Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 670



Chân Nguyệt và Kiều Triều cùng nhau phát, phu thê Kiều Nhị và Kiều Tam đương nhiên cũng phát cùng nhau.

Sau khi phát bao lì xì, Chân Nguyệt nói thêm: "Các ngươi còn được tiểu thiếu gia viết chữ phúc chúc phúc cho mọi người. Ngoài ra, Kiều gia cũng đã chuẩn bị quà tết cho các ngươi, xếp hàng để nhận."

Mọi người xếp hàng, từng người nhận lấy lễ vật từ tay Chân Nguyệt. Phía dưới là tờ giấy có chữ phúc, phía trên có bao ngũ cốc, một ít bánh đậu xanh và vài cục đường.

Ai nấy đều vui mừng khôn xiết, không chỉ nhận được bao lì xì mà còn có quà. Thêm vào đó, trước Tết mọi người còn được phát một bộ quần áo mới, dù là vải thường nhưng ai cũng hân hoan.

Chân Nguyệt đưa cho Ngô Loan hai phần lễ vật: "Cha ngươi cũng có một phần, ngươi mang về cho ông ấy."

Ngô Loan cúi đầu cảm tạ: "Dạ! Cảm ơn đại thiếu phu nhân."

Gia đình Chân lão nhị cũng có phần, Chân Nguyệt nhờ Ngô Loan mang quà sang cho họ.

Phát quà xong, nàng bảo mọi người quay lại làm việc. Kiều Trần Thị thở phào nhẹ nhõm, dù vẫn chưa quen với cảm giác làm lão phu nhân, nhưng may mắn là mọi việc đã được tức phụ lão đại lo liệu chu đáo.

Nhớ đến việc các tức phụ có thể về nhà mẹ đẻ vào ngày mai, Kiều Trần Thị liền hỏi: "Ngày mai các con về nhà mẹ đẻ không? Ta sẽ chuẩn bị chút lễ vật cho."

Tiền thị đáp: "Nương, con không cần đâu." Nàng ấy tìm đâu ra nhà mẹ đẻ nữa.

Nghe vậy, Kiều Trần Thị nhớ ra và nói: "Vậy nương sẽ chuẩn bị hai phần lễ cho tỷ tỷ bên nhà con."

Tiền thị gật đầu: "Vâng, nhưng đường xá chắc khó đi vì tuyết dày. A Trọng còn nhỏ, con không muốn đưa nó đi theo."

Kiều Nhị đề nghị: "Vậy trước cứ mang Tiểu Niên đi, hoặc để ta mang lễ qua trước cũng được."

Tiền thị đáp: "Vậy huynh cứ mang lễ trước, khi nào A Trọng lớn hơn một chút, chúng ta sẽ dẫn cả hai đi."

"Được."

Kiều Trần Thị quay sang hỏi Chân Nguyệt: "Còn tức phụ lão đại thì sao?"

Chân Nguyệt đáp: "Nhị ca còn ở Háo Tử Sơn, có đi hay không cũng không sao. Bọn con để Kiều Đại mang lễ qua nhà đại ca, còn nhị ca cũng cần chuẩn bị một phần."

Mạn Châu nhà không xa nên nàng ấy sẽ về nhà mẹ đẻ, Kiều Trần Thị đương nhiên biết nên không hỏi thêm.

Kiều Trần Thị nói: "Vậy để nương chuẩn bị sẵn cho các con. Sáng mai, lão nhị, con dậy sớm đi, xem con muốn đi xe bò hay xe lừa, bàn với đại ca con một chút."

Kiều Triều nói: "Không cần đâu, con không cần xe, con đi bộ được."

Chân Nguyệt dặn: "Huynh mang theo Kiều Lực cùng đi. Nhị đệ cũng nên chọn người đi cùng."

Kiều Nhị đáp: "Được, đại tẩu."

Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong, Kiều Triều dẫn người ra ngoài dọn tuyết. Đến trưa, sau khi ăn xong, hắn quay về phòng nghỉ ngơi.

Lúc này, Tiểu A Sơ lôi ra từ túi rất nhiều đồ ăn và bao lì xì, tất cả đều là thằng bé nhận được khi đi chúc Tết.

"Nương, giúp con giữ bao lì xì nhé." Hài tử đưa bao lì xì cho Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt nhận lấy: "Được, nương sẽ giữ cho con. Khi nào con lớn, nương sẽ đưa lại."

"Dạ, dạ."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 671



Sáng ngày hôm sau, Kiều Nhị dậy sớm, gùi đồ lên vai rồi cùng Ngô Loan xuất phát. Kiều Triều cũng mang theo lễ vật, hướng về Chân gia. Đường đi phủ đầy tuyết nên rất trơn trượt, chỉ cần sơ sẩy là chân có thể lún sâu trong tuyết, khiến giày ướt sũng, cảm giác lạnh lẽo thấm vào da, làm người ta vô cùng khó chịu.

Kiều Triều đẩy nhanh tốc độ đi đường, sau một canh giờ cuối cùng cũng đến Chân gia. Lúc này, cả nhà Chân lão đại đều đang ở trong phòng sưởi ấm vì trời quá lạnh, không ai ra ngoài.

Kiều Triều gõ cửa, nhưng không ai trả lời. Hắn gọi to: "Đại ca?"

Vẫn không có tiếng đáp lại, nhưng Kiều Triều có thể ngửi thấy mùi khói than. Suy nghĩ một lúc, hắn đưa lễ vật cho Kiều Lực rồi trèo lên tường, nhìn vào sân nhà Chân gia, thấy cửa nhà đóng kín.

Nhớ lại rằng khi sưởi ấm thì không nên đóng cửa kín, Kiều Triều sinh nghi, hắn nhanh chóng trèo qua tường vào sân và tiếp tục gõ cửa: "Đại ca? Đại tẩu?"

Vẫn không có phản hồi. Kiều Triều nhìn qua khe cửa, phát hiện cả nhà nằm la liệt trên sàn bất động. Không xong rồi, đã xảy ra chuyện.

Kiều Triều đạp mạnh cánh cửa, xông vào trong.

Trong phòng, mọi người đều ngất xỉu. Kiều Triều nhanh chóng kiểm tra, thấy vẫn còn thở, hắn vội kéo từng người ra sân để lấy không khí. Sau đó, hắn dùng tuyết dập tắt lửa trong bếp và mở cửa sổ cho thoáng.

Sau khi cứu người ra ngoài, Kiều Triều bảo Kiều Lực: "Đi gọi người, nhanh đưa họ lên trấn tìm đại phu."

Kiều Lực thấy tình hình nguy cấp, lập tức bỏ đồ xuống và chạy đi gọi người. Chẳng mấy chốc, vài người hàng xóm kéo xe đẩy tay đến. Kiều Triều liền đặt mọi người lên xe, rồi cùng đẩy họ lên trấn.

Sau một hồi vất vả, thì rốt cuộc họ cũng đến được trấn, đại phu nhanh chóng cứu chữa. Ông ấy thở phào và nói: "May mắn các người đưa đến kịp, nếu chậm một chút, e rằng không cứu được."

Kiều Triều và những người giúp đỡ đều mệt mỏi, bởi đường khó đi, vừa phải đẩy xe, vừa phải tránh ngã. Kiều Triều đã ngã hai lần, mà Kiều Lực cũng chẳng khá hơn.

Kiều Triều ngồi nghỉ, đưa bạc cho Kiều Lực: "Ngươi đưa mọi người đi ăn cơm, ăn xong về báo cho đại thiếu phu nhân biết tình hình."

Kiều Lực nhận tiền: "Dạ."

Kiều Lực dẫn những người giúp đỡ đi ăn một bữa lớn, cũng biếu họ ít tiền đồng để cảm ơn: "Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ. Đây là chút tấm lòng."

Mọi người đều nói: "Không cần, không cần, chúng ta là hàng xóm cả mà." Họ quen biết Chân lão đại, dù đôi lúc có va chạm nhưng không có thù oán gì, nên đều sẵn lòng giúp nhau.

Kiều Lực: "Cần cần, vất vả cho mọi người rồi, trời thì lạnh thế này."

Sau đó, Kiều Lực mua đồ ăn mang về cho Kiều Triều, rồi nhanh chóng quay lại Kiều gia để báo tin.

Ở nhà, Chân Nguyệt lo lắng vì đã đến chiều mà Kiều Triều vẫn chưa về. A Sơ ngồi bên cạnh luyện viết nào."

chữ, Chân Nguyệt nhìn ra cửa rồi nói: "Phụ thân con bảo sẽ về sớm, sao lâu vậy mà chưa thấy? Con ra cửa xem thế

Tiểu A Sơ dừng bút: "Vâng."

Hài tử chạy ra cổng, gặp Giản Thật và hỏi: "Giản bá, phụ thân ta đã về chưa?"

Giản Thật đáp: "Thưa tiểu thiếu gia, vẫn chưa thấy về."

Tiểu A Sơ nhăn mặt: "Phụ thân sao đi lâu quá vậy? Phụ thân bảo sẽ về sớm mà."

Giản Thật trấn an: "Có lẽ đại thiếu gia đang trên đường về."

"Được, ta sẽ về báo với nương."

Đúng lúc ấy, Kiều Lực về tới, thở hổn hển sau khi chạy một đoạn đường dài.

Giản Thật hỏi: "Sao ngươi về một mình? Đại thiếu gia đâu?"

A Sơ nghe tiếng cũng quay lại, hỏi: "Kiều Lực thúc thúc, phụ thân ta đâu?"

Kiều Lực đáp: "Đại thiếu phu nhân đâu?"

A Sơ trả lời: "Nương ta đang ở hậu viện, để ta đi gọi."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 672



Tiểu A Sơ vội chạy về hậu viện gọi: "Nương, nương, Kiều Lực thúc thúc đã về, nhưng phụ thân không về."

Nghe vậy, Chân Nguyệt đoán chắc đã xảy ra chuyện gì, liền nói: "Ta đi xem."

Khi Chân Nguyệt ra đến tiền viện, Kiều Lực nhanh chóng báo cáo: "Đại thiếu phu nhân, thiếu gia đang ở trấn trên. Khi thiếu gia và tiểu nhân đến nhà cữu lão gia thì phát hiện cả nhà ngất xỉu trên sàn, có lẽ vì khi sưởi ấm đốt than lại đóng kín cửa sổ và cửa chính."

"Thiếu gia và tiểu nhân nhanh chóng gọi người đưa họ lên trấn khám. Đại phu bảo may mà đưa đến kịp, nếu không đã nguy hiểm tính mạng."

"Thiếu gia chắc sẽ ở lại trấn trông coi, chờ khi nào cữu lão gia khỏe mới về."

Chân Nguyệt trầm ngâm, không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy. Nàng nói: "Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi."

Kiều Lực đáp: "Vâng."

Chân Nguyệt liền dặn Giản Thật: "Ta sẽ chuẩn bị chút đồ, ngươi sau đó đi lên trấn đi theo Kiều Đại."

"Dạ."

Kiều Trần Thị vốn đang nghỉ ngơi trong phòng, nghe thấy động tĩnh liền vội ra hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Chân Nguyệt kể lại sự việc. Nghe xong, Kiều Trần Thị cũng hoảng hốt: "May mà lão đại đến kịp thời."

Kiều Triều ở trấn trên lo cho cả nhà Chân lão đại. Đến khi mặt trời sắp lặn, Giản Thật đến và mang theo một túi đồ lớn: "Đây là đại thiếu phu nhân bảo tiểu nhân mang đến cho thiếu gia."

Kiều Triều nhận lấy đồ: "Cảm ơn, vất vả rồi."

Mãi đến tối, Chân lão đại mới tỉnh lại. Đầu óc hắn ta còn hơi mơ hồ, thấy Kiều Triều thì nước mắt rơi xuống, hắn ta vỗ tay Kiều Triều, nói: "Muội phu, may mà đệ đã đến. Nương tử và nhi tử ta thế nào rồi?"

Kiều Triều an ủi: "Bọn họ không sao, mọi người cứ nghỉ ngơi cho khỏe."

Chân lão đại gật đầu, khép mắt lại nghỉ.

Sáng hôm sau, cả nhà dần tỉnh táo lại. Dù chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng sức khỏe đã ổn định hơn.

Ở lại y quán mãi cũng không tiện, Kiều Triều nhờ người giúp đưa cả nhà Chân lão đại về nhà. Giản Thật được cử ở lại để chăm sóc, bởi vì trong nhà ai cũng ốm yếu, không thể tự lo liệu được.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Kiều Triều trở về kể lại sự tình cho Chân Nguyệt: "Ta để Giản Thật ở lại chăm sóc họ, đợi vài ngày khi họ khỏe hẳn, hắn sẽ quay về."

Kiều Trần Thị ngồi bên nghe liền đồng tình: "Ừ, cứ làm như vậy."

Chân Nguyệt thắc mắc: "Trước đây chẳng phải đã nói rõ là khi sưởi ấm không được đóng kín cửa sổ sao? Họ không biết à?"

Kiều Triều: "Trước kia, trưởng thôn đã nhắc nhở từng nhà rồi, nhưng ở các thôn khác thì có lẽ chưa chắc."

Trưởng thôn của Đại Nam thôn, Kiều Phong là người rất trách nhiệm, ai trong thôn cũng nghe theo lời ông ấy. Nhưng các thôn khác thì không chắc trưởng thôn của họ có cẩn thận như vậy không.

Chân Nguyệt thở dài: "Phổ biến kiến thức gánh nặn, đường thì xa."

Kiều Trần Thị cũng than: "Chắc tại hôm qua trời quá lạnh, có người nghĩ đóng cửa một lúc rồi mở ra sau cũng không sao. Nhưng đến lúc muốn mở ra thì đã không kịp rồi."

Kiều Triều nhớ lại: "Khi ta vào, Chân lão đại nằm ngay gần cửa," Nhưng lúc đó tình hình quá nguy cấp nên hắn cũng không kịp kiểm tra kỹ trong phòng.

Chân Nguyệt nói: "Chúng ta nên dặn dò hạ nhân thêm một lần nữa, để tránh có người không nghe lời."

Kiều Triều gật đầu: "Ừ, ta sẽ nói rõ với mọi người sau."

Bên kia, Kiều Nhị đi thăm nhà nhị tỷ và tam tỷ của Tiền thị. Cả hai nhà đều không có gì nghiêm trọng, nhưng trời quá lạnh, họ lại không dám dùng củi sưởi ấm, cả nhà chỉ ngồi trên giường, ăn hai bữa mỗi ngày để tiết kiệm củi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 673



Kiều Nhị cảm thấy xót xa: "Nhà họ không đủ củi, giờ mà vào rừng kiếm thêm thì lo có đi mà không về được, nên đành chịu cảnh này." Nhìn lũ trẻ đi giày mỏng, chân nứt nẻ vì lạnh, lòng hắn không khỏi chua xót.

Hắn để lại ít đồ và cùng với tỷ phu lên núi chặt thêm chút củi để mang về cho gia đình tỷ Tiền thị.

Tiền thị cảm thấy chua xót, nhưng lại nhớ về quãng thời gian khó khăn trước đây của Kiều gia: "Năm đó, khi Tiểu Niên vừa chào đời, nhà ta cũng chẳng khác gì bây giờ đâu."

"Đại tẩu chắc còn nhớ, năm ấy muội sinh Tiểu Niên, trời rất lạnh, tuyết rơi dày đặc, Kiều gia bị gió lùa khắp nơi, mái nhà còn bị tuyết nặng đè gãy."

"Khi ấy trong nhà thiếu thốn đủ đường, mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, củi không đủ, đồ ăn cũng chẳng có bao nhiêu. Mọi người làm việc thì không có sức, nói chi đến việc đi đốn củi."

Tiền thị vừa hồi tưởng, vừa xúc động, còn Kiều Trần Thị thì rơi nước mắt "Năm đó thực sự không có cách nào khác, nhưng may mắn bây giờ ngày tháng đã tốt hơn rồi."

"Đúng vậy, may mà giờ đây cuộc sống đã khấm khá hơn."

Tiền thị và Kiều Trần Thị cùng hồi tưởng về quá khứ, trong khi Chân Nguyệt thì không nhớ được nhiều những chuyện này, vì trong ký ức của nguyên chủ, những điều đó không quá quan trọng. Những gì nguyên chủ nhớ rõ chỉ là những lần cãi vã, còn các sự việc khác thì đã quên mất.

Nhìn ra bên ngoài, Chân Nguyệt đột nhiên nghĩ đến một thứ: giường đất! Đó là cách sưởi ấm của người phương Bắc vào mùa đông.

Nhưng nàng chưa từng làm qua.

Chân Nguyệt suy nghĩ: "Có phải có loại giường được xây bằng bùn, có thể nhóm lửa ở dưới, sau đó giường sẽ rất ấm không?"

Kiều Triều chưa từng nghe qua: "Giường?"

Chân Nguyệt giải thích: "Hình như gọi là giường đất, hay giường sưởi. Ở phương Bắc có loại giường này không? Ta không biết rõ lắm, chỉ là đọc trong sách."

Kiều Triều đáp: "Phương Bắc sao? Trước đây khi ta đi đánh trận chưa từng thấy qua, nhưng có thể hỏi thử."

Tiền thị thắc mắc: "Giường đất là thứ gì vậy? Nghe đại tẩu nói giống như một cái nồi, phía dưới đốt lửa. Chẳng lẽ không có khói sao?"

Chân Nguyệt cười: "Thực ra là giường, làm bằng gạch. Khi đốt lửa dưới giường, giường sẽ rất ấm, cả đêm đều ấm áp mà không cần nhiều củi. Về khói thì chắc có thể thiết kế cho khói thoát ra, ta không rõ lắm, chỉ đọc qua sách thôi."

Tiền thị ngạc nhiên: "Nếu thứ này tốt vậy, sao ở phương Bắc có mà lại không truyền đến phương Nam chúng ta?"

Kiều Triều giải thích: "Phương Bắc lạnh kéo dài hơn và khắc nghiệt hơn nhiều so với chỗ chúng ta."

Tiền thị đáp: "Ở đây cũng lạnh đến nỗi người ta có thể c.h.ế.t rét, còn có nơi lạnh hơn nữa thì không biết mọi người sống thế nào."

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi mọi người đang trò chuyện, Kiều Tam và Mạn Châu từ Chung gia trở về, họ đã ở lại Chung gia một đêm.

Mạn Châu đưa lễ vật cho Kiều Trần Thị: "Nương, đây là quà đáp lễ."

Kiều Trần Thị nhận lấy: "Cha nương con vẫn khỏe chứ?"

Mạn Châu gật đầu: "Khỏe lắm. Đại ca con còn nói năm nay muốn đi thi."

Đại ca nàng ấy là đồng sinh, chuẩn bị thi tú tài, vốn dĩ đã nên thi từ trước nhưng vì chiến tranh và những biến cố xảy ra mấy năm gần đây mà bị trì hoãn.

Kiều Trần Thị vui vẻ: "Thế thì tốt, nếu đến huyện thành thi thì liền đi đến chỗ các con ở lại một thời gian, chăm sóc một chút."

Mạn Châu cười: "Dạ."

Sau mùa đông lạnh giá, mưa xuân kéo dài mang đến mùa vụ mới, rất nhiều người đã bắt đầu trồng trọt.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 674



Chung Giai Hàng cũng chuẩn bị lên huyện thành để thi. Cha nương hắn đưa tiễn hắn đến đầu làng rồi mới trở về.

Khi đến huyện thành, Chung Giai Hàng nhanh chóng tìm đến cửa hàng của Kiều Tam vì trước đó hắn đã từng ghé qua.

"Muội phu."

Kiều Tam vui mừng nghênh đón: "Đại ca đã đến rồi."

Mạn Châu từ phía sau cửa hàng bước ra: "Đại ca, vào trong uống nước trước, trong nhà đã chuẩn bị phòng cho ca rồi."

Chung Giai Hàng cảm kích: "Làm phiền hai người quá."

Kiều Tam cười: "Có gì đâu mà phiền, học hành là việc lớn." Hắn đã từng theo đuổi việc học nên đối với chuyện đại cữu tử đã thi đỗ đồng sinh rất ngưỡng mộ.

Giờ đại cữu tử chuẩn bị thi tú tài, nếu thi đỗ đối với nhà hắn cũng sẽ có lợi, nên Kiều Tam hiểu rõ tầm quan trọng của điều này.

Tiểu A Đóa thấy cữu cữu liền nhẹ nhàng gọi: "Cữu cữu -"

"Ai!" Chung Giai Hàng đặt đồ xuống, bế Tiểu A Đóa lên, vui vẻ nói: "A Đóa bây giờ lớn hơn trước rồi."

Mạn Châu cười: "Dạo này còn kén ăn nữa." Nàng ấy đang chuẩn bị cai sữa và bắt đầu cho tiểu nha đầu ăn các loại thức ăn nhẹ.

Bên này mọi người đang trò chuyện, bên kia trưởng thôn Kiều Phong đến Kiều gia thôn thông báo: "Ta vừa nghe được tin, năm nay thuế má có thể sẽ thu nhiều hơn so với mọi năm. Hơn nữa, khoảng nửa tháng nữa quan phủ có người đến kiểm tra, các ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng."

Kiều Triều cau mày: "Tại sao lại thế? Hình như gần đây không có chiến sự lớn nào."

Kiều Phong đáp: "Nghe nói trước đây do thiên tai nên quan phủ giảm thuế, giờ khi cuộc sống dân chúng ổn định hơn thì họ thu lại."

Lời này vừa nói ra làm mọi người rất tức giận, cái gì gọi là thu lại? Cho nên lúc trước cũng không phải là được miễn giảm thuế má, mà là cho mượn tạm sao?

Chân Nguyệt hỏi: "Cụ thể là sẽ thu bao nhiêu?"

Kiều Phong lắc đầu: "Chưa xác định rõ, ta chỉ mới nghe được tin này thôi."

Chân Nguyệt lo lắng: "Mùa đông vừa qua, vụ xuân mới bắt đầu, sao lại thu thuế ngay lúc này? Trước đây chẳng phải đợi đến mùa thu hoạch rồi mới thu sao? Bây giờ trong tay mọi người có gì mà nộp?"

Kiều Phong thở dài: "Ta cũng phiền lòng chuyện này, nhưng không có cách nào khác. Ta phải đi thông báo cho các gia đình khác nữa."

Kiều Triều tiễn Kiều Phong: "Ngài đi thong thả, cảm ơn đã báo tin."

Sau khi Kiều Phong rời đi, Chân Nguyệt lập tức kiểm kê kho lương trong nhà. Lương thực nhà nàng thì đủ để nộp thuế, nhưng không biết quan phủ sẽ thu bao nhiêu.

Tin tức về thuế đã khiến nhiều người trong thôn lo lắng, trong đó có Tần gia. Lương thực nhà họ vốn ít ỏi nên cũng chỉ vừa đủ ăn, chủ yếu là bọn họ cũng vừa chuyển đến đây, chưa tích lũy được gì, hơn nữa phần lớn lương thực, bạc cũng là nhờ làm thuê cho Kiều gia mà họ cũng vừa đủ ăn. Giờ lại nghe sắp phải nộp thuế.

Vốn dĩ họ nghĩ vụ xuân sắp bắt đầu rồi, lại cố gắng thêm ba tháng chăm sóc nữa là có thể thu hoạch được lương thực rồi, hoặc là có thể trông một ít đồ bán cho Kiều gia, nhưng bây giờ còn nửa tháng nữa là người thu tới, bọn họ hiện tại có chút hoảng.

Bà Tần lo lắng nói: "Ta phải đến Kiều gia hỏi thăm. Nếu lúc đó lương thực không đủ, có thể hỏi mua một ít từ Kiều gia, hoặc lão nhị đi huyện thành xem giá lương thế nào, mua thêm về tích trữ."

"Vâng."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 675



Bà Tần vội vàng đến nhà Kiều gia gặp Kiều Trần Thị, kể về lo ngại của mình: "Nhà ta vốn đã ít lương thực, nghe nói lần này thu thuế nhiều, ta sợ không đủ, nên muốn hỏi thăm xem sau này có thể mua lương thực từ nhà các ngài không."

Chân Nguyệt ngồi bên nghe, nói: "Ta khuyên bà nên đi trước trấn hoặc huyện để mua ít lương thực về dự trữ."

Bà Tần đáp: "Ta đã bảo lão nhị đi rồi, nhưng vẫn lo lắng đến lúc đó không đủ."

Chân Nguyệt gật đầu: "Ta nghe nói nếu không đủ lương thực, có thể nộp bằng tiền. Nhưng điều này còn phải đợi xem quan phủ quy định thế nào. Nếu lúc đó ngươi cần, nhà chúng ta có thể bán cho, nhưng phải theo giá thị trường."

Bà Tần thở phào: "Có thiếu phu nhân nói vậy ta yên tâm rồi, dù giá cao hơn chút cũng không sao."

Kiều Trần Thị trấn an thêm: "Đừng lo lắng quá, nếu lúc đó không đủ tiền, chúng ta có thể cho mượn trước, sau này được mùa thì trả lại cũng được."

Bà Tần cảm kích: "Cảm ơn, cảm ơn."

Sau khi trò chuyện thêm một lúc, bà Tần xin cáo từ. Không lâu sau, nhiều gia đình khác cũng đến Kiều gia nói về chuyện thuế má, ai nấy đều rất lo lắng.

Ở huyện thành, Kiều Nhị và Kiều Tam cũng nghe tin về chuyện thuế. Nhớ lại những hành động trước kia, hai người nhanh chóng đi mua thêm gạo và lương thực, rồi thuê người vận chuyển về nhà.

Cuối cùng thì quan binh đến thu thuế cũng đã tới. Trước đây, thuế lương thực chỉ là 20%, nhưng bây giờ đã tăng lên 35%. Ngoài ra, thuế đầu người cũng phải nộp. Trước kia, thuế đầu người ở nhà Kiều gia là năm tiền một người, tuy rằng nhiều hơn hai hài tử, nhưng hiện tại quy định mới còn yêu cầu nộp thuế cho cả hạ nhân.

Trước kia hạ nhân không phải nộp thuế, nhưng bây giờ mỗi người phải nộp một đồng bạc.

Tin này vừa truyền ra, mọi người đều bất mãn:

"Vụ mùa vừa rồi không tốt, bây giờ lại đòi thu thêm lương thực, chúng ta biết phải làm sao?"

"Cuộc sống vừa mới khá lên, giờ lại bị đè nặng thêm."

"Không phải thiên tai thì là nhân họa! Ai!" Mọi người đều hiểu rõ "nhân họa" là gì.

"Còn thuế đầu người nữa, nộp nhiều thế, tiền đâu mà ra?"

"Chẳng lẽ sau này chúng ta phải vào rừng kiếm cái ăn sao?"

Chân Nguyệt nghe mà cũng không vui, vì nộp thuế quá nhiều thì lương thực trong nhà sẽ thiếu hụt. Tại sao họ lại phải nộp nhiều đến thế?

Kiều Triều thấy nàng tức giận liền nắm tay nàng, trấn an: "Đừng nóng vội."

Chân Nguyệt bực bội: "Ta không vội, chỉ là giận thôi."

Kiều Triều: "Những quan binh này chỉ làm theo lệnh, vấn đề nằm ở cấp trên."

Chân Nguyệt thở dài: "Ta biết."

Khi nhìn vào kho lương trong nhà đã hao hơn phân nửa, Chân Nguyệt càng tức giận hơn. Kiều gia có đủ lương thực để nộp thuế, nhưng nhiều gia đình khác lại không đủ, phải dùng tiền để thay thế.

Tiền có thể tìm cách lo liệu, nhưng lương thực lại không dễ kiếm, và khi thiếu lương thực, dù có tiền cũng không mua được. Tuy nhiên, may mắn là vụ xuân sắp tới, chỉ cần chịu đựng thêm vài tháng nữa sẽ có thu hoạch. Mọi người đành phải nhẫn nhịn, vì nếu không nộp thuế, họ sẽ bị bắt đi đào mỏ hoặc làm những việc nặng nhọc khác. Không ai dám không nộp.

Tối đó, khi nằm trên giường, Chân Nguyệt buột miệng nói: "Cái hoàng đế này thật chẳng ra gì, giá mà có ai lật đổ triều đình này thì tốt biết mấy."

Kiều Triều nghe xong giật mình, vội nói: "Nhưng thay một hoàng đế khác cũng chưa chắc đã tốt hơn."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 676



Chân Nguyệt nhắm mắt, nói đùa: "Cũng đúng, hay là huynh làm hoàng đế đi?"

Kiều Triều ngạc nhiên: "Cái gì?"

Chân Nguyệt mỉm cười: "Nếu huynh có khả năng làm hoàng đế, có lẽ sẽ tốt hơn hoàng đế hiện tại."

Kiều Triều lắp bắp: "Nhưng nhà chúng ta thế lực không đủ lớn, tiền bạc cũng chẳng có nhiều. Để đánh giặc cần rất nhiều lương thực, quặng sắt, vũ khí, binh sĩ, còn cần cả quân sư..." Hắn liệt kê hàng loạt thứ, ngụ ý rằng Kiều gia không thể nào phản loạn được.

Ngày trước, khi vừa đến thế giới này, Kiều Triều cũng từng nghĩ đến việc làm hoàng đế, nhưng rất nhanh đã tỉnh ngộ. Làm hoàng đế không dễ, con đường đến ngai vàng đều trải đầy máu. Chỉ một sai lầm cũng có thể dẫn đến cảnh nhà tan cửa nát.

Hiện tại, Kiều Triều sống yên bình tại Kiều gia, có nương tử, có nhi tử, lại đủ ăn đủ mặc. Đôi khi hắn chỉ cần lo chuyện mùa màng. Làm hoàng đế thì không thể có cuộc sống nhàn nhã như vậy. Bây giờ, hắn chỉ muốn ở cạnh A Nguyệt, không nghĩ đến chuyện gì khác.

Chân Nguyệt nghe hắn nói, mở mắt cười: "Ta chỉ đùa thôi, nhưng sao huynh lại nghĩ kỹ đến thế."

Kiều Triều làm hoàng đế? Chỉ nghĩ đến cũng khiến nàng buồn cười. Nếu Kiều Triều mà làm hoàng đế, thì nàng cũng có thể thành tiên nữ.

Dù trong nhà có hạ nhân, nhưng hai người họ vẫn như một cặp thôn phụ thôn phu bình thường. Nàng không dám nghĩ đến chuyện làm hoàng đế.

Thay vào đó, nàng suy nghĩ làm sao để cải tiến sản lượng lương thực trong nhà, trồng thêm nhiều rau quả, tìm cách lai tạo giống cây tốt hơn.

Nàng chợt nghĩ đến việc chiết cây từ rau dưa, cây ăn quả, xem có thể trồng được trái ngon hay không.

Kiều Triều nghe nàng nói về chuyện lật đổ triều đình, cơ thể hơi cứng lại, nghĩ ngợi một lúc rồi tìm cách lấp l**m: "Không có gì, ta chỉ nghĩ về chuyện Cố tướng quân thôi. Nếu ông ấy phản loạn, ta tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra."

Chân Nguyệt đáp: "Có thể xảy ra hai kết cục: một là lên ngôi, hai là giống như bây giờ, c.h.ế.t không toàn thây."

Kiều Triều thở dài: "Nàng nói đúng," Thật sự là c.h.ế.t không toàn thây."

Do chuyện thuế má, Chân lão đại cùng hai tỷ muội nhà họ Tiền cũng đến mượn lương thực từ Kiều gia. Họ không còn cách nào khác.

Không cho mượn cũng không được, nhưng hiện tại đã vào mùa xuân, trong rừng măng mọc tốt, Kiều gia lại bảo bọn họ vào rừng đi hái măng để bán.

Ngoài măng, còn có nấm và nhiều loại đồ ăn khác. Dù sao thì cho mượn mà không lấy lại cũng không thể được.

Trong nhà còn nuôi gà, vịt và heo. Kiều Triều sai người đến truyền lời cho Kiều Nhị và Kiều Tam, bảo bọn họ đi hỏi xem có ai muốn mua gia súc không thì Kiều gia có thể bán bớt.

Tửu lầu nhà Chu cũng mua một ít, nhưng không nhiều.

Khi bán hết đợt gia súc, gia cầm này, Kiều gia kiếm lại được chút tiền, Kiều Triều lại dẫn người đi mua heo con, gà vịt mới để nuôi tiếp.

Lần này, khi mua lứa heo con mới về, Kiều Triều để Chân lão nhị thử làm việc thiến vài con heo. Thấy Chân lão nhị làm khá thành thạo, Kiều Triều giao luôn việc này cho hắn đảm nhiệm.

Không ngờ rằng, các thôn dân khác nuôi heo cũng đến nhờ Chân lão nhị thiến giúp. Trước kia, việc này đều do Kiều Nhị đảm nhận, nhưng giờ Kiều Nhị bận quản lý cửa hàng.

Trước đây, Kiều Nhị thường tự đến nhà người ta để thiến heo, mỗi con được trả 15 văn tiền. Giờ Kiều Triều để Chân lão nhị làm thay, nhưng vì hắn chỉ còn một chân khó di chuyển xa, nên người ta phải mang heo con đến nhờ thiến.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 677



Kiều Triều nói: "Tiền thiến heo này huynh tự giữ, không cần đưa cho ta."

Chân lão nhị đáp: "Không được, kỹ thuật thiến heo là muội phu dạy ta. Vậy ta sẽ đưa cho đệ ba phần tiền có được không?"

Kiều Triều cười: "Cũng được, tùy huynh."

"Cứ như vậy đi" Tuy rằng tiền không nhiều, nhưng hắn sợ sau khi hắn kiềm tiền từ việc thiến heo, nhỡ sau này Kiều gia không cho hắn ở lại nuôi heo nữa, thì làm sao bây giờ?

Việc nuôi heo rõ ràng tốt hơn thiến heo nhiều.

Buổi tối, Chân lão nhị nhìn nhi tử mình: "Khi con lớn, ta sẽ truyền lại tay nghề này cho con. Có một nghề trong tay vẫn tốt hơn."

Nghe vậy, Chân nhị tẩu hơi tỉnh táo lại, nghĩ thầm: ... Để nhi tử về sau thiến heo sao?

Tiềm ca nhi ngây thơ mờ mịt gật đầu: "Được, khi con lớn con sẽ giúp cha."

Chân nhị tẩu: ... Đợi con lớn lên rồi khả năng sẽ hối hận! Nhưng nàng ấy cũng không phản đối, có thể làm gì được chứ? Tình cảnh nhà nàng ấy giờ cũng đã thế này, trượng phu lại tàn tật, không biết sau này nhi tử có lấy được thê tử hay không.

Bên kia, Tiểu A Sơ cũng đang học những điều mới. Trước đó, Tiểu A Sơ rất thích trò chơi cờ năm quân mà Chân Nguyệt nghĩ ra, nhưng chơi lâu dần thằng bé liền không thích nữa.

Kiều Triều thấy vậy, liền dạy nhi tử chơi cờ thực sự. Hắn còn lên huyện mua sách hướng dẫn và bộ cờ thật về cho Tiểu A Sơ.

Hiện giờ Tiểu A Sơ rất bận rộn. Sáng sớm luyện võ, sau đó đến học đường. Giữa trưa sau khi ăn xong, thằng bé nghỉ ngơi rồi tiếp tục học chơi cờ. Buổi chiều lại đi học đường, tan học xong thì tập viết chữ và tiếp tục luyện võ.

Còn Kiều Trần Thị đang trò chuyện với Chân Nguyệt về chuyện của Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa sắp mười hai tuổi rồi, trong làng chưa có ai đến làm mối, ta muốn hỏi thử xem có nhà nào tử tế không."

"Tuy nói tuổi nó còn nhỏ, nhưng tốt nhất là xem sớm, tìm được nhà phù hợp thì cũng có thể tạo tình cảm dần."

Chân Nguyệt đáp: "Tiểu Hoa cả ngày chỉ ở nhà, thỉnh thoảng ra ngoài giúp đỡ việc đồng áng. Trong thôn ai cũng nhìn nó lớn lên, với điều kiện này, làm gì có ai dám đến hỏi cưới."

Ở nông thôn, tình hình như thế nào mọi người đều biết rõ. Hiện tại Kiều gia có tiền, nhiều người nhìn vào tự thấy mình không xứng, dù có người muốn tính kế cũng không dám, vì Tiểu Hoa ít ra ngoài, lại sợ Kiều gia trả thù.

Chân Nguyệt đề nghị: "Cho Tiểu Hoa lên huyện thành phụ giúp, ca ca tam đệ muội cũng ở huyện thành chỗ tam đệ, vậy để Tiểu Hoa sang chỗ nhị đệ muội, xem có người nào tử tế không."

Kiều Trần thị lo lắng: "Người ở huyện thành có thể để ý đến Tiểu Hoa sao?"

Chân Nguyệt đáp: "Tiểu Hoa không phải tệ, biết chữ, biết đọc sách, còn thêu thùa may vá được. Tuy việc bếp núc chưa giỏi lắm, nhưng cũng làm được. Lại thêm bề ngoài cũng xinh xắn, điều kiện thế này có gì không tốt?"

"Hai cữu cữu nha đầu ở huyện thành có cửa hàng, từ nhỏ lại lớn lên ở Kiều gia, có chúng ta chống lưng, ai dám coi thường con bé?"

Kiều Trần thị suy nghĩ một lúc, cảm thấy nếu Tiểu Hoa gả đến huyện thành thì thật sự là một chuyện tốt.

"Được rồi, vậy ta sẽ bảo Tiền thị lo liệu."

"Vâng."Tin tức nhanh chóng đến tai Tiền thị, nàng ấy bàn với Kiều Nhị: "Nương bảo cho Tiểu Hoa lên phụ giúp, Tiểu Hoa cũng lớn rồi, nên định người tử tế sớm, như vậy còn có thể tạo dựng tình cảm."

Kiều Nhị đồng ý: "Được thôi, nàng cũng giúp Tiểu Hoa nhìn xem."

Tiền thị gật đầu: "Ta sẽ dọn dẹp phòng ốc, rồi đi trò chuyện với mấy người ở cửa hàng đối diện và bên cạnh, xem có ai quen biết người nào tử tế."

"Vất vả cho nàng rồi."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 678



Tiền thị nhớ lại cảnh sắc mặt của nhà Triệu gia sau khi đại cô tỷ mất: "Không biết Triệu gia giờ ra sao! Tốt nhất là tai họa đã quét sạch bọn họ rồi, lũ vô lương tâm! Hừ!"

Kiều Nhị an ủi: "Đừng nghĩ đến những người đó nữa, dù sao bây giờ cuộc sống của chúng ta đã khá hơn nhiều rồi."

"Đúng vậy."

Vài ngày sau, Chân Nguyệt, Kiều Triều, và Kiều Trần thị dẫn Tiểu Hoa lên huyện thành, Tiểu A Sơ cũng đi theo.

Tiểu A Trọng nhìn thấy ca ca liền nhào tới: "Ca ca -"

Tiểu A Sơ cố gắng bế đệ đệ lên, nhưng thằng bé còn nhỏ, chỉ ôm được một chút rồi phải thả xuống: "Đệ đệ."

Tiền thị nhìn thấy mọi người đến, vội rót nước: "Đại ca, đại tẩu, nương, sao mọi người lại đến đông đủ thế này?"

Chân Nguyệt đáp: "Chúng ta đưa Tiểu Hoa đến đây. Muội sắp xếp cho con bé trước, ta và đại ca muội còn muốn đi dạo phố mua vài thứ."

Kiều Trần thị bảo: "Ta và Tiểu Hoa sẽ đi cùng. Các con mua đủ đồ rồi thì qua đón ta."

"Vâng, nương."

Tiền thị dẫn Tiểu Hoa và Kiều Trần thị về nhà, còn Chân Nguyệt và Kiều Triều dắt Tiểu A Sơ đi dạo phố. Trước khi rời nhau, cả hai tiểu hài tử A Sơ và A Trọng ôm chặt lấy nhau, quyến luyến không muốn rời:

"Ca -"

"Đệ -"

Chân Nguyệt bật cười: "... Được được, chờ sau này đệ đệ lớn lên sẽ về nhà cùng con học, lúc đó các con có thể bên nhau cả ngày."

Kiều Triều đùa: "Hay bảo nương con sinh thêm một đứa nữa cho con?"

Chân Nguyệt trừng mắt: "Im ngay!" Nàng không muốn sinh thêm, chăm con quả thật là phiền toái.

Kiều Triều ôm vai nàng, cười nói: "Ta sai rồi, ta sai rồi."

Tiểu A Sơ liền hỏi: "Nếu có thêm đệ đệ, nương có còn thương con không? Con không cần đệ đệ mới. Nhà Đào Tử có đệ đệ mới, ngày nào Đào Tử cũng phải làm việc, đồ ăn ngon trong nhà đều để cho đệ đệ."

Tiểu hài tử không muốn về sau mình không được ăn ngon.

Kiều Triều cười: "A Trọng cũng là đệ đệ của con mà."

Tiểu A Sơ lắc đầu: "Không giống."

"Sao lại không giống?"

"Vì A Trọng là con của thẩm thẩm, còn con mới là con của nương."

Chân Nguyệt xoa đầu Tiểu A Sơ: "Được rồi, không sinh thêm đâu, chỉ có mình con thôi. Nhanh lên nào, về trễ là chúng ta để con ở lại đây đấy."

Tiểu A Sơ hoảng hốt: "Nương sẽ không bỏ con chứ?"

"Nương về nhà, để con ở lại đây."

"Không muốn không muốn! Con muốn về cùng nương, đệ đệ, tạm biệt!"

Tiểu A Trọng khóc thút thít: "Ca ca -"

Tiền thị ôm lấy Tiểu A Trọng dỗ dành: "Được rồi, để ca ca đi đi."

Tiểu A Sơ nắm tay Chân Nguyệt và Kiều Triều, vừa đi vừa nhìn xung quanh. Thấy có người bán kẹo hồ lô, thằng bé chỉ vào đòi mua.

Chân Nguyệt mua cho bé một xiên, nhưng sau khi cắn một miếng, Tiểu A Sơ nhăn mặt: "Không ngon, không bằng kẹo nương làm."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt: "Chính con tự đòi mua, ăn cho hết đi, không được lãng phí. Nếu không ăn thì để cho cha con ăn, ta không ăn."

Tiểu A Sơ vội đưa xiên kẹo cho Kiều Triều. Kiều Triều ăn một miếng rồi cũng nhăn mặt: quả thì chua chát, lớp đường bên ngoài còn hơi đắng, thật sự khó ăn.

"Ta không ăn đâu, con ăn nốt đi, chính con đòi mua." Kiều Triều trả lại xiên kẹo cho Tiểu A Sơ.

Tiểu A Sơ cuối cùng đành tự mình rưng rưng ăn hết xiên kẹo hồ lô. Nhưng hài tử thì chóng quên, chẳng mấy chốc thằng bé đã vui trở lại khi Chân Nguyệt mua cho một món đồ chơi nhỏ, còn Kiều Triều thì mua cho thằng bé một thanh kiếm gỗ nhỏ. Tiểu A Sơ cầm thanh kiếm gỗ trong tay, mắt sáng rỡ, vui mừng ngẩng lên: "Cha! Con muốn học luyện kiếm!"

Kiều Triều mỉm cười: "Chờ con lớn thêm chút nữa rồi học."

Sau đó, ba người tiếp tục đi đến tiệm quần áo. Chân Nguyệt mua cho Kiều Triều và Tiểu A Sơ mỗi người một bộ, bởi vì sắp đến mùa hè, cần phải chuẩn bị quần áo mới.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 679



Không lâu sau, họ ghé vào tiệm trang sức. Lần này đến lượt Kiều Triều mua cho Chân Nguyệt. Tiểu A Sơ ngồi trên ghế nhìn quanh, còn Kiều Triều đang chọn một cây trâm cho Chân Nguyệt: "Cây trâm này đẹp đấy."

Chân Nguyệt soi gương: "Thật sự đẹp à?"

"Đẹp lắm -" Kiều Triều đáp.

Chân Nguyệt cầm thử thêm một cây trâm khác, Kiều Triều lại khen: "Cái này cũng đẹp."

Chân Nguyệt bật cười: "Cái nào cũng đẹp sao?"

Kiều Triều mỉm cười: "Cái nào cũng hợp với nàng."

Chân Nguyệt lườm Kiều Triều, nhưng cuối cùng nàng chỉ chọn mua một cây trâm.

Mua xong một đống đồ, ba người quay về cửa tiệm của Kiều Nhị. Bên kia, Kiều Trần Thị đã an trí cho Tiểu Hoa xong xuôi và cũng trở về hội họp với bọn Chân Nguyệt. Bà dặn dò Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa, con ở nhà nhị thẩm giúp đỡ nhé, trông đệ đệ nữa."

Tiểu Hoa lễ phép đáp: "Cháu biết rồi ạ."

Kiều Nhị cũng nói: "Nương yên tâm, con với Tiền thị sẽ chăm sóc Tiểu Hoa chu đáo."

Sau khi dặn dò thêm vài điều, Kiều Trần Thị cùng Chân Nguyệt và Kiều Triều quay về nhà. Khi họ về đến nơi, trời đã tối. Tiểu Thảo thấy họ về mà không thấy Tiểu Hoa, liền có chút buồn bã.

"Ngoại tổ mẫu, tỷ tỷ có trở về không?"

Kiều Trần Thị xoa đầu Tiểu Niên, nói: "Tất nhiên là về, tỷ con chỉ sang chỗ nhị thẩm giúp đỡ thôi. Khi cháu lớn cũng sẽ qua đó giúp."

Tiểu Thảo vui vẻ đáp: "Vâng ạ!"

Ở huyện thành, Tiểu Hoa theo Tiền thị giúp đỡ tại cửa hàng. Khách quen đến mua đồ thường nhìn thấy Tiểu Hoa và hỏi han.

Tiền thị luôn tươi cười nói: "Đây là ngoại sanh nữ nhà ta, bây giờ đang giúp đỡ ta ở đây, rất ngoan ngoãn và nghe lời."

Người mua hỏi: "Thì ra là vậy, đã định hôn ước chưa? Nha đầu này bao nhiêu tuổi rồi?"

Tiền thị đáp: "Chưa định gì cả, nó mới mười hai tuổi thôi."

"Mười hai à? Vậy cũng sắp đến lúc rồi, tìm mối cho nó thôi."

Tiền thị cười: "Phải, nhưng chúng ta chưa quen biết ai cả."

Người mua nhiệt tình: "Ngươi nói thế nào chứ? Ta chẳng phải quen biết nhiều người sao? Để ta giúp ngươi tìm một ngoại sinh nữ tế tốt."

Tiền thị đáp: "Vậy phiền ngươi rồi. Đây, củ cải nhà ta vừa trồng, tươi ngon lắm, tặng ngươi một củ."

Người mua vui vẻ nhận: "Ta không khách sáo đâu. Ta đã mua đồ ở đây nhiều năm, đồ ăn của nhà ngươi vẫn là ngon nhất."

Tiền thị khiêm tốn: "Quá khen, lần sau ghé nữa nhé."

Người kia cười đáp: "Nhất định rồi."

Trong khi mọi người đang bận rộn, bỗng một nam nhân đi vào, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm về phía Kiều Nhị và Tiểu Hoa. Tiểu Hoa cảm thấy không thoải mái, liền nép sau lưng Tiền thị, nói nhỏ: "Nhị thẩm, người kia cứ nhìn chằm chằm vào cháu."

"Ai" Tiền thị lập tức quay lại, ánh mắt sắc bén trừng về phía tên nam nhân kia. Đúng là có một gã nam nhân đang nhìn Tiểu Hoa chăm chú.

Tiền thị hùng hổ nhìn chằm chằm nam nhân kia, lớn tiếng mắng: "Ngươi là ai mà dám nhìn chằm chằm người ta như vậy? Có biết lễ phép là gì không? Ngươi có được dạy dỗ không?"

Người nọ quay lại nhìn Tiền thị, sau đó nhìn về phía Kiều Nhị. Dường như hắn ta nhận ra Kiều Nhị, dù bây giờ trông có hơi khác, nhưng vẫn còn nhận ra được.

Đó chắc chắn là Tiểu Hoa! Không ngờ Tiểu Hoa lớn lên lại xinh đẹp thế này, còn ăn mặc chỉnh tề hơn hẳn so với hắn!

"Tiểu Hoa! Ngươi không nhận ra ta sao? Ta là đại bá của ngươi đây!"

Đại bá? Tiểu Hoa thoáng nhớ lại khi còn nhỏ, bị gia đình vứt bỏ ở nhà ngoại tổ mẫu. Lúc đó tiểu nha đầu đã sợ hãi vô cùng, sợ rằng ngoại tổ mẫu cũng không cần tiểu nha đâu và muội muội Tiểu Thảo nữa.
 
Back
Top