Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 360



Đối phương vậy mà sẵn sàng mang hàng tới Trùng Khánh bàn giao, nếu lấy được hàng tại cảng Hải Phòng, chỉ cần vừa vào trong nước thì nhà nào chẳng phải tiêu tốn đôi, ba phần? Nói chẳng may thì bị nổ sạch toàn bộ cũng nên. Tống Thư Ngạn thức thời, sẵn sàng gánh chịu phiêu lưu thì giấy thông hành chẳng phải chuyện cỏn con thôi à?

"Cậu em Tống, để tôi kiếm giấy thông hành cho!"

Có giấy thông hành cửa khẩu là có thể thuận lợi hành động, chuyển vận cả bông và máy móc tới Vân Nam, Phó Gia Thụ có thể nghĩ cách ứng đối quá trình vận tải trong nước.

Còn về nhân công, hiện tại Hương Cảng vẫn là nơi thái bình nhất, đa số người không muốn rời đi, quay lại lục địa. Trước kia có bảy, tám trăm người theo tới, hiện tại lại chỉ còn chưa đầy sáu, bảy chục người theo đi.

Tống Thư Ngạn cũng không cưỡng ép, ít người càng tiện cho anh ta. Đối phương trả cho anh ta pháp tệ, Tiểu Du nói sau này pháp tệ sẽ tăng đến mức rất nhiều năm đều không mua nổi một miếng ăn. Vậy nhân lúc nó còn đang giá trị thì dùng để đào hầm thôi!

Mặc dù chiến tranh tàn khốc như vậy, có nhiều người chạy thoát khỏi Thượng Hải ngồi trong tiệm cơm ở Trùng Khánh vẫn bàn luận viển vông, không ngờ hai nhà Phó - Tống thanh danh hiển hách năm đó lại suy tàn đến mức này. Tới ngày hôm nay, hai vị thiếu niên lang tuấn tú năm nào một người thì tự mình mang theo hơn ba trăm chiếc xe Hưng Hoa tạo thành đoàn xe tới con đường Vân Nam - Miến Điện vừa khơi thông làm vận tải. Người còn lại thì bán đi Hải Đông do chính cha mình sáng lập, còn là trong tình huống chiếm hết tiên cơ, sau đó tuyển mộ một đám dân chạy nạn đi Trùng Khánh đào hầm.

Ai cũng cho rằng đào hầm kiếm lời, nhưng tới nơi hỏi lại thì hóa ra là công trình của chính phủ, chẳng qua chính phủ không cho tiền, ghi sổ nợ, là chính Tống Thư Ngạn bỏ tiền ra làm việc.

Trước chiến tranh, một trăm Franc có thể mua hai con trâu, giờ chỉ mua được một con heo. Chính phủ kéo dài nửa năm thì phải lỗ mất bao nhiêu? Đầu óc kiểu gì không biết?

Lúc trước không phải người Nhật Bản đã tới ném b.o.m oanh tạc rồi à? Chắc bọn chúng cảm thấy Trùng Khánh nhiều núi, không dễ nổ, không thấy sắp ba tháng rồi cũng không đánh b.o.m à? Tống Thư Ngạn lại kiên trì bền bỉ đào hầm cũng có ý nghĩa gì đâu?

"Không đào hầm mà cho không cơm ăn thì gọi là ăn xin. Cái này gọi là lấy công phát chẩn. Không có việc gì cũng phải kiếm chút chuyện cho nạn dân làm chứ. Không cần biết Tống Thư Ngạn ngu thật hay đùa, ít ra anh ấy làm thế có thể giảm bớt rất nhiều trộm cắp vặt trên đường."

"Bảo Tống Thư Ngạn đến nhà tôi sửa chữa phòng ở một chút đi?" Có người trêu chọc.

Tống Thư Ngạn lên lầu ăn cơm với cấp dưới, nghe có người nhắc tới tên mình thì cao giọng hỏi: "Ông anh nào nhắc tên thằng em này vậy?"

"Cậu em Thư Ngạn, chúng tôi đang nói, chúng tôi biết cậu sợ dân chạy nạn không có cơm ăn nên làm từ thiện. Nhưng đâu cần phải đào hố khắp nơi như thế? Cậu dứt khoát thành lập một nhà xưởng xây dựng, xây nhà cho chúng tôi là được!"

Tống Thư Ngạn ngồi xuống một bàn cạnh bọn họ, ý bảo cấp dưới gọi đồ ăn, lại nói với mấy người bên kia: "Mấy anh, bây giờ qua bao lâu rồi? Mới hơn một năm mà các anh đã quên ba trăm nghìn quân dân c.h.ế.t ở Nam Kinh rồi sao? Chỉ vì lúc Nhật Bản công chiếm Vũ Hán không tàn sát quy mô lớn đã cảm thấy bọn họ chỉ đánh b.o.m khu quân sự, không đánh b.o.m dân thường ư? Toàn bộ hầm trú ẩn trước kia đều dùng cho quân chính, có mấy hầm trú ẩn cho dân thường chứ? Chờ máy bay tới, các anh muốn thấy t.h.i t.h.ể người trôi nổi chung với xác cá trên sông Gia Lăng à? Mùa này thành phố núi nhiều sương, chờ đến khi trời quang mây tạnh thì sao? Tôi khuyên các anh một câu, chỉ cần nghe tiếng cảnh báo phòng không thì lập tức tìm hầm trú ẩn nấp đi."

"Cậu em Thư Ngạn, ném b.o.m dân chúng để làm gì? Chẳng phải lãng phí hỏa lực à?"

Tống Thư Ngạn cười nhạo: "Thế g.i.ế.c dân chúng trong thành phố Nam Kinh có ý nghĩa gì? Không phải tốn công phí sức ư? Anh đi chê sài lang tàn nhẫn à?"

Hơn mười ngày sau khi trò chuyện với Tống Thư Ngạn. Trưa ngày mùng 3 tháng 5 năm 1939. mọi người vừa ăn cơm trưa xong đã nghe cảnh báo phòng không vang dội. Tống Thư Ngạn phân công những công nhân đào hầm chạy tới đường cái gào to, kêu gọi dân chúng chui vào hầm trú ẩn của bọn họ trốn.

Bởi vì vài lần trước đều chỉ oanh tạc công trình quân sự, thế nên rất nhiều người không coi chuyện này là vấn đề.

Có một đứa bé trai năm, sáu tuổi đã vào hầm trú ẩn rồi còn chạy ra ngoài, một người phụ nữ lảo đảo chạy theo phía sau.

Tống Thư Ngạn cùng đội phòng hộ của chính mình quản trật tự trong hầm trú ẩn này, bởi vì anh ấy nghe Tần Du nói, nếu đóng cửa lại sẽ gây ra thiếu dưỡng khí, dẫn tới dẫm đạp, hậu quả còn ác liệt hơn b.o.m oanh tạc. Bởi thế nên không có hầm trú ẩn nào bố trí cửa, mà như vậy sẽ không đề phòng được trẻ con không hiểu chuyện chạy ra ngoài.

"Đi vào ngay!"

Tống Thư Ngạn điên cuồng gào thét, anh ấy chạy ra ngoài bế đứa bé lên, sau đó chạy ngược trở lại, khi còn cách cửa hầm chưa đầy hai mét, anh ấy ôm đứa bé ngã xuống, bảo vệ dưới thân.

Trong khoảnh khắc, Tống Thư Ngạn không nghe thấy bất cứ thứ gì, ánh lửa bên người hừng hực, anh ấy bế đứa bé lên, vọt vào hầm trú ẩn.

Một lúc lâu sau thằng bé mới khóc ré lên, mà mẹ nó lo lắng kiểm tra con một hồi mới hỏi: "Anh ơi, mặt của anh?"

Lúc này Tống Thư Ngạn mới cảm thấy mặt đau đớn, đưa tay sờ thử chỉ thấy một tay m.á.u tươi, may mà anh ấy yêu cầu nhân viên phòng hộ quản lý mỗi hầm trú ẩn đều phải chuẩn bị hòm cấp cứu, có cấp dưới xử lý vết thương cho mình.

Cấp dưới thấy mặt ông chủ mình thành ra như vậy thì chỉ trích: "Cô không thể trông con cẩn thận à, ông chủ Tống của chúng tôi..."

"Đại Tráng! Trẻ con biết gì đâu?"

Tống Thư Ngạn ngăn lại lời trách móc của cấp dưới, thời đại này việc sống sót đã quá gian nan rồi.

Phó Gia Thụ chạy xe tại quốc lộ Vân Nam - Miến Điện, Tần Du ở Yangon, Phó Gia Thụ nhân cơ hội đi thăm vợ. Lúc về, đối phương nói với Tống Thư Ngạn: "Tiểu Du thấy vết sẹo trên người tôi thì khóc mãi, dỗ thế nào cũng không được."

Lúc ấy Tống Thư Ngạn còn dương dương tự đắc, trên người mình còn chưa lưu lại vết thương gì, ít nhất sẽ không khiến Ni Nhi nhìn mà đau lòng. Giờ thì...

Nghe Đại Tráng xưng ông chủ Tống, có người hỏi: "Là ông chủ Tống của xưởng dệt Hải Đông à?"

"Chính là ông chủ nhà chúng tôi. Người tốt không được báo đáp!"

"Đại Tráng! Chút chuyện này tính gì đâu?"

Đúng vậy! Chút chuyện tính gì đâu? Chờ cảnh báo phòng không chấm dứt, cả con đường bên ngoài cháy hừng hực. Những người lần đầu chứng kiến tình huống này nhìn t.h.i t.h.ể bị nổ lòi ruột thì khóc ầm ĩ, trong không khí toàn là mùi albumin cháy rụi. Tống Thư Ngạn hô lên: "Mau hỗ trợ cứu trị người bị thương."

Từ ngày ấy trở đi, người của Trùng Khánh biết rõ, thấy máy bay tới nhất định phải chui xuống hầm trú ẩn, hầm trú ẩn thiếu chỗ thì liều mạng cướp, chính phủ gia tăng dự toán phòng không, mọi người cũng không dùng gạch ngói xây nhà nữa, đắp tạm một gian nhà gỗ, có chỗ che mưa tránh gió là tốt rồi.

Mà Tống đại thiếu phong độ năm nào cũng có một vết sẹo dài trên mặt, nhiều lúc anh ấy lật xem ảnh kết hôn của mình với Ni Nhi là sẽ nhớ đến những ngày trên mặt không có sẹo. Không thể quay về nữa, nhưng anh ấy cũng tự nói với mình, anh ấy may mắn hơn những người khác nhiều, ít ra em gái đã nói cho anh ấy biết, trận chiến tranh này sẽ có ngày kết thúc.

Lúc này, một người biết đến cùng sẽ nghênh đón quang minh, lần thứ hai bị đả kích gần như tuyệt vọng.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 361



Đường tới Miến Điện thông xe, có thể phối hợp lực lượng vận chuyển tổng thể. Tài xế xe tải và thợ máy Phó Gia Thụ mang tới Hưng Hoa nghe theo sắp đặt, lái xe chạy khắp đường. Đằng nào người của đội xe Hưng Hoa mấy ngày nay vẫn luôn theo anh bon ba giữa cửa khẩu và Trùng Khánh, đều là tài xế lão làng chạy như bay trong lửa đạn.

Trong nước vốn không có mấy người biết lái xe, có thể điều động bằng ấy người vẫn thiếu thốn.

Vốn dĩ tìm tài xế và thợ máy Hoa Kiều ở Nam Dương được nhiều là vì có người thật sự là tài xế lão làng kinh nghiệm lâu năm, cũng có người mới lén lút đi ghi danh học vài tuần.

Một thanh niên mười bảy tuổi tên Lý Kế Tông tới được bằng cách ấy, cậu ta không hề biết đường núi nơi này khó lái xe cỡ nào. Núi cao đường xa, quanh co khúc khủy liên tục. Đoạn đường dài hơn nghìn cây số là nơi chôn hai trăm nghìn phụ nữ và trẻ em, mỗi cây số là năm, sáu người chôn xương mà xây thành. Nhưng vì đưa vào sử dụng quá sớm, con đường không chắc chắn chút nào, lún sâu liên tục. Vừa đến mùa mưa, đối diện vách núi đường xá trơn trượt, thường xuyên thấy cảnh xe hỏng người vong. Vừa vặn, cậu trai này được phân công tới đội xe của Phó Gia Thụ, Phó Gia Thụ hận không thể đá thẳng cậu ta về nhà, cho một cậu nhóc như vậy tới có tác dụng gì?

Nhưng miệng cậu nhóc rất ngọt, luôn miệng gọi: "Anh!"

Phó Gia Thụ sợ cậu nhóc gặp chuyện không may, dứt khoát mang theo bên người, tự mình dạy đối phương lái xe. Cậu nhóc học rất nhanh, mới đó đã có thể một mình lái xe xuyên qua núi non trùng điệp nơi này.

Mấy hôm trước cậu nhóc đón sinh nhật mười tám tuổi. Phó Gia Thụ tự mình nấu cho cậu ta một bát mì. Lý Kế Tông vừa ăn mì vừa dạy anh đọc tên Ấn Độ của mình. Cậu ta là Hoa kiều Ấn Độ, Phó Gia Thụ nghe xong cũng không nhớ kỹ, chỉ thấy cậy ta lắc lư đầu nói: "Anh, khi nào chiến tranh kết thúc thì đến nhà em chơi đi?"

"Ừ! Khi nào kết thúc, cậu dẫn anh đi nhà cậu chơi." Lúc đó Phó Gia thụ đáp như thế, còn dặn dò: "Đừng chê mùi ngải cứu khó ngửi, huân được thì phải huân."

Trên con đường này, ngoại trừ núi cao hiểm trở, nước sông chảy siết và thỉnh thoảng mưa b.o.m bão đạn ra thì còn có bệnh sốt rét. Chỉ cần bị muỗi đốt, nhiễm bệnh là rất dễ mất mạng.

Bởi vì ngải cứu và xương bồ có mùi đặc biệt, có thể xua muỗi, thế nên cô vợ bạo lực của anh ra lệnh luôn cho anh. Thành ra anh hoặc là đốt hương ngải cứu, hoặc là trải cây ngải dưới đệm xe. Thậm chí bà xã còn đòi anh không được hút thuốc, đổi sang hút ngải cho lành. Mất trí, đúng là mất trí mà.

Nhưng anh trải qua một năm xông khói như vậy thành ra chẳng khác nào thịt hun, mùi ngải cứu thấm vào tận xương, muỗi tránh xa anh ba trượng.

Hôm trước Kế Tông lái xe một chuyến trở về thì toàn thân không thích hợp, sốt cao lại run bần bật. Phó Gia Thụ biết ngay cậu ta bị nhiễm sốt rét, bón Quinine cho cậu ta, sau đó lái xe cả đêm đưa người đến chỗ đội cứu thương. Một ngày một đêm sau, đội chữa bệnh chuyển Kế Tông tới bệnh viện Lashio biên giới Miến Điện.

Hôm nay có tin truyền về, Kế Tông không sống nổi, đã qua đời!

Mấy năm này Phó Gia Thụ gặp bao nhiêu sinh ly tử biệt, lại vẫn đau thương buồn tủi, mỗi ngày đều đang đếm từng chút thời gian, còn nhiều năm như vậy!

"Gia Thụ!" Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Phó Gia Thụ quay đầu, thấy vợ mình đứng ở nơi đó: "Sao em lại tới đây?"

Người đẹp khiến anh choáng ngợp năm đó đã không còn nữa. Cô mặc đồ bảo hộ lao động màu xám rộng thùng thình bao bọc toàn thân, tóc ngắn gọn gàng, làn da vốn trắng nõn đã đổi thành màu lúa mạch, ôm vào lòng cũng có thể ngửi được mùi ngải cứu thấm từ đầu tới chân.

Lúc này còn ai quan tâm mấy thứ ấy nữa, chỉ cần còn sống là tốt rồi. Phó Gia Thụ ôm chặt người vào lòng.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 362



Từ khi Đức xâm lược Ba Lan, chiến trường Châu Âu bùng nổ, chiến sự ngày càng thăng cấp. Nước Mỹ không bị cuộc chiến lan tới trở thành mảnh đất sản xuất quân nhu lớn nhất. Mà giờ khắc này, toàn bộ nhà xưởng liên quan đến ô tô lớn nhỏ tại thị trấn quan trọng của Detroit đều nhận được đơn đặt hàng quân nhu, tuân theo quốc gia điều phối tuyến sinh sản vỏ xe, ngừng sản xuất xe con, bắt đầu chuyển sang sản xuất máy bay, xe tăng và xe vận tải. Kiều Hi cũng không cách nào sản xuất thêm linh kiện ô tô xuất khẩu cho Tần Du nữa. Tháng 2 năm 1940. một nhóm linh kiện cuối cùng đến cảng, Tần Du dứt khoát gia tăng lắp ráp nhóm ô tô cuối cùng, sau đó cho công nhân tháo dỡ nhà xưởng.

Cô đi tìm người liên lạc Hoa Kiều ở Nam Dương là ông Lâm, mời đối phương hỗ trợ mượn danh nghĩa Hoa kiều Nam Dương để cô vận chuyển xe và người tới Tây Bắc.

Hiện tại tài chính lớn nhất duy trì kháng chiến chính là Hoa kiều ở nước ngoài, Nam Dương càng là quan trọng nhất. Tuy cấp trên không muốn cũng chỉ có thể đồng ý.

Tần Du sâu sắc hoài nghi, nếu cô có thể xuyên trở lại thế kỷ hai mươi mốt sẽ chuyển sang nghề phụ viết văn, còn viết truyện thái giám, thậm chí là thái giám có mùi ngải cứu. Chồng cô chỉ sợ cô mang thai vào thời điểm này, thế nên còn chẳng dám cọ cọ không tiến vào. Xùy xùy! Sao lại liên tưởng đến thái giám rồi?

Thôi thôi, đừng yêu cầu nhiều quá, tốt xấu còn có thể ngủ chung với chồng mình, chờ sau này an toàn lại trướng hồng nến đỏ, mây mưa thất thường cũng không muộn. Nếu thật mang thai lúc này sẽ ảnh hưởng tốc độ chạy trốn, ôm lấy cơ thể gầy không còn mấy thịt của anh đã đủ hài lòng rồi, sau này nuôi trở lại là được.

Tần Du đưa công nhân và máy móc Hưng Hoa đến địa điểm cần tới, sau này xưởng ô tô Hưng Hoa sẽ sản xuất ô tô hay cái gì khác đã không quan trọng nữa, còn tên là Hưng Hoa không cũng không quan trọng. Chỉ cần các công nhân chiến đấu cùng cô nhiều năm như thế bình an, những nhân viên kỹ thuật, nhân viên quản lý ấy sau này còn có thể gặp lại nhau là đã đủ rồi!

Sau khi Tần Du từ biệt Thiểm Bắc giữ lại, Pháp bị Đức thâu tóm trong nháy mắt, Đông Dương thuộc Pháp cũng rơi vào tay Nhật Bản đồng minh của Đức. Tuyến đường sắt Miến - Việt đã mất, con đường Vân Nam - Miến Điện là nơi duy nhất có thể vận chuyển vật tư từ cửa khẩu Nam Bộ vào Trung quốc. Hiện tại, tác dụng duy nhất còn lại của tài xế lão làng như cô chính là kỹ năng lái xe và bản lĩnh sửa xe của mình.

Tài xế lão làng quay về đường Vân Nam - Miến Điện báo danh, chung đội với chồng. Người xung quanh ai nấy gọi cô là chị dâu, cực kỳ chăm sóc cô, nhất là khi cô còn mang theo một đống gia vị Nam Dương. Cô làm gà sa tế, gà cà ri cốt dừa cho mọi người ăn. Đám đàn ông Nam Dương ăn được vị quê nhà, đàn ông bản xứ nếm thử đồ ăn mới.

Mãi đến khoảng mười ngày sau, một chiếc xe chở hàng gặp nạn ở đoạn đường của bọn họ. Tính đến nay thì gặp tình huống nguy hiểm như thế cũng chỉ có Phó Gia Thụ mới trải nghiệm một lần. Lúc này Phó Gia Thụ không ở đây, bọn họ gọi điện đàm kêu "anh Phó."

Anh Phó bảo là tìm chị dâu.

Chị dâu? Tìm chị dâu làm gì? Làm cơm gà cà ri tiễn mấy anh em bị kẹt lên đường à?

Chị dâu vừa nghe thì giao xẻng xào đồ ăn cho cậu ta: "Xem cá cho chị, lát nữa anh Phó của cậu về ăn đấy."

DTV

Người anh em này cầm xẻng xào đồ ăn nhìn chị dâu nhảy lên một chiếc xe việt dã, phóng vèo đi như bay.

Ngửi được mùi cá, người anh em này quyết định trông nồi cá này trước đã, vừa mở vung đã ngửi được mùi thơm nồng, có nên thêm một khúc củi không nhỉ? Đang lúc cậu ta do dự, chị dâu đã vào cửa, nhận xẻng xào đồ ăn: "Lửa hơi nhỏ rồi, thêm cho chị khúc củi."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 363



Người anh em này còn chưa hỏi gì đã nghe thấy tiếng xe bên ngoài, vài người vừa cười vừa đi vào: "Chị dâu với anh Phó đã bao giờ đấu xem kỹ thuật của ai giỏi hơn chưa?"

"Kỹ thuật lái xe thì chị không biết mấy năm nay anh Phó của các cậu tiến bộ tới trình độ nào rồi, nhưng chị đây sửa xe giỏi hơn anh ấy." Tần Du cực kỳ đắc ý.

Làm người ấy à, phải biết khiêm tốn, đừng đắc ý quá! Các tổ kỹ thuật trên đường biết cô sửa xe nhanh, năng lực cứu hộ mạnh. Để cả hai người giỏi ở tổ bọn họ mà được à? Cũng mặc kệ hai người có phải vợ chồng hay không, dám điều Tần Du đi một khu thung lũng trên núi cách nơi này ba trăm cây số, thậm chí còn nói: "Ngưu Lang Chức Nữ cả năm mới có thể gặp nhau một lần, hai người một tháng gặp một lần đã tốt lắm rồi!"

Năm 1940. nước Anh vì muốn bảo vệ thuộc địa an toàn bọn họ, bị Nhật Bản bức ép đóng cửa con đường Miến Điện - Vân Nam. Các thợ máy bình thường ngày đêm bận rộn lập tức nhàn rỗi hẳn, mà sau đó càng tuyệt vọng hơn.

Tần Du tổ chức mọi người học tập kỹ năng sửa chữa ô tô. Cô cũng nghi ngờ sau này mình có thể đi mở một cửa hàng Phương Đông mới, dẫn theo Ni Nhi. Bọn họ có thể làm sửa chữa, trang điểm, làm tóc, thậm chí là nấu nướng cũng được.

Nhưng trạng thái tuyệt vọng ấy không liên tục lâu lắm, Anh Quốc thỏa hiệp cũng không đổi được bao nhiêu cơ hội th* d*c. Ngay khi Nhật bản công chiếm Đông Dương thuộc Pháp, mục tiêu kế tiếp chính là thuộc địa Miến Điện của Anh. Mà một khi Miến Điện rơi vào tay giặc, bước tiếp theo sẽ uy h.i.ế.p tới thuộc địa lớn nhất, quan trọng nhất của nước Anh - Ấn Độ. Tháng mười, quốc lộ Vân Nam - Miến Điện dừng hoạt động ba tháng đã lưu thông trở lại.

Áp lực vận tải càng nặng nề, hơn nữa hiện tại Nhật Bản đã tới biên giới Miến Điện, dọc con đường lửa đạn tàn sát bừa bãi. Lúc này đừng nói một tháng gặp một lần, có khi gặp được cũng chỉ là hai vợ chồng ôm nhau một cái, để anh hôn trán cô một cái, sau đó ai làm nhiệm vụ của người nấy.

Đường cái Miến Điện - Vân Nam rốt cuộc nghênh đón không quân Mỹ, có đội Phi Hổ bảo vệ trên không trung, lửa đạn không còn kịch liệt như vậy nữa. Năm 1941. Tần Du nhận được lá thư vất vả lắm mới đến nơi của Tống Thư Ngạn. Anh ấy đã dùng sạch tiền, ở lại trong nước cũng không giúp được gì nhiều, đi nước Mỹ trước một bước.

Nhật Bản đánh lén Trân Châu cảng, quân viễn chinh Trung Quốc được Tần Du đưa dọc con đường này đi Miến Điện tác chiến cũng nghênh đón quân Nhật điên cuồng oanh tạc. Lúc này tử vong chỉ là một con số, cũng là t.h.i t.h.ể trôi trên Nộ Giang. Mỗi ngày còn sống chính là may mắn. Mãi cho tới năm 1942. quan Nhật chiếm được Miến Điện, con đường này hoàn toàn bị chặt đứt.

Phó Gia Thụ ôm tro cốt Lý Kế Tông, dẫn Tần Du mượn đường Ấn Độ đi nước Mỹ, bọn họ trằn trọc đến phố người Hoa ở Calcutta tìm được người nhà Lý Kế Tông, giao tro cốt tận tay cha mẹ cậu ta. Bất kể là Trung Quốc hay Ấn Độ, tư tưởng con trai nối dõi tông đường là thâm căn cố đế. Nhà họ Lý ở Ấn Độ coi như kẻ có tiền, Kế Tông có ba cô chị, chỉ có mình cậu là con trai. Mẹ cậu ôm bình tro cốt khóc đến ngất đi.

Lý Kế Tông sinh ra ở Calcutta, trước khi đi con đường Vân Nam - Miến Điện còn chưa đặt chân tới Trung Quốc bao giờ. Chỉ là cậu ta nghe cha mẹ nói bọn họ từ Phúc Kiến xuống Nam Dương, sau đó sang Ấn Độ làm ăn. Cậu ta thích ô tô, lén học lái xe, thậm chí người nhà cũng không biết cậu ta biết lái xe, đi ghi danh vận tải con đường Vân Nam - Miến Điện.

"Đừng khóc, đàn ông da ngựa bọc thây về!" Cha của Lý Kế Tông rưng rưng nói với vợ mình.

Phó Gia Thụ học được cách gọi tên Ấn Độ của Lý Kế Tông từ chỗ cha cậu ta.

Đời trước, bởi vì công ty của Tần Du muốn lập nhà máy ở đây, nên cô có biết nơi này. Thời đại này có khoảng mấy trăm nghìn người Hoa định cư tại đây, nhưng sau khi một loạt sự kiện xảy ra, người Hoa ở đây có thể đi đều đi, thế nên đời trước tới chỗ cô khảo sát còn chưa đầy hai nghìn người.

Tần Du để lại phương thức liên lạc cho bọn họ, hy vọng thời gian tới có thể giúp bọn họ.

Hai người đến New York, nước Mỹ. Đừng nói hai người con không nhận ra bọn họ, mọi người trong nhà cũng sắp không nhận ra bọn họ tới nơi. Công tử nhã nhặn và tiểu thư xinh đẹp năm nào lúc này là da ngăm đen, vóc người gầy gò đứng trước mặt mọi người. Chẳng qua là hai người cũng sắp không nhận ra mẹ mình. Vài năm không gặp, Phó thái thái ngồi xe lăn, gầy tới mức không còn chút thịt nào trên người.

Phó Gia Ninh đứng sau lưng bà khóc nói: "Anh, chị dâu, nếu hai người còn không về thì sẽ không được gặp mẹ nữa!"

Hai người về chưa đầy hai tháng, mẹ dặn bọn họ: "Mang tro cốt của mẹ về Thượng Hải, rải xuống sông Hoàng Phổ, để mẹ và cha các con chôn cùng một chỗ."

Mẹ vĩnh viễn nhắm lại hai mắt.

Mấy năm nay Ni Nhi học thiết kế thời trang bài bản, còn làm trợ thủ cho một nhà thiết kế nổi tiếng của Pháp.

Sau khi Tống Thư Ngạn trở về lập tức mở một công ty thời trang. Trong thời gian Châu Âu chiến tranh, triển lãm thời trang Paris và Milan đều ngừng làm việc, triển lãm thời trang New York lại trở nên sinh động. Thương hiệu mang tên ANNE WU nổi bật lên trên sàn diễn tuần lễ thời trang New York, nét vẽ mang đậm chất phương Đông của cô ấy hòa vào thiết kế trang phục, tạo thành phong cách độc đáo riêng.

Phó Gia Ninh ở lại New York, là chủ lực của Delta ở nước Mỹ. Tần Du và Phó Gia Thụ dẫn các con trở lại Detroit. Khác với Detroit tràn ngập nguy hiểm ở thế kỷ hai mươi mốt, thời gian này chính là lúc Detroit phát triển nhất.

Vài năm không gặp, phân xưởng Oka đã phát triển lớn gấp mấy lần, hơn nữa còn đầu tư mua một mảnh đất rất lớn, tiếp tục khuếch trương sản xuất. Hiện tại trong phân xưởng đang ráp xe tăng, sản xuất bộ phận máy bay. Những xe tăng và máy bay này sẽ được cuồn cuộn đưa về chiến trường châu Âu và châu Á.

Tần Du gặp Tiểu Cường trong bộ phận thiết kế, sau khi cậu nhóc tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì vào Oka làm, trở thành nhân viên thiết kế của Oka.

Kiều Hi quản lý Oka rất khá, Tần Du cũng rời đi quá lâu, dứt khoát vào tay từ phương diện kỹ thuật. Đây cũng là điều Kiều Hi mong đợi nhất.

Cha mẹ Phó Gia Thụ yêu anh cả đời, cũng cho anh một đời tự do. Khi còn trẻ, Phó Gia Thụ thích gì làm nấy, lúc này một lòng chỉ nhớ mong Hưng Hoa của cha. Ý nghĩa của Hưng Hoa là chấn hưng Hoa Hạ, huống chi Hưng Hoa liên kết với Delta và Minh Thái đầu tư cho ô tô Oka, hiện tại coi như kiếm được đầy bồn đầy bát. So với cha mình dùng năm trăm lượng bạc gây dựng Hưng Hoa, anh đã dễ dàng hơn từ lúc bắt đầu.

DTV

Chiến tranh còn đang tiếp diễn, ở nước Mỹ đương nhiên có thể thấy được tình huống chiến trường Trung Quốc, càng nhiều hơn là tin tức từ chiến trường Châu Âu. Có lẽ tin Nhật Bản đột phá điểm mấu chốt của con người, không ngừng oanh tạc khu vực bình dân Trung Quốc khiến cho Đức cũng lộ ra bộ mặt thật. Sau lần oanh tạc quán rượu London tháng tám năm 1940. London, Berlin đều chịu ném b.o.m không nhẹ, b.o.m nổ sẽ xảy ra trên đầu bất cứ bình dân nào, thậm chí xuất hiện hơn nghìn máy bay cùng nhau hành động, hợp thành đội ngũ máy bay ném b.o.m kéo dài không dứt, nổ cho cả thành phố bầy nhầy, nát bươm.

Tình huống dội b.o.m như vậy không ngừng thăng cấp, các nhà xưởng nhận được đơn đặt hàng không ngừng, khiến cho cuộc sống Detroit phồn vinh mà tốt đẹp, các quán bar, nhà khiêu vũ, rạp chiếu phim đều chật chội người.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 364



Mà cuối cùng Nhật bản cũng nếm được quả đắng vì ném b.o.m diện rộng. Năm 1944. quân Mỹ bắt đầu tiến hành ném b.o.m Tokyo, đạn đặc chế mang theo nhiên liệu dính nhớp thiêu rụi toàn bộ nhà ở làm từ gỗ.

Tháng ba năm 1944. trong vòng một ngày, Mỹ xuất động hơn ba trăm máy bay, vòng quanh bầu trời Tokyo, thả xuống hai nghìn b.o.m nhiên liệu, một trăm nghìn người tử vong.

Hơn bốn tháng sau, cuộc ném b.o.m thăng cấp tới đỉnh điểm, oanh tạc rốt cục thăng cấp đến rồi đỉnh,"Little Boy"* hạ xuống từ bầu trời Hiroshima. Ba ngày sau,"Fat Man"* cũng rơi vào Nagasaki.

Mật danh bom

Sáu ngày sau, Nhật Bản đầu hàng.

Chờ tình thế thoáng ổn định trở lại, Tần Du, Phó Gia Thụ và Phó Gia Ninh mang tro cốt của mẹ cùng về Thượng Hải. Lúc này là cuối tháng ba năm 1946. biệt thự nhà họ Phó từng đẹp đẽ tao nhã lúc này bị dây đằng mọc kín, đứng giữa một mảnh xanh lục tươi tốt có vẻ hiu quạnh không gì sánh nổi.

Ba người lặng lẽ cúng bái trong nhà một hồi, thuê một con thuyền, rải tro cốt mẹ xuống sông Hoàng Phổ, ngay nơi cha gặp nạn, để hai người đoàn tụ với nhau.

Nhân dịp này, cả nhà bọn họ còn đi gặp người xưa. Nhiều năm vất vả, có thể gặp lại nhau chính là may mắn. Chị Lục đã tái hôn, không buôn bán nữa mà quyết định vào trường học đi dạy. Còn nói giáo dục là căn bản, trả con là hy vọng.

Trung tâm mua sắm Hoa Mỹ còn mở cửa, dòng người qua lại vẫn rất đông đúc. Đường Uyển Nhi và Đường Dao Nhi cũng bình an, chẳng qua chồng của Đường Dao Nhi cũng đã tưới m.á.u bầu trời trong trận Thượng Hải. Vì có thể làm bạn với chồng, cô gái này trở thành tiếp viên hàng không, nói rằng chỉ cần bay lên không trung là có thể ở gần chồng mình thêm một chút.

Trong lúc trò chuyện, Tần Du nghe nói Lâm Mỹ Mỹ và Kim Hiếu Vũ bị bắt vì tội Hán gian.

Mấy năm nay Lâm Mỹ Mỹ quay rất nhiều phim điện ảnh, có một bộ phim đặc biệt nổi danh tên là "Thượng Hải phong tình", còn quay ngay trong biệt thự nhà họ Tống. Nội dung mô tả cô con gái một của phú thương họ Trương ở Thượng Hải, nâng niu cưng chiều nuôi lớn như châu như ngọc. Khi kháng chiến tới, ông chủ Lâm từ chối hợp tác với thương nhân Nhật, bị người Nhật Bản đánh chết.

Vì báo thù cho cha, cô tiểu thư cao quý này giả bộ hợp tác với thương nhân Nhật, thời khắc tìm cơ hội báo thù cho cha. Mà con trai thương nhân Nhật kia lại đem lòng yêu cô. Vị thanh niên Nhật cảm thán không thể sưởi ấm trái tim cô gái, cô gái đau đớn vì đem lòng yêu con của kẻ thù.

Quá trình quanh co lắt léo, khi con trai thương nhân Nhật kia bị người Trung Quốc tập kích suýt mất mạng, cô gái quyết định dũng cảm đối mặt với trái tim, cưới người đàn ông này.

Tuy thời gian chiếu bộ phim này là lúc Thượng Hải đã hoàn toàn rơi vào tay giặc, nhưng người Thượng Hải sao có thể chịu đựng được biệt thự thuộc về ông chủ Tống buồn cười mà đáng kính trong lòng bọn họ bị vị Ngũ di thái cũ của ông dùng để diễn nữ chính, nói chuyện yêu đương với người Nhật?

Dù cho phim này quay cảm động, kỹ thuật diễn xuất của Lâm Mỹ Mỹ rất cao, mọi người đang ở tại khu bị giặc công chiếm nên không dám nói lời nào, nhưng chẳng lẽ còn không thể dùng trầm mặc chống lại?

Mà thời điểm thẩm phán Hán gian này, mọi người mới biết thì ra cái c.h.ế.t của ông chủ Tống có chút dính líu đến nữ Hán gian này. Nhất thời quần chúng kích động, có người nói ngày Kim Hiếu Vũ và Lâm Mỹ Mỹ bị xử bắn, người vây xem tấp nập đông đúc, có người còn nhặt hòn đá nhỏ ném tới, những người khác thấy vậy cũng làm theo. Không biết rõ hai người c.h.ế.t do quần chúng kích động hay bị b.ắ.n c.h.ế.t nữa?

Nghe xong những chuyện này, cả nhà họ lại lên đường về Mỹ. Nhìn cửa khẩu xa dần phía sau, lần này từ giã hẳn phải cách ba, bốn mươi năm!

Hơn ba mươi năm gian khổ trôi qua, Tần Du mặc chiếc sườn xám, tô son, ngắm nhìn mái tóc hoa râm của mình trong gương: "Thời gian không buông tha ai cả!"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 365



Phó Gia Thụ đứng sau lưng vòng tay ôm lấy bà cụ: "Đâu có? Em vẫn là người con gái xinh đẹp mà anh mới gặp ngày nào."

Tiếng gõ cửa vang lên, Phó Gia Thụ mở cửa ra thì thấy Phó Thường Bình tiến vào: "Cha, mẹ, chúng ta có thể đi rồi."

Phó Gia Thụ vươn tay ra, Tần Du ôm lấy cánh tay ông rồi hỏi Phó Thường Bình: "Cậu và mợ của con đâu?"

"Cậu đã đợi ở bên ngoài, mợ nói hôm qua cậu ấy thức trắng cả đêm." Phó Thường Bình vừa đi vừa trả lời.

"Con nhóc này, sao bọn ta có thể ngủ nổi? Con chỉ là một cô nhóc vừa đến nước Mỹ, sao hiểu bọn ta được chứ?"

"Cha đừng mở miệng là cứ nhóc con mãi, con mấy tuổi rồi? Con sắp năm mươi đến nơi, con trai của con cũng sắp lấy vợ, con cũng sẽ có cháu nội ngay thôi."

Phó Gia Thụ nhớ tới điều này bèn đắc ý: "Khà khà, chúng ta cũng sắp trở thành ông cố bà cố rồi đấy."

Tống Thư Ngạn bèn khinh bỉ ông: "Bây giờ cậu còn mặt mũi nào về gặp lại cha cậu ư? Ông ấy chỉ bảo cậu sống bình yên và hạnh phúc, cậu chỉ sinh cho ông ấy hai đứa cháu, nhìn xem tôi và Ni Nhi sinh tận bốn đứa này."

Ngô An Ni ghét lão già không biết xấu hổ này nên bèn ra sức véo vào eo ông cụ.

"Lên xe, lên xe nào."

Tần Du bước lên chiếc xe bảo mẫu mới nhất của Oka, sau đó Phó Thường Bình và hai chị em Tống Niệm Quy cũng lên xe theo.

Chiếc xe chạy ra khỏi biệt thự trên con đường Bạc Phù Lâm. Hai biệt thự này chính là hai căn hộ trước khi quân Nhật chiếm được Hồng Kông. Năm đó Hồng Kông vừa mới yên ổn, David Kaufman đã bảo Phó Gia Ninh quay về quản lý hoạt động kinh doanh của Hồng Kông Delta. Cùng lúc đó Phó Gia Thụ ngồi tàu thủy quay về Hồng Kông, Tống Thư Ngạn cũng mời ông chủ Hầu tới Hồng Kông mở nhà máy sợi, suy cho cùng ở đó còn có rất nhiều công nhân cũ của nhà máy sợi Hải Đông.

Như vậy năm đó đất bến tàu, nhà máy sợi và nhà cho thuê được có người nhúng tay vào.

Phải nói những năm qua Tần Du sống thế nào? Trên đời này, chia ly rồi gặp lại, duyên đến rồi lại tan? Sau khi quay lại Oka vào năm 1942. bà cụ đã chủ trương phát triển một loại xe tải mới rồi tung ra thị trường khi chiến tranh đạt đến đỉnh điểm, thu rất nhiều lợi nhuận. Thế nhưng lúc chiến tranh kết thúc, bà cụ đã chủ trương cố gắng muốn đổi hướng sang thị trường xe con chuyên dùng.

Có điều Kiều Hi đã được nếm thịt trong khi chiến tranh xảy ra sao chịu cho được? Bao năm qua Oka không chỉ không ngừng phát triển dưới sự quản lý của ông ấy mà phải gọi là một bước lên mây. Ông ấy ngạo mạn đến nổi không nghe lời của Tần Du, thậm chí còn buộc tội bà cụ trước mặt các cổ đông: "Cô có thể dùng lý trí vượt qua chủ nghĩa dân tộc của cô được không? Tôi biết cô không tình nguyện bán quân nhu cho Trung Quốc để chống lại nội chiến, có điều làm ăn là làm ăn."

Mâu thuẫn giữa họ không thể hòa giải, kết quả cuối cùng Oka bị chia ra. Tần Du mang theo cổ phần của công ty mà mình đầu tư lúc đầu, giành được hai nhà máy và thương hiệu Oka, phần còn lại biến thành Cohen của Kiều Hi. Ông ấy vẫn luôn ấp ủ nguyện vọng khôi phục thương hiệu Cohen của mình nên đã từ bỏ Oka.

Tần Du dẫn nhóm của mình bắt đầu nhắm vào thị trường xe con. Nền kinh tế của Hoa Kỳ đã được tăng cường rất nhiều vì chiến tranh thế giới thứ hai. Lúc này làn sóng tiêu dùng nổi lên khiến thị trường xe con được mở rộng. Những thiết kế và tính năng của Oka vẫn sờ sờ ra đó, xe con của Tần Du rất chất lượng.

Lúc này Triều Tiên bùng nổ chiến tranh, khi Kiều Hi trò chuyện cùng người khác thì đã nhắc tới Tần Du như vầy: "Tôi sớm biết cô ấy có ý đồ gì, cô ấy chỉ không muốn tôi lái xe tăng và xe con đến chiến trường ở Triều Tiên."

Tần Du không bày tỏ ý kiến gì về chuyện này, không kiếm được tiền từ chiến tranh sẽ không chết, nhưng nếu con thuyền gặp khó khăn khi quay đầu, không thể nhanh chóng quay về đối mặt với thị trường dân dụng thì sẽ c.h.ế.t thật đấy.

Đối diện với thị trường cao cấp, bà cụ đã dẫn đầu phát triển một loại coupe với tính năng ưu việt, kiểu dáng nhỏ gọn, mang hương vị của tương lai, có thể cạnh tranh với loại coupe của Châu Âu vào thời điểm đó. Khi vừa tiến vào thị trường, bà cụ đã phát triển thế hệ đầu tiên của ô tô mini Littlebee được mệnh danh là vua tiết kiệm nhiên liệu. Ô tô có kích thước nhỏ gọn và nhanh nhẹn, màu sắc khá bắt mắt, khả năng điều khiển cực kỳ tốt, còn liên danh với thương hiệu ANNE WU rất được khách hàng nữ giới vô cùng yêu thích. Hơn hai mươi năm trôi qua, Littlebee đời thứ nhất vẫn luôn là con cưng của phái nữ. Theo đà phát triển của Oka, các dòng sản phẩm ngày càng trở nên phong phú, mục tiêu tiết kiệm nhiên liệu hiệu quả nhất vẫn là phương hướng phát triển của Oka. Trong năm, sáu năm dầu hỏa tăng giá, Oka tiến thêm một bước chiếm lĩnh thị trường.

Mà lúc này Cohen của Kiều Hi lại gặp khó khăn, sau đó bị thu mua vào những năm 1950.

Đến năm 1960. nhà thiết kế thế hệ mới đại diện cho Oka - Ngô Quốc Cường đã trưởng thành, Tần Du chỉ cần kiểm soát chiến lược là được, Đến năm 1970. lúc hai cuộc khủng hoảng năng lượng diễn ra khiến giá xăng tăng vọt, loại xe Nhật Bản với giá thành thấp và ít tốn nhiên liệu bắt đầu xâm nhập vào Hoa Kỳ. Ô tô của Mỹ mất dần chỗ đứng là vì tốn quá nhiều nhiên liệu, Oka đã đầu tư nhà máy lắp ráp tại Thái Lan, chính thức cạnh tranh với dòng xe Nhật Bản trên thị trường Châu Á.

Năm năm trước, Tần Du từ chức tổng giám đốc Oka và định cư ở Hồng Kông cùng với Phó Gia Thụ, Ngô Quốc Cường trở thành giám đốc mới được bổ nhiệm.

Phó Thường Bình thì đi theo Tần Du, bắt đầu gây dựng cơ sở Oka và giờ đang phụ trách quản lý nhà máy ở Thái Lan. Vì vậy lần này bà ấy và cha mẹ cùng về nước để thảo luận và hợp tác xây dựng nhà máy, cha mẹ luôn muốn quay về Thượng Hải để xây dựng nhà máy sản xuất ô tô.

Sau khi Tần Thường An tốt nghiệp đại học, ông ấy làm việc tại trụ sở chính của Hưng Hoa đặt tại nước Mỹ suốt mấy năm, sau đó bị Phó Gia Thụ cử đến Hồng Kông để quản lý Hưng Hoa ở Hồng Kông. Phó Gia Thụ từ từ dời sự nghiệp bên Mỹ sang Hồng Kông, bây giờ nơi đây đã thành trụ sở chính của Hưng Hoa.

Tống Thư Ngạn bắt đầu đầu tư vào thương hiệu của vợ mình. Những năm qua nhờ đầu tư vào thời trang và siêu thị nên ông cụ cũng kiếm được bộn tiền, con trai lớn Tống Niệm Tổ kinh doanh ở Mỹ, con trai thứ Tống Niệm Quy thì ở Hồng Kông, chỉ còn hai cô con gái Tống Niệm Ngọc và Tống Niệm Niệm. Tống Niệm Ngọc thừa hưởng di truyền từ mẹ nên có tài năng về lĩnh vực thời trang, còn con nhóc Tống Niệm Niệm là kiểu người vô tư, rất thích vẽ tranh và nghệ thuật. Dù sao đó cũng là con gái nhỏ nhất của hai người nên để mặc Tống Niệm Niệm thích làm gì thì làm!

Hầu hết người thân và bạn bè có thể chạy trốn đều ở Hồng Kông. Khi đến tuổi xế chiều, ai cũng muốn tìm người ôn lại chuyện cũ, thỉnh thoảng có thể ngóng trông sang bờ bên kia, biết bà sẽ mở cửa lớn nên chờ đợi từng ngày, mong ngày đó sớm đến, đến hôm nhận được lời mời họ thật sự rất vui, cuối cùng cũng có thể trở về rồi.

Xe xuất phát từ đảo Hồng Kông xuyên qua đường hầm dưới đáy biển đi đến Cửu Long. Khi đến bến cảng La Hồ, một nhóm người đến kiểm tra giấy tờ, lúc đi qua cầu La Hồ, nhìn thấy quân đội Trung Quốc mặc quân phục màu xanh lá, đặt chân lên mảnh đất này, Tần Du vẫn không kìm được khẽ run lên.

Khi rời khỏi tòa hải quan, ai đó đã kéo sẵn biểu ngữ "Chào mừng Hoa kiều yêu nước..."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 366



Những người đứng đón đều cầm lá cờ nhỏ màu đỏ trong tay, đây là phất cờ hò reo đó ư?

Sau khi bắt tay với những nhân viên làm việc tại đây, cả đám cùng lên một chiếc xe cá mập. Chiếc xe này còn xịn hơn xe được sản xuất sau thế chiến thứ hai, nhưng có điều... Đừng soi mói, nếu nó đã tốt đến vậy còn cần mình quay về làm gì?

Mọi người ở lại Quảng Châu hai ngày, sau đó bay từ Quảng Châu đến Bắc Kinh. Khi đến cửa khẩu, biểu ngữ chào đón vẫn y vậy khiến Phó Gia Thụ và Tần Du đều sững sờ. Mục Di Liên gầy hay mập cũng được, miễn sao hai vợ chồng họ nhận ra mẹ của mình là được rồi đúng không? Đến cả Phó Thường Bình cũng hồi hộp. Suy cho cùng bà nội qua đời khi bà mới mười hai tuổi, lúc còn bé bà hiếm khi tiếp xúc với cha mẹ của mình, là bà nội và bà ngoại đã nuôi bà khôn lớn.

Phó Thường Bình nói với Tần Du: "Mẹ ơi, giống thật."

Tần Du nhớ ra cha mẹ đã báo mộng sẽ đợi mình ở tương lai, chẳng lẽ không chỉ cha mẹ mà còn cả cha mẹ chồng của bà ư?

"Phó lão tiên sinh, chú còn nhận ra cháu không?"

Phó Gia Thụ nghe người này nói vậy bèn không khỏi nhíu mày: "Cậu là?"

Tần Du cười đáp: "Hạt tiêu nhỏ bên cạnh ông Khương."

"Phải rồi phải rồi!" Lúc này ông cụ mới nhớ ra người trước mặt chính là nhóc con lúc trước: "Khi đó cậu mới mười bảy tuổi thôi nhỉ?"

DTV

"Đúng vậy! Chỉ trong chớp mắt đã cháu đã gần năm mươi lăm."

Phó Thường Bình đứng bên cạnh cha mình bèn nói: "Hiện giờ Tiếu tiên sinh là phó giám đốc Sở Thương mại Thượng Hải, quản lý mảng đầu tư nước ngoài."

"Vậy thì tốt, không ngờ đều là người quen cả. Tôi cực kỳ vui sướng khi nhận được thư tay của phó bộ trưởng Khương, nên mới kêu anh Thư Ngạn đi làm thủ tục."

Sau khi trò chuyện với nhau xong, người này mới giới thiệu một người phụ nữ rất giống Mục Di Liên với họ: "Đây là Tiểu Mục của Sở Thương mại chúng tôi, chuyên phụ trách việc chiêu đãi và sắp xếp chỗ ở cho các vị."

"Xin chào Phó lão tiên sinh, tôi tên là Mục Tiểu Liên, đang công tác tại Sở Thương mại Thượng Hải."

Ngay cả tên cũng giống, Phó Gia Thụ nghe Tần Du kể cha mẹ sẽ đợi mình ở tương lai, chẳng lẽ đây là cha mẹ của ông cụ đấy ư? Điều này khiến ông cụ không khỏi nắm chặt tay.

Tần Du bèn kéo ông cụ một cái, sợ lại dọa người ta: "Anh làm gì vậy? Đã lâu không gặp đồng hương nên kích động đến mức này cơ à?"

"Sao anh không kích động cho được?" Phó Gia Thụ kiếm cớ thay sự thất thố của mình: "Đã nhiều năm trôi qua, anh rất ít khi gặp người trong nhà."

"Chúng ta cùng lên xe thôi." Tiếu tiên sinh ngắt lời bọn họ coi như đã giải vây giúp họ: "Phó Bộ trưởng Khương và viện sĩ Lục đã chờ ở đó."

Ông Khương đã trở thành Phó Bộ trưởng Bộ Công thương, còn viện sĩ Lục chính là ông chủ Lục. Sau khi chuyển nhà máy về hậu phương, ông ấy đã đặt nền móng mới tại Trung Quốc mà chỉ dựa vào mười mấy chiếc xe đẩy tay, dẫn đầu đoàn nghiên cứu chế tạo cần cẩu, giờ đây trở thành viện sĩ của Viện Xây dựng.

Tần Du lên xe không ngồi cùng ông cụ nữa: "Tôi muốn ngồi cùng với cô gái, Tiểu Mục, chúng ta tâm sự được không, lâu quá tôi không về Thượng Hải..."

Tần Du vừa vào việc đã điều tra hộ khẩu, Tiểu Mục không dám không trả lời Hoa kiều về nước. Bà cụ nghe nói Tiểu Mục đã kết hôn bèn hỏi: "Chồng cô làm việc ở đâu?"

"Chồng của Tiểu Mục rất giỏi, đang làm việc trong công ty xuất nhập khẩu." Phó chủ nhiệm Tiếu dường như nhớ ra điều gì: "Đúng rồi Tiểu Mục, có phải Tiểu Phó nhà cô muốn định cư ở Hồng Kông phải không?"

Tần Du và Phó Gia Thụ nghe nhắc đến hai chữ Tiểu Phó thì bèn nhìn nhau.

"Chúng tôi có bàn như vậy nhưng vẫn chưa quyết định, đang đợi sự bố trí của tổ chức."

"Vậy sau này cô sẽ mệt mỏi lắm đấy, một mình nuôi con ở nhà, hơn nữa con gái cô vẫn còn nhỏ lắm."

"Tiểu Mục, con cô mấy tuổi rồi?" Tần Du bèn hỏi.

"Ba tuổi ạ." Thấy Tần Du dịu dàng và dễ gần, Tiểu Mục bèn lấy bức ảnh trong túi ra rồi đưa cho bà cụ coi.

Phó Gia Thụ cũng nhìn sang, Tần Du cười nói: "Quả là một cô bé xinh đẹp đáng yêu."

Bà cụ cười rồi nhìn Phó Thường Bình: "Rất giống con khi còn bé."

Phó Thường Bình nghe vậy bèn nhìn thử: "Giống, giống thật đấy!"

Tống Thư Ngạn đeo kính lão lên và nhìn: "Rõ ràng giống với cô của cháu hơn, đúng là như được tạc ra từ một khuôn với cô của cháu."

"Tôi muốn cô đến xem phiên bản mini của bà ấy."

"Đừng cho bà ấy gặp, chúng ta gặp trước đi. Tiểu Mục, cô dắt con gái và Tiểu Phó nhà cô đến đây để tôi ôm bé cưng một cái được không nào? Nhà chúng tôi ở Hồng Kông, cậu ấy đến đó rồi cũng có người quen, chúng ta có thể chăm sóc cho cậu ấy."

Tần Du quá nhiệt tình khiến Mục Tiểu Liên hơi khó xử, cô ấy nhìn về phía cấp trên, không biết nên trả lời thế nào.

Phó chủ nhiệm Tiếu bèn nói: "Tiểu Mục, cô đừng suy nghĩ nặng nề như vậy. Tôi đã nói với mọi người vợ chồng Phó lão tiên sinh và Tống lão tiên sinh đã hỗ trợ chúng ta rất nhiều, họ là những Hoa kiều tốt bụng. Bảo Tiểu Phó ẵm Gia Hinh đến đây coi như là ông bà trong nhà."

Ông bà á? Tần Du nào dám làm ông bà của cha mẹ chồng mình chứ?

Phó Gia Thụ hỏi: "Gia Hinh là gì?"

"Gia trong Gia Tưởng (khen ngợi), Hinh trong Hinh Hương (hương thơm)."

Phó Gia Thụ nghe tên Gia Hinh này, đúng là tên người chị đã c.h.ế.t yểu của ông cụ!

Hai vợ chồng chỉ ở Bắc Kinh mấy ngày mà gặp lại rất nhiều người quen cũ, ban đêm hai vợ chồng già ngồi cùng nhau, An Ni cũng biết chị gái có ký ức về tương lai. Tống Thư Ngạn nói: "Giờ đã xác nhận bác trai bác gái là ai."

"Ừm, em đã hẹn mọi người đến tham quan đại học Đồng Tế, trong đó thật sự có một sinh viên tên Tần Quốc Khánh, đã xác định được cha chúng ta là ai rồi." Tần Du đắc chí: "Em cảm thấy chúng ta không nên quấy rầy họ thì hơn, họ đã có cuộc đời mới, khởi đầu mới, không nên đề cập với họ những chuyện này."

Người tìm người nói thế nhưng Tống Thư Ngạn nghĩ khác: "Vào đêm ông cụ nhà anh nhẹ nhàng nhắm mắt xuôi tay, ông ấy nói với anh phải chờ mẹ anh. Không biết ông ấy đã tìm thấy mẹ anh chưa? Tìm thế nào? Chẳng lẽ phải tìm kiếm tất cả những người mang họ Tống một lần? Mọi người xem đi ngoài tên cha mẹ các người giống họ ra thì còn có điểm nào giống nhau đâu?"

Tiểu Mục bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, không lay chuyển được những Hoa kiều nhiệt tình này nên đêm đó đã thật sự bế con trai và dẫn chồng đến khách sạn ở phía tây ngoại ô. Phó Gia Thụ được gặp được người cha bằng tuổi cháu trai mình, cha mẹ và chị gái của ông cụ đều ở cùng nhau đã khiến ông cụ hài lòng lắm rồi.

Trong lúc tham quan đại học Đồng Tế, Tần Du nghe cha mình mới chừng hai mươi tuổi tự giới thiệu về mình. Hơn nữa lúc bà cụ rời khỏi trường đại học thì thấy mẹ tết tóc hai bên đang đợi cha mình, kêu lớn: "Quốc Khánh..."

Tống Thư Ngạn là một đồng chí bận rộn với việc ở Sở Thương mại nên còn đang tham quan nhà mấy sợi tơ lụa, không gặp ai giống cha ông cụ cả. Chẳng lẽ cụ ấy không làm trong xưởng may nữa? Không biết ông già c.h.ế.t dẫm này ở đâu rồi?

Tống Niệm Quy thật sự rất xấu hổ khi làm phiền các đồng chí ở Sở Thương mại. Ông ấy đã hứa sẽ đến đây hợp tác thành lập công ty thực phẩm với các lãnh đạo của Sở, thế nên cứ để cha mẹ lăn lộn thôi.

Tống Thư Ngạn lại đi vào một tòa nhà chính phủ có tên biệt thự Tống. Ngô An Ni an ủi ông cụ: "Bây giờ đã mở cửa, sau này chúng ta sẽ đến Thượng Hải, mỗi ngày ông đều tìm trên đường được không?"

"Tống Thư Ngạn!"

Tống Thư Ngạn cho rằng mình nghe nhầm thì giọng trẻ con lại vang lên: "Tống Thư Ngạn!"

Ông cụ quay đầu thì thấy một cậu bé trông mới mười mấy tuổi đang bước đến rồi ngẩng đầu lên: "Con trai, mau gọi cha đi!"

Tống Thư Ngạn rất kích động nhưng vẫn muốn xác nhận kỹ càng: "Sao cậu nói mình là cha tôi?"

"Đêm đó con nói với cha rằng mình rất hâm mộ Phó Gia Thụ, còn bị cha tẩn cho một trận."

Cha mẹ nhà người ta đều tốt, sao đến phiên ông cụ lại thành nhóc con trước mặt thế này? À đúng rồi! Mẹ mình mới mất hơn mười năm thôi.

Cha mẹ người ta đều không có ký ức, tại sao thằng oắt này vẫn còn nhớ thế? Sau này mình phải gọi thằng oắt này là cha ư?

Cậu nhóc cẩn thận ngắm nghía Ngô An Ni: "Ni Nhi?"

"Là cha thật kìa?" Ngô An Ni la lên.

Tống Thư Ngạn hỏi: "Mẹ con đâu?"

"Học chung lớp sáu tuổi học với cha, cha và mẹ ngồi cùng bàn với nhau." Cậu nhóc quay đầu nhìn lại, hóa ra biệt thự nhà họ Hồng trước mặt đã biến thành một trường tiểu học.

Cậu nhóc nhìn thấy một cô bé bước ra khỏi phòng học thì bèn kêu to: "Chu Oánh Oánh, em chờ anh một chút."

Cô bé kia nghe cậu nhóc gọi bèn co giò chạy mất...

HOÀN
 
Back
Top Bottom