nay vẫn giao thương, mua bán nhiều đồ vật với các thôn xung quanh. Họ kiếm được tiền từ chúng ta, hẳn phải hiểu rõ tình hình nhà ta, sao lại không tin phụ thân?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt: "Đó là chuyện buôn bán, khác hẳn chuyện chống lại bọn cướp. Giao mạng sống cho người mình quen biết chắc chắn khiến họ cảm thấy an tâm hơn. Nếu phụ thân con quản lý, tất cả tài sản, đồng ruộng đều sẽ do phụ thân con điều phối, đây là điều khiến mọi người e ngại."

A Sơ cúi đầu: "Thôi được." Cậu dần trưởng thành và nhận ra cha nương mình khác biệt so với những người khác. Phụ thân cậu là người rất tài giỏi, tinh thông võ nghệ, nương cậu cũng không kém, b.ắ.n tên không bao giờ chệch mục tiêu. Người ta nói rằng cha nương cậu đều tự luyện thành, từ những nông dân thuần phác mà trở nên tài ba.

A Sơ tự hào vô cùng về hai người, cảm thấy chỉ cần có họ ở bên, không có khó khăn nào không vượt qua được!

Việc này khiến các thôn khác lập tức cảnh giác, mỗi thôn đều tổ chức người tuần tra vào ban đêm. Tuy nhiên, vẫn có người không hài lòng về việc phân công tuần tra, trong đó cũng có một số người liên quan đến khu vực của nhà Chân Nguyệt.

Qua thêm vài đêm nữa, Kiều Triều đang ôm Chân Nguyệt ngủ say, bỗng nghe tiếng gọi vang lên từ ngoài cửa. Là giọng Kiều Lực: "Mọi người! Có chuyện rồi! Có bọn cướp!"

Tiếng đập cửa vang lên liên hồi. Kiều Triều lập tức bật dậy, mặc đồ nhanh chóng rồi lao ra ngoài. Kiều Lực vừa thấy liền tường thuật tình hình: "Bọn cướp đang ở thôn Đại Bắc, có người chạy tới kêu cứu!"

Kiều Triều ra lệnh: "Gọi người, mang theo vũ khí, theo ta đi!"

"Vâng!"

A Sơ cũng lao ra theo, nhưng Chân Nguyệt ở lại, vì trong nhà còn cần nàng sắp xếp ổn thỏa.

Bên ngoài, Hồ lão đại đã chờ sẵn, mọi người tay cầm đuốc đứng tập trung ở cửa thôn. Khi Kiều Triều phi ngựa tới, Hồ lão đại vội bước lên hỏi: "Kiều Đại, chúng ta có nên tiến tới không?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 735



Kiều Triều đáp gọn: "Đi, chọn khoảng hai mươi người đi cùng ta."

A Sơ cũng chạy tới: "Phụ thân, cho con đi nữa."

Kiều Triều: "Ở lại bảo vệ nương con."

Hồ lão đại nhanh chóng đi theo Kiều Triều, dẫn theo hai mươi người tiến về phía thôn Đại Bắc. Vừa tới nơi, họ đã nghe thấy tiếng khóc than, tiếng kêu cứu vang vọng trong đêm. Một hài tử ngã giữa đường khóc lớn, căn nhà tranh gần đó bị lửa thiêu rực đỏ, ngọn lửa sáng rực cả bầu trời.

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Một tên cướp cầm khảm đao chuẩn bị vung xuống đầu một tiểu nữ hài. Tiểu nữ hài sợ hãi đến mức ngã ngồi xuống đất, đôi mắt mở to kinh hoàng. Nhưng trước khi thanh đao hạ xuống, một mũi tên đột ngột cắm sâu vào n.g.ự.c tên cướp!

Tên cướp nhìn chằm chằm vào mũi tên trên n.g.ự.c mình, vẻ mặt sửng sốt như chưa hiểu chuyện gì, nhưng chỉ trong giây lát, hắn ta ngã gục xuống đất.

"Cứu người!" Kiều Triều hô lớn, cung trong tay lập tức chĩa sang một tên cướp khác.

Hồ lão đại nhanh chóng kéo tiểu nữ hài ra chỗ ẩn nấp, khẽ dặn: "Đừng lên tiếng nhé." Sau đó, hắn ta rút khảm đao và lao vào nhóm cướp.

Nhận thấy một số tên đã bị hạ gục, đám cướp bắt đầu để ý tới bọn Kiều Triều, kẻ cầm đầu gào lên: "Giết hết bọn chúng!"

Vài tên xông về phía Kiều Triều. Hắn liền cất cung, rút kiếm, thúc ngựa xông tới và nhanh chóng hạ thêm hai tên nữa, rồi tiếp tục hướng thẳng đến tên thủ lĩnh.

Thủ lĩnh băng cướp thấy Kiều Triều c.h.é.m người như c.h.é.m củ cải, hoảng sợ định quay đầu bỏ chạy. Nhưng Kiều Triều liền giương cung, từ xa b.ắ.n thẳng một mũi tên xuyên vào lưng hắn ta. Tên thủ lĩnh khựng lại, cố lết đi, nhưng ngay lập tức, mũi tên thứ hai đã kịp tới, cắm thẳng vào đầu tên đó.

Thủ lĩnh gục xuống, m.á.u trào đỏ mặt đất. Không còn thủ lĩnh, đám cướp nhanh chóng tan rã như rắn không đầu, không còn sức chống đỡ. Kiều Triều dẫn đầu, cùng hai mươi người dốc sức tiêu diệt nốt đám cướp còn lại, gần như không bỏ sót tên nào.

Dù đám cướp chỉ có hơn hai mươi người, nhưng thôn Đại Bắc có tới hơn một trăm dân, thanh niên khỏe mạnh còn đông hơn bọn cướp, vậy mà ai nấy chỉ biết tháo chạy, không người nào đứng ra ngăn chặn.

Xử lý xong tên cuối cùng, Kiều Triều cho người thu gom t.h.i t.h.ể bọn cướp chất lại một chỗ. Trưởng thôn thôn Đại Bắc, Thẩm Châu hớt hải chạy tới, nhìn thấy Kiều Triều đang cưỡi ngựa, lạnh lùng lau m.á.u trên kiếm, còn Hồ lão đại thì rút lại mũi tên từ xác cướp và trả cho Kiều Triều.

"Chuyện này... chuyện này..." Thẩm Châu lắp bắp không nói nên lời.

Hồ lão đại nhìn người vừa tới, lạnh lùng nói: "Trước đây không phải đã nhắc cần cử người tuần tra ban đêm và đoàn kết bảo vệ nhau sao? Vậy mà các người lại để bọn cướp vào thôn tự do, lại còn chỉ biết tháo chạy? Thử nhìn xem, đã có bao nhiêu người c.h.ế.t rồi?"

Nếu không phải vì muốn đoàn kết chống lại kẻ thù, thì bọn họ cũng chẳng muốn can thiệp.

Dân làng xung quanh, trong lòng còn sợ hãi liền đến cảm ơn. Họ không ngờ rằng chính người thôn Đại Nam đã cứu giúp mình và còn tiêu diệt sạch bọn cướp.

Thẩm Châu quỳ sụp xuống, các thôn dân cũng đồng loạt quỳ theo,"Đa tạ đại ân đại đức của các vị! Ta đã sai lầm!"

Thẩm Châu là người từng phản đối Kiều Triều lãnh đạo, nghĩ rằng bọn cướp sẽ không nhanh chóng tới đây. Ai ngờ sự việc lại xảy ra sớm như vậy, giờ thì hắn ta hối tiếc cũng đã muộn.

Không chỉ hắn ta, mà vài người khác cũng từng tham dự cuộc họp phản đối, giờ đây có kẻ còn đang nằm thoi thóp vì vết thương c.h.é.m đêm nay.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 736



Kiều Triều nói: "Nếu có ai bị thương thì tốt nhất mau tìm đại phu đến đây."

Thẩm Châu vội đáp: "Ta sẽ bảo người đi ngay."

Tại Kiều gia, Chân Nguyệt cùng mọi người chưa ngủ, đang ở tiền viện chờ tin. A Sơ thỉnh thoảng ra cửa ngóng, còn lấy thang định trèo lên nóc nhà nhìn ra xa.

Chân Nguyệt nhấp một ngụm trà, trấn an: "Đừng nôn nóng, phụ thân con sẽ không sao. Con phải học cách bình tĩnh, sau này mới làm được chuyện lớn."

A Sơ băn khoăn: "Con chỉ sợ đám thổ phỉ quá đông."

"Nếu quá đông, phụ thân con sẽ cử người về báo tin để chúng ta chi viện. Cứ bình tĩnh, nếu không thì ra ngoài chép sách đi."

A Sơ: "... Thôi được."

Chờ đợi đến khi trời hửng sáng, cuối cùng nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vọng lại. Người gác cổng vội chạy vào báo: "Đại thiếu gia đã trở về rồi, trở về rồi!"

Mọi người mừng rỡ chạy ra đón, Kiều Triều vừa vào tới sân, trên người còn vương vết máu, cho thấy vừa trải qua một trận kịch chiến.

Chân Nguyệt bình tĩnh hỏi, nhưng đôi mắt vẫn lộ vẻ lo lắng: "Không sao chứ?"

Kiều Triều nắm tay nàng, trấn an: "Không sao, đây không phải m.á.u của ta."

Cả nhà vào lại đại sảnh. Kiều Triều đặt vũ khí sang bên, Chân Nguyệt bảo người chuẩn bị chút đồ ăn. Kiều Triều rót một chén trà uống, rồi thuật lại: "Đám thổ phỉ có hơn hai mươi tên, bọn ta đã tiêu diệt hết. Hiện t.h.i t.h.ể của chúng còn ở thôn Đại Bắc."

A Sơ: "Chúng ta đã nhắc nhở họ rồi mà! Chỉ hơn hai mươi tên cướp thôi mà họ không chống nổi sao? Bọn chúng lợi hại lắm ư?"

Kiều Triều lắc đầu: "Không phải loại lợi hại gì. Bọn chúng không có kỷ luật, chỉ là lũ ô hợp, thấy thiên hạ loạn liền muốn làm càn thôi."

Chân Nguyệt hỏi thêm: "Phía chúng ta có ai bị thương không?"

Kiều Triều đáp: "Hai người bị thương ở tay, không sao cả. Nhưng ở thôn Đại Bắc, đã có nhiều người chết, nhà cửa còn bị đốt cháy."

Kiều Trần thị thở dài: "Thật là đáng sợ! Giờ ở bên đó sẽ thế nào?"

Kiều Triều đáp: "Còn cách nào khác, người c.h.ế.t thì chôn, người sống thì tiếp tục mà sống."

Chân Nguyệt vào bếp chuẩn bị một xong to mì nóng, mang ra cho những người đi theo Kiều Triều có chút đồ ăn ấm bụng.

"Ăn chút gì đó đã, để cho mọi người nghỉ ngơi, rồi tính sau."

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Triều tắm rửa xong, về giường nằm nghỉ, rồi kéo tay Chân Nguyệt,"Nằm cùng ta một chút, có phải nàng từ đêm qua đến giờ vẫn chưa ngủ không?"

Chân Nguyệt nằm xuống bên ngoài, khẽ đáp,"Được."

Mãi đến gần trưa, hai người mới thức dậy. Ăn xong bữa trưa, Kiều Triều lại ra ngoài, cùng Hồ lão đại bàn bạc về kế hoạch sắp tới, cảm thấy ngoài việc tuần tra mỗi ngày, thì cần phải làm thêm vài việc để phòng vệ tốt hơn.

Lúc ấy, Hồ lão đại cũng vừa nghỉ ngơi xong, thấy Kiều Triều tới liền kéo những người trong thôn đến để cùng thảo luận.

Kiều Triều: "Chúng ta cần đặt một số bẫy rập ngay cửa thôn. Nếu có bọn cướp xâm nhập, có thể chặn một phần ngay từ đầu."

Hồ lão đại lo ngại: "Nhưng nếu thôn dân vô ý dẫm phải thì sao?"

Kiều Triều: "Chúng ta sẽ báo cho mọi người biết, bảo họ cẩn thận. Hơn nữa, giờ cũng có mấy ai ra khỏi thôn thường xuyên đâu?"

Hồ lão đại gật gù rồi nói: "Chỉ có một vài người thỉnh thoảng qua lại cổng thôn."

"Vậy cứ để họ đi vòng qua lối khác, mỗi ngày cử hai người canh gác ở cổng thôn, thấy ai đi qua thì nhắc nhở họ."

"Được rồi. Vậy sẽ làm loại bẫy nào?"

Kiều Triều hướng ánh mắt về phía những người còn lại,"Các ngươi có đề xuất gì không?" Mọi người ngập ngừng, ai nấy đều đợi Kiều Triều quyết định thế nào thì sẽ làm theo.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 737



Lúc ấy, Chung Giai đề xuất: "Hay chúng ta đào một con hào quanh thôn và làm cầu treo?"

Hồ lão đại: "... Chúng ta chỉ có ngần này người, sao mà đào nổi? Đề xuất ấy nghe hay, nhưng e là khó mà làm được."

Kiều Triều cân nhắc: "Trước tiên cứ đào một cái hố lớn..."

Trong lúc này, mấy thôn khác cũng đã nghe về việc thôn Đại Bắc bị bọn cướp tấn công đêm qua. Không ai ngờ rằng bọn cướp lại có thể tới nhanh như vậy, khiến dân làng khắp nơi hoang mang, sợ hãi. Có người thậm chí bắt đầu thu dọn đồ đạc, định bỏ trốn về ở với họ hàng vì cho rằng nơi này không còn an toàn.

Vài ngày sau, ở thôn Đại Nam, mọi người vẫn đang tích cực đào cái hố lớn đã bàn bạc trước đó. Họ thiết kế một bẫy rập ngay cổng thôn, giăng dây tơ chặn đường và gắn chuông cảnh báo. Nếu có động tĩnh, chuông sẽ vang lên liên tiếp đến tận trong thôn, để mọi người kịp thời biết và ứng phó.

Khi mọi người đang mải miết đào hố, thì thấy dân làng từ thôn Đại Bắc thôn và thôn Đại Tây kéo đến.

Hồ lão đại tiến lại hỏi: "Sao các ngươi lại đến đây?"

Thẩm Châu đáp: "Chúng ta muốn thảo luận lại về tình hình trước mắt."

Hồ lão đại lắc đầu, nói: "Không cần thảo luận thêm. Thôn chúng ta đều nghe theo sự chỉ huy của Kiều gia. Nếu các ngươi muốn gia nhập thì cũng phải nghe Kiều gia chỉ huy."

Những người mới đến đưa mắt nhìn nhau. Thấy rõ tài năng của Kiều Triều trong trận vừa rồi, Thẩm Châu lập tức đồng ý,"Thôn chúng ta không có ý kiến. Nếu không nhờ thôn Đại Nam cứu giúp, e rằng chúng ta đã mất mạng cả rồi."

Những người từ các thôn khác vốn cũng sợ hãi sau sự kiện với bọn cướp, nên cuối cùng đều gật đầu đồng ý.

Hồ lão đại nói: "Vậy tốt. Các ngươi cứ vào đi, tránh qua lối này, chúng ta đang làm việc. A Đạt, gọi Kiều Đại tới chỗ bàn bạc của chúng ta đi."

A Đạt, một thanh niên đang đào hố ném cái cuốc xuống liền chạy nhanh vào trong thôn.

Lúc đó, Kiều Triều vừa có thời gian rảnh rỗi dẫn Chân Nguyệt ra đồng xem xét một chút thì có người trong nhà đến báo rằng dân làng các thôn lân cận muốn gặp và thảo luận.

Kiều Triều và Chân Nguyệt nhìn nhau, sau đó cùng nhau đi đến nơi bàn bạc.

Trong phòng toàn là nam giới, Kiều Triều và Chân Nguyệt bước vào, Kiều Triều hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Hồ lão đại đáp: "Họ nói sau này sẽ nghe theo huynh, mong chúng ta giúp họ huấn luyện để cùng nhau chống lại bọn cướp."

Kiều Triều lắc đầu: "Nếu chúng ta huấn luyện, thì các ngươi phải hoàn toàn nghe theo lệnh ta. Nếu không muốn vậy, thì tự lo liệu lấy."

Thẩm Châu đáp ngay: "Được, thôn chúng ta sẽ nghe theo chỉ huy của ngài."

Kiều Triều quay sang nhìn Hồ lão đại, thấy hắn ta gật đầu đồng ý, liền trầm ngâm một lát rồi nói: "Được thôi, nhưng trước hết các ngươi phải liệt kê số dân của từng thôn, số nam thanh niên, lão nhân, nữ tử và hài tử, phải nói rõ cho ta."

Chân Nguyệt đứng bên nhắc thêm: "Còn đồng ruộng, các loại cây trồng, lương thực và vật dụng trong thôn."

Kiều Triều gật đầu: "Đúng vậy, cả đồng ruộng, địa hình và mọi chi tiết về thôn các ngươi đều phải cho ta biết rõ."

Chân Nguyệt bổ sung: "Tốt nhất là hoàn thành trong vòng hai ngày."

Một người trong thôn nhíu mày hỏi: "Ngươi là ai? Sao nữ nhân cũng chen vào chuyện này?"

Kiều Triều nhìn người kia lạnh lùng đáp: "Đây là nương tử của ta, cũng là người đứng đầu Kiều gia."

Người nọ ngạc nhiên: "Một nữ nhân làm chủ gia đình? Chẳng phải ngươi mới là đương gia sao?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 738



Kiều Triều điềm nhiên trả lời: "Ta chỉ giúp đỡ nương tử, còn việc trong nhà phần lớn do nàng sắp xếp." Hắn chỉ giỏi đánh trận, còn việc trồng trọt không phải sở trường của ta.

Người kia buông lời coi thường: "Nữ nhân thì làm gì được? Chỉ biết nấu nướng là cùng!"

Chân Nguyệt lạnh lùng cười đáp: "Nữ nhân thì làm gì được sao? Nữ nhân sinh ra hài tử, nếu không thì ngươi liệu có ở đây mà ngạo mạn? Ta mà là nương ngươi, đã sớm dìm c.h.ế.t ngươi trong chậu nước rồi."

Người nọ xấu hổ, nổi giận định xông lên, nhưng Chân Nguyệt nhanh chóng đá hắn bay qua phòng, rơi mạnh xuống ghế, khiến chiếc ghế vỡ tan tành.

Mọi người hoảng sợ lùi lại. Hồ lão đại vội nói: "Chân nương tử cũng là một người trong thôn, nàng góp ý cũng chỉ vì lợi ích của thôn, sao lại phân biệt nam nữ ở đây? Chân nương tử trước kia còn diệt thổ phỉ, trong các ngươi ai đã từng làm được điều đó?"

Mọi người lập tức im lặng, không ai dám lên tiếng.

Kiều Triều dứt khoát: "Ta nói rõ, nếu các ngươi muốn hợp tác thì phải nghe theo lệnh ta. Và ta cũng nghe theo nương tử ta, nên nghe ta cũng là nghe nàng. Ai không muốn thì cứ rời đi."

Những người trong phòng nhìn nhau, không ai dám phản đối. Dân thôn Đại Nam đều ủng hộ Chân Nguyệt vì họ biết chính nàng là người sắp xếp việc mua bán trong thôn. Mọi nhu cầu của thôn đều do nàng quyết định, ai nấy đều quen với cách sắp xếp của nàng. Dù gần đây Chân Nguyệt ít xuất hiện hơn, nhưng địa vị của nàng vẫn vững vàng, không ai dám thách thức.

Cuối cùng, Thẩm Châu đứng ra nói: "Ta nguyện nghe theo các ngươi."

Thấy vậy, trưởng thôn Đại Tây và Hoa Lê cũng nhanh chóng tỏ ý muốn theo sự chỉ huy của Kiều Triều và Chân Nguyệt. Cả phòng đều đồng ý, người vừa bị đá cũng không dám ho he thêm.

Sau khi trao đổi thêm về các việc cần chuẩn bị, Kiều Triều đưa Chân Nguyệt ra về, vừa đi vừa nói: "Đừng bận tâm, ta sẽ làm cho bọn họ nghe theo lời nàng."

Chân Nguyệt mỉm cười: "Ta không tức giận đâu, nhưng có lẽ sắp tới huynh sẽ bận rộn nhiều."

Kiều Triều nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Chỉ cần các nàng bình an, ta vất vả bao nhiêu cũng được."

Chân Nguyệt lắc lắc tay hắn,"Về thôi, tối nay sẽ thưởng cho huynh canh gà."

Kiều Triều cười nhẹ: "Ta còn muốn ăn đùi gà."

"Được, tối nay huynh ăn đùi, để A Sơ ăn cánh."

"Ừ."

Buổi tối hôm ấy, Kiều Triều nhường đùi gà cho Chân Nguyệt, đùi còn lại đặt vào chén của A Ninh, nữ nhi thứ hai của Mạn Châu, năm nay mới tám tuổi. A Sơ cũng chẳng đụng đến cánh gà, phần ấy dành cho A Tứ và A Ngũ. Mọi người trong nhà ai cũng có phần thịt gà và bát canh, chẳng ai tranh giành vì nhà họ nuôi nhiều gà, thịt gà không thiếu nên cũng không còn là thứ đáng phải đua nhau.

Sáng hôm sau, bọn Kiều Nhị từ huyện thành trở về. Chưa tới cổng thôn, họ đã thấy có người đứng gác, còn hỏi thăm gốc gác. Kiều Nhị ngạc nhiên, đáp: "Chúng ta là người nhà Kiều Đại Sơn ở thôn Đại Nam." Lần này họ trở về mang theo hết đồ đạc, có cả Kiều Tam, Tiền thị, Mạn Châu và vài người hầu cùng về.

Người canh cổng nghe vậy thì gật đầu, nói: "Là nhà Kiều Thiên hộ, cho họ vào đi." Cách xưng hô "Kiều Thiên hộ" vốn vì Kiều Triều từng là thiên phu trưởng, giờ ai cũng quen gọi như vậy.

Kiều Nhị nghe xong thì ngơ ngác,"Kiều Thiên hộ là ai?"

Tiền thị: "Chắc là đại ca nhà mình, vào trong rồi hỏi đại ca và đại tẩu xem thế nào."

Về đến cổng thôn, họ lại thấy có người gác, thêm vào đó, ngay lối vào là một cái hố lớn. Người trong thôn trông thấy họ liền ra hiệu đi theo một lối vòng qua.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 739



Thấy vậy, Kiều Nhị hỏi A Đạt,"A Đạt, đây là chuyện gì? Sao ở đây lại đào cái hố lớn như vậy?"

A Đạt giải thích: "Kiều Nhị ca, đây là để phòng ngừa bọn cướp cưỡi ngựa xông vào. Trước đây thôn chúng ta từng bị bọn cướp ghé thăm."

Nghe vậy, sắc mặt Kiều Nhị tái nhợt,"Thật là thổ phỉ đến tận trong thôn sao?"

Bên cạnh, A Thắng vỗ vai A Đạt nhắc nhở, rồi nói với Kiều Nhị: "Kiều Nhị ca, hắn nói sai đấy, là thổ phỉ ghé qua thôn Đại Bắc kia. Lúc đó Kiều Đại ca và trưởng thôn dẫn người qua hỗ trợ, diệt hết bọn cướp rồi mới bàn nhau đặt bẫy phòng thủ. Chung tiên sinh đề xuất đào hào quanh thôn, nhưng việc đó mất công sức và thời gian, nên trước mắt chỉ đào ở cổng vào, rồi sẽ làm tiếp dần dần."

Kiều Nhị nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, gương mặt tươi tỉnh trở lại,"Thì ra là vậy, may mà không phải thôn ta bị cướp."

Về đến nhà, Kiều Nhị mới hỏi rõ tình hình, biết thôn Đại Bắc có người bị cướp giết, hơn nữa vì không nghe lời cảnh giác của Hồ lão đại mà sự việc đáng tiếc đã xảy ra.

A Trọng liền nói: "Phụ thân, giờ mấy thôn đều đồng ý nghe lời bá phụ, để bá phụ chỉ huy."

Kiều Nhị: "Đúng vậy, phải nhận bài học, giờ mới hiểu ra, những người c.h.ế.t đi đó vốn không đáng phải chết."

Tiền thị thở dài: "Kia đều là số mệnh."

Kiều Tam nói: "Vậy người chặn đường hôm trước chắc là dân thôn khác?"

Kiều Nhị đáp: "Có lẽ vậy."

Đến chiều, Kiều Triều cùng A Sơ vừa về tới nhà. Giờ A Sơ luôn theo bên Kiều Triều, mọi người bắt đầu gọi cậu là thiếu gia A Sơ.

"Đại ca, các người đã về rồi?" Kiều Nhị và Kiều Tam chạy đến đón.

Kiều Triều gật đầu: "Tình hình huyện thành thế nào?"

Kiều Nhị đáp: "Kẻ trộm, kẻ cướp càng nhiều, ăn mày khắp nơi, nhiều người còn bán mình, chúng ta không mua gì cả."

"Không mua là tốt."

Kiều Tam tiếp lời: "Hàng xóm bọn đệ bị kẻ trộm đột nhập ban đêm, còn định g.i.ế.c người. May là bọn đệ nghe thấy động tĩnh đi giúp, nếu không thì không biết ra sao. Vì vậy bọn đệ mới vội trở về."

Kiều Triều hỏi: "Thông gia chúng ta thế nào?"

Kiều Nhị đáp: "Bọn đệ có nói chuyện, hiện giờ họ vẫn ổn. Nếu có chuyện, họ sẽ tới đây và hy vọng chúng ta cho thuê lại chỗ ở."

Kiều Triều đáp: "Không vấn đề gì. Giờ các đệ đã về, mai cùng nhau bắt đầu huấn luyện tuần tra."

"Tốt đại ca."

A Trọng ló đầu ra nói: "Bá phụ, cho con đi tuần với mọi người được không?"

Kiều Nhị xoa đầu A Trọng, nói: "Đại ca, để A Trọng theo mọi người tuần tra đi. A Sơ cũng theo rồi."

Kiều Triều đáp: "Các ngươi không có ý kiến là được. Vậy A Trọng đi cùng A Sơ."

A Trọng hào hứng nói: "Con sẽ theo sát ca ca."

Sau khi hiểu rõ tình hình từng thôn, Kiều Triều bắt đầu tổ chức huấn luyện cho thanh niên. Việc huấn luyện được chia thành các nhóm, vì còn phải sắp xếp người làm việc.

Bên này, Chân Nguyệt xem xét địa thế các thôn, vẽ ra các điểm cần cử người canh giữ. Thôn Đại Nam tựa lưng vào núi, chỉ cần bịt kín lối ra, dễ thủ khó công.

Buổi tối, Kiều Triều mệt mỏi trở về. Chân Nguyệt đưa cho hắn xem bản vẽ. Nàng không giỏi đánh trận nhưng Kiều Triều vừa nhìn qua đã hiểu ngay bản đồ bố trí rất chi tiết, rõ ràng hơn cả sơ đồ trưởng thôn giao trước đó.

Hắn ngạc nhiên hỏi: "Nàng vẽ cái này sao?" Các khu vực núi non, sông ngòi, nhà cửa, tất cả đều được đánh dấu rõ ràng.

Chân Nguyệt đáp: "Đúng vậy, huynh cứ cầm lấy. Ta còn một bản khác." Đó là bản cho kế hoạch tiếp theo của nàng.

Kiều Triều nhìn tấm bản đồ rồi ôm chặt nàng,"Cảm ơn nàng."

Chân Nguyệt vỗ vai hắn, dịu dàng nói: "Chúng ta là phu thê mà, để ta đi múc nước cho huynh tắm rửa, rồi nghỉ ngơi đi."

"Được."
 
Back
Top