Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 70



Hai người đang nói chuyện, những người khác lục tục tới, Đinh Trường Thắng ngồi cùng vị quản lý Trần kia, Josh ngồi bên cạnh Tần Du, Tần Du cầm thực đơn nói với anh ấy: "Tôi gọi đồ ăn cho anh."

"Cô gọi đi!" Josh cũng không hiểu chữ trong thực đơn: "Tôi không ăn trứng cá muối."

Được anh ấy nhắc nhở, Tần Du lật xem thực đơn, gọi cho mình một phần trứng cá muối đen, đây đại khái chính là chỗ tốt trăm năm trước, trứng cá muối còn có thể ăn được.

Đinh Trường Thắng nghe Tần Du gọi trứng cá muối, vội vàng nói: "Quản lý Tần, loại trứng cá muối này rất khó ăn, tanh muốn chết."

"Rất ngon. Tôi thích ăn." Tần Du nói với Đinh Trường Thắng.

Đồ ăn bưng lên, Tống Thư Ngạn quan sát lễ nghi Tần Du ăn đồ tây, phát hiện cô rất tùy hứng, cũng không giống như đến từ gia đình thượng lưu được giáo dục tốt.

DTV

Anh ấy đoán cũng không sai, kiếp trước cha mẹ Tần Du cũng chỉ là tầng lớp lao động, ba mẹ cô hùa theo đám đông, đăng ký cho cô tham gia các lớp học, đàn piano và violin của cô đều được khen ngợi, nhưng đối với lễ ăn uống phương Tây cô không thèm để ý.

Cô vừa học vừa làm, tuy rằng chạy nhiều nơi, ăn cũng nhiều, thời đại khác nhau, đối với việc này cô cũng không để ý lắm, cho nên cô gái nhỏ nguyên chủ học một bộ lễ nghi ẩm thực phương Tây kia, Tần Du cũng không dùng, làm sao thoải mái là được. Lại không ngờ tất cả những chuyện này biến thành manh mối bị Tống Thư Ngạn phỏng đoán gia cảnh.

Lần đầu tiên Tống Thư Ngạn gặp Tần Du ở bến tàu, lập tức bị cô làm cho kinh ngạc, bây giờ cô ngồi đối diện với anh, không son không phấn, cho dù ăn uống tùy tiện không theo quy củ, nhưng lại lưu loát sinh động, khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Ăn cơm xong, cà phê được dọn ra, Josh lấy ra quyển sổ tay và bản vẽ của anh ấy, trải qua ba ngày trên thuyền cùng Tần Du, cuốn sổ đầy những dòng ghi chú.

Josh bắt đầu giới thiệu sản phẩm của nhà bọn họ, như Tần Du dự đoán, dù có nói nhiều tính năng đi chăng nữa, Tống Thư Ngạn vẫn không có lòng tin.

Josh cười nhìn thoáng qua Tần Du, anh ấy quay đầu nói với Tống Thư Ngạn: "Tống tiên sinh, vấn đề anh lo lắng, Yonlanda đã sớm phân tích cho tôi, hơn nữa còn cung cấp cho tôi giải pháp. Yonlanda phương pháp này là cô đề xuất, hay là cô tới nói đi?"

Tần Du nói với Tống Thư Ngạn về những sửa đổi trong quy tắc bảo hành và thanh toán mà bọn họ đã bàn bạc qua: "Tống tiên sinh, anh nghĩ giải pháp này có thể giải quyết được lo lắng của anh hay không?"

Vừa rồi lúc bọn họ nói chuyện, sản phẩm của bọn họ bởi vì thay đổi con lăn có thể giảm tỷ lệ in ấn không tốt, anh ấy đã bị hấp dẫn, huống chi còn có điều kiện bảo hành và thanh toán như vậy. Chỉ là Tống Thư Ngạn rất khó tin giải pháp này là ý kiến của Tần Du, cô còn quá trẻ.

"Đây là biện pháp cô nghĩ ra?"

"Shelley đã nói: Người khôn ngoan là người cẩn thận cân nhắc về lợi ích của chính mình; Người trí tuệ là người cẩn thận cân nhắc về lợi ích của người khác."

Tống Thư Ngạn nghe Tần Du đọc câu thơ của Shelley bằng tiếng Anh một cách lưu loát: "Cô Tần còn biết tiếng Anh?"

"Ban nãy tôi có nhắc đến giáo viên của tôi, chồng cô ấy là người Mỹ gốc Đức, cô ấy là một người Mỹ."

"Thì ra là như vậy."

"Việc làm ăn nhỏ dựa vào sự khôn khéo có thể nuôi sống gia đình, nhưng làm ăn lớn nhất định phải có trí tuệ, phải đứng ở góc độ khách hàng suy nghĩ vấn đề, phải suy nghĩ thay khách hàng, lo lắng thay khách hàng."

Không thể không nói điều kiện bọn họ đưa ra hết sức hấp dẫn, Tống Thư Ngạn nói: "Quản lý Tần, tôi còn phải nói chuyện với hai nhà sản xuất khác, mới có thể trả lời các cô, đối với sản phẩm và điều kiện của các cô tôi rất hứng thú."

Tần Du đứng lên đưa tay: "Chúng tôi chờ tin tức tốt của anh."

Tống Thư Ngạn cười khẽ, nhìn qua rất kiêu ngạo: "Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào? Tôi rất vui khi được gặp cô Tần và ngài Josh."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 71



Chia tay Tống Thư Ngạn, Tần Du và Josh, còn có Đinh Trường Thắng cùng lên lầu, Josh hỏi Tần Du: "Yonda, cô nghĩ khả năng lớn hay không?"

Đinh Trường Thắng nói với Tần Du: "quản lý Tần, vẫn phải ăn cơm chính thức, ba chén rượu xuống bụng, xưng huynh gọi đệ, làm ăn mới được."

"Chờ xem! Chắc chắn anh ta phải lấy điều kiện này nói chuyện với hai nhà máy khác, điều kiện ưu đãi như vậy, hai nhà máy kia muốn cho người Châu Âu người Mỹ sử dụng, tất nhiên sẽ không cho người Trung Quốc dùng trước. Nhưng anh ta đã nghe được điều kiện này, lại bảo anh ta mua của nhà sản xuất khác, anh ta sẽ cảm thấy bị thiệt thòi. Vì vậy, anh ta sẽ quay lại." Tần Du nhìn hai người bọn họ: "Lát nữa chúng ta cùng nhau ra ngoài nếm thử đồ ăn vặt của Hán Khẩu? Tôi muốn ăn đậu phụ."

Đinh Trường Thắng thấy cô tràn đầy tự tin, ba ngày nay Josh ở chung với Tần Du đã hiểu rõ cô so với tưởng tượng của anh ta chuyên nghiệp hơn rất nhiều, cô nói thì chắc chắn đúng, anh ta vui vẻ đáp ứng.

Tần Du lên lầu tắm rửa, trên thuyền cung cấp nước sạch không đủ, phòng tắm nước chảy cũng không mạnh, không thể nào hưởng thụ trọn vẹn, lần này cuối cùng cũng có thể thoải mái tắm nước nóng. Tắm rửa xong, Tần Du rung chuông, bảo dịch vụ phòng tới lấy quần áo bẩn đi giặt.

Khăn mặt quấn tóc, cô cầm nhật báo địa phương do khách sạn cung cấp lên xem, Bắc Phạt đã đến Lỗ Tây, bất kể nói như thế nào, sẽ luôn có thời gian thái bình ngắn ngủi.

Lật sang một trang khác, có ghi chép của một học giả tuyên truyền giác ngộ nói người trong nước ngu dốt, thậm chí còn nói một nhà khoa học hàng đầu của Đức trong chuyến thăm, nói rằng người Trung Quốc "Siêng năng, bẩn thỉu, tê liệt, chậm chạp không có tinh thần, trong điều kiện nghèo đói như vậy vẫn còn nhiệt tình sinh con, thực sự không thể tưởng tượng được."

Đoạn văn này kiếp trước Tần Du đã thấy, tuy rằng không đến mức phẫn nộ không chịu nổi, nhưng cũng có chút khó chịu, cảm giác bị sỉ nhục. Nhưng mà nhớ lại hình ảnh hôm nay nhìn thấy ở bến tàu, lại cảm thấy hiện thực quả thật bày ở nơi đó.

Đọc xong bài bình luận bén nhọn này, nếu cô đã xuyên tới đây, không bằng để cho vị này xuyên đến thời đại của cô xem, người dân sau khi phấn đấu, đủ để cho thế giới thán phục.

Những chuyện gia quốc đại sự này không cần phải suy nghĩ nhiều, vẫn nên suy nghĩ nhiều một chút về vấn đề của bản thân, căn cứ vào tiếp xúc sơ bộ, Tống Thư Ngạn lý trí hơn cô nghĩ một chút, tin tưởng cô và anh thẳng thắn nói chuyện ly hôn, nhất định có thể đạt được nhất trí.

Trước mắt xem ra là khởi đầu tốt coi như thành công một nửa, Tần Du khá vui vẻ cầm một bộ sườn xám bằng vải bông màu xanh trắng từ trong rương, đây cũng là quần áo trong lúc nguyên chủ chịu tang, cô bôi một chút kem dưỡng lên mặt, lười trang điểm, cầm một cái túi nhỏ, xuống lầu hội họp với Đinh Trường Thắng và Josh.

Đinh Trường Thắng nói anh ta đã hỏi thăm, có một quán rượu địa phương rất ngon: "Nhưng Josh ăn cái cũng là một vấn đề."

"Người Đức rất dễ tính, đừng lo lắng. Chúng ta ăn cái gì thì anh ấy ăn cái đó." Tần Du phiên dịch cho Josh một lần, Josh phụ họa: "Tôi ăn cái gì cũng được."

Tần Du đi theo Đinh Trường Thắng ra ngoài, vẫn chưa chú ý tới Tống Thư Ngạn từ phía sau đi ra.

Tống Thư Ngạn thấy Tần Du đứng ở nơi đó, rất nhiều cô gái, sau khi tẩy sạch lớp trang điểm, giống như hai người. Tần Du cũng khác nhau như hai người, chỉ là cô ấy chuyển đổi phong cách mà thôi, vừa rồi xinh đẹp chói mắt, bây giờ lại là cô gái Giang Nam dịu dàng trong sáng.

"Thiếu gia, cô Tần thật sự là một mỹ nhân hiếm thấy."

Tống Thư Ngạn phát hiện tâm tư của mình bị Trần Hoa Bình đoán trúng, anh không thích cấp dưới phỏng đoán tâm tư của anh, không vui nói: "Cô ấy là đại lý."

Nói thì nói như vậy, ánh mắt vẫn nhìn theo phương hướng Tần Du biến mất.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 72



Trần Hoa Bình đi theo ông chủ Tống nhiều năm, ông chủ Tống thích người đẹp, lại ngại thân phận, rất nhiều tình huống cần bọn họ quan tâm ý tứ của ông chủ đi lo liệu chuyện tốt.

Trần Hoa Bình cảm khái rốt cuộc thiếu gia vẫn còn non trẻ, vẫn chưa nghĩ thoáng.

Tống Thư Ngạn xuống giường, mặc áo ngủ, kéo rèm cửa sổ ra, ngoài cửa sổ mưa phùn, rút ra một điếu xì gà châm lửa, anh ấy không nghiện thuốc lá, nhưng đêm qua ngủ không ngon lắm, cho nên muốn hút một điếu, thả lỏng thần kinh một chút.

Trong lúc hút thuốc, thấy trong vườn dưới lầu khách sạn, trong mưa bụi, có người cầm một chiếc ô chậm rãi đi đến.

Tống Thư Ngạn không cần phân biệt đã biết, đó là vị giám đốc cửa hàng tây hôm qua đã gặp.

Cuối cùng bây giờ anh cũng biết, cái gì gọi là đôi mắt phát ra ánh sáng rực rỡ, cái gì gọi là trắng trẻo mịn màng, cái gì gọi là nét đẹp tự nhiên.

Nhìn cô biến mất dưới mái hiên dưới lầu, Tống Thư Ngạn thay quần áo, xuống lầu ăn sáng, bước vào phòng ăn, nhìn thấy Tần Du và cái người Đức kia còn có người trợ lý Minh Thái đang ăn sáng, anh khẽ mỉm cười chào hỏi bọn họ.

Đinh Trường Thắng đứng lên: "Tống thiếu gia, ngồi đây này."

Tống Thư Ngạn không từ chối, anh ấy ngồi xuống. Nhân viên phục vụ tới gọi món, anh ấy thấy Tần Du ăn mì, cũng muốn một tô mì, thêm một cái bánh bao.

"Hôm nay cô Tần sẽ trở về Thượng Hải phải không?" Tống Thư Ngạn hỏi Tần Du đang ăn mì.

"Đúng vậy. Thật sự rất bất tiện, cả đi và về mất bảy tám ngày đường, tôi vừa mới nhận chức, có rất nhiều việc cần phải làm quen."

"Như vậy à?" Tống Thư Ngạn nhận mì, bắt đầu ăn.

Tần Du hỏi anh ấy: "Anh thì sao, khi nào anh về Thượng Hải?"

"Tôi cũng đi chuyến tàu hôm nay, trùng hợp đi chung." Tống Thư Ngạn nói.

Tần Du vốn còn muốn hỏi anh ấy có thời gian rảnh hay không, có nói chuyện riêng không, hiện tại nghe anh ấy nói cũng là thuyền hôm nay, không bằng chờ lên thuyền, ba ngày lận! Đủ thời gian để tìm cơ hội trò chuyện. Sau khi nói chuyện rõ ràng, cũng không biết thời đại này ly hôn cần những thủ tục gì? Nhớ kiếp trước xem tiểu sử người nổi tiếng, hình như chỉ cần một tờ thỏa thuận hai bên tự tay ký tên là được rồi. Hy vọng nó cũng đơn giản như vậy nhỉ? Như thế là xong rồi, đến lúc đó hai vợ chồng nhà họ Tống cũng không thể làm gì được. Tránh được rất nhiều rắc rối.

"Rất vinh hạnh!"

Ăn sáng xong, Tần Du hẹn Đinh Trường Thắng và Josh, cùng nhau đi dạo phố, mang đặc sản địa phương cho đồng nghiệp trong bộ phận.

"Quản lý Tần, cô khách sáo quá."

"Đồ nhỏ không đáng giá, nhưng người ăn trong lòng sẽ rất vui vẻ." Tần Du vào cửa hàng bánh ngọt "Vũ Ký" mua bánh ngọt.

Nói thật, bánh đậu xanh này nếu có thể ít dầu ít đường thì tốt rồi, bất quá khẩu vị của Đinh Trường Thắng có vẻ khác với Tần Du, anh ta ăn rất ngon lành: "Đường ở đây toàn là đường tinh luyện của Jardine Matheson và Swire Matheson nên rất tinh khiết."

Được rồi! Bây giờ không giống như thế kỷ 21, tất cả mọi người đều ăn ngon uống tốt, tập trung vào sức khỏe, vì vậy kiểm soát đường kiểm soát dầu.

Tần Du tính toán số người, mua bánh sữa hạt dẻ và bánh đậu xanh, suy nghĩ một chút, mua thêm hai cái, mang về cho Phó Gia Thụ một phần.

Trở về đúng lúc gặp được Trần Hoa Bình đang rất vội vàng, Đinh Trường Thắng gọi Trần Hoa Bình lại: "Quản lý Trần, bận rộn như thế có việc gì à?"

"Vừa mới mua vé thuyền trở về, lát nữa chuẩn bị trở về."

Trần Hoa Bình ăn sáng xong bị Tống Thư Ngạn gọi qua, nói muốn trở về Thượng Hải. thiếu gia lớn này, vội vàng quyết định đến, vội vàng quyết định trở về, may mắn lúc này, vẫn còn khoang hạng nhất, mua vé dễ dàng hơn một chút.

"Hai người cũng về chung à?"

Trần Hoa Bình nhìn về phía Tần Du, được rồi! Nghĩ lại với độ tuổi của thiếu gia, nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy, muốn mua vé đi theo về cũng không có gì.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 73



"Chiều hôm qua nhận được điện tín trong nhà máy, có việc gấp muốn thiếu gia chúng tôi về xử lý." Trần Hoa Bình tìm cớ.

"Đợi lát nữa cùng nhau ra bến tàu."

Đinh Trường Thắng hết sức vui vẻ, thấy Trần Hoa Bình đi rồi, nói với Tần Du: "quản lý Tần, cô thật sự là ngôi sao may mắn, không ngờ có thể về cùng một chuyến thuyền đấy! Ba ngày này chúng ta phải đi chơi khắp nơi với cậu Tống tìm hiểu rõ ràng sở thích của anh ta. Bán hàng, thật ra chính là tình nghĩa giữa người bán và người..."

Đinh Trường Thắng ra vẻ giảng giải lý luận bán hàng của anh ta, thật sự là một người bán hàng giỏi.

Tần Du trở về phòng sửa sang lại hành lý, khoảng ba giờ chiều, chuẩn bị xuất phát từ khách sạn đến bến tàu, dưới lầu chỉ thấy Đinh Trường Thắng và Josh, cô hỏi Đinh Trường Thắng: "Tống tiên sinh và quản lý Trần đâu?"

"Quản lý Trần gọi điện thoại đến khách sạn bảo chúng ta đến bến tàu trước, bọn từ chỗ khách hàng đi thẳng ra luôn."

"Vậy thì đi."

Ba người xuất phát từ khách sạn đến bến tàu, khoang hạng nhất có lối đi lên tàu và phòng nghỉ chuyên dụng, thì lúc này đã có khái niệm VIP rồi? Hoặc là VIP luôn luôn có.

Tần Du đang ở phòng nghỉ chờ lên thuyền, cô nhàm chán nghĩ, bây giờ nếu có điện thoại di động thì tốt rồi, cho dù chơi game happy match cũng được!

Chẳng mấy chốc, cô không còn buồn chán nữa, bởi vì Josh, người cũng đang buồn chán, lấy quyển sổ mà anh ấy vẫn mang theo bên mình ra, nói với cô về ý tưởng mới của anh ấy, việc cải tiến một bộ phận trên máy in. In hoa đòi hỏi nhiều bộ màu sắc, và sự sai lệch màu hoa là một vấn đề phổ biến.

Josh giải thích cho cô, tại sao cái linh kiện này có thể phòng ngừa được vấn đề này?

Tần Du bị ép chui vào chuyên ngành, vị lão huynh Josh này từ khi biết trình độ chuyên môn của cô, quả thật coi cô như một con lừa kéo xe, có thời gian liền thảo luận với cô.

"Nếu chúng ta thêm một đường ray giới hạn ở đây thì sao? Như vậy khi điều chỉnh sẽ không xảy ra sai sót."

Tần Du đang cùng Josh thảo luận vấn đề kỹ thuật, Đinh Trường Thắng kêu: "Quản lý Trần, Tống thiếu gia."

Tần Du nhìn về phía cửa, Tống Thư Ngạn và quản lý Trần đi vào.

Tần Du đứng lên đi tới đón tiếp khách hàng: "Quản lý Trần, không phải buổi sáng nói có thể cùng nhau xuất phát hay sao?"

Tống Thư Ngạn tiếp lời: "Vốn tưởng rằng một chút chuyện nhỏ, có thể giải quyết trong buổi sáng, ai ngờ lại kéo dài tới bây giờ."

"Từ khi ông chủ giao xưởng sợi Thượng Hải cho thiếu gia của chúng tôi, thiếu gia ngày ngày bôn ba, đây không phải là do ở Vũ Hán đã ổn định, nên ngựa không ngừng vó chạy về đấy sao."

Đinh Trường Thắng vội vàng hùa theo nịnh bợ: "Đúng vậy! Tống thiếu gia tuổi trẻ tài cao, trong thời gian ngắn đã quản lý gian hàng lớn như nhà máy sợi Hải Đông."

Tần Du đi cùng Tống Thư Ngạn: "Tống tiên sinh thật sự vất vả."

"Cũng tạm! Sự nghiệp của gia tộc đến tay mình luôn hy vọng càng làm càng lớn, cũng không thể thành phá gia tử chứ? Lúc còn trẻ, cũng nên cố gắng nỗ lực một chút."

"Đúng là đạo lý này."

Hai người còn định nói vài câu, Josh lại đây chào hỏi Tống Thư Ngạn, kéo Tần Du qua, đường ray giới hạn mới nghĩ ra, anh không giải quyết liền thì rất khó chịu.

Tần Du lấy quyển sổ của anh ấy, lấy bút trong túi của mình ra, vẽ kết cấu cho anh ấy, vẽ xong kết cấu, cô lại suy nghĩ một chút: "Không đúng, không đúng! Phải như thế này mới đúng."

Tần Du lại vẽ một cái rãnh khác: "Rãnh như vậy sẽ gia công tốt hơn."

"Yonlanda, cô thật sự là một thiên tài."

Lời khen như thế, cô đã nghe qua N lần, loại thiết bị sửa lỗi này, tư duy tương lai chính là như thế, tùy tiện tìm kỹ sư nào cũng sẽ thiết kế như vậy mà thôi?

Tuy Thư Ngạn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng có thể nhìn thấy người Đức kia khâm phục Tần Du. Cô gái họ Tần này thật sự quá xuất sắc!
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 74



Thông báo lên tàu vang lên, Tần Du vừa định nhấc hành lý của mình, Tống Thư Ngạn đã giúp cô cầm vali trước: "Đi thôi!"

Lên thuyền, phòng của Đinh Trường Thắng ở ngoài cùng, lúc mở cửa, anh nói: "quản lý Tần, sau khi ăn cơm tối xong, tối đi khiêu vũ!"

"Ok!" Tần Du trả lời anh. .

Tống Thư Ngạn hỏi: "Cô thích khiêu vũ?"

"Trên thuyền khá buồn tẻ, g.i.ế.c thời gian mà thôi."

Đã đến phòng của cô, sau khi mở cửa phòng, Tống Thư Ngạn giúp cô đưa vali vào, hành động này rất có phong độ.

Ăn cơm tối xong, Đinh Trường Thắng đã vội vàng thúc giục Tần Du đi tới phòng khiêu vũ, Tần Du nói: "Còn sớm như vậy, anh đi làm cọc gỗ?"

"Không còn sớm, không còn sớm."

Ba người cùng nhau đi vũ trường, Tần Du vừa nhìn thật đúng là không ít người.

Thời đại này có rất nhiều người nghiện khiêu vũ, nhìn xem ở Thượng Hải từ khách sạn đi tới Dương Hành, dọc theo đường đi có bao nhiêu bảng hiệu phòng khiêu vũ? Cho nên Tống Thư Ngạn thích khiêu vũ cũng không tính là gì. Nhớ tới kiếp trước trên quảng trường nào cũng có người già khiêu vũ, có lẽ không phải người già thích khiêu vũ, mà là những người thích khiêu vũ đã già đi.

Tần Du đi vào muốn tìm chỗ ngồi, quản lý Trần bên Hải Đông liền vẫy tay: "Tiểu Đinh!"

Quản lý Trần ngồi bên cạnh Tống Thư Ngạn, ba người đi qua, Đinh Trường Thắng nói: "Sao hai người lại còn đến sớm hơn cả chúng tôi?"

"Trên thuyền nhàm chán, tới sớm một chút tìm một chỗ ngồi xem." Quản lý Trần nhìn về phía Tống Thư Ngạn, lúc bọn họ đến, ban nhạc cũng chưa tới.

Dàn nhạc bắt đầu khúc dạo đầu, một bài nhạc jazz, Tống Thư Ngạn đứng lên đưa tay: "Cô Tần, xin mời!"

Tống Thư Ngạn mời cô nhảy? Tần Du đi theo Tống Thư Ngạn vào sàn nhảy, tay Tống Thư Ngạn đặt lên eo cô, tay cô đặt trên vai Tống Thư Ngạn, còn một tay cầm c.h.ặ.t t.a.y anh.

Tần Du là một người mới, Tống Thư Ngạn là một cao thủ, Tần Du bị anh kéo theo trên sàn nhảy vòng tới vòng lui.

"Bình thường cô Tần có sở thích gì không?"

"Thích nhất vẫn là đọc sách, tất nhiên cũng có một ít hoạt động thể thao."

"Thích đọc sách gì?"

Loại sách nào? Lục Giang có tính không? Phải bảy tám mươi năm nữa Lục Giang mới ra mắt, ngay cả nữ nhà văn nổi tiếng bây giờ chỉ là một học sinh tiểu học. Cho nên không phải là cô giả vờ ra vẻ, thực tế là không có cách nào nói ra.

"Tôi đọc rất nhiều, đủ các thể loại, truyện ký. Gần đây đọc quyển ..." Tần Du là xem phim do Tiểu Lý Tử đóng trước rồi quay lại đọc sách, quyển sách này mang lại cho cô rất nhiều cảm hứng.

Quyển sách này rất mới, rất trùng hợp là Tống Thư Ngạn cũng đọc qua, là một người bạn học kinh doanh chung với anh ấy giới thiệu cho anh ấy, anh ấy rút ra được nhiều bài học sâu sắc từ quyển sách này, sau trận chiến Mỹ nắm bắt cơ hội, nước Anh suy yếu, trung tâm tài chính thế giới chuyển sang nước Mỹ...

Không chỉ có những gì anh ấy nhận ra, người con gái trước mắt này còn nói ra cái nhìn riêng của mình, thậm chí còn nói đến cơ cấu công nghiệp của Mỹ.

Từ lúc mới bắt đầu khi tay Tống Thư Ngạn đặt lên vòng eo nhỏ nhắn kia, đến lúc này anh ấy tạm thời bỏ qua vẻ đẹp xuất sắc của cô gái trẻ trước mắt, phải nhìn thẳng vào học thức tích lũy của cô. Nếu như không phải khúc nhạc kết thúc, một sinh viên ngành kinh doanh du học Mỹ như anh ấy cũng sắp không tiếp được lời của cô.

Tần Du vừa mới ngồi xuống, quản lý Trần gọi nhân viên phục vụ: "thiếu gia uống rượu vang đỏ, không biết cô Tần uống cái gì?"

"Tôi... Tửu lượng không tốt, cho tôi một chai CocaCola." Tần Du bỗng chốc không nhớ nổi cái tên tiếng Trung của khó đọc của CocaCola.

"Cũng cho tôi một chai, không lấy rượu vang đỏ."

"Cô Tần thích uống CocaCola?" Trần Hoa Bình còn rất kinh ngạc.

"Rất ngon." Tần Du nói.

Nhân viên phục vụ bưng coca tới, Tống Thư Ngạn đưa cho Tần Du một chai: "Uống quen là sẽ thích."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 75



"Khẩu vị của cô Tần và thiếu gia chúng tôi rất giống nhau."

Những lời này Tần Du cũng không để ý, Josh đưa tay mời cô khiêu vũ, cô theo Josh vào sàn nhảy.

Tần Du và Josh nhảy xong, lại đây ngồi xuống, cô đưa tay vén lọn tóc xõa ra sau tai, động tác này có vẻ tràn ngập phong tình.

Lễ nghi của cô không hoàn hảo như các tiểu thư khuê các, cô thể hiện sự tùy ý khắp nơi, lại không làm cho người ta cảm thấy không thích hợp, ở bên cạnh cô có loại cảm giác thư thái khó tả, giống như động tác này, chuyện này nên là như vậy.

"Tống tiên sinh!" Tần Du phát hiện Tống Thư Ngạn mất tập trung nhắc nhở anh một câu.

"Cô Tần!"

"Thời gian không còn sớm, tôi muốn đi nghỉ ngơi."

"Cô cứ tự nhiên."

Tần Du trở về phòng, Tống Thư Ngạn đi lên boong tàu hút thuốc, trong đầu là cảm giác vừa rồi được ôm eo nhỏ của Tần Du.

Tần Du? Du là một viên ngọc xinh đẹp, cô đúng là người như tên gọi, quả thật chói sáng.

"thiếu gia, cô Tần rất xinh đẹp lại tài giỏi." Không biết từ lúc nào Trần Hoa Bình đã đến bên cạnh anh ấy.

Tống Thư Ngạn không thích người khác suy đoán sở thích của anh ấy, huống chi là người của cha suy đoán sở thích của anh ấy. Chỉ là giờ phút này trong lòng anh ấy nghĩ đến Tần Du, nghe thấy lời khen ngợi cô, cũng không chán ghét như vậy.

Thấy Tống Thư Ngạn không khó chịu, Trần Hoa Bình dường như được cổ vũ: "Vừa rồi thiếu gia và cô Tần ở trong sàn nhảy, bao nhiêu ánh mắt tập trung ở trên người hai người, thật sự là trời sinh một cặp."

Tống Thư Ngạn phun ra một hơi thuốc: "Quản lý Trần hình như đã quên, tôi đã kết hôn rồi."

DTV

"thiếu gia, cậu sợ cô Tần chịu ấm ức?" Trần Hoa Bình cười: "Với thân phận của thiếu gia tam thê tứ thiếp không phải là chuyện bình thường sao, cậu có biết vợ của nam diễn viên kinh kịch nổi tiếng Lý Tiểu Huy không, rất hiểu lý lẽ vì Lý Tiểu Huy cầu hôn diễn viên Thẩm Nguyệt Phương?"

Tống Thư Ngạn quay đầu nhìn Trần Hoa Bình, tuy không lên tiếng, nhưng vẫn đang chờ ông ta nói tiếp, Trần Hoa Bình tiếp tục: "Hiện giờ Lý Tiểu Huy và Thẩm Nguyệt Phương rất ân ái, đến nay sinh được hai nam một nữ, cùng vợ cả họ Trương tình như chị em. Cô chủ hiền lành rộng lượng, tất nhiên bằng lòng tiếp nhận một chị em cùng hầu hạ cậu."

Ha hả! Họ Tần kia có cái gì mà không cam lòng? Để cho cô ta và Tần Du xưng hô chị em, là ấm ức cho Tần Du, anh ấy bỏ mặc cô họ Tần kia, là muốn cô ta biết khó mà lui, sau đó thuận nước đẩy thuyền đưa về quê, để cô ta giữ lại danh hiệu Thiếu phu nhân nhà họ Tống, đã là nhượng bộ lớn nhất của anh ấy.

"Thiếu gia nghĩ xem, thiếu gia vừa có ngoại hình vừa có tài năng ở Thượng Hải có được mấy người? Cô Tần xinh đẹp lại có tài, nhưng tính kỹ lại thì cô ấy cũng không phải là tiểu thư nhà nào ở Thượng Hải. Có lẽ là xuất thân từ gia đình giàu có, có thể cung cấp cho con gái học hành, nhưng cũng không giống nhà phú quý như nhà họ Tống, có thể vào nhà họ Tống, hơn nữa lấy lễ bình thê đối đãi cô ấy, đó cũng là thể hiện sự chân thành, hơn nữa cậu ở Thượng Hải thời gian dài, tất nhiên là cùng cô Tần cùng ra cùng vào, cô Tần được lợi ích thực tế, thật ra cũng không mất mặt, chẳng qua là chồng mình có thêm một người vợ trên danh nghĩa mà thôi."

Tống Thư Ngạn búng tàn thuốc xuống sông, liếc mắt nhìn Trần Hoa Bình xoay người: "Chú Trần, chú nói những thứ này còn quá sớm."

Chỉ một câu này, Trần Hoa Bình đã xác nhận Tống Thư Ngạn động lòng: "Tôi chỉ vì thiếu gia mà giải quyết ưu phiền, có câu nói gì ấy nhỉ? Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."

Tống Thư Ngạn trở về phòng đóng cửa lại, đưa tay làm ra tư thế vừa rồi cùng Tần Du khiêu vũ, đi hai bước, mới cảm thấy hoang đường, anh ấy thật sự thích một cô gái mới quen biết hai ngày.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 76



Sáng hôm sau, Tần Du đến nhà hàng ăn sáng, lấy một quả trứng chần nước sôi, và một phần mì Dương Xuân, đang ăn mì, Josh bưng bánh bao và trứng luộc tới.

Josh bóc trứng luộc, tách lòng trắng rồi nhỏ giọt hai giọt nước tương vào lòng đỏ trứng: "Yolanda, ăn xong chúng ta tiếp tục đến quán cà phê, đêm qua tôi đã nghĩ ra một ý tưởng mới."

Tần Du đang nhai mì phát hiện mì không còn ngon nữa: "Josh, tôi nói với anh điều này, anh ép não tôi như vậy, tôi phải tính phí."

"Có thật không? Yolanda, cô đồng ý về làm việc cho công ty của chúng tôi?"

Đây thật sự là ông nói gà bà nói vịt, không ở cùng một kênh, Tần Du chịu thua: "Thôi bỏ đi, bỏ đi! Ăn sáng xong chúng ta tiếp tục."

"Yolanda, cô theo tôi về Đức đi! Tôi nghiêm túc mời cô!"

Tống Thư Ngạn bước vào phòng ăn, nhìn thấy anh chàng người Đức kia vẫn luôn quấn lấy Tần Du, anh đi qua ngồi xuống: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng!"

Tống Thư Ngạn hỏi Tần Du: "Hai người đang nói cái gì vậy? Nói chuyện vui vẻ như vậy?"

"Nói sản phẩm của anh ta, người này mỗi ngày một ý tưởng, có chút điên."

Người nước ngoài ăn uống rất đơn giản, hơn nữa bữa sáng kiểu Trung Quốc anh ta thật sự không quen lắm, ăn qua loa hai miếng đã nói: "Yonda, tôi chờ cô ở quán cà phê."

Tần Du ra hiệu, xem như đáp lại, thấy người nước ngoài đi rồi, Tần Du nghĩ đây là một cơ hội, phải hẹn Tống Thư Ngạn một cuộc hẹn, nói rõ thân phận, tâm sự chuyện riêng.

Tống Thư Ngạn gọi bữa sáng, nhìn Tần Du đang ăn sáng, trang phục hôm nay của cô rất đơn giản, tóc thắt bím, trên người là áo trắng váy đen lần đầu anh ấy nhìn thấy, chỉ là hôm nay là cách ăn mặc truyền thống, nhìn qua giống như một nữ sinh.

Tần Du vừa định hẹn Tống Thư Ngạn một chút, Trần Hoa Bình và Đinh Trường Thắng cùng nhau tiến vào, thấy hai người bọn họ ngồi chung một chỗ, hai người cũng tới ngồi xuống.

"Lát nữa cô Tần có sắp xếp gì không?"

"Tiếp tục thảo luận về thiết bị của họ với Josh. Nói về điều này, bỏ qua thân phận là một đại lý của tôi, cá nhân tôi nghĩ rằng mua sản phẩm của bên Josh là một lựa chọn tốt, mấy ngày này anh ấy đã thảo luận với tôi về các chi tiết của máy in ấn, Josh thực sự rất có tâm."

"Thiết bị là một khoản đầu tư lớn, một mình tôi không thể quyết định được, nhưng tôi có thể đảm bảo sẽ ưu tiên cho các cô."

"Cảm ơn anh!"

Tần Du nói cảm ơn rồi tiếp tục ăn mì, nghe quản lý Trần nói với Đinh Trường Thắng: "Tiểu Đinh, lát nữa có hoạt động gì?"

"Không có! Trên tàu thì có thể có hoạt động gì?"

"Đánh mạt chược không?"

"Tôi và anh, hai người?"

"Quản lý Tần, thiếu gia, hai người cũng không có bận gì đúng không? Chơi bài chung đi!" Trần Hoa Bình nói.

Tần Du hơi khó xử, theo lý thuyết cô nên cùng khách hàng đánh bài, kiếp trước những nhà cung ứng kia đã không tiếc công sức để thăm dò sở thích của cô. Nhưng cô đã hứa với Josh sẽ thảo luận về các vấn đề kỹ thuật.

"Quản lý Tần muốn nói chuyện với người Đức về thiết kế của máy in. Buổi sáng có lẽ cô ấy không rảnh? Buổi chiều được không?"

Tống Thư Ngạn giúp cô giải thích, nhưng cũng thay cô quyết định buổi chiều chơi bài, bọn họ cũng không thân quen, anh ấy làm như vậy rất không thích hợp.

"Được!" Tần Du không thể đắc tội với khách hàng, hơn nữa cô còn muốn nịnh nọt khách hàng, cô ăn xong lấy khăn ra lau miệng, đứng lên: "Một giờ chiều nhé."

"Một giờ chiều." Tống Thư Ngạn lặp lại.

Tần Du đi tìm Josh, Josh vẫn lấy ra ý tưởng thiết kế của anh ấy cùng Tần Du nghiên cứu thảo luận, lật qua lật lại thảo luận, bộ bản vẽ này sắp bị lật nát rồi, mà sổ ghi chép của anh ấy cũng đã ghi lại quá nhiều thông tin.

"Cái này, tôi muốn trở về xin cấp bằng sáng chế." Josh ngẩng đầu lên: "Yonda, chúng ta sẽ đồng sở hữu bằng sáng chế, thiết bị mới được thiết kế, tôi sẽ dựa trên doanh số bán hàng để chia cho cô phí sử dụng bằng sáng chế."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 77



"Không cần đâu, Josh, tôi cũng không làm nghề này, chẳng qua là tiện tay mà thôi."

"Người Do Thái của chúng tôi kiếm tiền là phải làm theo quy tắc."

Người Do Thái? Nước Đức? Tần Du bắt đầu nhớ lại kiến thức lịch sử kiếp trước, nhà nghệ thuật lang thang ở Đức kia lên nắm quyền khi nào? Năm 1933.

Tần Du nghe, Josh kể lại kinh nghiệm làm việc của anh, thật ra ban đầu anh tiếp xúc với máy dệt may, sau đó mới là máy in, cô đang nghĩ cách nhắc nhở Josh, rời khỏi Đức sớm một chút, nhìn anh bây giờ còn hưng trí bừng bừng! Chợt nghĩ lại, bây giờ còn sớm, bây giờ mà nói, e rằng sẽ gây ra tai họa. .

DTV

Tống Thư Ngạn đi vào quán cà phê, thấy Tần Du lại đang nói chuyện phiếm với Josh, anh ấy đi tới ngồi xuống: "Hai người còn đang thảo luận về máy in sao?"

Tần Du uống cà phê: "Từ máy in đến máy dệt, Josh nói Toyota của Nhật Bản đã sản xuất máy dệt G mới nhất trong 24 năm qua, đó là một sản phẩm mang tính bước ngoặt."

"Josh còn quan tâm tới máy dệt?"

Tần Du phiên dịch cho Josh nghe, Josh gật đầu: "Không phải quan tâm, tôi vốn làm về máy dệt, sau này mới làm máy in, từ Heidelberg đi ra tôi cũng từng suy nghĩ có nên làm máy dệt hay không, nhưng mẫu máy mới của Toyota quá mạnh, thị trường chỉ sợ rất khó mở ra, dù sao chi phí sản xuất ở Đức cao hơn ở Nhật Bản rất nhiều."

"Vậy là anh còn có thể chế tạo máy dệt?" Tống Thư Ngạn nhớ tới Phó Gia Thụ, vì máy dệt mà lo lắng buồn rầu.

Anh ấy rất hứng thú với máy in của nhà máy Josh, báo giá rẻ hơn hai nhà sản xuất khác không nói, còn cung cấp bảo hành và hỗ trợ tiền bảo đảm chất lượng, như vậy việc giao hàng đúng hạn, kiểm tra đúng giờ sẽ có rất nhiều đảm bảo. Điểm yếu duy nhất là thương hiệu của họ không có sức hấp dẫn, nhưng nếu thương hiệu có sức hấp dẫn, sẽ có giá cả và điều kiện như vậy sao?

Thật ra anh ấy muốn đi Đức xem nơi trực tiếp sản xuất, nhưng mà đi một chuyến Châu Âu qua lại phải tốn nửa năm, anh ấy không có thời gian như vậy.

Nếu người ta nói hiểu biết máy dệt, để cho anh ta đi giải quyết vấn đề cho Phó Gia Thụ thử xem, nếu giải quyết được vấn đề được, chứng minh anh ta thật sự có tài năng, nếu không giải quyết được, đó chính là khoe khoang hơn năng lực thực tế.

Suy nghĩ như vậy, Tống Thư Ngạn nói với Tần Du: "Cô Tần, cô giúp tôi hỏi Josh thử, tôi có một người bạn đang làm máy dệt, vẫn luôn không thể đột phá hiệu quả, có thể mời Josh qua giúp một chút không?"

Đây là muốn thử bản lĩnh thật sự của Josh?

Josh nghe Tần Du phiên dịch, vui vẻ đồng ý: "Tất nhiên. Thị trường Trung Quốc là rất lớn, làm máy dệt ở Trung Quốc, chi phí thấp hơn nhiều so với ở Đức. Chúng ta cùng đi xem thử, Yonda, cô cũng có thể giúp đỡ."

"Được."

Tống Thư Ngạn lộ ra vẻ tươi cười: "Vậy tôi cảm ơn trước! Tôi về liên lạc với bạn tôi, lập tức mời hai người qua."

"Được. Josh sẽ không ở lại Thượng Hải quá lâu, anh tranh thủ sắp xếp."

"Trở về lập tức sắp xếp."

Chuyện này đã nói xong, Tống Thư Ngạn cũng không tìm được đề tài, người ta còn đang thảo luận vấn đề kỹ thuật, anh ấy ngồi đây làm gì?

Tống Thư Ngạn rời khỏi quán cà phê, đợi đến một giờ chiều chơi mạt chược, lại thấy Tần Du đi vào cùng với người tên Josh này.

Là đại lý, nhà cung cấp và khách hàng hai bên đều không thể đắc tội, đều phải xử lý tốt quan hệ, Tần Du cũng không thể ném Josh một mình ở trong cabin không quen thuộc, nên dẫn anh ấy đi cùng.

Trên thuyền có phòng chơi bài chuyên dụng, bên trong còn có nhân viên phục vụ bưng trà rót nước, Tần Du tìm bài, ngồi ở nhà dưới của Tống Thư Ngạn, Josh cầm ghế ngồi bên cạnh Tần Du.

Tống Thư Ngạn thấy hai người ngồi gần nhau như vậy, quen biết Tần Du mấy ngày nay, không thể không nói bản thân anh ấy bị cô hấp dẫn sâu sắc, chỉ là Tần Du này cũng có khuyết điểm nho nhỏ, hình như cô không có khái niệm nam nữ khác biệt, quá mức tùy hứng.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 78



Có lẽ điều này có liên quan đến sự giáo dục phương Tây không chính quy mà cô ấy được dạy dỗ?

Trên thực tế, phụ nữ nước ngoài khi tiếp xúc với người khác giới, cũng rất có chừng mực, sau này có thể nhắc nhở cô một chút, vẫn phải chú ý tiêu chuẩn ở đây.

"Quê quán quản lý Tần ở đâu?" Trần Hoa Bình nhìn như tán gẫu hỏi Tần Du.

"Hồ Châu."

"Nghe không ra giọng Hồ Châu."

"Có thể là do đi học ở bên ngoài đấy?" Tần Du thấy Tống Thư Ngạn đánh ra hai vạn: "Chạm."

"Ba mẹ ở nhà làm gì?"

Tần Du vốn muốn thẳng thắn với Tống Thư Ngạn, cho nên nói theo sự thật: "Ba mẹ đều mất, trong nhà còn chú bác, không thể trông cậy vào được, tôi bèn ra ngoài xông xáo. Dù sao cũng có chút ưu thế về ngôn ngữ, lăn lộn ấm no nói chung không thành vấn đề."

"Vậy là rất khó khăn." Đinh Trường Thắng nói.

"Cũng không tới nỗi mà? Bây giờ ăn không đủ no, người bán con cái vẫn còn nhiều, có thể đi học nhiều năm như vậy, coi như là không bằng những người bên trên nhưng dư dả hơn những người bên dưới." Tần Du đánh ra một quân bài.

Tống Thư Ngạn nghe thấy Hồ Châu, anh ấy nhớ tới vợ đính hôn từ nhỏ của mình chính là người Hồ Châu, cũng họ Tần, ba mẹ cũng đều mất. Cái này cũng không khỏi quá trùng hợp chứ?

"Trong nhà Cô Tần làm nghề gì?"

"Ba tôi làm nghề buôn bán tơ lụa, nhưng sau khi ông qua đời, tôi và mẹ tôi dựa vào thu tiền thuê ruộng kiếm sống." Tần Du đẩy bài: "Số hên, ù!"

Josh nhìn mà lơ mơ xoay vòng, nhưng lại cảm thấy rất thú vị, anh ấy nói: "Yolanda, dạy tôi."

Vòng tiếp theo Tần Du bắt đầu dạy Josh cách đánh bài, đánh hai vòng, thấy Josh đã hơi hiểu, hơn nữa còn nóng lòng muốn thử.

Tần Du đứng lên: "Josh, anh tới chơi mạt chược, tôi ngồi bên cạnh xem anh đánh."

Đổi lại Josh đi lên, Tần Du ngồi bên cạnh chỉ huy anh ấy đánh bài, hai người bọn họ nói tiếng Đức, chỉ là tên bài không thể là tiếng Đức, Josh dùng tiếng Trung Quốc trúc trắc nói: "Một ống."

Thấy Tống Thư Ngạn ra một con ba đầu, Tần Du thay Josh ra tay: "Ù!"

Josh thắng một vòng, hồ hởi phấn chấn, lại không hiểu lắm, vì sao Tần Du đánh một ván có thể thắng nhiều thẻ bạc như vậy, vì sao anh ấy một ván mới có chút này?

Tần Du lại nói cho anh ấy biết quy tắc: "Tổng cộng có bốn con ba đầu, trong tay anh có một con, đã đánh ra bên ngoài hai con, chỉ còn lại một con, anh không ù, cũng chỉ có thể bỏ đi. Tất nhiên anh cũng có thể cố tình không ù, để cho Steven ù, nhưng anh ấy là khách hàng của anh, làm khách hàng hài lòng, hiểu không?"

Tống Thư Ngạn nghe không hiểu, chẳng qua cô nói Steven, anh ấy nghe hiểu: "Nói gì tôi vậy?"

"Tôi đang dạy cho anh ấy cách đối nhân xử thế khi chơi bài. Từ cục diện bên trên mà nói chúng tôi phải ù, nhưng chúng tôi cũng nên biết làm thế nào để làm cho khách hàng chơi bài vui vẻ..."

Tống Thư Ngạn nghe cô già dặn giảng đạo lý quanh cò lòng vòng như vậy, cười thầm chính mình thật sự suy nghĩ viển vông, cô gái cha mẹ cưới cho anh ấy, không khác mẹ anh ấy là mấy, là một người phụ nữ có thể chịu đựng mọi gian khổ, sống theo khuôn phép, sẽ càng không bước chân ra khỏi cửa nửa bước, muốn cô ôm ôm ấp áp đàn ông khiêu vũ, muốn cô đánh bài với đàn ông không phải là lấy mạng của cô sao? Huống chi còn rất am hiểu các quy tắc bên trong.

Tống Thư Ngạn nói: "Vậy cũng không cần thiết, nếu cố ý nhường, đánh bài còn có ý nghĩa gì?"

Tần Du phiên dịch cho Josh: "Tống tiên sinh bảo anh nghiêm túc đánh, anh ấy thua được."

"Quản lý Tần, tôi muốn ra ngoài đi vệ sinh, cô giúp tôi thay một vòng?" Trần Hoa Bình nói với Tần Du đang dạy Josh.

Tần Du đến chỗ Trần Hoa Bình ngồi xuống, thay Trần Hoa Bình đánh bài, không có Tần Du nhìn, lập tức Josh ra bài rối loạn.

Trần Hoa Bình đi vào, Tần Du liền nói: "Quản lý Trần, anh đến đánh. Tôi giúp Josh xem! Anh ấy đang đánh loạn."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 79



"Tôi lớn tuổi rồi, ngồi cả buổi chiều, lưng nhức mỏi, để tôi giúp Josh xem, cô an tâm đánh bài."

Tuy Trần Hoa Bình không hiểu một loại tiếng nước ngoài nào, nhưng chỉ cần chỉ cái nào, Josh đánh cái nấy là được, như vậy vòng này ngược lại đánh rất thuận lợi.

Đánh bài xong, Tần Du về phòng đi vệ sinh, rửa mặt chuẩn bị ăn cơm tối, cô tính toán, lúc ăn cơm tối hẹn Tống Thư Ngạn một chút, đợi lát nữa nói chuyện riêng với nhau, chờ trở về trước tiên làm thủ tục cho xong.

Bên ngoài Đinh Trường Thắng thấy Trần Hoa Bình hút thuốc trên boong tàu, anh ta đi qua đưa thuốc lá, tính toán làm thân với Trần Hoa Bình: "Quản lý Trần, thật khó mà tìm hiểu được sở thích của thiếu gia các người đó nha!"

Trần Hoa Bình hút một hơi thuốc, cầm điếu thuốc trong tay, chống lên lan can: "Là rất khó tìm hiểu sở thích, hay là do các người nhìn không ra?"

Đinh Trường Thắng cũng không phải con giun trong bụng Tống Thư Ngạn, lại cảm thấy trong lời Trần Hoa Bình có ý gì đó: "Quản lý Trần, ngài cũng đừng úp mở với tôi, nói rõ ra đi."

"Cậu đó! Còn không nhìn ra sao? thiếu gia chúng tôi rất tự cao tự đại, bình thường là một người lười xã giao. Cậu nghĩ cậu ấy nào là khiêu vũ rồi chơi bài, là vì sao? Chẳng lẽ vì mấy cái máy in hoa của các người?"

Đinh Trường Thắng nhìn chằm chằm Trần Hoa Bình, Trần Hoa Bình búng tàn thuốc một cái: "Muốn lấy đơn đặt hàng của máy in, phải có người tự hiểu rõ đấy! Ai là khách hàng, ai là nhà cung cấp, cả ngày lăn lộn với một người Đức, anh ta có thể cung cấp cho cậu đơn đặt hàng?"

Đinh Trường Thắng nhớ tới lúc đánh bài, ánh mắt Tống Thư Ngạn vẫn luôn nhìn Tần Du: "Anh nói, thiếu gia của các anh coi trọng quản lý Tần chúng tôi?"

"thiếu gia chúng tôi rất kiêu ngạo, cậu ấy như vậy đã là săn sóc lắm rồi." Trần Hoa Bình vỗ vỗ bả vai Đinh Trường Thắng: "Nửa đầu năm có máy in, nửa năm sau còn xây dựng cả nhà máy mới, cậu suy nghĩ một chút đi, toàn bộ thiết bị cần bao nhiêu tiền? quản lý Tần các cậu ăn thịt, cậu uống canh, đơn hàng này đi theo, giao hết hàng cũng hai ba năm, hai ba năm này cậu không cần lo lắng gì cả."

Đinh Trường Thắng biết quy mô nhà máy mới của nhà máy sợi Hải Đông, số lượng đó, làm được, ít nhất anh ta có thể lấy hai ngàn đại dương tiền hoa hồng, như vậy anh ta không cần ở trong chuồng bồ câu, không mua nổi nhà ở tô giới chung, thì có thể mua một căn nhà ở tô giới Pháp mới mở rộng.

Trần Hoa Bình ném tàn thuốc xuống sông: "Vì hợp đồng này đuổi theo từ Thượng Hải đến Vũ Hán, không phải các người nghĩ là thắp hương bái Phật là xong đấy chứ? Cậu muốn đơn đặt hàng! Phải đưa ra thành ý nha!"

Trần Hoa Bình nói xong những lời này, quay đầu rời đi, để Đinh Trường Thắng một mình đứng trên boong tàu, hứng gió biển.

Đinh Trường Thắng đã đi theo nghiệp vụ kinh doanh của nhà máy sợi Hải Đông, quen thuộc với người ở Hải Đông, tất nhiên là có nghe nói thiếu gia này từng cưới vợ ở Ninh Ba. A thế! Trần Hoa Bình có ý gì?

Nhưng mà mấy ngày nay nhìn quản lý Tần và Tống thiếu gia cũng rất hòa hợp, thiếu gia nhà họ Tống đấy! Loại nhân viên công ty nước ngoài như bọn họ, muốn trèo lên một doanh nhân Trung Quốc tầm cỡ ở Thượng Hải như người ta, vậy cũng là khoảng cách giữa chân núi và đỉnh núi đúng không?

Đinh Trường Thắng dùng thời gian một điếu thuốc đưa ra quyết định, anh ta trở về khoang thuyền, tìm phòng Tần Du, gõ cửa.
 
Back
Top Bottom