Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 50



"Anh đã từng dạo qua bách hoá Selfridges chưa?" Tần Du hỏi anh ta, đây chính là một công ty bách hoá nổi tiếng ở Luân Đôn.

Henry không biết cô đang muốn biểu đạt điều gì, anh ta nói: "Đã từng dạo qua rồi."

"Ông chủ của Selfridges đã từng nói qua "Khách hàng luôn luôn đúng"." Tần Du đi đến phía sau Henry: "Tiên sinh Henry sẽ không cho rằng những lời này là tín ngưỡng đó chứ? Những lời này chỉ là chiến lược tiếp thị thôi. Trong các cửa hàng bách hoá, mọi người đều cho rằng hàng hoá đã được bán ra thì sẽ không phải chịu trách nhiệm, ông ta đã nói như vậy hơn thế nữa còn đã chấp hành nó. Nhưng kết quả cuối cùng chính là người Mỹ này đã thành công rực rỡ ở nước Anh. Cho nên tuy rằng bảo trì không thể kiếm được tiền nhưng cũng không là vấn đề gì cả, chủ yếu là do chúng ta có thể tăng thị phần trên thị trường hay không thôi."

Tần Du dùng tiếng Anh để nói với Henry, những lời này không đề cập đến thuật nghĩ chuyên môn. Bob nói chuyện lại với Josh, ánh mắt của Josh sáng rực lên khi nghe xong những lời này, anh ta đứng dậy nói: "Yolanda, cứ làm theo lời cô làm đi."

Tần Du dùng tiếng Đức nói với anh ta: "Anh cứ bình tĩnh đã, tôi vẫn còn có một chuyện muốn nói."

Cô quay lại trước bảng đen viết xuống "Thay đổi phương thức trả tiền từ 55 thành 3331."

"30% là khoản thanh toán trước, 30% là tiền thanh toán khi giao hàng, 30% là tiền thanh toán sau khi lắp đặt và vận hành thiết bị hay còn được gọi là khoản nghiệm thu, 10% cuối cùng là tiền thanh toán sau khi thiết bị đã được đưa vào hoạt động bình thường trong một năm, cái này coi như là một khoản đặt cọc đảm bảo chất lượng đi." Đề nghị này của Tần Du chính là điều khoản thanh toán tiêu chuẩn của một trăm năm sau và hầu hết các bộ phận thiết bị đều xử lý như vậy.

Josh nhíu mày: "Nói như vậy thời hạn hoá đơn sẽ bị kéo dài ra sao."

"Tôi hỏi anh điều khách hàng lo lắng là cái gì? Vẫn là câu nói kia chúng ta phải nên đứng ở góc độ suy nghĩ của khách hàng, thời gian điều chỉnh trang bị vận hành mất nhiều thời gian khiến nhà máy buôn bị trì hoãn, sau khi vận hành thường xuyên xảy ra vấn đề và không có ai quản. Thật ra có rất nhiều vấn đề với thiết bị sẽ xảy ra trong vòng một năm, nhưng nếu như trong vòng một năm đó không xảy ra vấn đề thì có khả năng rất nhiều năm cũng đều sẽ không có vấn đề gì mà phải đợi mãi đến khi thiết bị cũ rồi mới có thể xảy ra vấn đề, có đúng không?" Tần Du hỏi Josh.

"Đúng vậy."

"Nếu như thông qua hai điều này có thể loại bỏ đi nỗi băn khoăn của khách hàng vậy có phải thị trường của anh sẽ được mở ra không?"

"Chắc chắn là có."

"Khi chúng ta đã loại bỏ đi được nỗi băn khoăn của khách hàng vậy thì anh không cần thiết phải để giá thấp hơn 70% so với Heidelberg nữa. Chúng ta sẽ cạnh tranh định giá bằng 90% các mẫu hình tương tự như của Heidelberg. Anh thấy thế nào?"

Josh đột nhiên bật cười: "Yolanda, cô đúng là một thiên tài."

Henry xụ mặt: "Nhưng tất cả cái này đều là giả thiết thôi."

"Không sai, cho nên chúng ta cần phải biến nó trở thành hiện thực." Tần Du đi đến bên cạnh Đinh Trường Thắng: "Tiểu Đinh, lát nữa anh đi đến Hải Đông một chuyến xác nhận xem mấy ngày nay Thiếu đông gia đã ở Vũ Hán rồi đúng không. Không đợi anh ấy trở lại nữa chúng ta đưa Josh đi tìm anh ấy nói chuyện trực tiếp."

"Được, quản lý Tần."

DTV

Cuối cùng Tần Du nhìn về phía phu nhân Smith nói: "Madam, bà thấy thế nào?"

"Yolanda, cô toàn quyền phụ trách về dự án này, Bob sẽ hỗ trợ hết mình cho cô." Đây chính là câu trả lời của phu nhân Smith.

"Cảm ơn!"

Phu nhân Smith cùng Bob rời đi, Henry đứng lên nhìn về phía Tần Du nói: "Tiểu thư Thiên Nga Trắng, cô quả thật không tồi đâu."

"Cảm ơn sự chấp nhận của anh."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 51



Trước đó Josh còn đang lo lắng rất có thể lần tới Thượng Hải này sẽ không có kết quả gì.

Anh ta thật sự rất muốn giành lấy được xưởng sợi Hải Đông, Hải Đông còn có xưởng sợi và xưởng in nhuộm ở Thanh Đảo. Nếu như có thể giành lấy được Hải Đông vậy thì không chỉ có Thượng Hải mà ngay đến cả Thanh Đảo cũng có thể triển khai kinh doanh, điều này rất quan trọng đối với thương hiệu mới như bọn họ.

Cho nên anh ta mới nghĩ nếu như Minh Thái không đi liên hệ vậy thì anh ta sẽ tự nghĩ cách đi liên hệ với Hải Đông. Dù sao hiện tại bên trong Minh Thái cũng đang hỗn loạn, sản phẩm chủ yếu của đại lý bọn họ là máy dệt chứ không phải thiết bị in nhuộm. Hơn nữa thiết bị in nhuộm của bọn họ vẫn là một thương hiệu mới căn bản còn chưa mở ra thị trường, phu nhân Smith có thể cho anh ta cơ hội đã là rất tốt rồi. Muốn để bà ấy hao tốn sức lực khai thác thị trường cho anh ta chỉ e là rất khó. Còn nếu như thật sự không được vậy thì anh ta sẽ lại đi tới Quảng Châu để thử vận may.

Hiện tại anh ta vui sướng đến phát điên, Tần Du muốn xuống tầng anh ta cũng đi theo Tần Du vào văn phòng của cô.

"Yolanda, cô giỏi thật đấy, cô nhất định chính là thiên sứ mà thượng đế đã phát xuống giúp tôi."

Tần Du ngẩng đầu nhìn anh ta: "Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật, không tin vào thượng đế."

Josh có hơi tiếc nuối nhưng mà tất cả chuyện này đều không quan trọng, hiện tại anh ta đang cực kỳ hưng phấn, kìm chế không nổi mà muốn cùng Tần Du thảo luận về những chuyện phải làm trong tương lai.

Lúc này ngoài cửa văn phòng những người khác đang vây quanh Trương Phúc Hỉ và Tiểu Đinh hỏi tình hình của giám đốc nữ mới này. Đinh Trường Thắng nói với mọi người: "Tôi phục rồi, lúc đối mặt với quỷ ngoại quốc Henry mà khí thế của cô ấy quá sung luôn, mọi người không hiểu được đâu..."

Lúc Tần Du đi ra ngoài Trương Phúc Hỉ vẫn còn đang nói hăng say, người bên cạnh gọi: "Trông cô ấy giờ mới bao nhiêu tuổi chứ! Giỏi tới cỡ vậy sao?"

"Cam La mười ba tuổi lên làm tể tướng (*), Hoắc Khứ Bệnh mười tám tuổi đã Phong Lang Cư Tư (**), thiên tài trẻ tuổi sáng như sao trời. Tới thời điểm này tôi cùng lắm cũng chỉ được xem như là ánh sáng đom đón không có gì để khoe khoang cả. Tiểu Đinh cậu còn ở đây khoác lác các gì thế? Không phải hiện tại cậu nên ở Hải Đông năn nỉ ỉ ôi thoả thuận cùng bên kia để tôi có thể đi đến Vũ Hán gặp Thiếu đông gia sao?"

(*) Cam La là vị Tể tướng trẻ nhất trong lịch sử Trung Quốc, được mệnh danh là bậc thần đồng chính trị khi mới mười hai tuổi. Thời Tần Chiêu Tương Vương, vì bị sàm ngôn, để tránh hoạ, đã chạy đến nước Tề, nên bị tịch thu gia sản.

(**) Hoắc Khứ Bệnh là đại tướng chống Hung Nô của nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Hoắc Khứ Bệnh viễn chinh Hung Nô, g.i.ế.c hơn 7 vạn quân địch, phong núi Lang Cư Tư rồi quay về."Phong Lang Cư Tư" nguyên chỉ việc Hoắc Khứ Bệnh lên núi Lang Cư Tư đắp đàn tế trời để cáo thành công, sau dùng để chỉ việc kiến lập võ công hiển hách. Về sau "phong Lang Cư Tư" trở thành một trong những vinh dự tối cao của võ tướng dân tộc Hoa Hạ.

"Ok, ok." Đinh Trường Thắng đồng ý.

Tần Du lấy từ trong túi ra ba đồng bạc nói: "Lúc đi ra ngoài anh đi tới quán cà phê gọi một cái bánh kem, lúc trở về mang bánh kem đó về đây. Nếu như anh thu phục được người của Hải Đông vậy thì buổi chiều chúng ta cùng nhau ăn bánh kem, nếu như anh trị không được người của Hải Đông vậy thì trở về anh nhìn chúng tôi ăn bánh kem."

"Mẹ kiếp, quản lý Tần cô làm thế này là quá mức rồi đấy!"

DTV

"Chúng tôi ở công ty chờ anh." Tần Du nói với anh ta: "Tôi rất coi trọng anh."

Đinh Trường Thắng cầm túi: "Các người cứ chờ đó cho tôi."

Đinh Trường Thắng vừa đi ra khỏi cửa, lúc này Tần Du mới bắt đầu bảo Trương Phúc Hỉ đưa cô đi làm quen với những nhân viên trong bộ phận.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 52



Sau khi đi một chuyến như vậy cảm giác quan hệ cũng coi như được kéo lại gần hơn, không lâu sau đã trở nên thân quen.

Giờ phút này Bob đang ở trong văn phòng cùng phu nhân Smith: "Madam, tôi không thể không bội phục ánh mắt của bà. Cách làm của Yolanda thật sự có thể làm giảm đi sự băn khoăn của người mua."

Phu nhân Smith đứng ở phía trước cửa sổ nhìn về sông Hoàng Phố phía xa: "Chúng ta vẫn luôn kẹt ở giữa nhà máy buôn và khách hàng, dù cho nhà máy buôn thường xuyên hoàn thành được hoá đơn thì vẫn phải khiến cho bọn họ điều chỉnh thử và vẫn luôn bị kéo dài nên chúng ta vẫn luôn bị khách hàng thúc giục. Nếu như bây giờ chưa trả tiền ở chỗ đó thì nhà máy buôn cũng sẽ chịu áp lực phải hoàn trả. Năng lực của cô ấy nằm ngoài dự đoán của tôi. Buổi tối sắp xếp một bữa tiệc tối mời ban quản lý cùng nhau ăn mừng cô ấy gia nhập."

"Được."

Thư ký Bob thông báo cho các giám đốc bộ phận buổi tối tham gia bữa tiệc của phu nhân Smith.

Bộ phận đại lý máy dệt đã đóng, cô ấy đẩy cửa đi vào trông thấy mọi người bên trong đang ăn bánh kem.

"Tiểu thư Shirley, cùng nhau ăn bánh kem đi."

Cô thư ký bị một người nhét miếng bánh ngọt vào trong tay, trong lúc khuôn mặt vẫn còn đang bày ra vẻ khó hiểu thì đã có người giải thích với cô ấy: "Là quản lý Tần mời khách."

Ở niên đại này toàn bộ bánh kem bơ đều là đồ nhập khẩu nên giá cả cực kỳ đắt. Tiền lương của nhân viên văn chức bên ngoài là khoảng mười mấy đồng, lương tháng của các công ty nước ngoài là khoảng ba đến bốn mươi đồng, cho nên cũng không có bao nhiêu người nỡ bỏ tiền ra để ăn bánh kem chứ đừng nói tới có người còn tuỳ tiện bỏ tiền ra để mời khách. Giá tiền của một bánh kem bơ này còn đủ để bày một bữa tiệc rượu ở một tiệm cơm bình dân.

Thư ký cầm tấm thiệp mời trong tay đưa cho Tần Du và Trương Phúc Hỉ: "Phu nhân Smith đã sắp xếp một bữa tiệc chiêu đãi các giám đốc ở tiệm cơm Hối Trung để hoan nghênh quản lý Tần gia nhập."

"Cảm ơn!" Tần Du không ngờ tới ở niên đại này còn thận trọng mời khách như vậy, tiệc liên hoan công ty thôi mà còn có cả thiệp mời nữa.

Tiểu thư thư ký đi đến bộ phận bất động sản để thống báo cho Charles Hà.

Bộ phận địa ốc đã bùng nổ từ lâu, ngày hôm qua vị tiểu thư xinh đẹp hôm qua còn mắng Charles Hà là ếch ngồi đáy giếng, là chủng loại với loài cóc, giờ đây đã nhận chức gia nhập bộ phận đại lý máy dệt và trở thành trở thành trợ lý giám đốc bộ phận đó.

Bọn họ còn nghe được ngày hôm qua người này tới nộp sơ yếu lý lịch nhưng đã bị Charles Hà giữ lại. Biết được tác phong trước như một của Charles Hà là bọn họ cũng đã đoán ra được rồi.

Quả thật là nực cười muốn c.h.ế.t mà, Charles còn tuyên bố sẽ không muốn để cho vị tiểu thư này xong chuyện, kết quả người ta còn chạy tới trước mặt anh ta trực tiếp ngồi ngang hàng cùng anh ta.

Shirlet gõ cửa văn phòng của Charlie Hà: "Charles, buổi tối hôm nay phu nhân Smith có mời nhân viên quản lý của công ty nước ngoài đến khách sạn Hối Trung để chào đón Yolanda, đây là thiệp mời."

Charles Hà nhìn thấy tấm thiệp này mà cảm giác cực kỳ chói mắt, con mẹ nó chuyện gì thế này chứ? Cảnh tượng hôm nay bị Tần Du cười nhạo vẫn còn hiện ra rõ ràng trước mắt.

Anh ta đi ra khỏi cửa văn phòng nghe thấy có nhân viên nói: "Mọi người đã nghe nói gì chưa? Nữ giám đốc mới tới ở trên kia đang mời tất cả mọi người trong bộ phận ăn bánh kem bơ đấy."

DTV

"Bánh kem bơ? Vô cùng đắt đấy."

"Đúng là vậy, giá của một cái bánh kem bơ có thể ngang với mở một bàn rượu ở Vương Bảo Hoà đấy. Cô ấy thật sự nỡ bỏ ra sao?"

"Đúng là không hiểu được nhỉ!"

Nói tóm lại cô trợ lý giám đốc mới của bộ phận đại lý máy dệt đã trở thành tâm điểm bàn tán của cửa hàng tây Minh Thái.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 53



Mấy câu nói ngày hôm qua của cô cũng được truyền đi khắp nơi, mọi người đều âm thầm thừa nhận Charles Hà thật ra là một con cóc không hiểu chuyện.

Một cái bánh kem bơ đã kéo gần khoảng cách lại với Tần Du và các đồng nghiệp trong bộ phận. Trong lúc cô còn đang tìm hiểu tình hình thì khoảng hơn bốn giờ Trương Phúc Hỉ tới gõ cửa: "quản lý Tần, tôi đi về thay quần áo trước đây. Một lát nữa tham gia tiệc tối, có phải cô cũng muốn trở về thay quần áo đúng không? Nếu có thì về sớm hơn một chút nhé."

"Hoá ra còn quy củ như vậy sao?"

"Trong trường hợp đi thế này tôi mặc như vậy không được thích hợp cho lắm." Trương Phúc Hỉ chỉ vào trường bào trên người.

"Vậy tôi cũng phải trở về đổi quần áo mới được." Thu dọn túi xong, cô bước ra cửa dặn dò với Đinh Trường Thắng: "Tiểu Đinh, tối ngày mai chúng ta lên thuyền xuất phát."

"Sau khi vé thuyền được chuyển tới đây tôi sẽ đặt trên bàn làm việc của cô, còn vé thuyền của Josh tôi sẽ chuyển đến khách sạn của anh ta sau."

"Được! Làm phiền anh rồi.

Tần Du trở lại khách sạn, cô có không ít những quần áo lộng lẫy, thân là tơ lụa thế gia nhà họ Tần nên bộ sườn xám nền vải hoa vàng trắng ngà có bướm bay múa này chính là quần áo bình thường của nguyên chủ. Nhưng nếu như đặt nó vào một trăm năm sau thì với công nghệ thuê như vậy chỉ sợ sẽ bị mang đi cất chứa vào viện bảo tàng mất.

Mấy dây cài tóc trân châu đều là món đồ trang trí lưu hành nhất vào niên đại này, hơn nữa còn có cả lắc tay trân châu, hoa tai trân châu. Buổi tối có hơi lạnh nên cô cũng choàng thêm một chiếc áo choàng lông dê vào phối cùng một chiếc túi xách tay màu trắng.

Xe kéo đưa cô đi đến khách sạn Hối Trung, bên cạnh Hối Trung cũng là một khách sạn Hoa Mậu mới được xây dựng. Hai toà nhà ghép lại với nhau chính là tòa nhà Nam Bắc Hoà Bình ở đời trước của cô.

Tần Du ngửa đầu nhìn thoáng qua tòa lầu phía trước mặt rồi lại quay đầu qua nhìn lại về sông Hoàng Phố phía đông, hiện giờ vẫn chưa có các tòa lầu cao tầng mọc nối tiếp san sát nhau mà chỉ có một cánh đồng rộng lớn. Phía nơi là là một cánh đồng ruộng rộng lớn, ở gần chỗ đó Tần Du trông thấy được Phó Gia Thụ đang tử trong xe đi ra.

Cô chỉ dừng lại ở chỗ đó chờ anh đến gần: "Trùng hợp quá."

"Sao cô lại ở chỗ này?" Lúc Phó Gia Thụ dừng xe đã trông thấy Tần Du đang mặc trên người bộ trang phục lộng lẫy bước xuống từ trên xe kéo, anh nhanh bước chân hơn đi tới.

"Tối nay cửa hàng tây có mở yến tiệc, tôi tới đây để tham gia tiệc tối."

"Cửa hàng tây?" Phó Gia Thụ càng thêm khó hiểu hơn.

"Tôi tìm được một công việc ở cửa hàng tây Minh Thái, hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhậm chức."

"Cửa hàng tây Minh Thái? Là cửa hàng tây làm đại lý máy dệt?"

"Đúng vậy." Tần Du nhìn đồng hồ trên tay: "Thời gian cũng đã tới rồi, tôi đi vào trước đây."

"Được."

"Hai người cùng nhau đi vào khách sạn, Tần Du xem thiệp mời muốn hỏi hướng đi đến phòng tiếp khách ở đâu. Phó Gia Thụ nhìn vào thiệp mời của cô nói: "Đi theo tôi."

Tần Du đi theo anh lên lầu hai, Phó Gia Thụ chỉ đường cho cô: "Phòng thứ ba phía bên trái."

"Cảm ơn!"

"Đúng là hiếm thấy! Gia Thụ, hôm nay anh còn dẫn theo cả bạn gái tới à?" Một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi mặc âu phục màu trắng đi tới.

"Không phải chỉ là tình cờ gặp bạn thôi, cô ấy có tiệc tối khác phải tham gia." Phó Gia Thụ giải thích với anh bạn này.

Tần Du nói với Phó Gia Thụ: "Vậy tôi đi trước đây."

Trông thấy bóng dáng yêu kiều của Tần Du, anh bạn này chọc khuỷu tay vào Phó Gia Thụ nói: "Đại mỹ nhân này là ai vậy? Trông còn xinh đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh nữa."

Phó Gia Thụ lại không thể nói ra được người này chính là cô vợ mà Tống Thư Ngạn không thừa nhận, loại chuyện này một người ngoài như anh cũng không thể xem vào được nên anh chỉ mơ hồ nói: "Là một cô em gái có quan hệ thân thiết mấy đời của lão gia thôi."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 54



"Em gái có quan hệ thân thiết mấy đời? Xinh đẹp như vậy sao cậu không tự mình bắt lấy đi?"

"Đừng có nói bậy."

"Không thể nào? Xinh đẹp tới cỡ vậy mà cậu không cần sao? Giới thiệu cho tôi làm quen một chút đi."

Phó Gia Thụ nhíu mày, tuy rằng người này không phải là kiểu người sống phóng túng như Kim Hiếu Vũ nhưng cũng tự xưng là một công tử phong lưu, trăng hoa bay bướm.

DTV

"Cậu? Thôi bỏ đi!" Anh đi vào bên trong.

"Nếu như cậu tự mình theo đuổi thì chắc chắn tôi sẽ không tranh giành với cậu, nhưng nếu như cậu không có quan hệ gì với cô ấy vậy thì cũng đừng ngăn cản tôi theo đuổi mỹ nữ có đúng không?"

Phó Gia Thụ nghe thấy lời này không hiểu sao lại tức giận, anh xoay người cảnh cáo: "Cậu cách xa cô ấy một chút."

Người này sờ mũi nói: "Làm cái mà tức giận thế?"

"Cậu nhớ rõ lời tôi nói là được."

Bữa tiệc này Phó Gia Thụ chỉ xem như qua loa có lệ, hiện giờ tất cả những gì trong đầu óc anh đều là lời nói của Tần Du, cô đi đến cửa hàng tây Minh Thái.

Dù cho nhà họ Tống hay là nhà họ Phó có giao tiếp rất nhiều với Minh Thái, nhưng kể từ sau khi ông Smith c.h.ế.t thì Minh Thái đã bắt đầu đấu đá kịch liệt, tình hình bên trong cửa hàng tây gần đây cũng đang lung tung rối loạn.

Nhưng dù cho có lung tung rối loạn cỡ nào thì đó cũng là cửa hàng tây lâu đời. Tần Nhã Vận mới vừa tới Thượng Hải làm sao có thể lập tức tìm được chức vị của họ chứ? Nhà họ Tống cũng được coi như là một khách hàng lớn của máy dệt Minh Thái không phải sao? Cô có được chức vị này của Minh Thái là do có mối quan hệ với nhà họ Tống sao?

Không có khả năng, Phó Gia Thụ tự nói với chính mình, chắc hẳn cô sẽ không vì công việc này mà đi nói cho cửa hàng tây Minh Thái biết cô có quan hệ với Tống Thư Ngạn. Cô không phải là người như vậy. Hơn nữa cô cũng không biết gì về mối quan hệ giữa Minh Thái và nhà họ Tống.

Bởi vì mọi người đều muốn đi lên lầu khiêu vũ ở phòng Đêm Paris nên bữa tiệc ở bên này kết thúc tương đối sớm.

"Gần đây vẫn luôn bận rộn ở nhà xưởng nên không có thời gian quan tâm đến chuyện ăn uống. Hai ngày nay dạ dày của tôi có chút vấn đề, vừa mới ăn chút gì đó thôi mà đã không thoải mái rồi, tôi không đi khiêu vũ đâu." Phó Gia Thụ tìm một cái cớ.

Vừa rồi lúc ở trên bàn ăn trông anh cũng không được ổn cho lắm nên những người khác cũng không cưỡng ép anh đi khiêu vũ nữa.

Sau khi Phó Gia Thụ đi ra khỏi ghế lô, anh đi về phía trước muốn tới phòng vệ sinh nên cũng vừa vặn đi qua sảnh Rhine. Nghe thấy bên trong nói chuyện vui vẻ còn Tần Nhã Vận đang nâng chén nói: "Cảm ơn mọi người đã cung cấp cho tôi nhiều tin tức của Steven như vậy, cầu chúc cho chuyến đi đến Vũ Hán của tôi tất cả đều thuận lợi, trận chiến đầu tiên đều báo cáo thắng lợi trở về."

"Yolanda, chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào cô, chỉ cần với mị lực của cô thôi nhất định có thể nắm bắt được Steven, nắm bắt được đơn đặt hàng của Hải Đông. Chúng tôi chờ cô trở về ăn mừng."

Stenven? Hải Đông? Dù cho Phó Gia Thụ có không tin Tần Nhã Vận sẽ không phải là người dùng mối quan hệ với Tống Thư Ngạn để lấy được chức vụ nhưng hiện tại chính miệng bọn họ đã nói ra những lời này...

Phó Gia Thụ đi ra khỏi phòng vệ sinh rồi đi xuống lầu nhưng anh vẫn không đi ra khỏi sảnh mà ngồi ở khu vực nghỉ ngơi trong sảnh gọi một ly hồng trà. Đây chính là con đường duy nhất mà khách ra cửa nhất định phải đi qua.

Phó Gia Thụ đợi khoảng nửa giờ thì Tần Du mới cùng những người khác của cửa hàng tây Minh Thái đi xuống dưới lầu. Cô với phu nhân Smith của Minh Thái đứng cùng một chỗ vừa nói vừa cười.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 55



Tần Du vẫn chưa để ý tới Phó Gia Thụ, cô vẫn đang cùng mọi người đi ra khỏi cửa thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói: "Yolanda."

Tần Du quay đầu lại đã trông thấy Phó Gia Thụ đi tới, cô cũng không nhớ rõ mình đã từng nói tên tiếng Anh của mình cho Phó Gia Thụ chưa, nhưng làm sao mà anh lại biết được chứ?

Giờ phút này Phó Gia Thụ đã đứng ở bên cạnh cô, trên mặt còn mang theo nụ cười khiêm tốn: "Để anh đưa em trở về."

Bob kinh ngạc: "Yolanda, John là bạn trai của cô sao?"

Phó Gia Thụ vội vàng làm sáng tỏ: "Là quan hệ thân thiết mấy đời thôi, hai nhà chúng tôi đã quen biết nhau ba mươi năm rồi."

"Có quan hệ thân thiết mấy đời với John vậy sao lại không biết Steven được chứ?" Bob tương đối hiểu biết với những mối quan hệ thân thiết của các gia đình ở Bến Thượng Hải, nhà họ Tống và nhà họ Phó xuất thân cùng một chỗ.

"Quan hệ giữa các gia tộc lớn rất phức tạp, tôi có quen biết John nhưng cũng không có nghĩa là tôi có quen biết với Steven. Nếu như có quen biết vậy vì sao tôi còn phải đi lên thuyền chạy tới đó một chuyến chứ?" Tần Du phủ nhận cô có quen biết với Tống Thư Ngạn.

Mọi người cùng nhau đi ra khỏi cửa lớn, sau khi chào hỏi những người trong cửa hàng tây Minh Thái, Tần Du ngồi trên xe Phó Gia Thụ hỏi: "Sao anh lại biết tên tiếng Anh của tôi là Yolanda?"

Phó Gia Thụ khởi động xe ô tô chạy trên đường: "Vừa rồi lúc tôi đi đến phòng vệ sinh có đi ngang qua chỗ đó của các cô, khi đó có nghe được mấy câu không đầu không đuôi nên mới biết. Cô muốn đi tìm anh Thư Ngạn sao?"

"Đang muốn nói với anh, mục đích chủ yếu tôi đi tìm Tống Thư Ngạn là vì muốn đi bán máy in thôi. Phiền anh trước hết không cần nói cho anh ta biết tôi chính là cô vợ bị sắp đặt của anh ta. Tôi sợ lúc đó anh ta sẽ không gặp em khiến tôi không có cách nào để bán máy in được."

Phó Gia Thụ nhíu mày, quả nhiên là như vậy. Quả thật anh còn vui mừng thay cô, vào lúc đối mặt với khó khăn như vậy cũng không tự oán tự trách mà vẫn tự lực cánh sinh, tự tìm kiếm đường ra. Nhưng hoàn cảnh bên ngoài quá mức phức tạp, từ nhỏ cô đã được lớn lên trong một gia đình giàu có ở Hồ Châu, hơn nữa nhân khẩu trong nhà đều đơn thuần. Hiện giờ tình thế bên trong Minh Thái lại hỗn loạn còn dựa vào quan hệ của nhà họ Tống nữa sao? Dù anh có nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy không ổn.

Từ tầng trên của khách sạn Vân Hải có thể nhìn thấy được toà nhà Hối Trung, xe quẹo vào một khúc rẽ đã đến Vân Hải. Phó Gia Thụ dừng xe lại, anh ngồi ở trong xe nghiêng đầu nhìn cô: "Tôi cảm thấy cô không cần phải đi tìm anh Thư Ngạn trước. Nếu như cô muốn bán máy dệt vậy thì tôi sẽ giới thiệu cho cô hai ông chủ nhà xưởng sợi ở Thượng Hải cho cô làm quen. Còn giờ cứ đợi anh Thư Ngạn trở về đây đã rồi hai người nói chuyện rõ ràng bàn về chuyện làm ăn có được không?"

Không gian trong xe quá nhỏ, Thư Ngạn cảm thấy hai người bọn họ ngồi ở trong xe như vậy không được ổn cho lắm: "Chúng ta xuống xe trước đi, hay là đi ra đại sảnh ngồi được không?"

Lúc này Phó Gia Thụ mới ý thức được mình lại lần nữa phạm sai lầm, trai đơn gái chiếc ngồi ở trong xe mà đối phương còn là vợ bạn tốt của mình, hình như thế này đúng là không được hay cho lắm thì phải?

Anh đáp: "Được."

Tần Du bước xuống xe kéo lấy chiếc áo choàng trên người chờ Phó Gia Thụ cùng nhau đi vào nhà hàng.

Hai người tìm một chỗ ngồi ngồi đối diện nhau, Tần Du gọi một ly nước điều chỉnh lại dáng ngồi của mình cho thoải mái hơn rồi nói: "Phó tiên sinh, cảm ơn sự quan tâm ý tốt của anh nhưng tôi là người cũng không dùng quan hệ với nhà họ Tống đề toan tính tìm được chức vị. Nếu như nói không có liên quan thì chỉ có thể nói rằng vì có thể trở thành một người vợ tốt của Tống Thư Ngạn mà mẹ tôi đã bảo tôi phải đi học tiếng Anh và tiếng Đức. Bởi vì có những kỹ năng này nên tôi mới được nhận vào làm việc ở đây, cái này có thể được xem như là mất cái này thì được cái khác không?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 56



Phó Gia Thụ bị cô đoán ra được sự nghi ngờ của mình khiến anh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, anh hỏi: "Bọn họ cho cô chức vụ gì?"

"Trước mắt là trợ lý giám đốc bộ phận đại lý máy dệt."

"Hả?" Cửa hàng tây Minh Thái không phải là kiểu mà một người nước ngoài đi tới đây mở một xưởng nhỏ thì đã được gọi là cửa hàng tây. Đây chính là một cửa hàng tây chính thống và có lịch sử, mà kiểu cửa hàng tây này ngoại trừ có các viên chức cấp cao có quốc tịch Anh thì còn có cả một nhóm những giám đốc Trung Quốc. Những người này làm ăn buôn bán với người nước ngoài được chính phủ chỉ định gọi là "tư sản mại bản(*)", bước tiếp theo của trợ lý giám đốc chính là loại tư sản mại bản này.

(*)Tư sản mại bản: Là thuật ngữ gắn với chủ nghĩa Marx để chỉ những cá nhân hoặc nhóm thương gia làm trung gian với các thế lực nước ngoài buôn bán tài nguyên, quyền lợi của nhân dân quốc gia để thu lợi riêng.

Một cô gái mới chỉ vừa từ nông thôn lên đây, Phó Gia Thụ biết cô rất đặc biệt, là một người rất có ý tưởng có năng lực nhưng ngay lập tức cô đã có được chức vụ này thì quả thật quá sức tưởng tượng.

"Chắc hẳn cũng được coi như là may mắn nhỉ?" Trông thấy mặt Phó Gia Thụ bày ra vẻ nghi ngờ, Tần Du lại giải thích lại tường tận về cuộc gặp gỡ với phu nhân Smith vào ngày hôm qua cho anh nghe: "Nhà họ Tần ở nông thôn có nhiều sản nghiệp như vậy, mẹ con nhà tôi còn phải đối mặt với các chú các bác như hổ rình mồi. Nếu như không có một chút bản lĩnh thì đã bị lột da róc xương từ lâu rồi."

Nghe thấy cô nói như vậy Phó Gia Thụ cũng không khỏi nhớ tới vừa rồi nghe thấy trình độ nói tiếng Anh của cô. Anh cũng là một sinh viên du học ở Mỹ, vốn tiếng Anh của cô chỉ có tốt chứ không kém hơn so với du học sinh như bọn họ.

"Tôi tin rằng phu nhân Smith trao cho cô vị trí này là vì căn cứ vào chuyện nếu như người Trung Quốc có ngoại ngữ tốt đồng nghĩa với việc gia sản của bọn họ chắc hẳn cũng rất tốt. Hiện tại nội bộ bên trong của bọn họ đấu tranh tương đối khốc liệt, vấn đề lớn nhất của phu nhân Smith chính là quan hệ ở Thượng Hải còn quá ít, cũng có khả năng bà ấy có suy tính về phương diện này." Vừa rồi lúc ăn cơm, Tần Du đã phân tích ra những lợi thế và bất lợi giữa hai phe trong cuộc nói chuyện với Henry và phu nhân Smith.

Trông thấy người ta còn suy nghĩ sắc sắc và chu đáo hơn anh, Phó Gia Thụ cũng cảm thấy hổ thẹn về những suy nghĩ mạo muội của chính mình: "Thật sự xin lỗi, là tôi lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử."

Tần Du lắc đầu: "Suy bụng ta ra bụng người, nếu như là tôi thì tôi cũng sẽ nghĩ như vậy thôi. Tôi vẫn muốn nhắc lại một chút anh không cần phải nói cho Tống Thư Ngạn biết tôi là ai đâu. Sau khi tôi đi đến Vũ Hán sẽ chỉ nói với anh ta về chuyện làm ăn trước, sau đó sẽ tìm cơ hội cùng anh ta nói chuyện hôn nhân của tôi và anh ta. Kết quả mà anh ta muốn cũng là điều mà tôi muốn, vừa vặn có cơ hội này giải quyết sớm một chút thì hơn."

DTV

Phó Gia Thụ im lặng, là anh em với nhau, anh hẳn nên thông báo cho Tống Thư Ngạn biết mới đúng, nhưng khi đối mặt với người thẳng thắn thành khẩn bẩm báo như vậy khiến anh cũng không muốn từ chối yêu cầu từ cô. Hơn nữa làm như vậy quả thật cũng tốt cho cả hai, không phải Tống Thư Ngạn cũng đang lo lắng cô vợ ở nông thôn lì lợm la l.i.ế.m mình sao? Hiện tại đã không còn có vấn đề gì nữa rồi.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 57



Trông thấy Phó Gia Thụ không trả lời, Tần Du tiếp tục nói: "Tôi cần phải học tập cách tồn tại trong thế giới này cho nên hiển nhiên cần phải tìm một công việc, thích ứng với xã hội chính là cách tốt nhất. Ở cửa hàng tây tôi không thể dùng tên là Tần Nhã Vận được mà phải dùng tới tên Tần Du này. Nếu như anh nói cho anh ta biết tôi đi qua đó vậy thì phản ứng đầu tiên của anh ta nhất định là sẽ nghĩ tôi đang muốn tìm cách để lì lợm chạy theo anh ta, đến lúc đó anh ta lại chạy đi rồi vậy thì đơn đặt hàng của tôi cũng không còn nữa mà ly hôn cũng không thành. Hơn nữa anh cũng không cần thiết phải tham gia vào chuyện của hai bọn tôi đâu, như vậy khả năng sẽ vượt qua ranh giới bạn bè."

Nghe thấy cô vẫn còn đang giải thích, Phó Gia Thụ mỉm cười nói: "Tôi hiểu mà, coi như tôi không biết gì đi."

"Cảm ơn." Tần Du thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô lại nhớ tới nhà họ Phó dựa vào việc bán đất mà lập nghiệp nên hỏi: "Phó tiên sinh, nhà họ Phó còn bán đất sao?"

"Đúng vậy."

"Tôi muốn đầu tư và sinh sống ở đó, không biết anh có thể đề cử chỗ nào đó được không?"

"Cô muốn ở phòng ở hay nhà lầu?"

"Tôi muốn sống ở một căn nhà kiểu phương Tây, mua phòng ở để đầu tư cho thuê, tốt nhất là một phòng đã có sẵn."

"Phòng có sẵn là cái gì?"

DTV

"Là kiểu căn phòng đã bàn giao hoàn chỉnh?"

"Còn có cả kiểu căn phòng đã bàn giao không hoàn chỉnh sao?"

Lúc này Tần Du mới nhớ tới hệ thống dự bán trước phải sau này mới có, lúc này đều là kiểu phá trước rồi mới bán, cô mỉm cười nói: "Tôi còn cho rằng phòng ở xây xong rồi mới bắt đầu bán đi!"

"Ý tưởng như thế cũng rất thú vị, nếu như xây xây rồi mới bắt đầu bán vậy có thể lấy lại được khoản tiền trước không..."

Tần Du âm thầm hận chính mình vì sao lại nói những lời này? Người trước mặt này đã có tiềm chất gian thương thế mà đã lập tức am hiểu đạo lý chế độ dự án này rồi.

Cô cắt đứt lời nói của Phó Gia Thụ: "Nhưng có phòng ở như vậy sao?"

Đã muốn mua phòng ở như vậy rồi có vẻ như cô thật sự đang muốn ly hôn với Tống Thư Ngạn.

"Tôi không rành về chuyện đất đai, chờ ngày mai tôi đi hỏi nhân viên liên quan rồi sẽ trả lời cho cô sau."

"Cảm ơn." Tần Du lấy giấy bút từ trong túi ra rồi viết xuống số điện thoại văn phòng của cô: "Có tin tức gì thì cứ điện thoại cho ôi ."

"Được."

Hai người chào tạm biệt, Tần Du đi đến cửa thang máy còn Phó Gia Thụ đi về phía ngoài cửa. Lúc đi đến cửa anh mới xoay người lại trông thấy đã không còn ai ở chỗ rẽ nữa lúc này anh mới xoay người đi ra khỏi nhà hàng. Lúc ngồi vào xe lái xe trên đường trở về, mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng phía trong xe khiến trong đầu anh bị nhiễu loạn. Anh kéo cửa kính xe xuống để mùi hương kia tản đi, lái xe được một đoạn đường anh mới lại lần nữa kéo cửa kính xe lên.

Lái xe về nhà, Phó Gia Thụ ngồi ở trên xe hồi lâu...

*****

Sáng sớm hôm sau, Phó Gia Thụ chống người dựa vào đầu giường. Đêm qua mưa to gió lợn, cơn mưa to nện vào cánh cửa khiến anh tỉnh giấc không ngủ tiếp lại được nữa. Đêm khuya trong đầu anh đều là hình bóng của Tần Nhã Vận, hiện tại hẳn phải gọi là Tần Du mới đúng, cô nói muốn đổi thân phận để tồn tại.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên cô mang lại cho anh vẻ kinh diễm, thẳng thắn nghĩa hiệp, lúc anh bàn về chuyện máy móc cho cô cô cũng không hề bày ra vẻ không kiên nhẫn. Lúc đối mặt với sự thờ ơ vô tình của Tống Thư Ngạn cô vẫn rất bình tĩnh, tự tìm công việc, tìm tính toán tương lai cho chính mình.

Lúc anh khuyên em gái của mình rằng trên thế gian này có nhiều đàn ông như vậy hà cớ gì phải luôn muốn dây dưa với một người là Tống Thư Ngạn?
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 58



Nhưng mà hiện tại anh lại tự đi nói với chính bản thân mình trên thế gian này có nhiều cô gái như vậy, tại sao mình lại có thể đi thích cô vợ chưa ly hôn của Tống Thư Ngạn được cơ chứ? Chỉ sợ là không thể, anh thật sự đã rung động rồi.

Lúc trước anh còn tự nói với bản thân rằng vợ của bạn tốt không động vào. Hiện tại nghĩ lại hai người bọn họ một người thì không muốn kết hôn, còn một người cũng đã chuẩn bị muốn ly hôn, chuyện hai người đường ai nấy đi cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Giờ mà mình lại đi thích, liệu có phải coi như mình là một người không thành thật rồi không? Hiện tại anh chỉ có thể hy vọng bọn họ sớm ngày ly hôn để bản thân mình có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi cô.

Phó Gia Thụ cầm lấy đồng hồ báo thức trên đầu giường nhìn thoáng qua, giờ mới có sáu giờ sáng.

Sau khi rửa mặt xong, Phó Gia Thụ thay đổi quần áo đi xuống lầu, ba đang ngồi ở trước bàn ăn ăn bữa sáng: "Cha, chào buổi sáng!"

"Hôm nay con dậy sớm thật đấy, vì chuyện máy dệt nên ngủ không yên sao?"

Người giúp việc trông thấy anh đi xuống nên cũng đi vào bưng bữa sáng lên, Phó Gia Thụ ngồi xuống nói: "Vẫn chưa thể ổn định được."

"Không cần phải quá sốt ruột, làm việc cứ phải từ từ bình tĩnh phải có quyết tâm mài gươm mười năm, con cũng chỉ mới trở về chưa được một năm."

"Con biết rồi."

Người giúp việc bưng bữa sáng lại đây, Phó Gia Thụ vừa muốn ăn lại trông thấy mẹ ôm theo một cái rổ đi vào cổng lớn, trong rổ bày đầy hoa tươi, vẻ mặt mang theo đầy ý cười đi vào.

"Mẹ, chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng!"

Phó lão gia buông tờ báo trong tay xuống: "Bà đang dùng thủ đoạn độc ác để thôi thúc hoa đấy."

Phó thái thái cười giận: "Cái này gọi là hoa nở cành gãy đừng đợi tới khi không có hoa mới đi bẻ cành. Đêm qua trời mưa to như vậy, hoa hồng và hoa thược dược trong nhà đều đã rủ hết xuống rồi, bây giờ mà không cắt thì chờ tới khi mặt trời ló dạng những cành hoa thược dược này sẽ bị khô héo hết."

Người giúp việc cầm bình hoa lại đây, Phó thái thái cắm một cành hoa thược dược, một cây xương bồ vào bình hoa.

"Đoá hoa màu hồng này tôi hái được ở cạnh ao cá vàng. Trông có đẹp không?"

"Đẹp, đẹp." Phó lão gia ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi lại đọc báo của mình.

Phó thái thái liếc nhìn ông già này một cái rồi nói: "Đúng là trâu gặm mẫu đơn, đàn gảy tai trâu không biết thưởng thức."

Bà ấy quay đầu qua hỏi con trai: "Gia Thụ, con nói xem có phải không?"

Ba mẹ đang tán tỉnh đáng yêu còn gọi anh làm cái gì? Phó Gia Thụ lên tiếng: "Mẹ nói đúng."

Nhớ tới gian phòng bên cạnh, Phó Gia Thụ lại hỏi: "Ba mẹ, gian phòng bên cạnh còn bán nữa không? Con có một người bạn đang muốn một căn nhà nhỏ kiểu phương Tây, con cảm thấy căn nhà này rất thích hợp với cô ấy."

DTV

Vốn dĩ căn phòng nhỏ kiểu phương Tây này chính là của hồi môn của cô út Phó Gia Thụ nhưng cô út đã theo chú đi định cư ở Pháp rồi nên đã để cho Phó lão gia hỗ trợ xử lý miếng bất động sản này. Phó lão gia không muốn để người linh tinh vớ vẩn ở ngay bên cạnh cũng vì ông ấy rất xem trọng khối đất này ở Thượng Hải cho nên đã tự mình mua phòng ở này.

Phó lão gia hỏi: "Là bạn kiểu nào, làm nghề gì?"

"Cô ấy là trợ lý giám đốc bộ phận đại lý máy dệt của cửa hàng tây Minh Thái. Cô ấy chỉ có một mình, cũng vừa mới tới Thượng Hải thôi, cô ấy có yêu cầu rất cao về nhà ở nên có thể đảm bảo được."

"Bộ phận đại lý máy dệt? Làm bạn với người này cũng không tồi."

"Ba cho rằng bán bao nhiêu thì thích hợp?"

Phó lão gia suy nghĩ một chút: "Hiện tại mỗi năm giá nhà đất của chúng ta đều tăng lên gấp đôi, hiện mỗi một mẫu đất của Bến Thượng Hải có giá trị một trăm nghìn đồng bạc, ở nơi này của chúng ta mới có hai mươi nghìn đồng bạc thôi. Nếu như đã làm bạn bè vậy thì con cũng không cần thiết bán giá quá cao như vậy, bốn mươi lăm nghìn đồng bạc là được rồi."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 59



"Cô ấy còn đang muốn đầu tư một ít vào phòng ở nữa để cho thuê, ba xem có chỗ nào thích hợp không?"

"Cái này còn đi hỏi chú Du của con đi."

"Vâng."

Phó Gia Thụ ăn bữa sáng xong rồi đi đến nhà xưởng, khoảng mười giờ anh lấy số điện thoại Tần Du đã đưa qua để gọi điện.

Một buổi sáng Tần Du xem xét sắp xếp mấy cái hóa đơn mà hiện tại bộ phận đang theo dõi lại một lần, coi như là hiểu rõ tình hình trước mắt một chút.

Trong thời đại ngành giao thông vận tải chưa phát triển, Tần Du cảm nhận được một cách sâu sắc sự chênh lệch về hiệu suất vận tải. Vận tải hàng không không có. Vận tải đường sắt không vận chuyển được xa, cứ một đoạn một tách rời. Trọng tải tàu biển kém quá xa so với đời trước.

Vừa dừng lại, chuông điện thoại trên bàn vang lên, cô nghe: "Nhanh như vậy à?"

Đầu dây bên kia: "Vốn là của hồi môn của cô út tôi, nếu cô có hứng thú, chạng vạng tôi dẫn cô đi xem?"

DTV

"Bốn giờ chiều tôi phải lên thuyền đi Vũ Hán, giờ cơm trưa tôi sẽ rời Dương Hành, đi xem nhà kiểu Tây với anh, sau khi xem xong thì ra bến tàu."

"Được, trưa tôi đến đón cô."

Đến giờ cơm, nhân viên trong văn phòng ai nấy đều rời khỏi vị trí làm việc, Tần Du cũng cầm túi xách, đội mũ đi xuống lầu, ở cầu thang gặp Henry và Charlie Hà.

Henry nói: "Hay là Tiểu thư Thiên Nga Trắng đi ăn chung đi?"

"Xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn rồi." Tần Du từ chối lời mời của Henry.

Thấy Henry có hứng thú với Tần Du, Charles Hà nói: "Yolanda, có thêm một người bạn, thêm một sự lựa chọn, không nên đặt trứng gà trong một giỏ xách."

Tần Du lăn lộn nhiều năm ở các doanh nghiệp lớn như vậy, biết rõ muốn thăng tiến, sao có thể chỉ lo cho bản thân mình, không vào đội ngũ? Cô là người thân cận của bà Smith, bổn phận của chó săn là phân định ranh giới rạch ròi: "Đây không phải là vấn đề của quả trứng, đây là vấn đề leo tường."

Tần Du xuống lầu đi ra ngoài, một chiếc xe màu xanh biếc đậu bên lề đường ngoài cửa Dương Hành, Phó Gia Thụ thấy cô đi ra, xuống xe mở cửa cho cô.

Nhìn thấy chiếc xe bên ngoài cửa, Henry càng thêm chắc chắn về phán đoán của mình. Đối với hoạt động kinh doanh máy dệt của Minh Thái, nhà máy sợi Hải Đông là một khách hàng lớn, Phó Gia Thụ và Tống Thư Ngạn là bạn bè thân thiết, tìm một người phụ nữ như vậy đến bán máy dệt, cho dù chỉ ổn định được một nhà ở Hải Đông, nhất là Hải Đông còn đang xây dựng nhà máy sợi mới, vậy cũng chẳng khác nào ổn định khối nghiệp vụ này.

"Thì ra là hẹn John!"

"Đúng vậy."

Đồng nghiệp trong bộ phận đại lý máy dệt may nhìn thấy Tần Du: "Quản lý Tần ra ngoài ăn cơm hả?"

"Ừ, cô cũng đi ăn à! Trưa nay cô ăn gì?" Tần Du đứng ở cửa xe chào hỏi đồng nghiệp.

"Tôi đi đến con hẻm nhỏ kia ăn bánh bao chiên, hương vị rất ngon."

"Nhắc tới tôi cũng rất muốn đi!" Kiếp trước Tần Du thích bánh bao chiên trong hẻm, thêm một tô súp hai bánh: "Hay là chúng ta cùng nhau đi ăn một chút, đã đến giờ cơm rồi mà?"

"Lên xe trước." Phó Gia Thụ nói.

"Được rồi!" Đề nghị thất bại, Tần Du lên xe, quay đầu lại nhìn phương hướng đồng nghiệp biến mất, hơi tiếc nuối, có chút thèm ăn.

Xe rẽ mấy vòng, dừng ở trên đường, đỗ xe bừa bãi như vậy không ai quản?

Phó Gia Thụ quay đầu lại: "Ngơ ngẩn gì vậy, đi theo tôi!"

Tần Du đi theo Phó Gia Thụ vào một con đường, tiếng rao bán trên đường phố liên tục bên tai, vừa có người bốc vác áo ngắn quần dài, cũng có phần tử tri thức áo dài kính mắt, thật sự là một con đường vô cùng náo nhiệt.

Trước cửa một cửa hàng, trên bếp củi xếp nồi hấp, bên cạnh là một cái nồi lớn trong nồi là bánh bao chiên được rải một lớp hành thái nhỏ xanh biếc đã bán được nửa nồi. Thì ra vẫn là ăn bánh bao chiên?

Tần Du lộ ra nụ cười, bị Phó Gia Thụ nhìn thấy, anh hỏi: "Bánh bao hay là hoành thánh nhỏ?"

"Bánh bao." Tần Du chắc chắn nói.
 
Back
Top Bottom