Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 660



Sáng hôm đó, khi Kiều Nhị mở cửa hàng, hắn phát hiện một người nằm c.h.ế.t cóng ở góc đường. Kiều Nhị sợ hãi chạy vội đi báo quan. Quan binh đến chỉ đưa t.h.i t.h.ể đi và báo cho gia đình nạn nhân, sau đó Kiều Nhị mới biết rằng người c.h.ế.t vì rét đã nhiều vô kể.

Ở nhà, Chân Nguyệt bảo mọi người thu dọn rau củ còn dùng được, rồi đem về cất vào kho. Khi trở về, Kiều Triều và mọi người đều lạnh đến mức run cầm cập. Chân Nguyệt vội cho người đun nước nóng để họ tắm rửa cho ấm người, từng người uống chén canh gừng lớn để tránh bệnh tật.

Buổi tối, Kiều Triều nằm trên giường, không ngừng nhìn Chân Nguyệt, rồi bỗng nhiên chọc chọc vào má nàng, cảm nhận sự mềm mại dưới ngón tay. Trong lòng hắn lại vang lên suy nghĩ: A Nguyệt của ta, nàng đúng là tiên nữ sao?

Tiên nữ có thể một ngày nào đó có thể rời đi không, ví dụ như hoàn thành nhiệm vụ nào đó rồi trở về trời cao?

Kiều Triều bỗng nhiên cảm thấy hơi lo lắng. Không tự chủ được, hắn siết chặt vòng tay, làm cái ôm Chân Nguyệt càng chặt hơn.

Nếu một ngày nàng phải bay về trời, hắn biết làm sao để giữ nàng lại đây mãi?

Ý nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu khiến Kiều Triều trằn trọc mãi, trong khi Chân Nguyệt đang say ngủ lại cảm thấy có gì đó không ổn. Nàng khó chịu vì bị ôm quá chặt, trong giấc mơ còn thấy mình bị trói buộc không thể thoát ra. Chân Nguyệt giật mình tỉnh dậy, phát hiện ra mình bị Kiều Triều ôm chặt cứng trong lòng, không thể động đậy. Nàng bực mình đẩy hắn ra, xoay người sang hướng khác, kéo chăn lên và cố ngủ tiếp.

Thế nhưng, không bao lâu sau, Kiều Triều lại rón rén ôm lấy nàng từ phía sau. Lần này, Chân Nguyệt nhận thấy điều gì đó khác thường. Nàng đập nhẹ vào n.g.ự.c hắn, giọng vẫn còn ngái ngủ: "Huynh không ngủ sao? Còn quấy rầy ta làm gì?"

Kiều Triều không đáp, chỉ tiến lại gần hôn nhẹ lên khóe môi nàng, rồi đột nhiên cắn nhẹ vào môi khiến nàng thốt lên kinh ngạc, cũng làm nụ hôn trở nên sâu hơn, Chân Nguyệt lúc sau cảm thấy n.g.ự.c mình như bị thiêu đốt bởi hơi ấm của hắn.

Đêm đông giá lạnh trên giường, nhưng không gian giữa hai người lại ấm áp đến không chịu nổi. Chân Nguyệt th* d*c, đầu ló ra khỏi chăn để hít thở không khí mát mẻ. Khi gió lạnh lùa vào, nàng run lên bần bật, nhưng ngay sau đó đã bị kéo trở lại dưới lớp chăn ấm áp.

Mãi đến khi gà gáy vang lên báo hiệu bình minh, Chân Nguyệt mới đẩy Kiều Triều,"Huynh đi xem A Sơ thế nào."

Kiều Triều nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, rời giường với thân hình cường tráng, trên lưng còn hiện rõ những vết đỏ do đêm dài để lại. Hắn nhanh chóng mặc quần áo rồi mở cửa đi sang phòng A Sơ. Thấy nhi tử đang ngủ say, gối đầu rơi xuống đất, Kiều Triều nhặt lên, đặt lại ngay ngắn rồi đắp chăn lại cho nhi tử trước khi trở về phòng.

Khi quay lại, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo và chui vào chăn, lại kéo Chân Nguyệt vào vòng tay, khiến nàng lần nữa chìm vào cơn cuồng nhiệt không dứt.

Chân Nguyệt bực bội cắn hắn một cái: "Hôm nay huynh bị làm sao vậy?" Vẫn luôn lôi kéo nàng làm...

Kiều Triều im lặng, định hôn nàng nhưng bị Chân Nguyệt né tránh. Bất ngờ, hắn giữ lấy cằm nàng, áp sát và trao nàng nụ hôn đắm đuối. Khi Chân Nguyệt còn đang nghĩ hắn phát điên, đang muốn từ chối, thì bỗng nhiên hắn hỏi: "Nàng sẽ không rời đi chứ?"

Chân Nguyệt sửng sốt,"Rời đi? Cái gì rời đi?"

Kiều Triều: "Nàng sẽ không rời bỏ ta, đúng không?"

Chân Nguyệt sờ sờ trán hắn: "Huynh đang nói cái lời ngốc nghếch gì vậy? Rời đi? Ta đi đâu được chứ? Ta ra ngoài kia không bị đông c.h.ế.t mới lạ!"

Kiều Triều ngập ngừng: "Nàng cũng có thể bị đông c.h.ế.t sao?"

Chân Nguyệt trợn mắt: "Huynh điên à? Trời lạnh thế này, ai mà không đông c.h.ế.t được? Ta là người, không phải thần tiên."

Kiều Triều như không tin, ngập ngừng hỏi lại: "Nàng không phải thần tiên thật sao?"

Chân Nguyệt nói đùa: "Nếu có là tiên nữ thì ta cũng chẳng có pháp thuật gì cả."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 661



Kiều Triều nghiêm túc hôn lên vai nàng: "Chỉ cần nàng không rời đi là được, ta sẽ đối xử với nàng thật tốt. Nàng đừng đi đâu hết."

Chân Nguyệt cảm thấy hắn hôm nay thật kỳ lạ, bèn hỏi: "Huynh mơ thấy gì à?"

Kiều Triều chỉ đáp gọn: "Ừm," rồi siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, mười ngón tay đan vào nhau, không rời. ...

Đêm đó, Chân Nguyệt kiệt sức, toàn thân như bị rút cạn sinh lực. Kiều Triều dường như phát điên, suốt đêm không ngừng đòi hỏi nàng, cho đến khi trời hửng sáng, hai người mới chịu dừng lại.

Buổi sáng, A Sơ thức dậy, Kiều Triều giúp nhi tử mặc quần áo. A Sơ nhìn ra cửa, thắc mắc: "Nương đâu rồi? Mỗi ngày nương đều đến đánh thức con mà."

Kiều Triều đáp: "Nương con hôm qua mệt mỏi, còn đang ngủ, không được quấy rầy nàng, hiểu không?"

A Sơ gật đầu, sau khi mặc xong quần áo, hài tử nói: "Vậy cha nhớ nói với nương là con đi học rồi."

Kiều Triều đội chiếc mũ đầu hổ lên cho nhi tử,"Đi đi, ta sẽ nhắn lại cho nương con."

Sau khi A Sơ rời đi, Kiều Triều quay về phòng. Chân Nguyệt vẫn đang ngủ trên giường. Hắn ngắm nàng một lát, cúi xuống hôn nhẹ lên trán rồi mới bước ra ngoài.

Tới gần trưa, Chân Nguyệt mới thức dậy. Khi nàng bước vào phòng khách, mọi người cũng không nói gì.

Tiền thị vội nói: "Đại tẩu, vừa rồi nghe tin huyện thành có rất nhiều người bị đông chết, muội lo cho Kiều Nhị quá."

Mạn Châu cũng lo lắng: "Đúng vậy, đại tẩu. Hay là bảo bọn họ về nhà đi?"

Chân Nguyệt điềm nhiên đáp: "Nếu họ muốn về thì cứ về, đâu phải không cho họ về."

Mạn Châu bèn nói: "Nhưng muội nghĩ nếu đại ca và đại tẩu lên tiếng thì chắc họ sẽ nghe theo hơn."

Chân Nguyệt đáp: "Nếu bọn họ không nói gì thì chắc cũng chưa có vấn đề lớn. Nhưng thật sự đông c.h.ế.t nhiều người như vậy sao? Quan phủ không có động thái gì à?"

Vừa lúc đó, có người nhà Đỗ gia đến báo tin. Thì ra, lão gia tử của họ vừa qua đời đêm qua.

Kiều Đại Sơn, Kiều Trần thị và Kiều Triều vội vã đến nhà Đỗ gia giúp đỡ, chỉ còn lại Chân Nguyệt và mấy nữ nhân ở nhà.

Buổi tối, Kiều Triều trở về thông báo: "Đỗ lão nhân bị đông chết."

Chân Nguyệt tròn mắt: "Sao lại bị đông c.h.ế.t được?" Trước đây trong thôn cũng từng có lão nhân qua đời vì lạnh, nhưng là do con cái không quan tâm, mong chờ cha nương sớm mất.

Kiều Triều lắc đầu: "Nhi tử của ông ấy hiếu thuận lắm, phát hiện ra còn đắp chăn đến mấy tầng. Nhưng trời lạnh quá, ông ấy vẫn không qua khỏi."

Quả thật, mùa đông năm nay quá khắc nghiệt, nhiều lão nhân trong thôn không chịu nổi và qua đời. Không chỉ ở thôn này, mà thôn bên cạnh cũng có người bị đông chết. Có người đi đốn củi trong núi, trượt chân ngã trong tuyết rồi cũng c.h.ế.t lạnh."

Chân Nguyệt nghe vậy thở dài."Quả là năm nay quá lạnh."

Ngày hôm sau, Đỗ lão nhân được hạ táng. Sau đó, cuộc sống trong thôn trở lại yên tĩnh. Vì trời quá lạnh, Kiều Trần thị bàn bạc rằng mấy tiểu hài tử không cần phải dậy sớm đọc sách mỗi ngày nữa. Chân Nguyệt đồng ý, phu tử cũng sắp nghỉ Tết, nên không cần cố gắng thêm.

Cả gia đình ai nấy đều ở trong nhà, không ra ngoài. Hiệu bán tương cũng tạm thời nghỉ vì gần đây không có khách.

Buổi tối, Ngô Loan từ huyện thành trở về báo: "Nhị công tử và Tam công tử nói hai ngày nữa sẽ trở về, họ còn mua thêm nhiều đồ về nữa."

Kiều Triều gật đầu: "Được rồi, chúng ta đã biết. Vất vả cho ngươi, đi nghỉ ngơi đi."

Đúng như lời, hai ngày sau, Kiều Nhị và Kiều Tam trở về, mang theo một xe hàng hóa, chủ yếu là đồ dùng cho ngày Tết.

"Cha nương, đại ca, đại tẩu, chúng con đã về!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 662



Kiều Trần thị nhanh chóng đón: "Vào nhà đi, ngoài trời lạnh lắm."

Đồ đạc được hạ nhân mang vào, Kiều Nhị sụt sịt chạy ngay đến bên bếp lửa,"Lạnh quá! Cuối cùng cũng về đến nhà."

Tiền thị đưa cho hắn một chén nước ấm,"Uống đi cho ấm người."

Uống vài ngụm nước nóng, Kiều Nhị bắt đầu kể về những người bị đông c.h.ế.t ở huyện thành: "Mỗi ngày đều có người c.h.ế.t lạnh, nhiều người hỏi nhà ta có than không, nhưng nhà ta đã bán hết từ trước rồi, không còn gì nữa."

Kiều Tam tiếp lời: "Còn có người vì tự nhặt củi lửa ở ngoài thành, mang về nhà thiêu trong phòng kín, không mở cửa sổ nên bị trúng độc mà chết."

Kiều Nhị thở dài: "Có người nhóm lửa trong nhà rồi còn làm cháy cả nhà, thật là đáng sợ!"

Kiều Tam nói thêm: "Nhưng được cái rau khô và tương ớt ở cửa hàng bán rất chạy."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đúng vậy, ta cũng thế. Đã có thương nhân đến mua hết hàng trữ trong cửa hàng. Sau đó trời lạnh, không nhiều người ra đường nữa nên ta cũng quyết định trở về."

Kiều Trần thị vui mừng: "Về là tốt rồi. Dù gì thì trong nhà củi lửa vẫn đủ dùng." May mắn là Kiều Triều từ trước đã cho người chuẩn bị rất nhiều củi và than.

Càng gần đến Tết, trời càng lạnh, mặt sông đã đóng băng từ lâu. Trong thôn, nhà nào cũng trông chừng đám hài tử, không cho chúng ra chơi trên băng.

Đừng nói đến việc ra sông, đám hài tử nhà Kiều gia cũng không được ra khỏi cửa, vì trời quá lạnh, ai nấy đều ở trong nhà.

Tiểu A Sơ chảy mũi không ngừng, sáng nay vừa dậy đã bắt đầu sổ mũi, còn hắt xì liên tục. Chân Nguyệt sờ trán nó, thấy không nóng, chỉ có chút cảm nhẹ.

Kiều Trần Thị nấu canh gừng cho A Sơ uống. Buổi sáng A Sơ uống một bát lớn, đến trưa lại bị ép uống nữa, nhưng tiểu hài tử không muốn.

A Sơ mặt mày nhăn nhó, ôm lấy chân Chân Nguyệt, lắc đầu liên tục,"Không, con không uống, khó uống lắm."

Tiểu hài tử vừa nói vừa hắt hơi hai cái,"A chuu, a chuu!"

Chân Nguyệt thấy nhi tử kháng cự như vậy,"Để nương nấu chút nước từ rễ Bản Lam, không đắng đâu." Trước đây trên núi Háo Tử có hái được ít Bản Lam, phơi khô rồi cất đi.

Khi nấu xong, nước có màu đen sẫm, Tiểu A Sơ nhìn thấy cũng chẳng mấy thích thú. Chân Nguyệt thì không nương tay,"Mau uống, không uống thì nương cho con uống lại canh gừng, không đắng."

Tiểu A Sơ nhíu mày,"Thật không nương?"

Chân Nguyệt đáp,"Nương có khi nào lừa con?"

A Sơ ngửi thử, rồi uống một ngụm, mắt sáng rỡ,"Nương ơi, ngọt!"

Bên cạnh, Tiểu A Trọng nghe thấy cũng lắc lư đi tới,"Ngọt, ca, muốn uống!"

Tiểu A Sơ nhanh chóng xoay lưng, uống hết sạch, rồi giơ cái chén không ra trước mặt A Trọng,"Xem này, hết rồi, đệ không được uống đâu."

A Trọng nhón chân nhìn, thấy chén trống không, bèn mếu máo chạy đến chỗ Tiền Thị, chỉ vào Tiểu A Sơ,"Ô ô ô, muốn!"

Tiền Thị: "... Nhi tử, đừng cái gì cũng đòi uống, đó là thuốc. Nếu muốn uống gì thì để nương dẫn con vào bếp xem có gì uống được không." Nói rồi, nàng ấy bế A Trọng đi.

Lúc này, A Sơ đột nhiên hắt hơi một cái, mùi rễ Bản Lam xộc lên mũi khiến thằng bé thấy khó chịu. Chân Nguyệt nhanh chóng đưa cho nhi tử cốc nước ấm để làm dịu.

Tiểu A Sơ vội vàng uống nước, cố nén mùi khó chịu ấy xuống. Lúc uống thì thấy ngọt, nhưng giờ lại cảm thấy có chút kinh tởm.

Tuy vậy, thuốc vẫn phải uống. Sau hai ngày, A Sơ không còn chảy mũi nữa, nhưng Tiểu A Trọng cứ nhìn thấy A Sơ uống là là lại chạy tới đòi uống cùng.

Mỗi lần A Sơ đều nhanh chóng uống hết, không để đệ đệ uống cùng, vì đệ đệ đâu có bệnh.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 663



Khi A Sơ bị bệnh, Chân Nguyệt luôn cho hài tử ngủ cùng, còn đặt bé nằm giữa hai người.

Ban đêm, Kiều Triều không được ôm nương tử nên cũng hơi bực bội, nhưng chẳng có cách nào.

Đợi đến khi A Sơ khỏi bệnh, Kiều Triều liền đưa nhi tử trở về phòng riêng,"Để chăm con, mỗi đêm nương con đều phải tỉnh dậy giữa đêm xem con thế nào, rất vất vả, từ giờ con tự ngủ đi."

Nghe vậy, A Sơ đành chịu, vì nó không muốn nương vất vả.

Kiều Triều xoa đầu nhi tử,"Ngày mai cha sẽ dẫn con đi tập võ, đứng tấn, cơ thể con yếu quá, trời lạnh một chút là đã bệnh rồi. Ngày mai dậy sớm tập nhé."

Tiểu A Sơ:...

Sáng hôm sau, trời lạnh nên cả nhà đều dậy trễ, nhưng Kiều Triều thì đã dậy từ khi trời còn tờ mờ sáng. Chân Nguyệt thấy vậy, hỏi,"Hôm nay có việc gì à?"

Vừa nói, nàng vừa kéo chăn lên kín người, cuộn tròn thành một cái kén.

Kiều Triều mặc áo xong, đáp,"Ta đưa A Sơ đi rèn luyện chút."

"Hử?"

"Thân thể nhi tử yếu quá, từ giờ phải rèn luyện thêm. Hôm nay ta gọi nó dậy tập võ với ta."

Chân Nguyệt nghe vậy, nghĩ ngợi một chút, rồi tiếp tục ngủ, mặc kệ, vì nàng tin Kiều Triều sẽ biết chừng mực.

Bên kia A Sơ vẫn còn đang ngủ say. Trước đó, Chân Nguyệt đã trải tấm da hổ lên giường cho nhi tử, đắp thêm hai lớp chăn, bên trong là lớp chăn lông dê, bên ngoài là chăn bông.

Kiều Triều đến, lấy áo khoác của A Sơ ra rồi vỗ vỗ mặt thằng nhỏ,"Dậy đi! Phải dậy tập võ rồi!"

Tiểu A Sơ mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy Kiều Triều thì khuôn mặt đầy ngơ ngác. Không lâu sau, bé đã đứng ở ngoài sân, bắt đầu đứng tấn.

Kiều Triều cũng đứng bên cạnh tập cùng,"Phải kiên trì! Nếu con muốn bảo vệ nương, thì phải rèn luyện cho cứng cáp."

"Chẳng lẽ khi gặp nguy hiểm, con chỉ biết trốn sau lưng nương con sao?"

"Nếu không bảo vệ được nương, con có thấy còn mặt mũi nào để gặp nương con không?"

Nghe vậy, Tiểu A Sơ kiên trì đứng tấn, dù đôi chân hài tử run lên vì mệt, nhưng vẫn cố gắng.

Cuối cùng, khi không thể chịu nổi nữa, thằng bé ngồi bệt xuống đất, bông nhiên có chút muốn khóc, nhưng rồi lại gạt nước mắt đứng dậy tiếp tục.

Khi Chân Nguyệt tỉnh dậy, nhìn ra sân thì thấy hai người bọn họ đang tập quyền. Bên kia, Tiểu A Trọng cũng bước ra khỏi cửa, vừa đi vừa lắc lư như một cục đá nhỏ trong bộ quần áo dày cộp. Bé vừa định chạy đến chỗ A Sơ thì bị Tiền Thị bế lên,"Không được, ca ca con đang luyện võ."

Đại ca không danh là người đi ra từ trong quân doanh, từng động tác quyền pháp đều rất mạnh mẽ, uy nghi.

Sau khi tập quyền, hai người lại chạy hai vòng quanh sân. Tiểu A Sơ thở hồng hộc, ngồi xuống lau mồ hôi. Chân Nguyệt vội chạy lại đỡ nó đứng dậy,"Đi sưởi ấm, không thì lại cảm lạnh."

A Sơ đáp,"Nương ơi, con nóng lắm rồi."

Chân Nguyệt: "Một lát nữa là lạnh ngay thôi."

Cả nhà sau đó kéo nhau ra tiền viện để ăn sáng. Bữa sáng là cháo thịt heo nóng hổi ăn kèm rau, thêm bánh bột ngô và màn thầu, cùng với hai món dưa muối.

Ăn uống xong, mọi người ngồi trong phòng khách sưởi ấm. Kiều Trần Thị lấy ra các loại đậu, cùng Chân Nguyệt bàn tính việc nấu cháo mồng 8 tháng Chạp, vì ngày đó sắp tới.

"Như thế này có đủ không? Có cần chuẩn bị thêm cho người khác không?"

Chân Nguyệt: "Những người trong hiệu bán tương và cả đám gia nhân đều phải có phần, nên cứ làm nhiều thêm một chút."

Kiều Trần Thị đáp,"Vậy để ta lấy thêm một ít nữa."

Mạn Châu ngồi bên cạnh, cẩn thận nhặt từng hạt đậu xanh, loại bỏ những hạt lép, số hạt lép này sẽ được dùng để nuôi heo.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 664



Lúc này, dưới chân núi Háo Tử Sơn, bọn Lý Đại Đầu sau khi cho gia súc ăn xong cũng nhanh chóng quay về phòng sưởi ấm. Họ đang đốt lửa trên bếp lò để nấu nước, còn Chân Lão Nhị thì đang lau mặt cho nương tử.

Ngô lão nhân nướng vài củ khoai tây bên đống lửa, chờ chín rồi chia cho nhi tử Chân Lão Nhị và đám hài tử nhà Lý Đại Đầu. Cả nhà Lý Đại Đầu đều có mặt ở đây, vì trại chăn nuôi mở rộng nên cần thêm nhiều người, cho nên cả nhà họ liền đến đây làm việc.

Mấy người vừa sưởi ấm vừa trò chuyện,"Hôm nay trời lạnh quá nhỉ?" Lý Đại Đầu vừa từ ngoài trở về, vội duỗi tay sưởi ấm.

"May mà chủ tử chuẩn bị củi lửa đầy đủ, không thì hôm nay lạnh c.h.ế.t người mất!"

"Ta vừa quay lại nhà lấy ít đồ, thấy trong thôn chẳng có ai ra ngoài cả."

"Thời tiết thế này ai mà muốn ra ngoài chứ, ta thấy còn lạnh hơn năm ngoái."

Ngô lão nhân tiếp lời,"Đâu chỉ là lạnh hơn chút ít, già như ta đây cũng cảm thấy năm nay là lạnh nhất từ trước đến giờ. Đợi mà xem, chắc chắn sẽ có nhiều người c.h.ế.t rét."

Lão nhân đã trải qua nhiều mùa đông, nhưng năm nay thực sự lạnh hơn mọi năm. Tuy nhiên, nhờ có chủ tử tử tế cho quần áo, chăn ấm, thậm chí cả thuốc men, nên ông ấy vẫn sống sót được.

Kiều Trần Thị cùng vài người hầu đang chọn đậu, Chân Nguyệt ngồi một bên uống trà, Tiểu A Sơ ngồi cạnh tập viết chữ, còn Kiều Triều ngồi đọc sách, thỉnh thoảng chỉ dạy Tiểu A Sơ vài nét bút.

Tiền thị đang đan tất cho A Trọng, nàng ấy còn định làm một chiếc mũ đầu hổ để đợi đến Tết sẽ đội cho nhi tử. Dịp Tết phải mặc quần áo mới.

Bọn họ nơi này nhàn nhã, nhưng ở huyện thành, mỗi ngày đều có người bị c.h.ế.t rét.

Hôm nay là một lão nhân ở Bắc Phố, ngày mai là một lão thái thái ở Phố Tây, thỉnh thoảng lại là một gã say rượu ngã xuống đường, hôm sau phát hiện thì đã c.h.ế.t cứng.

Những nhà nghèo túng không đủ củi đốt, cả nhà chỉ biết ngồi trên giường đắp chăn. Cuộc sống giờ không có gì làm, nên mọi người chỉ ở lỳ trong nhà.

Còn quan phủ thì sao? Họ chẳng làm gì cả. Người c.h.ế.t thì quan binh chỉ khiêng đi hoặc bảo người nhà đem về.

Ngươi có thể lên núi ở ngoại ô kiếm củi, nhưng bọn họ sẽ không giúp đỡ gì. Huyện thái gia cũng chỉ ở nhà sưởi ấm, cả ngày cũng chẳng đến huyện nha.

Sáng sớm hôm sau, lúc Chân Nguyệt dậy thì Giản nương tử cùng Ngô nương tử đang ở trong bếp bận rộn.

Trong nồi lớn đang nấu các loại đậu, Ngô Loan vừa xách nước từ giếng lên, đổ vào nồi lớn và nhóm lửa nấu.

Chân Nguyệt rửa mặt xong đi đến bếp ở tiền viện, còn Kiều Triều và A Sơ đã sớm đánh quyền trong sân hậu viện.

"Đại thiếu phu nhân."

"Đại thiếu phu nhân."

Thấy Chân Nguyệt đến, mọi người liền cúi chào.

Chân Nguyệt nhìn thoáng qua và bắt đầu chỉ đạo: "Nồi cháo này phải nấu lâu mới chín, trước tiên làm ít bánh để ăn sáng."

Giản nương tử đáp: "Vâng, để tiểu nhân đi làm bánh."

Trong bếp nhóm lửa, nên cũng không quá lạnh, nước giếng mới múc lên vẫn còn ấm, nên bọn hạ nhân thấy cũng dễ chịu.

Ngô nương tử nói: "Tiểu nhân đi lấy ít cải trắng, lát nữa cho vào nấu chung với bánh." Vào mùa đông, trong kho chỉ còn cải trắng và củ cải là bảo quản tốt.

Chân Nguyệt gật đầu: "Được. Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, lát nữa Ngô Loan đi Háo Tử Sơn bắt vài con gà về làm thịt, trưa và tối đều ăn, các ngươi cũng có phần."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 665



"Vâng!"

"Nếu đi chuồng heo, chọn một con to mang về, hai ngày nữa làm thịt ăn Tết."

"Cháo mồng 8 tháng chạp chín, nhớ mang một ít lên Háo Tử Sơn cho họ."

"Dạ."

Sau khi dặn dò xong, Chân Nguyệt rời đi.

Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, nhà nhà đều nấu cháo mồng 8 tháng chạp, hương thơm bao trùm khắp thôn.

Cháo mồng 8 tháng chạp của Kiều gia nấu hơn hai giờ cuối cùng cũng nhừ, thêm nhiều đường, khiến mùi ngọt ngào lan tỏa khắp nơi.

Có tiếng vang lên: "Có thể ăn được rồi!"

Bọn người hầu từng người xách chén xếp hàng múc cháo, ai cũng có một bát lớn, hơi bốc nghi ngút, vừa đủ ấm bụng.

Ngô Loan cầm một cái thùng nhỏ đến Háo Tử Sơn giao cho Ngô lão nhân: "Hôm nay là mồng tám tháng chạp, đây là chủ tử, hơi nguội rồi, nhưng mọi người có thể hâm lại, ăn nóng sẽ ngon hơn."

Ngô lão nhân đáp: "Tốt, cảm ơn lão gia và phu nhân."

Ngô Loan nói: "Vậy cha, con về trước, có gì cần thì đến nhà lớn tìm con."

"Có gì đâu, ở đây tốt lắm, con về làm việc đi."

"Dạ! Vậy con về nhé."

"Ừ."

Ngô lão nhân đổ cháo vào nồi, đặt lên bếp hâm nóng, rồi chia cho mọi người mỗi người một bát.

Chân Nhị nói: "Nhà ta chỉ cần một bát thôi." Vì chỉ có hắn là làm việc cho nhà muội muội.

Ngô lão nhân bảo: "Hôm nay là mồng tám tháng chạp, ai cũng có phần, lão gia, lão phu nhân đã suy tính đến rồi. Ngươi làm nhiều thế này sao ăn hết được, Tiềm Ca, mau lấy chén ra đây."

"Dạ -"

Ai nấy đều thấy ấm lòng khi ăn cháo mồng 8 tháng chạp nóng hổi, ngọt ngào.

"Ngọt quá, ngon quá -" Nhi tử Lý Đại Đầu nói nhỏ bên cạnh.

Lý Đại Đầu bảo: "Về sau làm việc chăm chỉ, chúng ta mới có cháo mà ăn."

"Dạ dạ. Con sẽ hỗ trợ chăm gà." Trước khi trời trở lạnh, hài tử cùng tỷ tỷ mình còn hỗ trợ bắt giun cho gà ăn.

Người Kiều gia cũng mỗi người cầm một bát cháo mồng 8 tháng chạp, Tiểu A Sơ ăn hai bát nhỏ, cha bé ăn ba bát lớn, sáng sớm đánh quyền nên cả hai đều đói mệt.

Dù buổi sáng đã ăn chút mì, nhưng ai cũng thấy cháo mồng 8 tháng chạp thật ngon.

Bỗng Kiều Trần Thị nói: "Nhà mình còn dư cháo không? Hay là mang sang biếu mấy lão nhân trong thôn một ít?"

Chân Nguyệt đáp: "Chắc là còn, để bọn Ngô Loan ăn xong rồi mang đi biếu, mang sang cả nhà trưởng thôn nữa."

"Được."

Trong thôn có hai nhà rất nghèo và lão nhân góa bụa, Kiều gia cũng đem cháo mồng 8 tháng chạp đến biếu. Những người ấy nhận cháo mà rưng rưng nước mắt cảm tạ.

Nhà trưởng thôn cũng được biếu một ít cháo, nhưng Kiều Phong đã bảo Ngô Loan mang mấy quả trứng gà đáp lễ. Dù trứng không có giá trị lớn, nhưng cũng thể hiện tấm lòng.

Cháo mồng 8 tháng chạp của nhà Kiều gia nấu rất đậm đà, lại cho thêm nhiều đường. Đám hài tử trong nhà ăn một bát xong còn l.i.ế.m sạch chén.

Các tức phụ trong nhà cũng khen ngợi: "Quả thật ngon quá, không uổng công bỏ nhiều đường."

Vân Mộng Hạ Vũ

May mắn là trước đây cha chồng nàng ấy đối đãi tốt với nhà Đại Sơn thúc, nên mỗi lần Kiều gia có chút gì cũng đều biếu sang. Nhờ vậy mà gia đình họ được hưởng không ít lợi lộc.

Sau ngày mồng tám tháng chạp, cũng là Tết gần tới. Bình thường thời điểm này, người ta thường vào huyện hoặc ra chợ để sắm sửa hàng Tết, nhưng năm nay trời lạnh, lại thỉnh thoảng có thêm tuyết rơi, đường xá rất khó đi.

Trước đó, Kiều Nhị và Kiều Tam cũng đã mua về khá nhiều thứ, nên Kiều gia không cần phải ra ngoài nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 666



Dù không cần mua sắm thêm, trong nhà vẫn còn nhiều việc phải làm. Đầu tiên là g.i.ế.c heo, làm lạp xưởng, thịt khô và huyết tràng.

Ngoài ra, cả nhà còn phải dọn dẹp vệ sinh, sắp xếp lại từng phòng, và làm bùa đào để treo trước cửa.

Chân Nguyệt đã chuẩn bị sẵn quần áo mới cho Tiểu A Sơ, gấp gọn gàng đặt ở ngăn tủ dễ thấy nhất, chờ đến lúc đó chỉ việc mặc.

Kiều Triều cũng có quần áo mới, nhưng khi thử vào thì thấy hơi rộng.

Chân Nguyệt nói: "Đến lúc đó mặc thêm một lớp bên trong là vừa, không cần phải sửa."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Được."

Đến ngày trừ tịch, trời bỗng đổ tuyết lớn, nhưng trong bếp nhà Kiều gia lại rất náo nhiệt, ai nấy đều bận rộn chuẩn bị.

Kiều Triều ở trong phòng dạy Tiểu A Sơ viết chữ "phúc", còn Chân Nguyệt bước vào, thấy trên bàn đầy các tờ giấy chữ "phúc".

Nàng hỏi: "Hai người viết nhiều chữ phúc như vậy để làm gì?"

Tiểu A Sơ đáp: "Cha bảo lát nữa đem chữ phúc phát cho mọi người trong nhà, gọi là chúc phúc."

Chân Nguyệt cười nói: "Chúc phúc? Nhà ta đâu phải là nhà giàu có, ta cho rằng chỉ có lão nhân Hoàng đế kia mới ban phúc cho các đại thần thôi chứ."

Kiều Triều vội đáp: "Người lớn cũng có thể chúc phúc cho đám hài tử và chủ tử cũng có thể ban phúc cho hạ nhân."

Chân Nguyệt mỉm cười: "Ừ, tùy các người vậy." Nàng cầm tờ chữ "phúc" mà A Sơ viết, không ngờ nhìn cũng không tệ. Dù không rành thư pháp, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra chữ nào đẹp.

Nàng lập tức khen ngợi: "Ồ, viết đẹp quá! A Sơ nhà ta giỏi thật." Chân Nguyệt xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của A Sơ.

Tiểu A Sơ thẹn thùng cười, còn Kiều Triều lên tiếng: "Cũng tạm được, để ta viết một chữ cho nàng xem."

Kiều Triều cầm bút, vung tay một cái liền thấy chữ "phúc" hiện ra trên giấy. Hắn thổi khô mực rồi đưa cho Chân Nguyệt, ánh mắt mong chờ nhìn nàng.

Kiều Triều nghĩ, mình viết đẹp hơn nhi tử, chắc sẽ được khen nhiều hơn chứ?

Tuy nhiên, sau khi nhìn kỹ chữ viết, Chân Nguyệt chỉ gật đầu và nói: "Không tồi."

Kiều Triều không hài lòng, hỏi: "Chữ của ta có phải đẹp hơn nhi tử không?"

Chân Nguyệt nhìn hắn cười: "Huynh lớn rồi mà còn so với nhi tử. Được rồi, chữ huynh đẹp lắm, rất có phong phạm, vừa nhìn là biết ngay thư pháp gia."

Kiều Triều ngẩng cao đầu, ưỡn ngực,"Tất nhiên rồi, ta... khụ, ta đã luyện rất lâu." Suýt nữa hắn đã buột miệng nói ra là mình đã học từ nhỏ.

Chân Nguyệt đáp: "Hai người cứ viết tiếp đi, đợi viết xong thì ngày mai ta sẽ cùng hai người đi chúc phúc. Cũng gọi cha nương và nhị đệ, tam đệ nữa."

"Được."

Tối đến, cả nhà Kiều gia quây quần ăn cơm trong phòng, lò than cháy đỏ rực. Cửa mở ra, bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, nhưng trong nhà ấm áp vô cùng.

Nồi canh gà trên bếp sôi sùng sục, mọi người thả đồ ăn vào chần qua, chấm tương rồi ăn, mùi vị thật thơm ngon.

Trong một gian phòng khác, nhóm hạ nhân cũng đang ăn uống vui vẻ. Hôm nay là đêm trừ tịch, họ được chủ tử ban cho thịt heo, thịt gà, và rau quả để cùng nhau thưởng thức.

Bên Háo Tử Sơn, nhà Chân lão nhị cũng quây quần ăn tối, trong phòng ánh đèn leo lét, bên ngoài tuyết lớn bay tán loạn.

Sau khi ăn uống no nê, cả nhà lại tụ tập trong đại sảnh sưởi ấm và thức canh đêm. Trên bàn bày biện rất nhiều đồ ăn.

Khi thời gian còn sớm, đám hài tử A Sơ chơi trò trốn tìm trong nhà, nhưng chẳng bao lâu chúng đã mệt rã rời.

Tiểu A Đóa đã ngủ gục trong lòng Mạn Châu từ lâu. Kiều Tam bế nữ nhi lên và nói: "Ta sẽ đưa nó về phòng, lát nữa ta quay lại."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 667



A Trọng cũng ngáp dài, Tiền thị liền đưa nhi tử về phòng, nói: "Nó cũng mệt rồi, nương à, để con đưa bọn nhỏ đi ngủ trước."

Kiều Trần Thị vẫy tay: "Được, ngủ đi, ngủ đi. Các con mệt thì cũng đi nghỉ luôn, để ta với cha các con thức là được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Nhị bảo: "Cha nương cũng già rồi, mệt thì đi ngủ, để con thức thay."

Lúc này, Kiều Triều và Chân Nguyệt đang chơi cờ năm quân. Vì quá chán, Chân Nguyệt vẽ bàn cờ trên tờ giấy, dùng đá làm quân cờ, còn Kiều Triều lấy một đoạn gậy gỗ nhỏ để chơi.

Nghe thấy vậy, Kiều Triều ngẩng đầu lên nói: "Cha nương đi nghỉ ngơi đi, để con thức canh." Rồi hắn quay sang nói với Chân Nguyệt: "Nàng mệt thì cũng đi nghỉ đi."

Chân Nguyệt cũng không chống nổi đêm khuya, nhưng nàng tạm thời còn chưa buồng ngủ.

"Đến lượt huynh, khi nào mệt ta sẽ đi ngủ."

Tiểu A Sơ ngồi bên cạnh xem cả hai đánh cờ, Chân Nguyệt vuốt đầu nhi tử và hỏi: "Mệt chưa? Để cha con đưa con đi ngủ nhé?"

Tiểu A Sơ lắc đầu: "Cha chơi nhanh đi, con cũng muốn chơi một lát."

Kiều Triều cười: "Con muốn thay cha làm đại tướng sao?" Hắn suy nghĩ một chút rồi bẻ gãy một mẩu gậy gỗ, đặt lên bàn cờ.

Chân Nguyệt tiếp tục ván cờ, nếu A Sơ chưa mệt, họ sẽ cùng nhau thức canh.

Một ván kết thúc, Chân Nguyệt thắng, A Sơ nhanh chóng nói: "Cha thua rồi, đến lượt con."

Kiều Triều cười mắng: "Tiểu tử thối!"

Chân Nguyệt cười theo: "Để nhi tử chơi một lát. Đây chỉ là trò nhỏ, sau này khi con lớn hơn, chúng ta sẽ dạy con chơi cờ chân chính."

Kiều Triều gật đầu: "Lúc đó ta sẽ dạy nó."

A Sơ còn nhỏ, dù Chân Nguyệt nhường nhưng thằng bé vẫn nhanh chóng thua và buồn bã rời cuộc chơi, tiếp tục ngồi xem cha nương đánh cờ.

Không biết bao lâu sau, Chân Nguyệt ngáp một cái, còn A Sơ đã ngủ gục trong lòng Kiều Triều từ lúc nào.

Nàng đứng dậy: "Thôi, không chơi nữa, ta đưa nhi tử đi nghỉ."

Kiều Triều ngăn lại: "Để ta, ta sẽ đưa các nàng về phòng." Chân Nguyệt không phản đối, nàng nắm lấy tay áo Kiều Triều, cùng hắn bước về hậu viện.

Tuyết lớn phủ trắng cả cây dù, trong đêm tối, hai bóng người bước sát vào nhau giữa trời tuyết rơi.

Khi trở về phòng, Chân Nguyệt bảo Kiều Triều đặt A Sơ lên giường, đêm nay nhi tử sẽ ngủ cùng nàng.

Kiều Triều phải thức canh đêm nên hắn chờ Chân Nguyệt cùng nhi tử nằm xuống nghỉ ngơi xong, hắn mới tắt đèn, ra ngoài đóng cửa rồi quay lại đại sảnh ở tiền viện tiếp tục gác đêm.

Kiều Tam và Kiều Nhị cũng còn ở lại, những người khác đã đi ngủ.

Kiều Nhị thêm củi vào lửa rồi cùng Kiều Triều bàn chuyện: "Đại ca, đệ tính mua một căn nhà ở huyện thành. Đệ và Tiền thị cũng ngại mãi ở nhờ nhà huynh."

Kiều Triều đáp: "Hai người cứ tự quyết định, căn nhà đó cũng chẳng ai ở. Tiền đủ không?"

Kiều Nhị gật đầu: "Đệ tính toán đủ, cũng không cần mua nhà lớn lắm." Hắn nghĩ chỉ cần đủ cho gia đình nhỏ của hắn ở là được.

Kiều Triều gật đầu: "Nếu không đủ, ta có ít tiền riêng cho đệ mượn."

Kiều Tam ngạc nhiên: "Thì ra đại ca có tiền riêng! Đại tẩu có biết không?"

Kiều Triều: "... Đại tẩu đệ đưa cho ta. Các ngươi không có sao?"

Kiều Tam cười: "Đệ thì Mạn Châu không quản tiền, chủ yếu là đệ giữ tiền." Tiền đều ở trong tay hắn, đương nhiên không cần phải có tiền riêng.

Kiều Nhị ngạc nhiên, giọng cũng thay đổi: "Gì? Tiền đều do đệ giữ à? Tam đệ muội hào phóng thế sao?"

Kiều Tam có chút kiêu ngạo: "Đệ quản sổ sách nên tiền bạc đều đưa đệ giữ. Nhưng khi Mạn Châu cần tiền, thì đệ đều đưa cho" Nàng ấy muốn bao nhiêu hắn cũng đưa, không quản nàng ấy muốn làm gì.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 668



Kiều Nhị thở dài: "Ta thì tiền đều do nhị tẩu đệ giữ, nàng ấy quản rất chặt, ta muốn xin tiền cũng phải tìm cớ. Tiền riêng ta giấu trước đây cũng bị nàng ấy phát hiện rồi."

Kiều Nhị quay sang Kiều Triều: "Đại tẩu cũng tốt thật, ít nhất còn cho đại ca tiền riêng."

Kiều Triều: "Ở nhà ta có cần gì đâu, mọi thứ đều do đại tẩu đệ chuẩn bị sẵn, nhưng mỗi tháng nàng vẫn cho ta một khoản tiêu vặt, tự do muốn làm gì thì làm."

Kiều Nhị tỏ ra hâm mộ: "Thật là tốt. Thôi, không bàn chuyện này nữa, bây giờ nói về chuyện nhà cửa, tam đệ, đệ định mua không?"

Kiều Tam đáp: "Đệ cũng muốn mua, nhưng định mua luôn một cửa tiệm, phía sau còn có thể ở. Như vậy khỏi phải chạy đi chạy lại."

Kiều Nhị suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Nhưng mà cửa tiệm thì không phải ai cũng chịu bán, với lại giá rất đắt."

Kiều Tam nói: "Ừ, phải tích góp thêm, hoặc tìm xem có ai bán không. Đệ cảm thấy mua cửa tiệm vẫn là tốt nhất."

Kiều Nhị gật đầu: "Đệ nói cũng có lý."

Kiều Triều nói: "Các đệ quyết định đi, nếu tiền không đủ, ta sẽ bảo đại tẩu các đệ cho mượn một ít. Nhưng mà, huynh đệ ruột thì vẫn phải tính toán rõ ràng, mượn thì phải trả lại."

Kiều Nhị đáp: "Đương nhiên rồi, phải trả lại chứ."

Kiều Tam cũng đồng ý: "Chắc chắn sẽ trả." Bọn họ đều là người có gia đình, không ai muốn chuyện tiền bạc ảnh hưởng đến tình cảm.

Ba người ngồi bàn chuyện thêm một lúc thì bắt đầu cảm thấy chán. Kiều Tam đột nhiên hỏi: "Đại ca, lúc nãy huynh và đại tẩu chơi gì vậy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Triều đáp: "Đại tẩu đệ gọi đó là cờ năm quân. Ta sẽ dạy các đệ, rất đơn giản."

"Được."

Chẳng mấy chốc, Kiều Nhị và Kiều Tam bắt đầu chơi, hai người hăng say, chơi hết ván này đến ván khác. Kiều Triều thì thích chơi với nương tử hơn, nên hắn chỉ ngồi bên canh giữ lửa, đôi khi lấy củ khoai nướng mà từ từ ăn.

Thỉnh thoảng, Kiều Triều trở về phòng nhìn Chân Nguyệt và A Sơ một chút rồi lại quay lại đại sảnh. Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gà gáy, hắn ngáp dài và nói với hai người còn đang chơi: "Ta về nghỉ ngơi đây."

Nói xong, hắn đứng dậy đi trước, còn Kiều Nhị và Kiều Tam vẫn mải mê với ván cờ.

Kiều Triều trở về phòng, cởi áo khoác rồi lên giường, đặt A Sơ sang một bên, ôm lấy Chân Nguyệt và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chân Nguyệt cảm thấy động tĩnh, tỉnh dậy nhìn thấy Kiều Triều rồi lại tiếp tục ngủ.

Sáng hôm sau, khi Chân Nguyệt dậy, hai phụ tử họ vẫn chưa thức. Nàng đi ra ngoài sảnh, gọi Giản nương tử: "Khi nào ăn xong bữa sáng, gọi mọi người đến."

"Vâng."

Tối qua còn dư lại chút canh gà, sáng nay liền dùng canh đó để nấu mì, và làm thêm hai món xào.

Khi bữa sáng đã sẵn sàng, Chân Nguyệt quay lại hậu viện gọi Kiều Triều và A Sơ: "Dậy đi, chuẩn bị ăn sáng. Xong còn phải đi chúc Tết nữa."

Nàng nhìn ra bên ngoài: "Trong sân nhiều tuyết quá, sáng sớm Giản Thật đã dọn sạch đường rồi. Nhưng ta nghĩ bên ngoài đường chắc vẫn bị tuyết bao phủ. Nếu có thời gian, huynh dẫn người dọn tuyết xung quanh một chút."

Kiều Triều còn nhắm mắt, vươn tay ôm eo Chân Nguyệt, đáp lại bằng vài tiếng "ừ ừ".

A Sơ đã rời giường, vừa tự mặc quần áo vừa nói: "Nương, năm mới cát tường."

"Phụ thân, năm mới cát tường."

Chân Nguyệt véo nhẹ má A Sơ: "Ngoan, năm mới vui vẻ. Một lát nữa nương sẽ cho con bao lì xì lớn."

Mắt A Sơ sáng lên, thằng bé nhanh chóng mặc xong quần áo, trong khi Kiều Triều vẫn còn vùi đầu vào bụng Chân Nguyệt.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 669



Chân Nguyệt vỗ nhẹ vào mặt trượng phu: "Dậy đi, ăn sáng xong rồi muốn ngủ tiếp thì ngủ."

Kiều Triều vẫn nhắm mắt nhưng cũng ngồi dậy: "Ừ."

Hôm nay, phụ tử Kiều Triều đều mặc quần áo mới, cả hai đều mặc áo dài màu xanh lam có hoa văn ẩn. Nhìn họ giống như đồ đôi phụ tử.

Hai phụ tử trông khá giống nhau, lớn nhỏ đứng cạnh nhau khiến Chân Nguyệt rất hài lòng. Nàng nhận thấy Kiều Triều chỉ buộc tóc sơ sài bằng một dải vải, liền lấy từ tủ ra một cái trâm tóc và đưa cho hắn: "Hôm nay là ngày tốt, hãy cài cái này."

Kiều Triều vui vẻ hỏi: "Nàng mua cho ta sao?"

Chân Nguyệt đáp: "Mua từ trước", Nhưng nàng để quên trong tủ. Hôm nay nhìn vậy mới nhớ đến.

Kiều Triều tháo tóc ra, tự chỉnh lại và cài trâm lên, sau đó quay người hỏi: "Đẹp không?"

Chân Nguyệt gật đầu cười: "Đẹp lắm!"

Kiều Triều cũng cười cười, Tiểu A Sơ bên cạnh không hài lòng: "Nương, con cũng muốn."

Chân Nguyệt lấy một cái mũ nhỏ đưa cho A Sơ: "Hôm nay con đội mũ này nhé." Còn tóc thì chỉ cần buộc lại sơ sài là được.

Tiểu A Sơ có vẻ không hài lòng, nhưng sờ sờ đầu, thấy tóc mình không nhiều như phụ thân nên cũng đành chấp nhận.

Hôm nay, Chân Nguyệt mặc một bộ váy xanh lá, quàng thêm một chiếc khăn cổ. Bên trong nàng mặc áo bông dày và quần ấm, nhưng khi ra ngoài vẫn cảm thấy hơi lạnh. Tuy nhiên, nàng không phải ra ngoài nhiều.

"Nhanh rửa mặt xong rồi chuẩn bị ăn sáng. Nhớ mang theo chữ phúc, lát nữa phát cho hạ nhân chúc Tết. A Sơ, đeo túi lên."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Dạ -"

Cả nhà ba người bước ra ngoài, đúng lúc Tiền thị dẫn Tiểu Niên và A Trọng ra ngoài, cả gia đình họ cũng mặc quần áo mới. Tiểu Niên còn đeo hai bông hoa nhỏ trên đầu, trông rất đáng yêu.

Thấy Chân Nguyệt và Kiều Triều, ba người nhanh chóng chào: "Đại ca, đại tẩu năm mới cát tường -"

"Bá phụ, bá mẫu năm mới cát tường an khang -"

"Thẩm thẩm năm mới cát tường -" A Sơ cũng đáp lời: "Tỷ tỷ, đệ đệ năm mới cát tường."

"Đệ đệ, năm mới cát tường!" Tiểu Niên nhanh chóng đáp lại.

Tiểu A Trọng chạy đến bên Tiểu A Sơ, cả hai cùng nhau tiến về phía trước viện. Một lát sau, Mạn Châu cũng dẫn Kiều Tam và Tiểu A Đóa tới.

Chân Nguyệt hỏi: "Nhị đệ muội, nhị đệ đâu rồi?"

Tiền thị đáp: "Huynh ấy dậy sớm, chắc đang ở tiền viện."

"Vậy tốt, lát nữa cả nhà sẽ tụ họp ở sảnh ngoài."

Tiền thị ngạc nhiên: "Đại tẩu, có chuyện gì sao?"

Chân Nguyệt giải thích: "Bọn hạ nhân cần được chúc Tết, các muội chuẩn bị bao lì xì đi."

Tiền thị vỗ trán: "Ôi chao, muội quên mang theo rồi. Để muội về lấy, đại tẩu giúp muội trông hai hài tử một lát nhé."

"Được."

Mạn Châu nhìn sang Kiều Tam: "Tam ca, huynh mang theo bao lì xì chưa?"

Kiều Tam gật đầu, vỗ ngực: "Mang rồi, yên tâm."

"Vậy thì tốt rồi."

Sau khi cả nhà ăn sáng xong, mọi người tụ tập trong đại sảnh. Kiều Trần Thị và Kiều Đại Sơn ngồi ở vị trí trung tâm, Chân Nguyệt đã chuẩn bị sẵn bao lì xì, đặt vào một chiếc giỏ giữa hai người. Nàng dặn: "Cha nương, lát nữa mọi người đến chúc Tết, hai người phát bao lì xì và nói vài lời chúc mừng năm mới nhé."

"Được."

Không bao lâu, tất cả hạ nhân đều đến, cả đám quỳ xuống đồng thanh nói: "Lão gia, lão phu nhân năm mới cát tường."

Kiều Trần Thị giơ tay, nhẹ nhàng nói: "Đứng lên đi."

Mọi người lần lượt đứng dậy, sau đó tiến đến trước mặt Kiều Trần Thị để nhận bao lì xì. Kiều Trần Thị phát từng chiếc bao lì xì, rồi đến lượt Chân Nguyệt và Kiều Triều, sau đó là Kiều Nhị và Kiều Tam. Mỗi người ít nhất nhận được bốn cái bao lì xì.
 
Back
Top