Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 210



"Vớ vẩn, rõ ràng anh biết Tiểu Du cần quân bài nào, nên cố tình bỏ quân bài đó". Phó thái thái tức giận nói với Tần Du: "Như vậy thì chơi mạt chược còn có ý nghĩa gì nữa."

"Mẹ không cần phải thua hai quân bài liền như vậy có được không ạ?". Phó Gia Thụ còn nói với Tần Du:"Mẹ anh cứ đánh bài là lại xấu tính vậy đấy. Đánh bài cùng bà ấy chẳng thú vị chút nào."

"Nói với vẩn, bác gái không như vậy." Tần Du phản bác Phó Gia Thụ.

Phó thái thái vui vẻ ra mặt: "Vẫn là Tiểu Du ngoan."

"Được được được, mẹ đổi chỗ cho con, như vậy con cũng không còn cách nào cho Tiểu Du ăn bài. Được chưa."

Hai mẹ con đỗ chỗ. Tần Du ăn ngay mấy quân bài của Phó thái thái. Phó Gia Thụ nhìn Phó thái thái: "Sao mẹ lại cố ý thả bài cho Tiểu Du?"

"Rõ ràng là Tiểu Du may mắn, sao mẹ có thể cố ý thả bài được."

"Thả bà thì bảo là thả bài đi, cái này sao lại gọi là vận may tốt được hả mẹ. Mẹ như vậy là sao?"

Tần Du cười: "Tiêu chuẩn kép, nghiêm khắc với người khác nhưng lại khoan dung với bản thân."

"Ha ha ha. Mẹ có nghe không, có người không cảm kích kìa." Phó Gia Thụ hỏi mẹ.

Phó thái thái lườm Tần Du: "Con nhỏ không có lương tâm."

"Cái gì mà không có lương tâm, rõ ràng là công bằng chính trực." Phó Gia Thụ mặt mày hớn hở đánh bài.

Lục di thái ngồi sau lưng tiểu thư nhà mình, nhìn tiểu thư nhà mình mắt đi mày lại với Phó nhị thiếu. Hơn nữa dường như Phó thái thái còn mặc cho bọn họ mắt đi mày lại, còn rất thích tiểu thư nhà mình nữa.

Lần này lúc cô gia trở về, cô ấy có gặp. Nét mặt cô gia vẫn luôn trầm lặng, hoàn toàn không hoà ái dễ gần, mặt đầy gió xuân như Phó nhị thiếu.

Nhìn tiểu thư và Phó nhị thiếu cũng vô cùng xứng đôi. Vừa rồi ở phòng khách, Tam di thái cũng đã nói là thái thái trả lại ngọc như ý của nhà họ Tần, hy vọng tiểu thư sớm ngày gặp được phu quân. Chẳng lẽ...

Cái sự xứng đôi này, hai vị thái thái Hứa, Phương cũng nhìn ra. Hứa thái thái hỏi Tống thái thái: "Hình như quan hệ giữa tiểu thư Tần và Phó thiếu gia rất tốt."

"Hai đứa nó quen nhau từ nhỏ. Gia Phó có chút hoạt bát lại biết chăm sóc tiểu cô nương. Cho nên thân với Tiểu Du hơn một chút. Lần này ra ngoài, Ngạn Thư nhờ Gia Thụ chăm sóc Tiểu Du, hai đứa nó vừa gặp đã lại thân thiết như xưa. Ngạn Thư đã xem Tiểu Du như em gái, vừa hay Phó lão gia và chị dâu Di Liên lại rất thích Tiểu Du, nhà chúng tôi đương nhiên là muốn chúng nó tiến tới rồi, biết rõ vẫn tốt hơn là không biết gì." Tống thái thái ra một quân bài:"Sau này vẫn trông vào duyên phận của bọn trẻ thôi. Ra ngoài rồi mới biết Thượng Hải không giống quê chúng tôi, yêu đương tự do, hai người phải ở bên nhau mới tốt."

Có những câu nói này của Tống thái thái cộng thêm việc Phó thái thái rất thích Tần Du, lần này ngay cả các di thái thái cũng hiểu rõ, Phó gia không hề để ý Tần Du là đại thiếu phu nhân bị nhà họ Tống bỏ rơi, bây giờ xem ra là Phó thiếu gia đang theo đuổi Tần Du.

Đánh bài xong, Tống thái thái giữ mấy vị thái thái ở lại ăn cơm tối. Phó Gia Thụ đương nhiên cũng ở ăn chực bữa tối. Anh ngồi cạnh Tần Du nhìn đồng hồ đeo tay: "Xem ra là ông chủ Niên sẽ không đến."

Tần Du cười:"Em cho ông ấy cơ hội mà ông ấy còn không đến. Vậy thì chỉ có thể nói là tầm nhìn và suy nghĩ của ông ấy hạn hẹp."

Phương thái thái hỏi: "Tiểu thư Tân, lời nói này giống như ông chủ Niên đã bỏ qua một cơ hội rất lớn vậy."

"Phương thái thái à, trên thương trường kết duyên phải nhiều hơn kết thù mới được."Đập bàn trong kinh ngạc" có một câu thế này "cần gì phải có gió mới căng buồm", nghĩa gốc là đời người biết nay chẳng biết mai, cần gì phải cố chấp truy tìm. Sau khi tôi đọc xong thì tôi cho rằng cũng có thể hiểu là khi gió lớn không thể kéo căng buồm, làm người thì phải để lại đường sống. Hôm nay tôi cho ông chủ Niên cơ hội này, chính là tôi đã để lại đường sống, vẫn cho một cơ hội kết duyên. Nhưng ông ấy không quý trọng cơ hội này, tôi cũng không thể nể tình ông ấy và bác Phó có quan hệ đồng hương cho ông ấy thêm một cơ hội nữa. Như vậy thì tôi sẽ trở thành người không hề có chút nguyên tắc nào."

Tần Du nói, hai vị thái thái nghe, cảm thấy vô cùng đúng, nhưng lại phát hiện cái gì cũng không được nói rõ. Hai người thắc mắc trong lòng, thì thầm lên xe rời đi.

Phương thái thái về nhà, quả thật không kìm được gọi điện thoại cho Niên thái thái, nói với bà ta những lời nói mà Tần Du đã nói, những câu nói tưởng như đã nói mà thực ra cái gì cũng chưa nói.

Niên thái thái về nói với lão gia nhà mình. Niên lão gia nửa tin nửa ngờ, nghe Tần Du muốn ông ta đích thân đến xin lỗi thì giận tím mặt: "Cô ta nghĩ mình là cái thá gì? Cùng lắm cũng chỉ là một con ch.ó dưới tay bà Dương. Bà Dương nắm quyền, cô ta chỉ là quản lý bộ phận đại lý máy dệt, mà có thể nhúng tay vào chuyện đất đai của bộ phận bất động sản à. Đúng là, tôi không hiểu rõ từng li từng tí về Cửa hàng tây, nhưng vẫn phân biệt được rõ ràng. Thực sự cho rằng chỉ dựa vào máy in nhà họ Tống là có thể đứng vững ở Minh Thái, muốn làm gì thì làm à."

"Lỡ như..."

"Không sao. Không phải vừa gọi điện cho lão Tuyên để ông ấy đi làm rõ rồi à. Ngày mai chúng ta lập tức quay về. Trên đời này không có kẻ không tham, cùng lắm là nhiệm kỳ tới chúng ta bỏ ra thêm ít tiền thắp hương."

"Lão Tuyên cũng theo ông bao năm rồi, hẳn là sẽ không hồ đồ như vậy."

"Tóm lại, chúng ta không ở Thượng Hải, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Ngày mai chúng ta trở về. Nhưng muốn tôi xin lỗi cô ta thì cô ta cứ nằm mơ đi." Niên lão gia nổi giận đùng đùng.

Có câu nói này của lão gia nhà mình, Niên thái thái vẫn có chút sức mạnh: "Cho dù có muốn bát cơm tôi cũng nhảy qua cổng nhà cô ta. Hơn nữa, cô ta là cái thá gì chứ, chẳng lẽ ly hôn rồi sẽ được ngự ban đền thờ, có thể làm rạng rỡ tổ tông à?"

"Ai da, bà đừng có giận, tôi cũng chỉ nói với bà một chút thôi. Tôi rất sợ cô ta có bản lĩnh gì đó khiến các bà bỏ qua cơ hội. Được rồi được rồi tôi cúp máy đây."

Đối phương cúp điện thoại. Niên lão gia nói không sợ, nhưng ngày hôm sau hận không thể mọc ra một đôi cánh để bay về Thượng Hải.

Ở nhà học Tống, sau khi một trận mạt chược hạ màn, lại thông qua miệng lười của bọn nha đầu phục vụ ở đó, tất cả người giúp việc đều biết, hoá ra từ trước đến giờ không có hồ ly tinh gì cả, bị đồn thành hồ ly tinh chính là thiếu phu nhân cũ, Tần tiểu thư.

DTV

Không chỉ là thiếu gia muốn ly hôn mà Tần tiểu thư cũng muốn ly dị. Thiếu gia và Tần tiểu thư bàn bạc xong, ly hôn xong, thiếu gia là về nhà bẩm báo. Không ngờ Niên thái thái tới Ninh Ba lại truyền ra nhiều tin đồn như vậy khiến cho mọi người nghĩ rằng thiếu gia ly hôn với thiếu phu nhân là vì hồ ly tinh.

Hơn nữa Tần tiểu thư dường như rất gần gũi với Phó thiếu gia, Tần tiểu thư không làm đại thiếu phu nhân nhà mình rất có thể sẽ làm thiếu nhân nhà họ Phó. Rất nhiều người không khỏi cảm khái, đây chính là số giàu sang.

Người lăn lộn khó ngủ lúc này là Lục di thái. Ban ngày cô ấy ngồi sau lưng tiểu thư, lúc ban đầu là Phó thiếu gia chiếm ưu thế, nhưng sau khi Phó thiếu gia ngồi đối diện tiểu thư, cô ấy liền thấy rất rõ.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 211



Tam dì thái đã từng nói với cô ấy tình huống Phó thiếu gia là như thế nào. Nhà họ Phó so ra còn giàu có hơn nhà học Tống một chút, nhà họ Phó chỉ có một vị công tử như vậy. Lúc đó Tam di thái giải thích là tiểu thư làm di thái của Phó thiếu gia đã là trèo cao rồi, nhưng bây giờ nhìn lại, hiển nhiên là không phải như vậy, cho dù là Phó thái thái hay là vị thiếu gia này đều đối xử với tiểu thư vô cùng tốt.

Lúc đó, cô ấy còn nghe thấy tiểu thư đã mua nhà ở Thượng Hải, lại còn làm mô giới của một cửa hàng tây ở Thượng Hải. Cô ấy không biết mô giới là gì nhưng nghe có vẻ rất lợi hại.

Nhìn có vẻ như tiểu thư muốn gả cho nhà họ Phó làm thiếu phu nhân, hơn nữa còn là thiếu phu nhân được cô gia yêu chiều, được ba mẹ chồng yêu thương.

Lục di thái nghĩ đi nghĩ lại rồi tự nói với mình, như vậy không phải là rất tốt sao. Sau này cô ấy không cần lo lắng cho tiểu thư nữa. Nói là nói vậy nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát không biết tại sao.

Lục di thái bởi vì có chút mất mát không ngủ được, nhìn lọng che của nóc giường đến tận sáng.

Tiểu nha hoàn vắt khăn lông hầu hạ cô ấy rửa mặt. Lúc này cô ấy mới an ủi mình, nếu vẫn đi theo tiểu thư thì lúc này cô ấy nên hầu hạ tiểu thư. Đừng nghĩ nhiều nữa, sau này mọi người đều ở Thượng Hải vẫn có thể chăm sóc lẫn nhau.

Ăn cơm sáng, chính viện náo nhiệt hẳn lên. Lục di thái đi vào, khoảng mười người mặc áo vải nâu đến dán niên phong các rương đồ bỏ vào bao.

Nhà họ Phó vốn có tàu hàng qua lại giữa Thượng Hải và Ninh Ba, bây giờ phái quản sự tới đốc thúc. Quản sự mỉm cười nói với Tống thái thái:"Thiếu gia đích thân dặn dò, phải coi như là đồ đạc nhà mình, tuyệt đối không thế sai sót."

"Như vậy thì tôi yên tâm rồi." Tống thái thái mời quản sự ngồi uống trà.

DTV

"Chờ bà đến Thượng Hải, đồ cũng đến."

Nhìn các rương đồ liên tiếp được mang ra ngoài, đã có người phát hiện không được bình thường. Đây nào phải mỗi đồ của tiểu thư, còn rất nhiều đồ đạc khác nữa, đây không phải là đồ đạc của thái thái sao.

Tống thái thái bỏ hết những đồ đáng tiền trong tay bà ấy vào túi, ngay cả giường gỗ tử đàn la hán trong đỗ cưới của bà ấy năm ấy cũng đều chuyển đi.

Bà ấy còn nhìn mấy cây gỗ lim để trong nhà kho, đó là gỗ thừ lại lúc Thư Ngạn xây nhà, lúc đó bà ấy muốn giữ lại để làm quan tài cho mình.

Do dự hồi lâu, mấy cây gỗ cho dù là để ở biệt thự nhà họ Tống hay là để ở biệt thự của Tiểu Du đều không tiện, vẫn là không đem đi thì hơn.

Cứ thế dọn dẹp một lượt, dọn dẹp sạch bóng chính viện, cũng khiến người trong nhà trợn mắt há mồm.

Buổi chiều, xe nhà họ Tống đi đón đại cô thái thái đến. A Phương sai người đi mời các di thái còn có cả đại thiếu phu nhân của nhị phòng.

Nhị di thái và Nhị thiếu phu nhân đang trên đường đợi Tam di thái đến. Nhị di thái hỏi: "Em ba, em biết việc buổi sáng không? Thái thái chuyển hết đồ của bà ta đi."

"Em cũng vừa nghe nói, đây rốt cuộc là có chuyện gì, sao lại giống như thổ phỉ vào thô, quét sạch không còn thứ gì?"

"Đi thôi, đi xem sao."

Ba người đi vào nhà chính của chính viện. Nhị di thái phát hiện bạn vuông, ghế dựa trong phòng chính đều đổi hết. Ban đầu đều là gỗ tử đàn bây giờ đổi thành ghế làm từ gỗ lê đặt trong nhà kho.

Lúc Nhị di thái vào nhà họ Tống, sự yêu thích của Tống lão gia đối với bà ta khác hẳn những di thái khác. Đó là yêu thích thật sự. Bà ta nói rằng bà ta muốn một chiếc giường bạt bộ.

Giường bạt bộ: Một loại giường truyền thống của Trung Quốc

Lời nói này truyền đến tai của lão thái thái, lão thái thái nói một câu: "Cô ta vậy mà cũng dám nghĩ đến cái đó. Được, bảo cô ta gả đến với một bộ gia cụ đầy đủ tôi sẽ làm cho cô ta một cái giường bạt bộ."

Lúc đó bà ta mới biết, lúc thái thái gả đến, nhà họ Chu cho bà ta một bộ gia cụ đầy đủ. Để xứng với những món đồ gia cụ này của nhà họ Chu, ba năm trước khi hai người họ cưới nhau liền đặt làm cho con trai và con dâu một chiếc giường bạt bộ làm bằng gỗ tử đàn.

Đương nhiên, đồ đạc bằng gỗ tử đàn chỉ là một phần. Lúc đó nhà họ Chu gả con gái, ruộng đất, cửa hàng, thứ nên có đều có cả, rồi còn cả đội thuyền trở đồ cưới. Cuối cùng còn đưa tới một con thuyền đầy nước, con thuyền ấy đậu trước cửa nhà họ Tống, hai anh trai ruột của thái thái múc nước ra khỏi thuyền, giội vào con sông nhỏ trước cửa nhà họ Tống. Ý là một hớp nước con gái nhà họ c* uống cũng là đem từ nhà mẹ đẻ tới, ý là có đồ cưới, có anh em là chỗ dựa.

Nhưng sau khi gả đến, giữa vợ chồng lại như vậy, ba mẹ chồng coi trọng thì có ích gì.

Bây giờ chuyển hết đồ cưới năm đó đi, Nhị di thái cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bà ta không nhịn được muốn đến phòng xem xem, chớ có chuyển cái giường bạt bộ đó đi.

Lúc này, Tống thái thái và đại cô thái thái đã một trái một phải ngồi ở vị trí chủ vị, Nhị di thái ngồi ở vị trí đầu tiên ở phía đông, Tam di thái ngồi ở vị trí đầu phía Tây, Lục di thái ngồi ở vị trí cuối cùng phía Đông.

Tống thái thái nói với Nhị thiếu phu nhân: "Con dâu bà Hai, con nặng người, cho con giữ lại chỗ, con ngồi xuống đi."

"Vâng."

Hai vị Tứ di thái và Lục di thái đến, cũng ngồi vào chỗ.

Tống thái thái mở lời: "Tuy Thư Ngạn và Tiểu Du tự nguyện ly hôn nhưng hai đứa nó lại không báo cáo cha mẹ, tự tiện làm chủ, tôi và lão gia rất tức giận. Mấy năm nay tôi vẫn quán xuyến chuyện ở nhà, vẫn nghĩ rằng Thư Ngạn là đứa bé chín chắn chững chạc, rất yên tâm về nó. Nhưng bây giờ mới biết, quá yên tâm về nó, cho nên nó làm ra những chuyện hoang đường. Cho nên tôi đã bàn bạc với lão gia để tôi đến Thượng Hải ở cạnh Thư Ngạn, quản nó."

Nghe Thái thái phải đi Thượng Hải mấy vị di thái trố mắt nhìn nhau. Nhiều năm như vậy Thái thái vẫn luôn ở nhà, ai cũng được đi Thượng Hải nhưng Thái Thái thì không thể đi Thượng Hải. Bây giờ nói thái thái muốn đến Thượng Hải thường trú.

Nhị di thái thấy chẳng sao, dù đến phiên ai thì cũng chẳng đến phiên bà ta đi Thượng Hải.

Trong lòng Tam di thái chua loét. Dựa vào đâu mà một người đàn bà quê mùa lại được đi Thượng Hải, bà ta sẽ không lạc đường chứ, bà ta đi quản Đại thiếu gia? Có thể quản được Đại thiếu gia chắc?

Tứ di thái nhìn bụng mình, có thể có bầu lần nữa, bà ta đã có chút may mắn rồi. Dù sao lão gia có gì tốt cũng chẳng nhớ đến bà ta. Bây giờ bà ta chỉ muốn bình an sinh con trai, nửa đời sau có chỗ dựa vào. Nếu chỉ có một cô con gái đến lúc con gái đi lấy chồng, bà ta già rồi bị bệnh cũng chẳng ai quan tâm.

Ngũ di thái cau mày. Dự định của bà ta vốn là Tiểu Lục đi Thượng Hải, đợi mình sinh con rồi, lão gia nhất định cũng sẽ đón mẹ con bà ta đến Thượng Hải. Bà ta có hàng vạn cách để thu phục con nha đầu Tiểu Lục đó. Nhưng bây giờ lại là thái thái đi Thượng Hải, ở dưới mí mắt thái thái cuộc sống sẽ không được tự do, thoải mái lắm. Nhưng không sao, lão gia vẫn còn đi Thanh Đảo, cuộc sống ở Thanh Đảo sẽ tự do tự tại hơn chút.

Lục di thái không ý kiến gì. Loã gia đồng ý sẽ đón cô ấy đến Thượng Hải, nghĩ đến là này cô ấy có thể đến Thượng Hải cùng Đại thái thái.

"Tôi bàn bạc với lão gia rồi, bà Hai ở quê lâu nhất, bình thường trong nhà có chuyện lớn cần bàn bạc, tôi vẫn luôn tìm nó để bàn. Hơn nữa Thư Hoa cũng đã trưởng thành, quản lý ruộng đất ở quê, con dâu bà Hai cũng có học thức cũng có thể trợ giúp mẹ chồng của nó lo liệu việc nhà, cho nên để quyền quản lý nhà cửa cho bà Hai."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 212



Thái thái nói lời này khiến mọi người kinh ngạc, về tình về lý, thái thái đi Thượng Hải không phải là nên để Nhị di thái lo liệu chuyện nhà sao?

Nhị di thái hôm qua còn đang hâm mộ đại thái thái được quản lý nhà cửa, như vậy tốt biết bao. Đột nhiên cái "bánh bao nhân thịt" rơi xuống đầu bà ta, bà ta không nén nổi mà hơi cong khoé miệng.

"Em nhất định sẽ tận tâm tận lực không phụ lòng thái thái và lão gia đã tín nhiệm."

"Cô cũng chưa từng quán xuyến một đại gia đình như vậy. Tôi ở Thượng Hải, nước xa không giải được khát gần, nếu không lo được thì có thể tìm đại cô thái thái. Đại cô thái thái lo liệu được cả một đại gia đình nhà họ Đổng, là thái thái được mọi người "treo biển", làm việc cẩn thận, chu toàn, phải thường xuyên xin đại cô thái thái chỉ dạy." Tống thái thái quay lại nói với đại cô thái thái:"Đại tỷ, làm phiền chị."

Treo biển: Một hình thức khen thưởng, ca ngợi thời xưa.

"Giúp cô trông nom không có gì là phiền hà cả. Cô mau đi trông nom Thư Ngạn đi, nó mới là con cháu nhà họ Tống chúng ta."

Nghe thấy lời này, Tam di thái ngây ra. Dựa vào đâu quyền quản lý nhà của lại giao hết cho bà Hai. Bà ta mới có một đứa con trai còn mình có tận ba đứa, nhìn biểu cảm của bà Hai, Tam di thái chua đến mắc sủi bọt trong lòng.

Tuy rằng Nhị di thái không thích bị Đại cô thái thái quản chặt, nhưng dầu gì cái nhà này cũng là bà ta làm chủ. Bà ta đứng lên nói với Đại cô thái thái: "Cái gì em cũng không hiểu vẫn mong Đại cô thái thái bỏ ra chút thời gian chỉ bảo."

Địa cô thái thái không buồn nhấc mắt: "Ừ."

"Bà Hai, cô phải làm tốt mọi việc. Lão gia vẫn còn băn khoăn về việc cô có quán xuyến tốt việc nhà hay không. Ông ấy nhớ là Tiểu Ngũ có học hành mấy năm, nếu cô không lo liệu được thì để Tiểu Ngũ lo." Thái thái uyển chuyển truyền đạt lại lời của lão gia.

Nhị di thái quay lại nhìn Ngũ di thái, lão gia có ý gì, tại sao lại có ý định giao quyền quán xuyến nhà cửa cho con tiểu yêu tinh mới vào nhà họ Tống chưa đầy hai tháng, về quê cũng chưa đầy hai tháng.

Tiểu yêu tinh muốn nắm quyền, mơ đi. Nhị di thái lập tức tỏ rõ lòng thành: "Xin Đại cô thái thái yên tâm, em nhất định quán xuyến tốt việc nhà."

DTV

Ngũ di thái bĩu môi. Bà Hai còn thật sự coi đây là được yêu thích. Ai mà hiếm lạ gì, một chùm chìa khoá đó có thể đến cạnh lão gia mới là muốn gì có đó.

Tống thái thái lại nói với Nhị di thái: "Bà Hai, mỗi người một nhà không đủ, sau này Thư Ngạn có sống ở Thượng Hải hay không thì nhà của nó cũng không thể động vào."

"Thái thái yên tâm, nhà của thiếu gia dù có như thế nào cũng sẽ không động vào."

"Tôi đi Thượng Hải chắc là cũng sẽ ít về. Lúc trở về tôi là mẹ ruột của Thư Ngạn tôi sẽ sống ở nhà của nó, cũng không có gì. Cho nên cô chuyển đến đây ở, nhường viện trống của cô cho Tiểu Lục, như vậy mỗi người một nhà, không thiên vị."

Tay Nhị di thái lúc này đã run rẩy. Chiếc giường bạt bộ trong phòng Thái thái đó, lão thái thái không biết rằng năm đó bà cụ mắng chửi, phỉ nhổ:"cô ta cũng dám" cuối cùng vẫn để bà ta nằm ngủ đấy thôi.

Đại cô thái thái cất tiếng: "Không được. Chính viện sao có thể để di thái thái vào ở. Như vậy thì còn gì là phép tắc, luật lệ trong nhà nữa."

"Đại tỷ à, sau này Thư Ngạn chắc chắn là ở Thượng Hải quản lý Hải Đông, Thư Hoa quán xuyến nơi quê nhà, hai anh em mỗi người một vùng, để cho Thư Hoa sống thoải mái một chút cũng phải thôi. Không phải là em bảo giữ lại căn nhà của Thư Ngạn ở bên cạnh rồi sao. Để cho mấy cô ấy có viện riêng. Hơn nữa Tiểu Lục sống ở chỗ này của em, em đi rồi, Tiểu Lục sống ở chính viện càng không thích hợp." Bây giờ Tống thái thái cảm nhận được lúc Tần Du rời đi, bảo cô để lại viện liền để lại viện, không tranh không đoạt. Đã không muốn rồi thì hận không thể cái gì cũng cho đi hết.

"Không được. Cho dù cô muốn làm như vậy thì phòng chính cũng không thể cho di thái thái vào ở." Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của đại cô thái thái.

Giờ phút này, trong lòng Nhị di thái đang nở hoa, từ ý của Thái thái bà ta hiểu được, lão gia muốn để xưởng ở Thượng Hải cho Đại thiếu gia, định giao sản nghiệp ở quê cho con trai.

Nhị di thái cho dù rất muốn cái giường kia, nhưng cũng biết lúc này không được, bà ta lộ vẻ tươi cười, nói: "Đại cô thái thái nói rất đúng, phòng chính nhất định không thể động, xin thái thái khoá lại."

"Cũng được." Tống thái thái nói.

Tam di thái cũng hiểu được lão gia có ý gì. Phân Thượng Hải cho Đại thiếu gia, nông thôn cho bà Hai, vậy phân cái gì cho ba cậu con trai của bà ta? Phân cho gió Tây Bắc à? Vốn tưởng rằng mình có nhiều hơn bà Hai hai đứa con trai, bây giờ nhìn lại, ba đứa con trai kia của bà ta có thể không nhận được gì. Lão gia dù sao còn nghĩ bà Hai không quản được thì để cho lão Ngũ, không hề nhớ đến bà ta.

Bà ta ngẩng đầu hỏi: "Thái thái, lão gia chưa dặn dò những thứ khác à?"

Lòi này cũng đã nói ra tiếng lòng của Lục di thái. Cô ấy nghe là cho mình một viện, trong lòng liền lộp bộp. Lão gia vẫn luôn nói với cô ấy là cô ấy tạm thời ở lại nông thôn, cho nên thu xếp ổn thoả ở chỗ của Đại thái thái mấy ngày. Sao bây giờ lại cho cô ấy viện?

Lục di thái siết chặt vải trên đùi, giống như bị phán quyết, chờ Thái thái trả lời.

Chỉ nghe Thái thái nói: "Không có."

Không chỉ Tam di thái thất vọng mà Lục di thái cũng không dám tin tưởng: "Thật sự là lão gia chưa nói gì sao?"

Tống thái thái biết ý của cô ấy là gì.

"Tôi hỏi lão gia hai lần thay cô, có muốn đưa cô qua Thượng Hải hay không, ông ấy nói không cần. Có lẽ gần đây chuyện ở Thượng Hải tương đối khó giải quyết, ông ấy không muốn phân tâm, nên là cô yên tâm ở lại." Tống thái thái nói với Lục di thái.

Biết tính tình lão gia, người ở quê lâu rồi cũng không muốn rời đi, dù sao phụ nữ trẻ trung ở bên ngoài cũng chẳng thiếu.

Dù sao tuổi của Lục di thái vẫn còn nhỏ, đôi mắt ướt nhẹp, muốn khóc.

Tống thái thái khoát tay: "Được rồi. Bà Hai và con dâu bà Hai ở lại một chút. Những người khác về đi."

Mấy vị di thái đứng dậy rời đi. Lục di thái nước mắt mơ hồ đi ra cửa. Hai ngày trước khi lão gia rời đi còn nói muốn đưa cô ấy đi The Great World ở Thượng Hải chơi, sao giờ lại vậy.

Cô ấy bước từng bước đến phòng mình, đau thương dâng trào. Nhớ đến tiểu thư nói rằng chỉ cần ở Thượng Hải cô ấy đi mệt sẽ đến đón cô ấy ngay khiến cô ấy vừa gục xuống bàn vừa khóc.

Tống thái thái thu dọn đâu vào đấy, dọn sách cả viên, chỉ còn lại phòng phía đông của Lục di thái là không động đến, Cả chính viện gia hết cho Nhị di thái.

Phòng phía đông, Nhị di thái muốn giữ lại cho con trai, nào có thể để Lục di thái chiếm đoạt được. Bà ta gọi người đưa Lục di thái đến trước viện bà ta.

Sao đó Nhị di thái dẫn theo các di thái đứng ở cổng, ra vẻ vô cùng lưu luyến tiễn Tống thái thái, nhìn Tống thái thái lên xe ngồi vào ghế phó lái của cạnh Tần Du.

Văn Tú đi tới kéo A Phương: "Lần này tôi có bạn đi cùng rồi, ở cũng lão Kim tôi chẳng nói được gì cả."

A Phương với Văn Tú lên ngồi phía sau.

Thấy xe sắp rời đi, Lục di thái ở gần đó chạy đến chỗ ghế lái Tần Du ngồi, tay cô ấy nắm cửa xe: "Tiểu thư."

Tần Du nhìn Lục di thái lã chã nước mắt, cô ấy hy vọng mình dẫn cô ấy đến Thượng Hải. Chẳng lẽ cô ấy đồng ý tiếp tục là nha đầu của mình, chẳng qua là mượn cơ hội đi tìm Tống lão gia thôi.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 213



Tần Du cau mày: "Lục di thái, tôi đã nói với cô rồi, duyên của tớ của tôi và cô đã hết. Sau này cô gọi tôi là Tần tiểu thư thì hợp hơn. Nghĩ đến, bác Tống cũng không muốn để quá nhiều người biết Lục di thái của ông ấy đã từng là nha đầu của con dâu. Cô tự thu xếp ổn thoả đi."

Nghe tiểu thư tuyệt tình, Lục di thái lùi về sau một bước, khuôn mặt tràn đầy bi thương, thất vọng. Tần Du đạp chân ga, chiếc xe đi về phía trước.

Tần Du đang trên đường trở về thì ông chủ Niên vừa về đến Thượng Hải, Vừa đến Thượng Hải, ông chủ Niên liên lập tức chạy đến xưởng xây dựng tìm giám đốc Tuyên.

Giám đốc Tuyên nhận được điện báo liền cuống cuồng đi xác minh tình hình. Xác minh tình hình xong thì đầu đầy mồ hôi.

Cái tên Hà Cường trời đánh này, rõ ràng là bà Dương lên cầm quyền mà lại lừa ông ta là Henry lên cầm quyền khiến ông ta bỏ ra bao nhiêu tiền như vậy.

Đợi ông ta hỏi thăm tìm đến thì Hà Cường đã từ chức rồi, vốn là thứ hai mới đi nhưng hôm qua đã đi luôn rồi.

DTV

Thời đại này không có gì đảm bảo việc sử dụng công nhân, cũng không có bồi thường tiền, Cửa hàng tây thanh toán lương theo tháng, hôm trước là mùng mười tháng năm là ngày Cửa hàng tây phát lương, Hà Cường nhận tiền lương xong liền đi tìm cấp trên xin thôi việc.

Hà Cường chắc chắn, Thượng Hải lớn như vậy, nếu lần sau anh ta tìm việc ở Cửa hàng tây, không phải là việc liên quan bất động sản vậy thì sẽ không cùng xuất hiện với ông chủ Niên, khả năng chạm mặt cũng ít. Nếu việc tìm được liên quan đến bất động sản, ông chủ Niên để sau này xây nhà, khoản tiền này anh ta chắc chắn là coi như kính biếu.

Giám đốc Tuyên đến Minh Thái mà lại chẳng được gì, biết chuyện hỏng rồi, nhất thời không biết nên nhìn mặt ông chủ niên như thế nào, vẻ mặt như cha c.h.ế.t mẹ chết: "Đông gia, cái đó... Hà Cường lừa tôi."

Nghe vậy, ông chủ Niên cũng không có tâm tư trách cứ ông ta, nói: "Bây giờ nói cái này thì có tác dụng gì? Ông đi nghe ngóng chưa? Rốt cuộc là ai nhậm chức của Hà Cường."

Chỉ biết Hà Cường chạy mất rồi, hai nghìn đồng Đại Dương coi như là trôi theo dòng nước, giám đốc Tuyên nào còn tâm trạng hỏi lại những thứ này.

Ông chủ Niên mặc dù cũng đau lòng hai ngàn đồng Đại Dương nhưng dù sao cũng chỉ là hai ngàn đồng Đại Dương, bọn họ mua bán nhà, ông ta cũng không đau lòng đến nỗi sống đi c.h.ế.t lại.

"Bây giờ tôi muốn biết ai ngồi vị trí đó. Tìm được người này thì có thể đi thắp hương."

"Thắp hương" ở đây ý chỉ cầu xin, nhờ vả.

"Tôi đi hỏi thăm lại." Giám đốc Tuyên nói.

"Không cần, tôi tự đi hỏi."

Ông chủ Niên tự mình đến Cửa hàng tây. Ngoài Hà Cường ra thì ông ta cũng khá thân với mấy người dưới quyền anh ta. Vừa hay cái người Triệu Đại Tường có quan hệ rất tốt với Hà Cường đó, sáng nay lại bị Bob chỉ định anh ta ký các tài liệu cần chuyển giao đến bộ phận trung tâm trước khi quản lý mới đến nhận chức. Câu nói này của Bob chính là Triệu Đại Tường trở thành quản lý tạm thời.

Nghe lời này, tâm tư ông chủ Niên như sống dậy. Hà Cương đi rồi thì sao, ai bảo bà Dương không quen làm bất động sản, không phải là vẫn phải dùng đến người của Hà Cường đấy à. Cái con nhãi ranh đó còn hù dọa ông ta một trận, còn khiến ông ta cho rằng thực sự có ngày trời đất xoay chuyển.

Ông chủ niên bảo Triệu Đại Tường ta mặt mời mấy người ở bộ phận bất động sản đi ăn cơm.

Triệu Đại Tường vốn lo sợ bất an trong lòng, sáng nay, lúc Bod để cho anh ta ký mấy tờ tài liệu, nhưng lo lắng bất an đó đều tan biến. Bây giờ ông chủ Niên mời cơm, đã mơ hồ có kiểu dáng vẻ của Charles.

Anh ta ưỡn n.g.ự.c đi vào, gọi mấy người, bảo bọn họ cùng đi ăn cơm. Ai cũng biết ăn cơm cùng ông chủ nhà máy xây dựng, đương nhiên là còn có thể lấy được một bao lì xì nên đều rất vui vẻ.

Trong những người đồng nghiệp này anh ta bỏ qua Phương Mông, người cãi nhau với Charles hôm đó.

Mười một giờ chưa, năm sáu người cùng ra ngoài để lại mình Phương Mông. Nhân viên cũ này và mấy người khác cũng không ở lại lâu, người mới không ở vị trí trung tâm, mà ở phòng làm việc.

Phu nhân Smith vừa thu được quyền hạn, nóng lòng muốn hiểu rõ tình hình cơ bản, có chút tài liệu không hiểu rõ, Bob xuống lầu đến tìm người của bộ phận bất động sản hỏi. Bước vào bộ phận bất động sản thì Triệu Đại Tường không còn ở đó, mấy nhân viên có thâm niên khác cũng không, chỉ có Phương Mông vẫn ở đó nghe điện thoại. Anh ta đợi Phương Mông nghe điện thoại xong mới nói.

"Phương Mông, mọi người đâu rồi?"

"Ông chủ Niên của nhà máy xây dựng Đại Hoành đến. Ông chủ Niên nói Triệu Đại Tường lên làm quản lý tạm thời của bộ phận, cho nên mọi người ra ngoài ăn cơm chúc mừng Triệu Đại Tường."

"Quản lý tạm thời của bộ phận phải chúc mừng?" Bob giống như là nghe thấy một chuyện không hợp lẽ thường. Chỉ vì hai hôm nay Yonda xin nghỉ, bộ phận bất động sản thì vẫn phải vận hành, vẫn phải có người ký văn kiện để chuyển gia, cho nên chỉ định một người đại diện thôi mà. Có quan hệ gì với việc thăng chức lên quản lý đâu, những người này có thể dùng hay không còn phải đợi Yona đến quyết định.

Nhìn thấy biểu cảm của Bob, Phương Mông liền hiểu rõ, anh ấy nói: "Đúng vậy, bọn họ cho rằng quản lý tạm thời rồi sẽ thăng chức lên làm quản lý."

Bob không hiểu ra làm sao: "Được rồi, bây giờ tôi không rảnh để hiểu tại sao bọn họ phải chúc mừng. Cậu có thể giúp tôi giải thích mấy vấn đề không."

"Được thôi." Phương Mông gật đầu.

"Đi theo tôi." Bob dẫn Phương Mông lên tầng, mở máy tính, lấy bút máy ra: "Tôi đang nói chuyện với Ada."

Bob hỏi đúng người rồi. Phương Mông là người làm việc chân chính, anh ây scos thể không có quá nhiều tầm nhìn chiến lược, nhưng anh ấy quen thuộc với thị trường, quen thuộc với các tình tiết, nói thế nào thì anh ấy cũng làm trong khâu này, cơ bản là có thể đưa ra đáp án, vấn đề duy nhất chính là tiếng Anh của anh ấy không ổn lắm, cũng may hai người dùng ngôn ngữ cơ thể cũng có thể giải thích được rõ ràng.

Phương Mông không quan tâm trong biểu cảm vừa rồi của Bob có ý gì về bộ phận bất động sản. Anh ấy đã đợi đủ rồi, bộ phận này bị Charles Hà làm cho tồi tệ lắm rồi. Thực sự đổi một quản lý khá, anh ta cũng không cho rằng lập tức có thể làm hẳn hoi.

Phương Mông nhân cơ hội này nói ra ý tưởng của mình: "Bob, có thể tạm thời điều tôi vào bộ phận đại lý máy dệt hay không?"

Bob rất ngạc nhiên, Phương Mông rất rõ ràng là người học chuyên ngành đất đai, sao anh ấy lại có ý nghĩ hoang đường là đến bộ phận đại lý máy dệt.

"Tại sao?"

"Charles đi rồi, người có thâm niên lâu nhất ở bộ phận này là Triệu Đại Tường, quan hệ giữa tôi và anh ta không tốt, cho dù anh ta có trở thành quản lý bộ phận này hay không thì anh ta vẫn là người mà quản lý tương lai cần phải dựa vào. Tôi ong có thể đổi bộ phận khác, đối với tôi thì bộ phận đại lý máy dệt vô cùng có sức hấp dẫn. Nếu bộ phận đại lý máy dệt không có chức vụ nào vậy thì tôi nghĩ tôi sẽ từ chức."

"Tôi nhớ quan hệ giữa Triệu Đại Tường và Charles rất tốt."

"Đúng, quan hệ của họ rất tốt. Nhưng tôi nghĩ Cửa hàng tây cũng không tìm được người có thâm niên hơn Triệu Đại Tường."

"Cậu và anh ta quan hệ không tốt, cho nên..."

"Tôi muốn một công việc công bằng, làm việc hết mình có thể nhận được sự khen ngợi của cấp trên. Tuy khoảng cách từ bất động sản chuyển sang dệt may là rất lớn, nhưng tôi có thể học. Dù sao người có thể nói tiếng Anh bên ngoài cũng không nhiều, tôi nghĩ công ty vẫn sẽ hy vọng giữ tôi lại."

"Cậu cho rằng Yonda là một cấp trên công bằng?"

"Đúng. Cô ấy là một cấp trên thông minh, công bằng và có trách nhiệm."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 214



Bob khẽ cười: "Đầu tiên, Triệu Đại Tường không chắc chắn sẽ trở thành người mà quản lý mới sẽ nhờ cậy. Thứ hai, tôi nghĩ cậu có thể đợi sau khi quản lý mới đến nhận chức, rồi lại suy nghĩ xem có rời khỏi bộ phận này hay không."

Phương Mông ngây ra: "Tại sao?"

"Tôi tin sau khi quản lý mới đến nhận chức, cậu sẽ bỏ cái suy nghĩ rời khỏi bộ phận này."

"Đã chọn được người làm quản lý rồi ư?"

"Đúng." Bob chỉ có thể nói với anh ấy những thứ này.

Phương Mông đến con đường cạnh Cửa hàng tây, gọi một tô mì trứng trần nước sôi. Anh ấy ăn bát mỳ này vô cùng sung sướng, anh ấy chịu đựng Charles Hà rồi. Cũng ghét những người như Charles Hà, thậm chí Triệu Đại Tường còn ngày một tồi tệ hơn. Cũng may cấp trên có mắt, cho dù quản lý mới là ai, tóm lại Triệu Đại Tường không phải là quản lý.

Anh ấy vui vẻ ăn mi, còn mấy người ở bộ phận bất động sản bây giờ đang cụng ly rót rượu với ông chủ Niên.

"Ông chủ Niên, cái tên bụi đời Hà Cường này làm ăn đúng là chẳng đâu vào đâu." Triệu Đại Tường nói: "Bình thường ông đối xử với anh ta cũng không tồi."

"Ông chủ Niên, ông yên tâm, quản lý Triệu của chúng tôi không phải là người như tên Hà Cường đó. Hà Cường quá tham lam. Cũng chỉ có Henry vừa ý anh ta. quản lý Triệu của chúng tôi làm người, làm việc đều là tiếng lành đồn xa. Cứ coi như là trước đây qua lại gần gũi với Hà Cường một chút, nhưng có cấp dưới nào mà không nghe lời cấp trên. Trước đây, lãnh đạo cũ của Minh Thái cũng đấu qua đấu lại, cũng kha khá người chạy mất. Bây giờ người có bản lĩnh còn sót lại cũng chỉ có quản lý Triệu của chúng tôi. Chức vụ này không cho anh ấy thì còn có thể cho ai nữa? Ai có đủ bản lĩnh để nhận cái chức này?"

Triệu Đại Tường nói với người này: "Đừng có mở miệng ngậm miệng là quản lý Triệu, quản lý tạm thời thôi, có thể thăng chức hay không vẫn còn là ẩn số."

"Quản lý tạm thời rồi thành quản lý. Ông chủ Niên, ông thấy có đúng không?"

Ông chủ Niên coi như là cũng có hiểu biết về bộ phận bất động sản của Minh Thái. Đếm trên đầu ngón tay thì sau khi Hà Cường đi, thực sự cũng chỉ có Triệu Đại Tường này, không dùng anh ta thì dùng ai.

Nghĩ đến lời con nhóc đó nói với vợ, khiến ông ta hấp tấp vội vàng đến Thượng Hải, ông ta lại tức không chịu được. Ông chủ Niên hỏi: "Nghe nói quản lý Tần ở bộ phận đại lý máy dệt của mọi người rất được lòng bà Dương?"

DTV

"Đó là điều chắc chắn rồi. Lần này Hà Cường muốn đạp đổ cô ta. Không phải là bảo ông đi nói với ông chủ Tống chuyện của cô ta với Tống thiếu gia và Phó thiếu gia đấy à?"

"Tôi nói rồi, nhưng cô ta và hai nhà Tống, Phó có ngọn nguồn nên vẫn giao đơn đặt hàng cho cô ta."

Triệu Đại Tường nói với ông chủ Niên: "Henry tìm bạn ở hải quan, muốn máy móc của chúng tôi kẹt lại ở bến, là cô ta tìm phó cục thuế giải quyết cho. Nghe người bên trên nói là cô ta gọi điện thoại cho ông chủ Phó của Hưng Hoa trước. Cũng không biết rốt cuộc cô ta có lai lịch gì mà hai ông chủ lớn đều giúp cô ta. Như vậy không phải là giải quyết khó khăn của bà Dương sao, bà Dương chắc chắn là thích cô ta."

Như vậy thì khá khớp với tin tức nghe được ở quê. Tống Thư Ngạn không cần người vợ này, nhưng vẫn coi cô ta là em gái, lão Tống coi Tần Du là con cháu của mình, lão Phó cũng coi Tần Du là con cháu mà Phó Gia Thụ lại thích Tần Du, nhà họ Phó lại nhìn thoáng, cho nên cả hai nhà đều đang giúp cô ta. Dựa và nhà học Phó và nhà họ Tống, cô là ngồi cái chức quản lý bộ phận đại lý máy dệt này là đúng rồi.

"Ông chủ Niên, ông đang lo lắng gì sao?"

"Tôi đang nghĩ cô ta có thể nhúng tay vào bộ phận của mọi người hay không."

Triệu Đại Tường cười ha ha: "Này không phải là chuyện cười sao? Khác nghề như khác núi. Coi như nhà học Phó có một phần bất động sản như bất động sản của Minh Thái đi, lẽ nào còn không biết, ở trong tô giới. Cửa hàng tây có thể làm ăn buôn bán, Hoa Thương không nhất định có thể làm được. Nhưng Hoa Thương có thể làm được thì cửa hàng tây nhất định cũng có thể làm được. Cho nên nhà họ Phó giúp đỡ cô ta cũng chỉ có hạn. Hơn nữa cô ta dựa vào nhà học Phó và nhà họ Tống, ngồi chắc cái chức quản lý đại lý máy dệt đã là không tệ rồi."

Tô giới: Đó là một khu vực cư trú và thương mại được mở và điều hành bởi một quốc gia tại một cảng hiệp ước của một quốc gia khác.

Những anh bạn khác của Minh Thái hỏi: "Nhưng tôi có một câu hỏi. Nhà họ Phó và nhà họ Tống tại sao lại giúp cô ta như vậy?"

Ông chủ Niên lắc đầu: "Chuyện này nói ra rất dài dòng, cũng thú vị. Các cậu biết không, quản lý nữ này của các cậu có lai lịch gì không?"

Câu nói này mở đầu là có thể kể ra tất cả mọi chuyện.

"Không phải chứ. Hoá ra quản lý Tần này là vợ cũ của Tống thiếu gia."

"Chậc. Tôi không hiểu, cái vị Tống thiếu gia này, người phụ nữ biết hai thứ tiếng anh ta lại không cần, vậy anh ta còn muốn cái gì nữa?"

Ông chủ Niên cười: "Tôi cũng không hiểu, nhưng ở quê chính là như vậy. Bây giờ cô ta đang ở cạnh Phó nhị thiếu."

Ăn xong bữa cơm này, ông chủ Niên cũng coi như thả lỏng. Chỉ cần người phụ nữ đó không có cách nào nhúng tay vào bộ phận bất động sản thì không phải chuyện lớn. Ông ta hào phóng cho Triệu Đại Tường có thể thăng lên chức quản lý bộ phận bất động sản một bao lì xì có ngân phiếu trị giá hai trăm đồng, cho mấy người khác bao lì xì trị giá ba mươi đồng.

Mọi người xoa mũi, vỗ n.g.ự.c đảm bảo với ông chủ Niên, Hà Cường đi rồi, nhà họ Niên vẫn là đối tác xây dựng của Minh Thái, chuyện này sẽ không thay đổi.

Những nhân viên đó của Minh Thái, hôm nay cũng nghe thấy một tin tức lớn, hoá ra nữ quản lý của bộ phận đại lý máy dệt đó là Đại thiếu phu nhân cũ của nhà họ Tống.

Đám người này trở về phòng làm việc liền nhiệt liệt thảo luận tin tức lớn này:"Cho nên ấy à, có so cũng so không được với người biết đầu thai. Người ta vừa gọi hai tiếng anh trai đơn hàng tự nhiên liền tới. Tống đại thiếu gia mắc nợ trong lòng nên nhất định phải bù đắp cho em gái. Tôi nói mà, sao cô ta có nói, có thể gọi Tống lão gia đến ký đơn hàng, hoá ra là có loại quan hệ này."

Tiếng "anh trai" này gọi còn uyển chuyển, bùi tai hơn cả phụ nữ.

"Cho nên, cũng không biết sao, càng chuyển càng mơ hồ, cô ta có bản lĩnh khiến cho Tống lão gia phục sát đất. Hoá ra là con cháu nhà mình." Triệu Đại Tường gõ bàn Phương Mông: "Phương Mông, cậu nghe gió là mưa, bây giờ hiểu rồi còn muốn đi lên?"

"Đúng đấy, Phương Mông, nếu cậu muốn đi lên thì đợi anh Triệu thăng lên quản lý, anh ấy đưa cậu lên có được không?"

Phương Mông nhìn Triệu Đại Tường một cái: "Tôi không tin chỉ với chút thế giao như vậy có thể khiến hai nhà đối với cô ấy như thế. Không nói cái khác, có thể khiến phó cục thuế giúp đỡ, tôi nghĩ cấp trên người nước ngoài của chúng ta chưa chắc đã làm được. Nhà họ Phó có thể vận dụng quan hệ lớn như vậy vì cô ấy, nếu nói là ông chủ Tống tặng cô ấy mấy đơn hàng máy in hoa tôi còn tin. Nhưng anh không nghe nói à, vì cô ấy mà người ta đã sa thải quản lý làm việc hơn hai mươi năm của mình."

"Những thứ này là ông chủ Niên nói với chúng tôi lẽ nào còn có thể giả được. Những thứ kia không biết là tin việt cậu nghe được ở đâu."

"Các anh nói quản lý Tần nhờ vào quan hệ mới có thể ngồi vững cái ghế quản lý của bộ phận đại lý máy dệt. Nếu thực sự dựa vào quan hệ, lẽ nào phu nhân Smith không thể cho cô ấy một cái chức danh hão, tại sao phải cho cô ấy một chức vị thật, lại để anh làm quản lý tạm thời mấy ngày?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 215



"Người ta là quản lý có chế độ đãi ngộ ngang hàng với chế độ đãi ngộ của quản lý mang quốc tịch Anh. Anh với cô ấy cách nhau một vạn tám nghìn dặm. Nhặt được mấy câu nói vớ vẩn của ông chủ Niên, còn thật sự cho rằng, có lẽ là họ không làm được, hoặc có lẽ là không làm những chuyện Charles yêu cầu, cho nên viện cớ cho mình."

Phương Mông nhìn Triệu Đại Tượng nhảy nhỏ lên xuống như vậy quả thực là buồng cười.

"Phương Mông, cậu không làm chân chó cho cô ta, đúng là có lỗi với nhân viên trung thành như cậu."

"Tôi đợi ngày này."

"Cậu đợi đi, Charles không đưa cậu lên, tôi đưa cậu lên."

"Vậy sao, lúc nào?" Phương Mông hỏi anh ta: "Tôi không chờ kịp, anh cũng đừng giống Charles nói rồi không làm được."

Tuy bọn họ ra ngoài ăn cơm, ngược lại lại để Phương Mông có cơ hội tiếp xúc với Bob, nhưng không có nghĩa là Phương Mông sẽ không có chút vui vẻ nào. Giờ phút này anh ấy đang cãi Triệu Đại Tường:"Sao lại không dám đưa? Cho dù anh có thể đưa hay không thì anh con mẹ nó vẫn phải đưa. Tôi nghe người tầng trên nói, thứ hai này quản lý Tần của bọn họ sẽ đến, nếu anh không đưa tôi lên thì anh chính là cháu tôi."

Triệu Đại Tường hôm nay được uỷ nhiệm làm quản lý tạm thời, cộng thêm sự tâng bốc của ông chủ Niên nên đã quên hết tất cả, cho rằng chức quản lý này là vật trong túi anh ta, cho nên bị Phương Mông khiêu khích như vậy liền m.á.u dồn lên não:"Tôi đưa cậu lên, cậu không đi mới là cháu trai."

Chuyện cá cược của tầng dưới chẳng bao lâu đã truyền lên bộ phận đại lý máy dệt ở tầng trên. Bọn họ nói quản lý dựa vào quan hệ nên mới ngồi vững cái ghế quản lý ở bộ phận họ. Cát Vĩnh Hưng măng đầu tiên: "Cái đám bụi đời tầng dưới kia không có mắt à, bình thường quản lý chúng ta làm việc họ không thấy à?"

"Phương Mông nói rất có lý, là ông chủ Niên kia nói vớ vẩn. Thực sự coi tôi là người mù hay là kẻ ngốc? Tôi đi Vũ Hán cùng quản lý Tần, tận mắt nhìn thấy Tống đại thiếu gia vừa nhìn thấy quản lý Tần đã không rời mắt nổi, có được không. Nếu không phải bởi vì Tống đại thiếu gia cứ dán lấy quản lý của chúng ta thì tôi sẽ không ngu ngốc đi nghe lời Trần Hoa Bình, còn nói những lời đó với quản lý Tần. Bây giờ tôi chỉ nghĩ lại những lời đó, tôi liền muốn cắt lưỡi của mình." Đinh Trường Thắng nghĩ đến đoạn này liền hối hận không chịu được.

"Đúng đó, lúc đó cậu bị Trần Hoa Bình lừa rồi."

Đinh Trường Thắng gật đầu:"Chúng ta đều từng họp với quản lý, bản lĩnh của cô ấy, trong lòng chúng ta hiểu rõ. Không biết trước đây cô ấy có từng làm dệt may chưa, nhưng cái người Đức đó liền cho cô ấy người trong nghề. Hoàn toàn không giống những lời mấy người ông chủ Niên nói. Dù sao lời của ông chủ Niên đó cũng không thể tin."

Những lời này cũng truyền xuống tầng dưới. Triệu Đại Tường ở tầng dưới nghe được, chạy đến phòng làm việc của Charles Hà, ngồi vào chỗ của Charles gọi điện thoại cho ông chủ Niên.

Anh ta bây giờ đang vui mừng đắc chí, đương nhiên là muốn nói chuyện này với ông bạn tốt – ông chủ Niên rồi.

Ông chủ Niên nghe anh ta nói Tống Thư Ngạn và Tần Du gặp nhau ở Vũ Hán, hai người hoàn toàn không biết nhau. Sao cái này lại không giống với tin nghe được ở quê? Rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả?

Đương nhiên, những lời này coi như tiếng vo ve bên tai thôi. Nhưng cái tên Triệu Đại Cường tính tình không nhẫn nại như vậy, đừng nói là quản lý cửa hàng tây, cho dù là đến nhà máy của họ làm quản lý, ông ta cũng chê. Nói chung là tên Triệu Đại Tường này không làm giám đốc bộ phận bất động sản của Minh Thái thì ông ta không thể thả lỏng được.

Ông chủ Niên đến nhà máy in nhuộm Thông Phú trong tâm trạng như vậy. Ông chủ Lỗ của Thông Phú nói là cần xây một nhà kho lớn, hẹn ông ta đến xem.

Đến nhà máy in nhuộm Thông Phú, ông chủ Niên nhìn thấy người quen bên cạnh ông chủ Lỗ mập lùn.

Ông chủ Niên chắp tay với ông chủ Lỗ, nhìn về phía Trần Hoa Bình: "Quản lý Trần hoá ra là đến chỗ ông chủ Lỗ thăng chức à?"

Mấy năm nay, nhà máy của Hải Đông đều do công ty xây dựng của nhà họ niên xây, nhà xưởng đầu tiên của nhà máy vừa đang được xây dựng. Là trợ lý của Tống Thư Ngạn, thân tín của Tống lão gia, ông chủ Niên giao thiệp với TRần Hoa Bình rất nhiều. Tin đồn Trần Hoa Bình bị đuổi đi ông ta cũng có nghe.

"Đời người hổ thẹn, thế sự khó lường. Cả đời cẩn thận, không ngờ lại rơi vào kết cục qua cầu rút ván. May là có lão Lỗ cho tôi miếng cơm." Trần Hoa Bình nói.

Tuy rằng ông chủ Niên rất muốn "phi", nhổ cho anh ta một bãi nước miếng. Con chó khiến người ta muốn ói này cũng chẳng khác Hà Cường là bao. Để công trình của Hải Đông thuận lợi, ông ta đã biếu cho Trần Hoa Bình không ít quà cáp. Nhưng lúc này ông chủ Niên vẫn phụ hoạ theo:"Còn không phải sao, không nhìn công lao thì cũng phải nhìn khổ lao, ông chủ Tống cũng quá tuyệt tình rồi."

"Ông chủ Niên chúng ta vẫn nên đi xem xem nên xây dựng kho hàng như thế nào đi."

"Phải phải..."

Ông chủ Niên đi đến chỗ đất định xây kho với ông chủ Lỗ. Nghe ông chủ Lỗ nói phải xây kho hàng lớn bao nhiêu, ông chủ Niên ngạc nhiên: "Ông chủ Lỗ à, cái kho này của ông to bằng phân xưởng rồi đấy. Ông phải dùng đến nhà kho lớn như vậy?"

Ông chủ Niên nhìn nhà xưởng của nhà máy in nhuộm Thông Phú mới có chút như vậy, sao có thể dùng kho hàng lớn như vậy, thực sự là không hợp lý.

Ông chủ Lỗ không thể nói với ông chủ Niên là ông ta hợp tác với người Nhật Bản được. Người Nhật Bản thông qua nhà máy của ông ta chèn ép nhà máy sợi Hải Đông để nhà máy sợi Hoa Tư sản xuất vải vóc cho họ. Theo số lượng đo lường tính toán thì chắc chắn phải cần một nhà kho lớn như vậy.

"Chắc chắn phải lớn như vậy, ông cứ xây cho tôi theo diện tích này."

Được thôi, người khá xây thế nào là chuyện của người ta, ông ta cứ dựa theo yêu cầu của ông chủ Lỗ mà xây lên là được.

Sắp đến trưa, ông chủ Lỗ mời ông chủ Niên và giám đốc Tuyên cùng đến tiệm cơm ăn cơm. Trần Hoa Bình và một quản lý khác của Thông Phú đi theo.

Ông chủ Lỗ hận ông chủ Tống ăn sách từ trên xuống dưới khiến nhà máy in nhuộm của họ rơi vào tình cảnh khó khăn, ông ấy lại không thèm nhà máy sợi của người Nhật ở trên, lẽ nào không phải như vậy.

Trần Hoa Bình cũng mắng nhà họ Tống không biết tốt xấu cùng ông chủ Lỗ. Một người là nịnh nọt ông chủ mới, một người khác là xuất phát từ sự ác độc trong lòng.

Hôm đó Trần Hoa Bình bị ông chủ Tống dọa sợ, anh ta biết thủ đoạn của cái người họ Hà đó, cho nên cũng không dám lừa bịp, ba người vì có thể sống sót, bỏ ra một vạn đồng đại dương. Lúc nhận vào thì vui vẻ, lúc bỏ ra thì đau đứt ruột.

Giờ phút mắng ông chủ Tống hung ác xong, lại mắng Tiểu Tống bị nữ sắc mê hoặc cho đầu óc mê muội.

Nghe đến đây ông chủ Niên tò mò. Theo lý thuyết mà nói Trần Hoa Bình trước đây là thân tín của ông chủ Tống, coi như ông chủ Tống giữ lại đại thần cổ mệnh, vậy thì đã xảy ra chuyện gì?

Địa thần cổ mệnh: quan lại được giao nhiệm vụ quan trọng là cai trị đất nước trước khi hoàng đế băng hà, ý chỉ người quan trọng, có trọng trách quan trọng

"Lão Trần, ý ông là, cái thằng nhóc Thư Ngạn này đi Vũ Hán quen biết Tần Du?"

"Còn không phải à. Cái người phụ nữ này đúng là có thủ đoạn, chạy thẳng đến Vũ Hán tìm Tống Thư Ngạn. Tôi nói với ông này..." Trần Hoa Bình kể lại lần đầu tiên Tống Thư Ngạn nhìn thấy Tần Du, vì Tần Du mua vé về sớm, ở trên thuyền đối xử với Tần Du ân cần ra sao, thêm mắm dặm muối như thế chuyện cười cho hai ông chủ nghe."Thật là, cái thằng nhóc Tống Thư Ngạn này không thể nào so với ba nó được. Bao đời nhà họ Tống đều phân biệt rạch ròi, chưa bao giờ bị đàn bà dắt mũi. Cái tên Tống Thư Ngạn này, haha... bị đùa bỡn như khí trước mặt người khác mà cậu ta còn cam tâm tình nguyện. Đúng là thú vị."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 216



"Đợi đã, lão Trần, cậu không biết người phụ nữ đó là vợ Tống Thư Ngạn cưới hỏi ở Ninh Ba à?" Ông chủ Niên hỏi ra thắc mắc trong lòng. Các loại dấu hiệu đều cho thấy, trước đó Tống Thư Ngạn không hề biết Tần Du, quả thực là cùng Phó Gia Thụ cùng nhau theo đuổi người phụ nữ này.

Nghe câu này, Trần Hoa Bình ngạc nhiên đến ngây người: "Sao có thể như vậy?"

"Tần Du này chính miệng nói. Tống thái thái và Phó thái thái chứng thực." Ông chủ Niên nói với Trần Hoa Bình.

Ông chủ Lỗ và hai người khác ngồi nghe cảm thấy kỳ lạ.

"Này rốt cuộc là sao?" Ông chủ Lỗ nói.

Ông chủ Niên kể lại cuộc trò chuyện lúc Niên thái thái và mấy vị thái thái đánh mạt chược.

Trần Hoa Bình là người kinh nghiệm đầy mình, từ khi Tống Thư Ngạn về Thượng Hải, đến khi anh ấy biết vợ muốn đến Thượng Hải, rồi lại chạy đến Vũ Hán, Trần Hoa Bình đều rõ ràng.

"Ha, lừa quỷ à!"

Sở dĩ có câu "trong ba anh thợ giày xấu xí tương đương với một Gia Cát Lượng", Trần Hoa Bình quả thực biết quả thực nhiều, căn cứ vào lời Trần Hoa Bình nói, điều này khiến mọi người quay lại diện mạo ban đầu của sự việc.

Trong ba anh thợ giày xấu xí tương đương với một Gia Cát Lượng: Nếu ba người tầm thường có thể cùng nhau động não, họ có thể nghĩ ra những chiến lược chu đáo như Gia Cát Lượng. Tương đương với câu "Một cây làm chẳng nên non/ Ba cây chụm lại nên hòn núi cao".

"Cho nên Tống Thư Ngạn vì tránh thiếu phu nhân nhà họ Tống này nên đi Vũ Hán?"

"Còn không phải à. Tôi còn nói với cậu ta mấy câu đấy. Người phụ nữ này ở Thượng Hải còn thiếu phu nhân ở Ninh Ba. Nếu không phải đoán được tâm tư của cậu ta, tôi sẽ để Đinh Trường Thắng đi nói trong khi lúc đó Tống Thư Ngạn hận không thể quỳ xuống buộc đi giày cho cô ta à. Nếu biết cô ta là vợ của cậu ta, chỉ sợ là vui muốn chết." Trần Bình Hoa cười giễu cợt:"Bọn họ nói, ông tuỳ ý nghe thôi. Lẽ nào lão Tống lại thừa nhận thằng con trai ngu xuẩn của mình bị người ta đùa bỡn xoay vòng vòng? Loã Tống là một người rất sĩ diện."

"Loã Tống là một kẻ hơn thua." Ông chủ Niên cười nói:"Ông ta sợ người ta biết, đứa con trai sáng láng của ông ta bị vợ cắm sừng, cho nên dứt khoát nói ra như vậy, thể hiện là nhà họ văn minh tiến bộ."

Mấy hôm nay thông qua người nằm vùng của Trần Hoa Bình, ông chủ Mỗ biết nhà máy sợ Đông Hải giống như bị ngu vậy. Không chỉ nâng cao bữa ăn cho công nhân mà còn làm cái gì mà lớp vận hành, còn hô khẩu hiệu là "sản xuất hành nội tốt nhất", đem vải tồn kho và vải trong cửa hàng xả hết, sau này chỉ bán sản phẩm có chất lượng tốt như người Nhật.

Chất lượng bây giờ đã khó chống đỡ rồi, anh ta lại còn muốn làm người lương thiện, lại muốn làm hàng tốt, lại còn muốn kiếm tiền, đúng là nằm mơ.

Đợi vải giá thấp của nhà máy sợ Đông Dương được sản xuất ồ ạt ra, xem bọn họ còn chống đỡ được bao nhiêu ngày, bọn họ ngu xuẩn như vậy, không bằng cứ để bọn họ thể hiện đi.

"Ông chủ Tiểu Tống ngu ngốc như vậy, tin tức này đủ để cánh nhà báo đó đăng bài mấy ngày rồi."

Ông chủ Lỗ nhếch miệng cười nhìn Trần Hoa Bình:"Lão Trần à, chúng tôi cho cậu hả giận. Cậu nói xem lão Tống có phải là dựa vào cái mặt này..."

Trần Hoa Bình nhớ tới cái tính tình sĩ diện muốn c.h.ế.t đó của lão Tống, chỉ muốn cười lớn vào mặt ông ta mấy ngày.

Khoảng mười giờ sáng chủ nhật, xe vào Thương Hải. Tống thái thái bước xuống từ xe của Phó Gia Thụ đổi sang xe của lão Kim. Lão Kim đưa Tống thái thái và A Phương đến biệt thự nhà họ Tống.

Lần đầu tiên Tống lão gia phát hiện cuộc sống này lại kỳ lại như vậy.

Rõ ràng gần đây bận đến mức chân không chạm đất, việc ở Thượng Hải phải nắm chắc, bên Thanh Đảo cũng đánh điện báo đến, cũng sắp xếp người qua, nhất định phải nhanh chóng, tận tâm thực hiện sách lược giống như Thượng Hải.

Ban ngày ông ấy trấn thủ nhà máy sợi Hải Đông, để con trai có thể thỏa sức làm mạnh tay.

Buổi tối không đi xã giao, về nhà mắt to trừng mắt nhỏ với con trai. Vợ mới đi mấy ngày giống như là chỗ đó không có bà ấy, ăn cơm một cách im lặng đã không quen nữa rồi.

Đến lúc vào phòng, nằm lên giường, lúc trằn trọc trở mình liền muốn Tiểu Ngũ dùng giọng nói chanh chua quấn lấy ông ấy, Tiểu Lục nhìn ông ấy với đôi mắt sợ hãi. Đàn ông không có đàn bà sao có thể ngủ được.

Suy nghĩ một lát lại nhớ đến khuôn mặt đã mang theo nếp nhăn của vợ, những nhiệt huyết trong lòng ấy đột nhiên lại biến mất. Lại mở mắt ra nghĩ xem bà ấy đã quay lại chưa.

Sáng sớm hôm nay con trai hỏi ông ấy, có đến nhà máy cùng nhau không, ông ấy nói:"Chủ nhật ba để mình nghỉ một ngày."

Con trai đi rồi, Tống lão gia ở nhà một mình, ngồi trên ghế ở sân thượng, hút thuốc, uống trà, đọc báo.

Trên báo chí ở Hải Đông quảng cáo:"Xả hàng tồn kho, mua một tặng ba."

Bắt đầu hai ngày rồi, hiệu quả không tồi.

Ông ấy ngẩng đầu nhìn xa xăm, một chiếc xe hơi dừng lại trước cổng nhà, cánh cổng mở ra, xe tiến vào.

Lão Tống lập tức đứng lên, ba bước thành hai đi vào trong, đi đến cầu tháng mới phát hiện mình vội vàng quá, đứng lại một hồi, đến khi v.ú Trương nói:"Thái thái, bà tới rồi à!"

Lão Tống hút thuốc, từ từ đi xuống, nhìn cửa. Vú Trương đã mấy năm nay không gặp A Phương, đi qua ôm lấy A Phương:"A Phương, rốt cuộc em cũng đến. Sau này chúng ta lại ở cùng nhau."

A Phương ôm lấy v.ú Trương: "A Anh, em sắp không nhịn được rồi, nhà vệ sinh ở đâu vậy ạ?"

"À à đi với chị." Vú Trương đưa A Phương đến nhà vệ sinh.

Lão Tống xuống lầu, đi đến trước mặt vợ, thờ ơ hỏi,"Về rồi!"

"Ừ, về rồi." Tống thái thái đáp lại ông ấy một tiếng:"Đợi chút tôi nói với ông sắp xếp ở quê."

"Không vội, ăn cơm trước đã." Tống lão gia hỏi:"Vú Trương, cơm nước nấu xong chưa?"

"Lão gia à, vừa rồi tôi hỏi ông, ông bảo thiếu gia đến nhà máy nên ông tuỳ tiện ăn chút gì đó, cho nên tôi gói mấy cái hoành thánh cho họ. Không biết thái thái về sớm như vậy, để tôi chuẩn bị thêm một chút."

"Không cần chuẩn bị đâu, tôi đưa thái thái đi ăn." Tống lão gia nhớ lúc mình đưa các di thái đến Thượng Hải, cùng bọn họ đi ăn tất cả các quán lớn quán nhỏ ở Thượng Hải.

DTV

"Vâng."

"Bà bảo ông Đường lái xe đến đây đi."

"Xe thiếu gia đi rồi ạ."

"Vậy thì thôi." Tống lão gia nói với Thái thái:"Vốn dĩ nơi này không phải của tôi mà là của Thư Ngạn, một chiếc xe là đủ dùng rồi. Bây giờ bà đến xem ra là không đủ rồi, phải đến cửa hàng tây đặt một chiếc xe thôi. Chúng ta đi tiệm cơm ăn cơm, gần đây có một tiệm cơm mùi vị không tệ, đi bộ qua đó cũng chỉ mất mười phút."

Tống lão gia đi đến kệ áo ở cửa lấy cái mũ đội lên đầu, lại lấy gậy chống, cười nhìn vợ: "Còn đứng đó làm gì nữa."

Tống thái thái còn một đống chuyện muốn nói với Tống lão gia:"Không thì ở nhà ăn chút hoành thánh là được, không cần phiền toái vậy đâu. Tối muốn nói chút chuyện với ông."

"Thái thái của tôi ơi, đâu cần vội vàng như vậy làm gì. Chúng ta ở nhà, A Phương và v.ú Trương lại phải bận bịu, để hai chị em họ an ổn ăn bữa cơm đi." Tống lão gia đi qua ôm vai Tống thái thái như những di thái thái kia.

Có di thái thái nào mà không mềm nhũn dựa vào ông ấy. Nhưng vợ lại đẩy ông ấy ra:"Lão gia, mời."

Giữa vợ chồng sao lại không thân thiết như vậy chứ.

Hai người cách nhau hai thước đi ra ngoài. Tống lão gia nói:"Tiệm cơm cách đây ông xa, tôi với bà đi bộ qua."

"Nghe lão gia." Tống thái thái nói với ông ấy.

Tống lão gia chân dài rảo bước, Tống thái thái chân nhỏ, ngón chân cuộn lại dưới lòng bàn chân, ngón chân ma sát với mặt đất, đi một lúc là đau. Tống thái thái nhăn nhó bước đi, gắng gượng đuổi theo Tống lão gia.

Chân nhỏ: chân gót sen, tục bó chân hà khắc của Trung Quốc thời phong kiến.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 217



Hai người cùng đến tiệm cơm ở chỗ rẽ của hai con đường. Tống thái thái âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bước vào tiệm cơm cũng lão gia.

Tống lão gia chống gậy đi lên lầu, Tống thái thái đỡ tay vịn đi lên lầu. Tiểu nhị xếp cho bọn họ một chỗ ngồi trang nhã cạnh cửa sổ.

Tống thái thái ngồi xuống, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi sau gáy, nghe lão gia gọi món. Tống lão gia gọi một nửa rồi mới nhớ đến dáng vẻ ăn rau dền ở nhà họ Phó của vợ, hỏi: "Bà có thích ăn món nào không?"

"Tôi không kén ăn." Tống thái thái chỉ nghĩ đến chỗ đau âm ỉ ở chân.

Tống lão gia lại gọi thêm một món canh. Tiểu Nhị báo to tên món. Tống lão gia rút đũa ở hộp đũa đưa cho vợ:"Bà Ba rất thích ăn chân giò chao dầu ở đây, nhưng bà ấy chú ý dáng người, không dám ăn nhiều, mỗi lần chỉ. ."

Nói được một nửa, Tống lão gia phát hiện không ổn, lập tức chuyển vấn đề:"Lúc về thế nào? Có thuận lợi không?"

"Thuận lợi. Tiểu Du trả lại hết sính lễ, không cần bất cứ thứ gì."

"Đứa nhỏ này. Con bé cho nhà máy Hải Đông nhiều ý kiến hay như vậy, những thứ đồ này thì tính là gì." Tống lão gia thở dài một tiếng:"Mấy hôm nay, dựa theo ý kiến của con bé, cẩn thận mà làm mới phát hiện ra là con bé suy nghĩ thấu đáo, chu toàn."

"Vốn muốn để A Phương ở lại quê giúp đỡ bà Hai nửa năm, nhưng tôi không thể rời xa A Phương được cho nên liền đưa A Phương cùng đến đây."

"Cũng đúng thôi. A Phương là người thân thiết với bà. Để bà ấy ở quê bà Hai cũng chẳng tín nhiệm bà ấy, nhất định sẽ bảo bà ấy về."

Tiểu nhị mang thức ăn lên, trước hết là bốn đĩa đồ nguội. Tống lão gia nói với thái thái: "Món gà nấu rượu hoa điêu này rất ngon, bà thử đi."

Tống thái thái gắp một miếng, ăn một miếng rồi đặt đũa xuống:"Nhưng tôi sợ bà Hai vừa bắt đầu sẽ quán xuyến nhà cửa không chu toàn, cho nên chỉ có thể làm phiền đại tỷ đến trông nom giúp."

"Như vậy cũng được. Đại tỷ là thái thái quán xuyến nhà họ Đổng, chị ấy nặng nhất là quy củ." Tống lão gia nghĩ:"Bà đi rồi, còn lại mấy tháng không dùng hết nhiều tiền như vậy. Một tháng bớt được hai trăm còn tám trăm đồng đại dương."

Một nghìn đồng đại dương, trong đó không hề có chi tiêu của mình, bà còn bị nói là hẹp hòi huống chi là bây giờ còn có tám trăm đồng thôi. Tống thái thái muốn giải thích với Tống lão gia, chỉ sợ ông ấy lại nói: "Một công nhân ở Thượng Hải, một ngày làm mười hai tiếng, mỗi người mỗi tháng chỉ được mười lăm đồng cộng thêm ba đồng tiền cơm nước là mười tám đồng. Người giúp việc bao ăn ở, mỗi tháng chỉ được bốn năm đồng. Tôi tính cho bà xem."

Tống thái thái dứt khoát nói: "Chi tiêu ở quê không nhiều như ở Thượng Hải. Thượng Hải có thể tiêu pha, ở quê dù sao cũng đủ rồi."

"Ừ."

DTV

Tống thái thái lại nói:"Tôi đi rồi, Thư Hoa cũng lớn rồi, cưới vợ rồi, cũng cưới vợ lẽ rồi. Tôi nghĩ Thư Nghi cũng sẽ không về đó ở, cũng lắm cũng chỉ về mấy hôm, vậy mà cũng có nhà mới. Cho nên tôi làm chủ để nhà bà Hai và Thư Hoa chuyển vào chính viện. Tôi dọn hết đồ của mình nhân tiện có nhà họ Phó giúp đỡ nên chuyển hết qua Thượng Hải."

Tống lão gia nghe cái này, cau mày nói: "Còn chưa quyết định tách ra ở riêng. Bà như vậy là muốn để cho bà Hai thừa kế tài sản ở quê. Không thích hợp lắm."

Ống ấy quả nhiên là không để ý bà ấy nói là dọn đồ đến Thượng Hải. Tống thái thái thuận theo ý ông ấy: "Tôi cũng biết không thích hợp, nhưng tôi đi rồi, không thể để Tiểu Lục ở chính viện một mình được. Hơn nữa lại nhiều con cháu, một cái nhà như vậy quả thực là không đủ. Ông nghĩ thử xem, ở quê có phải là nên sửa rộng nhà cửa ra hay không? Hoặc là xây cho Thư Hoa một cái nhà như Thư Ngạn không phải là tốt hơn à?"

Nghe vợ nói vậy, Tống lão gia suy nghĩ một lát, quả thất là các di thái thái tóm lại đều phải có một viện riêng, nhà cũ bây giờ đã chật chội rồi. Tống lão gia nói:"Chờ giải quyết việc này xong, trở về một chuyến, cũng xây nhà cho bà Hai."

"Còn một việc. Ngày mai tôi mời Niên thái thái, Phương thái thái và mấy vị thái thái khác đến nhà đánh mạt chược. Nhân dịp này nói với các bà ấy là Thư Ngạn coi Tiểu Du như em gái, không có cách nào trở thành vợ chồng." Tống thái thái giải thích cho Tống lão gia nghe:"Như vậy mặt mũi hai nhà đều đẹp, người ngoài cũng không thể lời ra tiếng vào. Ông thấy sao?"

" Như vậy rất tốt." Thức ăn nóng được bê lên. Tống lão gia gỡ một miếng thịt chân giò chao qua dầu mềm cho Tống thái thái."Thử đi."

Tống thái thái gật đầu ăn thịt. Tống lão gia nhìn mái tóc hoa râm của bà ấy, nhìn chuyện ở quê bị vạch trần, khiến cho bà ấy bận tâm như vậy. Chẳng lẽ bà ấy làm sai một chút, mình lại trách bà ấy. Bà ấy chính là lo nghĩ không đâu. Sau này ở Thượng Hải rồi, phải để bà ấy ít bận tâm hơn, dẫn bà ấy đi ăn uống, xem kịch nhiều một chút. Tống lão gia âm thầm quyết định.

Ăn cơm xong, hai người xuống lầu, đi ra cửa, lại thấy v.ú Trương và A Phương mang một chiếc xe kéo đến dừng ở ngoài cửa. A Phương vừa thấy thái thái đi ra, lập tức chạy qua:"Thái thái mệt rồi đúng không? Chúng ta lên xe."

Vú Trương giải thích với Tống lão gia:"Thái thái chân nhỏ, không đi được đường xa, A Phương hỏi tôi chỗ gọi xe kéo đến chờ."

Tống lão gia nhìn A Phương đỡ thái thái, lúc này mới nhớ đến, lúc vừa ngồi xuống, vợ cầm khăn tay cau mày lau trán. Ông ấy nhìn cây gậy giả bộ phong độ trong tay, trách: "Minh Ngọc, sao vừa rồi bà không nói?"

"Không sao." Tống thái thái lên xe.

A Phương và v.ú Trương đi theo sau xe, Tống lão gia hơi ngẩn ra, tụt lại phía sau.

Vú Trương cười nói với A Phương: "Em quá hấp tấp rồi. Không phải là không có chuyện gì đấy sao. Một người đàn ông đã cần ấy tuổi như lão ra có thể không nghĩ được chuyện nhỏ như vậy."

A Phương dường như có chút không vui: "Trên đường trở về, hễ là đường hơi xa một chút Phó nhị thiếu đều gọi xe kéo đi theo. Lúc nghe thái thái bảo ra ngoài, Phó thiếu gia luôn gọi xe kéo, hai vị thái thái cùng ngồi trên xe. Đó là lần đầu tiên thái thái được ngắm nhìn Tây hồ một cách trọn vẹn. Tối về bà ấy còn nói với em là bà ấy được xem "Bạch nương nương và Hứa Tiên gặp mặt, cắt đứt đoạn tình" rồi."

Nghe đến đâu Tống lão gia cúi đầu. Trong những người phụ nữ của ông ấy, chỉ có vợ cả là chân nhỏ. Bà Ba và bà Tư hàng năm theo ông ấy đến Thượng Hải, vẫn luôn đến quán cơm này ăn cơm, bọn họ đi bộ luôn rất nhanh nhẹn. Là ông quá sơ ý rồi. Thằng nhóc nhà họ Phó, cũng biết nịnh nọt đấy.

Về đến nhà, bởi vì A Phương vội vàng đi tìm thái thái nên vẫn chưa ăn gì, v.ú Trương nấu hoành thánh, hai người cùng nhau ăn.

Tống lão gia thấy Tống thái thái hôm nay không vội rời đi liền ngồi với Tống thái thái ở phòng khách:"Lần này chuyện ở quê đều xong xuôi rồi, có phải là trong lòng thanh thản rồi không?"

"Đúng vậy." Tống thái thái trả lời:"Lão gia, tuy rằng lần này lão gia không cho Tiểu Lục đến đây. Nhưng tóm lại ông cũng không thể thiếu người hầu hạ được, không đến hai ba tháng nữa lại có di thái thái mới vào. Tôi nghĩ rồi, nếu ở quê tôi đã không quản những chuyện này thì đến Thượng Hải tôi cũng sẽ không bận tâm những chuyện này. Tôi vốn định thuê một căn nhà, nhưng Tiểu Du nói nhà nó rộng, một mình nó ở không hết bảo tôi chuyển qua sống cùng nó. Tôi chuyển qua đó, hai mẹ con chăm sóc lẫn nhau, hai cha con ông không cần lo lắng cho tôi."

"Ai nói với bà là sẽ có di thái thái mới?" Tống loã gia cao giọng hỏi Tống thái thái.

Tống thái thái thấy lạ: "Không phải, đây không phải là rất bình thường sao? Có lúc nào mà ông không có đàn bà à?"

"Bà không phải đàn bà của tôi."

Thật là bất chấp lý lẽ. Tống thái thái tức giận:"Lão gia, ông đang rất vô lý đấy. Tôi nói đàn bà là có ý gì ông cũng biết đấy. Tôi về nói với ông một chút tình hình ở quê, truyền đạt lại điều ông giao. Lát nữa lão Kim, tài xế nhà họ Phó đến đón tôi, tôi vẫn phải đến chỗ Tiểu Du để nghiệm thu đồ đạc chuyển từ quê đến."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 218



A Phương và v.ú Trương đang ăn hoành thánh. Tống thái thái nói với v.ú Trương:"A Anh, tôi dẫn A Phương đến chỗ Tiểu Du sống. Mấy năm nay bà vẫn luôn hầu hạ lão gia và thiếu gia, cộng thêm chồng bà cũng ở đây nên không cần qua."

Thật ra, lúc trên đường về Tống thái thái đã suy nghĩ rồi, hai người đều là nha đầu thiếp thân của mình, có muốn đi theo mình hay không còn phải cân nhắc A Anh còn có nhà có người thân. Hơn nữa vừa rồi lúc ngồi xe kéo, A Anh nói hộ lão gia, ở với ai lâu thì tâm hướng về người đó cũng là lẽ đương nhiên.

"Vâng."

DTV

Tống lão gia một mình ngồi trên sofa, ông ấy muốn cãi lại vợ, cãi lại mình không phải là loại người một ngày không có đàn bà liền không sống nổi đó. Nhưng lý lẽ để cãi lại này quá sáo rỗng. Nhưng tại sao phải cãi lại? Bên cạnh mình có di thái thái không phải là chuyện rất bình thường sao?

Có di thái thái sẽ ảnh hưởng đến bà ấy sao? Nghĩ lại, nếu bà ấy không nhạy cảm như vậy, sao có thể khiến tâm trạng mình dở tệ như vậy? Bà ấy cảm thấy chỗ nào thoải mái thì để bà ấy đến đó sống đi.

Chẳng lâu sau, xe nhà họ Phó đến đậu trước cổng. Tần Du và Phó Gia Thụ xuống xe.

Tống thái thái đi ra:"Sao hai đứa lại đến đây?"

"Anh Gia Thụ dẫn cháu đi đặt xe, chúng cháu thuê một tài xế đưa đón cháu đi làm. Bình thường ở nhà bác ra ngoài cũng tiện hơn."

"Cái thằng bé này, sao lại không nói. Đây không phải là thím cháu cũng phải dùng xe sao? Chú cũng muốn đặt xe. Xe bao nhiêu tiền? Còn tài xế lái xe thì để chú trả tiền." Tống lão gia đi đến nói.

"Không cần đâu, chút tiền thôi mà. Hơn nữa sau này cháu cũng dùng." Tần Du nói với Tống thái thái.

"Thím à, chúng ta lên xe thôi."

Tống lão gia nhìn vợ và A Phương lên xe. Tần Du và Phó Gia Thụ, một người gọi ông ấy là "bác", một người gọi ông ấy là "chú" nói "tạm biệt" với ông ấy. Vợ ông ấy chẳng ngoái đầu, mặc cho xe đưa đi.

Tống lão gia luôn cảm thấy có chút khó chịu nhưng lại không nó rõ được.

Phó Gia Thụ lái xe về đến cổng, trên đường có một hàng xe ba gác đỗ trước cổng, cổng nhà Tần Du mở ra, bên trong cũng có xe ba gác xếp thành dãy dài.

Một vị quản sự vận chuyển hàng hóa của nhà họ Phó đang nghiệm thu đồ, thấy Phó Gia Thụ đi vào, vội vàng khom lưng: "Thiếu gia."

Phó Gia Thụ nói hai câu với vị quản sự này rồi đi tới cạnh Tiểu Cường đang ôm Tiểu Hoàng xem người ta chuyển đồ.

Tiểu Hoàng được chủ nhân ôm ấp, thấy có nhiều người lạ như vậy, không kiềm chế được bản tính, nhe răng trợn mắt: "Ô ô... gâu gâu!"

Phó Gia Thụ đón lấy Tiểu Hoàng được Tiểu Cường ôm trong tay, hung hăng vuốt lông hai lượt: "Ngoan... Đừng kêu!"

Đôi mắt Tiểu Hoàng nhìn Tần Du, chiếc mũi nhỏ ướt dầm dề, chỉ biết "Ô ô ô..."

Tần Du không cứu được nó, nếu thả vật nhỏ này xuống đất, nhìn thấy người lạ, sợ là nó sẽ kêu om sòm.

Văn Tú đi tới, lấy một chiếc chìa khóa ra: "Tống thái thái, Tần tiểu thư, thái thái bảo tôi dọn đồ trong một gian nhà kho ra, để mọi người cất hết những món đồ lỉnh kỉnh ngày thường không hay dùng vào trong nhà kho bên đó."

Ở hậu viện của nhà họ Phó có một loạt phòng ở được dùng để làm nhà kho, bình thường dùng để bày biện những món đồ không thường dùng, còn có cả dụng cụ trồng hoa của Phó thái thái.

Tần Du nhận chìa khóa: "Thay tôi cảm ơn thái thái, thái thái đâu rồi?"

"Thái thái nói ra ngoài một tuần nên thấy mệt mỏi, giờ phút này còn đang ngủ bù!"

Tần Du nghe vậy, ngẫm lại cơ thể của Tống thái thái còn không khỏe mạnh được như Phó thái thái, mà Phó thái thái đã kêu mệt không chịu nổi?

"Bác gái, bác muốn đi nghỉ ngơi một lát không? Lúc vừa về, cháu đã bảo Tố Phân trải giường xong rồi."

"Nhiều người như vậy, cũng không ngủ được. Bác ngồi tạm một lát."

Nghe Tống thái thái nói như vậy, Ni Nhi bên cạnh không biết làm cái gì lập tức chuyển cái ghế qua đây: "Bà ngồi!"

Vốn Tống thái thái muốn lên phòng khách lầu hai ngồi, lúc này lại không tiện từ chối ý tốt của cô bé, đành ngồi xuống chiếc ghế mà Ni Nhi mang tới.

Nghe thấy Ni Nhi gọi là "bà", bà Ngô đi tới sửa lại: "Ni Nhi, đây là thái thái."

Ni Nhi gọi sai, ngượng ngùng nói: "Thái thái."

"Không sao, gọi bà cũng được." Tống thái thái duỗi tay sờ b.í.m tóc của Ni Nhi.

Kể từ khi một nhà bốn người đi theo Tần Du, họ có chỗ ăn chỗ ở, vậy nên Ni Nhi đã có dáng vẻ hoạt bát, xinh xắn đáng yêu của một cô bé ở tầm tuổi này.

Ni Nhi thấy váy trên người bà có màu hơi sẫm, nhưng bức tranh bát tiên vượt biển trên làn váy lại tinh xảo một cách lạ thường, điều này đã thu hút sự chú ý của cô bé, cô bé ngồi xổm xuống, rất có hứng thú quan sát hoa văn trên đó.

Cô bé muốn sờ, nhưng lại không dám duỗi tay, Tống thái thái chỉ vào một nhân vật nói: "Đây là Hà tiên cô, tương truyền..."

Ni Nhi đánh bạo đưa tay sờ một chút, ngửa đầu nhìn ánh mắt cổ vũ của thái thái, lại sờ nhân vật kế tiếp: "Thái thái, hoa này thêu đẹp quá."

"Ni Nhi biết thêu hoa không?"

Ni Nhi ngửa đầu: "Cháu biết làm giày, làm quần áo, nhưng không biết thêu hoa."

Bà Ngô cười: "Nhà chúng tôi nghèo, có thể chắp vá ít vải đã là không tệ rồi."

"Muốn học không?"

"Có ạ!"

Tần Du gõ đầu nhỏ của Ni Nhi: "Cái gì em cũng muốn học. Gần đây có học được kiểu tóc nào mới ở chỗ bà v.ú Chu không?"

"Dạ có, em còn thấy được mấy kiểu tóc của người nước ngoài đi trên đường, em đang tính, ngày mai bện tóc cho tiểu thư."

"Được."

Tần Du bảo người ta dời bàn bi - a trong phòng sinh hoạt tầng trệt đi, vừa chiếm diện tích, mà cô cũng không có sở thích này, vừa vặn có thể đặt rương của cô và bác gái vào chỗ đó.

Những đồ dùng trong nhà kiểu Trung Quốc này, đều là hàng tốt, nhưng nhà ở là của Tây Dương, tạm thời không dùng được, toàn bộ chuyển đến nhà kho của nhà họ Phó, khóa lại, giao chìa khóa cho A Phương bảo quản.

Lúc nãy Tần Du và Phó Gia Thụ đi ra ngoài, ngoài việc đặt một chiếc xe ra, còn mua một cái két sắt, két sắt vô cùng nặng, đang bảo người ta nâng lên phòng ngủ phụ trên tầng 3.

Đợi đến khi chuyển đồ xong, Tần Du xách rương trang sức của mình và Tống thái thái lên tầng.

Tầng 3 có hai gian hướng Nam, hai gian hướng bắc, gian hướng nam vừa vặn đủ cho Tần Du và Tống thái thái mỗi người một gian, A Phương thì ở một gian hướng nam bên cạnh phòng khách lầu hai, gian phòng cũng rộng rãi.

Tần Du và Tống thái thái từng người bỏ trang sức vào trong két sắt.

Bận rộn xong thì trời đã tối, cả đời A Phương đi theo hầu hạ Tống thái thái, Tần Du gọi bà ta một tiếng "dì Phương", ba người cùng nhau ăn cơm tối.

Ăn cơm tối xong, Tần Du sửa sang lại suy tính mấy ngày nay về việc phải làm sao để tiếp nhận bộ phận bất động sản Minh Thái, dù sao sau khi mở hội nghị quản lý nhiều lần như thế, cô đã biết sơ sơ bộ phận bất động sản hoạt động như thế nào.

Đối mặt với sự hỗn loạn trước mắt của bộ phận bất động sản, cô muốn d.a.o sắc chặt đay rối (*), không biết có được hay không? Tần Du sang phòng bên xin ý kiến của Phó lão gia. Phó lão gia là pháp sư gạo cội trong nghề này.

(*) ý bảo nhanh chóng xử lý việc loạn.

Tống thái thái thấy Ni Nhi đang lau bàn, nói với A Phương: "A Phương đi tìm giỏ thêu giúp tôi đi."

A Phương đi mở rương, xách giỏ thêu kim tuyến của thái thái tới, Tống thái thái vẫy tay: "Ni Nhi, qua đây!"

Ni Nhi buông khăn lau xuống, lau hai tay vào tạp dề, chạy đến bên cạnh Tống thái thái, thấy trong tay thái thái là một miếng vải banh thêu một cành hoa mai, trông sống động như thật.

Đôi mắt cô bé lấp lánh tỏa sáng: "Thái thái, cháu muốn học."

"Cháu lau bàn trước đi, bà phác họa cho cháu một kiểu đơn giản."

"Dạ!" Ni Nhi vui mừng đến nỗi hận không thể nhảy dựng lên.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 219



Bên này Tống thái thái đang dạy cô bé thêu hoa, bên kia Tần Du đang chăm chú nghe Phó lão gia giảng môn đạo trong ngành bất động sản, cô đã nhớ được năm sáu trang giấy.

Cuối cùng Phó lão gia tổng kết: "Kỳ thật những công việc hàng ngày này đều là vật chết, cháu xem, những vấn đề mà cháu lo lắng rồi nêu ra, trên thực tế đều có thể tìm được trong các tư liệu. Vậy thì cháu còn lo lắng gì nữa? Bác cho rằng d.a.o sắc chặt đay rối vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, những người này đặt ở đây, trong ngoài cấu kết, mới là phiền phức."

"Cháu cũng nghĩ vậy. Cháu dự định đuổi vài người có quan hệ cực kỳ thân thiết với Charles Hà đi, mấy người còn lại, có người được thăng chức tăng lương, có người cho thêm nhiều tiền một chút, con người mà! Lấy lòng cấp trên là vì cái gì? Còn không phải là vì lấy thêm ít tiền hay sao? Chỉ cần tiền đập vào đúng chỗ, tạm thời chắc chắn là có thể ổn định. Sau đó lại bồi dưỡng người của mình. Hơn nữa tiếp theo phải thu hẹp lại, có rất nhiều bất động sản phải bán đi, phỏng chừng có những người này cũng là đủ rồi. Chờ khi khủng hoảng kinh tế đến, thừa dịp giá thấp thì thu mua, trên thị trường có rất nhiều nhân tài chuyên nghiệp thất nghiệp, đến lúc ấy tuyển dụng thêm cũng không muộn."

"Cháu đã ra quyết định rồi thì cũng không cần bác phải nhiều lời. Nếu cụ thể có gì không rõ, cứ hỏi bác, hoặc hỏi chưởng quỹ Du cũng được."

"Cảm ơn bác trai."

Tần Du rời khỏi thư phòng, đụng phải Phó Gia Thụ, Phó Gia Thụ tiễn cô xuống lầu: "Ngày mai chắc em sẽ bề bộn nhiều việc, giờ đi làm không ra ngoài được, sau khi tan tầm thì đến xưởng Hưng Hoa xem thử?"

"Chuyện chỗ anh gấp lắm à?" Tần Du nhìn anh: "Chẳng lẽ không phải là nhà máy Hải Đông cần em hơn sao? Sau khi tan tầm em định tới Hải Đông."

Đi đến cửa ngách, Tần Du bị anh duỗi tay giữ chặt, Phó Gia Thụ nghiêm túc nhìn cô: "Em biết anh gấp cái gì không?"

Tần Du cúi đầu nhìn bàn tay bị anh nắm lấy: "Anh biết mấy ngày nay em khá bận mà."

"Sau đó thì sao?"

"Em không có thời gian suy nghĩ."

Tần Du muốn rút tay ra, lại bị anh nắm chặt hơn, nghe anh nói: "Đừng tìm thời gian nữa, bây giờ nghĩ ngay đi."

Sau lưng Tần Du là khung cửa ngách, cô lùi lại nữa thì phải dựa vào khung cửa, cái này mẹ nó biến thành vách tường đông.

Không đúng, dù sao tên này cũng là đồ cổ hàng trăm năm trước, anh đâu hiểu vách tường đông là gì. Ngộ nhỡ làm không được tiêu chuẩn, ngày sau nhớ lại, chẳng phải là có chút tiếc nuối hay sao.

Tần Du bị tư duy bay xa của mình làm cho giật mình, cô phát hiện bản thân mình đã suy nghĩ phải làm sao để không để lại tiếc nuối. Cán cân giữa lý trí và cảm tính, đã sớm nghiêng về một bên cảm tính, giãy giụa nữa chỉ sợ là tự tìm phiền não mà thôi.

Phó Gia Thụ muốn ép cô một phen, nếu không cô sẽ dùng dằng mãi, một ngày kéo dài một ngày, không biết là phải chờ đến ngày tháng năm nào.

Giờ phút này ánh trăng m.ô.n.g lung, đèn đường lờ mờ, dưới ánh sáng không đầy đủ, đôi mắt của cô không chớp mắt mà nhìn anh, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ. Đôi mắt của cô rất đẹp, mũi cũng đẹp, môi càng giống như là củ ấu xinh đẹp, từ ánh mắt chuyển đến trên môi, trong lòng càng thêm nóng rực. Nghĩ như vậy, tâm viên ý mã (*) thể hiện hết lên mặt.

(*) Tâm viên ý mã: ý chỉ trong lòng không yên, ý nghĩ bất định. Trong tình huống này là chỉ sự rạo rực.

Tần Du thấy mặt anh đỏ bừng tới tận mang tai, không biết đang suy nghĩ cái gì, tóm lại không phải là chuyện đứng đắn, Tần Du dùng sức giãy khỏi tay anh.

Phó Gia Thụ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không có phòng bị, bị cô giãy ra, nội tâm rất mất mát, nhưng cũng không thể làm gì, an ủi chính mình, tóm lại là gần quan được ban lộc, cơ hội liên miên không dứt, lần sau còn có cơ hội.

Anh còn chưa kịp nghĩ xong, không chút phòng bị, bị Tần Du dùng tay đẩy một cái, anh lui về phía sau một bước, tựa vào khung cửa tường vây, chỉ thấy Tần Du tiến lại gần.

Trong đầu Phó Gia Thụ vang lên tiếng chuông báo động, anh du học nước Mỹ, những năm hai mươi là thời kỳ nước Mỹ phát triển nhảy vọt, đủ loại văn hóa thịnh hành, trong đó có "văn hóa Flapper" tiêu biểu cho sự cởi mở và phóng khoáng của người phụ nữ, những cô gái Flapper kia, cắt bỏ tóc dài, để tóc ngắn uốn cong, hút thuốc, uống rượu, khiêu vũ, nóng bỏng phóng khoáng, một lời không hợp là ôm hôn với đàn ông ngay chỗ đầu đường.

Những du học sinh đến từ phương Đông như bọn họ, có người trầm mê trong kiểu văn hóa đó, cho rằng tất cả những gì của Âu Mỹ đều là tiên tiến hết, càn rỡ bám chặt luồng văn hóa mới này.

Phó Gia Thụ lại cho rằng loại tư tưởng này, giống như kẻ thân sĩ ra ngoài nhất định phải mang theo gậy, còn phải chờ thương thảo bàn bạc, không nên tiếp thu tất cả.

Nhất là chuyện hôn nhau giữa ban ngày ban mặt, bọn họ không cảm thấy xấu hổ, nhưng anh lại cảm thấy xấu hổ. Lúc đó nhìn thấy loại tình cảnh ấy, tất nhiên anh phải nghiêng đầu, tuân theo đạo lý phi lễ chớ nhìn. Nhưng dẫu không cố ý nhìn, cũng bị ép nhìn không ít.

Chẳng lẽ? Chẳng lẽ? Cô muốn? Phó Gia Thụ không kìm được sự vui mừng trong lòng, nhưng không biết nên nghênh đón giờ phút này thế nào. Thật không biết lúc trước ông già nghe theo lời mẹ anh bảo muốn gạo nấu thành cơm, làm sao có thể đè lại con thỏ nhỏ trong lòng, giờ phút này anh chỉ có thể dựa đầu vào khung cửa, nhắm mắt lại.

Tần Du đẩy Phó Gia Thụ lên khung cửa, bước tiếp theo muốn tiến hành tiếp, chiêu vách tường đông này, quả nhiên là phải để đàn ông làm với phụ nữ thì mới có thể tiến hành thông thuận, anh quá cao, bản thân cô không nói được cái giọng ấy.

Thấy anh hơi ngửa đầu nhắm mắt lại, Tần Du hận không thể đánh c.h.ế.t cái tên ngu xuẩn mà không tự biết này, đã cao thế này rồi, còn ngửa đầu thêm làm gì? Còn làm gì tiếp được nữa? Sao anh không biết cúi thấp một tí, không thấy uổng cái chỉ số thông minh này của anh sao?

Tần Du quyết định từ bỏ, ghét bỏ đá anh một cái, tức giận dùng ngón tay chọc vào n.g.ự.c anh: "Nghĩ cái gì mà nghĩ? Ngoan ngoãn đi về nghĩ cách sản xuất hàng loạt máy dệt đi."

Nói xong xoay người đi về phía nhà mình, Phó Gia Thụ nhìn bóng lưng Tần Du rời đi mà buồn bã, quả thực cô chưa suy nghĩ thấu đáo sao? Hay là trong lòng cô vẫn có Tống Thư Ngạn?

Phó Gia Thụ mất mát đi về nhà, vừa mới đi tới cửa, Phó Gia Ninh đã nhảy ra dọa cho anh nhảy dựng.

"Mẹ bảo sao mẹ có thể sinh ra được một tên ngốc như anh?" Vẻ mặt Phó Gia Ninh ghét bỏ.

Phó Gia Thụ nhìn Phó Gia Ninh, lại lướt qua Phó Gia Ninh nhìn mẹ ruột của mình, mẹ anh đi từ trên lầu xuống: "Ngốc, đúng là ngốc mà."

"Vừa rồi hai người đứng đâu thế?" Nơi duy nhất Phó Gia Thụ nghĩ đến chính là ban công, chắc lúc nãy anh tiễn Tần Du ra ngoài, mẹ ruột và em gái ruột của anh đã đứng trên ban công.

Phó thái thái nhìn con trai: "Con chờ đấy, mẹ gọi cha con xuống."

Phó Gia Thụ không biết chuyện này có liên quan gì đến cha anh, chỉ thấy mẹ anh kéo cha anh vừa mới tắm xong, đang mặc áo ngủ, tóc còn chưa khô xuống lầu.

"Đúng là cha nào con nấy, kiểu di truyền đầu gỗ não cỏ này, có phải là đặc điểm đặc trưng của nhà họ Phó các anh không hả?"

DTV

Phó lão gia cầm khăn lông lau đầu, không hiểu ra sao mà nhìn vợ già, Phó thái thái nói: "Vừa rồi em và Niếp Niếp đứng trên ban công ngắm trăng."

Phó Gia Thụ: "Con mà tin mẹ thì con không phải họ Phó."

"Phó Gia Thụ. Con ngứa đòn đúng không?" Phó lão gia ném khăn lông lên mặt Phó Gia Thụ.

"Anh nghe em nói hết trước đã!" Phó thái thái ngăn cản người đàn ông có hành động quản giáo con trai lại, người đàn ông ra hiệu cho bà ấy tiếp tục, Phó thái thái nói tiếp: "Thấy con trai anh đi tiễn Tiểu Du. Mới đầu mọi chuyện rất suôn sẻ, nó dắt tay con gái nhà người ta, đi đến cửa, nó bị Tiểu Du đẩy dựa vào khung cửa."
 
Back
Top Bottom