Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 740



Kiều Triều sau khi tắm rửa nằm trên giường, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, hắn thức dậy sớm trong khi Chân Nguyệt vẫn còn ngủ. Hắn chuẩn bị mọi thứ, hôn nhẹ lên trán nàng rồi ra ngoài. A Sơ ngáp dài nhưng cũng nhanh chóng theo sát phía sau.

Từ phòng bếp, Kiều Triều lấy mấy cái bánh bột ngô rồi dẫn mọi người đi gặp Hồ lão đại, sau đó tìm các trưởng thôn khác để bắt đầu kế hoạch bố trí phòng thủ. Lấy tấm bản đồ Chân Nguyệt đã vẽ từ hôm qua, hắn chỉ vào từng điểm: "Chỗ này cần có người canh giữ, hơn nữa phải xây tường phòng thủ."

"Xây tường à? Liệu có quá sức không? Chúng ta đâu có nhiều đá đến vậy."

Kiều Triều: "Không có đá thì lên núi mà lấy. Tường phòng thủ là cần thiết. Lần trước chỉ là hai mươi tên cướp, nếu lần tới có năm mươi, hoặc cả trăm tên thì sao?" Thời thế hỗn loạn, thổ phỉ tràn lan, Kiều Triều không thể để mặc, vì cả gia đình hắn đều đang ở thôn Đại Nam.

Kiều Triều đã tính toán kỹ, mấy thôn gộp lại có vài trăm người, trong đó thanh niên chiếm khoảng một phần ba. Phụ nhân cũng có thể phụ giúp công việc. Với số lượng này, mọi người có thể xây dựng được, hơn nữa quanh đây đều là núi, đầy đá và cây cối có thể sử dụng.

Nghe Kiều Triều nói, mọi người cũng căng thẳng hẳn. Đúng vậy, lần trước chỉ là hai mươi tên cướp, nhưng nếu lần tới là cả trăm thì sao? Chạy trốn cũng chẳng biết đi đâu, vì hiện giờ Đại Chu đã loạn, khắp nơi là cảnh chạy nạn.

Việc khai thác đá, xây tường, tuần tra và huấn luyện khiến Kiều Triều không thể đích thân giám sát tất cả. Vì vậy, hắn liền kéo Chân Nguyệt từ trong nhà ra: "Nương tử, giúp ta quản một số việc được không?"

Chân Nguyệt thoáng ngạc nhiên: "Còn trong nhà thì sao?"

Kiều Trần thị liền bảo: "Thê tử lão đại cứ đi đi, trong nhà có ta và cha con quản là được."

Kiều Đại Sơn cũng gật đầu,"Chuyện trong nhà chúng ta trông coi, các việc khác để mọi người lo liệu."

Cuối cùng, Chân Nguyệt đồng ý ra ngoài giúp Kiều Triều. Giờ nàng mỗi ngày đều cùng Kiều Triều đi sớm về muộn. Kiều Nhị và Kiều Tam cũng giống vậy, việc vặt trong nhà giao lại cho Mạn Châu. Tiền thị cũng được Chân Nguyệt kéo đi phụ giúp ngoài thôn...

Tiền thị được phân công phụ trách bếp lớn, lo chuẩn bị bữa ăn cho người làm việc. Trong bếp, mấy phụ nhân đang gọt khoai, nhào bột. Bột mì không phải bột trắng, mà là bột thô, màu vàng xám, ăn có chút lợn cợn nhưng chắc bụng.

Thịt? Đó là thứ xa xỉ, chỉ khi gia đình tự nấu bếp riêng mới có. Đồ ăn trong bếp chung là sự góp sức của các gia đình trong thôn, mỗi người góp một ít.

Trong lúc họ đang làm việc, thỉnh thoảng có dân chạy nạn đến gần thôn xin lương thực, nhưng tất cả đều bị xua đi. Thôn hiện không đủ lương thực để chứa chấp thêm người.

Ở những vùng lân cận, thổ phỉ hoành hành, nhiều người buộc phải bỏ nhà chạy nạn. Trong số đó có gia đình Tiền tam tỷ. Tiền tam tỷ cùng trượng phu và hai hài tử cố gắng chạy trốn."Nhanh lên, chỉ cần đến nhà dì của các con là sẽ an toàn," Tiền tam tỷ khích lệ.

Dù sức khỏe đã cải thiện phần nào, Tiền tam tỷ vẫn yếu. Chạy được một đoạn, nàng ấy đã th* d*c, không thể tiếp tục."Các con cứ đi trước, tìm dì, đừng lo cho ta."

"Nương! Chúng ta đi cùng nương," hai hài tử khóc lóc kéo tay nương.

Cuối cùng, trượng phu của Tiền tam tỷ phải cõng nàng ấy, cả nhà tiếp tục chạy. Họ đi qua thôn Đại Tây, nhưng bị người gác ngăn lại. Trong tình cảnh tiều tụy, họ trông chẳng khác gì dân chạy nạn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 741



Người gác hét lên: "Đi đi! Ở đây không chứa chấp dân chạy nạn!"

Tiền tam tỷ cố gắng nói rõ: "Chúng ta không phải dân chạy nạn. Ta là tỷ tỷ của thê tử nhị công tử Kiều gia ở thôn Đại Nam. Ta đến đây để tìm Kiều gia, chúng ta là thân thích."

"Kiều gia thôn Đại Nam?"

"Ta biết, thê tử nhị công tử nhà Kiều gia ở thôn Đại Nam, chẳng phải là tẩu tử Kiều Nhị sao? Các ngươi vào đi, để ta đi báo tin."

"Được."

Tiền thị nghe tin tam tỷ mình đến liền nhanh chóng chạy ra đón, vừa thấy tình cảnh cả nhà Kiều Tam tỷ thì không khỏi kinh hãi: "Các ngươi sao lại ra nông nỗi này?! Đã xảy ra chuyện gì? Mau vào nhà với ta."

Cả gia đình bốn người trông như kẻ ăn mày, hai hài tử còn đi chân trần, chân chi chít vết thương.

Tiền thị dẫn họ về Kiều gia, dặn dò: "Tam đệ muội, làm phiền muội chuẩn bị hai gian phòng cho tam tỷ ta, đun nước nóng, nấu chút đồ ăn nữa nhé."

Mạn Châu vội chạy ra: "Được, được. Các ngươi cứ ngồi nghỉ trước, ta sẽ sai người đi bố trí."

Gia đình Tiền tam tỷ vào đến nhà Kiều gia thì mới yên tâm, sau khi uống vài ngụm nước, Tiền tam tỷ mới kể về tình cảnh thôn làng.

"Người trong thôn đã bỏ chạy hơn nửa. Sau đó thổ phỉ tới cướp phá, chúng ta vội vàng chạy thoát. Lúc trốn đi, ta còn thấy thẩm thẩm ở nhà bên bị một đao c.h.é.m ngã xuống đất, c.h.ế.t mà không nhắm mắt..." Tiền tam tỷ vừa kể vừa khóc.

Tiền thị an ủi: "Các tỷ gặp chuyện khủng khiếp thế này, vậy còn nhị tỷ? Mọi người có ghé qua nhà nhị tỷ chưa?"

Tiền tam tỷ lắc đầu: "Chúng ta sợ hãi, không dám đi đường lớn, chỉ dám trốn theo đường rừng và những lối nhỏ."

Tiền thị đập tay lên đùi, nói: "Ta quên mất, nhà nhị tỷ có khi cũng gặp nguy. Ta phải đi tìm Kiều Nhị, bảo huynh ấy dẫn người đón nhị tỷ về." Nói xong, Tiền thị vội chạy ra ngoài.

Khi ấy Kiều Nhị đang cùng mọi người trong núi dọn đá, nghe nói Tiền thị tìm mình liền lau mồ hôi, chạy ra: "Có chuyện gì vậy? Có kẻ trộm à?"

Tiền thị lắc đầu: "Không phải, là nhà tam tỷ đến đây. Thôn họ bị thổ phỉ tấn công." Nàng ấy kể tình hình nhà tam tỷ xong, rồi lo lắng nói thêm về nhị tỷ: "Huynh tìm người đưa cả nhà nhị tỷ về đi, ta thật sự lo lắng." Nói đến đây, Tiền thị đỏ hoe mắt, dùng khăn lau khóe mắt.

Kiều Nhị gật đầu: "Ta sẽ đi ngay."

Nói xong, Kiều Nhị liền gọi người sắp xếp rồi cùng Tiền thị quay về. Trước khi đi, hắn dặn nàng ấy: "Nàng đi báo cho đại ca hoặc đại tẩu một tiếng, ta sẽ dẫn người sang nhà nhị tỷ. Nếu có gặp nhà mẹ đẻ của đại tẩu, ta cũng sẽ đưa họ về."

"Được."

Sau khi Kiều Nhị rời đi, Tiền thị đi tìm Chân Nguyệt, lúc này nàng đang cùng một nhóm phụ nhân xúc đất để trộn làm tường.

"Đại tẩu!" Tiền thị gọi.

Chân Nguyệt ngẩng lên: "Có chuyện gì thế?"

Tiền thị kể lại việc Kiều Nhị đi đón người, và đề nghị đưa cả gia đình Chân lão đại đến ở cùng. Chân Nguyệt gật đầu: "Được, nếu họ về thì sắp xếp ở nhà nhị ca ta, để nhị ca tiếp đãi."

"Được, chờ Kiều Nhị về, muội sẽ báo lại với huynh ấy."

"Ừ."

Kiều Nhị đến nhà nhị tỷ vào lúc chạng vạng. Lúc này, cả thôn đã cửa đóng then cài, ai nấy đều sợ có kẻ xấu đột nhập.

Kiều Nhị gõ cửa: "Nhị tỷ, nhị tỷ phu? Ta là Kiều Nhị đây."

Bên trong có tiếng xôn xao, một lát sau cửa mở ra. Nhị tỷ phu của Kiều Nhị, tên Kỳ Tùng, thận trọng ló đầu ra, nhìn Kiều Nhị rồi đảo mắt quan sát xung quanh, sau đó mới mời vào nhà.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 742



Vừa vào, Kiều Nhị nói ngay: "Tỷ phu, thu dọn đồ đạc, đi với ta ngay."

Kỳ Tùng ngạc nhiên: "Có chuyện gì vậy? Có phải có thổ phỉ không?" Sắc mặt hắn ta tái nhợt.

Lúc này nhị tỷ của Kiều Nhị cũng bước ra, gọi: "Muội phu."

Kiều Nhị kể lại chuyện nhà tam tỷ bị thổ phỉ tấn công, rồi nói: "Bên ngoài đang loạn lạc. Ta khuyên các tỷ theo đệ về thôn Đại Nam, bên đó có cả thôn liên kết lại chống đỡ thổ phỉ. Nương tử lo sợ các tỷ sẽ gặp chuyện như tam tỷ nên bảo đệ tới đón."

Nhị tỷ nhìn trời ngập ngừng: "Nhưng giờ trời đã tối rồi."

Kiều Nhị quả quyết: "Tối cũng phải đi. Chần chừ sẽ nguy hiểm."

Kỳ Tùng và Tiền nhị tỷ nhìn nhau, rồi đồng ý ngay: "Được, chúng ta sẽ thu dọn đồ đạc." Những ngày gần đây họ sống trong lo âu, trong thôn liên tục truyền tin về các nhóm thổ phỉ hoành hành khắp nơi. Nghe tin ở các nơi khác người dân còn bị bắt lính, nhị tỷ cũng lo trượng phu mình sẽ bị bắt đi.

Cả nhà vội thu dọn hai túi đồ lớn, phu thê họ nắm tay hài tử, theo Kiều Nhị rời khỏi thôn dù trời đã tối đen.

Sau khi họ đi được một canh giờ, một nhóm thổ phỉ đột ngột đổ vào thôn Kỳ gia, tiếng la hét, khóc lóc vang khắp nơi.

Nghe tiếng động từ xa vọng lại, nhị tỷ và mọi người dừng bước, quay lại lo lắng: "Có phải là có tiếng gì đó?"

Kiều Nhị tay cầm khảm đao, trấn an: "Không cần để ý, chúng ta đi nhanh thôi. Rẽ qua thôn Chân gia trước."

"Được."

Họ vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng đến được thôn Chân gia lúc gần sáng, cả thôn chìm trong yên tĩnh, chỉ có tiếng chó sủa vang vọng đôi lúc.

Tiếng gõ cửa giữa đêm khiến đôi phu thê Chân lão đại giật mình. Chân lão đại cầm ngay cái cuốc gần cửa rồi bước ra: "Ai đó?"

Kiều Nhị lên tiếng: "Là ta, Kiều Nhị, muội phu của Chân Nguyệt."

Vừa nghe là Kiều Nhị, Chân lão đại vội vàng mở cửa. Chân đại tẩu cũng ra đón, trên tay cầm đèn, nhìn thấy Kiều Nhị cùng gia đình Tiền nhị tỷ, ai cũng đang cõng theo túi đồ.

Chân lão đại ngạc nhiên: "Kiều Nhị huynh đệ, sao lại tới đây? Lại còn giữa đêm nữa."

Kiều Nhị giải thích: "Ta muốn hỏi xem các ngươi có muốn đến thôn Đại Nam không. Chúng ta bên đó các thôn đã liên kết với nhau, có thể cùng nhau chống đỡ thổ phỉ. Nhà tam tỷ ta vừa bị cướp, nương tử bảo ta tới đón một nhà nhị tỷ, tiện ghé qua hỏi xem các ngươi có muốn đi cùng không."

Chân lão đại đáp: "Thôn ta trước cũng từng bị thổ phỉ tấn công, nhưng dân làng đã xúm lại đánh đuổi chúng. Trưởng thôn nhà ta cũng là người có uy tín, mọi người đoàn kết với nhau."

Kiều Nhị gật đầu: "Vậy các ngươi có đi cùng không? Nếu muốn thì mau thu dọn đồ đạc."

Chân lão đại gãi đầu: "Thôn chúng ta đoàn kết cũng ổn a, có lẽ không cần đi."

Chân đại tẩu ngắt lời: "Trưởng thôn có giỏi bằng muội phu không? Muội phu trước đây là thiên phu trưởng, ta muốn mang đám hài tử theo qua bên đó." Rõ ràng nàng ấy tin tưởng muội phu mình sẽ bảo vệ an toàn tốt hơn.

Chân lão đại suy nghĩ rồi đồng ý: "Vậy để ta qua báo với trưởng thôn một tiếng."

"Huynh đi đi, ta sẽ chuẩn bị đồ đạc. Nhị huynh đệ, các ngươi uống chút nước, nghỉ ngơi một lát."

"Được."

Chân lão đại vội vàng chạy tới nhà trưởng thôn. Tiếng gõ cửa giữa đêm khiến trưởng thôn giật mình hỏi: "Ai đó?"

Chân lão đại đáp: "Là ta, Chân công đây."

Trưởng thôn đi ra mở cửa, bực mình hỏi: "Có chuyện gì mà gõ cửa giữa đêm? Ta tưởng thổ phỉ xông vào."

Chân lão đại giải thích: "Ta muốn đưa nương tử và hài tử qua nương nhờ bên nhà muội phu. Tới báo với ngài một tiếng."

Trưởng thôn thở dài: "Thôi, ngươi có nơi tốt thì cứ đi."

Chân lão đại đáp: "Vậy, ta đi đây."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 743



Trưởng thôn xua tay, nói: "Đi nhanh đi, sống được một người là một người." Ông thở dài, lòng đầy lo âu. Nếu biết còn có nơi nào an toàn để đi, ông cũng muốn chạy, nhưng thời thế này, biết đi đâu?

Chân lão đại suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu không có chỗ nào khác, trưởng thôn có thể tới nương nhờ muội phu ta. Muội phu ta trước đây là thiên phu trưởng, hiện đang ở thôn Đại Na. Thôi, ta đi trước."

"Đi đi."

Chân lão đại quay về, trưởng thôn đóng cửa rồi trở vào nhà. Phu nhân trưởng thôn lo lắng hỏi: "Ai đến thế? Có chuyện gì không?"

Trưởng thôn đáp: "Không có gì, là chân công, nhà họ định đến cậy nhờ muội phu họ."

Vân Mộng Hạ Vũ

Phu nhân thở dài: "Ta cũng muốn tìm ai để nương nhờ, nhưng thật không biết cậy nhờ vào ai đây."

Trưởng thôn khẽ cười, nói: "Chúng ta già rồi, nếu có chuyện gì xảy ra, bà cứ đưa bọn trẻ vào núi, còn ta... có c.h.ế.t cũng đành chịu."

Phu nhân giật mình định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ lặng lẽ chấp nhận số phận.

Về phía Chân lão đại, cả gia đình phải mất hơn một giờ để thu dọn đồ đạc, sau đó họ đi theo Kiều Nhị, bước dưới ánh trăng rời khỏi thôn. Đến lúc họ về tới thôn Đại Nam thì trời đã sáng, dân làng nơi đây đã bắt đầu công việc.

Thấy Kiều Nhị trở về, mọi người chào hỏi. Khi về đến nhà, Mạn Châu sắp xếp chỗ ở cho người mới tới, rồi đưa gia đình Chân lão đại sang nhờ nhà Chân lão nhị. Từ đó, cả nhà Chân lão nhị, Tiền nhị tỷ và Tiền tam tỷ cũng bắt đầu tham gia công việc trong thôn, khi rảnh rỗi họ còn ra khai hoang, tự trồng trọt.

Khoảng một tháng sau, các gia đình lớn từ huyện thành như Lộ gia, Trương gia và Nguyên gia cũng dẫn già trẻ cùng đến nương nhờ.

Sáu tháng sau, họ phải đối mặt với vài đợt tấn công của thổ phỉ. Ban đầu chỉ khoảng ba mươi tên, sau đó là năm mươi, rồi đến tám mươi tên một lần...

Trong thôn, tiếng hô hào luyện tập vang dội. Trên đài cao, Kiều Triều theo dõi mọi người hăng say tập luyện với cây mâu. Vì thiếu vũ khí, nên trong thôn chỉ có những dụng cụ như cuốc, rìu và vài cây đao rời rạc. Để tổ chức được đội hình phòng thủ, Kiều Triều đã cho người chế tạo mâu và thuẫn, dùng gỗ làm lá chắn.

Chân Nguyệt cũng dẫn người lên núi hái thảo dược. Trong số mấy thôn gần đó chỉ có một đại phu, nhưng tay nghề còn hạn chế. Giờ đây, ông ta phải học thêm dưới sự hướng dẫn của Chân Nguyệt, bởi sau mỗi trận chiến đều có người bị thương, mà nàng phải chuẩn bị đầy đủ thảo dược.

Trước đó, Kiều Triều đã cử người đi mua thêm nhu yếu phẩm từ nơi khác, nhưng việc ra ngoài liên tục là điều không khả thi trong tình hình rối ren.

Tình thế bên ngoài càng lúc càng xấu, nhưng nhờ mọi người đồng lòng nghe theo Kiều Triều, thôn vẫn được bảo toàn. Vị trí thôn nằm tựa lưng vào núi, có sông và đồng ruộng, chỉ cần cố gắng là không sợ đói.

Thôn Đại Nam càng ổn định, càng nhiều người kéo đến nương nhờ, từ người thân cho đến bạn bè thân thuộc. Họ cũng không có khả nằng từ chối những người này vì Kiều gia cũng đã đón nhận Tiền nhị tỷ, Tiền tam tỷ và Chân lão đại.

Số lượng người gia tăng nhanh chóng khiến đồng ruộng không đủ canh tác, buộc họ phải mở rộng thêm. Dần dần, thôn Đại Nam như biến thành một thị trấn nhỏ.

Điều khiến Kiều Triều lo nhất lúc này là họ không có quặng sắt, vũ khí lại lạc hậu, dễ gây thương vong. Hắn đã dẫn người lên núi tìm quặng nhưng không có kết quả.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 744



Từ góc nhìn của người ngoài, thôn Đại Nam giống như một sơn trại thổ phỉ, dù họ không cướp bóc ai, thậm chí còn thu nhận dân chạy nạn. Quan binh lại nghi ngờ họ chiếm núi làm vua.

Khi quân của Hoài Âm Vương bại trận trước Tư Mã gia, Hoài Âm Vương ra lệnh tất cả nam giới trưởng thành phải tham gia quân ngũ, và mỗi nhà phải nộp hơn nửa số lương thực.

Việc bắt lính có thể hiểu được, nhưng nộp phần lớn lương thực thì ai sống nổi?

Từ đó, ở phủ An Bình đã có người nổi loạn, thậm chí châu bên cạnh cũng muốn thoát khỏi Hoài Âm Vương.

Khi quan binh đi bắt vài nam giới thì đã bị họ g.i.ế.c chết. Phủ An Bình từ đó chìm trong hỗn loạn, lan đến huyện thành. Nhưng thôn Đại Nam vẫn giữ được sự yên bình, dân trong thôn vẫn làm việc từ sáng đến tối như thường.

Kiều Triều không ngờ có ngày lại gặp chuyện "chiêu an". Thực tế họ chưa hề phản loạn, nhưng một toán quan binh đến đứng trước cổng thôn đòi gặp thủ lĩnh, tuyên bố muốn chiêu an thôn Đại Nam. Người canh cổng thấy lạ, vội chạy đi báo Kiều Triều.

Người dẫn đầu đội quan binh nhìn Kiều Triều, hỏi: "Ngươi là người đứng đầu ở đây?"

Kiều Triều điềm nhiên đáp: "Cũng xem như vậy. Quan gia đến đây có việc gì?"

Nghe Kiều Triều gọi mình là "quan gia," đám quan binh có chút ngạc nhiên. Họ đến đây vẫn nghĩ rằng đây là sào huyệt thổ phỉ, nào ngờ người đứng đầu lại gọi họ là "quan gia".

Dù vậy, bây giờ không phải lúc để tranh luận, họ đến đây là để chiêu an. Người dẫn đầu lên tiếng: "Vương gia của chúng ta muốn chiêu an các ngươi. Chỉ cần các ngươi nhập ngũ, đem phần lớn lương thực nộp lên, các ngươi sẽ được ban chức tước và vàng bạc."

Bên cạnh, Hồ lão nhị nổi giận: "Nằm mơ! Đem phần lớn lương thực cho các ngươi, vậy chúng ta ăn gì?"

"Đúng đấy!" Một vài người xung quanh bắt đầu xôn xao. Lúc đầu họ lo sợ quan binh đến bắt lính, nhưng nay nghe muốn thương lượng lại càng thêm tức giận vì bị xem như thổ phỉ.

Thực tế, nhóm quan binh này không hiểu rõ tình hình, chỉ thấy thôn tự tổ chức phòng thủ nên cho rằng họ là thổ phỉ. Nhưng người ở đây chỉ muốn bảo vệ gia đình, làng mạc của mình chứ hoàn toàn không phải thổ phỉ.

Một quan binh lên tiếng: "Các ngươi nhập ngũ đi đánh giặc, mỗi ngày sẽ có cơm ăn!"

Một thôn dân giận dữ phản bác: "Còn người ở nhà thì sao?"

"Đúng đấy! Nhà chúng ta ăn gì?" Dân làng hùng hổ nhìn chằm chằm đám quan binh, không che giấu vẻ bực tức. Thấy số người tụ tập ngày càng đông, cả phụ nhân và hài tử cũng đến xem, quan binh bắt đầu lúng túng.

Kiều Triều giơ tay lên, đám đông lập tức im lặng. Hắn điềm tĩnh nói với quan binh: "Chúng ta sẽ suy nghĩ về đề nghị này. Xin cho chúng ta vài ngày."

Một người trong thôn không kiềm chế được, la lên: "Còn suy nghĩ gì nữa?"

Kiều Triều chỉ liếc mắt, người đó lập tức im bặt, cúi đầu không dám nói gì thêm.

Người dẫn đầu nhóm quan binh cảm thấy hài lòng, nói: "Được, cho các ngươi hai ngày. Chúng ta đi trước."

Khi đám quan binh rời đi, Kiều Triều lập tức triệu tập những người quan trọng như Hồ lão đại, Chung Giai Hàng, Kiều Nhị, Kiều Tam, Thẩm Châu, Ngô Cương, Tiết Dụng vào bàn bạc. Hắn dặn Kiều Lực: "Gọi cả đại phu nhân đến."

Kiều Lực chạy về tìm Chân Nguyệt. Lúc ấy, nàng đang nghe những người vừa về kể chuyện quan binh đến thôn. Nghe tin Kiều Triều gọi mình, Chân Nguyệt chuẩn bị rồi nhanh chóng đi, A Sơ cũng theo cùng.

Khi nàng bước vào đại sảnh, Kiều Triều vỗ ghế bên cạnh, nói: "Nương tử, ngồi ở đây."

Chân Nguyệt bước tới ngồi xuống, A Sơ đứng bên cạnh. Nàng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Quan binh đến ư?"

Kiều Triều kể lại tình hình, sau đó hỏi mọi người: "Các ngươi có ý kiến gì không?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 745



Hồ lão đại nhíu mày: "Ta không muốn đáp ứng. Chúng ta không phải thổ phỉ, vậy mà không hiểu sao họ xem chúng ta là thổ phỉ. Nhưng nghĩ lại cũng có mặt lợi, ít nhất họ không đến bắt lính trực tiếp. Tuy nhiên, giao phần lớn lương thực thì ta không chịu được." Nhà hắn ta đông người, giao lương thực đi thì biết lấy gì mà ăn?

Những người khác cũng có cùng suy nghĩ: nếu giao phần lớn lương thực đi thì làm sao sống? Hơn nữa, nếu nam giới đều ra trận, thôn chỉ còn lại phụ nhân và hài tử, liệu họ có chống đỡ nổi khi thổ phỉ đến không?

Kiều Triều nói: "Nghe nói Hoài Dương Vương đã chiêu an nhiều đầu lĩnh thổ phỉ, phong chức tước và ban thưởng vàng bạc cho họ. Thế nên thổ phỉ có lẽ sẽ bớt đi nhiều."

Một người thở dài: "Bớt đi thì cũng không hết được. Hoài Dương Vương đâu có thế mạnh như Tư Mã gia Trấn Bắc vương, còn có Trần Trung vương ở phía tây, Nam Dương vương Tô gia ở phía nam. Nếu Hoài Dương Vương thất bại mà Trấn Bắc vương lại tấn công, chúng ta sẽ ra sao?"

Nghe mọi người đua nhau phản đối, Chân Nguyệt đắn đo rồi nói: "Các ngươi nghĩ rằng mình có thể giữ được bao lâu? Nếu không chấp nhận, một ngày nào đó Hoài Dương Vương sẽ đưa quân đến đàn áp. Bọn họ có binh khí, chiến mã, lương thực. Chúng ta chỉ có vài người, vũ khí chẳng qua chỉ là cuốc với vài thanh đao, làm sao đối đầu với quân đội?"

Lời Chân Nguyệt khiến cả phòng im lặng, ai nấy đều nghĩ đến sự an toàn trước mắt mà chưa nghĩ tới nguy cơ lâu dài.

Kiều Triều gật đầu: "Ý ta là chấp nhận chiêu an, nhưng muốn được làm Huyện thái gia. Nếu họ đồng ý, chúng ta sẽ không bị bắt lính, vì thực chất giờ chúng ta cũng không khác gì quân ngũ – vẫn phải chống thổ phỉ, phòng thủ, tuần tra. Những việc này là của quan binh."

Hắn tiếp tục: "Chỉ khi có quyền lực, chúng ta mới có thể lấy được vũ khí. Có trang bị, chúng ta mới bảo vệ gia đình tốt hơn. Các ngươi thấy sao?" Hắn nhìn từng người chờ đợi câu trả lời.

Một người e ngại: "Nhưng... Kiều thiên hộ, ngài có thể làm Huyện thái gia không? Hơn nữa, làm Huyện thái gia sẽ phải làm nhiều việc? Cảm giác sẽ dễ bị đưa ra chiến trường hơn không?" Giống bọn họ hiện tại, muốn chạy trốn liền bỏ chạy, không cần quản nhiều như vậy, chỉ cần tồn tại là được.

Chân Nguyệt xen vào: "Có vũ khí, chúng ta có thể tự vệ. Không có vũ khí, nếu thổ phỉ tấn công nhiều hơn, ta e rằng chúng ta chỉ cầm cự thêm được vài tháng. Còn nếu có thêm sự hỗ trợ từ huyện thành, chúng ta có thể giữ vững được lâu hơn."

Một người trong phòng chậm rãi nói: "Nếu Kiều Triều đi huyện thành, ai muốn thì đi theo. Nếu không muốn thì cứ ở lại, hẳn là sẽ có người khác thay thế Kiều Triều chỉ huy."

Mọi người suy nghĩ, phân vân giữa sự yên ổn hiện tại và nguy cơ trong tương lai. Họ đã thấy những thiệt hại khi đợt thổ phỉ trước tấn công, không ít người đã thiệt mạng...

Hồ lão đại xoa đầu, nói: "Ta nghe theo Kiều lão đại, ngài bảo sao ta sẽ làm vậy." Hắn ta không giỏi tính toán, chỉ có sức mạnh, trước đây trong quân doanh cũng luôn nghe lời Kiều Triều, nên giờ cũng quyết định vậy.

Kiều Triều quay sang hỏi những người khác, A Sơ cũng lên tiếng: "Phụ thân, chúng ta đương nhiên nghe theo người."

Kiều Nhị và Kiều Tam đáp: "Đại ca, chúng ta cũng nghe lời huynh."

Chung Giai Hàng: "Ta cũng nghe theo." Hắn là tiên sinh dạy học, tự biết mình không có kinh nghiệm trận mạc nên quyết định tin tưởng vào người thông gia từng ra chiến trường.

Thôn Đại Nam đều quyết nghe theo Kiều Triều. Thấy vậy, thôn Đại Bắc và các thôn khác cũng chấp nhận theo.

Kiều Triều nói: "Vậy đã quyết. Hai ngày sau khi bọn họ đến, ta sẽ nói chuyện với họ. Nếu không làm Huyện thái gia thì ít nhất cũng phải có được chức Huyện úy." Hắn muốn một ít vật, nhất là vũ khí.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 746



Hai ngày sau, quan binh quay lại, Kiều Triều đứng chờ ở cổng thôn, đối mặt với người dẫn đầu, hắn nói thẳng: "Ta muốn làm Huyện thái gia!"

Người đến chiêu an là Huyện thừa Uất Trì Thịnh, nghe Kiều Triều yêu cầu liền suýt sặc nước miếng, quá ngạo mạn!

Uất Trì Thịnh đáp: "Để làm Huyện thái gia phải biết chữ, viết chữ và tinh thông lục nghệ."

Kiều Triều bình tĩnh đáp: "Ta đều biết."

Uất Trì Thịnh hơi chần chừ, hỏi lại: "Xin hỏi ngài tên là gì?"

"Ta là Kiều Triều, từng làm thiên phu trưởng tám năm trước, sau đó từ quan về quê."

Nghe đến thiên phu trưởng, Uất Trì Thịnh lập tức tỏ ra cung kính: "Thì ra là Kiều thiên phu trưởng. Nhưng hiện tại Huyện thái gia là do Thánh Thượng trước kia khâm điểm, không thể thay đổi tùy tiện."

Kiều Triều nhướn mày: "Ngươi nói là Thánh Thượng trước kia khâm điểm, nhưng hiện nay an bài phủ An Bình là do Hoài Dương Vương không phải sao?"

Uất Trì Thịnh cứng đờ mặt. Đúng vậy, nơi này hiện nay do Hoài Dương Vương quản lý, nhưng Huyện thái gia vốn là người do Thánh Thượng cử. Chưa biết Hoài Dương Vương có thay người không, nên mọi việc vẫn giữ nguyên.

Kiều Triều tiếp tục: "Ta nghe nói các ngươi chiêu an rất nhiều đầu lĩnh thổ phỉ làm quan. Sao ta không thể làm?"

Uất Trì Thịnh lúng túng: "Theo ta được biết... các ngươi không phải thổ phỉ." Thực ra hắn đã điều tra và biết đây chỉ là những thôn dân tự liên kết để chống thổ phỉ, nhưng nhìn bức tường đá và vũ khí trong tay họ, Uất Trì Thịnh cũng không chắc.

Kiều Triều nhếch môi: "Không, chúng ta là thổ phỉ! Là thổ phỉ không trộm cướp."

Uất Trì Thịnh im lặng, đây là lần đầu hắn thấy có người tự nhận là thổ phỉ với vẻ kiêu ngạo.

Cuối cùng, Uất Trì Thịnh nói: "Chức Huyện thái gia thì không được, nhưng Huyện úy đang thiếu, ngài làm Huyện úy thì sao?"

Kiều Triều giả vờ suy nghĩ một lúc, rồi chỉ vào những người đi cùng: "Vậy còn huynh đệ của ta?"

Uất Trì Thịnh đáp: "Ngài có thể chọn một số người làm thủ hạ. Chúng ta cũng thiếu quan binh."

Kiều Triều gật đầu: "Được!"

Uất Trì Thịnh mừng rỡ, tiếp tục: "Còn về lương thực..."

Kiều Triều đáp: "Lương thực chúng ta có thể góp một phần, nhưng cũng không nhiều, gần đây lại bị thổ phỉ tấn công. Tạm thời chúng ta chỉ có thể góp khoảng một trăm thạch..."

Nghe vậy, Uất Trì Thịnh phấn khởi: "Một trăm thạch! Được, được!" Hắn vốn nghĩ chỉ vài chục thạch, giờ có con số này cũng đủ để báo cáo lên Hoài Dương Vương.

"Vậy đã xong, ta sẽ chuẩn bị công văn. Sau này chúng ta là đồng liêu, ta là Uất Trì Thịnh, Huyện thừa của Thương Quận, tên tự là Tử Khiêm. Kiều huynh có thể gọi ta là Tử Khiêm."

Kiều Triều gật đầu: "Ta là Kiều Triều, không có tự."

"Vậy, Kiều huynh, đợi tin tốt từ ta."

"Được! Người đâu, mang vài vò rượu tặng Uất Trì huynh, mọi người cũng đã vất vả."

Hồ lão đại lập tức bảo người mang rượu đến. Uất Trì Thịnh cười lớn, nói: "Kiều huynh, chờ tin tốt của ta." Nói xong, hắn ta dẫn đoàn người rời đi.

Khi họ đi khuất, Kiều Triều đang tươi cười mới khôi phục vẻ nghiêm nghị, hỏi: "Có ai biết gì về tên Huyện thừa này không?"

Người vừa đi khỏi, dân làng bắt đầu bàn tán xôn xao: "Chúng ta phải giao một trăm thạch lương thực, vậy chia ra thế nào? Mỗi nhà góp một ít sao?"

Kiều Triều nói: "Vấn đề lương thực để sau hẵng bàn. Giờ mọi người hãy quay về thôn đã."

Cả nhóm trở về nơi nghị sự trong thôn. Kiều Triều nói: "Ta sẽ làm Huyện úy và sẽ chọn một số người đi cùng. Những ai ở lại hãy tiếp tục giữ thôn. Nếu có chuyện, lập tức báo cho ta trong huyện thành."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 747



"Về phần lương thực, Kiều gia sẽ góp 50 thạch, còn những ai cùng ta vào huyện sẽ góp thêm một phần."

Dù đã thỏa thuận với Kiều Triều đêm qua, nhưng Chân Nguyệt vẫn thấy tiếc đứt ruột khi phải xuất 50 thạch lương thực. Số này chiếm gần một nửa lương thực của Kiều gia!

Hồ lão đại nói: "Nhà ta sẽ góp 10 thạch, ta cũng sẽ đi cùng huynh."

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Triều gật đầu, hỏi lại: "Vậy còn ai trông coi trong thôn?"

Hồ lão đại nhìn Kiều Nhị rồi nói: "Để nhị huynh đệ của huynh trông coi, thấy thế nào?"

Kiều Nhị xua tay, lắc đầu: "Không được, không được, ta thật không đảm đương nổi."

Hồ lão đại vỗ vai Kiều Nhị, trấn an: "Đừng khách sáo, ngươi đã quản lý cửa tiệm nhiều năm, mọi việc ngươi đều làm rất tốt mà."

Kiều Triều cũng đồng ý: "Đúng vậy, Kiều Nhị lo chính, thêm Hồ lão nhị và Tam đệ của ta hỗ trợ."

Hồ lão đại gật đầu hào hứng: "Được, vậy không thành vấn đề!"

Thẩm Châu nói: "Thôn ta sẽ góp 10 thạch và cử hai người."

Hồ lão đại: "Nhà ta một người góp 10 thạch, không được, ngươi phải góp 15 thạch!"

Thẩm Châu: "... Được rồi."

Tiếp theo là thôn Hoa Lê, thôn Đại Tây, và thôn Đông Hà, mỗi thôn cũng góp 15 thạch và hai người. Vậy là số lương thực góp được đã lên tới 70 thạch, Kiều gia chỉ cần góp thêm 30 thạch là đủ.

Kiều Triều nói: "Số 20 thạch còn lại sẽ dành cho bếp ăn chúng để bù đắp công sức của mọi người."

Ai nấy đều thấy hợp lý, chỉ có Chân Nguyệt là vẫn tiếc nuối trong lòng.

Kiều Triều biết Chân Nguyệt tiếc của, đành trấn an nàng khi về nhà: "Chỉ lần này thôi."

Chân Nguyệt thở dài: "Ta biết là cần thiết, nhưng vẫn tiếc nuối. Số lương thực đầy ắp trong kho giờ mất hơn nửa."

Kiều Triều khẽ an ủi: "Sau này, nàng muốn tích trữ bao nhiêu cũng được."

Chân Nguyệt gật đầu: "Ừ, tích lương thực mà không có vũ khí thì cũng chẳng giữ nổi. Trước hết, tập trung vào vũ khí đi."

"Phải."

Uất Trì Thịnh làm việc rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn, Kiều Triều đã chính thức trở thành Huyện úy. Khi đến nhận chức, Kiều Triều mới phát hiện rằng trường sử, lao đầu và bộ khoái đều là các đầu lĩnh thổ phỉ... giống như một sơn trại khoác áo chính quyền.

Huyện lệnh thì chỉ gặp mặt họ một lần rồi không can thiệp gì thêm.

Kiều Triều bận việc trong huyện, Chân Nguyệt và mọi người ở lại giữ thôn, bởi đây vẫn là đại bản doanh của họ. Việc Kiều Triều vào huyện chủ yếu nhằm tìm hiểu nguồn cung cấp vũ khí hoặc nơi có quặng sắt để làm vũ khí.

Nhưng chưa kịp tìm hiểu hết, thì quân của Nam Dương vương từ phía nam đã đánh lên, còn Trấn Bắc vương từ phía bắc cũng theo sau. Quân của Hoài Dương Vương nhanh chóng tan rã, mọi người đua nhau bỏ trốn, huyện thành cũng sắp lâm nguy...

Khi tin tức về Nam Dương vương lan đến, Huyện thái gia liền dẫn người nhà bỏ trốn, cả huyện thành rơi vào cảnh hỗn loạn, ai chạy được đều chạy.

"Nghe nói Nam Dương vương rất hung tàn, mỗi lần chiếm thành đều g.i.ế.c sạch nam nhân, bắt nữ nhân làm nô lệ. Mọi người mau chạy đi!"

"Ta không muốn chết! Chạy nhanh đi!"

Kiều Triều nhìn cảnh hỗn loạn, lập tức tìm đến Uất Trì Thịnh, túm lấy cổ áo hắn ta: "Binh lính đâu?"

Uất Trì Thịnh tái mặt đáp: "Chạy hết rồi! Tất cả đều đã bỏ chạy!"

Kiều Triều đẩy hắn ta ra, gằn giọng: "Đưa ta lệnh bài của Huyện nha!"

Cầm được lệnh bài, Kiều Triều vội đi tìm Hồ lão đại: "Trở về thôn ngay! Huy động mọi người vào huyện thành và đưa gia đình ta tới đây!"

Hồ lão đại hiểu ý gật đầu: "Ta sẽ lập tức trở về!"

Kiều Triều nói: "Dùng ngựa của ta đi cho nhanh."

"Được!"

Hồ lão đại lên ngựa phi như bay về thôn, vào Kiều gia trước tiên: "Kiều Đại bảo chúng ta huy động tất cả mọi người vào huyện thành. Nam Dương vương sắp tới, nghe nói nam giới sẽ bị g.i.ế.c sạch, nữ giới sẽ bị bắt làm nô lệ!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 748



Nghe tin, sắc mặt Chân Nguyệt tái mét, nàng hít sâu một hơi rồi lập tức ra lệnh: "Huy động tất cả người trong nhà lên ngay! Nhanh lên!"

Hồ lão đại đáp: "Ta sẽ thông báo các gia đình khác!"

Trong khi đó, ở huyện thành, Kiều Triều kiểm tra binh lực, nhưng phát hiện nhiều người đã trốn thoát. Một số khác còn định bỏ chạy, Kiều Triều liền rút kiếm, c.h.é.m đầu một tên phản bội ngay lập tức, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp mặt, rồi quát lớn: "Ai dám trốn sẽ có kết cục như hắn!"

Không ai dám nhúc nhích nữa, toàn bộ đều im lặng, không dám liều lĩnh thêm.

Sau khi ổn định tình hình, Kiều Triều nắm chặt Uất Trì Thịnh để cùng bàn bạc đối sách. Uất Trì Thịnh thì muốn đầu hàng, nhưng một chủ bộ khác đột nhiên lên tiếng: "Không thể đầu hàng! Huyện Đài Khê vừa đầu hàng Nam Dương vương xong, lập tức bị cướp phá, bọn họ vào thành là g.i.ế.c người bừa bãi. Nếu chúng ta đầu hàng, tất cả sẽ bị giết!"

Kiều Triều không biết rõ về Nam Dương vương, nhưng nếu một Vương gia thực sự cai trị bằng cách tàn sát như vậy thì khó mà được lòng dân. Phương án trốn chạy cũng không hợp lý, phía trước còn có quân của Trấn Bắc vương, nên họ cần phải cố thủ ở đây.

Kiều Triều bắt đầu tìm hiểu về lực lượng của Nam Dương vương. Sau khi tìm hiểu thì biết họ chỉ mang một ngàn binh mã nhưng vẫn dễ dàng làm cho quân lính nơi này tan tác."Một ngàn quân... Vậy bên ta hiện có bao nhiêu?"

Uất Trì Thịnh đáp: "Khoảng hơn 300."

Kiều Triều nhíu mày suy nghĩ, nếu tính thêm quân từ các thôn, tổng cộng cũng chỉ khoảng năm đến sáu trăm người, chủ yếu phải tập trung giữ vững cửa thành. Sau một hồi cân nhắc, hắn bắt đầu lập kế hoạch phòng thủ.

Nửa tháng sau là thời gian khẩn trương chuẩn bị. Chân Nguyệt dẫn theo người trong thôn chuyển đến tất cả số vũ khí tự chế và phần lớn lương thực về huyện nha. Kiều Triều sắp xếp một số người trung thành để phân công nhiệm vụ, ai nấy bận rộn đến quay cuồng. Chân Nguyệt phụ trách việc thống kê lương thực, tiền bạc, tài nguyên, đồng thời tổ chức công việc cho phụ nhân.

Những người không chịu tuân lệnh đều bị trừng phạt ngay tại chỗ. Một lần, Chân Nguyệt không chần chừ, b.ắ.n c.h.ế.t một kẻ chống đối: "Lúc này, ai dám trái lệnh, lập tức xuống địa ngục!" Nói xong, ánh mắt nàng lạnh lùng như một sát thần.

Dù lòng chỉ mong được sống yên ổn trồng trọt, nhưng vận mệnh dường như không cho nàng được an lành. Nguyện vọng nhỏ bé chỉ là đủ ăn, đủ mặc, mà cũng không thực hiện được, thì nàng sẽ không khoan nhượng.

Uất Trì Thịnh nghe chuyện Chân Nguyệt b.ắ.n tên mà hãi hùng. Hắn ta nghĩ thầm, phu thê nhà này quả là những người quyết liệt và tàn nhẫn. Đặc biệt, hắn ta nhìn nét chữ và cách Kiều Triều tổ chức phòng thủ, không khỏi ngạc nhiên vì sao một người xuất thân nông dân lại giỏi giang như vậy? Thậm chí chữ viết còn đẹp hơn cả bản thân hắn ta a. Hắn ta từng thi đậu khoa cử!

Tính tính! Có thể thành đại sự đều là thiên tài!

Vài ngày sau, một ngàn quân của Nam Dương vương đã đến cửa huyện Thương Quận. Kiều Triều dẫn người đứng trên tường thành chờ đợi.

Thống lĩnh một ngàn quân do Phùng Thiết Hùng chỉ huy. Vốn dĩ hắn ta là một tên binh phỉ, được Nam Dương vương bên kia chiêu an, sau đó đánh chiếm vài huyện thành. Hắn ta là kẻ tàn ác, mỗi lần vào thành đều bắt đầu g.i.ế.c chóc, hãm h.i.ế.p nữ nhân, cướp bóc và đốt phá. Đám binh lính của hắn ta cũng là lũ cướp, không hề kiêng dè.

Qua lời của Uất Trì Thịnh, Kiều Triều đã biết rõ bản chất của Phùng Thiết Hùng, bởi vậy hắn quyết không đầu hàng. Nếu kẻ đứng đầu quân đội là một tướng giỏi chính trực, Kiều Triều đã sẵn sàng đầu hàng từ đầu. Nhưng với tình hình này, hắn buộc phải chống trả. Từ khi chiến loạn bắt đầu, những ngày tháng trồng trọt, đi săn và sống nhàn nhã đã mãi mãi biến mất khỏi tầm tay.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 749



Phùng Thiết Hùng dẫn theo quân đội tiến gần đến cửa thành, dừng lại ở khoảng cách hai trăm mét. Hắn ta sai một tiểu binh đến truyền lệnh: "Mau mau mở cửa thành, nếu không sẽ chịu hậu quả!" Tên tiểu binh đứng cách thành khoảng năm mươi mét, cao giọng quát to.

Kiều Triều không đáp lời, chỉ cầm cung nhắm thẳng vào tên tiểu binh, b.ắ.n một mũi tên xuyên qua khoảng không, trúng ngay giữa trán tên tiểu binh đó khiến hắn ta ngã gục tức khắc, mang hàm ý chắc chắn bọn họ sẽ không có chuyện mở cửa thành.

Phùng Thiết Hùng giận dữ quát lên: "Thương Quận này là ai trấn thủ?"

Một người bên cạnh đáp: "Hình như là một tên huyện lệnh vô dụng, kẻ chỉ ham sống sợ chết."

"Vậy tên vừa b.ắ.n cung là ai? Ở Thương Quận này có ai lợi hại như vậy sao?"

"Không rõ, trước đây không nghe có nhân vật nào nổi danh ở đây. Có lẽ là một đầu lĩnh thổ phỉ vừa mới được chiêu an."

"Thổ phỉ?" Phùng Thiết Hùng cười nhạt."Trùng hợp, ta cũng là thổ phỉ! Nghe lệnh! Tất cả tiến lên, phá cửa thành!"

"Tuân lệnh!"

Quân lính ầm ầm tiến tới, một số mang theo thang gỗ định trèo lên tường thành. Nhưng không lâu sau, nước sôi từ trên thành đổ xuống xối xả, khiến binh lính bên dưới phải la hét trong đau đớn, làn da bị nước nóng làm bỏng rát.

Tiếng la thảm thiết vang vọng khắp nơi. Ngay sau đó, từ trên thành đá tảng và mũi tên cũng được ném xuống liên tục. Kiều Triều nhắm thẳng vào Phùng Thiết Hùng, b.ắ.n một mũi tên.

Phùng Thiết Hùng nhanh chóng nhận ra, nên đã vung đao chặn mũi tên. Âm thanh mũi tên rơi xuống đất vang lên khi đao của hắn ta cản được.

Nhìn lên, Phùng Thiết Hùng và Kiều Triều chạm mắt nhau. Không đợi hắn ta kịp phản ứng, Kiều Triều lập tức b.ắ.n thêm hai mũi tên, làm Phùng Thiết Hùng phải lùi lại, vừa tránh được một mũi tên thì con ngựa hắn ta cưỡi đã bị trúng tên, tung hai vó ngựa lên một cách dữ dội. Phùng Thiết Hùng đành xoay người nhảy xuống, nhanh chóng cướp lấy một con ngựa khác.

"Xông lên cửa thành! Giết sạch! Nữ nhân thì mặc sức hưởng thụ, vàng bạc tài bảo thì cướp hết!"

Lời hắn ta vừa dứt, như được tiếp thêm tiết gà khiến đám binh lính càng thêm hưng phấn, càng xông lên dữ dội.

Trên thành, Kiều Triều đổ thêm nước sôi và dầu nóng, b.ắ.n thêm hai mũi tên về phía Phùng Thiết Hùng nhưng hắn ta vẫn tránh thoát. Thấy thế, Kiều Triều bước xuống thành, theo sau là khoảng bốn trăm quân binh: "Tất cả theo ta ra ngoài đánh! Nhớ kỹ, nếu địch phá được thành, gia đình các ngươi, hài tử các ngươi đều sẽ bị g.i.ế.c sạch, nữ nhân sẽ bị làm nhục!"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Giết! Giết! Giết!" Hơn bốn trăm binh sĩ đồng thanh hô lớn.

"Được! Mở cửa thành! Bố trí đội hình! Sẵn sàng đổ dầu nóng! Một, hai, ba, mở!"

Cửa thành mở ra, vài thùng dầu nóng lập tức được đẩy ra phía ngoài, đổ ào xuống đám quân lính đang tấn công, khiến hàng loạt tên địch phải nhắm mắt ngã lăn ra, gào thét vì bỏng.

Kiều Triều rút kiếm, xông lên c.h.é.m ngã vài tên địch, hét lớn: "Xông lên!"

"Giết!" Hơn bốn trăm binh lính theo sau đồng loạt xông vào, trong đó có cả Hồ lão đại và nhiều dân làng trước kia.

Sau khi đoàn quân của Kiều Triều rời khỏi, cửa thành nhanh chóng đóng lại. Tại phủ nha, Chân Nguyệt tiếp tục chỉ huy nhóm người đun sôi nước và thuốc, chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ thương binh nào. Đại phu và các vật dụng y tế đều được bố trí cẩn thận.

Nàng quay sang Tiền thị và Uất Trì Thịnh, căn dặn: "Ta đi ra cửa thành một chuyến. Nếu có chuyện khẩn cấp, lập tức báo cho ta."

Tiền thị vội đáp: "Tẩu cứ yên tâm, muội sẽ trông nom ở đây."

A Sơ nghe vậy nói với Chân Nguyệt: "Con sẽ đi cùng nương." Trước đó, A Sơ vốn định theo phụ thân ra trận, nhưng Kiều Trần thị đã năn nỉ, khóc lóc không cho đi, thêm vào đó là sự cấm cản từ cả phụ thân và nương, nên cuối cùng đành ở lại hậu phương.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back