Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 170



Tần Du không muốn cứ mãi quanh quẩn ở cái chủ đề này, cô hỏi: "Bác Phó, hôm nay hai bác đến xem kịch gì thế?"

"Kịch của Nữ Ban Thiệu Hưng 'Trâm Bích Ngọc' đó! Trương Đan Đan diễn Vương Ngọc Lâm, cái người đó trang điểm lên tuấn tú lắm! Các cô các mẹ như bọn bác ấy đều thích lắm cơ." Phó thái thái nói với Tần Du: "Lúc trước bác xem kinh kịch muốn đu* một hoa đán, bác trai cháu không cho bác đu, bây giờ ông ấy mặc bác muốn đu thế nào cũng được."

*Đu idol

Tần Du cười: "Đó chẳng phải là vì hoa đán tiểu sinh trong kinh kịch đều là nam còn hoa đán tiểu sinh trong Việt kịch đều là nữ sao? Bác trai sẽ không ghen nữa!"

"Nhưng mà cái Việt kịch này, đúng, bây giờ rất nhiều nhà hát đều gọi là Việt kịch. Việt kịch quả thực hợp cho phụ nữ như chúng ta xem hơn, các cô gái hát tài tử giai nhân càng có cảm hứng hơn." Phó thái thái hỏi Tống thái thái: "Minh Ngọc, bà đã xem 'Trâm Bích Ngọc' bao giờ chưa?"

Tống thái thái lắc đầu, Tam di thái trong nhà hay hát kịch Thiệu Hưng, vui hay buồn cũng đều y y a a mấy câu. Lâu dần còn ai có hứng đi nghe kịch nữa?

Phó thái thái nói với bà ấy: "Vở kịch này rất hay, kể về con gái độc nhất của một vị quan lớn triều Minh - Lý Tú Anh đã được hứa hôn cho con trai của Hàn Lâm là Vương Ngọc Lâm, nhưng hiểu huynh của Lý Tú Anh thích biểu muội, cầu hôn không được bèn làm giả một bức thư tình kèm theo một cây trâm bích ngọc đặt trong phòng cưới. Vương Ngọc Lâm trúng kế, nghi ngờ Lý Tú Anh không còn trong sạch nên đã lạnh nhạt, làm nhục cô ấy. Cha Lý nghe con gái bị lạnh nhạt bèn tới chất vấn Vương Ngọc Lâm, Vương Ngọc Lâm lấy thư tình và trâm bích ngọc ra, sau khi gặng hỏi đối chất, cuối cùng chân tướng đã rõ ràng. Sau đó vợ chồng hòa thuận, vô cùng âu yếm. Tôi nhìn Lý Tú Anh chịu oan uổng mà căm hận cái tên quỷ đoản mệnh Vương Ngọc Lâm này! Sao không chịu hỏi rõ ràng một cáu? Đã thế đến cuối cùng! Chỉ để gã quỳ một cái là xong? Cái này cũng đơn giản quá đi chứ?"

Cái cảm giác quen thuộc này, trăm năm trước đã có truy thê hỏa táng tràng rồi à?

Từ nhà họ Phó đến công ty bách hóa khoảng hai đến ba cây số, chẳng mấy chốc xe đã dừng lại trước cánh cửa lộng lẫy của bách hóa. Phó thái thái dẫn theo Tống thái thái xuống xe xem truy thê hỏa táng tràng, xe lại tiếp tục chở Tần Du đến nhà máy Hưng Hoa.

Tác giả có lời muốn nói:

Sau đây là spoil:

Phó Gia Thụ: Mẹ, mẹ dẫn thím con đến xem cảnh truy thê hỏa táng tràng à?

Mục Di Liên: Hả! Làm sao thế?

Phó Gia Thụ: Mẹ đúng là mẹ ruột của con.

Mục Di Liên vỗ đùi.

Đoạn dưới trích từ Baidu:

DTV

"Trâm Ngọc Bích" là tên một vở Việt kịch* truyền thống, năm 1918 (Dân quốc năm thứ 7), nghệ sĩ Mã Thủy Triều của đoàn kịch nam đã căn cứ vào sự tích đợi thư của "Bảo quyển Lý Tú Anh" và "Trâm Bích Ngọc toàn truyện", rồi phỏng theo tình tiết của "Trâm Bích Ngọc" của vụ kịch đoàn Đông Dương để viết lại toàn bộ vở kịch, được công chiếu lần đầu tại nhà hát Hoa Hưng Thượng Hải vào ngày 20 tháng 7 cùng năm, sau này đã trở thành bản gốc cho các đoàn Việt kịch diễn theo.

Phó thái thái thấy Tần Du và con gái mặc quần vô cùng thuận tiện lại đẹp, nên cũng tới Bách hóa Hoa Mỹ tìm đúng thợ may đó làm hai chiếc quần, hôm nay vừa khéo tới lấy.

Nhân viên bán hàng biết Phó thái thái, ra sức giới thiệu mẫu sườn xám mới ra với bà ấy. Nhưng Phó thái thái lại nhìn trúng một chiếc sườn xám bằng nhung màu xanh ngọc nên muốn thử. Người bán hàng lại nói, chỉ có mỗi chiếc này mà bà ấy hơi mập nên không mặc vừa.

Chính mình không mặc vừa lại không muốn từ bỏ, Phó Thái Thái thấy váy áo trên người Minh Ngọc là lụa Hương Vân thượng đẳng, mỏng, nhẹ lại thoáng khí còn không bó sát rất thích hợp mặc vào xuân hè. Chỉ có điều, hầu hết lụa Hương Vân đều có màu trầm, muốn để bà ấy mặc quần áo sáng màu.

"Minh Ngọc đến thử xem?"

Mấy năm nay, Tống thái thái đều dùng thợ may của nhà, dù thợ may có chọc kiểu dáng mới ở bên ngoài, nhưng bà ấy cũng chưa từng thử. Những kiểu dáng mới đó cũng chỉ có lão Tam hát tuồng kia mới mặc, bà ấy ngại mặc lên người bèn xua tay: "Chị dâu, bà thử là được rồi!"

Phó thái thái kéo bà ấy: "Bà đến thử xem nào! Chắc chắn đẹp lắm đấy!"

Đừng thấy Phó thái thái đã lớn tuổi, Tống thái thái nào chịu nổi cái giọng nửa làm nũng nửa uy h.i.ế.p kia của bà ấy chứ, chỉ đành vào phòng thay đồ theo ý bà ấy.

Thay y phục xong đi ra, Tống thái thái nói: "Bà xem bộ sườn xám này đẹp ơi là đẹp!"

Tống thái thái ngắm mình từ trên xuống dưới qua gương, mãi đến khi nhìn xuống cẳng chân, lộ ra hai gót sen nhọn*, lại nhìn sang đôi chân to đang đeo giày cao gót của Phó thái thái, trông chân mình càng thêm quái dị.

Còn nhớ thời trẻ, lão gia biết người bạn thân kia thích dẫn vợ đi chơi, lão gia thường gọi bà ấy đi cùng. Mấy lần qua lại, bà ấy quen biết với Mục Di Liên và Tưởng Hồng Liên. Tuy Mục Di Liên là phụ nữ dân tộc Hán, có lẽ vì cha làm quan trong triều đình, thường thấy con gái tộc Mãn không bó chân, cho nên con gái nhà họ Mục chẳng ai làm vậy.

*Bàn chân bị biến dạng do tập tục bó chân của phụ nữ Trung Quốc thời xưa.

Khi ấy mọi người đều mặc Yêu Quần*, vạt váy chấm đất, lúc đó đi đường, đôi chân to của Cố Liên khó tránh lộ ra khỏi làn váy, khi đó, bà ấy cảm thấy rất chướng mắt.

*Một loại trang phục truyền thống hơi giống Hanbok, xuất hiện từ cuối thời Tống, Minh của Trung Quốc.

Trái lại, Hồng Liên thầm hâm mộ đôi chân đó của chị Cố Liên vì đi đường không biết mệt, còn nói rằng: "Tôi đã chịu đủ khổ vì chân nhỏ rồi, có đánh c.h.ế.t cũng không để Nhã Vận bó chân."

Nhã Vân là con dâu tương lai của mình, khi đó, bà ấy còn định nói con gái vẫn nên bó chân thì hơn, nhưng lại nghĩ tới sức khỏe của Hồng Liên không tốt, liên tục sảy thai hai lần mới giữ được nhóc con kia nên cực kỳ cưng chiều, không quấn thì thôi. Dù sao cũng là con dâu nhà mình, mẹ chồng như bà không chê thì ai dám nói gì chứ?

Bây giờ nhìn đôi chân dị dạng dưới chiếc sườn xám của mình, Tống thái thái lắc đầu: "Thôi quên đi, bỏ đi, tốt hơn không lấy nữa."

Phó thái thái cũng phát hiện, bà ấy lại lấy một bộ sườn xám bằng gấm lụa màu đỏ thẫm tới: "Đổi bộ này xem."

"Không cần, tôi mặc không đẹp." Nghĩ tới để lộ ra hai chân nhỏ như mũi dùi ra, Tống thái thái lại sợ.

"Cái này được, bà cứ nghe tôi."

Tống thái thái bị Phó thái thái đẩy vào trong.

Bộ sườn xám này phết đất nên gần như có thể che chân lại, Phó thái thái ngắm gương cùng bà ấy: "Phần nách và eo hơi thùng thình, nhưng như vậy càng đẹp hơn. Làm hai bộ theo mẫu này nhé?"

"Không cần, hai ngày nữa tôi về quê rồi, kiểu sườn xám này ít nhất cũng phải nửa tháng mới xong, không cần đâu!"

"Bà về làm gì?"

"Nếu tôi không ở nhà thì trong nhà loạn mất."

Phó thái thái như nghe thấy chuyện kỳ lạ gì đó: "Ăn no rửng mỡ à? Gọi nhà cái gì chứ? Nơi có người thân mới là nhà. Người nhà là gì, không phải có quan hệ m.á.u mủ với bà thì phải có tình cảm với bà. Bà có tình cảm với Nhị di thái, Tam di thái, Tứ di thái, Ngũ di thái hay là đám con riêng không phải mình sinh ra kia hả? Con trai bà ở Thượng Hải, Tiểu Du cũng đang ở đó, đám người ở quê kia thì có quan hệ gì với bà chứ? Ở lại Thượng Hải đi, hai chị em chúng ta cùng uống trà, nghe kịch vui sướng biết bao! Trở về so đo mắm muối với đám phụ nữ kia cho đau đầu à?"

Bị chị dâu tẩy não tuyên truyền như vậy, Tống thái thái ngây ra tại chỗ.

"Cái đồ ngốc này! Nãy giờ tôi đúng là tốn nước bọt. Bây giờ đám đàn ông ở bên ngoài muốn ném một đống cặn bã ở quê kia chỉ cần phút mốt! Bà cần gì phải vất vả đi xử lý đống rắc rối ở quê đó cho anh ta chứ? Bà nghĩ tới Tiểu Du mà xem, nếu cứ quy củ đợi ở Vân Hải, chờ con trai bà hồi tâm chuyển ý á? Đàn ông đều cần phải dạy dỗ."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 171



"Tôi có muốn chờ ông ấy đâu. Tôi chỉ..." Vì cái gì chứ? Vì muốn nhọc lòng đống chuyện rắc rối của nhà ông ấy ư?

"Tốt nhất là đừng đợi ông ấy nữa. Đám di nương trong ở quê của ông ấy có quan hệ gì với bà đâu chứ?"

Phó thái thái vừa nói vừa chọn ba mảnh vải cho Minh Ngọc, biết bà ấy phù hợp với kiểu dáng nào, ngay sau đó đã đặt ba bộ sườn xám cho bà ấy.

Biết hai chân của Tống thái thái nhỏ, không đi được lâu, Phó thái thái nói: "Đi thôi, chúng ta đi xem kịch!"

Hai người đi vào hí viện, tìm ghế ngồi xem kịch, nhân viên hí viện bưng trà nước và hạt dưa tới.

Rõ ràng Phó thái thái đã xem vở kịch này rất nhiều lần, nhưng khi bà ấy xem đến đoạn Vương Ngọc Lâm không thèm điều tra đã đổ oan cho Lý Tú Anh, nhập tâm đến mức lấy khăn ra lau nước mắt, miệng còn càm ràm: "Đồ ngốc nghếch, đúng là không hiểu sao anh ta có thể thi đậu Trạng Nguyên nhỉ? Là hũ nút à? Không hiểu thì phải hỏi cho rõ chứ! Cô gái kia thật sự tạo nghiệt mà! Bị anh ta hại ra nông nỗi này!"

Nhìn Lý Tú Anh trên sân khấu ban đêm thầm rơi lệ, Tống thái thái không khỏi nhớ đến tình cảnh khi mình mới kết hôn. Chỉ có điều, kịch vẫn là kịch thôi, giờ sự thật đã rõ ràng, Vương Ngọc Lâm đỗ Trạng Nguyên, trở lại quỳ ở đó cầu xin Lý Tú Anh tha thứ.

Trên sân khấu cha mẹ đẻ và cha mẹ chồng của Lý Tú Anh đều lần lượt khuyên nhủ.

Bà cụ diễn vai mẹ chồng kia đang hát: "Gọi một tiếng con dâu khiến ta nhói lòng, con yêu à con yêu, A Lâm là thịt trong tim ta, con dâu cả cũng là thịt mu bàn tay. Cả hai đều là cốt nhục, bà già này sao nỡ cắt đôi. Con dâu ơi, xin con rộng lượng một chút, nghe bà già này làm vợ hiền dâu thảo. Trước kia A Lâm đối xử tệ bạc với con, sáng nay làm khó nó đến nhận tội, con xem nó, quỳ hết từ đây sang đông, đầu gối đã đỏ ửng. Con dâu còn không để ý tới nó, thì nó không làm Trạng Nguyên nữa mà trở thành hòa thượng. Người ta bảo gieo nhân nào gặt quả nấy, con làm vợ hiền dâu thảo sẽ có được kết cục viên mãn. Nghe lời bà già này mà nhận lấy phượng quan trở thành cáo mệnh phu nhân."

Tống thái thái nhìn Lý Tú Anh trên sân khấu cuối cùng cũng nghe theo lời khuyên của mẹ chồng mà nhận lấy phượng quan, tha thứ cho Vương Ngọc Lâm. Vương Ngọc Lâm đứng dậy từ trên đất, hai vợ chồng làm hòa với nhau. Có lẽ người xem kịch thích nhất là kết cục này nhỉ?

Lúc mới kết hôn, mình cũng từng chạy về nhà mẹ đẻ, xin cha mẹ cưu mang, mẹ bà ấy đã giữ bà ấy lại bốn năm hô, sau đó mẹ chồng tự mình tới đón. Tuy rằng mẹ chồng không có hát mấy lời như trên sân khấu, nhưng cũng khuyên nhủ đủ điều, nói rằng về sau nhất định sẽ đối xử với bà ấy tử tế.

Mẹ bà ấy hỏi: "Trên đời này có mấy bà mẹ chồng thấu tình đạt lý chứ? Gặp được mẹ chồng như vậy là con có phúc, con còn muốn thế nào nữa?"

Đối với bà ấy mà nói, có lẽ họ là cha mẹ chồng tốt nhất trên thế gian. Thư Ngạn chào đời, cha chồng nâng niu trong lòng. Mẹ chồng cũng chưa bao giờ nói một câu nặng lời với bà ấy, cũng chưa từng để Thư Hoa do Nhị di thái sinh ra vào mắt, lão Nhị không chỉ oán trách một lần: "Hình như chỉ có Thư Ngạn mới là cháu của họ."

Câu này đến tai lão thái gia, ông cụ nói rằng: "Chỉ có đứa trẻ do thái thái của mấy đứa sinh ra mới là cháu trai cháu gái của ta."

Lão thái gia và lão thái thái đối xử với Tống thái thái tốt đến mức không có gì để nói, trước khi mẹ bà ấy mất cũng luôn dặn con gái phải nhìn thoáng một chút, bảo bà ấy đã may mắn hơn rất nhiều người phụ nữ khác, nhìn thoáng chút được không?

Giống như Lý Tú Anh trước mắt này hả? Người phụ nữ chỉ có thể gật đầu đồng ý dưới sự khuyên nhủ của cha mẹ và cha mẹ chồng, cũng như người chồng quỳ xuống nhận lỗi.

Họ không hiểu được nỗi khổ khi người con gái cõi lòng ngập tràn mong chờ được gả lại bị lạnh nhạt, cũng không biết đây vốn chẳng phải là gia đình đoàn tụ. Ai có thể quên được những ngày tháng đó? Dưới bầu không khí náo nhiệt khi đoàn viên, tuân theo mong muốn của cha mẹ và nhà chồng, chỉ mình Lý Tú Anh phải nuốt trọn tất cả những tủi hổ vào lòng.

Phó thái thái cũng xem cảnh này, nếu không phải Tống thái thái đang ở bên cạnh, bà ấy đã tét đùi mình từ lâu, mắng mình óc heo, sao lại đưa Minh Ngọc tới đây xem vở kịch này? Đây rõ ràng là muốn khuyên bà ấy phải học theo mẹ chồng, bảo con trai khuyên con dâu trở về à?

Tiểu Du không có tình cảm với Thư Ngạn, đứa trẻ này trọng tình trọng nghĩa, trong lòng cô chắc chắn rất kính trọng bà mẹ chồng như Minh Ngọc này! Nếu Thư Ngạn quỳ xuống trước mặt Tiểu Du, liệu Minh Ngọc có giúp đỡ khuyên nhủ không nhỉ? Toi rồi, toi rồi! Khéo mình lại bảo con trai đi làm hòa thượng mất! Hóa ra không phải Vương Ngọc Lâm trong vở kịch ngu mà là bà ấy dốt!

Hai vị thái thái, mỗi người ôm tâm tư riêng ra khỏi rạp hát xe của Phó Gia Thụ dừng ngay ở cổng viện, Phó thái thái hỏi: "Sao lại là con đến thế?"

Còn sao anh lại đến à? Phó Gia Thụ sẵng giọng với mẹ mình: "Trí thông minh của mẹ đi đâu rồi?"

Sáng nay, anh nhận được điện thoại của Tống Thư Ngạn, nhờ nói hộ với Tần Du rằng Tống thái thái đã đến rồi. Tần Du nói buổi trưa sẽ trở về gặp Đại thái thái, rốt cuộc cô định xử lý như thế nào, không thể nói rõ qua điện thoại được. Vừa khéo Kiều Hi đang ở xưởng Hưng Hoa, đúng lúc họ gặp mấy vấn đề nhỏ, nên anh dứt khoát bảo cô ăn trưa xong thì tới đó.

Quả nhiên, chờ đến khi Tần Du tới, anh nghe cô nói đã gặp Tống thái thái, hết thảy đều ổn, mãi đến khi Tần Du nói rằng mẹ anh đã dẫn Tống thái thái đi xem "Trâm Bích Ngọc."

"Trâm Bích Ngọc"? Phó Gia Thụ bị mẹ mình làm tức chết. Kịch gì không xem lại đi xem "Trâm Bích Ngọc"?

Ngày thường thấy mẹ rất thông minh, sao bây giờ lại phá bĩnh anh thế? Có phải ghét anh hay không? Mẹ Tống Thư Ngạn còn chưa biết phải khuyên nhủ con dâu hồi tâm chuyển ý thế nào nên mới đưa người ta tới đây xem hả? Học thử một chút "đưa phượng quan bắc cầu" hả?

Phó Gia Thụ ngồi trong xe mà cả người khó chịu, anh nói với Tần Du một tiếng rồi bảo cô tìm vấn đề cùng với Kiều Hi và thầy Trương, còn mình thì chạy mất.

Đến Delta, bác Kim tài xế của Phó thái thái đã chờ sẵn, bị anh đuổi vào xưởng đi đón Tần Du và Kiều Hi, còn mình ngồi trong xe chờ mẹ.

"Bác Kim nói xe xảy ra trục trặc, ông ấy đi sửa rồi, không thể sửa ngay được, tài xế của ba cũng không đi được. Sợ mẹ không thấy xe đâu thì sốt ruột nên gọi điện cho con." Hai vị thái thái lên xe, Phó Gia Thụ làm bộ thuận miệng hỏi: "Kịch có hay không ạ?"

Lúc này, Phó thái thái đã ý thức được vấn đề của mình, bà ấy nghĩ: "Chắc con cũng biết vở 'Trâm Bích Ngọc' mà! Con nói mẹ bị chập mạch không cơ chứ? Lại đi xem vở kịch này. Cái tên Vương Ngọc Lâm đoản mệnh kia ấy à! Khiến Lý Tú Anh suýt nữa đã treo cổ tự tử, tức đến mức làm mẹ buồn rơi lệ. Vương Ngọc Lâm thi đỗ Trạng Nguyên, tưởng quỳ xin tha là xong ấy hả? Thi Trạng Nguyên là anh ta tự mình thi đậu, đúng không? Cứ làm như anh ta thi vì Lý Tú Anh vậy. Bởi vì cái quỳ của đàn ông rất quý giá, để Trạng Nguyên quỳ xuống như thế nên ai cũng bảo cô ấy phải tha thứ à? Bị giày vò mất nửa cái mạng, cứ thể bỏ qua ư? Mẹ xem mà tức anh ách trong cổ họng, bực không thể tả."

Giờ mẹ mới biết à? Phó Gia Thụ đưa mẹ mình và Tống thái thái về nhà, thấy anh không xuống xe, Phó thái thái bèn hỏi anh: "Con đi đâu thế?"

"Con còn có chút việc phải làm, lát nữa sẽ quay lại."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 172



Phó Gia Thụ lái xe đến Bách hóa Delta, lên khu văn phòng của Delta, đi đến phòng làm việc của Đường Uyển Nhi rồi gõ cửa.

"Anh Phó, anh tìm Đại tiểu thư nhà chúng tôi hả?" Thư ký của Đường Uyển Nhi hỏi.

"Đại tiểu thư nhà các cô không ở hả?" Dạo này, Đường Uyển Nhu vẫn luôn bận rộn với nhãn hiệu quần áo Hằng Nga với Trần Anh, chắc là cô ấy đã đi tìm chị Trần Lục rồi.

"Ở quán cà phê trên sân thượng. Trần Lục tiểu thư tới, họ đi uống cà phê rồi."

"Cảm ơn!" Phó Gia Thụ quay đầu rời đi.

Đường Uyển Nhi hẹn Trần Anh tới quán cà phê lộ thiên trên sân thượng của tòa phụ Delta thưởng thức trà chiều. Sau buổi vũ hội hôm đó, Tần Du đã đưa mấy bản thảo cho Trần Anh, cô ấy đã sai người trong xưởng may đi đặt.

"A Anh, không nghĩ tới chị sẽ thích Tần Du như vậy, không hề có cái nhìn gì khác về cô ấy à."

"Tại sao tôi phải có cái nhìn khác về cô ấy chứ?"

"Tống Thư Ngạn đã ly hôn, lại một cô gái đáng thương bị vứt bỏ. Mặc dù không phải Tần Du cố ý, nhưng tóm lại ít nhiều vẫn có liên quan đến cô ấy đúng không? Chị không thấy đồng tình à? Có thể thấy chị đã thật sự đã nghĩ thoáng hơn rồi."

Trần Anh khẽ mỉm cười: "Cô so tôi với cô gái kia có hơi phiến diện đó, Tần Du đã làm gì sai chứ? Cô ấy lại chưa từng cố ý tiếp cận Tống Thư Ngạn, dù gần gũi một chút cũng chỉ là trao đổi công việc mà thôi."

"Tôi cũng không có ý nói cô ấy, tôi nói chị đó, chị đã có thể thẳng thắn đối mặt rồi."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Trần Anh trông thấy Phó Gia Thụ từ quán cà phê đi ra: "Phó Gia Thụ đến rồi."

"Hôm nay khéo quá đấy, lại có thể gặp được hai chị gái." Phó Gia Thụ đi tới, kéo ghế ngồi xuống.

"Ngọn gió nào đưa Phó nhị thiếu của chúng ta tới đây thế? Mặt mày rạng rỡ, hình như gần đây máy dệt rất thuận lợi nhỉ?"

"Tất nhiên thuận lợi rồi, có Tần Du và Kiều Hi giúp đỡ, gần như đã giải quyết xong mọi vấn đề rồi, chỉ chờ sản xuất ồ ạt nữa thôi." Phó Gia Thụ gọi một tách cà phê.

"Hẹn ai uống cà phê à?"

"Không hẹn ai cả, chính là tới tìm Đường Đại tiểu thư."

"Tìm tôi?" Đường Uyển Nhi hơi ngạc nhiên: "Nhóc con nhà cậu rảnh rỗi không đi tìm con gái nhà người ta hẹn hò, lại tới tìm tôi làm gì?"

"Còn không phải mẹ tôi à? Hôm nay bà ấy đi xem kịch ở rạp nhà mọi người, vở kịch kia làm bà ấy khó chịu. Là cậu con có hiếu, dĩ nhiên tôi phải đến tìm cô, bảo bầu gánh sửa lại kịch bản, thay đổi kết cục của vở kịch."

Quý bà Mục Di Liên phạm phải sai lầm, nên tất nhiên phải lấy danh nghĩa của bà ấy để bù đắp lại rồi.

"Ồ! Là vở kịch nào khiến Phó thái thái khó chịu thế?" Đường Uyển Nhi biết Phó thái thái có địa vị rất cao trong nhà, con trai vì làm mẹ vui mà muốn sửa lại kịch bản, trái lại cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

"Vở 'Trâm Bích Ngọc', mẹ tôi nói cái tên đoản mệnh Vương Ngọc Lâm kia không xứng có được người vợ tốt như Lý Tú Anh. Ban đầu lạnh nhạt, ngược đãi cô ấy, để cô ấy phải chịu khổ một mình lâu như vậy, suýt nữa còn treo cổ tự sát. Tại sao đến cuối lại chẳng đau chẳng ngứa mà quỳ xuống, những người khác cũng phụ họa theo, kêu hai người họ làm hòa hả? Bắt một người đàn ông, Trạng Nguyên lang quỳ xuống mà là phản đối phong kiến hủ bại ư? Còn chẳng phải đang nói dù phụ nữ có bị đàn ông ngược đến thương thân hại mình, cũng vẫn phải một lòng một dạ đến già à? Chẳng lẽ không thể viết về sau Lý Tú Anh gặp được một tướng quân trẻ tuổi, đẹp trai, oai phong. Tướng quân đó vừa gặp đã yêu Lý Tú Anh, không ngại thân phận bị chồng bỏ của cô ấy, trái lại càng thương xót cô ấy chọn không đúng người, còn lễ trọng cầu hôn. Sau đó tướng quân ôm người đẹp về nhà, Vương Ngọc Lâm bưng mũ phượng khăn quàng nhưng chẳng ai để ý. Đây mới là kết cục viên mãn đứng đắn nhất."

Lời phía trước đúng là mẹ anh đã nói, nhưng đoạn sau là đứa con trai hiếu thảo này nghĩ hộ mẹ mình.

Đường Uyển Nhi nhìn Trần Anh, nghe Phó Gia Thụ nói thế: "Đúng nhỉ! Trong lòng tôi còn mong chị Trần có thể gặp được một người đàn ông biết ấm biết lạnh, quan tâm chị. Cũng hy vọng được nhìn thấy tên khốn họ Hạng kia quỳ xuống trước mặt chị Trần nhất, nhưng chị đã ở bên người khác rồi."

Trần Anh lắc đầu: "Tôi không quan tâm anh ta thế nào, tôi chỉ muốn mình sống thật tốt, nuôi con dưỡng cái là đủ rồi."

"Chị Lục không bận tâm, nhưng những người bên cạnh như chúng tôi lại rất để ý. Ai thèm lãng tử quay đầu chứ? Chúng tôi chỉ muốn thấy chị Lục có được cuộc hôn nhân khác tốt hơn, để tên họ Hạng kia tức chết!" Phó Gia Thụ lập tức đứng cùng chiến tuyến với Đường Uyển Nhi.

"Rất có lý, tại sao Nữ Ban Thiệu Hưng lại nổi tiếng ở Thượng Hải? Thật ra chính là nắm bắt được tâm lý phụ nữ mê kịch. Không giống kinh kịch luôn nói về đại nghĩa quốc gia, hôm nay 'Đứa trẻ mồ côi Triệu thị', mai lại 'Bắt thả Tào'. Bài hát trong vở kịch 'Người con gái Thiệu Hưng' này là gì hả? 'Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài', 'Mạnh Lệ Quân', 'Trâm Bích Ngọc' mỗi một vở kịch đều nói về tình yêu. Đừng nói là Phó thái thái khó chịu với 'Trâm Bích Ngọc', ngay cả vở 'Mạnh Lệ Quân', nàng ấy cũng đã có thể làm được Thừa tướng, Đại học sĩ, thế nhưng cuối cùng lại gả cho Hoàng Phổ Thiếu Hoa, hơn nữa còn ba nữ tử cùng hầu hạ nam nhân. Còn nói đây là tác phẩm đại diện cho việc giải phóng phụ nữ. Đúng là đánh rắm!" Đường Uyển Nhi rất tức giận: "Lẽ nào những cô gái này không xứng với một chàng trai đối xử thật lòng thật dạ với mình ư?"

"Chẳng thế à? Mẹ tôi cũng có suy nghĩ y hệt với chị đó. Tại sao phải để Lý Tú Anh cặp với kẻ suýt chút nữa đã làm cô ấy mất mạng chứ? Không thể để cô ấy ở bên người đàn ông càng yêu thương và chiều chuộng cô ấy à? Lẽ nào phụ nữ chẳng làm gì sai, bị chồng bỏ, sẽ không có được kết cục tốt khi tái hôn sao? Cho nên tôi muốn tới đây xem thử, chị có thể giúp tôi tìm bầu gánh sửa lại đoạn cuối không?"

"Thím nghĩ rất giống tôi, để tôi đi gọi bầu gánh đến đây." Đường Uyển Nhi hùng hùng hổ hổ đi tìm người.

DTV

Nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, Phó Gia Thụ nâng tách nhấp một ngụm, Trần Anh thấy anh uống cà phê, cười mắng một tiếng: "Đồ ranh ma!"

"Sao chị Lục lại nói vậy? Em thật sự chỉ đòi bình đẳng cho nam nữ mà thôi, mong mọi người nhìn ra, đứng ở lập trường của bên vô cớ bị ly hôn, không để người đó chịu gánh nặng tâm lý chỉ vì từng ly hôn. Các cô ấy có quyền được theo đuổi hạnh phúc một lần nữa, cũng để cánh đàn ông có thể phân rõ trắng đen, không sai chính là không sai. Anh ta không trân trọng thì khác có người khác nâng niu. Cũng để cho những tên cặn bã biết rằng người con gái tốt sẽ không đứng tại chỗ chờ họ nữa."

"Nói nhiều thế chẳng qua là cậu muốn cướp Tần Du một cách danh chính ngôn thuận, hợp tình hợp lý mà thôi."

Đường Uyển Nhi gọi bầu gánh hát đến, bầu gánh thấy mấy thiếu gia, tiểu thư của bến Thượng Hải đều có mặt, vội vàng khom người hành lễ, Trần Anh cười nói: "Ông bầu Hoàng, chúng tôi rất không hài lòng với kết cục 'Trâm Bích Ngọc' vừa rồi của các ông, cảm thấy vở kịch này có thể sửa một chút."

"Lục tiểu thư, vở kịch này đã diễn mười năm nay, ban đầu ở Thượng Hải, khi vẫn chưa có ai xem, gánh hát Thiệu Hưng chúng tôi nổi lên chính là nhờ vào vở kịch này. Đây là tiết mục được giữ lại cho mỗi Nữ Ban Thiệu Hưng. Cô đừng nói giỡn chứ!"

"Hay là ông nghe thử ý tưởng của chúng tôi một chút?" Trần Anh chỉ vào Phó Gia Thụ: "Phó thái thái là fans hâm mộ của các ông nhỉ? Bà ấy xem đến mức phải bảo con trai tới đây yêu cầu sửa lại vở kịch kìa."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 173



"Thật hả?" Ông bầu Hoàng đã từng tới nhà họ Phó hát, nhà họ Phó vung tay hào phóng, Phó thái thái là fan của họ, ngày thường cũng tặng thưởng không ít.

Phó Gia Thụ kể lại những gì mẹ mình nói, cộng thêm cả suy nghĩ của mình nữa, Trần Anh chêm vào: "Cách nghĩ của Phó thái thái cũng giống tôi, xem kịch của các ông, xem xong tôi lại cảm thấy tức không chịu nổi, cực kỳ khó chịu."

Đường Uyển Nhi lên tiếng: "Các ông sắp xếp vở kịch này xong có thể biểu diễn ở địa điểm nhỏ hơn, khán giả đã xem mười năm rồi chắc chắn cũng nhàm chán. Các ông vừa thay đổi như vậy, chưa biết chừng lại có cơ hội mới thì sao?"

Phó Gia Thụ nghĩ một chút: "Đến lúc đó có thể bảo khán giả bỏ phiếu, xem thích tướng quân trẻ tuổi hay là thích Vương Ngọc Lâm hơn? Chủ yếu các ông phải đắp nặn nên một vị tướng quân anh dũng, toàn tài nhưng dịu dàng, chu đáo, để các fan nữ so sánh. Họ sẽ nghĩ rằng mình chính là Lý Tú Anh, vừa trả thù được Vương Ngọc Lâm, vừa có tướng quân trẻ tuổi yêu thương cô ấy."

Ông bầu Hoàng chỉ ước gì có một cây bút đưa cho Phó Gia Thụ: "Nhị thiếu nói chí phải."

DTV

"Các ông cứ biên tập lại ca từ trước đi, cộng thêm phần đất diễn của tướng quân trẻ tuổi. Khi nào sửa xong, mời Nhị thiếu tự mình tới đánh giá."

"Vâng!"

Phó Gia Thụ nghĩ một chút rồi nói: "Ông viết ra đi, tôi sẽ bao ba tràng liên tục, cứ phát vé cho khách nữ đi dạo ở Bách hóa Delta. Mỗi một vị khán giả đều nhận được một tấm phiếu bầu, xem xong để khán giả nữ bỏ phiếu cho tướng quân trẻ tuổi hay là Vương Ngọc Lâm? Phiếu bầu của bên nào nhiều hơn thì thắng, còn có phần thưởng, chính là một cuộn vải do Hải Đông sản xuất còn tốt hơn vải Đông Doanh."

Đường Uyển Nhi vỗ tay khen ngợi: "Như vậy công ty bách hóa chúng tôi kiếm chắc rồi, chỉ là cậu bao ba tràng liên tục, liệu có lỗ không thế?"

"Hiếu thảo mẹ tôi, lỗ gì chứ?"

Trần Anh cố nén cười: "Tống Thư Ngạn chắc chắn sẽ cảm ơn cậu."

"Anh em nhà mình không cần thiết đâu." Phó Gia Thụ xua tay bảo ông bầu Hoàng đi xuống, anh thở dài rồi nói với Đường Uyển Nhi và Trần Anh: "Bài báo hôm nọ Hạ tiểu thư đăng đã nhắc tới một câu nhà máy sợi Hải Đông muốn nâng cao chất lượng vải dệt trong nước để cạnh tranh với vải Đông Doanh. Lần này hay rồi, cái tên Tanaka đã lập tức phản ứng..."

Phó Gia Thụ kể lại chuyện hôm qua gặp phải Tanaka và ông chủ Kim ở trường đua ngựa Giang Loan cho hai chị nghe.

Trần Anh nhớ những gì mà Phó Gia Thụ và Tần Du đã nói lúc đưa mình về từ buổi vũ hội tối hôm đó, cô ấy thở dài: "Quả nhiên người Đông Doanh lòng lang dạ sói."

"Hàng nội địa vốn đang tìm đường thoát trong kẽ hở. Chúng ta cần phải cùng nhau giúp đỡ anh Thư Ngạn chống lại người ngoài. Hôm đó, Hạ tiểu thư nghe xong cũng tức giận bất bình." Phó Gia Thụ nói.

"Ai nghe xong mà không tức chứ? Với lại hai năm trước, chúng g.i.ế.c nhiều người như vậy, lẽ nào chúng ta có thể quên sao?" Đường Uyển Nhi cũng dựng ngược mày liễu.

Trần Anh tức giận thì tức, chỉ là cô ấy biết Tần Du chính là... vợ trước của Tống Thư Ngạn, Phó Gia Thụ này? Nói thế nào nhỉ? Cô ấy thật sự không nhịn nổi: "Sửa lại vở kịch này là vì quyền bình đẳng của nam nữ, để công chúng nhìn thẳng vào bên vô tội, tặng vải của nhà máy sợi Hải Đông là để vinh danh hàng nội địa. Gia Thụ, cậu thật sự rất giỏi đấy! Tôi phục cậu rồi!"

Phó Gia Thụ hơi đỏ mặt, như thể chàng trai hay thẹn thùng: "Chị đừng khen ngợi tôi như thế, theo đuổi sự bình đẳng giữa nam và nữ, vinh danh hàng nội địa đều là trách nhiệm của chúng ta, điều này là cần thiết. Huống chi còn có thể làm mẹ tôi vui vẻ, chuyện này một mũi tên trúng ba địch, dĩ nhiên phải làm rồi. Tôi đi trước đây, buổi tối Tống Thư Ngạn và bác Tống sẽ đến nhà tôi ăn cơm."

Phó Gia Thụ vội vàng rời đi, Đường Uyển Nhi bình tĩnh lại mới thấy hơi khó hiểu: "Sao tôi cảm thấy cậu ta vẫn còn ý gì khác nhỉ?"

"Ai mà biết được! Có lẽ trực giác của cô đúng đấy!"

Trần Anh thở dài thườn thượt, đau lòng cho Tống Thư Ngạn, đồng thời trên mặt cũng nở nụ cười khi người gặp họa: "Tôi nghĩ tôi sẽ bỏ phiếu cho tướng quân trẻ tuổi, tôi cũng muốn lấy được cuộn vải của Tống Thư Ngạn."

Đường Uyển Nhi trợn trắng mắt với cô ấy: "Chị bị dở à?"

Lại nói tới hai cha con Tống Thư Ngạn. Sau khi nhìn Tống thái thái lên xe, hai cha con đi tới nhà máy sợi Hải Đông.

Lúc xe vào nhà máy, đúng lúc Trần Hoa Bình vừa đi xuống từ văn phòng, ông ta vội vàng đứng bên cạnh cửa xe nghênh đón, giúp Tống lão gia mở cửa xe.

Tống lão gia mặc trường sam bước xuống xe, Trần Hoa Bình khom lưng gọi một tiếng: "Đông gia."

Tới nhanh thật! Mình gửi bức thư kia cho Đông ta chưa tới hai ngày mà nhỉ? À! Đúng rồi, bốn ngày trước, chuyện Thiếu đông gia ly hôn bị đăng lên báo đã gây xôn xao. Chắc Đông gia đến vì việc này nhỉ?

Chắc là vậy rồi! Cứ nhìn lúc này Thiếu đông gia vẫn luôn cúi đầu đi theo sau Đông gia như chim cút là biết.

Đông gia cực kỳ thích sĩ diện, ngay cả việc cưới một Thiếu phu nhân làm vật trang trí cũng không chịu, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Thiếu đông gia.

"Đông gia, sao ngài đột nhiên về Thượng Hải thế?" Trần Hoa Bình hỏi Tống lão gia.

"Có bức thư của ông, tôi ở nông thôn có thể ngủ ngon được chắc? Ông nói Thư Ngạn càn quấy, tôi về để xem thằng nhóc này càn quấy đến mức độ nào." Tống lão gia quay đầu nhìn con trai với ánh mắt sắc bén: "Sững sờ làm gì? Còn không mau đuổi theo?"

Thấy Tống Thư Ngạn im thin thít đi theo bên cạnh Tống lão gia, Trần Hoa Bình cười nhạt một tiếng: "Đông gia, ngài đừng nói Thiếu đông gia như vậy. Thiếu đông gia còn trẻ, tính tình nhiệt huyết dễ nóng nảy, hơn nữa cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm quản lý nhà máy, bị người ta nói vài câu, không cần nhắc tình hình thực tế đã cho rằng đó là liều thuốc cứu mạng cũng là chuyện bình thường. Ý tưởng của cậu ấy là tốt, là hy vọng nhà máy của chúng ta ngày càng phát triển hơn."

"Nói vậy cũng đúng, thằng nhóc này học kinh doanh ở nước ngoài, nhưng cũng chỉ toàn lý luận suông thôi." Tống lão gia đi trước, tiến vào nhà máy: "Hoa Bình à! Mau nói cho tôi biết nó lại bắt ông làm chuyện ngu xuẩn gì? Tôi sẽ rửa não cho nó ngay tại chỗ."

Trần Hoa Bình hơi đắc ý, vừa đi vừa cáo trạng với Tống lão gia rằng chỗ này thay đổi lộn xộn thế nào, chỗ kia di chuyển máy móc bất tiện ra sao, kéo xe ba gác để làm gì. Tóm lại, toàn bộ thay đổi mà Tống Thư Ngạn nghe theo người phụ nữ kia đều là vô nghĩa.

Tống lão gia mỉm cười gật đầu suốt cả đoạn đường. Trần Hoa Bình thấy Tống lão gia chịu nghe mình nói chuyện thì nói: "Đông gia, ngài nhớ khuyên nhủ Thiếu đông gia tách riêng nhà máy và phụ nữ ra nhé. Cho dù có thích người phụ nữ kia đến mức nào thì cũng đừng để cô ấy nhúng tay vào việc quản lý nhà máy. Phụ nữ có thể quản lý tốt chuyện ăn uống ngủ nghỉ của gia đình đã là giỏi lắm rồi, để cô ấy vào làm trong nhà máy, vậy chẳng phải là người mù làm bừa à? Tôi tuyệt đối không phủ nhận Tần tiểu thư rất xinh đẹp, quả thực là một cô gái thông minh. Nếu để cô ấy làm vợ bé cho Thiếu đông gia nhà chúng ta, tôi cũng phải khen một câu trai tài gái sắc. Nhưng Thiếu đông gia không thể hồ đồ được! Để cô ấy đến nhà máy khoa tay múa chân thì quá xằng bậy rồi!"

"Thư Ngạn, con nói xem?" Tống lão gia hỏi Tống Thư Ngạn.

"Suy nghĩ của chú Trần quá cổ hủ, cần phải loại bỏ. Con không hề nghĩ mình làm sai."

Trần Hoa Bình thấy lúc này Tống Thư Ngạn vẫn còn cãi bướng, bèn bật người đến trước mặt lão gia, nói: "Đông gia, trong nhà máy kiêng kị nhất là các loại quan hệ. Ngài nói xem, nếu vị di thái thái mà Thiếu đông gia thương nhất đến quản lý nhà máy, vậy còn chỗ nào để chúng tôi lên tiếng nữa? Cô ấy chỉ cần thổi gió bên gối là tất cả chúng ta đều bị ăn mắng, chúng tôi biết sống tiếp ở Hải Đông như thế nào?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 174



"Có lý." Tống lão gia nói với Tống Thư Ngạn: "Nghe thấy chưa? Loại chuyện nhét người thân, bạn bè vào nhà máy là khó xử nhất."

"Con biết rồi." Tống Thư Ngạn tức giận.

Trần Hoa Bình khuyên Tống Thư Ngạn bằng lời lẽ thấm thía: "Thiếu đông gia, nhà máy sợi Hải Đông là do một mình lão gia dựng lên, ông ấy lăn lộn mãi mới tới được đây, chẳng lẽ còn không giỏi hơn người phụ nữ chỉ biết nói miệng kia ư? Cậu đấy! Nghe lời lão gia nhiều hơn đi!"

Bọn họ đi quanh nhà máy khoảng một tiếng. Từ mười một giờ rưỡi, nhà máy bắt đầu thay ca ăn cơm, một đám trẻ con choai choai chạy về phía nhà ăn.

Ông chủ Tống nhìn bọn nhỏ đang chạy, bèn móc đồng hồ bỏ túi ra xem: "Hoa Bình, cũng trễ rồi, ông gọi A Tinh và lão Lưu tới đây đi. Lâu rồi không cùng nhau ăn cơm, chúng ta đi ăn một bữa."

Trần Hoa Bình nghe Tống lão muốn gọi anh em cột chèo* và tâm phúc của mình tới thì vui vẻ ra mặt, xem ra Đông gia đã không nhịn nổi sự càn quấy của của Thiếu đông gia nữa: "Tôi lập tức gọi bọn họ tới."

(*) Anh em cột chèo: Chỉ những người đàn ông cùng làm rể trong một gia đình.

Tống lão gia đứng dưới tòa nhà văn phòng, nhìn Trần Hoa Bình nhanh nhẹn bước lên lầu, hỏi con trai: "Ăn trấu nuốt rau, con ăn nổi không?"

Tống Thư Ngạn gật đầu: "Ăn được, sao lại không chứ?"

"Cha đuổi lão Trần đi để g.i.ế.c khỉ cho gà xem, tiếp theo con có khống chế được cục diện không?"

"Con có lòng tin."

"Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu g.i.ế.c khỉ nhé?" Tống lão gia nhìn ba người đang vui vẻ đi tới và nói.

"Vâng."

Ba người đi tới trước mặt Tống lão gia: "Đông gia."

"Đi thôi! Chúng ta cùng đi ăn cơm." Tống lão gia dẫn đầu đi trước.

Biết Tống lão gia có thói quen ăn quán nhỏ nên ba người cũng không quá hoài nghi, còn tưởng là ăn ở quán nhỏ nằm trong hẻm.

Mãi đến khi Tống lão gia dẫn bọn họ vào nhà ăn và bước lên bậc thang của nhà ăn lớn, bọn họ mới phát hiện có gì đó không đúng.

Nhà máy Hải Đông chia ra nhà ăn lớn và nhà ăn nhỏ, nhà ăn lớn dành cho công nhân, còn nhà ăn nhỏ dành cho nhân viên quản lý. Lượng thức ăn của nhà ăn lớn và nhỏ cũng không giống nhau, nhà ăn nhỏ là mười người một bàn, một bàn tám món một canh, có mặn có chay. Nhưng cho dù ăn ở nhà ăn thì cũng phải là nhà ăn nhỏ mới đúng chứ, đến nhà ăn lớn làm gì?

Trần Hoa Bình hỏi: "Đông gia, ngài đây là?"

"Ăn cơm."

Tống lão gia trả lời Trần Hoa Bình một câu rồi đi về phía nhà ăn lớn.

Ngoài nhà máy Hải Đông, Tống lão gia còn đảm nhiệm chức Đổng sự của hơn mười nhà máy và hiệu buôn khác nhau, hơn nữa còn là một trong những Hoa đổng của Cục công bộ công cộng tô giới. Ngay cả trước khi đi Thanh Đảo, thời gian ông ấy ở nhà máy cũng không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ đi quan sát nhà máy, nào đã tới nhà ăn lớn bao giờ?

Đây đúng là mặt trời mọc phía Tây mà! Thấy Đông gia tiến vào, đám người vốn ồn ào lập tức yên tĩnh lại, vội vàng nhường chỗ.

Tống lão gia cầm lấy một cái tô tráng men từ trong giỏ, nói với mấy người đằng sau: "Hôm nay chúng ta sẽ ăn cơm ở đây."

Tống Thư Ngạn cũng cầm một cái tô rồi đi theo sau cha mình. Hai người cùng đi thẳng đến trước chỗ lấy cơm, trong thùng gỗ là cơm màu nâu. Tống lão gia giơ tô qua, nhìn người đàn ông cao lớn thô kệch mặc tạp dề, cầm muôi: "Xới cơm."

Cái muôi trong tay người đàn ông run lên: "Đông gia?"

"Bảo cậu xới cơm."

Trần Hoa Bình, anh em cột chèo và A Tinh đi đến: "Đông gia, ngài đang làm gì vậy?"

"Ăn cơm! Không phải lúc này đang là giờ cơm sao? Các công nhân đều đang ăn cơm kìa. Đây là cơm của nhà máy Hải Đông mà, sao vậy? Chẳng lẽ ông chủ Hải Đông như tôi lại không được ăn à?"

Tống lão gia nhận lấy cái muôi trong tay tên béo xới cơm, tự xới cho mình một muôi nửa cơm nửa gạo, sau đó lại múc một muôi cải trắng không hề có chút dầu mỡ nào: "Thư Ngạn, cầm tô qua đây."

Tống Thư Ngạn giơ tô qua, Tống lão gia cũng múc cho anh ấy một muôi lớn nửa cơm nửa gạo: "Lát nữa ăn hết cho cha, lãng phí thức ăn sẽ bị sét đánh."

"Cha, con biết rồi!" Lúc này Tống Thư Ngạn mới phát hiện ra cha đúng là cha ruột. Ông ấy tự xới cho mình một muôi nhỏ, còn xới cho anh ấy thì cơm chất thành đống, đã thế còn thêm một muôi đồ ăn.

Có một tô này của Tống Thư Ngạn, ba người phía cũng đối chiếu theo lượng cơm của anh ấy, mười phân vẹn mười.

Lúc này Tống lão gia mới nhét lại muôi vào tay tên béo, đi sang bên cạnh rút một đôi đũa tre, sau đó bê cơm đi đến cái bàn dài trước nhà ăn, đặt cơm lên bàn, ngồi xuống rồi cầm đũa ăn cơm.

Cơm gạo lức thô và bắp cải luộc không muối không dầu mỡ, Tống Thư Ngạn là đại thiếu gia lớn lên trong cơm ngon áo đẹp, trước giờ chưa từng trải qua chuyện này. Vừa cắn một miếng vào miệng, anh ấy đã muốn nhổ ra ngay lập tức.

Nhưng thấy cha nhìn chằm chằm mình như mắt ưng, anh ấy chỉ có thể liều mạng nuốt xuống.

Công nhân trong nhà ăn đều không hiểu tại sao Đông gia, Thiếu đông gia và cả ba quản lý bình thường hung dữ kia lại tới ăn mấy thứ này. Không phải bọn họ có nhà ăn nhỏ rồi sao?

Nhưng nhìn biểu cảm trên mặt bọn họ, đám công nhân bỗng thấy hơi vui vẻ. Không ngờ những người suốt ngày ăn ngon mặc đẹp này cũng tới ăn trấu nuốt rau.

Tống lão gia tự xới cho mình ít nhất nên rất nhanh đã ăn xong, sau đó ông ấy nhìn bốn người còn lại bằng ánh mắt sáng rực.

Tuy cơm rất khó ăn, nhưng khi nghĩ tới cha làm vậy là để g.i.ế.c khỉ cho mình, Tống Thư Ngạn lập tức nâng cao tinh thần mà cố gắng ăn hết.

Ba người còn lại thì khác, nhất là anh em cột chèo của Trần Hoa Bình, người ngày thường phụ trách mua đồ cho nhà ăn. Tuy thức ăn ở nhà ăn lớn rất dở nhưng số lượng lại cực kỳ nhiều, thế nên những người bán hàng kia biếu cho ông ta không ít quà. Bình thường không nói tới sơn hào hải vị nhưng vẫn có vịt gà thịt cá. Vậy nên, ăn mấy thứ này đúng là muốn mạng của ông ta.

Tống Thư Ngạn buông bát đũa xuống, anh ấy đã ăn sạch sẽ đống thức ăn dở tệ kia.

Tống lão gia đứng lên, đi trước mặt ba người đang cố gắng ăn nhưng ăn thế nào cũng không hết, khom lưng nhìn Trần Hoa Bình: "Lão Trần, bữa cơm này có hương vị thế nào?"

Công nhân trong nhà ăn đã nhìn chằm chằm bên này từ lâu. Những người ở nửa đằng sau không biết nơi này xảy ra chuyện gì nên vẫn đang hò hét ầm ĩ, còn những người ở đằng trước thì hoàn toàn im bặt.

Trần Hoa Bình há cái miệng đang ngậm cơm thóc nhìn Tống lão gia, hai người còn lại cũng đều dừng cái miệng đang cố gắng nhai cơm lại.

Tống lão gia vươn tay gạt cái tô trước mặt bọn họ xuống mặt đất, tô tráng men đập vào nền xi măng phát ra âm thanh lanh lảnh. Phía trước vốn đã yên tĩnh, lúc này ngay cả nửa sau nhà ăn cũng yên tĩnh theo.

DTV

Sắc mặt Tống lão gia đen lại, th* t*c mắng: "Mẹ nó, đúng là lũ súc sinh, là ba cái đầu heo. Một tháng tôi trả cho mỗi người ba đồng đại dương, thế mà ông lại cho công nhân ăn những thứ như cho heo ăn này á? Công nhân còn làm việc được hả? Đây chính là bữa ăn theo tiêu chuẩn ba đồng một tháng mà ông nói đấy à?"

"Chú Trần, tôi đã điều tra rồi, hiện giờ trứng gà là hai hào hai phần một cân, thịt lợn hai hào năm phần, rau xanh..." Tống Thư Ngạn báo giá thức ăn xong: "Người giúp việc trong nhà tôi cũng ăn theo khẩu phần ba đồng một tháng, trưa nay bọn họ ăn đậu phụ bọc thịt, thịt băm xào cà, củ cải sợi xào, canh trứng cải bẹ và cơm trắng. Nhà chúng tôi mở nhà máy để kiếm tiền, nhưng người nhà họ Tống không kiếm những đồng tiền vô lương tâm. Thảo nào lúc tôi nói muốn thuê một giáo viên dạy chữ cho công nhân, chú lại nói trên đời này làm gì có chuyện từ thiện không như vậy. Ngay cả tiền khẩu phần ăn của công nhân mà mấy người cũng muốn cắt xén, sao có thể trông mong các người có chút lương tâm cơ chứ!"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 175



Tống lão gia dẫn con trai đi ra cửa nhà ăn lớn, công nhân chăm chú nhìn theo hai người ra ngoài.

Hàng ngàn năm qua, dưới tác động của tư tưởng quân quyền, ngay cả trong kí kịch cũng diễn gian thần che mắt Hoàng đế, còn Hoàng đế thì chẳng hay biết gì.

Giờ phút này, hầu hết công nhân đều nghĩ như vậy. Hóa ra ông chủ cho ba đồng đại dương một tháng tiền ăn nhưng bị những người này tham ô. Thảo nào một năm rưỡi này, thức ăn càng ngày càng kém.

Lúc trước, người của nhà ăn nói rằng hai năm nay giá cả thức ăn tăng vọt, nhưng tiền cấp trên đưa xuống lại không tăng, vẫn là một đồng một tháng. Hơn nữa bọn họ còn phải chuyển một phần tiền ăn từ nhà ăn lớn sang nhà ăn nhỏ, thế nên không đủ dùng.

Tất cả mọi người đều cảm thấy nhà máy càng ngày càng keo kiệt, nhất là sau khi Thiếu đông gia lên nắm quyền quản lý thì lại càng bủn xỉn hơn. Hóa ra là không phải ư? Nhìn hôm nay lão gia nổi giận với Trần Hoa Bình, xem ra tên khốn kiếp này cũng vét tiền trong đó nhỉ?

Tóm lại, Đông gia không sai, người sai là những gian thần bên dưới này. Chưa tới hai tiếng đồng hồ, chuyện này đã truyền khắp mọi ngóc ngách trong nhà máy.

Trên lầu, Tống lão gia châm đấu thuốc, gia ngồi trên ghế nhìn ba người đứng trước mặt và con trai ngồi bên cạnh.

Ông ấy ném sổ sách chi tiêu của nhà ăn đã được con trai kiểm tra đối chiếu cho Trần Hoa Bình: "Mẹ kiếp, ông đi theo tôi hai mươi năm rồi nhỉ? Tôi tin tưởng ông như vậy, cuối cùng ông lại làm ra loại chuyện này?"

Trần Hoa Bình nhìn con số tính trên sổ sách, nói: "Đông gia, tôi..."

"Báo danh sách giả, cho cấp dưới ăn những thứ như vậy để làm béo túi của mình, làm hỏng danh tiếng của tôi?" Tống lão gia nhìn Trần Hoa Bình: "Một tháng tôi trả cho ông hai trăm đồng đại dương tiền công là không đủ để ông ăn, hay không đủ để ông uống?"

DTV

Nghe vậy, đầu Trần Hoa Bình đổ đầy mồ hôi. Tống lão gia gõ cái tẩu xuống gạt tàn: "Ông nói xem, nên giải quyết chuyện này thế nào đây?"

"Lão gia, là do tôi không quản lý chặt ông ta, sau này tôi nhất định..."

Tống lão gia cười nhạo: "Ôi chao! Trần Hoa Bình, ông xem tôi là thằng ngốc đấy à? Ông ta không chia tiền cho ông mà dám trắng trợn như vậy chắc? Tôi cho ông thêm một cơ hội để nói biện pháp giải quyết."

"Đông gia, tôi sẽ..."

Tống lão gia hoàn toàn không để ý tới ông ta, mà là gọi điện thoại: "Ông anh! Lâu ngày không gặp, tôi lập tức đến ngay. Chắc chắn là có chuyện nhờ vả rồi. Haizz, nuôi chó nó còn biết vẫy đuôi, còn tôi nuôi một đám chuột..."

Nghe nội dung cuộc điện thoại của Tống lão gia, trên trán Trần Hoa Bình toát ra những hạt mồ hôi lớn, chúng chảy dọc xuống cằm theo gò má, cuối cùng rơi xuống mặt đất.

Trần Hoa Bình biết, mở một nhà máy ở Thượng Hải không phải là chuyện dễ dàng, các vị thần tiên yêu ma quỷ quái, có người nào chưa từng đốt hương khói chứ?

Nếu đã bái lạy đỉnh núi, dâng cúng dầu vừng tiền của, vậy đến lúc cần dùng, tự nhiên sẽ có người ra tay. Trần Hoa Bình hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai, mỗi ngày trong sông Hoàng Phổ đều ngổn ngang thi thể.

Trước giờ Tống lão gia chưa từng dính vào những thứ m.á.u tanh, nhưng không có nghĩa là ông ấy sẽ không dính. Người ở đầu dây bên kia là ai?

Cuối cùng ông ta cũng không chống đỡ nổi nữa, hai chân quỳ xuống mặt đất, dùng sức dập đầu: "Đông gia, cầu xin ngài nể tình tôi đi theo ngài hai mươi năm mà tha cho tôi một con đường sống."

"Ông anh à, cứ vậy nhé, tôi lập tức tới xin một ly trà đây." Tống lão gia cúp điện thoại, chuẩn bị đi ra ngoài.

Trần Hoa Bình bò qua ôm lấy chân Tống lão gia: "Đông gia, xin Đông gia cho tôi một con đường sống."

Hai người còn lại vốn không hề biết sự lợi hại trong đó, nhưng nhìn thấy Trần Hoa Bình như vậy thì cũng hoảng sợ.

"Cho ông ba ngày, thứ gì nên cầm thì cầm, nên bán thì bán. Ăn của tôi được bao nhiêu thì phun hết toàn bộ ra." Tống lão gia khom người, gõ tẩu thuốc vào má Trần Hoa Bình: "Đừng nghĩ đến việc chạy trốn. Ông biết mà, chạy được hòa thượng không chạy được miếu!"

"Vâng! Vâng!"

Tống lão gia ngửi thấy mùi khai: "Ôi! Đã ăn hại đến mức đi tiểu trên người luôn rồi?"

Ông ấy nhìn về phía Tống Thư Ngạn: "Gọi những người khác trong văn phòng đến xem thứ sâu bọ này đi. Giờ cha phải qua chỗ bạn cũ uống trà, lát nữa sẽ tới thẳng nhà bác Phó của con."

"Vâng, cha."

Tống lão gia bước nhanh xuống lầu và lên xe. Tống Thư Ngạn gọi người trong văn phòng tới, lần lượt tham quan dáng vẻ của ba người kia. Trước kia Trần Hoa Bình luôn giả vờ giả vịt, giờ lại ngồi bệt xuống đất như một con ch.ó chết, hơn nữa dưới đất còn có một bãi nước tiểu ướt nhẹp.

Sau khi tất cả mọi người trong văn phòng đều tham quan xong, Tống Thư Ngạn lạnh lùng ngồi ở ghế chủ vị trong phòng họp. Ban nãy nhìn thấy cách xử lý Trần Hoa Bình của Lão đông gia, lúc này những người bên dưới mới phát hiện, suy cho cùng Thiếu đông gia cũng là người đọc sách nên cách làm việc mềm mại hơn nhiều, nào có thủ đoạn giống như Lão đông gia.

Trước kia luôn nghe Trần Hoa Bình thầm mắng sau lưng Thiếu đông gia là sản phẩm nước ngoài, bọn họ cũng không rõ ràng lắm. Nhưng hiện giờ ngẫm lại, nếu như Thiếu đông gia cũng giống Đông gia thì sao? Quả thật khiến người ta sợ mất mật. Hơn nữa, có Lão đông gia đứng phía sau Thiếu đông gia nên họ càng nên biết rõ vị trí của mình, nếu không Trần Hoa Bình chính là tấm gương của bọn họ.

Thế nên, cho dù khuôn mặt tuấn tú của Thiếu đông gia có xụ xuống thì bọn họ vẫn cảm thấy rất đẹp. Tống Thư Ngạn nói: "Những chuyện xảy ra hôm nay, mọi người đã thấy rồi đấy. Lão đông gia là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Chuyện này kết thúc ở đây. Bây giờ đã hơn hai giờ, chuyện cấp bách nhất lúc này là phải đảm bảo được cho tôi phần ăn hai mặn một canh vào lúc sáu giờ tối. Chú Thái, chuyện này giao cho chú nhé. Tôi biết là rất gấp gáp, nhưng tôi tin chú có thể làm được."

Người kia đứng lên: "Thiếu đông gia, vậy tôi đi xử lý trước?"

"Đi đi!"

Quả nhiên, sau khi g.i.ế.c khỉ xong, đám người trước mặt này còn ngoan hơn cả gà. Lúc trước tìm đủ lý do từ chối, bây giờ ai nấy cũng đều ra sức gật đầu.

Sau khi sắp xếp xong các nhiệm vụ mà Tần Du để lại, lúc này mới chỉ hơn bốn giờ.

Tuy đã ly hôn, nhưng anh ấy sẽ tiếp tục làm những gì cô muốn làm.

Tống Thư Ngạn giống như một đứa trẻ biểu hiện tốt ở nhà trẻ, muốn nhận được hoa hồng nhỏ nên nóng lòng muốn đến bên cạnh Tần Du, muốn được cô công nhận. Tuy cô nói không muốn qua lại với anh ấy, nhưng ít nhất cũng để cô biết mình rằng mình rất trân trọng cô.

Nghe thấy tiếng xe bên ngoài, Tống Thư Ngạn xuống lầu, tài xế lão Đường nói: "Thiếu gia, lão gia nói ông ấy muốn tâm sự với ông Hà, lát nữa ông Hà sẽ tiễn ông ấy đến nhà họ Phó, bảo tôi về nghe cậu sai bảo."

Giờ khắc này, Tống Thư Ngạn bỗng có một loại xúc động muốn gọi "cha" giống như Phó Gia Thụ.

"Được rồi! Chúng ta về nhà trước đi."

Tống Thư Ngạn về nhà thay quần áo. Xem thời gian, chắc Tần Du sắp tan tầm về nhà rồi nhỉ? Bọn họ hẹn sáu giờ đến nhà họ Phó ăn cơm. Bây giờ đi qua, không biết cô có ở nhà không nữa.

Ra khỏi cửa, Tống Thư Ngạn cảm thấy mình tay không đi gặp cô như vậy thì không tốt lắm, bèn bảo lão Đường đi đường vòng để mua một bó hoa hồng ở tiệm hoa do người nước ngoài mở, bên nước ngoài cực kỳ thịnh hành chuyện này. Anh ấy ôm hoa lên xe, mở tờ báo đăng tin ly hôn kia ra rồi đọc kỹ lại một lần nữa. Có lẽ cô đã nhìn thấy và biết từ sớm rồi, nhưng anh ấy vẫn muốn chính miệng nói cho cô biết rằng mình đã khôi phục độc thân, tuy rằng trước đó cũng chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 176



Tống Thư Ngạn mỉm cười khép lại tờ báo, nhớ tới buổi sáng đọc được tin tức nói cô và Phó Gia Thụ có quan hệ thân mật ở trường đua ngựa.

Không sao, chỉ cần cô đặt anh ấy và Phó Gia Thụ ở cùng một chỗ, cho cơ hội giống nhau là tốt rồi.

Buổi chiều Tần Du ở nhà máy Hưng Hoa, vấn đề lớn là máy dệt gần như đã được giải quyết, chỉ còn lại một vấn đề nhỏ. Sau khi giải quyết xong vấn đề, cô cùng Kiều Hi và trợ lý của anh ấy rời đi.

Vừa rồi lúc đi theo Kiều Hi kiểm tra máy móc, cô bị quệt vào dầu nhờn trên máy, áo sơ mi lụa màu xám bạc bị dính một vết dầu đen.

Thế nên cô xuống xe rồi về thẳng nhà luôn, quyết định tắm rửa trước rồi mới đến gặp Tống phu nhân và Phó phu nhân.

Tần Du lên lầu rửa mặt, đến khi cô xuống lầu thì nhìn thấy Phó Gia Thụ đang ngồi trên ghế sofa: "Sao anh lại tới đây?"

Phó Gia Thụ tỏ vẻ thần bí hỏi: "Biết buổi chiều anh làm chuyện gì không?"

Nhắc đến chuyện này, Tần Du lập tức nổi giận: "Anh còn dám nói? Tôi và Kiều Hi bận bịu, còn anh thì hay rồi, bỏ lại bọn tôi rồi chạy mất. Anh không biết xấu hổ à?"

Tần Du đuổi anh đứng lên: "Đi, về nhà anh đi."

Phó Gia Thụ không xê dịch mông: "Anh có chuyện muốn nói với em. Anh có một cách cực hay để quảng cáo vải bông Hải Đông."

"Đợi lát nữa đến chỗ bác Tống và Tống Thư Ngạn rồi nói, được không?" Tần Du không muốn nói tiếp với anh: "Bây giờ tôi định qua chỗ bác gái Tống, để bác ấy tiết lộ một ít cho bác Tống trước, có cha mẹ anh và Tống nhị lão gia ở đấy, cho dù Tống Thư Ngạn biết thì cũng không thể nổi giận ngay tại chỗ đâu nhỉ?"

"Anh ấy muốn nổi giận thì nổi giận thôi. Em không để anh ấy nổi giận, không để anh ấy nói ra những lời nên nói, cũng không chịu nói ra những lời mình nghĩ trong lòng. Em nghĩ cha anh ấy sẽ coi vụ ly hôn này của hai người là thật chắc?" Phó Gia Thụ nằm trên ghế sofa.

"Anh nghĩ gì trong đầu vậy hả? Ngay cả Tống Thư Ngạn mà cha anh ta còn chẳng quản nổi, chẳng lẽ ông ấy lại có thể quản được một cô con dâu cũ đã ly hôn ngày hôm kia là tôi à?" Tần Du thật sự không hiểu tại sao anh lại có nhiều suy nghĩ lung tung như vậy.

"Để anh nói cho em biết thế nào mới tốt nhé? Mẹ anh ngốc nghếch dẫn thím Tống đi xem [Trâm Bích Ngọc], em không nghĩ tới à?"

"Nghĩ gì?" Truy thê hỏa táng tràng là một loại ngôn tình trăm năm không suy, Tần Du đã xem nát từ lâu rồi: "Trước ngược nữ chính, sau lại ngược nam chính. Nhưng loại tình tiết này ấy, vấn đề lớn nhất là ngược nữ chính vào chỗ chết, còn ngược nam thì chỉ cần tượng trưng thôi, nam chính hơi thương tâm đau lòng một chút đã được xem là ngược rồi. Tôi không thích xem, mỗi lần thay mình vào nữ chính, tôi chỉ muốn nghiền nát nam chính thành tro bụi."

"Em không thích xem, nhưng mấy bà mẹ chồng thích xem. Không phải em và Tống Thư Ngạn chính là một Vương Ngọc Lâm và Lý Tú Anh khác à? Bộ này đã nổi tiếng hơn mười năm rồi, nhóm kịch Thiệu Hưng nào cũng hát, không phải là vì nó phù hợp với suy nghĩ của hầu hết fan nữ hâm mộ kịch hát hay sao?" Phó Gia Thụ nói với Tần Du: "Đến lúc đó, anh ấy theo đuổi em càng ngày càng cuồng nhiệt, thậm chí là quỳ xuống trước mặt em. Sau đó báo chí sẽ đưa tin rầm rộ. Một người đàn ông có gia thế tốt, dung mạo tốt như Tống Thư Ngạn sẵn lòng quỳ xuống vì em, tất cả mọi người đều kêu gọi hai người tái hợp, cộng thêm mẹ anh ấy cũng đến khuyên em, em định làm thế nào?"

"Ly cũng ly rồi, còn có thể làm gì nữa? Người nào thương tiếc anh ta thì người đó gả." Tần Du liếc anh một cái: "Chuyện này thì sao?"

Phó Gia Thụ vốn còn muốn tranh công, nhưng hiển nhiên người nào đó hoàn toàn không xem ra gì, anh chỉ có thể tự nói tiếp: "Chúng ta phải xuống tay trước, anh muốn sửa đổi kết cục của vở kịch này..."

Tần Du nghe anh nói thay đổi như thế nào, đột nhiên phát hiện tại sao anh lại sinh nhầm ở thời đại này, đáng ra anh phải tới một trang web xanh nào đó ở trăm năm sau mới đúng.

Nghe tới chỗ gây cấn, Tần Du xoa tay, giảng cho anh nghe về bộ võ thuật của Lục Giang: "Nhân vật tiểu Tướng quân này chưa đủ sảng khoái, tốt nhất vẫn là trưởng bối của nam chính. Ví dụ như tiểu thúc hay tiểu cữu cữu gì đó của hắn, bối phận cao nhưng lại trẻ tuổi, còn phải có quyền cao chức trọng, là kỳ tài hiếm thấy trên đời. Tóm lại là phải nghiền ép nam chính về mọi mặt."

"E là không được."

DTV

"Tại sao? Chỉ như vậy thì khi người xem thay mình vào nhân vật mới cảm thấy sảng khoái, xả được cơn tức giận." Chủ đề hot nhất web xanh, vượt qua kiểm nghiệm của thị trường đấy, dám nói không được à?

"Ý của anh là, giữa hai người này sẽ có sự so sánh, bọn họ đều có thành tựu xuất sắc, nhưng không thể chênh lệch quá lớn được! Chúng ta có thể khơi mào một cuộc tranh luận. Loại người cao cao tại thượng như em nói thì còn so sánh nữa? Làm dấy lên cuộc thảo luận, chúng ta có thể nhân cơ hội này tặng vải vóc, để các khách hàng nữ chọn giữa Vương Ngọc Lâm và tiểu tướng quân, người chiến thắng sẽ nhận được một mét vuông vải từ Hải Đông. Nhưng chúng ta nhất định phải nghĩ cách để tiểu tướng quân thắng. Như vậy, chờ đến khi Tống Thư Ngạn theo đuổi em, người đồng tình với anh ấy sẽ ít đi. Bởi vì tất cả bọn họ đều hy vọng có một tiểu tướng quân sẽ xuất hiện trong hiện thực."

"Hy vọng một tiểu tướng quân sẽ xuất hiện trong hiện thực?" Tần Du lặp lại lời anh nói. Lúc bị anh ôm vào lòng ở trường đua ngựa, chính mình đột nhiên đỏ mặt, lại nhớ đến lần bơi lội ngày đó. Bây giờ anh lại đề xuất một biện pháp như này?

"Đúng vậy."

Thật ra Tần Du cũng không biết cuối cùng mình có cùng một người khác đi hết quãng đường còn lại ở nơi loạn thế này hay không.

Nhớ lại lúc đến thăm Đài tưởng niệm đồng bào thiệt mạng trong vụ thảm sát, xe ô tô và xe kéo đổ ngược trên đường phố, cửa kính vỡ vụn, người phụ nữ mặc sườn xám khoác áo lông bảo vệ đứa bé nằm trên vũng m.á.u và người đàn ông quần áo tả tơi nằm bất động.

Trong biển lửa chiến tranh, bất kể là người giàu hay người nghèo cũng đều phải ăn bữa nay lo bữa mai, có lẽ đừng quá khắc sâu tình cảm thì sẽ dễ sống hơn nhỉ?

Tần Du xua đi những suy nghĩ trong lòng, ngồi thẳng đậy: "Có thể, nhưng tiểu tướng quân ra sân muộn quá, thiết lập nhân vật không vững chắc, tốt nhất là bọn họ nên gặp nhau từ trước. Kiểu như giữa hai người từng có duyên tình cờ gặp gỡ, nữ chính giúp đỡ tiểu tướng quân khiến hắn bắt đầu nhớ thương nàng. Nhưng biết nàng sắp gả cho một tài tử nên hắn chỉ âm thầm chúc phúc trong lòng. Đến khi hắn phát hiện ra nam chính kia căn bản không yêu thương người mà hắn đặt ở chỗ sâu nhất trong lòng, lúc đó hắn mới quyết định bảo vệ cho tình yêu của mình. Anh thấy sao?"

"Đúng là mới nói một chút đã thông suốt. Anh nhớ rồi, lúc đó anh sẽ bàn bạc với ông bầu gánh hát bên kia" Phó Gia Thụ ngoài miệng thì khen Tần Du, nhưng trong lòng lại mắng cô là Du đầu gỗ. Anh đã nói rõ ràng như vậy rồi, chẳng lẽ cô không có một chút suy nghĩ nào ư?

Phó Gia Thụ đang oán giận trong lòng, chợt nghe thấy tiếng còi xe vang lên ngoài cổng.

Nghe thấy tiếng xe hơi, Tiểu Cường đã tan học phi như bay đến mở cổng lớn, Tống Thư Ngạn lái xe đi vào trong rồi dừng xe ở dưới tầng.

Phó Gia Thụ ló đầu ra ngoài nhìn, sau đó nói với Tần Du đang ở trong nhà: "Tống Thư Ngạn cầm hoa đến tìm em kìa!"

Tần Du: "Anh vẫn chưa đi à, ở đây làm gì? Để tôi nói chuyện này với anh ấy được rồi, anh đừng xen vào."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 177



"Anh phải đi bây giờ ư? Có cảm giác chột dạ như thể bị bắt gian vậy." Anh sửa sang lại bộ quần áo, tựa người vào khung cửa rồi nói: "Dù sao thì anh cũng phải tham gia vào cho đến cùng."

Tần Du ở trong phòng nhìn bóng lưng của Phó Gia Thụ, rõ ràng người đàn ông này do cưỡi ngựa thường xuyên thế nên bờ vai như Thái Bình Dương, eo nhỏ, lúc này đang cố tình ưỡn ẹo tựa người vào cạnh cửa, cô rất muốn đưa cho anh một chiếc khăn tay, để anh vẫy tay mời gọi: "Đại gia, mau tới đây đi mà!"

Anh không biết lát nữa cô và Tống Thư Ngạn định nói đến chuyện gì? Không biết mình đóng vai trò gì trong chuyện này? Dáng vẻ cà lơ cà phất đó của anh, không sợ bị Tống Thư Ngạn đánh sao?

Tống Thư Ngạn vừa mới hỏi Tiểu Cường, cậu ta nói Tần Du đang ở trong nhà, anh ấy cầm theo một bó hồng to, chỉnh trang lại quần áo vốn đã rất thẳng thớm của mình, sau đó quay người đi về phía cầu thang ngoài trời.

Cho dù đã suy nghĩ rất nhiều lần nhưng anh ấy vẫn không biết nên mở miệng nói câu đầu tiên với cô thế nào.

Nói anh ấy đã ly hôn với vợ của mình rồi? Liệu cô có thấy anh ấy quá tuyệt tình không nhỉ?

Hay là nói đến tình hình ở nhà máy hôm nay trước, sau đó mới nói đến chuyện anh ấy theo đuổi cô, nói cho cô biết, lần này quay về anh ấy còn đặc biệt thuyết phục cha mẹ mình, hiện tại anh ấy đã có được sự ủng hộ từ cha mẹ rồi. Hơn nữa sẽ nói cho cô biết, vợ trước của anh ấy mọi thứ đều ổn.

Đi vài bậc thang, chẳng mấy chốc Tống Thư Ngạn đã lên đi đến tầng hai, anh ấy đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình bỗng bị một câu "Anh Thư Ngạn, anh đang làm gì thế?" làm cho giật mình.

Anh ấy thấy Phó Gia Thụ đang đứng ở cửa, mỉm cười nhìn mình.

"Sao anh lại ở đây?" Tống Thư Ngạn hỏi Phó Gia Thụ.

"Cái này thì có gì kỳ lạ sao? Ngày nào tôi chả đến đây, không tin anh cứ hỏi Tiểu Cường mà xem."

Tin! Sao mà anh ấy không tin cho được? Ai bảo cái tên này nhanh chân hơn một bước, bán lại căn nhà này cho Tần Du. Xong giờ thì hay rồi, hiện giờ Tần Du và anh đang là hàng xóm của nhau, đúng là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Ngày ngày? Đúng là đủ để người ta tức c.h.ế.t mà.

Tống Thư Ngạn không định huyên thuyên với anh, bèn hỏi: "Tần Du có đang ở trong đó không?"

"Có."

Tống Thư Ngạn đi ngang qua người Phó Gia Thụ vào trong nhà, sau đó quay đầu lại nói: "Anh có thể về trước được rồi, lát nữa tôi sẽ đến tìm anh."

"Tôi về làm gì? Tôi vốn đang ở đây đợi Tần Du cùng nhau đi ăn tối mà."

Tống Thư Ngạn bị anh chọc giận điên người: "Tôi có chuyện muốn nói với Tần Du."

Phó Gia Thụ sờ mũi: "Thì anh cứ nói đi!"

Tóm lại, anh sẽ không đi đâu hết.

Tống Thư Ngạn giơ chân đang đi giày da ra, chau mày đá Phó Gia Thụ: "Đừng có không biết tốt xấu như thế."

DTV

"Cái gì mà không biết tốt xấu?" Tần Du đi ra hỏi.

Tần Du hỏi như thế, Tống Thư Ngạn cũng không biết nên trả lời thế nào, vốn dĩ anh ấy đang nghĩ đến cảnh tượng tặng hoa cho cô vô cùng lãng mạn nhưng bây giờ lại có thêm một tên kỳ đà cản mũi là Phó Gia Thụ, dù sao thì anh ấy cũng thấy hơi ngại!

Anh ấy đi tới, tặng hoa cho Tần Du rồi nói: "Trên đường đến đây anh có nhìn thấy tiệm hoa của người nước ngoài nên đã mua cho em một bó."

"Cảm ơn anh!" Tần Du đặt bó hoa đó lên trên bàn: "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!"

"Đợi đã! Tần Du, anh còn chuyện này muốn nói với em." Tống Thư Ngạn tự nhủ với mình, bất kể có ai đang ở đây hay không, anh ấy cũng phải nói cho cô biết suy nghĩ trong lòng mình.

Chỉ thấy anh ấy lấy ra một tờ báo rồi đặt lên trên bàn: "Đây là thông báo ly hôn, em đọc qua chưa?"

Tần Du đang định gật đầu, tính nói ra sự thật nhưng cô lại nghe thấy Tống Thư Ngạn nói: "Anh đã ly hôn rồi."

Phó Gia Thụ cầm tờ báo lên rồi nói: "Đúng vậy, hai người đã ly hôn rồi."

Tống Thư Ngạn không biết tại sao Phó Gia Thụ lại luôn xen vào chuyện của mình và Tần Du? Sao bảo anh không muốn theo đuổi Tần Du cơ mà? Mấy chuyện xum xoe ra vẻ nịnh bợ, chẳng thiếu chuyện nào. Còn dẫn cô đi cưỡi ngựa, bế cô đang ngồi trên ngựa xuống, nói anh đang theo đuổi Tần Du ư? Nhưng anh lại không bao giờ thừa nhận.

Quan tâm Phó Gia Thụ có đang ở đây hay không làm gì, Tống Thư Ngạn nói ra hết những lời mình muốn nói: "Tần Du, anh đã làm xong thủ tục ly hôn với vợ cũ của mình rồi. Hiện tại anh đang độc thân, anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội."

Tóm lại, sau khi nói hết ra, Tống Thư Ngạn thở phào nhẹ nhõm.

Tần Du lại thở dài nói: "Anh Thư Ngạn, vừa rồi ý của anh Gia Thụ là chúng ta đã ly hôn rồi."

Tống Ngư Ngạn nghi ngờ mình nghe nhầm, hỏi lại: "Ý của em là?"

Nhất định là anh ấy nghe nhầm rồi, chắc chắn sẽ không như những gì anh nghĩ đâu!

"Ý của tôi là hiện tại tôi đã là vợ cũ của anh rồi. Chúng ta đã ly hôn, không có lý do gì tôi lại đi chấp nhận lời theo đuổi của anh cả."

Câu nói này cũng giống như sấm sét nổ tung trong đầu của Tống Thư Ngạn, anh ấy nhìn Tần Du đang đứng trước mặt mình rồi nói: "Vợ cũ ư? Sao có thể chứ?"

Tần Du gật đầu: "Vợ cũ, tôi chính là Tần Nhã Vận của Tần Thị."

Tần Du xác nhận lại một lần nữa, suýt chút nữa Tống Thư Ngạn đã đứng không vững nhưng cô vẫn còn đang nói: "Anh còn nhớ không, tôi đã từng hỏi anh, nếu như vợ của anh có khả năng sống tiếp trên thế giới này, liệu anh có thích cô ấy không? Anh nói, như thế anh chỉ càng yên tâm ly hôn với cô ấy thôi. Bây giờ anh có thể yên tâm được rồi, tôi đang sống rất tốt."

Phó Gia Ninh tới nói với bọn họ có thể đi ăn cơm tối được rồi, lúc đi lên thì nghe thấy chị Tần nói mình là vợ cũ của anh Thư Ngạn.

Cô ấy nhìn anh Thư Ngạn, mặt đỏ bừng bừng, trên trán nổi đầy gân xanh, anh ấy nhìn chằm chằm vào chị Tần một lúc, ánh mắt vô cùng phức tạp, hình như có hối hận, cũng có cả tức giận, sau cùng mọi thứ biến thành tiếng quát chói tai với anh trai của cô ấy: "Tại sao anh lại muốn lừa tôi?"

Phó Gia Thụ còn chưa kịp trả lời, Tống Thư Ngạn đã vung nắm đ.ấ.m vào mặt của anh, anh cũng không hề né tránh, bị anh ấy đ.ấ.m một phát.

Phó Gia Ninh sợ hãi thét lên: "Anh ơi!"

Một đ.ấ.m này sao có thể xả được cơn giận? Lại thêm và cú đ.ấ.m nữa. Phó Gia Thụ cao hơn Tống Thư Ngạn nhưng anh lại không hề có ý đánh trả, đợi đến khi Tần Du chạy tới tách hai người ra thì Phó Gia Thụ đã bị đánh đến mức chảy m.á.u mũi, mặt mày thâm tím rồi.

Tần Du đứng chắn trước mặt Phó Gia Thụ: "Tống Thư Ngạn, đây là chuyện giữa hai chúng ta, anh đánh anh ấy làm gì?"

Tuy Phó Gia Ninh đang rất rối bời, tại sao chị lại là vợ cũ của anh Thư Ngạn? Nhưng khi thấy anh trai của mình chảy m.á.u cô ấy cũng rất đau lòng: "Anh, anh chảy m.á.u rồi."

Thấy Tần Du bảo vệ Phó Gia Thụ như thế, Tống Thư Ngạn tức đến nỗi bật cười, trong lòng toàn là nỗi xót xa: "Em bảo vệ anh ta như thế sao?"

Một người là người trong lòng mình, cũng là người vợ kết tóc mình, còn một người khác lại là bạn thân của mình. Tống Thư Ngạn thật sự rất muốn chất vấn cô một câu, hai người họ đã thông đồng với nhau từ khi nào? Nhưng anh ấy không nói ra được, ngay cả việc hai người họ quen nhau cũng là do anh ấy bảo Phó Gia Thụ đi đón cô. Nếu như hai người họ có gian tình thì anh ấy cũng là người dắt mối.

Anh ấy ước gì có thể tát cho mình một cái.

Tần Du nào quan tâm anh ấy tát vào mặt mình chứ? Cô lấy khăn đưa cho Phó Gia Thụ, ngẩng đầu nhìn gương mặt bị đánh đến tơi tả của anh.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 178



Tuy hành động tựa vào tường vừa rồi của Phó Gia Thụ rất hèn, nhưng những lời nói ban nãy anh nói với Tống Thư Ngạn cũng rất khiến người ta tức giận, nhưng có hèn hơn nữa thì anh cũng bị đánh vì cô, Tần Du tức giận nói: "Anh không biết tránh đi à? Sự linh hoạt lúc cưỡi ngựa của anh đâu hết cả rồi?"

Nghe thấy tiếng hét đầy tức giận nhưng lại mang theo sự quan tâm của Tần Du, Phó Gia Thụ bị đánh đến nỗi mặt như biến thành cái đầu heo cười ha hả nói: "Đúng là anh đã giấu anh Thư Ngạn giúp em, chung quy cũng là lỗi ở anh, để anh ấy đánh vài ba cái cho hả giận cũng là điều nên làm mà."

Không ngờ tên này lại nghĩ như thế?

Tần Du lại không nghĩ thế: "Hả giận cái gì? Anh ấy có tức cái gì cần phải xả giận đâu? Anh nghe theo lời của anh ấy quan tâm đến vợ của anh ấy, anh hết lòng vì bạn bè. Anh không nói cho anh ấy biết sự thật là yêu cầu của tôi, anh hết lòng hết dạ với một người bạn như tôi. Xét về hai bên, anh đều làm những chuyện mình nên làm, tại sao anh ấy lại đánh anh chứ?"

Tống Thư Ngạn nghe thấy Tần Du nói đỡ hết lời cho Phó Gia Thụ như thế thì cơn giận trong lòng anh ấy lại bùng lên, người trong lòng mình bắt tay với bạn mình lừa dối mình. Tống Thư Ngạn nghiến răng nghiến lợi nói: "Không biết anh nên gọi em là Tần Nhã Vận hay là Tần Du đây?"

Tần Du cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng mình, cô nhìn thẳng vào mắt Tống Thư Ngạn: "Trên thực tế, người vợ kết tóc Tần Nhã Vận không được chào đón của Tống Thư Ngạn đã c.h.ế.t vào buổi tối mẹ của cô ấy c.h.ế.t không nhắm mắt rồi, Tần Du đứng trước mặt anh là Tần Du đã sống lại một cuộc đời mới."

Tống Thư Ngạn không ngờ cô lại lấy việc sống c.h.ế.t ra làm cái cớ để ngụy biện, anh ấy cười một cách đau khổ: "Tần tiểu thư, em mồm miệng xéo xắt, tài giỏi hơn người, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, anh bị em lừa thì có sao chứ? Ai bảo anh tự nguyện bỏ ra tấm chân tình? Em khinh thường nó, bị giẫm đạp cũng do anh đáng đời thôi."

Nghe được câu nói này, Phó Gia Ninh đang lau m.á.u cho anh trai mình bỗng quay người lại: "Anh Thư Ngạn, chị không phải loại người như thế đâu."

Tấm chân tình của anh ấy bị giẫm đạp? Tần Du tới xem Phó Gia Thụ, cũng may chỉ chảy một chút máu, m.á.u cũng ngừng chảy rồi, nhưng khóe mắt, gò má của anh lại bị Tống Thư Ngạn đ.ấ.m cho thâm tím, gương mặt đẹp trai bỗng bị đánh thành đầu heo.

Trong mắt Tống Thư Ngạn, Tần Du đang rất đau lòng cho Phó Gia Thụ, anh ấy đau thương thốt lên: "Vì muốn được ở bên cạnh em, anh cầm được tờ báo đã vội vàng trở về, trên đường về anh còn cầm tờ đề nghị em viết cho nhà máy Hải Đông, tập thoại hết lần này tới lần khác với cha của anh. Anh hy vọng cha có thể biết, người con gái anh ưng ý, không phải là vì gương mặt của cô ấy, mà là cô ấy tài giỏi hơn người."

Anh ấy nói một cách đau lòng như thế, nhưng thấy Tần Du vẫn không có một chút phản ứng nào, có thể trong mắt cô, một chút m.á.u kia của Phó Gia Thụ càng khiến cô quan tâm hơn chăng.

"Khi vừa về đến nhà, anh mới nói mình đã ly hôn với Tần Nhã Vận cái, cha anh đã lấy gia pháp ra đánh anh, mẹ biết được tin này thì ngất xỉu ngay tại chỗ. Vì muốn được ở bên cạnh người con gái mình thương, anh đã phải chịu đòn roi của cha, quỳ gối dưới đầu giường của mẹ mong nhận được sự tha thứ từ bà. Mẹ sợ anh xảy ra chuyện, một người rất hiếm khi đi đâu như mẹ lại đòi theo anh đến Thượng Hải cho bằng được. Trên đường về, anh đã nói rất nhiều lời tốt đẹp với cha mình? Chỉ vì muốn họ biết được, em là một người con gái đáng để anh yêu. Anh hy vọng cha mẹ có thể hiểu được, nếu như có sai, mọi điều sai trái đều là lỗi ở anh, xin đừng xem thường em." Tống Thư Ngạn cười khổ: "Cuối cùng, người con gái anh yêu thương lại là người vợ kết tóc với anh. Cô ấy và bạn thân của anh lại bắt tay lừa dối anh."

"Nghe có vẻ rất thảm." Tần Du rất bình tĩnh nói, thậm chí còn kèm theo cả giễu cợt.

Nghe thấy câu nói này, nhìn bó hoa hồng được đặt trên bàn trà. Tống Thư Ngạn rất hận bản thân, tại sao tấm chân tình của mình bị cô giẫm đạp như thế mà anh ấy vẫn không chịu buông tay.

Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, Phó thái thái và Phó lão gia xông tới, Phó thái thái thấy mặt mũi con trai mình bầm tím thì nói: "Sao con lại bị đánh thành ra thế này?"

Phó lão gia nhìn rồi nói "Cũng may chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao cả? Không so được với tôi khi trước đâu."

Phó thái thái: ?

Sau đó Tống lão gia và Tống thái thái cũng chạy tới, chủ yếu là vì Tống thái thái không chạy nhanh được, đi lên thì thấy mặt mũi con trai nhà người ta tím bầm, thâm thâm tím tím trông rất thảm, còn con trai nhà mình thì không bị làm sao, có điều vẻ mặt kia trông giống như đưa đám vậy.

Tống lão gia ước gì có thể phun cho anh ấy một bãi nước bọt: "Hừ! Nhổ vào, mẹ con còn đang khoẻ mạnh! Nam tử hán đại trượng phu, lẽ nào không nên mặt không biến sắc dù cho núi thái sơn có sập xuống hay sao, đúng là thứ vô dụng!"

Tống lão gia cho dù núi thái sơn có sập xuống cũng không biến sắc thấy cô gái đứng bên cạnh, đột nhiên ông ấy thay đổi sắc mặt, chẳng phải đây là... con dâu của ông ấy sao?

Tuy rằng người trước mắt ăn mặc thời thượng, nhưng khuôn mặt này chính là con dâu nhà mình. Ông ấy nghe thấy cô gọi: "Bác trai."

Tống thái thái đã mất cả buổi chiều để tiêu hóa việc cô gái mà con trai nhà mình thích là con dâu nhà mình. Ngoài mặt là con trai ly hôn con dâu, thực tế là con dâu cấu kết với người ngoài để ly hôn với con trai của mình.

Nhưng Tống lão gia không chuẩn bị được tâm lý, ông ấy mới tới nhà họ Phó, còn chưa uống hết một chén trà, đã nghe nói con trai và thằng nhóc nhà họ Phó đánh nhau.

Ông ấy thấy tờ báo sáng nay rồi, ban nãy còn nói đùa với Phó lão gia: "Em muốn xem thử rốt cuộc cô gái kia xuất sắc như thế nào, khiến hai thằng nhóc nhà chúng ta phải đánh nhau vì cô ta."

Con trai nói Tần tiểu thư ở trong biệt thự bên cạnh nhà họ Phó, vợ mình mới nói, bây giờ Nhã Vận sống rất tốt.

Té ra? Té ra? Tống lão gia quay đầu nhìn bà vợ già: "Đây là chuyện gì?"

Trong tay Tống thái thái cầm chuỗi hạt Phật phỉ thúy, nhìn con trai mình: "Nhã Vận chính là Tần tiểu thư mà cha con hai người khen ngợi cả một đường. Tống Thư Ngạn bây giờ mẹ cũng không hiểu, người vợ Tào Khang trong nhà, thử thôi cũng không chịu, tại sao ra bên ngoài lại trở thành báu vật rồi? Còn đánh nhau với người khác vì con bé nữa?"

Mẹ lạnh lùng châm chọc như vậy, nhắc nhở Tống Thư Ngạn, anh ấy vô cùng buồn bã đau lòng, cũng là anh bỏ rơi Tần Nhã Vận trước: "Mẹ à..."

"Anh Thư Ngạn tưởng cháu lừa anh ấy, bây giờ bác trai bác gái đều ở đây cả rồi, bác trai và bác gái nhà họ Phó cũng ở đây, trước mặt trưởng bối, để cháu giải thích, tại sao cháu lại làm như vậy? Cũng coi như có lời giải thích với bác." Tần Du nhìn mấy vị trưởng bối: "Bác trai bác gái vào nhà ngồi đi ạ."

Tống lão gia nhìn con trai, lại nhìn sang Tần Du, lại nhìn sang vợ chồng nhà họ Phó, còn cả thằng nhóc nhà họ Phó kia nữa, mẹ nó đây toàn là mấy chuyện gì vậy? Đúng là loạn hết cả lên.

Ông ấy căm phẫn nói với con trai mình: "Còn không ngồi xuống đi."

Phó lão gia hỏi con trai: "Không sao chứ?"

"Con không sao?"

Phó lão gia bực bội nói: "Nếu không sao, thì không đủ chỗ đâu, đứng sang bên kia đi. Về chuyện này, giữa Tiểu Du và Thư Ngạn cho dù ai sai ai đúng, tóm lại con làm chuyện không có tình người."

DTV

"Ồ!" Phó Gia Thụ ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh.

Ba người nhà họ Phó ngồi ở sofa ba người, Tống lão gia muốn ngồi cùng thái thái ở sofa đôi, đáng tiếc thái thái đã ngồi ở sofa đơn rồi.

Tống lão gia đột nhiên cảm thấy bị mất mặt, nhưng trước mặt mọi người, ông ấy cũng không thể nói gì được, bèn nói với tôi: "Còn ngây ra đó làm gì? Ngồi bên chỗ cha."

Tống Thư Ngạn ngồi xuống, cúi đầu, trong lòng có oán, có giận.

"Tiểu Du, tới đây ngồi với bọn bác đi." Phó thái thái đẩy ông già kia: "Ngồi nhích sang kia chút đi! Sao cứ đần ra đấy vậy?"

Phó lão gia nhích sang bên cạnh một chút, bên Phó Gia Ninh cũng nhường ra một chỗ, Tần Du ngồi xuống bên cạnh Phó Gia Ninh.

Tống Thư Ngạn chán nản ngồi đó: "Nhã Vận, em oán trách anh đủ mọi điều, anh có thể hiểu, tại sao lại cấu kết với anh ta lừa anh chứ? Nếu anh biết vợ mình là em, anh chắc chắn sẽ không làm chuyện khốn nạn như vậy."

"Anh Thư Ngạn, tôi hiểu anh không muốn một cuộc hôn nhân sắp đặt, tôi cũng hiểu anh không cần bôn ba vì mẹ của một người xa lạ, cho nên anh không cần phải áy náy, càng không mắc nợ điều gì." Tần Du nhìn sang Tống thái thái: "Điều này, tôi cũng đã nói với bác gái rồi."

Tần Du càng nói như vậy, Tống Thư Ngạn càng khó chịu: "Nhã Vận, cho dù em đánh anh, chửi anh, anh đều đáng bị như vậy. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, em cũng không nên lừa anh. Chúng ta có vấn đề gì, có thể ngồi xuống bàn bạc với nhau, dù gì Phó Gia Thụ cũng là một người ngoài. Giữa vợ chồng chúng ta có gì mà không thể thương lượng được cơ chứ?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 179



Tần Du lại muốn chửi con mẹ nó, tốt nhất là chửi thẳng luôn vào mặt Tống Thư Ngạn. Vợ chồng? Mẹ Tần đã c.h.ế.t rồi, em gái nguyên chủ cũng đã tự vẫn rồi, cô đã ly hôn với anh ấy rồi, anh ấy lại bắt đầu nhận vợ chồng?

"Anh Thư Ngạn, tôi giữ lại bài báo đăng chuyện ly hôn, anh Gia Thụ cũng đã đưa đơn ly hôn có chữ ký của ba bên cho tôi rồi. Giấy đăng ký kết hôn và tín vật cóc vàng tôi đã trả lại. Bây giờ, thứ chúng ta còn chưa thanh toán xong là ngọc Như Lý mà cha tôi dùng để đáp lễ cùng với của hồi môn của tôi." Tần Du nhắc nhở anh ấy.

"Nếu như anh biết..."

"Vấn đề là anh có từng muốn biết không?" Tần Du thở ra một hơi: "Anh vừa mới nói, vì tôi, anh quay về bị bác trai đánh khiến cho bác gái tức tới ngất xỉu. Nhưng tôi chưa từng cho anh bất cứ cơ hội nào, hơn nữa tôi đã từ chối rõ ràng rất nhiều lần. Tự anh không vâng lời cha mẹ, anh cần phải gán cái tội làm bác gái tức tới ngất xỉu lên đầu tôi chứ? Cần gì nói đó là anh phải chịu vì tôi chứ?"

Tống Thư Ngạn ngẩng đầu lên nhìn Tần Du, lời anh ấy nói, cô không xúc động một chút nào ư?

"Chút uất ức mà con phải chịu vì Nhã Vận, đã gọi là uất ức rồi sao?" Tống lão gia nhớ tới lời lão tam cười nhạo sau lưng con dâu: "Tao nói cho mày biết, uất ức mà Nhã Vận phải chịu, còn nhiều hơn cả núi cả biển."

Tống lão gia lại nói với Tần Du: "Nhã Vận, đạo lý không nói rõ thì không hiểu, cái gì nên nói, con cứ nói rõ ràng. Hiểu lầm thì giải thích cho rõ ràng, chúng ta cũng gỡ bỏ gút mắc trong lòng. Cha vốn đã đau đầu vì thằng khốn nạn này thích người phụ nữ khác. Cha có lỗi với cha mẹ con lắm, bây giờ thì tốt rồi! Người nó thích chính là con, cha cũng có thể giải thích với cha mẹ con rồi. Con có lời gì, thì con cứ nói ra. Cha và mẹ chồng con sẽ làm chủ cho con."

Tống lão gia rất hào phóng, có chuyện gì tốt hơn cả việc con trai thích con dâu chứ? Đôi vợ chồng nhỏ có việc gì, cứ nói rõ ràng ra là được! Nếu như một người đàn ông còn không dỗ được một người phụ nữ, thế thì còn mặt mũi làm đàn ông nữa không?

Đã đăng báo thông báo ly hôn rồi, Tống lão gia vẫn giữ thái độ này. Nếu là lúc này, việc ly hôn của bọn họ còn chưa chính thức có hiệu lực, có thể Tống lão gia sẽ cho rằng trói cô về, để hai người bọn họ sinh đứa con rồi tính, Tần Du thực sự cạn lời.

Tần Du có ký ức của nguyên chủ, là con gái được đính ước từ nhỏ, thời đại lúc nguyên chủ còn nhỏ, cho dù người trước mắt này không xuất hiện, nhưng vẫn tưởng tượng ra được chồng chưa cưới của mình tốt đẹp tới cỡ nào thông qua thư từ giữa hai nhà.

Những lời này, chẳng có chút ý nghĩa gì đối với mình ra, nhưng cô phải nói thay cho nguyên chủ, cô nói với chất giọng bình tĩnh: "Những năm tôi còn nhỏ, biết mình được đính hôn với Đại thiếu gia nhà họ Tống, qua lời cha mẹ biết được chồng sắp cưới của mình là một người cực kỳ thông minh, lại vô cùng đẹp. Cha qua đời, mẹ con tôi sống dưới quê, thỉnh thoảng nhận được thư từ bác gái, đôi lời bác gái sẽ nhắc tới anh đang học ở đây, sự kiêu ngạo và vui mừng dưới ngòi bút chẳng thể nào che giấu được, tôi vừa tưởng tượng dáng vẻ của anh ở trong đầu, vừa lo lắng bất an, sợ mình không xứng với người xuất sắc như anh."

Nghe thấy Tần Du nói như vậy, Tống Thư Ngạn không biết khi đó có một cô gái giữ mình trong lòng, nghĩ tới đây nỗi niềm áy náy lại dâng lên: "Nhã Vận, xin lỗi."

Tần Du buồn bã thở dài: "Một bức thư như vậy mà tôi cứ đọc đi đọc lại. Tôi nói với bản thân rằng phải trở thành vợ của anh, phải cố gắng, biết anh học tiếng tây, tôi cũng học, biết anh mở nhà máy dệt, đúng lúc chồng của giáo viên tiếng Anh của tôi là một người nước Đức biết về máy móc. Tôi nảy sinh suy nghĩ học về máy móc ở trong đầu."

Học về máy móc là Tần Du bổ sung thêm, em gái nguyên chủ học tiếng Anh, bây giờ đôi vợ chồng kia đã rời khỏi Trung Quốc, cũng không gặp lại nữa. Nhưng em gái nguyên chủ cố gắng vì điều này lại là sự thật.

Cô lạnh nhạt nói: "Không ngờ rằng tôi thực sự có thiên phú, học cực kì nhanh. Mỗi ngày nghe được lời khen ngợi của giáo viên, là tôi sẽ nghĩ rằng, tôi như vậy, anh có thích không? Chắc là sẽ thích nhỉ? Sau đó biết được anh đi du học, việc kết hôn của chúng ta lùi lại. Tôi bèn nghĩ, chẳng qua chỉ là đợi thêm ba năm thôi, tôi sẽ đi tới trước mặt anh bằng một bản thân tốt hơn. Tuy rằng tôi không thể đi du học, nhưng tôi có thể bù đắp bằng đọc sách, tôi đọc về Voltaire, Montesquieu, Georg Wilhelm Friedrich Hegel, tôi tự mình tìm tòi, tôi không muốn làm một người phụ nữ không đáp lại được lời anh nói. Mãi tới khi mẹ bị bệnh nặng, mẹ và bác trai bác gái bàn bạc về chuyện kết hôn của chúng ta, quyết định nhanh chóng cho chúng ta kết hôn. Lúc tôi rời khỏi Hồ Châu tôi còn đang nghĩ, phải bàn bạc với anh, ngày về Ninh Ba tôi sẽ ở nhà thêm vài ngày để chăm sóc mẹ, chắc anh sẽ hiểu cho tôi. Tôi khi đó cho rằng tôi nghĩ như vậy không phải là ngây thơ mà là tự tin."

Cô nói là tự tin, cô tự tin về học thức của mình, về vẻ bề ngoài của mình, chắc chắn có thể hấp dẫn được anh. Thế nhưng? Tống Thư Ngạn biết sau đó xảy ra chuyện gì. Anh ấy hận sao mình không tìm hiểu một chút, tại sao lại cố chấp như vậy? Tại sao lại làm tổn thương trái tim của một cô gái yêu mình như thế.

"Nhã Vận, xin lỗi! Anh không hề biết, em làm nhiều như vậy. Là anh khốn nạn!"

Đồng thời Tần Du cũng tiếp tục: "Đáng tiếc hiện thực chứng minh tôi vẫn ngây thơ. Tôi không ngờ có người còn chẳng cho tôi cơ hội gặp mặt một lần, đã chắc chắn tôi là một người phụ nữ đầu óc toàn tư tưởng phong kiến, cho dù không bó chân, vải bó chân cũng bó buộc đầu óc, anh né tránh còn không kịp, chạy trốn suốt đêm, để tôi ngồi một mình tới khi trời sáng, mà tất cả những điều này chỉ là bắt đầu. Sau đó mẹ tôi bệnh nặng, bác gái gửi mấy bức điện tín liên tiếp cũng không giục được anh về, tới c.h.ế.t mẹ tôi cũng không gặp được con rể của bà, không thể gửi gắm con gái của bà. Lúc nhập quan, bà ấy chưa từng nhắm mắt."

Nghe tới đây, Tống Thư Ngạn cúi đầu, vô cùng hối hận, anh ấy tưởng mình đừng cho đối phương hy vọng, nhưng không ngờ lại mang đến đau khổ lớn như vậy cho cô: "Xin lỗi, Nhã Vận! Đều là anh sai!"

"Anh không sai." Tần Du nói với anh ấy: "Sau khi mẹ tôi mất, tôi suy nghĩ cả một đêm, tôi không hiểu, tôi cũng không biết tương lai đi về đâu? Mãi tới khi tôi thực sự hiểu nguyên nhân mẹ tôi không thể nhắm mắt. Đó là vì tôi, bà ấy không yên tâm về tôi, bà ấy sợ tôi khổ cả một đời, cho nên không thể nhắm mắt. Khi đó tôi đã nghĩ, nếu tôi có thể sống thật tốt, chẳng phải mẹ tôi sẽ nhắm mắt hay sao? Đẩy nguyên nhân mẹ tôi không nhắm mắt lên người anh là tôi đi sai hướng."

DTV

Tống Thư Ngạn đỏ bừng mắt ngẩng đầu lên nhìn cô, nghĩ tới việc cả đêm cô không thể chợp mắt, nghĩ tới việc cô mất hơn mười năm cố gắng muốn làm một người vợ được anh ấy thích, bản thân thì lại chẳng nhìn lấy một lần.

Nghe thấy cô nói: "Thế là, tôi kiểm tra lại các kỹ năng của mình, tôi biết hai ngôn ngữ, tôi biết về máy móc và đọc nhiều sách như vậy, cũng có tư tưởng. Tôi tin cho dù ở loạn thế, tôi không những có thể sống sót được, cũng có thể sống rất tốt, để mẹ tôi yên tâm nơi chín suối. Từ giây phút này, mục tiêu của tôi từ làm thái thái của Tống Thư Ngạn trở thành làm chính tôi, trở thành bản thân tốt nhất. Tần Nhã Vận lúc đó đã c.h.ế.t rồi, đôi đổi sang cái tên Tần Du này cho mình. Nhã Vận không phải âm thanh vui tai, mà là viên ngọc đẹp."
 
Back
Top Bottom