Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 30



Tần Du đi xuống phía dưới, liền thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, phòng khiêu vũ ở lầu năm, đi một mạch xuống, đến lầu hai có một sảnh lớn, đi xuống đó có thể nhìn thấy khách hàng ra ra vào vào trong khách sạn, phía sau còn là nhà hàng Tây, có lẽ giờ này là giờ ăn cơm, chuyện kinh doanh cực kỳ tốt, nhớ tới vừa rồi mới uống coca, Tần Du xuyên không qua như thế liền nhớ mùi vị đồ Tây, đi vào nhà ăn, lập tức có nhân viên phục vụ đi qua: "Thưa cô, cô đi mấy người?"

"Một người."

"Mời cô đi theo tôi."

Nhà hàng tây không nhỏ, trên bàn trải khăn màu trắng tinh, đặt hoa tươi, dàn nhạc người nước ngoài mặc tây trang biểu diễn khúc nhạc phương Tây.

Một nhân viên phục vụ đứng bên cạnh trên tay cầm tập báo, Tần Du cầm một tờ báo rồi đi theo nhân viên phục vụ, thấy phía trước có Phó Gia Thụ đang ăn cơm nói chuyện với hai người nước ngoài.

Tuy trên mặt Phó Gia Thụ không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng vô cùng hối hận vì vừa rồi anh đã bất chấp đi vào phòng của vợ Tống Thư Ngạn. Đó là vợ của bạn anh, đúng là nên quan tâm, nhưng vẫn phải giữ một khoảng cách, vừa rồi thật sự quá ngượng ngùng rồi.

Suy nghĩ này còn chưa hoàn toàn trôi qua, lại thấy cô xuất hiện ở trước mắt mình, lần đầu tiên nhìn thấy lúc sáng là vẻ diễm lệ bức người, vừa rồi xông vào phòng của cô, thấy cô chán nản nhưng lại mang theo chút quyến rũ, giờ phút này nhìn cô mặc váy Tây Âu lại thấy dịu dàng động lòng người.

Tần Du nhìn thấy Phó Gia Thụ, nở nụ cười với anh, xem như chào hỏi qua. Cô được dẫn tới một chỗ ngồi gần cửa sổ, nhân viên phục vụ mang thực đơn qua, bên trên dùng tiếng Trung và tiếng Anh để viết tên đồ ăn.

Tần Du gọi đồ ăn, mở tờ báo ra xem, đây là mùa xuân năm 1928, sau nhiều năm chiến đấu với quân phiệt, bắc phạt đang đẩy mạnh từ nam sang bắc, ngoại trừ tin tức chính trị gần đây, còn có lời bình thời sự sắc bén, lối viết đặc sắc, lại lật xuống tiếp. Bức ảnh của một cô gái mặc đồ bơi xuất hiện, bài báo viết: “Mỹ Nhân Ngư La Tú Lệ được mời đến Australia tham gia biểu diễn cuộc thi bơi lội.”

Tần Du xem đầy hứng thú, bài báo dùng hết từ ngữ ca ngợi để miêu tả kiện tướng bơi lội này, tuy bộ đồ này không rõ nét, nhưng cô gái mặc đồ bơi này rất tự nhiên thanh tú, nghe nói kiện tướng thể thao này mười tuổi đã thể hiện thiên phú bơi lội kinh người rồi. Cho nên, ở Ninh Ba con gái vẫn phải không ra cổng trước không bước cổng trong như cũ, nhưng ở thành phố lớn, phụ nữ bơi lội cũng có thể chấp nhận được?

Tần Du tiếp tục nhìn xuống, tờ báo này quả thực chính là Weibo thời dân quốc, cái gì cũng đăng lên. Có người báo tang người nhà qua đời, có thư cảm ơn gửi bác sĩ, cũng có thông báo mở cửa hàng, đương nhiên cũng có thông báo đấu thầu công trình với tin tuyển dụng của các cùng công ty, a! Còn có cả lớp học tối sao? Mà còn là lớp tiếng Anh tối nữa.

Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn với bánh ngọt tới trước, Tần Du cầm một miếng bánh mì tỏi, vừa ăn vừa xem, nhìn thấy một tin: "Cửa hàng tây Minh Thái thông báo tuyển phiên dịch tiếng Anh."

Của hồi môn khi cưới của nguyên chủ không thiếu, ở thế giới này cô xem như là một phú bà, nhưng muốn sống sót tại nơi thời buổi loạn lạc này, chỉ dựa vào tiền là không đủ, còn phải có năng lực, trước giải phóng mỗi một chuyến đi biển ở bến Thượng Hải là một cơ hội, trình độ tiếng Anh của cô không tồi, có thể đi thử chút.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 31



Vừa mới bỏ tờ báo xuống, đã có người chặn ánh sáng của cô, Tần Du ngẩng đầu nhìn, là một người đàn ông tuổi còn trẻ, tóc chải kiểu chia hai mái, trên đầu vuốt một lớp sáp vuốt tóc, trông mặt mũi cũng đoan chính, làn da cực kỳ trắng, càng làm nổi bật lên đôi mắt màu xanh đen của anh ta.

Người đàn ông kia mỉm cười: "Tiểu thư, sao lại một mình vậy?"

"Một mình ăn cơm thoải mái."

Tần Du bẻ một miếng bánh bao, chấm nước chấm bơ nồng đậm, nhét vào trong miệng.

"Một mình ăn cơm rất cô đơn? Làm quen một chút, tôi là Kim Hiếu Vũ." Người này đứng lên đưa tay ra.

Tần Du không có đưa tay qua, cô chỉ chỉ nhìn nhân viên phục vụ bưng phần ức vịt tới: "Đồ ăn của tôi lên rồi."

Ý trong lời nói đã cực kỳ rõ ràng, cô muốn ăn cơm.

"Ha ha, Kim đại thiếu bị từ chối rồi hả?" Hai người đàn ông ở bàn bên cạnh cười ha ha.

Tiếng cười như vậy, khiến cho Kim đại thiếu không còn mặt mũi, cũng đã thu hút ánh nhìn của khách hàng ở bên cạnh, Phó Gia Thụ muốn tới giải vây.

Đã thấy Tần Du cầm dĩa ăn, chọc một miếng ức vịt, cắn một cái, lại đánh giá thiếu gia nhà họ Kim. Thấy biểu cảm bình tĩnh của cô, Phó Gia Thụ quyết định chờ thêm một chút.

Mùi vị của ức vịt này cực kì ngon, mềm và dai, mang theo vị chua ngọt của chanh, quan trọng là không có mùi cay mũi, ăn một miếng ức vịt, lại thêm một miếng khoai tây, miếng khoai tây lại có hơi nhạt.

Tần Du đưa tay cầm lọ hạt tiêu trên bàn, rắc ít hạt tiêu đen lên trên khoai tây, lại cầm lọ muối bỏ thêm mấy hạt muối vào, ngẩng đầu nhìn người này vẫn chưa rời khỏi, nhíu mày hỏi: "Anh còn việc gì nữa sao?"

Đôi mắt hạnh nhân của người đẹp mở to, mắt chớp chớp, nhưng ánh mắt lại trong veo mà lạnh lùng, cảm giác xinh đẹp kỳ diệu này, trước kia Kim đại thiếu chưa từng có cảm giác như vậy, tại sao khi nghe thấy tên của anh ta cô lại không có bất cứ phản ứng gì?

"Cô không biết tôi là ai sao?" thiếu gia họ Kim này thấy thật sự khó hiểu.

Tần Du đâu biết anh ta là con trai ngốc của nhà nào? Cô cầm dĩa ăn, ngước mắt nhìn anh ta cười: "Tôi đang hưởng thụ bữa ăn một cách thoải mái, người Trung Quốc có bốn điều cấm kỵ, tôi không quen tất cả mọi người, quấy rầy người khác ăn cơm, rất không lịch sự đấy. Anh nói xem?"

Vị Kim đại thiếu này nhìn Tần Du. Tần Du vừa ăn thịt gà vừa nhìn anh ta, hai người biến thành mắt đấu mắt, cuối cùng là vị Kim đại thiếu này mở to mắt, rồi quay đầu lại, không nhìn Tần Du nữa, mà là nhìn mũi của cô nói: "Cô nói rất có lý."

Nói xong một câu này, anh ta quay đầu trở về bàn của mình.

Người ngồi cùng bàn với anh ta cười lớn: "Kim đại thiếu nếm mùi thất bại rồi."

Anh ta nhìn chằm chằm xem Tần Du đang ăn cái gì, anh ta giơ ly rượu lên chạm ly với mấy người khác: "Không có người phụ nữ nào tôi không bắt được, chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi."

Tần Du nghe thấy những lời này, không có chút phản ứng nào, cầm một cốc kem, ăn từng miếng từng miếng, chỉ có thể nói qua trăm năm, mấy tên đàn ông tự cho mình là hấp dẫn vẫn luôn như thế.

Ăn bánh ngọt xong, Tần Du đứng lên cầm tờ báo chuẩn bị ra ngoài, nghe thấy Phó Gia Thụ phía sau cô nói: "Cô cứ đi đi, để tôi ký hóa đơn."

Tần Du có chút ngoài ý muốn, hóa đơn cô ký cũng nằm trong khoản mục phòng, không phải giống nhau sao?

Cô thấy Phó Gia Thụ cười cười với cô, ánh mắt Tần Du liếc qua Kim đại thiếu kia, hiểu rõ ý của anh, là anh đang muốn cảnh cáo vị Kim đại thiếu này, cô gật đầu: "Biết rồi."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 32



Người ngồi cùng bàn với Kim Hiếu Vũ đưa mắt nhìn: "Thấy không, Phó nhị thiếu ký hóa đơn cho cô ấy đấy."

Phó Gia Thụ ăn bữa tối xong, đứng lên rời khỏi nhìn về phía Kim Hiếu Vũ, hơi hơi hất cằm.

DTV

Sản nghiệp với nền móng nhà họ Kim không dày như nhà họ Phó, nhà bọn họ phát triển cũng không phải dựa vào con đường chính thức, mà ra sức lấy lòng người có quyền, nhà họ Phó lại không theo chân bọn họ, nhưng cũng không muốn gây thù hằn với nhau, cho tới nay đều bình an vô sự.

Ánh mắt của Phó Gia Thụ như thế, xem như chào hỏi trước, hi vọng Kim Hiếu Vũ có thể tự hiểu, đừng động đến cô ấy.

Kim Hiếu Vũ gật đầu với anh, người ở bên cạnh hỏi: "Phó Gia Thụ có ý?"

"Bảo tôi không nên động vào cô gái kia, chẳng lẽ cô gái kia là người anh ấy nuôi ở bên ngoài?"

"Cũng có khả năng, cô gái kia trông xinh đẹp như vậy, nhìn qua cách ăn mặc là phong cách hiện đại, lại phù hợp với khẩu vị của anh ấy."

"Đừng đoán nữa, xinh đẹp như thế, lại còn quen cậu hai nhà họ Phó, đoán chắc qua một thời gian nữa là biết liền."

Tần Du không biết rằng sau khi cô rời đi còn xảy ra nhiều chuyện vui như vậy. Cô cầm tờ báo đi xuống tầng một rồi hỏi đường đi tới hồ bơi.

Bây giờ đang là khoảng đầu tháng tư, có rất ít khách đi bơi trong mùa này.

Tần Du ngồi xổm xuống thử nước xem có ấm không, đúng là khá nóng.

Sau khi rời khỏi bể bơi, lúc đi dạo sau vườn hoa cô thấy một sân đánh bóng tennis, có lẽ là do lúc này trời đã tối nên không có ai chơi bóng cả.

Không tệ, cuối cùng cũng có chỗ để luyện tập rồi.

Trước khi vào phòng Tần Du đã hỏi mượn Mai Ngọc giấy bút và phong bì.

Dù thế nào đi chăng nữa, nếu bạn muốn nộp đơn thì nhất định phải viết một bản sơ yếu lý lịch trước tiên.

May mà mẹ nguyên chủ vì muốn mai mối nguyên chủ với du học sinh trở về từ nước ngoài - Tống Thư Ngạn, nên bà đã đưa nguyên chủ đến học tại Trường Sư phạm Nữ sinh Hàng Châu, còn mời giáo sư dạy kèm môn tiếng Anh ở nhà cho cô ấy, chỉ là tiếng Anh của nguyên chủ vẫn cứ bị câm điếc, cô ấy có thể đọc hiểu một ít, nhưng không thể nói được, chỉ cần có kinh nghiệm này là cô có thể nói tiếng Anh tốt.

Cô dùng bút bắt đầu viết sơ yếu lí lịch, bố cục viết toàn là cách viết của kiếp trước, nhưng phần kinh nghiệm công tác cô để trống, trình độ học vấn cũng chỉ dừng ở năm hai trường Sư phạm Hàng Châu. Được le que mấy câu, hẳn là sẽ không được nhận đâu nhỉ?

Cô đành phải dùng một thế mạnh số một khác của mình để tăng thêm cho đủ số câu.

Ngành đại học mà Tần Du học là chuyên ngành cơ khí (theo hướng ô tô), lúc đó hợp tác trong nước với các tập đoàn ô tô của Đức rất sâu sắc, chuyên ngành của các cô đến năm thứ ba sẽ có cơ hội đến Đức học đại học trong ba năm, đó là lý do cô bắt đầu đi học tiếng Đức ngay từ năm nhất đại học, hơn nữa du học ba năm ở Đức, sau khi tốt nghiệp cô làm việc trong một liên doanh Trung - Đức gần mười năm trước khi chuyển sang công ty ô tô tư nhân lớn nhất Trung Quốc, tiếng Đức của cô cực kỳ tốt.

Cô viết thêm ngôn ngữ tiếng Đức vào, nhìn kỹ lại một lượt rồi lại nhìn qua bản tóm tắt tuyển dụng, trên đó chỉ ghi thông báo tuyển dụng phiên dịch tài liệu, cô nghĩ thêm tiếng Đức vào cũng không quan trọng lắm, dù sao cũng chỉ là một vị trí cơ bản mà thôi.

Tần Du lại lấy một tờ khác rồi viết lại bản khác, đọc qua lần nữa, cô thấy đơn giản quá, muốn bổ sung thêm gì đó, nhưng lại thấy không thể nó viết thêm gì nữa, kinh nghiệm làm việc của nguyên chủ thật sự như một tờ giấy trắng, quên đi quên đi, Tần Du gấp tờ sơ yếu lý lịch lại rồi nhét vào phong bì.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 33



Ngày hôm sau, Tần Du thay một bộ sườn xám, khoác một chiếc khăn choàng len móc, cô nhét sơ yếu lý lịch vào một chiếc túi nhỏ rồi xuống nhà ăn sáng.

Gửi thư trong thời đại này mất rất nhiều thời gian dù là trong cùng một thành phố, các công ty nước ngoài của Anh đều ở khu vực gần Bến Thượng Hải trong Khu định cư quốc tế, đi bộ đến đó mất một lúc, cô định đi thẳng qua đó đưa thư, như vậy sẽ có thể tiết kiệm được chút thời gian.

Cô vừa mới đi tới cửa thì có người bán hàng tới hỏi: "Tiểu thư, cô muốn ra ngoài sao? Cô có cần đi xe kéo không ạ?"

Thế thì còn gì bằng, Tần Du gật đầu: "Phiền anh rồi."

Chẳng mấy chốc người phu xe đã chờ sẵn ở cửa, người phu xe này không không mặc quần áo tả tơi như những người phu xe trên đường phố Hàng Châu, mà mặc chiếc áo sơ mi xanh sạch sẽ, trên mui xe kéo có viết dòng chữ: "Khách sạn Vân Hải."

Đây là xe kéo chuyên dụng của Vân Hải sao?

"Đến số 9 đường Nhân Ký." Tần Du ngồi lên xe kéo, người phu xe bắt đầu chạy.

Sau khi đi qua hai ngã tư, một toà nhà theo kiến trúc của người Anh hiện ra trước mắt, được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ, cảnh tượng hình như có hơi thay đổi, với việc mở rộng tòa nhà này, toàn bộ con đường dường như trở thành một con phố ở London, hai bên đường có các kiểu biển hiệu tiếng Anh, những người nước ngoài tóc vàng mắt xanh và người Hoa chiếm cả nửa con phố.

Đến trước cửa của một ngân hàng, có đám người đang nhốn nháo không biết là có chuyện gì xảy ra mà nói nhao nhao ồn ào.

"Tiểu thư, tới nơi rồi ạ."

Tần Du xuống xe, cô cứ tưởng một công ty nước ngoài chiếm vị trí quảng cáo đậu hủ khô trên báo như vậy chắc hẳn là một công ty rất nhỏ, nhưng phong thái của mặt tiền này trông rõ ràng không phải là một công ty nhỏ mà!

Vẫn có hai người Ấn Độ đội khăn trên đầu đứng canh cửa, Tần Du đi vào cửa hiệu tây.

Có một quầy bên tay trái cửa ra vào, một người đàn ông Trung Quốc đứng sau quầy hỏi: "Thưa tiểu thư, tôi có thể giúp gì cho cô?"

Tần Du đưa tờ báo ra: "Thưa tiên sinh, tôi tới đây để ứng tuyển vào vị trí phiên dịch tài liệu của công ty ngài, tôi phải nộp hồ sơ cho ai?"

Người kia nhận lấy phong thư của cô rồi đặt nó lên trên chồng tài liệu bên cạnh: "Lát nữa tôi sẽ nộp cho tiểu thư."

Mọi chuyện xem như tiến triển thuận lợi, Tần Du nói: "Cảm ơn."

"Tiểu thư khách khí rồi."

Tần Du xoay người rời đi.

Lúc này phía sau cô xuất hiện một người đàn ông trung niên cao gầy, mặc âu phục đeo kính mắt, người đàn ông cầm hồ sơ xin việc của cô lên hỏi quầy lễ tân: "Cô ấy ứng tuyển vào vị trí nào?"

"Phiên dịch tài liệu ạ."

Người đàn ông trung niên mở bản sơ yếu lý lịch của cô ra, đọc từ đầu tới cuối, người nọ nở nụ cười mỉa mai, cầm theo bản sơ yếu lý lịch xoay người đi lên tầng.

Tần Du đi ra khỏi cửa hiệu tây Minh Thái, bên kia vẫn còn ồn ào, Tần Du đứng ở bên này nhìn sang, thấy một tấm biển hiệu quen thuộc, không phải chứ? Ngân hàng kia không phải là ngân hàng tư nhân Anh quốc đẳng cấp thế giới ở kiếp trước sao?

Tần Du bước tới, có nhiều người ngoại quốc đang đứng trước cửa ngân hàng thương lượng với nhân viên, yêu cầu hoàn trả tiền gửi tiết kiệm.

Nếu ngân hàng này phá sản vào lúc này, thì trăm năm sau ngân hàng này sẽ ra sao đây?

Làm quần chúng ăn dưa một lúc, sau đó Tần Du ngồi lên xe kéo chuẩn bị quay về khách sạn Vân Hải, lúc này các cửa hàng bên đường lục tục mở cửa, cô nhìn qua cửa sổ kính của một cửa tiệm trên đường Nam Kinh thấy một bộ đồ tắm liền thân.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 34



"Dừng xe!" Tần Du xuống khỏi xe kéo, trả tiền cho người phu xe, rồi quay người đi vào cửa hàng đó.

Hai người đàn ông mặc áo sơ mi kết hợp với áo com lê kiểu Tây Âu đứng ngoài cửa tiếp khách nói: "Chào mừng quý khách!"

DTV

Tần Du chỉ vào các mẫu áo tắm trên tủ kính: "Tôi muốn mua đồ bơi."

"Mời vị tiểu thư đây đi theo tôi, tiểu thư có thể đi thang máy lên tầng bốn, tầng bốn có khu vực bán đồ thể thao ạ." Một trong hai người tiếp khách đưa Tần Du đến cửa thang máy.

Tần Du đi thang máy lên tầng bốn, lúc bước ra khỏi thang máy, thứ đập vào mắt cô chính là quầy hàng golf, đằng sau quần hàng có một tấm quảng cáo có hình chân dung, trong hình là một người nước ngoài mặc áo sơ mi và quần bò, đầu đội mũ, đang vung tay.

Mục tiêu của cô chỉ có đồ bơi, nhưng khi đi qua gian hàng này, cô bị bộ quần áo bộ đồ treo ở quầy bên cạnh, đối với cô mà nói, bộ đồ này có vẻ là một bộ đồ bình thường, nhưng trên tấm biển lại ghi là bộ đồ quần vợt.

Tần Du: "Lấy cho tôi xem bộ đồ này."

"Tiểu thư quả là có con mắt tinh tường, đây là bộ đồ tennis do nhà thiết kế người pháp Jean Badou thiết kế ạ."

Trong ấn tượng của Tần Vũ, trang phục chơi tennis của phụ nữ nên là áo sơ mi polo và váy ngắn, rõ ràng là rất khác so với thời đại này, đây là set ba món đồ, bên ngoài có một chiếc áo khoác len dài rộng thùng thình dệt lông dê màu mơ hở cổ, bên trong là một chiếc áo phông trắng, bên dưới là một chiếc váy dài qua đầu gối, phối với quần legging và tất trắng dài đến đầu gối ba phân.

Bộ đồ này trông chẳng có tính thể thao chút nào, nhìn rất thư thái, Tần Du khá thích: "Lấy ra cho tôi mặc thử xem."

Tần Du đang đợi người bán hàng lấy bộ đồ thì có hai cô gái bước ra từ thang máy. Hai người họ đi về phía này, một cô gái nhỏ xinh đẹp động lòng người trong hai người nói: "Anh hai của tớ đúng là đầu chất đầy tư tưởng phong kiến, anh ấy bảo anh Thư Ngạn không nên lạnh lùng với người phụ nữ nhà quê đó như vậy, còn nói tớ giữ khoảng cách với anh Thư Ngạn nữa, bảo anh Thư Ngạn giờ là người có vợ rồi. Vấn đề là anh Thư Ngạn đã bao giờ công nhận người phụ nữ kia là người vợ danh chính ngôn thuận đâu, sớm muộn gì họ cũng ly hôn thôi mà!"

Một cô gái cao gầy khác cau mày: "Khó mà ly hôn lắm. Cậu đừng nhìn người ta hôm nay đăng báo ly hôn, ngày mai chia tay, nói thật ra thì có mấy người ly hôn thật đâu? Cha mẹ của người phụ nữ kia đã c.h.ế.t cả rồi, nếu như Tống đại thiếu gia ly hôn..."

Hai người đứng nói chuyện với nhau trước tủ kính mấy câu, cô gái xinh đẹp kia chỉ vào một cây gậy tennis nói: "Lấy cho tôi xem."

Nhân viên bán hàng lấy ra đưa cho cô ấy: "Thưa tiểu thư, đây là hàng nhập khẩu từ Anh quốc, dùng loại gỗ hồ đào tốt nhất..."

"Anh Thư Ngạn và anh hai của tớ lúc ở Mỹ đều thích chơi đánh tennis." Cô gái nhỏ sờ sờ mặt dây chuyền đang đeo trên cổ, nét mặt e thẹn: "Anh ấy tặng tớ một chiếc vòng cổ, tớ có nên mua quà đáp lễ không nhỉ?"

Tần Du tập hợp tin tức thu được từ mấy người đó, Tống đại thiếu, anh Thư Ngạn, người phụ nữ nhà quê, ly hôn, cha mẹ đều đã mất, tập hợp những yếu tố này lại rồi xâu chuỗi chúng, vậy cô bé này biết Tống Thư Ngạn sao?

Tống Thư Ngạn còn tặng cô ấy vòng cổ? Thiết kế của chiếc vòng cổ đó đúng là rất đẹp. Tống Thư Ngạn thích cô gái nhỏ này chăng? Cho nên mới cực kỳ bài xích với cuộc hôn nhân mà cha mẹ sắp xếp cho.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 35



Nhân viên bán hàng lấy quần áo ra đưa cho Tần Du, Tần Du đi vào phòng thử đồ. Cô mặc quần áo và bước ra soi gương. Tuy rằng bộ đồ này dáng suông, nhưng hiệu ứng phần thân trên với thiết kế chủ yếu là những đường ren thêu thật sự rất tốt, cô nghĩ kiểu dáng này thích hợp để mặc thoải mái thường ngày.

Nhân viên bán hàng đưa cho cô một chiếc băng đô, Tần Vũ buộc chiếc băng đô lên đầu, thấy có một cảm giác mới lạ, ngay cả cô gái cao gầy đằng kia cũng phải thốt lên: "Xinh quá đi, nhìn rất Tây! Gia Ninh, cậu cũng thử xem sao."

"Tớ cũng đâu có chơi quần vợt, thử làm gì?"

"Thì không chơi nên mới có cơ hội được Tống đại thiếu gia dạy chứ? Cậu mặc vào chắc chắn nhìn cũng xinh lắm."

DTV

Trước sự xúi giục của cô gái cao gầy kia, cô gái không biết có phải là đang yêu thầm Tống Thư Ngạn hay không cũng muốn mặc thử bộ đồ tennis này, chỉ là cô ấy mặc chiếc áo dệt kim hở cổ màu lam nhạt.

Tần Du định đi vào thay lại quần áo, nhân viên hỏi: "Tiểu thư, cô có muốn mua phối với một đôi giày tennis không ạ?"

Tần Du gật đầu, nhân viên bán hàng mang tới một đôi giày da buộc dây màu hoa mai, trong mắt Tần Du, đây là một đôi giày brogue buộc dây kiểu Anh, sao lại biến thành giày chơi bóng thế này? Cô rất thích kiểu giày da này, mặc được rất nhiều dịp, nên cô vẫn cầm đi thử: "Lớn hơn nửa size rồi."

"Tôi đi đổi cho tiểu thư."

Tần Du ngồi đó chờ lấy giày, cô thấy cô bé kia đã thay xong đồ đi ra ngoài, đang đứng trước gương, cô bé nhìn thấy người trong gương thì lập tức sụp đổ.

Mặc dù đã quyết tâm ly hôn với Tống Thư Ngạn, nhưng khi bị cô gái này gọi là người phụ nữ nhà quê, cô vẫn thấy khó chịu.

Ngẫm lại thấy tuy là tuổi của nguyên chủ không lớn lắm, nhưng linh hồn đang trú ngụ cũng là một người phụ nữ trưởng thành, cãi nhau ngay tại trận với cô gái kia thì có vẻ không độ lượng, thế nhưng bị cô ấy nói xấu sau lưng như vậy, Tần Du tự thấy mình cũng không phải người rộng lượng.

Tần Du vào phòng thử đồ lấy khăn lụa đi tới trước mặt cô gái, hai người một cao một thấp mặc váy giống nhau xuất hiện trong gương, dáng người Tần Du cao gầy mặc bộ đồ tennis này nhìn rất cao quý, rất thư thái. Cô bé kia lại nhỏ nhắn xinh xắn, mặc vào nhìn hơi rộng, chân còn trông rất ngắn, đúng là nhìn vừa không đẹp vừa luộm thuộm.

Bị áp đảo như thế, cô bé sắp khóc tới nơi.

"Em thế này là không biết tốt khoe xấu che rồi, em lùn hơn chị nửa cái đầu, hơn nữa bản thân kiểu thiết kế này đã khiến nửa th*n d*** nhìn dài hơn, khiến tổng thể cả người trông bị lùn đi. Em có thể đeo thêm thắt lưng vào, nhìn sẽ khác hẳn." Cô vừa nói vừa gấp chiếc khăn lụa: "Lại đây, chị thắt khăn lụa cho em, thử xem được không."

Nghe cô nói như thế, Phó Gia Ninh có hơi do dự, lúc này Tần Du đã thắt xong khăn lụa rồi.

Quả nhiên là đeo khăn lụa vào nhìn khác hoàn toàn, người cô bé nhìn cao lên hẳn, trông năng động hơn nhiều.

"Oa! Khác thật đấy!" Cô gái cao gầy kia nói: "Gia Ninh, đẹp quá đi, ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn tràn đầy tuổi xuân của cậu đây chứ? Cái đồ nhà quê kia chẳng thể nào mà so với cậu được."

Lại nữa rồi! Trong lòng Tần Du cười khẩy, không biết sau này hai người họ biết mình bị "cái đồ nhà quê" biến hoá trang phục cho, liệu có thấy ngượng không nhỉ? Nói cho rõ ràng, mấy cô mới là cái thứ đồ cổ từ cả trăm năm trước đó.

Phó Gia Ninh nhìn bản thân mình trong gương, nghĩ đến anh Thư Ngạn có thể dạy mình đánh tennis, nhân tiện nhìn vẻ đẹp mỹ miều của mình, nói với Tần Du: “Cảm ơn!”
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 36



“Không việc gì, chỉ tiện tay thôi mà.” Tần Du cởi chiếc khăn lụa trên người cô ấy ra, “Khăn lụa chỉ là biện pháp dự phòng, nếu có một chiếc thắt lưng nhỏ rộng hai centimet thì sẽ tốt hơn.”

Nhân viên bán hàng vội vàng nói: “Bộ phận bán đồ da trên tầng ba có đó, để tôi đi lấy giúp tiểu thư.”

Ánh mắt của cô gái nhỏ lập tức sáng lên: “Vậy làm phiền cô rồi.”

Phó Gia Ninh nhìn Tần Du đang thử giày. Một chính chỉnh sửa của Tần Du vừa rồi có thể nói là mục nát hoá thần kỳ.

Tần Du thử giày: “Không tệ, lấy đôi này đi.”

Chẳng lâu sau, nhân viên bán hàng liền đem tới bốn cái thắt lưng da. Tần Du cầm một chiếc thắt lưng màu tím, thắt quanh eo của Phó Gia Ninh. Eo của Phó Gia Ninh rất nhỏ, thắt lưng có chút dài, Tần Du thắt một nút ở cuối thắt lưng.

Tần Du tự mình lấy một chiếc đai thắt lưng màu nâu đỏ thắt quanh eo, sau đó xắn ống tay áo lên, lộ ra một phần cánh tay trắng như tuyết.

Vừa rồi trông cả người cô còn lười biếng, nhàn rỗi, bây giờ nhìn vào liền thấy già dặn hơn hẳn. Rõ ràng là chỉ khác nhau một cái thắt lưng.

Cô gái cao gầy kia nói: “Trông đẹp thật đấy! Trước kia sao em lại không biết phối hợp như thế này nhỉ?”

Suốt những năm hai mươi, trang phục của phụ nữ phương Tây, thịnh hành kiểu dáng không có đường thắt eo, thiết kế cố tình may thắt lưng ở phần hông, kéo vòng eo xuống, làm cho vòng eo mất đi phần nào sự nhỏ gọn. Thực tế, kiểu thời trang này đối lập hoàn toàn với kiểu quần áo bó eo trước đây, thuận theo khuynh hướng giải phóng phái nữ. Nhưng kiểu thiết kế này không phải ai cũng hợp.

Thượng Hải từ khi mở cửa đã nổi tiếng với phong cách phương Tây, theo đuổi thời trang ở Paris và London, ngay cả kiểu dáng của sườn xám về cơ bản cũng theo xu hướng phương Tây. Bây giờ là giữa những năm hai mươi, phương Tây lưu hành váy suông, sườn xám cũng là dáng suông, độ dài qua đầu gối một chút gần giống với váy Tây.

Những tiểu thư con nhà danh giá này cũng khó mà đánh đổ những tư tưởng đã ăn sâu vào nhận thức này. Bây giờ Tần Dũ làm mẫu, việc làm mẫu của cô thực chất là bước chuyển ngoặt. Phong cách mỹ lệ, thoải mái của những năm hai mươi đến những năm ba mươi liền trở thành sự đơn giản, mong manh. Thực tế, mọi người đã chán với phong cách phóng khoáng, cho nên khi nhìn thấy một màn làm mẫu của cô liền cảm thấy vô cùng đẹp mắt.

Đang nhìn quen những bộ trang phục không có eo, đột nhiên có người bóp eo đến mức nhỏ gọn yêu kiều, loại cảm giác đặc biệt kia liền đi sâu vào tận đáy lòng.

Tần Du thay quần áo, để nhân viên bán hàng lấy phiếu, trả tiền, lại tới một quầy hàng khác mua một bộ quần áo nghe nói là thời thượng nhất Châu Âu. Trong cái nhìn của cô, đồ bơi liền thân với quần góc bẹt và dây thắt rộng là cực kỳ bảo thủ.

Cô gái nhỏ cao gầy kia nói: “Chị ơi, chị nghĩ thoáng thật đấy, nghe nói bể bơi ở Pháp phải đo, ngắn hơn đầu gối 6 inch thì không thể vào bơi.”

“Bộ đồ bơi này hẳn là phù hợp quy định này đi?” Tần Du không biết còn có quy định như thế.

Nghe Tần Du nói như vậy, mày của Phó Gia Ninh cong cong, cười dịu dàng: “Đấy là mấy thứ từ xưa rồi, năm năm trước quy định này đã bị xoá bỏ rồi. Bây giờ lưu hành nhất đã không phải như thế, mà là hở ở phía sau lưng.”

Bị Phó Gia Ninh vạch trần, nhân viên bán hàng vội vàng cứu vãn: “Tiểu thư nói rất đúng, thế nhưng cửa hàng chúng tôi không nhập loại kiểu dáng này, bởi vì không bán được ở trong nước.”
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 37



"Được rồi, bây giờ chưa có mà tôi lại muốn bởi, chỉ có thể lấy cái này thôi." Tần Du cười, nhận đồ bơi, cười nói với hai cái cô gái: "Tôi đi trước, gặp lại sau!"

Phó Gia Ninh nhìn Tần Du đi về phía cầu thang: "Không biết vị này là thiên kim nhà nào mà có phong thái như vậy."

"Nghe khẩu âm khi nói chuyện của cô ấy, cũng không giống như người ở tỉnh ngoài đến đây."

"Nhưng tớ thật sự không nhớ rõ ở bến Thượng Hải có vị tiểu thư nào như này cả. Nếu có, cô ấy sẽ không lặng lẽ vô danh như vậy chứ?"

"Có lẽ là vừa mới du học trở về?"

"Cũng có thể là vậy."

Nhân viên bán hàng gói lại quần áo và vợt tennis. Phó Gia Ninh nhận lấy cái túi: "Đi thôi! Đi xem xem."

Phó Gia Ninh lên tầng ba mua cho cha cô ấy một cái tẩu hút thuốc, lại chọn cho anh trai một chiếc cà vạt, rồi lại vòng lên tầng hai muốn xem xem có gì tốt để mua cho mẹ. Lúc lên tầng hai, cô ấy lại thấy vị tiểu thư vừa rồi đề nghị cô ấy phối hợp với chiếc thắt lưng kia, đang nói gì đó với thợ may trong tiệm may vá.

Đồ Tần Du mang tới phần lớn là sườn xám và váy có áo khoác ngoài, cô nhìn một vòng, quần áo may sẵn hoặc đặt may theo yêu cầu ở đây phần lớn đều là váy, cô muốn mấy cái quần, đang với phó thợ may kiểu dáng mình muốn, kiểu quần khác với quần áo trên phố cho nên phải tốn chút công sức.

Trông thấy cô đang nói chuyện, Phó Gia Ninh cùng chị em Dư Tú Thanh của cô ấy đi tới. Dư Tú Thanh thấy Tần Du đang vẽ chiếc quần lên một tờ giấy.

Dư Tú Thanh nói: "Chị ơi, quần dài không trang nhã, thường là người hầu trong nhà mặc!"

Tần Du quay đầu nhìn cô gái nhỏ cao gầy kia, lời cô ta nói hoàn toàn có lý. Kiếp trước, trong các bộ phim thời dân quốc, các thiếu phu nhân nhà có tiền rất ít khi thấy mắc quần, hơn nữa trong ký ức vẫn còn như mới, một bộ phim nước Anh kể lại sự hưng suy của một đại gia tộc thì vào những năm hai mươi, các phu nhân nước Anh cũng rất ít khi mặc quần. Đương nhiên, lúc này CoCo Chanel ở nước Pháp đã rất nổi tiếng, phong trào phái nữ mặc quần áo của nam giới do bà ấy tiên phong cũng đã bắt đầu.

Cô không bác bỏ, cười nói: "Mặc quần, làm việc sẽ thuận tiện hơn."

"Cũng đúng, hiện tại những người phụ nữ nước Anh đã bắt đầu thịnh hành cưỡi ngựa, nên dù là phụ nữ hay đàn ông cũng đều mặc quần bởi vì cưỡi ngựa an toàn hơn nhiều so với cưỡi ngựa bằng ván ngang. Nhưng tại sao phụ nữ Châu Âu tình nguyện cưỡi ngựa bằng ván ngang cũng không tình nguyện cưỡi ngựa?" Phó Gia Ninh hỏi Dư Tú Thanh.

Cưỡi ngựa bằng ván ngang: là một hình thức cưỡi ngựa sử dụng một loại yên cho phép các tay đua nữ ngồi sang một bên thay vì cưỡi ngựa. Ngồi sang một bên có từ thời cổ đại và được phát triển ở các nước châu Âu vào thời Trung cổ như một cách để phụ nữ mặc váy cưỡi ngựa một cách đơn giản trong khi vẫn mặc trang phục đẹp.

"Tại sao?"

"Anh hai của em nói là bởi vì phụ nữ Châu Âu trước kia từng bị giam cầm, có lẽ bây giờ các cô ấy đã được thức tỉnh, hi vọng thực hiện giá trị nhân sinh của bản thân. Hơn nữa trình độ giáo dục cho các cô gái càng ngày càng cao, cho nên các cô gái hy vọng có thể mặc quần giống đàn ông, rời khỏi gia đình. Bây giờ quần cũng bắt đầu thịnh hành rồi. Chị gái vẽ chiếc quần này rất đẹp nên em cũng muốn thử một chút. Có thể chứ ạ?"

DTV

"Đây là chiếc quần cạp cao rất phù hợp với em đó, chị còn muốn may mấy cái áo sơmi, em xem thử xem có muốn hay không?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 38



Bây giờ đã là giữa tháng tư, trên chiếc áo sơ mi mẹ Tần mua cho cô lại có viền ren và thêu hoa, đẹp thì đúng là đẹp thật, thế nhưng để mặc hàng ngày thì chẳng khác nào đi dự tiệc, nên cô vẫn không quen. Áo sơ mi đơn giản và rộng rãi, cổ chữ V và cổ tròn có thể may mấy cái, ngoài ra cũng có thể may thêm một chiếc váy đen và một chiếc váy trắng nhỏ đơn giản và linh hoạt nữa.

Phó Gia Ninh nhìn Tần Du khua ngòi bút soàn soạt, sau đó một bức tranh hiện ra. Nói là một bản phác thảo phương Tây, thì lại không tỉ mỉ như phác hoạ, thế nhưng kiểu dáng rất rõ ràng.

Phó Gia Ninh và Dư Tú Thanh bị bức vẽ của Tần Du hấp dẫn, nhất là Phó Gia Ninh khi trông thấy chiếc áo sơ mi được phối với một chiếc váy: "A! Em không biết váy đuôi cá còn có thể sử dụng kiểu này! Em cứ nghĩ nó chỉ có thể dùng trên lễ phục, em muốn cái váy này."

Thế mà cô ấy lại coi trọng một chiếc váy đuôi cá mà mình tiện tay vẽ. Tần Du nhìn lại, quả thực trông rất đẹp: "Chị cũng muốn một chiếc váy này, chúng ta mỗi người một cái?"

"Được đó! Được đó!"

Thợ may đo kích thước của các cô. Trước đó Phó Gia Ninh đã có lòng muốn kết bạn với Tần Du, hỏi cô: "Em là Phó Gia Ninh, còn cô ấy là Dư Tú Thanh, không biết tên của chị gái là gì?"

Phó Gia Ninh? Phó Gia Thụ? Tần Du ngay lập tức nhớ tới Phó Gia Thụ là bạn tốt của Tống Thư Ngạn, cô gái nhỏ này chắc là em gái của Phó Gia Thụ. Thế giới đúng là nhỏ thật đấy. Tần Du phát hiện ý nghĩ xấu xa của mình có thể sẽ sớm thành hiện thực, cô gái nhỏ này sẽ nhanh chóng biết cô chính là người vợ nhà quê của anh Thư Ngạn kia.

Với tâm tình như này, Tần Du cười vô cùng vui vẻ: "Chị tên là Tần Du, Du trong mỹ đức."

(Giải thích: mỹ đức là 懷瑾握瑜 còn Du của Tần Du là 瑜, nên từ Du được lấy trong cụm từ mỹ đức)

Nói tên xong, cô hận không thể vỗ đùi một cái, tại sao không nói mình là Tần Nhã Vận? Cô ấy quan tâm anh Thư Ngạn của cô ấy như thế, chắc hẳn sẽ biết Tần Nhã Vận là ai? Đúng là cơ hội đến mồm rồi còn rơi.

Trong lúc các cô đang nói chuyện, một người phụ nữ mặc sườn xám cao cổ từ cầu thang bước vào, kiểu tóc trên đầu của cô ấy là kiểu uốn tay được ưa chuộng nhất lúc này, nếp nào vào nếp đấy, khuôn mặt cũng được trang điểm.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy cô ta, lập tức tới chào đón: "Phu nhân Hạng, hôm nay tới may sườn xám sao? Gần đây chúng tôi mua rất nhiều vải vóc mới, mời cô tới bên này xem một chút."

"Để xem nào." Vị khách nữ kia nhìn một lượt sườn xám, rồi quay người rời đi.

Phó Gia Ninh trợn trắng mắt: "Bây giờ cô ta còn có tiền để tới đây may quần áo sao?"

"Không biết nữa! Họ Hạng kia không phải bị đuổi đi rồi sao? Hiện giờ cũng không tìm được việc làm, trong nhà cũng cắt phần cung cấp cho vợ chồng bọn họ."

Phó Gia Ninh cười lạnh: "Có tiền may một bộ sườn xám, còn không bằng tiết kiệm mà hút hai điếu thuốc phiện."

"Không biết họ Hạng coi trọng cô ta chỗ nào? Không biết hắn ta nhìn thấy Trần Lục tiểu thư có hối hận hay không? Ném trân châu đổi cá mục." Dư Tú Thanh cũng bĩu môi khinh thường.

"Anh hai tớ bảo tớ đi học cho giỏi, muốn tớ học tập chị Trần Lục."

"Trần Lục tiểu thư thật đúng là lợi hại. Chồng cùng với cô em họ bắt tay nhau, buộc cô ấy ly hôn. Cô ấy trở về tự xây dựng công ty, bây giờ đi lên như diều gặp gió. Thật muốn cám ơn người đàn bà này đã cướp tên đàn ông kia đi."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 39



Hai người này sợ Tần Du không biết, còn nói tiền căn hậu quả cho Tần Du. Nghe nói lúc ấy người em họ này tới để nhờ vả Trần Lục tiểu thư, thế rồi Trần Lục tiểu thư tốt bụng chứa chấp cô ta. Ai ngờ ở nhờ không được bao lâu, thì chồng ngoại tình với người em họ này. ở bên ngoài nói vợ mình là mù cưới câm gả, không có tình cảm, hơn nữa còn có tư tưởng phong kiến độc hại, hai người không cách nào sống nổi.

Buộc vợ ly hôn, con cái thì ném cho vợ, cũng coi là kẻ có tình thì cuối cùng vẫn về với nhau.

Sau đó bị ông hai nhà họ Hạng biết được, ông hai tức giận đến mức cắt luôn nguồn cung của Hạng tiên sinh, buộc hai người phải ly hôn.

Đã không phải con rể, Trần gia cũng sẽ không hơi đâu trợ giúp cái loại con rể cũ này. Con rể cũ làm ăn buôn bán gì cũng không thành, hai năm này đã tiêu sạch vốn liếng. Hơn nữa vị Hạng tiên sinh này còn bị nghiện thuốc phiện, cả vị phu nhân Hạng này cũng nghiện thuốc, lại không có tiền, thời gian này coi như khó khăn.

Còn Trần Lục tiểu thư đó, dưới sự giúp đỡ của đại tiểu thư, làm đại diện cho một nhãn hiệu hoá chất gia dụng, hiện tại làm ăn rất khá.

Hai đứa nhỏ này thực sự rất là tám chuyện, vừa mua vải vừa tám sạch sành sanh về kiếp trước kiếp này của người ta. Cô gái Phó Gia Ninh này còn không quên thổn thức: "Chẳng có mấy người là thái thái chính thức có thể ra đi giống như chị Lục đâu, phần lớn đều thê thảm, như Hồ nhị công tử học cùng trường với anh tớ đây này, vợ đầu của anh ta mới gọi là thảm, bị chọc cho tức chết."

Tần Du nghe đến đó, nghiêng đầu hỏi cô ấy: "Vừa rồi trên lầu nghe em nói cái gì mà anh Thư Ngạn, đồ nhà quê ở nông thôn? Có phải giống với người mà các em nói không?"

Phó Gia Ninh nhất thời yên lặng, sau đó hơi dừng lại, cô ấy sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: "Anh Thư Ngạn lúc bắt đầu đã nói rất rõ ràng với chú và dì, anh ấy sẽ không chấp nhận chuyện một cuộc hôn nhân sắp đặt sẵn, mà do chú Tống và dì lừa anh ấy về nhà bắt anh ấy kết hôn, anh ấy và cùng bọn họ không hề giống nhau."

Cô gái nhỏ khi đụng đến chuyện của người khác thì tam quan vẫn rất ngay thẳng, đến phiên cô ấy thích Tống Thư Ngạn, coi như toàn lực ủng hộ Tống Thư Ngạn, đó là tiêu chuẩn kép.

Thấy Tần Du không tin, cô gái nhỏ còn thề son sắt nói: "Chị à, chị phải tin em, anh Thư Ngạn không phải loại người như vậy."

"Chị tin hay không thì có liên quan gì đâu? Mấu chốt là em đánh giá gì về anh ấy. Được rồi! Chị đã mua xong, gặp lại sau!"

Đưa mắt nhìn Tần Du rời đi, Phó Gia Ninh nghĩ lại mấy lời mình mới nói vừa rồi, cô ấy rất thích chị gái xinh đẹp lại ưu nhã còn rất dễ gần này, vừa rồi trong lời nói của chị gái có vẻ chị ấy cũng rất chán ghét cái loại đàn ông không chịu trách nhiệm. Rõ ràng anh Thư Ngạn xác thực không làm sai, tại sao khi mình tranh luận vì anh Thư Ngạn lại cảm thấy mình "tốt bụng ghê cơ"?

Tần Du không quan tâm đến những lo lắng của cô gái nhỏ, cô ngồi xe kéo rời đi. Vân Hải, Mai Ngọc đi tới cầm túi lớn túi nhỏ trong tay cô: "Tiểu thư Tần, chúng tôi vừa mới nhận được điện thoại của cửa hàng tây Minh Thái, nói là tìm cô."

"Người ta để lại phương thức liên lạc sao?"

"Có ạ. Ở trên khay trà phòng khách của cô, cô có thể gọi từ bốt điện thoại trên tầng của cô. Tôi sẽ đưa cô trở về phòng và chỉ chỗ của nó cho cô."

"Được."
 
Back
Top Bottom