Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 190



Người anh em đó nhìn theo bóng lưng Đinh Trường Thắng lời đi, sau đó lắc đầu cầm theo cái bình thuỷ đi vào trong văn phòng: "Dệt cơ ở trên tầng, hôm nay lại được ăn bánh ngọt rồi."

"Sao lại được ăn bánh ngọt nữa? Vẫn là quản lý nữ kia của bọn họ mời à?"

"Còn ai có thể hào phóng như thế nữa? Vả lại rõ ràng công việc là do quản lý nhà người ta giải quyết ổn thoả, cô ấy còn mời mọi người ăn bánh ngọt." Người anh em này thuật lại sự việc ở hải quan mà Đinh Trường Thắng nói với mình: "Người ta có bản lĩnh đấy! Cô cũng đừng suốt ngày nói người ta có gương mặt xinh đẹp nữa, vừa rồi Đinh Trường Thắng có nói, vì để thực hiện các biện pháp mà quản lý Tần đưa ra, ông chủ Tống đã tới đó đuổi thẳng cổ thân tín của mình đi! Đừng vì bản thân không có tài cán gì rồi nghĩ người ta chỉ có thể dựa vào gương mặt để kiếm cơm."

"Muốn ăn bánh ngọt cũng được! Vậy anh xin điều chuyển đi!" Một tên tay sai của Charles Hà nói.

"Má nói! Nói vài ba câu cũng không được à? Anh nghĩ ngày nào tôi cũng muốn nhìn thấy gương mặt đó à!"

Ban nãy lúc Charles Hà bị Tần Du đánh, đó không chỉ là vấn đề một cái tát mà còn là chuyện mất mặt nữa. Tuy nhiên anh ta cũng bị mất mặt rất nhiều rồi.

Lúc này, Charles nghe thấy tiếng bàn tán ở bên ngoài, anh ta thật sự rất muốn đập gạt tàn.

Charles đi đến trước cửa, mở cửa ra rồi nói: "Muốn đi lên tầng phải không? Đợi đến mai tôi đưa anh lên dó. Mấy người nghĩ xem hôm nay mấy người sếp Tây đều không có mặt là vì sao? Hôm nay phải quyết định xem rốt cuộc ai là người cút, mấy người nghĩ là Henry dân anh chị cút hay bà Tây cút?"

Nói xong anh ta đóng cửa cái rầm, đóng sầm cửa lại.

Anh nhân viên này cũng rất cố chấp, anh ta nói: "Nói rồi đấy nhé! Ngày mai không dẫn tôi lên đó thì mẹ nó anh là thằng óc heo! Đầu óc có vấn đề, khi ấy thấy con gái nhà người ta xinh đẹp, gọi người ta đến phỏng vấn, trong đầu không có ý tốt, người ta thật sự có bản lĩnh lại cứ muốn lắm lời sau lưng người ta cơ, nói người ta dựa vào gương mặt, do ngủ với người ta nên mới có được đơn hàng. Giúp đỡ! Anh thích dẫn Henry đến kỹ viện ngủ với phụ nữ, nghĩ người ta cũng giống như anh sao? Hôm nay tôi nói mấy lời này, Henry thăng chức, tôi sẽ không làm nữa! Tôi không tin, chẳng lẽ đất Thượng Hải lớn thế này không có chỗ cho tôi kiếm cơm sao."

"Phương Mông, đừng nổi nóng nữa, không có ý nghĩa gì đâu."

Văn phòng ở dưới tầng đang cãi nhau, trên tầng Tần Du và các đồng nghiệp đang ăn trà chiều, cùng nhau nói về mọi chuyện kế tiếp, có đồng nghiệp hỏi: "Quản lý Tần, nghe nói hôm nay mấy người nước ngoài muốn quyết định xem rốt cuộc là phu nhân Smith rời đi hay là Henry rời đi?"

"Tôi cũng không nghe ngóng được mấy chuyện này, mọi người không cần phải bận tâm quá đến chuyện này đâu, cho dù là ai ở lại, ai rời đi, bộ phận của chúng ta vẫn sẽ còn đó."

"Nhưng phu nhân Smith đi rồi, cô cũng sẽ rời đi."

"Công ty là cố định, còn biến động nhân sự là chuyện bình thường, mọi người không cần lo lắng chuyện này quá đâu." Đồ Tây trong thời đại này thật sự hơi ngọt, Tần Du uống một hớp trà: "Bình tĩnh đối mặt mới là cách đối mặt tốt nhất."

Tần Du hiểu, Minh Thái đã rối như canh hẹ gần một năm nay rồi. Nếu như cứ có hai phe đối chọi nhau thế này thì sẽ rất bất lợi với công ty.

Hiển nhiên, lần này các cổ đông sẽ quyết định một trong hai bên phải rời đi, đây là một lựa chọn rất tốt.

Đối với cô mà nói, sau một thời gian dài học tập như thế, về cơ bản là cô cũng đã thích ứng được với cuộc sống trong thời đại này, biết được cách buôn bán làm ăn trong thời đại này. Nếu phu nhân Smith thật sự suy tàn, cô sẽ quay về nghỉ ngơi một thời gian, đến lúc ổn lại rồi tính tiếp, ít nhất trong vòng nửa năm cũng chưa chắc làm xong được chuyện ở xưởng Hải Đông và xưởng Hưng Hoa.

Về nhà thay quần áo, để đôi bàn tay khéo léo của Ni Nhi búi tóc cho mình, cô ngồi xe kéo đi đến khách sạn Astor.

Tần Du đi vào trong phòng tiệc riêng, phu nhân Smith đang nói chuyện với Kiều Hi trông thấy cô thì lập tức giang tay ra: "Điềm Tâm."

Phu nhân Smith giang tay ôm Tần Du lần nữa rồi nói: "Cảm ơn cô trưa nay đã xuất hiện ở khách sạn Hối Trung."

"Vậy nên, Henry là người bị loại sao?" Tần Du hỏi phu nhân Smith.

"Đúng vậy." Phu nhâm Smith nói: "Nhưng nếu như trưa nay cô không đến, người bị loại sẽ là tôi, cảm ơn cô!"

"Trong cuộc họp Henry đã phô bày khả năng nắm quyền khống chế thị trường bản địa của mình, buổi sáng anh ta uy h.i.ế.p tất cả mọi người, nói ngừng nhận đồ ở bộ phận đại lý máy dệt chỉ là bước khởi đầu..." Bob cười rất vui vẻ: "Ai cũng tin, nhưng sự xuất hiện trưa nay của cô, không ngờ cô lại tìm được phó tổng cục thuế hải quan Giang Hải, khiến những lời nói ban sáng của anh ta đều biến thành mũi tên buổi chiều công kích anh ta."

"Nếu như không phải khi đó Madam muốn giúp đỡ David, tôi cũng sẽ không quen David, David cũng sẽ không thể giới thiệu Tom cho tôi làm quen."

"Buổi sáng Henry nói có một viên chức tài chính cấp cao nói với anh ta, sự phồn vinh của nền kinh tế sẽ không thể gián đoạn, hơn nữa anh ta còn nói nhất định khu tô giới Thượng Hải sẽ tăng trưởng giống ngày trước. Thế nên bây giờ áp dụng chính sách thu hồi là một sai lầm. Những phân tích buổi trưa của cô về tình hình kinh tế, buổi chiều chúng tôi đã yêu cầu anh ta nói một cách logic, tại sao sự phồn hoa của nền kinh tế sẽ không bị gián đoạn, bảo anh ta phản bác lại quan điểm của cô? Sau đó anh ta không thể nào thuyết phục được các cổ đông."

Tri thức tích lũy của Henry không đủ để phản bác được quan điểm Tần Du đã đưa ra kết luận ở kiếp trước, buổi chiều thua liên tiếp, Henry là người ra đi, phương án được đưa ra chính là Henry đi đến Hồng Kông khai hoang đất biên cương.

Kiều Hi biết Minh Thái có một số vấn đề: "Chỉ cần mọi người đều ở Minh Thái là tôi yên tâm rồi."

"Đó là điều đương nhiên." Phu nhân Smith rất vui mừng nói: "Hơn nữa, chẳng bao lâu nữa chúng ta có thể nhìn thấy dệt cơ của Korn được mua bán ở thị trường Trung Quốc, Yolanda, cô nói xem?"

Dệt cơ của Korn chính là máy dệt cơ của xưởng Hưng Hoa, tuy phần trăm cổ phần Kiều Hi đang nắm giữ rất ít, cuối cùng vẫn là Phó lão gia quyết định dùng nhãn hiệu Korn này để Minh Thái làm đại lý, sử dụng kỹ thuật của Đức, sản xuất ở Trung Quốc.

Đừng nói là một trăm năm trước mà ngay cả một trăm năm sau vẫn có doanh nghiệp lấy tên nhãn hiệu nước ngoài, tìm người nước ngoài đến làm đại diện sản phẩm, bán hàng với giá cao.

Trong thời đại công nghiệp lạc hậu này, cách làm này chẳng có gì đáng trách cả.

"Đúng vậy, hy vọng cả Đức và Trung Quốc đều phát triển."

Ăn tối xong xuôi, sau khi đưa Kiều Hi về khách sạn, Tần Du ngồi xe của phu nhân Smith quay về nhà, phu nhân Smith nói: "Yolanda, tai họa ngầm lớn nhất trước mắt chính là bộ phận bất động sản, tôi có suy nghĩ này."

"Suy nghĩ gì?"

Phu nhân Smith nhìn Tần Du: "Tôi muốn giao lại bộ phận này cho cô."

Tần Du ngẩn người, bộ phận bất động sản? Trách nhiệm của bộ phận này cũng lớn quá rồi? Cô mới vào công ty chưa được bao lâu mà.

DTV

"Nó quá quan trọng, người của Madam ở đây, ngoài cô ra hiện tại cũng khó có người nào có thể đảm nhận được vị trí này. Vì đây chính là vị trí cần phải quan hệ với cả hai bên, cần quen thuộc với người Trung Quốc." Bob nói: "Nếu như cô bằng lòng, trong một thời gian ngắn, cô sẽ đảm nhận vị trí giám đốc của dệt cơ và bộ phận bất động sản. Chúng tôi muốn để Trương làm trợ lý quản lý của đại lý dệt cơ, báo cáo công việc cho cô, cho đến khi Trương trưởng thành, có thể đảm nhận được chức vụ quản lý mới thôi. Đây là kết quả sau khi tôi và Madam suy nghĩ rất lâu đưa ra. Lần này Henry rời đi, có rất nhiều người không thể dùng được, chúng tôi muốn có người nhanh chóng tiếp quản phòng ban này."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 191



Một phe ngã xuống, hơn nữa đấu đá trong nội bộ rất nhiều, cần phải nhanh chóng ổn định lại, cô cũng được xem như là cánh tay phải của phu nhân?

"Được, tôi bằng lòng chấp nhận thử thách." Tần Du nhìn Bob: "Nhưng anh và phu nhân có thể cho tôi một tuần nghỉ ngơi không? Tôi muốn về quê giải quyết một số việc riêng."

"Tất nhiên, vậy chúng tôi sẽ để Charles ở lại thêm vài hôm nữa? Đợi đến khi cô quay về sẽ công bố."

"Được."

Sáng hôm sau, có một tờ công văn được đánh bằng tiếng anh dán trên bảng thông báo ở sảnh lớn dưới tầng cửa hàng Tây.

Vì muốn phát triển công việc của công ty, phái phó chủ tịch của công ty Henry đi đến Hồng Kông chuẩn bị mở văn phòng, tờ công văn này vừa mới xuất hiện, tất cả mọi người đều hiểu rõ, thắng thua đã rõ.

Phu nhân Smith nắm được Minh Thái trong tay, người ở bộ phận dệt may đều tươi cười vui vẻ, còn người ở bộ phận bất động sản lại không biết mình sẽ đi con đường nào.

Nhưng ai cũng biết Charles Hà là cánh tay phải của Henry, thỏ mất đuôi không mọc lại được. Nhất thời, người trong bộ phận bất động sản đều hoảng loạn.

Bọn họ đều đang bàn tán xem ai sẽ là người đến thay vị trí của Charles Hà, có thể sẽ là Bob kiêm nhiệm chăng?

Charles Hà ngồi trong văn phòng, tựa người vào thành ghế, anh ta cầm chiếc bật lửa, liên tục mở rồi đóng nắp lại, anh ta chắc chắn mình sẽ phải đi rồi, chẳng thà nhân dịp còn chưa cút xéo, kiếm thêm chút tiền tiêu vặt?

Anh ta gọi điện thoại cho một giám đốc xưởng Kiến Tạo ở nhà họ Niên: "Giám đốc Tuyên à! Ông chủ của ông quay về Ninh Ba rồi, tôi biết rồi. Tôi muốn hỏi ông, bây giờ Henry của chúng tôi đã thăng chức, có phải mọi người cũng nên thể hiện chút lòng thành gì không?"

Giám đốc Tuyên cũng biết chuyện đấu trong nội bộ của Minh Thái, nghe thấy thế thì lập tức nói: "Thế thì tốt quá rồi, nhất định chúng tôi sẽ thể hiện lòng thành! Giám đốc Hà, Henry thăng chức rồi? Anh cũng sắp thăng chức rồi."

"Người Trung Quốc có thể ngồi vào vị trí của tôi đã cao lắm rồi, không muốn nữa. Sau này là Henry làm chủ rồi, sẽ không phiền phức như bà Tây kia nữa. Phải rồi! Chúng ta đều dễ làm việc rồi"

DTV

"Đó là điều chắc chắn, đợi chút tôi lập tức qua đó."

Thế là, sau khi giám đốc Tuyên của nhà họ Niên này đưa hai nghìn đồng đại dương cho Charles thì vui sướng gọi điện báo cho ông chủ Niên đang ở Ninh Ba xa xôi, nói cho ông ta biết, lãnh đạo cấp cao ở Minh Thái đã có biến động lớn, Henry được thăng chức, hôm nay anh ta vừa mới đưa cho Charles Hà hai nghìn đồng đại dương, có điều bà Tây về nhà rồi, chắc chắn họ sẽ nhanh chóng kiếm lại được số tiền này.

Ông chủ Niên ở Ninh Ba nhận được điện báo, tuy rất hận cái tên Charles Hà giả tạo quá nhiều mưu kế, vừa cho chút ít lợi lộc nhưng lại muốn nhiều như thế? Bỏ đi bỏ đi, ngẫm lại, nếu Henry có thể thăng chức, chắc chắn sẽ hủy đơn đặt hàng của lão Tống, cô gái kia cũng không giành được đơn hàng? Ít ra cũng coi như xả được cơn giận?

Chập tối thứ bảy, Tần Du đứng trên tầng hai thì nhìn thấy Phó Gia Thụ đang kiểm tra xe.

Cái loại xe cổ của một trăm năm về trước này, Tần Du vẫn chưa có cơ hội tìm hiểu qua, dù sao thì tháo dỡ loại xe chạy bằng dầu này ngoài tốn tiền ra thì còn cần phải có kiên nhẫn khai quật khảo cổ nữa.

Thấy bọn họ đang kiểm tra, Tần Du nhìn mà ngứa ngáy tay chân, cô đi xuống đứng ở bên cạnh, nắp động cơ xe được mở ra, Tần Du ló đầu lại nhìn.

Kiếp trước Tần Du làm về thiết kế xe nhiên liệu, sau khi chuyển sang quản lý cô làm chủ cửa hàng xe điện đầu tiên trong tập đoàn, xe nhiên liệu là nghề nghiệp cũ của cô.

Thấy Phó Gia Thụ quay cờ lê mạnh như thế, trái tim của Tần Du cũng run lên, cô sợ sẽ làm xước mất chiếc xe. Không không không, Tần Du mày phải hiểu rõ một điều, đây không phải là đồ cổ, đây là xe sản xuất trong thế giới này.

Phó Gia Thụ không biết Tần Du đang đứng đó thơ thẩn cái gì, anh hỏi: "Em làm gì đấy?"

"Không có gì không có gì, anh cứ làm tiếp đi!"

Phó Gia Thụ ở cùng cô lâu như thế, biết cô có sở thích đam mê về máy móc nên đã nói về nguyên lý hoạt động của động cơ với cô.

Tần Du không thể nói đây là nghề nghiệp của cô được nên chỉ có thể lặng lặng lắng nghe, do hạn chế của các kỹ thuật, xe ở thời đại này vừa cồng kềnh, hiệu suất lại thấp.

Bác Kim lái con xe Ford đến, ông ấy xuống xe rồi nói: "Cậu chủ, tôi đã mang hết linh kiện trong danh sách về rồi, cũng đã đổ xăng xong rồi."

"Ông đánh dấu những thứ chuẩn bị mà trong nhà ở nhà cũng có trong danh sách lại đi, rồi bỏ hết vào trong hòm dụng cụ."

"Được!"

Tần Du thấy bác Kim lấy ra một cái hộp, trong đó có trục cong, viên ngói...

Mấy cái thứ này? Phải mang theo sao? Trong khái niệm của Tần Du, xe xuất hiện trục trặc phần lớn đều là do linh kiện, chỉ cần bảo dưỡng định kỳ, phụ kiện máy móc sẽ rất ít khi hỏng hóc, mấy người này còn mang theo cả miếng thiếc: "Tôi nói này anh em, anh mang theo mấy thứ này làm gì?"

Thiếc tích điện rất thấp, cường độ không đủ, dùng để hàn linh kiện điện tử trên bảng điện tử đã đành, mang lên xe làm gì?

Anh nói lỡ trên đường có xảy ra chuyện thì có thể dùng để hàn các linh kiện. Cái này? Nổ máy nhiệt độ cao, dùng để hàn mất bao lâu chứ?

Kiểm tra xong xe của mình, anh lại kiểm tra chiếc xe khác với bác Kim, Tần Du hỏi: "Bốn người đi hai xe về sao?"

Về Ninh Ba thôi, dáng vẻ này, còn chuẩn bị đầy đủ hơn cả việc đời trước cô lái xe đi tuyến Tứ Xuyên và Tây Tạng nữa.

"Đúng vậy! Như thế lỡ như giữa đường có hỏng hóc gì thì vẫn còn một chiếc xe có thể chạy, cũng có thể kéo, em không thể trông mong vào xe cứu viện được, xe cứu viện bảo em đợi một ngày còn có thể, đôi lúc ngay cả xe cứu viện cũng không thể đổ xăng cho em được, chỉ cho em mấy chục lít rượu mạnh, bảo em dùng lúc cấp bách."

"Rượu ư?" Suy nghĩ này rất tiến bộ, một trăm năm sau metanol là một nguyên liệu sạch cũng là một hướng đi

"Không lẽ em cho rằng xe biết uống rượu chứ? Rượu không đủ nóng mà thôi, mấy chục lít chạy được bốn năm cây đã hết rồi." Phó Gia Thụ trêu cô.

Tần Du lườm anh: "Đường cong áp lực nổ của Ethanol còn sốc hơn cả xăng. Cũng giống như công suất của mô men xoắn dưới áp lực nổ sẽ càng cao, sẽ ảnh hưởng đến linh kiện của xe, nhiều lần như thế động cơ sẽ báo hỏng thôi!"

Thảo nào người có tiền cũng thà đi xe lửa chứ không muốn đi xe ô tô, cũng là do quá phiền phức.

"Thế nên mới chuẩn bị sẵn xăng!" Phó Gia Thụ và bác Kim cùng nhau chuyển đồ: "Em hiểu về xe à?"

"Hiểu hơn tưởng tượng của anh nhiều đấy." Tần Du cho anh một đáp án rất thành thật, một trăm năm sau, cô cũng được coi như là người có tiếng tăm ở trong nghề.

"Được rồi! Trên đường quay về, em ngồi cạnh anh, anh dạy em?"

Tần Du thấy như thế cũng được, tuy cái loại xe cũ này khiến cô có một suy nghĩ xốc nổi muốn đập tay lái.

Nhưng mà, ai bảo bây giờ cô đang sinh sống trong thời đại này cơ chứ? Lỡ như có chuyện gì, lái xe, dựa vào bản lĩnh của tài xế là mình, lái xe vẫn sẽ nhanh hơn một chút.

"Được!"

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Du tập luyện xong, cô tắm rửa, ăn sáng xong, sau khi tóc khô xong, Ni Nhi buộc tóc cho cô, hôm nay sẽ ở trên đường cả ngày, thế nên Tần Du cũng không trang điểm, chỉ bôi kem dưỡng da, để mặt mộc, xách hành lý đi sang nhà hàng xóm.

Phó Gia Thụ bỏ hành lý lên trên xe của bác Kim cho cô.

Phó thái thái và Văn Tú đi ra, nói với người đàn ông nhà mình: "Tôi biết rồi! Đến nơi tôi sẽ gọi điện cho ông."

"Biết được là tốt." Phó lão gia đưa hành lý của Phó thái thái cho Phó Gia Thụ: "Đánh bài cũng phải biết kiềm chế một chút, đừng nghĩ tôi không ở bên cạnh bà bà lại chơi từ sáng đến tận tối."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 192



"Ông nói linh tinh gì đấy? Tôi đi tìm người phụ nữ tên Trương Tú Phương kia để hả giận chứ có phải đi đánh bài đâu, đánh bài tôi về nhà cũng đánh được mà."

Phó Gia Thụ cầm lấy hành lý của mẹ rồi đặt vào trong xe của bác Kim, xe của anh để chở người còn xe của bác Kim để chở đồ.

Phó lão gia thấy vợ mình lên xe, sau đó nói với Phó Gia Thụ đã ngồi vào vị trí ghế lái: "Quay về trường học của nhà chúng ta xem xem, hỏi hiệu trưởng Trương, phòng học và giáo viên, còn cả đám trẻ nữa xem xem có khó khăn gì không? Hiệu trưởng Trương da mặt mỏng, sẽ không nói đâu."

"Con biết rồi ạ."

Phó thái thái lên xe của bọn họ, tú văn lên xe của bác Kim. Mấy hôm nay Tần Du ở một mình quen rồi nên đã quên mất tiểu thư phu nhân nhà người ta đều sẽ mang theo người làm hầu hạ.

Phó Gia Thụ lái xe ra ngoài, bác Kim ở đằng sau cũng lái theo, chiếc xe đi đến tống công quán đón Tống thái thái.

"Bác trai nói cái gì mà trường học nhà mình?"

"Cha anh có một một ngôi trường ở quê nhà, đám trẻ dưới quê chỉ cần bằng lòng là có thể đi học, hiệu trưởng Trương là một người đơn giản, không biết cách nói chuyện thế nên mới bảo anh quay về xem sao."

"Người giống như lão Trương chỉ biết làm việc chứ không biết khóc than." Phó thái thái nói: "Không giống như hai hiệu trưởng ở Thượng Hải, vừa biết làm việc làm vừa biết than."

Nhà họ Phó mở trường học ở quê nhà và Thượng Hải, giáo viên đều được tuyển chọn kỹ càng, mà học phí lại không khác mấy so với trường bình thường, tiền học bổng lại rất cao, một nửa già học sinh đều dựa vào tiền học bổng để có thể hoàn thành việc học.

Cũng chính vì như thế, nếu như miễn giảm tiền học phí, đám trẻ không chịu khó học hành cũng uổng phí, tiền coi như đổ sông đổ bể.

Ba người nhà họ Tống đang ăn cơm, Tống thái thái có rất nhiều tâm tư, giao lại mọi chuyện trong nhà cho Lão Nhị tư lợi, chỉ sợ sắp xếp không ổn thỏa.

Nghĩ đến đây bà ấy lại nhớ đến những lời của Phó thái thái: "Bà cái đồ đầu gỗ này? Bà tự nghĩ mà xem, liệu có phải không có bà nhà họ Tống sẽ không sống nổi không? Lúc Tô Đông Pha nói 'gặp nhau không nói, chỉ có nước mắt chảy thành dòng', chẳng phải chớp mắt đã ôm Triệu Vân mặn nồng sao? Ngày tháng của bà mới là ngày tháng, ông ta làm loạn ở đó thì liên quan gì đến bà chứ?"

Tống thái thái lại xác nhận lại lần nữa: "Thế thì cứ giao lại cho Lão Nhị đi?"

Tuy Tống lão gia chê Lão Nhị cũng là một kẻ không biết đủ, nhưng dưới quê kể ra tính cả chủ trì cũng chỉ có ba mươi người tới, thành thật mà nói nếu như không phải vợ của ông ấy suy nghĩ nhiều thì cũng không có nhiều chuyện như thế. Nếu như giống như ông ấy, Đông Hải vừa là xưởng in nhuộm vừa là xưởng in vải, còn hai đầu Thanh Đảo Thượng Hải, rất nhiều các cửa hàng trên toàn quốc đều buôn bán với bọn họ. Hơn nữa ông ấy còn đầu tư vào mười lăm công ty, nếu như nghĩ nhiều như vợ của ông ấy, chẳng phải ông ấy sẽ bị điên từ lâu rồi sao?

"Cứ giao lại cho nó đi, nói với nó, nếu như không quản lý tốt thì đưa cho Tiểu Ngũ quản lý, Tiểu Ngũ cũng học xong cấp hai rồi."

Những lời này cũng nói ra được sao? Vừa nói xong, Tiểu Ngũ suy nghĩ nhanh nhẹn? Lão Nhị và Lão Ngũ vốn không có gì, lần này chắc chắn sẽ nảy sinh hiềm khích, Lão Tam lại thích gây sự.

Tống thái thái cũng lười giải thích với Tống lão gia, ông ấy lại không hiểu chuyện trong nhà còn gây thêm chuyện, cuối cùng bà ấy xác nhận lại: "Lão gia, ông thật sự không muốn đưa Tiểu Lục ra ngoài sao?"

Nhắc đến chuyện này, tự dưng mấy hôm nay Tống lão gia lại thấy phiền lòng, hôm đó sau khi từ nhà họ Phó quay về, ông ấy đã nói với vợ mình vài câu, nói bà ấy thiên vị người ngoài, tình cảm giữa bà ấy và Tiểu Du tốt. Rõ ràng bà ấy có thể giúp đỡ con trai mình, con trai cũng đã biết lỗi rồi, chắc chắn sau này sẽ đối xử tốt với Tiểu Du, chỉ cần khuyên nhủ Tiểu Du quay đầu, đợi hai người họ có con rồi, hai vợ chồng son sẽ tốt lên thôi.

Nghe được những lời này, vợ ông ấy lại lườm ông ấy một cái rồi đi lên trên tầng.

Để lại một mình ông ấy nhìn cầu thang, nghĩ không hiểu bà ấy đang do dự điều gì? Chỉ là đêm đó nằm ở trên giường trằn trọc mãi cũng không ngủ được. Trước đây trong lòng ông ấy đều là những người phụ nữ trẻ trung, bây giờ trái lại, suốt ngày ông ấy chỉ nghĩ đến người vợ đã có tuổi, mặt đầy nếp nhăn của mình.

Tại sao lại phải ngủ ở phòng khách? Ngủ chung một phòng, lớn tuổi rồi, nằm ở trên giường, không cần làm bất cứ chuyện gì, hai người nói chuyện với nhau, nói về con cái không tốt à? Ngày nào ăn cơm cũng gặp nhau, nói chuyện cũng ít đến đáng thương.

DTV

Chuyện con trai, con dâu bà ấy cũng không để tâm. Có muốn đưa Tiểu Lục ra ngoài hay không, bà ấy để tâm lắm à?

"Không cần." Tống lão gia không vui trả lời lại.

Tống thái thái lắc đầu, thấy không đáng cho Tiểu Lục, tuổi trẻ như hoa tươi, mới mấy ngày đã bị ông lão ném sang một bên. Nếu như cô gái đó đi theo tiểu thư nhà mình, chẳng phải sẽ vui vẻ hơn nhiều sao? Trên đời này làm gì có thuốc hối hận? Cũng giống như con trai nhà mình, còn nhung nhớ Tiểu Du vậy. Không phải bà ấy không muốn giúp đỡ con trai của mình, không phải bà ấy không biết những điểm tốt của Tiểu Du. Nhưng người ta chỉ có một người mẹ sống nương tựa vào nhau, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Bây giờ cuộc sống của người ta đang rất tốt, bà ấy lấy cái gì ra để khuyên nhủ cô ở bên con trai của mình chứ?

Mở miệng là có thể nói xin lỗi đều không coi phụ nữ người ra ra gì. Cũng giống như người đàn ông ở trước mặt bà ấy vậy. Hỏi ông ấy vài lần, có muốn đưa Tiểu Lục đi không, ông ấy lại nói một câu "không cần". Ông ngủ vài ngày, cảm giác mới mẻ qua đi, xong rồi vứt người ta vào tủ y như quần áo vậy, thế nửa đời sau của con gái nhà người ta thì sao.

Tống thái thái cầm khăn tay lên lau miệng: "Tôi hiểu rồi."

Bên ngoài có tiếng xe ô tô, Tống thái thái đứng dậy, giơ tay định cầm hành lý nhưng Tống lão gia đã nhanh hơn bà ấy một bước, đi ra ngoài cửa với bà ấy. Nhìn mái tóc bạc của bà ấy. Bà ấy ấy à, bị ảnh hưởng bởi một chút chuyện cỏn con, còn muốn đến Thượng Hải sớm, cùng nhau đánh bài, cùng nhau dạo phố với đám Phó thái thái là được rồi.

Phó Gia Thụ xuống xe cầm lấy hành lý của Tống thái thái: "Thím, thím ngồi chung với mẹ cháu đi. Còn hành lý cháu sẽ để ở xe sau."

Tống Thư Ngạn thấy Phó Gia Thụ lên xe, ở hàng trước Tần Du đang ngồi trên ghế phụ, anh ấy hít sâu một hơi, ngừng lại một chút sau đó nói với Tần Du: "Sức khỏe của mẹ anh không được tốt lắm, em hãy chăm sóc bà ấy cẩn thận nhé."

"Anh cứ yên tâm. Nhanh chóng tận dụng thời gian bán hàng tồn để giảm thiểu tổn thất đi."

"Anh biết rồi."

Tống lão gia dặn dò vợ mình: "Về quê thì đừng quan tâm quá nhiều, mọi chuyện đều có cách xoay chuyển."

"Ừ, tôi với Tiểu Du cùng nhau về."

Lúc Tống thái thái trả lời ông ấy, Phó Gia Thụ cũng đã khởi động xe ô tô rồi.

Tống lão gia nhìn chiếc xe chầm chậm rời đi, mỗi lần ông ấy rời khỏi quê nhà cũng thế này, chỉ là vợ cùng với đám di thái thái đứng ở ngoài cửa tiễn ông ấy rời đi mà thôi.

Lúc này đột nhiên ông ấy lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, không biết liệu mỗi lần bà vợ già tiễn ông ấy rời đi có suy nghĩ này hay không?

Phó Gia Thụ lái xe ra khỏi thành phố, Tần Du bằng lòng học lái xe, Phó Gia Thụ bèn chỉ dạy cho cô một cách nghiêm túc.

Ở kiếp trước, Tần Du du học ở Đức đã quen với việc lái xe không giới hạn tốc độ trên đường cao tốc, khi về nhà nhìn thấy tốc độ giới hạn là 100 hoặc 120, cô cảm thấy lái xe không thoải mái.

Người như cô, không phải nên tua đến một trăm năm sau, để hưởng thụ cảm giác tốc độ cao hay sao?
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 193



Bây giờ, ông trời để cô trở về một trăm năm trước, lúc này lại để cô ngồi ở ghế phụ lái và im như thóc! Cô biết là Phó Gia Thụ đã rất nỗ lực rồi, nhưng mà chạy 50 km/h thì lái xe còn gì thú vị nữa đây?

"Em đã nghe hiểu chưa?" Phó Gia Thụ nhìn thấy cô ngây người như vậy bèn hỏi.

"Hiểu rồi." Tài xế già mà còn không nghe hiểu được, thì còn gọi gì là tài xế già nữa?

Phó Gia Thụ không tin, dễ hiểu vậy sao?

"Như em học khiêu vũ, có biết rồi thì vẫn có thể quên, đừng nói đến học xe, vẫn cần phải là quan sát nhiều. Tập trung chú ý, quan sát thật kỹ xem anh lái thế nào!" Bảo cô nhìn anh lái thì cô lại toàn làm chuyện linh tinh, Phó Gia Thụ ghé vào tai cô ra lệnh.

Được thôi! Được thôi! Nhớ năm đó, thầy giáo ở trường dạy lái xe không chỉ ghét bỏ học viên nữ mà còn không dạy họ tử tế. Hiện giờ có người sẵn sàng chỉ dạy cẩn thận mà cô còn không ngoan ngoãn học sao?

Tần Du nghiêm túc học lái xe với thầy Phó, vừa học vừa nói: "Hai bác gái ơi, hai người đợi cháu đi, cháu học lái xe rồi, cháu sẽ lái xe đưa hai người đi hóng gió."

"Được đó! Được đó! Cháu lái được xe rồi thì chúng ta muốn đi đâu là đi đó, không cần sợ lão Kim biết, đến lúc lại nói cho bác trai cháu rồi." Phó thái thái hưng phấn nói.

Với địa vị gia đình của Phó thái thái, Tần Du không hiểu là còn chuyện gì mà bà ấy có thể không được theo ý mình nữa, Tần Du quay đầu khó hiểu nhìn bà ấy.

"Lần trước Niên thái thái và mấy người khác nói ràng chồng bọn họ sẽ đến thư ngụ để uống trà và trò chuyện. Bác không biết thư ngụ là cái gì nên mới hỏi bác trai. Ông ấy lập tức nghiêm mặt nói: 'Sau này không được nghe mấy loại chuyện vớ vẩn này nữa. ' Ông ấy càng nói thế thì bác lại càng muốn biết."

Tần Du nghe vậy, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng uống trà nói chuyện thì có gì mà không đúng nhỉ?

Tần Du hỏi thăm: "Thế rốt cuộc thư ngụ là chỗ nào?"

"Em có biết thuyền hoa trên sông Tần Hoài không?" Phó Gia Thụ hỏi Tần Du.

"Tần Hoài Bát Diễm?"

Phó Gia Thụ giải thích: "Ừm, còn có mấy cái tương tự như là Ngư Huyền Cơ, Lý Sư Sư. Những nơi này đều gọi là thư ngụ. Bên trong toàn là những phụ nữ biết chơi dương cầm và có thể nói tiếng nước ngoài. Tất nhiên, cũng có những người đàn ông nhìn bên ngoài có vẻ nho nhã làm nghề này. Em nói xem, cha anh có để mẹ anh đi đến những nơi như thế không?"

Tần Du nhìn Phó Gia Thụ: "Chàng trai trẻ, tôi thấy anh cũng là người lịch sự, đứng đắn, tại sao lại biết nhiều như thế?"

Phó Gia Thụ thực sự không nói nên lời: "Cha anh không giải thích cho mẹ anh thư ngụ là gì, vì sợ bà ấy sẽ làm loạn lên như vậy, không ngờ em cũng ..."

DTV

"Cái gì mà tôi cũng?" Tần Du hỏi.

"Mẹ làm gì mà gọi là làm loạn?" Phó thái thái hỏi.

Hai vị tổ tông lần lượt đặt câu hỏi, Phó Gia Thụ vội vã nhận sai: "Con sai rồi, con sai rồi, hai người bình tĩnh. Con có nhiều bạn bè như vậy, thế nào cũng sẽ có người giải thích cho con mà! Nhưng con và cha con nhất định không đến đó đâu. Mẹ ơi, mẹ đừng có mà tò mò quá rồi đi xem mấy thanh niên kia trông thế nào?"

Tần Du tỏ vẻ đã hiểu: "Những thanh niên trai trẻ đó không chỉ là để dành cho các thái thái mà thực tế còn để dành cho các vị lão gia nữa."

Sắc mặt của Phó Gia Thụ thay đổi: "Cô gái trẻ, nhìn em cũng lịch sự, đứng đắn, tại sao lại biết cả những chuyện này?"

Tần Du lườm anh một cái: "Bảo anh đọc nhiều sách vào cơ mà, đọc nhiều sách sẽ tự nhiên hiểu thôi, ít nhiều gì trong 'Hồng Lâu Mộng' cũng nói về điểm tốt của Long Dương? Cổ Liễn trút giận lên người hầu, Tần Chung thì ăn vụng với tình cũ của Tiết Bàn ở nhà."

Cô nói những điều này giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt mẹ và thím anh khiến khuôn mặt của Phó Gia Thụ đột nhiên đỏ bừng: "Đừng nói linh tinh nữa."

"Tôi nói linh tinh cái gì? Bác Phó giấu giấu diếm diếm, bác ấy biết rõ nơi đó kinh doanh cái gì nhưng lại không nói cho bác gái, khiến cho bác gái cảm thấy thắc mắc ngược lại lại càng muốn đến xem thử. Đến lúc đó nếu thực sự đi rồi, cảm thấy ghê tởm thì trách ai đây?"

"Trách cha anh đi, dù sao ông ấy cũng không ở trên xe." Phó Gia Thụ vội vàng đổ cho ba mình.

"Minh Ngọc à! Hầu hết phụ nữ đều không biết đàn ông ở bên ngoài làm gì, chỉ nghe các ông chồng kể lại và cho rằng ra ngoài kinh doanh rất mệt mỏi. Thế nên khó tránh được việc ăn vụng bên ngoài? Đám đàn ông này cứ thấy cái gì bẩn thỉu, hôi hám là đều phải thử một chút. Một thái thái cùng đánh bài với tôi đã bị chồng của mình lây bệnh giang mai, tôi có đến thăm bà ấy rồi, đúng là nghiệp chướng!"

Tuy Tống thái thái ở trong nhà như vẫn biết được thư ngụ, khi đó Tam di thái vẫn đang ở Thượng Hải, lúc mang bầu đứa thứ hai, Nhị di thái mới về nhà chờ sinh nắm tay bà ấy nói: "Chị cả, không được để cho con đ**m đó vào nhà chúng ta đâu! Thư ngụ cái gì đâu, chỉ là kỹ viện thôi ..."

Tam di thái vốn là người xuất thân từ Lê Viên, bà ấy kể chuyện rất chi tiết, khi đó, Tống thái thái mới nhận ra bên ngoài thật ... ghê tởm! Người đàn ông của mình lại có thể ghê tởm như thế. Tuy nhiên, có ghê tởm hay không thì có liên quan gì đến bà ấy? Dù sao thì họ cũng ngủ riêng phòng.

Kể từ khi biết chuyện đó, mỗi lần bị ông ấy chạm tay thôi, bà ấy cũng thấy ghét bỏ, vậy nên mỗi lần ông ấy trở về, bà ấy chỉ mong ông ấy đi thật nhanh

Mấy di thái thái có nằm mơ cũng muốn được theo bên cạnh ông ấy, nhưng bản thân bà ấy lại không hề muốn đến Thượng Hải.

Bây giờ có đến Thượng Hải, thì cũng chỉ ở trong phòng cho khách thôi, ở phòng cho khách thì đã sao? Tống thái thái nhớ lại mấy ngày này, ông già kia vẫn luôn tìm cơ hội để nói chuyện với mình, số lần ông ấy tìm bà ấy trong mấy ngày này còn nhiều hơn tổng số lần trong một năm trước nữa.

"Chị dâu, bà chuyên kinh doanh nhà đất, bà có thể tìm giúp tôi một căn nhà giống như nhà của Tiểu Du hay không. Tôi không mua, tôi thuê thôi." Nếu như có thể quen được thì sẽ ở lại, còn nếu không thì bà ấy sẽ về quê tìm một am ni cô, ăn chay niệm Phật. Nhưng Tống thái thái đã không nói nửa còn lại.

"Bà muốn chuyển ra ngoài à?" Phó thái thái hỏi.

"Ừm, bà cũng biết đấy, Thế Phạm là người thích sự mới mẻ, ý tứ của ông ấy tôi cũng nghe ra được, sắp tới đây sẽ ở Thượng Hải lâu. Đến lúc đó nhất định sẽ phải tìm một di thái thái. Ở quê đã phải giúp ông ấy quản lý cả một nhà di thái thái rồi, chẳng lẽ đến đây lại vẫn phải quản nữa. Chẳng bằng tìm một chỗ khác để ở, thanh thản một mình sống qua ngày."

"Nói thì nói như vậy, có điều căn nhà như này thì khó tìm đấy. Tiểu Du cũng là tình cờ thôi." Phó thái thái không dám nói là khi đó con trai bà có ý nghĩ xấu.

Tần Du quay đầu: "Bác gái, bác qua ở cùng với cháu đi ạ. Tầng ba nhà cháu rộng như vậy, chỉ có một mình cháu ở thôi, bác qua đây hai bác cháu ở cũng vui hơn nhiều."

"Không thích hợp, Thư Ngạn có ý đồ gì bác biết chứ. Bác và đến ở chỗ cháu, nó ngày nào cũng mượn cớ gặp bác đến chỗ cháu thì cháu cũng không thể đuổi nó được ."

Tống thái thái này luôn nghĩ cho người khác, bà ấy sống một mình trong nhà, thật nhàm chán biết bao?

"Bác gái, không sao đâu ạ. Dù sao Thư Ngạn cũng là anh của cháu. Hơn nữa, cháu còn giúp anh ta cải tiến nhà máy Hải Đông, không gặp lúc này thì vẫn gặp lúc khác, nếu muốn tránh mặt anh ta thì sao cháu có thể cải tiến nhà máy được? Nếu anh ta đến cháu sẽ coi anh ta như là anh trong nhà, nhưng chỉ để mời anh ta một bữa mà thôi. Thời gian lâu dần, anh ta nhất định sẽ học được cách sống hòa hợp với cháu."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 194



"Đúng vậy!" Phó thái thái cũng khuyên Tống thái thái: "Bà đừng lo lắng mấy chuyện này, nếu bà ở một mình, Tiểu Du cũng không yên tâm, Thư Ngạn và Thế Phạm cũng lo lắng. Bà muốn tĩnh dưỡng nhưng mà đến cuối cùng lại thành nhiều chuyện đấy."

Phó Gia Thụ cũng nói: "Thím, thím không cần suy nghĩ quá nhiều, thím thấy thế nào thoải mái là được. nếu thím sợ Tần Du lừa thím thì cứ tìm một chỗ khác. Nếu chỗ bọn cháu không có nhà phù hợp, cháu sẽ cho người đi tìm. Tuy nhiên nếu chỉ vì Tần Du và anh Thư Ngạn thì thực sự là không cần thiết."

Tống thái thái nhìn Tần Du, rồi lại nhìn Phó thái thái và Phó Gia Thụ: "Ừm, nếu cháu thực sự không ngại. Bác sẽ dọn qua ở cùng cháu!"

"Vậy thì tốt quá rồi."

Sau ba giờ lái xe, không thua kém ai, cả đường đi không hề có con muỗi nào, Phó Gia Thụ lái xe vững vàng, đi thẳng đến thành phố Hải Ninh.

Thành phố Hải Ninh đung là quy mô rộng lớn, bọn họ tìm một nhà hàng để ăn cơm, nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục lên đường. Hai giờ chiều, bọn họ đã đến một khách sạn bên cạnh Tây Hồ ở Hàng Châu.

Nếu như Phó Gia Thụ muốn tự về nhà một mình, anh sẽ đến bến tàu mua vé tàu lúc ba giờ và tự lái xe về Ninh Ba.

Tuy nhiên, trên xe vẫn còn hai vị thái thái, cộng thêm ăn cơm xong đã được sáu bảy tiếng, cũng mệt rồi, nên muốn bọn họ vào khách sạn ngủ trưa.

Tần Du đang chuẩn bị xách hành lý vào phòng Phó Gia Thụ hỏi: "Anh đi đổ xăng, em có muốn ra ngoài với tôi không, tìm một chỗ nào đấy cho em sờ thử vô lăng?"

Tần Du chăm chú quan sát Phó Gia Thụ lái xe cả mấy tiếng đồng hồ, đã muốn chạm thử nó lâu rồi.

"Được, giờ tôi sẽ đi với anh. Anh chờ tôi đi cất hành lý đã."

DTV

Tần Du theo Phó Gia Thụ đi đổ xăng, cổng của trạm xăng có một cây cột treo một cái bảng ghi chữ "Asiatic".

Tần Du nghe Phó Gia Thụ nói rằng toàn bộ thị trường dầu hỏa trong nước bao gồm các sản phẩm liên quan đến dầu mỏ như xăng, dầu hỏa và dầu diesel, và được độc quyền bởi ba thương hiệu nước ngoài: Công ty dầu nhớt Mobil của mỹ, Công ty dầu nhớt Texaco, Công ty dầu khí Asiatic của Anh và Hà Lan liên doanh, ở trăm năm sau, ba công ty này sau là những gã khổng lồ trong ngành hóa dầu.

Nhân viên đổ xăng cho xe bằng bơm tay, sau đó viết hóa đơn và đưa cho Phó Gia Thụ, Phó Gia Thụ đi đến một ki-ốt hình lục giác để thanh toán.

Một trăm năm trước, người nước ngoài đến Trung Quốc bán xăng, kiến trúc trạm xăng vẫn theo phòng cách của Trung Quốc. Một trăm năm sau, ba cột bơm xăng giống hệt với trạm xăng của quốc tế, nhưng là thuộc công ty nhà nước.

"Trung Quốc không có công ty xăng sao?" Sau khi lên xe, Tần Du bèn hỏi Phó Gia Thụ.

"Không phải anh nói với em rồi à, dầu hỏa cũng bị độc quyền hứ đừng nói đến xăng. Nước ta là một nước nghèo dầu mỏ, cho đến nay vẫn chưa có những giếng dầu có giá trị. Tất cả xăng đều là nhập khẩu. Vì thế, giá xăng ở đây của chúng ta cao gấp ba lần so với ở Mỹ." Phó Gia Thụ thuyết.

Đúng vậy! Sau khi giải phóng, mỏ dầu Đại Khánh mới được khai thác, thời đại này lấy đâu ra công ty dầu khí?

"Thế xe hơi thì sao? Sau khi Ford lắp ráp dây chuyền sản xuất, giá xe đã giảm đáng kể. Chênh lệch giá trong và ngoài nước là bao nhiêu?" Tần Du nhớ rằng chiếc xe Model T của Ford lúc đó chỉ có giá 260 đô la Mỹ.

"Cũng gấp khoảng ba bốn lần, xe của anh ở Mỹ có giá hơn 400 đô la Mỹ, ở đây có giá hơn 5. 000 đồng đại dương."

Giá này cũng bình thường, ngành công nghiệp ô tô của nước nhà lạc hậu, thì không thể trách người ta bán cho anh với giá cao.

Ở kiếp trước của Tần Vũ, khi cô còn đi học, giáo sư luôn thở dài, bao giờ nước ta mới đạt đến trình độ sản xuất công nghiệp của Đức đây?

Mười năm đầu khi cô mới theo nghề, giá một chiếc xe hơi trong nước đắt hơn ở thị trường Châu Âu và Châu Mỹ.

Sau đó, cô trở thành giám đốc điều hành của một công ty ô tô lớn trong nước, úc đó chiến lược định giá của họ là rằng giá nước ngoài cao hơn giá trong nước 25% -50%, tức là chiếc xe Xingchi đại diện cho định hướng tương lai vẫn bán rất chạy trên thị trường quốc tế, thậm chí còn phải tăng giá để nâng tầm của xe.

Đã chứng kiến ngành công nghiệp ô tô nỗ lực rất nhiều để bắt kịp con đường năng lượng mới, thậm chí trong ván bài có cục diện thế giới này, ngành công nghiệp ô tô ban đầu bị thống trị bởi Châu Âu, Mỹ và Nhật Bản. Trong thời đại của phương tiện năng lượng mới, Trung Quốc đã trở thành một ông lớn trên ván bài này, Nhật Bản vì không đủ mạnh để đặt cược vào nhiên liệu hydro và ô tô thông minh nên có dấu hiệu sắp bị đá ra khỏi cuộc chơi.

Hồi đó, cô rất tự hào, vì người Trung Quốc đã phải mất bốn mươi năm để đi đến trình độ này. Thế nhưng, hiện tại, trong thời đại mà cô đang sống này, cô có thể góp một chút sức mọn để Trung Quốc có chỗ đứng trong thời đại của phương tiện chạy bằng nhiên liệu không? Nên làm như thế nào đây?

Phó Gia Thụ lái xe vào một con đường tương đối rộng rãi, thời đại này ô tô rất hiếm, trên đường cũng rất ít xe: "Em lái thử một chút xem!"

Tần Du và Phó Gia Thụ đổi chỗ cho nhau, Phó Gia Thụ nói: "Khi vừa bắt đầu, cần gạt sẽ để ở số 1, như thế thì tốc độ của xe không quá nhanh, nhưng chúng ta cứ thử để xem ô tô tiến về phía trước như thế nào?"

Anh thầm nghĩ trong lòng, nếu Tần Du không biết vào số thì anh có thể trực tiếp tay nắm tay dạy cô cách làm sao để vào được số.

Lần trước cưỡi ngựa, anh ngại không muốn cưỡi cùng một con ngựa với cô, nhưng lần này nắm tay thì chắc hẳn là không sao? Vừa nghĩ đến đây trái tim của anh đã đập loạn nhịp như có một con thỏ đang nhảy nhót trong đó. Ừm! Nhất định có thể, anh nhếch khóe miệng, nói với cô: "Khởi động, vào số một..."

Xe vẫn là xe thôi, nhưng mà có thêm bàn đạp lùi, cô phải tự nhắc bản thân đừng đạp nhầm nó.

Kiếp trước, khi Tần Vũ du học ở Đức, cô đã lái xe golf số tay, sau khi trở thành giám đốc điều hành của một công ty ô tô, cô cũng có cơ hội chạm vào những chiếc xe cổ từ những năm 1940 và 1950. Tài xế già như cô, vừa chạm được vào vô lăng, cảm giác đã trở lại, đạp chân ga, khởi động!

Không thể nào, không thể nào, chân ga này vừa to vừa nặng, tốc độ như này? Tần Du đã quen với việc lái xe nhanh trên đường cao tốc của Đức, cô vừa đạp mạnh chân ga, trong lòng vừa tràn đầy ghét bỏ, xe của một trăm năm trước này thật khiến cho người ra muốn đập vô lăng.

Lúc này, Phó Gia Thụ cuối cùng cũng đã biết, đừng nói nắm tay cô, chỉ dạy tận tay, bây giờ tay anh đang nắm chắc tay vịn trên trần xe để không bị hất ra khỏi xe: "Em lái chậm thôi, lái chậm thôi! Tần Du..."

Nghe thấy Phó Gia Thụ quát mình, Tần Du giảm tốc độ, tấp vào lề, mặt đầy vô tội hỏi: "Làm sao vậy?"

Làm sao vậy? Vừa mới học lái xe mà đã phi như chim bay, thế có còn là người mới học lái xe nữa không?

"Em lái xe kiểu đấy à? Tim anh sắp bị em hết văng ra khỏi n.g.ự.c rồi đây này." Phó Gia Thụ xoa ngực, con thỏ kia vẫn ở trong đó nhưng mà lần này là bị cô dọa cho nhảy dựng lên.

Tần Du bĩu môi, trái tim bé nhỏ của anh đã không chịu nổi rồi sao? Nhớ năm đó, mấy chị em trong ngành công nghiệp ô tô trong nước đua xe ở New Nordschleife nước Đức, không phải dọa c.h.ế.t anh hay sao?

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Phó Gia Thụ, Tần Du nhún vai. Vừa rồi cô mới là thử cảm giác chân mà thôi, ai muốn tự đ.â.m c.h.ế.t mình đâu. Hơn nữa, lẽ nào cô lại dám trượt bánh xe của một chiếc xe đồ cổ từ trăm năm trước này sao?

Tần Du quyết định đối xử dịu dàng với chiếc xe cổ này, cô không quen với bàn đạp lùi lắm, hay là tập lùi xe?
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 195



Phó Gia Thụ nhớ lại khi anh mới học lái xe, tay chân lóng ngóng, không thể phân biệt được bên trái và bên phải, anh ấy đã luyện tập tiến lùi, trái phải ở số một không biết bao nhiêu lần?

Anh học lái xe cả tháng trời, nhưng ngồi trên xe thì người vẫn run như cầy sấy. Cô mới ngồi trên xe được một tiếng rưỡi đã có thể lái xe như người lão luyện như anh. Không không không, người lái xe lão luyện như anh cũng không ngông cuồng như cô.

Trong khi Tần Du đang chăm chú tập lùi xe, Phó Gia Thụ cuối cùng đã lấy lại được bình tĩnh.

Tần Du ngồi trên chiếc xe cổ cả thế kỷ này, ôn lại kỹ năng lái xe, đột nhiên cảm thấy mảnh đời còn thiếu của mình lại được hoàn thiện thêm một phần nhỏ.

Cô nhìn vào bảng điều khiển trung tâm, không, chiếc xe này không có bảng điều khiển trung tâm, không có công tơ mét. Tóm lại trước mặt chỉ nhìn thấy một cái logo xe.

Tuổi thọ của công ty xe hơi này đã bước vào thời kỳ đếm ngược, chiếc xe có thể bán được nhiều chiếc như vậy trong thời đại này, có thể thấy được nó có khả năng cạnh tranh trong thời đại này, nhưng nó đã biến mất trong cuộc Đại suy thoái, chủ yếu là do vấn đề về chuỗi vốn.

Cô nghiêng đầu nhìn Phó Gia Thụ, nhìn anh một cách nghiêm túc.

Phó Gia Thụ bị nhìn thì cảm thấy bối rối, tại sao cô lại nhìn anh như vậy? Anh đỏ mặt hỏi: "Sao em lại nhìn anh chằm chằm thế?"

"Anh nói xem nếu xây dựng một nhà máy sản xuất ô tô, thì thế nào?"

"Gì cơ?"

Phó Gia Thụ cũng không mong sẽ được nghe một câu tỏ tình lãng mạn, nhưng anh không ngờ mình lại nghe được một ý tưởng hoang đường như vậy.

"Không thể nào!" Phó Gia Thụ nói với Tần Du một cách dứt khoát: "Em có biết ngành công nghiệp ô tô cần bao nhiêu hỗ trợ không? Tình hình nước ta không ổn định, và ngành này gần như không có tảng công nghiệp. Ngay đến việc sản xuất máy dệt cũng rất khó khăn. Nếu bạn muốn chế tạo ô tô, phụ tùng ô tô..."

Tần Du nghe anh nói xong, mỉm cười, anh thực sự rất thích ô tô, hiểu rất rõ về ngành này, nói chuyện rõ ràng logic, anh nhất định sẽ là một người cộng sự tốt.

Phó Gia Thụ liệt kê một loạt những khó khăn, cuối cùng tổng kết lại rằng: "Anh rất thích ô tô, em cũng biết rằng ông chủ của xưởng dệt Toyota đã bắt đầu đầu tư vào ngành công nghiệp ô tô. Nếu như chúng ta cũng có thể đi đường này, dĩ nhiên anh cũng muốn, nhưng chúng ta phải đối mặt với thực tế."

Những gì anh nói đều đúng, nhưng có một cách khác: "Ý tôi là, nền kinh tế Châu Âu và Mỹ đã bùng nổ trong nhiều năm kể từ Chiến tranh Châu Âu, và một cuộc khủng hoảng kinh tế mới đang hình thành. Tôi nghĩ là bác trai cũng đã nhắc đến chuyện này lúc ở nhà rồi."

"Vậy thì sao?" Phó Gia Thụ đẩy cửa xe: "Chúng ta xuống xe vừa đi hóng gió vừa nói."

Không gian trong xe quá nhỏ, nắng chiều tháng năm rất gắt, trên người cô còn có một mùi hương như có như không, phảng phất quanh anh, tâm sự cùng nhau trong không gian chỉ có hai người, Phó Gia Thụ phát hiện không phải trái tim mình bị con thỏ kia nhảy đến c.h.ế.t mà chính là bị mùi thơm của cô làm cho anh nóng muốn chết.

Tần Du theo anh xuống xe, muốn tiếp tục nói chuyện với anh, nhưng sao anh lại đi lùi lại phía sau thế nhỉ?

Chỉ thấy Phó Gia Thụ mở cửa xe, lấy ra một cái Coca Cola, đưa cho cô.

Ôi trời! Thật đúng là hiểu cô! Lại còn mang theo cả nước Coca Cola nữa?

Đây là chai thủy tinh, nhưng đang ở bên ngoài, nên cô cũng không câu nệ quá, Tần Du nhận lấy và cạy nắp bằng răng, uống một hơi cạn sạch.

Sau khi uống được vài hớp, thấy Phó Gia Thụ cầm cái mở nắp chai trong tay ngơ ngác nhìn cô, Tần Du nói: "Anh có đồ để khui nắp chai à? Sao không mang ra từ sớm?"

"Nếu biết trước răng em chắc như thế, anh đã không cần lấy cái khui nắp rồi." Phó Gia Thụ nói.

DTV

Anh chàng này cầm đồ khui nắp mở nắp chai Coca, đi đến cụng chai với cô.

Tần Du lườm anh một cái, tìm một tảng đá ven đường ngồi xuống uống Coca.

Phó Gia Thụ đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, Tần Du quay lưng về phía anh, không muốn nói chuyện với anh.

Phó Gia Thụ huých khuỷu tay chọc cô: "Anh đâu ngờ em lại nhanh mồm nhanh miệng thế. Lần sau mà còn cần dùng răng thì cứ để anh làm nhé?"

"Được cái đầu anh!"

"Tần Du, chúng ta có thể nói chuyện có lý một tí được không? Anh cũng không thể nào đưa đồ khui nắp trước cho em mà, phải không?" Phó Gia Thụ tức giận xoay người lại: "Sao em lại giống mẹ anh thế. Bà ấy chỉ nói lý lẽ với người ngoài thôi, chứ với cha thì không bao giờ."

Nghe anh nói vậy, Tần Du nhận ra vừa rồi mình thật sự rất vô lý, bây giờ thấy anh so sánh bọn họ với cha mẹ anh, nghĩ đến dáng vẻ giận dỗi của Phó thái thái, và dáng vẻ thích thú của Phó lão gia, cô quay đầu nhìn anh.

Anh giơ chai nước lên: "Chạm nào, chúng ta làm hòa."

Anh chàng ngốc này! Tần Du chạm chai với Phó Gia Thụ rồi uống một ngụm: "Tiếp đi!"

Tần Du tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Nếu xảy ra khủng hoảng kinh tế, rất nhiều công ty sản xuất quy mô lớn sẽ không thể tồn tại, lúc này chúng ta sẽ thu mua một số công ty. Nếu có cơ hội, nhà sản xuất ô tô Oka của anh cũng là một mục tiêu tốt. Chúng ta sẽ sản xuất ô tô ở nước Mỹ, sau khi thị trường trong nước ổn định, có thể thông qua phương thức liên doanh hoặc đầu tư vào các nhà máy ở Trung Quốc để đưa xe về trong nước, nâng cao nền tảng của ngành công nghiệp ô tô trong nước."

"Tại sao em lại tin rằng sẽ xảy ra khủng hoảng kinh tế thế?"

"Trực giác thôi!" Tần Du nói: "Tôi biết thiên thời địa lợi nhân hòa rất quan trọng. Tôi có ý tưởng này, cho nên muốn chia sẻ với anh, anh nói một câu thôi, có muốn chế tạo ô tô không? Anh muốn chế tạo ô tô không phải là chuyện ngày một ngày hai mà chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn từ trước."

"Đó là một cách hay, nhưng em phải biết rằng người nước ngoài coi thường người Trung Quốc chúng ta, bọn họ không nghĩ rằng chúng ta có thể quản lý tốt các nhà máy của họ. Anh đã ở nước ngoài nhiều năm và quá hiểu bọn họ nghĩ thế nào về người Trung Quốc. Có thể lấy Josh là một ví dụ, hầu hết người nước ngoài đều có định kiến rất sâu sắc với người Trung Quốc." Phó Gia Thụ thở dài.

Cho dù trăm năm sau, phân biệt chủng tộc vẫn tồn tại, Tần Du cũng biết các nhà khoa học và triết học nổi tiếng của thời đại này đã miêu tả về Trung Quốc và người Trung Quốc bằng những từ ngữ như thế nào.

"Nhắc đến Josh, chúng ta vừa hay có thể hợp tác với anh ấy. Khuôn mặt Châu Âu, không phải rất hợp sao? Còn có David Kaufman. Chúng ta tìm đường mưu sinh trong kẽ hở. Chỉ cần doanh nghiệp ra đời, chúng ta chính là kẻ mạnh." Với sự hỗ trợ tài chính của David Kaufman, rất có khả năng sẽ thu được những thông tin rò rỉ trong cuộc khủng hoảng lớn.

Thảo luận một lát, Tần Du chợt nhận ra có lẽ chuyện này không làm được. Vài năm nữa, người Đức sẽ lên sàn, cô phải nhắc Josh thu dọn hành lý và đến Mỹ càng sớm càng tốt, sau đó hợp tác với anh ấy để thâu tóm Oka, thương hiệu sẽ biết mất khỏi dòng chảy lịch sử này. Với nền tảng là Oka tận dụng sự phát triển vượt bậc của Mỹ trong những năm 1940 và 1950 để có được một chỗ đứng trong ngành công nghiệp ô tô.

Vào những năm 1980. khi cô đã ngoài bảy mươi, nếu như còn sống, cô sẽ đưa một công ty đã phát triển đến một giai đoạn nhất định về Trung Quốc để liên doanh. Không cần phải dùng cách thông thường để nói chuyện với các ông lớn, cũng không cần phải đến nước Đức để thắc mắc, cô sẽ mang vốn và kỹ thuật về cho nước nhà?

Mặc dù ý tưởng này hơi khó thành hiện thực, nhưng ít nhất nó không phải là điều viển vông. Hơn nữa, cô thực sự rất thích ô tô, nếu cô làm như vậy, có thể sẽ thực sự có thể thúc đẩy sự phát triển của toàn ngành.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 196



Phó Gia Thụ cũng đang nghiêm túc suy nghĩ, đây là một hướng đi tốt, mặc dù sẽ có khó khăn, nhưng bản thân anh cũng thích ô tô. Khi nhắc đến ô tô, ánh mắt cô sáng lấp lánh, anh uống hết coca cola: "Cứ làm vậy đi. Chúng ta về thôi, chắc là mẹ và thím anh cũng tỉnh dậy rồi. Thím anh ít khi ra ngoài, chúng ta đưa bà ấy đi dạo Tây Hồ nhé?"

"Được!"

"Em lái xe nhé?" Phó Gia Thụ hỏi.

"Đương nhiên rồi." Tần Du lên xe, điều khiển chiếc xe đối với cô mà nói có thể được coi là xe cổ này, nghe theo sự chỉ đường của Phó Gia Thụ, quay về khách sạn.

Phó Gia Thụ xuống xe đi theo sau Tần Du, nhìn bóng lưng của cô không biết có nên nói hay không, cô không thể giữ chút thể diện cho người khác à?

Tần Du đột nhiên nghĩ ra gì đó, xoay người: "Thử nhớ lại cảnh anh cưỡi ngựa xem, có khi nào anh sẽ thấy thoải mái hơn không?"

Nghe cô nói như vậy, Phó Gia Thụ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, nhanh chân bước đến cạnh cô, đi cùng vào khách sạn.

Tần Du về phòng thu dọn một chút, rồi đến phòng của Tống thái thái, muốn cùng Tống thái thái xuống lầu, nhưng Tống thái thái lại nói với cô: "Các cháu đi đi! Bác không đi đâu."

"Sao thế ạ?" Tần Du thấy khó hiểu.

Tống thái thái cúi xuống nhìn chân mình: "Không tiện lắm."

"Cháu đã nghĩ đến chuyện này rồi. Anh Gia Thụ đã ra ngoài tìm xe kéo, chúng ta thuê xe kéo khoảng ba giờ, bác và bác Phó có thể ngồi xe kéo, cháu và anh Gia Thụ sẽ đi bộ."

Tống thái thái hơi ngạc nhiên, trước đó, mỗi lần bà ấy theo chồng và con trai ra ngoài, bọn họ đều dừng chân ở Hàng Châu. Nhưng bà ấy chỉ cần nói với bọn họ rằng chân bà không tiện đi lại thì sẽ không cần phải đi dạo nữa, cứ ở lại trong phòng khách sạn là được.

Cho nên, suốt bao nhiêu năm qua, bà ấy đã đến Hàng Châu mười mấy lần rồi, nhưng chưa từng đi thăm thú thành phố này, mà chỉ ở trên ban công của khách sạn ngắm nhìn Tây Hồ, coi như đã từng đến đây.

Lần này bà ấy đi theo con trai của nhà người khác đến đây, nhưng đứa trẻ này lại biết suy nghĩ cho bà ấy.

Tần Du kéo cánh tay Tống thái thái: "Bác à, đi thôi nào!"

Hai vị thái thái ngồi trên xe kéo, vừa đi vừa dừng, ngắm nhìn phong cảnh dọc đường của Tây Hồ.

"Đây chính là câu cầu gãy mà Hứa Tiên và Bạch nương nương đã gặp nhau." Phó thái thái chỉ về phía trước: "Chỗ kia chính là tháp Lôi Phong, mấy năm trước đã bị sập rồi. Không biết được Bạch nương nương có thoát ra ngoài được không? Thực ra làm một yêu tinh tu luyện ngàn năm chẳng tốt hơn à? Không nên gả cho cái anh Hứa Tiên gì kia? Muốn báo ơn thì tặng người ta mấy trăm lượng bạc là được rồi? Nhất định cứ muốn lấy thân báo đáp, cuối cùng bị nhốt dưới tháp Lôi Phong cả mấy trăm năm. Nếu thật sự là như vậy, chắc hẳn Bạch nương nương sẽ hối hận đến c.h.ế.t ấy nhỉ?"

"Hầu hết các vở kịch này đều là đàn ông viết lên. Nói ngay như 'Trâm Bích Ngọc' thôi, cũng là do đàn ông viết. Sao bọn họ có thể đoán được nữ nhân đang suy nghĩ gì? Một yêu tinh tu luyện ngàn năm e là đã nhìn nhân tình nóng lạnh đời từ lâu. Người ta thà đi tu luyện mỗi ngày chứ cũng không muốn vì một cuộc hôn nhân mà đoản mệnh. Chẳng qua là những người viết truyện đã chụp mũ cho họ mà thôi." Tống thái thái phân tích.

Bây giờ, bà ấy thà đến miếu ni cô để thanh tu, còn hơn là hàng ngày phải gánh những rắc rối này trong nhà họ Tống. Cũng may, bà ấy đã bàn bạc xong với chồng mình, sẽ để cho Nhị di thái tiếp quản mọi việc trong gia đình, điều duy nhất mà bà ấy còn băn khoăn bây giờ là có nên để A Phương ở lại quê hay không?

A Anh và A Phương là hai nha hoàn cùng bà ấy lớn lên từ nhỏ, tuy là chủ tớ nhưng bọn họ thực sự rất giống chị em. Năm đó, A Anh đã gả cho tùy tùng của lão gia, theo chồng của cô ấy đến Thượng Hải.

Chồng của A Anh đang làm quản sự ở nhà máy Đông Hải còn A Anh thì thay lão gia lo liệu ngôi nhà ở Thượng Hải.

A Phương thì vẫn luôn ở bên cạnh bà ấy, bà ấy từng khuyên A Phương hãy kết hôn đi nhưng A Phương nhất quyết không muốn: "Tôi chỉ muốn theo tiểu thư, tiểu thư đi đâu thì tôi đi đó. Nếu tôi đi trước một bước thì tiểu thư giúp tôi lo hậu sự, còn nếu tiểu thư đi trước, tôi sẽ đến am ni cô để tụng kinh cho tiểu thư."

Dù cố gắng thuyết phục thế nào, A Phương vẫn không đồng ý, nhưng bà ấy biết, A Phương là sợ không có người bầu bạn với bà ấy, cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.

Vì thế, theo lý thuyết thì A Phương là người quen thuộc nhà cũ nhất, để bà ta lại chăm nom nhà cũ là lựa chọn tốt nhất, nhưng bà ấy không đành lòng tự mình thoát khỏi hố lửa trong khi đó lại để bà ta ở lại nơi đó.

Tống thái thái đang dạo chơi trên Tây Hồ, tại nhà cũ của nhà họ Tống ở Ninh Ba, từ khi lão gia đánh Đại thiếu gia một trận, sau đó kéo Đại thái thái đi Thượng Hải, tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này rất lớn.

Xem náo nhiệt thì sao lại sợ chuyện lớn? Mấy vị di thái thái muốn biết tình hình mới nhất.

Thậm chí, họ còn thầm hy vọng chuyện của Đại thiếu gia ầm ĩ hơn nữa. Có một số ý nghĩ khó hiểu, ác độc. Đại thiếu phu nhân đã xảy ra chuyện gì ư? Dù lão gia không làm gì Đại thiếu gia, nhưng có lẽ sau này sẽ ghét con trai mình.

Tam di thái ngày nào cũng phải đưa hai đứa con trai tới trường, nhà họ Tống vốn là một gia đình thương gia, cũng không nhiều quy củ như vậy. Nhà họ không hoàn toàn hạn chế đám di thái thái đi ra ngoài, chỉ là những bà vợ lẽ còn lại đều rất nhát gan.

DTV

Trước kia còn ở Thượng Hải, Tam di thái rất thích tới cửa hàng bách hóa, rạp hát... Giờ về Ninh Ba buồn chán không chịu nổi.

Lúc Đại thái thái ở nhà, khi ra ngoài còn phải báo với bà ấy. Tùy trên miệng Tam di thái nói không sợ Đại thái thái nhưng lúc nhìn thấy bà ấy lại run lên, không dám nói nhiều.

Mấy ngày nay, Đại thái thái không có ở nhà, chẳng lẽ A Phương của phòng Đại thái thái còn dám quản di thái thái đã sinh ba đứa con trai như bà ấy?

Thừa dịp đưa con trai đi học, Tam di thái đi ra ngoài dạo.

Đừng nói Thượng Hải, thành phố Ninh Ba còn chẳng sánh nổi Hàng Châu, quần áo chẳng có nổi một bộ lọt được vào mắt. Bao giờ mới được quay lại Thượng Hải? Ngẫm một chút, đàn ông thường có mới nới cũ, e rằng cả đời này bà ấy sẽ phải ở nhà cũ tại Ninh Ba cho tới chết.

"Đây chẳng phải Tam thái thái ư?" Một giọng nói truyền tới.

Tam di thái xoay người thì thấy Niên thái thái, người mà mình thường xuyên chạm mặt ở Thượng Hải, bọn họ còn từng đánh bài mấy lần.

"Chào Niên thái thái." Tam di thái đi qua chào hỏi.

"Tam thái thái, đúng là hiếm thấy, hôm nay ra ngoài dạo chơi à?"

"Đúng vậy! Lâu lắm mới gặp Niên thái thái, bà thường xuyên ở Thượng Hải, hiếm lắm mới quay về."

"Lão gia về một thời gian nên tôi cũng theo về. Đúng là trùng hợp, Tam thái thái có rảnh không, cùng đi nghe kịch với tôi?"

Tam di thái được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, Niên thái thái chẳng kiêu căng chút nào, không giống với Phó thái thái. Có lẽ gia nghiệp của nhà họ Phó lớn, bà ấy đi xã giao với lão gia từng gặp Phó thái thái kia, tầm mắt đối phương rất cao, gần như chẳng thèm để ý đến mình khiến Tam di thái hụt hẫng mấy lần.

Bà ấy đi theo Niên thái thái vào rạp hát nghe kịch. Giọng hát của hoa đán trên sân khấu chẳng uyển chuyển chút nào, vô cùng cứng ngắc, kịch thế này còn nghe thế nào được.

Tam di thái không nghe lọt tai kịch trên sân khẩu, trái lại những chuyện Niên thái thái nói lại rất đặc sắc, đó đều là những chuyện mà bọn họ ở trong nhà chẳng thể nào biết được.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 197



Nghe Niên thái thái nói, lão gia đúng là lão gia, đi qua là có thể đuổi được hồ ly tinh kia đi.

Nhưng đuổi được hồ ly tinh rồi, chẳng phải Đại thiếu phu nhân kia không ly hôn được ư? Tam di thái không vui, bà ấy muốn nhìn Đại thiếu phu nhân khóc lóc thảm thiết.

"Tam thái thái, bà đang nghĩ gì vậy? Sao có chuyện không ly hôn được chứ? Với tính khí kia của Đại thiếu gia nhà bà, e rằng dù có phải trở mặt với lão gia, phu nhân cũng sẽ tìm cách ly hôn. Chỉ có điều, Đại thiếu gia này có quyết liệt với lão gia nhà các người không thì tôi không biết được." Niên thái thái từng nhìn thấy điện báo mà Giám đốc Tuyên gửi tới từ chỗ chồng mình, bà ta tự tưởng tượng ra vở kịch luân lý gia đình hai cha con bất hòa, Đại thái thái khóc ngất.

Tam di thái nghe vậy mừng thầm trong lòng, Nhị di thái Thư Hoa chẳng là gì, ba đứa con trai của bà ấy cũng không được lão gia coi trọng.

Từ khi Đại thiếu gia trở về bái đường thành thân, Tam di thái luôn để ý xem rốt cuộc lão gia có thể chịu được đứa con trai này tới khi nào?

"Bà nói rất có lý, hồ ly tinh kia xinh đẹp như vậy, đàn ông vừa được biết mùi vị của đàn bà sáo có thể chịu buông tay? Chắc chắn sẽ trở mặt với lão gia."

"Đúng vậy! Tôi cùng nói với lão gia nhà chúng tôi như vậy. Thật ra, mấy vị thiếu gia khác nhà các ngươi đều ngoan ngoãn, hiểu biết, sẽ không làm trái ý bề trên. Thế mà những đứa trẻ hiểu chuyện lại không được để vào mắt." Niên thái thái thổn thức thay những thiếu gia do mấy vị di thái thái của nhà họ Tống sinh ra.

Tam di thái tỏ ra tủi thân: "Ai bảo cậu ta do Đại thái thai sinh ra chứ? Lúc lão thái gia vẫn còn đã nói mấy người còn lại không phải cháu trai ông ấy, chỉ có Đại thiếu gia mới là cháu."

"Đúng vậy! Đối với phụ nữ thì ai được bản thân sinh ra mới là con mình. Lão thái gia nhà các người cùng thật là, cháu nào mà chẳng là cháu, ba vị thiếu gia của Tam thái thái đều rất tuấn tú, thế mà lại không được coi trọng, haiz!"

"Có cách nào đâu chứ?" Tam di thái thở dài.

Niên thái thái cũng thở dài: "Đại thiếu phu nhân nhà bà đúng là bị nghiệp, thật đáng thương! Đã không còn cha mẹ mà còn bị chồng bỏ."

"Niên thái thái, bà đừng thương hại cô ta, có câu người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Đại thiếu phu nhân này cũng chẳng phải người dễ tính gì, cô ta rất gian xảo."

"Gian xảo như thế nào?"

DTV

Tam di thái cũng chẳng nói được ra những lời kia, chẳng lẽ lại nói mình vì một chiếc sườn xám mà rơi vào bẫy của đại thiếu phu nhân? Bà ấy giả vờ rộng lượng nói: "Bỏ đi, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Người ta đã bị Đại thiếu gia bỏ rồi, tôi còn nói sau lưng cô ta thì không tử tế."

"Tam thái thái đúng là một người phúc hậu."

"Làm người ấy à, phải xét lương tâm."

Tam di thái làm người bằng lương tâm trở về nhà, vừa tới nơi đã đi sang chỗ Nhị di thái, sau khi khua môi múa mép với bà ấy xong thì chạy tới nói chuyện với bà năm, bên cạnh di thái thái đều có người hầu. Lúc bọn họ nói chuyện, những người làm này không được nói, nhưng không có nghĩa họ không có tai, cả đám đều nghe rất rõ.

Chẳng bao lâu sau, toàn bộ nhà họ Tống từ trên xuống dưới đểu biết lão gia và Đại thái thái đi Thượng Hải đuổi hồ ly tinh.

Lục di thái và mấy vị di thái thái không qua lại với nhau, một mình ở trong nhà chính của Đại thái thái, người hầu của cô ấy chỉ là một cô bé mới mười ba tuổi, còn rất ngây thơ nên có rất nhiều lời trong lòng chẳng thể nói ra được. Lục di thái không kìm được nhớ tới lúc còn ở cùng tiểu thư. Trước kia, khi phu nhân còn chưa bị bệnh, tiểu thư có lời gì trong lòng cũng sẽ nói với cô ấy. Lục di thái còn trêu hỏi thiếu gia như thế nào? Tiểu thư sẽ xấu hổ đỏ bừng mặt.

Về sau, phu nhân ngã bệnh, cô ấy và tiểu thư bận tối tăm mặt mũi, sau đó nữa thì theo cô gả tới nhà họ Tống. Cô gia còn chẳng thèm vén khăn đỏ của cô dâu đã chạy trốn. Tiểu thư chẳng biết làm sao, âm thầm rơi lệ. Cô ấy cũng chỉ có thể yên lặng an ủi tiểu thư nhưng cũng lo lắng cho tương lai của mình.

Chuyện xảy ra tiếp theo khiến Lục di thái biết tình cảnh của tiểu thư càng gian nan hơn, thiếu gia vốn chẳng nhìn cô lấy một cái. Lục di thái chỉ là một người hầu có thể làm gì được?

Phu nhân qua đời, tiểu thư ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Đến tận khi hết tuần đầu của phu nhân, tiểu thư ngồi thuyền trở về Ninh Ba, vừa đến nhà đã ngã bệnh. Lúc đó, cô ấy vô cùng sợ tiểu thư xảy ra chuyện bất trắc, vậy bản thân phải làm sao?

Cũng may tiểu thư không sao, chỉ là dường như sau khi khỏi bệnh đã thay đổi, không còn tâm sự nhiều với mình nữa. Lục di thái nhắc tới thiếu gia, tiểu thư sẽ nói: "Đừng dồn tâm trí vào đàn ông, dầu gì em cũng từng đọc sách với ta, có rảnh thì xem thêm vài quyển sách đi."

Khi đó, cô ấy biết tiểu thư đã không còn kỳ vọng gì với thiếu gia nữa rồi. Một người đã hết hy vọng với chồng mình thì sao có thể được đối phương yêu thương, chiều chuộng?

Vì thế khi Đại thái thái bảo tiểu thư đi tìm thiếu gia, mình không mong hai người sẽ viên mãn, tối đã cũng giống như bà ấy mà thôi. Chẳng lẽ, sau này bản thân cũng sẽ giống dì Phương ở bên cạnh Đại thái thái ư? Rõ ràng mình biết chữ, cũng xinh đẹp chẳng kém ai, thế mà cả đời không lấy chồng? Suốt đời làm người hầu ư?

Lúc này, Lục di thái mới tìm đường ra. Nghe nói Đại thiếu gia trốn tránh tiểu thư, e rằng sau khi ly hôn cô sẽ bị đưa về nhà đẻ, sau này sẽ được nuôi trong viện tử này, bị người xem thường. Cô ấy đau lòng thay tiểu thư nhưng cũng mơ hồ cảm thấy vui mừng.

Lão gia và Đại thái thái đi Thượng Hải, không biết tình huống như thế nào! Bồ Tát phù hộ, hy vọng tiểu thư không việc gì.

Lục di thái đi dạo trong vườn hoa với đầy bụng tâm sự, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng gọi: "Ai dô, em sáu, đúng là hiếm thấy nha! Cô đi dạo trong vườn đấy à?"

"Chị ba, chị năm!" Lục di thái ngẩng đầu nhìn thấy Tam di thái và Ngũ di thái đang bụng mang dạ chửa đứng bên cạnh. Trước khi tiểu thư đi Thượng Hải có nói với cô ấy rằng phải tránh xa Tam di thái một chút, nói rằng bà ấy không có đầu óc nhưng lại thích xen vào chuyện của người khác, bảo mình cẩn thận không bị lợi dụng. Lục di thái xoay người định rời đi.

"Em sáu, sao lại đi nhanh thế? Tâm sự với hai chị em chúng tôi đi. Bọn tôi đang nói về chuyện của Đại thiếu phu nhân, cô không muốn nghe một chút à?"

Nghe thấy mấy chữ "Đại thiếu phu nhân", Lục di thái dừng chân lại.

Ngũ di thái hỏi cô ấy: "Cô biết chuyện Đại thiếu gia bị hồ ly tinh bên ngoài mê hoặc đúng không?"

Đương nhiên Lục di thái biết chuyện này, hơn nữa cô ấy còn biết được việc này từ chỗ Niên thái thái nên gật đầu.

"Thế cô có biết con hồ ly tinh kia bị đuổi đi, Đại thiếu gia và lão gia trở mặt thành thù không?"

Lục di thái lắc đầu, Đại thiếu gia xích mích với lão gia chỉ vì hồ ly tinh?

Tam di thái đi tới trước mặt cô ấy: "Em sáu, Đại thiếu phu nhân ấy à! Đúng là tạo nghiệp. Tôi nghe chị hai nói là năm đó lão gia nhìn trúng chị ấy, không cần chị cả, lão thái gia đã chèn ép, bắt lão gia ngủ cùng Đại thái thái tới lúc bụng to ra mới đồng ý cho ông ấy đón chị hai vào cửa. Có vẻ Đại thiếu phu nhân cũng sẽ như vậy."

Bụng Ngũ di thái đã hơi nhô lên, cô ấy đứng dậy, chống tay vào eo: "Em sáu, xem ra lần này lão gia sẽ đưa cô tới Thượng Hải. Nếu ông ấy đã đuổi hồ ly tinh kia đi, bắt Đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân sinh con, chắc chắn cũng sắp xếp cho cô ấy ở nhà tại Thượng Hải. Tới lúc đó, Đại thiếu phu nhân gọi cô là 'mẹ sáu', cô có nhận nổi không?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 198



"Sao không thể nhận? Chẳng phải vẫn cần dựa theo quy củ ư?" Tam di thái cầm khăn che miệng cười: "Dù nói thế nào thì em sáu cũng là bậc bề trên của Đại thiếu phu nhân."

Lục di thái nghe được tin này chợt đau lòng thay tiểu thư, lão gia đuổi con hồ ly tinh kia đi thì thế nào? Chẳng phải trong lòng thiếu gia vẫn không có tiểu thư ư, thậm chí có thể vì vậy mà hận vợ mình.

Chỉ có điều, với thân phận này của mình, sao có thể đi an ủi tiểu thư được? Tiểu thư chỉ dẫn một người hầu là bản thân từ Hồ Châu tới đây, bây giờ mà biết mình thành di thái thái của lão gia, chắc chắn sẽ rất buồn.

Đến lúc đó, bọn họ ở chung dưới một mái nhà, Lục di thái được lão gia sủng ái, tiểu thư lại bị thiếu gia lạnh hạt, chẳng biết sẽ xấu hổ tới cỡ nào?

Thật ra, tiểu thư theo Đại thái thái về Ninh Ba sẽ tốt hơn là ở Thượng Hải bị Đại thiếu gia ghét bỏ, đợi gặp mặt phải khuyên tiểu thư mới được.

Những người phụ nữ ở trong viện tử đều có tâm tư riêng.

Chưa tới một ngày, toàn bộ đại trạch của nhà họ Tống đều đang thảo luận việc này, đều muốn xem con hồ ly tinh kia dụ dỗ người bằng cách nào, lại có thể khiến Đại thiếu gia từ bỏ đại thiếu phu nhân xinh đẹp như hoa như ngọc.

Những lời đồn khốn kiếp kia truyền tới tai A Phương đang thay Đại thái thái quản lý gia đình, bà ta thật sự sắp tức ngất đi rồi.

Đám di thái thái cũng được coi như một nửa chủ, A Phương không thể nói gì, nhưng người làm trong nhà đều là của nhà họ Tống, thuộc quyền quản lý của bà ta.

Lúc ăn cơm trưa, A Phương gọi tất cả những người làm trong nhà trừ người gác cổng và những người hầu bên cạnh tiểu thư, thiếu gia không ra ngoài được tới trước nhà chính.

Ba ta nhìn chừng ba mươi người đứng phía dưới, cả đám người đang ríu rít thảo luận chuyện của chủ nhà.

"Đứng thẳng lên cho tôi." A Phương lạnh lùng nói: "Có một chuyện, tôi nghĩ mọi người rất rõ ràng, chúng ta tới nơi này là để làm việc cho chủ nhà, không phải đến để lắm mồm. Chuyện của chủ nhà không phải thứ mà các người nên bàn tán. Lần sau, nếu để tôi biết ai ở sau lưng nói huyên thuyên, không cần đợi Đại thái thái về, tôi sẽ cho những người đó nghỉ việc hết, không cần biết các người đang hầu hạ di thái thái, tiểu thư hay thiếu gia nào."

DTV

A Phương đang răn dạy người hầu, Nhị di thái vội bước đến: "A Phương, dù là lúc chị cả ở nhà cũng chưa từng tùy tiện gọi người hầu bên cạnh di thái thái tới dạy bảo. Hôm nay, bà làm chuyện gì thế này?"

A Phương vội chạy tới trước mặt bà ấy: "Nhị di thái, hai ngày nay Đại thái thái không ở nhà, lời đồn truyền khắp cả nhà. Nếu đợi lão gia và phu nhân về nghe thấy những lời không hay ho này, e là sẽ không vui. Vì thế tôi mới dặn dò người dưới một câu, để bọn họ làm những việc nên làm, không bàn tán linh tinh."

Tam di thái lả lướt đi từ bên ngoài tới: "A Phương, ai nói bậy? Bà nói cho rõ xem ai tán dóc linh tinh? Có một số việc không thể tránh được, có câu cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng. Nếu không có những chuyện bậy bạ kia thì sao lại có tin đồn được?"

Ngũ di thái đứng bên cạnh Tam di thái, cầm khăn chống tay vào eo: "Tôi ngửi thấy cái gì cũng buồn nôn, bà gọi người bên cạnh tôi đi, chẳng có ai bưng ống nhổ cho tôi nữa."

Ngũ di thái nói xong còn làm bộ muốn nôn, Nhị di thái đi tới vỗ lưng cho bà ấy: "Cô đang mang thai cũng đúng là tạo nghiệp. Ăn không được, ngủ không ngon, bây giờ còn có người gọi mất người hầu bên cạnh!"

Thời gian nôn nghén nặng nhất của Ngũ di thái đã qua, bây giờ nôn khan nửa ngày cũng chẳng nôn được cái gì ra.

Chỉ có điều, trong bụng bà ấy là giọt m.á.u của nhà họ Tống, A Phương sao dám thờ ơ, vội cho người dìu Ngũ di thái vào trong nhà chính ngồi: "Ngũ di thái, tôi chỉ gọi họ tới đây nói đôi lời, để bọn họ không tùy tiện loan truyền những lời bậy bạ, chỉ một lát mà thôi."

Tam di thái trợn mắt: "Chỉ chốc lát? Bên cạnh bọn tôi không có ai, chuyện này là thế nào? Lời của quản gia như bà mới là thánh chỉ của hoàng đế, không nghe không được. Ồ! Đúng rồi, A Phương, bà được ai bổ nhiệm làm quản gia thế?"

A Phương thấy tiểu thư nhà mình số khổ nên lúc đối phương bảo mình lấy chồng, bà ấy đã không đồng ý, ở bên cạnh tiểu thư, muốn ở cùng nhau tới già.

Vì thế, A Phương rất tận tâm với chuyện của tiểu thư nhà mình. Bà ấy hiểu rõ nỗi khổ của Đại thái thái, lúc này phu nhân mới ra ngoài mấy ngày, đám người dưới kia đúng là khốn kiếp, nhất là Tam di thái này, chuyên gia quấy nước thêm đục, làm gia đình không yên ổn.

Sức khỏe của Đại thái thái đã như vậy còn phải quan tâm tới chuyện của Đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân, đến lúc trở về lại phải đối mặt với cục thế rối như mớ bòng bong này thì bà ấy sao dám nhìn mặt tiểu thư?

A Phương bị Tam di thái nói vậy thì mắt ầng ậng nước, phu nhân biến thành thế này là vì đám yêu quái dưới kia chọc tức. Đợi Đại thái thái về, bà ấy nhất định phải khuyên đối phương đi am ni cô cho xong. Cứ mặc cho đám yêu ma quỷ quái này gây rối ở đây, chí ít cũng được yên tĩnh một thời gian.

Đám người làm thấy Tam di thái cãi nhau với A Phương đều đứng xem kịch, bây giờ Đại thiếu gia làm ra chuyện này, lại còn xích mích với lão gia, sao ông ấy không oán hận Đại thái thái quản con trai không nghiêm cho được? A Phương là người hầu của bà ấy thì còn đắc ý được mấy ngày? Lại còn cãi nhau với di thái thái?

"Tôi bổ nhiệm." Một giọng nói truyền tới.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía hai người ở cổng.

Trước cổng, một cô gái trẻ tuổi đang dìu Đại thái thái của bọn họ đi qua cánh cửa tiến vào trong sân.

A Phương thấy Đại thái thái về cũng không quan tâm tới mấy người này, vội chạy về phía trước kêu lên: "Phu nhân."

Tống thái thái đưa tay ra cầm lấy tay A Phương, vừa rồi Phó Gia Thụ đưa họ tới cổng nhà họ Tống, tới nơi thì phát hiện mấy vị di thái thái bắt tay làm khó bà ấy. Đại thái thái vốn còn do dự có để A Phương lại giúp Nhị di thái xử lý chuyện nhà không.

Bây giờ nghĩ một chút, bản thân mới rời nhà vài ngày mà bọn họ đã tới bắt nạt A Phương, nếu mình đi nhiều ngày nhiều tháng thì chẳng phải bà ấy sẽ bị bọn họ ăn mất?

Tống thái thái đứng bên cạnh A Phương, nhìn bà hai một chút, rồi lại nhìn bà năm đang ngồi trên ghế. Ngũ di thái bị bà ấy nhìn mà sợ hãi trong lòng, đứng lên.

Tống thái thái nói với bà năm: "Cô có thai, cứ ngồi đi!"

Ngũ di thái lại ngồi xuống.

Ngẫm lại lão gia bảo bà ấy rằng nếu Nhị di thái không quản được nhà thì để Ngũ di thái quản. Tống thái thái nghe vậy còn hận không thể nhổ một ngụm nước bọt vào mặt chồng mình, nói thế chẳng khác nào muốn gia đình không yên. Nhưng bây giờ xem ra, bà năm bụng lớn rồi còn đến gây sự?

Tống thái thái nhìn Tam di thái, kẻ chuyên làm gia đình rối loạn này không thể yên ngày nào à? Bà ấy hít sâu một hơi: "Trước khi tôi rời nhà đã giao quyền quản gia cho A Phương, các người có ý kiến gì?"

"Chị cả." Lúc này, Tam di thái rụt đầu lại.

"Tôi vốn là con gái út của nhà họ Chu, mẹ tôi cũng không sinh cho tôi nhiều em gái như vậy." Đại thái thái lạnh lùng nói với Tam di thái.

"Đại thái thái." Tam di thái gọi một tiếng.

"Bỏ chữ đại đi."

"Phu nhân."

Tống thái thái quay đầu hỏi A Phương: "Gọi mấy người này tập hợp lại đây làm gì?"

"Bẩm phu nhân, vì hai ngày này trong nhà có rất nhiều lời đồn về chủ nhà nên tôi mới bảo họ làm nhiều việc lên, ít nói linh tinh đi."

Tống thái thái hỏi Nhị di thái: "Vì thế A Phương đang dạy bảo người làm, cô tới đây làm gì?"

"Chị cả..."

Bà ấy vừa nói ra khỏi miệng đã bị Đại thái thái cắt ngang: "Còn cần tôi phải lặp lại một lần nữa à?"

"Không cần." Nhị di thái nói: "Phu nhân."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 199



Từ lúc Tần Du biết Tống thái thái tới nay, mặt ngoài bà ấy rất nghiêm khắc nhưng lại một mức thỏa hiệp nhượng bộ. Đây là lần đầu tiên Đại thái thái cho cô thấy mặt mạnh mẽ của mình, hoàn toàn không sợ những di thái thái này đi mách lẻo với lão gia.

Trong lòng A Phương cũng rất vui vẻ, cuối cùng tiểu thư cũng thể hiện ra khí thế của một phu nhân chân chính rồi.

Tống thái thái đi tới bên cạnh Ngũ di thái, cúi đầu nhìn. Bà ấy nơm nớp lo sợ đứng lên: "Phu nhân."

"A Phương, gọi người hầu của Ngũ di thái tới đưa cô ấy về."

"Vâng!"

Tống thái thái thấy Lục di thái đứng ở ngoài cửa phòng phía đông nhìn quanh thì gọi A Phương: "Gọi Lục di thái tới đây."

"Vâng."

Bà ấy đi tới chủ vị và ngồi xuống, Tần Du đi theo đứng bên cạnh Tống thái thái.

Vừa rồi, Đại thái thái liên tục lên tiếng làm mọi người không dám thở mạnh, cũng nhìn kỹ cô gái trẻ bên trên.

Lục di thái được A Phương gọi tới, đi qua cánh cửa, ngẩng đầu nhìn cô gái bên cạnh Tống thái thái.

Cô ấy thấy đối phương đội mũ dạ có lưới che nửa khuôn mặt kiểu tây, đôi đỏ, trên người mặt một chiếc áo sơ mi trắng kiểu tây, bên dưới mặc một chiếc váy dài màu đỏ có hình Bách Điểu Triều Phượng. Lục di thái nhận ra chiếc váy này và cả người kia nữa.

Lúc di thái ấp úng: "Tiểu... Tiểu... Thư!"

Nghe Lục di thái gọi vậy, đám người ngẩng đầu lên nhìn chăm chú, thế mà vừa rồi không nhận ra cô gái trẻ bên cạnh Đại thái thái chính là đại thiếu phu nhân.

Một lý do là vì lưới che mặt, nguyên nhân lớn hơn là trong ấn tượng của mọi người thì đại thiếu phu nhân thường mặc trang phục màu trắng, dù xinh đẹp như hoa xuân tháng ba nhưng chưa bao giờ trang điểm đậm và ăn mặc thời thượng thế này.

"Mọi chuyện của em đều ổn cả chứ?" Tần Du hỏi Vân Nhi.

Lục di thái từng tưởng tượng tới cảnh tiểu thư đau lòng, tiều tụy giống như khi trên đường từ Hồ Châu về Ninh Ba, sợ hãi khi nghĩ tới tương lai, mình còn phải an ủi suốt dọc đường.

Cô ấy chưa từng nghĩ tiểu thư sẽ xuất hiện trước mặt mình với thần thái sáng láng như thế này.

DTV

Lục di thái thấy cô xưng hô như vậy thì xấu hổ, cúi đầu: "Đều ổn."

"Vậy là tốt rồi."

Tống thái thái nói với A Phương: "Cho mọi người về hết đi, nên làm gì thì làm đó. Không cần để ý tới mấy lời đồn này làm gì."

"Vâng, phu nhân." A Phương cho đám người hầu quay lại vị trí làm việc, phu nhân về bản thân lại có chỗ dựa.

Bà ta không kìm đường nhìn về phía đại thiếu phu nhân đứng bên cạnh tiểu thư nhà mình. Từ trước tới giờ, A Phương vẫn cảm thấy đại thiếu phu nhân xinh đẹp, nhưng không ngờ lại đẹp tới mức này. Bà ta chẳng hiểu nổi Đại thiếu gia muốn lấy tiên nữ thế nào mới bỏ qua cô gái như cô.

"Dì Phương, dì nhìn tôi làm cái gì?"

"Đại thiếu phu nhân, tôi..."

"Sau này, dì cứ gọi tôi là Tần tiểu thư đi, tôi và Đại thiếu gia ly hôn rồi." Tần Du rất kính trọng A Phương.

Ba vị di thái thái, A Phương và hai người hầu trong phòng phu nhân đang ở đây đều có phỏng đoán trong lòng, nhưng họ đều thắc mắc đã ly hôn rồi còn về đây làm gì nữa?

Tống thái thái đằng hắng một tiếng: "Tần tiểu thư quen biết với nhà họ Tống nhiều năm, các người phải đối đãi như khách quý."

Khách quý? Một người đàn bà bị chồng bỏ mà còn xem như khách quý? Nếu là người phụ nữ bình thường thì e rằng bây giờ đã cạo đầu vào am làm ni cô rồi, nào có mặt mũi mà đứng ở đây? Nhị di thái nhếch mép.

Tống thái thái nói với A Phương: "A Phương, trong nhà có lời đồn gì vậy mà làm bà phải làm to chuyện như vậy?"

A Phương nhìn thoáng qua Tam di thái nói: "Chiều tối qua có một lời đồn nói phu nhân và lão gia tới Thượng Hải đuổi hồ ly tinh mê hoặc Đại thiếu gia đi. Sau khi tìm đại thiếu phu nhân về, Đại thiếu gia và lão gia cãi nhau, cậu ấy đã bỏ nhà đi. Còn nói, người và lão gia sẽ trói Đại thiếu gia về động phòng với đại thiếu phu nhân."

A cái này? Đám người này không đi làm biên kịch thì đúng là lãng phí tài năng, Tần Du cũng bó tay.

Tống thái thái: "Ai tung tin đồn?"

Mấy người đồng loạt nhìn về phía Tam di thái, bà ấy bị nhìn chằm chằm thì bối rối nói: "Là Niên thái thái nói cho em biết."

"Lại là bà ta?" Tống phu nhân nhíu mày.

"Bằng không sao bác Phó mới không gặp vị này mấy ngày mà đã rất nhớ rồi?"

"Bác Phó cháu lâu ngày không về nhà, trong nhà do mẹ kế chồng và em dâu làm chủ, không tiện gọi bạn qua cho đã cơn nghiện chơi bài của bà ấy." Tống thái thái hơi trầm tư: "A Phương, lấy thiệp mời tới cho tôi, tôi phải thay Phó thái thái mở một chiếu bài mới được."

"Vâng, phu nhân."

Tống thái thái quay đầu nhìn Lục di thái: "Em sáu, ngày đó cô tới nhà họ Niên, Niên thái thái mời những phu nhân nào? Cô đọc tên những người đó ra, chúng ta sẽ mời họ."

Nhị di thái và Tam di thái đều nghe không hiểu. Sao lần này Đại thái thái trở về lại kỳ lạ như vậy? Đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân tranh chấp dẫn tới ly hôn, các nhà đều đang xem trò cười của nhà họ Tống, thế mà bà ấy còn mời mấy phu nhân kia? Đây chẳng phải còn ngại trò cười của nhà mình chưa đủ nhiều ư?

"Được rồi, Tứ di nương và Ngũ di nương đang mang thai, ngày mai cũng không tiện chiêu đãi khách, ba người còn lại chuẩn bị cho cẩn thận, ngày mai tiếp các vị phu nhân."

Tiếp đãi mấy phu nhân kia mà còn cần những di thái thái như họ cùng làm ư? Chẳng phải vừa rồi bà ấy không cho bọn họ gọi là "chị cả" mà bắt gọi "phu nhân" sao? Bây giờ lại bảo mấy người họ có mặt trong trường hợp xã giao này?

Nhị di thái, Tam di thái thật sự không thể hiểu nổi.

Tống thái thái ngẩng đầu lên: "Các ngươi về hết đi, ta và Tần tiểu thư đi đường xa mệt nhọc phải nghỉ ngơi một chút."

Nhị di thái, Tam di thái chân trước chân sau đi ra ngoài. Lúc Lục di thái bước ra ngoài đã quay đầu lại nhìn, thấy tiểu thư đang cười nói với Đại thái thái, trông đâu có vẻ đau lòng?

Cô ấy quay đầu, đi ra ngoài mà vành mắt đỏ lên, cuối cùng cũng không đợi được tiểu thư liếc mình một cái.

Mấy vị di thái thái đều đi ra ngoài, Tống thái thái nói: "A Phương, ngồi đi."

A Phương ngồi xuống: "Phu nhân, người đây là?"

"A Phương, tôi định về Thượng Hải sống."

"Ở Thượng Hải có thể ở cùng thiếu gia, nhưng chẳng phải ở đó có lão gia ư?" Khó lắm lão gia mới về ở với mấy di thái thái kia, A Phương nhìn đã thấy không thoải mái rồi, huống chi về Thượng Hải, chẳng lẽ ngày ngày phải nhìn ông ta ôm Lục di thái? Có khi còn có Thất di thái? Nhìn thấy đã phiền lòng rồi.

Tống thái thái quay đầu nhìn về phía Tần Du: "Tần tiểu thư bây giờ đổi tên thành Tần Du, con bé mua một con nhà nhỏ ngay cạnh nhà họ Phó, phòng ở vẫn còn trống nên tôi sẽ tới Thượng Hải ở cùng Tiểu Du."

A? A Phương sửng sốt, đại thiếu phu nhân ly hôn rồi, phu nhân lại ở cùng cô. Xem ra lão gia và phu nhân cũng đã đồng ý cho thiếu gia cưới thiếu phu nhân mới, tới lúc đó người kia không nghĩ gì? Bà ta phải tự mình khuyên nhủ phu nhân mới được.

"A Phương, bà đi với tôi. Mặt khác, nhà họ Phó đã sắp xếp ngày kia tới lấy của hồi môn của Tiểu Du. Bà và Tiểu Du kiểm tra một chút xem có xuất nhập gì không."

"Nhà họ Phó?" A Phương hơi hồi hộp, liên quan gì tới nhà họ Phó chứ?

"Chẳng phải nhà họ có dịch vụ vận chuyển ư? Bọn họ sẽ đưa của hồi môn của Tiểu Du tới Thượng Hải."

"À, thì ra là vậy."

"Còn nữa, đồ của tôi cũng cần chỉnh lý một chút, thừa dịp này đưa hết đi."

"Đồ của người?"

A Phương không thể hiểu nổi, Tống thái thái dừng một chút rồi nói tiếp: "Tất cả những thứ thuộc về tôi, trừ mười mấy cửa hàng, ruộng đất hồi môn, bảo lão Lục rằng sau này thu tiền thuê chuyển thẳng lên Thượng Hải qua ngân hàng tư nhân của nhà họ Phó..."
 
Back
Top Bottom