Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 710



Chân Nguyệt tò mò: "Chuyện gì?"

Kiều Triều đáp: "Trong thôn, Đào Hoa hỏi A Sơ có định cưới nha đầu ấy không. Nương của nha đầu ấy muốn gả con bé sang thôn bên. Còn Dương Nha thì tặng A Sơ túi tiền. Nhi tử chúng ta thật được lòng mọi người, ta thì chưa bao giờ được ai tặng túi tiền."

Chân Nguyệt cười, nhướng mày: "Huynh còn muốn ai tặng túi tiền sao? Trước đây, chẳng phải Lâm Trân Nương từng định quyến rũ huynh đó sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Triều nắm lấy tay nàng v**t v*: "Không, Lâm cái gì Nương kia định giở trò với ta, nhưng chẳng phải sau đó ta khiến họ sợ hãi hay sao? Ta chỉ mong nàng tặng ta túi tiền thôi."

Chân Nguyệt nhún vai: "Ta không biết làm túi tiền, nhưng ta đã tặng huynh cái mũ quan rồi còn gì. Nếu huynh muốn túi tiền, lần sau ta mua cho huynh một cái."

Kiều Triều cười: "... Vậy cũng được, mua thì cũng tốt."

Chân Nguyệt hỏi thêm: "Đào Hoa và Dương Nha ta đều không biết, là A Sơ tự kể sao?"

Kiều Triều gật đầu: "Ừ, còn có chuyện Cẩu Oa đòi cưới A Đóa, bảo cưới được con bé thì không lo gì nữa."

Chân Nguyệt cười lạnh: "Nghĩ cũng hay thật. Xem ra ta cần nhắc nhở Nhị đệ muội và Tam đệ muội, đừng để nữ nhi trong nhà bị đám nhóc lông vàng câu đi mất."

Kiều Triều cười: "Lông vàng? Đúng thật, những người đó ăn không đủ no, tóc vàng hoe cả. Nàng nói vậy rất chuẩn."

Chân Nguyệt nói: "Chờ sau tiệc trăng tròn của Quả Quả, ta sẽ nói với Nhị đệ muội và Tam đệ muội."

"Ừ."

Chân Nguyệt tiếp tục: "Còn A Sơ, hiện tại ta không lo lắm, chỉ sợ có người thết kế nó vào tròng thôi."

Kiều Triều: "Có Kiều Giang và Kiều Đồ theo sát nó, không có gì đâu. Ta cũng đã dặn dò kỹ càng rồi."

Lúc này, một con cá bất ngờ nhảy khỏi mặt nước, rơi xuống "bõm" một tiếng. Mắt Chân Nguyệt sáng lên: "Con cá này được đấy, vớt nó lên, tối nay ta nấu."

Kiều Triều liền đứng dậy đi lấy dụng cụ, Chân Nguyệt chỉ đạo: "Nó đang bơi về phía kia kìa, chỗ bông sen đó."

Chẳng mấy chốc, Kiều Triều đã vớt được con cá."Tối nay ăn canh chua cá à?"

Chân Nguyệt: "Ừ, ta sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị."

Trong khi đó, A Sơ bước ra từ phòng mình, nhìn thấy Kiều Giang thì chần chừ một lúc rồi hỏi: "Kiều Giang, buổi tối ngươi có hay tè dầm không?"

Kiều Giang đang uống nước, nghe thế liền phun ra.

Kiều Giang vội vàng phủ nhận: "Thiếu gia, tiểu nhân lớn thế này rồi, làm sao còn có chuyện tè dầm nữa?"

A Sơ hỏi tiếp: "Vậy nếu người lớn mà tè dầm thì là chuyện gì nhỉ? Nghe nói có người nằm mơ cũng tiểu ra quần."

Kiều Giang đáp: "Có lẽ là do họ bị bệnh."

A Sơ gật gù: "Ta cũng nghĩ vậy, không bệnh thì lớn rồi ai lại tè dầm chứ."

"Đúng vậy."

Bữa tối hôm đó nhà họ Kiều ăn cá hầm cải chua, măng hầm thịt khô, gà hấp muối, rau xào và canh đậu hũ trứng gà.

Trong lúc ăn, A Sơ thỉnh thoảng liếc nhìn Kiều Triều, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Kiều Triều để ý, quay sang nói: "Nhìn gì vậy? Ăn cơm cho đàng hoàng đi."

A Sơ vội vùi đầu ăn cơm.

Kiều Trần thị ở bên cạnh gắp cho A Sơ mấy miếng thịt: "Ăn nhiều vào, dạo này gầy quá."

A Sơ: ?

"Nãi, cháu không gầy mà." Cơ thể hắn toàn cơ bắp, chỉ là mặc quần áo trông có vẻ gầy thôi.

Kiều Trần thị mỉm cười: "Không gầy cũng phải ăn nhiều để còn lớn. Phải cao lớn như phụ thân con."

A Sơ liếc nhìn Kiều Triều rồi nói: "Con sẽ còn cao hơn cả phụ thân."

Kiều Triều:"..." Thân thể này từ nhỏ đã chẳng được ăn uống gì, có thể cao như thế này là nhờ trời cao ban ân.

Sau bữa cơm, Kiều Triều và Chân Nguyệt quay về hậu viện để nghỉ ngơi. A Sơ rón rén chạy đến thì thầm vào tai Kiều Triều: "Phụ thân, lớn mà tè dầm là do bệnh. Hôm qua Kiều Giang nói vậy."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 711



Kiều Triều lập tức bị sặc: "Khụ khụ! Hắn biết gì chứ! Đợi lát nữa ta đưa cho con cuốn sách."

A Sơ: "Không phải sao?"

Chân Nguyệt từ xa hỏi: "Hai phụ tử thì thầm chuyện gì thế?"

Kiều Triều trả lời qua loa: "Không có gì, chỉ là chuyện hài tử lớn lên thôi."

Chân Nguyệt: "?"

Trở về phòng, Kiều Triều tìm một quyển sách rồi đưa cho A Sơ: "Đọc kỹ vào, đừng có cái gì cũng nghĩ là bệnh."

"... Vâng."

"Hôm nay đừng làm phiền ta với nương con."

"Con biết rồi."

Về phòng, A Sơ bắt đầu đọc sách, và nhanh chóng thấy một câu: "Mộng mà di giả, gọi là mộng tinh." Câu này có nghĩa là gì nhỉ?

A Sơ muốn hỏi phụ thân, nhưng nhớ lời dặn không quấy rầy nên đành tiếp tục đọc.

Sáng hôm sau, A Sơ mới hỏi Kiều Triều: "Phụ thân, câu này nghĩa là gì? Còn cái này nói mơ thấy tiên nữ rồi hôm sau quần bị bẩn, có phải là bị bệnh không?"

Kiều Triều giải thích: "Không phải bệnh, chuyện đó xảy ra với bất kỳ nam nhân nào... Khi con lớn hơn chút nữa sẽ tự hiểu. Đây là dấu hiệu con đang trưởng thành, giờ con vẫn là tiểu thí hài thôi."

A Sơ: "..."

Kiều Triều: "Thôi, con đã 13 tuổi rồi, một thời gian nữa sẽ biết. Bây giờ lấy nông cụ, hôm nay người ta đến thu hoạch dưa hấu, chúng ta ra đồng sớm."

A Sơ đáp: "Dạ."

Mấy mẫu ruộng dưa hấu của nhà họ Kiều quả nào cũng nặng trĩu. Dân trong thôn còn đến mua dưa về ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một người hỏi: "A Sơ tiểu thiếu gia, dưa hấu nhà ngài bán bao nhiêu một cân? Ta muốn mua hai quả."

A Sơ đang xếp dưa hấu, đáp: "Dưa hấu nhà ta giá hai mươi văn một cân, nhưng vì là người trong thôn nên ta để mười tám văn một cân thôi."

Một quả dưa nhỏ nặng khoảng năm cân, tính ra khoảng trăm văn, nhưng so với trước thì giá này đã rẻ hơn nhiều. Tuy có nhiều người khác cũng trồng dưa hấu, nhưng dưa nhà họ Kiều vẫn là ngon nhất, ít nhất đó là điều A Sơ tin tưởng.

Trước đây, dưa hấu nhà Kiều có thể bán được mấy lượng bạc một quả, thứ trái cây xa xỉ mà không phải ai cũng được nếm. Giờ đây, ai có chút tiền cũng có thể mua được.

"Vậy cho ta một quả lớn đi". Bây giờ mọi người trong thôn cũng có của ăn của để rồi, chứ không như trước kia, một tháng kiếm được hai ba trăm văn đã coi là nhiều. Giờ thì tháng nào cũng kiếm được năm sáu trăm văn, có khi còn kiếm được cả lượng bạc ấy chứ.

A Sơ: "Được, để ta chọn cho."

A Sơ chọn cho vị kia một quả dưa hấu lớn, rồi bảo Kiều Giang cân dưa: "Đại gia, quả này tám cân, 144 văn tiền. Nếu ngài chưa mang tiền theo, lát nữa cho người đưa đến nhà Kiều gia cũng được."

Vị đại gia nhận dưa hấu, cười nói: "Được rồi, lát nữa ta bảo nhi tử mang tiền qua."

"Không vấn đề gì."

Những quả dưa hấu lớn lần lượt được chất lên xe ngựa. Trên xe, rơm rạ đã được lót dày để tránh va đập trong quá trình vận chuyển. Mấy canh giờ sau, dưa hấu được chở đến huyện thành.

Cửa tiệm của Kiều Nhị và Kiều Tam ngoài việc bán đồ ăn thông thường, gần đây còn bán thêm dưa hấu. Dưa hấu ở đây bán rất chạy, mỗi nhà chỉ mua được một quả, chẳng mấy chốc đã bán hết.

Một khách nhân phàn nàn: "Ôi chao! Dưa hấu nhà ngươi sao mà hết nhanh thế? Có thể đặt trước được không? Nhà ta muốn mua hai quả."

"Nhà ta cũng muốn ba quả."

"Nhà ta thì hai quả."

Kiều Nhị: "Xin lỗi, trong nhà không có nhiều dưa hấu như vậy. Một phần đã có người đặt trước rồi. Mỗi ngày chúng ta chỉ bán một ít dưa còn lại sau khi đặt hàng. Nếu muốn đặt trước, ngày mai ngươi phải tới sớm."

Khách nhân nói: "Thôi được, vậy mai ta đến sớm."

"Được, hẹn ngày mai."

Sau buổi chiều bận rộn, A Sơ mệt nhoài nằm dài trên xe bò. Người hầu kéo xe bò đưa mọi người về nhà.

Kiều Triều nhìn nhi tử: "Tiền đồ quá! Chỉ làm thế mà đã mệt rồi?"

A Sơ lập tức ngồi dậy: "Con vẫn còn sức!"

Kiều Triều cười: "Thôi được rồi, nằm nghỉ đi, kẻo lát nữa nãi con lại trách ta."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 712



Nghe vậy, A Sơ lại nằm xuống nghỉ ngơi. Đến khi về tới nhà, hắn mới ngồi dậy. Chân Nguyệt đã chuẩn bị sẵn đá bào dưa hấu, bảo hai người họ rửa tay rồi đưa cho họ: "Ăn chút đi, nhưng đừng ăn nhiều quá, lát còn ăn cơm."

A Sơ hỏi: "Nương, lúc nãy có ai đến trả tiền chưa? Con vừa bán mấy quả dưa."

"Rồi, yên tâm."

"Vậy thì tốt."

Hai phụ tử ngồi ăn, dáng ăn giống hệt nhau. Không lâu sau, Kiều Trần thị từ trong nhà bước ra: "Cơm chín rồi! Mau đi gọi lão gia lại đây, ông ấy đang sửa cái cày ở vườn sau."

A Sơ nói: "Để cháu đi gọi." Hắn đặt bát xuống và chạy đi, trông chẳng còn vẻ mệt mỏi như lúc trước.

Thoáng cái đã đến ngày đầy tháng của tiểu nha đầu Quả Quả. Chân Nguyệt cùng gia đình chuẩn bị xong xuôi, cả nhà lên huyện thành trước một ngày để nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, họ xuất phát đến Trương gia, nơi mọi người đã tụ họp đông đủ, không khí rất náo nhiệt.

Trương phu nhân niềm nở đón tiếp: "Ôi, cuối cùng thông gia các người cũng đến rồi, mau vào nhà ngồi."

Kiều Trần thị dẫn gia đình vào, sau đó nam nữ tách ra. Kiều Trần thị và Chân Nguyệt cùng mọi người vào hậu viện thăm Tiểu Hoa, còn Kiều Đại Sơn và Kiều Triều ngồi ở phòng khách tiếp chuyện.

Phòng khách lúc này đã đông đúc. Trương lão bản nhanh chóng bước tới chào Kiều Đại Sơn: "Thông gia tới rồi, mời ngồi."

Kiều Đại Sơn khách sáo: "Ôi, ngài cũng ngồi đi."

Kiều Đại Sơn ít khi tham dự các buổi tụ họp như thế này, nên có chút lúng túng. Tuy nhiên, có Kiều Triều ở bên cạnh nhắc nhở, ông cũng dần thoải mái hơn.

Trong khi đó, Kiều Nhị và Kiều Tam đã quá quen thuộc với các cuộc trò chuyện buôn bán, họ nhanh chóng hòa nhập và chào hỏi mọi người.

A Sơ dẫn theo A Trọng và mấy đệ đệ đi theo các trưởng bối, tiện thể trông nom chúng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong phòng khách, các đại lão gia chủ yếu bàn chuyện làm ăn và đôi khi cả chính sách triều đình. A Trọng bắt đầu thấy nhàm chán, liền rỉ tai A Sơ: "Ca, đệ muốn ra ngoài chơi."

A Sơ khẽ nói: "Chịu khó ngồi thêm chút đi. Ở đây phải giữ lễ, không thể tùy tiện chạy lung tung."

"Dạ."

Dù không vui lắm, A Trọng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên cùng hai đệ đệ nhà mình.

Trương lão bản để ý thấy đám hài tử liền nói: "Thông gia, để mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi đi."

Kiều Triều quay sang A Sơ: "Dẫn các đệ đệ ra ngoài chơi đi, nhớ đừng gây chuyện nhé."

A Sơ đáp: "Vâng, con biết rồi."

A Sơ dẫn theo A Trọng, A Sam (nhi tử nhà Mạn Châu), A Tứ và A Ngũ (song sinh nhà Tiền thị), cùng A Lục (cũng nhi tử nhà Mạn Châu) ra sân chơi. Đám tiểu hài tử như những củ cải nhỏ bám theo A Sơ không rời.

Khi ra đến sân, A Vịnh( nhi tử Tiểu Hoa) liền chạy ra đón: "Cữu cữu! Các người tới rồi!"

A Sơ cười nói: "A Vịnh! Ngươi lại lớn thêm rồi đấy!"

"Hì hì, ta ăn thịt mỗi ngày!"

A Tứ: "Ta cũng ăn thịt mà sao không cao như ngươi?"

A Vịnh: "Ta cũng không biết."

A Ngũ: "Chắc là do ngươi ăn ít hơn A Vịnh. Chúng ta là cữu cữu, sau này phải cao hơn A Vịnh."

A Lục cũng nói: "Ta cũng muốn cao."

A Vịnh: "Chúng ta chơi trốn tìm đi. Cữu cữu, lần sau ta muốn sang nhà cữu cữu chơi nữa."

A Sơ đáp: "Nếu trưởng bối ngươi đồng ý thì được."

"Ta sẽ nói với họ."

"Ừ."

Chẳng bao lâu sau, hài tử nhà Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng chạy đến. Một đám tiểu hài tử ríu rít chơi đùa trong sân, không khí vô cùng náo nhiệt.

Trong khi đó, A Sơ đứng một bên lau mồ hôi, có chút sầu vì hắn không muốn trông nom đám tiểu hài .

Ở phía bên kia, Chân Nguyệt đang trò chuyện riêng với hai tỷ muội tức phụ về chuyện mấy nha đầu trong nhà.

Chân Nguyệt nhắc nhở: "Trước đây, A Sơ kể với ta rằng tên tiểu tử Cẩu Oa trong thôn nói sau này sẽ lấy A Đóa, như thế sẽ chẳng lo ăn uống nữa. Vì vậy, các muội cũng nên để ý đến nữ hài tử trong nhà, dạy dỗ chúng kỹ càng, đừng để chúng bị người ta lừa."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 713



Mạn Châu ôm chặt A Đóa, tỏ vẻ tức giận: "Cái thằng Cẩu Oa nhà nào vậy? Để ta bảo Tam ca dạy dỗ nó một trận."

Tiền thị góp lời: "Chắc chắn là do gia đình nó dạy dỗ không ra gì. Đại tẩu đừng để mấy người đó bén mảng vào nhà Kiều gia nữa."

Mạn Châu gật đầu: "Nhất định phải có người đi theo A Đóa mỗi khi ra ngoài, như thế mới yên tâm được, biết không?"

A Đóa ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."

Chân Nguyệt: "Tất nhiên là không cho chúng vào nhà ta rồi. Ta chỉ muốn nhắc các muội cẩn thận, dạy dỗ hài tử cho kỹ, tránh gặp phải bọn buôn người."

"Vâng, Đại tẩu, bọn muội sẽ chú ý."

Chân Nguyệt: "A Trọng nhà muội cũng đã lớn rồi, Tiền thị, nhắc nhở nhị đệ dạy dỗ thằng bé về chuyện nam nhân, không để nó ức h.i.ế.p các cô nương linh tinh."

Tiền thị vội xua tay: "Không đâu, A Trọng nhà muội nhát lắm, nào có gan lớn như vậy."

Chân Nguyệt kể thêm: "A Sơ cũng gặp tình huống này, nha đầu Đào Hoa trong thôn hỏi nó có muốn cưới con bé không, còn bảo mình sắp phải gả sang thôn bên. Dương Nha thì tặng túi tiền cho nó. Ta chỉ sợ A Trọng gặp phải chuyện tương tự, nếu mềm lòng thì..."

Tiền thị đập bàn, tức giận: "Họ dám à!" Tiếng đập bàn lớn đến nỗi mọi người xung quanh đều quay lại nhìn. Tiền thị vội xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, ta hơi kích động. Ha ha, xin lỗi."

Tiền thị quay sang thì thầm với Chân Nguyệt: "Có phải họ nghĩ nhà chúng ta giàu có nên mới tìm cách gả vào không?"

Chân Nguyệt: "Chắc là vậy. Ta chỉ muốn nhắc muội dạy dỗ A Trọng, để nếu gặp chuyện như vậy thì biết cách xử lý."

Tiền thị đáp: "Ta sẽ về dạy nó kỹ càng."

Chân Nguyệt dặn thêm: "Giờ tuy A Trọng còn nhỏ, nhưng một số chuyện cũng cần phải hiểu. Cứ đưa sách cho nó đọc để nó biết. Còn A Đóa, sắp đến tuổi trưởng thành rồi, tam đệ muội cũng nên dạy nó về những chuyện như nguyệt sự" Đừng để xảy ra chuyện như Tiểu Niên hồi trước, lần đầu bị nguyệt sự mà khóc quá trời, cứ nghĩ mình sắp c.h.ế.t đến nơi, lúc đó Chân Nguyệt mới biết Tiền thị không dạy.

"Đại tẩu yên tâm, muội sẽ dạy A Đóa."

"Ừ, vậy tốt."

Một lát sau, tiệc bắt đầu. A Sơ thở phào nhẹ nhõm vì nam nữ được ngồi riêng. Hắn ngồi cạnh Kiều Triều, còn A Trọng thì ngồi cạnh Kiều Nhị. Các đệ đệ khác dưới bảy tuổi ngồi bên cạnh Tiền thị và Mạn Châu vì chúng còn bé, chưa cần phân nam nữ.

Tiểu Hoa bế tiểu nữ nhi ra, Chân Nguyệt nhìn Quả Quả, tiểu nha đầu giờ đã khác hẳn, không còn giống con khỉ lúc mới sinh nữa.

Sau bữa tiệc no nê, khi chuẩn bị ra về, A Sơ mới nhìn kỹ Quả Quả và thì thầm với Chân Nguyệt: "Quả Quả trông nhỏ xíu, thật dễ thương."

Kiều Triều trêu: "Con cũng muốn có muội muội à?"

A Sơ hơi ngập ngừng: "Nương muốn thì con cũng muốn."

Chân Nguyệt cười: "Nương già rồi, không sinh được nữa đâu." Thực ra, nàng mới chỉ 30 tuổi, nhưng trong xã hội cổ đại, tuổi này đã được coi là lớn rồi.

Mặc dù Chân Nguyệt đã 30 tuổi, nhưng trông nàng vẫn trẻ hơn nhiều so với người cùng lứa, đặc biệt là so với Tiền thị và Mạn Châu. Có lẽ vì các nàng ấy đã sinh nhiều lần, nên dáng vẻ trông có phần già dặn hơn Chân Nguyệt một chút.

Hiện tại, Tiền thị trông phúc hậu hơn, tay thường đeo nhẫn bạc. Trước đây, nàng ấy còn than phiền với Chân Nguyệt rằng sức khỏe không được tốt, thỉnh thoảng còn mắc các bệnh phụ nhân. Ban đầu, Tiền thị cố gắng chịu đựng, nhưng sau khi tâm sự với Chân Nguyệt, nàng được khuyên nên đi khám bệnh.

Chân Nguyệt: "Đừng giấu bệnh sợ thầy. Muội nghĩ xem, thể diện quan trọng hơn hay sức khỏe quan trọng hơn?"

Cuối cùng, dù do dự, nhưng Tiền thị vẫn đi khám và điều trị, nhờ đó mà sức khỏe cải thiện nhiều, nhìn nàng ấy cũng tươi tắn, rạng rỡ hơn hẳn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 714



A Sơ nói: "Nương vẫn còn trẻ mà."

Chân Nguyệt: "Thôi được rồi, cũng đến lúc phải về rồi, con đi thu dọn đồ đạc đi."

Tiểu Hoa rất quyến luyến khi gia đình bên ngoại chuẩn bị về. Kiều Trần thị vỗ vai an ủi nàng ấy: "Có chuyện gì không giải quyết được thì tìm cữu cữu và thẩm thẩm của con."

"Dạ."

Kiều Trần thị dặn thêm: "Chúng ta về trước, con mới sinh xong, nên nghỉ ngơi cho tốt, con cứ để hạ nhân chăm sóc hài tử."

Tiểu Hoa: "Dạ, con biết rồi." Trương gia tuy không đông hạ nhân như Kiều gia, nhưng cũng có vài người làm.

Kiều gia có nhiều hạ nhân hơn, chủ yếu để lo việc trồng trọt. Trong khi đó, Trương gia lại thiên về thủ công nghiệp, nên không cần nhiều người như Kiều gia.

Như thường lệ, sau khi rời Trương gia, họ nghỉ lại một đêm trong huyện, hôm sau mới quay về nhà.

Tiền thị bên này đã nói chuyện với Kiều Nhị về lời nhắc của Chân Nguyệt: "Đại tẩu bảo huynh phải dạy A Trọng về những điều cần thiết của nam tử."

Kiều Nhị gãi đầu, có vẻ bối rối: "Ta thì biết gì mà dạy? Nàng cũng biết ta chỉ biết chữ, còn những đạo lý lớn thì không biết đâu."

Tiền thị: "Không phải vậy, chỉ là dạy A Trọng cách cư xử đúng mực với nữ tử thôi."

Kiều Nhị lắc đầu: "Ta không làm được đâu. Để A Trọng về nhà cho đại ca dạy, đại ca dạy A Sơ như nào thì dạy A Trọng như vậy là tốt rồi. Trước đây, đại ca còn dạy A Trọng tập võ, nhờ vậy mà sức khỏe nó cũng tốt lên nhiều."

Rồi Kiều Nhị: "Dù sao A Trọng cũng phải về nhà một thời gian. Ngày mai để nó theo mọi người về, tháng sau nàng đón nó về lại là được."

Tiền thị suy nghĩ, cảm thấy có lý: "Ừ, cũng được."

Ở bên kia, Mạn Châu cũng nói chuyện với Kiều Tam. Kiều Tam có ý tưởng giống Kiều Nhị: "Cho A Đóa về nhà, để đại tẩu dạy dỗ. Trước đây, Tiểu Hoa và Tiểu Thảo đều do đại tẩu dạy cả. Tất nhiên, nàng cũng có thể dạy trước A Đóa một số điều nàng biết. Đại tẩu đọc nhiều sách". Còn nhi tử thì để hắn dạy.

"Ngày mai để A Đóa theo mọi người về nhà ở một thời gian, có Xuân Hạ đi cùng."

Xuân Hạ là hai hài tử mà Mạn Châu mua về, thường ngày chúng vẫn theo sát A Đóa.

Mạn Châu gật đầu: "Được, để ta thu dọn đồ đạc cho A Đóa."

Kiều Tam liền bảo: "Không cần mang nhiều đâu, ở nhà cũng có sẵn đồ cho con bé rồi."

"Ừm"

Ngày hôm sau, khi Chân Nguyệt cùng gia đình chuẩn bị trở về, Tiền thị và Mạn Châu đều vui vẻ đề nghị nàng dạy dỗ hài tử nhà họ.

Mạn Châu nói: "Tối qua muội đã trò chuyện qua với A Đóa, phiền đại tẩu cứ dạy dỗ nó theo cách trước đây dạy Tiểu Hoa, nếu không nghe lời thì cứ đánh, muội không có chút oán trách nào."

Tiền thị cũng nói: "A Trọng nhà muội xin gửi cho đại ca dạy dỗ, để nó đi theo A Sơ học hỏi."

Kiều Triều và Chân Nguyệt nhìn nhau, nhưng cuối cùng họ vẫn đồng ý đưa hai hài tử về cùng.

Khi về đến nhà, Kiều Triều dặn A Sơ: "Đưa sách mà ta đã cho con trước đây để A Trọng đọc. Những gì ta đã dạy con, con cũng truyền lại cho nó."

Còn Chân Nguyệt thì dẫn A Đóa thẹn thùng vào phòng rồi bắt đầu giảng giải cho tiểu cô nương những điều cơ bản mà một nữ tử cần biết, chẳng hạn như chu kỳ kinh nguyệt, tại sao nữ tử lại có nguyệt sự.

Chân Nguyệt: "Khi có nguyệt sự, điều đó có nghĩa là con đã bắt đầu trưởng thành và sau này có thể sinh hài tử. Nhưng nhớ nhé, cơ thể con bây giờ vẫn chưa phát triển hoàn toàn, ít nhất phải sau 16 tuổi mới nên nghĩ đến việc sinh hài tử. Tốt nhất là nên chờ đến 18 tuổi, nhưng nương con có lẽ sẽ không đồng ý."

A Đóa ngoan ngoãn đáp: "Nương nghe lời đại bá mẫu, chắc sẽ đồng ý thôi."

Chân Nguyệt: "Nếu có nhiều lời đồn đại từ bên ngoài gây ảnh hưởng đến con, con có giữ vững lập trường được không? Nếu có thể, thì ta khuyên con nên chờ đến 18 tuổi."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 715



"Được rồi, bây giờ con vẫn còn nhỏ, không cần vội vàng. Khi lớn hơn, suy nghĩ của con có thể thay đổi."

"Bây giờ ta sẽ nói cho con biết vài điều về việc giữ mình. Không phải ai cũng được dạy dỗ tốt để không làm điều xấu như hài tử nhà chúng ta, nên con cần tự biết cách bảo vệ mình. Đừng bao giờ để nam tử lợi dụng, dù là ai cũng không được chạm vào người con khi chưa thành hôn..."

A Đóa nghe xong đầu óc có chút choáng váng. Tiểu cô nương chỉ hiểu rằng đại bá mẫu dặn mình không được lén lút qua lại với nam tử, không nghe những lời đường mật, và tuyệt đối không để ai đụng vào mình khi chưa thành thân.

"Con hiểu rồi, con không chơi với nam tử."

"Không phải là không chơi, mà là phải giữ khoảng cách thích hợp."

"Con biết rồi. Nương cũng đã dặn con điều này."

Chân Nguyệt hài lòng: "Nếu nương con đã nói, thì tốt rồi. Thôi, con về thu dọn một chút đi."

A Đóa rời đi, Chân Nguyệt thở dài nhẹ nhõm. Nàng không giỏi dạy dỗ hài tử, trước đây Tiểu Hoa và Tiểu Thảo đều dễ bảo, nàng nói gì là nghe đó.

Nhưng bọn A Đóa lại khác, lớn lên trong giàu có, được nuông chiều, không giống như Tiểu Hoa và Tiểu Thảo ngày xưa phải trưởng thành sớm và hiểu chuyện từ nhỏ.

Ở bên kia, A Trọng thì lại hào hứng nói với A Sơ: "Ca, chúng ta ra luyện võ một chút đi. Lâu rồi đệ không thể luyện nhiều ở chỗ nương đệ."

A Sơ gật đầu: "Vậy đệ chạy hai vòng trước đi."

"Không thành vấn đề!"

Hai ngày sau, A Đóa đến tìm Chân Nguyệt: "Bá mẫu, con muốn sang nhà A Hoa chơi."

Chân Nguyệt hỏi lại: "A Hoa? Là nữ nhi nhà họ Vương à?" Vương gia là nhà Vương Nhị Trụ, A Hoa là nữ nhi Vương Tam Trụ.

Chân Nguyệt nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi, con bảo Xuân Hạ đi tìm A Hoa, mời A Hoa sang nhà mình chơi." Nàng không quên lời Cẩu Oa từng nói về việc muốn lấy A Đóa.

A Đóa vui vẻ đáp: "Dạ, con sẽ bảo Xuân Hạ đi."

Xuân Hạ nhanh chóng ra ngoài, đến nhà họ Vương tìm A Hoa. Khi thấy Xuân Hạ, A Hoa nhận ra ngay: "Xuân Hạ, ngươi về rồi sao? A Đóa cũng đã về phải không?"

Xuân Hạ gật đầu: "A Đóa tiểu thư bảo nô tỳ mời ngài sang nhà chơi, ngài có muốn đi không?"

A Hoa đáp ngay: "Đi, đợi ta một chút."

Xuân Hạ đứng chờ, trong khi A Hoa vừa vào nhà thì nương A Hoa giữ lại và dặn dò: "Con sắp đi nhà Kiều gia phải không? Nhớ phải làm vừa lòng A Đóa tiểu thư, đừng để người ta giận nhé."

A Hoa trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn đáp: "Vâng."

Khi đến Kiều gia, A Đóa đã đứng chờ ở cửa: "A Hoa, cuối cùng ngươi cũng đến!"

A Hoa mỉm cười bước tới: "A Đóa, ngươi về rồi."

A Đóa dẫn A Hoa ra sau vườn, đến bên hồ nước, ba người cùng nhau chơi. Lúc này, A Sơ và A Trọng vừa từ bên ngoài về, trên tay mỗi người cầm một chiếc túi lưới, bộ dạng lén lút.

Thấy hai người, A Đóa hỏi ngay: "A, các ca ca đang làm gì vậy?"

Cả A Sơ và A Trọng không biết rằng nơi này có người, giật mình quay lại, rồi A Sơ nhanh chóng đưa ngón tay lên ra hiệu giữ im lặng: "Suỵt! A Đóa, chúng ta vừa bắt được hai con cá, muội đừng nói với nương ta nhé."

A Đóa tò mò: "Hai người bắt cá để làm gì?"

A Sơ đáp: "Bắt về nuôi."

A Trọng:...

A Đóa thắc mắc: "Nhưng trong hồ nhà mình cũng nuôi cá mà, sao phải bắt thêm?"

A Sơ lắc đầu: "Không giống nhau. Tóm lại, muội đừng nói với ai là được."

Sau đó, hai người nhanh chóng vớt cá rồi chạy đi, không ai biết họ định làm gì.

Sau khi hai huynh đệ rời đi, A Hoa ngập ngừng hỏi: "A Đóa, hai ca ca của ngươi đã đính hôn chưa?"

A Đóa ngạc nhiên: "A? Đương nhiên là chưa, bọn họ còn nhỏ mà."

A Hoa nhìn về phía sau nhà, nói tiếp: "Nhưng A Sơ ca ca đâu còn nhỏ nữa."

A Đóa ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Chuyện hôn sự của A Sơ ca ca, ta không rõ. Đại bá mẫu sẽ lo liệu chuyện đó."

A Hoa ngập ngừng, rồi bộc bạch: "A Đóa, ngươi có thích ta không? Nếu ta làm tẩu tử của ngươi, có được không?"

A Đóa kinh ngạc: "A?!" Rồi tiểu cô nương vội vàng xua tay: "Không được, chuyện này không phải do ta quyết định."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 716



A Hoa kiên trì: "Nhưng ta không phải là tỷ muội tốt nhất của ngươi mà! Nếu ta trở thành tẩu tử của ngươi, ta sẽ đối xử tốt với ngươi. Ta biết nấu ăn, làm việc nhà, hơn nữa ta rất biết nghe lời."

A Đóa:... Tỷ muội tốt nhất của ta là ở huyện thành, hơn nữa nhà ta cũng có người hầu, không cần phải lo việc nhà.

Sau khi tiễn A Hoa về, A Đóa thở dài rồi đi tìm Chân Nguyệt, kể lại chuyện vừa rồi với vẻ ngại ngùng: "Thực xin lỗi, bá mẫu, con không nên chơi với A Hoa, con nhớ lời người đã dạy."

Chân Nguyệt: "Không sao, không phải lỗi của con. Chơi với tiểu cô nương đó cũng không có gì sai cả."

Vân Mộng Hạ Vũ

A Đóa cúi đầu: "Con nghĩ sau này sẽ không chơi với A Hoa nữa" Con bé mới không muốn A Hoa trở thành tẩu tử của mình. Tiểu cô nương thấy A Sơ ca ca tốt như vậy liền xứng với một tẩu tử ưu tú hơn.

Chân Nguyệt cười: "Nếu con muốn chơi với tiểu cô nương đó thì cứ chơi. Chỉ cần để ý tránh mặt huynh đệ của con là được. Không có gì phải áy náy. Mà ta cũng chẳng biết hai huynh đệ của con lại đi đâu rồi."

A Đóa nhớ đến việc A Sơ và A Trọng trộm cá rồi lén đi ra ngoài, nhưng nàng không dám nói, trong lòng càng thêm áy náy với bá mẫu.

Lúc này, A Sơ và A Trọng đang ở ngoài đồng, họ nhóm lửa và chuẩn bị nướng cá. Kiều Giang và Kiều Đồ cũng ở đó, trong tay họ còn cầm thêm một con thỏ, cả nhóm đều rất hào hứng.

Ở nhà, Kiều Triều trở về và than phiền với Chân Nguyệt: "A Sơ lại dẫn A Trọng đi đâu không biết, sợ nó làm hư đệ đệ."

Chân Nguyệt: "Hả? Bọn chúng không phải đi theo huynh ra đồng sao?"

Kiều Triều: "Bọn chúng đã trở về sau khi rời đi à? Nàng không nhìn thấy bọn nó sao?"

Chân Nguyệt lắc đầu. Cả hai người liếc nhau, lập tức hiểu ngay rằng chắc chắn A Sơ đã dẫn A Trọng đi đâu đó mà không báo trước.

Ở phía xa, A Sơ và A Trọng đang ăn cá nướng, cả hai đột nhiên cùng hắt xì một cái! Sau khi mấy người thu dọn đồ đạc xong và trở về nhà, Chân Nguyệt lập tức gọi to: "Kiều Quân Lân, Kiều Quân An!"

Cả hai liền đứng nghiêm, lạnh sống lưng. Chết rồi! Nương/ bá mẫu gọi cả đại danh của bọn họ!

Hai huynh đệ quay người đối diện với Chân Nguyệt: "Nương! Bá mẫu!"

Chân Nguyệt nghiêm giọng: "Kiều Quân Lân, ngươi đã dẫn đệ đệ đi đâu?"

A Sơ bối rối: "Nương-"

"Không được làm nũng!" Chân Nguyệt không mềm lòng, rút từ sau lưng ra một cây gậy.

Thấy vậy, A Sơ vội vàng thú nhận mọi chuyện. Cả hai chỉ vì quá chán nên đã vào núi đi săn, bắt được một con thỏ liền muốn nướng ăn. Sau đó cảm thấy thiếu thốn nên đã lén bắt trộm một con cá từ nhà mang ra ngoài để nướng chung.

Chân Nguyệt nghiêm mặt: "Chỉ có vậy?"

A Sơ gật đầu: "Vâng, chỉ có vậy thôi. Nương, chúng con sai rồi."

Chân Nguyệt không giấu vẻ bực tức: "Ngươi nghĩ xem, muốn ăn thì cứ việc ăn, cớ gì phải trộm? Hơn nữa, đi săn trong núi mà không nói với phụ thân ngươi một tiếng, nếu lạc đường thì các ngươi tính sao?"

A Sơ vội phân trần: "Nương, con rất quen đường, sẽ không lạc đâu. Hơn nữa, con còn dẫn Kiều Giang và Kiều Đồ đi cùng."

Chân Nguyệt gắt: "À, còn có đồng lõa nữa cơ đấy!"

A Sơ cứng họng, không dám đáp.

"Các ngươi lén lút đi săn và trộm cá, mỗi đứa phạt viết 200 chữ, ngày mai phải ra đồng làm việc một ngày, không được lười biếng!"

"Vâng!"

Chân Nguyệt còn dặn thêm: "Còn nữa, khi gặp các nữ hài tử trong thôn, tránh xa ra."

A Sơ ngơ ngác: "Hả? Dạ." Hắn không hiểu sao nương lại dặn thế, nhưng hắn cũng không thích chơi với nữ hài tử trong thôn, hắn cảm thấy mình đã trưởng thành rồi.

Chân Nguyệt đang bận rộn giáo huấn hài tử thì bỗng nghe tin tức rằng phương Bắc đã bắt đầu nổi loạn.

Chân Nguyệt: "?"

Kiều Triều nghe tin liền vội trở về nhà: "Ta sẽ ra ngoài hỏi thăm thêm tin tức." Nói rồi, hắn cưỡi ngựa đi ngay.

Vài ngày sau, dù tin tức chưa đến phương Nam, Kiều Triều đã biết được rằng hoàng đế đang bệnh nặng, nằm liệt giường và chưa lập Thái tử, trong khi đó hai vương tử đang tranh giành quyền lực.

Hắn kể lại với Chân Nguyệt: "Kinh đô đang loạn lắm, Đại hoàng tử đã trốn ra khỏi kinh thành, chạy lên phương Bắc, nhờ vào thế lực của nhà ngoại vốn là quý tộc phương Bắc. Nhị hoàng tử hiện chiếm giữ kinh đô và kiểm soát một số địa phương ở phía Nam. Chúng ta ở đây thì tạm thời còn yên ổn."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 717



Kiều Triều đã thu thập những tin tức này từ các thương nhân đi lại giữa phương Bắc và phương Nam. Chân Nguyệt lo lắng không biết chiến loạn có thể lan đến đây không? Lâu nay bọn họ sống bình yên, giờ nghe tin này, nàng không ngủ nổi, nửa đêm còn phải đi kiểm tra kho lương.

Thấy nương tử lo âu, Kiều Triều an ủi: "Đừng lo lắng quá, nơi này chắc không bị ảnh hưởng sớm đâu."

Chân Nguyệt vẫn chưa yên tâm: "Ta sẽ chuẩn bị chuyển phần lớn đất trồng rau sang trồng lương thực."

Kiều Triều trầm ngâm: "Nhưng thu hoạch xong vụ này thì cũng đến mùa đông rồi."

Chân Nguyệt gật đầu: "Sang năm bắt đầu vậy."

Kiều Triều: "Thế còn xưởng nước tương thì sao?"

Chân Nguyệt đáp: "Giảm bớt sản xuất, không cần vội. Ta sẽ lên kế hoạch cẩn thận."

Kiều Triều nhìn nương tử, khẳng định: "Dù sao đi nữa, ta luôn ủng hộ nàng."

Chân Nguyệt nắm tay Kiều Triều, cảm thấy ấm áp: "Cảm ơn huynh." Hai người họ đã cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn, và Chân Nguyệt luôn tin tưởng Kiều Triều cũng như hắn luôn tin tưởng nàng.

Sợ Chân Nguyệt trằn trọc khó ngủ, Kiều Triều nắm tay nàng kéo về phía cơ bụng: "Ngủ không được à? Hay chúng ta vận động một chút? Xem gần đây ta có phải trông mạnh mẽ hơn không?"

Chân Nguyệt: ...

Cuối cùng, nàng cũng chiều theo ý hắn để hai người vui vẻ một lúc...

Ở phủ An Bình, tạm thời không có biến động gì, nhưng phương Bắc lại đã nổ ra chiến tranh. Nhiều người vì loạn lạc mà đổ về phía Nam. Cũng giống như những lần trước khi gặp nạn đói, nạn dân càng đông thì tình hình càng trở nên phức tạp.

Kiều Triều bắt đầu đưa hạ nhân ra ngoài luyện tập hàng ngày để phòng bị.

Trong thôn, trưởng thôn Kiều Phong giờ đã già, nên vị trí trưởng thôn hiện nay được giao cho Hồ lão đại. Trước đây, Kiều Phong từng ngỏ lời mời Kiều Triều làm trưởng thôn, nhưng hắn từ chối. Cuối cùng, Kiều Phong mới nhờ Hồ lão đại nhận chức.

Gia đình Hồ lão đại tuy không giàu bằng Kiều gia, nhưng cũng có nhà cửa và đất đai xếp thứ hai trong thôn. Bà Hồ hàng ngày vẫn tươi cười, thỉnh thoảng ghé qua trò chuyện phiếm với Kiều Trần thị, không có việc gì gấp gáp cần lo.

Kiều Triều tìm Hồ lão đại để bàn về tình hình loạn lạc ở phương Bắc. Hồ lão đại đập tay xuống bàn lo lắng: "Lần này không lẽ lại trưng binh?"

Kiều Triều lắc đầu: "Chưa chắc. Nhưng hiện tại hai phe tranh giành quyền lực, chúng ta chưa biết bên nào sẽ thắng. Điều ta lo nhất là thôn chúng ta sẽ gặp cảnh hỗn loạn như năm trước."

Dù năm đó Kiều Triều không có mặt, nhưng qua lời kể của Chân Nguyệt, hắn biết tình hình vô cùng thảm khốc, thậm chí đến mức người ăn thịt người.

Hồ lão đại gật gù: "Vậy ý huynh là sao? Huynh nói gì ta sẽ làm theo."

Hồ lão đại vốn rất nể Kiều Triều, bởi trước kia cả hai từng cùng nhau vào quân doanh, mà Kiều Triều đã nhiều lần cứu mạng hắn.

Kiều Triều nói: "Ý của ta là, chúng ta nên tổ chức một nhóm người, thường xuyên luyện tập để đề phòng. Nếu thổ phỉ đến, ít nhất cũng có thể chống đỡ được."

Hồ lão đại: "Được! Ta cũng nghe thê tử kể về tình hình lúc đó, nói rằng thổ phỉ có đến và... nương tử huynh còn g.i.ế.c người để tự vệ, đúng là nữ trung hào kiệt!"

Kiều Triều: "Thôi đi, còn chuyện lương thực, ta khuyên mỗi nhà nên tích trữ nhiều hơn. Hãy trồng thêm lương thực, còn các loại cây gia vị như ớt thì bớt đi."

Hồ lão đại: "Được, ta sẽ bàn với dân trong thôn."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 718



Không lâu sau, vùng An Bình dần nghiêng về phía Nhị hoàng tử. Nam Bắc chia phe đối kháng, tình hình diễn ra khá căng thẳng trong suốt nửa năm.

Tại thôn Đại Nam, mọi thứ đã thay đổi nhiều. Thôn được bao quanh bởi tường đá, và cổng thôn luôn có người canh giữ mỗi ngày. Hồ lão đại cũng dẫn dắt mọi người luyện tập thường xuyên. Phần lớn đất đai trong thôn đều trồng lương thực, chỉ một phần nhỏ được dùng để trồng rau.

Kiều Triều lúc này đang bàn bạc với Chân Nguyệt về việc đào một kho chứa lương thực trên núi Háo Tử.

Chân Nguyệt nói: "Nếu vậy thì phải đào lớn một chút, hơn nữa hàng ngày phải có người canh gác."

Kiều Triều đáp: "Ta sẽ xem xét đào một cửa hầm nhỏ hướng về phía sau núi, chỉ cần lối vào đủ nhỏ."

Chân Nguyệt: "Nhưng ta sợ chuột sẽ vào phá hoại."

Kiều Triều: "Chúng ta sẽ đặt bẫy chuột. Bên trong có thể lát thêm gạch để bảo vệ."

Chân Nguyệt suy nghĩ: "Nhưng liệu có tốn kém quá không?" Dù mấy năm nay nhà họ có kiếm được chút tiền, nhưng cũng không thể so với nhà giàu có.

Kiều Triều: "Không sao, ta sẽ dẫn hạ nhân từ từ đào. Xưởng nước tương hiện nay cũng không bận rộn lắm, họ có thể phụ giúp."

"Được."

Hiện tại, xưởng nước tương của Kiều gia chủ yếu cung cấp hàng cho cửa hàng trong huyện thành của họ, còn những đơn hàng lớn hơn đều đã bị từ chối. Hơn nữa, các thương nhân cũng không dám đi lên phương Bắc vì tình hình quá nguy hiểm, làm ăn buôn bán cũng khó khăn hơn nhiều.

Hoàng đế cuối cùng cũng băng hà sau một khoảng thời gian lâm bệnh, cả nước tạm dừng mọi hỷ sự, nhà nhà treo cờ trắng để tang. Kiều gia cũng không ngoại lệ, họ còn phải ăn chay ba ngày theo lệnh triều đình. Khi tin tức truyền đến, Kiều gia lập tức treo cờ trắng và cử hành nghi lễ quỳ lạy ba lần trước cửa nhà.

Bữa tối hôm đó, chỉ toàn món chay, ngay cả nước canh mặn cũng không có. Cả gia đình ngồi quanh mâm cơm, ăn uống mà ai cũng cảm thấy khô khan. Kiều Trần thị gắp thức ăn cho các tôn tử: "Mau ăn đi, sao lại ăn ít thế?"

A Trọng: "... Nãi, không thể nuốt nổi."

A Sơ: "Con muốn ăn thịt."

Chân Nguyệt nhìn lướt qua: "Mau ăn đi! Ai muốn ăn thịt thì để ta cho một gậy mà "ăn". Các con không biết hôm nay là ngày gì sao?"

Không ai dám nói thêm, tất cả đều vội vàng cầm bát ăn nhanh.

Sau bữa cơm, Chân Nguyệt nói với Kiều Trần thị: "Ngày mai chúng ta làm thịt lại. Cứ lén lút nấu trong nhà là được, một ngày ăn chay như vậy cũng đủ rồi."

Kiều Trần thị lo lắng: "Này ... này... nhưng nếu bị phát hiện thì sao?"

Chân Nguyệt: "Ai mà phát hiện được chứ? Trời cao Hoàng đế xa, còn phía Bắc đang loạn lạc, triều đình cũng không quản nổi nhiều như vậy đâu."

Kiều Triều: "Không sao đâu, ngày mai cứ nấu thịt. Không thì cũng cho thêm chút gia vị vào đồ ăn, chứ không đám hài tử chắc không muốn ăn."

Kiều Trần thị: "Được rồi, chúng ta làm lén là được."

Trong phòng, A Sơ và A Trọng đang ngồi viết chữ. Cả hai lại bị phạt vì những trò nghịch ngợm trước đó.

Tại huyện thành, Tiền thị nhìn dòng người tị nạn từ phương Bắc đổ về ngày càng nhiều, trong lòng cảm thấy bất an. Nàng ấy giữ ba hài tử ở hậu viện, không cho chúng ra ngoài vì sợ bị bắt cóc.

Kiều Triều nói với Kiều Nhị: "Đương gia, hay chúng ta đóng cửa hàng rồi về nhà đi. Ta sợ quá."

Kiều Nhị cân nhắc: "Cửa hàng còn nhiều hàng tồn kho lắm, nếu về hết thì hỏng mất. Đợi bán thêm vài ngày nữa rồi về."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 719



Tiền thị lo lắng: "Nhưng nếu không bán được thì sao?"

Kiều Nhị trấn an: "Ta sẽ hạ giá, bán nốt mấy ngày rồi về. Nàng cứ dẫn hài tử về trước, mai Nhị Trụ sẽ đến đưa mọi người về, ta sẽ về sau."

"Được, để ta về chuẩn bị đồ đạc trước. Ta sẽ sang hỏi tam đệ muội có muốn về cùng không. Đừng quên trông hài tử giúp ta, nhất định đừng để chúng ra ngoài."

Kiều Nhị: "Yên tâm, ta sẽ nhờ Đại Hữu canh chừng đám hài tử."

Ngày hôm sau, Chân Nguyệt thấy Tiền thị và Mạn Châu đưa đám hài tử trở về, mang theo vài xe đồ đạc.

Chân Nguyệt hỏi: "Các ngươi sao lại về sớm thế?"

Tiền thị đặt hài tử xuống rồi đáp: "Đại tẩu! Trong huyện bây giờ có nhiều dân chạy nạn từ phương Bắc, muội lo quá nên đưa lũ trẻ về trước."

Kiều Triều: "Nhị đệ và tam đệ đâu?"

Tiền thị trả lời: "Họ còn ở lại bán nốt hàng trong cửa tiệm, nói rằng vài ngày nữa sẽ về."

Chân Nguyệt gật đầu: "Nữ nhân và hài tử dễ gặp nguy hiểm hơn. Khi loạn lên, đáng sợ nhất là bọn hài tử bị bắt cóc. Vào nhà đi đã."

A Đóa thấy nương và đệ đệ về, vội chạy tới hỏi: "Nương! Các người về rồi à? Phụ thân đâu?"

Mạn Châu đáp: "Phụ thân con sẽ về sau vài ngày."

"Vâng."

Sau khi nghỉ ngơi, Tiền thị đến tìm Chân Nguyệt để trò chuyện: "Đại tẩu, ta lo lại xảy ra chuyện giống như mấy năm trước. Nhà mình có nên chuẩn bị thêm đồ đạc không?"

Dù biết rằng trong thôn đã có nhiều thay đổi, có người canh gác cửa thôn, nhưng Tiền thị vẫn lo lắng, vì thôn của họ nhỏ bé, không thể chống lại quá nhiều biến cố.

Chân Nguyệt: "Những gì cần chuẩn bị thì đã chuẩn bị rồi. Nếu có chuyện gì thì cũng không tránh được."

Tiền thị nói nhỏ: "Ta vẫn sợ lắm." Hài tử nàng ấy còn nhỏ.

Chân Nguyệt: "Chúng ta đã làm mọi thứ có thể, còn lại phải tùy vào số phận. So với trước kia, bây giờ tình hình tốt hơn nhiều. Chúng ta đã vượt qua được một lần, chắc chắn sẽ vượt qua được lần nữa."

Tiền thị gật đầu: "Cũng phải."

Khi trở về nhà, Tiền thị cảm thấy yên tâm hơn khi thấy Kiều Triều dẫn hạ nhân luyện tập mỗi ngày. Điều đó giúp nàng ấy an lòng hơn nhiều.

Kiều Nhị treo biển giảm giá trước cửa tiệm, thông báo rằng hàng hóa sẽ bán hạ giá cho đến khi hết sạch. Ngay lập tức, rất nhiều người kéo đến mua. Một khách nhân thắc mắc: "Kiều lão bản, tại sao lại giảm giá vậy? Không lẽ đồ sắp hỏng?"

Kiều Nhị xua tay cười đáp: "Không phải đâu, tất cả đều là hàng mới. Ta chỉ định đóng cửa tiệm một thời gian để về quê, nên muốn bán hết hàng trước."

Người khác hỏi: "A? Ngươi định nghỉ bán sao? Nếu ngươi đóng cửa, chúng ta biết mua rau củ ngon ở đâu?"

Kiều Nhị đáp: "Ngoài tiệm ta, nhiều chỗ khác cũng có bán mà. Nhà ta còn ít rau khô, nếu các vị muốn thì mua thêm một ít. Rau khô có thể trữ lâu mà vẫn ngon."

Người khách gật đầu: "Cũng đúng, vậy cho tôi một ít."

Khách nhân tò mò hỏi tiếp: "Sao tự nhiên lại về quê?"

Kiều Nhị giải thích: "Thấy người từ phương Bắc chạy loạn đổ về nhiều, lòng ta không yên nên muốn về quê cho an toàn."

Nghe vậy, một số người bật cười: "Kiều lão bản, không ngờ ngươi lại nhát gan như vậy. Phương Bắc đánh nhau mà, chứ ở đây có sao đâu, xa lắm."

"Đúng đó, có gì mà sợ."

Kiều Nhị nhún vai: "Ta thì vẫn sợ. Nhớ lại mấy năm trước, khi phủ An Bình gặp nạn châu chấu, tình cảnh khi đó thảm khốc lắm. Ta trải qua rồi, nên bây giờ thấy đông người là ta lại hoảng."
 
Back
Top