Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 650



"Được rồi, hái thế là đủ, chúng ta về thôi."

Kiều Triều leo xuống, đeo sọt trên lưng và nắm tay Chân Nguyệt cùng trở về. Trên đường về, họ còn nhặt thêm ít nấm và vài loại cỏ dại.

Trong khi đi đường, Kiều Triều bất ngờ bắt gặp và b.ắ.n hạ được một con nai nhỏ. Con nai đột ngột xuất hiện trước mặt hai người, vừa thấy họ liền định bỏ chạy. Kiều Triều vội thả sọt, cầm cung tiễn đuổi theo.

Chân Nguyệt lặng lẽ đeo sọt lên lưng, chậm rãi theo sau. Chẳng bao lâu sau, con nai đã bị Kiều Triều b.ắ.n trúng, với mũi tên cắm ở cổ và thân.

Kiều Triều vác con nai trên vai, quay lại tìm Chân Nguyệt. Hai người gặp nhau giữa đường, một người đeo sọt hạt dẻ, người kia khiêng nai, rồi cùng nhau đi về.

Khi về đến nhà thì đã xế chiều, Tiểu A Sơ nghe tin cha nương về liền chạy ra đi tìm: "Cha! Nương!"

Chân Nguyệt lúc này đầy bụi bẩn nên không ôm nhi tử, nàng bảo: "Nương đang dơ lắm, để nương tắm rửa và nghỉ ngơi đã, con đừng lại gần."

A Sơ nhìn vào sọt đồ, tò mò hỏi: "Nương, đây là gì vậy?"

Chân Nguyệt đáp: "Hạt dẻ! Giản nương tử, phiền ngươi lột giúp ta ít hạt dẻ."

Giản nương tử liền đáp: "Dạ, tiểu nhân làm ngay."

A Sơ cầm thử một quả hạt dẻ, cảm giác sần sùi trên tay, liền bị Chân Nguyệt khẽ gõ tay: "Cái này không phải đồ chơi đâu, không được nghịch."

A Sơ ngơ ngác hỏi: "Nương, cái này ăn có ngon không?"

Chân Nguyệt mỉm cười: "Ngon lắm, chờ nương nghỉ ngơi rồi làm cho con ăn."

"Vâng, cảm ơn nương!" A Sơ vui vẻ đáp.

Kiều Triều giao con nai cho đám hạ nhân xử lý, còn mình thì theo Chân Nguyệt vào nhà ăn cơm và nghỉ ngơi.

Buổi tối, một ít hạt dẻ đã được lột, cắt nhẹ một đường nhỏ rồi đem luộc. Hạt dẻ chín mềm, bẻ ra là có thể ăn ngay, mềm mịn và đặc biệt thơm ngon.

Bữa tối hôm đó còn có thịt nai, nhưng vì quá nhiều, một phần thịt nai được làm khô, phần khác thì gửi lên huyện thành cho Kiều Nhị và Kiều Tam.

Khi Chân Nguyệt đang tắm rửa, không lâu sau Kiều Triều cũng bước vào. Chân Nguyệt thoáng ngạc nhiên, vì trước đây mỗi khi nàng tắm, Kiều Triều đều chờ bên ngoài.

"Huynh làm gì vậy?" Chân Nguyệt hỏi.

Kiều Triều c** q**n áo một cách thản nhiên: "Ta nóng quá!" Hẳn là buổi tối ăn thịt nai, làm cho thân thể hỏa khí tăng cao, hắn cảm giác rất nóng. Chân Nguyệt:?

Chân Nguyệt nhíu mày: "Huynh nóng thì tắm bên ngoài đi."

"Không, cùng nhau tắm cho mát!" Kiều Triều nói, rồi bước vào bồn tắm.

Chân Nguyệt hơi ngại ngùng, vội ngả người tựa vào thành bồn và dùng khăn che ngực. Dù bọn họ đã là phu thê nhưng tắm chung thì chưa bao giờ.

Kiều Triều ngồi xuống, làm mực nước dâng lên. Chân Nguyệt định đứng dậy thì bị Kiều Triều kéo lại, ôm vào lòng.

Kiều Triều hôn lên trán nàng, cười nói: "Cùng nhau tắm, cho mát mẻ."

Nước tràn ra ngoài bồn, chẳng bao lâu Kiều Triều bế Chân Nguyệt ra khỏi bồn, rồi cả hai lại chuyển lên giường. Cả đêm, ánh nến trong phòng không hề tắt...

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Chân Nguyệt nghĩ tốt nhất là lần sau đừng để thịt nai lại nhà nữa, đưa hết lên huyện thành.

Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện Kiều Triều đã cầm gân nai đi ngâm rượu...

Hạt dẻ ăn rất ngon, được mọi người rất ưa thích. Trong túi của đám hài tử lúc nào cũng có vài hạt. Chân Nguyệt còn làm hạt dẻ rang đường, hạt dẻ hầm gà, ai cũng mê mẩn.

Tuy nhiên, sau vài ngày ăn quá nhiều hạt dẻ, Tiểu A Sơ bị nóng trong người, khóe miệng nổi mụn.

Chân Nguyệt phát hiện trong túi Tiểu A Sơ đầy hạt dẻ, không chỉ một hay hai quả mà cả túi đầy ắp. Nàng cau mày hỏi: "Sao lại có nhiều thế này? Nương không cho con nhiều đến vậy" Nàng căn bản không có cho thằng bé nhiều như vậy, sợ thằng bé ăn nhiều cái này thì sẽ không ăn được cơm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 651



Tiểu A Sơ cúi đầu, chột dạ không dám nói. Chân Nguyệt nghiêm mặt: "Nói! Làm sao con có nhiều hạt dẻ như vậy?"

Tiểu A Sơ run rẩy, nước mắt bắt đầu rưng rưng. Kiều Trần thị vội vàng bước tới giải thích: "Đừng trách thằng bé, là ta cho nó. Thằng bé thích ăn nên ta mới cho thêm một ít." Ai ngờ lại bị nóng.

Trong nhà chỉ có đại tôn tử là ở bên cạnh bà, bà cái gì cũng muốn cho thằng bé, nhị tôn tử được nương thằng bé mang đi huyện thành, bà cũng rất ít nhìn thấy A Trọng.

Chân Nguyệt nhắc nhở: "Tiếp theo không được ăn nữa, cái gì quá cũng không tốt. Lúc trước nương đã dạy con thế nào."

Kiều Triều cũng lên tiếng: "Nương, nương chiều nó quá. Từ nay về sau không được ăn nhiều hạt dẻ nữa, hơn nữa mỗi ngày phải luyện viết chữ, học thêm cả các bài khác nữa. Cha sẽ trực tiếp dạy con."

Tiểu A Sơ cúi đầu lau nước mắt: "Con không cố ý, con không nhịn được ô ô ô..." Thằng bé cảm thấy hạt dẻ ăn rất ngon.

Chân Nguyệt nghiêm nghị: "Dù có thích thế nào cũng phải biết kiềm chế, không có gì kiềm chế không được, làm bất luận việc gì cũng không thể quá mức làm càn. Hôm nay con bị phạt viết chữ 100 lần, cha sẽ giám sát."

Kiều Triều đưa nhi tử về phòng, dặn: "Nghe lời nương con. Sau này, dù nãi con có cho nhiều đồ ăn thì con cũng phải học cách từ chối. Con không muốn làm nương buồn chứ?"

Tiểu A Sơ cúi đầu nhận lỗi: "Thực xin lỗi... Con sai rồi."

Kiều Triều xoa đầu nhi tử: "Tối nay phải xin lỗi nương đấy."

"Vâng."

Sau sự việc này, Chân Nguyệt và Kiều Triều bàn kỹ hơn về cách dạy dỗ Tiểu A Sơ. Ngoài việc đến học đường, Kiều Triều còn dạy nhi tử những kỹ năng khác như b.ắ.n cung, tập võ. Thỉnh thoảng, Tiểu A Sơ được theo cha xuống ruộng để hiểu sự vất vả của công việc đồng áng.

Thời gian trôi qua, lúa trong ruộng bắt đầu chín vàng, trải dài óng ánh, báo hiệu một vụ mùa bội thu sắp đến.

Một hôm, một đoàn xe ngựa đi ngang qua thôn Đại Nam. Dẫn đầu là một người cưỡi ngựa, theo sau là các gia nhân, rõ ràng là một gia đình giàu có đang đi du ngoạn.

Bỗng nhiên, từ trong xe ngựa vang lên một giọng nói: "Dừng xe."

Xe ngựa dừng lại, một lão nhân bước xuống. Ông ấy đi tới gần bờ ruộng, duỗi tay xem xét một nhúm lúa.

Đột nhiên, một người dân trong thôn chạy đến hỏi: "Ông làm gì đấy!?"

Nhưng khi thấy lão nhân có tùy tùng đông đúc, người đó liền ngần ngại lùi lại, nhìn kỹ và hỏi: "Các ngươi là ai? Tại sao lại đụng vào lúa nhà ta?"

Lão nhân xua tay cười: "Không cần hiểu lầm, ta chỉ đến xem thôi. Nhìn hạt lúa tròn trịa, no đủ, ta thấy rất đẹp, nên mới đến ngắm nhìn một chút."

Vương Đại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút tự mãn, nói: "Vậy ngài cứ xem thoải mái, nhưng đừng làm gì hại đến thóc nhà ta."

Quản ương mỉm cười gật đầu: "Tốt, tốt." Ông ấy tiếp tục đi xung quanh, quan sát mấy mẫu ruộng trồng lúa. Bỗng nhiên, ông ấy phát hiện một thửa ruộng mà lúa trổ bông tốt hơn hẳn những ruộng khác, bông lúa nặng trĩu đến mức oằn cả thân lúa xuống.

Ông ấy liền cầm lên một bó lúa xem xét kỹ, thì Vương Đại bước tới nhắc nhở: "Các ngươi cẩn thận một chút, đây là ruộng của Kiều gia trong thôn."

Quản ương nhìn Vương Đại, rồi lại nhìn lúa: "Kiều gia? Ta thấy mấy mẫu ruộng ở đây trông đều ổn, nhưng lúa nhà Kiều gia này trông có vẻ tốt hơn hẳn."

Vương Đại hãnh diện đáp: "Đương nhiên rồi, Kiều gia rất giỏi trồng trọt. Họ trồng rau, lúa hay bất cứ thứ gì cũng đều đạt chất lượng tốt, ăn rất ngon."

Quản ương gật gù: "Thì ra là thế!" Ông ấy xoa cằm, rồi tiếp tục đi sang thửa ruộng khác xem xét. Tại đây, ông ấy thấy một loại cây mà ông ấy chưa từng thấy trước đó.

Quản Ương quay sang hỏi Vương Đại: "Vị huynh đệ này, cây này là gì vậy?"

Vương Đại đáp: "Đó là khoai tây, thửa ruộng này cũng thuộc về Kiều gia."

Quản ương tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tất cả chỗ kia phải không? Khoai tây? Là gì thế?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 652



Vương Đại cười đáp: "Khoai tây là một loại củ, có thể ăn được, rất ngon và cũng dễ trồng. Chỉ có vài mẫu ở đây là của Kiều gia, còn lại thuộc về các hộ dân khác."

Quản ương sai người lấy ít bạc tặng Vương Đại, rồi hỏi thăm thêm vài câu về tình hình trồng trọt, đời sống ở thôn, cũng như vị quan huyện ở đây, hay là có gặp khó khăn gì không.

Vương Đại nhìn lão nhân ăn mặc sang trọng, trong lòng thầm nghĩ không biết lão nhân này có phải quan lớn không. Tuy hơi lo lắng nhưng Vương Đại vẫn thành thật trả lời tất cả các câu hỏi.

"Hạt lúa năm nay cho sản lượng cao hơn so với trước, nhưng khoai tây thì sản lượng còn tốt hơn nhiều. Còn khó khắn? Nhà ta không gặp khó khăn gì, chỉ có điều nhi tử ta mãi chưa lo xong chuyện thành thân, dù trong nhà đã có nhà cửa và tiền bạc đầy đủ."Bạc kiếm thế nào sao? Vương Nhị Thụ nhà ta đi theo Kiều gia làm việc, mỗi tháng đều có bạc, hơn nữa rau củ trong nhà cũng được Kiều gia thu mua nên có thể kiếm tiền, Kiều gia rất tốt a, lúc trước nhà ta bị thiêu, bây giờ đi theo Kiều gia kiếm tiền mới xây được nhà."

Quản ương thấy trong lời nói của lão Vương không rời khỏi Kiều gia, trong lòng càng tò mò về Kiều gia."Kiều gia ở đâu?"

"Ngay trong thôn, tòa nhà lớn nhất là Kiều gia. Cứ đi thẳng vào là thấy." Vương Đại chỉ đường.

"Cảm ơn." Quản ương nói rồi cùng đoàn người tiếp tục đi. Lúc này trời đã sẩm tối, lão nhân quyết định sẽ tá túc qua đêm ở thôn này.

Tại Kiều gia, cả nhà đang ăn cơm tối thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Giản Thật ra mở cửa, thấy một đoàn xe ngựa đậu trước cổng, và tùy tùng đi cùng lão nhân nói rằng chủ nhân của họ muốn tá túc qua đêm, không biết có thể hay không.

Giản Thật vội vào báo lại. Cả nhà Kiều Triều đều ngạc nhiên trước yêu cầu tá túc này. Chân Nguyệt và Kiều Triều nhìn nhau, rồi quyết định mời khách vào.

Vị lão nhân cùng vài hạ nhân bước vào, phong thái trầm tĩnh, bước đi vững vàng. Dù không nói rõ thân phận, nhưng từ khí chất toát ra, dễ thấy ông ấy là người có địa vị cao.

Quản ương quan sát kỹ tòa nhà của Kiều gia. Dù nó lớn hơn so với các nhà khác trong thôn, nhưng với ông, đây chỉ là một căn nhà nhỏ. Sau khi bước vào, ông ấy nhìn quanh cũng không thấy gì đặc biệt.

"Đã quấy rầy. Ta đi ngang qua nơi này, trời đã tối nên muốn tìm một chỗ nghỉ tạm qua đêm. Không biết có thể được không?" Quản ương nói, mắt nhìn về phía Kiều Đại Sơn, vì ông ấy nghĩ người lớn tuổi nhất chắc hẳn là gia chủ.

Kiều Đại Sơn lại nhìn về phía lão đại và tức phụ lão đại để xin ý kiến. Quản ương nhận ra, lúc này mới phát hiện nhi tử nhà này có bộ dáng khí độ bất phàm, thê tử bên cạnh cũng rất có phong phạm.

Kiều Triều suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Đương nhiên có thể, điều kiện ở đây có phần đơn sơ, hy vọng ngài không chê. Nhà ta không có nhiều phòng, các ngươi..."

Quản ương nói: "Những người hầu của ta sẽ không ở đây cùng ta."

"Vậy thì tốt," Kiều Triều quay sang Giản Thật,"Giản Thật, mau thu xếp phòng ở phía sau, và cả phòng bên cạnh phòng ta nữa."

"Dạ vâng." Giản Thật đáp và nhanh chóng đi làm theo lệnh.

Biết được khách chưa dùng cơm, Kiều gia liền mời ông ấy cùng ăn. Vị lão nhân trông rất hiền hòa, Kiều Triều cảm thấy người này hẳn không phải kẻ xấu.

Hôm nay bữa cơm của Kiều gia có khoai tây hầm xương sườn, canh gà nấu hạt dẻ, cùng với rau xanh tươi ngon. Trên bàn còn có cả tương ớt, ai muốn dùng thì tự mình lấy. Cái bàn khá rộng, đủ chỗ cho Tiểu Hoa, Tiểu Thảo và Tiểu Niên. Tiểu Niên hiện đang học ở nhà nên không đi huyện thành, thỉnh thoảng Tiền thị về nhà sẽ dẫn nha đầu đi chơi vài ngày rồi lại đưa về.

Quản ương chú ý thấy bọn hài tử Kiều gia đều tự mình ăn uống, không cần ai giúp đỡ. Ông ấy tuổi đã cao nên thích ăn đồ mềm, liền với tay gắp một miếng thức ăn vàng nhạt, nhìn rất mềm mịn. Ăn thử, ông thấy món ăn này thật không tệ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 653



"Đây là món gì?"

Kiều Đại Sơn đáp: "À, đây là khoai tây."

Khoai tây, loại lương thực mà Vương Đại nói sản lượng cao hơn cả lúa? Không ngờ ăn lại ngon thế này.

Quản ương tiếp tục thử các món khác trên bàn, nhận ra rằng mặc dù nhìn đơn giản nhưng món nào cũng ngon miệng. Ngay cả rau xanh cũng mang hương vị đặc biệt. Ông ấy chợt nhớ lại lời Vương Đại, rằng Kiều gia trồng gì cũng tốt, rau xanh của họ còn ngon hơn nhà khác.

Bữa cơm khiến ông ấy cảm thấy rất hài lòng, đã lâu rồi ông ấy mới ăn được một bữa ngon lành như vậy. Vậy mà ông ấy lại ăn hết hai bát cơm đầy. Sau bữa cơm, Kiều Triều cho người dẫn lão nhân về phòng nghỉ ngơi. Mọi thứ như chăn gối đều đã được chuẩn bị chu đáo.

Lão quản gia theo hầu quản ương cũng đến để chăm sóc chủ nhân, vì trước đó ông ấy không cùng Kiều gia ăn mà mượn phòng bếp của gia nhân để dùng bữa riêng.

Quản ương và một ít người của ông ấy được bố trí nghỉ ở phòng sau, còn một số người khác thì nghỉ ngoài sân. Chân Nguyệt cũng sắp xếp cho họ đồ ăn, và những người hầu kia không ngần ngại, còn trả lại tiền bạc như lễ.

Lão quản gia sau đó báo cáo với Quản ương: "Thưa lão gia, tiểu nhân đã hỏi thăm qua. Kiều gia chủ yếu làm nông, ngoài ra còn có hai nhi tử mở cửa hàng trên huyện. Hiện giờ, đại nhi tử và đại tức phụ ở cùng cha nương để giúp việc trồng trọt."

Quản ương hỏi thêm: "Còn tin tức gì khác không?"

Lão quản gia đáp: "Kiều gia còn có một xưởng làm tương, ngay bên cạnh nhà. Tiểu nhân nghe nói tương ở đây rất ngon, Lưu hộ vệ vừa mua một hũ về. Những sản phẩm Kiều gia trồng và làm đều được vận chuyển đến hai cửa hàng của nhi tử họ trên huyện để bán."

Lão nhân gật gù: "Ra là vậy. Còn gì nữa không?"

"Đại nhi tử của họ từng tham gia quân ngũ, từng giữ chức thiên phu trưởng, nhưng năm nay đã giải ngũ trở về làm ruộng."

Bảo sao trông khí độ không tầm thường.

Lão quản gia tiếp tục: "Tiểu nhân còn hỏi thêm, hầu hết người trong thôn đều nói Kiều gia rất tốt."

Quản ương gật đầu hài lòng: "Ừ, trông họ thật sự rất tốt." Ông ấy để ý thấy phu thê Kiều Triều đối xử với nhau rất hòa thuận, thậm chí trượng phu còn gắp thức ăn cho nương tử. Tiểu tôn tử kia cũng ngoan ngoãn, biết cảm ơn lão nhân.

Trong phòng, Chân Nguyệt thì thầm với Kiều Triều: "Người này có phải kẻ xấu không?"

Kiều Triều trấn an: "Chắc không phải đâu. Ta nghĩ đây là một lão gia nhà giàu đi ngang qua, có lẽ còn là quan viên đã từ quan." Thực ra, Kiều Triều cũng nghi ngờ người này là một nhân vật thuộc đại gia tộc hoặc quan lớn, bởi ông ấy mang theo một phong thái rất quen thuộc với giới quan trường.

Nhưng để tránh làm mọi người trong nhà lo lắng, Kiều Triều không nhắc đến giả thuyết này.

Chân Nguyệt thở phào: "Chỉ cần không phải người xấu là tốt rồi. Họ chắc chỉ ở lại một đêm, không có gì nghiêm trọng. Nhưng chúng ta nên cẩn thận, ta sẽ đem A Sơ sang ngủ cùng."

Kiều Triều liền ngăn nàng lại: "Để ta đi."

Tiểu A Sơ rất vui mừng khi được ngủ cùng cha nương, vì từ khi cha trở về, thằng bé không còn được ngủ chung với nương nữa. Mặc dù ngoài mặt thằng bé nói rằng mình là nam tử hán, nhưng thỉnh thoảng khi không ai để ý, bé vẫn lén khóc thút thít vì nhớ.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu A Sơ đã dậy sớm. Khi Chân Nguyệt giúp nhi tử mặc quần áo, hài tử vừa đi vừa lớn tiếng đọc thuộc lòng: "Nhân chi sơ, tính bản thiện..."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 654



Quản ương ra ngoài đã nghe thấy giọng đọc của tiểu hài tử vang vọng đang đọc 《 Tam Tự Kinh 》. Sau khi đọc xong còn nhìn về phía cha nương mình để đợi lời khen,"Nương, con đọc thuộc rồi!"Chân Nguyệt: "Nhi tử thật giỏi!"

Tiểu A Sơ cười toe toét, bỗng nhiên nhận ra mình chưa mọc đủ răng, thằng bé liền lập tức đưa tay che miệng.

Kiều Triều hỏi: "Được rồi, cha sẽ kiểm tra con, 'Làm con mà không chịu học hành đàng hoàng là không đúng' có nghĩa là gì?"

Tiểu A Sơ đáp ngay: "Tiểu hài tử không chịu học tập chăm chỉ là không nên."

Kiều Triều gật đầu,"Giỏi lắm! Đúng là không nên. Được rồi, phu tử chắc cũng sắp đến rồi, con đi đi."

Tiểu A Sơ:...

Đợi Tiểu A Sơ chạy nhanh đến tiền viện đi học.

Lúc này, Quản ương mới lên tiếng: "Nhi tử nhà ngươi thật thông minh, còn nhỏ mà đã đọc trôi chảy như vậy."

Ông ấy thầm so sánh với các tôn tử, tôn nữ trong nhà mình. Chúng cũng có phu tử dạy dỗ, nhưng lại ham chơi, tuy biết chữ nhưng khí đọc sách thì không trôi chảy chút nào.

Kiều Triều cười khiêm tốn,"Cũng chỉ là bị ép học, không thuộc thì phải chép hàng chục lần."

Quản ương gật gù,"Nghiêm khắc một chút cũng tốt." Ông ấy nghĩ đến tôn tử, tôn nữ nhà mình, bị chiều chuộng quá mức, không chịu khổ nhiều nên chẳng học được gì ra hồn.

Sau đó, Quản ương tò mò hỏi: "Ta thấy khoai tây nhà ngươi sản lượng cao, sao không trình báo lên quan phủ?"

Kiều Triều lắc đầu, đáp: "À, trước đây phủ An Bình gặp hạn hán, lại có nạn châu chấu, thêm vào đó là thổ phỉ và phản quân hoành hành. Quan lại thì chẳng làm được gì. Dân chúng chúng ta còn phải cố gắng sống sót, nào còn tâm trí mà trình báo lên quan phủ?"

Quản ương nghe vậy cũng trầm ngâm, nhớ lại lý do mình từ quan.

"Thế mà nhà ngươi trải qua bao khó khăn mà vẫn có cuộc sống ổn định thế này, quả là đáng nể. Ta nghe nói trước đây ngươi từng tham gia quân ngũ, là ở đơn vị nào?"

Kiều Triều đáp: "Ta đã xuất ngũ, trước kia ta đóng quân ở biên giới, tại Trọng Thành."

Quản ương khẽ giật mình. Trọng Thành là nơi Cố tướng quân chỉ huy quân đội. Ông ấy vội hỏi: "Vậy ngươi có biết Cố tướng quân không?"

Kiều Triều điềm nhiên trả lời: "Ta chỉ là tiểu binh, nghe danh tướng quân thì có, nhưng không có cơ hội quen biết với ngài."

Quản ương im lặng, không truy hỏi thêm. Ông ấy biết rằng một người từng là thiên phu trưởng chắc chắn đã từng tiếp xúc với Cố tướng quân, nhưng nghĩ đến việc gia tộc Cố tướng quân bị xét nhà và lưu đày, ông ấy quyết định không đụng chạm đến vấn đề nhạy cảm này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Triều tiếp tục: "Nhà bếp chắc đã chuẩn bị bữa sáng xong, mời ngài dùng bữa."

Quản ương gật đầu,"Làm phiền rồi."

Khi dùng bữa sáng, Quản ương nghe thấy tiếng đọc sách từ một gian phòng khác. Ông ấy tò mò đứng ở cửa nhìn vào và thấy Tiểu A Sơ cùng các tiểu nữ hài khác ngồi ngay ngắn, nghiêm túc đọc sách.

Một nông gia nho nhỏ, không nghĩ tới lại mời phu tử về dạy hài tử trong nhà, nam hài đã đành, vậy mà cả nữ hài cũng được học hành đàng hoàng như vậy.

Sau bữa sáng, ông ấy còn ghé qua xưởng tương của Kiều gia. Mọi thứ đều ngăn nắp, trật tự và sạch sẽ, không tệ không tệ.

Đối với các hành động của Quản ương , dĩ nhiên Chân Nguyệt đã biết. Nàng hỏi nhỏ Kiều Triều: "Chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?"

Kiều Triều trấn an: "Không sao đâu, đừng lo."

Quản ương sau khi đi tham quan xong, trước khi rời đi còn tặng Kiều gia hai quyển sách quý: 《Đệ Tử Quy》 và 《Thiên Gia Thi》. Đó là món quà vô giá, quý hơn cả bạc tiền.

Kiều Triều chắp tay cúi người: "Đa tạ!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 655



Quản ương cười: "Không cần. Nếu có thể, ta muốn mua một ít khoai tây."

Kiều Triều đáp: "Ngài không cần phải mua, để ta chuẩn bị sẵn cho ngài mang theo."

Cuối cùng, Quản ương rời đi với một túi khoai tây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó, Kiều gia trở lại cuộc sống bình yên, nhưng vào một ngày đầu đông, Kiều Triều nhận được tin tức rằng những người trong gia tộc Cố bị lưu đày đã gặp phải bọn cướp trên đường, nhiều người bị g.i.ế.c hại.

Khi biết tin, Kiều Triều cảm thấy điều này đã được chờ đợi từ lâu. Quả nhiên, hoàng đế đương thời không thể nào có lòng nhân từ đến vậy.

Tối đó, nằm cạnh Chân Nguyệt dưới tấm chăn dày để chống lại cái lạnh, Kiều Triều ôm nàng và kể lại chuyện này.

Chân Nguyệt không ngờ sự việc lại diễn ra nhanh như vậy,"Ta có cảm giác đây không phải là điềm lành. Hệ thống quan lại trong triều Đại Chu, huynh có hiểu rõ không?"

Kiều Triều đáp: "Có biết một chút, sao vậy?"

Chân Nguyệt tiếp tục: "Ngoài Cố tướng quân, nếu xảy ra chiến sự, còn có vị tướng nào đủ sức gánh vác không?"

Kiều Triều trầm ngâm: "Cũng có, nhưng so với Cố tướng quân thì không mấy ai xuất sắc bằng." Là một người lính, hắn hiểu rằng Cố tướng quân là một người tài năng, vừa có chiến lược giỏi vừa bày mưu lập kế khôn ngoan.

Làm một hoàng đế mà nói, có thể sẽ có sự nghi ngờ, nhưng mà nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, hoàng đế hiện tại lại như vậy...

Nếu chiến sự tại biên cương tái diễn, Kiều Triều cảm thấy tình hình sẽ rất nguy hiểm.

Chân Nguyệt chợt lên tiếng: "Chiến tranh, thiên tai, loạn dân... Hiện tại bề ngoài có vẻ yên ổn, nhưng sao ta cứ cảm thấy bên trong vẫn tiềm ẩn nhiều mối nguy cơ?"

Kiều Triều nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói: "Nàng nói không sai."

Chân Nguyệt thở dài,"Ta cứ nghĩ cuộc sống có thể bình yên như thế này mãi, nhưng có lẽ ta phải dự trữ thêm lương thực trong nhà thôi."

Kiều Triều ôm chặt nàng, trấn an: "Không cần lo, ta sẽ bảo vệ nàng và mọi người trong nhà."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Ta không sợ, nhưng thật mệt mỏi khi phải sống trong lo âu. Ta không muốn phải chạy trốn thêm lần nào nữa. Lần trước trốn vào núi đã quá vất vả rồi."

Mệnh nàng sao lại khổ như vậy? Trong khi nhiều người khác khi xuyên không được hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, nàng thật vất vả khiến cuộc sống tốt hơn một chút, tương lai lại có khả năng cất giấu hiểm nguy đang chực chờ.

Kiều Triều: "Ta sẽ không để nàng phải trốn. Nếu tình hình trở nên xấu, ta sẽ lo liệu mọi chuyện."

Chân Nguyệt khẽ vỗ vào n.g.ự.c Kiều Triều,"Ta trông cậy vào huynh đó. Thôi, ngủ đi."

Hai người từ từ thả lỏng, hô hấp đều đặn hơn và dần chìm vào giấc ngủ.

Không lâu sau, trong nhà xây thêm một cái hầm nữa, tất cả lương thực được tích trữ cẩn thận trong đó. Khi thời tiết ngày càng lạnh, Kiều Triều dẫn người vào rừng chặt rất nhiều củi để dự trữ và dùng một phần làm than.

Kiều Nhị và Kiều Tam đều trở về thăm nhà, mang theo một xe than trở lại huyện thành.

Kiều Nhị cười nói: "Vẫn là trong nhà tốt nhất. Ở huyện thành cái gì cũng phải dùng tiền, từ củi lửa đến than, mà trời càng lạnh thì giá cả lại càng đắt."

Kiều Tam cũng đồng ý: "Nhà mình còn dư than không? Đệ có thể mang một ít ra cửa hàng bán không?"

Kiều Triều gật đầu: "Ta sẽ cho người làm thêm một ít, rồi gửi tới cho các đệ bán."

"Đa tạ đại ca," Kiều Tam cảm kích nói.

Khi Kiều Nhị và Kiều Tam treo biển "Có than bán" bên ngoài cửa hàng, rất nhiều người kéo tới mua.

"Các ngươi có bao nhiêu than? Ta mua hết!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 656



Kiều Tam từ tốn trả lời: "Xin lỗi khách quan, vì than có hạn nên mỗi người chỉ có thể mua khoảng hai mươi cân."

"Hai mươi cân? Ít quá!"

Kiều Tam mỉm cười: "Rất xin lỗi, vì than của chúng ta không còn nhiều."

Kiều Triều sau đó lại đưa thêm hai xe than tới huyện thành, mà chỉ trong một ngày, toàn bộ số than đã bán hết sạch. Thế là hắn lại tiếp tục dẫn người đốt thêm vài xe than nữa để cung cấp cho huyện thành.

Than vừa hôi vừa bẩn, không tiện đặt trong cửa hàng, Kiều Tam phải đặt than trên xe để bán trực tiếp trên phố. Trong khi đó, cửa hàng được Mạn Châu trông coi, rau củ bán rất chạy vì trời lạnh, thậm chí có khách quen đặt trước để nàng ấy giữ cho họ vài cân rau xanh cho ngày mai.

Ở Kiều gia, Kiều Triều dẫn người vào rừng chặt củi suốt mấy ngày, sau đó tiếp tục làm than. Nhưng vào buổi tối, Chân Nguyệt phát hiện tay Kiều Triều nứt nẻ vì trời lạnh và công việc vất vả.

Nàng lấy thuốc mỡ bôi lên tay cho hắn, nói: "Đừng đi nữa, kiếm tiền là tốt, nhưng tiền bạc kiếm mãi không hết. Giờ chúng ta cũng đủ rồi."

Kiều Triều trấn an: "Không sao, không đau đâu."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Đau còn chịu được, nhưng ta sợ huynh ngứa. Nếu ngứa nổi lên thì còn khó chịu hơn nhiều."

Quả nhiên, đến tối Kiều Triều ngứa ngáy không ngủ được, chỉ muốn gãi nhưng lại sợ làm trầy da, đành phải nhẹ nhàng cọ xát.

Nửa đêm, Chân Nguyệt bị đánh thức. Nàng nhìn qua và hiểu ngay: "Có phải ngứa lắm không?"

Kiều Triều r*n r*: "Ừm."Chân Nguyệt nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng xoa dịu mà mắt vẫn nhắm,"Đừng làm nữa, ở nhà dạy A Sơ đánh quyền đi. Đừng để nó suốt ngày đòi ra bờ sông chơi."

Gần đây bờ sông lạnh đến mức bắt đầu đóng băng, mấy hài tử, bao gồm cả A Sơ, đã lén ra đó chơi. Một hài tử tưởng băng cứng, suýt rơi xuống sông, may mà có người lớn phát hiện kịp. Tuy nhiên, hài tử đó về nhà sốt cao và ho kéo dài, khiến các bậc gia trưởng trong thôn đều răn dạy hài tử nghiêm khắc, Tiểu A Sơ cũng bị phạt đứng quay mặt vào tường suy nghĩ.

Ban đầu, A Sơ không phục, cãi rằng mình chỉ đi xem băng chứ không hề định chơi. Nhưng Chân Nguyệt nghiêm khắc: "Người quân tử không nên đứng dưới bức tường nguy hiểm. Mai con đi hỏi phu tử xem câu này có nghĩa là gì."

"Nếu trong đó có hài tử gặp nạn, còn con không bị gì, con có nghĩ rằng gia trưởng hài tử đó sẽ oán hận con không?" Chân Nguyệt không ngại lấy tâm tư ác độc để phỏng đoán người khác.

Từ khi Chân Nguyệt mới xuyên đến, Kiều gia còn nghèo khó, thân thể này lúc trước đã gây ra đủ loại ác ý. Giờ đây, gia đình khá giả, từng người đều dùng thân thiện với nàng.

Nghe xong, Kiều Triều quyết định ngừng chặt củi và cũng gửi lời nhắn cho Kiều Nhị và Kiều Tam.

Cả hai đều hiểu và đồng cảm, dù sao trời càng ngày càng lạnh, trong nhà cũng cần than.

Vào ngày tuyết lớn, quả nhiên tuyết rơi rất dày, phủ trắng xóa cả đất trời, huyện thành chìm trong tuyết trắng.

Tiền thị run rẩy rời giường, đề nghị: "Hay hôm nay mình không mở cửa hàng nữa? Tuyết dày thế này, chắc không ai ra ngoài đâu."

Kiều Nhị đang nấu nước, đáp: "Không được, hôm qua đã có khách đặt rau, hôm nay Nhị Trụ sẽ mang đồ đến. Để ta nấu nước, đốt than cho ấm, rồi nàng hãy dậy."

Cuối cùng, Tiền thị cũng rời giường. Nàng ấy mặc cho A Trọng bộ quần áo dày cộp, nhưng thằng bé vẫn hắt xì, khiến nàng ấy lo lắng: "Ta nghĩ nên đưa nhi tử về nhà, ở đây lạnh quá. Trong nhà chắc ấm hơn."

Kiều Nhị gật đầu: "Đúng thế, nếu hôm nay khách không nhiều, chiều nay ta sẽ đưa các nàng về. Chúng ta sẽ ở nhà một đêm, sáng mai ta quay lại."

"Được."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 657



Vương Nhị Trụ đúng là đã giao rau củ đến, nhưng vì tuyết rơi dày và đường trơn trượt, Kiều Triều phải đích thân dẫn vài người cùng đi chuyển hàng. Trên đường, họ phải đẩy xe rất vất vả, hành trình kéo dài lâu hơn bình thường. Khi tới huyện, dù trễ hơn nhưng cửa hàng Kiều gia vẫn mở muộn một chút.

Kiều Nhị thấy Kiều Triều đến thì vui mừng: "Đại ca, huynh đến rồi!"

"Ừ, đường khó đi nên ta phải dẫn người đến cùng."

"Vất vả đại ca rồi, mau vào uống chút nước ấm."

Sau khi uống nước ấm, Kiều Triều cảm thấy khá hơn nhiều, tay ôm ly nước mà cảm giác thật dễ chịu. Vết nứt trên tay hắn vẫn chưa lành hẳn, nhưng nhờ Chân Nguyệt liên tục nhắc bôi thuốc, tình hình cũng đã khá hơn so với trước.

Một lát sau, Kiều Triều qua thăm Kiều Tam: "Lão Nhị bảo buổi chiều không có nhiều khách nên sẽ cùng ta về nhà, còn đệ thì sao?"

Kiều Tam đáp: "Vậy đệ cũng về cùng."

Buổi chiều, Kiều Nhị và Kiều Tam đóng cửa hàng lại, cả nhà cùng nhau tập trung trước cổng thành để trở về. Tiền thị lau mũi cho A Trọng và quay sang nói với Mạn Châu: "Tam đệ muội, ta định về nhà ở, còn muội thì sao?"

Về nhà có hạ nhân giúp đỡ, trong khi ở huyện phần lớn thời gian phải tự mình làm việc, trời lại lạnh buốt, nàng ấy không muốn mỗi ngày phải dậy sớm.

Mạn Châu đồng tình: "Vậy muội cũng về nhà."

Tiền thị đề nghị: "Để hạ nhân theo Kiều Nhị và Tam đệ coi cửa hàng, còn chúng ta thì ở nhà qua mùa đông."

"Được."

Thấy Kiều Nhị và Kiều Tam về nhà, Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị rất vui. Tối đó, gia đình cùng nhau ăn lẩu.

Chân Nguyệt ăn đến mức mồ hôi túa ra. Kiều Triều nhìn thấy liền lấy khăn tay lau cho nàng, sau đó gắp cho nàng hai miếng thịt. Tiểu A Sơ đòi ăn cá viên, Kiều Triều cũng gắp đầy chén cho nhi tử.

Tiền thị nhìn sang Kiều Nhị chỉ lo ăn, nàng ấy không khỏi bực bội bèn dẫm lên chân hắn. Kiều Nhị bị đá đến tê rần, nhăn nhó: "Nàng đá ta làm gì?"

Tiền thị liếc trắng mắt không nói gì, tự gắp thức ăn cho mình.

Kiều Nhị ngơ ngác, không hiểu nàng ấy giận điều gì.

Đêm đó, khi cả hai nằm trên giường, Tiền thị kéo Kiều Nhị lại, nói: "Sao huynh không học đại ca chút nào?"

Kiều Nhị: "Học cái gì?"

Tiền thị bực bội: "Hôm nay ta thấy đại tẩu đổ mồ hôi, đại ca liền lấy khăn lau cho tẩu ấy. A Sơ đòi ăn, huynh ấy cũng gắp đồ ăn cho nhi tử, còn huynh thì sao? Chỉ biết lo ăn, không biết chăm sóc ta và A Trọng."

Kiều Nhị gãi đầu, ngây ngô đáp: "Vậy chờ lần sau! Lần sau ta gắp cho nàng?"

Tiền thị hậm hực: "Là vấn đề này sao? Huynh làm ta tức c.h.ế.t mất!"

Không có so sánh thì không thấy đau thương, nhìn đại tẩu và đại ca tình cảm tốt như vậy, sao Kiều Nhị nhà nàng ấy lại đầu gỗ như vậy chứ .

Ngày hôm sau, Kiều Nhị và Kiều Tam quay lại huyện thành làm việc. Làm lão bản không thể nghỉ mãi được.

Tại nhà, Tiền thị và Mạn Châu vừa thêu thùa, vừa chăm sóc hài tử. Than trong phòng đốt rất ấm, hai người ngồi cạnh nhau không thấy lạnh.

Tiền thị hỏi: "Tam đệ đối với muội thế nào?"

Mạn Châu ngơ ngác: "Hả? Tam ca đối xử với muội khá tốt."

"Tam ca có giúp muội lau mồ hôi không?"

Mạn Châu đỏ mặt: "Thỉnh thoảng huynh ấy cũng làm."

Tiền thị tiếp tục: "Tam đệ có giúp chăm hài tử không?"

Mạn Châu đáp: "Tam ca bận rộn, A Đóa đều do muội chăm. Thỉnh thoảng huynh ấy mới nhìn xem một chút." Tuy rằng cũng có cãi nhau, nhưng mà phu thê đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa hợp, bọn họ rất nhanh đã hòa hợp.

Tiền thị nhắc nhở: "Hài tử vẫn cần phải thân cận với phụ thân con bé một chút, muội nên để Tam đệ chăm hài tử nhiều hơn." Như Kiều Nhị nhà nàng ấy ít nhất cũng hay giúp nàng ấy chăm A Trọng.

"Vâng."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 658



Tiền thị nghe vậy cảm thấy an ủi, ít nhất thì Tam đệ cũng không phải mọi chuyện đều toàn diện. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Kiều Triều và Chân Nguyệt nắm tay nhau nói cười vui vẻ, nàng ấy không khỏi thở dài. Có lẽ Kiều Nhị và nàng ấy không thể giống như vậy, nhưng có lẽ khi đại ca và đại tẩu ở riêng cũng từng cãi nhau chăng?

Nàng ấy thật là đầu óc bã đậu, giờ đây khi cuộc sống khấm khá hơn, thì bản thân lại đ.â.m ra so đo những chuyện tình cảm vụn vặt thế này.

Thời tiết ngày càng lạnh hơn, khi Chân Nguyệt phát hiện rau củ nhà mình đã bị đóng băng và hỏng gần hết, sắc mặt nàng trở nên nghiêm trọng. Kiều Đại Sơn vẫn thường xuyên ra ruộng kiểm tra gần đây do thời tiết xấu, là người đầu tiên nhận ra điều này. Trước kia, dù lạnh nhưng chưa đến mức gây hỏng diện tích lớn như bây giờ.

Hôm nay, Kiều Đại Sơn trở về nhà và báo với Chân Nguyệt: "Tức phụ lão đại, làm sao bây giờ? Lão nhị, lão tam ở huyện thành vẫn đang chờ rau để bán?"

Vào mùa đông, rau củ bán rất chạy, giá lại cao, thậm chí rau khô nhà Kiều gia trước đó cũng bán rất tốt.

Chân Nguyệt kiểm tra các loại rau củ khác và thấy rằng tất cả đều đã hư hại. Nàng hỏi: "Cha, mấy khoảnh đất khác cha đã kiểm tra chưa?"

Kiều Đại Sơn đáp: "Chưa, để ta đi xem ngay." Ông vội vàng chạy sang các khoảnh đất còn lại để kiểm tra.

"A Nguyệt..." Kiều Triều đang kiểm tra những khoảnh đất khác bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên kỳ lạ. Động tác trên tay dừng lại, rồi tiếp tục cúi đầu. Hắn chắc là vừa nãy hoa mắt, rau củ vốn đã héo úa bỗng nhiên hồi sinh khi đi ở trong tay Chân Nguyệt.

Trong đầu Kiều Triều chỉ quanh quẩn hai chữ "Tiên nữ". Chẳng lẽ A Nguyệt nhà hắn thực sự là tiên nữ?

Chân Nguyệt không nghe thấy Kiều Triều gọi, mà nàng thực sự vừa dùng tay cố gắng làm sống lại một cây rau, nhưng hiệu quả không như mong đợi. Những loại hạt giống mà nàng đã chọn đều có khả năng chịu lạnh rất tốt, nhưng thời tiết khắc nghiệt hiện tại đã vượt quá giới hạn của chúng.

Hiện tại rau củ này cũng đã chết, nếu muốn rau củ phát triển tiếp thì nàng cần phải mỗi ngày cho đám rau củ này vận chuyển dị năng, nhưng là chuyện này không thực thế, nàng cũng sợ rau củ còn chưa được thu hoạnh mà nàng đã ngã xuống rồi.

Chân Nguyệt thở dài, tổn thất có chút lớn nhưng không còn cách nào khác: "Cho người thu hoạch những gì còn có thể thu được, và từ giờ đến mùa xuân, nhà chúng ta sẽ không trồng thêm rau nữa."

Kiều Triều còn đang ngơ ngác, không đáp lời. Chân Nguyệt phải ném một cục đất vào người hắn và gọi lớn: "Kiều Đại, huynh có nghe ta nói không?"

Kiều Triều giật mình, ngẩng đầu lên: "A?"

Chân Nguyệt nhắc lại: "Bảo người thu hoạch ngay những gì còn dùng được. Đến khi mùa xuân tới, chúng ta sẽ ngưng việc trồng rau."

Rau củ đều đã c.h.ế.t vì lạnh, điều này chứng tỏ nhiệt độ đã xuống quá thấp. Đứng một lúc trên đất, mà nàng cũng cảm thấy cái lạnh tê tái len lỏi vào cơ thể.

Kiều Triều gật đầu: "Được rồi, ta đi gọi người ngay."

Chân Nguyệt nhìn quanh, cả cánh đồng giờ chỉ còn mình nàng đứng trơ trọi. Hơi thở lạnh giá phả ra thành làn sương mỏng trước mắt, tay nàng vì lạnh đến mức đỏ bừng lên sau khi cố cứu rau.

Chẳng bao lâu sau, Kiều Đại Sơn trở lại, nét mặt u ám: "Tức phụ lão đại. mấy khoảnh đất khác trồng rau củ cũng đều c.h.ế.t hết rồi."

Chân Nguyệt gật đầu: "Con đã bảo Kiều Đại gọi người đến thu hoạch những gì còn có thể. Phần còn lại thì mặc kệ, trước khi mùa xuân tới thì chúng ta sẽ ngưng việc trồng rau."

Kiều Đại Sơn hỏi: "Không còn cách nào khác sao?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 659



Chân Nguyệt lắc đầu: "Không có, thời tiết quá lạnh, lạnh hơn cả năm trước. Con e rằng sắp tới còn có thể có bão tuyết."

Nàng thầm nghĩ rằng thời đại mà nàng xuyên đến này sao mà nhiều tai ương quá, chẳng mấy khi được sống yên bình.

Kiều Triều nhanh chóng mang theo người tới, họ bắt đầu thu hoạch những gì còn sót lại. Trời thực sự rất lạnh, mọi người ai cũng rùng mình. Kiều Triều đến gần Chân Nguyệt, bỗng nhiên lấy ra một chiếc mũ đội cho nàng. Chân Nguyệt nhìn về phía hắn, Kiều Triều nắm lấy tay nàng mới phát hiện tay nàng đã lạnh y như đá.

"Nàng về trước đi, để ta lo chỗ này," Kiều Triều vừa nói vừa xoa tay nàng cho ấm lên.

Chân Nguyệt chạm vào má hắn,"Huynh cũng lạnh, đội mũ vào đi. Ta về nhà sưởi ấm trước."

Nàng đưa lại chiếc mũ cho hắn: "Nếu cảm thấy lạnh quá thì cũng về nghỉ ngơi, thân thể quan trọng hơn."

"Được."

Chân Nguyệt cõng một sọt rau củ về nhà, sau đó bảo người ra huyện thành để thông báo cho Kiều Nhị và Kiều Tam rằng từ nay sẽ không còn rau tươi để bán, bảo họ chuẩn bị tinh thần cho những ngày tới.

Về nhà, Chân Nguyệt vào phòng ngồi cạnh lò sưởi một lúc mới thấy người ấm lại. Kiều Trần thị mang cho nàng một chén nước ấm,"Tức phụ lão đại, rau ngoài ruộng thế nào rồi?"

Chân Nguyệt uống một ngụm nước, rồi thở dài: "Đã bị đông c.h.ế.t cả rồi. Mùa đông này không thể trồng rau được nữa."

Tiền thị ở bên cạnh bế A Trọng, nghe thấy liền hỏi: "A? Thế cửa hàng làm sao đây?"

Chân Nguyệt đáp: "Cửa hàng vẫn bán những thứ khác, chẳng phải chúng ta còn có rau khô, tương và các món khác sao?"

Tiền thị lo lắng: "Đúng là có, nhưng liệu có ảnh hưởng đến việc buôn bán không?"

Chân Nguyệt trầm ngâm: "Chưa chắc, nhưng chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Trời quá lạnh, rau củ đều bị đông chết, năm nay lạnh hơn năm ngoái nhiều."

Mạn Châu gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, năm nay trời lạnh hơn hẳn. Nương muội cũng bảo, củi lửa ở nhà dùng nhanh hơn nhiều so với mấy năm trước."

Kiều Trần thị thêm vào: "Nhà mình lúc nào cũng phải đốt than liên tục."

Tiền thị nhẹ nhõm nói: "May mà đại ca đã cho người đi đốn củi về trước, giờ nhà ta vẫn còn đủ củi để dùng."

Chân Nguyệt tiếp tục: "Ta đã bảo mọi người thu hoạch hết những gì còn có thể. Nhà ta còn nhiều củ cải, mùa đông chắc đủ ăn, nên tốt nhất là không bán đi, để phòng trường hợp trong nhà không còn gì mà ăn."

Khi Kiều Nhị và Kiều Tam nhận được tin báo, họ lập tức treo tấm biển thông báo rằng cửa hàng sẽ không bán rau tươi nữa. Ngay lập tức, nhiều người tò mò đến hỏi thăm: "Sao thế này, Kiều lão bản? Nhà ngươi hết rau rồi sao?"

Kiều Tam gật đầu: "Xin lỗi, do thời tiết quá lạnh, rau nhà ta bị đông c.h.ế.t cả rồi."

Có người thắc mắc: "Trước đây vẫn còn tốt mà, sao giờ lại hỏng hết?"

Một bà thím đứng cạnh liền giải thích: "Ta cũng từng trồng rau, mùa đông lạnh thế này, rau rất dễ bị đông chết. Lúc trước ta từng rất kinh ngạc vì Kiều gia có thể trồng rau vào mùa đông, thế đã là giỏi lắm rồi."

Người khác cũng chen vào: "Năm nay trời lạnh quá, việc rau bị hư cũng là bình thường thôi. Năm nay lạnh hơn năm trước nhiều."Ngươi không nói, ta đứng ở chỗ này một lúc đã cảm thấy lạnh, vậy còn có đồ ăn để mua không? Kiều lão bản."

"Có."

"Những cái đó, ta mua chút đồ ăn này nữa."

"Được."

Không chỉ Kiều gia mà nhiều nhà khác cũng gặp tình cảnh tương tự, rau củ đều bị hư hại vì lạnh, ngay cả những loại chống chịu lạnh tốt cũng không chịu nổi cái rét khắc nghiệt. Rau tươi trở nên khan hiếm, giá cả tăng vọt, ngay cả những gia đình giàu có cũng không dễ dàng có rau tươi để ăn.

Thôn trang nhà bọn họ có thể trồng nhưng phải trồng rau trong nhà để sưởi ấm, nhưng việc giữ ấm cũng tiêu tốn rất nhiều củi lửa, rau trồng ra được cũng không nhiều lắm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back