Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 160



Tống Thư Ngạn ngồi xuống: "Cha, con đang theo đuổi Tần tiểu thư, không biết là ai nói với cha. Chú Trần đúng không? Tần tiểu thư đưa ra biện pháp, để ông ấy thực hiện. Ông ấy ngại phiền phức cũng không nói, con tới khuyên, ông ấy cũng không nghe, ông ấy ngại phiền không muốn làm, lại tới tìm cha tố cáo, chỉ muốn cha đuổi Tần tiểu thư đi. Ông ấy ngồi trong văn phòng uống trà, thong thả đã hết một ngày, cũng không cần phải ngày nào cũng có mặt trong nhà xưởng, vừa khổ vừa mệt. Còn nữa, không biết cha có biết hay không, anh em cột chèo của Trần Hòa Bình là quản lý hậu cần trong căng tin của nhà máy Đông Hải, đây là một công việc rất béo bở đúng không?"

"Cha cũng đã nói với con, đầu bếp không ăn trộm lương thực không cần phải quá để ý, nước trong quá thì không có cá, không cần phải quá khó khăn trong mọi chuyện."

"Cha nói đúng, nhưng nếu khai man số lượng công nhân, trừ tiền ăn của công nhân, người hầu trong nhà một tháng có ba hào lương thực, bọn họ ăn cái gì? Cha biết người trong xưởng kéo sợi ăn cái gì không?" Tống Thư Ngạn nhếch môi cười nói: "Nếu như không phải lần này Tần Du để ý tới vấn đề này, con cũng không hề để ý, sao con còn cần loại lãnh đạo như vậy chứ? Không nói vấn đề khác, cơm của bọn họ cha tự tới căng tin xem một chút là được rồi. Ông ấy phản đối con chuyện cải tiến, còn mắng Tần Du, chẳng lẽ không phải vì nước đục dễ câu cá sao?"

Trước đó Tống lão gia để Trần Hoa Bình ở lại là muốn giúp đỡ Tống Thư Ngạn, để một ông già từ xưởng kéo sợi có thể dẫn dắt anh ấy, không ngờ lại để đối phương gây ra thị phi, tạo trở ngại cho con trai mình: "Cha biết rồi."

"Cám ơn cha!" Tống Thư Ngạn biết cha đã tin tưởng mình.

"Tại sao bác Niên của con lại muốn ly gián?"

"Không phải con vừa nói với cha rồi à? Tần Du nảy ra ý tưởng trước. Tại sao cô ấy lại có ý tưởng này? Đó là bởi vì cổ đông thứ hai của Minh Thái, Henry, người phụ trách kinh doanh bất động sản, muốn thách thức bà Smith. Ngân hàng Mỹ gặp tai nạn, đột nhiên hai căn hộ do Minh Thái xây dựng hết vốn, sắp ngừng hoạt động. Henry lấy việc này để gây áp lực với bà Smith, yêu cầu bà Smith phải lấy tiền ra. Bà ấy vừa mới vào cửa hàng tây không lâu, lúc này có thể nghĩ ra được biện pháp đối phó thế nào? Tần Du đã đưa ra ý tưởng này ngay tại chỗ, vấn đề kinh phí đã được giải quyết ngay lập tức. Bà Smith rất vui, nhưng Henry thì không thoải mái. Nếu Tần Du mất đơn đặt hàng máy in của chúng ta vào lúc này, cha nghĩ Henry sẽ làm gì?"

"Henry sẽ tìm cách đuổi Tần tiểu thư ra ngoài. Đơn đặt hàng máy in chỉ là bước đầu tiên."

"Đúng vậy! Ông chủ Niên xây một căn hộ cho Minh Thái, dựa vào Hà Cường của Minh Thái đưa tiền cho mình, Hà Cường nhờ ông ấy giúp đỡ. Huống chi, buổi khiêu vũ ở nhà họ Niên hôm đó không phải là để trút giận cho Tần Du sao? Vì vậy, ông chủ Niên luôn coi Tần Du là thủ phạm gây ra chuyện này. Ông ấy muốn cho cha rõ cũng là lẽ dĩ nhiên? Con vội vàng ly hôn với Tần thị, là vì đã nhìn ra nếu như không ly hôn, Tần Du sẽ bị Phó Gia Thụ cướp mất. Một người con dâu có thể giúp con chăm chồng dạy dỗ con cái với một người có thể giúp con và nhà họ Tống, cha chọn người nào?"

Tống lão gia nhìn anh ấy: "Một người phụ nữ giỏi giang như vậy, con có thể kiểm soát được không?"

"Tại sao phải kiểm soát?" Tống Thư Ngạn lắc đầu: "Cha, trong thời đại mới, vợ chồng nên tôn trọng lẫn nhau, con tôn trọng cô ấy, cho cô ấy không gian thể hiện lớn nhất, cùng nhau nỗ lực vì tương lai."

Nghe con trai nói như vậy, ông ấy cũng đã nghĩ thông suốt, không thể nghi ngờ gì, Tần Du trước đây chưa từng gặp mặt rất tốt, hơn nữa từ đầu đến cuối Thư Ngạn đều không muốn Nhã Vận, cho nên chỉ còn cách này thôi. Thế cũng chỉ đành làm vậy thôi!

Tống lão gia nói: "Được rồi! Con cứ suy nghĩ kỹ là được."

Tống Thư Ngạn thở dài một hơi: "Con cũng không biết trong lòng bác Niên có rõ ràng không, bác Phó cũng sẽ không phá bĩnh ông ấy trong buổi khiêu vũ, nhà máy Xây dựng Thượng Hải không phải là người nhà của ông ấy. Sau này việc xâu dựng khách sạn có thể sẽ đưa cho ông ấy nữa không?"

Tống lão gia liếc anh ấy rồi vươn vai: "Có phải là con muốn nhắc nhở cha sau này tất cả các lần mở rộng nhà máy đều đừng tìm ông ta không?"

Đại thái thái vừa mới hoa mắt vừa tức giận, hiện tại đã bình tĩnh lại, đứng ở cửa nghe hai cha con nói đến người phụ nữ kia. Lúc này, bà ấy cũng không còn tức giận nữa, chỉ thấy buồn bực trong lòng. Lợi ích trước mắt quan trọng hơn, bên nặng bên nhẹ, hai cha con họ đều biết phân biệt rõ ràng. Khỏi phải nói, Nhã Vận đoan trang nhã nhặn bị bỏ rơi là lẽ đương nhiên.

Tống lão gia vừa vươn vai xong, quay đầu lại đã trông thấy Đại thái thái đứng ở nơi đó, vội vàng đứng dậy đi tới đỡ bà ấy: "Sao bà không nằm thêm một lúc nữa? Sao bà lại ra đây?"

DTV

Đại thái thái lấy tay che ở trước người, không cho Tống lão gia động vào mình: "Cha con hai người đã bàn bạc xong rồi? Chuyện của Vân Nhi chúng ta nên làm như thế nào?"

Lại trở lại chủ đề này, Tống lão gia có chút ấp úng: "Cái này? Tại sao không chọn một người hầu chăm chỉ, thông minh đưa đến Thượng Hải cho Nhã Vận?"

"Tại sao?" Tống Thư Ngạn không hiểu, nếu muốn người hầu thì ở Thượng Hải cũng có thể tìm, không phải đây là người hầu riêng của Tần thị sao? Cho nên Tần thị mới không muốn?

Đại thái thái cười lạnh một tiếng: "Vân Nhi đã thành Lục di thái của con."

Sau đó, Tống Thư Ngạn mới biết cha mình lại cưới thêm vợ bé, mà người này lại là người hầu bên cạnh vợ cũ của mình. Chuyện này quá vô lý! Tần thị này mới đến Thượng Hải được mấy tháng, người hầu của cô đã trở thành vợ bé của cha chứ?

Biết Đại thiếu gia sáng sớm trở về, lại nghe nói Đại thiếu gia bị sắp xếp ở phòng nhỏ nhất dành cho khách, còn bị lão gia lấy roi đánh, Đại thái thái ngất xỉu, người chính viện đã đến mời bác sĩ Hoàng tới. Đây có phải đã xảy ra chuyện lớn rồi không?

Mọi người trong viện đều trợn mắt há hốc mồm, vểnh tai lắng nghe tin tức, không có bức tường nào không lọt gió, nhưng một chút gió lọt ra ngoài làm sao đủ để mọi người líu lưỡi chứ?

Mọi người đợi từ sáng đến trưa, đến trưa mới thấy Đại thiếu gia và lão gia lẽ ra phải dùng bữa trong viện của Đại thái thái đi ra.

Tống Thư Ngạn chỉ có thể trở về phòng khách, còn là gian phòng dành cho khách nhỏ nhất, phòng bếp vốn tưởng rằng ba người họ cùng nhau ăn cơm, đều đã chuẩn bị xong xuôi chờ đưa đến chính viện. Nào ngờ lão gia và Đại thiếu gia đều không dùng bữa mà đi ra ngoài. Cũng không thể đưa hết đồ ăn tới chỗ Đại thái thái được, cho nên mỗi thứ lại chuẩn bị thêm hai phần đưa tới chỗ thiếu gia và lão gia.

Phòng bếp nhận được mật báo, nấu cơm cho hai vị quanh năm không có ở nhà.

Chỉ có thể nấu một số món xào nhanh, nơi ở của Đại thiếu gia cũng rất thuận tiện nhưng còn lão gia không biết sẽ tới viện của người nào? Trước đây, lão gia chưa bao giờ ở lại trong phòng của Đại thái thái, nhưng chỉ cần ở nhà ba bữa đều ăn cơm cùng Đại thái thái.

Cho nên, câu hỏi này cũng khiến Tống lão gia đau đầu, hiện giờ người mà ông ấy không muốn đối mặt nhất chính là Lục di thái, người hầu của con dâu cũ, chuyện này... Haizzz! Chỉ tại bản thân quá mức vội vàng.

Tống lão gia nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên tới chỗ Ngũ di thái.

Đi vào trong viện của Ngũ di thái, ở đây không có người, vừa đi tới cửa sổ đã nghe thấy giọng nói của Tam di thái: "Em năm, em phải ăn chút gì đi, nếu không làm sao đứa nhỏ chịu được?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 161



Tam di thái ở đây à? Tống lão gia nhớ đến lần đầu gặp mặt, hai người họ không nói chuyện với nhau, sao bây giờ lại đột nhiên thân thiết như vậy? Khi hai người họ ở cùng nhau, Tống lão gia cũng không muốn tiếp tục đi vào, trực tiếp quay người định rời đi.

Ông ấy lại nghe thấy giọng nói khe khẽ của Ngũ di thái: "Em đau khổ hay không, ai thèm quan tâm? Phía trên còn có hai người nữa, vì có thể giữ chân lão gia, bản thân đã dùng hết thủ đoạn, đưa người hầu của mình tới chỗ lão gia, hiện tại lão gia đã có con nhóc kia rồi, còn để ý tới em nữa sao?"

Không để ý thì ông ấy đã đến Thượng Hải và Thanh Đảo từ lâu, cơ thể này của cô ấy cũng không có cách nào hầu hạ ông ấy. Không phải ngày nào ông ấy cũng tới phòng của cô ấy đấy thôi? Vì sao lại nói như vậy?

"Em năm, em mới tới, chắc sẽ nghĩ Tiểu Lục là người hầu của Đại thái thái, em nhất định không biết được chuyện khác nhỉ?"

"Chị ba, còn có chuyện gì?"

"Tiểu Lục cũng không phải là người hầu của Đại thái thái đâu."

"Đó là của ai?"

"Chính là người hầu đi theo người vợ vừa mới ly hôn của Đại thiếu gia."

"A? Đại thái thái cũng đúng là không biết xấu hổ? Vì không muốn lão gia cưng chiều một mình em, lại đi đẩy người hầu của con dâu ra?"

Tam di thái hừ lạnh một tiếng: "Thế mới bảo! Trong cái nhà này ai là đèn cạn dầu? Người hầu này cũng rất thông minh, biết tiểu thư nhà mình bị Đại thiếu gia hắt hủi, mắt thấy không trèo lên được giường của Đại thiếu gia bèn quay sang ôm lấy đùi của lão gia."

"Tội nghiệp cho Đại thiếu phu nhân bị ly hôn, người hầu còn bị lão gia lấy mất." Ngũ di thái không nhịn được thở dài mang theo tâm trạng vui sướng xem kịch hay.

"Một người hầu còn có người cần. Chỉ có cô ta là không ai cần, còn nói chị cái gì mà chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc? Cô ta được đưa tới tận cửa, Đại thiếu gia cũng có cần đâu! Thậm chí cô ta còn chẳng có cơ hội để cười nữa cơ!" Tam di thái đắc ý nói ra những lời bà ấy canh cánh mãi trong lòng.

"Đúng vậy! Chị ba, chị có ba đứa con trai, cô ta có cái gì đâu? Cái gì cũng không có!"

Nghe Ngũ di thái và Tam di thái nói xấu sau lưng Nhã Vận, Tống lão gia tức giận đến mức quay đầu bỏ đi. Có lẽ ông ấy mắt mù mới có thể để mắt tới hai người phụ nữ này!

Đi qua một con đường nhỏ, chính là sân của Nhị di thái, khi Nhị di thái ở cùng ông ấy, Minh Ngọc đang mang thai, bà ấy đã thay ông thu xếp cưới mấy người vợ bé này. Khi đó trong lòng ông ấy Nhị di thái mới là người cưới vợ bé dựa theo sở thích của ông ấy, mà ông ấy đối xử với bà ấy tốt hơn Minh Ngọc rất nhiều. Nhưng bà ấy cũng là một người hiểu chuyện, bao năm qua luôn tôn trọng Minh Ngọc.

Thư Ngạn thông minh, trầm ổn, có khả năng làm nên việc lớn, tuy tư chất của Thư Hoa hơi kém, nhưng lão gia có nhiều ruộng vườn, còn có nhiều mặt tiền cửa hiệu, đương nhiên cũng muốn có người trông nom. Hai đứa con trai trưởng thành tự biết lo liệu, nước sông không phạm nước giếng, Tống lão gia luôn thầm vui mừng vì không có chuyện anh em trong nhà cãi vã đấu đá nhau giống như những nhà khác.

Nghĩ đến đây, Tống lão gia quyết định đi tới chỗ Nhị di thái, thật sự là áo không bằng mới, người không bằng cũ.

Viện của Nhị di thái được coi là lớn nhất trong nhà, dù sao Nhị thiếu gia cũng ở cùng Nhị di thái, ba gian nhà chái phía đông đều là của Nhị thiếu gia.

Kể từ khi Tam di thái có dáng người quyến rũ xuất hiện, Tống lão gia hoàn toàn không tới chỗ bà ấy nghỉ ngơi.

Nhị di thái ở đây vừa nghe tin tức, bọn người hầu đã nói xong với bà ấy về những tin tức mới mẻ vừa tung ra, biết Đại thiếu gia cùng Đại thiếu phu nhân ly hôn. Hơn nữa Đại thái thái tức tới mức ngất xỉu vì chuyện của Đại thiếu gia mà thầm vui mừng.

Con trai làm việc chăm chỉ như vậy, tài sản lớn nhất trong nhà không phải đều giao cho Đại thiếu gia à? Lão gia nhiều con trai như vậy, cũng chỉ coi Đại thiếu gia là con trai ruột, dựa vào đâu?

Bà ấy nghe thấy người hầu bên ngoài nói: "Nhị di thái, lão gia đến rồi!"

DTV

Bà ấy bước tới: "Lão gia!"

Người hầu xác nhận lão gia tới chỗ Nhị di thái, nhanh chóng đưa đồ ăn tới, Tống lão gia hỏi Nhị di thái: "Bà đã ăn chưa?"

"Ăn rồi."

"Ăn thêm với tôi một chút."

Người hầu bưng thức ăn lên, Tống lão gia ngồi xuống, Nhị di thái rót cho ông ấy một chén rượu, Tống lão gia uống một hơi cạn sạch, Nhị di thái gắp hai miếng cá phi lê bỏ vào trong bát của lão gia: "Lão gia, đừng uống rượu không, ăn chút đồ ăn lót dạ."

Mặc dù Nhị di thái không còn trẻ, nhưng ít nhất cũng khiến ông ấy cảm thấy đỡ phiền phức, không giống Ngũ di thái cùng Tam di thái, chỉ trỏ này nọ. Tống lão gia vừa mới bị Đại thái thái đuổi ra ngoài, trong lòng đang rất khó chịu. Tới chỗ Nhị di thái yên tĩnh ăn một bữa cơm, rất tốt, thật sự rất tốt.

"Nghe nói Đại thái thái bị bệnh?"

"Ừm, lo lắng nhiều quá. Có thể bà đã biết, lại bị chuyện ly hôn của Thư Ngạn và Nhã Vận k*ch th*ch, nhất thời không chịu nổi. Thư Ngạn cũng quá ngu ngốc, chuyện lớn như vậy cũng không thương lượng với chúng ta, trong khoảng thời gian ngắn tự mình đưa ra quyết định. Đứa nhỏ này đúng là không hiểu chuyện, đúng là chọc tôi tức chết." Tống lão gia bực bội uống một hết một chén rượu.

Nhị di thái đã ở nhà họ Tống hai mươi ba năm, từ khi vào nhà họ Tống, biết quan hệ giữa thiếu gia và thiếu phu nhân không tốt. Nhưng nhiều năm như vậy, thiếu gia đã trở thành lão gia, mặc dù quan hệ không tốt, thái thái vẫn là thái thái, bà ấy vẫn phải cung kính gọi một tiếng chị cả.

Nhiều năm như vậy, chỉ cần lão gia về nhà không phải ra ngoài xã giao, nhất định sẽ tới cùng ăn cơm với thái thái, Nhị di thái phân tích rất nhiều lần, rốt cuộc là vì sao? Sau này mới hiểu ra, ai bảo người ta không chịu thua kém sinh ra một đứa con ngoan, giờ đứa con trai này lại gây họa. Nhà họ Tống ưa sĩ diện như vậy, sao có thể ly hôn chứ?

Hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây, lão gia tức giận đến chỗ bà ấy ăn cơm, sao Đại thái thái lại ngờ nghệch nhường nào? Con trai không được, bà ấy còn lại gì chứ?

"Từ nhỏ Đại thiếu gia đã được nâng niu trong lòng bàn tay, mới dám bỏ trốn trong đêm tân hôn, còn dám ly hôn với Đại thiếu phu nhân. Không giống Thư Hoa, tuy rằng nó không đủ thông minh, nhưng lại rất thành thật!"

Tống lão gia hy vọng Nhị di thái ôn nhu biết điều có thể khuyên giải an ủi mình vài câu, khiến ông ấy tìm lại chút sĩ diện. Nhưng lúc này, Nhị di thái lại dẫm lên Thư Ngạn khen ngợi Thư Hoa, Thư Hoa là người có tư chất thế nào, ông ấy còn không biết sao?

Nhị di thái vẫn tiếp tục nói: "Lão gia, mấy năm nay Thư Hoa thành thật, biết hoàn thành trách nhiệm, tình cảm của nó với vợ cũng tốt, lão gia nói nó đi hướng đông nó sẽ không dám đi hướng tây. Cả ngày trông coi ruộng vườn ở Ninh Ba cũng không có triển vọng gì lớn, thật ra Thư Hoa cũng không ngốc chút nào, bình thường nó đối với Đại thái thái còn tốt hơn với tôi, nhưng dù sao nó cũng không phải do bà ấy sinh ra. Từ nhỏ, Đại thái thái cũng không quan tâm nhiều đến việc học của nó, cũng không dạy dỗ nó cẩn thận như Đại thiếu gia. Chỉ cần ông đưa nó tới Thượng Hải ở bên cạnh ông một khoảng thời gian sẽ biết. Đứa trẻ này thông minh, có năng lực lại rất nghe lời."

Nghe vậy, Tống lão gia đặt đũa xuống, nhìn về phía Nhị di thái: "Đại thái thái không lo lắng cho Thư Hoa à?"

Thấy lão gia có vẻ không vui, Nhị di thái lập tức nói: "Cũng không trách được Đại thái thái, dù sao cũng không phải từ trong bụng bà ấy mà ra, sao có thể yêu cầu bà ấy đối xử bình đẳng được?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 162



"Bà cũng biết, nó không phải từ trong bụng bà ấy sinh ra? Nuôi con mà chẳng dạy dỗ cũng là lỗi của người cha, nó là con của bà hay là con của bà ấy? Thư Ngạn làm việc không đúng cũng là lỗi của tôi. Nếu Thư Hoa không được dạy dỗ tốt, cũng đều là lỗi của người làm cha này, Đại thái thái làm chuyện gì sai? Bà ấy có để hai mẹ con bà thiếu ăn thiếu mặc không?"

Tống lão gia nổi giận, nghĩ đến vừa rồi Tam di thái cùng Ngũ di thái xúm lại chê cười Nhã Vận, Nhị di thái cũng nhân cơ hội này quanh co lòng vòng ám chỉ vợ cả, chính mình lại kéo một đống rắc rối này làm vợ cả nhọc lòng.

Tống lão gia quay người đi ra ngoài, Nhị di thái chạy đuổi theo, lão gia đã ra khỏi cửa viện, bà ấy hận bản thân quá nóng vội.

Bấy giờ Tống lão gia không có nơi nào để đi bèn tới chỗ Tứ di thái, vừa đi tới chỗ viện của Tứ di thái, đã trông thấy bà ta cầm chổi lông gà đánh cô con gái ba tuổi: "Nuôi mày chỉ tổ tốn tiền, lúc nào cũng chỉ biết khóc!"

Tống lão gia bước nhanh vào, kéo đứa nhỏ ra sau lưng mình hỏi: "Bà làm gì vậy?"

Tứ di thái không ngờ lão gia lại tới, từ khi lão gia cưới Ngũ di thái về, nhiều nhất cũng chỉ tới đây nhìn xem một lúc hỏi han hai câu. Bà ta vốn là người hầu của Tam di thái, khó khăn lắm mới mang thai trở thành Tư di thái, đâu ngờ mới đó đã vài năm, lão gia để bà ta ở bên cạnh, nhưng ngày ngày bà ta đều lo lắng, sợ đứa nhỏ trong bụng mình không phải con trai. Nhưng nếu đứa nhỏ là con trai thì thế nào, sợ là lão gia cũng sẽ không để trong mắt.

Con gái còn nhỏ ngây thơ chưa biết gì, không chịu ăn, ăn cơm xong cũng không chịu ngủ trưa, vốn dĩ trong lòng bồn chồn không yên, bà ta rất tức giận cầm chổi lông gà lên đánh con bé.

Không ngờ khi lão gia lại bước vào, Tứ di thái đứng dậy, trên tay cầm cây chổi lông gà nhìn lão gia đang ôm con gái mình.

Tống lão gia muốn làm một người cha hiền từ dỗ dành con gái, không ngờ đứa trẻ còn nhỏ, đã lâu không gặp coi ông ấy như người xa lạ, càng khóc to hơn, giang rộng vòng tay: "Con muốn mẹ... Mẹ ơi..."

Đứa trẻ khóc lóc thảm thiết không nể mặt Tống lão gia, Tống lão gia đành miễn cưỡng đặt đứa trẻ xuống, đứa trẻ hai bước chạy tới ôm lấy chân mẹ, nấp sau lưng Tứ di thái sợ hãi nhìn về phía Tống lão gia.

Nhìn thấy đứa trẻ như vậy, sao Tống lão gia còn muốn ở lại đây?

DTV

Bước ra khỏi viện của Tứ di thái, Tống lão gia nhấc chân muốn tìm một nơi để tới, vì hôm nay vốn định đi Thượng Hải nên ông ấy đã gạt bỏ ý định ban đầu là uống trà với bạn cũ. Bình thường ông ấy cũng không hay ở nhà, không chuẩn bị cho mình một viện riêng, thân là chủ nhân của trạch viện này, dường như chỗ nào ông ấy cũng có thể tới, nhưng tới rồi lại biết nó không dành cho mình, thôi, thôi!

Cơn đau trên người Tống Thư Ngạn vừa mới đỡ, lại thấy cha từ bên ngoài đi vào, sai người hầu mở một phòng khách bên cạnh.

Tống lão gia nhìn thấy con trai mình, tuy rằng nó nói có lý nhưng làm việc lại chẳng ra làm sao, sắc mặt lạnh lùng đi vào phòng khách bên cạnh phòng con trai.

Lần đầu tiên, hai nam chủ nhân của gia đình này ở trong phòng khách.

Ngày hôm sau, ba thành viên nhà họ Tống từ Ninh Ba đến Thượng Hải, hai cha con không biết chuyện gì đang xảy ra với Đại thái thái nên chỉ bàn bạc về chuyện nhà máy.

Tống Thư Ngạn nghĩ thật tốt khi anh ấy tiếp quản nhà máy nhanh như vậy, mặc dù có nhiều bất lợi nhưng anh ấy cũng không thể một hơi giải quyết hết được, dù sao anh ấy cũng phải từng bước thực hiện.

Sau khi Tần Du cùng anh ấy cẩn thận đi tới nhà máy, anh ấy phát hiện ra rất nhiều vấn đề sắp xảy ra, trên đường đi cha anh ấy liên tục xem đi xem lại bản thảo, nhắc tới Tần Du nhiều lần là điều khó tránh khỏi, ngay cả Tống lão gia cũng muốn nhanh chóng được gặp cô gái này.

Trong khoang thuyền, trong khách sạn ở Hàng Châu, thậm chí sau khi lên xe lửa, họ luôn nhắc đến cô gái này và nghe ngóng những gì đã xảy ra trong buổi khiêu vũ ngày hôm đó.

Đại thái thái hiểu không phải vì cô gái này mà con trai bà ấy mới ly hôn với Nhã Vận, đối phương hoàn toàn không để ý tới việc con trai mình theo đuổi, nhưng người ta thật lòng muốn giúp đỡ nhà mình bỏ những bất lợi trong nhà máy lâu nay.

Nghe nói cả nhà họ Phó đều rất thích cô, bằng không với tính cách của Mục Di Liên, nếu cô gái này có tính cách không tốt, sao bà ấy có thể giúp đỡ cô gái này trong buổi khiêu vũ chứ?

Nhã Vận là một cô gái tốt, cô gái này cũng là một cô gái tốt, Tống thái thái cũng không biết làm thế nào, rồi lại nghĩ tới bản thân cảm thấy có lỗi với Nhã Vận.

Đám đàn ông tự do bên ngoài, đối với bọn họ mà nói chỉ cần công việc kinh doanh tốt thì việc sắp xếp ổn thỏa cho Nhã Vận bây giờ cũng chỉ là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Nhưng Tống thái thái cảm thấy có lỗi với Nhã Vận vì bà ấy là người luôn đặt mình vào vị trí của người khác, chỉ sợ cô vốn là một cô gái con nhà gia giáo, cho dù bà ấy có khuyên cô tái giá, ra ngoài, cô cũng không chịu nổi chuyện mình ly hôn mà cứ canh cánh mãi, thì cả đời sẽ bị phá hủy.

Nhưng lúc này, nhân vật chính được Tống thái thái lo lắng, còn bị Tam di thái nói rằng bị chồng bỏ, chắc đang khóc thành núi vàng, thật sự sắp khóc rồi.

Tần Du hối hận vì sao lại đến trường đua ngựa với anh em nhà họ Phó? Cả đời Tần Du chưa từng cưỡi ngựa y như đang ngồi trên lưng hổ. Trước mặt cô là Phó Gia Thụ cầm cương, bên cạnh cô là Phó Gia Ninh cưỡi ngựa trắng: "Chị ơi, đừng sợ, anh trai ở đằng trước chị, Truy Phong là con ngựa của anh trai, nó rất nghe lời."

Nghe lời? Xe ô tô có nghe lời không? Rõ ràng cô bảo nó đi về hướng đông, nó lại đi về phía tây cực kỳ khó điều khiển. Cô cảm thấy lái ô tô còn dễ thao tác hơn.

Phó Gia Thụ nhìn Tần Du chỉ thiếu nước nằm trên lưng ngựa đầu hàng, đành phải chấp nhận mọi thứ đều có ưu và nhược điểm của nó. Tần Du không có duyên với việc cưỡi ngựa, anh nói: "Chúng ta đi tới bên cạnh, để tôi xuống nhé?"

"Được! Được!" Trong lòng Tần Du chỉ mong ngóng nhanh đi xuống.

Phó Gia Thụ dắt ngựa đi tới bên cạnh: "Em xuống đi!"

Con ngựa đen to lớn này cao như vậy? Làm thế nào cô mới xuống được đây? Đúng lúc này, con ngựa đen này còn nhấc hai chân trước lên, khiến Tần Du vô cùng kinh hãi: "Xuống kiểu gì giờ?"

"Em sợ cái gì? Anh đứng ở dưới đỡ em!" Phó Gia Thụ nói với cô.

Cô giống như lên nhầm tàu cướp biển, Tần Du quả quyết xoay người muốn xuống, có lẽ tư thế không đúng, hoặc là con ngựa này cố ý muốn chống lại cô. Nó loạng choạng di chuyển, tay không vững, Tần Du kêu lên một tiếng ngã khỏi lưng ngựa, Phó Gia Thụ vững vàng đỡ được cô.

Kiểu ôm này hơi khác so với kiểu ôm khiêu vũ trước đó, có thể kiểu ôm khiêu vũ khá thả lỏng, nhưng lần này là cái ôm rất chắc chắn, có thể cảm nhận được sức mạnh của đối phương. Ồ, con hàng này còn có cơ bắp cơ đấy!

Nghe hơi thở nóng bỏng của anh vang lên bên tai: "Em vẫn ổn chứ?"

"Ổn cái khỉ gì!" Tần Du vuốt lồng n.g.ự.c vẫn còn sợ hãi, sau khi cô đứng vững lập tức quay đầu bước nhanh ra ngoài, sao mặt lại nóng thế chứ?

Phó Gia Thụ nắm dây cương của con ngựa đen, gọi với sau lưng cô: "Đi ra ngoài đợi anh. Anh chạy thêm hai vòng, sau đó cùng nhau ăn cơm nhé!"

Tần Du không quay đầu lại nói: "Biết rồi!"

Cô thực sự không biết tại sao mình lại đỏ mặt? Có phải vì thời đại này chăng? Chẳng lẽ là bởi vì ký ức của cơ thể em gái này là một tiểu thư khuê các? Hay là?

Có vẻ như không phải ký ức của cơ thể này ảnh hưởng tới mình, nếu không trong buổi khiêu vũ kia, cô sẽ rất dễ đỏ mặt?
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 163



Đứng bên hàng rào nhìn Phó Gia Thụ lên ngựa, gió thoảng qua mặt, một lúc lâu sau, cảm giác nóng bừng trên mặt Tần Du cũng tan biến.

Cùng một con ngựa luôn chống lại cô, bây giờ Phó Gia Thụ đang cưỡi nó, ngay cả Tần Du không hiểu về ngựa cũng cảm thấy nó chạy... rất đẹp.

Tần Du quay đầu dựa vào hàng rào, ngẩng đầu nhìn lên trời. Cô cũng không phải ngốc, trước kia cô cảm thấy Phó Gia Thụ quan tâm cô quá mức, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, bọn họ quá mức thân thiết quá giống bạn thân. Hơn nữa, kiếp trước cô làm trong ngành sản xuất ô tô đã quen với việc thân thiết với các đồng nghiệp nam, cũng tự nhận bản thân có thể xử lý được các mối quan hệ với đồng nghiệp nam một cách thuần thục...

Đột nhiên lúc này, một cảnh tượng hiện lên trong đầu cô. Vừa rồi cô thấp giọng mắng một tiếng,"ổn cái khỉ gì!" rồi quay người bỏ chạy? Giống như cùng Phó Gia Thụ trong bể bơi ngày hôm đó, khi anh nhìn vào bụng cô, khi anh xuống dưới nước, cô cũng lập tức chạy nhanh lên bờ?

Chẳng lẽ lúc ấy cô lại đỏ mặt không muốn bị anh nhìn thấy ư?

"Chị!" Kèm theo tiếng gió là giọng nói của Phó Gia Ninh lọt vào tai, Tần Du quay đầu lại, thấy Phó Gia Ninh cưỡi ngựa chạy qua.

Một môn thể thao đầy hào quang và hương vị như vậy không liên quan gì đến mình, cô chỉ thích hợp làm khán giả. Nếu lúc này bản thân có điện thoại di động, thậm chí là máy ảnh, cô có thể chụp lại khoảnh khắc tuyệt vời khi Phó Gia Ninh cưỡi ngựa nhảy qua lan can, có lẽ mình nên oẳn tù tì một tí nhỉ?

Tần Du đang nghĩ như vậy, khi quay đầu lại đã thấy bên cạnh mình có một nam một nữ, người đàn ông đang dùng máy ảnh chụp ảnh, còn cô gái chính là vị tiểu thư mà cô đã gặp ở vũ hội.

Tần Du đi tới: "Là Hạ tiểu thư đúng không?"

"Vâng, xin chào Tần tiểu thư! Tôi là Hạ Tình."

"Cảm ơn cô vì đã giúp tôi bác bỏ tin đồn."

Hạ Tình bĩu môi: "Tung tin đồn nhảm trên báo mà không có bằng chứng, tôi không muốn mất mặt, chẳng lẽ tôi không thể lên tiếng bênh vực cho cô, hơn nữa người khác sợ anh hai của bọn họ nhưng tôi không sợ. Nhà chúng tôi làm báo, nếu như sợ này sợ kia thì tốt nhất đừng làm."

Sau khi chụp vài bức ảnh, người đàn ông đi tới, Hạ Tình giới thiệu: "Phóng viên Hướng Phi của tờ báo chúng tôi. Hướng trong phương hướng, Phi trong bay lượn."

"Chào Tần tiểu thư!."

"Chào anh Hướng!"

"Chuyện là như thế này. Hạ tiểu thư nói cô có một ý tưởng về chế độ công nhân đối với lao động trẻ em, cô ấy bảo tôi cùng tới nghe một chút." Hướng Phi nói: "Quả thật, vấn để sử dụng lao động trẻ em ở Trung Hoa dân quốc cũng đã được điều tra mười bốn năm. Kết quả của cuộc điều tra là nhà máy dệt đã sử dụng một lượng lao động lớn, nhưng rất khó để tìm ra giải pháp."

"Đúng vậy. Tôi cũng đang tìm hướng giải quyết cho vấn đề sử dụng lao động trẻ em ở nhà máy kéo sợi Hải Đông. Tình cờ là anh Tống của nhà máy kéo sợi Hải Đông cũng sẵn lòng thực hiện một số thay đổi. Dù sao đi nữa, tôi hy vọng có thể thử một lần."

Phó Gia Thụ và Phó Gia Ninh cùng nhau xuống ngựa, giao ngựa cho người huấn luyện, Phó Gia Ninh đi tới nói: "Hạ tiểu thư, chị Tần, hai người đã bắt đầu trò chuyện rồi à?"

"Đúng vậy!" Hạ Tình vui vẻ nói: "Tôi đã mang theo một phóng viên xuất sắc từ tờ báo của chúng tôi đến đây, anh ấy là người dám viết về bất cứ điều gì."

Hạ Tình giới thiệu Hướng Phi với hai anh em họ, Hướng Phi mỉm cười: "Hạ tiểu thư, tôi cũng phải kiếm tiền mưu sinh. Cũng sẽ vì năm đấu gạo mà chấp nhận cúi đầu khom lưng."

Phó Gia Thụ tháo găng tay: "Đi thôi! Chúng ta đi thay quần áo, chuẩn bị ăn cơm."

Tần Du và Phó Gia Ninh đã đi thay quần áo, Phó Gia Thụ vẫn mặc quần áo cưỡi ngựa, buổi chiều anh có một trận đấu.

Hôm nay đến trường đua ngựa, thật ra Tần Du rất kinh ngạc, nơi này rõ ràng so với trường đua ngựa còn lớn hơn một chút, tòa văn phòng cũng bề thế hơn, tại sao Tống Thư Ngạn lại nói không bằng trường đua ngựa, có phải bởi vì liên quan tới khu vực không?

Nghe câu hỏi của Tần Du, Phó Gia Thụ đã kể cho cô nghe về lịch sử của trường đua ngựa. Hóa ra hơn mười năm trước, ngay cả những người Trung Quốc giàu có cũng không được phép vào trường đua ngựa, chứ đừng nói đến việc vào trường đua ngựa và tham gia hiệp hội nuôi ngựa.

Cậu ấm của nhà họ Diệp là một doanh nhân giàu có yêu thích đua ngựa, ngay cả khi gia nhập quốc tịch Nhật Bản, ông ta đã nghĩ rằng mình có thể tham gia câu lạc bộ đứng đầu Nhật Bản, nhưng ông ta đã thất bại. Thậm chí đã đến Câu lạc bộ đua ngựa Hồng Kông để tham gia cuộc đua ngựa, nhưng tới khi quay trở về vẫn bị thực dân cự tuyệt không cho tham gia.

Trong cơn tức giận, cậu ấm này đã gây quỹ để thành lập Câu lạc bộ đua ngựa ngày, Phó Gia Thụ nói: "Khi đó, tổng số vốn ban đầu là năm trăm ngàn lượng, gia đình bọn anh cũng đăng ký một phần, vì vậy bây giờ bọn anh cũng là một trong những giám đốc của Câu lạc bộ đua ngựa này. Lúc đầu họ đều là giám đốc người Trung Quốc, nhưng Diệp công tử muốn điều hành nó lâu dài nên đã chia cổ phần cho một người nước ngoài. Hiện có tám giám đốc người Trung Quốc và ba giám đốc người nước ngoài. Cho đến bây giờ, nó đã hình thành sự cạnh tranh với trường đua ngựa, vì vậy sau này trường đua ngựa mới bắt đầu thu vé của người Trung Quốc. Cứ như vậy, trường đua này thường xuyên bị trường đua Thượng Hải gây khó dễ."

DTV

Là một phóng viên, thậm chí Hướng Phi còn tức giận hơn: "Chỉ có người Trung Quốc là công dân hạng ba trên chính mảnh đất của mình. Mỗi khi nghĩ đến điều này, tôi thực sự cảm thấy rất khó chịu."

Tần Du không có ý kiến gì với môn cưỡi ngựa, nhưng cô không thích trường đua. Theo như cô được biết, đua ngựa phần lớn sinh tồn là nhờ vào cá cược: "Chỉ là hình thức đua ngựa này, thật ra không có cũng không sao, đến cùng đều là đánh bạc."

"Tôi cũng nghĩ như vậy. Biết bao nhiêu người đã vì cờ b.ạ.c mà mất tán gia bại sản. Cưỡi ngựa và chơi đố vui là những môn thể thao bổ ích cho thể chất và tinh thần."

Hạ Tình nói về một quả bóng nhỏ, Tần Du lập tức không thể hiểu ra ngay được, cho tới khi trước mặt cô xuất hiện một thảm cỏ xanh, nơi này còn có cả sân golf?

"Sân này không nhỏ."

"Sân tiêu chuẩn mười tám lỗ." Phó Gia Thụ hỏi Tần Du: "Em không thích cưỡi ngựa, có thể đến chơi golf."

"Quên đi, bơi lội thuận tiện hơn, nhảy dây lại càng thuận tiện hơn." Kiếp trước, cô không phải phú bà, mà chỉ là một giám đốc điều hành, cho nên cô thích những môn thể thao tiết kiệm thời gian và hiệu quả, ngay cả chạy marathon cũng hấp dẫn cô hơn là chơi golf và cưỡi ngựa.

Đi ngang qua một sân golf, trước mặt xuất hiện một cánh cổng lớn kiểu dáng Tây Âu, có cột điêu khắc La Mã, Tần Du không biết đây là cái gì, hơi khó hiểu nhìn anh em nhà họ Phó.

"Địa điểm ăn cơm." Phó Gia Ninh nói.

Bước vào trong, có một bức bình phong, đây là sự kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây. Khi đi qua bức bình phong sẽ bất ngờ nhìn thấy ánh sáng, không chỉ có sự đồng bộ về mặt hình học của những khu vườn kiểu châu Âu, mà còn có sự sang trọng của những khu vườn kiểu Trung Quốc, cũng như sự thiền định của những khu vườn Nhật Bản.

Đi xuyên qua hoa viên Trung Quốc và phương Tây, họ đến một khoảng sân kiểu Nhật Bản, nhân viên phục vụ mặc kimono dẫn họ vào trong. Ở giữa có một đại sảnh, hai bên là phòng riêng, phòng trong cùng nằm ở phía bắc và phía nam là những căn phòng trang nhã.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Tần Du cởi giày, đi theo vào ngồi trên chiếu tatami. Nơi này mang phong cách của những cửa hàng thực phẩm đắt tiền của Nhật Bản ở kiếp trước.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 164



"Hạ tiểu thư, chị Tần, hai người có muốn ăn sashimi cá nóc không? Mùa này ăn cá nóc là rất tốt. Đầu bếp bậc thầy ở đây chế biến cá nóc rất giỏi, có thể yên tâm ăn."

"Ăn." Tần Du gật đầu.

"Em để Hạ tiểu thư và chị Tần tự chọn." Phó Gia Thụ gõ đầu cô ấy một cái: "Mỗi người mỗi khẩu vị khác nhau."

"Không sao, sở thích của chúng tôi hẳn là giống nhau, Gia Ninh có thể thay chúng tôi quyết định." Hạ Tình nói.

Phó Gia Ninh quay qua làm mặt quỷ với Phó Gia Thụ, bắt đầu gọi món.

Bọn họ đến sớm, trước khi buổi biểu diễn múa hát bắt đầu, các phòng riêng gần đó đã kéo rèm xuống, phòng bên cạnh có người nói: "Tanaka tiên sinh, tôi không thể sử dụng vải trắng của ông để đáp ứng giá xuất xưởng mà ông đưa ra với Hải Đông."

Nghe thấy "nhà máy kéo sợi Hải Đông", Tần Du cẩn thận lắng nghe, tiếp theo là một người Nhật Bản nói chuyện, sau đó nghe thấy một người nói tiếng Trung Quốc: "Tanaka tiên sinh nói, những tấm vải màu mộc này sẽ dựa theo giá cả của Hải Đông chuyển qua cho ông, sau khi ông nhuộm nó, dựa theo giá cả của Hải Đông mà bán. Chất liệu của vải Nhật Bản tốt hơn nhiều so với vải của nhà máy kéo sợi Hải Đông."

Nhà máy kéo sợi Hải Đông? Tần Du cùng Phó Gia Thụ nhìn nhau, có chuyện gì thế nhỉ?

Câu hỏi của người bên cạnh đã trả lời cho nghi hoặc trong lòng của Tần Du: "Giá vải mộc ngang với giá cả của Hải Đông? Nhà máy kéo sợi của các người không lỗ sao? Còn một điều nữa, tại sao nhà máy in và nhuộm vải của các người không nhuộm và bán vải của mình?"

DTV

Lại một tràng tiếng Nhật nữa vang lên, sau đó có người phiên dịch nói: "Tanaka tiên sinh nói, giá ở nhà máy của chúng tôi không những không giảm mà còn tăng nhẹ. Ban đầu các người hỏi Hải Đông về vải mộc, nhưng bây giờ ông đến chúng tôi để có được nó. Đối với các người chúng tôi nâng cao chất lượng sản phẩm để các người cạnh tranh với Hải Đông, điều đó không tốt sao? Chúng tôi đảm bảo rằng các người có thể đánh bại Hải Đông. Hơn nữa, Tanaka tiên sinh cũng nói rằng năng lực sản xuất in ấn của các người không đủ, vì vậy ông ấy có thể trực tiếp lấy vải đã in hoa trong nhà kho cho các người, dùng tên của các người mang đi bán."

"Cái này tôi không hiểu. Vải của các người tốt như vậy, tại sao lại muốn lấy thương hiệu của chúng tôi để bán?"

"Anh Hồng Đạt, anh đúng là hồ đồ. Tanaka tiên sinh đang cho anh cơ hội để vải của anh chiếm thị phần lớn hơn, vắt kiệt Hải Đông. Nhà máy kéo sợi Nhật Bản bọn họ ăn thịt, còn anh cũng được uống canh." Giọng nói kia lại cười lạnh một tiếng: "Cái chính là thằng nhãi Tống Thư Ngạn kia, được người khác khen ngợi một chút, không biết phải làm gì, lại muốn thách thức vải Đông Doanh? Vốn dĩ nhà máy vải Đông Doanh đã để lọt một số điểm vào trong tay cậu ta để cho cậu ta chiếm được ít hời, bây giờ ấy hả? Chỉ có thể khiến tên này đóng cửa không thể tiếp tục kinh doanh được nữa."

Phó Gia Thụ nghiêng đầu nhỏ giọng khẽ nói với Tần Du: "Cha của Kim Hiếu Vũ, Kim Phúc Tường, còn có Lỗ Hồng Đạt ông chủ của nhà máy nhuộm và in Thông Phú. Khi nhà họ Tống mới mở nhà máy kéo sợi, nhà họ Tống chuyên môn hóa bằng vải mộc và cung cấp cho nhà máy in và nhuộm. Sau đó, Hải Đông mở xưởng in và nhuộm của riêng mình cũng tự cung cấp vải mộc, điều này tương đương với việc ăn cắp công việc kinh doanh của các thương nhân ban đầu. Lỗ Hồng Đạt rất lo lắng về điều này, nói nhà họ Tống trên dưới đều ăn hết."

Có thể vừa rồi mới nghĩ ra, anh lại kề sát thì thầm bên tai mình, lỗ tai Tần Du nóng lên bèn tránh đi: "Thế à? Nơi này cách âm không tốt, bọn họ có thể công khai thảo luận chuyện này như vậy?"

Thấy cô tránh né, Phó Gia Thụ nhích ra xa một chút, giọng nói vẫn trầm thấp như trước: "Thứ nhất, nhà họ Tống không phải là hội viên của trường đua này, khả năng gặp phải bọn họ không cao. Thứ hai, hàng ngoại bán phá giá đã là chuyện bình thường. Bình thường bọn họ sử dụng thủ đoạn không chút lưu tình, anh lấy một ví dụ cho em, trong nhà dùng đèn dầu, nhà nào cũng phải dùng đúng không?"

Trong nhà Tần Du dùng điện, nhưng thường xuyên bị cúp điện, thỉnh thoảng phải dùng đến đèn dầu có nắp thủy tinh, Tần Du gật đầu.

"Các cửa hàng tây đầu tiên bán dầu hỏa. Lúc này, các nhà sản xuất trong nước nhìn thấy thị trường cũng bắt đầu bán nó. Các cửa hàng tây bán nó với giá bốn nhân dân tệ một gallon, trong khi các nhà sản xuất trong nước bán nó với giá ba nhân dân tệ. Em có biết nhóm người nước ngoài này sẽ làm gì không?"

"Làm gì?"

"Người nước ngoài lập tức tăng giá gấp đôi."

"Tăng gấp đôi thì làm sao bọn họ bán được?" Chuyện này không hợp với lẽ thường.

"Sau đó, họ bán dầu hỏa của mình dưới danh nghĩa của các nhãn hiệu trong nước, chẳng hạn như Hằng Nga, Nguyệt Thỏ, Tiên Nữ, v. v. Bán nó như một sản phẩm trong nước với giá rẻ hơn so với hàng địa phương. Làm sao các nhà sản xuất trong nước cầm cự nổi? Họ nhanh chóng phá sản. Sau khi các thương hiệu địa phương bị loại khỏi thị trường, những thương hiệu nội địa nhái giá rẻ này đã biến mất khỏi thị trường, các thương hiệu nước ngoài của các cửa hàng tây này sẽ giảm giá từ gấp đôi xuống còn năm tệ để bán."

"So với trước kia cao hơn một tệ?" Phó Gia Ninh nhỏ giọng kêu một tiếng,"Bọn họ làm như vậy, nhà máy Hải Đông của anh Thư Ngạn có thể chịu được không?"

"Quy mô của nhà máy Hải Đông là lớn nhất trong số các doanh nhân Trung Quốc, nhưng nó vẫn thua xa nhà máy sợi Nhật Bản."

Tần Du suy nghĩ cẩn thận: "Sau trận chiến này, tôi sợ rằng Hải Đông sẽ phải chịu tổn thất khá lớn, mà một vài nhà máy khác cũng sẽ phải đóng cửa. Dệt may của Nhật Bản sẽ chiếm một thị trường lớn hơn."

"Đúng vậy. Nhưng nhà máy in và nhuộm Thông Phú có thể nhân cơ hội này ăn no. Đương nhiên hiện tại ăn no rồi mới không cần phải lo lắng sau này thế nào. Dù sao tiền cũng đã kiếm được kha kha." Phó Gia Thụ hạ thấp giọng giải thích với bọn họ.

Phó Gia Ninh khó hiểu: "Nhà máy Thông Phú này đã phát phì trong thời gian ngắn, nhưng họ đã làm hại rất nhiều nhà máy kéo sợi trong nước, mà kiểu phá giá này không chỉ làm hại một người."

Hướng Phi nói với giọng tức giận không thể kìm nén: "Sao ông ta có thể làm ra loại chuyện bán đứng đồng bào này được nhỉ? Chẳng lẽ họ đã quên bi kịch hai năm trước, quên đi những đồng bào đã c.h.ế.t dưới tay quân Nhật?"

Đừng nói đến một phóng viên như Hướng Phi tận mắt trải qua bi kịch, ngay cả một linh hồn như Tần Du đến từ trăm năm sau cũng không thể quên ngày 30 tháng 5 năm 1925.

Hạ Tình vỗ vai Hướng Phi: "Im lặng đi, vì vậy chúng ta phải vạch trần bộ mặt xấu xí của họ."

Hướng Phi gật đầu: "Tôi biết."

Phó Gia Thụ nhẹ nhàng giải thích với họ: "Đây là trường hợp của dầu hỏa. Bây giờ chỉ có ba nhà sản xuất trên thị trường là Anh, Mỹ và Hà Lan để chia sẻ thị phần. Thương nhân Trung Quốc nào có thể đến đây để giành lấy thị phần? Vì vậy, tôi nói đây là một mánh khóe phổ biến."

Phía sau, người Nhật trò chuyện không chút kiêng dè với nhà máy Thông Phú và ông chủ Kim, những vị khách khác cũng bước vào và âm thanh của âm nhạc Nhật Bản vang lên.

Những người phục vụ đến phục vụ thức ăn đồng thời kéo rèm trước mặt họ lên, ở giữa đại sảnh, Kabuki mặc kimono với khuôn mặt trắng bệch dày cộp bước tới, bước đi nhịp nhàng đồng thời xòe cây quạt trong tay ra.

Tần Du gắp một miếng cá nóc trong suốt chấm tương mù tạt, bỏ vào miệng, rất mềm rất ngon.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 165



Buổi biểu diễn bắt đầu, giọng nói từ phòng bên cạnh chìm trong âm nhạc.

"Phó tiên sinh, Tần tiểu thư, nếu bây giờ chúng tôi đưa tin về chuyện sử dụng lao động trẻ em, điều đó có khiến tình hình của nhà máy Hải Đông trở nên tồi tệ hơn không?"

Tiếng nhạc quá to, nếu muốn nói rõ ràng khó tránh khỏi việc phải nói to hơn, chẳng lẽ những người ở phòng bên cũng phải như vậy? Đây không phải là đang bàn sạch lược nhắm vào đối phương? Tần Du khoát khoát tay: "Chuyện này để sau nói."

Khác với các món sashimi Nhật Bản kiếp trước, có lẽ để hợp khẩu vị của thực khách địa phương, ngoại trừ món sashimi cá nóc này và một ít sò ốc, tất cả đều được phục vụ nóng, giống như kiểu ăn thịt nướng hơn.

Tần Du luôn từ chối loại thức ăn có trứng gà không hình thành trong bụng gà mái, ngay cả da gà nướng cũng dễ ăn hơn thứ này.

Thấy Phó Gia Thụ muốn ăn thứ như vậy, Tần Du biết có thể mình không nên nói ra, nhưng cuối cùng cô vẫn nói: "Anh có biết không, đây là một phần trong ống dẫn trứng của gà?"

Phó Gia Thụ vừa định bỏ vào miệng lại im lặng bỏ xuống, anh thích hương vị của lòng đỏ trứng đặc và êm dịu khi lớp màng bao phủ lòng đỏ trứng vỡ ra trong miệng.

Bây giờ từ "ống dẫn trứng" khiến anh ăn không vào.

Tần Du không ăn, nhưng không ăn thì không thể khiến người khác không ăn đúng không? Cô nói: "Chúng ta cũng ăn những thứ như thận hay ruột già, tôi chỉ muốn truyền bá tri thức, cũng không có nói anh không được ăn, dù sao đây cũng là món ăn có xuất phát từ Nhật Bản. Anh ăn đi!"

"Sao em không ăn?" Phó Gia Thụ hỏi Tần Du đang ăn lưỡi bò nướng.

"Tôi không thích!" Cô có thể ăn thận cùng ruột già hầm, không có nghĩa là cô có thể ăn ống dẫn trứng cùng những thứ như bộ phận s.i.n.h d.ụ.c của bò đực đúng không?

"Vậy anh cũng không ăn." Phó Gia Thụ quay người gắp một miếng tempura.

Phó Gia Ninh cúi đầu cười khúc khích, Hạ Tình hỏi cô ấy: "Em cười cái gì vậy?"

"Trong nhà em có một thói quen, nếu là những thứ mà mẹ em không ăn thì cha em cũng sẽ không ăn, mẹ em ăn cái gì thì cha em sẽ ăn cái đó."

Lời giải thích này của Phó Gia Ninh? Tần Du nhìn Phó Gia Thụ, anh chỉ chỉ vào con lươn đang bốc khói: "Ăn lươn, ăn lươn."

Lươn rất ngon và mềm, Kabuki* trước mặt cô đang chơi quạt rất tinh tế, Tần Du đang ăn lươn, trầm trồ khen ngợi Kabuki, thỉnh thoảng liếc nhìn Phó Gia Thụ, anh đang tập trung ăn chawanmushi*, có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều.

*Kabuki là một loại hình sân khấu truyền thống của Nhật Bản.

*Món trứng chưng.

Sau khi biểu diễn Kabuki kết thúc, Phó Gia Thụ đi tới đóng rèm xuống: "Hãy để họ đi trước."

Sau khi người bên cạnh rời đi, bọn họ cùng nhau đứng dậy đi dạo, trăm năm sau khu vườn này tương đương với câu lạc bộ cao cấp hoặc câu lạc bộ golf, nơi này ngoại trừ ăn uống, còn có rất nhiều chỗ nghỉ ngơi, hơn nữa còn nuôi công và hươu sika trong đó.

Mấy người đứng bên hàng rào nhìn con công, lúc này mới có thể thoải mái thảo luận, Phó Gia Ninh tức giận nói: "Nhà họ Kim này không biết phân biệt trong ngoài sao, sao bọn họ có thể giúp người Nhật Bản đối phó Hải Đông?"

"Anh em có thể vì lợi ích mà trở mặt với nhau, huống chi nhà họ Kim và nhà họ Tống không có gì ngoài tình cảm qua lại? Từ xưa đến nay, những chuyện bán đứng bạn bè để mong giàu có còn ít sao?" Phó Gia Thụ hỏi em gái mình.

Tần Du nói với Hướng Phi và Hạ Tình: "Đây là một cơ hội tốt, Hướng tiên sinh, hãy chuẩn bị trước đi? Con gái của người hầu trong nhà chúng tôi đã bị lừa đến Thượng Hải để làm công nhân hợp đồng trong nhà máy dệt Nhật Bản. Mẹ chồng con dâu đến Thượng Hải chuộc con. Bọn họ muốn bán phá giá cứ để bọn họ phá giá, Hướng tiên sinh bắt đầu điều tra tổng thể tình hình chế độ công nhân của Nhật Bản, Thông Phú nhất định sẽ sử dụng vải mộc của Nhật Bản để bán hàng. Đến lúc đó sẽ biết tại sao vải mộc của nhà máy Nhật Bản lại rẻ như vậy. Đó là bởi vì từng cọc sợi để nhuốm m.á.u tươi của những người công nhân chẳng khác nào nô lệ."

"Tuy nhiên, đây cũng là trạng thái bình thường của các nhà máy kéo sợi trong nước mà điều tương tự cũng đúng với các nhà máy kéo sợi của Hải Đông."

"Đúng vậy, nhưng anh Tống Thư Ngạn có ý định thay đổi hiện trạng. Anh ấy muốn cải thiện điều kiện sống của lao động trẻ em trong các nhà máy kéo sợi, hy vọng nhận ra sự phát triển và tăng trưởng chung của nhà máy và người lao động. Anh Hướng có thể viết tiếp tài liệu văn học. Tôi tin rằng chắc chắn phải có những cái đang tồn tại ở Thượng Hải và Hải Đông. Có những công nhân, có những gia đình có trẻ em làm việc tại nhà máy Nhật Bản. Anh lựa chọn một vài gia đình, trường kỳ theo dõi tình trạng của bọn họ. Xem điều gì sẽ thay đổi xảy ra trong vòng ba đến năm năm. Tất nhiên, trong tương lai gần, chúng ta vẫn cần vạch trần sự xấu xí của việc sử dụng lao động trẻ em cũng như chế độ công nhân nô lệ đáng ghê tởm này."

Hướng Phi gật đầu: "Tôi hy vọng rằng một ngày nào đó, việc bóc lột có thể thực sự bị xóa bỏ. Lao động nô lệ và lao động trẻ em sẽ không còn tồn tại."

Đúng vậy!

Buổi chiều ngồi trên khán đài xem cuộc đua ngựa với Phó Gia Ninh và Hạ Tình, Phó Gia Ninh rất căng thẳng, Tần Du không còn cách nào khác chỉ có thể nắm lấy tay cô gái nhỏ, cô thật sự xem không hiểu?

"Chị ơi, có phải anh em cưỡi ngựa rất có khí thế không?"

DTV

A? Buổi sáng không phải đã nhìn thấy rồi sao? Tần Du gật đầu: "Rất tuấn tú đẹp trai."

Không kỳ vọng sẽ không thất vọng, nhìn thấy Phó Gia Thụ không lọt vào top ba, Tần Du cũng không có phản ứng gì, Phó Gia Ninh nói một hồi, cuối cùng kết luận: "Chị em nói anh rất đẹp trai."

"Vậy thì xong rồi!"

Ngày hôm sau, sau bữa sáng, Tần Du gọi xe kéo tới cửa hàng tây, đi ngang qua đường Nam Kinh, nghe thấy một cậu bé bán báo rao hàng: "Số báo đặc biệt! Số báo đặc biệt! Nhị công tử nhà họ Phó ôm hôn một cô gái giữa thanh thiên bạch nhật."

Suốt ngày hôm qua hầu như Tần Du đều ở cùng Phó Gia Thụ, ngoại trừ đi xem đua ngựa xa nhau một chút, chẳng lẽ cuộc đua ngựa này cũng có mẫu xe giống như triển lãm ô tô sao? Người anh em này không nên đấy chứ?

Tần Du nói xe kéo dừng lại, đưa tay mua một tờ báo xem qua, chẳng lẽ là nữ chính sao?

Lật đến trang đó, Tần Du có cảm giác người đó chính là mình, thằng khốn!

Hình ảnh này không phải là lúc cô không dám xuống ngựa, Phó Gia Thụ đỡ cô xuống ngựa sao?

Các tay săn ảnh đáng ghét của Trung Hoa Dân Quốc thực sự có thể lợi dụng tất cả mọi dịp!

Tống Thư Ngạn đi cùng cha mẹ từ Ninh Ba cũng đã đến nhà ga, cả nhà ba người bước ra khỏi nhà ga, cậu bé bán báo ở nhà ga cũng đang la ó dữ dội: "Số báo đặc biệt, số báo đặc biệt! Giữa ban ngày ban mặt, Phó gia công tử ôm..."

Tống Thư Ngạn vội vàng mua một tờ báo, anh ấy chỉ mải xem báo mà không để ý tới đường phía trước.

Trên báo viết rằng Phó thiếu gia đưa một tiểu thư từ cửa hàng tây cùng nhau tới trường đua ngựa để cưỡi ngựa, Phó thiếu gia cầm cương cho mỹ nữ và dạy cô cưỡi ngựa. Lúc người đẹp xuống ngựa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, rơi vào đường cùng, Phó thiếu gia lập tức bế cô ấy xuống, cử chỉ thân mật, rất ngọt ngào.

Vị Tần tiểu thư cùng Phó tiểu thư cũng rất hòa thuận với nhau, không biết có chuyện tốt mà lại phá tan ước mơ của rất nhiều cô gái ở Thượng Hải!

Lần đầu tiên, hai bức ảnh được đưa vào bản tin này. Một bức là ảnh Phó Gia Thụ ôm người đẹp xuống ngựa, tiếc là người đẹp không lộ mặt, bức còn lại là ảnh Phó Gia Thụ đang đua ngựa. Thông thường những tin tức như vậy, có chỗ nào nguyện ý lãng phí phim ảnh, đều là sắp chữ, cùng lắm là kèm theo hình minh họa vẽ tay, đó mới là cực phẩm.

Hình ảnh Phó Gia Thụ ôm Tần Du chụp hơi mờ, nhưng hình ảnh anh cưỡi ngựa lại rất rõ ràng, khiến anh trông cực kỳ đẹp trai.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 166



Tiếp theo là một câu: "Các cô gái đừng lo lắng, cho dù Nhị thiếu gia nhà họ Phó có đoạt được mỹ nhân trở về, còn có Đại thiếu gia nhà họ Tống vừa mới ly hôn, các cô gái vẫn có thể tiếp tục hy vọng."

Bộp! Tống Thư Ngạn nắm chặt tờ báo, ước gì có thể xé nó ra.

"Thư Ngạn, có chuyện gì vậy?" Tống lão gia hỏi con trai mình.

Làm sao Tống Thư Ngạn có thể để cha mình nhìn thấy những tin tức như vậy? Đến lúc cha mẹ cho rằng Tần Du ôm ấp đàn ông thì phải làm thế nào?

"Không sao ạ. Tin tức trên báo đưa thật sự không thú vị. Có xem cũng chỉ khiến người ta thêm tức giận thôi."

"Cha vừa nghe thấy cậu bé bán báo hét lên Phó Gia Thụ và một người ôm nhau giữa ban ngày, con mau đưa nó cho cha xem."

Tống lão gia đang đợi xe cầm lấy tờ báo trong tay Tống Thư Ngạn, cúi đầu xem tin tức, cau mày nhìn bức ảnh Phó Gia Thụ ôm Tần Du, dọc đường đi cũng nhất trí với con trai, đây là một người bạn đồng hành khó có được, nhưng cùng người đó ôm ấp như vậy cũng khó mà chấp nhận được.

"Hai anh em nhà họ Phó là người có tư tưởng mới, đều thích cưỡi ngựa. Tần Du là lần đầu tiên cưỡi ngựa, không dám xuống ngựa cũng là chuyện bình thường. Em ba là một cô gái cũng không thể đỡ cô ấy xuống được, chẳng qua Phó Gia Thụ đang giúp cô ấy xuống ngựa mà thôi." Tống Thư Ngạn nói rất có lý, lời này chính bản thân anh ấy cũng không biết có nên tin hay không.

May mắn thay, xe của nhà họ Tống đã đến, ba người cùng nhau lên xe.

Tống lão gia cùng đại thái thái ngồi ở hàng ghế sau, Tống lão gia thấy thái thái mặt mày cau có bèn cười nói: "Minh Ngọc, mấy năm rồi bà chưa đến Thượng Hải phải không? Đợi tôi tới nhà máy xử lý lũ khốn đó để Thư Ngạn lo việc kinh doanh. Tôi sẽ dành thời gian đưa bà đi một vòng quanh Thượng Hải, nhất là Tân thế giới, Ngũ di thái..."

Tống lão gia nhắc tới Ngũ di thái, lập tức nhận ra được mình lỡ lời, vợ của ông ấy bao lâu mới tới Thượng Hải, đám thê thiếp đó đã đi thăm thú đủ thứ thú vị ở Thượng Hải, lập tức chuyển chủ đề: "Tôi sẽ đưa bà và Nhã Vận cùng nhau đi chơi. Có lẽ, Nhã Vận có lẽ đã không có khoảng thời gian vui vẻ khi bị tên khốn này bỏ lại đây, vì vậy tôi sẽ dẫn hai người đi chơi thật vui vẻ."

Ông ấy đã nhiều lần trấn an với vợ, sau này sẽ đối đãi với Nhã Vận như con gái của mình. Chỉ là mặc dù Nhã Vận là con gái duy nhất của người bạn thân nhất của vợ mình, nhưng Đại thái thái không cần phải đối tốt với cô gái này như vậy, phải không? Như thế nào lại quan tâm tới Nhã Vận như vậy?

Dù sao Đại thái thái cũng không muốn tiếp tục tra hỏi, mặc kệ ông ấy nói như thế nào, hiện tại chỉ có Nhã Vận? Bản thân vừa mới bị bắt phải ly hôn, hiện giờ còn tâm trạng thăm thú Thượng Hải?

Xe đến biệt thự nhà họ Tống, cổng mở ra, trước mắt là một đài phun nước kiểu Pháp, một biệt thự lớn theo phong cách phương Tây, hoàn toàn khác biệt với ở nhà.

Đại thái thái xuống xe, bà Trương vội vàng chạy tới chào đón, gọi: "Thái thái đến rồi."

Bà Trương đỡ Đại thái thái đi vào, Đại thái thái nói: "A Anh, đã lâu không gặp."

"Đúng vậy! Hơn bốn năm."

Tống Thư Ngạn vừa về đến nơi, vội vàng lên lầu gọi điện thoại xác nhận những gì trên báo: "Cha, mẹ, con lên lầu gọi điện thoại."

Thấy con trai vội vàng sốt ruột, đại thái thái không biết lo lắng cái gì? Trong lòng bà ấy vẫn luôn suy nghĩ cho Nhã Vận nói: "Con nói không biết Nhã Vận đang ở đâu? Hiện giờ con phải hỏi rõ ràng cho mẹ ngay, mẹ lập tức muốn tới gặp Nhã Vận."

"Con hiểu rồi, con đi lên gọi điện thoại cho Phó Gia Thụ, hỏi địa chỉ, hỏi được địa chỉ con sẽ đưa mẹ tới tìm cô ấy."

Biết con trai không phải đang sốt ruột vì Nhã Vận, nhưng chỉ cần có thể hỏi về tung tích của Nhã Vận, trái tim bà ấy sẽ thanh thản, đại thái thái nói: "Đi nhanh lên."

Tống Thư Ngạn đến phòng làm việc trên tầng hai để gọi điện thoại.

Phó Gia Thụ lúc này mới từ xưởng đi vào, sau khi lắp đặt hai thiết bị mới vào máy dệt, thoạt nhìn có vẻ suôn sẻ, nhưng sẽ cần một khoảng thời gian để đưa ra kết luận. Dù sao, bây giờ là một điều tốt.

Anh vừa mới ngồi xuống, đã nghe thấy điện thoại vang lên, bèn nhận máy: "Anh Thư Ngạn, anh quay về sớm như vậy sao?"

"Hôm qua anh ở trường đua ngựa Giang Loan hả?" Tống Thư Ngạn thầm hận Phó Gia Thụ dụ dỗ Tần Du bằng tư thế oai hùng trên lưng ngựa.

Buổi sáng Phó Gia Thụ đã đọc báo, một bức ảnh rõ nét như vậy chỉ có thể là kiệt tác của máy ảnh Leica của Hướng Phi. Không đợi anh gọi điện thoại tới, Hướng Phi đã gọi điện thoại tới trước cũng đồng thời nói lời xin lỗi anh, hai bức ảnh này được anh ấy chụp ngẫu nhiên, bị người khác đem bán cho tòa soạn khác, hiện giờ tòa soạn đang kiểm điểm.

Hiện giờ những tờ báo lớn nhỏ, vì lượng tiêu thụ mà không tiếc bất cứ điều gì, loại hiện tượng này... Ngành nào chẳng loạn chứ?

Phó Gia Thụ lái sang chuyện khác: "Không nói với anh mấy tin tức hỗn loạn trên báo nữa. Anh cũng biết ngày hôm qua tôi tới hoa viên của nhà họ Diệp ăn đồ ăn Nhật Bản, Tanaka cùng Kim Phúc Tường còn có Lỗ Hồng Đạt ông chủ của nhà máy in và nhuộm Thông Phú đang bí mật bàn một chuyện gì không?"

Nghe vậy, Tống Thư Ngạn vô cùng sửng sốt, Tanaka là chủ tịch của một nhà máy Nhật Bản quy mô lớn, ông ta và cha anh ấy là người quen cũ bèn hỏi: "Bọn họ đang làm gì vậy?"

"Tanaka dự định cung cấp cho Thông Phú các loại vải Đông Doanh chất lượng cao và giá rẻ để tung ra thị trường và vắt kiệt thị phần của các anh. Tôi đã cho Tần Du một ví dụ về cách công ty dầu nhớt Mobil và ba cửa hàng tây khác bán dầu hỏa để loại bỏ các thương nhân Trung Quốc khỏi thị trường. Thủ đoạn của bọn họ hoàn toàn giống nhau."

Nghe vậy, Tống Thư Ngạn lập tức căng thẳng: "Chiêu này thật sự rất tàn nhẫn. Nếu giá cả ngang bằng với chúng ta, chỉ sợ chúng ta chưa chắc đã địch lại được. Hải Đông dù không c.h.ế.t cũng sẽ mất đi một lớp da."

"Hôm qua tôi cùng Tần Du, còn cả cha tôi đã cùng bàn bạc, chúng tôi cũng đã nghĩ ra một vài cách thức có thể cho anh tham khảo. Như vậy đi, buổi tối anh tới nhà tôi ăn tối, sau khi ăn tối xong, Tần Du hơn nữa còn có cả cha tôi, chúng ta cùng nhau thương lượng đối sách ứng phó. Nếu như có cả chú Tống thì tốt rồi."

"Cha tôi cũng tới đây, chúng tôi cùng nhau tới." Hiện tại có chuyện chính cần bàn bạc, Tống Thư Ngạn cũng không nghĩ tới chuyện Tần Du và Phó Gia Thụ ôm ấp nữa. Nghe được Phó Gia Thụ hào phóng nói như vậy thì biết đó chỉ là một tờ báo chụp ảnh, tung tin đồn thất thiệt: "Mẹ tôi muốn gặp Nhã Vận, anh cho tôi địa chỉ của Nhã Vận, tôi sẽ đưa mẹ đi tìm Nhã Vận trước, nếu bà ấy không gặp được Nhã Vận thì cả ngày ăn không ngon ngủ không yên."

"Chuyện này ấy à? Cô ấy đã nói với tôi mấy lần rồi, không muốn dây dưa với anh nữa. Như vậy đi anh cứ nói với thím là mẹ tôi sẽ tới đón bà ấy, cùng đi gặp Nhã Vận?"

"Sao có thể làm phiền bác gái được?"

"Không có chuyện gì đâu, mẹ tôi với thím đã nhiều năm không gặp, đúng lúc có thể cùng nhau tâm sự chuyện gia đình." Phó Gia Thụ đề nghị.

Nghe tin Nhã Vận không muốn gặp mình, Tống Thư Ngạn cũng không có cách nào khác, hy vọng cha mẹ có thể cởi trói cho cô, sau này hai người họ có thể hòa thuận như anh em, anh ấy không thể là chồng của cô, nhưng anh ấy nhất định sẽ là một người anh trai tốt và chăm sóc cô thật tốt.

"Được, tôi sẽ gọi điện cho mẹ tôi, xác nhận xong tôi sẽ gọi lại cho anh."

"Được."

Tống Thư Ngạn từ lầu ba đi xuống, lầu hai là không gian của Tống lão gia, lúc này Tống lão gia đang cùng Đại thái thái đi lên: "Chúng ta mang hành lý lên trước."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 167



Tống lão gia đẩy cửa phòng ra, Đại thái thái hỏi: "Có phòng cho khách không? Tôi ở phòng cho khách."

"Bà là vợ của tôi." Tống lão gia nói với Đại thái thái.

DTV

"Tôi ở một mình quen rồi." Đại thái thái không biết Tống lão gia có chuyện gì, tới tuổi này rồi, một đêm tới Hàng Châu kia cũng muốn bà ấy ở chung một phòng.

"Minh Ngọc, các cặp vợ chồng đều tới đây để bầu bạn, bà là người bạn già của tôi." Tống lão gia bày tỏ suy nghĩ của mình trong những ngày này.

Nhiều năm như vậy, ông ấy không đối xử tốt với bà chính là ông mắc nợ vợ mình. Sau này ông ấy sẽ bù đắp cho vợ mình, để lòng bà có thể cảm thấy nhẹ nhõm, tâm trạng thoải mái vui vẻ, để bà ấy có thể nhìn thấy Thư Ngạn cưới được người con gái mà nó yêu, sau đó sinh cho bà một đứa cháu trai khỏe mạnh. Bà ấy có thể thoải mái trông cháu, cố gắng khiến bệnh tình ngày một tốt hơn.

"Vậy thì không cần ở cùng một phòng, mất ngủ càng khó chịu hơn." Người bạn già nhiều nhất chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm, bàn bạc chuyện con cái, cùng nhau nhìn cháu chắt. Hơn nữa, bà ấy chỉ có một mình Thư Ngạn là con ruột, còn ông ấy thì có rất nhiều, bọn họ cùng nhau bầu bạn thế nào? Chỉ sợ là được tới đâu hay tới đó mà thôi!

Tống lão gia đẩy mở một gian phòng bên cạnh, Đại thái thái nhìn đồ đạc trong đó đã cũ, rõ ràng trước đây đã có người ở, nhất định là Tam di thái hoặc Tứ di thái!

Tống thái thái không muốn ở phòng này nên nói: "Tôi ở phòng dành cho khách."

Nghe được mẹ kiên trì như vậy, Tống Thư Ngạn đi tới: "Mẹ đi theo con."

Phòng khách phải thông qua thông đạo, nằm trong khu nhà phụ, trên lầu là phòng khách, dưới lầu là phòng của người hầu, tách biệt với sinh hoạt hàng ngày của chủ nhân.

Tống lão gia nhìn theo bóng dáng Đại thái thái biến mất ở một góc, không hiểu tại sao bà ấy lại gay gắt như vậy? Rốt cuộc trong lòng bà ấy không buông bỏ được điều gì?

Tống Thư Ngạn cùng mẹ đi tới phòng cho khách: "Mẹ, con đã gọi điện thoại cho Phó Gia Thụ. Cậu ấy nói bác Phó biết mẹ đã tới, bác ấy nói sẽ tới đây đón mẹ cùng tới gặp Nhã Vận?"

"Vậy cũng tốt, mẹ với bác gái của con đã nhiều năm không gặp."

Tống Thư Ngạn quay đầu lại nhìn thấy Tống lão gia đang đi theo mình, nói: "Cha vừa rồi Phó Gia Thụ nói, nhà máy Nhật Bản muốn phá giá vải..."

Tống lão gia còn đang than thở vợ mình gay gắt với mình, lúc này nghe con trai kể lại, biết tình hình đã nghiêm trọng: "Nếu mẹ con đi gặp Nhã Vận, cha với con tới nhà máy, trước tiên cứ làm theo kế hoạch cho con quản lý, chuyện gì cần phải xử lý thì xử lý, để con có thể đối phó với việc bán phá giá của Nhật Bản."

"Được."

Đang nói chuyện, người hầu đi tới nói: "Thiếu gia, có điện thoại của Phó thiếu gia."

Tống Thư Ngạn vội vàng đi nghe điện thoại, Phó Gia Thụ nói: "Mẹ tôi đã đến. Bà ấy nói sẽ cùng thím tới gặp Nhã Vận, buổi tối cả nhà mọi người tới nhà tôi ăn cơm. Một hai câu không thể nói rõ được, tới đây chúng ta cùng nhau thương lượng chuyện Nhật Bản muốn phá giá."

"Được."

"Còn có, tôi nói với Tần Du, Tần Du cũng tới cùng ăn cơm."

"Được."

Tống Thư Ngạn trả lời điện thoại xong đi đến chỗ mẹ nói: "Mẹ, bác Phó đang trên đường đến đây. Bác ấy đến đón mẹ cùng đi gặp Nhã Vận."

Đại thái thái vội vàng chạy tới, nghe nói Phó thái thái đang chăm sóc Nhã Vận: "Mẹ còn chưa chuẩn bị quà cho chị dâu."

"Không sao, bà cứ đi trước đi, Phó thái thái là người phóng khoáng sẽ không để ý mấy chuyện này đâu." Tống lão gia nói đến đây, mới nhớ tới Phó thái thái lớn hơn vợ mình bốn, năm tuổi, đến tuổi này vẫn còn rất quyến rũ. Còn vợ của ông thì hoàn toàn ngược lại, hầu như bà ấy đều không cười.

Đại thái thái ngồi suốt đêm trên tàu, quần áo trên người đều nhăn nhúm: "Tôi đi thay quần áo."

Đại thái thái lên lầu thay quần áo, hai cha con xuống lầu ở trong phòng khách đợi, tuy rằng trong lòng sốt ruột chuyện tới nhà máy, nhưng vẫn rất ăn ý muốn tiễn Đại thái thái lên xe rồi mới đi.

Hai người trò chuyện về đối sách đối với việc bán phá giá của nhà máy Nhật Bản, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hai người cũng không được ra được ý kiến hay ho.

Nghe thấy tiếng xe, Phó thái thái từ ngoài cửa đi vào, hôm nay Phó thái thái để tóc rất thời trang, mặc một bộ sườn xám thêu tay màu đỏ tía, cổ đeo một chuỗi vòng ngọc trai tròn cỡ ngón tay cái, đeo một chiếc túi da nhỏ, ngoại trừ có hơi mập ra thì ai có thể đoán ra được bà ấy đã gần bốn mươi sáu tuổi?

"Bác gái, mẹ cháu sẽ xuống ngay."

Tống Thư Ngạn vừa dứt lời, Đại thái thái từ trên lầu đi xuống, bà ấy mặc áo khoác dài, bên dưới mặc chiếc váy mã diện, trang phục màu lam đậm, bình tĩnh tạm thời không còn tức giận...

Tống thái thái lên xe cùng Phó thái thái, bà ấy vô cùng biết ơn: "Chị dâu, nghe nói cái thằng Thư Ngạn khốn nạn ly hôn với Nhã Vận, tôi lo c.h.ế.t đi được, vội vã lên đây, nghe Thư Ngạn nói may mà có bà thay tôi chăm sóc cho Nhã Vận."

Phó thái thái vỗ vỗ bàn tay gầy trơ xương của Tống thái thái, trong lòng khẽ thở dài một hơi thay bà ấy: "Bà cũng không cần phải áy náy. Bà ở nông thôn chắc không hiểu, bây giờ ở Thượng Hải rộng lớn này, ly hôn đã trở thành một trào lưu. Cái vị phía trên kia của chúng ta là người Ninh Ba đúng không?"

"Đúng vậy!"

"Vì để cưới được cô tiểu thư du học từ Mĩ kia về mà đồng ý gia nhập Cơ Đốc giáo, đã thế còn phải một vợ một chồng, thế thì một vợ hai thiếp trước mắt phải giải quyết thế nào đây? Phải ly hôn chứ sao? Bà vợ cũ vào Phật đường, đó là sắp xếp thỏa đáng nhất."

Tống thái thái biết bên ngoài thời thế thay đổi liên tục, nhưng ở nông thôn dù có đổi đi đổi lại chẳng phải vẫn như vậy sao? Không phải Đại Thanh, Bắc Dương, Vũ Hán, Nam Kinh vẫn thu thuế, bắt lính đấy thôi? Chứ bà ấy nào biết những điều này?

Phó thái thái hừ một tiếng: "Bây giờ trên làm dưới noi theo, thành viên cốt cán trong Chính phủ, hay tướng lĩnh trong quân đội đều ly hôn với vợ cả ở quê nhà, coi việc cầu hôn các nữ sinh tiến bộ là điều vinh quang, còn nói là yêu người đẹp vì đất nước, đấu tranh với những phong tục cổ hủ. Thế này khác gì vứt lời dạy 'tào khang chi thê bất hạ đường' của người xưa vào nhà xí. Đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ, đồ lấy từ nhà xí ra còn ôm trong lòng coi nó như cục vàng chắc? Vậy nên không cần biết bà có làm tốt cỡ nào, cũng sẽ chẳng ai quan tâm bà đúng hay là sai, đã ly hôn rồi là chẳng còn gì cả. Bọn họ chỉ để tâm đến một việc duy nhất, đó là cô nữ sinh kia có thể mang đến cho bọn họ cái gì?" *Tào khang chi thê bất hạ đường: Khi giàu rồi không được bỏ rơi người vợ đã đồng hành với mình lúc gian khổ.

Tống thái thái ở dưới quê suốt, không có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bà ấy nghe vậy thì lập tức cảm thấy vô cùng khó tin. Bà ấy tưởng rằng con trai mình đã đủ khốn kiếp rồi, thế mà chuyện khốn kiếp như vậy lại còn có thể trở thành trào lưu?

"Sao lại như vậy chứ?"

"Sao lại không thể? Những tên đàn ông tự xưng là thanh niên tiến bộ cũng sẽ chẳng lo nghĩ đến việc trong nhà có vợ hay không." Phó thái thái bất đắc dĩ nói: "Không giấu gì bà, tôi với Đức Khanh cũng lo lắm, Gia Thụ thì còn đỡ, còn con bé Gia Ninh nhà chúng tôi trông xinh xắn, gia thế lại tốt, cứ đến học đường Tây Dương đọc sách, bị nhồi vào đầu một đống tư tưởng mới. Tôi sợ con bé bị thanh niên tiến bộ có vợ có thiếp nào đó quấn lấy, đến lúc đấy đầu óc nóng lên, nhất quyết đòi đi theo người ta."

"Mấy chàng trai, mấy cô gái này không thấy xấu hổ à?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 168



Phó thái thái như nhớ ra cái gì, bèn mở cái túi nhỏ đeo bên người ra, móc ra tờ chứng chỉ tiền gửi tám trăm đồng đại dương, nhét vào tay Tống thái thái: "Bà cất chỗ tiền này đi."

"Cái này là gì?" Tống thái thái ngờ vực.

Phó thái thái ghé vào tai bà nói thầm: "Chuyện này, vừa khéo chúng ta là mẹ của hai đứa, nên tôi mới nói cho bà. Thư Ngạn với Gia Thụ thân nhau, nó cũng hay tới nhà tôi. Con nhóc nhà tôi mầm tình chớm nở, trộm thích Thư Ngạn nhà bà. Bị tôi gọi riêng tới nói mấy lần, con ranh bèn lôi mấy cái gọi là tư tưởng mới ra để phản bác lại tôi. Mà cũng cả Thư Ngạn nhà bà nữa, chẳng biết ý nhị gì cả, mấy hôm trước con bé làm sinh nhật, Thư Ngạn tặng nó một cái vòng cổ kim cương trị giá tám trăm đồng đại dương. Con nhóc mười sáu tuổi đầu, lại còn tiếp thu giáo dục kiểu mới nên khó dạy bảo lắm. nói nhẹ không được nói nặng cũng không xong, lúc đầu tôi buồn phiền lắm! May mà Thư Ngạn nhà bà có người nó thích rồi, con bé khóc lóc một bữa rồi cũng cho qua."

Tống thái thái là vợ cả quản lý cả gia đình nên tất nhiên bà ấy biết, ở thành phố Ninh Ba, tám trăm đồng đại dương đủ mua cả một căn nhà.

Nhà họ Phó với nhà bọn họ có quan hệ thân thiết mấy đời, con gái nhà người ta còn nhỏ, không biết nặng nhẹ, còn con trai mình đã lớn bằng ngần ấy rồi, chẳng lẽ nó không biết mình đã thành thân sao? Tặng món quà giá tám trăm đồng đại dương cho nhà bạn thân, cho một cô gái có ý với nó? Như này có khác gì cố tình dụ dỗ người ta? Cho dù không có Tần tiểu thư, cũng sẽ có cô này cô khác.

Phó thái thái nói với Tống thái thái: "Gia Ninh rất thích món quà này, con bé đã nhận nó, nên tôi trả số tiền này cho bà. Vật quý như thế, cho dù hai nhà thân nhau thì bọn tôi nhận cũng không hay. Tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói rõ ràng chuyện này với bà, trả lại tiền cho bà."

Tay cầm số tiền mà Phó thái thái đưa, Tống thái thái thực sự vô cùng xấu hổ: "Tôi vô cùng xin lỗi, chuyện này..."

Ngẫm lại còn có một ông bố chồng không thèm hỏi han gì đã lôi con hầu của con dâu lên giường, hai cha con nhà này! Tống thái thái cúi đầu: "May mà Gia Ninh không lún sâu vào. Cái thằng nhà tôi học hành bao nhiêu chắc dốc hết vào bụng chó rồi."

"Đứa nhà chúng tôi cũng đổ sông đổ bể cả. May mà bây giờ con bé rất thích chị Tần, suốt ngày cứ chị Tần chị Tần. Cô con gái nhà họ Tần này, tư tưởng đoan chính, tác phong nghiêm túc, có một người chị như thế dẫn dắt, tôi cũng yên tâm."

"Con bé chơi với Nhã Vận à?" Tống thái thái hỏi.

"Chắc thế? Hai đứa cứ như chị em ruột vậy. Tiểu... Nhã Vận rất thương con bé."

Nghe vậy, Tống thái thái cũng bớt phiền lòng, dù sao thì nếu con nhóc không tốt thì Nhã Vận cũng không thương nó.

"May mà có cả nhà chị chăm sóc cho Nhã Vận."

"Nhớ năm đó, ba nhà chúng ta sinh cùng nhau! Chẳng qua Cẩm Minh phải đi trước, Hồng Liên cô nhi quả phụ sống ở quê hương tại Hồ Châu, còn bà thì vẫn luôn ở Ninh Ba, rồi cũng chẳng qua lại mấy. Bà là bác của con bé, tôi cũng vậy."

Chuyện này? Sao có thể như nhau, mình là mẹ chồng Nhã Vận, bà ấy là bác gái. Nghĩ đến thằng con khốn nạn ly hôn với Nhã Vận, còn người ta lại che chở cho Nhã Vận vào lúc con bé chật vật nhất!

Tống thái thái gật đầu: "Đúng vậy!"

"Lần này Hồng Liên mất, nhà họ Tần ngay cả báo tang cũng không, thật đúng là mất hết lương tâm." Phó thái thái vô cùng tức giận.

Tống thái thái nhớ tới bà thông gia đã mất, ông cả và ông ba nhà họ Tần lấy lý do Nhã Vận là con gái đã gả chồng, không được tham dự vào chuyện trong gia đình để ngăn cấm làm một cái đám tang đầy đủ cho bà thông gia. Bản thân bà ấy cũng giúp Nhã Vận tranh cãi với bọn họ, tiếc là ngay cả con trai cũng không kịp về chịu tang, một bà thông gia như bà ấy cũng không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ làm lễ tang qua loa.

Dù có hận cả nhà nhà họ Tần thì chung quy cũng vẫn tại con trai mình không đủ tốt: "Đứa trẻ này số khổ, gặp phải cái thứ như Thư Ngạn nhà tôi, không biết quý trọng con bé."

"Cũng không cần phải nói vậy. Dưa hái xanh không ngọt, nếu hai đứa đã không đến được với nhau thì tách ra ngược lại cũng không tính là chuyện xấu, con bé như bây giờ cũng khá tốt. Bà cứ chờ xem rồi sẽ thấy."

"Bà nói vậy thì tôi cũng bớt lo."

Xe chạy đến nhà họ Phó, Tống thái thái hỏi: "Tưởng đi thăm Nhã Vận cơ mà?"

"Đúng thế! Nhã Vận ở ngay bên cạnh, nhưng mà giờ con bé không ở nhà, đến trưa mới về. Con bé bảo tôi dẫn bà đến xem chỗ ở của nó trước, cho bà yên tâm." Phó thái thái dẫn Tống thái thái xuống xe.

"Con bé đi đâu?" Tống thái thái hơi sốt ruột.

Phó thái thái cười khẽ: "Chuyện này nên để con bé chính miệng nói cho bà. Bà mà biết chắc chắn sẽ vui thay con bé."

"Vui ư?" Tống thái thái không hiểu, một cô gái bị ly hôn, mà còn vui được ư?

Phó thái thái kéo Tống thái thái đi vào cửa nhỏ, tấm bảng gỗ treo trên cửa đã bị Phó Gia Thụ lấy xuống, Tiểu Hoàng chui vào từ hàng rào sắt phía dưới, nó nhìn thấy Phó thái thái, đang định vẫy đuôi thì lại nhìn thấy một người lạ - Tống thái thái, bèn sủa ăng ẳng.

"Đây là nhà của Đức Phương, từ sau khi hai vợ chồng bọn họ đi Pháp, bọn tôi đã tiếp quản ngôi nhà, vốn định cho thuê, nhưng Đức Khanh lại không muốn vì một trăm tám mươi đồng đại dương một tháng mà phá hỏng không khí thanh tịnh, nên đã bỏ không bốn năm năm rồi. Bà nói có khéo không cơ chứ, Nhã Vận lên đây, cứ ở tại Vân Hải mãi cũng không hay, con bé muốn mua nhà, nên đã nói với Gia Thụ, Gia Thụ lập tức nghĩ ngay đến căn nhà này. Tôi bèn nói với Đức Khanh, chắc có lẽ đây cũng là tâm nguyện của Cẩm Minh và Hồng Liên! Con bé ở ngay bên cạnh chúng tôi, bọn họ cũng yên tâm phần nào."

Khỏi cần nói đến vợ chồng Cẩm Minh, chính bản thân bà ấy cũng rất biết ơn, Tống thái thái nói: "Mọi người chăm sóc con bé như thế, tôi thật sự không biết nên cảm tạ thế nào!"

"Vẫn câu đó, đều là con cháu của chúng ta, ai che chở mà chả được."

"Đúng thế!" Tống thái thái yên lòng đi vào, ngắm nhìn phong cảnh trong tiểu viện.

Đầu tháng năm, mộc hương và hoa thược dược trong viện đã tàn hết, hoa nhài sao với nguyệt quý vẫn còn nở, còn có hai gốc thạch lựu, một cây nở ra hoa đỏ, một cây nở ra hoa vàng, đang là lúc nở to nhất.

"Chỗ này không tính là quá rộng, nhưng cũng hai mẫu đất, cái nhà này được cái là rất đẹp. Bình thường con bé còn bận rộn, cho nên hoa cỏ trong sân đều giao cho tôi xử lý."

Trong viện, bà Ngô còn đang phơi quần áo, thấy Phó thái thái: "Chào Phó thái thái."

DTV

"Ừ. Tố Phân đâu?"

"Đang quét dọn nhà cửa trên tầng ba."

Phó thái thái dẫn Tống thái thái lên tầng: "Con bé tốt bụng, thấy hai mẹ chồng con dâu này đáng thương hoàn đèo bòng hai đứa trẻ, nên đã đưa hai đứa bé đó tới trường rồi để hai người kia làm người ở cho con bé."

Vào phòng khách trên tầng hai

Tần Du đi lên trước, thấy mẹ Tống đang ngây ra: "Bác gái."

Đúng thế! Đã ly hôn rồi, con bé cũng sẽ không gọi là "mẹ" nữa.

Tần Du nhìn Tống thái thái, trước kia những di thái thái kia có ăn mặc thời thượng cỡ nào, bà ấy vẫn có khí thế của một Đại thái thái. Nhưng đứng trước Phó thái thái dáng vẻ ung dung, dung nhan được chăm sóc cực tốt, Tống thái thái lại lộ rõ vẻ già nua không hợp tuổi. Tâm trạng thực sự rất ảnh hưởng tới một người, ai đứng ở vị trí của Tống thái thái, có khi tóc đã bạc phơ.

"Buổi chiều cháu còn định đến cửa hàng đồ rây đúng không?" Phó thái thái hỏi Tần Du.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 169



"Không phải cửa hàng đồ tây, cháu muốn đến nhà máy Hưng Hoa. Sáng nay anh Gia Thụ gọi điện cho cháu, bảo là máy dệt đã ổn định rồi, nhưng mà Josh vẫn phát hiện ra một vài vấn đề nhỏ, Josh nói muốn thảo luận một chút, nên bảo cháu cùng qua xem. Josh mua vé tàu ngày kia, anh ấy ở lại đây không lâu, nhân dịp anh ấy còn ở đây nhất định phải giải quyết hết toàn bộ vấn đề có thể giải quyết, dù sao thì anh ấy mới là người chuyện nghiệp nhất trong phương diện này."

"Cháu tốn nhiều tâm tư vì chuyện của Hưng Hoa quá."

"Đó chẳng phải là điều nên làm sao? Bác trai cho cháu cổ phần công ty, lẽ nào cháu lại lấy không cổ phần công ty để kiếm sống à?"

Những lời này Tống thái thái nghe mà chẳng hiểu câu nào, Phó thái thái cười vô cùng hài lòng: "Ăn cơm trước, ăn cơm trước, hôm nay có tôm tươi, chẳng qua có mỗi một mâm, buổi trưa bác sai người rán đậu hũ, tối không cần phải để phần cho bác trai cháu."

"Bác trai lại chọc giận bác à?" Phản ứng đầu tiên của Tần Du là:

"Cháu đã nói, cháu có thể hiểu cho nó, cháu không trách nó."

"Đương nhiên là cháu hiểu cho anh ta, không hề trách anh ta, cho nên bác để cháu tới Thượng Hải tìm anh ta, cháu cảm thấy như thế cũng tốt. Cháu và anh ta ly hôn trong hòa bình, đều có tương lai riêng, đó là kết cục tốt nhất."

Nhớ đến trên đường đi con trai vẫn luôn kể lể với cha nó điểm tốt của một người con gái khác, Tống thái thái nhìn cô: "Cháu tốt như thế, chỉ có thể nói hai đứa có duyên không phận, chỉ mong nó bỏ qua cháu rồi sẽ không hối hận."

DTV

Trong lòng Tống thái thái thầm nhủ thêm một câu, mong con trai sau khi đạt được mong muốn có thể quý trọng cô gái kia, đừng nên như cha nó, cô gái nhà người ta có cá tính mạnh mẽ như vậy, chỉ sợ giai lữ trở thành oan gia.

Tần Du quyết định nói rõ với Tống thái thái: "Chắc có lẽ anh Thư Ngạn cũng đã từng nhắc đến một người con gái tên Tần Du với bác trai bác gái rồi nhỉ."

Con trai gạt vợ sang một bên, theo đuổi cô gái khác, vô cùng xôn xao náo nhiệt, thường xuyên lên báo. Nghĩ chắc Nhã Vận đọc được trên báo, Tống thái thái xấu hổ thay con: "Nhã vận, là Thư Ngạn có lỗi với cháu! Bác với cha nó cũng đã cố hết sức rồi. Dọc đường bác đi cũng nghe được đó là một cô gái tốt, chắc hẳn cô ấy sẽ không bao giờ làm điều gì vượt quá phép tắc với Thư Ngạn, cô ấy rất nhiệt tình. Tuy là bác không rõ vì sao cô ấy phải giúp Thư Ngạn nhưng mà bác tin là vì cô ấy xuất phát từ lòng tốt, chứ không phải vì tình cảm nam nữ. Cháu đừng nên có cái nhìn phiến diện với cô ấy, nếu có lỗi thì đó cũng là lỗi của Thư Ngạn."

"Bác gái, cháu chính là Tần Du, chẳng qua anh ta không biết rằng Tần Du ở trước mặt anh ta chính là Tần Nhã Vận mà mình vẫn luôn ghét bỏ mà thôi."

Nhưng lời này tựa như sấm rạch ngang trời, Tống thái thái ôm ngực: "Cháu chính là Tần Du - cái người mà nó luôn mồm nói muốn theo đuổi, vì cháu mà có c.h.ế.t nó cũng phải ly hôn ư? Tần Nhã Vận và Tần Du là một? Chuyện này? Nó hoang đường, cháu cũng hoang đường nốt! Vốn đang em đẹp, hai đứa giải thích rõ hiểu lầm, yên bình ở bên nhau, bất kể là vợ... chồng hai bác hay là cha mẹ dưới suối vàng của cháu đều yên tâm. Thế mà cháu lại làm vậy?"

Tống thái thái đâu còn nuốt nổi cái gì, đặt đũa xuống, Phó thái thái kéo tay Tống thái thái: "Minh Ngọc, phải nói lý một chút, bây giờ Tiểu Du có bản lĩnh, có thể đứng vững ở Thượng Hải. Bà tự ngẫm lại mà xem, nếu con bé thực sự làm một cô gái như bà muốn, liệu có phải bây giờ bà đang phải lo nghĩ xem con bé có nhảy sông Hoàng Phổ không? Bà đưa con dâu lên, rõ ràng con trai bà đã nhận được tin tức của hai vợ chồng bà, thế mà vẫn còn chạy đến Vũ Hán, vứt con bé lại khách sạn Vân Hải. Khi đó con bé biết mình bị chồng ghét bỏ, đưa tới cửa cũng chẳng ai cần, những đêm dài đằng đẵng như vậy, có phải là khó chịu lắm không?"

Lời nói này như đ.â.m vào trong tim Tống thái thái, bà ấy đã phải chịu đựng cuộc sống như thế bao lâu rồi? Nước mắt đã thấm ướt bao nhiêu chiếc gối?

"Thế thì cũng không thể..." Không thể cái gì chứ? Tống thái thái không nói được, không thể giấu con trai? Con trai làm ra chuyện như thế chẳng lẽ không quá đáng sao?

"Sau khi cháu đến, biết anh ta tránh cháu, cháu đã đi tìm việc trước, biết được Hải Đông là khách hàng chính của cửa hàng đồ tây của chúng ta, cháu vốn đã định đến Vũ Hán tìm anh ta. Một là để trao đổi chuyện làm ăn, hai là nói rõ ràng với anh ta, cháu đồng ý ly hôn. Ai biết anh ta lại động tâm với cháu. Cháu vừa là người vợ bị anh ta bỏ rơi ở khách sạn, lại vừa là người phụ nữ mà anh ta theo đuổi cuồng nhiệt. Bác gái, bác nói cháu nên nhìn anh ta thế nào đây?"

Nghe Tần Du nói vậy, cũng đã mất thời gian hai ngày trên đường tới để nghe quá nhiều những lời nhận xét của con trai đối với cô con dâu mà bà ấy quen lại như không quen này. Tống thái thái cảm thấy không đúng lắm rồi lại thấy chẳng có gì sai.

Lẽ nào chỉ con trai mới có thể ly hôn, vì sao Nhã Vận không thể đề nghị ly hôn? Nghĩ lại, Nhã Vận vừa bị vứt bỏ vừa bị theo đuổi, trong lòng con bé sẽ khó chịu cỡ nào, không chỉ vậy, có khi còn thấy mắc ói thì sao?

"Bác gái, anh ta đã đăng báo thanh minh rồi, bọn cháu đã ly hôn. Bác là một người mẹ chồng tốt, chỉ có thể nói chúng ta không có duyên làm mẹ chồng nàng dâu, mong bác hiểu cho." Tần Du nói với Tống thái thái: "Cháu giúp nhà máy sợi Hải Đông là bởi vì bác trai bác gái có ơn với cháu, nên cháu muốn giúp một tay. Cháu và anh Thư Ngạn ly hôn, nhưng cháu tin bọn cháu vẫn sẽ là anh em thân thiết, giống như cháu và anh Gia Thụ vậy, ba nhà chúng ta nên giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau."

Tống thái thái ngây người tại chỗ, ngày đó bà ấy nghe hai cha con nói cô gái kia giỏi giang cỡ nào. Lúc đó bà nghe vậy thì cảm thấy nghèn nghẹn, bà cảm thấy bi thương thay Nhã Vận nhưng lại chẳng thể làm gì. Bây giờ đã biết Nhã Vận là Tần Du, chính là cô gái mà con trai mình vẫn hằng thương nhớ, trong đầu bà ấy quả thực đang loạn hết cả lên.

"Đừng nghĩ nữa, việc đã đến nước này, cũng đã ly hôn rồi, bà còn có thể làm gì đây? Ăn cơm xong, hai chúng ta đến công ty bách hóa đi dạo, sau đó sang rạp hát bên cạnh xem Việt kịch*, xem kịch hay nhé! Trở về nghỉ ngơi một lúc, đợi ông Tống với Thư Ngạn tới rồi cùng nhau ăn tối, được không?" Phó thái thái khuyên Tống thái thái.

*Việt kịch là tuồng truyền thống thịnh hành ở tỉnh Chiết Giang, miền Đông Trung Quốc, đặc điểm của Việt kịch là diễn viên hầu như đều là nữ, làn điệu du dương, uyển chuyển, rất được khán giả ưa thích.

Tâm bệnh cũ vừa đi, tâm bệnh mới lại đến, trước mắt Tống thái thái cũng chỉ có thể tạm buông xuống, làm tuần tự từng bước một, không thay đổi gì mấy. Cho dù đã sống nhiều năm như vậy, hôn sự của con trai lại khiến bà... mở mang tầm mắt.

Ba người cùng lên xe, Phó thái thái nói với Tống thái thái: "Bà đừng buồn rầu mãi thế, tình hình bây giờ tốt hơn bà tưởng nhiều nhiều, Tiểu Du sống rất tốt."

Tống thái thái cũng muốn hỏi một câu, vì sao lại phải giấu Thư Ngạn chuyện Nhã Vận chính là Tần tiểu thư? Nhớ tới lời của Phó thái thái, Thư Ngạn đã thành hôn với Nhã Vận rồi mà vẫn còn niềm nở với Gia Ninh. Người làm cha làm mẹ nào có thể chịu được chuyện như thế này? Nhà chồng thấy chuyện như vậy, Nhã Vận chắc chắn sẽ xin bọn họ đừng nói ra. Nếu là bà ấy, bà ấy nhất định cũng sẽ giúp con gái của bạn cũ, chứ không giúp tên khốn kiếp có ý đồ dụ dỗ con gái không hiểu chuyện nhà mình. Nói tới nói lui, con trai mình đúng là cái gì gì đâu.

"Ừ." Nói thì dễ, nhưng làm sao có thể vui được đây?
 
Back
Top Bottom